Yêu Nữ Tiểu Nương Tử - pé Chồn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. p3chon

      p3chon Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      46
      [​IMG]
      An An nhìn gia nhân trong phủ chuẩn bị trang trí tiệc mừng tuổi sinh thần thứ năm mươi của lão gia lạnh toát run sợ cả người. Quốc sư là đại thần chủ chốt trong triều, có phu nhân lại là tiểu muội của hoàng hậu, đồng thời cũng là tỉ tỉ của tể tướng gia nên những người đến dự đương nhiên toàn thuộc tầng lớp thượng lưu cao cấp.


      Chưa kể con trai độc nhất lại là đại tướng quân nắm giữ binh quyền mảng võ nên tiệc mừng thể xuề xòa quá. Tiệc An An ngại nhưng điều khiến nàng lo lắng lúc này đây chính là càng nhiều người thấy nàng, lỡ ai đó nhận ra nàng phải Dương Tĩnh Nghiên , mọi chuyện vỡ lỡ, dù cho bây giờ Tống Minh biết hết mọi chuyện nhưng hậu quả kéo theo rất nặng nề.

      Lại thêm An An lo sợ biểu đệ của Tống Minh là Phiến An Thành xuất trong tiệc mừng lần này. Mọi chuyện cũng do chính nàng trốn đâu trốn, lại trốn vào cái phủ này khiến bản thân chuốt thêm nhiều phiền phức hơn là lêu lỏng bị mama bắt về.

      – Tiệc mừng… con ra được mẹ? – Nàng bẽn lẽn hỏi thử ý mẹ chồng xem sao nhưng bà ấy phản bác ngay.

      – Sao mà ra? Cha con ghét đông vui nhưng lần này cố ý làm lớn để mọi người biết mặt thê tử của Minh nhi thôi do hôn lễ của hai đứa gặp cố, đến giờ nhiều người tò mò muốn biết mặt con lắm đó Nghiên nhi!

      Nghe thế nàng hết đường trốn, chỉ lẳng lặng rơi lệ sầu thảm trong lòng. Mẹ chồng muốn khoe con dâu lắm nên thèm quan tâm là nàng khổ sở thế nào, chỉ lo chỉnh lại áo mình mới may cho nàng.

      An An đứng yên thử đồ mới, trong đầu cố nghĩ cách thoát buổi tiệc mừng tuổi đó mẹ chồng nhìn thấy vết sẹo vừa lên da non vai phải nàng. Da nàng trắng, vết sẹo tuy mờ hồng nhạt song vẫn thấy là dấu răng cắn của “người”…

      – Sao vai con lại thế này Nghiên nhi?

      Bấy giờ nàng mới sựt nhớ kịp che lại rồi. Nếu nàng trả lời “chó cắn”, Tống Minh mà biết cũng xử nàng cho xem. Dù sao nàng cũng muốn tự đem mình “cẩu cẩu” nhé, nàng cười trừ cho có trả lời mẹ chồng…

      – Phu quân chỉ lỡ chút thôi mẹ! – Dấu răng quá , thà nàng theo chiều hướng nhàng còn hơn dối bị nghi ngờ truy ra còn khó xử hơn.

      – Như thế này là lỡ sao? Nó cắn con đến thế nào có luôn vết sẹo thế này? Con còn biết mẹ mắng nó vì dám làm con đau sao?

      Thấy mẹ chồng cưng bênh vực cho mình nàng liền cười . Lúc đó quả chính nàng đau đến mức chịu thấu, nhưng rồi nhìn lại người có dấu vết của , cả đời này nàng luôn nhớ mình thuộc về Tống Minh và từng cùng bên nhau vui vẻ.

      Chuyện rời xa nàng chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, An An biết cả đời này nàng chỉ có Tống Minh, khi rời xa chính nàng tìm thêm nam nhân nào nữa hoặc giả đời nàng thê thảm hơn có lẽ nàng chết chờ kiếp sau có duyên tái ngộ. Mẹ lắc đầu vuốt tóc con dâu khờ dại của mình…

      – Tội cho con làm thê tử của tiểu tử làm gì cũng nóng nảy, mạnh bạo của mẹ!

      – Hi… phu quân là tướng quân mạnh mẽ là lẽ thường mà mẹ!

      – Ừhm… nhưng con đói chưa Nghiên nhi?

      – Dạ đói lắm luôn rồi đó mẹ!

      Nghe ăn nàng lại có tâm trạng lại ngay, hưng phấn đời bi quan nha. Miễn cần thấy cái mặt lạnh lùng khô cứng của Tống Minh nàng vẫn có thể ăn uống hạnh phúc. Dẫu sao chuyện giận nàng khổ tâm lắm rồi, nàng càng muốn tự chịu đói ngược xác mình thêm đâu.

      —————

      Tống Minh nhìn cửa phòng, mang chút chần chừ, hít sâu hơi mệt nhọc trong lòng trước khi đẩy cửa bước vào vẫn giữ gương mặt băng giá. Còn nàng ngồi trùm chăn ghế trường ăn bánh quế hoa, thấy Tống Minh về nàng xém tí mắc nghẹn giấu kịp dĩa bánh.

      Tống Minh bắt nàng ngủ ghế là hình phạt thế mà nàng còn có tâm trạng ăn bánh như thế khéo lại nổi cơn thịnh nộ. An An giấu dĩa bánh ăn dở ra sau lưng dù biết Tống Minh thấy rồi nhưng vẫn cố xoay sở lại tình hình.

      Nàng mím môi dám hó hé tiếng nào nhìn , cũng gì, dáng vẻ vẫn lạnh như băng nhưng khuôn mặt tuấn mỹ hằn lên mệt mỏi. Nàng mang chút lo lắng lại thể quan tâm như trước, chính nàng làm giận dữ, nàng vẫn ăn ngủ đầy đủ còn Tống Minh xem ra hạnh phúc thư thái như nàng rồi.

      An An vội chạy đến có ý giúp Tống Minh thay xiêm y ra nhưng tay nàng vừa chạm lên bộ giáp bạc hất tay nàng ra, xoay nhìn bằng ánh mắt xa cách, nhưng vô cùng tàn nhẫn…

      – Đừng có giả vờ với ta nữa!

      – … thiếp đâu có…

      An An , mắt nhanh chóng đong đầy lệ, giờ đây nàng quan tâm Tống Minh cũng chỉ xem nàng giả dối. Nàng biết làm sao để chứng minh tình cảm của mình hoàn toàn chân . Niềm tin mất, nàng biết mình bao giờ được tin như trước. Thế là ngậm ngùi, tự ôm lấy buồn bã, nàng lại về ghế trường nơi góc phòng, gì chỉ ăn bánh tiếp.

      Tống Minh thay áo, dẫu nhìn nàng nhưng biết nàng vừa ăn vừa cố nén khóc ra tiếng. Trời nay vào đầu đông, khí nhanh chóng se lạnh, An An chùi chùi nước mắt tự kéo chăn trùm lên người mình. Nàng đưa mắt nhìn Tống Minh thay áo ngủ quân tâm mình, cả hai chung phòng cách nhau gần nhưng cũng là xa vô tận. An An biết mình bị đối xử thế này cũng chỉ do mình song chết còn sướng hơn cảm giác thống khổ chịu đựng lạnh giá từ Tống Minh. Nó còn rét buốt hơn cả mùa đông kéo về ngoài kia.

      nằm xoay lưng về phía ghế trường của nàng nhưng nàng làm gì đều biết cả. Nàng ăn sạch dĩa bánh vun đầy đúng “thể lực” bình thường, rồi sau đó uống trà bị sặc do nóng nên nhăn nhó. Sàn nhà lạnh cóng, nàng vội trở lại ghế trùm chăn song vẫn cứ run rẩy.

      Tống Minh cuối cùng cũng hơi nhìn lại khi nàng lại tủ gỗ đựng quần áo, nàng chui vào trong tủ bới tung tìm kiếm. nhíu mày biết nàng lại muốn giở trò gì An An hớn hở tìm ra áo choàng lông dầy mùa đông dành cho những ngày trời đổ tuyết phải ra ngoài. Có thêm áo, nàng lại hạnh phúc trùm vào vai sau đó lại ghế đắp kín thêm chăn hi vọng ấm áp hơn.

      Tống Minh lại nằm yên giường, chịu lạnh rất tốt nhưng hôm nay cũng cảm thấy gió đông thổi sớm rét buốt. ghế trường chỉ lót đệm mỏng, màng che, gần lò sưởi ấm hẳn phải rất lạnh. nhắm chặt mắt lại, chính là nàng lừa dối , có khi nàng chẳng hề lòng chỉ dã tâm dụ dỗ tâm nhưng … vì sao vẫn muốn lo lắng cho nàng. Tống Minh cảm thấy mình ngốc nghếch, cố siêu lòng tha thứ cho nàng.

      Chợt An An rụt rè ngẩn đầu lận tiếng từ phía bên ghế…

      – Phu… àk , Tống Minh… thiếp ra ngoài hôm mừng tuổi cha chàng có được ?

      Nàng nhìn thấy nằm nghiêng giường ấm áp mình nhúc nhích, cũng chẳng trả lời mình. Nàng chớp mắt buồn hiu tự lẩm nhẩm ỉu xìu…

      – Ngủ rồi sao…!?

      An An lại nằm xuống rút người co lại thoát cơn lạnh này. Cả ngày nàng đều nhớ , suy nghĩ về , thấy đau lòng vì tổn thương dối gạt , nhưng về nhìn nàng cũng gì với nàng cả. Nàng muốn được nằm giường ấm áp trong vòng tay lớn của Tống Minh nhưng chắc chỉ là viễn cảnh bao giờ còn có thể xảy ra.

      Nàng chỉ biết tự ôm mình, thở hừ hừ nghe hơi lạnh tràn trong lòng ngực cả người cứ thế tê cóng dần. Hôm nay lạnh quá, chẳng lẽ nàng chết cóng cái trường kĩ này vào ngày tệ hại này sao?

      Nàng nhanh chóng chòm dậy, tay với đến ngọn đèn bỏ lồng che ra đưa hai bàn tay mất hết cảm giác hơ lên lửa tìm chút ấm áp. Và lơ đễnh nhìn qua thấy Tống Minh ngồi dậy thiếu chút khiến nàng ôm luôn cây đèn vì giật mình rồi.

      Trong khuê phòng tối mờ, ràng nhìn nàng, gương mặt cứng ngắt kia khó đoán làm nàng mang chút kinh sợ trong lòng. Cuối cùng Tống Minh lên tiếng lạnh lùng…

      – Qua đây!

      – Hôm… hôm nay lạnh lắm chàng tha cho thiếp ! Xin chàng!

      An An co rúm van xin, nàng muốn chịu đau đớn nên có lí do gì cũng được vẫn hi vọng Tống Minh thương hại tha cho. mang chút thở dài, gằng giọng khó chịu ràng là kìm nén tức giận…

      – Qua đây hay muốn ngủ ngoài sân?

      An An cắn môi, ngủ ghế trong phòng thế này lạnh lắm rồi nếu ra ngoài sân đảm bảo nàng chết chắc. Vì cuộc đời còn dài cùng nhiều đồ ăn ngon vẫn chưa nếm thử qua hết, nàng rụt rè bước đến gần .

      Song Tống Minh có ý làm gì nàng, nằm xuống xoay người chừa cho nàng khoảng trống giường cạnh mình. Nàng hớn hở mừng rỡ, vội quăng cái áo choàng lông sau đó nhanh chóng nằm xuống cái giường êm ái còn ấm thân nhiệt của Tống Minh.

      Nàng xoay qua nhìn tấm lưng rộng, dẫu chưa tha thứ nhưng còn có chút quan tâm nàng bỏ mặt nàng chết cóng nàng hạnh phúc lắm rồi. Miễn còn có thể ở gần, nhìn thấy Tống Minh hằng ngày, bị đối xử ra sao nàng cũng cố vượt qua. Thế là An An nhàng mau chìm vào giấc ngủ.

      Tống Minh xoay người nhìn nàng ngủ ngon, gương mặt bình yên chỉ làm lặng nhìn sau đó tay bất giác kéo chăn ủ ấm thêm cho nàng nàng như thói quen dụi ngay vào ngực ôm ngủ tiếp.

      Tống Minh lập tức giữ vai nàng định kéo nàng ra ngay nhưng tay lại vô lực. Người có lỗi là nàng nhưng nỡ trông thấy nàng chịu khổ. Chính là nam nhân hèn nhát, ngốc nghếch kiên cường hận nàng bao lâu nản lòng rồi.

      [​IMG]
      sanone2112thuyt thích bài này.

    2. p3chon

      p3chon Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      46
      [​IMG]
      Tiệc mừng tuổi Quốc sư cuối cùng cũng đến, An An sợ gặp Phiến An Thành, mọi chuyện vỡ lỡ trước bao người nên trong lòng rối như tơ vò tháo gở nổi. Tống Minh vào phòng nhìn nàng, có chút sững sờ vì hôm nay nàng mặc áo vải bông dày cho mùa đông nhưng cổ áo mở rộng, đai áo thêu tinh tế vẫn ôm sát hông thon tôn lên hoàn toàn đáng vẻ thanh thoát xinh đẹp vốn có của nàng.

      Chỉ có đều vì quá lo lắng, căng thẳng, môi hồng luôn miệng nhai bánh dứt như thỏ gặm củ. Tống Minh tin chắc có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến sức ăn của nàng. Tuy nhiên cấm nàng ăn, chỉ lạnh giọng

      – Ra ngoài ! Khách đến khá đông rồi!

      – Thiếp ra có được ? … Chàng biết thiếp là người giả rồi nếu lỡ nhiều người nhìn thấy mặt thiếp chỉ sợ sau này rắc rối hơn cho chàng!

      Nàng lòng, vả lại nàng muốn Tống Minh biết thêm chuyện nàng từng xuất thân ở đâu. Ánh mắt Tống Minh sau khi nghe nàng nhanh chóng đầy lửa giận. bước đến nắm lấy tay nàng còn cầm mẫu bánh bột. An An sợ hãi run ngay may là mạnh tay quá như hôm đó.

      – Biết suy nghĩ ra những lời đó tại sao còn dối gạt ta? – Trong lời của Tống Minh dù tức giận nhưng toát ra hết đau lòng chính nàng mang lại. An An cố đáp lại.

      là thiếp cố ý!

      An An biết mình phải là hoàng hoa khuê nữ hay tiểu thư khuê cát tốt bụng gì nhưng lúc đầu do nàng ích kỉ mới ở lại . Song nếu chính nàng biết có ngày mình nam nhân này tuyệt đối làm cho cả hai cùng chịu tổn thương. Trong mắt Tống Minh chỉ có hoài nghi về nàng, nóng giận rít khẽ qua kẻ răng….

      – Cố ý hay cũng là gạt người gạt ta!

      dối gạt người “cố ý” và “ cố ý” rất quan trọng nha! Thiếp đâu có thiếp vô tội, chỉ là thiếp làm sai ngoài ý muốn thôi! – An An chu môi cố giải thích “chuyện xấu xấu” cho mình làm tức điên.

      – Sai mà còn dám nhiều với ta sao?

      giận lên rồi, đầu sắp bốc hỏa. An An lại bị cái miệng hại cái thận nên co ro nhắm mắt trước tùy đối xử. Song Tống Minh chỉ nắm lôi nàng ra ngoài.

      – Đóng kịch giỏi làm lộ ra chuyện gì biết tay ta!

      An An nuốt khan nhận lấy lời đe dọa rất có tác dụng với loại người chết nhát như nàng nha. Lập tức mọi người có ngay dịp nhìn thấy đại tướng quân trẻ tuổi cùng thê tử ra mừng tuổi phụ thân rất tình cảm.

      Mặt Tống Minh lúc nào cũng cứng ngắt lạnh lùng như thế nên cần đóng kịch giả vờ gì thêm. Còn nàng gắng cười lên xinh như hoa làm bao người trầm trồ ngợi khen kèm theo ganh tị Tống Minh có được mỹ thê tử.

      Tiệc rất đông vui, cha mẹ chồng vô cùng hài lòng khi thấy hai đứa như thế, hai người lớn có đoán thế nào cũng ra nàng và Tống Minh giận nhau đâu. Tể tướng gia là tiểu đệ ruột của mẹ Tống Minh dễ gì xuất mừng tuổi tỉ phu. Bình Bình cũng theo cha mẹ, thấy Tống Minh lập tức hớn hở nhào đến.

      Nhưng hôm nay nàng có tâm trạng ghen tức giành Tống Minh lại với Bình Bình, đảo mắt thấy Phiến An Thành lòng mừng rỡ đôi chút. Tống Minh cũng hỏi ngay tể tướng cha của An Thành.

      – Biểu đệ cùng đến hả cửu cửu?

      – Cửu cửu kiểm soát nổi nó sao? Tối ngày nó lêu lỏng ăn chơi làm nên tích gì ngoài đem ô danh về, nếu nó được phần tài giỏi ngoan ngoãn vâng lời phụ mẫu như con ta khỏe rồi Minh nhi!

      Tể tướng thản nhiên than thở chê bai con trai khen ngợi cháu trai chỉ làm An An đứng cạnh mừng trong lòng cầu trời gã Phiến An Thành đó bao giờ xuất . Song trời thương nàng, Phiến An Thành vừa đến thu hút ánh mắt của nhiều tiểu thư rồi. Quả chính là Phiến công tử đó sai, người mua nàng cũng chính là biểu đệ của Tống Minh. An An cảm giác tay chân mình tê dại run rẩy thể kiểm soát nổi nữa.

      An Thành cười tươi đến vấn an ngay Quốc sư và mẫu ruột của mình, tặng ngay lễ vật mừng tuổi là bộ bàn cờ vây ngọc thạch tinh sảo hảo đúng ý bá phụ. Tống Minh chú ý đến nàng, nhanh chóng bước đến gần…

      – Sao đệ đến trễ thế An Thành? – Tống Minh hỏi ngay lập tức An Thành cười tươi.

      – Bàn cờ đệ đặt đến trễ, đệ vừa từ cảng Phù Tương về thẳng Kinh thành đây. Hôm nay đông hơn mọi năm ha biểu ca… nhưng sao nhìn người kia trông giống phụ thân của đệ thế nhỉ?

      – Chính là cha mẹ của đệ chứ gì nữa!? Cửu cửu nhìn thấy đệ rồi mau đến !

      Phiến An Thành nhăn nhó khổ sở mau chóng cười gượng cực xấu lại chổ cả nhà mình. Bình Bình nhìn thấy đại ca lập tức nhào lại ôm cứng thua gì lòng ái mộ với biểu ca cả. Tể tướng chỉ hậm hừ với thằng con quý tử, nếu phải trong tiệc đông người ông ấy cũng chửi nát mặt An Thành ra rồi. Tất nhiên An Thành biết mình bỏ nhà du ngoạn biệt tích có tội nên dám làm trò gì nhiều cả.

      Bấy giờ Tống Minh mới nhìn quanh quẩn còn thấy bóng nàng nên lập tức vui. An An đứng sau cột nhìn ra trước tiền viện đông vui vẫn ngóng xem Phiến An Thành còn ở lại để né tránh. Và thấy Tống Minh sắc diện tối sầm tìm nàng liền mím môi sợ sệt.

      bước đến gần nàng liền cười gượng gạo

      – Thiếp thấy mệt trong người về phòng có được ?

      !

      Tống Minh trả lời cộc lốc suy nghĩ sau đó nắm tay có ý kéo nàng ra ngoài. Nhưng cầm vào tay nàng lạnh ngắt, nhìn gương mặt nàng mang chút tái nhợt. ngừng lại hỏi…

      – Thấy mệt ra sao? – Giữ chất giọng lạnh nhạt nhưng thể dối lòng là mình cũng có chút lo cho nàng. An An nhíu mi biết mệt chổ nào nên bịa đại lí do.

      – Àh… thiếp thấy đói bụng choáng váng!

      – Lúc nào cũng ăn hết!

      Tống Minh hơi bực mình rồi vì trước lúc ra chính mắt thấy nàng ăn hết cả đóng bánh, trong tiệc cũng ăn thêm trái cây, vậy rồi mới chớp mắt than đói mệt hỏi ai chịu thấu. An An nhanh nhảu cải lại bào chữa cho mình.

      – Sống là để ăn mà, chàng dẫu có giận cũng thể cấm thiếp ăn được. Hậu quả của việc ăn là “phẳng” chàng biết đó!

      Tống Minh nhìn nàng lại tỏ ra bộ dạng ranh ma, lắm chuyện thường ngày. ánh mắt và gương mặt đáng mang đầy lém lĩnh của nàng hề toát thêm chút giả dối nào.

      Điều này làm Tống Minh rất khó chịu. lung lạc vào hoài nghi và hi vọng, có chính nàng tàn nhẫn dối hết mọi việc làm đau lòng đến mức này . Thế là rằng, thoáng giận khom cắn môi nàng cái.

      An An mở to mắt tròn tưởng chiêm bao, có chút kinh ngạc vô cùng khi Tống Minh cắn rồi chuyển môi hôn môi nàng. ngọt ngào này như giấc mộng, nàng suy nghĩ gì nổi, nàng rất là nhớ nhung cảm giác gần gũi Tống Minh thế này nên nhanh chóng nhón chân hôn đáp ngay.

      Môi cả hai quen thuộc nhanh chóng đan vào nhau quyến luyến, nàng tham lam vì quá nhớ nhung nên cuồng nhiệt trao lưỡi hương nhu vào miệng . Tống Minh thu tay định ôm bổng nàng lên phút chốc tỉnh lại, sắp mất hết lí trí rồi vội kéo nàng ra. Má nàng phiến hồng, môi vì chút kích động sưng mộng, nhìn lại lòng khỏi mừng rỡ hớn ha hớn hở hỏi lại…

      – Phu quân tha thứ cho thiếp rồi sao? – Hàng động của ràng thể xếp vào loại hành động giận ghét rồi. Thế nhưng Tống Minh mặt vẫn lạnh ngắt trả lời.

      có! Nàng ồn ào quá thôi!

      Dĩ nhiên Tống Minh thừa nhận do mình nhất thời điềm tĩnh mới làm vậy. Chính cũng rất nhớ nàng nhưng càng làm lòng đau hơn khi nghĩ về việc nàng tàn nhẫn làm với mình. Nghe thế An An rơi nhanh vào thất vọng, môi còn vấn vương cảm giác ngọt ngào mà thể tận hưởng…

      – …thiếp ồn bảo im lặng thôi sao lại “hun” làm người ta vui rồi thất vọng chứ!?

      Nàng mím mím môi, chân dậm hậm hực. Tống Minh nhíu mày nhìn nàng biểu như cả hai đơn thuần giận hờn vu vơ chuyện xíu vớ vẩn vậy.

      Nàng dối làm Dương Tĩnh Nghiên, làm vợ chuyện kinh thiên động địa như thế vậy mà còn có thể như vậy đây. Tống Minh biết phải giận nàng ra làm sao nữa, tay lại nắm kéo nàng ra thấy ngay Phiến An Thành đứng ngay đó.

      An An ngẩn lên thấy vội hoảng sợ núp ngay sau lưng Tống Minh nhưng tiếc thay còn kịp nữa. An Thành trông thấy mặt nàng, tin nhưng nữ nhân bên biểu ca lúc này An Thành thể nào nhìn lầm. Tống Minh thấy mặt biểu đệ căng thẳng đến thế cũng thấy lạ…

      – Sao thế biểu đệ?

      – … đó chính là biểu tẩu sao?

      – Phải! Huynh định giới thiệu cho đệ biết mặt đây!

      Dù sao Tống Minh cũng phải đem nàng ra làm thê tử vì chuyện hay giả chính biết vẫn là quan trọng nhất. An An sợ lắm, nếu phải tay Tống Minh vẫn nhất mực buông tay nàng ra hẳn nàng cuồng chạy xa rồi.

      Và giọng Phiến An Thành cười lớn làm nàng nhíu mi, càng bấu chặt lưng áo Tống Minh. Phiến An Thành sau khi cười hết nực cười này mới giơ tay chỉ về phía nàng

      – Nàng ra trốn ở đây nên ai tìm ra. Hay lắm! Thông minh lắm! Làm cách nào có thể giả làm thê tử của biểu ca ta rồi ung dung tại phủ này hả Nguyệt An?

      Tống Minh giật mình khi chính An Thành cũng biết nàng phải người . Tống Minh xoay lại nhìn vẻ mặt tái nhợt sợ hãi của nàng. An Thành biết nàng, Tống Minh cuối cùng cũng biết rồi khiến nàng thở nổi, cả người muốn nhũng ra ngay lúc này.

      Và Phiến An Thành tiếp túc có chút tức giận nổi dậy trong lòng…

      – Vợ của biểu ca đệ nghe là nhi nữ của Bát phủ tuần án Dương đại nhân, còn nương này đệ đảm bảo với huynh phải Dương Tĩnh Nghiên. Huynh bị ta lừa rồi biểu ca!

      Nếu giây phút này phải biết hết toàn bộ rồi, cũng như tàn nhẫn trừng phạt nàng rồi Tống Minh tin rằng mình sốc đến mức có thể khụy ngã nhu nhược. Nhưng chính vì Tống Minh biết cả rồi nên ngạc nhiên. An Thành cũng vì biểu bình tĩnh của biểu ca mà mang chút khó hiểu.

      Song chỉ nhìn chốc lát thần sắc bình tĩnh đổi của Tống Minh và cả An An cũng chỉ khép nép núp năn gì kẻ tinh ý như Phiến An Thành cũng đoán ra ngay. An Thành tin nổi…

      – Chẳng lẽ biểu ca biết rồi sao?

      – Đệ từ đâu mà biết nàng ta hả?

      Tống Minh trả lời chỉ hỏi lại làm An An hoảng sợ muốn Tống Minh biết. Nàng chịu phạt thế nào cũng nguyện nhưng nàng rất sợ xuất thân của nàng lộ ra. Tuy nhiên đã quá muộn màng, Phiến An Thành chẳng ngần ngại bình thản chút do dự khi trả lời biểu ca…

      – Đệ bỏ ra ba trăm vạn lượng mua nàng ta ở Mỹ Hồng lâu tại Đốc Châu. ngờ mama lấy tiền người trốn mất!

      Đến tận lúc này Tống Minh cuối cùng cũng sốc đến tin nổi. nhìn lại nàng ngay, mắt nàng phiến lệ hề muốn ánh mắt như thế kinh bỉ nàng…

      – Nàng là kĩ nữ sao?

      Nàng dối, có thể màng nguyên do nhưng chuyện thế này quá sức có thể chịu thấu nếu nàng là loại nữ nhi trao thân cho cả muôn vạn người vốn chán ghét nhất. Nước mắt nàng tuông nhanh vội vã giải thích…

      có… thiếp bán nghệ chứ bán thân! Thiếp chính vì muốn làm kĩ nữ mới bỏ trốn. Lần đầu của thiếp là dành cho chàng, chàng biết người thiếp trong sạch mà Tống Minh…

      Tống Minh nhất thời thần trí hỗn loạn, lời nàng giải thích chưa thấm vào đâu Phiến An Thành tức giận bước đến nắm kéo tay nàng ra khỏi biểu ca của y…

      – Ta bỏ tiền để có nàng mà dám trốn , còn lừa gạt biểu ca bằng thân thể đáng khinh!

      – Bỏ tay ra! Ta muốn trao thân cho ngươi. Ta dối Tống Minh nhưng là ta tự nguyện trao thân cho huynh ấy!

      – Tiện nữ! Còn dám lại nữa sao? Ta cho mọi người biết và bộ mặt hồ ly của dám lừa biểu ca, bá phụ và mẫu của ta!

      An Thành rất nóng giận, thể cho qua chuyện có người chơi khâm gạt người thân của mình. An An khóc vùng vẩy cố thoát An Thành. Nàng biết An Thành chi tiền có mình nên sinh hận bao giờ tha cho mình. Coi như số nàng cũng phải lăng trì hay ngũ mã phanh thây rồi vì dám giả dạng lừa gạt mọi người.

      Nhưng bàn tay ghì nàng lại bằng lực mạnh nghịch hướng An Thành. Phiến An Thành xoay lại nhìn biểu ca trong lòng hiểu. Chính nàng lệ nhòa trong tay hai nam nhân cũng đoán nổi Tống Minh định làm gì. Gương mặt tuấn mỹ vô cảm kia vẫn lạnh lùng hẫn…

      – Chuyện của nàng ta để huynh giải quyết!

      – Biểu ca! Huynh bị ta dụ dỗ đến mất trí rồi sao? ta phải là thê tử của huynh! ta dối lừa huynh đó! – An Thành muốn biểu ca bị loại nữ như An An qua mặt hút mất hồn. Nhưng Tống Minh lần nữa kéo nàng khỏi tay An Thành khác gì đe dọa.

      – Nàng ta là người của huynh, đệ được động vào!

      Tình cảm của hai biểu huynh đệ xưa nay tốt hơn cả ruột thịt nên An Thành lần đầu nhìn thấy ánh mắt khố khốc, chết chốc đó của Tống Minh trao cho mình. ràng lúc này đây chỉ có đối đầu của hai nam nhân vì nữ nhi mà thôi.

      An Thành rất giận vì biểu ca bị An An chiêu hồn dụ hoặc mất hết toàn bộ lí trí rồi, y có làm gì cũng giúp biểu ca tỉnh ra nổi. nàng thế kia chính y cũng bị lú lẫn mê đắm chi cả số ngân lượng lớn đến vậy hi vọng có nàng hỏi sao biểu ca thoát nổi.

      An An vẫn còn kinh sợ, nàng nghe cả người lạnh run với cái nhìn sắc lạnh của Phiến An Thành. Nàng nép sau Tống Minh, Tống Minh nhìn An Thành bằng ánh mắt cứng cỏi kiên định ai lây chuyển nổi giành lấy nàng. An Thành nhếch mép cười nhạt ra nụ cười mấy vui vẻ gì cả…

      – Được thôi nếu huynh nhất mực giữ ta… huynh lo cất kĩ ta, đừng có để gặp ta quanh quẩn đệ hết chuyện này ra đừng trách đệ đây nể tình cảm huynh đệ của chúng ta!

      như đe dọa nàng, An Thành giận dữ bỏ về luôn. An An mím môi, chính do nàng làm cho hai huynh đệ họ trở mặt với nhau rồi. Tống Minh vẫn nhìn dáng An Thành khuất rồi chuyển sang nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh như băng, sắc bén nhuốm đầy màu giận dữ. kéo nàng đầy tức giận.

      Về đến phòng, nàng cuống quýt vội vã muốn chạy trốn sợ lại làm điều đau đớn khác người nhưng Tống Minh sấn đến dễ dàng giữ lấy chiếc cổ thon mềm của nàng. An An hoảng hốt đưa tay cố gở tay ra. Tống Minh lớn vô cùng tức giận…

      – Rốt cuộc còn giấu ta cái gì nữa hả? Hèn gì đàn múa ca hát, dụ hoặc nam nhân đều giỏi như thế ra đúng là kĩ nữ!

      hic… chàng làm ơn nghe thiếp giải thiếp…

      Vì bàn tay siết lấy, nàng đứng vững, nghe lời càng làm tâm nàng tổn thương tuông máu nhưng nàng thể bất lực cam chịu, nàng giải thích lần khác chi tự nhận mình là loại xấu nhân dã tâm hèn hạ dối lừa Tống Minh hết thảy mọi chuyện.

      – Còn gì để giải thích hả? – Tống Minh mất niềm tin với nàng, khi lòng có chút nguôi ngoai, lung lây Phiến An Thành lại lần nữa thêm về nàng. Chính là nàng vẫn còn che giấu thành khiến đau đến tả.

      – Còn mà… chàng nghe thiếp trước sau này phải ân hận.

      An An đứt quảng thể thở vậy mà các ngón tay to vẫn cứ dồn lực siết lại dễ dàng làm nàng đau hơn. Tống Minh gằng giọng nhìn cả mặt xinh đẹp của nàng vì thể thở đỏ đến tím tái cả rồi…

      – Còn dám dọa ta sao?

      – Hic… Vậy chàng cứ giết thiếp ! …Thiếp mang oan ức này chết cho chàng mãn nguyện…

      Nàng khép mắt lại cho lệ rơi xuống bàn tay . Chuyện đến mức này, tình cảm của Tống Minh trao nàng cạn nhiều lời cũng vô ích. Dẫu cho chết nàng rất đơn khi thể nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng có lúc chán ngắt có lúc lại tàn nhẫn với nàng nhưng chết trong tay Tống Minh còn hơn chết trong tay kẻ khác rất là nhiều.


      – Hết chương 11 –

      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. p3chon

      p3chon Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      46
      [​IMG]
      Nàng khép mắt để lệ rơi xuống bàn tay Tống Minh siết lấy cổ mình. Ít ra được chết trong tay còn hơn chết trong tay kẻ khác gấp ngàn vạn lần. nhìn nàng, tay run lên cuối cùng cũng buông ra khiến An An té sụp xuống.

      Nàng choáng váng thở ngược khí vào ngực cách tham lam nên ho sặc từng hồi nhưng chưa chi Tống Minh lại giữ lấy má nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt vẫn còn giận dữ

      – Ta cho nàng giải thích. Nếu xong đừng có trách ta!

      – … thiếp… cho thiếp thở trước

      Nàng vẫn thở ngược, môi hồng tái nhợt hết lại. Tống Minh nhìn nàng như thế trong lòng vô cùng khó chịu. Nàng cứ như bày trò ép tàn nhẫn sau đó tự phải lãnh hết mọi thống khổ tàn bạo hơn. muốn nàng tổn thương nhưng làm sao kiềm lại tức giận này khi nàng mãi vẫn làm thể hết hoài nghi.

      Cuối cùng thở lại được, dù chưa hoàn toàn bình thường nàng vẫn cố giải thích cho Tống Minh hiểu …

      – Ba tuổi thiếp bị cha bán vào thanh lâu, mama cho thiếp làm tì nữ hầu bàn thôi. Đến khi thiếp mười lăm tuổi, kinh doanh ở Mỹ Hồng Lâu còn khấm khá như trước nên mama giao kèo cho thiếp làm kĩ nữ hành nghề tạp kĩ mua vui bán thân, đổi lại rút ngắn hai năm lấy lại giấy chuộc thân. Thiếp chỉ muốn sống và có chút tiền sau này nhưng lại lọt vào mắt Phiến An Thành…. Thiếp muốn bán thân nên mới bỏ trốn khỏi đó, mama cho người truy đuổi vì tình thế khẩn cấp thiếp mới giả chết nằm cạnh kiệu hoa cùng đoàn người trước tân nương.

      Nghe hết mọi chuyện hiểu ra nguyên nhân nàng lại ở đó đúng lúc đến tìm tân nương rồi nhưng ánh mắt Tống Minh vẫn còn chưa nguôi giận. An An lo lắng nhìn chờ đợi. Mọi chuyện nàng sai nửa lời, Tống Minh nghe hết may ra tha thứ cho nàng. Nhưng Tống Minh lên tiếng bằng chất giọng kiềm chế cơn giận như gầm gừ với nàng…

      – Sao lần trước cả chuyện này cho ta nghe? Nàng vẫn là giấu ta, dối gạt ta hỏi sao ta có thể tin hả?

      – Hic… làm sao thiếp được thiếp xuất thân từ chốn thanh lâu chứ?

      Lúc này nàng nhòa lệ. Nơi tốt đẹp đó có thế nào nữa cũng thể chứa loại nữ nhân tốt rồi. Dù nàng biết mình thanh cao hay loại khuê nữ gì song có giải thích đằng trời An An biết mình cũng thể gột sạch thanh bạch cho mình với xuất thân đó.

      Tống Minh nghe ra càng giận, nàng từ đâu đến làm khổ tim màng nhưng nàng cho biết mới khiến cơn giận càng thêm mãnh liệt.

      muốn ta tha thứ mọi việc đều được giấu bất cứ chuyện gì, nàng tâm trong lòng có gì tốt đẹp, lòng với ta!

      có! Thiếp chỉ là nha đầu xứng với chàng rồi sao có thể ra thiếp lớn lên ở thanh lâu chứ… Thiếp cũng có cha có mẹ, có đệ muội nhưng họ còn khinh thiếp ở thanh lâu… thiếp muốn chàng khinh bỉ thiếp… muốn chàng thấy thiếp bẩn thỉu… Thiếp hic… thiếp chỉ cần mỗi chàng đời nhìn thiếp chán ghét, ghê tởm thôi Tống Minh!

      Nàng khóc nấc cả người run lên từng hồi. Cảm giác cả nhà quay lưng lại nàng từng trải qua vô cùng khốn khổ, nàng muốn cảnh đó lập lại từ chính nam nhân nàng .

      Tống Minh nhìn nàng khóc rất đau đớn làm ngực thắt lại thể nào thở nổi. Nàng xinh đẹp tì vết, tuy đầu óc ranh ma bày đủ trò mấy lễ nghĩa nhưng vẫn mang chút nét thơ ngây, vô tư làm sao Tống Minh thấy bẩn thỉu hay khinh bỉ nàng được cơ chứ.

      Cái mà giận chỉ là nàng ra từ đầu, nàng lừa làm hoang mang tình cảm của nàng có lòng hay ? Tống Minh lại lần nữa nâng mặt nàng lên. An An nhìn nhạt nhòa vì lệ nghe….

      – Có bao nhiêu nam nhân chạm vào người nàng rồi?

      – Hic… chỉ có mỗi chàng thôi, hãy tin thiếp…

      – Ta làm sao có thể tin nàng nữa!?

      Giọng nghẹn lại còn chút can đảm nào để tin nàng. Hết thảy mọi chuyện khiến thành kẻ si ngốc bị lừa trước mặt lại biết hỏi sao lo đây có thể vẫn là trò lừa tinh tế khác của nàng.

      Lời từ miệng Tống Minh thốt ra khiến tim nàng thốn đau còn hơn ngàn vạn kim châm đau sát muối nhứt nhói từng hồi. Chẳng lẽ nàng có thể lấy lại niềm tin của Tống Minh sao? Mắt nàng nhanh chóng dời nhìn mãnh đao của đặt chẽm chệ kệ cao. Đầu óc nàng trống rỗng chỉ nghĩ đến cách có thể làm Tống Minh tin mình.

      Nàng vụt chạy làm bất ngờ nhìn nàng hướng về kệ đao. An An đứng cạnh mãnh đao lớn của Tống Minh ngoảnh nhìn lại khóc

      – Thiếp dùng cái chết để chàng tin thiếp trong sạch!

      Nàng ra cũng hạ quyết tâm rồi, còn giữ được niềm tin của Tống Minh sống cũng vô ích. Nhưng Tống Minh đứng nhìn những có hành động nào ngăn cản nàng làm điều sằn bậy mà còn biến đổi sắc diện trơ mắt ra nhìn. Nước mắt của nàng vì thế có chút ngưng rơi. Tống Minh thu tay khoanh trước ngực tỏ thái độ chờ xem nàng dùng cách gì chứng minh với mình khiến nàng có chút bị sốc trong tâm.

      Chẳng lẽ Tống Minh muốn cản nàng chết sao?

      Có lẽ Tống Minh còn chút tình cảm nào với nàng rồi. An An nghĩ vậy lòng buồn đau xoay nhìn đao, tay với đến. Dù sao nàng cũng quyết chết , mất mạng giữ tiết hạnh cho mình cũng đau lắm đâu.

      Nhưng phút giây ấy nước mắt nàng ngừng rơi, mặt nhăn lại vô cùng khó coi. An An thử đổi thế nhưng cây đao của Tống Minh nặng kinh khủng dùng cả hai tay bằng toàn bộ sức lực vậy mà cũng làm nó suy suyễn. Hằng ngày nàng đều thấy để lên có tay vô cùng nhàng cơ mà.

      Đứng quan sát nàng “làm trò” lúc rất cực khổ với đao của mình, Tống Minh mới lên tiếng…

      – Mãnh đao của ta còn nặng hơn cả nàng đó! cần phí sức thế đâu!

      Nàng cắn môi, mày hơi nhăn lại ra là Tống Minh biết nàng bao giờ nhúc nhích nổi đao nên mới dửng dưng ngăn cách thản nhiên như thế. An An có chút xấu hổ và hơi giận cứ như muốn chết lại bị chơi xỏ trước vậy.

      Xoay nhìn thấy bức tường trống trước mặt, thế là nàng lại đổi đối tượng nhắm mắt lao người đến có ý đập đầu tự vẫn. Nhưng Tống Minh lúc này bước nhanh cản lại, trán nàng đập vào bờ ngực của cũng đủ làm choáng váng cả người. Ôm lấy cục sưng, nàng nhìn lên uất hận rồi rằng há miệng le lưỡi có ý cắn nhanh phát lần nữa giơ tay giữ lấy má nàng.

      An An vùng vẩy, gào lên tức giận…

      – Chàng cứ cản làm sao người ta chứng minh được chứ? – muốn nàng làm cho tin nhưng chính cứ phá ngang hỏi sao nàng tức.

      – Định chết để trốn ta sao? Nàng chết rồi ta lấy ai trừng phạt mọi chuyện!? – Tống Minh gầm gừ xem ra phải dọa chơi khiến nàng run rẩy bước lùi.

      – Sao chàng trừng phạt mãi thế?… thiếp hoàn toàn cố ý dối rồi…

      Nàng thoái lui ba bước, chỉ cần bước tiến đến giữ lấy cằm nàng nâng lên ép nhìn vào mắt . Ánh mắt Tống Minh ràng vẫn còn giận dữ, chứa hoài nghi nhìn lại muốn xem nàng có lộ chút giả dối nào ra ánh nhìn hay

      – Nàng và An Thành tiếp xúc đến mức nào rồi?

      Tống Minh bỗng dưng chuyện này khiến nàng sợ hãi cũng lúng ta lúng túng trả lời ngay…

      – Chỉ chuyện thôi…

      – Còn gì nữa? Thử giấu ta nàng biết hậu quả rồi đó!

      Vừa tay Tống Minh càng giữ chặt hơn nâng cằm nàng cao lên khiến nàng phải kiễng gót. An An tất nhiên biết sợ rồi, vả lại Tống Minh rất đáng sợ dọa người như thế này hỏi sao nàng loạn ngay hết mọi thứ có thể nhớ lúc này…

      – Có… có nắm tay qua. Chỉ là nắm tay thôi, lúc đó là khách nên thiếp phải cho nắm…

      – Tay nào? – Giọng Tống Minh gằng lại mang chút mùi ghen tuông chứa.

      – Ah… làm sao thiếp nhớ là tay nào chứ? Hổng lẽ chàng chặt tay thiếp sao?

      Nàng giấu vội hai tay ra sau lưng đầy sợ sệt. Tống Minh quan sát ánh mắt nàng khác thường vẫn hệt như mọi ngày, hành động sợ hãi có gì lạ. Thế là rằng, mang nàng qua gian hồ tắm xả nước xuống hồ. An An run rẩy hiểu chuyện gì ra tay như chớp xé toạt áo nàng.

      Lập tức cả người nàng co rúm lo sợ bị hành hạ đau đớn nhưng Tống Minh chỉ mang nàng xuống hồ nước lạnh cóng. Trời đông khí hàn rất kinh khủng, giờ nàng lại bị cho ngâm nước lạnh hỏi sao run lên bần bật, cả người tím ngắt. Tống Minh bên quát…

      – Tắm nhanh lên! – Ban nảy An Thành giữ nàng, càng muốn thân nàng từng có nam nhân nào tiếp xúc qua dẫu chỉ là nắm tay đơn thuần.

      – Lạnh… lạnh quá! – An An vô cùng sợ lạnh, tay nàng tê cóng làm sao tắm nổi Tống Minh lại hung hăng ra lệnh.

      – Nhanh!

      đáng sợ, nàng cố hết sức tắm như gà chết chìm, thoa tinh dầu thân dám nhúng người vào nước. Rồi Tống Minh mang nàng lên kéo trở lại giường. Cả người ướt đẫm, nàng bị đẩy ngã chưa kịp nhận thức thấy Tống Minh chòm người nàng rồi. nhìn thân nàng lạnh run vẫn xinh đẹp quyến rũ vơi mất dẫu chỉ chút rồi lên tiếng ra lệnh…

      – Ta cấm nàng tiếp xúc với bất kì nam nhân nào. Nếu để ta phát ta lại cho tắm nước lạnh thế này nữa!

      Nàng lạnh quá chỉ cuống quýt níu lấy chăn, năn gì nổi. Tống Minh giận kéo phăng chăn ấm gầm gừ…

      – Còn trả lời ta hả?

      – Thiếp nhớ rồi mà! Thiếp tiếp xúc nam nhân nào khác ngoài chàng cả… mau trả chăn cho thiếp !

      An An nhỏm dậy với theo chăn biết Tống Minh thở ra trong lòng hết bao nhiêu. giơ tay ra áp lên làn da lạnh ngắt trơn mịn, thân nhiệt ấm nóng như muốn làm phỏng nàng. Nàng kinh hãi vội cắn môi, nhíu mi dám phản kháng lại Tống Minh dù rất sợ điều đau đớn kinh hoàng lần trước. Nàng biết mình là người có tội gây ra tất cả chuyện này, có bị hành hạ cũng là lẽ dĩ nhiên nên có quyền phản đối.

      Nhưng môi Tống Minh mút đầu miên nhũ khiến nàng vội mở mắt hiểu. hôn từng tấc da thịt nàng cách nhàng hề có chút tàn bạo cuồng dã nào. Tay còn nắm lấy tay nàng như muốn làm ấm người nàng lạnh cóng.

      Tim An An đập dồn, cơ thể vì hành động ôn nhu nhanh chóng hưởng ứng chủ nhân quen thuộc. Dẫu cho Tống Minh có hành động ngọt ngào với nàng nhưng hề hôn lên môi nàng, nàng biết là phải tha cho nàng nhưng bị đau thế này nàng phản đối nổi.

      Thế là khuê phòng nhanh chóng vang tiếng thở dồn gấp gáp. Người nàng tì sấp xuống đệm êm cảm nhận Tống Minh từ phía sau nhịp động. Tống Minh giữ lấy hông nàng, mãnh liệt đem nóng thiếc xông tới đưa đẩy trong hoa huyệt trơn ướt của nàng. Hôm nay có chờ nàng nên dịch mật nàng thấm đủ cho chiếm đoạt, thậm chí vì cả hai quá lâu chưa gần gũi lại càng cho cảm xúc vô cùng tuyệt vời.

      Nàng bị “hành hạ” chỉ có thể níu chặt chăn bên dưới, thỏ thẻ rên rỉ từng hồi quá sức. Tống Minh nghiêng người ôm ngang ngực tròn của nàng, hạ thân vẫn ngừng tiến tới thoái lui động sâu cự vật vào người nàng…

      – Tên gì…

      Hơi thở dốc làm nàng nghe , lúc này cảm xúc cơ thể bị chi phối khiến nàng chẳng biết gì nữa làm Tống Minh lại gầm gừ…

      – Tên nàng!!!

      – Ah… An An! Thiếp tên An An! Nhưng nghệ danh là Nguyệt An tiên nữ!

      Nàng ra tên cho Tống Minh biết lòng cũng rất vui. vẫn ngừng nhịp động cùng nàng ngay.

      – Tiên nữ háu ăn có!

      – … đúng rồi, thiếp quên là đói bụng!

      – Yên lặng!

      Tống Minh la làm nàng bặm môi dám thêm ý kiến nữa. Tiệc vui ngoài kia chẳng còn ai nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân đâu cả. triền miên giữ lấy nàng, dùng ân ái hành hạ nàng chút thô bạo chỉ có chút ham muốn mãnh liệt nàng có phải do quá giận mà ra hay ? Dù sao cũng chưa được tha thứ nhưng ngọt ngào “phạt nặng” như thế nàng chịu nha.
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. p3chon

      p3chon Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      46
      [​IMG]
      Tuy đêm đêm Tống Minh phạt nàng vậy thôi như hình thức xả tiết cho , còn ban ngày vẫn là giận nàng, bắt nàng trong phủ giam giữ. Dù sao cũng chẳng thể buồn đau hơn nên An An vẫn ăn ngủ được dẫu biết bao giờ mới được tha thứ.

      Cảm lạnh trong người mãi vẫn chưa dứt, mẹ chồng nàng dịu dàng báo…

      – Mẹ gọi thái y cho con rồi Nghiên nhi!

      – Con sao mà mẹ… tại con tắm nước lạnh thôi!? – Được mẹ quan tâm như thế nàng càng áy náy hơn.

      – Mùa đông mà con tắm nước lạnh sao? Con có bị ấm đầu Nghiên nhi?

      Nàng ăn bánh , chắc chắn chỉ có con trai của mẹ “ấm đầu” thôi chứ nàng vẫn ổn lắm. Vừa lúc Tống Minh về, sắc mặt trơ lạnh băng giá là đáng ghét. Đêm đòi hỏi người ta như thế mà giận cứ giận hoài à.

      Thấy nàng dám to gan liếc mắt, trừng lại cái ngay lập tức An An run run cố ăn thôi. Dù sao nàng mang tội tày trời đâu dễ dàng được tha thứ chứ.

      Thái y đến, Tống Minh lên tiếng hỏi…

      – Mẹ thấy trong người khỏe sao?

      Dẫu cứng ngắt ít biểu tình cảm nhưng Tống Minh vẫn rất quan tâm cha mẹ, nếu hay cải lời coi thường quyết định cha mẹ hẳn cũng thành loại con có “hiếu” rồi. Bà mẹ chỉ cười tay vuốt tóc An An…

      – Tĩnh Nghiên cứ cảm hoài, mẹ lo biết có phải nhiễm phong hàn nên mới gọi thái y khám xem kẻo nhiễm hàn tâm phế khó trị.

      Nàng im ru dám năn gì sợ Tống Minh lại nàng có tội nhưng sung sướng, bệnh được đại phu đến tận nơi khám cho. Nhưng gì, lặng ngồi xuống ghế thái độ lạnh nhạt nhưng ra cũng muốn xem thái y khám nàng có bệnh nặng .

      có muốn giấu quan tâm nàng cũng khó, tối ngủ nàng cứ ho suốt chính cũng định lén kêu người nấu gì tẩm bổ cho nàng. Lỗi cũng do khiến nàng bệnh mới thế này đây.

      Thái y chuẩn mạch nhìn nàng hỏi thăm….

      – Thiếu phu nhân gần đây thấy trong người thế nào? Có ăn uống khó khăn gì ?

      có gì lạ. Ăn uống rất tốt!

      Nàng tất nhiên là ăn tốt rồi, cứ ăn cả ngày còn vì chuyện Tống Minh giận mà giảm năng suất nữa. Tống Minh ngồi khoanh tay trước ngực chờ và lão thái y cười

      – Thiếu phu nhân cảm thôi cần ủ ấm nhiều hơn hết ho. Và xin chúc mừng Tống tướng quân, thiếu phu nhân có tin vui rồi!

      Thái y chuẩn xong nàng nghe thiếu chút mắc nghẹn. Mẹ chồng vui mừng khôn khiết thấy mặt cả hai cứ đờ đẫn ra. Ý muốn có cháu bồng sớm cuối cùng cũng thành thực, bà má nựng khen con dâu cưng suốt. Nàng ốm nghén, cũng có gì lạ nếu thái y đến khám hẳn còn chưa nhận ra là mang thai.

      Tống Minh vẫn ngồi như pho tượng, gương mặt trơ cứng đó khó đoán cảm xúc của lúc này. An An vì thế nuốt trôi rồi, thân nàng lo còn chưa xong nay có thêm đứa trẻ biết ra sao nữa. Thấy mẹ chồng vui đến thế nàng cũng cố cười gượng biết đây là chuyện vui hay chuyện xui nữa.

      Quốc sư về nghe tin cũng rất mừng, trong phủ khí chưa chi rôm rang vui như hội. Chỉ có mỗi An An theo sau Tống Minh vào phòng, mắt nhìn bóng lưng năn gì từ lúc đại phu về khiến nàng có chút e dè sợ sệt…

      – Thiếp xin lỗi…

      Tống Minh nhìn lại nhưng nghe nàng . Nàng tự níu níu vạc áo trước bụng vẫn còn thon của mình lại lí nhí tiếp tục…

      – …thiếp cố ý có “tiểu bảo bối” đâu…. Hay là nhân lúc mọi việc còn chưa đến nỗi chàng cho thiếp có được ?

      đâu?

      Cuối cùng Tống Minh cũng xoay lại hỏi lên giọng cách đáng sợ khiến người nàng run run. Nàng bị phát phải là Dương Tĩnh Nghiên rồi, nếu nàng là thê tử giả chuyện có con này cũng hợp lệ nên rụt rè

      trước khi rắc rối hơn. Thiếp đến nơi ai phát ra, có thể là ở trong rừng hay núi hoặc là ở…

      Nàng vắt óc suy nghĩ chổ có thể trốn Tống Minh bước đến gần giữ lấy tay nàng mang chút tức giận…

      – Ta đừng có nghĩ đến chuyện trốn khỏi ta, mà giờ còn mang theo cả con của ta nữa!?

      – Nhưng chàng biết thiếp phải Tĩnh Nghiên. Chàng giữ thiếp ở lại để trừng phạt thôi làm sao thiếp có thể ở vậy sanh con chứ?

      – Có gì mà được. Con là của ta!

      Tống Minh dứt khoát, dĩ nhiên biết chắc nàng mang thai con mình rồi. Nhưng lời sắc lạnh chỉ khiến mắt nàng phiến lệ buồn đau…

      – Nhưng chàng đâu xem thiếp là thê tử của chàng. Con mà ra đời kiểu mập mờ ràng như thế rất buồn thà để thiếp cho rồi!

      Nàng khóc òa làm nhăn mặt ngay. biết nàng muốn điều gì nữa, có phải nàng dùng trò dụ dỗ nữa hay đây? Tống Minh cách điềm tĩnh với nàng…

      – Nàng có chổ để sao? Rồi nàng làm gì để sống? mình ăn nhiều như thế sao có thể tự mình nuôi đứa trẻ hả?

      Tống Minh từng mừng thầm bản thân làm tướng quân có bổng lộc cao mới nuôi nàng ăn no thoải mái, nghĩ cảnh nàng bơ vơ có gì ăn vặt con chưa kịp có chuyện gì nàng chết đói trước rồi. An An sững ra nghe thế suy nghĩ lại ngay. lại tiếp…

      – Hay là nàng muốn bị người ta bỏ lồng trôi sông vì tội có chữa hoang hả? Sau này định bắt con có cha hay sao?

      – Sao chàng toàn việc thê thảm vậy? – Nàng nghe sơ qua rùng mình hết rồi đúng là Tống Minh giỏi dọa người mà.

      – Để cho nàng tỉnh táo ra chịu ở yên đây được trốn !

      – … vậy chàng tha thứ cho thiếp !

      Mặt Tống Minh đanh lại quả là nàng giở trò. An An chờ đợi, lòng nàng tin Tống Minh tàn nhẫn đến mức đó đâu, ai trách tội người biết nhận lỗi mà. Song lạnh lùng lên tiếng như nàng chờ mong…

      – Lo mà dưỡng thai, con ta có gì ổn ta tha cho nàng!

      thấy mắt nàng phiến lệ vẫn cứ quay . Nàng lại khóc, Tống Minh tha thứ còn xem nàng chỉ là người sanh tiểu bảo bối nối dỗi cho mà thôi quan tâm nàng. Phút chốc nàng thấy ganh tị với con vì còn được Tống Minh trân trọng, quan tâm hơn. Nàng còn tự tin hay hi vọng được Tống Minh thương như trước rồi.

      Nàng nằm khóc thầm đến ngủ quên Tống Minh mới trở người sang nhìn nàng. biết nàng đau khổ, tay nhàng kéo chăn ủ ấm người nàng rồi vuốt lên bụng nàng môi cười khẽ. Sau đó vẫn thầm như mỗi đêm ôm lấy nàng vào lòng.

      Giận nàng rất mệt mỏi nhưng bị lừa dối như thế nào có thể tha thứ cho nàng dễ dàng như vậy chứ. Đành làm khổ mình hành hạ nàng, trả đũa nàng thêm chút nữa đến khi Tống Minh quan sát đủ đảm bảo cảm xúc nàng dành cho mang giả dối Tống Minh lại thương nàng.

      ———————-


      nương bản thân muốn chiếm đoạt những to gan dám bỏ trốn đành còn dụ dỗ biểu ca đến mức si dại khiến Phiến An Thành rất giận, ăn chơi trong thanh lâu mấy ngày trời. Nhưng chuyện làm phiền muộn phải là vì An An mà vì lại phải đối đầu với chính biểu ca Tống Minh. Tình cảm hai huynh đệ tốt đẹp chỉ vì nương phá ngang hỏi sao y tức.

      Biểu ca của như thế còn bị mê hoặc quả là Nguyệt An quá lợi hại. Nếu ra hết cho bá phụ và mẫu biết e cũng làm Tống Minh nghĩ suy tỉnh táo lại. Cuối cùng phải ngậm đắng nhìn hồ ly tinh dối gạt cả nhà mẫu nhưng làm gì được An Thành cam tâm.

      về, vẫn còn suy nghĩ mông lung ngẩn lên chờ đợi bóng dáng nữ nhi chờ mình về may ra khiến tâm tình dễ chịu chút. Song Dương Nhi hôm nay chờ , An Thành vội tìm quanh, phòng nàng thu đồ gọn gàng khiến quá kinh ngạc vội tìm thuộc hạ…

      – Tiểu Lạc, Dương Nhi đâu rồi?

      Thằng hầu nhíu mày thấy thiếu gia của mình gần đây tâm tình tốt xem ra ảnh hưởng đến cả trí nhớ rồi ngay…

      nương ấy phải bị chính thiếu gia đuổi hay sao?

      – Ta đuổi bao giờ chứ?

      An Thành giữ nàng lại đây, nhìn thấy nàng loay hoay hầu hạ chu đáo mỗi ngày rất vui con mắt sao lại đuổi được, thậm chí chẳng nhớ chút gì cả sau lần cuối làm nàng khóc. Tiểu Lạc trả lời chủ nhân ngay.

      – Hôm trước người Phù Tương lấy quà biếu bá phụ của người, nương Dương Nhi thể ở lại, gửi nô tài lời cảm ơn thiếu gia. Nô tài cứ nghĩ người “giở trò” thành với nương ấy bức người ta bỏ .

      An Thành sững ra, vô tâm nghĩ nàng có thể vì chuyện đó mà bỏ . Đúng lúc đó Dương Nhi đúng con người ưa chiếm đoạt làm có chút ngờ. Lại thêm vì chuyện buồn phiền với biểu ca làm sao lãng kịp xin nàng tha thứ.

      hiểu sao lòng thấy vô cùng buồn bực, khó chịu muốn ngay lập tức nhìn thấy Dương Nhi….

      – Tìm Dương Nhi về cho ta!

      mấy ngày rồi làm sao tìm thiếu gia?

      – Vẫn phải tìm cho ra!

      khổ cho thằng hầu, cả An Thành ra lệnh rồi cũng đích thân tìm nàng. Dương Nhi có ý với , ta cứ nghĩ như vậy có thể có nàng như bao nữ nhi khác nhưng nàng lại là nương đoan trang, có lẽ vì bị tổn thương rồi. Chuyện này chưa giải quyết xong với nàng mà nàng dám bỏ rồi, Phiến An Thành đây nhất định phải tìm nàng về cho ra lẽ.

      Lúc đó trong thành, xa trang viên ngoại thành, Dương Nhi lại cải nam trang làm tiểu nhị phụ việc tại tửu lâu đông khách. An An với Bình Bình, mẹ chồng và mẫu của Tống Minh ngang qua dãy phố đó.

      Con bé cứ nhìn nhìn nàng rồi hỏi thà…

      mẫu tì có tiểu oa nhi trong bụng tại sao bụng chưa tròn lớn vậy?

      Tâm tình An An vì Tống Minh vẫn còn rất buồn nhưng Bình Bình trẻ con hỏi có chút khờ khạo đáng làm nàng cũng cố vui trả lời…

      – Bụng từ từ mới tròn!

      – Ơh!? Rồi sau đó tự oa nhi chui ra như trứng gà sao? – Xem ra Bình Bình rất thích thú với chuyện này. An An nhìn con bé cũng đâu phải quá bé nhưng biết gì cả.

      – Khi muội có phu quân biết hết thôi!

      Mặt Bình Bình ngơ ngác thể nào sánh ngang trình độ của đệ nhất nha đầu thanh lâu như An An được. Nàng và Bình Bình sau hai người lớn vẫn về chuyện tiểu oa nhi. Chợt từ trong tửu lâu nọ gã chạy bán sống bán chết ra ngoài va ngay vào mẹ chồng và mẹ của Bình Bình.

      Nàng và con bé giật mình lại đỡ hai bà mẹ lên từ thềm tửu lâu, Dương Nhi trong bộ dạng tiểu nhị tức điên la theo tên khốn vừa chạy

      – ĐỒ ĂN QUỴT!!!

      Gã đó dám ăn trả tiền, Dương Nhi quyết tâm lấy lại tiền cho bà chủ. An An đỡ mẹ chồng bị té lên mắt cũng bừng sát khí hung dữ vốn có….

      – Đụng người ta té biết xin lỗi còn dám ăn trả tiền. Loại người đó phải bắt giải vào quan phủ mới được!

      Hung hăng ngoài miệng chưa đủ, chính An An cũng tém áo lụa chạy dí theo tên khốn ăn quỵt va vào hai người lớn. Nhìn thấy con dâu chạy , mẹ Tống Minh suýt đau tim chết ngắt tại chổ kinh hô theo…

      – Trời ơi! Con mang thai đó Nghiên nhi!

      Tống Minh căn dặn cho An An ra khỏi nhà nhưng bà má thấy nàng cứ buồn bã thở dài, lo con dâu cứ u buồn sanh con xấu nên hôm nay mới ép nàng ra ngoài dạo chơi tí xíu. ngờ giờ con dâu lại chạy khí thế như vậy. Bình Bình nhanh nhảu

      – Con gọi tỉ ấy lại cho mẫu!

      Thế là Bình Bình cũng chen vào phố đông đuổi theo nhưng hai nương đuổi theo gả ăn quỵt rất xa, quẹo ở khúc cua phía xa rồi. Phố đông, Bình Bình thấp bé phút chốc thấy biểu tẩu của mình đâu lại còn lung tung lạc vào con đường toàn các phường mạc chược, đánh bạc.

      Bộ dạng xinh xắn của con bé thu hút nhiều cái nhìn của mấy gã lưu manh. Bình Bình ớn lạnh, cuốn quýt tìm đường quay lại né mấy gã bám theo mặt bợm trợn dê sòm. Sắp bị bắt lấy, Bình Bình sợ đến muốn khóc hét toán lên thanh niên bước ra giữ che lấy nhóc.

      Con bé từ sau lưng nhìn nam nhân mặc áo lông thú người bộ tộc bắc cương Liên Khiết, dáng người cao ốm, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn khá trẻ. Y chỉ nhìn, môi nhoẻn nụ cười nửa miệng dọa người bọn người bám theo Bình Bình lập tức chạy mất hút.

      Thấy thế nhóc mừng quá trời, bấy giờ người đó mới nhìn lại thấy ngay nhóc cười tươi, gương mặt trẻ con vô cùng đáng

      – Cám ơn ca ca giúp! Huynh nhận cái này nha!

      Bình Bình vô tư dúi cây kẹo hồ lô ban nảy mua cùng biểu tẩu thích ăn vặt coi như là đáp lễ rồi lại chạy tìm mẹ và mẫu của mình. Gã đó đứng đờ đẫn mãi hồi, nhìn kẹo rồi cho ngay vào miệng cắn. Phía sau bốn năm người vội thở hổn hển cung kính khi theo kịp…

      – Điện hạ… người làm ơn đừng đột nhiên biến nữa khiến bọn nô tài mệt quá!

      – Hì… ta mà mang về vương phi Kỳ Mạc hẳn nổi tiếng khắp thảo nguyên! – Y vừa nhai kẹo hồ lô vừa như đùa làm cả bọn theo hầu tròn mắt.

      – Điện hạ nên vào cung gặp hoàng đế Kỳ Mạc trước theo đúng thời gian trước rồi hãy tìm vợ sau giùm bọn nô tài!

      – Rồi! Rồi! Ở đây đông vui, ta chơi thêm ít ngày rồi làm gì làm. Trước hết ta muốn tìm nương trông như tiểu oa nhi ban nảy về làm vợ ta !

      Vương tử hạ quyết tâm rồi làm đám theo hầu ôm trán. Bình Bình trở lại chổ mẹ và mẫu cũng nhận ra nhân duyên của mình vừa bắt đầu. Tuy nhiên giờ biểu tẩu mất tiêu mới là rắc rối chính nha.

      An An và Dương Nhi cùng đuổi theo nhưng sức lực quá tệ, tên ăn quỵt chạy mất tiêu theo kịp. Cuối cùng có người mới hốt hoảng nhớ ra…

      – Áhhh… mình có thai được chạy nhảy!

      An An nhớ ra hình như cũng chạy hết mấy dãy phố. Dương Nhi thở cũng nhìn qua hỏi…

      – Hơ? nương có thai hả? Thế ngồi nghỉ !

      Nảy giờ Dương Nhi và An An cùng đuổi theo người xem như cũng có cùng chí hướng “lập lại công đạo”. An An thở mệt lo lắng con có bề gì Tống Minh càng giận nàng, thậm chí cần nàng nữa. Dương Nhi thấy nàng có chút choáng nên vội đỡ lấy cũng lo lắng hỏi…

      nương sao chứ?

      – …mệt!!!

      – Mặt nương tái quá, ta dìu nương gặp đại phu nhé!

      An An định chối cần bụng chợt gợn đau. Nàng kinh hãi, chẳng lẽ nàng sai lầm làm tổn hại đến con. Con mà còn lí do để gần Tống Minh cũng còn. An An muốn như thế.


      – Hết chương 12 –
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. p3chon

      p3chon Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      46
      [​IMG]
      Tống Minh nghe mẹ báo lại cả người chấn động ngay. hỏi mẹ…

      – Mẹ nàng ấy làm gì?

      – Nghiên nhi chạy theo người làm mẹ và mẫu của con té. Bình nhi có đuổi theo ngay nhưng kịp. Giờ biết con bé ở đâu, mang thai còn chạy như thế mẹ lo quá!

      Tống Minh suy nghĩ gì nữa vội vã xoay hạ lệnh cho lính tìm nàng ngay. lo lắng phần lại sợ hãi nàng chạy trốn khỏi mình vạn phần. Nàng có ý nghĩ khỏi , nàng xin tha thứ nhưng vẫn nhất mực lạnh lùng làm nàng khóc. Có khi nàng nhân cơ hội này bỏ trốn rời xa .

      Tống Minh rất sợ, có hờn có trách nàng nhưng vẫn nàng. Nếu nàng sâu đậm làm gì mà giận như thế và ép nàng được bỏ chứ. Lỗi do khiến nàng tổn thương… biết đâu nàng khiếp sợ muốn lưu lại bên nữa.



      Khi đó An An lim dim mở mắt nhìn trần giường giản đơn mộc mạc phải khuê phòng quen thuộc của mình. Dương Nhi sắc thuốc nhìn thấy mừng rỡ đến bên giường…

      nương tỉnh rồi! ngất đêm rồi, đại phu chỉ là quá sức và động thai !

      – Con tôi có sao ?

      ! Thai vẫn bình an sao hết!

      Nghe thế nàng thở ra nhõm, tay xoa lên bụng mình là sợ muốn chết. Rồi nàng cố ngồi lên nhìn căn phòng gỗ sáng sủa nhìn ra ngoài là bờ sông. Đây là phòng của Dương Nhi được bà chủ sắp xếp cho khi làm tại tửu lâu.

      Nhìn Dương Nhi, An An cười biết sao bày tỏ hết lòng biết ơn…

      – Cám ơn nương!

      Dương Nhi cải nam trang nghe thế cũng giật mình hỏi ngay An An…

      nhìn ra ta là nữ nhi sao?

      – Cùng là nữ nhi với nhau làm sao ta nhìn ra. nương tên gì? Mẹ con ta mang ơn nương!

      Tiểu bảo bối của nàng và Tống Minh, nàng muốn con có mệnh hệ nào. Lần sau nàng nhất định chạy như thế, quên mất luôn con gây ra phen hú vía. Dương Nhi cũng cười, vừa gặp thấy có thiện cảm với An An rồi nên mới cứu về, khi tỉnh An An cũng dễ thương càng làm người ta có nhiều hơn hảo cảm…

      – Ta tên là Dương Nhi. Còn nương?

      – An… àk . Ta là Dương Tĩnh Nghiên!

      Nàng phải giả làm Tĩnh Nghiên thôi thể khắp nơi rêu rao với mọi người mình là An An được. Nhưng khi nàng thốt ra cái tên đó, Dương Nhi tắt ngấm nụ cười, tay làm rơi chung trà cầm định rót nước cho An An. Gương mặt nàng ta nhanh chóng trở nên kinh ngạc đầy kì lạ.

      An An cũng thấy rất khó hiểu khi nương ấy tự dưng lại biểu như thế. Dương Nhi lắp bắp hỏi lại nàng…

      … vậy có phải là thê tử của đại tướng quân Tống Minh con trai Quốc sư ?

      – Phải! Sao thế Dương nương?

      An An ngây ngô hỏi lại vì điều đó tạm thời là vì Dương Tĩnh Nghiên chỉ có mình nàng mà thôi. Thế nhưng Dương Nhi đứng lên lắc đầu tin, nhìn An An như trăn trối….

      phải… Tiểu Mộng của ta đâu? phải Dương Tĩnh Nghiên!

      Đến bây giờ cả An An cũng giật mình co ro run lên giường nhìn Dương Nhi. Hai nữ nhân cùng nhìn nhau sợ hãi hiểu chuyện gì xảy ra. Chuyện nàng là Dương Tĩnh Nghiên giả chỉ mới có Tống Minh biết. Còn Dương Nhi lại biết ngay, chỉ có thể là nương ấy biết Dương Tĩnh Nghiên .

      An An nhìn Dương Nhi thốt hỏi ngờ vực…

      – Sao nương biết ta phải Dương Tĩnh Nghiên? … nương là ai?

      Dương Nhi nghe hỏi, cũng nhìn An An cách run sợ ra

      – Ta chính là Dương Tĩnh Nghiên!

      Lời Dương Nhi ra làm An An choáng váng. Chính nàng tận mắt nhìn thấy xác tân nương Dương Tĩnh Nghiên, lòng luôn nơm nớp nỗi ám ảnh của ta giành lại Tống Minh tại sao Tĩnh Nghiên những còn sống còn lại là người khác.

      trùng hợp làm cả hai gặp mặt nhau tháo gút mọi vấn đề đó. Lòng cùng hoang mang hiểu chuyện người kia thế nào nhưng cả hai cùng tò mò, chịu ngồi chuyện là bình tĩnh.

      Thế là ngoài trời lại buông ánh chiều tà, hai cùng nhau ngồi giường kể hết cho nhau sớm thân thiết hơn cả ban đầu. An An kinh ngạc thốt lên với Tĩnh Nghiên…

      – Vậy là tân nương xấu số ấy là tì nữ của thế thân thôi sao?

      – Ta muốn bị ép lấy chồng như vậy mới to gan làm thế… hic ngờ muội ấy xấu số chết thảm thay ta!

      Tĩnh Nghiên cứ nghĩ tì nữ giả mình làm vợ tướng quân sung sướng ngờ lại ra nông nổi đó. Nhiều lần Tĩnh Nghiên đứng quan sát phủ quốc sư định xem Tiểu Mộng sống có ổn nhưng lần nào gặp cũng mảy may suy nghĩ hay biết chuyện đoàn rước dâu chết thảm.

      An An cũng kể lại mọi chuyện của mình lại thành Tĩnh Nghiên giả khác. Cả hai đan tay vào nhau tâm như tỉ muội thân thiết. Nghe xong, nhìn mắt An An long lanh lệ buồn Tĩnh Nghiên bùi ngùi hỏi…

      – Vậy giờ mang thai mà huynh ta cũng chưa tha thứ sao? Sao lại có loại nam nhân tàn nhẫn như thế chứ!?

      – Đừng Tống Minh như thế… ta dối lừa gạt mọi người, làm tổn thương chàng rất nhiều.

      – Ta thấy là bất đắc dĩ mà, làm thế mama lại bắt về sao? Nữ nhi chúng ta toàn bị nam nhân hành hạ đau lòng thôi!

      Tĩnh Nghiên , lại nhớ về Phiến An Thành mà vương lệ khóe mi. Nếu Tĩnh Nghiên biết Phiến An Thành chính là gã công tử hại An An trốn chui chốn nhũi giả mình chắc cũng bất ngờ vì trùng hợp này lắm.

      An An được gặp Dương Tĩnh Nghiên bằng xương bằng thịt, lòng tuy dễ chịu nhưng có phần an ủi hơn cười

      ngờ có thể cùng tâm với người ta giả dạng bao lâu. Ta sống với thân phận, vị trí lẽ ra là của xin lỗi!

      – Đừng! Vốn ta cũng tìm người thay thế mình mà. Vả lại và Tống Minh có tình cảm, còn sắp có tiểu oa nhi như thế ta thấy rất vui như tác hợp cho hai người gặp được nhau đó An An!

      Nghe thế An An vui lắm, nàng cứ luôn lo Dương Tĩnh Nghiên hận mình nhưng sao rồi.

      – Cám ơn Tĩnh Nghiên! Lòng ta giờ nhõm hơn nhiều lắm!

      – Ta cũng thế, chỉ tiếc cho tiểu Mộng… nhưng chúng ta có duyên gặp gỡ thế thân như vậy hay là kết nghĩa tỉ muội có được ?

      An An cười vui nhanh chóng đồng ý. Nàng có đệ muội cũng như có nên đề nghị này là đáng quý. Cả hai cùng nhau quỳ nhìn vầng trăng vừa lên bên ngoài cửa sổ. Tĩnh Nghiên bằng tuổi nàng, An An cười có chút ma mãnh…

      – Để ta làm tỉ, nương còn chưa có phu quân mà!

      – Vậy cũng được! Tỉ tỉ!

      – Muội muội!

      Cả hai vái lạy rồi cười khúc khích với nhau làm hảo tỉ muội tốt. Mọi chuyện trong lòng được tháo gỡ, cả hai cùng ăn uống trò chuyện với nhau vui vẻ. Đến khi gà gáy sáng, An An mới sựt tỉnh nhìn người nằm cạnh mình là Tĩnh Nghiên phải Tống Minh mới giật mình nhận ra nàng quên trở về nhà….

      – Ahh… tỉ suốt từ hôm kia rồi!

      – Ây! Muội cũng quên mất! Tỉ khỏe chưa hay muội gọi người tới rước tỉ!

      sao! Tỉ tự về cho nhanh. Còn muội định ở đây làm tiểu nhị mãi sao?

      – …dạ!

      Tĩnh Nghiên , ánh mắt trĩu buồn, phải vì An Thành làm nàng còn hứng thú ngao du đây đó cũng đâu làm tiểu nhị trốn nơi này. An An nhìn cũng đoán ra, nàng nâng má Tĩnh Nghiên

      – Đừng buồn vì nam nhân ấy nữa!

      – Sao tỉ nhìn ra thế… – Tĩnh Nghiên cho An An làm tỉ tỉ là phải rồi vì cái gì cũng đoán ra đúng hết cả. An An cười toe toét.

      – Tỉ rất lợi hại mà. Muội ở đây giữ gìn sức khỏe, khi được ra ngoài trở lại tỉ tìm muội!

      An An có chút thê thảm, nàng cần về tới nhà cũng biết Tống Minh vô cùng giận dữ nhốt nàng luôn. Tĩnh Nghiên cười với tỉ tỉ và ra ngoài tiễn. An An vẩy tay trở về lại làm Tĩnh Nghiên giả.

      Tĩnh Nghiên bước trở về tửu lâu sau khi tiễn An An đoạn nghe mùi hương sáng sớm dễ chịu, gặp An An lòng Tĩnh Nghiên rất nhàng thanh thản. Nàng mong Tống Minh tha thứ cho An An mau. Song dáng nam nhân đứng đó tự bao giờ làm nụ cười của nàng tắt ngấm.

      An Thành nhìn Dương Nhi của mình cuống quýt định trốn lao đến mạnh tay cản nàng…

      – Sao muội bỏ hả?

      – Bỏ ra…. hay ở liên quan đến huynh!

      Tĩnh Nghiên cố gắng thoát khỏi tay An Thành nắm càng làm vui. Và chẳng trước, y dễ dàng kéo nàng ra khỏi tửu lâu còn chưa mở cửa buôn bán…

      – Thân là tì nữ của ta muốn sao? Ta cho phép muội chưa?

      … bỏ ra! Áh..

      An Thành khó chịu vác Tĩnh Nghiên lên vai mặc kệ nàng la hét chịu cũng quyết mang trở về. Người ta vì còn muốn gặp mặt mới bỏ thế mà bị gán vào tội tì nữ trốn việc xem có tức ?

      [​IMG]
      sanone2112thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :