1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35:


      Trong bóng đêm, cái bàn tay lạnh lẽo kia cứ vuốt ve bụng Bạch Nguyệt, đôi mắt lại lóe lên những ánh nhìn căm hận. Cứ như , nó bẩn, cần phải làm sạch! Bạch Nguyệt cứ dõi theo cái tay kia, tim sắp nhảy lên cổ họng rồi!

      tệ “Đột nhiên, thanh lạnh lẽo vang lên ở sau lưng hắc y nhân.

      Hắc y nhân giật mình lập tức chuyển mình ra phía sau Bạch Nguyệt, tay chế trụ cổ Bạch Nguyệt. Người tới chút thanh cũng có, mà cũng hề phát ra. Tảng đá nặng trong lòng Bạch Nguyệt có thể đặt xuống rồi, nam nhân của nàng đến rồi ! ràng là cổ mình còn bị hắc y nhân chế trụ, nhưng nàng lại cảm thấy rất an tâm, chỉ cần xuất , dđlqđ lòng nàng lập tức trở nên bình tĩnh , điều này có xem là ỷ lại vào nhỉ? Bạch Nguyệt đột nhiên hiểu được, nam nhân ở trước mặt nàng chẳng biết từ lúc nào chiếm vị trí trong lòng mình.

      được lại gần, nếu , ta bẻ gãy cổ nàng.” Giọng khàn trầm, Bạch Nguyệt phát , cố ý che giấu.

      “Ngươi cho rằng ngươi có thể?” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười, nhưng đôi mắt lại đạm mạc, lạnh lẽo. Mắt điếc tai ngơ bỏ qua hắc y nhân, cố ý bước lên.

      “Đứng lại! Ngươi muốn cổ nàng gãy rời sao?” Giọng hắc y nhân có chút gấp gáp bất an .
      “Ân, muốn.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên trả lời.

      “Vậy cút ngay, lui về phía sau!” Hắc

      Y nhân lôi kéo Bạch Nguyệt, tay để cổ Bạch Nguyệt càng thêm dùng lực, nắm càng chặt hơn.

      “Được.” Lê Ngạo Nhiên thèm để ý, nhàng nhún vai, lùi lại. Hắc y nhân cũng kéo Bạch Nguyệt ra khỏi nhà xí.

      Trong vườn, nương theo ánh sáng lập loè của đèn lòng treo rải rác, Bạch Nguyệt ràng thấy ánh mắt Lê Ngạo Nhiên có tia hài hước, đùa cợt: “Được rồi, chúng ta đến đây. Ngươi có phải nên trả lại nương tủ cho ta?”

      “Nương tử?” Hắc y nhân ngẩn ra, sau đó cười . “Nhưng vị này ràng còn là xử nữ.”

      Bạch Nguyệt há hộc miệng kinh ngạc, chợt hiểu ra tên biến thái cuồng sát này chỉ thích những nữ tử chưa xuất giá, vậy động đến người có chồng? Nhưng sao hứan phân biệt được ai còn là xử nữ đây? khó hiểu quá!!

      như vậy, ngươi muốn thả người?” Giọng điệu Lê Ngạo Nhiên có chút ‘bắt đắt dĩ’.

      “Ít nhảm, lùi lại!” Hắc y nhân thét lớn. “Nếu ta lập tức lấy mạng vị mỹ nhân này.”

      “Ha ha, Lâu công tử, ngươi nỡ sao?” Lê Ngạo Nhiên cười mị hoặc, khẽ hạ tầm mắt, giọng thêm mấy phần lạnh lẽo. “ thấy nương tủ của ta là giai nhân tuyệt sắc sao? Ngươi nhẫn tâm đả thương này ấy sao?”

      Lâu công tử? Bạch Nguyệt ràng cảm giác được kẻ phía sau kẻ run rẩy. Mà bàn tay đặt cổ siết lại càng chặt. Bạch Nguyệt kinh hãi, kẻ cuồng sát này là Lâu Ngọc Điệp? Nam tử phong tư trác nguyệt, tao nhã Lâu Ngọc Điệp? Nhưng Lê Ngạo Nhiên vừa gọi ba chữ “Lâu công tử”, hành động của tên này khiến tám phần tin chắc là Lâu Ngọc Điệp. Lê Ngạo Nhiên sớm phát sao, cho nên mới nhắc nhở nàng nên lại gần .

      hiểu ngươi cái gì. Cút ngay cho ta.” Hắc y nhân nóng nẩy quát to.

      có người phát trong vường khác thường, lập tức lớn giọng kêu “Thích khách!” chỉ chốc lát sau, cả khu vường đèn đuốc sáng trưng, thị vệ vây chặt khu vườn Hiền Vương cũng xuất .

      “Đây là?” Hiền Vương nhìn ba người giằng co, giọng cũng trầm xuống mấy phần, cư nhiên có thích khách đến Hiền Vương Phủ giương oai. “Bắt thích khách cho bổn vương! thể thương tổn đến bằng hữu của Lê công tử.”

      Bọn thị vệ nhìn chằm chằm Hắc y nhân, giơ lên cung tiễn ngắm về phía , nhưng cũng dám tuỳ tiện ra tay. Hắc y nhân cười lạnh: “Bắn , nàng thành con nhím trước tiên.” Dứt lời kéo Bạch Nguyệt ra chắn ở trước.

      “Lâu công tử, ngươi cảm thấy có thể thoát sao?” Lăng Ngôn phiêu nhiên, thong thả bước đến bên cạnh Lê Ngạo Nhiên.

      “Cái gì?” Hiền Vương kêu lên, nghe lầm sao?

      “Vương gia, ngươi nghe lầm, cái tên sát nhân, giết người moi nội tạng kia, chính là kẻ mà ngươi coi trọng, Lâu Ngọc Điệp, Lâu công tử!” Lăng Ngôn cười rộ. “Rốt cuộc cũng có ngày ta biết được cái gì gọi là ‘mặt người dạ thú’. Mà Lâu công tử, đem bốn chữ này phát huy vô cùng tốt nha!”

      ! có khả năng!” Hiền Vương thất thanh kêu gào, mọi người ồ lên, đều bị Lăng Ngôn làm cho kinh ngạc rồi.

      Bạch Nguyệt nhìn mọi người bị kinh hách, nhớ đến câu kinh điển: Mọi việc đều có khả năng! Chỉ tiếc là bị điểm á huyệt, chẳng thể được gì.

      “Có phải hay , cứ bắt lấy, chẳng phải cả sao?” Lê Ngạo Nhiên cười. tay rút ngân châm.

      Hắc y nhân lo lăng, tay nắm cổ Bạch Nguyệt hơi đổ mồ hôi.

      “Hưu’ tiếng xé gió, thanh ngân châm xuyên thẳng vào cánh tay Hắc y nhân. Hắc y nhân kêu lên tiếng, hiển nhiên ngờ Lê Ngạo Nhiên ra tay vừa nhanh lại chuẩn xác như thế. Chỉ trong nháy mắt xuất thần, hắc y nhân mới phát tay mình trống rỗng, còn Lê Ngạo Nhiên nhanh tay ôm Bạch Nguyệt vào lòng.

      Hắc y nhân do dự, nhịn cơn đau, bay lên cây, thị vệ lập tức giương cung, chuẩn bị bắn.

      “Dừng tay!” Hiền Vương quát, giọng có chút run run.

      sợ sao? Bạch Nguyệt hiểu. sợ, sợ người kia là Lâu Ngọc Điệp.

      “Đuổi theo, bắt sống.” Hiền Vương nắm chặt tay lại, đôi môi bị cắn trắng bệch, nghiêm trọng ra lệnh.

      Lê Ngạo Nhiên giải huyệt đạo cho Bạch Nguyệt: “ sao chứ?”

      Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn đôi mắt xanh biết tia lo lắng, nhàng lắc đầu. “Ta sao, nếu như nhờ huynh tới~~” nhàng tựa vào ngực Lê Ngạo Nhiên, Bạch Nguyệt cảm thụ hơi ấm từ , đột nhiên nàng phát , nơi này ấm áp biết bao. Khẽ vuốt ngực mình, khoé môi Bạch Nguyệt cong cong.

      Thấp giọng hỏi Lê Ngạo Nhiên: “Người kia là Lâu Ngọc Điệp sao?”

      “Ừ” Lê Ngạo Nhiên ghé vào tai Bạch Nguyệt, thầm. Bạch Nguyệt đỏ mặt, sờ lỗ tai, nhìn thị về đều chạy , hỏi: “Chúng ta cũng theo?”

      thôi. trúng Ly Hồn châm, chạy xa được.” Lê Ngạo Nhiên nắng tay Bạch Nguyệt

      Hiền Vương nghe Lê Ngạo Nhiên vậy, lo lắng. “Lê công tử, Ly hồn châm là???”

      “Đuổi theo xem là biết liền.” Lê Ngạo Nhiên chút để ý, càng khiến Hiền Vương lo lắng.

      Ngọc Điệp, Ngọc Điệp, , đó phải là ngươi! Hiền Vương ngẩng đầu nhìn hướng Hắc y nhân biết mất.
      Last edited: 17/3/15
      minhminhle thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36:


      Mọi người đuổi theo ra ngoài Vương Phủ, Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt, bay qua tường, Lăng Ngôn theo sát phía sau.

      Hắc y nhân lảo đảo chạy như điên, đau đớn càng ngày càng kịch liệt, có cảm giác giống như linh hồn dần bị bóc ra khỏi thân thể vậy. Ý thức trở nên mơ hồ, ngừng đề khí, cố chống lại cơn đau, cố chạy xa hơn, để bị bắt.

      Cho đến khi thân thể thể cử động được nữa, Hắc y nhân thở hổn hển, ngừng lại tựa vào gốc cây, nhìn lại phía sau. Tối đen, ai đuổi theo? Chưa kịp vui mừng nghe bên tai giọng lạnh tới thấu xương làm phải rùng mình.” Các hạ chạy cũng tệ nha”. Hắc y nhân ngẩn ra, cố quay lại nhìn kỹ, bóng hình mờ nhạt dần ra, đó là nam nhân có đôi mắt xanh biếc ở Vương Phủ, mà Bạch Nguyệt được ôm trong lòng .

      Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt, nhàng nhảy xuống, cười :“Càng chạy càng ‘ly hồn’, ngươi càng dùng nội lực áp chế nó, càng đau đớn hơn phải ?”
      Hắc y nhân gương mặt tái nhơt, khí huyết đảo loạn, thể khống chế. Phun ngụm máu, cả người vô lực, trong lòng vô cùng kinh hãi, mình trúng ám toán!
      “Hừ!” Hắc y nhân hừ lạnh tiếng , định ngồi xếp bằng xuống.

      “Hả? Chịu thua rồi sao?” Lăng Ngôn đứng bên cạnh Lê Ngạo Nhiên, thấy vậy liền chen vào.

      Lúc này, ánh đuốc từ xa càng lại gần, là Vương gia cùng thị vệ Vương Phủ. Bạch Nguyệt nhìn Hắc y nhân, hiểu được, khoanh tay chịu chết sao?
      Ánh lửa sáng vùng trời, bao vây Hắc y nhân tầng tầng lớp lớp. Hắc y nhân im lặng, ngồi ở đó.

      Hiền Vương cũng chạy đến, chỉ bình tĩnh nhìn Hắc y nhân. Dưới chân vũng máu, bị thương sao? Hiền Vương nhíu mày, trong lòng ngừng lo lắng , đó là Ngọc Điệp, là Ngọc Điệp sao?

      “Ngọc Điệp, là….. Ngươi….. Sao?” Hiền Vương run rẩy mở miệng từng tiếng.

      “Ngọc Điệp? Ha ha, ngươi cái gì vậy?” Hắc y nhân cười như điên dại.” Hiền



      Vương cơ trí cũng có lúc nhận lầm sao? Ngay cả chính người mình tin tưởng nhất cũng nhận lầm?”


      Hiền Vương giật mình, biết nên cái gì.


      “Giở khăn che mặt chẳng phải sao?” Lăng Ngôn mỉm cười, chậm rãi tiến lên.


      Hiền Vương há miệng thở đốc, lúc lâu vẫn được gì, chỉ trơ mắt nhìn Lăng Ngôn đến gần gã bịt mặt. Thầm sợ hãi, gương mặt dưới lớp vải đen kia, , thể là .


      Hắc y nhân thể cử động được nữa, chân khí chạy tán loạn trong cơ thể. Ly hồn châm? Ly hồn châm của Vô Ưu Cung chủ, nữ nhân này đúng là thể chạm vào? Hắc y nhân thở dài.


      Vải đen bị giật xuống đó là gương mặt ai cũng quen thuộc: Lâu Ngộc Điệp!


      “Ngọc Điệp! Ngọc Điệp!!! là ngươi? Tại sao? là ngươi sao?!” Hiền Vương thể tin hô to, đau lòng.


      “Ha ha...” Hắc y nhân cười to, cười tê tâm liệt phế, thanh còn cố ý đè nén, đúng là giọng của Lâu Ngọc Điệp. “Hiền Vương ơi, Hiền Vương, cả người tin tưởng nhất bên cạnh mình cũng nhận ra sao?”


      Mọi người giật mình, Hiền Vương cũng sững sờ.


      “Vương gia~~~~” giọng suy yếu từ phía sau vọng lại.


      Mọi người nhìn lại, lại thêm Lâu Ngọc Điệp được hai thị vệ dìu về phía này. Mọi người giật mình, thể tin được! Có hai Lâu Ngọc Điệp!!! Sao lại thế? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      Lê Ngạo Nhiên nhíu mày, là em song sinh sao?


      Hiền Vương run run, chạy nhanh đến cầm tay Lâu Ngọc Điệp, mừng như điên, giọng cũng nghẹn ngào. “Ngọc Điệp, Ngọc Điệp, là ngươi!” Hắc y nhân kia phải là Ngọc Điệp, tốt quá, phải , phải !


      “Vương gia, là ta.” Lâu Ngọc Điệp trả lời, ánh mắt lại lướt qua hắc y nhân ngồi kia, kẻ giống y như mình.


      “Có chuyện gì? là ai vậy?” Hiền Vương quay đầu nhìn kẻ kia.


      “Đó là bào đệ song sinh của ta. Lâu Ngọc Y.” Lâu Ngọc Điệp vừa ho khan vừa .


      “Ngươi bị thương?” Hiền Vương lo lắng, vỗ lưng Lâu Ngọc Điệp.


      “Ta có việc gì.” Lâu Ngọc Điệp đau thương nhìn người kia. “Ngọc Y, sao ngươi lại ngốc như thế?”


      lên quan tới ngươi, đó là chuyện của ta.” Lâu Ngọc Y gương mặt bất cần thèm quan tâm, chợt quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, ánh mắt loé sáng nóng rực, khẽ cười. “ đáng tiếc, thể thưởng thức tuyệt sắc giai nhân như vậy.”


      Bạch Nguyệt cũng nhìn , bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của , cảm thấy lạnh cả người, chuyện xảy ra quá đột ngột lại phức tạp khiến nàng khó mà tiêu hoá nổi. Đột nhiên cảm giác hông bị ôm chặt hơn, liếc nhìn vẻ mặt Lê Ngạo Nhiên vui. Bạch Nguyệt giật mình, cúi gằm, cố che giấu vui vẻ trong lòng.


      như vậy, đệ đệ của Lâu công tử là hái hoa tặc?” Lăng Ngôn nhíu mày, hết nhìn Lâu Ngọc Điệp lại đến nhìn Lâu Ngọc Y. Hai kẻ này hầu như thể phân biệt, thân hình cũng chẳng khác nhau là mấy. Chẳng lẽ, và Ngạo Nhiên đều đoán lầm?


      “Ngươi có biết mình phạm tội gì ?” Hiền Vương lạnh giọng.


      “Nên lăng trì, lóc thịt róc xương.” Lâu Ngọc Y thản nhiên trả lời, cười khẽ, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt của Bạch Nguyệt.” Tiểu nương tử, ngươi nên mặc nữ trang.”


      “Nhiều lời.” Lê Ngạo Nhiên vĩnh viễn là tay nhanh hơn miệng, bắn thanh ngân châm, điểm á huyệt Lâu Ngọc Y.


      “Ngọc Y!” Lâu Ngọc Điệp kêu thất thanh.


      Hiền Vương nhìn Lâu Ngọc Điệp lo lắng, nhíu mày, phất tay áo xoay người ra lệnh: “Mang về.”


      “Vương gia...” Lâu Ngọc Điệp há miệng muốn .


      “Có gì trở về sau. Thân mình thoải mái, trở về tìm đại phu.” Giọng Hiền Vương lạnh lùng có chút cảm xúc nào.


      Bạch Nguyệt bị Lê Ngạo Nhiên ôm về nhịn được, ngoái đầu nhìn Lâu Ngọc Y bị thị vệ áp tải. Lâu Ngọc Y cảm nhận được ánh mắt Bạch Nguyệt, ngẩng đầu, khẻ mỉm cười. Bạch Nguyệt nhìn mà run cả người vội quay đầu lại, dám nhìn nữa.


      Về tới Vương Phủ, Hiền Vương lệnh cho người nhốt Lâu Ngọc Y vào địa lao, chờ mai thẩm vấn, rồi sai đại phu chuẩn trị cho Lâu Ngọc Điệp.


      Ba người Lê Ngạo Nhiên trở về phòng của mình nghỉ ngơi.


      Ở trong phòng, Lăng Ngôn mỉm cười nhìn Bạch Nguyệt: “Bị doạ sợ hãi sao?”


      Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, lắc đầu, trả lời. “Lúc nhìn thấy Ngạo Nhiên sợ nữa, nhưng Ngạo Nhiên, sao huynh biết mà cứu ta?”


      “Nếu nàng ở mình, hái hoa tặc ra tay.” Lê Ngạo Nhiên bình tĩnh trả lời. Bạch Nguyệt trong lòng cảm thấy ấm áp, như vậy, luôn chú ý an toàn của nàng.


      “Đệ đệ của Lâu Ngọc Điệp hoá ra lại là hái hoa tặc, nghĩ tới được.” Lăng Ngôn cảm thán. “Cứ nghĩ là Lâu Ngọc Điệp, còn tưởng đúng là kẻ ‘mặt người dạ thú’.”


      Bạch Nguyệt nghe Lăng Ngôn phát biểu ý kiến cũng gì, chỉ là trong đầu lại loé lên chút suy nghĩ. lúc sau, mới chậm rãi .” Ta cảm thấy mọi việc đơn giản như thế.”


      “Hả?” Lê Ngạo Nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyệt.


      “Có ý gì? Lăng Ngôn cũng khó hiểu nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.
      Last edited: 19/3/15
      minhminhle thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37 :


      Hai người đều nhìn Bạch Nguyệt, chờ đợi Bạch Nguyệt trả lời.

      Bạch Nguyệt nhíu mày, chậm rãi :“ Theo ngay từ đầu Lâu Ngọc Điệp, quả là kẻ đáng nghi nhất. Nhưng khi vào Vương Phủ, lại hỏi ta sao bỏ đấu lạp xuống, buổi tối lại gặp ở hoa viên, nhưng đến yến hội lại thấy.”

      “ Hai người có giọng giống nhau, nên cả ta và Ngạo Nhiên đều phán đoán sai.” Lăng Ngôn vuốt cằm.

      Lê Ngạo Nhiên trầm giọng:“ Bạch Nguyệt ám chỉ ý khác.”

      Bạch Nguyệt mỉm cười với Lê Ngạo Nhiên, gật đầu :“ sai, ta nghĩ các ngươi vốn suy đoán lầm.”

      “ Có ý gì?” Lăng Ngôn nhíu mày khó hiểu.

      “ Hái Hoa tặc có lẽ chính là Lâu Ngọc Điệp, đệ đệ , Lâu Ngọc Y, có khi chỉ là hình nhân thế mạng mà thôi.” Bạch Nguyệt ra suy đoán của mình ,khiến Lăng Ngôn phải há hốc miệng.

      “ Tại sao lại như vậy?” Lê Ngạo Nhiên bình tĩnh hỏi.

      “ Chẳng lẽ các huynh để ý, lúc bắt được Lâu Ngọc Y, thái độ của rất kỳ lạ?” Bạch Nguyệt trầm tư, hồi tưởng lại. Thái độ dường như biết chắc rằng bị bắt, nhưng lại vô cùng bình thản, đến mức bình thường.

      Hai người kia quay mặt nhìn nhau , cùng rơi vào suy nghĩ.

      “ Quả rất kỳ quái, nhưng dường như cũng được thuyết phục cho lắm.” Lăng Ngôn nghi hoặc ra suy nghĩ của mình.

      “ Quan trọng là, ánh mắt Lâu Ngọc Y nhìn ta, nó chứa bất kỳ dục vọng nào, đây chẳng thể nào là biểu tên hái hoa nên có. Ta nghĩ những gì làm hình như là cố ý biểu mà thôi.” Bạch Nguyệt cúi đầu.“ Ta tuyệt đối thể nhìn lầm, tuyệt đối lầm.” biết bắt đầu từ khi nào, nàng chỉ cần nhìn vào mắt người khác là có thể thấy g khao khát bên trong con người họ, bắt đầu từ khi nào, chính nàng cũng thể nhớ nữa , chỉ biết nàng có thể nhìn thấy được

      Dục vọng bẩn thỉu qua ánh mắt họ nhìn mình. nhớ , hình như là chuyện rất lâu rồi, mà cũng giống như ở trước mắt.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt, hàng lông mi khẽ rũ xuống như che giấu ánh mắt đầy phiền muộn lẫn bi thương, khiến người ta phải đau lòng. Lê Ngạo Nhiên cau mày, nàng rốt cuộc trải qua những chuyện gì? Mà gương mặt nàng, thể đau xót nên có ở độ tuổi ấy?

      “Bạch Nguyệt…” Lê Ngạo Nhiên lên tiếng gọi, kéo Bạch Nguyệt ra khỏi suy nghĩ của nàng.

      “Hả?” Bạch Nguyệt nghe có người gọi mình, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đó, liền đối diện với đôi mắt xanh biếc, sâu thăm thẳm, lúc này lại chứa lo lắng, làm Bạch Nguyệt cứ ngây ngốc nhìn.

      có việc gì chứ?” Lăng Ngôn nhìn sắc mặt Bạch Nguyệt tựa hồ tốt lắm, lên tiếng hỏi.

      có việc gì, ta sao.” Bạch Nguyệt lắc đầu, muốn quên những thứ cố chôn sâu dưới đáy lòng.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt, im lặng chút mới . “Có lẽ Lâu Ngọc Điệp biết Lâu Ngọc Y nhận tội thay, nhưng cũng đứng ra giải thích.”

      “Ừ. Cho nên, có lẽ là Lâu Ngọc Y tự nguyện, xem vụ việc, hẳn là Lâu Ngọc Y đánh ngất Lâu Ngọc Điệp, sau đó giả mạo .” Bạch Nguyệt cắn chặt môi suy nghĩ.

      “Sau đó, bị Ngạo Nhiên bắn Ly hồn châm, bị bắt?” Lăng Ngôn tiếp lời.

      “Người này, tính toán rất kỹ lưỡng.” Bạch Nguyệt giờ hiểu được mọi việc. “ biết Lâu Ngọc Điệp có ý định xuống tay với ta, cũng biết thân phận Ngạo Nhiên, nhận ra các ngươi hoài nghi Lâu Ngọc Điệp, mà Ngạo Nhiên vẫn luôn chú ý ta. biết hết thảy, nên ra tay trước, đánh ngất Lâu Ngọc Điệp rồi giả mạo tới tìm ta.” Bạch Nguyệt đến việc Lê Ngạo Nhiên luôn chú ý đến nàng , cảm giác hơi ngượng ngùng, giọng cũng dần. Nhưng lại càng kinh ngạc với cách suy nghĩ chu đáo của Lâu Ngọc Y. như vậy, đối đầu với Ngạo Nhiên cũng chỉ là diễn? Làm như thế, là vì tên Lâu Ngọc Điệp sao?

      Sắc mặt Lăng Ngôn ngày càng khó coi: “Nếu đúng như vậy tên Lâu Ngọc Y này, so với ca ca của càng khó đối phó hơn nhiều. Đáng tiếc…”

      “Vương gia rất xem trọng tên Lâu Ngọc Điệp, tại, chỉ sợ cho dù biết hái hoa tặc là Lâu Ngọc Điệp, chắc thẳng tay trừng trị. Có khi là dùng Lâu Ngọc Y làm kẻ chết thay.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên nhận xét.

      “Nhưng mà, cho dù có xử lý Lâu Ngọc Y, vụ sát hại hàng loạt vẫn cứ diễn ra? Khi đó nên làm như thế nào?” Lăng Ngôn vừa rót chén nước vừa , “Nếu như vậy, những nữ nhân kia chết oan uổng.”

      Bạch Nguyệt nhớ lại những lời đồn đại, bị vũ nhục xong lại còn bị moi nội tạng. Buồn nôn! Giết cứ giết , sao lại còn làm chuyện tàn nhẫn như thế? Biến thái! Nữ nhân chẳng lẽ phải là người sao. Ta nhổ vào! Tên này mà bị trừ, sao làm người ta an tâm mà sống? “ thể buông tha Lâu Ngọc Điệp!” Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt quyết liệt .

      “Hai người này có lẽ có chuyện gì đó.” Lê Ngạo Nhiên tàn nhẫn cười. “Ta sai người điều tra rồi sau đó mới quyết định. Được rồi, khuya, Bạch Nguyệt nghỉ trước . Yên tâm, có chúng ta ở đây.”

      Bạch Nguyệt đứng dậy, mỉm cười gật đầu: “Ừ.” Xoay người về phía cửa, vừa bước tới cửa, Bạch Nguyệt đột ngột dừng lại, xoay người nhìn Lê Ngạo Nhiên.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt khó hiểu, Bạch Nguyệt tươi cười, khoảnh khắc này như bức tranh muôn hoa cùng nhau đua nở khoe sắc, rất chói mắt. “Ngạo Nhiên, có huynh… tốt.” Bạch Nguyệt bỏ lại câu đó rồi chạy nhanh ra khỏi phòng. Lê Ngạo Nhiên sững sờ tại chỗ.

      “Hắc hắc… Ha ha…” Lăng Ngôn nhìn Lê Ngạo Nhiên như hóa thạch, cười như điên.

      “Ngươi cút cho ta!” Lê Ngạo Nhiên thuận tay, ném ly trà, nhắm thẳng vào đầu Lăng Ngôn.

      “Aaaaa! Ta , ta .” Lăng Ngôn kêu thất thanh, tiện tay đón lấy cái ly, chạy nhanh ra khỏi phòng.

      Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại mình Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên thong dong ngồi xuống, rót ly nước, uống từng ngụm nước. Nhưng khóe miệng cong cong bán đứng chủ nhân của mình, cho thấy giờ tinh thần của rất tốt, cực tốt, phi thường tốt.

      Đứng dậy, lấy ra chiếc sáo ngọc được chế tạo khéo léo, tỉ mỉ, đặt lên môi, thổi hơi. Lát sau, ngoài cửa sổ xuất hắc y nhân, cung kính cúi đầu: “Chủ công có gì phân phó?”

      thăm dò hai người Lâu Ngọc Điệp và Lâu Ngọc Y.” Lê Ngạo Nhiên chắp tay sau lưng, nhìn trời đêm bên cửa sổ. Hai kẻ này mang đến cái gì thú vị cho đây, đáng chờ mong.

      “Tuân mệnh.” Hắc y nhân cung kính đáp.

      .” Lê Ngạo Nhiên phất tay.

      Hắc y nhân biến mất trong đêm tối.

      Lê Ngạo Nhiên xoay người lại, liếc nhìn cửa phòng.

      Ngạo Nhiên, có huynh, tốt.

      ? Nàng , có , tốt.

      Có cái gì lay chuyển trong lòng , là cái gì?...
      Last edited: 19/3/15
      minhminhle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38:

      Editor: h20voyeudau

      Trở lại viện của mình , Bạch Nguyệt cũng về phòng, mà ngồi trong tiểu đình ngắm trăng sáng đến thất thần.

      “ Bạch nương”

      Bạch Nguyệt nghe giọng từ phía sau, mắt Bạch Nguyệt phóng đại hết cỡ, là Lâu Ngọc Điệp! Cái tên biến thái này còn đến tìm nàng. Bạch Nguyệt cố để lộ cảm xúc của mình , từ từ xoay người, mỉm cười nhìn :” Lâu công tử, thân thể ngươi bị thương, sao lại ra đây?”

      “ Tại hạ, tại hạ tới thay tiểu đệ tạ lỗi.” Lâu Ngọc Điệp cắn môi, cố sức ra những lời này.

      Giải thích? Bạch Nguyệt thầm cười mỉa, cái tên dịu dàng, lịch này khi dối mặt đỏ, tim cũng chẳng đập nhanh nửa nhịp, lại còn chả biết thẹn.

      “ À, vì sao lại thế?” Bạch Nguyệt thản nhiên hỏi, trong giọng có chút cảm xúc.

      “ Bạch nương, may mắn người có việc gì, nếu , nếu tại hạ thể an lòng.” Lâu Ngọc Điệp ra vẻ ‘đau lòng’, khiến Bạch Nguyệt lạnh cả người.

      “ Chuyện này cũng chẳng liên quan Lâu công tử, đâu phải do người làm.” Bạch Nguyệt trả lời, kẻ bắt nàng phải tên Lâu Ngọc Điệp này.

      “ Nhưng…” Lâu Ngọc Điệp còn muốn cái gì đó, lại bị Bạch Nguyệt ngăn lại.

      “ Đêm khuya, Lâu công tử được khoẻ, nên về nghỉ sớm . Ta ở đây sao cả, về phần đệ đệ ngài, phải nhận hình phạt gì, ta tin Hiền Vương xử lí chu toàn. Chắc chắn cho ta công đạo.” Bạch Nguyệt còn kiên
      nhẫn để tiếp tục chuyện với .

      Lâu Ngọc Điệp nghe từ Bạch Nguyệt biết Hiền vương có cách xử lý, ánh mắt chất chứa nhiều điều khó , lại đau thương. Nhưng chớp mắt liền biến mất.

      “Vậy, tại hạ quấy rầy Bạch nương.” Lâu Ngọc Điệp chắp tay, rời .

      Bạch Nguyệt nhìn Lâu Ngọc Diệp, nhàng : “Lâu công tử, ngươi rất quan tâm đệ đệ mình sao?”

      “Ý nương là sao?” Lâu Ngọc Điệp đứng lại, quay đầu khó hiểu nhìn Bạch Nguyệt.

      “Nếu, nếu ta quan tâm đến ai đó, ta để người ấy chịu khổ, mặc kệ là chuyện gì cũng tuyệt đối để chịu bất cứ tổn thương nào.” Bạch Nguyệt ra những lời này, rồi lập tức nhanh chân rời , bỏ lại Lâu Ngọc Điệp.

      Lâu Ngọc Điệp nhìn Bạch Nguyệt dần biến mất, lâu vẫn nhúc nhích. Trong ánh mắt tràn đầy bi thương, cứ nhìn chằm chằm cái hướng kia, ánh mắt trống rỗng, đứng yên tại đó. Tựa hồ nhìn về nơi nào xa xăm, biết từ lúc nào, đứa bé luôn đứng sau lưng mình, cần mình che chở, trưởng thành. Và thậm chí, chuyện làm nó đều biết, nó biết từ khi nào? Nhưng nó có oán ghét , cũng chẳng báo quan bắt , mà lại làm ra chuyện ngốc đến nhường này! Nếu biết trước, để nó bị kéo vào… ! Thậm chí cả cũng… Lúc lâu sau, kéo bước chân nặng nề lảo đảo về phía thư phòng, nơi đèn đuốc vẫn còn thắp sáng.

      Lâu Ngọc Điệp vươn tay gõ cửa.

      “Ai?” Giọng Hiền vương truyền ra.

      “Vương gia, là ta.”

      “Ngọc Điệp! Mau vào.” Tiếng bước chân dồn dập, Hiền vương tự tay ra mở cửa.

      Tự mình đón Lâu Ngọc Điệp vào phòng, Hiền vương đóng cửa lại.

      trễ thế này, sao ngươi nghỉ ngơi? Thân thể của ngươi…” Hiền vương ân cần quan tâm.

      “Ta sao.” Lâu Ngọc Điệp ngắt lời Hiền vương, “Vương gia, ta…ta muốn gặp Ngọc Y.”

      Hiền vương vừa nghe, giật mình. gì, phất tay, trở lại bàn đọc sách.

      “Vương gia…” Lâu Ngọc Điệp lại mở miệng.

      Hiền vương cầm bút lên bắt đầu viết, cũng ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững : “Gặp làm cái gì? Tội sớm phải bị chém đầu. Ngươi gặp chỉ càng thêm đau lỏng mà thôi, bằng cứ để an tâm mà ra .”

      là đệ đệ duy nhất của ta, ta muốn gặp . Vạn mong Vương gia thành toàn.” Lâu Ngọc Điệp cắn chặt răng, từng câu từng chữ.

      “Ngọc Điệp, ngươi có đệ đệ song sinh, vì sao cho ta biết?” Hiền vương trả lời Lâu Ngọc Điệp, tay vẫn cầm bút viết từng nét từng nét giấy, chậm rãi ra nghi vấn trong lòng.

      “Ta…đệ đệ ta trời sinh tính tình quái gở, thích giao tiếp với mọi người, cho rằng con người ác độc, thích mọi thứ dơ bẩn, cho nên sống dật.” Lâu Ngọc Điệp chậm rãi trả lời.

      “Vậy sao?” Hiền vương thở dài, gác bút, rồi mới mở lời, “Tính quái dị, cho nên luôn cảm thấy tất cả nữ nhân đều bẩn thỉu, sau khi giao hoan, moi sạch nội tạng?”

      Lâu Ngọc Điệp cúi đầu, dám nhìn Hiền vương đối diện, cầu xin: “Cầu Vương gia khai ân, cho ta gặp .”

      “Gặp rồi làm gì?” Hiền vương cầm giấy, nhàng thổi khô nét mực, “Tội của tuyệt đối thể tha thứ.”

      “Vương gia!” Giọng Lâu Ngọc Điệp có chút nghẹn ngào muốn khóc. Đột nhiên nhớ tới lời Bạch Nguyệt , ‘Ngươi rất quan tâm đệ đệ sao? Nếu ta quan tâm đến ai đó, ta để người ấy chịu khổ, mặc kệ là chuyện gì tuyệt đối để chịu bất cứ tổn thương nào.’ Lâu Ngọc Điệp từ từ quỳ xuống, “Cầu Vương gia khai ân!”

      “Ngọc Điệp.” Hiền vương lạnh lùng trả lời, “Ngươi nghe cho , bổn vương đồng ý, ngươi được phép gặp .”

      “Vương gia, Vương gia! Kỳ , kỳ cái tên hái hoa tặc là ta! Là ta! Ngọc Y chỉ là muốn gánh tội thay ta mà thôi!” Lâu Ngọc Điệp thể chịu được nỗi khổ sở giày xéo trong tim , rốt cuộc thành hết những lời giấu kín.

      Hiền vương chẳng thèm liếc nhìn cái, chỉ chăm chú nhìn nét mực tờ giấy, đó ghi hai chữ ‘Cục định’.

      Thấy Hiền vương trả lời, Lâu Ngọc Điệp lại càng thêm gấp gáp, quỳ mặt đất, dập đầu, buồn bã: “Vương gia, ta chỉ có là người thân, cầu ngài khai ân…”

      “Lâu Ngọc Điệp!” Hiền vương đột nhiên mở miệng, giọng đầy khí phách của vương gia uy quyền, “Ngươi nghe bổn vương cho , Lâu Ngọc Y là tên hái hoa tặc. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, cho phép ngươi tiếp tục ở đây xằng bậy.”

      “Vương gia!” Lâu Ngọc Điệp khiếp sợ, thậm chí tuyệt vọng. ! thể như vậy! Đứa bé kia đáng bị như thế! nên!

      “Đêm khuya, ngươi lui ra trước !” Hiền vương vo nát tờ giấy, “Bổn vương muốn nghỉ ngơi.”

      “Chậc…chậc…nghe chút…” Đột nhiên giọng trêu cợt từ ngoài cửa truyền vào, “Chúng ta nghe được cái gì đây.”

      Trong thư phòng, hai người đều kinh hãi, ngoài phòng có người từ khi nào? Chẳng phát ra, lại có hạ nhân ngăn cản? Hiền vương kinh hãi, đẩy cửa, đó là…
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      minhminhle thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39

      Hai người trong thư phòng kinh hãi, khi nào có người xuất , phát ra, mà cũng có ai ngăn cản? Hiền Vương kinh hãi, vội vàng mở cửa, nhận ra đôi mắt ngọc biếc, Lê Ngạo Nhiên, còn có Lăng Ngôn đangmỉm cười cất giọng giễu cợt. Thậm chí, có cả Bạch Nguyệt, mặt đổi sắc lạnh lùng nhìn họ.

      “Lê công tử, các ngươi…” Hiền Vương nghẹn lời.

      “Các ngươi, đều nghe .” Lâu Ngọc Điệp ngược lại, tỏ ra bình tĩnh đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng nhưng cũng hàm ý khẳng định.

      “Ha ha, xem ra chúng ta vô tình nghe được chuyện cơ mật gì đây…” Lăng Ngôn cười nhạo.

      “Lê công tử” Giọng Hiền Vương có chút cầu xin.

      Lê Ngạo Nhiên trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Lâu Ngọc Điệp, : “Tên kia, trúng Ly hồn châm của ta, 3 ngày sau nếu ta rút ra, xuất hồn.”

      “Nghĩa là gặp Tiểu Bạch.”

      Bạch Nguyệt nhún vai, thèm để ý.” Đừng là ngươi biết Tiểu Bạch nhé, là Bạch Vô Thường trong Hắc Bạch Vô Thường.”

      Lăng Ngôn nhịn cười, nhìn hai người bên cạnh chút, vẻ mặt rất nghiêm túc như chuyện đứng đắn, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Hai người này tại sao lại có thể đem chuyện như vậy được cách khôi hài như thế, mà hai người ngay cả chân mày cũng nhăn chút nào.

      Mà Lâu Ngọc Điệp dường như nhận ra, đó chỉ là lời bông đùa, mặt tái mét, hét toáng lên: “, đệ đệ đáng phải chịu tội như thế!”

      đáng? Vậy là ngươi sao? Lâu Ngọc Điệp công tử. Hả?” Bạch Nguyệt giọng điệu mỉa mai.

      Từ đêm đó, Hiền Vương nhận ra Bạch Nguyệt là nữ nhân, đây là lần đầu tiên cẩn thận đánh giá Bạch Nguyệt. Rồi chợt hiểu ra, vì sao Ngọc Điệp xuống tay với nàng, quả là vưu vật chốn nhân gian.

      Đương nhiên, kẻ phải chịu chính là ta!” Lâu Ngọc Điệp suy sụp cúi đầu, vai hơi run, giọng tuyệt vọng, bi thống.” Cho nên ta cầu Vương gia, buông tha , hết thảy đều do ta làm. Đương nhiên, hậu quả phải do ta gánh vác.”

      Bạch Nguyệt nhìn kẻ tuyệt vọng cùng cực kia, khó có thể liên hệ với tên hái hoa tặc biến thái. Nhưng , chính là .

      “Ngươi gánh vác? Ngươi chết, những thiếu nữ kia có thể sống lại sao? Ngươi có thể gánh vác cái gì chứ?” Giọng Bạch Nguyệt đầy khinh thường và miệt thị.

      Chân mày Hiền Vương nhíu chặt, biết suy nghĩ cái gì. Lâu Ngọc Điệp nghe Bạch Nguyệt chỉ trích, khẽ cúi đầu che ánh mắt của nhưng trong mắt hoàn toàn chút hối hận nào, bọn họ chết là xứng đáng.

      “Ngươi lòng quan tâm ?” Bạch Nguyệt khẽ cười, nhưng lại thấy Hiền Vương cảm thấy ngờ vực.

      “Quan tâm, điều đó là đương nhiên, nó là người thân duy nhất, ta thể mất nó được.” Lâu Ngọc Điệp kích động, nắm chặt tay đến trắng bệch.

      “Ngươi để ý? Chê cười. Người nghĩ đến những việc ngươi làm ảnh hưởng gì tới sao?” Bạch nguyệt khinh thường. “Giờ tốt rồi, gánh hết tội thay người, bị lăng triif xử tử.”

      !” Lâu Ngọc Điệp kích động hét rống lên, dọa Bạch Nguyệt nhảy dựng.

      cái gì? Hình như Hiền Vương rất coi trọng ngươi nha” Bạch Nguyệt trầm giọng cay nghiệt. Giờ mất người quan trọng nhất, ngươi có hiểu nỗi thống khổ của thân nhân họ ?”

      Lâu Ngọc Điệp run rẩy, cố khống chế cảm xúc. Nữ nhân đều đáng chết! sai, đ[f dơ bẩn như thế, đáng sống đời này! Đều dùng loại ánh mắt mê đắm nhìn , đáng chết! chỉ thỏa mãn các nàng mà thôi, tặng các nàng cái chết trong sạch nhất.

      Hiền Vương như cảm thấy Lâu Ngọc Điệp khác thường, nhàng lên tiếng gọi: “Ngọc Điệp?”

      Lâu Ngọc Điệp hồi tỉnh, quỳ gối trước Hiền Vương, thống khổ : “Vương gia, xem như Ngọc Điệp cầu xin người, tha cho đệ đệ ta, ta mới là kẻ đáng chết, ta nguyện ý nhận tội!”

      Hiền Vương cắn môi, siết chặt tay, thể mất Ngọc Điệp, nhưng giờ… Nhìn người đàn ông mắt xanh biếc kia, hiểu thủ đoạn và quyền lực của người này. Muốn bảo vệ Ngọc Điệp, rất khó, nên làm cái gì bây giờ?

      “Lê-công-tử.” Hiền Vương ra từng chữ, từng chữ cách ràng, bất ngờ quỳ gối trước mặt Lê Ngào Nhiên, giọng quyết tuyệt: “Cầu xin Lê công tử tha cho Ngọc Điệp, ta có thể cam đoan cho phép Ngọc Điệp làm chuyện như vậy nữa!”

      Lâu Ngọc Điệp trợn to mắt, Vương gia làm cái gì vậy? Ngài vì mà cầu xin tên thường dân?

      ! Vương gia, ngài đứng lên!” Lâu Ngọc Điệp chạy lại gần, kéo tay Hiền Vương, nhưng Hiền Vương vung mạnh, giãy ra, rồi kiên quyết nhìn Lê Ngạo Nhiên: “Cầu xin Lê công tử buông tha Ngọc Điệp.”

      Lê Ngạo Nhiên nhắm mắt, hít sâu hơi, trả lời, chỉ quay đầu nhìn Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt trừng mắt, lấy tay chỉ chỉ bản thân: “Hỏi ý ta?”

      Lăng Ngôn trợn mắt, bất đắc dĩ gật đầu thay Lê Ngạo Nhiên. Dù sao, việc này cũng là do Bạch Nguyệt phát ra.

      Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên cuối cùng gật đầu với mình, nhịn được giựt giựt khóe miệng. Đáng chết dám đẩy việc khó khăn này cho nàng. Người quỳ kia là ai chứ? Là Vương gia đấy! Nhưng khi liếc Lâu Ngọc Điệp, Bạch Nguyệt lập tức lạnh mặt. Đó là ai? Tên cuồng sát biến thái! Nhiều nữ nhân chết oan dưới tay , mà chết thảm còn chưa , vậy mà còn phải chịu tra tấn tàn nhẫn! thể tha, dù trái đất có quay ngược cũng thể!

      Liếc Lê Ngạo Nhiên cái, Bạch Nguyệt chậm rãi mở miệng: “Nếu thế , hay là để kẻ trong ngục kia chết thay Lâu công tử ?” Bạch Nguyệt cười tà mị, lời vừa thốt ra, Hiền Vương vui mừng, Lâu Ngọc Điệp há hốc miệng, đau đớn nên lời. Lăng Ngôn khó hiểu. Lê Ngạo Nhiên chẳng gì, chờ Bạch Nguyệt tiếp lời: “Sau đó, chúng ta xem hành trình, tận mắt nhìn đao phủ xẻo từng miếng thịt người tên ác tặc, 3000 đao. Nếu chịu được, chúng ta có thể dùng thuốc cầm máu của Ngạo Nhiên, cực tốt, cam đoan chịu đủ hình phạt, thiếu cái nào!” Bạch Nguyệt quắc mắt quan sát Lâu Ngọc Điệp đờ đẫn đứng tại chỗ.

      “Như thế được ? Để ngươi tận mắt chứng kiến người thân của mình phải chịu cái chết tàn khốc nhất!” Bạch Nguyệt cúi đầu cười: “Sau đó, nửa đời còn lại, Lâu công tử sống trong áy náy, và hối hận đến cuối đời.”

      Hiền Vương nuốt nước miếng, thư phòng hoàn toàn lặng yên có bất kỳ tiếng động nào.

      “Chỉ cần các vị buông tha Ngọc Điệp.” lúc sau, Hiền Vương cất giọng trả lời.

      Lâu Ngọc Điệp cắn chặt môi, đến mức chảy máu cũng phát , định mở miệng Bạch Nguyệt nâng tay ngắt lời: “Đừng có gấp, Vương gia, điều kiện của ta vẫn chưa xong đâu.”

      “Còn có điều kiện gì? Xin cứ !” Hiền Vương nhăn mặt, khó khăn thốt nên lời.

      “Ta muốn , cả đời này cũng thể làm hại người phụ nữ nào khác nữa. cách khác, ta muốn còn là người đàn ông chân chính, hơn nữa, phải do chính Hiền Vương ra tay.” Bạch Nguyệt cười rộ lên, cách nhàng thốt ra lời “vô hại: như vậy.
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :