Cái tên phu quân thúi này là quái nhân ưa làm khổ nàng. An An đây có sở thích lấy oán báo oán nha, chàng dám tàn nhẫn nàng tàn bạo, dã man đáp trả gấp chục lần xem ai thua ai. Môi hồng chu lên, ánh mắt se lại nhíu mắt nhìn vẫn đáng . – … vậy chàng đừng có trách thiếp nữ nhi biết xấu hổ hạ lưu giở trò với chàng! khí thế như vậy còn sợ đến mím bạc môi nghe lời đe doạ ghê rợn từ nương tử. An An lần nữa đưa môi hôn lên môi mỏng tuấn mỹ của Tống Minh cách hờn giận rồi mới tự mình rời khỏi hồ trước. Tống Minh bị bỏ lại thấy rất là choáng váng, xem ra ngâm nước lâu quá nên có tác dụng phụ rồi. Sau buổi tịnh thân KINH KHỦNG đối với nam nhân, Tống Minh cảm giác vừa sợ vừa hồi hộp biết nàng “giở trò” gì với mình nữa. Tuy cự tuyệt nàng, nguyện làm thầy tu tránh xa nàng nhưng vẫn cảm thấy rất vui và thích thú khi có được nương tử quái lạ giống ai. Nàng những hoang dã, biết xấu hổ là gì, còn chẳng có chút tính cách nào giống nữ nhi gì đến tiểu thư khuê cát nhưng Tống Minh thích thế. Có lẽ vốn dĩ con người quá khô khan rồi cần có khác biệt dành cho . ngồi nhìn nàng chải lại tóc, sau đó nàng xoay lại liếc khẽ nằm giường định bụng ngủ trước như thường lệ. Giống con mồi sợ hãi, Tống Minh kéo chăn che người mình ‘e thẹn’ lưu loát đề phòng nàng hết mức… – Ta ta muốn, nàng làm gì được ta đâu! – Tuy cư nhiên là nam nhân nhưng vẫn cảm giác nàng có khả năng “cưỡng bức” mình nha. – Ai thèm làm gì chàng chứ? An An có tí hậm hực giận dỗi bước đến trước giường. Gương mặt thanh tú vẫn còn vui tuy nhiên chút biến sắc xấu hổ cũng có khi tự nàng cởi tuột áo ngủ sa mỏng xuống. Tống Minh nằm chết trân giường thiếu chút há hốc trào nước bọt nhìn áo lụa cứ rơi xuống, mặt tuấn mỹ lúng túng đáng thương… – Nàng… nàng làm gì vậy? – run lên dám nhìn thân thể tuyệt mỹ trần trụi của nàng ngay trước mắt nha. An An nhếch môi cười trả lời phu quân ngay cách ngắn gọn. – ngủ!!! Nàng thoải mái chẳng giữ lại gì người rồi bước lên giường nằm xuống ngay cạnh . Tống Minh ngay lập tức bật dậy, sắc mặt vừa đỏ mắc cỡ vừa tức đến đen xì lại còn chút bình tĩnh nào nữa… – Tại sao nàng lại cởi áo hết ra như thế? – Chàng muốn đụng đến thiếp đừng có ý kiến. Mặc hay là quyền của thiếp! An An hung hăng trả lời mang đầy ác độc nhất nhầm vào phu quân “xấu xa” chịu ăn thịt mình. nhìn nàng nhắm mắt lại có ý ngủ hạnh phúc chịu đựng nổi run lên… – Lỡ có người xông vào sao? – Phòng này chỉ có chàng mới xông vào thôi. Sao hả? Chàng sợ bị thiếp dụ sao? Chất giọng của nàng trêu . Gương mặt xinh đẹp tà mị, cùng thân thể trắng mịn hoàn mỹ chỉ khiến Tống Minh lắp bắp nghẹn lời… – Nàng… nữ mà!!! – Ấy! Sao phu quân có thể chửi thê tử của chàng như vậy chứ? Tội nặng lắm nha! Giờ chàng ngủ, thiếp đành ngủ trước vậy. An An trả thù hôm trước dám lạnh nhạt với mình, phải cho Tống Minh biết nàng phải cái loại nữ nhân bị nam nhân “vùi dập” khóc lóc cam chịu đâu. Nàng ràng lộ hết đuôi hồ ly tinh xấu xa rồi vẫn thản nhiên nằm đó ngủ mặc kệ . Tống Minh vò đầu sắp sửa điên lên. Con người vốn lãnh đạm với mọi người mọi việc, hiếm lắm mới nóng giận mất bình tĩnh thôi vậy mà nàng chọc được đến tận mức này. Tống Minh hít vào, đường đường là nam nhân cường tráng mạnh mẽ há lại sợ chút trò dụ dỗ nhặt này chứ. Thế là Tống Minh nằm xuống quyết đối mặt với nàng. An An ngay lập tức xoay người về phía đem cả người sát vào. Trong chăn da thịt nữ nhi mềm mịn như tơ lụa dán vào tay , vậy mà nàng có thể an lòng ngủ ngon trong khi biết Tống Minh lẩm nhẩm rủa mình. Đến khi sáng ra, nàng choàng tỉnh chỉ thấy còn mỗi mình nằm giường, ngồi dậy và phát có kẻ nào đó “ thể chịu đựng” nổi nên lén mặc áo lại cho nàng lúc nào hay. An An nhoẻn miệng cười khì khì xấu xa, phủi phủi áo người mình đầy dễ chịu. Cái này phải do nàng ác chỉ là do chàng biết to biết chọc nàng để tự hại mình. Để rồi xem Tống Minh có mạnh mẽ cỡ nào cũng thổ huyết chết giường vì nàng thôi. Nghĩ đến là An An muốn cười bò lăn ra sàn luôn rồi. ————————– Phiến An Thành hết hồn nhìn thần thái của kẻ trước mặt. Biểu ca dũng, tuấn tú, lạnh lùng, hành xử lãnh đạm, việc nguy đến biến sắc nhưng nay chỉ dùng vài chữ “mất phong độ” cũng thể gột tả hết. Tống Minh chờ An Thành đến, mắt nhìn chung rượu bằng vẻ lừ đừ, quầng thâm to như gấu trúc khiến cho gương mặt thiệt là dễ sợ, xuống sắc đến phờ phạc. Chưa kể Tống Minh còn biết thở ngắn thở dài. Tuy gan của An Thành nhưng thấy cảnh tượng này cũng khỏi muôn phần sợ hãi… – Biểu ca! Huynh sao vậy? Nghe giọng, Tống Minh nhìn lên lập tức đổi lấy vẻ mặt giận dữ túm cổ áo biểu đệ từ bên kia bàn gầm gừ ngay… – Tất cả đều tại đệ rủ huynh thưởng cực tửu gì đó hại huynh! – Đệ làm gì hại huynh? Phiến An Thành oan ức nha làm sao biết mình làm gì hại biểu ca chứ. Tống Minh trút giận xong lại thu về bầu khí u ám chết chóc. Nếu say rồi “lỡ” ăn thịt nàng nàng cũng đâu nỡ đối xử tàn nhẫn với như thế. Cứ nghĩ lại đêm hôm qua chịu đựng cả đêm trường muốn cầm đao chém giết vài người nha. Phiến An Thành ngồi xuống, ánh mắt tinh quan sát chốc lát chỉ cười… – Biểu ca thế này chắc chắn chỉ do nữ nhân mà ra thôi! Tống Minh ngẩn lên, ánh mắt dễ sợ cộng thêm quầng thâm “đen thui” đích thị doạ ma… – Chỉ có đệ mới giúp được huynh thôi biểu đệ! “Cao thủ” như đệ làm sao kiềm chế ham muốn với nương hả? An Thành nhướng chân mày hứng thú ngay với câu hỏi khó nha nhưng thuộc đúng lĩnh vực rành rẽ nhất nữa. Thêm đây là lần đầu biểu ca nhờ vả là đáng quý, tuy nhiên phạm trù “chuyện người lớn” này hình như Tống Minh hơi bị quá tuổi mới lớn để hỏi rồi… – Theo đệ… kiềm chế làm gì cho mệt. Cứ theo bản năng, “ăn” rồi tính tiếp! – Phải kiềm chế! Nhất định được “ăn”! Nếu phải ban đầu Tống Minh lớn giọng sau năm mới động phòng chuyện cũng đâu đến mức dã man như thế. An Thành suy tư xoa xoa cằm nhăn mày nhíu mặt còn hơn nghiệm ra chân lý mới… – Hmm… vậy nơi khác “xả nhiệt”! – AHH!!! Huynh chỉ muốn mỗi nàng ấy thôi! Đệ có thấy huynh từng như thế này bao giờ chưa hả? Việc này giết chết huynh! Tống Minh thôi còn đau khổ hơn gào khóc nằm phục xuống sàn. Nhìn biểu ca lại thành bộ dạng này khiến Phiến An Thành phấn khích vỗ tay hân hoan… – Oa… biểu tẩu hẳn lợi hại lắm. Hôm nào có dịp đệ phải gặp cho biết dung nhan nha! – Thấy huynh khổ đệ vui lắm hả? – giải quyết được gì từ An Thành khiến Tống Minh cáu lên song tên đó có sợ biểu ca đâu chỉ nhe răng cười. – Đâu có! ra bản thân đệ cũng có con mồi ở nhà chưa biết nên “ăn” hay đây, tình hình chắc cũng tệ nửa phần huynh đó! Phiến An Thành cười trừ bó tay vấn đề của biểu ca rồi. Cả loại người ở thanh lâu còn nhiều hơn ở nhà với mẹ cũng biết Tống Minh đành vắt óc cố vượt qua “tra tấn” tàn bạo của nương tử thôi. An Thành cảm giác biểu ca như thế này cũng thú vị bởi đâu có người nào chai lì cảm xúc như khúc gỗ chứ. Có người giúp biểu ca biết thế nào là hỉ – nộ – ái – ố lại càng tốt. Chia tay Tống Minh, Phiến An Thành thoải mái về viên trang ở ngoại thành của mình. Đây là nơi ở cố định của An Thành vừa yên tĩnh, vừa tự do bị cha, mẹ quản. Vừa vào nữ nhân áo thiên thanh, dáng vẻ thanh tú hiền hiền đáng chờ đợi. Tuy nàng có nhan sắc xuất chúng nhưng trông kĩ khác tiểu oa nhi khả ái, ai trông vào cũng muốn nựng ngay. Nàng chính là nương cải nam trang va vào ở phường Trường Thanh hôm nọ, thấy người ta té xỉu nên đem về ngờ quyết định quá đúng đắng. An Thành cười nửa miệng, Dương Nhi cũng nhiều ngày rồi vẫn là nhìn còn tí thẹn thùng, có chút hướng về nhưng che giấu. Chỉ cần mở nửa con mắt, gã phong lưu từng trải như Phiến An Thành biết là người ta có ý với rồi. – Nàng chờ ta hả Dương nương? – Dạ!… ra tiểu nữ có chút chuyện cần với công tử! – Vào dùng trà với ta rồi ! Thần thái An Thành luôn tao nhã, mang chút phóng khoáng, dễ gần nên có ai ngờ chính là đại háo sắc, phong lưu trác tán. Tại còn chưa ra tay thôi chứ nương nào thoát khỏi giường của được. Dương Nhi run run cùng ra sau thuỷ hồ có bàn uống trà. Trang viên này được xây lấn ra phần hồ nên mặt sau cụm nhà có thể thưởng ngoạn toàn cảnh hồ nước trong vắt cùng rừng dương bốn mùa khác nhau thơ mộng. Phiến An Thành ở đây chỉ với tiểu Lạc hầu cận và lão quản gia già từ phủ tể tướng do cha phái qua làm tai mắt canh . Nhưng canh canh, làm gì có ai quản được, chẳng hạn như mang nữ nhân về lưu lại lâu thế này cũng lạ lắm rồi. An Thành tự tay trót trà mời nàng, môi cười tươi. – Dương nương có gì muốn với ta? – Công tử gọi Dương Nhi là được rồi! – Mỹ nhân có chút thẹn thùng. – Thế ngược lại hãy gọi ta là An Thành cần công tử này nọ suốt như thế đâu! Dương Nhi cười , gương mặt như tiểu oa nhi trông cũng cuốn hút . An Thành cười nho nhã là thế nhưng trong lòng muốn ăn thịt ngay con mồi có mùi vị lạ này, dù sao hôm nay ra ngoài chỉ gặp biểu ca, còn chưa ghé qua thanh lâu nên thấy ham muốn lắm rồi. – ra muội làm phiền huynh nhiều ngày rồi, huynh giúp muội còn đối đãi tốt như thế… Muội rất cảm kích! – Nàng lòng, khi tỉnh dậy thấy ở đây, cho người mua y phục nữ nhi cho nàng, còn cho đại phu đến khám mỗi ngày nữa. Nghe ý nàng thế có vẻ muốn rời nên An Thành hỏi lại… – Vậy nàng định đâu? Lại cải nam trang mình ra ngoài lỡ lại gặp những kẻ như hôm trước sao? Dương Nhi có chút nhăn mặt, xem ra có muốn cũng thân bất do kỷ. Phiến An Thành nheo mắt, chỉ cần là nữ nhi nâng niu như hoa như ngọc, huống gì lại còn là mỹ nhân tú lệ. An Thành cười đặt chung trà xuống. – Nếu nàng chê cứ ở lại đây chừng nào nghĩ ra muốn đâu cho ta biết! – Ấy… vậy được đâu! – Má Dương Nhi đỏ lên hết có chút túng quẩn nhìn . – Có gì mà được. Nơi này nhiều phòng, nàng cũng ăn bao nhiêu cả! Xem giọng điệu như nuôi thêm con thú cưng mà thôi. Dương Nhi bặm môi có chút suy nghĩ rồi lại … – …hay là muội làm tì nữ ở đây hầu hạ nha! – Thế tốt! Cứ như vậy ! – Sao huynh chấp nhận nhanh vậy? Dương Nhi ngơ ngác biết vui là vì nàng ở càng lâu, càng thư thái thưởng thức từ từ. Số nương Dương Nhi này coi như “tiêu” trong tay Phiền công tử đây rồi. – Hết chương 7 –
Tống Minh thể ngày nào cũng trốn mãi trong Hình bộ, cũng thể trốn sang ngủ phòng khác, tất nhiên lại càng thể ngủ cùng giường với nàng. là khổ cho đại tướng quân quá . Sáng ra gà gáy sớm, An An vươn vai ngồi dậy thấy người mình xiêm y chỉnh chu, xem ra trình độ của phu quân nàng ngày càng điêu luyện, mặc lại áo cho nàng đủ “kín đáo” lại khiến nàng hay biết gì hoặc thức giấc. Và An An xoay qua nhìn Tống Minh hôm nay còn sức lực nào nữa, trời sáng bảnh ra rồi vẫn nằm ngủ như chết đầy vẻ “mệt mỏi”. Nhìn gương mặt tuấn mỹ ngủ say sau nhiều ngày vì mình làm cho mất ngủ, nàng có chút động lòng tạm tha cho vậy chỉ khẽ chòm hôn lên má Tống Minh rồi tự mình dậy trước. Đến trưa gà lại ngủ Tống Minh mới dậy thấy nắng tới đỉnh thiên thể giật mình. chưa từng ngủ quên đến tận giờ này bao giờ cả, thế này kịp vào Hình bộ trốn rồi. Lúc lủi lủi ra “ăn sáng” mẹ vui vẻ chọc ghẹo. – Con trai chịu dậy rồi sao? Bà ấy ràng là cố tình chọc , ai bảo lạnh ngắt, chán phèo như khúc củi nên trách cha mẹ có cơ hội đều chọc con cho bằng được. mặc kệ mẹ, trả lời chỉ ngồi xuống ăn trưa, mắt khẽ nhìn An An ngồi ăn. Nàng cười lại thơ ngây, dáng vẻ thuần khiết này chỉ là che giấu độ tàn bạo “ác độc” của nàng mà thôi. Sức Tống Minh đấu với nàng sắp cạn rồi nên nhìn chén cơm nhanh chóng tập trung ăn cho tỉnh táo lại sức. Nàng thua gì, muốn bày trò dụ cũng cần ăn nhiều cho thân người hấp dẫn. Thế là đôi phu thê tranh nhau ăn khiến bà mẹ mừng vui khôn siết nha chẳng uổng công nấu cơm mà. Sau khi ăn uống no say, quẹt miệng nữa nữa là có thể an tâm ngủ tiếp Tống Minh thấy nàng nhìn mình mắt chớp chớp long lanh. nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi đề phòng. – Nàng muốn sao hả? – Phu quân dẫn thiếp ra ngoài chơi ! – An An vòi vĩnh khác gì tiểu oa nhi nhõng nhẽo cả. Tống Minh nhìn gương mặt đáng của nàng là thập phần sợ hãi rồi. – ! Ta muốn ngủ nữa! Phu quân nhát gan, nàng tưởng các tướng quân gan dạ ra sao nhưng xem ra tướng quân nhà nàng còn sợ nàng hơn địch rồi. – Chàng sợ hả??? An An đưa mắt câu là kích động cái sĩ diện to đùng của nam nhân. Thái độ của nàng khinh bỉ phu quân nha. Tuy có “sợ” nhưng cũng cho bằng được xem ai dọa ai. Thế là An An mừng đến cười híp mí vì cũng được cùng Tống Minh ngoạn ngoài thành. Hôm nay nàng có bày ra “kế sách” gì cả vì được cùng Tống Minh là vui vẻ rồi. nhìn nàng chỉ đòi mua bánh mua đồ ăn thôi cũng nhõm trong lòng. Nàng như thế này cười toe toét, bộ dạng đáng đến thế rất hút nhưng làm “kích động, kinh hãi” như khi bình thường lúc nàng giở trò. Bên nhau thế này tốt, cả hai còn xa cách gượng ép như lúc đầu mới thành thân. hết ngày, cả hai ra bờ sông ngồi chơi. An An đảo mắt nhìn quanh làm nàng tìm kiếm gì nàng chép miệng ủ rũ than… – ai bán đồ gì ăn cả? – Bụng nàng lại đói rồi, ăn bù hết “hấp dẫn”. – Xem ra nuôi nàng, ta nuôi heo còn sướng hơn! – Tống Minh nhíu mày . Hôm nay có đúc kết được kinh nghiệm thực tiễn, khi đưa nàng ra ngoài lấy đầy hầu bao rồi mà giờ cuối ngày cũng sắp cạn vì mua bánh trái cho nàng ăn. An An hậm hực nghe thế chu môi cải lại ngay. – Chàng dám so thiếp với heo sao? Thiếp đâu có mập đâu, với lại làm gì có heo nàng xinh được như thiếp hả? Nàng phùng mang trợn má phúng phính đáng mà còn chịu mình giống heo. Heo con hồng hồng trắng trắng, nàng càng cải lại càng làm thấy giống hơn nên bật cười. An An càu nhàu cũng sững sờ ngay nhìn môi mỏng rộng mở cười ra tiếng giòn tan, hàm răng cũng hé ra trắng đều hợp với gương mặt tuấn tú. Tống Minh cười càng có sức hút đúng như nàng đoán mà. An An chỉ lo mình nằm chiêm bao hay hoa mắt do đói bụng, nàng mừng lắm. – Oa!!! Cuối cùng phu quân cũng cười với thiếp rồi!!! Nàng giơ hai tay lên trời hớn hở tuyên bố cách vui mừng quá mức làm Tống Minh ngậm miệng lại kết thúc nụ cười ngay lập tức. vốn ít cười nhưng nàng có cần phản ứng thế chứ? May mà quanh đây ít người ai thấy nếu chắc người ta cũng đổ dồn lại xem cười “bất thường” đến mức nào khiến nàng hô lớn hô reo vang như thế. Thấy Tống Minh thèm cười nữa, đôi mày liễu thanh của An An lập tức xếp lại co quắp… – Chàng cười tiếp phu quân! – Nàng nhìn còn chưa nụ cười của nha. – Nhìn nàng ta dám cười nữa! – Sao vậy?… Chàng ghét thiếp sao phu quân? An An lo lắng, níu lấy cánh tay áo, mắt chưa chi có làn nước đong đầy. Người ta chỉ cười với người họ ghét thôi. Nàng dĩ nhiên muốn Tống Minh ghét mình rồi. nhìn nàng lúc này thơ ngây, mang chút trẻ con song có lúc lại ranh ma, tinh quái bày đủ trò bất chấp lễ nghĩa và “nhân đạo” mê hoặc . Tống Minh biết làm sao đối phó với nàng vì lúc nào cũng bị nàng tác động làm cho còn là mình. Dù vẻ mặt lạnh cứng như thường nhưng Tống Minh dám nhìn thẳng mắt nàng… – Ta có ghét nàng! – Vậy là chàng thương thiếp!? – ghét có nghĩa là thương đối với An An nha. có chút lúng túng . – Ấy… cái đó ta ! – Chàng thương thiếp sao? Nàng lại gặn hỏi, mắt tròn ứ lệ rưng rưng chờ rơi xuống má. Tống Minh lấy trứng chọi đá xong, bao giờ đấu lại tiểu ma nữ cao thâm như nàng. đành nhưng vẫn nhìn đâu đó ngoài bờ sông khác gì thú nhận … – Ta thương nàng nhiều lắm, chịu chưa? – Chịu… Thiếp cũng rất thương chàng!!! An An mau chóng lại cười hạnh phúc rạng rỡ ngay dựa vào người . Nhìn cả hai vài người phải đỏ mặt né xa chút, cư nhiên thân mật nơi này, để con nít thấy thiệt là hại mắt. Nếu có ai nhận ra đại tướng quân làm sao Tống Minh còn phong độ lạnh lùng quát tháo cấp dưới nữa. Nhưng tâm tình nàng trông có vẻ vui như thế nỡ phá ngang. Có nàng cạnh bên cũng dễ chịu, Tống Minh lên tiếng… – Nương tử àk!? – Dạ? – Nếu như ta thường xuyên cười với nàng… nàng mặc áo ngủ có được ? gượng cười trông xấu ràng chỉ vì nỗi khổ tâm lớn lao hằng đêm mà giở trò này. Tưởng phu quân nàng hiền nhưng xem ra cũng biết chút gian mưu tính toán đó chứ. Nhưng tiếc thay chuyện Tống Minh cười cùng chuyện “cấm cung” nàng thể mang ra trao đổi. An An vì thế thôi lâng lâng, chun mũi chu môi, hất cằm lên bộ dạng hống hách coi ai ra gì đầy ma mãnh trả lời Tống Minh. – Chàng thích cứ cười, dù sao cũng quen nhìn mặt chàng như đá tạc chán ngắt rồi! Thiếp thích ngủ y phục đó chàng thích mặc kệ chàng! Nghe nàng sốc cũng phản ứng ra chiều kích động ngay. – Nàng như vậy mà còn dám là thương ta!? – Nàng giống có thù mấy kiếp với đúng hơn ấy chứ. – Tại chàng tự làm tự chịu, thiếp làm thế cũng “đau lòng” lắm nha… chi bằng chàng quên sĩ diện và “ thương” thiếp , phu quân! Giảo hồ xinh đẹp ôm chặt tay ra những lời dụ dỗ. Bản thân bị nàng khiêu khích đến thế này lại, cải vẫn thua nên đành mang bộ dạng lầm lầm lì lì ra chạy trốn. Chàng muốn trốn sao? An An đây chấp luôn, có chạy đằng trời nàng cũng bám theo dụ dỗ nha. Thế là vài trò xong nàng bày ra đủ thứ trò tấn công gợi tình làm Tống Minh cả người “điên loạn”. Nào là y phục mỏng manh kiểu dáng “khó hiểu”, tạo tư thế quyến rũ giường, hoặc là tấn công trực tiếp bằng thân người hấp dẫn manh áo, mỗi ngày trôi qua càng thấy khâm phục ý chí cả tuyệt vời của mình hơn nữa. Chưa kể nàng đưa tách trà hay mẩu bánh cũng dám ăn, cấm cho tì nữa đốt cả trầm hương trong phòng vì nàng đều bỏ xuân dược “ám hại” . An An đấu lâu thành, Tống Minh lại càng cảnh giác làm nàng khổ quá luôn. Chẳng lẽ nàng cứ vậy thua cuộc chờ đến hết năm hay sao? Lúc ấy nàng già héo mất thôi a. ——————— …màu đỏ lên giữ gian tối tăm như mực. An An chớp chớp mắt tại sao chổ tối thế này vẫn thấy vật màu đỏ kia sáng ? Nàng khẽ chầm chậm bước đến càng gần càng nhìn là vải gấm đỏ có gân hoa rất đẹp. Trông cũng khá quen mắt… … đột ngột thân người vực dậy, tân nương áo đỏ miệng vẫn đầy máu nhìn nàng bằng ánh mắt trừng trừng dễ sợ. Nàng run rẩy thoái lui sợ hãi. ta bò đất bằng hai tay có móng dài sắc nhọn đen tím lại cố bắt nàng, miệng máu lẩm nhẩm: “Trả phu quân lại cho ta! Trả lại cho ta!”. An An càng run sợ thốt la thành tiếng, nàng quay đầu cuồng chạy, chạy, chạy rồi cảm giác cả người rơi sụp xuống trước khi choàng tỉnh… Bật dậy giữa đêm nàng thở hổn hển toát hết mồ hôi lạnh. Chính là Dương Tĩnh Nghiên, An An quên mất tồn tại của ta trong khi bản thân làm thế thân, sống tại vị trí lẽ ra là của nương ấy. Nàng sợ lắm, giấc mơ rất thực khiến nàng quá kinh hãi bật khóc. Người lẽ ra làm thê tử của Tống Minh phải là nàng. Nàng chỉ định trốn mama thôi lại quên rồi cứ vọng tưởng có thể cả đời làm Dương Tĩnh Nghiên và ở bên Tống Minh. Nghe tiếng khóc, Tống Minh lim dim tỉnh giấc nhìn quanh kiểm tra. chờ nàng ngủ, mặc áo lại cho nàng như mọi đêm mới “an tâm” ngủ cũng chưa lâu. Và ánh trăng thu ngoài cửa sổ lớn đầu giường rọi vào sáng mờ, nhìn thấy nương tử lại khóc run rẩy tỉnh táo ngay ngồi lên lo lắng hỏi. – Nàng sao vậy? Gặp ác mộng sao? – Đêm nào cũng gặp “ác mộng” nhờ nàng cả nhưng vẫn lo khi thấy nàng khóc như thế. An An chỉ biết gật đầu, nước mắt thể ngừng lại, cả gương mặt xinh đẹp lem nhem đầy vẻ sợ hãi. Nàng chỉ sợ giấc mơ có Dương Tĩnh Nghiên mà còn sợ thực tế khi tỉnh giấc lúc này. Sớm hay muộn nàng cũng phải bại lộ và phải rời xa Tống Minh. Nàng trao thân cho , sớm trọn đời chỉ có người nam nhân thôi, lòng hi vọng có thể cùng nhau sống đến răng long đầu bạc, giờ nàng biết phải làm sao đây? Tống Minh nhìn nàng như vậy chịu nổi ôm lấy dỗ dành ngay kịp suy nghĩ đây có phải là bẫy hay dù chỉ là nửa động tác. – Ngoan ! Chỉ là giấc mơ thôi sao cả, có ta ở đây rồi nàng đừng sợ! Cử chỉ ôn nhu của Tống Minh càng làm nàng òa khóc nhiều hơn. Nàng càng muốn xa , nỗi sợ ấy dường như lớn đến mức vò xé tâm can nàng. Tống Minh sợ khéo có người nghe tiếng nàng khóc nên hoảng theo. – Nín ! Sao nàng khóc mãi thế? … Nhìn ta rồi bình tĩnh nè Tĩnh Nghiên! Tống Minh gọi tên lập tức An An vùng ra hốt hoảng lung tung, lệ vẫn tuôn tuôn… – phải Tĩnh Nghiên! … thiếp phải Tĩnh Nghiên mà! – Nàng đừng làm ta sợ! Đó là tên của nàng mà nương tử? – Tống Minh cố giữ vai nàng lại . – Hic… phải… chàng đừng gọi cái tên đó! Xin chàng! – Nàng khóc, cả người muốn đổ sụp van nài yếu ớt. – Được! Ta gọi! gọi! Nàng bình tĩnh nương tử! An An nhận thức nổi, nàng khóc hết bao nhiều nước mắt là vắt tim bấy nhiêu lần. Tống Minh dù bị nàng chọc phá, cám dỗ nhưng miễn nàng cười vui cũng cam chịu. Nàng cứ khóc thế nàng Tống Minh cảm thấy đau nhói còn hơn bị tên đâm, đao chém. nghĩ gì kịp vội dùng cách thô sơ, đơn giản nhưng hiệu quả nhất ngăn nàng khóc chính là hôn lên môi nàng.
An An nhận thức nổi, nàng khóc hết bao nhiều nước mắt là vắt tim bấy nhiêu lần. Tống Minh dù bị nàng chọc phá, cám dỗ nhưng miễn nàng cười vui cũng cam chịu. Nàng cứ khóc thế nàng Tống Minh cảm thấy đau nhói còn hơn bị tên đâm, đao chém. nghĩ gì kịp vội dùng cách thô sơ, đơn giản nhưng hiệu quả nhất ngăn nàng khóc chính là hôn lên môi nàng. Chiếc môi xinh nhắn vì nước mắt mang chút vị mặn mặn. kiên trì hôn chậm giữ từng phần môi nàng cách trân trọng. An An từ từ ngừng khóc, ý thức theo đó bình tĩnh dần sau đó phát ra điều kì lạ nha… Tống Minh chịu hôn nàng rồi sao? Lúc này đầu nàng giản đơn chỉ muốn tận hưởng bờ môi mạnh mẽ của . Nhưng chết tiệt là càng hôn càng cuồng nhiệt, càng hôn càng say đắm. Ban đầu chỉ muốn ngăn nàng khóc, sau là vì muốn nàng khiến cho cả người kiềm soát nữa. khi hôn, Tống Minh biết mình có cách ngừng lại. Khổ tâm quá! Lí trí ràng tỉnh táo ngay thời khắc này chỉ để mang chút xíu thở dài sau đó đem nàng đẩy ngã nằm xuống đệm giường êm ái. Giờ An An mới ngây ngô nhìn được Tống Minh. nhìn nàng với vẻ say đắm, mang đầy dục vọng, tràn ngập ham muốn theo đó như muốn thiêu đốt cả người nàng. Nàng nghe vị rượu trong nụ hôn hay hơi thở, tại sao lại như vậy? Nàng có “giở trò” gì đâu chứ? Tống Minh hết kiên nhẫn tạo thanh chói tai của vải rách. vừa thẳng tay xé nát bộ áo ngủ cất công mặc lại cho nàng. An An níu níu vải vụn còn vướn người … – Áo này thiếp rất thích! Chàng thích xé áo của thiếp lắm sao phu quân? – Bây giờ áo còn quan trọng sao? Tống Minh thở dồn khiến giọng có chút lạ lạ trầm vang. Vẻ mặt nam nhân khao khát nàng càng tú, tuấn mỹ mê hồn người nha. Tim An An đập loạn xạ, cả người nóng dần mê đắm cảm xúc khó tả. Nàng bỏ công hao tổn trí lực cũng vì thế này là dụ Tống Minh muốn nàng. Giờ hôn người nàng, gặm nhắm chừa mảng da non trắng nào. hít sâu mùi vị thơm dịu ngon ngọt của nàng mà mình nhịn tránh bấy lâu quá khổ hạn, tay nhanh chóng xoa lấy đường cong đầy đặn luôn dọa mắt . Nàng hít thở đứt quảng, nửa muốn rên rỉ theo hành động của lại tự cắn môi ngăn lại. Quả là Tống Minh khi giường nhiệt tình, nóng bỏng chút lạnh lùng cứng ngắt nào cả. Chần chứ dứt, Tống Minh “nhịn” cũng quá đủ chết sống lại rồi với các màn quyến rũ của nàng nên khẩn trương dứt bỏ y phục, đem thân mình chiếm lấy người nàng. Cơ thể nàng sau lần đầu tiên đó đến nay còn chưa thích ứng nên vẫn khó chịu co người, vả lại người cường tráng to lớn hơn nàng nhiều nữa. Tống Minh thở ra, tay giữ hông nàng nhìn nàng dưới thân mình mắt rưng lệ mê đắm nhìn lại , bộ dạng mê người. Sĩ diện của vừa chôn thành công vào người nàng. Đại tướng quân được làm được là thể vác mặt kiêu ngạo nữa. Tuy nhiên trả giá thế này lời chán. Cảm giác cơ thể nàng ấm nóng, trơn khít kiềm chặt vật nam tính mang cho khoái cảm thể diễn tả nổi. Tống Minh khom người cắn môi nàng như trách móc nàng phá hoại hình tượng “phong độ” của . An An ý loạn tình mê còn nhận thức nổi đâu là trách đâu là , cả người nhanh chóng dồn dập theo nhịp của . Nóng thiếc to lớn trừu đưa mạnh mẽ, người nàng dần cũng thích ứng tiết nhiều dịch mật trơn ướt giúp dễ dàng luật động. biết cách làm nàng mê mẫn đến hồn phiêu phách lạc khi lúc lại ngừng ngang hôn nàng chờ nàng cong người muốn thêm mới dồn dồn bức tới. Hơi tình lên hương, xác thịt va chạm khẽ khàn có lúc quá dồn dập càng dâng cao cảm xúc của cả hai khi cùng nhau ân ái. Lúc này mặc kệ chuyện gì chỉ biết có nhau say đắm trong tiết tấu hoang sơ mà thôi. Nàng bao giờ muốn xa phu quân giỏi chuyện khuê phòng thế này chút nào. cùng nàng mau chóng đạt khoái cảm ân ái tuyệt vời nhất. Nhưng nàng ham muốn có , thể lực cư nhiên hơi bị tệ mới qua lần chưa gì muốn ngủ. ác mộng phá ngang giấc ngủ dễ chịu, nàng vẫn còn rất buồn ngủ lại bị cơn hoan ái dỗ dành truất hết mọi sức lực. Thế mà Tống Minh vẫn tỉnh như sáo, dục vọng chẳng bớt tí nào thậm chí lại càng mãnh liệt hơn. Mắt nhìn nàng thân ngọc sau cơn say tình là động lòng bất cứ nam nhân nào, dù biết cạm bẫy cũng nổi thú tính làm trò ngốc nghếch ngay thôi. Vả lại phải chính mới vừa cầm lòng làm trò ngốc tự đánh mất hết sĩ diện cùng chữ tín của mình rồi chẳng còn gì để kiềm chế mình thêm. Nàng là thê tử của , là nữ nhân của , lúc nào cũng có thể có nàng cả. Thế là Tống Minh thở ra, trở ngang người nàng và ôm lấy. An An lim dim ngủ hốt hoảng mở đôi mắt tròn, môi mím lại ngăn kịp mình la loạn lên. Tống Minh lại giữ mông tròn trĩnh cho nàng nằm nghiêng ngang ra, hai đùi khép chặt đưa nóng thiếc trêu ghẹo bên ngoài sau đó vào ra hoa huyệt. Tư thế này càng làm thân nàng siết chặt ép vật nam tính của mang lại nhiều khoái cảm. Nàng biết phải làm gì, tay chỉ biết cầm chặt chăn chịu đựng trong ngọt ngào. cùng thân thể nàng rời, tay gắt gao ôm lấy nàng dồn dập từng nhịp từng nhịp ra vào chiếm lấy nàng làm của riêng cho . Vật nam tính sâu chạm tận điểm cuối hoa huyệt khiến nàng run lên, ngăn nổi mình thở dốc lên tiếng rỉ rỉ kiều do cảm xúc quá dữ dội. An An mệt lắm rồi, cả người bị chi phối mềm yếu … – Phu quân… ưh… thiếp buồn ngủ!!! – Ai cho nàng ngủ? Dám dụ dỗ ta, ta quyết tha cho nàng, đêm nay trừng phạt nàng đến sáng mới thôi! – Vừa vừa mang nàng nâng giữ tựa ra ngoài thành cửa sổ lớn có mạng che trước giường từ sau kề sát tiếp tục trừu đưa dứt. Oa… nàng hối hận rồi nha! Nàng bày trò là muốn được thương chứ đâu phải muốn bị hành hạ như thế này. Cả sức giở tay lên bây giờ An An làm cũng nổi, chỉ biết nhìn hôn lên môi ngừng tới đưa sâu phần thân thể nam tính trong người mình. Tống Minh xoay trở mọi tư thế cùng nàng hoan ái, thấy nàng mặc kệ mình hành xử ngủ quên cắn cho cái đánh thức nàng, bức nàng lại hoảng hoảng rên rỉ ngay. nhất định đem nàng tỉnh táo xem độc chiếm người nàng, cho nàng mãi thuộc về chỉ riêng mình . Ây da, nam nhân nào cũng thế cả, kể cả loại khô đá như Tống Minh cũng khó trách ích kỉ thế này có suy nghĩ độc chiếm nàng. Cao trào cứ thế ngừng lại, khuê phòng vang vọng thanh xuân tình ngọt ngào của cả hai. Định bụng trả thù nàng cái “tàn độc” nhưng gần qua canh năm tản sáng buột lòng miễn cưỡng tha cho nàng vì người nàng chẳng còn tí sức chống cự. Cả nơi tư mật nữ nhi kia dường như cũng còn đủ sức chứa tinh túy nam nhân của nên bạch dịch cứ men theo hoa huyệt phiến ra từ từ ướt thấm xuống đệm giường mảng. Dù sao sĩ diện còn, Tống Minh trả trả thù dần dần với tâm trạng vô cùng sảng khoái hối hận. nhàng giúp nàng lau bớt dấu tích hoan ái quá độ người, lại ôm nàng ngủ say kéo vào trong tay. Tống Minh thấy rất vui dẫu cái trò khóc như mưa giữa đêm có phải là cái bẫy hay ? chung thua nàng thế nàng cũng tâm phục khẩu phục nha. ——————– Cha mẹ cùng ngồi dùng điểm tâm sáng thấy có mỗi Tống Minh ra ăn thôi. Bình thường sáng nào An An cũng gào lên chạy lung tung vì đói bụng mà. – Tĩnh Nghiên đâu? – Hai ông bà lo con dâu ăn đói nha. – Để nàng ấy ngủ thêm, chút nữa con mang điểm tâm cho nàng ấy cũng được! Tống Minh hôm nay tuấn nhan sáng láng, hưng phấn cùng cực, ràng ở tâm trạng tốt nhất có thể. Thậm chí môi cũng mỉm cười vô thức nữa. Hai người lớn là nhìn “thạch nhi” của mình như thế khỏi sợ hãi nha. Mãi đến trưa con sâu lười biếng vì đói bụng mới trở mình lăn qua lăn lại giường dẫu mắt chưa mở. Tống Minh chờ nảy giờ hết kiên nhẫn rồi mang bánh đến bên giường thấp sát sàn gỗ giọng chiêu dụ động vật háu ăn. – Bánh bao xá xíu nóng hổi đây! An An nghe mùi thơm ngon mà chớp chớp mi cong mở mắt nhìn. Tống Minh nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm, tay phải cầm dĩa bánh, tay trái ôm ngang thân thể hấp dẫn còn cuộn người trong chăn. Bánh đập vào mắt thiệt là hấp dẫn nhưng vẻ mặt tươi cười âu yếm của mới càng cuốn hút gấp bội. Nàng cuối cùng cũng dụ dược phu quân “ăn thịt” mình rồi nên cười híp mí, giơ hai tay qua đầu lớn hớn hở… – Oaa..!! Cuối cùng phu quân cũng thua thiếp rồi vậy mà còn bảo muốn thiếp nha!? Nụ cười của chấm dứt có hồi kết do nhìn bộ dạng đắc chí chọc tức của nàng. An An vui vẻ ngồi dậy với tay đến cả dĩa bánh bao nho bột trắng nở xốp thành cánh hoa lộ chút nhân xá xíu đỏ hấp dẫn thơm phức bên trong. Bụng nàng đói rã rời rồi cầm bánh chưa đến miệng Tống Minh hậm hực chặn môi nàng nhanh chóng đè ra giường. Nụ hôn của Tống Minh tuyệt nhưng vẫn làm nàng no bụng. Nàng vỗ vỗ vai kêu như mèo đói. – Thiếp đói bụng! Cho thiếp ăn bánh bao ! – cho!!! Ai bảo nàng hại ta mất sĩ diện rồi còn chọc ta nữa? – Ấy… là tự chàng làm mất sĩ diện của chàng trước nha, thiếp nào có “ép buột” đâu. Đêm qua cũng đem người ta ra trừng trị rồi còn tha cho thiếp sao? Má nàng thẹn thẹn, đỏ ửng đáng làm Tống Minh là ngây ngốc nhìn đầy mê đắm. Nàng ma mãnh nhân thời cơ ấy đem bánh bao cho ngay vào miệng, ngốn tròn nhai nhai hạnh phúc bộ dạng khác gì heo con háu ăn. Tống Minh cười , nét mặt còn khô cứng lạnh lùng nữa lại rất ôn nhu, tay cất dĩa bánh sau đó quăng ngay cái chăn cản trở che đậy thân thể trần trụi hấp dẫn của nàng bên dưới. An An với với theo dĩa bánh nhưng xa quá, mi nhíu lại cảm nhận Tống Minh hôn lên người mình đầy vẻ xấu xa… – Ta tha cho nàng! – Ahh… ít ra chàng cũng phải cho thiếp ăn bù sức trước ! – cho ăn! Khuê phòng sáng ra lại tiếp tục nóng lên theo kích tình của cả hai. Nàng mê đắm theo Tống Minh cũng giờ mình giống người thắng hay là kẻ thua nữa nhưng thấy rất hạnh phúc. – Hết chương 8 –
Nhìn thấy Phủ Quốc Sư, An An bỡ ngỡ. Nàng tưởng Tống Minh tức giận đem nàng đâu đó tra tấn bằng mấy phương pháp dụng hình bức cung khâm phạm nhưng sao lại về nhà như thế. Gia nhân khúm núm vì thấy sắc diện thiếu gia nóng giận kéo thiếu phu nhân rất nhàng. – Mẹ ta về báo là ta tìm ra thiếu phu nhân rồi. ai được làm phiền ta! – Dạ thiếu gia! dặn dò xong lại kéo nàng . An An vẫn khóc vì đau cố vùng vẩy. Gia nhân nhìn cũng nín thinh dám tò mò thêm chuyện gì nữa. – Chàng làm gì thế? Thiếp muốn cha, mẹ chàng biết cả chuyện này đâu! Vào tới căn phòng quen thuộc của cả hai, nhìn nàng bằng ánh mắt xa lạ khiến nàng vừa đau lòng tổn thương vừa kinh tâm sợ hãi. Tống Minh hất tay, cả người nàng vì lực quá mạnh loạng choạng té nhào về phía trước may nhờ trúng cái bàn giữa gian phòng mới ngã nhoài xuống sàn. Thân nàng trúng cạnh bàn, bên hông rất đau ngẩn lệ nhìn bước đến. nhìn nàng khóc, giờ đây cả nước mắt của nàng Tống Minh cũng chỉ cho là giả dối. Trong mắt mọi niềm tin trao về nàng đều hoàn toàn mất sạch. An An rất sợ vì trở nên thế này, nóng giận đến còn lí tính. – muốn cha mẹ ta biết sao? Nàng mà lại còn tốt đến vậy sao? – … chàng tha thứ cho thiếp ! Mọi chuyện thiếp có ác tâm gì cả! – Tha hả? Nàng cảm thấy dối hết vui rồi nên bỏ ngang sao? Còn dám xin xỏ ta sao? Mắt Tống Minh đỏ ngầu trong cơn tức giận, đau đớn. Giờ đây còn muốn nghe hay muốn tin nàng dù là câu. An An biết mình vô vọng, chính vì nàng dối lừa Tống Minh nên mới chịu cảnh thế nàng nhưng nàng vốn cố ý làm tổn thương lòng đến mức này, nàng cố sức … – Thiếp biết mình có lỗi mới quyết định để làm tổn thương chàng thêm. Tại sao chàng còn mang thiếp về đây? Mọi chuyện vỡ lỡ ra liên lụy thanh danh nhà chàng. Nàng hiểu nữa, chẳng phải tức giận căm ghét đều muốn nhìn mặt hay sao? Tống Minh lại cho nàng ra . nhìn nàng khóc, nghe nàng , nấm tay siết chặt lại càng cảm thấy vô cùng đau khổ giận dữ. Gương mặt lạnh giá đột ngột bước đến chạm lên người nàng. An An bấn loạn biết gì nhanh chống bị xô ngã ra bàn. Bộ ấm nung cùng ly nhanh chống gạt khỏi bàn vỡ tan đất. tức giận cởi bung áo lụa, hành động hề dịu dàng ôn nhu như bình thường. Mắt nàng mãi vẫn đong đầy nước, lệ càng tuôn. nhìn cơ thể trắng ngần của nàng luôn đẹp mê hồn lại càng tức giận. Chính nàng, chính thân thể quyến rũ này toàn dối gạt khiến cuồng si, tàn bạo có tâm của rồi vò nát thương tiếc. An An biết xảy ra chuyện gì, nàng lần đầu chống cự khỏi Tống Minh nhưng sức lực yếu ớt thể chạy. Tay ghì mạnh nàng xuống bàn, dạo đầu, chờ người nàng chuẩn bị, tàn nhẫn dùng chính bản thân chiếm đoạt người nàng khô khốc tiếp nhận cự vật nam tính to lớn. Người nàng quặn đau, co người, cảm giác còn hơn cơ thể bị xé toạt, đau đến mức hét ra tiếng. Vậy mà Tống Minh nhìn thấy nơi tư mật nàng rướm máu phiến ra do chưa đủ dịch tiết từ hoa huyệt vẫn ngừng lại cứ thế tiến tới làm đau nàng mà nhận lại chính cũng dễ chịu hơn là bao nhiêu. Nóng thiếc cùng vách tường yếu mềm khô ráp chạm nhau đau rát, máu cứ thế vì tổn thương tuông ra. Càng nhịp động của cơ thể chỉ khiến An An chết sống lại. Nước mắt nàng chảy đầm đìa, thân người bàn cong lên khổ sở cam nổi cơn đau thể xác này. Tay nàng yếu ớt cố níu lại tay Tống Minh, nàng cũng tự cắn lấy môi mình đến bung máu khi chịu nổi, mắt ướt lệ hoen mi nhìn gương mặt tức giận van xin … – Ngừng lại…thiếp xin chàng…Thiếp đau lắm! nhìn nàng, biết nàng đau vì chính thân mình cũng rất đau. Nhưng nỗi đau trong tim lúc này có gì có thể bù lại. Tống Minh càng giữ mạnh lấy thân nàng thúc mạnh nóng thiếc sâu vào khiến nàng co người khóc nghẹn… – Có đau bằng việc nàng làm với ta hay !? – Hic… nếu muốn làm chàng đau khổ… thiếp hôm nay bỏ chạy và hết với chàng rồi. An An đứt quảng vì cơn đau kịch liệt. nghe lại càng thể tin thêm dù là chút nào nữa từ miệng nàng. quá tin rồi làm sao còn tin lần nữa khi có thể lại bị lừa dối chứ. Lòng thương nàng đến vậy mà nàng nỡ lừa dối . Nay nhìn nàng yếu đuối, gương mặt xinh đẹp đau đớn thế kia vừa giận vừa căm hận đồng thời cũng khốn khổ trong lòng. Tống Minh khom người hướng tới vai nàng. An An rướn người hét lên tiếng khi răng cắn sâu vào vai phải nàng. Làn da nàng trắng mong manh nhanh chóng tuông máu đỏ theo vết răng. Tống Minh nhìn lên, khóe môi còn dính máu của nàng. Nàng đau lắm, toàn thân đau đến mức còn rên la được nữa. rời khỏi người nàng, nhìn nàng rồi lên tiếng lạnh lùng vô cảm. – Ta trừng phạt nàng mỗi ngày. Thử chạy trốn hay để chuyện này cho cha mẹ ta hoặc ai khác biết xem ta làm gì còn đau đớn hơn thế này nữa người nàng! Nàng bây giờ cả người đuối sức vì đau thốt ra được nửa lời chỉ có lệ mãi ngăn được tuông ra. Tống Minh bỏ nàng ra, xoay khỏi phòng lạnh lùng tàn nhẫn để nàng té từ bàn xuống tay ôm vai vết cắn máu chảy thành dòng xuống ngực. Hai chân co rút lại che nơi tư mật nữ nhi thương tổn, cả người xinh đẹp chỉ biết co ro, tóc dài rũ rượi, toàn thân ngừng run rẩy. Nàng biết hình phạt này do lỗi của mình gây ra, sai lầm cuối cùng phải ở Tống Minh mà do nàng dối mà thôi. Nhưng những tổn thương trong tâm, thể xác thương tổn vì cũng làm nàng muốn gục ngã rồi. ———————- – Ăn thêm Nghiên nhi! Từ lúc con bị lạc ở chùa mẹ thấy con xanh xao, ăn ít hẳn . Hay là hai đứa cải nhau hả? Tống Minh ở Hình bộ mấy ngày rồi thèm về nhà! Mẹ chồng vẫn còn quan tâm thương nàng chỉ làm nàng ủ rũ hơn. Nàng được hạ cho lệnh giam cầm thể rời phủ này nửa bước, Tống Minh giữ nàng ở lại nàng biết muốn làm gì vì thế này còn phải tiếp tục dối cha mẹ chồng. Nhìn bà ấy, nếu mẹ Tống Minh biết hết cũng trở mặt như nàng càng đau lòng nha. An An ôm bà ấy nghẹn ngào. – Mẹ tha thứ cho con nha! – Sao vậy? Có gì mà phải tha thứ? – Mẹ chồng dịu dàng vuốt tóc nàng ra chiều âu yếm. – …con chỉ là ăn nổi nữa! – Được rồi! Chiều nay mẹ nấu món khác ngon hơn cho con nhé! Nàng cười vừa buồn vừa vui. Mọi thứ tốt đẹp này đều mất hết sao? An An bâng quơ nghĩ đến cơn giận của Tống Minh nguôi ngoai phần nào chưa? Nhiều ngày này về nhà, nàng biết muốn nhìn thấy mình, thế tại sao vẫn giữ nàng ở lại. người nàng thân thể vẫn còn đau đớn nhưng cũng có chút khuyên giảm, hi vọng vết thương lòng kia của Tống Minh có thể lành từ từ như thế. … Thiếc Bân vào nhìn Tống Minh ngồi ghế, ánh mắt vô hồn, vẻ mặt băng giá. Dẫu chủ nhân luôn đem cái mặt lạnh lẽo nhàm chán ra ngoài nhưng con người vốn tỏ ra đáng sợ, xa cách như thế. – Bẩm thiếu gia, bìa rừng quanh đó nô tài cho người lục soát có xác hay xương như người xác định cả! Tống Minh nghe, ánh mắt dịch . còn cả xương hẳn là xác của Dương Tĩnh Nghiên sớm bị thú rừng ăn xác tha mất rồi. Quanh khu rừng đó vắng vẻ chỉ có sơn tặc, thổ phỉ là nhiều, nếu trong tầm gần năm tháng qua có người phát cũng báo quan rồi. Coi như cái chết của Dương Tĩnh Nghiên khó bị phát nếu có người nhà họ Dương nhìn thấy nương tử của phải người . Tống Minh ngẫm xong đứng lên … – Được rồi! Ngươi lui về nghỉ ! – Dạ, thiếu gia! Tống Minh về phủ sau nhiều ngày nhốt mình tại Hình bộ tự gặm nhắm nỗi đau và trấn tĩnh suy nghĩ. Lòng đau đớn, nghĩ đến nàng là vô cùng đau đớn. Nhưng thể cho nàng ra , trước vì thể dễ dàng bỏ qua êm xuôi như thế phải trả đũa những gì nàng làm ra, sau thể giữ nàng bên cạnh… biết dù đau đớn sinh hận với nàng cũng thể đột nhiên hết nàng ngay được. Tống Minh đẩy cửa khuê phòng quen thuộc. lạnh lùng thầm nghĩ việc mình làm nàng tổn thương như thế làm nàng sợ hãi mình. Nhưng biết phải làm sao khi trái tim nhuốm giận, khốn khổ đến thế thể trút giận với nàng. Song quang cảnh đập vào mắt thể nào tin nổi, “kẻ tội đồ” ngủ sung sướng giường cuộn tròn người trong chăn ấm với thói quen cũ thể bỏ – ngủ mặc áo. Mấy đêm qua có ai mặc lại áo cho hay ôm ấp nàng nên người nhiễm chút khí lạnh ho khi ngủ cách vô thức. Tống Minh bước đến nhìn thế này quả cứ như đùa càng thêm giận nàng hơn mà. – Tỉnh dậy! Ai cho nàng có thể ngủ ngon như thế hả? – Ưhm… thiếp buồn ngủ lắm phu quân… người thiếp còn đau lắm muốn nữa đâu… Nàng mơ mơ hồ hồ theo thói quen nhớ là giận mình, cứ vậy xoay người qua ngủ tiếp ngon lành. Nghe thế Tống Minh có chút xíu quặn lại trong lòng, bất giác cũng khẽ vén tóc nàng nhìn nơi vai mềm vết cắn để lại còn chưa lên da non, dấu tích chắc chắn để lại sẹo thôi. Sau đó lại kéo chăn ra nhìn thân thể nàng đọng lại nhiều vết bầm tím xanh da từ lưng cho đến đùi. Chẳng chần chừ do dự, Tống Minh lại kiểm tra nơi tư mật nữ nhi bị tàn nhẫn ép buột quả nhiên vẫn còn sưng chưa lành hẳn. Môi mím lại, thấy hối hận sao vì việc làm lúc quá nóng giận. Nàng xấu xa lừa dối như thế, còn quan tâm làm gì nữa chứ. Cuối cùng An An mới chịu choàng tỉnh thấy bóng người giường, tay còn chạm vào người mình khiến nàng hốt hoảng thoái lui ngay. Tống Minh đưa mắt lạnh nhìn nàng co ro sợ mình. phải người lạ xông vào phòng cũng đến nổi nhưng là Tống Minh nàng lại sợ theo kiểu khác. Căn phòng yên ắng đến đáng sợ khi cả hai cứ nhìn nhau trong ánh đèn mờ, nàng tựa con mồi còn là mãnh thú dữ tợn. Cuối cùng An An dốc hết can đảm lí nhí lên tiếng… – Chàng mới về sao? – Cho nàng ở đây xem ra lại định sung sướng thoải mái sống có đúng ? – Giọng Tống Minh mang chút chua chát khiến An An ngay. – phải… thiếp bị cảm , mẹ cho người sắc thuốc uống liền ngủ li bì phải cố ý ngủ ngon đâu! Nàng rụt rè, mấy đêm liền nhớ Tống Minh còn mình, căm hận nàng có ngủ yên đâu. đưa mắt nhìn gương mặt ngây thơ nàng bày ra đoán được lại là dối trá nào khác của nàng hay ? Nhưng giọng nàng có chút khàn khàn xem ra bệnh cũng phải giả. giơ tay đến nhưng chưa gì nàng ôm chăn cuống cuồng trốn khỏi giường đầy hốt hoảng. Tống Minh nhìn nàng sợ hãi run lên… – Thiếp biết chàng giận, muốn trừng phạt thiếp nhưng chờ thiếp khỏe có được ?
Tống Minh giơ tay đến nhưng chưa gì nàng ôm chăn cuốn cuồn trốn khỏi giường đầy hốt hoàng. nhìn nàng sợ hãi run lên… – Thiếp biết chàng giận, muốn trừng phạt thiếp nhưng chờ thiếp khỏe có được ? Nàng thà đề nghị phá tan chút căng thẳng vốn phải có giữa cả hai sau mọi chuyện. Trông nàng như nguyện chịu mọi hình phạt, ăn năn hối cải và nàng lúc nào cũng như thế có tí lém lĩnh, tinh quái. Tống Minh lại càng khó chịu mập mờ biết có phải nàng lại dùng bộ mặt giả dối giả vờ nữa hay ? Gương mặt tuấn tú cứ vậy mà lạnh giọng cứng rắn… – Nàng khỏe hay chẳng liên quan đến việc ta trừng phạt cả! – được… thiếp vẫn còn đau! Dẫu chàng có giận có ghét cũng phải thương xót thiếp chút chứ. – ghét giận thương xót cái gì nữa? Lúc nàng dối ta có thương xót suy nghĩ cho ta hay hả? Cuối cùng Tống Minh thể nén bình tĩnh, nổi giận lớn tiếng với nàng. An An co ro ôm chặt chăn bông, người nép vào vách tủ nhìn như thế mắt lại ứa lệ lí nhí… – Nếu xót xa sợ chàng tổn thương thêm thiếp đâu có bỏ trốn! – Đừng có như thế nữa ta tin đâu! – Tống Minh cố cứng rắn yếu lòng vì lời của nàng. An An mím môi uất ức trả lời lại. – Hic… sao mà ? Người ta nhiều lần muốn dối nữa bỏ toàn là chàng giữ lại. Giờ cũng vậy nè… giữ thiếp ở lại làm gì rồi chứ ngồi đó chửi thiếp! Nàng rồi òa khóc làm cả kinh. việc sao lại chuyển hướng bất lợi như vậy, còn phải giận dữ tàn nhẫn thêm với nàng nữa lại thành kẻ làm sai rồi. Nàng quả rất lợi hại, cả khi bại lộ vẫn có thể làm bị động đến mức này. Tống Minh rống giọng gầm lên… – Vậy giờ nàng cho là lỗi của ta sao? Đừng có rằng nàng dối là do ta đó! – xem nàng chối cải thế nào tội trạng của nàng An An thua gì cải ngay. – Chứ còn gì nữa!? Người ta vốn định giả chết chút thôi ai biểu chàng từ đâu xuất nhận nhầm đem người ta về phủ làm tân nương của chàng chứ? Nghe nàng đổ tội tức đến thở hắt ra sao chịu nổi. – Nàng… dối rồi còn ngang ngược! – Ngang ngược bao giờ? Còn nữa… thiếp có định ở lại nhà chàng lâu đâu nhưng ai say rượu về cướp thân thể thiếp trước? Thiếp là nữ nhi thất thân dĩ nhiên phải theo chàng rồi chẳng lẽ để người đời phỉ bán biết giữ gìn trinh tiết sao? An An cư nhiên loạt cho có chút kẻ hở nào để chen vào . Tống Minh mang sắc mặt vừa giận vừa tức bị nàng quay vòng thành kẻ có lỗi chính trong chuyện này. Nhưng lời lẽ của nàng chặt chẽ vô cùng hợp lí, biết cải lại làm sao đây. Đại tướng quân có giỏi ở lĩnh vực khác cũng lí lại nha đầu thanh lâu như nàng. Hôm trước Tống Minh quá tức giận như hổ dữ bị đạp đuôi nàng đành cam chịu, nhưng hôm nay thần sắc có vẻ bình tĩnh hơn chẳng lẽ nàng giành lại công bằng cho mình. Tống Minh thở phì phì tức nhưng đến mức giận dữ quên hết mọi lí trí như hôm trước đối với nàng. – Nàng mà bị đem xử lăng trì ta phục! – Ấy… đó là tội thông dâm, tội thiếp đâu có trầm trọng đến mức đó chứ! – Vậy muốn ta xử phạt như hôm trước mới đúng phải ? Nét mặt giận đến ngầu ngầu làm An An hốt hoảng bò bò rồi buông chăn cố chạy. ỉ to lớn, sải chân bước bằng hai ba bước của nàng nên nhanh chóng bắt lại. Nàng rất sợ phải chịu đau đớn khủng khiếp như thế lần nữa nên chưa gì tự ôm lấy đầu mình. Tống Minh nhìn nàng, thấy cổ tay nàng vết bầm theo dấu bàn tay nắm vẫn còn . Do quá mạnh tay hay do nàng da thịt non nớt yếu đuối chịu nổi. An An chỉ biết khóc thút thít … – …người thiếp còn đau lắm… chàng tha cho lần này lần sau thiếp hứa ngoan cho chàng trừng phạt, hành hạ tùy ý nửa lời cũng phản đối đâu! Trông nàng run rẩy sợ, lòng vẫn giận nhưng có gì đó kiềm chế lại. Chính là vì thương nàng nhiều hơn tức giận mới phải chịu đau lòng. Vả lại ban nảy kiểm tra thân thể nàng thế kia chỉ sợ hành hạ thêm lần nữa nàng chịu nổi. Cuối cùng Tống Minh lạnh lùng buông tay … – Mặc quần áo vào rồi ngủ ở ghế trường ! xoay tiến về giường có ý ngủ quan tâm nàng nữa. An An tự nhìn lại mình và xấu hổ vì nảy giờ khỏa thân chạy lung tung còn quăng cả chăn trước mặt như thế. Tống Minh nằm xuống mặc kệ tiếng loạt soạt nàng tự mặc áo. Mặc xong An An cắn cắn môi nhìn cái ghế trường êm ái lắm rồi lí nhí… – Thiếp còn bệnh thể ngủ giường sao? nén giận tha cho nàng rồi mà nàng vẫn còn vòi vĩnh nữa nên lớn tiếng. – thể! Nàng có biết ta muốn giết nàng lắm sao cứ mãi thế! – Ây… giết thê tử bị tội lăng trì đó. Nhưng chàng đừng có thiếp phải vợ chàng nha… thiếp vẫn là Tĩnh Nghiên đó! Tống Minh lại thở hắt ra vì tức, xem bộ dạng nàng có là biết tội hay đây? Nhìn thấy lườm mắt đáng sợ như thế An An dám cao giọng, vội an phận chạy ngay đến ghế. Thấy nàng yên cũng nhịn xuống nằm yên giường mình. Giận nàng vừa khó chịu lại vừa tức điên. Tự dưng giờ thấy rất mơ hồ là nàng có tàn nhẫn dối gạt mình vì trông nàng lúc này cũng vẫn lém lĩnh, mang chút xấu xa như bình thường trước đó. Chợt trong chăn, An An khẽ đưa đầu ra …. – Nếu thiếp muốn lợi dụng dối chàng ra trước. Thiếp biết nếu để chàng tự phát còn giận hơn gấp bội nên mới ra hết… chàng thử suy nghĩ lại những việc thiếp làm nha! Tống Minh định tức giận mắng nàng ngụy biện hiểu sao lại gì. nằm giường còn nàng nằm cuộn tròn góc ghế. An An còn muốn giải thích thêm nhiều nhiều cho mình lại lo sợ dục tốc bất đạt, nghe thấu hay tùy Tống Minh cảm nhận tình cảm nàng dành trao mà thôi. Thuốc thấm mau, nàng nhanh chóng ngủ say hạnh phúc ghế trong khi trằn trọc sao chợp mắt. Nhiều lần nàng phải Tĩnh Nghiên, ngày thành thân đúng là chính nàng cũng bỏ chạy còn là nhầm lẫn gì đó nhưng sao đến giờ mới nhớ lại cảm thấy cũng kì lạ. Khi tâm trạng bình tĩnh hơn cũng suy nghĩ thêm chút. Cả hai rất hạnh phúc tốt đẹp, chuyện cái chết của Dương Tĩnh Nghiên chưa có dấu hiệu bại lộ ra mà chính nàng tự khai ra hết, nếu phải ngốc là nàng hề muốn dối thêm cách lòng. Rốt cuộc phải thế nào với nàng đây? ———————- Phiến An Thành về trang viên dáng vẻ tuy rằng thong dong tự tại là thế là say khướt. Nhưng dẫu say, y luôn tỉnh táo đến nơi có thể lăn ra ngủ đàng hoàn. Ít ra là như vậy với danh phận công tử Tể tướng gia của y. Ngã phịch xuống giường, An Thành lăn qua lăn lại cởi bỏ cái áo. Dương Nhi bưng chậu nước vào cũng đỏ mặt nhìn bộ dạng ở trần, thân thân thể nam nhân mạnh mẽ với nước da sáng quá ngăm, cả vết sẹo cũng có đúng chất công tử. Từ ngày ở lại làm tì nữ cảnh này là thường xuyên, Phiến An Thành cũng hề che giấu sở thích phong lưu, ăn chơi trác tán của mình, ngày nào cũng thanh lâu đến say bí tỉ thế này mới mò về. May là An Thành tuyệt đối mang nữ nhân về trang viên nên nàng mới còn ở lại. Nhìn người ta, Dương Nhi thở dài giấu nỗi buồn ngồi xuống bên giường dùng khăn ướt lau mặt An Thành. Y dễ chịu ngay và gọi… – Nguyệt An… Dương Nhi sững ra, môi bất giác mím chặt. Dù biết nương Nguyệt An ấy là ai nhưng đáng ngưỡng mộ và ganh tị. An Thành đưa tay giữ bàn tay mềm mở mắt ra nhìn nữ nhân trước mắt ân cần hỏi… – Thiếu gia uống chút nước nha! – Dương Nhi… – Chờ nô tì chút! Nàng rời rót nước. An Thành nằm nhìn dáng vẻ cẩn trọng hầu hạ của nàng. Dương Nhi mau chóng trở lại với chung trà ấm… – Thiếu gia uống rồi ngủ ! – … muội uống trước ! – Tại sao? Muội đâu có bỏ độc! – thôi nàng còn ngốc nghếch xem lại chính chung trà mình rót kiểm tra nữa chứ. – Uống cho ta! Dương Nhi nhíu mi khẽ ngây thơ biết gì cũng uống . Phiến An Thành nhếch môi cười nhỏm người kéo chung trà ra. Nàng mở to mắt, miệng lập tức bị chiếm lấy, nước chưa kịp nuốt bị An Thành nuốt ngược hết vào trong miệng . Má nàng nóng lên đỏ ửng, chưa kịp quơ tay hay thậm chí là xô ra bị kéo xuống giường tiếp tục trao môi. Nàng có tí lúng túng nhưng môi bị y dụ dỗ sớm chìm đắm nụ hôn nồng nàn. An Thành ngừng lại nhìn bộ dạng tiều oa nhi mắc cỡ dễ thương của nàng chỉ cười, tay ngần ngừ luồng vào trong lớp áo xoa đường cong mềm mại từ ngoài áo yếm. Thần sắc Dương Nhi tái mét, lập tức bối rối giữ tay y lại, mặt đỏ người run run. Phiến An Thành nhìn nữ nhân gần kề khẽ khác gì tin chắc là mình đoán đúng rồi… – Muội có ý với ta! – … có!!! Dương Nhi mắc cỡ xoay , như thế cản được còn tiện cho hôn lên vành tai non, miệng cắn làm nàng co rúm hoảng loạn biết làm sao thoát ra lại nghe An Thành thích thú tiếp tục tra hỏi… – ta tha! – Ah… muội thích huynh! Thích huynh! – Vừa gặp thích ta sao? Vì ta tuấn tú hay ta quá phong độ cuốn hút muội? Dương Nhi má đỏ thẹn ú ớ nửa chữ thốt cũng nổi. An Thành đắc ý khi trêu chọc người ta, tay lại dũi ra kéo bỏ áo nàng cách điêu luyện. khom xuống hôn ngay lên cổ nàng. Quả nhiên nhi nữ đoan trang vẫn thơm tho hơn mấy kĩ nữ. lại càng thích ân ái với các nương thơ ngây chưa từng trải mến mộ mình. Dương Nhi biết gì, cảm thấy hành động của An Thành hơi quá mức nên cuốn quýt cản lại… – Huynh làm gì vậy? Sao lại cởi áo muội ra như thế? – Muội chưa gần gủi qua với nam nhân sao? Nàng đỏ mặt thà lắc đầu làm An Thành phì cười, trong bụng rất hài lòng… – Thế để ta chỉ cho muội biết nhé! xong tiện tay cởi luôn cái yêm hồng đem cơ thể nàng phơi bày ra trước mắt ngờ làm nhanh chóng mê đắm ham muốn nhanh đến vậy. Dương Nhi biết gì cả lọt ngay vào tay đại cao thủ tình trường phong lưu như . An Thành hôn từ tốn vì phản ứng của nàng ngây ngô thú vị, muốn xem từng cử chỉ của nàng trải nghiệm lần đầu, chắc chắn An Thành tận tình trao nàng lần đầu tuyệt nhất bao giờ quên nổi. Nhưng khi cảm giác bàn tay chạm đến tận nơi riêng tư giữa đùi ngọc Dương Nhi hết mơ màng loạn ý vì mà hốt hoảng… – ! Huynh định làm gì? – Ngoan ! Ta nhàng làm muội đau! – An Thành ra lời ngon ngọt cốt dụ dỗ con mồi của mình. – …nhưng mẹ nơi đó được cho nam nhân nào tùy tiện chạm vào ngoài phu quân cả! Nàng những trông đáng như tiểu oa nhi mà đầu óc vẫn còn trong sáng. Phiến An Thành cười thêm vào… – Ái chà, mẹ muội dạy thiếu sót. Ai chạm vào muội là của nam nhân đó, trở thành nữ nhân của ta ta nhất định thương muội. xong hôn lên người Dương Nhi hưởng thụ tác phẩm hoàn mỹ chút tì vết cơ thể ngọc ngà. Nàng phút chốc run sợ, nhanh chóng khóc nấc… – Vậy huynh có hết tất cả bao nhiêu nữ nhân… Câu hỏi làm ngẩn lên khỏi ngực nàng, nhíu mày thản nhiên… – Các kĩ nữ tính vào rồi muội đừng lo! – … huynh cũng xem muội như kĩ nữ sao? Nàng đột ngột làm An Thành có phần tỉnh táo hơn nha. nhìn nàng khóc, chưa từng có ai sắp lên giường với lại phản ứng thế này. Dẹp dục vọng cao hứng qua bên, nhanh chóng lau nước mắt cho nàng, nhàng quan tâm cảm xúc của nàng hơn… – có! Nàng thành nữ nhân của ta, chỉ là của ta làm sao giống kĩ nữ chứ? – Nhưng huynh lại có nhiều nữ nhân khác… muội muốn trở thành người của huynh đâu! Lời nàng có hơi xúc phạm sở thích trăng hoa bay bướm của nhưng hiểu sao An Thành thấy nóng giận, lại còn vỗ về nàng dịu dàng… – Ngoan… muội thích ta mà Dương Nhi! – Hic… nhưng huynh thích muội! – Tất nhiên là có thích rồi! – Cái này rồi suy nghĩ có thích sau nhé. Dương Nhi đau lòng nhìn có chút gì có thể tin được chỉ nghẹn lại. – Huynh chỉ muốn mọi nữ nhân huynh hứng thú nhất thời rồi thôi thích ai lòng cả… cũng như muội, huynh đâu có thích muội… An Thành lần đầu bị người ta nhìn thấu tính cách ưa độc chiếm của mình khỏi bỡ ngỡ. Dương Nhi bên chưa lâu nhưng có thể nhìn ra con người của , cảm xúc kì lạ ùa đến trong . Song An Thành kịp thêm lời nàng hay dỗ nàng Dương Nhi ngồi lên tự níu lại xiêm y xộc xệch của mình, ánh mắt nàng nhòa lệ giận tát má sau đó chạy . Vì cái tát mặt xoay hẳn qua bên rồi đờ đẫn. Chưa phải Phiến An Thành này chưa từng bị nữ nhân đánh nhưng Dương Nhi biểu như thế có vẻ vì mà tổn thương. Cảm xúc trong lòng cứ mông lung khó tả nghĩ về Dương Nhi tỉnh rượu hẳn luôn. Chợt tiểu Lạc vào báo tin… – Thiếu gia, có người của Mỹ Hồng Lâu phát ra nương Nguyệt An ở Kinh thành nhưng để vụt mất! – Ở Kinh này sao? – Vâng! Nghe bảo có người võ công cao đến phá ngang! Có tin tìm ra nương ấy báo ngay cho thiếu gia! An Thành nghe, gật gù nhưng chỉ ôm má nhớ Dương Nhi vừa khóc đánh mình mà thôi nhớ nổi Nguyệt Nguyệt hay An An nào nữa. – Hết chương 10 –