1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu nữ quầy bar - Mỹ nữ biến đại thụ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29


      sao? Em thích thế, có gan đừng đến xem pha này, Diệp Tử và lão khợm kia ngồi ở quán cà phê trong khách sạn xx, chúng ở đây, lát đâu nữa biết rồi, ha ha……Cảnh phim hay thế này mà để lỡ uổng!” Tiểu Ngọc phá lên cười và ngắt máy.


      Cứ cho Tiểu Ngọc cố ý chia rẽ tôi và Diệp Tử, nhưng có gió làm sao có sóng dậy, tôi bừng tỉnh nhận ra đây chính là cơ hội để làm việc.


      Tôi lao xe đến nơi Tiểu Ngọc cung cấp địa chỉ.


      đường tôi tự trấn an mình: Nhất định được quá xúc động, được quá xúc động, Tiểu Ngọc là con nữ, lời ta có đáng tin ? Phải để lên


      Tôi bước vào đại sảnh, quán cà phê nằm sâu bên trong, tôi vào, sợ nhỡ Diệp Tử trông thấy tôi biết phải giải thích ra sao. Hay là : Tôi đến bắt kẻ thông *********?


      Bước vào quán cà phê rộng rãi, tôi nhận ra Diệp Tử ngồi ở góc xa, đối diện với ta quả nhiên là lão Hà, chúng nó cười cười , còn tôi nghiến răng nghiến lợi


      Giữa quán cà phê có chiếc cột lớn màu vàng, tôi chọn vị trí chiếc sa-lông ở đại sảnh, kiếm tờ báo che mặt.


      May mà Diệp Tử ngồi quay lưng lại, nếu với con mắt tinh kia, thể nào cũng phát ra tôi.


      Ôi, bỗng nhiên tôi biến mình thành tên trộm.


      Bọn họ vẫn say sưa trò trò chuyện chuyện, Diệp Tử hớn hở cười, tim tôi chập chờn đau nhói.


      lát sau tay Hà gọi thanh toán, gì đó với Diệp Tử, Diệp Tử gật đầu, hai người đứng dậy rời khỏi quá, về phía thang máy.


      Lão Hà vô ý sượt tay qua chiếc eo thon của Diệp Tử, nhìn thấy từ xa tôi chỉ muốn mua con dao thái thịt chặt đứt tay .


      Đợi họ bước vào thang máy, tôi rón rén bám theo, con số thang máy ngừng dịch chuyển, cuối cùng dừng lại ở tầng 22.


      “22,22,22” Tôi vừa lẩm nhẩm vừa bước vào thang máy.


      Lòng tôi run rật, đầu lấp loáng hình ảnh Diệp Tử và tay Hà quấn rịt, tôi nghiến tay thành nắm đấm.


      Đến tầng 22, tôi nghĩ tất cả kết thúc, bắt quả tang vụ thông ********* này hề dễ, cả tầng toàn phòng thượng hạng, nhưng có đến 30 phòng, nếu từng phòng mà gõ cửa, sợ rằng Diệp Tử chưa thấy đâu tôi bị bảo vệ tóm.


      Làm sao đây? Tôi tần ngần bên thang máy nhìn theo những dãy cửa.


      Có rồi! Gọi điện cho Diệp Tử, cố nghe xem tiếng chuông phát ra từ phòng nào! Thông minh !


      Tôi gọi ngay cho Diệp Tử, nghĩ bụng chỉ cần ta nhấc máy là tôi dập, tôi giả vờ thong dong qua từng phòng, hai tai căng đến sắp đứt ra.


      , ý tưởng này phải tối ưu, khách sạn năm sao, cách rất tốt, giờ chỉ còn cách thành tâm cầu khẩn thôi.


      Tôi dừng lại ở phòng 2218, lờ mờ nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, mỗi lúc hơn. Bên ngoài căn phòng bật đèn đỏ “ Xin đừng làm phiền”, tôi muốn nổ mắt vì tức giận.


      Tôi đập cửa, lấy ngón tay bịt cái mắt mèo cửa lại.


      lát sau mới có tiếng người vọng ra: “Ai đấy?”


      Tao là cha nội mày đây, tôi thầm nghĩ, nhưng lên tiếng, tiếp tục đập cửa.


      Chắc người trong phòng từ xa tới, nhìn vào cái mắt mèo, chẳng thấy gì lại hỏi: “ Ai đấy?”


      “Nhân viên phục vụ, đưa báo cuối ngày!” Tôi đáp.


      nhét qua khe cửa là được rồi!”


      “ Nhét cái mẹ mày!” Tôi chịu nổi, lấy chân đá vào cửa, “ Diệp Linh Lung, mở cửa! Tôi biết ở bên trong!”


      Cửa mở ra, Diệp Tử đứng trước mặt tôi, khuôn mặt giận dữ và khó hiểu, ta hỏi: “ Sao đến được đây?”


      Tôi nhìn ta từ đầu đến chân, áo khoác ngoài được cởi, bên trong là chiếc váy ngắn rời,cánh tay trắng nuột như hai búp sen lộ ra ngoài, đứng đằng sau là tau Hà, tay này cởi bỏ chiếc áo com-lê, cà vạt long lỏng nơi cổ, hai mắt chớp lia lịa như sao nháy trời.


      Tôi mường tượng lại cái đêm Diệp Tử từ Singapore trở về, vừa hôn vừa giật đứt chiếc cà vạt của tôi .Nhớ đến đây trong lòng bùng lên ngọn lửa căm hận.


      “Hừ!” Tôi rên lên, túm lấy tay Diệp Tử, “ Cuối cùng bị tôi bắt rồi? còn gì nữa?”


      Diệp Tử hất tay tôi ra, “ điên à? gì thế? Em đến bàn với ông Hà về kịch bản!”


      gì? Bàn kịch bản mà phải chui vào đây bàn à? Vừa nãy ở quán cà phê chưa bàn xong à?”


      theo dõi em?” Diệp Tử tròn mắt.


      “Đừng nhiều lời! theo sao biết được ?”


      Tay Hà lúc này mới xen vào: “ Lý phải ạ? Linh Lung nhắc về rất nhiều,hình như hiểu nhầm? Đúng là tôi mời ấy lên đây, xem kịch bản chúng tôi vẫn để bàn kia.”


      “Xem cái C ông, cứ đứng đấy! Tôi với ông thanh toán sau!” Tôi đẩy gã khọm ra, kéo Diệp Tử , “ về nhà giải thích cho tôi!”


      “Bỏ tay em ra, thần kinh à!” Diệp Tử vùng ra, “ dựa vào đâu mà nhảm?”


      nhảm? Chuyện khác , vào phòng thằng kia thà thụt làm cái gì?”


      Diệp Tử nghiến răng, quay đầu vớt vát với tay Hà: “ Xin lỗi, ông Hà, tôi có việc phải trước, tôi gọi cho ông sau.”


      rồi ta quay lại lấy chiếc áo khoác, theo tôi ra khỏi cửa.


      Ông Hà đương định giải thích, bị tôi đẩy dúi dụi ra xa.


      Cuối cùng chúng tôi đẩy cửa về nhà.


      Diệp Tử bắt đầu gói ghém đồ đạc, tôi khoanh tay đứng đằng sau: “ Thế nào, toại nguyện rồi chứ?”


      “Sao lại có thể đa nghi như thế?” Diệp Tử hạ tay xuống quay về phía tôi.


      “ Đa nghi? Ừ đấy! Gã Hà đó ngày nào chả nhắn tin bảo bỏ tôi Lý Hải Đào? Còn hôn vạn lần, ĐM ! Tôi là thằng đàn ông, tôi chấp chuyện quá khứ của , nhưng tôi cho phép đến bây giờ vẫn lừa dối tôi.”


      “Lý Hải Đào, Sao lại hẹp hòi như thế? còn kiểm tra điện thoại của em?!”


      lén lút người khác, còn tôi chỉ xem điện thoại của thôi!”


      tự dưng dựng chuyện, vớ vẩn!”


      “Ô! Ô! Ô! Tự dưng dựng chuyện? vớ vẩn?” Tôi lôi di động của mình ra đọc: “Cưng, mong em muốn chết, nhớ đến đêm ấy, thể tự kiềm chế. Em bỏ ngày cái thằng họ Lý kia , phải em em còn cái thằng đó nữa? Trở về bên Diệp Tử bé bỏng ơi, để được em, hôn em vạn lần.”


      Chưa đợi tôi đọc hết, Diệp Tử hất điện thoại khỏi tay tôi: “ Em biết ai gửi cho em!”


      “ Chả lẽ ma nó gửi? Hả?”


      lố trớn lắm, Lý Hải Đào!”


      “ Tôi lố trớn? Đúng, tôi lố trớn, tôi lố trớn lòng cuồng dại, hết lòng hết dạ vì kiếm tiền, hết lòng hết dạ mong sống những ngày tươi đẹp, tôi hề chấp nhặt việc từng làm cái nghề sạch gì ở Đá quí trần gian, cũng chấp việc lấy thằng khác, tôi làm gì có lỗi với ? ! Thế mà để hơn người, lên giường với thằng khọm ấy! có còn liêm sỉ ?”


      “Em như thế!” Diệp Tử ngước mắt lên tha thiết tiến lại phía tôi.


      có! rúc vào phòng nó? Quần áo chỉnh tề? rủa tôi tới sớm? Hay là tôi phải đợi cho đến khi tụt váy xuống mới gõ cửa?”


      !” Diệp Tử lao đến tát tôi, tôi trở tay kịp, lãnh trọn cái vả vào mặt.


      Tôi bất thần giơ tay đánh trả, “ Bốp!” Diệp Tử bị đánh loạng choạng người, lúc ngẩng mặt , bên má hằn lên vết năm ngón tay.


      ta uất ức nhìn tôi, tôi cũng trừng trừng nhìn ta, lòng tôi bắt đầu nhũn ra, tôi vội vã chạy lại xoa lên má, Diệp Tử nghiêng đầu tránh, nước mắt tràn ra hai bên khóe mắt.


      xô cửa bỏ , tôi đứng im cựa, muốn dùng mọi loại lí do để thuyết phục bản thân hãy tha thứ cho ta, hãy giữ ta lại, nhưng tôi thể. ta có thể chửi tôi, đánh tôi, nhổ nước bọt vào mặt tôi, nhưng tôi thể khoan nhượng cho người đàn bà tôi bội phản.


      Ngày hôm sau tôi từ công ty trở về nhà, phát ra mọi đồ đạc của Diệp Tử biến mất, đến tuýp nước rửa mặt cũng để lại. Con đàn bà này là thế, sẵn sàng tuyệt tình.


      Tôi suy nghĩ đúng đêm, vẫn thể thuyết phục bản thân tha thứ cho ta. Tình trả lại cho tình, ý trả lại cho ý, đàn ông hễ gặp chuyện thế này là hoàn toàn bị đánh gục, muốn gượng dậy cũng gượng dậy được. Tôi biết liệu thời gian có làm mờ nhòa tất cả hay , quan trọng nhất là, liệu tôi còn có thể thu nạp ta ?


      Tôi trả giá tất cả vì ta, cái tôi nhận được là phản bội.


      Tôi hận !


      Các tin tức về Diệp Tử thay mới liên tục.


      Ngày ngày, tôi đều có thể nghe thấy cái tên đó, muốn cự tuyệt chỉ còn cách bịt tai, nhắm mắt. Tôi đập tan cái ti vi, ban đầu cũng định đập nốt cái vi tính, hồi tâm chuyển ý thấy tin tức về Diệp Tử trào nóng, xem cũng uổng, có khi lại để lỡ mấy cái tin nực cười.


      mạng có nguồn tin cho biết, Diệp Linh Lung và tay Hà chính thức sống chung, tay trong tay tham dự các cuộc họp báo. Có mạng xì xào rằng Diệp Tử vốn là tiếp viên “cấp cao”, ở với tay Hà chẳng phải gì hiếm lạ!


      Tôi bấm bật máu môi đọc cái tin đó, biết máu nó là thứ mùi vị gì, răng lợi đau ê ẩm.


      bữa nhịn được nữa tôi gọi cho Diệp Tử, chưa được đôi câu chửi nhau ỏm tỏi qua điện thoại, ta mắng tôi ngu, đần, thối, tôi chửi ta là đĩ, điếm, bỉ ổi.


      Đập máy xuống tôi ngẫm lại thấy có khi chúng tôi chửi nhau rất chuẩn, nếu tôi phải thằng đần đụt tại sao lại ở bên ta? Trương Bác từng , Diệp Tử chỉ đùa bỡn chuyện tình cảm thôi, tôi phải đối thủ.


      World Cup 2002, công ty bắt đầu bán ra các hạng mục nhà đất, ban đầu tôi định mua căn để cùng Diệp Tử kết hôn vào dịp Quốc Khánh, nhưng thế gian ai học được chữ ngờ! Hệt như cái đội Trung Quốc mỗi lần tấn công đều nhằm cột gôn mà sút, chỉ biết mình biết người, biết nắm lấy thời cơ, xong quay sang oán tạo hóa.


      Nỗi đau đớn trong lòng chỉ biết tan chảy thành sông hồ, bức bách quá tôi lại gọi cho Diệp Tử, Diệp Tử vừa nghe thấy giọng tôi, “bộp”, dập máy.


      Tiếng “bộp” ấy rút hết của tôi sức lực, có lẽ , Lửa lòng tưới tắt mọi đường trần duyên.


      Thôi ai đó đó khác , tuyệt tình đoạn nghĩa! Con đường nghiệp mở ra sáng lạn, cớ gì phải băn khoăn chuyện cưới xin?


      Nhưng, bao giờ còn người đàn bà nào, có thể làm khuấy động vò xé trái tim tôi.


      Bởi còn đau đớn nào lớn hơn trái tim chết.


      Bỗng chốc mọi tin bài về Diệp Tử trở thành tít đầu của mọi loại báo giải trí, rải rác khắp nơi. Những thứ thịnh hành luôn vượng theo chiều gió, ai theo kịp bị thịnh hành đó đào thải. Còn ai cũng muốn bị đào thải, phải biết Diệp Tử, vì thế ta bỗng chốc trở nên nổi tiếng.


      Cùng lúc đó, luồng thông tin trái chiều mạng thu hút dư luận, loài người phát minh ra internet, cái thứ tuyên truyền thần tốc những loại tin giả giả.


      mạng chỉ Diệp Tử từng là bán hoa, còn trước đây Diệp Tử nghiện, vào tù, les, từng kết hôn vvv và vvv, thậm chí giá khách của Diệp Tử ở Đá quí trần gian cũng được đăng tải công khai, những tin tức trái chiều đầy rẫy các trang báo, những lời bình luận chua chát, đòi trục xuất Diệp Tử khỏi lãnh thổ, công kích đủ điều để làm nhụt chí .


      Có lẽ đây là thời khắc khó khăn nhất của Diệp Tử, biết đâu em rất cần ai đó đứng đằng sau khích lệ và ủng hộ, cái lão khọm Hà có bộ ngực lép kẹp, liệu có thể chắn gió gạt mưa cho em?


      Cho dù em làm gì lừa dối tôi, cho dù em phản bội tôi như thế nào, tôi cảm thấy đây là lúc cần giúp em vượt qua đầm trũng của cuộc sống.


      Vì thế lần nữa tôi lại gọi cho Diệp Tử.


      Người nhận điện thoại là quản lí của em, tôi chưa gì, đầu máy bên kia trả lời: “ Xin lỗi, Diệp Linh Lung tiếp nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào.” Rồi dập máy.


      Tôi tần ngần cầm chiếc điện thoại, cuối cùng vuốt mặt, vào nhà tắm vốc nước lạnh lên mặt.


      Tôi tôi tin vào số phận, tôi trăm nghìn lần tôi tin vào nhân quả luân hồi, thiện ác báo ứng.


      Đúng lúc này Ức Đình lại xuất , khiến Diệp Tử lún trong tình trạng bị dèm pha bơm dệt đến sứt đầu mẻ trán hứng trọn đòn chí mạng.


      Tối hôm ấy tôi dẫn mấy khách hàng đến hộp đêm, nghiêm túc mà đây chưa hẳn là hộp đêm, làm sao để phân loại? Nó vừa là sàn nhảy, vừa là quán KTV và cà phê, quán cà phê là góc bọc kính, nhưng cách rất tốt, ngồi đó có thể nhìn thấy cảnh trí của toàn bộ sàn nhảy, tôi thích nơi này, động- tĩnh kết hợp


      Tôi rời KTV, đưa khách ra quán cà phê bàn chuyện.


      người đàn bà uyển chuyện sượt qua người tôi, bộ đồ đen tuyền bó toàn thân, đeo chiếc túi khoác to màu đỏ, tôi hơi xéo mắt nhìn theo.


      Tôi tóm lấy tay người ấy, “ Ức Đình, đấy à?” Tôi hỏi.


      ả khựng lại, nhìn, thờ ơ đáp: “ phải tôi.” Rồi hất mạnh tay tôi ra, hấp tấp lẩn vào sàn.


      biết ả điếm đấy à?” Khách hàng tiện hỏi.


      Tôi cười trừ, cũng trả lời, lòng cồn cào tiếng gào tội lỗi, tôi chắc chắn đấy là Ức Đình, nhưng ả biến mất nửa năm nay, tại sao giờ lại xuất ? Đến đây làm gì? ta gọi cho Diệp Tử chưa? Diệp Tử biết hay biết ta về Bắc Kinh rồi?


      cầu gì trong cách tiến hành điều khoản này ?” Khách hàng nhấp ngụm cà phê hỏi tôi.


      Tôi lấy lại tập trung, thôi, nghĩ về Ức Đình nữa, đến Diệp Tử giờ cũng quan trọng, tôi còn lo làm gì? ta đâu phải chị ruột tôi.


      Vừa trao đổi được mấy câu, tôi cảm thấy có gì đó ổn,xung quanh bỗng im bặt, sàn sân khấu còn rung, mắt vị khách hàng căng to hơn cái lục lạc, với tôi cũng dừng lại, chăm chú nhìn ra bên ngoài, rồi đứng bật dậy.


      Tôi quay phắt ra xem, bên ngoài hỗn loạn, tiếng nhạc dứt, toàn bộ hệ thống đèn được bật sáng, bao nhiều người xô vào nhau như điên, chạy trốn người đàn bà mặc váy đen.


      Trong tiếng kêu náo loạn, người đàn bà váy đen vướng chân mình vào ghế, ngã xuống.


      Tôi xin thề, đó là Ức Đình.


      ta ngã sấp xuống sàn nhà, người từ bốn phía bâu lại xung quanh, tôi kinh ngạc nhìn đám đông rồi chạy đến lách vào đám người, Ức Đình đứng bật dậy, cái túi đỏ chỏng chơ rơi bên cạnh.


      Hai tay ta nắm chặt thứ, nhìn , tôi cứ chen ngược vào đám đông người.


      Thứ Ức Đình nắm trong tay, là khẩu súng, khẩu súng lục đen. Bằng nhận biết bốn năm tại trường quân , tôi khẳng định khẩu súng là .


      “Tránh ra!” ta hét lên: “ Ai lại gần tao bắn!”


      Cả sàn nhảy huyên náo, hầu như ai cũng lùi về phía sau nấp thân, người núp lúc nhúc dưới gầm bàn, Nhưng ngoài nỗi sợ hãi, có lẽ họ đều hi vọng được xem màn trình diễn nghìn năm có được kết thúc thế nào. nghe thấy tiếng ai ngoài tiếng thở dốc của Ức Đình.


      Tôi buột miệng lên tiếng: “ Ức Đình, đừng làm liều!” Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi, tôi bắt đầu ân hận đến muốn đập đầu vào tường.


      Đôi mắt to sáng ngời của Ức Đình đảo về phía tôi, chĩa súng vào mặt tôi, vì tôi rất lộ, người khác đều ngồi xổm, chỉ có tôi là đứng, hiên ngang, thằng đàn ông.


      Ức Đình trừng trừng nhìn tôi, trong vài giây, rồi ta nở nụ cười buồn rầu, nụ cười ấy, đẹp gì thấu, như con bướm đen sắp chết lao mình vào đám lửa cháy.


      Nụ cười vừa tắt ta đột nhiên giơ khẩu súng lên.


      “Pằng!” Tiếng súng vang khắp sàn nhảy, nếu từng ở trường quân học xạ kích, tôi giống như tất cả mọi người kinh hãi rít lên.


      Lúc định thần lại, Ức Đình nằm vật ra trong đống máu, dòng máu ướt thắm đỏ lòm chảy ra từ đầu , nhanh chóng đọng thành vũng sàn nhà.


      Tôi muốn phát điên! Tôi chưa từng bao giờ chứng kiến người tôi quen biết phải chết, nhưng hôm nay tôi tận mắt chứng kiến người tôi quen thân chết ngay trước mặt tôi, và câu cuối cùng với tôi là: phải tôi.


      hành lang lối vào nhà vệ sinh, có thêm cái xác chết nằm đấy: Cao Thiền.


      Hậu quả trực tiếp sau cái chết của Ức Đình là tôi phải ngồi đêm ở đồn. Điều tra viên cho tôi hơn tiếng đồng hồ trấn tĩnh lại mới hỏi cặn kẽ nguồn cơn.


      Tôi định giấu biệt cái tên Diệp Linh Lung, nhưng thực lòng tôi thể tự bào chữa, chỉ còn cách khai báo toàn bộ những gì biết được, tôi thèm ngủ, tôi mệt, nhắc đến cái tên ấy tôi vẫn cảm thấy mệt.


      Tôi thể hình dung trong nửa năm trước khi chết Ức Đình làm gì, càngkhông thể đoán ra vì sao ân oán ba năm qua giờ ta mới giết Cao Thiền, và lí do gì khiến ta bất cần mọi việc quyết định làm như thế, cuối cùng lại giơ súng tự sát, câu ta buột miệng với tôi ở mức độ nào đó hẳn có mối liên quan nhất định?


      Và còn, khẩu súng ấy, Ức Đình kiếm đâu ra?


      Bất kì ai cũng có những câu đố phải trả giá cả đời mà thể lí giải, với tôi, Ức Đình là như thế. Chắc là 100 năm nữa ở thế giới khác tôi mới có thể hỏi Ức Đình.


      Tảng sáng, tôi mệt mỏi cực độ trở về nhà, đặt lưng xuống sa-lông ngủ thiếp .


      Vũng máu đỏ lòm dìm ngập trong giấc mơ.


      Vào thời điểm mấu chốt của nghiệp, cái chết của Ức Đình phơi bày về Diệp Tử ra ngoài ánh sáng, chỉ qua đêm, dưới con mắt của dư luận mọi lời đồn thổi thêu dệt trước đó được nghiệm chứng. Tôi thể biết Diệp Tử phải khóc bao lâu, mà có lẽ, em còn khóc được nữa.


      Tôi gọi gọi gọi, máy đều tắt.


      Tôi tìm mọi cách để liên lạc với em, và nhận ra hầu như ai cũng thể liên hệ với Diệp Tử.


      Trong cuộc họp báo tại Hồng Công trước ngày bấm máy bộ phim, kí giả ép Diệp Tử phải trả lời thành , Diệp tử gần như mất hết lí trí và hoàn toàn sụp đổ, kiềm chế được giận dữ ném chai nước khoáng về phía tay nhà báo.


      Tôi gọi về nhà em ở Thanh Đảo, bố em nhận điện, khóc lóc trong điện thoại, ai oán: “Ông trời ơi, tôi có gây nên tội lỗi gì đâu, mà lại nuôi lớn cái thứ biết nhục ấy……”Mẹ Diệp Tử phải đỡ lấy ống nghe, thông báo hôm kia Diệp Tử có gọi về, chỉ muốn yên tĩnh mình, đợi mọi việc lắng xuống, về nhà. Những lời đồn đại làm tổn hại đến cả người thân Diệp Tử.


      Tôi hỏi dò khắp nơi, mà tìm được bất cứ thông tin đáng tin cậy nào.


      Có người em theo tay người Mỹ gốc Hoa sang Mỹ, có người em di cư, có người em bị điên rồi, thậm chí có người em nhảy lầu, và chẳng bao lâu, mọi người bắt đầu quên lãng em.


      Như hoa quỳnh trong đêm nở rồi tàn.


      Tình người mỏng nhạt như tờ giấy, những đề tài đàm tiếu chốn trà dư tửu hậu càng ngày càng đầy ắp, càng ngày càng phong phú.


      như tôi, mất Diệp Lung Linh, như sinh mệnh mất sống.


      Chương 30


      Bất cứ thứ gì cũng có cân bằng, điều an ủi lớn nhất cho tôi là công việc lên như diều gặp gió, như mặt trời cao ngất giữa trưa, tôi cùng hai vị giám đốc điều hành công việc, xe lên đời BMW.


      Tôi thay đàn bà bên mình, nhưng ai đáng để tôi thương lòng, trừ hình ảnh những lúc họ châm thuốc hút đâm thấu tôi.


      Ân tình của những năm qua, thương hờn giận, từng thứ trách nhiệm tình cảm, từng lần xa cách hợp tan, đều bị tước khỏi tâm can tôi, hủy phá con tim tôi.


      Diệp Tử, Diệp Tử, Diệp Tử ơi……Cuộc đời giống như bàn cờ, có thể từ lúc trao em điếu thuốc đầu tiên, lầm bước, và, chỉ sai nước mà thua cả ván cờ này.


      Như con sông Hà làm biên giới giữa nước Sở và nước Hán, lẽ nào mọi việc đều được định đoạt?


      Vào ngày, người ta còn nhớ nổi Diệp Tử có mắt mí hay mắt hai mí, ngày mọi thứ hóa kiếp cát bụi, Tiểu Ngọc lần nữa xuất trước mặt tôi.


      Hôm ấy ta chủ động gọi trước, lúc đầu tôi định đến chỗ hẹn, nhưng sau khi cân nhắc thấy mọi việc dường như có liên quan đến người đàn bà này, tôi quyết định phải .


      Chúng tôi hẹn gặp ở 77 Tam Lý Đồn, 4 năm trước, tại nơi đây, Tiểu Ngọc kể cho tôi về cảnh đời mình, rủa xả Diệp Tử sau khi em bỏ . Và cũng tại nơi đây, người mặc chiếc áo hủ vàng là Ức Đình từng uống ừng ực 3 hớp coca, gạt lon nước sang bên, thao thao bất tuyệt kể cho tôi nghe về cuộc hôn thú của Diệp Tử.


      Người xưa chết, Diệp Tử mất tích, bây giờ, chỉ còn người đàn bà này ngồi trước mặt tôi.


      Người đàn bà, người đàn bà từng cuồng điên tôi, từng hết lần này đến lần khác làm hại Diệp Tử, người vì tình cam tâm vào tù, người thay đổi cả tên mình…… ta ngồi trước mặt tôi, duyên dáng kiều, mặt mày phấn chấn, ta còn là Sư tử vàng bốn năm trước bị tôi giật đứt áo ở Đá quí trần gian, ta còn là tù nhân ba năm về trước đeo chiếc phù hiệu đối diện tôi qua lớp kính, còn là con bé vạ vật bán đĩa lổm ở vỉa hè năm về trước, giờ ả là diễn viên, diễn viên tìm được chỗ đứng nhất định trong thế giới điện ảnh.


      Diệp Tử như hoa quỳnh tàn đêm, Tiểu Ngọc bất tài bằng gót chân Diệp Tử, tôi cứ hình dung ra hình dáng Tiểu Ngọc đứng đằng sau sân khấu và cười khẩy.


      Nếu tôi là Diệp Tử, tôi kéo Tiểu Ngọc ra đệm lưng.


      Tiểu Ngọc vừa ngồi xuống ,câu đầu tiên với tôi là: “ Có tin gì của Diệp Tử chưa?”


      “Sao bỗng dưng lại quan tâm đến Diệp Tử?” Tôi hằm hè nhìn ta, châm điếu thuốc.


      “Quan tâm chút sai à? Em lúc nào chả quan tâm đến nó.”


      Tôi lắc đầu quầy quậy, “ Giữa tôi và Diệp Tử, xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ có hay có tin tức cũng thế cả, chúng tôi……duyên cạn tình mòn rồi……


      á? Tốt, đây chính là câu muốn nghe.” ta tợp ngụm bia, dụi đầu thuốc vào cái gạt tàn,: “Hải Đào, bây giờ cân nhắc tiếp nhận em phải ?”


      ngờ ta vẫn nhớ đến chuyện này, tôi cảm thấy ta thớ lợ và cực kì nực cười: “ Này, nghĩ cái quái gì thế? Tôi và có thể ư? Nếu là chuyện có thể việc gì phải đợi đến bây giờ? Thôi, dập tắt ý định đấy ngay , tôi còn chút hứng thú gì với .”


      ác độc chưa, 4 năm rồi, chẳng nhẽ có đến cái đinh tình cảm cho em? Em làm bao nhiêu, bao nhiêu việc vì , cảm nhận được à? Chỉ có em, đấy cưng, thế gian này chỉ có em vì nhiều như thế.”


      “Bao gồm việc sát thương Diệp Tử?” Tôi nghiến răng.


      “Này, chẳng phải vì con bé sao? Nếu có nó, việc gì phải trắc trở thế này?”


      “Tề Ngọc Quỳnh, tất cả những việc làm đều quá đáng lắm, tôi với Diệp Tử bây giờ có đổ vỡ thế nào chúng tôi cũng nhau, nếu tiếp tục hãm hại người tôi từng , là làm đau đớn cả ấy và tôi.”


      “Ơ kìa, tên em là An Ngọc, cưng đừng gọi nhầm nữa.”


      “Vầng, An Ngọc An đại tiểu thư, tôi phải với , kể cả có Diệp Tử, tôi cũng đâu.”


      “Em tin, là Diệp Linh Lung cướp khỏi em! với em trước? về nhà với em trước, nhưng sau đó con hồ ly tinh nó……”


      “Hả! Vậy ra vậy ra luôn nghĩ như thế!” Tôi hối hận ngay từ đầu ràng với Tiểu Ngọc, “ nghe đây, đại tiểu thư An, trước khi , tôi và Diệp Tử……hai chúng tôi có quan hệ ấy rồi! phải có với trước hiểu chưa?”


      thể nào! Sao em biết?”


      “Lúc ấy Diệp Tử thấy thích tôi, nên cho phép tôi với !”


      “Ô…….la……..” Mặc Tiểu Ngọc rắn đanh lại, ta im bặt hồi lâu, lại : “ Được, cứ cho là , nhưng từ đầu đến cuối chưa thực ở lại với em, nếu chúng mình bên nhau, em chắc chắc em, trong thế gian này, có những người vừa gặp nhau, nhưng có những người mưa dầm thấm lâu.”


      Tiểu Ngọc dứt lời, tôi nhớ ngay đến Tiêu Lâm má lúm đồng tiền của tôi, biết giờ này em sống ở đó có ổn ?


      “Tùy .”


      Tiểu Ngọc thấy tôi thất thần, lấy móng tay khều khều bàn tay tôi: “ Tối nay em đợi ở nhà, chỉ cần cưng muốn đến, cái gì cũng là của cưng hết.” ta cà cà bàn chân vào ống quần tôi, mắt hấp háy, thè cái lưỡi đỏ liếm vòng quanh môi, lộ ra hết thảy hấp dẫn.


      Tôi nhìn ta, bắt đầu hơi rúng động, tôi muốn ném con đàn bà này lên giường, dùng thù đoạn cục súc nhất làm nhục ả, chà đạp ả, làm ả khô kiệt, làm ả đau nhức.


      “Cần gì phải đợi đến tối? luôn bây giờ, đến chỗ !” Tôi nghiến chặt tay Tiểu Ngọc, “ Nhân viên! Thanh toán”


      Gương mặt Tiểu Ngọc toát vẻ ngạc nhiên sung sướng, lúc ra khỏi quán bar, tôi bóp nghiến cặp mông ta.


      Mặt trời sáng ngày, tháng 10 Bắc Kinh, BMW của tôi chạy sau xe Honda của Tiểu Ngọc, tất cả những việc qua đột kích cuống tim tôi, ân oán dài dặc bốn năm, hận tình thù cùng tôi lao băng băng đại lộ vòng ba.


      Tùy,bạn có thể chửi tôi là thằng đểu hơn kém, bạn có thể chửi tôi là thứ tạp chủng mất hết nhân tính, nhưng chỉ bằng cách này, chỉ bằng cách này tôi mới có thể bám theo chiếc xe có con đàn bà nham hiểm ngồi sau, và sắp ……cùng nó.


      Cửa vừa sập lại, tôi như con sói lao vào Tiểu Ngọc, xé tơi quần áo ta ra, cắn ngợp lấy cổ ta.


      Ả đau đớn kêu lên: “ Ái! thôi, nỡm ạ, ai à đừng vội thế……biết nhớ em,em cũng thèm lắm, thèm muốn chết, hôm nay em là của , sau này cũng là của , muốn làm gì làm.” Tôi nuốt ngợp miệng ta vào miệng mình, đẩy ta đổ ập ra giường.


      có cái thứ trò mơn trớn nhàng, tôi đâm thẳng vào trong người ta, đồng thời, đồng thời lấy tay dữ dằn nhào ngực ta. Tiếng ta hổn hển rít xiết ầm ĩ cả căn phòng, tôi giật lấy cái gối bên cạnh bịt mặt ta lại.


      Tiểu Ngọc giãy giụa khỏi cái gối, đầu xiêu vẹo sang bên, nghiến răng cắn cổ tay tôi, tôi tát ngay cho ta cái, rồi lật người ta lại, vào từ đằng sau, túm ngược tóc ta lên.


      Tôi thằng điên, tôi là loài cầm thú.


      Nhưng con đàn bà phía dưới tôi, nó là đồ quỉ dữ.


      Cuối cùng tôi kiệt sức nằm vật ra giường, thản nhiên quay sang nhìn ngực và cẳng tay thâm tím của Tiểu Ngọc, hề đạt tới khoái cảm trả thù, tôi cảm thấy mình là đồ súc vật.


      Tiểu Ngọc rên sướng: “ Trời ơi, vẫn còn thích chơi trò này sao? Nhưng kích thích lắm, lần sau ra tay hơn chút, tay nặng lắm cưng ơi, nhìn này, bầm tím hết em rồi này……”


      ta trườn lên ngực tôi cắn mút hồi, nhảy xuống giường tắm, trước khi ra khỏi phòng ngủ ta nhếch miệng cười: “ Hi hi, em rồi, sớm muộn gì cũng là của em……”


      Tôi lờ đờ nhìn ngắm xung quanh, muốn tìm điếu thuốc hút mà tìm thấy, tiện tay kéo cái ngăn của chiếc tủ đầu giường.


      Ngăn kéo khá bừa bộn, gương con, sổ điện thoại, đồng hồ ……, tôi ngóc đầu lên, cầm cuốn sổ lên xem.


      chiếc sim rơi ra từ quyển sổ.


      chiếc sim di động.


      Chừng như mơ hồ cảm thấy điều gì, tôi nhớ lại việc có liên quan đến số điện thoại.


      Tôi cầm di động của Tiểu Ngọc lên, đổi sim, rồi gọi vào máy mình.


      Màn hình lên: 135107*****


      Tôi lao thẳng vào nhà tắm, giơ tay ném mạnh cái điện thoại vào mặt Tiểu Ngọc: “ Con điếm xấu xa! Hóa ra trò của mày!”


      Tiểu Ngọc chết lặng trong bồn tắm , nước ngập ngực, ngập lưng, ta cúi gập đầu nhìn chiếc điện thoại lềnh phềnh mặt nước, rồi thoắt cái đứng dậy ra khỏi bồn tắm, lấy khăn cuộn quanh mình. Tiểu Ngọc chống nạnh, vênh mặt lên nhìn thẳng vào tôi: “Ô la, thông minh lắm, hiểu rồi chứ? Muộn rồi! Diệp Linh Lung kết cục ở đâu đến tay săn tin quái đản nhất cũng tìm ra, cũng thế thôi.”


      Tôi đạp mạnh vào Tiểu Ngọc.


      Người Tiểu Ngọc bật vào góc tường, đầu đập vào cái ống phía dưới bồn rửa mặt, ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, dòng máu chảy ra từ trán.


      Tiểu Ngọc vuốt mặt, rồi quệt tay vào cái khăn tắm, khăn tắm trắng tinh in nguyên hình vệt máu. “ Lý Hải Đào, tôi này, tôi chả sợ gì , kể cả hôm nay đánh tôi chết ở đây cũng thế thôi, tôi sống đủ rồi, cái gì tôi cũng nếm trải, cái gì cũng đủ. như tôi, sống chưa đủ, đời còn tươi lắm. Nhưng, bé cưng Diệp Tử của rồi, các người vĩnh viễn bao giờ được ở bên nhau!”


      “ Tôi cho hay Tề Ngọc Quỳnh, cứ cho hôm nay tôi tìm thấy cái sim này,có thể cả đời tôi biết , cũng thể có được tôi, biết chưa? làm cái việc hại người vô ích này có ý nghĩ gì cơ chứ?”


      “ Tại sao lại vô ích? Ít nhất tôi rất hài lòng, rất khoái trá! Tôi căm nó, lão trời già trao cho nó biết bao nhiêu điều tốt! Gương mặt đẹp, thân hình đẹp……điều gì nó cũng cướp sạch, đến người đàn ông tôi nhất cũng bị nó cướp . phải là của em, có thể là của người khác, nhưng nhất định được là của Diệp Linh Lung!”


      “ Tôi , Diệp Tử cướp, ấy đến với tôi trước !”


      “ Em quan tâm! Em là em quan tâm! Em căm nó!”


      “ Tất cả những gì có là nhờ Diệp Tử! Đồ tiểu nhân vong ân bội nghĩa!”




      “ Hà, sai bét! Em chỉ cần chỉnh đốn lại chút, con bé nó chỉ giới thiệu cho em thôi, còn lại đều dựa vào bản lĩnh của em, bởi vì, em là Tề, Ngọc, Quỳnh!”


      “ Tề Ngọc Quỳnh! Được, vậy tôi hỏi , tất cả những tin đồn mạng đều do rải ra phải ?”


      “ Hậc hậc, đến nước này rồi, tiết lộ cho cũng hề gì, nhưng em chỉ lần, xong, em bao giờ thừa nhận lại lần nữa. Cái trò lên mạng quả hiệu nghiệm, gửi câu , chỉ qua đêm có thể truyền khắp thế giới khắp Trung Quốc, đáng tiếc, cũng chỉ là thằng đầu B, đến giờ mới thấm thía ra phải , tin les, ngoài em, còn ai biết?” Máu trán Tiểu Ngọc chảy xuống sàn.


      “ Tôi thừa biết là ! Nhưng tôi có chứng cớ.”


      “ Bây giờ cũng có, lời gió bay. còn cơ hội sửa sai với Diệp Tử nữa rồi, muốn tìm Diệp Tử về, em thấy à ha……cũng chẳng còn cơ hội!” Tiểu Ngọc lại vuốt mặt lần nữa, nụ cười đầy máu làm cả gương mặt ta toát lên nanh ác khiếp đảm, “Lý Hải Đào, em cho cơ hội cuối cùng để giết em, nếu vẫn dám ra tay,” Tiểu Ngọc cười dứt, “ giờ em phải bệnh viện cái.”


      Nếu tôi giết chết ta, trời đất cũng dung thứ. Nhưng trước khi giết ả, tôi phải làm việc- TÌM được DIỆP TỬ.


      đường về tôi thề với ông trời: Thứ nhất, bất kể góc bể chân trời, tôi phải tìm được Diệp Tử, cầu xin tha thứ; thứ hai, tôi phải giết chết Tề Ngọc Quỳnh.





      Lại năm mới, lại đôi trai về với nhau. Cảnh Trực và Tuyết Nhi, à, tên phải là Cảnh Trực và Thẩm Lãng.


      Năm ngoái Cảnh Trực chấm dứt cuộc hôn nhân có tiếng miếng, đến Mỹ tìm Thẩm Lãng ngỏ lời cầu hôn. Thẩm Lãng hạnh phúc ưng thuận, nên cuối tháng 10 năm ngoái về nước, xin việc trong công ty lớn của Mỹ, tiền đồ sáng lạn. Bạn thể tìm được hình bóng của Đá quí trần gian trong dáng vẻ đứng đắn, cử chỉ đúng mực của bé, khuôn mặt tươi tắn, tinh khiết, rạng rỡ niềm hạnh phúc.


      Hôm ấy Tiểu Vân mang theo người bạn trai từ Thiên Tân về dự đám cưới, cậu chàng này vạm vỡ, khôi ngô, nghe làm về công nghệ thông tin, ở quê nhà, Tiểu Vân mở hiệu làm đầu, hai người chuẩn bị lễ Quốc khánh này kết hôn.


      Thanh Thanh cũng bê bụng em bé đến, tự hào khoe: “5 tháng rồi, nghe này, đá được mẹ nó rồi.”


      Thoáng thấy tôi trong lễ cưới, Thẩm Lãng nhìn theo với ánh mắt buồn thương , ngậm ngùi: “ Ôi, em mới được hai năm, hai năm với bao nhiêu bất trắc, có quá nhiều chuyện xảy ra với và Diệp Tử, em biết phải gì, bây giờ ai cũng có được hạnh phúc của riêng mình, chúng em hi vọng sớm tìm được nửa kia … Nếu Diệp Tử còn có thể quay lại, nếu chị ấy liên lạc với , với chị, mọi người nhớ chị lắm, rất nhớ……”


      Tôi nhớ sao?


      nhớ nhung ấy giống như hàm râu gương mặt, cạo lứa này lứa khác mọc lại, kí ức về em như thanh sắt nung nóng lửa in thành vết phỏng, dù che đậy đến đâu, nó vẫn lồi xương cốt tôi.


      Diệp Tử à Diệp Tử, nếu em có thể tha thứ cho , nếu em vẫn còn , nếu em còn có thể cho cơ hội, nếu em vẫn sẵn lòng với câu: Cho em điếu thuốc.


      Tôi biết, ghen tuông và hẹp hòi của tôi làm tổn thương sâu sắc đến em, như cái thời xa xưa, mà tôi vô cớ dựng chuyện, phạm phải những hành vi ngu dốt biết phải trái, nhất định bị đông đảo người dân lao động đổ nhựa đường lên đầu, cắm lông gà lên, cho vào cái lồng gỗ thả trôi sông. Họ đứng xem, ném trứng gà thối vào mặt tôi và chửi” thằng khốn”.


      Tất cả là do tôi tự chuốc lấy, đáng kiếp!


      Có lúc tôi thấy Tề Ngọc Quỳnh xuất ti vi, uất ức đến buốt người, có ngày nào tôi muốn tìm Diệp Tử, có đêm nào muốn được giết chết Tiểu Ngọc.


      Tôi lại về Thanh Đảo, đây là lần thứ bảy tôi đến nhà Diệp Tử, mẹ em nhìn tôi : “ Con ạ, làm khó cho con, nhưng con bé Linh Lung hề thông báo nó ở đâu! Mỗi lần điện thoại qua loa đôi câu rồi dập máy, chỉ vẫn bình an vô , bác có bảo với nó con qua tìm nó, nó chẳng đáp lời. Than ôi, đứa con của ta, vì sao lại làm mọi người khổ tâm đến vậy……”


      xe về Bắc Kinh, tôi cứ nghe nghe lại bài hát “ Ánh mắt của em”, nghe đến lúc thần trí lẫn lộn, suýt nữa gặp tai nạn đường cao tốc.


      Tháng 3, tôi vô tình đọc được tin hay báo, rằng diễn viên An Ngọc rơi từ tầng 17 xuống, may tử nạn, mĩ nhân yểu mệnh.


      Lúc đầu tôi nghĩ ai đó đùa ác, cớ sao tôi chưa động thủ ta chết cách êm thấm? Nhưng tin tức càng đồn càng thiêng, tin đồn cứ như thể tận mắt chứng kiến,dù có là internet cũng thể mang cái chết ra bỡn cợt?


      Việc xảy ra thế nào, điều tra ràng.


      Chỉ khi việc qua được hơn tháng, tôi hỏi dò tin tức mới hình dung được toàn bộ quá trình việc.


      Đó là hôm quay ở tỉnh về, Tiểu Ngọc gọi điện tụ tập hội thường HIGH thuốc lắc, muốn tổ chức PARTY cho lũ bạn tác ai tác quái lâu được sốc.


      Vài người lục đục kéo nhau đến lúc chập tối, trong lời hô hào của Tiểu Ngọc hút loại K nào đó, bắt đầu cười ngắc ngớ điên loạn trong phòng.


      Bên ngoài đèn đường bật, màn đêm chầm chậm ập xuống.


      Tiểu Ngọc thong dong đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên quay đầu lại với người mẫu đứng cạnh: “ĐM, có cảm giác muốn bay,” rồi ta chìa tay ra vuốt má nàng người mẫu, cười nhàng, lẩm bẩm mình: “ Bay cả , Bay cả , sướng lắm……” rồi quay người mở cửa sổ, người mẫu rên rỉ: “ Trời lạnh như thế, em mở cửa sổ làm gì? Muốn chết cóng à, đóng cửa vào em .”


      Chớp mắt thấy Tiểu Ngọc trèo lên bậu cửa , nhún người biến mất.


      Nàng người mẫu kịp phản ứng, chỉ lơ mơ câu: “ Ơ bay rồi à, hà hà.” Nàng ta kéo tay người nữa, ệ ạ: “ Ê, chúng mày nhìn kìa, An Ngọc nó bay rồi, nó bay xuống kia kìa!”


      Khi rơi xuống từ tầng 17, Tiểu Ngọc vẫn mở to mắt nhìn màn đêm chạy dọc theo mình, rồi ta giang rộng hai tay, có chiếc cúc áo rơi ra khỏi lòng bàn tay, cuối cùng chỏng chơ lẫn vào đám cỏ cách xa xác Tiểu Ngọc.


      Cái cúc ấy màu xanh, giống hệt chiếc cúc áo còn khuyết chiếc sơ mi của tôi.


      Đêm, tôi thảng thốt tỉnh giấc, người đẫm mồ hôi, tôi ngồi bật dậy, châm ngay điếu thuốc. Khói thuốc tà tà che phủ mặt tôi, chuyện xưa của 4 năm cơ duyên trong khói thuốc ra như thể nó mới chỉ xảy đến ngày hôm qua, Diệp Tử, Tiểu Ngọc, Tiêu Lâm, Ức Đình, Tiểu Vân, Tuyết Nhi, Thanh Thanh, từng khuôn mặt dừng hình thành từng bức ảnh, tôi có thể xé bức hình cũ, nhưng xé bỏ được quá khứ.


      “Cho em điếu thuốc.” Đó là câu đầu tiên em với riêng tôi.


      Tôi chỉ đưa cho em điếu thuốc, còn em trao cho tôi bao năm ái tình thương hận,đau khổ sinh li tử biệt.


      Nhân quả luân hồi ư, thiện ác báo ứng ư, tất thảy tất thảy chẳng còn quan trọng, bởi từ khi bắt đầu đưa điếu thuốc, tôi hiểu cực điểm và hận cực đau, nếm mùi thế gian trăm mối tương tư, nghìn thứ mùi vị, vạn mối tình hoài.


      Người con đó, cuộc tình đó, câu đầu làm quen đó.





      Giữa tháng tư, tháng năm 2003, dịch SARS bùng phát ở Bắc Kinh, dân tình hết sức hoang mang lo ngại. Số lượng báo cáo tỷ lệ nhiễm ca, tử vong thay đổi theo thời gian các phương tiện thông tin. Phải thế mà, tình và tình thân bỗng trở nên chật kín.


      Những ngày này tôi nằm lì ở nhà, tự tay nấu ăn, có chung mối quan tâm đến tai họa đặc biệt nghiêm trọng này y như mọi người , và cũng như họ tôi hiểu thêm hơn về giá trị của mạng sống.


      Tôi xót xa cho những ai bị mất người thân trong đại dịch này, lòng họ nhất định nhét đầy phế nứt đau buồn, những nỗi buồn xảy đến bất thình lình có thể phá hủy tâm hồn cứng cỏi nhất. Bởi cũng để tuột mất người dấu, đêm đêm khi chỉ còn mình như ai, nỗi đau khổ ngăn cách trời xa quật vào tâm linh và da thịt thôi, tôi đẫm đầy thương tích..


      Với tư cách cá nhân tôi ủng hộ 100 vạn tệ cho số bệnh viện, mong muốn bằng cách bình thường này bày tỏ ngưỡng mộ của tôi với tập thể các bác sĩ và y tá, xem trọng mạng sống con người. Tiền chỉ là thứ dắt lưng, tôi muốn bằng sức lực ít ỏi của mình, cứu vớt dù chỉ sinh mạng vô tội, kêu gọi mối chân tình giữa chúng sinh.


      Tôi làm kinh doanh, nhưng trước tiên tôi là con người. Người còn tìm thấy còn cứu vãn được tình .


      ghen tuông và ngờ vực làm tôi mất người dấu, mặc dù có thể em vẫn tồn tại thế gian này, em ở nơi nào đó thầm lặng nhìn tôi, nhớ nhung tôi như tôi nhớ tưởng em, tiếc thay biển người mênh mông, thiên đường rất gần, biết có còn ngày tái hợp.


      Cảm ơn em, người của tôi, người giáo hội cho tôi làm sao để và được , cứ coi như tôi và em cách nhau chân trời, cứ coi như đời này kiếp này gặp lại, em cũng là người duy nhất trong đáy lòng tôi,em là nỗi đương bao giờ thay đổi.


      Cuối tháng 5 mọi người hân hoan với tin tức dịch SARS được ngăn chặn.


      Hôm ấy Thanh Thanh gọi cho tôi, đài truyền hình của chồng hợp tác với kênh truyền hình khác, chuẩn bị thu Chương trình đối thoại mang tên “ Những tấm lòng”, công việc được giao phó cho chồng Thanh Thanh, và điều đầu tiên ta nghĩ đến chính là việc quyên tiền của tôi, muốn hỏi tôi có đồng ý lên Chương trình này .


      Tôi từ chối: “Đừng, làm đâu phải để lên ti vi”


      Thanh Thanh cười trong điện thoại, “ Vâng, biết cao thượng, nhưng lên Chương trình này nhé, việc chỉ có lợi,tốt như thế, còn nữa, kênh truyền hình này phát khắp thế giới, nhỡ ra…….nhỡ ra Diệp Tử ở đâu đó nhìn thấy ? hiểu ý em chứ? ti vi muốn , thế nào tự hơn cả? Nhưng chỉ được trong phạm vi hai câu, thể lấy đó như đăng quảng cáo tìm người, bị cắt hình ngay đấy!”


      đề nghị lay dậy con người mơ ngủ trong tôi.


      Thanh Thanh đúng, nhỡ Diệp Tử ở đâu đó nhìn thấy tôi? Có thể những hình ảnh gợi lại kỉ niệm. Nếu em còn tôi, nếu em còn muốn tha thứ cho tôi, đây chính là thượng sách.


      Tôi cảm ơn rối rít trong điện thoại, chỉ còn thiếu điều chạy đến nhà Thanh Thanh khấu đầu.


      tháng sau, tôi ngồi trước màn hình ti vi xem talkshow, tiết mục Lý Hải Đào quần áo chỉnh tề, gương mặt bể dâu…


      MC: “ Thưa Lý, chúng tôi rất muốn được nghe cảm xúc của ?”


      Tôi trầm tư: “ Trong cuộc sống con người bị chi phối bởi rất nhiều các nhân tố, bắt ai ai cung phải bôn ba lao khổ, vì tiền, vì kế sinh nhai, vì địa vị và quyền lực……đôi khi tôi thực cảm thấy tình cảm giữa con người mờ nhạt dần. Tôi nghĩ có rất nhiều người như tôi, trước dịch SARS rất lâu rất lâu chú ý hoặc quan tâm đến gia đình hay bạn bè, chính vì những khó khăn xảy đến trong dịch SARS lần này, chúng ta mới đột ngột cảm thấy đáng quí của sinh mạnh và tình cảm chân thành. Chính tôi từng mất người tôi nhất, ấy ra bởi SARS, mà bởi vì ích kỉ và hẹp hòi của tôi, nên tôi biết cảm giác đánh mất người thân, tôi biết nỗi tổn thương đau thấu xương tủy.Tôi chỉ muốn đóng góp chút sức lực của mình, và cũng chỉ bằng cách này bày tỏ tình cảm và lời chúc phúc từ đáy lòng, ngày hôm nay tôi giúp cứu được người, giúp đánh thức được tấm chân tình, tất cả, là vì ấy, sau những giông bão, cho tôi hiểu tôi cần ai đó như thế nào, và chính ấy, khiến tôi tỉnh ngộ để biết trân trọng những thứ thuộc về tại.


      Lý Hải Đào màn hình ngừng lại, nỗi buồn nghẹn trong cổ, ta phải mở to mắt để ngăn nước mắt trực rơi ra, “ Nếu hôm nay ấy có thể xem Chương trình này, tôi muốn gửi … Tôi nhớ từng lời em từ ngày đầu tiên, từng chữ, dù em tới đâu, dù xảy ra chuyện gì, tôi đều ở đây chờ đợi, tôi vẫn chờ, vẫn…”





      LÂU RỒI


      Tôi nhắm mắt lại, lâu, tôi còn buông thả nước mắt, lâu, tôi còn buông thả cho đáy lòng đối mặt với nhớ thương.


      Người con đó, cuộc tình đó, câu đầu làm quen đó.


      Trần gian là chốn phù hoa, muôn nghìn chúng sinh, làm sao tôi có thể tìm lại khuôn mặt đẹp xinh giấu trong làn khói thuốc.


      Điện thoại réo chuông, cắt ngang adòng suy tư chao đảo lang thang của tôi, tôi đưa tay lên quệt nước mắt, nhấc ống nghe.


      “ A lô” Tôi .


      thanh như dội về từ phía chân trời, dội qua điện thoại, dội vào trong tim, và đồng thời bay đến, là hơi thở thơm ngát của Diệp Tử.


      Em : : “Cho em điếu thuốc.”

      END.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :