Mẹ hết hồn dứt câu vì con dâu vừa mới ở đây mất tiêu. Mọi người đều đồng loạt giật mình nhìn tân nương áo đỏ cuống quýt bỏ chạy. Nàng chạy chứ phải đùa nha làm người ta càng hiểu nổi hôn lễ ở phủ Quốc Sư. An An phải tranh thủ chạy, nàng đâu thể ở lại làm tân nương của họ chứ. Nhưng khổ cái đường đông người bu xem hỉ có trục trặc nên nàng chạy quá trời cũng được bao xa. Nàng biết mình mặc áo tân nương chạy bỏ mạng như thế rất gây chú ý. Đột ngột dáng người cao to đứng sau nàng giơ tay giữ vai. An An sợ hãi rụt rè xoay lại nhìn. Tống Minh cao , bộ dạng doạ người, khuôn mặt lạnh giá như băng lôi nàng trở về chút thương tiếc. Mẹ cuống lên … – Con đừng giận mà chạy như vậy. Tống Minh vẫn muốn lấy con! Nghe mẹ giải thích với nàng, chỉ “hừ” lạnh tiếng khó chịu. Nàng có phải giận hờn gì để bỏ chạy đâu, nàng là bỏ trốn thôi. An An khổ tay chân quờ quạng cố giải thích… – Hiểu lầm thôi phu nhân… con phải tân nương đâu. Con cố ý làm tân nương chỉ vì hiểu lầm thôi. Nhầm lẫn đó! Nàng cố gắng song hiểu sao ai hiểu nàng cả. Thậm chí họ còn tỏ ra đồng cảm sâu sắc với nàng càng làm chuyện “giả chết” đơn giản của nàng thêm phần hiểu lầm nghiêm trọng hơn. Mẹ ôm lấy nàng và dịu dàng khuyên nhủ… – Cha con quyết định quá vội vã đúng chắc con cũng chưa thích ứng kịp nhưng Tống Minh nhất định lo tốt cho con mà! – Ah… phải vậy… – Nàng ấm ức quá chịu nổi, người ta giải thích rồi mà họ cứ hiểu sai à. – Giờ cha con sứ sang Tây Liêng rồi gả con cho nhà họ Tống con đừng lo lắng, từ từ ở cũng quen như ở nhà thôi. – Hiểu lầm rồi, con phải là tân… Nàng bị ôm đến được. Sao số nàng cứ lung tung, rối ren như vậy chuốt bao nhiêu phiền phức. Cứ thế ai thèm nghe nàng , quyết đem nàng vào nhà cho nghỉ ngơi khám đại phu. An An chạy trốn cũng mệt mỏi nên đành ăn nghỉ chút xíu sau đó nghĩ cách bỏ trốn khỏi cái nhà “ nghe ai ” này. Phủ Quốc Sư to lớn này “nội dễ xuất, ngoại bất nhập” làm nàng mím môi nghĩ chắc mama có vắt óc khô queo cũng chẳng ngờ nàng ở trong đây đâu. Trong người nàng mất tai nải còn tiền nếu ra ngoài cũng biết làm gì sống, nếu được ở lại đây hay quá. Nhưng ở lại là làm Dương Tĩnh Nghiên – vợ cái gã tên Tống Minh ấy, nàng muốn bị bán thân chẳng lẽ lại chịu làm vợ kẻ xa lạ. Dù công nhận cũng có chút “nhan sắc” nhưng tính tình lạnh lùng, khô cứng, lãnh đạm quá. An An phải nghĩ cách nhất cử lưỡng tiện cho mình thôi. – Coi như vậy con về phủ của con đây! – xong liền mang đao lạnh nhạt với cả cha mẹ của mình. – Coi như vậy là sao? Nhận là nương tử phải ở chung chứ! – Mẹ thấy nàng ấy cũng bị ép thành thân hay sao, nên nàng ấy cứ ở đây với cha mẹ. Con về phủ của con, sau này vài ba năm quen hơn rồi tính. Mặt tuy thay đổi sắc diện nhưng cũng lộ ra mưu tính “ trốn vợ” rồi. Bà má nheo mắt nhìn thằng con dễ thương của mình rồi … – Phủ tướng quân của con, mẹ cho người tị nạn trưng dụng để có chổ ở rồi! Thấy vợ cũng xuống tay với con, ông bố cười xấu xa rất hài lòng. Tống Minh hết bình tĩnh nổi vội hét lên…. – Sao mẹ lại làm thế? Phủ đó con được hoàng thượng ban thưởng đó! – Làm từ thiện tích đức cho con ra chiến trường được phù hộ. Phủ này con ở từ đến lớn, lại còn đủ to hay sao mà con muốn ở riêng!? – Nhưng… nhưng… tức đến nghẹn ngào vì cha mẹ mình. Đường đường là đại tướng quân nổi tiếng vẫn cứ ở với cha mẹ người ta cười cho nhục mặt. cam lòng nhưng giờ còn nhà để ở nữa làm sao? An An ra rụt rè nghe ba người nhà họ tranh cải nên dám ló mặt nhưng Tống Minh thấy nàng rồi. có tí ngạc nhiên nhìn nàng tắm sạch trắng phau, thay quần áo nên lại về dáng vẻ tiểu mỹ nhân. Nàng đưa mắt nhìn , nghĩ rằng Tống Minh nhìn bộ dạng của mình nỡ hung dữ “bài xích” lấy vợ như vậy nữa đâu. Nhưng chỉ nhìn rồi lại xoay lại hậm hực với cha mẹ thèm đối hoài làm nàng ngạc nhiên. ràng cả cha mẹ cũng tỏ ra hài lòng vì có con dâu xinh đẹp sao vẫn tỏ ra lạnh nhạt. Mẹ dịu dàng, ôn nhu với nàng… – Mẹ tưởng con nghỉ ngơi thêm! – Con… sao! An An trả lời lí nhí vì vẫn còn sợ. Tống Minh bộ dạng khó chịu tiếp tục chủ đề cũ với cha mẹ. – Phủ của con chừng nào được trả lại? – Mẹ biết! – Tất nhiên mẹ có tính toán bao giờ trả rồi làm cộc cằn gào lên… – Mẹ!!! – Hai đứa rót hai ly trà ! Cả hai lớ ngớ vì cha mẹ ra lệnh. Dù biết gì nhưng tì nữ giúp rót hai ly trà. An An cầm lấy ly sau đó lén nhìn . thậm chí liếc mắt còn thèm liếc sang nàng gì nhìn. – Làm gì vậy mẹ? – Đáng lí ra phải có hôn lễ linh đình rồi tại con phá hỏng hết. Mau mời trà tạ lỗi với Tĩnh Nghiên ! Tống Minh sững ra ngay. An An mím môi nhìn hai người lớn và rụt rè … – Huynh ấy đến cứu con rồi ! – Nhanh lên Minh nhi! – Cha ngăn nàng . An An hiểu như thế này là ép quá mức. Vả lại nam nhân rất kị chuyện bị ép buộc như vậy. Miễn cưỡng, nhìn qua nàng. Nàng nhìn lên, ban nảy đến “cứu nàng”, lúc ấy nàng biết cũng thấy có lỗi nhưng bây giờ là bị ép nên gương mặt vui, lạnh như tản băng cứng, giọng trầm ấm như lúc đó nữa… – Xin lỗi nàng! ra vẻ mặt lạnh lùng cố nhịn tức giận của cũng thú vị. Tống Minh có lẽ là loại người hơi bị phức tạp. Cha mẹ nhanh chóng tiếp… – Tĩnh Nghiên, con mời trà lại cho phu quân ! Nàng nghe hai chữ “phu quân”, trong lòng có chút giật mình thiếu điều quăng ly bỏ chạy. Cả Tống Minh cũng hiểu nổi ông bố … – Hai đứa mời trà nhau có cha mẹ làm chứng là được rồi. Định làm hôn lễ lần nữa lại sợ người ta hai lần xui xẻo. Hôm nay dù sao cũng là ngày lành tháng tốt mà cứ thế ! Ngày lành gì chứ nàng thấy xui gần chết đây. Nếu uống ly trà tự dưng thành thê tử của người này sao? Nàng muốn bán thân, lại càng muốn lấy chồng kiểu này. Nhưng Tống Minh là “đẹp” nha khiến nàng cũng có chút ngần ngừ suy nghĩ kiềm lòng nổi cũng muốn có “mỹ phu quân”. Tuy nhiên xác của tân nương sớm bị phát , nếu nàng ở lại cũng thể lâu dài. Trốn mama vài ngày tốt nhưng làm vợ thể. Trông thích có vợ, cũng mê đắm vì nhan sắc của nàng làm vợ chỉ chuốt thêm ấm ức. Trong khi nàng mãi mím môi nghĩ ngợi Tống Minh suy nghĩ xong giật lấy ly trà của nàng làm nàng hết hồn. dúi ngược trà của mình cho nàng rồi tự cầm uống hơi. Cha mẹ xém tí giơ tay lên trời vì mừng nha lập tức hớn hở cười vui khen con mình… – Con trai ngoan! – Đừng khen vội! Sau năm mới động phòng để con và Tĩnh Nghiên hiểu nhau thêm! Mặt nàng vẫn là ngơ ngơ ngáo ngáo cầm chén trà nhìn Tống Minh. Nam nhân này ham muốn thân thể nàng hay sao, còn chờ năm tìm hiểu. cảm xúc lạ làm mắt nàng cứ long lanh nhìn . giống những người khác, khác thường, chính là mẫu nam nhân trong lòng An An mơ ước phải ? Cha mẹ tất nhiên chấp nhận… – Sao mà được! – Cưới vợ cho con mục đích của hai người này dĩ nhiên nhắm đến là có cháu bồng nhưng thằng con này chịu động phòng ngay còn gì kế hoạch của bậc phụ huynh cất công vạch ra. – Có gì mà được chứ? Nàng ấy còn lạ con tất nhiên sợ đúng ? Tống Minh hỏi, nàng chỉ biết gật gù vô thức. quả khác những người nàng biết, nàng ở trong thanh lâu cũng như ếch ngồi đáy giếng vì loại nam nhân nàng thấy đó giờ chỉ toàn là phường háo sắc thôi. Nay vừa trốn ra gặp ngay người khô khan, lạnh nhạt như quá mới lạ cho nàng. Mẹ nhíu mày vui… – Thế bao giờ có cháu cho cha, mẹ hả? – Chắc chắn nếu năm sau hợp phòng tới xuân năm kia con cho cha mẹ có cháu bồng ngay chịu chưa? – Có tin được đó? Hai ông bà ấy hiểu Tống Minh chỉ lo binh màng chuyện gia thất nên nghe rồi tin cũng khó hiểu. chỉ lạnh lùng . – Nếu cha mẹ tin con cũng mặc kệ. Còn nàng cứ thoải mái ở đây làm vợ ta, chúng ta thế là xong. – rồi lại vác đao luôn trở về Hình Bộ làm việc bỏ nàng đứng ngơ ngẩn. Vậy là nàng thành thê tử của rồi sao? Đầu óc bé của nàng xoay mồng mồng vì Tống Minh. Nhưng quái lạ như thế cũng tốt, chuyện nàng ở lại làm vợ giả cũng có gì phiền phức nữa rồi. Coi như nàng cứ ở đây có nhà ở, có cơm ăn lúc trốn mama vài tháng cho đến khi chuyện êm bớt nàng bỏ trốn chổ khác sau. Dù sao Tống Minh cũng muốn động phòng sau năm lận cơ mà, nàng cứ tha hồ làm Dương Tĩnh Nghiên và sống hưởng thụ. Cuộc đời lại tự dưng tươi đẹp với nàng rồi. – Hết chương 2 –
Phủ quốc sư rộng lớn có cổng chính và hai cổng phụ. Sau mấy ngày “làm dâu” An An tranh thủ điều tra mọi “địa hình” trong phủ để tiện cho mình bỏ trốn sau này. Nàng cũng đâu có tính làm Tĩnh Nghiên cả đời, Tống Minh cũng đụng vào nàng sau năm nên khi thấy thời cơ thích hợp nàng bỏ . Ở đây sung sướng tốt nhưng cá chậu chim lồng làm nàng buồn thê thảm nhớ mấy đêm bận rộn trình diễn kiếm tiền cho mama ghê. May là được cho ăn làm nàng tạm hạnh phúc. – Ngon quá mẹ ơi! Mẹ nấu ăn ngon đó! – Vậy con ăn thêm . Mẹ cứ tưởng nữ nhi còn trẻ như con ăn ít như mèo nhưng thấy con ăn rất khoẻ! – đúng hơn nàng ăn như cọp có. Nghe thế An An muốn mắc nghẹn, nàng có phải là tiểu thư đâu mà ăn ít. Mẹ chồng nàng hình như rất “chán” thằng con trai như khúc củi của mình nên nàng về ở cưng nàng hết mức. Thấy nàng ăn được còn đích thân tự nấu cho nàng ăn chăm chút như “thú tiêu khiển” mới vậy, quan tâm cưng chiều nàng. Nhưng dù bà ấy dễ tính cũng dễ sinh nghi ngờ nếu thấy nàng đoan trang, nhu mì, hiền thục như tiểu thư khác. Mọi chuyện vỡ lỡ tiêu đời nên nàng bẽn lẽn … – Con ăn ít ốm lắm! – Mẹ thấy con mảnh mai lắm rồi mà! – Ốm hơn cơ! có cái này… phẳng ra luôn đó mẹ! Nàng chỉ chỉ vào ngực mình làm bà ấy bất ngờ rồi chỉ biết cười. Có con dâu vui, nàng lại vô cùng thú vị nữa chứ nên cả ngày hai mẹ con quấn quýt trò chuyện. Cha chồng làm Quốc sư công việc khá bận rộn nhưng chiều nào cũng thấy mặt. Còn gã chồng kia chẳng thấy bóng luôn. Cũng tại phòng nàng ở dãy đông còn phòng ở dãy bắc nên nếu về khuya khỏi gặp được. Nàng cũng chẳng chờ mong gì gặp vì tồn tại của vẫn rất mờ nhạt trong nàng. Mẹ chồng cũng hỏi… – Minh nhi suốt con có buồn ? Bị hỏi, nàng thấy mình dối là Tĩnh Nghiên rồi nên muốn dối gì thêm với người lớn đành cười cười thà… – Dạ, ! Sau hôm đó đến nay con gặp lại phu quân nên thấy sao hết !? Thấy nàng thành bà ấy rất vừa ý phần nhưng phần khác lại buồn bả … – Hai đứa cứ thế tiến triển mẹ biết làm sao? – Mẹ đừng lo mà! – Nàng chắc chắn trước khi tiến triển mình đã cao chạy xa bay rồi. Lúc đó chắc bà ấy khỏi có gì để lo luôn! Bà mẹ hơi cười cũng đành chịu ai biểu thằng con mình quá kì cục khó hiểu làm chi. Chợt ngoài cổng có thân ảnh áo thiên thanh nhanh như sóc lao vào giọng oan oan… – mẫu! Biểu ca lấy vợ hả mẫu? An An nhìn bé rất dễ thương, xinh xắn tầm mười bốn – mười lăm tuổi gì đó nhào ôm lấy mẹ chồng nàng. Trông mặt bé trầm trọng lắm làm bà ấy chỉ biết cười cười. Phía sau có phu nhân sang trọng từ tốn vào hình như là mẹ của con bé này. Mẹ nàng giới thiệu ngay cho nàng biết… – Đây là nhị tẩu của mẹ, còn đây là Bình Bình biểu muội của Tống Minh đó! Nàng ngoan ngoãn thưa vị phu nhân thấy con nhóc đó cả gan dám liếc mình. Vì có hai người lớn nên nàng chỉ “giả vờ” mang dáng vẻ thanh thoát của tiểu thư chứ nếu An An “xử” con nhóc hỗn láo đó rồi. Vì hôn lễ của “cả hai” có trục trặc nên mẹ con mẫu của mới qua xem mặt nàng. May là An An là cáo già nên dễ dàng dối trơn tru lừa hết mọi người còn được khen đẹp và ngoan nữa mới ghê nha. Bình Bình xem ra ngại tỏ ra ghét nàng vì con bé ngưỡng mộ biểu ca lắm. Đến khi còn có hai tỉ muội con nhóc lớn gan chỉ vào mặt nàng… – Biểu ca là của tui! Mẹ chồng và mẫu của chồng có ở đây nên nàng ngại hất cằm, mắt đưa , môi nhoẻn cười bộ dạng “đại tỉ chốn thanh lâu”… – có ai gì về quyền sở hữu của muội đâu. Tiếc là biểu ca là của muội nhưng ngày đêm si dại, chỉ biết có mỗi tỉ đây thôi haha… Bình Bình nghẹn lại cục tức ngờ biểu ca thú nhầm hồ ly tinh rồi, mà con hồ ly này đơn giản nha. nhóc hung hăng chịu cho qua để nàng trêu chọc nên hét lên… – Hồ ly! Dụ dỗ biểu ca của ta! – Còn đỡ hơn nhím dụ được cứ la lối hoài! – An An phe phẩy khăn tay xem con nhóc này đáng là đối thủ cải nhau với mình. Bình nhi run lên. – Dám ta là nhím hả? – Ủa? Tỉ đâu muội là nhím, tự muội nhận mình là nhím nha Bình nhi! An An le lưỡi chọc làm con bé tức lên có cửa đấu lại nha đầu lầu xanh ranh ma như nàng. Thế là nhóc con dí theo nàng. An An phấn khích, tay níu váy áo co dò chạy. Lâu rồi mới có người để nàng chọc phá nên con bé biểu muội này của Tống Minh coi như may mắn được nàng phá rồi. Gia nhân, tì nữ trong phủ nhìn chỉ thấy hai tỉ muội “vui đùa” trong vườn hoa rất là vui vẻ nha. Nàng chạy rất vui vì chọc con bé nhìn nên va vào thân người cao lớn lại còn mặc áo giáp nên cứ như cột sắt khiến nàng chới với té. Tống Minh nhanh chóng nắm lấy nàng đỡ lại. An An ôm mũi ngẩn lên nhìn “phu quân hờ” của mình đẹp tuyệt vời trong ánh nắng ban chiều khiến người ta mơ màng, nước miếng thèm thuồng cứ muốn tuôn ra khoé miệng. Nhưng chỉ lạnh giọng hỏi phá tan hình tượng lung linh của chính hắn… – Nàng làm gì mà chạy nhìn gì hết vậy? – Thiếp… – Biểu ca! Bình nhi từ sau chạy đến bực tức nhào ôm Tống Minh đẩy nàng ra xa. An An bị hất khỏi tay cũng hơi bực nha phủi phủi lại áo váy con bé đó lại to gan chỉ vào ngay má nàng khẳng định cho biểu ca biết… – ta ta dụ dỗ biểu ca đó! Huynh bỏ ta ngay ! Tống Minh hơi nhăn mặt vì con bé ôm như muốn đu lủng lẳng người mình hệt mấy con khỉ nhỏ. An An gạt tay Bình Bình ra khỏi má mình vì khó chịu trong người nha. Để nàng ra tay dụ dỗ biểu ca của con nhóc dễ gì đứng nổi phong độ như thế chứ, chắc chắn ít nhất cũng phải nâng chân nàng lên hôn bày tỏ ngưỡng mộ. Tống Minh mặt vẫn lạnh cứng biết trong đầu An An toàn tưởng tượng ra cảnh bi lụy tệ hại thôi. vỗ đầu Bình Bình … – có đâu Bình nhi! Muội như thế là ngoan! – Ưh… Biểu ca có tỉ ta thèm thương muội nữa hả? Xem ra con bé này như trẻ con ưa vòi vĩnh thôi nhưng tính cách cao ngạo thế kia được xíu nào. thở dài vì ghét dỗ dành trẻ con… – Biểu ca tất nhiên là vẫn thương Bình nhi rồi! – Hay quá! Vậy huynh đừng có thương tỉ ta nha! Giờ Tống Minh mới nhìn đến nàng. An An bị chỉ ngay vào mặt chỉ đưa môi cười , hất khẽ cằm … – Thích muội và biểu ca cứ thoải mái thương nhau. Tỉ đây “hổng” thèm quan tâm! Nàng còn le lưỡi chọc Bình Bình rồi vô tư thướt tha như tiểu thư thứ thiệt vậy. Con nhóc tức quá trời luôn, còn Tống Minh ngờ nàng có hành động trẻ con như vậy trông ra có phần lém lĩnh hơn cả Bình Bình nữa. Đúng là cả hai cần phải tìm hiểu nhau thêm vì chút gì gì về đối phương cả. ——————— Bình Bình và mẫu về nhà mới yên lại. Tống Minh hình như duyệt binh xong ở Hình Bộ nên tạm thời rảnh rang thành ra mới xuất tại nhà. Nàng chỉ ngồi nín thinh nhìn lần đầu mặc áo giáp. Trông có phần nho nhã như công tử, càng phong độ theo kiểu khác với áo gấm sang trọng. An An chống hai tay lên bàn kê má nhìn cho kĩ. Nam nhân gì như tuấn tú nhìn mãi cũng “”. Tống Minh cũng phải là cây củi nên sớm phát ra nàng nhìn mình. Thậm chí là nàng ngồi ngay ngắn nhìn mình chằm chằm chớp mắt chứ phải thẹn thùng lén lút. có chút thoải mái nên buộc miệng hỏi… – Mặt ta dính gì sao? – có! Nhưng … có ai phu quân rất là tuấn tú chưa? Mặt Tống Minh trắng nhợt ngay trong khi cha chồng sặc liền chén trà, mẹ chồng chịu nổi cười phá lên ngay. An An thấy mọi người phản ứng hơi dữ dội nên ngơ ngác chớp mắt, nhíu mi thấy mình đâu có gì sai. Thấy cha mẹ cười dứt cứ như cái mặt của mình đột nhiên thành trò cười nên Tống Minh hơi xấu hổ kiểu lạnh ngắt chỉ xoay mặt ho vào cái. Mẹ chồng với nựng má nàng … – Con đáng Nghiên nhi! – Con có gì sai sao? Tống Minh vẫn ngồi ngại mặc dù chỉ có cha mẹ ở đây thôi, tại tự dưng nàng có thể ngồi khen cách tỉnh táo như vậy hỏi sắt đá cũng biết đỏ mặt. Ông bố uống lại tách trà khác có chút trêu chọc… – Hai đứa thay vì ngồi đây tán tỉnh nhau ra vườn dạo chơi ! – Ơh… con đâu có tán tỉnh phu quân đâu cha. Con chỉ thấy phu quân tuấn tú thôi! lại thót tim nữa thể ngồi im nổi phải lên tiếng ngay… – Nàng đừng có thế nữa được ? – Thiếp thôi mà. Chả lẽ phu quân tự soi gương ngắm mình sao? – Nàng tròn mắt vô tư làm thể nào giữ nổi gương mặt lạnh lùng. – Ta đâu có khùng như thế chứ!? – Chàng thế khác nào ngày nào thiếp cũng bị khùng hả? Nàng ngày nào cũng phải “khùng” mới có thể chải tóc, trang điểm hay sao? Mặt co quắp lại vì nàng ‘ngây thơ’ đến mức làm cho người đối diện còn gì để lại. Hai người lớn chỉ cười chảy nước mắt với cả hai. An An phải “cao thủ” lắm mới khiến người chán ngắt như Tống Minh biểu ra cái mặt nhăn nhó như thế. Tuy còn mới nhưng cả hai chắc chắn là đôi phu thê rất hợp, sau này còn vui vẻ dài dài. Nàng cùng Tống Minh dạo trong vườn nhưng mắt cứ nhìn lên. quen bị người ta nhìn hoài như thế. Dù nàng biết ngại nhưng bị nhìn cũng ngại lắm nên xoay qua… – Nàng đừng nhìn ta nữa có được ? – Chàng ngại hả? – An An chu môi hỏi bẽn lẽn làm hết hồn. – Ai ngại chứ? – Vậy cứ cho thiếp nhìn . Cùng lắm chàng nhìn lại mặt thiếp nè. Sau khi nhìn chán thiếp làm phiền chàng nữa! Tống Minh nhăn mày, từ đầu biết có vợ phiền ngờ lại đến mức này. Và An An hớn hở ngồi cười toe toét ngắm . miễn cưỡng ngồi nhìn ra hồ uống trà chiều ý nàng cho nàng ngắm mình thoả thích. kẻ cầm binh khiển tướng như cho dù có “sợ” và xấu hổ vẫn né tránh, cố bình tĩnh ngồi yên nhu nhược, hèn nhát. Cho nàng nhìn xong sau này nàng nhìn nữa, thoát nạn luôn. Nàng biết ‘ngại’ là chữ gì nên cứ nhìn kĩ mỹ phu quân của mình. Tống Minh hôm nay có vết râu mờ do cạo sạch rồi nhưng ảnh hưởng gì đến vẻ tuấn mỹ nam tính có sẵn cả. Nàng nhìn thôi trong lòng còn nổi tà tâm muốn sờ thử nhưng biết cho đâu nên ngậm ngùi ngắm thôi. Tống Minh biết mặt mình có cái gì hay, tuy trước giờ biết có nhiều tiểu thư ngưỡng mộ mình nhưng có nữ nhân nào dám như nàng chứ. đưa mắt nhìn lại, nàng cũng rất xinh đẹp tại sao tự ngắm mình lại ngắm khiến tự nhiên. Đôi mắt tròn đen trong vắt long lanh cứ nhìn say đắm làm Tống Minh chẳng dễ chịu tí nào. Rồi An An cười cái vươn vai… – Oa… nhìn đủ rồi. Mặt chàng có cảm xúc gì cả nhìn lâu như khối đá tạc chán muốn chết àk!
Rồi An An cười cái vươn vai… – Oa… nhìn đủ rồi. Mặt chàng có cảm xúc gì cả nhìn lâu như khối đá tạc chán muốn chết àk! nghe thế như bị ai đó tán mạnh một tát cho tỉnh. Nàng uống ly trà thơm bộ dạng vô tư thoải mái lắm luôn làm thể tin nổi, phút chốc cũng phải hỏi cho ra lẽ… – Nàng đòi nhìn rồi chê sao? – Thiếp đâu có chê, nhìn đủ chán mà. Chẳng lẽ chàng muốn thiếp ngồi nhìn chàng cả ngày sao? An An tròn mắt hỏi làm tức muốn chết. Chính nàng tự ý đòi nhìn rồi lại vô tư xoay chuyển như muốn nàng ngắm mình lắm bằng. Thế là vẻ lạnh lùng mặt sớm còn vì nàng… – Rốt cuộc là nàng chọc ta hả? – Hồi nào chứ? Thiếp lại thấy đói bụng rồi chúng ta ăn cơm phu quân! Tống Minh nhìn nàng tươi tỉnh rời bàn trước chỉ biết tự ôm trán. Thê tử của quả thể xem thường, có thể làm cho lúc nóng lúc lạnh như thế. Sau này phải đề phòng nàng hơn. An An thấy Tống Minh vẫn còn ngồi lì tại chổ liền nhíu mày, chu môi gọi nôn nóng… – Nhanh lên phu quân! Thiếp đói lắm rồi! – Vừa mới ăn chè với cha, mẹ sao nàng lại đói nhanh như thế chứ? – uể oải ra . Nàng cười ngay. – Thiếp ăn nhiều lắm. Phu quân có biết hậu quả của việc ăn đầy đủ là gì ? Chổ này phẳng nè. Nàng chỉ tay, ngây thơ nhìn theo xuống bờ ngực vun tròn, đầy đặn hấp dẫn của nàng. Tống Minh bị lừa rồi, có muốn lạnh lùng nhìn xúc động cũng được. Nàng chớp mắt vì lập tức xoay nhìn chổ khác ngay rồi vội vả trước. Đó giờ nàng cứ nghĩ nam nhân đều thích nhìn và sờ sờ chổ này của nữ nhi nhưng lại thèm nhìn. Xem ra quả là “khác người” làm nàng cười thích thú bám theo… – Phu quân khác biệt, thiếp rất thích! – Dù chúng ta là phu thê nhưng nàng cũng nên mắc cỡ chút chứ nương tử!? Nàng biết xấu hổ hết khen mặt , khoe ngực như thế, lại còn thích cách vô tư hỏi ai chịu đựng nổi. An An chỉ nhìn , môi cười gian xảo… – Phu quân mắc cỡ vì thiếp đúng ? – Ta mắc cỡ! Có điên Tống Minh mới nhận mình mắc cỡ nha nhưng nàng nhìn ra hết rồi. Kể ra phu quân hờ của nàng cũng đến nỗi nhạt nhẽo, càng lúc nàng càng thấy thích. Môi nàng nhoẻn cười tươi… – Phu quân giận cũng tuấn tú. Chàng thử cười cho thiếp xem có đẹp phu quân! – Ta cười với nàng đâu! – Tống Minh sợ nàng quá rồi nên cố nhanh. – Sao vậy? Cười mà đừng mắc cỡ phu quân! – Ta có mắc cỡ!!! la lên như thế càng chứng tỏ là mắc cỡ làm nàng cười khì khì khoái vị phu quân hờ này của mình. Trông nhàm chán như thế nhưng nếu chịu khó tìm hiểu thêm hẳn còn chứa nhiều điều thú vị. Dù sao An An cũng rảnh rang giả làm vợ nên tìm hiểu cho bằng được con người của Tống Minh. ——————- Trời vừa sáng, phủ quốc sư có chuyện huyên náo cả lên rồi. Gia nhân, tì nữ đứng dưới mặt mày tái mét. – Thiếu phu nhân cẩn thận đó! – Đừng có la ầm ỉ lên như thế, ta leo cây là giỏi nhất đó! An An cười tiếp tục trèo cao thêm làm cho kẻ hầu muốn rơi lệ mà thôi. Tống Minh ngủ nghe ồn cũng bật dậy ra xem chuyện gì. Trời còn sớm như thế, khoát sơ cái áo ra đoán nổi là cái gì gây ra lộn xộn. Nhưng khi ra đến ngoài ngáp nhìn thấy nương tử treo người tuốt ngọn cây muốn trật cả quai hàm vội chạy nhanh đến. An An trèo lên đến cành cây cao cách đất cũng phải hơn mười trượng. – Tĩnh Nghiên! Nghe giọng Tống Minh nàng nhìn xuống. Tống Minh mới ngủ dậy tóc còn xõa ra có chút phong trần cuốn hút, chưa kể khoát sơ áo lộ cả bộ ngực trần nam tính. Nàng mím môi tiếc dã man vì cao quá nhìn người tí nào. Nhưng Tống Minh quan tâm chỉ hung dữ ra lệnh… – Nàng làm gì vậy? Xuống mau lên! – Thiếp biết hôm nay chàng ở nhà nên lấy trứng chim hoạ mi làm điểm tâm sáng cho chàng. Tống Minh nghe lùng bùng lỗ tai, có ai đời ăn trứng chim hoạ mi chứ quả là chỉ có nàng thích làm nhiều trò doạ . An An hí hửng leo đến tổ chim nhìn ba trái trứng xíu, do dự lấy cất vào trong áo sau đó trèo xuống. Tống Minh ôm trán hết nổi tiểu nương tử của mình rồi. Nàng còn kinh khủng hơn cả biểu muội Bình Bình của . đứng dưới canh sợ nàng ngã mình cũng kịp đỡ. Tì nữ cũng xanh mặt lo lắng cho thiếu phu nhân thôi. Dù áo váy thướt tha song nàng trèo rất giỏi tay chân bám chắc còn hơn khỉ nữa, cuối cùng cũng xuống tới nơi. Tống Minh đỡ nàng chưa kịp la nàng vui vẻ lấy ra ba quả trứng chim khoe . cành cây chim cha, mẹ kêu la ầm ỉ vì mất trứng. Vậy mà nàng thương xót, mắt nhìn thèm thuồng hỏi … – Phu quân thích ăn luộc hay chiên? nhìn ba quả trứng của nàng cực công trèo lấy cùng tiếng chim kêu gào cao lập tức nhíu mày hỏi lại. – Nàng ăn trứng này suy nghĩ đến chim cha mẹ hay sao? – Hơ? Chúng nhanh đẻ trứng khác thôi! hết , uể oải xoay về phòng cách lạnh nhạt. Tiểu thư người ta hiền lành, yếu đuối dám giết dù chỉ con kiến còn nàng có thể lấy trứng ăn ngang nhiên mặc kệ chim mẹ kêu gào. Vợ quả là độc nhất vô nhị mà. An An vội vả cầm trứng chạy theo… – Chàng chưa ăn luộc hay chiên? – Nàng cực rồi ăn hết ! – Tống Minh cũng chưa từng ăn trứng chim hoạ mi nhưng thể nào ăn nổi nha. – Ấy… thiếp lấy là vì chàng mà. Ăn ba trứng này cũng no hay nhường chàng trứng nhé phu quân! Nàng cười ngây thơ giơ quả trứng. chán nản … – trứng ăn làm chi? – Trứng như vậy đủ tráng miệng nữa. Nghe thế An An những thất vọng còn cười cái ngọt. – Vậy thiếp ăn hết luôn. Mai thiếp tìm thứ khác thú vị bù đắp cho chàng nha! xong nàng nhanh chân vui vẻ cầm trứng nóng lòng muốn thưởng thức trứng chim hoạ mi tươi mới. Tống Minh nhìn theo chỉ đờ đẫn. Thiếc Bân theo hầu cũng nhìn rồi quay sang cười với chủ nhân. – Thiếu phu nhân đặc biệt ha thiếu gia! Có thể chính xác hơn nàng có chút khác người, giống ai. thở ra rồi lạnh lùng lầm lầm lì lì về phòng. Có vợ như nàng có muốn làm ngơ như có cũng được mà. … – Con rảnh rang ở nhà dẫn Tĩnh Nghiên ra ngoài chơi ! Nghe cha nhắt đến nàng, mặt sợ ôm cuốn binh thư lăn hướng khác. Ai chứ vợ nguy hiểm, nàng khiến cho trở nên còn là mình nữa… – Con hiếm khi rảnh nên chỉ muốn ở nhà thư giản thôi! – Đọc đọc lại thuộc hết rồi còn đọc mãi. Mau dẫn vợ ra ngoài chơi ! Ông bố quan văn nhưng bạo lực đá Tống Minh ra khỏi cửa. khổ sở còn lựa chọn nào nữa nên tìm nàng. ra vườn thấy nàng cùng vài tì nữ chụm đầu xem gì đó nên bước đến uể oải … – ra ngoài với ta nè nương tử! An An nghe xoay lại nước mắt nước mũi đầm đìa làm Tống Minh giật mình. lắp bắp hơi run run… – Sao nàng khóc vậy? – Mặt ba nô tì cũng buồn hiu. Nàng sụt sùi chỉ cái hố đất còn vài mẩu xương cá giọng uất ức với . – Thiếp chôn con cá vàng bị chết để xem có mọc lên cây hoa vàng như người ta đồn đãi hay nhưng… hic con mèo đào lên ăn mất cá của thiếp rồi phu quân ơi! Nhìn nàng oà khóc bù lu bù loa nhăn nhó vẫn giữ lạnh lùng nắm kéo nàng lên, cầm khăn tay của nàng dúi lên chính mặt nàng cho bớt nước mắt vớ vẩn… – Cá làm sao mọc ra hoa. Mà đến trứng chim nàng còn lấy ăn tiếc chi con cá chết hả? – Ưh… thiếp đâu có tiếc. Chỉ là đến bao giờ mới có cá chết nữa trong hồ. An An lại khóc khác chi con nít nhõng nhẽo làm nhíu mày với nàng lời nhận xét có phần trầm trọng. – Xem ra nàng ở nhà “rất” rảnh rang! – Vô cùng rảnh luôn đó phu quân! Nàng và lau nước mắt, ở hơn tháng trong phủ này cái gì cũng thông thuộc nhưng lại vô cùng buồn chán. Tính nàng vốn thích náo nhiệt, bay nhảy tung tăng bị nhốt trong phủ hoài làm sao chịu nổi. Hằng ngày nếu tìm trò gì đó để chơi chắc nàng sớm chết vì buồn. Tống Minh thấy rất phiền nhưng vẫn nắm tay nàng dẫn ra ngoài. An An bỡ ngỡ chớp chớp mắt hỏi… – đâu vậy phu quân? – Cha bảo ta dẫn nàng ra ngoài chơi. Thấy nàng ở trong phủ buồn chán như thế thích đâu ta dẫn ! Nàng ở trong phủ tội nghiệp như thế “hãm hại” động vật nên phải dẫn thôi. An An nhìn bàn tay to của nắm lấy tay mình liền mỉm cười tươi. Nàng thích cảm giác chung với Tống Minh thế này. Thế là đôi phu thê cùng nhau ra ngoài phố đông người náo nhiệt. – Hết chương 3 –
An An nhìn bàn tay to của nắm lấy tay mình và mỉm cười tươi. Nàng thích cảm giác chung với Tống Minh thế này. Thế là đôi phu thê cùng nhau ra ngoài phố đông người náo nhiệt. An An nhìn đường đông người, trong lòng sinh ra chút sợ sệt. Nàng chắc bọn người của mama có còn xung quanh tìm bắt nàng về Mỹ Hồng Lâu nữa hay . Trốn trong phủ tuy buồn chán nhưng an toàn cho mạng của nàng hơn. Tống Minh thấy nàng chỉ níu mình gì nên cũng dẫn nàng bừa ra chợ xem cảnh. Song chốc lát sau thấy yên tâm hơn, nàng bắt đầu hết ngoan, liên tục vòi vĩnh đủ thứ… – Thiếp muốn ăn bánh đậu! – Tay còn cầm mẩu bánh bao mắt nàng sáng rực nhìn quầy bánh đậu phía trước khiến Tống Minh nhíu mày nhăn mặt. – Nữa hả? Mới ăn bánh bao mà! – Nhưng thiếp muốn ăn… ăn phẳng đó! Nàng chớp chớp mắt năn nỉ. nghe lí do đủ ớn lạnh rồi vội mua ngay cho nàng kẻo nàng lại khoe ra cái chổ “phẳng” đó còn chết dở hơn. An An có bánh ăn vô cùng hạnh phúc, dù có chuyện gì bi thương cho cuộc đời nàng lúc ăn liền quên ngay hết. may là phu quân hờ của nàng là đại tướng quân có nhiều tiền trong hầu bao nếu cũng đáp ứng kịp miệng lợi hại của An An. Tống Minh nhìn nàng ăn cũng đủ thấy no ứ hự, sức nàng ăn vặt nhiều hơn cả nữa hiểu sao nhìn vẫn có dáng người rất cân đối thon . Với dáng vẻ như thế bắt mắt mấy gã háo sắc. nhanh chóng liếc mấy nam nhân mang đầy tà niệm nhìn thê tử của mình. Nàng mặc áo lụa hồng đơn giản nhưng khoe dáng, miệng luôn nhai bánh cũng vẫn cuốn hút nam nhân. May thay mặt Tống Minh lầm lì đáng sợ nên ai dám nhìn trực tiếp chỉ lén nhìn từ sau thôi. An An vừa mới thấy có người bán thịt xiên nướng chưa kịp đòi ăn Tống Minh gì đem nàng ra khỏi chợ . Nơi có lắm người nhìn nàng như “động vật ăn tạp quý hiếm” cần chiêm ngưỡng vậy thích. Nàng biết là muốn “che đậy” nàng lại cho ai nhìn mê mê mệt mệt như vậy nữa. Thế là dẫn nàng đến chổ yên tĩnh hơn, An An có biết gì đâu chỉ hớn hở… – Nhiều ngựa quá phu quân! – Nàng phấn khích chỉ vào chuồng ngựa lớn có hơn trăm con chiến mã. – Chuồng ngựa phải nhiều ngựa rồi! khoanh tay trước ngực xem ra dẫn nàng đến đây có lí hơn, nàng cũng đòi ăn liên tục nữa. An An chạy qua chạy lại xem ngựa trong chuồng nuôi chiến mã của Hình Bộ nơi Tống Minh quản lí binh lính, cấm vệ quân. Sau kì duyệt binh, Hình bộ rảnh rang hơn hẳn chỉ có thu xếp các công việc nội bộ giao cho cái cấm vệ canh giữ thành còn hoạt động, các binh lính khác cũng về nhà sau khi hoà hưng rồi. Chợt có ba tướng dưới trướng vô tình ngang thấy có người đến chuồng chiến mã. – Đại tướng quân! – có việc gì sao người cũng đến Hình Bộ vậy? được nghỉ mà! Ba vị tướng thân dưới trướng nhanh chóng vui vẻ hỏi nhưng mặt Tống Minh lúc nào cũng lạnh lùng như khúc gỗ có ý giải thích dư thừa. Song ba tên đó cũng thèm nghe vì mắt loé sáng nhìn mỹ nhân ở sau. An An nhìn lại bằng đôi mắt to tròn trong vắt như thuỷ hồ đầu thu, miệng hồng vẫn còn gặm dở cái bánh quế. Tống Minh nhíu mày chút vì ba gã đó là ngớ ra nhìn nàng. An An có chút sợ người lạ nên nhanh chóng chạy đến núp sau lưng níu áo Tống Minh rồi len lén nghiêng đầu nhìn. Ba thằng tướng thấy vậy kiềm nổi kinh ngạc la lên… – Chẳng lẽ đây là thê tử của người mới thành thân cứ luôn miệng do Quốc Sư ép buộc quá đáng thôi đó hả? – Ta luôn miệng khi nào chứ? Đây đúng là thê tử của ta có vấn đề gì sao? trả lời thuộc hạ còn lạnh giọng hơn nữa. Con người Tống Minh ưa nhiều chuyện cùng các phiền phức nhưng đảm bảo thuộc hạ của giống dù chỉ tí xíu. Thậm chí biết cộc tính, lãnh đạm vẫn luôn “ sợ chết” chọc phá . – Ahhh… đại tướng quân nhàm chán, lãnh đạm sao có thể “bị ép” có thê tử đẹp thế này là ông trời có mắt mà! Ba gã này cũng thân mới có gan dám la hét như thế làm hơi bực mình nha. An An biết gì vẫn cứ núp sau Tống Minh thôi. Chợt họ phấn khích nghĩ ra gì đó vội cười cười với Tống Minh có chút mờ ám… – Sẵn có nương tử rồi chúng ta cùng ăn “khoe nương tử” đại tướng quân! Nhìn mặt ba thằng đó gian xảo, ham hố khiến có chút ớn lạnh vội từ chối lịch nhất… – Ta bận dẫn nàng ấy dạo tiếp rồi! Tống Minh chưa chi từ chối làm ba thằng kia ủ rũ nhưng An An bẽn lẽn giật áo … – Nếu ăn thiếp cần dạo đâu phu quân! Nàng cười tươi, chỉ cần ăn có đau bụng hay bệnh liệt giường nàng cũng quyết cho bằng được. Tống Minh muốn nhưng đành phải miễn cưỡng vì còn có lí do gì để từ chối nữa khi nàng đòi như thế. Ba thằng tướng dưới trướng tuổi hơn Tống Minh nhưng người ta có vợ con từ đời kiếp nào rồi ai như . Chờ đợi lâu, nay cuối cùng Đại tướng quân cũng có vợ dễ gì họ tổ chức “ăn chơi” khoe vợ đẹp của mình chứ. Thế là vợ của ba huynh đó cũng được gọi ra, tám người chọn gian phòng thuỷ cảnh yên tĩnh nhìn ra hồ ở tửu lâu nổi tiếng trong thành. Tống Minh ít chuyện ai lạ, An An hạnh phúc nhìn cả bàn đầy đồ ăn tha hồ từ từ nhăm nhi thưởng thức. Nàng nếm thử cho đủ hết các món là đủ bận rộn lắm rồi có dư thời gian bận tâm có bị so sánh gì về nhan sắc với ba vợ kia. Lâm Văn xông sáo nhất nâng ly … – Nương tử của đệ mời mọi người trà đạo nha! Cả bọn háo hức tập trung nhìn. Vợ Lâm Văn lên pha trà điêu luyện thể tài năng của bậc tiểu thư khuê nữ danh giá. Tống Minh chỉ thấy ba thằng tướng này là trẻ con khi khoe vợ ra như thế. An An uống cái thứ trà đậm đặc gọi là trà đạo gì đó chỉ lén le lưỡi… – Trà đắng quá àk! – Thế đừng uống. Nàng ăn nhiều vô kẻo chút lại đói bụng nữa! Tống Minh hiểu nàng quá rồi nên gắp cho nàng nguyên cái đùi gà vào chén sợ vừa mới ra khỏi đây nàng lại đòi ăn hầu bao của sạch nhẵn luôn. Nàng nhìn mặt Tống Minh tuy vẫn lạnh ngắt nhưng chịu quan tâm mình như thế nên hé môi cười rạng rỡ. – Hi… phu quân tốt với thiếp! Trông nàng rất vui dù chỉ là gắp cho chút thức ăn thôi. Bộ dạng của nàng có chút ngây thơ, đáng lại biết mắc cỡ như thường lệ nên Tống Minh gì, giữ nét mặt lãnh đạm khó đoán nổi nghĩ gì. An An sung sướng cắn đùi gà nhìn tiếp nương tử của Vạn Xuân Lộc lên múa bản cho mọi người xem. Mọi người vỗ tay ủng hộ, nàng cũng hùa theo nhưng bản thân thấy ta múa cũng tạm được thôi có gì xuất sắc như trong thanh lâu. Tuy nhiên “người thường” múa như thế cũng khá rồi. Cả Tống Minh cũng nhìn điệu múa làm An An thèm cắn gà nữa. Nàng thích ngồi nhìn nữ nhân khác múa cách chuyên tâm như thế. Nàng múa đẹp hơn gấp mấy lần muốn biết, trong lòng cồn cào vui. Tống Minh cũng phần vì lễ nghĩa nên tôn trọng mà nhìn thôi. nhàm chán cũng đúng do có đam mê hay sở thích gì hay ho cả hệt khúc gỗ vậy. Vạn Xuân Lộc khoe vợ thành công rất là lên mặt. Còn lại chỉ có hai người là Tống Minh và Phước Thăng chưa cho vợ ra “thi thố”. Xem ra với cái tình hình này nếu mang vợ lên “làm trò” bị nhục nhã. Tống Minh năn gì khi vợ của Phước Thăng cũng lên thập lục cầm tấu khúc nhạc. An An nhìn rồi mím môi với … – Để thiếp lên làm trò gì đó nha! – Giờ bụng no rồi nàng cũng có thời gian nhìn tình cảnh này suy nghĩ cho Tống Minh. Nhưng chỉ ngang giọng quan tâm. – cần! Họ chỉ háo thắng thôi! – Nhưng… cũng phải giữ thể diện cho chàng! – Nàng cứ ngồi ăn là giữ thể diện cho ta rồi! Tống Minh xem ra là sợ nàng lên pha trò còn mất mặt hơn. Bình thường nàng vô tư có hơi lóc chóc, phá phách chút nhưng phải ngốc nghếch, cũng dễ bỏ qua khi bị coi thường nha. Tống Minh xem thường nàng là đụng chạm sĩ diện và lương tâm “nghề nghiệp” của nàng. Ba thằng tướng cười ám muội nhìn Tống Minh dồn sức ép đem vợ ra sau khi vợ của Phước Thăng thể xong. lặng thinh trơ lạnh như thường định giả điên cho qua luôn bất ngờ vì nàng tự dứng dậy. An An cười với như trấn an rồi bước tới thập lục cầm đặt phía . Tống Minh mặt tuy biến sắc nhưng trong lòng hồi hộp cực kì. lo biết nàng có làm gì ngớ ngẩn như mấy trò trèo cây, ‘chờ cá ra hoa’ thường ngày hay ? Song bàn tay uyển chuyển vừa lướt dây đàn tạo ra điệu tuyệt vời chấm dứt mọi suy nghĩ dư thừa. thanh bay bổng ngân lên, vực lúc cao lúc trầm réo rắt khoan thai, mơ hồ như nhạc khúc thần tiên. Vợ Phước Thăng vừa lên đàn xem ra tài năng còn thua xa nàng mấy bậc. Ngoài tiếng đàn cực kì tinh tế, nhuần nhuyễn dễ nghe mọi người ai cũng như mê như đắm nhìn thần thái tao nhã cuốn hút khi tấu nhạc của nàng. An An quen có nhiều người nhìn khi biểu diễn nên cảm thấy ngại hay khó chịu vẫn tiếp tục đàn, trong lòng hơi vui khi thấy chính Tống Minh cũng nhìn mình. nhìn dáng vẻ thanh tao khi tấu nhạc của nàng cùng tận hưởng nhạc khúc rất êm tai cách say xưa. Biết Tống Minh nhìn, nàng nhất định phải làm cho hay hơn. Môi hồng cười rồi giọng hát theo tay đàn. Giọng nàng trong veo hoà vào tiếng đàn du dương tuyệt vời. Lời bài hát của thiếu nữ mong chờ tình đến như nhìn mùa xuân bên ngoài cửa sổ. Nàng nhìn Tống Minh như thứ nắng ấm ấp chan hoà nhất mùa xuân mang đến cho thiếu nữ trong thanh lâu cả đời ngóng trông. Ánh mắt thể dời khỏi thân ảnh nhắn cùng lời hát của nàng. An An hi vọng Tống Minh thích và cứ nhìn say xưa mỗi mình nàng phải nữ nhân khác. Tay nàng rời đàn, giọng hát vẫn ngân nga đệm theo điệu múa uyển chuyển. Tay mềm mại đặt lên bình rượu bạch ngọc, cả người thuận theo bài múa cùng lời hát ngân nga tạo nên vũ khúc đẹp mắt đưa người nhìn lạc đến tận chốn bồng lai tiên cảnh. Ba thằng tướng ngẩn ngẩn ngơ ngơ thể rời mắt khỏi nàng. Ba vợ chỉ mím môi tự thấy mình “thua đẹp” vì nàng múa hát như tiên nữ vui đùa mỹ miều, chút thô cứng hay gượng ép tự nhiên và tinh tế lại rất-rất hấp dẫn nữa. Tống Minh ngờ nàng giỏi như thế, ngoài đàn còn có thể hát và múa hay như vậy. Chỉ là … sớm chú tâm say xưa nhìn nàng nữa vì nàng khiến cho ba thằng tướng kia nhìn nàng với ánh mắt đầy dục niệm. cảm thấy khó chịu vui. An An di chuyển nhàng, môi hồng vẫn hát, tay mềm mại theo điệu múa tuần tự lướt nghiêng bình rót rượu cho ba huynh nọ. Cả ba đờ đẫn hết vì nàng khiến cho ba bà vợ giận ghen xanh cả mặt. Cái trò gì chứ dụ dỗ nam nhân vừa lòng là nghề của nàng mà. Cuối cùng, nàng kết thúc bài hát ngọt ngào bằng nụ cười rạng rỡ như hoa xuân hé nụ rót chén rượu cuối cho Tống Minh rồi sà xuống ôm tay . Nàng muốn khen nàng nhưng vì vui nên cả nhìn cũng thèm nhìn lấy cái liếc mắt. An An nhíu mày thanh hiểu mình múa còn đủ đẹp để được khen hay sao? Mọi người đều quá khích vỗ tay kịch liệt khen nàng như thế lại gì… – Tiểu phu nhân của đại tướng quân là có tài. Cầm, kì, xứng ca đều hảo tuyệt! – Nhìn người còn tuyệt vời hơn nữa! Nàng chỉ cười khì trong bụng khi ba thằng đó thay nhau khen nàng mặc kệ ba thê tử của họ nhăn mặt vui. Tống Minh tiếp tục lầm lì gì làm nàng buồn hiu, nàng đâu cần người khác khen chỉ muốn chính Tống Minh khen thôi. Dù sao An An cố gắng cho mất mặt và thưởng thức, cứng ngắt khiến người ta thất vọng ghê. Sau khi “ăn chơi” xong mọi người từng cặp ai về nhà nấy. Xem ra có lần sau ba thằng tướng cũng dám đem vợ ra so với tiểu thê tử mới của đại tướng quân lần nữa đâu. An An no bụng rồi, tâm trạng cư nhiên hạnh phúc vui vẻ. Song chỉ mới vừa khuất xa nơi tửu lâu đó vài bước Tống Minh xoay nhìn nàng đầy giận dữ … – Ban nảy nàng làm cái trò gì vậy hả?
Sau khi “ăn chơi” xong mọi người từng cặp ai về nhà nấy. Xem ra có lần sau ba thằng tướng cũng dám đem vợ ra so với tiểu thê tử mới của đại tướng quân lần nữa đâu. An An no bụng rồi, tâm trạng cư nhiên hạnh phúc vui vẻ. Song chỉ mới vừa khuất xa nơi tửu lâu đó vài bước Tống Minh xoay nhìn nàng đầy giận dữ … – Ban nảy nàng làm cái trò gì vậy hả? Nàng nghệch mặt ra chưa hiểu gì cả, Tống Minh tự dưng lại rất nóng giận như thế với nàng. nhịn ra đến đây còn hai người thôi mới la nàng là nhịn giỏi lắm rồi. Chưa biết bản thân làm gì sai nhưng nhìn giận ra mặt như thế An An cũng có chút sợ sệt lắp bắp… – Thiếp chỉ cố để chàng mất mặt … – Nàng lí nhí như muỗi kêu khiến hạ hoả bớt cơn thịnh nộ. – Ta cần rồi! Sao nàng có thể trước mặt họ múa hát kiểu như thế, chẳng khác các nương bán nghệ ở thanh lâu tán tỉnh nam nhân! vẫn còn nhớ như in ánh mắt ba tướng dưới trướng nhìn nàng ra sao trong khi nàng cư nhiên là thê tử của , nghĩ lại là trong người thấy rất giận rồi. ra cũng chỉ vì tức giận quá mới như thế biết trúng ngay “nghề” của nàng. Tự dưng ngay lúc này nàng tỉnh ra nhớ mình là An An – nha đầu ở lầu xanh chứ đâu phải là Dương Tĩnh Nghiên – vợ của Tống Minh. Nàng trốn trong phủ đó thời gian ngắn chưa chi quên sạch mà sống vui vẻ ngớ ngẩn như thế này rồi. Nàng chính là kĩ nữ bán nghệ trong thanh lâu, nam nhân đứng trước mặt nàng có biết được hay lòng nàng đau đớn vì lời như khinh bỉ, xem thường công việc kiếm sống đó. Tống Minh rất giận, vui nên chú ý nét mặt thơ thẩn của nàng, chỉ lạnh nhạt trước khi bỏ . – Về thôi! Sau này ta dẫn nàng đâu nữa đâu! bỏ trước, An An nhìn theo dáng người cao lớn hiểu sao buồn đến cay xè khoé mắt. Nàng lại nghe tận sau trong lòng đau thốn nhớ lại người thân khinh bỉ nàng sống ở thanh lâu. Giờ đây cũng như thế, nàng chỉ là nha đầu kĩ nữ bán nghệ xuất thân dơ bẩn, hèn kém như thế làm sao có tư cách giả làm vợ nam nhân tốt như Tống Minh. Dù tân nương xấu số ấy có may gặp nạn chết rồi người ta cũng là tiểu thư khuê cát danh giá mới được gả cho công tử của Quốc sư – Đại tướng quân như . Còn An An nhìn lại mình xem có tư cách gì trèo cao giả dạng bên . Khi mọi thứ vỡ lỡ, Tống Minh nhìn nàng khinh miệt như cả nhà làm sao nàng có thể chịu nổi nhục nhã đó. Nàng nghĩ mình nên trước khi ở lâu hơn. Mama cũng thể tìm nàng mãi, tình hình bây giờ ổn rồi. Ban đầu nàng chỉ tính “ở nhờ” trốn trong phủ đó ít ngày thôi nay thời hạn đến rồi. Cho dù thân bất do kỉ nàng cũng phải thể ở lại giả dạng sống cả đời được. Nàng đưa mắt nhoà lệ nhìn theo bóng rồi xoay bước hướng ngược lại. Nàng ngốc khi có suy nghĩ đơn giản có thể yên ổn giả làm vợ Tống Minh sống nhờ phước nhà chút xíu. cũng cần vợ, dĩ nhiên càng cần nàng rồi. Giờ nàng phải đối mặt lần nữa với lối phương hướng cho đời mình. An An lau nước mắt, giày hoa lê bước vô thức vì nước mắt và cũng biết phải đâu!? Song chỉ mới gần qua cầu gỗ có bàn tay lớn nắm mạnh lấy nàng lại. An An bất ngờ, mắt đẫm lệ ngẩn lên. Mặt co quắp lại, xem ra còn nóng giận hơn cả ban nảy nữa… – Nàng đâu vậy? Bộ muốn bị lạc hả? giận nên theo thói quen lạnh lùng, quan tâm ai bỏ trước. Chẳng ngờ đoạn phát nàng theo, nhìn lại thấy nàng “ lung tung” nữa khiến bừng bừng nộ khí. Lúc này đây nàng lại bị giữ lại lần nữa như hôm hôn lễ đó, nàng biết làm gì ngoài né nhìn mặt , nước mắt cứ lăn dài hai má hồng. giữ lại khiến tà tâm và lòng ích kỉ của nàng nổi dậy, nàng lại muốn dối làm Tĩnh Nghiên của . Tống Minh bất giác đơ ra khi nàng khóc như thế. Con người xưa nay khô khan, thiếu cảm xúc nên nóng giận dễ dàng lạnh nhạt mắng chửi cấp dưới, tuy nhiên chưa từng gặp tên lính nào bị chửi đến mức khóc như nàng. Thuỷ mâu đong đầy lệ, hạt lệ này thay phiên hạt lệ khác rơi xuống má, xuống cằm của nàng. Nàng khóc rồi phải dỗ làm sao đây? Tống Minh căng thẳng ngay, ban nảy rất giận, nghĩ mình la mắng nàng như vậy là đúng nhưng thấy nước mắt cảm giác bản thân là tội nhân thiên cổ xấu xa nhất mới có thể làm nàng khóc như vậy. Loại người như chưa từng phải dỗ dành nữ nhân nên lúng túng khắc phục tình hình bằng cách lạnh giọng khác gì mắng thêm. – Nín! Bộ ta sai hay sao mà nàng khóc!? Nghe An An càng khóc nhiều hơn. Bởi sai khi nàng là kĩ nữ bán nghệ nên nàng mới khổ sở thế này. Nàng nấc nghẹn, tự hai tay cũng ngăn nổi nước mắt của chính mình. Vài người dạo quanh hồ vì thế cũng nhìn phía cầu có “gã xấu xa” chọc thiếu nữ khóc. Tống Minh có chút hoảng sợ, mặt khốn đốn vì xem ra càng cứng rắn càng thất sách. khom người cố nhàng nhất có thể… – Thôi… coi như ta sai. Xin nàng nín trước có được , nương tử? An An thể dứt khóc được dẫu trông Tống Minh bấn loạn, rối tung lên như thế rồi. nàng muốn dù biết ở lại là sai. Nàng tiếp biết phải đâu bây giờ cơ chứ? Nàng có người thân cũng như có, nàng còn nơi để về, còn ai để dựa dẫm vào cả. Nàng muốn giả làm vợ để có nơi ở, có thể ăn sung mặc sướng thời gian. dối như thế nàng biết hậu quả phải trả giá đắt nhưng nàng muốn tiếp tục xấu xa, ích kỉ, lợi dụng mọi thứ tốt của . Song biết phải làm sao đây khi nàng muốn ở lại, còn Tống Minh cần vợ gì cần vợ giả như nàng. – Thiếp… hức… thiếp muốn làm vợ của chàng! – An An nghẹn lại, mắt nhìn nhạt nhoà vì nước. Ít ra trước khi lại dối lừa gạt người ta nàng cũng có xin rồi! – nàng là nương tử của ta mà! – Tống Minh sắp điên đầu rồi khéo nóng giận lại đánh cho nàng nín khổ hơn nha. – Thiếp muốn ở lại… chàng đừng có đuổi thiếp có được phu quân! An An vừa khóc vừa , gương mặt xinh đẹp trở nên lem nhem khác gì cái bẫy dụ dỗ nam nhân vì muốn xoa dịu, che chở mà sa lưới. Tim phút chốc run rẩy, muốn bảo vệ nữ nhân trước mắt mình cách mãnh liệt. Xưa nay quan tâm bất cứ thứ gì, càng nhọc sức lo cho cảm xúc của ai cả song giờ muốn nàng khóc nữa, muốn nàng lại cười rạng rỡ với mình. Tay Tống Minh hơi giơ ra nửa muốn ôm lấy nàng nửa còn lại ngần ngừ chỉ dám lấy tay vuốt má hồng ướt nước… – Ta la nàng vô cớ như thế là ta sai. Ta đâu có đuổi nàng đâu sao lại suy nghĩ ngốc thế? – Hic… thiếp làm chàng giận… chàng vui làm sao thiếp có thể ở lại chứ! An An cảm nhận tay Tống Minh vuốt má mình, cảm giác đỡ hơn rất nhiều, nhanh chóng ngẩn lên nhìn . Tống Minh nhanh chóng dứt khoát. – Ta hết giận rồi! – Chọc người ta khóc như thế dù có là tướng quân cũng có gan dám giận nữa đâu. – Vậy…thiếp được về có phải ? – Tất nhiên là được. Chúng ta cùng về, ta bỏ nàng mà trước nữa đâu ! Tống Minh thế này cũng là dồn hết dịu dàng hiếm hoi trong con người chán ngắt của lắm rồi cốt an ủi nàng thôi. Xưa nay dù có chọc mẹ giận cũng thèm xuống nước năn nỉ huống chi ai khác. Dỗ dành nữ nhân thế này là lần đầu của . An An nghe có thể cùng Tống Minh về nhà vui lắm. Nước mắt còn vương vội cười ôm chầm lấy . đứng đơ ra nghe vòng tay nhắn dồn sức ôm chặt lấy ngang thân mình. Nàng “tấn công” kiểu này khiế tự dưng si ngốc biết phải làm gì. Thấy nàng vui lại, tay ôm mình như vậy thấy chán ghét hay khó chịu. Thân người nàng nhắn vừa tay ôm tuy nhiên Tống Minh dám ôm lại. chỉ đứng đó cho nàng ôm mà có bất cứ hành động nào nổi cả. ————- Có nơi trú mưa trú nắng, có chổ ngủ, có cơm ngon lại có người quan tâm hỏi sao An An muốn ở lại giả làm thiếu phu nhân của phủ Quốc sư này. Mẹ chồng biết nàng thích ăn nên luôn tự xuống bếp trổ tài nấu nướng vốn nguội lạnh từ lâu vì sống với hai cha con chán ngắt kia. Nhìn đồ ăn, nàng hạnh phúc nhìn mẹ chồng thiếu đuôi để ve vẩy nữa là giống hệt con cún phấn khích rồi. Nàng dễ thương như thế làm bà má nhắm mắt còn phấn khích hơn gấp bội ôm chầm âu âu yếm yếm… – Con thương mẹ nhất! Mẹ nấu ăn ngon! – Vậy cục cưng của mẹ phải ăn nhiều vô biết ? Nhìn mẹ chồng – con dâu tình cảm ‘sướt mướt’ như thế cả Quốc sư và Tống Minh cùng nhau đồng loạt ớn lạnh hiểu nổi nữ nhân mà. Cha phát biểu với con trai… – Nhìn còn hơn hai mẫu tử ruột thịt nữa! – Con thấy con giống con riêng rồi đây!? Tất nhiên mẹ quan tâm con trai ăn ngon hay dở, được hay vì Tống Minh ăn cơm trong doanh trại quen. Cơm đối với chỉ là có sức vận động thôi ngon dở gì cũng cần để tâm, đương nhiên càng có dư hơi khen người cực khổ nấu rồi. Trong khi đó những An An ăn nhiều, còn tiếu tít khen ngợi làm bà mẹ vui quá trời luôn phải cưng nàng hơn rồi. Tống Minh tay kê má nhìn nàng ăn ngon, mắt cười híp lại bộ dạng có chút hấu ăn nhưng tuyệt nhiên rất đáng . Nàng vui vẻ với mẹ như thế cũng hài lòng. Chỉ là lúc gần đây hễ nàng làm gì dường như cũng khiến muốn nhìn cho bằng được. Sau lần nàng ôm khóc lóc đó, Tống Minh bắt đầu để ý tâm tư của nàng hơn. chú tâm vào tất cả biểu , hành động, lời của nàng rồi tự lo lắng nàng có vui hay buồn chán gì ? muốn lại khiến nàng khóc. chung khi nhận ra mình bỗng dưng để tâm đến nàng Tống Minh có chút “sợ hãi” bản thân đến mức còn là nguyên bản nữa. – Phu quân ăn thêm cái này ! An An cười gắp cho nguyên miếng thịt đùi thơm ngon, nét mặt mong thưởng thức đáng khiến Tống Minh lập tức lạnh giọng dùng lạnh lùng nhất để ngăn mình có hành động giống mình thường ngày chỉ vì chút nụ cười của nàng. – Ta no rồi! xong rời khỏi bàn, thèm nhìn mắt đến cả cha mẹ như thường lệ làm An An mím môi hạ lại đũa buồn hiu. Sao đời lại có người lạnh nhạt như chứ? Người ta là quan tâm rất nhiều mà nửa phần đáp lại cũng có. Xem như nàng có ở lại cũng chỉ là nương tử giả thôi. Hai người lớn nhìn thấy cả hai chưa có gì tiến triển cũng là rầu rĩ còn hơn An An nữa đó chứ. Chuyện có cháu bồng xem ra còn xa dài dài. – Hết chương 4 –