1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu nữ hoành hành - Chu Khinh (10 chương + 1 PN) (do Phuongella edit)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10

      [​IMG]

      Trịnh Lệ Trinh lo lắng nhìn chị , thở dài.

      Chiều hôm đó, chạy về văn phòng lấy tư liệu cho sếp, lại phát chị họ ngất xỉu ở trong phòng, làm sợ chết khiếp, vội chạy lại nâng chị lên, lay gọi lúc, rốt cục chị họ mới từ từ tỉnh lại. muốn đưa chị mình bệnh viện, nhưng chị lại đừng lo, sau đó đẩy ra bước .

      Ngày hôm sau, vẫn như cũ đúng giờ xuất ở trong công ty bọn họ.

      Ngày thứ ba, ngày thứ tư, mãi cho đến tháng sau, thấy chị họ có gì dị thường, mới dần dần yên tâm.

      Tuy nhiên đối với chuyện ngày đó, cho dù hỏi thế nào, chị họ cũng , lại dám hỏi sếp. tại, biết vì sao sếp làm cảm thấy hơi sợ. ràng vẫn cười với , nhưng lại cảm thấy, nụ cười này lạnh như băng. Lần đầu nhận ra, sếp mình khí thế quá mãnh liệt, câu nào cũng có thể làm sợ run =.=!

      Sắc mặt sếp càng ngày càng khó coi, ban đầu còn tưởng do chị họ mình, ai ngờ ngày chị họ chẳng qua tới chậm hai tiếng so với bình thường, tính sếp càng thêm khủng bố. chơi trò chơi, xem tư liệu, lời nào, chỉ đứng ở bên cửa sổ được lời, làm cho thế nào cũng dám trêu chọc ! ngoài cửa sổ có cái gì đẹp, ngoài đường cũng chỉ có xe, hay cánh cửa văn phòng bọn họ đẹp đến mức đáng ngắm nhìn sao?? Sếp đáng sợ, muốn từ chức nha, nhưng lại đáng buồn là dám mở miệng.

      liền cẩn thận nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của sếp, phát thời gian càng lâu, sắc mặt sếp ngày càng đáng sợ, đột nhiên mắt sếp sáng rực lên chút, nâng đồng hồ lên, bình thường như cũ, sau đó đột nhiên xoay người, “ có việc phải đây.” Vừa mở cửa, liền nhìn thấy chị họ đứng ngoài, sếp làm như bình thường thấy , thần sắc lãnh đạm mất.

      Sếp, ràng khi có chị họ ở đây, so với khi có chị ấy còn khủng bố hơn mà? Khiến cho dù thắc mắc, tò mò về chuyện tình cảm của bọn họ, cũng dám tùy tiện hỏi han lung tung.

      Hai người kia, càng ngày càng quỷ dị.

      Sếp vẫn để ý tới người ta, mà chị họ cũng vẫn như cũ lời nào ngồi ở chỗ kia, nhưng áp lực bọn họ tỏa ra khiếp thở nổi, may mắn thời gian gần đây biết sếp bận làm gì, thời gian ở văn phòng cũng nhiều, mới làm cho dễ thở hơn tí.

      “Chị à, chúng ta ăn cơm .” kéo chị họ im lặng ngồi chỗ, nhắc nhở đến giờ cơm.

      “Em .” Đôi mắt quét về phía chỗ ngồi trống , lật giở trang tạp chí đùi, gần đây có vẻ bề bộn nhiều việc, rất ít khi có thể gặp , nhưng dám đến nhà tìm.

      Những lời lần trước, khiến lòng khổ sở thời gian dài, nhưng vẫn đến đây, có lẽ đúng như Thẩm Luật , tính tình của bướng bỉnh, nhận định điều gì thay đổi. Thẩm Luật, phải chỉ xúc động nhất thời mà thế. , dù cho thế nào, cũng từ bỏ.

      “Chị à, gần đây chị ăn gì, gầy nhiều.” Trịnh Lệ Trinh nhìn khuôn mặt thanh lệ của chị mình, sắc mặt kém, lần này sếp của quá nhẫn tâm, có thể bắt nạt chị họ như vậy mà chớp mắt cái nào.

      “Ừ, nóng quá.”

      “Nóng?” Trịnh Lệ Trinh giật mình nhìn , cũng sắp qua năm mới, có thể nóng chỗ nào? vươn tay sờ trán Hạ Thẩm Đồng, ừ, có hơi nóng chút, nhưng giống phát sốt, có khả năng gần đây lo lắng nhiều nên tâm hỏa vượng thôi.

      “Dù như thế nào cũng phải ăn cái gì đó.” lôi kéo, thấy mắt Hạ Thấm Đồng vẫn chăm chú nhìn vào chỗ ngồi của sếp, liền hiểu ấy nghĩ gì “Chị yên tâm, hôm nay sếp đến đâu.”

      “Vì sao?”

      “Ngày hôm qua sếp có gọi điện cho em, dặn em xử lý mấy vụ mất tích kia, chứng tỏ hôm nay chắc chắn ấy đến.”

      “Phải ?” hỏi mà thấy lòng nghẹn đắng, hóa ra có gọi điện cho Trịnh Lệ Trinh, đúng thôi, tại trong mắt, trong lòng đều , cho dù biết mỗi ngày đến đây, cũng có nghĩa vụ gì mà phải thông báo cho đâu?

      “Cho nên chúng ta ăn cơm , người ăn cơm làm sao sống được?” giải thích nữa, kéo Hạ Thấm Đồng xuống nhà hàng dưới lầu ăn cơm.

      Mặt tiền cửa hàng lớn, nhưng đồ ăn ở đây rất ngon, nên tuy hơi chật, khách hàng cũng đều lâu năm ăn ở đây, làm ăn khá tốt. Khi bọn họ đến nơi, qua giờ cơm trưa, khách vắng hơn nhiều.

      Hạ Thẩm Đồng ngồi chỗ, có chút mệt mỏi, nơi này nhiều mùi dầu mỡ, làm có cảm giác buồn nôn, nhưng ở đây đâu đây? Hôm nay trở lại, có chờ cũng gặp được . quyết định bao giờ để ý đến nữa ư? Mặc kệ có làm gì, cũng quan tâm nữa, nhưng sao! Là do nợ , mặc kệ năm, hai năm, thậm chí mười năm, cả đời, đều có thể chờ đợi, chính là người dai dẳng như vậy.

      hẳn là bị coi thường rồi…… Ở trong lòng cười khổ, trước đây ở bên , nâng niu tay, chẳng những biết quý trọng, ngược lại còn tàn nhẫn đuổi . Mà nay, buông tha , rời xa , lại mất mới biết ý nghĩa thế nào, mỗi ngày xuất trước mặt , yên lặng chờ đợi. có cuộc sống sinh động phong phú như mọi người, nhiều sở thích, mọi lúc đều có thể nghĩ ra mộy đống thứ, chỉ là Hạ Thẩm Đồng bình thường và nhàm chán, biết làm gì và cũng làm tốt, cho nên chỉ có thể ngốc nghếch canh giữ bên cạnh , hy vọng có ngày còn tức giận với nữa.

      Tự làm tự chịu…… Chính là hình dung về .

      Nhưng bây giờ lại trốn tránh , thậm chí ngay cả văn phòng thám tử của mình cũng trở về, có phải dù làm thế nào, cũng quay lại nữa? Đối xử lạnh nhạt như vậy thời gian dài, nếu mệt mỏi hoang mang, dối…… nhìn , từ chối , lần, hai lần, vô số lần, lâu như thế, cũng suy nghĩ phải chăng nên từ bỏ?

      Có lẽ quá muộn, có những việc qua, bỏ lỡ rồi cho dù có làm thế nào cũng thể cứu vãn được, hơn nữa chút động lực nào cả, tương lai phía trước mờ mịt chút hi vọng, làm mệt mỏi. Tại sao lúc nào cũng khó khăn như vậy? Cho dù lúc trước là sai, nhưng thể tha thứ chút nào sao?

      Thẩm Luật, còn như vậy, em thực ……

      “Hả, kia phải là sếp…..” Trịnh Lệ Trinh miệng ngậm thìa cơm, ngẩng đầu, chỉ vào tivi cách đó xa, giật mình thiếu chút nữa nuốt cả thìa vào.

      Hạ Thấm Đồng vốn phải người hiếu kỳ, nhưng vừa nghe câu Trịnh Lệ Trinh , lập tức xoay người, nhìn về phía tivi được nét kia. Những nhà hàng truyền thống loại này, luôn đặt TV kệ, khi ăn cơm khách hàng có thể xem; Lúc nghỉ ngơi, ông chủ cũng có thể giải sầu, đây là chuyện thực bình thường. Hạ Thẩm Đồng phải người đặc biệt thích xem TV, nhưng hôm nay trong TV lại xuất cái tên quen thuộc, nên nhìn chăm chú.

      Bây giờ là chuyên mục bản tin buổi trưa, nữ phát thanh viên ăn mặc sạch gọn gàng, lưu loát đưa tin màn hình: “ tại chúng tôi đứng trước cửa tòa án Đài Bắc, nơi này vừa mới xảy ra vụ tấn công vũ trang nghiêm trọng khiến số người bị thương. Theo công bố của cảnh sát, hung thủ là những đồng bọn còn sót lại của bị cáo. Ba người này vì bị cáo Giang Nhất Sơn vừa bị kết án hai mươi năm tù tiếng trước, lần này hướng luật sư phía cảnh sát là Thẩm Luật để trả thù khiến luật sư Thẩm bị trọng thương. Cùng bị thương với , còn có số nhân viên cảnh sát cùng.”

      Hình ảnh TV chuyển đổi, xuất cảnh nhân viên y tế nâng người bị thương lên xe cấp cứu.

      “Trời ạ, nghe tên giống như sếp nhà mình quá nha, biết có phải ấy , chị xem…..” Vừa cúi đầu, mới phát phía đối diện mình thấy người rồi.

      *********************

      tại là chuyện gì xảy ra?

      Tin tức truyền thông bao giờ cũng cường điệu, Thẩm Luật luôn biết thế, dù sao cũng thích nhất là xem những chuyện lùm xùm khoa trương. Nhưng lần này nhân vật chính lại chính là ……

      “Viên đạn chỉ bắn vào cánh tay thôi mà, thế mà làm ầm lên rằng em toàn thân trọng thương, sắp thăng đến nơi, những người này làm biên kịch, là lãng phí trí tưởng tưởng của bọn họ.” ràng ngay cả xe cứu thương cũng chưa ngồi, vẫn tự mình lái xe đến bệnh viện.

      ném mấy tờ báo qua bên, bật TV lên, tất cả đều viết về vụ nổ súng hôm đó. Gì vậy? ràng chỉ là vụ án quá bình thường phổ biến, hơn tuần rồi, sao còn chưa giảm nhiệt ?

      “Bởi vì sau vụ này, các hoạt động chống tội phạm tiếp theo vô cùng trơn tru, nên người dân rất quan tâm đến. Cậu cũng biết giới truyền thông là thế mà, mọi người hứng thú cái gì, bọn họ đưa tin ngay.” Trình Dịch Dương tinh tế gọt táo, rất khéo léo, thuần thục, chút, lớp vỏ mỏng dần dần rơi ra thành dải dài, lộ ra phần thịt quả vàng nhạt, đều đặn tươi ngon.

      “Báo chí viết gì cứ viết , vì sao cứ chăm chăm vào em chứ?” tức giận bất bình, là, chỉ muốn cuộc sống của mình đơn giản tự tại, sau vụ này, cả nhà đều biết mấy năm nay vẫn giúp Trình Dịch Dương xử lý mấy vụ kiện. Điều này làm Thẩm Nhược Định lập tức mặt mày hớn hở, trong đầu lại nổi lên ý niệm muốn quay về ngành tư pháp. Mà chỉ đêm, mấy vụ án của xử lý lúc trước lại bị bới ra hết, năm đó vất vả mới hạ được lửa nhiệt xuống, nay lại tăng vụt. ghét nhất tình hình này phát sinh.

      “Biết thế này, lúc trước em đồng ý nhận vụ này đâu.” Đều do thiếu Trình Dịch Dương món nợ nhân tình, cho nên lần này mới phải ra mặt, “Sao mời người khác tham gia vụ kiện này?”

      “Ngay cả Diệp Ngữ Nam cũng dám chắc chắn thành công, ngoài em ra còn ai có thể đảm nhiệm?” đưa quả táo cho Thẩm Luật.

      Diệp Ngữ Nam là luật sư danh tiếng, từ khi bắt đầu tới nay thắng kiện rất nhiều vụ khó, nhưng lần này, sau khi xem xong tư liệu, ta cũng xác xuất thắng kiện là 50-50. Sau đó, Giang Nhất Sơn lại bỏ ra mấy chục vạn đô, sang Mỹ tìm đoàn luật sư huyền thoại nổi danh nhất, bất khả chiến bại, kỷ lục biết bao nhiêu mà kể, bách chiến bách thắng, ngay cả người chết đều có thể thành sống. Bên địch hùng mạnh như vậy, cho dù cảnh sát có bằng chứng cũng thể kết tội trực tiếp, cho nên vụ kiện này vô cùng khó khăn.

      Trình Dịch Dương cũng biết, vụ án này thu hút rất nhiều người quan tâm, Giang Nhất Sơn lại được nhiều chú ý, nếu lần này Thẩm Luật ra mặt, có nhiều việc giấu giếm được nữa, nhưng ngoại trừ , có ai có thể tạo nên kỳ tích? Bất đắc dĩ, đành phải lôi cậu em vợ của mình ra. Trước giờ Thẩm Luật luôn là người làm việc rạch ròi, nhận vụ án. Bọn họ gần đây đều bận rộn nghiên cứu từng chi tiết vụ việc, mỗi ngày làm đến hai mươi mấy tiếng, mệt ngủ luôn ở văn phòng, cuối cùng cũng được đền đáp.

      Tại tòa án, Thẩm Luật lại lần nữa chứng tỏ tài năng luật sư thiên phú cách hoàn hảo, lý luận sắc bén, từng lời đều trọng điểm, hướng thẳng vào cốt lõi vấn đề, mạnh mẽ bác bỏ biện hộ của luật sư đối phương, kẽ sơ hở để bọn họ phản bác, cuối cùng định tội Giang Nhất Sơn cách thuyết phục. đội ngũ như mơ, chưa từng thất bại, vẫn thua dưới tay Thẩm Luật, nghĩ cả đời bọn họ cũng bao giờ quên kinh nghiệm lần này.

      Thẩm Luật nhận quả táo, khách khí cắn miếng lớn, “Phiền nhất là ràng em có thể lặng lẽ rời khỏi tòa, né tránh truyền thông. Ai ngờ mấy tên ngu xuẩn kia cầm súng chạy đến bắn. Đến giờ vẫn còn những tên ngu như thế tồn tại sao?” Ở nơi tập trung toàn bộ cảnh sát mà có hành động khiêu khích trắng trợn như thế, là ngại mệnh dài, còn bắn bị thương vài viên cảnh sát, chắc hẳn sau này có phiếu cơm tù dài hạn đến trăm năm nữa là ít.

      “Cậu cứ yên tâm, giúp cậu trấn an ba mẹ rồi.”

      “Mấy chuyện tiếp theo, em tham gia nữa, tự thu xếp nhé.”

      “Ừ.”

      “Chị của em có tìm gây rắc rối gì ?”

      “May mắn là .” là, Thẩm Kiều với bản tính gà mẹ vô cùng bảo hộ, thiếu chút nữa là xông thẳng vào phòng giam hành hung mấy tên vừa làm em trai bị thương kia. vốn là như thế, bản thân mình có thể bắt nạt em trai thế nào cũng được, người khác đừng hòng, đương nhiên cũng giận , kéo em trai vào vòng nguy hiểm.

      “Ừhm, em tin rằng có thể xoa dịu được chị ấy.” Đối với ông rể bụng dạ ngấm ngầm đen tối của mình, Thẩm Luật cho tới bây giờ đều là bội phục sát đất, chị thoạt nhìn tưởng là nữ vương trong nhà, kỳ bị Trình Dịch Dương ăn gắt gao, còn vui vẻ hí hửng muốn chết, là……

      Tiếng gõ cửa nhàng truyền đến, sắc mặt Thẩm Luật trầm xuống.

      Trình Dịch Dương nhìn đồng hồ, “Thực đúng giờ, phải ?”

      Sắc mặt cậu em vợ của càng khó nhìn.

      Trình Dịch Dương đứng dậy, mở cửa phòng bệnh, xinh đẹp tuyệt trần, thanh lệ như nước với khuôn mặt bình tĩnh bước vào. tuần rồi, cùng coi như có chút quen biết, “ Hạ.”

      khẽ gật đầu, thái độ lãnh đạm, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy cái người nằm giường kia. Được rồi, xem ra nơi này có chỗ cho dung thân, Trình Dịch Dương thực thức thời cáo từ, trước khi đóng cửa, đột nhiên ngừng lại, “Đúng rồi, Hạ này.”

      Chờ Hạ Thấm Đồng ngước mắt nhìn mình, mới cười nhợt nhạt, “Canh gà lần đó, ăn được ?” xong, chờ trả lời, đóng cửa bước .

      Đây là có chuyện gì? Hạ Thấm Đồng có chút nghi hoặc quay đầu, lại thấy người đàn ông nằm giường bệnh có vẻ được tự nhiên, đột nhiên nhớ tới lần trước tự tay hầm canh cho , vừa làm vừa gọi điện thoại cho rể mình. Xem ra, Trình Dịch Dương muốn chế nhạo Thẩm Luật, biết chọc giận rể chỗ nào?

      Nghĩ đến lần trước mà nấu canh chăm sóc , đôi mắt càng mềm mại, đến bên giường, đặt cặp lồng giữ nhiệt ở đầu giường, “Hôm nay em hầm canh cá, mau lành miệng vết thương nhất.”

      hừ lạnh tiếng, để ý tới , luôn như thế.

      biết số phận phải chăng đùa giỡn với , khi mệt mỏi định buông tay đột nhiên lại nhận được tin bị thương, lúc ấy thực choáng váng, sợ xanh mặt. TV bị thương rất nặng, cho nên vội vàng chạy đến bệnh viện muốn gặp , nhưng bị chặn lại, bởi vì kiện này thu hút rất nhiều phương tiện truyền thông bao quanh bệnh viện, cho nên bọn họ canh phòng nghiêm mật. Sau đó may mắn gặp được Trình Dịch Dương, đưa vào phòng bệnh của , mới biết chỉ bị thương cánh tay mà thôi.

      Sau khi rời bệnh viện, dọc đường, vừa vừa miên man suy nghĩ, thể bình tĩnh mà tự hỏi rằng, nếu thực bị trọng thương, phải làm sao bây giờ? Nếu thế giới này có Thẩm Luật, còn tiếp tục sống được sao? Có lẽ muốn cho chính mình cơ hội nữa, nếu lần này được, ……

      Khẽ vuốt ve bụng mình, tự nhủ, lại cố gắng chút, thử lại lần…… Trái tim bắt đầu chậm rãi trở nên kiên cường hơn, ra Thẩm Luật nhiều đến mức tưởng tượng được! khi như vậy, thử lại lần, chờ đợi bên cạnh , dù cho đối xử thế nào, đều quan trọng. tuần qua, mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm , tuy rằng vẫn như cũ hờ hững, nhưng sao cả, có thể chịu đựng, cho dù gần đây tâm trạng luôn phập phồng, cho dù ……

      Từ cặp lồng giữ ấm đổ canh ra bát, mùi hương nồng đậm tràn ngập khắp phòng bệnh, vừa ngửi thấy, mày lập tức nhíu chặt, nhưng vẫn cố chịu. Đưa bát qua cho , “ uống trong khi còn nóng, mới có hiệu quả.”

      Thẩm Luật nằm ở giường, nhắm mắt lại, để ý tới .

      Lần đầu tiên múc canh cho , liền đẩy ra khiến suýt bị phỏng. Về sau, đẩy ra nữa, nhưng để ý tới , cho dù bưng đến tận nơi, cũng nhìn cái, mà cũng cứng đầu, cứ bưng như vậy, đến khi canh nguội lạnh. Bọn họ ngấm ngầm chiến tranh, cả hai đều cố chấp, quật cường, ai cũng nguyện ý nhận thua. Nhưng hôm nay mùi canh nồng đậm, thực chịu đựng nổi, mặt mày nhăn càng chặt.

      Thẩm Luật gạt chăn người ra, ngồi dậy, nhìn , “Hạ Thẩm Đồng, rốt cuộc còn muốn thế nào?”

      “Em chỉ muốn uống chút canh mà thôi.”

      cắn răng, cầm lấy bát, rồi bất ngờ hắt xuống đất, “ tại vừa lòng chưa?”

      nhìn nước canh lênh láng nền nhà sáng bóng, chuẩn bị cả buổi sáng, ói ra vô số lần, mới hầm xong bát canh này…… ra khi dồn tất cả tâm huyết mà bị người ta hủy hoại lại khó chịu như vậy, đôi môi càng cắn chặt.

      tại , phải ? Con người Hạ Thẩm Đồng, lòng tự trọng cao lại quật cường, đối xử với như vậy, hẳn biết là hết hi vọng rồi?

      Nhưng…… Đúng là chạy, nhưng là chạy vào toilet, nôn mửa điên cuồng, chỉ nghe thôi cũng làm người ta phát run, nôn thốc tháo đến quay cuồng, được, thể chịu nổi mùi này nữa.

      Nôn cả mật xanh mật vàng đều ra, rốt cục cơn quặn thắt trong bụng dần dần êm , hứng nước súc miệng, ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Luật đứng tựa vào cánh cửa nhìn .

      nên .” lẳng lặng mở miệng: “Hạ Thẩm Đồng, vô ích thôi, làm thế cũng chẳng có ích gì, sao chúng ta buông tha cho nhau?”

      Bàn tay đặt ở bồn rửa, nắm chặt lại.

      “Coi như chúng ta có duyên phận.” Ngữ khí vững vàng, “Khi tôi thích , thương tôi. Khi dứt khoát, tôi cũng từ bỏ. Rồi khi quay lại, tôi sớm khỏi đó rồi. Chúng ta bỏ lỡ nhau rồi, nếu vậy, sao khiến cho nó qua hẳn ?”

      Làm sao có thể được thoải mái như vậy? Môi càng cắn chặt.

      “Hạ Thẩm Đồng, tôi quá ngán ngẩm kiểu đuổi bắt nhau thế này rồi, cho dù là đối với hay đối với tôi, chúng ta coi như chấm dứt hết từ đây .”

      “Sao có thể quên được? Làm sao có thể quên?” bật khóc, giọng run rẩy, chậm chậm bước đến trước mặt , đột nhiên vung tay đánh vào ngực , “Thẩm Luật, làm sao chúng ta có thể cứ như vậy mà chấm dứt? có biết rằng em đau khổ đến thế nào , em đau khổ muốn chết rồi.” Nước mắt cứ như vậy chảy ra, thực mệt mỏi quá, cho dù hạ quyết tâm, dù đối xử thế nào, kệ gì, dù từng lời khắc nghiệt thế nào, đều chịu đựng.

      Nhưng rồi phát quyết tâm vẫn đủ, khi bình tĩnh như vậy muốn từ bỏ hết , cảm thấy tất cả sụp đổ.

      “Thẩm Luật, là đồ khốn nạn!” dùng sức đánh vào ngực , là hận. “Vốn dĩ em sống mình cũng được. Cho dù mệt mỏi, vất vả, em đều chịu đựng được….. Nhưng chính cố tình xông tới, quấy rầy cuộc sống của em. tại em …. Em thể , lại bắt em quên hết , là đồ khốn.”

      Thẩm Luật thể tin được trừng mắt lớn, nhìn khóc lóc om sòm trong lòng, , thực bị dọa rồi. biết Hạ Thẩm Đồng gần năm nay, trước giờ đều lạnh lùng thản nhiên, dáng vẻ đối cái gì cũng cảm thấy hứng thú, cho dù lần trước, ở trong văn phòng, dù kích động nhưng cũng còn có thể điều khiển cảm xúc, nhưng khóc lóc điên cuồng, lớn tiếng nguyền rủa như hôm nay, lần đầu tiên gặp. Phải chăng thực chèn ép đến cực hạn rồi? Khiến người bình tĩnh vô cảm ép thành thế này……

      Sau lúc lâu, mới có phản ứng, nhưng ngăn cản , “Này này, phải chứ, lúc trước ràng là muốn thoát khỏi tôi! Thẩm Luật này cũng phải chó nhà nuôi, làm sao có thể để gọi đến đến, đuổi ?”

      “Ban đầu em bảo , đâu?? Lần đó sao lại nghe lời luôn vậy?”

      Này…… Thẩm Luật há hốc mồm, quả nhiên đời này thể lý nhất chính là phụ nữ, đen có thể thành trắng. Hóa ra Hạ Thẩm Đồng ít nhưng cũng rất có thiên phú đổi trắng thay đen này.

      “Là do muốn đương với Diệp Ngữ Nam! Cho dù tôi thích , cũng thể để chà đạp tự trọng thế được.”

      “Lúc trước em nghĩ rằng ta là người em cần, thực từ năm mười chín tuổi, trong lòng em luôn nhận định như vậy! Nếu phải , có thể ngày hôm nay em thực đến với ta, nhưng cố tình xuất , cố tình làm em …… Làm sao có thể xấu xa như vậy, làm cho em rồi, sau đó mất.”

      mở mắt lớn.

      khóc đến toàn thân run rẩy, khóc đến còn có sức lực đánh , thổn thức, nghẹn ngào, sau đó vùi khuôn mặt vào trong lòng , “Thẩm Luật, thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……” Ôm chặt , đôi tay xiết lấy thắt lưng , sợ đẩy ra.

      lại lần nữa khóc nấc giống như đứa trẻ, dừng được, ngụy trang che giấu, cứ khóc lớn như vậy, “ đừng bỏ em, được ?” nức nở, nấc từng tiếng, “ đừng cần em nữa, được ? ngày , em, em thực biết phải làm sao bây giờ.”

      Ngực nhanh chóng ướt mảng lớn, có thể thấy được khóc thảm thiết đến thế nào, thậm chí ngay cả lời cũng ràng lắm.

      “Em…… Em chỉ là đối với tình lĩnh ngộ chậm chút mà thôi, , muốn trừng phạt em, như thế nào…… Như thế nào đều có thể, chỉ là đừng để ý tới em……” Lúc này đây sợ hãi, sợ Thẩm Luật thực hết hy vọng với rồi. Trước giờ đối với Thẩm Luật đều chắc chắn, biết thích mình, mình, cho dù tồi tệ với thế nào, lạnh nhạt thế nào, đều chiều chuộng , thương , đúng như lời , mở rộng thế giới của mình, mặc cho hoành hành.

      Nhưng lần này, quyết tâm rời xa , ra khi Thẩm Luật quyết tâm làm điều gì, lại kiên định như vậy, ràng như vậy, còn đường quay lại như vậy! sợ, sợ, muốn rời xa ……Chưa bao giờ biết, mình có tồn tại cảm xúc mãnh liệt như vậy, dường như cảm xúc hai mươi mấy năm trước đây lưu lại vì dành cho .

      gì…… Lòng của càng ngày càng đau, cũng càng ngày càng lạnh, vẫn là được sao? Làm như thế nào cũng được ư? Lần này thực mất rồi? còn có cách nào có thể cười sáng lạn với ? Cũng thể còn thấy chiều nhìn nữa, phải ?

      khóc thảm thiết như vậy, tê tâm liệt phế, cảm giác được toàn thân cao thấp, mỗi tấc cơ bắp, đều bị đâm vào, máu tươi văng khắp nơi, đau muốn chết.

      “Ai……” Tiếng thở dài vang lên đầu , bàn tay ấm áp, xoa tóc , nhàng mà vuốt ve, “Thẩm Đồng.”

      ngước khuôn mặt tràn đầy nước mắt, nhìn , dám tin tiếng gọi này, lại lần nữa nghe được từ miệng .

      “Em xem, nên bắt em làm gì bây giờ?” bất đắc dĩ nhìn , sau đó nở nụ cười.

      Lòng của tan chảy thành nước, chính là nụ cười này, lại cười với như thế.

      thực nghĩ rằng đời này liên quan gì đến em nữa.” Bàn tay lau khuôn mặt ràn rụa nước mắt của , này vẫn còn khóc ngừng, “Nhưng em lại ngốc như vậy, vẫn xuất .”

      Bình tĩnh, lãnh đạm cái gì, rốt cuộc giữ được ! Bởi vì có kinh nghiệm ứng phó với Hạ Thẩm Đồng hoàn toàn mất kiểm soát, hơn nữa đáng chết nhất là, lại cảm thấy Hạ Thẩm Đồng có khí chất thục nữ như vậy thực đáng , ngẫm lại thực cảm thấy coi thường chính mình! Nhưng, là Hạ Thẩm Đồng, là người con có biện pháp nào đối phó, cho dù đáng coi thường, cũng nguyện ý.

      “Còn khóc thảm như vậy!” Biết tới giờ, chưa từng thấy khóc, đương nhiên ngoại trừ lúc giường, xấu xa ép buộc . Mà Trịnh Lệ Trinh cũng , đừng , ngay cả ấy cũng chưa từng thấy chị mình khóc, ngay cả năm đó nhà xảy ra chuyện, bị buộc thôi học cũng giọt nước mắt.

      Hạ Thấm Đồng là như vậy, có thể tính tình trời sinh lạnh nhạt. Nhưng lạnh lùng như vậy, lại có thể khóc thương tâm đến thế trong lòng , khiến còn cách nào nữa rồi? Sau khi khóc lóc om sòm, lại có thể đáng như vậy làm nũng với .

      Dường như thể tiếp tục kiên trì, “Em vừa khóc vừa như vậy, đâu được nữa?”

      Vẫn luôn ! Chỉ là khi bị vô tình làm tổn thương, bắt đầu chôn sâu xuống, làm chính mình hết hy vọng, muốn nghĩ đến người đó nữa, nhưng là thực rất khó, rất khó.

      Ngày đó quá mức tức giận, cẩn thận hại đụng vào tường, thấy nhíu mày chặt, kỳ vô cùng lo lắng, tuy rằng tự trọng khiến cắn răng, ép chính mình làm ngó ngàng, nhưng vừa ra khỏi cửa, lập tức gọi điện cho Trịnh Lệ Trinh, tìm đại cái cớ, muốn ấy nhanh chóng về văn phòng xem tình hình . Sau lại nghe ngất thôi, trái tim cũng rất đau, thực làm bị thương…… Cho dù lại hận, lại khổ sở, cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn làm tổn thương . Nhưng kể từ khi bị tổn thương, vì sao ngày hôm sau vẫn có thể dường như có việc gì xuất ?

      ngày, ngày, hữu trước mắt, làm cho trái tim càng ngày càng buồn đau. Bận công việc, chỉ là nguyên nhân, nhưng lý do chính, là muốn nhìn thấy , bởi vì sợ thấy mềm lòng, cho nên trở nên rất ít khi đến văn phòng thám tử, cũng dám đến. Nhưng sau khi bị thương, lại xuất ! Khuôn mặt xanh xao, tái nhợt, còn có vẻ hoảng loạn kinh hoàng, làm cho mềm lòng muốn xuống địa ngục……. Mỗi ngày đều đến, còn hầm canh cho uống! Khi suýt nữa khiến bị bỏng, tức giận! Giận chính mình thô lỗ, cũng giận ương bướng.

      Cho tới hôm nay, đành nhận thua, thừa nhận Hạ Thẩm Đồng là cao thủ, mà hoàn toàn phải đối thủ xứng tầm.

      “Thẩm Luật, thực giận em nữa ?” Kinh hỉ tới rất đột nhiên, làm cho trở tay kịp.

      “Giận, đương nhiên vẫn giận.” càng giận chính mình thể kiên trì, vẫn là mềm lòng ; Giận chính mình, có thể cho tự tôn chống đỡ lâu như vậy, tra tấn chính mình cũng tra tấn .

      “Vậy phải làm sao mới tức giận nữa?” cẩn thận hỏi.

      kéo đến bên giường, kéo ngồi xuống. “ cầu gì cũng đều được?”

      “Đúng vậy.” vội gật đầu.

      ngốc này, làm gì còn dáng vẻ lãnh đạm vô tình, lòng dường như tan chảy.

      “Về sau gì cũng phải nghe.”

      “Vâng.”

      “Mỗi ngày nấu cơm cho , làm việc nhà.”

      “Vâng.”

      cho phép chuyện với người đàn ông khác.”

      “Vâng.”

      “Nghỉ công việc tại .”

      “Vâng.”

      “Sinh cho năm đứa con.”

      Khuôn mặt chợt ửng đỏ, như là nghĩ đến cái gì bí mật, xinh đẹp vô cùng, hơi chu môi, “Vâng.”

      “Đồ ngốc.”

      “Dạ?” khó hiểu ngẩng đầu, nhìn .

      Ở trong lòng thầm thở dài, chỉ thế mà thôi, bởi vì làm sao bắt mỗi ngày nấu ăn, làm việc nhà? Làm sao lại bắt chút vui? Muốn thôi việc, cũng bởi biết công việc này quá mức vất vả với , đau lòng.

      có công việc, khoản nợ của nhà em làm sao bây giờ?”

      sao hết, em có thể tìm việc khác, tuy rằng lương cao thế, nhưng dần dần cũng có thể trả xong.”

      có cách nào, cứ như vậy nắm này trong lòng bàn tay, có thể nhào nặn thế nào, cũng phản kháng lại…… Ai bảo nỡ bắt nạt ?

      “Vấn đề tiền nong, giải quyết.”

      “Nhưng là……” Văn phòng thám tử của thu nhập nhiều, làm sao có thể tăng gánh nặng cho ?

      Thẩm Luật thở dài, ôm vào lòng! này vẫn rất đơn thuần, làm sao chưa bao giờ nghĩ rằng, còn công việc luật sư, thu nhập rất cao! Hơn nữa năm qua có bao nhiêu người cầm tiền nhờ biện hộ, chính là lười nhận mà thôi, còn có vài năm trước mở nhà hàng cùng bạn bè, tại cũng mở thêm vài chi nhánh nữa rồi. Kỳ , quá nghèo như nghĩ, ít nhất, giải quyết chuyện nợ nần nhà chính là chút lòng thành của . Trước đây cũng muốn giúp giải quyết, nhưng biết tính , cho nên , tại vừa vặn là cơ hội!

      “Em tin ?”

      “Được, em đều nghe lời .”

      là ngoan! ôm , trong lòng bình yên. Cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có được, “Thẩm Đồng, em đến làm thiết kế tại văn phòng của chị .”

      “A?”

      biết giấc mơ của em là trở thành kiến trúc sư xuất sắc, vừa vặn, chị xem qua các tác phẩm trước kia của em ở trường, đánh giá cao về em, vẫn muốn em vào giúp đỡ cho chị ấy, cho nên em phải đến đó.”

      Khóe mắt lại cay cay! Gần đây trở nên rất thích khóc, cảm xúc cũng nhiều, vẫn là Thẩm Luật của , , chiều chuộng , biết mơ ước gì, cũng biết tiếc nuối gì, còn cố gắng hoàn thành giấc mơ đó của .

      “Vâng! Nhưng có lẽ phải đợi thời gian nữa.”

      “Vì sao?”

      ngẩng đầu, ghé vào lỗ tai , nhàng mà câu.

      Sau đó cứng lại, rồi, sau lúc lâu, vị hùng bị thương ở tay lớn tiếng rống to, “Hạ Thấm Đồng, , bị em làm tức chết mất thôi!! Tại sao mang thai mà cho biết sớm? Người phụ nữ này, em chỉ biết chọc giận thôi hả?”

      để ý tới gầm rú, nhắm mắt lại, vùi vào trong lòng .

      Bởi vì biết thương , mà rốt cục cũng tìm được nửa hoàn hảo nhất của mình rồi.

      “Nghe đây, chúng ta lập tức kết hôn, biết chưa?”

      “Vâng.”

      “Em cứ chạy tới chạy lui như vậy, liệu……..” Lúc trước còn hại va vào tường, giờ phút này, Thẩm Luật hận thể tự đâm vào tường mất phát, nếu làm bị thương, nên chết cho rồi.

      “Thẩm Luật.” ngắt lời .

      “Làm sao?” Vẫn là tức giận, tức biết quý trọng bản thân, cũng tức tính tình mình đùa giỡn làm cái gì, khiến cho chịu khổ nhiều như vậy, khốn nạn mà, quả nhiên mắng có sai.

      “Em .”

      trầm mặc, ôm vào lòng, từ từ, càng ngày càng chặt.

      “Rất , rất .”

      “Rồi, em , biết.” hôn môi , khóe miệng từ từ cong lên.

      Bọn họ cứ như vậy, ôm nhau dưới ánh mặt trời phủ đầy phòng bệnh.

      “Hạ Thẩm Đồng.”

      “Dạ.”

      cũng em, em.”

      “Cho nên em có thể tiến vào thế giới của rồi?”

      “Hoan nghênh quang lâm, cưng à.”

      “Em lại có thể hoành hành ?”

      “Ừ, bất cứ điều gì em muốn.”

      (Hoàn chính văn)

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phiên Ngoại: Vừa Vừa Hận

      [​IMG]
      đời này, khiến người ta khổ sở nhất là chuyện gì?

      Bạn ấy, nhưng ấy bạn? Bạn ấy, ấy lại người khác? , tất cả đều chẳng phải. Đối với Thẩm Luật, đau đớn nhất là khi ràng mình sâu sắc đến khắc cốt ghi tâm, nhưng phải giả vờ như thương ấy, muốn nhìn thấy ấy, muốn ấy rời xa. Hơn nữa đau đớn khổ sở này cứ ngày ngày lặp lại, nhìn sắc mặt mình ngày càng tái nhợt, nhìn ánh sáng trong đôi mắt ấy ngày càng ảm đảm, cảm thấy tê tái hơn mọi nỗi đau khác đời.

      “Nếu còn , sao phải nhẫn tâm thế?” Vô số lần rủ Trình Dịch Dương uống rượu đêm, lần, rể cầm chén rượu trong suốt, nhàn nhạt mở miệng.

      “Ai em còn ta?” Ngửa đầu hớp uống cạn, rượu cay nóng bỏng, giống như hòa cùng lửa nóng ở sâu thẳm đáy lòng .

      “Vậy sao?” Trình Dịch Dương cười khẽ, tùy ý lắc lắc chén rượu, đá lạnh trong suốt và rượu đỏ nâu thẫm màu như truy đuổi, như va chạm, phát ra tiếng vừa thanh thúy vừa hấp dẫn, cũng như tình cảnh của với . “ nữa?”

      dường như vụng về bị nhìn thấu tâm can! Chết tiệt, làm sao có thể quên, dối lòng với ai được chứ đừng dối người đàn ông như Trịnh Dịch Dương. Tâm cơ của ta vốn sâu sắc, bất kỳ ai cũng phải đối thủ, cứ thử xem số đại ca xa hội đen bị tóm gáy, là đủ hiểu.

      nên rủ Trình Dịch Dương uống rượu, nhưng gần đây bọn họ cùng nghiên cứu vụ án, mỗi ngày đều làm việc đến khuya. Vất vả như vậy, vẫn ngủ được, nghĩ đến khuôn mặt làm loạn tâm kia, liền cắn răng, mạnh mẽ kéo rể đến quán bar uống rượu, nghĩ rằng khi say, là có thể ngủ ngon giấc. Lại quên rằng gần tháng qua, cho dù mỗi đêm uống rượu say mèm, vẫn như cũ thấy trong giấc mộng tra tấn .

      Năm ngoái, thày giáo cũng là ân sư của Trình Dịch Dương về hưu, trước áp lực nhân tình, nhận vị trí này, cho nên số ngày ở Đài Bắc cũng nhiều hơn.

      “Từ ngày em chia tay ấy, cũng xác định bao giờ quay lại.” Như là khẳng định với Trình Dịch Dương, lại càng giống như thuyết phục chính mình.

      “Vậy cậu còn buồn phiền chuyện gì?”

      “Ai em buồn?” lại lần nữa rót đầy rượu cho mình, “Em vui vẻ còn kịp.”

      chứ?”

      “Đương nhiên!” Nghiến răng nghiến lợi.

      đương nhiên là vui vẻ, có lý do gì mà vui? Đàn ông dù phụ nữ đến mấy cũng thể vứt lòng tự trọng xuống đất cho ấy chà đạp. có thể chiều chuộng , , bao dung tất cả bướng bỉnh, tùy hứng của . Nhưng, thể để ấy coi thường như vậy. Cho dù muốn quay lại sao? Có những chuyện, qua rồi chỉ là quá khứ nên khơi dậy. Tính cách của khi quyết tâm làm đến cùng, nếu muốn đoạn tuyệt, đoạn tuyệt sạch .

      Chỉ là hôm nay nhất thời khống chế được đẩy , làm va vào tường, đau đến nhăn mày níu trán. Tuy rằng lập tức gọi cho Trịnh Lệ Trinh trở về, nhưng cả ngày hôm nay, tâm trí vẫn hoảng hốt, yên tâm, thanh kia cứ luôn vang vọng trong đầu , mỗi lần đều khiến trái tim hỗn độn đau đớn.

      ra vẫn cứ đau lòng, ra vẫn bị ảnh hưởng như thế…… Thẩm Luật, mày có tiền đồ!

      rể. Đưa di động cho em mượn chút.”

      Cầm di động tay, ấn dãy số khắc sâu trong đầu từ lâu, cần nghĩ ngợi, trực tiếp bấm nút gọi.

      Từng tiếng nhạc chờ vang lại, càng lâu lòng càng thấp thỏm yên, lẽ làm bị thương gì rồi……..Đến hồi chuông thứ mười, rốt cục cũng có người nhận máy.

      “Alo?”

      cảm giác sức lực toàn thân bị rút mất, ràng chỉ cầm chiếc điện thoại bẫng, mà tưởng chừng như mang nặng ngàn cân. Giọng của nghe qua vẫn bình thường, hình như chỉ hơi chút uể oải như vừa thức giấc, tim bỗng đập nhanh, chết tiệt, rượu vừa uống xong quá mạnh rồi!

      lập tức ngắt máy, tốt lắm, việc gì, yên tâm rồi. thừa nhận bất an, muốn nhận ra số của gọi tới, cho nên mượn điện thoại của Trình Dịch Dương. Ngẩng đầu, thấy ánh mắt Trình Dịch Dương nheo lại mang chút ý cười, Thẩm Luật lập tức có cảm giác chột dạ mãnh liệt chưa từng có, cầm lấy ly rượu uống cạn, cần thứ gì dữ dội chút.

      “Thẩm Luật.”

      ngẩng đầu nhìn Trình Dịch Dương.

      muốn, ghét đành, hận lại càng thể, là cảm giác thế nào?”
      Rượu còn chưa nuốt xuống, mà như mạnh mẽ cay nồng xộc thẳng lên óc! Đúng vậy, , cho phép; ghét hận , lại thể. và hận cứ đan xen nhau, so với , cảm giác phải hận càng khó chịu.

      Mãi cho đến lâu lâu sau này, khi đó bụng Hạ Thẩm Đồng rất to, rất nặng nề, bọn họ cũng thề nguyền trước chúa, cùng nhau suốt cuộc đời, mỗi ngày đều khẩn trương chờ đợi bên cạnh , thương vợ vất vả, tự trách vì mình mà chịu khổ sở như vậy.

      Ngày đó, ánh mặt trời vẫn rực rỡ như hôm nào, mấy ngày nữa là đến ngày dự sinh của . Trong phòng, khí mát mẻ thoải mái, lười biếng nằm trong lòng , mặc nhàng vuốt ve cái bụng tròn xoe của mình.

      “Luật.”

      “Ừ?”

      “Ngày đó vì sao đột nhiên giận em nữa ?”

      im lặng, nghĩ lúc lâu, lâu, cuối cùng mới hiểu hỏi chuyện gì.

      “Có phải vì em khóc đúng ?”

      hẳn.”

      “Thế còn vì điều gì nữa?”

      “Có lẽ bởi vì khi vừa vừa hận, là cảm giác quá mức đau đớn.” Nếu chỉ đau, khổ sở, sao cả, nhưng thấy bị hận của hành hạ đến khổ sở, nỡ. Nếu vẫn , nếu nỡ xa , chút tự tôn của có đáng gì? Chỉ cần vui vẻ, chỉ cần hạnh phúc, cũng đủ thỏa mãn rồi.

      “Cưng này.”

      “Dạ?”

      “Khi đó, ràng em biết mang thai, chỉ cần cho biết, bao giờ để em , vì sao em ?”

      “Khi đó em hạ quyết tâm, cho bản thân cơ hội trong tuần, nếu vẫn thể tha thứ cho em, em mang con đến nơi khác sống, vĩnh viễn bao giờ gặp lại nữa.”

      Mồ hôi lạnh phút chốc chảy dọc sống lưng, biết đùa, này vốn cứng đầu cố chấp, quá rồi. May mắn thay! hôn vào hai má bầu bĩnh của , may mắn, bắt kịp hạnh phúc của mình. Cảm giác ấm áp lại bao quanh họ, theo thời gian thấm thoát trôi, theo những năm tháng hạnh phúc ngọt ngào.

      “Em .”

      “Dạ?”

      “Người nào mang nợ, thể chạy trốn! Bằng có hậu quả nghiêm trọng, em phải tin lời của luật sư đấy!”

      Khóe miệng từ từ nở nụ cười mà nhất, đôi mắt tuyệt đẹp từ giây phút đầu tiên cho đến bây giờ, mãi cả về sau, đều chỉ nhìn thấy . Bởi vì là duy nhất, và là của riêng !

      The End

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      thanks piipp nhé, mình thích truyện này lắm

    4. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Mấy truyện của tác giả Chu Khinh truyện nào cũng hay hết :ex10:
      Tuy là truyện 10 chương nhưng tình tiết vừa phải, hài hòa, ko quá nhanh và quan trọng là có sắc :059::059:

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :