1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40:

      Editor: h20voyeudau

      “ Ta muốn , cả đời này cũng thể làm hại người phụ nữ nào khác nữa. cách khác, ta muốn còn là người đàn ông chân chính, hơn nữa, phải do chính Hiền Vương ra tay.” Bạch Nguyệt cười rộ lên, cách nhàng thốt ra lời ‘vô hại’ này.

      Mọi người ngỡ ngàng, Hiền Vương thể tin, nữ nhân dung nhan tuyệt sắc này lại ra những lời đáng sợ đến vậy! Lăng Ngôn khóe miệng co quắp lợi hại, đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà mà? Nam nhân mà thể….. Sao là nam nhân được?
      “ Sao? Làm được ?” Bạch Nguyệt cười, nụ cười thuần khiết, vô hại và cực kỳ chói mắt.

      Hiền Vương giật mình, sững sờ.

      Lâu Ngọc Điệp cắn chặt môi đến chảy máu, quắc mắt trừng Bạch Nguyệt, cứ như nhìn thấy ác mà chứ phải là nữ nhân, là La Sát đến từ Địa Ngục!

      , thể, đệ đệ ta là vô tội, cầu xin Bạch nương, ta van ngươi tha cho . liên quan đến việc này!!!” Lâu Ngọc Điệp vẻ mặt đau khổ, tất cả đều tại , sao lại có thể đổ hết lên đầu tiểu đệ mình?

      “ Vậy những người bị ngươi giết chết sao ? Lúc các nàng cầu xin ngươi, ngươi có mềm lòng buông tha ?” Bạch Nguyệt cười mỉa mai.

      Lâu Ngọc Điệp hơi nhắm mắt, miệng lẩm bẩm:” Bọn họ, chưa từng cầu xin.”

      Giọng rất , nhưng mọi người trong phòng đều nghe ràng.

      “ Nghĩa là?” Bạch Nguyệt nhíu mày, chẳng lẽ mấy người đó cam nguyện bị giết? Thúi lắm!

      “ Hừ hừ !” Lâu Ngọc Điệp cười lạnh, giọng điệu châm chọc.“ Bọn họ đáng bị như thế! Cứ nghĩ bản thân xinh đẹp, ỷ vào đó cầu hoan, cảm giác vui vẻ đến vậy, sao lại cầu xin?”
      Lâu Ngọc Điệp dứt lời, cả phòng đều rơi vào yên tĩnh, Bạch Nguyệt híp mắt nhìn Lâu Ngọc Điệp, đầu óc tên này, có vấn đề! Bạch Nguyệt nhún vai, đến bây giờ còn biệt hối cải.

      Bạch Nguyệt thở dài, nhìn Hiền Vương, bất đắc dĩ :“ Vương gia người cũng thấy đấy, vẫn chịu hối cải, Vương gia tự quyết định …..?”

      “ Chỉ cần Ngọc Điệp còn sống.” Hiền Vương cố gắng ra những lời này. Quá , chỉ cần Lâu Ngọc Điệp, cái gì đều có thể.

      “ Ha ha, Vương gia quá nhẫn tâm. Về sau, Lâu Ngọc Điệp còn là nam nhân chân chính đó nha.” Lăng Ngôn nhàng , cứ như đến chuyện hết sức bình thường.

      Hiền Vương gì nữa. Lâu Ngọc Điệp hừ lạnh, chậm rãi trả lời:“ Việc này, sao cả.” Rồi trầm giọng cầu xin:“ Các ngươi muốn làm gì làm, chỉ cần buông tha Ngọc Y.”

      “ Như vậy sao được ? Nếu tha cho , ai chết thay ngươi, làm sao mà xoa dịu cơn phẫn nộ của dân chúng đây ?” Bạch Nguyệt cười híp mắt, mày cong như vầng trăng, liếc nhìn sắc mặt Hiền Vương tái nhợt,
      tiếp lời: “Có đúng Vương gia?”

      Hiền Vương nhắm chặt mắt, trả lời, dáng vẻ cam chịu.

      !” Lâu Ngọc Điệp gầm lên như con thú dữ, siết chặt tay, để Lâu Ngọc Điệp có bất kỳ hành động gì, Hiền Vương nhanh như chớp điểm huyệt .

      Bạch Nguyệt kinh ngạc, Vương gia biết võ?

      “Hi vọng Vương gia tuân thủ lời hứa, động thủ .” Bạch Nguyệt cười, gương mặt tuyệt sắc kia giờ đây khiến vương gia vô cùng khiếp sợ!

      “Ngay, ngay lập tức?” Hiền Vương trợn to mắt.

      “Đương nhiên, nếu sao chúng ta có thể xác nhận đây?” Bạch Nguyệt cười cách vô tội.

      Hiền Vương run rẩy cả người, sau đó, khó khăn đến gần thanh kiếm treo tường, ‘xoẹt’, rút kiếm ra khỏi vỏ. Từ từ, quay đầu về phía Lâu Ngọc Điệp.

      “Ngọc Điệp…” Hiền Vương thào.

      “Vương gia, cho dù ngươi có làm Ngọc Điệp ra sao, ta cũng hận ngươi nhưng Ngọc Y…” Lâu Ngọc Điệp còn chưa dứt lời, chỉ vì Hiền Vương vươn tay điểm á huyệt của .

      “Chỉ cần ngươi còn sống là tốt rồi…” Hiền Vương thẫn thờ, thào lời vô nghĩa.

      Bạch Nguyệt cúi đầu, ai nhìn cảm xúc lúc này gương mặt nàng. Hiền Vương từng bước , về phía Lâu Ngọc Điệp, ánh kiếm lóe sáng khiến người ta sợ hãi.

      Khóe miệng Bạch Nguyệt cong cong, nở nụ cười tàn ác, châm biếm. Ngu xuẩn, đúng là ngu xuẩn. Xem ra, tên Hiền Vương này cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, cứ áp đặt ý muốn của mình lên người khác. Cừ khăng khăng là vì Lâu Ngọc Điệp? từ thủ đoạn cứu mạng Lâu Ngọc Điệp, nhưng từ nay đến cuối đời, Lâu Ngọc Điệp cảm tạ sao? Chỉ vì cận thần luôn giúp bày mưu tính kế, mà từ thủ đoạn? Hay là vì bản thân mình mong muốn điều gì nhất? Có đôi khi , con người ta phải cứ sống yên ổn là tốt, cuộc sống vô vọng thà chết còn sướng hơn. Điều này, sao vương gia lại chẳng hiểu? hiểu? Trong đầu óc Bạch Nguyệt lên ý nghĩ hoang đường. Hay là…?

      “Ích kỷ muốn giữ lại tính mạng của Lâu Ngọc Điệp, chỉ vì muốn có người phò tá ? ? chỉ vì muốn có người giúp bày mưu tính kế? như thế sao?

      “Đợi !” Bạch Nguyệt lên tiếng can ngăn, khiến thư phòng trở về trạng thái yên tĩnh, mọi người kinh ngạc hiểu Bạch Nguyệt lại có ý gì đây.

      “Đừng vội vui mừng, ta chưa tha cho , chỉ là, ta muốn gặp vị Trắc phi bị bệnh của ngài được chứ?” Bạch Nguyệt bình tĩnh đưa ra cầu.

      Hiền Vương kinh ngạc, nhưng liền gật đầu, liếc nhìn Lâu Ngọc Điệp, vẻ mặt khó xử.

      “Lăng Ngôn, huynh ở lại, chúng ta lát về.” Bạch Nguyệt ra lệnh, Lăng Ngôn bất đắc dĩ phẩy tay, ý bảo hiểu rồi.

      Hiền Vương dẫn Bạch Nguyệt, Lê Ngạo Nhiên ra cửa, Lê Ngạo Nhiên cúi đầu thầm bên tai Bạch Nguyệt: “Sao lại muốn gặp người đó?”

      Bạch Nguyệt giọng đáp lại: “Nữ nhân đó có giống Lâu Ngọc Điệp ? Về tướng mạo hoặc khí chất?”

      Bạch Nguyệt dứt lời, ác ý kiểng chân thổi bên tai Lê Ngạo Nhiên. mặt Lê Ngạo Nhiên liền xuất tầng đỏ ửng, chớp mắt nhìn Bạch Nguyệt, đột nhiên choàng tay ôm eo Bạch Nguyệt, thấp giọng: “Nàng ‘chọc giận’ ta biết ?”

      Bạch Nguyệt cảm giác cả người bị ôm cứng, cười thầm, cái tên lạnh như băng này, chỉ sợ là chưa từng chạm qua bất cứ nữ nhân nào. Chỉ là khi quay đầu nhìn qua bóng lưng thê lương của Hiền Vương, trong lòng nàng cũng cảm thấy hơi áy náy, lúc người ta đau buồn lại diễn trò liếc mắt đưa tình. Nhưng khi đến chỗ tối, Bạch Nguyệt kiểng chân, cắn vào cổ Lê Ngạo Nhiên, rồi thấp giọng : “ Đấy phải là ‘chọc giận’, lần sau để huynh hiểu chút…”

      Ngay lập tức, sắc mặt Lê Ngạo Nhiên tahy đổi, trong lòng thầm cảm ơn bây giờ là buổi tối, chung quanh đều tối. Nhưng nhớ đến vị Trắc phi kia, quả , cũng có chút tương đồng với Lâu Ngọc Điệp. Chẳng lẽ?

      Lê Ngạo Nhiên nhíu mày. Chẳng lẽ Hiền Vương Lâu Ngọc Điệp? Cho nên mới liều lĩnh bất chấp tất cả cứu Lâu Ngọc Điệp.

      “Ý của nàng là Hiền Vương Lâu Ngọc Điệp, nữ nhân kia chỉ là thế thân?”

      Bỗng nhiên Bạch Nguyệt nghe giọng Lê Ngạo Nhiên thầm bên tai, ngẩng đầu nhìn . Nhưng lại thấy hề mở miệng. A a a a!Bạch Nguyệt ở trong lòng điên cuồng gào thét, chẳng lẽ đó là môn võ Truyền nhập mật trong truyền thuyết? Bạch Nguyệt mỉm cười mỉa mai, chỉ sợ Hiền Vương phải Lâu Ngọc Điệp. Nếu nàng đoán sai, vậy chuyện này nên xử lý thế nào?

      Lâu Ngọc Y, ha ha …Ngọc Y. Trong mắt Bạch Nguyệt lóe sáng tràn đầy hứng thú, nếu như nàng đoán đúng, mọi chuyện trở nên cực kì thú vị đây! Đột nhiên bàn tay ôm quanh hông nàng thả lỏng, Bạch Nguyệt ngẩng đầu mới phát đến trước của phòng của vị Trắc phi kia. Bạch Nguyệt quay đầu, mỉm cười giảo hoạt. Rồi theo Hiền Vương vào.

      Khi Bạch Nguyệt vào nhà, Lê Ngạo Nhiên vươn tay sờ sờ cổ, trong lòng có gì đó chuyển động, cảm giác này mới lạ…
      Last edited by a moderator: 23/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41:


      Nha hoàn nhìn thấy Hiền Vương đến, định nhấc rèm thông báo Hiền Vương ngăn lại, lập tức dẫn Bạch Nguyệt, Lê Ngạo Nhiên vào phòng.

      Trong phòng vẫn còn sáng đèn, hiển nhiên vị Trắc phi này chưa ngủ. Bạch Nguyệt giương mắt nhìn vị nữ tử xanh xao ngồi giường. Thấy Hiền Vương đột nhiên tới thăm, Trắc phi ngẩn người, muốn đứng dậy hành lễ.

      “Ái phi, nàng cứ nằm nghỉ là được rồi.” Hiền Vương vội bước lên ngăn lại , đỡ tay nàng, cẩn thận dìu nàng nằm xuống, cẩn thận sửa lại góc chăn cho vị trắc phi.

      “ Vương gia, trễ thế này, đây là?”

      Trắc phi nghi hoặc nhìn hai người kia, nam nhân này nàng nhớ , là Thánh y Vương gia mời đến. Còn vị thư sinh đứng đằng sau? Dáng vẻ ốm yếu nhìn giống nam nhân cho lắm.

      có gì, sợ ái phi thoải mái, nên thỉnh Thánh y đến nhìn chút.” Hiền Vương mỉm cười. Đôi mắt chan chứa nhu tình.

      “ Vương gia, thiếp thân khiến Vương gia lo lắng .” Trắc phi buồn bã .

      , nàng có lỗi gì cả.” Hiền Vương thương tiếc , vươn tay nhàng sửa lại tóc cho vị Trắc phi.

      Bạch Nguyệt lạnh lùng quan sát hết thảy, lôi kéo Lê Ngạo Nhiên lặng lẽ rời khỏi phòng.
      tình quả nhiên như nàng đoán, khoé miệng Bạch Nguyệt cong cong nụ cười châm biếm. Sắc mặt Lê Ngạo Nhiên phức tạp, phần là chuyện vừa rồi, nhưng chủ yếu là do bàn tay bé kia vẫn nắm chặt tay buông .

      “ Nhìn ra cái gì ?” Bạch Nguyệt nắm tay Lê Ngạo Nhiên cách rất tự nhiên . Lê Ngạo Nhiên trả lời:“ Hiền Vương tâm thương Phi tử kia.”

      “ Đúng, đúng là thế!” Bạch Nguyệt cười quỷ dị.“ Nhưng cũng nhờ thế mà ta lại phát ra chuyện thú vị.”

      “ Thú vị?” Lê Ngạo Nhiên hiển nhiên chẳng để tâm đến chuyện này cho lắm, nhưng lại nắm chặt hơn bàn tay nhắn kia.

      “ Đừng đùa.” Bạch Nguyệt nhéo lên mu bàn tay của Lê Ngạo Nhiên, cáu giận :“ Việc này có vẻ phức tạp.”

      “ Sao lại thế?” Lê Ngạo Nhiên đột nhiên cảm thấy nắm tay nàng cảm giác rất tốt.

      “ Lúc đầu , ta nghĩ Hiền Vương thương Trắc phi của , cho nên mới để ý thể diện cầu xin huynh. Sau đó ta lại hoài nghi đoạn tụ , thích Lâu Ngọc Điệp, nếu vì sao quỳ gối với huynh như thế .” Bạch Nguyệt nghiêm túc ra những suy đoán của mình.

      “ Ừ, có lý.” Lê Ngạo Nhiên vẫn nắm chặt tay Bạch Nguyệt buông.“ Vậy tại sao ?”

      tại?” Bạch Nguyệt nhịn cười, giọng trả lời:“ Người này song tính luyến ái, là đầu cắm vạn năng , cả hai người họ.”

      Lê Ngạo Nhiên cho dù trấn tĩnh đến đâu cũng phải thay đổi sắc mặt, đầu cắm vạn năng chẳng hiểu nghĩa là gì, nhưng chắc chắn cũng có ý tốt gì. Song tính luyến ái hiểu được. Hiền Vương cả hai người?! Vừa Trắc phi vừa Lâu Ngọc Điệp?

      cả hai?” Lê Ngạo Nhiên nhíu mày,chuyện này quả kinh thế hãi tục.

      “ Giờ nên làm gì?” Bạch Nguyệt lạnh giọng hỏi, nhớ lại Hiền Vương quan tâm chăm sóc Trắc phi là lòng, khó mà giả được. Nhưng Hiền Vương cũng có tâm ý với Lâu Ngọc Điệp, giờ tính sao?

      “ Cái này , nàng thích làm sao làm?” Giọng Lê Ngạo Nhiên tràn đầy sủng nịnh cưng chiều .

      “ Ta thích làm gì làm sao ?” Bạch Nguyệt đảo tròn mắt, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, cười cách giảo hoạt , : ” Tốt. Lâu Ngọc Điệp, mặc kệ vì lý do gì, việc giết quá nhiều người là thể chối cãi được, hơn nữa lại còn moi nội tạng ra, cực kỳ tàn nhẫn. Cho nên, tuyệt đối thể tha cho .”

      “ Vẫn là khiến thể…..?” Lê Ngạo Nhiên nhìn gương mặt mộc hề trang điểm của Bạch Nguyệt, đột nhiên rất muốn thử ấn môi mình lên môi của nàng , cảm giác như thế nào nhỉ?

      “ Ừ, vẫn cứ xử thế . Phải bắt Hiền Vương ra tay, hắc hắc.” Bạch Nguyệt cười tàn nhẫn. Hiền Vương ngu ngốc, căn bản đó phải là trừng phạt đích đáng với Lâu Ngọc Điệp. Lâu Ngọc Điệp vốn chẳng để tâm đến chuyện này, mà việc coi trọng nhất chính là đệ đệ !

      “ Vậy, để Lâu Ngọc Y chết thay Lâu Ngọc Điệp ? Chịu hình phạt thiên đao vạn quả, để Lâu Ngọc Điệp cả đời phải day dứt?” Lê Ngạo Nhiên nghi ngờ hỏi. Vốn cũng chẳng phải người thiện lương gì, cho nên cũng chẳng để tâm xử phạt thế nào, nhưng hình như Bạch Nguyệt sớm có tính toán chu toàn.

      , tuy rằng chẳng làm hại ta, nhưng dám bắt cóc ta, dù vậy cũng cần bị chết khó coi như thế.” Bạch Nguyệt le lưỡi liếm môi, đầu lưỡi phấn hồng bé vòng quanh đôi môi nhắn đỏ như được tô son , cực kỳ mị hoặc và quyến rũ. Thế nhhưng chẳng biết động tác này dưới ánh nhìn của Lê Ngạo Nhiên có bao nhiêu hấp dẫn chí mạng.

      Bạch Nguyệt thấy Lê Ngạo Nhiên chỉ trừng mắt nhìn mình mà trả lời, bĩu môi:” Ta giống người thích lạm sát kẻ vô tội sao? Tên Lâu Ngọc Y phải cho ‘chết’ lần.”
      “ Giả chết?” Lê Ngạo Nhiên đột nhiên hiểu ra ý định của Bạch Nguyệt.

      “ Đúng vậy! Ta muốn làm cho Lâu Ngọc Điệp cả đời này phải sống trong day dứt, nhưng muốn chết cũng được. Bắt Lâu Ngọc Y viết thư, cầu ca ca phải sống.”
      “ Lâu Ngọc Y nghe lời ?” Lê Ngạo Nhiên hơi khó hiểu.

      “ Chắc chắn! Chỉ cần ta với , làm theo lời mới tha cho ca ca .” Bạch Nguyệt cười cười, trong mắt lóe lên tia sáng quỷ dị.“ Sau đó, chính là của ta.” Lâu Ngọc Y, nếu người này dám nguyện vì ca ca mà chết, ……

      Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt cười giảo hoạt, lắc đầu bất đắc dĩ:“ Nàng cần làm gì?”

      “ Chân chạy việc. Làm nô lệ của ta.” Bạch Nguyệt trả lời rất hợp tình hợp lý.
      Lê Ngạo Nhiên ngẩn người :“ Nô lệ?”

      “ Huynh có Vô Ưu Cung, chẳng lẽ để cho ta có người hầu sao?” Bạch Nguyệt nhíu mày.“ Dù sao cũng mất công , việc gì phải bỏ phí?” Trong lòng nàng thầm bổ sung, lãng phí là rất đáng xấu hổ đấy . Bạch Nguyệt ngờ, ý nghĩ nhất thời này của nàng về sau lại cứu lấy tính mạng của mình.

      Lê Ngạo Nhiên như bị sét đánh, muốn trả lời, chợt nghe tiếng bước chân của Hiền Vương vang lên từ phía sau. Trong mắt Bạch Nguyệt tràn đầy khinh thường, Hiền Vương kỳ thực quá ích kỷ. Lâu Ngọc Điệp nàng có biện pháp trừng trị , nhưng còn vị Vương gia này, tuy vừa mắt cũng thể làm gì ta. Làm Lâu Ngọc Y chết thay Lâu Ngọc Điệp, chỉ sợ Lâu Ngọc Điệp hận y cả đời. Chậc chậc, ý tưởng này tồi! Tra tấn, phải là tâm chứ phải thân thể!

      “ Lê công tử?”
      Last edited: 23/3/15
      minhminhle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42 :


      Hai người cùng lúc quay đầu, nhìn Hiền Vương, trong lòng có chút phức tạp. Chẳng biết là đáng thương hay đáng giận, Bạch Nguyệt nhíu mày, suy nghĩ của người này quái đản.

      “ Cứ làm theo lời Bạch Nguyệt .” Lê Ngạo Nhiên ra quyết định của mình.

      Hiền Vương cắn chặt răng, cố phun ra vài từ:“ Đa tạ Lê công tử.”

      Ba người trở về thư phòng, Lăng Ngôn buồn chán ngồi ghế, thấy mọi người trở về, vội vàng đứng dậy, ánh mắt ngừng thăm dò . Hai người làm như thấy, chỉ chăm chăm nhìn Lâu Ngọc Điệp.

      “ Các huynh xử lý , ta ra ngoài trước.” Bạch Nguyệt nhìn cây kiếm sắc bén, nghĩ nên ra ngoài hơn, dù sao nàng có mặt ở đây cũng tốt lắm. Trong lòng Bạch Nguyệt thầm nghĩ, những chết kia, có lẽ đều đem lòng mến mộ Lâu Ngọc Điệp, nhưng có nằm mơ các nàng cũng ngờ rằng cái giá phải trả cho lần cuồng dại là chính mạng sống của mình.

      Chờ lúc lâu, hai người kia cuối cùng cũng ra, Bạch Nguyệt xoay người lại nhìn. Lê Ngạo Nhiên gật đầu, ý bảo mọi việc xong. Bạch Nguyệt thở dài, xoay người rời . Lê Ngạo Nhiên theo Bạch Nguyệt, Lăng Ngôn bĩu môi, nên về phòng của mình hơn.

      “ Kế tiếp, nàng muốn làm gì?” Lê Ngạo Nhiên đuổi kịp Bạch Nguyệt hỏi.

      “ Tìm người tương tự Lâu Ngọc Y, cũng bị xử hình phạt lăng trì, thay thế Lâu Ngọc Y. Lâu Ngọc Điệp khẳng định thể xem , mà Hiền Vương chắc chắn cũng đồng ý.” Bạch Nguyệt hơi lo lắng, dù sao đêm đó có rất nhiều người thấy Lâu Ngọc Y, muốn tìm kẻ thế thân chắc dễ.

      Nghe xong lời của Bạch Nguyệt, Lê Ngạo Nhiên cười thản nhiên:“ Cái này dễ thôi, dịch dung là được rồi.”

      Bạch Nguyệt híp mắt nhìn :“ Huynh biết?”

      “ Đúng vậy.” Lê Ngạo Nhiên trả lời cách đương nhiên.

      Bạch Nguyệt trừng mắt:“ Vậy huynh còn bắt ta đội đấu lạp! Huynh có biết nó rất nặng, lại rất nóng ?”

      Lê Ngạo Nhiên nghẹn lời, chợt nhớ tới ý đồ chôn giấu sao lại dễ dàng ra như vậy chứ?

      “ Về sau dịch dung cho ta.” Bạch Nguyệt bất mãn , trừng mắt .

      được.” Lê Ngạo Nhiên muốn thế liền trực tiếp từ chối.

      được?” Bạch Nguyệt hừ lạnh.“ Ta đội nữa.”

      “ Được.” Lê Ngạo Nhiên trả lời cực nhanh.

      Bạch Nguyệt nghi hoặc nhìn Lê Ngạo Nhiên, hôm nay làm sao thế?

      Lê Ngạo Nhiên ngắm nhìn khuôn mặt của Bạch Nguyệt, vết sẹo mặt còn nhìn thấy nữa .

      “ Mặt có còn thoải mái ?” Lê Ngạo Nhiên vươn tay, vuốt , Bạch Nguyệt giật mình, tay Lê Ngạo Nhiên luôn ấm áp.

      có, có.” Bạch Nguyệt hơi mất tự nhiên.

      phải , muốn cho ta biết ‘chọc giận’ là như thế nào sao?” Lê Ngạo Nhiên ghé sát vào tai Bạch Nguyệt , Bạch Nguyệt kinh ngạc lùi về phía sau, chọc cho Lê Ngạo Nhiên cười rất vui vẻ.

      Hừ! Bạch Nguyệt hơi giận, dám đùa nàng, sao ngẫm lại, nàng là loại người gì cơ chứ? Dù sao nàng cũng là người đại, tư tưởng so với cổ nhân tất nhiên cởi mở hơn nhiều, Bạch Nguyệt ác ý ghé sát mặt Lê Ngạo Nhiên, cười tà:“ Muốn thử ?”

      Lê Ngạo Nhiên ngẩn ra, hiển nhiên đối với việc Bạch Nguyệt phản ứng như vậy, cực kỳ ngoài dự kiến. Bạch Nguyệt thầm đắc ý, nữ tử cổ đại nào dám như vậy? Tên lạnh lùng hình như cũng bị nàng doạ sợ rồi!

      Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt cười đắc ý, đột nhiên ôm chầm Bạch Nguyệt, đôi môi ép chặt lên môi Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt trợn mắt, cảm giá ấm áp môi cho nàng biết, , hôn nàng! Đáng tiếc— Kỹ thuật tốt. Ha ha, Bạch Nguyệt cười thầm, Lê Ngạo Nhiên chỉ là ngu ngốc cứ áp môi lên mà thôi!

      Cho đến khi hai người tách ra, hai tay Bạch Nguyệt vòng qua cổ Lê Ngạo Nhiên, thầm:” Đứa ngốc, đó phải là hôn.” Dứt lời, đợi Lê Ngạo Nhiên kịp mở miệng, Bạch Nguyệt lập tức hôn lên môi , nhàng dùng lưỡi tách hai hàm răng ra, đưa lưỡi mình vào cuốn lấy lưỡi của . Lê Ngạo Nhiên chỉ cảm thấy ‘đồ vật’ mềm mại, bé kia thơm ngát mê người, làm cho đành lòng chấm dứt. Nụ hôn này mãi lâu sau mới chấm dứt.

      Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt nhàng tựa vào vai Lê Ngạo Nhiên, nhu nhược mềm mại, dịu dàng, nhưng lại thốt ra những lời khiến Lê Ngạo Nhiên dở khóc dở cười:“ Nếu huynh dám hôn nữ nhân khác, ta cắt lưỡi huynh làm thịt muối.”

      “ Được rồi.” Lê Ngạo Nhiên cười khổ nhưng trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

      Hai người cứ như vậy, lẳng lặng ôm nhau.

      “ Vậy nàng có muốn để Vương gia biết Lâu Ngọc Y còn sống ?” Lê Ngạo Nhiên nhàng vuốt mái tóc của Bạch Nguyệt.

      . Cứ để Lâu Ngọc Điệp hận cả đời.” Bạch Nguyệt lạnh lùng trả lời.“ kẻ biến thái, ích kỷ như vậy, cứ để người hận suốt đời, ta thấy chủ ý này hay đấy chứ.”

      “ Nàng đúng là tiểu tinh.” Lê Ngạo Nhiên hơi nghiêng người, rồi cúi đầu hôn Bạch Nguyệt.

      “ Rất xứng đáng, làm những chuyện tày trời như vậy phải trả giá. Mọi thứ đời đều có vay có trả mà thôi.” Bạch Nguyệt hừ .

      “ Dạ dạ, nương tử dạy bảo rất đúng.” Lê Ngạo Nhiên có chút đau lòng, rốt cuộc trải qua những chuyện gì khiến Bạch Nguyệt lại có cái nhìn đầy đau thương đến nhường này.

      “ Kế tiếp, chúng ta nên tìm Lâu Ngọc Y . Hắc, hắc, tìm cái mặt nạ nữa, …uhm… phải là màu bạc .” Bạch Nguyệt thầm tính , về sau đồng ý để Lâu Ngọc Y dùng mặt xuất nữa, bồi dưỡng thành ám vệ cũng tồi a!

      “ Mặt nạ bạc?” Lê Ngạo Nhiên khó hiểu.

      “ Sở thích cá nhân mà thôi.” Bạch Nguyệt cười cười , đó là ý xấu của nàng. Thấy các cao thủ TV đeo mặt nạ bạc nhìn rất ngầu nha!

      “ Được rồi, ta phái người cứu ra. Rồi cho nàng gặp mặt?” Lê Ngạo Nhiên sủng nịnh xoa đầu Bạch Nguyệt.

      “ Ừ” Hai mắt Bạch Nguyệt lóe sáng, cười híp cả mắt.” Vậy ta về phòng trước.”

      “ Ừ, .” Lê Ngạo Nhiên cười, chính cũng phát , chỉ mới ở chung với Bạch Nguyệt thời gian ngắn, nhưng số lần cười nhiều hơn khoảng thời gian trước đây rồi.

      Bạch Nguyệt vui vẻ chạy về phòng mình. Chờ Bạch Nguyệt xa, Lê Ngạo Nhiên vỗ , lập tức xuất hắc y nhân.

      “ Chủ công có gì phân phó?” Giọng Hắc y nhân khàn khàn, hiển nhiên phải người lần trước.

      Lê Ngạo Nhiên trầm giọng:“ Tìm người tử tội cũng bị xử lăng trì làm thế thân cho Lâu Ngọc Y, làm cho ngục tốt truyền ra phạm nhân chết bất đắc kỳ tử.”

      “ Tuân mệnh.” Hắc y nhân lui ra, biến mất trong đêm tối.

      —--- ------ ---

      Trong địa lao. Lâu Ngọc Y chịu đựng nỗi đau tận xương tủy, tựa hồ như linh hồn sắp bay khỏi thân thể, ý thức trở nên mơ hồ. Trước khi ngất xỉu, đột nhiên như nhìn thấy nam nhân hạ châm mình đứng trước mặt, khuôn mặt tinh xảo vô song, nhưng cũng cực kỳ lạnh lẽo.

      ! Vô Ưu Cung Cung chủ, sao lại xuất ở đây? Sao lại đến địa lao? Lâu Ngọc Y thể mở miệng, bởi vì cơn đau cướp toàn bộ ý thức của .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      minhminhle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43:


      Lê Ngạo Nhiên nhìn kẻ ngất xỉu, cười mỉa mai, tên này quá ngốc hay quá tình cảm đây? Có lẽ, vì điểm này mà Bạch Nguyệt coi trọng y.

      Nhanh chóng thay đổi quần áo hai người, Lê Ngạo Nhiên dịch dung cho kẻ thế thân. So sánh kỹ càng hai người, nhìn ra bất kì sơ hở nào nữa, Lê Ngạo Nhiên lấy thanh ngân châm, đâm vào cổ họng của thế thân, huỷ dây thanh quản, rồi mới sai người đem Lâu Ngọc Y .

      lát sau, ngục tốt tại địa lao mới tỉnh lại, chẳng hiểu tại sao mình lại ngủ gật mê mệt, vội vàng kiểm tra, thấy Lâu Ngọc Y vẫn nằm tại chỗ cũ, thở phào nhõm , rồi tiếp tục làm nhiệm vụ. Tên hái hoa tặc này mất bao công sức mới bắt được, nếu để y trốn thoát, bọn họ chắc chắn thể thoát tội rồi .

      Mang theo Lâu Ngọc Y về phòng, Lê Ngạo Nhiên đóng cửa lại. Bạch Nguyệt hưng phấn chạy đến tận cửa đón , nhìn người Lê Ngạo Nhiên mang về, cảm thán :“ Nhanh như vậy?”

      Lê Ngạo Nhiên khách khí ném người vác vai xuống đất, cười :“ Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có thể, mọi thứ đều được.”

      Bạch Nguyệt giật mình, cười tươi như hoa.” Huynh phải nhớ kỹ đấy”

      Lê Ngạo Nhiên gật đầu, lấy trong ống tay áo chiếc mặt nạ bạc, đưa cho Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt lại sững sờ, nhớ kỹ từng lời nàng . Thậm chí chỉ vì thoả mãn mong muốn nhàm chán của nàng, Bạch Nguyệt nhận mặt nạ, cười ngọt ngào.

      “ Khụ~ Khụ ~~” Tiếng ho khan của người nào đó nãy giờ bị bỏ quên vang lên, hai người đồng thời quay lại nhìn, Lăng Ngôn cười xấu xa.” Nhị vị, ta vẫn còn ở đây . Xin vào việc chính .”

      Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng quét qua Lăng Ngôn, Lăng Ngôn sợ chết phất tay, rồi lại lắc đầu. Bạch Nguyệt mặt đổi sắc, nhìn đồng chí Lăng, rồi tiến đến bên cạnh Lâu Ngọc Y, ngồi xổm xuống.“ Làm sao cho tỉnh?” . Nhìn kỹ gương mặt tên này cũng tồi, tuy rằng kém Lê Ngạo Nhiên, nhưng cũng rất tuấn nha. Khuôn mặt tuấn tú rất giống Lâu Ngọc Điệp nhưng khí chất lại khác nhau , người luôn tỏa ra nhàn nhạt bi thương .

      Lê Ngạo Nhiên trả lời, tiến lại, mạnh tay vén áo Lâu Ngọc Y lên, ở tay ấn vài huyệt vị rồi đột ngột ấn mạnh, thanh ngân châm trồi lên . Bạch Nguyệt thầm chép miệng tán thưởng, Lê Ngạo Nhiên cất châm , lấy bình ra, đổ lấy viên thuốc, rồi vạch miệng Lâu Ngọc Y, đổ vào.

      lát sau, Lâu Ngọc Y từ từ mở mắt ra. Liếc mắt thấy cảnh vật chung quanh và ba người kia, đầu tiên là giật mình kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.” Các ngươi, muốn làm cái gì? Muốn chiêu đãi ta sao?!” Giọng điệu Lâu Ngọc Y châm chọc, đề phòng, thầm đoán chẳng lẽ tên Cung chủ muốn trả thù, nên mới mang y đến đây?

      “ Đầu óc ngươi nghĩ cái gì thế ?” Lăng Ngôn khinh thường.” Đầu óc dưa hấu sao ?”

      Bạch Nguyệt trợn trắng, so sánh với dưa hấu? Chưa nghe bao giờ, chỉ nghe đầu óc bã đậu mà thôi.

      “ Vậy các ngươi muốn gì?” Lâu Ngọc Y giương mắt quan sát xung quanh chút, có thị vệ, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

      cần nhìn .” Bạch Nguyệt đặt mặt nạ bên chân Lâu Ngọc Y, lạnh giọng .” Đeo nó vào, từ nay về sau, ngươi là người của ta.”

      Lâu Ngọc Y sững sốt, rồi cười mỉa mai, giọng điệu đầy khinh thường.” Sao đây, tiểu nương tử coi trọng ta sao?”

      “ Ngu ngốc! Đừng đóng kịch nữa, Lâu Ngọc Điệp nhận tội rồi, chọn , chết hay ngươi chết? Muốn y chết, đập vỡ nó. Muốn y sống đeo vào.” Bạch Nguyệt giọng mỉa mai, lãnh khốc.

      Lâu Ngọc Y cứng đờ.

      “ Lâu Ngọc Điệp, Lâu Ngọc Y là em sinh đôi, cha mẹ chết sớm, hai người sống nương tựa lẫn nhau. Tính cách Lâu Ngọc Y quái gở, ghét bỏ thế tục hiểm ác, sống dật. Người bên ngoài chỉ biết có Lâu Ngọc Điệp mưu tài trác tuyệt, diện mạo vô song, nhưng lại chẳng biết ai tên là Lâu Ngọc Y. Tình cảm hai người rất tốt. Lâu Ngọc Điệp thống hận bất cứ nữ tử nào ái mộ y, y cảm thấy họ đều là thứ dơ bẩn. cố nghĩ cách, cưỡng bức rồi giết hại, sau đó móc nội tạng.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên hết toàn bộ tin tức điều tra ra.

      Dứt lời, mặt Lâu Ngọc Y lập tức xanh mét.

      “ Đeo hay ?” Bạch Nguyệt đá mặt nạ lại gần Lâu Ngọc Y, mỉm cười.“ Nếu ngươi đeo, ta nghĩ cách cho người thân duy nhất của ngươi sống sót, nếu , phải chịu lăng trì xử tử. Còn nữa, ta để dễ dàng mà giữa chừng, dặn dò đao phủ được cắt những chỗ yếu hại của , dùng thuốc cầm máu tốt nhất để duy trì , để chịu đủ ba ngàn nhát.” Bạch Nguyệt nhấn mạnh mấy chữ ‘người thân duy nhất’, những câu kế tiếp càng càng khiến người khác phải rợn người.

      Lâu Ngọc Y ngừng đổ mồ hôi lạnh, người đứng trước mặt cười dịu dàng như hoa, nhưng lời nàng thốt ra lời nào độc ác, làm nhìn nàng như thấy ác ma cực kỳ tàn độc.

      “ Hỏi ngươi, mang hay mang?” Bạch Nguyệt hết kiên nhẫn.

      Lâu Ngọc Y run tay nhặt mặt nạ lên, buồn bã :“ Ngươi bỏ qua cho chứ?”

      “ Ừ.” Bạch Nguyệt vừa lòng, rồi tiếp lời:” Nhưng mà, về sau cẩn thận lời của ngươi, gọi ta chủ nhân.” Bạch Nguyệt thầm vui sướng, cuối cùng cũng có lâu la, tuy rằng giờ tiểu tử này cam tâm, nhưng về sau khác. Dám bắt ta, về sau xem ta trị ngươi thế nào.

      “ Dạ, chủ nhân.” Lâu Ngọc Y lạnh giọng, chậm rãi đeo vào.

      “ Viết phong thư cho đại ca ngươi, căn dặn phải sống.” Bạch Nguyệt phân phó.
      Nghe Bạch Nguyệt , Lăng Ngôn rùng mình, hiểm, tuyệt đối hiểm. Nhưng chẳng đáng thương xót! Lăng Ngôn phối hợp lấy giấy bút, Lâu Ngọc Y chần chờ, nhưng rồi vẫn tiếp nhận.

      “ Viết , viết xong cái tên Lâu Ngọc Y từ nay còn tồn tại nữa.” Bạch Nguyệt nhìn bàn tay run rẩy, lặng lẽ thở dài. Dù có ác độc đến đâu, người ta cũng có khỏang trống dịu dàng. Điểm yếu của Lâu Ngọc Điệp chính là Lâu Ngọc Y. Đáng tiếc, chính Lâu Ngọc Y và Hiền Vương hình như cũng nhận ra điều đó.

      Con người sinh vật rắc rối. Thường mơ tưởng nhiều thứ, nhưng lại nhìn thấy thứ mà bản thân mình khát cầu nhất.

      Bạch Nguyệt nhìn Lâu Ngọc Y từ từ viết, chữ rồng bay phượng múa khiến Bạch Nguyệt thể tán thưởng. Tên này là nhân tài, đáng tiếc tính cách như đoá hoa trong nhà kính, thể chịu nổi bên ngoài. dám đối diện mà chỉ biết trốn tránh, vô dụng. Bạch Nguyệt thở dài. Cuộc sống vốn là thế, ta nên chống lại nó, mà nên làm quen với nó. Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy may mắn vì dã đến được nơi này, ít nhất giờ nàng có năng lực đối mặt với nó. Nếu thể, còn có ‘’, đúng ? Bạch Nguyệt khẽ liếc nhìn Lê Ngạo Nhiên, nhàng mỉm cười.

      Dường như cảm nhận được ánh mắt Bạch Nguyệt nhìn mình, Lê Ngạo Nhiên quay đầu nhìn nàng. Bạch Nguyệt hơi rủ hàng mi, ánh mắt ngập tràn vui sướng. Ngạo Nhiên, có huynh, rất tốt.

      Bạch Nguyệt vừa lòng đón lấy bức thư, đưa cho Lăng Ngôn.“ Về sau, còn người tên Lâu Ngọc Y nữa. Nên đặt là gì nhỉ, Bạch Ngọc Đường, theo họ ta!” Bạch Nguyệt chợt giật mình, chắc chẳng phải ngừơi đó đâu.

      “ Dạ.” Lâu Ngọc Y ảm đạm trả lời, vẻ mặt phức tạp che giấu sau chiếc mặt nạ bạc, nhưng chẳng ai nhận ra.

      “ Khi nào rời ?” Bạch Nguyệt hỏi Lê Ngạo Nhiên, nơi này nàng cảm thấy rất áp lực, muốn rời càng sớm càng tốt. Chỉ là Vương Phủ bé lại rắc rối đến vậy.
      Last edited by a moderator: 26/3/15
      minhminhle thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44:


      “ Khi nào rời ?” Bạch Nguyệt hỏi Lê Ngạo Nhiên, nơi này nàng cảm thấy rất áp lực, muốn rời càng sớm càng tốt. Chỉ là Vương Phủ bé lại rắc rối đến vậy.

      “ Ngày mai, sau khi chữa khỏi cho Trắc Phi, chúng ta rời .” Lê Ngạo Nhiên chỉ cần nghe liền lập tức hiểu được ý của nàng.

      “ Vậy tốt.” Bạch Nguyệt sờ sờ mũi, quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường.“ Vậy huynh dàn xếp cho , ta ngủ, mệt quá rồi.”

      “ Ừh.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt ngáp dài , khẽ mỉm cười,.

      “ Ân, các huynh cũng nghỉ sớm .” Bạch Nguyệt phất tay, rời khỏi phòng.

      Chờ đến khi Bạch Nguyệt biến mất, Lê Ngạo Nhiên quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, giọng lạnh lẽo :” Ngươi, từ nay về sau phải nghe lệnh nàng, nếu ta khiến chỉ ngươi, mà cả Lâu Ngọc Điệp đều phải vạn kiếp bất phục. tin ngươi có thể thử.”

      ai nhìn thấy vẻ mặt của đằng sau chiếc mặt nạ bạc ấy, chỉ biết Bạch Ngọc Đường lạnh lùng ra hai từ.” biết.” Khí thế nam tử này quá khủng bố.

      Lê Ngạo Nhiên mở cửa sổ, vỗ tay, hắc y nhân liền xuất , đứng bên cạnh chờ phân phó.

      “ Chủ công có gì phân phó?” Ngữ điệu cung kính.

      “ Đem , nên dạy những gì dạy hết.” Lê Ngạo Nhiên chỉ tay về phía Bạch Ngọc Đường.

      “ Dạ.”

      Bạch Ngọc Đường yên lặng, tới cửa sổ, nhảy ra ngoài , biến mất cùng Hắc y nhân.

      Khi trong phòng chỉ còn Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn, Lăng Ngôn đặt mông ngồi xuống ghế, thảnh thơi tự rót trà.” Chậc chậc, Lê Đại Cung chủ nhà ta sủng ‘người nào đó’ quá đấy.”

      “ Ngươi thích nhảm!” Lê Ngạo Nhiên liếc xéo Lăng Ngôn.

      “ Cứ coi như ta chưa gì!” Lăng Ngôn cảm nhận được luồng sát khí nguy hiểm, lập tức bật dậy chạy trốn.” Sắc trời còn sớm , nghỉ sớm .” Dứt lời, người biến mất.
      Lê Ngạo Nhiên cười , lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng khách.

      Hôm sau, Lê Ngạo Nhiên sớm sai người chuyển cáo Hiền Vương, muốn chữa trị cho vị Trắc Phi kia. Hiền Vương vô cùng mừng rỡ. Đem mọi vật cần dùng đều mang tới.

      Bạch Nguyệt, Lăng Ngôn đương nhiên là ngồi thưởng trà tại đình viện trong Hoa viên.
      Rất lâu sau , Lê Ngạo Nhiên mới bước ra. Để lại ít thuốc, dặn dò cách dùng rồi cáo từ. Hiền Vương dùng cách nào cũng giữ lại được.

      Tại đại môn Vương Phủ, chiếc xe ngựa xa hoa chuẩn bị sẵn, Hiền Vương khách khí tiễn ba người lên xe, lại chuẩn bị rất nhiều hậu lễ, nhưng dáng vẻ cứ nhấp nhỏm cứ muốn gì rồi lại thôi.

      “ Vương gia có gì xin cứ .”. Nhận ra Hiền Vương có điều khó , Lê Ngạo Nhiên mở lời.

      Hiền Vương cắn môi, miễn cưỡng :“ Hi vọng Lê công tử có thể để lại ít thuốc liền da.”

      Lê Ngạo Nhiên lập tức hiểu được Hiền Vương xin thuốc vì Lâu Ngọc Điệp, cũng hỏi thêm nữa, lấy ra lọ , giao cho Hiền Vương. Hiền Vương vui mừng cảm tạ rối rít , khách khí tiễn bước nhóm người Lê Ngạo Nhiên lên đường.

      Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt vừa vén màng xe nhìn ra ngoài vừa nghi hoặc hỏi:“ Cứ nghĩ, Tà giáo có mặt tại Đồng thành mới tới đây, nhưng giờ biết là phải. Là do Lâu Ngọc Điệp, bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp đây?”

      Lê Ngạo Nhiên còn chưa mở miệng, Lăng Ngôn nhanh miệng trả lời:“ Chúng ta tới Diêm thành , nơi đó rất sầm uất, giàu có, thương gia cũng nhiều. Hội đèn lồng ba năm lần cũng sắp đến , còn có cuộc thi tuyển chọn Hoa khôi nữa.”

      Bạch Nguyệt liếc mắt nhìn khinh thường, chỉ sợ cuộc thi Hoa khôi mới hấp dẫn được Lăng Ngôn . Bất quá, nàng cũng rất tò mò, cuộc thi Hoa khôi cổ đại có gì khác?

      Nghĩ thế, Bạch Nguyệt kéo kéo tay áo Lê Ngạo Nhiên thầm:“ Ngạo Nhiên, chúng ta tới đó được ?”

      Lê Ngạo Nhiên mở đôi mắt xanh biếc, sủng nịnh nhìn Bạch Nguyệt:“ Được, nàng thích thế nào cứ làm thế đấy.”

      Bạch Nguyệt vui vẻ cười rộ lên, trong xe ngựa khí ấm áp. Từ lần thân mật tiếp xúc tối hôm qua, khoảng cách giữa hai người càng rút ngắn hơn.

      “ Khụ~ Khụ ~” Lăng Ngôn bĩu môi bất mãn, thèm nhìn hai người kia, liếc cửa sổ.” Thời tiết tốt quá, chút ánh nắng.”

      Bạch Nguyệt nhún vai, gì. Lê Ngạo Nhiên thèm để ý, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Xe ngựa chậm chạp rời thành, tiến ra đừơng lớn.

      “ Di?” Lăng Ngôn nhìn con đường bên ngoài, rất yên tĩnh , hình như có gì đó đúng.

      “ Làm sao vậy?” Bạch Nguyệt khó hiểu.

      “ Hướng này dường như đúng .” Lăng Ngôn thò đầu ra ngoài, lớn tiếng hỏi :“ Phu xe, ngươi có lầm đường ?”

      Xa phu để ý Lăng Ngôn, ngược lại càng quất roi mạnh thêm, xe ngựa chồm lên chạy càng nhanh về phía trước.

      Bạch Nguyệt đột nhiên thấy xe ngựa xốc nảy dữ dội, lập tức đề cao cảnh giác, chắc chắn có vấn đề.

      “ Xem ra, phu xe muốn mời chúng ta ngoại thành ngắm cảnh chút đây.” Lăng Ngôn thản nhiên lên tiếng đùa cợt .

      “ Chỉ là , biết ai muốn chiêu đãi chúng ta đây !” Bạch Nguyệt nhìn hai người kia chẳng chút lo lắng , cũng bình tĩnh lại.

      “ Có lẽ là nương nào đó ngưỡng mộ Ngạo Nhiên cũng nên a. chừng là muốn lấy mạng của ngươi đấy.” Lăng Ngôn cười gian nhìn Bạch Nguyệt.

      Lê Ngạo Nhiên chợt mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Lăng Ngôn.

      “ Hắc hắc, ta giỡn thôi!” Lăng Ngôn nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lê Ngạo Nhiên lập tức rụt cổ giải thích , dễ sợ! Vừa giải thích, vừa xua tay, nhưng ngẫm lại dường như lần phục kích này cũng có chút thủ đoạn.

      Lê Ngạo Nhiên chẳng thèm nữa, ôm chầm Bạch Nguyệt, bàn tay nhàng đánh bay nóc xe , rồi ôm Bạch Nguyệt trực tiếp bay ra ngoài, Lăng Ngôn theo sát phía sau.

      Vừa bay lên cây, liền nghe tiếng xé gió cuồng mãnh từ chung quanh, những thanh nứa tre nhọn hoắt ngừng hướng tới đâm xuyên qua xe ngựa, mà phu xe cũng bị ghim chặt xe, máu chảy đầy đất.

      Ngay cả người mình cũng giết? Bạch Nguyệt vỗ ngực, tự trấn an. Cảnh tựơng trước mắt đáng sợ, nhưng để mọi người có thời gian định thần, những chiếc phi tiêu bén nhọn liền phóng về phía họ.

      “ Có độc!” Lăng Ngôn quát khẽ, rút kiếm đánh bay ám khí, Lê Ngạo Nhiên giận tái mặt, cũng rút kiếm ra. Là kẻ nào dám hạ độc thủ với ? Bạch Nguyệt ôm chặt hông Lê Ngạo Nhiên, đôi tay hơi run rẩy bán đứng tâm tình sợ hãi của nàng.

      cần sợ. Có ta.” Lê Ngạo Nhiên cúi đầu thầm, thế kiếm nhanh mạnh như nước chảy mây trôi, thoải mái đánh bật toàn bộ ám khí. Bạch Nguyệt ôm chặt Lê Ngạo Nhiên, ngửi mùi Long Tiên Hương dịu cùng hơi thở nam tính đặc hữu, tâm tình dần bình tĩnh lại.

      “ Hèn hạ, ban ngày ban mặt mà giở trò ám toán.” Đột nhiên tiếng quát lớn từ phía rừng trúc vang lên.
      Last edited by a moderator: 26/3/15
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :