1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30 : Biến thái


      Đầu hè, mặt trăng còn khuyết, nhưng ánh sáng vẫn ngời ngời, gió có chút khô nóng, lại đa tình chơi đùa những đóa hoa mềm mại, mang mùi hương nhàng, phiêu đãng.

      cái bóng màu đen nhanh nhẹn mở cửa sổ, nhảy vào lầu các. Lấy ra ống trúc , thổi vào trong ít làn khói trắng, rồi cẩn thận nghe ngóng tiếng động bên trong. lúc sau, vẫn có tiếng động nào.

      Lầu các có mùi tự nhiên, giống hoa thơm mà dường như phải. Sau tầng tầng rèm che là chiếc giường gỗ điêu khắc hình hoa tinh sảo. Trước giường có giá nến, ánh lửa mông lung, thiên hạ nằm đằng sau tầng sa mỏng nhu nhược như tơ liễu phất phơ.
      Dáng người nữ tử tinh tế, nằm nghiêng, tóc mây phân tán, bàn tay trắng nõn. Quả là tuyệt sắc giai nhân.

      Hắc y nhân nhìn lúc, rồi vén sa trướng bước vào, cảnh đẹp như thế, giai nhân kiều mỵ như vậy, hưởng thụ quả rất lãng phí .

      Thiên hạ giường dần ngẩng đầu nhìn, đôi mắt thu thủy mông lung, mơ hồ nhìn hắc y nhân. Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong chốc lát, hắc y nhân mở miệng.

      ” Tiểu thư…..”

      Dưới tác dụng của khói mê ban nãy, giọng của hắc y nhân cũng trở nên rất dịu dàng nhu hòa, giống như cơn gió xuân đánh thức đóa hóa, làm tâm tư nàng nhộn nhạo.

      Hắc y nhân từ từ vươn tay, vuốt ve khuôn mặt thiên hạ giường, rồi tiến lại gần. Bàn tay kia kéo hạ rèm che, phút chốc, trong trướng, cảnh xuân triền miên.

      --- ------ ------ ------ ------ ------

      Bạch Nguyệt ngồi trong xe ngựa, sờ sờ khối Cửu liên ngọc đeo trước ngực. Cảm giác mát lạnh của ngọc truyền đến, làm Bạch Nguyệt cảm thấy vô cùng mát mẻ. Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn cưỡi ngựa, kèm bên hông xe. Vén rèm xe, Bạch Nguyệt nhìn thành trì phía trước , tò mò hỏi:“Đó là Đồng thành?”

      “Đúng vậy, nương, là Đồng thành, là nơi tài tử bốn phương tụ họp.” Xa phu nhiệt tình giải

      thích.

      “Tài tử tụ họp?” Bạch Nguyệt lặp lại, khó hiểu.

      “Ha ha. Tam giáp đứng đầu của khoa cử đều có tài tử Đồng thành.” Xa phu cười.

      “À, ra là vậy.” Bạch Nguyệt gật đầu hiểu .

      Xe ngựa dừng lại đóng thuế ở cửa thành, sau đó đoàn người tiến vào thành. Đường phố phồn hoa làm Bạch Nguyệt phải ghé mắt nhìn. Đột nhiên có tiểu đội Bộ khoái với vẻ mặt ngưng trọng ngang qua. Bạch Nguyệt nhìn đám bộ khoái đều theo binh khí, ngạc nhiên, là ‘Cảnh sát’ ở thế giới này? vội vàng như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?

      Ba người vừa tiến vào quán trọ, chung quanh liền vang lên ít tiếng xì xào bàn luận. Bạch Nguyệt hiểu bọn họ là về Lê Ngạo Nhiên. Bạch Nguyệt kéo đấu lạp đầu, cười thầm, nếu phải là hồng nhan họa thủy, chắc cũng là lam nhan họa thủy. Lê Ngạo Nhiên xuất sắc như vậy, khỏi làm người ta phải kinh ngạc. Nàng muốn biết, nếu bị vị phu nhân nhìn trúng, tìm gây phiền toái, biết giải quyết thế nào nhỉ.

      Tiếng cảm thán xung quanh dần có xu thế lan rộng. Lê Ngạo Nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua, mọi người liền có cảm giác như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, thể nhúc nhích. Đến khi Lê Ngạo Nhiên thu hồi ánh mắt, mọi người như trút được gánh nặng, lập tức cúi đầu, ai làm chuyện nấy nhưng toàn thân chảy tầng mồ hôi lạnh, thể chịu được ánh mắt lạnh lùng của gã nam tử này.

      Bạch Nguyệt tự chủ giật giật khóe miệng, ánh mắt còn có công năng đông cứng vật, trời nóng, mà bị nhìn có khi chẳng cần quạt cũng mát.

      Sau đó, Bạch Nguyệt lại bị những tiếng nghị luận chung quanh hấp dẫn.

      “Biết ? Đêm qua, thiên kim nhà Lý viên ngoại lại bị hạ độc thủ.”

      “A, là vị tiểu thư tinh thông thư pháp, dung mạo như hoa kia?”

      “Cũng biết, nếu thế đáng tiếc, nghe tử trạng (tình trạng lúc chết) giống như những người trước.”

      “Đều bị cường bạo rồi khoét sạch nội tạng?”

      “Đúng vậy! Tên hái hoa tặc chẳng biết từ đâu, chưa đến việc hủy trong sạch nương nhà người ta xong, còn đem giết, sau đó moi nội tạng rửa sạch, rồi sắp xếp đặt đầu giường.”

      “Nôn… Trương huynh, đừng nữa, cơm vẫn chưa dùng xong đấy!”

      “Aizzz…”

      Bạch Nguyệt nghe hết thảy, kinh ngạc, đây là tên biến thái cuồng sát điển hìnhak! Ngẩng đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, Lê Ngạo Nhiên bình tĩnh, nhưng đáy mắt che giấu có chút suy tư. Hiển nhiên, cũng nghe những lời bàn tán.

      “Ba gian phòng thượng hạng.” Lăng Ngôn cũng nghe lời bàn tán, ngẩng đầu với chưởng quầy, rồi lấy đỉnh bạc đặt lên quầy.

      “Vâng, Tiểu Lý Tử, mang khách quan lên lầu.” Chưởng quầy nhận bạc, mặt mày hớn hở thét to.

      “Đến.” Tiểu nhị tiến lên, hành lễ mời ba người. “Các vị, thỉnh.”

      góc khuất của tiểu lâu, có đôi mắt vẫn chăm chú quan sát ba người Bạch Nguyệt. Lê Ngạo Nhiên tựa hồ có cảm giác được có tầm mắt theo dõi, ngẩng đầu quét mắt nhìn tứ phía, nhưng nhìn ra kẻ nào, hơi nhíu mày, nhưng lập tức theo Bạch Nguyệt lên lầu.

      Bạch Nguyệt đưa tay điều chỉnh đấu lạp, hé lộ ra đôi tay trắng nõn như ngọc. Đôi mắt người trong góc chợt lóe sáng, như con thú phát ra con mồi, nhìn thẳng cổ tay Bạch Nguyệt. Ánh mắt từ tay Bạch Nguyệt dời xuống, quần áo rộng che giấu thân mình, nhưng che lấp được dáng điệu thướt tha của nương.

      Chờ đám người Bạch Nguyệt lên lầu, người kia chậm rãi đến chỗ chưởng quầy. “Tính tiền.”

      “Được.” Chưởng quầy thét to, tay nhanh chóng gảy bàn tính.

      Người kia thả đỉnh bạc, rồi cần trả lại, rời . Chưởng quầy cầm đỉnh bạc, miệng cười tươi như hoa, thầm nghĩ, hôm nay hoàng lịch ngày đại cát, quả vậy.

      Bỏ lại bạc, người kia quay đầu nhìn thang lầu nơi Bạch Nguyệt biến mất, khóe miệng nở ra nụ cười tàn nhẫn.

      -------------

      Ba người lên lầu, chờ tiểu nhị rời , Lăng Ngôn lười biếng tựa vào tường. “Ngươi thấy thế nào?”

      Lê Ngạo Nhiên hơi nhắm mắt: “Trước kia, Hữu trưởng lão của Tà giáo có sở thích tìm kiếm ý trung nhân để cùng hợp hoan rồi sau đó giết chết moi nội tạng.”

      “Nhưng kẻ đó chết hai mươi năm trước.” Lăng Ngôn nhíu mày. “Là ai có ham mê biến thái giống ?”

      “Vì sao phải khoét nội tạng? Còn rửa sạch?” Bạch Nguyệt nghe xong, cả người lạnh run.

      “Bởi vì cảm thấy nội tạng sạch , cần phải rửa sạch những nữ tử từng cùng mình hoan ái.” Lê Ngạo Nhiên nhàng đáp.

      “À.” Bạch Nguyệt nuốt nước miếng. thế giới còn có kẻ biến thái như vậy? “ thích nam nhân?” Bạch Nguyệt chợt thốt ra câu kì quái, ánh mắt hiểu nhìn gương mặt hoàn mỹ của Lê Ngạo Nhiên.

      Lăng Ngôn nhịn được, bật cười. Lê Ngạo Nhiên cố nhịn xuống, lạnh lùng mở miệng : “.” Dứt lời, xoay người vào phòng của mình.

      Bạch Nguyệt vui sướng khi người gặp họa, Lăng Ngôn nhún vai, cũng xoay người về phòng.

      Ban đêm, mọi người ăn cơm xong, liền sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

      bóng đen nhàng xuất nóc nhà, nhanh chóng chạy về hướng quán trọ, nơi đám người Bạch Nguyệt ở.
      Last edited: 15/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31:


      Đêm.

      Cơn gió nhàng vút qua trời đêm, dấu vết.

      bóng đen nhàng di chuyển nóc nhà trọ. Cẩn thận gỡ từng viên ngói, đột nhiên dừng tay, bật dậy nhảy ra xa, biến mất trong màn đêm cách nhanh chóng.

      Trong bóng đêm, Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn lẳng lặng đứng nhìn, lạnh lùng quan sát nóc nhà có bóng người. Lăng Ngôn mỉm cười:“ Rất cảnh giác, còn biết chạy.”

      Lê Ngạo Nhiên hừ lạnh, cúi đầu nhìn dưới chân, phía dưới đúng là phòng nghỉ của Bạch Nguyệt. Lê Ngạo Nhiên hơi nhíu mày. Kẻ vừa rồi thân thủ bất phàm, cư nhiên nhanh như vậy theo đuôi Bạch Nguyệt. từ khi nào phát ra Bạch Nguyệt là nữ phẫn nam trang ?

      “ Người này tầm thường, nhanh như thế mà theo dõi Bạch Nguyệt, mắt của tệ.” Lăng Ngôn trầm giọng .

      Lê Ngạo Nhiên gật đầu, ống tay áo phất cái, thân mình nhàng nhảy xuống, ngay lập tức, Lăng Ngôn cũng theo sát.

      góc tối, hắc y nhân há miệng thở hổn hển, mồ hôi chảy ướt cả áo. Vừa rồi toàn lực phi thân chạy làm hao tổn hầu hết nội lực của , tại chẳng còn chút sức lực nào. Chờ hơi thở hồi phục, hắc y nhân cởi quần áo, để lộ ra thân bạch y, tháo ra mặt nạ, cất vào ngực, rồi chậm rãi ra ngõ tối.

      --- ------ ------ ------ ------ ---------

      Đêm nay, Bạch Nguyệt ngủ rất say, mấy ngày liên tục chạy làm nàng vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn chẳng hề hay biết xảy ra chuyện gì.

      Sáng sớm hôm sau, trước cửa quán trọ xuất hai cỗ xe ngựa xa hoa. Làm người ta chú ý, phải bởi vì nó sang trọng, cũng chẳng bởi theo sau nó đoàn người hầu mà là huy hiệu hoàng gia khắc xe. Từ xe, bước xuống hai người, người đầu tiên quần áo xa hoa, đầu đội kim quan, ôn nhuận
      Như ngọc. Người phía sau mặc quần áo xanh, tác phong nhanh nhẹn, mặt luôn treo nụ cười . Ánh mắt ôn nhu khến cho bao nữ tử xung quanh mê say, đây là Hiền Vương, và người hầu thân cận, Lâu Ngọc Điệp.

      Người biết Lâu Ngọc Điệp, có lẽ vừa nghe tên cười khinh, nam nhân mà tên tựa nữ tử, nhưng những ai hiểu biết lại kính phục vì học thức yên thâm cùng phong độ chững chạc. vốn có thể tham dự khoa cử, nơi có đất dụng võ, nhưng vì báo đáp ân tình Hiền Vương, lưu lại phò tá Hiền Vương. biết là bao nữ tử thầm thương trộm nhớ, số lượng bà mối tới cửa cầu hôn có thể đạp đổ đại môn, nhưng vẫn bất vi sở động, uyển chuyển cự tuyệt tòn bộ.

      Về phần Hiền Vương, vừa nghe danh hào biết đó là người như thế nào. Bởi vì nhân đức, đương kim Hoàng Thượng ngự phong Hiền Vương. Cái gì gọi là dân như con, chính khí nghiêm nghị, đều là dân chúng đánh giá.

      tại hai nhân vật truyền kỳ lại cùng xuất trước quán trọ , dĩ nhiên khiến dư luận xôn xao.

      Bạch Nguyệt bất mãn mở mắt, đứng dậy, mặc quần áo rửa mặt, ra mở cửa. Nhìn thấy Lăng Ngôn cũng tỏ vẻ bất mãn, đứng ở hành lang, còn thấy Lê Ngạo Nhiên xuất .

      “Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm ồn ào như thế?” Bạch Nguyệt dịu mắt, ngáp dài.

      Lăng Ngôn nhìn Bạch Nguyệt mà ngây ngốc, mái tóc đen dài vén qua bên, cái miệng có chút bất mãn nhếch lên, quả là mỹ nhân! Bạch Nguyệt ngẩn đầu thấy Lăng Ngôn sững sờ, sờ mặt mình, mới nhớ ra mình vẫn chưa đội đấu lạp. Bạch Nguyệt ho , thức tỉnh Lăng Ngôn đứng thất thần, Lăng Ngông ngượng ngùng nhìn ra chỗ khác. Bạch Nguyệt cũng chẳng thèm để ý, nàng biết Lăng Ngôn có ý nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc mà thôi.

      Cho tới khi Bạch Nguyệt đội đấu lạp trở ra, Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn đứng đợi ở cầu thang.

      “Dưới đó có chuyện gì à? Sao lại ầm ĩ như thế?” Bạch Nguyệt nghi ngờ giọng hỏi. Nàng rất hạn chế chuyện, tuy rằng phần thân nam trang, nhưng giọng trong trẻo, câu hồn thể che dấu được.

      “Hình như là phu quân ngươi lại trước lấy chuyện nha.” Lăng Ngôn mở miệng trêu ghẹo.

      “Là Hiền Vương.” Lê Ngạo Nhiên cũng phản đối Lăng Ngôn, bỏ lại ba chữ, rồi chậm rãi xuống lầu. Bạch Nguyệt liếc xéo Lăng Ngôn, Lăng Ngôn lại giả vờ như thấy, theo xuống lầu muốn xem kịch vui đây.

      “Hiền Vương là ai?” Bạch Nguyệt giọng hỏi Lăng Ngôn.

      “Trước kia có chút giao tình với Ngạo Nhiên, biết vì sao lại biết chúng ta ở đây, liền đến bái phỏng.” Lăng Ngôn giải thích.

      “À!” Bạch Nguyệt nhìn trận thế ngoài nhà trọ, thầm cảm thánh, Lê Ngạo Nhiên đơn giản. Vương gia cũng phải tự mình đến tìm .

      Bạch Nguyệt theo Lăng Ngôn xuống lầu. Hai người kia vừa thấy Lê Ngạo Nhiên xuất lập tức tiến lên chào hỏi.

      “Lê công tử.” Hiền Vương khách khí tiến lên.

      “Vương gia.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên gật đầu. Mọi nguời chung quanh thầm bàn luận, đoán người này là ai, có thể khiến cho Hiền Vương đãi ngộ như vậy. Mà vô lễ như thế Hiền Vương cũng trách tôi.

      “Lê công tử, lâu gặp.” Hiền Vương mỉm cười.

      “Đa tạ. Vương gia tìm ta có chuyện gì sao?” Vẻ mặt Lê Ngạo Nhiên vẫn thản nhiên như cũ.

      “Nghe Lê công tử tới Đồng thành, ta tự nhiên muốn đến bái phỏng, nếu Lê công tử chê liền…” Lời Hiền Vương chưa dứt, bị Lê Ngạo Nhiên khách khí đánh gãy.

      Thị vệ phía sau Hiền Vương định quát lớn, lại bị ánh mắt Lâu Ngọc Điệp ngầm ngăn lại. Trong lòng thầm mắng mấy tên ngu này nhận ra Vương gia đối với nam tử kia chưa từng xưng “Bản vương” sao.

      cần.” Lê Ngạo Nhiên xoay người, ngồi tại đại ảnh nhà trọ. “Ta còn chưa ăn điểm tâm.”

      Bạch Nguyệt nhìn , chẳng để chút mặt mũi nào cho Hiền Vương. Lăng Ngôn tiêu sái, đến bên cạnh ngồi xuống. Vẫy tay với Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt vui vẻ ngồi xuống. Lâu Ngọc Điệp nháy mắt với hạ nhân, lập tức có người bưng điểm tâm, món cháo nóng hỏi đặt lên bàn. Bạch Nguyệt khỏi nhìn Lâu Ngọc Điệp thêm lần nữa, nhân tài, nhân tài chân chính!

      Lê Ngạo Nhiên khách khí bắt đầu dùng bữa. Khí thế này làm Bạch Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trói, thế này mới xứng gọi là “tai to mặt lớn”.

      Hiền Vương tựa hồ còn muốn thêm, Lâu Ngọc Điệp hường Hiền Vương lắc đầu, ý bảo cần sốt ruột. Hiền Vương thế này mới ngừng cước bộ, khách khí với Lê Ngạo Nhiên: “Nếu Lê công tử thích ở đây, ta cũng cưỡng cầu. Chính là Lê công tử có gì cần ta hổ trợ, cứ việc mở miệng.”

      Lê Ngạo Nhiên gậy đầu: “Được.”

      Hiền Vương hình như có việc khó , nhưng mãi vẫn chưa mở miệng được, rồi khẽ thở dài, quay người bước . Lâu Ngọc Điệp cũng theo Hiền Vương, xoay nguồi ra cửa.

      “Đợi .” Lê Ngạo Nhiên đột nhiên mở miệng.

      Mọi người kinh ngạc, Bạch Nguyệt cũng hiểu ngẩng đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên. Thế nhưng, chỉ thấy khuôn mặt vân lạnh lùng vô cảm.
      Last edited: 15/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32:


      “Đợi .” Lê Ngạo Nhiên đột nhiên mở miệng.

      Mọi người kinh ngạc, Bạch Nguyệt cũng cảm thấy khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên. Nhưng mặt vẫn là lạnh lùng như cũ , hề có tia cảm xúc nào.

      Hiền Vương sững sốt, vẻ mặt ngời sáng hi vọng, quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên chậm rãi nhấp ngụm cháo, sau đó lạnh nhạt :“Chờ chúng ta dùng xong, cùng Vương gia về phủ.”

      Kinh ngạc, kinh hỉ lần lượt lên gương mặt Hiền Vương, Lâu Ngọc Điệp nhàng ho khan vài tiếng muốn nhắc nhở Hiền Vương. Tuy rằng biết Lê Ngạo Nhiên vì cái gì thay đổi chủ ý, nhưng đối với Hiền Vương mà , tại chỉ cầu mong được như thế. Chỉ cần Lê Ngạo Nhiên đồng ý, chẳng phải mọi việc đều có thể giải quyết?

      Bạch Nguyệt lời nào, chỉ chăm chú nhấm nháp điểm tâm Hiền Vương mang đến, hương vị tốt. Lăng Ngôn cũng rất bình tĩnh, bởi vì biết Lê Ngạo Nhiên làm gì cũng suy nghĩ chu toàn.

      Vì thế, trong tửu lâu , Hiền Vương và Lâu Ngọc Điệp lẳng lặng đứng bên, kiên nhẫn chờ đợi đám người Lê Ngạo Nhiên ăn xong. Mọi người kinh ngạc, nhưng chẳng kẻ nào dám xì xầm thảo luận.

      Bạch Nguyệt cảm nhận được ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây, nhưng vẫn ăn rất ngon miệng. Dù sao cũng chả ảnh hưởng gì đến nàng. Kiếp trước phải sống vô cùng khổ cực luyện cho nàng khả năng chịu đựng và cường ngạnh cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ chút xíu này có là gì.

      Ba người dùng xong bữa, Lê Ngạo Nhiên tự nhiên tiếp nhận khăn tay của người hầu bên cạnh, nhàng lau miệng. Bạch Nguyệt trợn mắt, nam nhân này đúng là biết cách hưởng thụ, vậy trông còn rất thoải mái nữa chứ. Nhìn qua Lăng Ngôn cũng như thế, Bạch Nguyệt cũng chả cần khách sáo, đưa tay đón nhận.

      “Lê công tử, thỉnh.” Lâu Ngọc Điệp tiến lên trước, làm tư thế thỉnh.

      Lê Ngạo Nhiên bình thản, ung dung, từ từ về phía trước, rồi đột nhiên xoay người, kéo tay Bạch Nguyệt, đỡ Bạch Nguyệt bước lên xe ngựa truớc. Hành động này rơi hết vào mắt Lâu Ngọc Điệp, bất động thanh sắc cùng Hiền Vương lên cỗ xe khác.

      Hai cỗ xe dần dần rời nhà trọ, về Hiền Vương Phủ.

      Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt khó hiểu:“Vị Vương gia này có việc nhờ huynh sao?”

      Lê Ngạo Nhiên :“Ừ.”

      Lăng Ngôn tiếp lời:“Nghe Hiền Vương gia trước đây lâu, lập vị Trắc phi, rất sủng ái. Nhưng cách đây mấy hôm, lại bị bệnh liệt giường, đến cả Ngự y cũng thể chữa khỏi.”

      “Trắc phi? Sủng ái?” Bạch Nguyệt nghiền ngẫm hai từ, hai người kia cảm giác giọng điệu Bạch Nguyệt có chút khinh thường.

      cách khác, Vương gia này có rất nhiều phi tử ?”

      “Làm Vương gia có rất nhiều phi tử là bình thường . Này phải do chính làm chủ được.” Ngữ khí Lăng Ngôn cư nhiên có đồng tình. Bạch Nguyệt nghi ngờ, chẳng qua chỉ là Vương gia, đâu phải Hoàng Thượng, đối với Phi tử, chẳng lẽ thể tự chủ?

      Lăng Ngôn dường như nhận ra nghi vấn của Bạch Nguyệt, cúi đầu bổ sung:“ tại Hoàng Thượng có căn cơ vững vàng, Hiền Vương là bào đệ cùng mẹ ruột với đương kim Hoàng Thượng.” Bạch Nguyệt hiểu, hóa ra là hôn nhân chính trị.

      Đến Hiền Vương Phủ, Hiền Vương nghênh đón ba người Lê Ngạo Nhiên, vào đại sảnh liền lệnh nha hoàn dâng trà. Lê Ngạo Nhiên nhấp ngụm trà, hơi gật đầu, trà ngon, nước pha tra là dùng băng được nấu tan ra, độ lửa lớn vừa phải , kỹ thuật pha rất tốt , hổ là Hiền vương phủ. Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên thưởng thức trà , cũng bắt chước nếm thử, mắt châu đảo tròn, có cảm giác gì ak~ Có mùi thơm, nhưng chẳng có gì đặc biệt.

      “Lê công tử, ta….. Có chuyện muốn nhờ.” Hiền Vương ngập ngừng mở miệng, quan sát vẻ mặt Lê Ngạo Nhiên.

      “Bệnh nhân là ai?” Lê Ngạo Nhiên chút để ý hỏi.

      “Là ái phi của ta.” Hiền Vương
      Mừng rỡ, bởi vì hiểu, Lê Ngạo Nhiên tỏ ý cứu người.

      Hiền Vương vừa dứt lời, giọng nũng nụi từ xa truyền lại: “Vương gia, nghe Vô Ưu Cung, Lê Thánh y đến đây.” Bạch Nguyệt bị cái giọng ngọt xớt làm nổi da gà, rùng mình cái.

      Hiền Vương nhíu mày, quay đầu nhìn người tới. Là nữ nhân trang điểm xinh đẹp được nha hoàn dìu bước tiến vào đại sảnh. “Ái phi sao đến đây?” Giọng Hiền Vương vẫn nhàng nhưng lại có chút độ ấm nào.

      “Thiếp thân nghe Thánh y đại giá quang lâm, đương nhiên là muốn tới để diện kiến rồi.” Giọng nũng nịu lại càng chọ tức Hiền Vương.

      tại gặp được, ái phi trở về , bên ngoài gió lạnh, tốt cho sức khỏe.” Hiền Vương liếc mắt nhìn hai nha hoàn bên cạnh Vương phi, lạnh lùng : “Chiếu cố chủ tử các ngươi như thế này sao?” Nha hoàn kinh sợ, quỳ xuống dập đầu hô: “Nô tỳ đáng chết!”

      Vị Vương phi cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hai nha hoàn, từ từ bước lên, rồi nâng chân đạp lên tay của nha hoàn, cìn hung hăng dẫm mạnh. Nha hoàn cũng dám kêu rên.

      Bạch Nguyệt nhìn ra bên ngoài chút, thời tiết tốt? Người mù cũng biết là Hiền Vương có ý đuổi nữ nhân này . Nhìn vị Vương phi kia chả thèm đến xỉa đến nha hoàn, thế lại còn giẫm lên tay bọn họ, trong lòng cười lạnh. nữ nhân tâm địa rắn rết như thế Hiền Vương ủng ái mới là lạ?

      “Thiếp thân khá hơn, buổi sáng phụ thân mới đưa tới rât nhiều thuốc bổ.” Vương phi tực tiếu phi tiếu nhìn mọi người tại đại sảnh, ánh mắt nhìn kỹ Lê Ngạo Nhiên, trong mắt đều là kinh diễm. Vị nam nhân mắt xanh này chính là Thánh y?

      Lâu Ngọc Điệp thầm thở dài, nữ nhân này chẳng có đầu óc gì cả. là Chính phi của Vương gia, nhưng lại luôn lấy phụ thân là Hữu Thừa tướng để áp chế Vương gia, cuối cùng chẳng có kết quả tốt gì.

      Hiền Vương nén cơn giận trong lòng, từ từ : “Ái phi nên về trước. Bổn vương còn có chuyện quan trọng muốn thương nghị với khách quý.”

      Vương phi lại nhàng nở nụ cười: “Thánh y là Vương gia mời đến vì muốn chữa bệnh cho Giai muội muội sao?” Ánh mắt quét lượt Lê Ngạo Nhiên, nhìn Bạch Nguyệt đầu đội đấu lạp có chút tò mò.

      “Ừ.” Hiền Vương thản nhiên trả lời.

      “Vương gia cũng để thiếp thân được diện kiến Thánh y chút sao?” Vương phi nhíu mày.

      Bạch Nguyệt nhíu mày, nữ nhân này quá kiêu ngạo rồi. Hiền Vương có thể nhẫn nhịn nàng như thế, xem ra đơn giản.

      “Đây là Lê thánh y, hai vị kia là bằng hữu của Thánh y. Đây là Vương phi của ta.” Hiền Vương trả lời có lệ.

      “Nga, gặp qua Lê Thánh y.” Vương phi đến trước mặt Lê Ngạo Nhiên hành lễ. Lúc này, Lê Ngạo Nhiên đầu cũng ngẩng lên, càng mở miệng trả lời.

      Vương phi thấy thế, sắc mặt trắng nhợt rồi nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

      Bạch Nguyệt cười thầm, nữ nhân kiêu ngạo gặp cũng phải thua thiệt mà thôi. biết có phải nàng nhìn lầm có cảm giác nữ nhân này rất có thế lực torng Vương phủ. Vị Trắc phi kia sinh bệnh cần nghĩ cũng biết nhất định có liên quan đến vị Vương phi này rồi.

      Hai tay Hiền Vương nắm chặt đến nổi lên gân xanh, đột nhiên cảm giác có người phía sau vỗ lên lưng. Quay đầu thấy Lâu Ngọc Điệp lắc đầu. Hiền Vương dần buông lỏng tay, ánh mắt bạo ngược nhìn Vương phi dần trở lại như cũ.

      “Vị công tử này vì sao hé mặt nhìn người, hay có bệnh tiện ?” Vương phi nhìn Bạch Nguyệt nhàng hỏi.

      “Đủ rồi!”

      Hiền Vương rốt cuộc mở miệng quát lớn. hiểu được, biết rất tâm tư của nàng ta. Nàng ta biết Lê Ngạo Nhien có tác phong làm việc cổ quái, co nên muốc chọc giận Lê Ngạo Nhiên, như thế chịu chữa bệnh nữa.

      Đột nhiên vị Vương phi kia hét thảm tiếng, gương mặt vặn vẹo, dùng sức véo mạnh vào đùi. Hiền Vương kinh hãi, mặc dù rất mong muốn ả ta chết luôn , nhưng còn chưa đến lúc. Vội đứng dậy đỡ nàng ta: “Ái phi làm sao vậy?”

      “Đau quá, aaa” Vương phi hét thảm, chính nàng cũng hiểu vì sao đùi lại truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế thế này.

      Lê Ngạo Nhiên vẫn như cũ, nâng chung trà lên nhàn nhã thưởng thức, thản nhiên nhìn mọi chuyện xảy ra trong đại sảnh. Lâu Ngọc Điệp liếc nhìn tay Lê Ngạo Nhiên, gì.

      Lăng Ngôn lại nghẹn cười đến muốn nội thương, biết , kiệt tác kia là của ai.

      Bạch Nguyệt mờ mịt nhìn hết thảy, rồi quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên. Là làm? Bởi vì nữ nhân kia dám vô lễ với mình? Này chẳng lẽ là làm? Nghĩ đến đây, lòng Bạch Nguyệt lại cảm thấy ấm áp, là vì mình.

      “Thánh y, Thánh y…” Vương phi cà lăm cầu xin Lê Ngạo Nhiên. “Cứu ta” Đau đớn ở đùi càng ngày càng mãnh liệt.

      Lê Ngạo Nhiên nhàng đặt chung trà xuống, quay đầu nhìn gương mặt vặn vẹo của vị Vương phi ngồi dưới đất.
      Last edited by a moderator: 14/3/15
      minhminhle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33 :


      Lê Ngạo Nhiên chậm rãi đặt chung trà lên bàn, quay đầu nhìn Vương Phi. Vẻ mặt bình tĩnh :“Dùng nước đá có thể giảm đau.”

      Vương Phi hoài nghi Lê Ngạo Nhiên, lập tức nhéo lỗ tai nha hoàn còn quỳ đất:” Còn mau đỡ ta ?”

      Hiền Vương nhìn Vương Phi rời , trong lòng ngũ vị tạp trần, phức tạp. Cho tới khi nào, khi nào mới đủ năng lực để chống lại thế lực nhà nàng ta?

      Vị Vương Phi kia vội vàng về phòng chườm nước đá lên chân ,quả nhiên còn cảm thấy đau đớn nữa. Nhưng trong đầu lại chợt lóe lên ý nghĩ. Nàng ngu, đột nhiên chân lại đau dữ dội, trùng hợp tên nam nhân mắt xanh kia lại bảo ngâm nước đá mới giảm đau, chẳng phải , là do ra tay sao ?

      Nghĩ thế, Vương Phi tức giận cắn chặt môi, dám ám toán nàng, nam nhân đáng chết….. Chờ đấy! Nàng muốn xem có bao nhiêu năng lực để cứu con tiện nhân kia!.
      Trong đại sảnh, Lê Ngạo Nhiên đứng dậy:“Vương gia, đưa ta xem bệnh nhân chút.”

      “Được. Lê công tử xin mời theo ta.” Hiền Vương dẫn đầu.

      Bạch Nguyệt theo Lăng Ngôn, Lâu Ngọc Điệp cuối. Nhìn đấu lạp đầu Bạch Nguyệt, Lâu Ngọc Điệp giọng hỏi Bạch Nguyệt:“Công tử, đội đấu lạp nóng sao?”

      đợi Bạch Nguyệt trả lời, Lê Ngạo Nhiên đột nhiên quay đầu, lạnh lùng :“ cần quan tâm. Mặt thể ra gió.”

      Lâu Ngọc Điệp cười ngượng ngùng :“Là tại hạ nhiều chuyện .”

      Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười.

      Hiền Vương mang mọi người đến viện lớn được trang hoàng rất nguy nga, Lăng Ngôn phẩy tay, :“Ta và Bạch Nguyệt ở ngoài chờ ngươi.” Lê Ngạo Nhiên gật đầu.

      Bạch Nguyệt theo Lăng Ngôn đứng chờ ở cửa. Hiền Vương quan sát Bạch Nguyệt, từ đầu tới đuôi, đều mang đấu lạp. Vị công tử này chưa hề mở miệng câu nào. Hiền Vương gật đầu với Lâu Ngọc Điệp, ý bảo tiếp đón hai người, liền mang Lê Ngạo Nhiên vào phòng trong.

      Lâu Ngọc Điệp dẫn hai người ra đình viện. Bạch Nguyệt ngồi xuống, ngắm khu vườn đủ loại hoa, đủ loại màu sắc,
      lát lại lấy tay phe phẩy, đội đấu lạp nóng quá . Bạch Nguyệt giọng hỏi Lăng Ngôn: “Ngươi Ngạo Nhiên nghĩ cái gì? Vì sao đột ngột đáp ứng Vương gia thế?”

      “Ngươi nên hỏi , tóm lại làm cái gì luôn có lý do riêng. tự nhiên mà làm.” Lăng Ngôn trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu.

      Lâu Ngọc Điệp nhìn chớp mắt đại môn. lâu sau, Hiền Vương và Lê Ngạo Nhiên ra.

      “Chư vị tạm thời mời nghỉ ở phủ , nếu muốn ra ngoài cứ với hạ nhân, ta phân phó quản gia trước rồi.” Gương mặt Hiền Vương giấu được vui vẻ.

      ------

      “Vị trắc phi kia mắc bệnh gì vậy?” Ở trong sân tiểu viện, Bạch Nguyệt tò mò hỏi Lê Ngạo Nhiên.

      phải bệnh, là độc.” Lê Ngạo Nhiên nhàng bâng quơ trả lời. “Là độc đặc hữu chỉ có ở Tây Vực.”

      “Độc gì?” Bạch Nguyệt khó hiểu.

      “Thống triệt tâm phế.” Lê Ngạo Nhiên ra, làm Bạch Nguyệt há hốc. Còn có loại độc mà tên đẹp như thế?

      “Độc này tên nghe hay.” Bạch Nguyệt bình phẩm.

      “Người trúng độc, đến giờ Thìn mỗi ngày, xương cốt ở bắp chân vô cùng đau đớn, muốn giải, phải cạo xương, bởi độc tố đều đọng trong đó.” Lê Ngạo Nhiên vừa giải thích, Bạch Nguyệt liền hiểu được vì sao nó có tên “Thống triệt tâm phế”. Cạo xương đấy? Chẳng phải muốn mạng sao? Đau đớn vô cùng! Chắc phải có loại thuốc mê gì đó chứ?

      “Khi nào chữa cho nàng ta? Còn nữa, tại sao huynh lại đột nhiên đồng ý chữa bệnh giúp Vương gia?” Bạch Nguyệt tò mò hỏi.

      “Hai ngày sau. Về phần tại sao đáp ứng, là vì phát chuyện thú vị.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên cười.

      “Thú vị?” Bạch Nguyệt muốn xông lên, véo mặt cái tên lúc nào cũng ra vẻ mọi chuyện luôn trong tầm tay kia! Vòng vèo!

      “Chờ vài ngày sau, thể nào cũng lộ thôi!” Lê Ngạo Nhiên dứt lời, liền nhắm mắt, chẳng gì nữa. Bạch Nguyệt càng nôn nóng, rốt cuộc là cái gì!

      thôi.” Bạch Nguyệt hừ lạnh, xoay người rời .

      Chờ Bạch Nguyệt biến mất, Lăng Ngôn trầm giọng: “Ngươi phát ?”

      “Ngươi cũng phát sao?” Lê Ngạo Nhiên mở mắt, đôi mắt màu ngọc lục lạnh lẽo như đêm tối.

      “Vốn phát , bị ngươi nhắc mới nghĩ ra.” Lăng Ngôn chống cằm, nhớ lại.

      “Cho nên, rất thú vị!” Lê Ngạo Nhiên cười khẽ.

      “Ân. Bất quá, đúng là nhìn ra.” Lăng Ngôn gật đầu.

      “Rất nhanh, ngươi thấy .” Giọng Lê Ngạo Nhiên thản nhiên lại vô cùng tự tin.

      Nếu Bạch Nguyệt ở lại, chắc chắn chẳng hiểu nổi hai gã này bàn tính chuyện gì, toàn chuyện đầu đuôi!

      lịch sử tin nhắn
      ---------------------------

      Màn đêm buông xuống.

      Bạch Nguyệt dùng cơm xong, trở về phòng, nhờ ánh trăng sáng nhìn ngắm muôn hoa trong vườn. Hít thở sâu mùi hương thơm ngát, đẩy cửa, bước ra ngoài tản bộ, đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ phía sau, quay đầu lại là Lâu Ngọc Điệp với vẻ mặt kinh ngạc.

      “Công tử…Ngươi…” Lâu Ngọc Điệp giật mình nhìn Bạch Nguyệt. “Mặc ngươi chẳng phải thể ra gió sao?”

      Bạch Nguyệt sờ mặt, mới nhận ra, lúc ăn cơm bỏ đấu lạp ra, giờ quên đội lại, Bạch Nguyệt cười : “ tốt hơn rồi.”

      Giọng Bạch Nguyệt êm dịu , vừa nghe thấy Lâu Ngọc Điệp giật cả mình, cà lăm: “Công tử, nga, , nương, nương là…”

      Bạch Nguyệt ngồi lên tảng đá, cũng phủ nhân câu của Lâu Ngọc Điệp, mà hỏi lại: “ khuya, công tử đến đây có chuyện gì sao?”

      “Tại hạ Lâu Ngọc Điệp, xin hỏi danh tính nương. Tại hạ tới hỏi Lê Thánh y, xem có vừa lòng với bữa tối?!” Lâu Ngọc Điệp ngắm nhìn dung nhan Bạch Nguyệt, cố đè nén cảm giác trong lòng.

      “Họ Bạch.” Bạch Nguyệt nhìn vẻ mặt hơi lúng túng của Lâu Ngọc Điệp, có chút buồn cười. Nàng ghét , người này tâm tư cẩn mật, làm việc đắc lực, là nhân tài.

      “Bạch nương có cầu gì, cứ việc cho tại hạ. Tại hạ nhất định làm hết sức mình.” Lâu Ngọc Điệp hiểu rằng, vị nương dung nhan tuyệt sắc này có quan hệ tầm thường với Lê Ngạo Nhiên. Bởi vì đột nhiên nhớ đến hình ảnh ở nhà trọ, Lê Ngạo Nhiên kéo nàng lên xe ngựa trước, mà khi hỏi về cái đấu lạp, Lê Ngạo Nhiên cũng lên tiếng ngăn cản. Là sợ người khác nhìn thấy dung mạo tuyệt thế này sao?

      có gì, ăn mặc ở đều tốt.” Bạch Nguyệt chống cằm, ngắm hoa sen hồ.

      “Như thế, rất tốt.” Lâu Ngọc Điệp mỉm cười, gật đầu.

      đúng là nho nhã nha, Bạch Nguyệt cảm thấy hơi buồn cười.

      Bạch Nguyệt thèm để ý, chỉ ngắm nhìn từng con đom đóm bay bụi rậm, nhìn đến chuyên chú. Lâu Ngọc Điệp biết nên cái gì, khí có phần ngột ngạt.

      Sau lúc lâu, Lâu Ngọc Điệp mở miệng : “Bạch nương thích đom đóm?”

      Bạch Nguyệt ngẩng đầu, vẫn như cũ ngắm nhìn đom đóm, thào. “Dù chỉ là chút, nhưng ánh sáng bé ấy cũng vẫn tồn tại trong đêm tối. Cuộc sống này vốn dĩ đen tối như vậy, nhưng luôn có ánh sáng mà chúng ta tìm đến.”

      Lâu Ngọc Điệp nghe vậy, đột nhiên thân mình cứng đờ, cúi đầu.

      “Bạch nương cho là như thế sao?” Trong lòng Lâu Ngọc Điệp cảm giác phức tạp.
      Last edited by a moderator: 15/3/15
      minhminhle thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34:


      “Bạch nương cho là như thế sao?” Trong lòng Lâu Ngọc Điệp cảm giác phức tạp.

      “Hả?” Bạch Nguyệt phục hồi tinh thần , nhớ tới lời mình vừa , ngượng ngùng cười.“Ha ha, chỉ là thuận miệng . Mỗi người có cách nghĩ khác nhau.”

      Lâu Ngọc Điệp giật mình, trầm ngâm hồi lâu gì. Mỗi người đều có cách nghĩ riêng?

      “Đêm khuya, Bạch nương nên sớm nghỉ ngơi.” Lâu Ngọc Điệp nho nhã, lễ phép cáo từ.

      “Ân.” Bạch Nguyệt khách khí lên tiếng trả lời, nghe tiếng bước chân xa, Bạch Nguyệt vẫn bất động, ngắm nhìn hoa cỏ, đom đóm bay lập lòe mà ngẩn người. Ở trong cảm nhận của nàng, cuộc sống là bóng đêm, mà ánh sáng đom đóm chính là hi vọng, người phải có hi vọng mới sống, tiếp tục sống, phải đều như vậy sao?

      “Muốn?” Sau lưng đột nhiên vang lên giọng trong trẻo, dọa Bạch Nguyệt giật mình nhảy dựng. Quay đầu nhìn thấy đôi mắt biếc, biết tự khi nào đứng đó.

      muốn, cứ để chúng bay . Cuộc sống của chúng quá ngắn ngủi.” Bạch Nguyệt khẽ dựa vào cây cột trong đình, mắt nhìn về nơi xa xăm.

      Lê Ngạo Nhiên gì, phất tay áo, nắm tay, giơ trước mặt Bạch Nguyệt, rồi mở ra. Trong đó, là mấy con đom đóm lấp lánh cố bay, nhưng chẳng thể bay ra
      Bạch Nguyệt tò mò nhìn mấy con đom đóm trong tay Lê Ngạo Nhiên, làm hại đến chúng, nhưng cũng chẳng cho nó bay. Làm như thế nào đây?

      Lê Ngạo Nhiên buông tay, chúng lập tức bay : “Cách xa Lâu Ngọc Điệp chút.” Lê Ngạo Nhiên nghiêm mặt dặn dò.

      “Hả? Biết rồi.” Bạch Nguyệt thản nhiên mỉm cười, cũng hỏi tại sao, lập tức đồng ý mà thôi.

      Nhìn Bạch Nguyệt lơ đễnh, Lê Ngạo Nhiên hơi nhíu mày, : “Nhớ lời ta dặn.” Dứt lời, xoay người rời .

      Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên biến mất, khó hiểu. Ý gì? ghen? thể, vậy là sao?

      Bạch Nguyệt đứng dậy phủi áo, trở về phòng.

      Hôm sau, Bạch Nguyệt rời giường, chuẩn bị dùng cơm, vừa vặn nghe các hạ nhân giọng nghị luận.

      “Nghe chưa, đêm qua lại phát sinh án mạng?”

      “Nghe , tối qua đến lượt thiên kim nhà Chu viên ngoại. Chết thảm.”

      “Táng tận thiên lương! Nội tạng bị moi hết.”

      “Nhìn ghê người, nghe bị rửa sạch rồi đặt bên người.”

      “…”

      Bạch Nguyệt nghe mà dạ dày cuồn cuộn sôi trào, còn chưa ăn điểm tâm, giờ còn ăn nổi gì nữa? Đến phòng khách, nhìn thấy Lê Ngạo Nhiên, Lăng Ngôn dùng đồ ăn sáng.

      “Đêm qua, tên sát nhân cuồng biến thái lại hạ thủ.” Bạch Nguyệt ngồi xuống .

      Hai người ngẩng đầu liếc Bạch Nguyệt, gật đầu.

      “Các huynh biết?” Bạch Nguyệt nhăn lại.

      “Buổi sáng.” Lăng Ngôn uống ngụm cháo, “Hiền vương gia gia tăng tuần tra. Cũng hoài nghi là Tà giáo.”

      Lê Ngạo Nhiên phát biểu ý kiến: “Buổi tối Vương gia thiết yến khoản đãi chúng ta.” Lăng Ngôn hàm hồ .

      Bạch Nguyệt nhìn Lăng Ngôn ăn ngon, bĩu môi, thầm nghĩ người này công lực thâm hậu. Cả ngày, Bạch Nguyệt đều nằm lười trong phòng xem sách lấy từ chỗ sư phụ.

      Ban đêm, Bạch Nguyệt vẫn như cũ, mặc nam trang cùng Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn tiến vào đại sảnh, nhưng đội đấu lạp, dù sao với trường hợp như thế này, nếu đội có chút vô lễ rồi. Đến đại sảnh, mọi người vừa ngồi xuống, Vương gia và Vương phi cũng tới nơi, đằng sau còn có đám nữ tử mặc trang phục quý giá. nhiều nha! Phiền! Bạch Nguyệt líu lưỡi, nhìn quần áo, vị trí ngồi có thể đoán được địa vị cao thấp của từng vị. Ngồi cạnh Hiền vương đương nhiên là chính phi, kế tiếp là trắc phi, rồi thiếp.

      luồng ánh mắt độc nhìn Lê Ngạo Nhiên. Đúng là từ bên cạnh Hiền vương Vương phi, nhưng lập tức biến mất.

      Lâu Ngọc Điệp đứng lên, vỗ tay, đám ca cơ (vũ nữ) diễm lệ tiến vào, oanh ca yến vũ. Bạch Nguyệt mỉm cười, vui vẻ nhìn giai nhân nhảy múa, đúng là có phong vị. Cảm giác có ánh mắt liếc mình, Bạch Nguyệt quay đầu, nhìn Lâu Ngọc Điệp mỉm cười với nàng. Bạch Nguyệt hơi giật mình, khẽ cười lại. Mọi thứ đều tránh được tầm mắt Lê Ngạo Nhiên, nhưng chỉ im lặng, lặng lẽ uống rượu.

      Bạch Nguyệt cũng bắt chước, nếm thử ly rượu để trước mặt, rượu mùi hương thơm nhưng lại nồng, uống vào cũng quá cay, xem ra độ rượu cao, trong miệng vẫn thoang thoảng mùi thơm của rượu, Bạch Nguyệt thích uống liền mấy hớp. Ngẩng đầu lần nữa, thấy bóng dáng Lâu Ngọc Điệp.

      Mọi người uống rượu ngon, thưởng thức mỹ nhân ca múa. Bạch Nguyệt nhìn cả đám phi tử ngừng cố gắng lấy lòng Hiền vương, lại nhìn vẻ mặt Hiền vương nhẫn bắt đắc dĩ, có chút đồng tình với . Có lẽ người mà mời Lê Ngạo Nhiên chữa trị mới là người lòng, đáng tiếc, ngay cả người quan trọng nhất mà cũng bảo vệ được.

      “Ta muốn ra ngoài chút.” Bạch Nguyệt cúi đầu, thầm với Lê Ngạo Nhiên, Lê Ngạo Nhiên gật đầu. Bạch Nguyệt đứng dậy, liền có nha hoàn dẫn Bạch Nguyệt .

      “Công tử, nô tỳ ở bên ngoài chờ.” Nha hoàn đứng cạnh nhà xí.

      Bạch Nguyệt gật đầu, vào nhà xí. Xử lý xong, Bạch Nguyệt đứng lên, duỗi lưng, nơi đây đúng là chỗ làm người ta ‘thoải mái’ nhất a!!!

      Đột nhiên, mùi máu tươi nồng phả vào, Bạch Nguyệt chưa kịp lên tiếng, bị bàn tay bưng kín miệng. Sau đó, thân thể cũng cử động được! Nguy, bị điểm huyệt! Bạch Nguyệt thầm than, hay! Mùi máu nồng như vậy, có người bị giết? Chẳng lẽ là nha hoàn kia? Ai, dám đột nhập Hiền vương phủ.

      Trong cái nhà xí tối om này, Bạch Nguyệt nhìn được kẻ này, mà giờ đây ngắm nhìn nàng. Mà bàn tay lạnh lẽo kia, chậm rãi vuốt ve mặt Bạch Nguyệt, vô cùng trân trọng, như đó là đồ vật dễ vỡ. Bàn tay dần rơi xuống cổ rồi tay. Kỳ quái là đột ngột sờ bụng Bạch Nguyệt, rồi dùng ngón tay nhàng vẽ gì đó bụng nàng.

      Là tên sát nhân biến thái! Bạch Nguyệt chợt hiểu ra! Vẽ bụng nàng, là để xem nên mổ như thế nào! Aaaa!!! Bạch Nguyệt kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh chảy ròng. Tuy ai cũng phải chết, nhưng cái chết này nàng chịu nổi, rất khó coi! Nghĩ đến bụng bị mổ, bị moi móc, bị rửa sạch, trong lòng Bạch Nguyệt ngừng chảy mồ hôi lạnh.

      cần, cứu mạng! Bạch Nguyệt gào thét, Lê Ngạo Nhiên đồ đáng chết, đừng uống rượu nữa, cứu mạng! Bạch Nguyệt trong lòng thầm kêu to.
      Last edited by a moderator: 17/3/15
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :