1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25 : Tín vật


      Ban đêm, Bạch Nguyệt vuốt vuốt cái áo , thỏa mãn ngủ. Sư phụ dùng dược thủy, ngâm xử lý qua, khiến nó chẳng còn mùi lạ nữa, thậm chí còn có mùi thơm ngát.

      Đèn vẫn còn sáng trong đại sảnh, Chưởng môn lẳng lặng ngồi trước bàn, nhớ lại quẻ tượng bói cho Bạch Nguyệt. Nha đầu kia, khi lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của nàng, cảm thấy kinh hãi, ngờ đời này tồn tại người có mệnh cách như sư huynh tiên đoán. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa nhè , cắt đứt dòng suy nghĩ của lão.

      “Vào .” Chưởng môn trầm giọng.

      Cửa nhàng đẩy ra, Mộc Xảo Hề xuất trong bộ đồ xám. Chưởng môn nhìn người đứng ở bậc cửa, thở dài, đứa này ra cái gì cũng tốt, dù là tư chất, hay tính kiên trì, nhưng tâm địa lại bất chính.


      “Sư phụ.” Mộc Xảo Hề sợ hãi mở miệng, lại lập tức cúi đầu, khổ sở sửa lời.“Đệ tử sai rồi, đệ tử nên gọi là Chưởng môn, Chưởng môn thứ tội.”

      Chưởng môn khẽ thở dài: “Được rồi, vào . trễ thế này, có việc gì sao?” Đứa có tâm kế, thể khiến người
      ta thích. Nàng lần này thi tài bị thua, chính lão cũng biết nên làm thế nào, với nàng cũng coi như là bài học.

      Mộc Xảo Hề thấy chưởng môn lên tiếng an ủi, để cho nàng đổi gọi là sư phụ, lại cảm thấy thất vọng, nhưng biểu gì. “Đệ tử đến đây là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với chưởng môn.”

      Chưởng môn thản nhiên : “Chuyện gì, .”

      Thái độ của Chưởng môn làm Mộc Xảo Hề càng khó chịu, càng căm hận Bạch Nguyệt. Nàng vốn là vị nữ đệ tử duy nhất trong các nội môn đệ tử, địa vị vô cùng cao quý, khiến mọi người phải hâm mộ và kính nể, bây giờ cái gì cũng có! Điều này là do con tiện nhân kia làm hại!

      “Tối hôm nay, đệ tử nhìn thấy có người ra từ cấm địa, vào phòng của Bạch Nguyệt… , Bạch sư tỷ, giờ vẫn chưa ra. Sợ là tặc nhân, cho nên bẩm báo với Chưởng môn.” Mộc Xảo Hề .

      Nét mặt Chưởng môn chút biến hóa, cảm thấy bất đắc dĩ, đứa này có tâm kế, nghĩ để cho lão biết Bạch Nguyệt trộm vào cầm địa, nhưng lại đường hoàng như thế, ra vẻ hết sức lo nghĩ cho Bạch Nguyệt. Chưởng môn gật đầu : “Ngươi cần phỏng đoán gì cả, người đó chính là Bạch Nguyệt, nhưng ta cho phép nàng , việc này cần đến nữa.”

      Mộc Xảo Hề há hốc miệng, ra lời nào nữa.

      “Được rồi, ngươi về , cũng muộn rồi, nghỉ ngơi sớm .” Chưởng môn nhắm mắt.

      Mộc Xảo Hề càng khó hiểu, và càng thêm phẫn hận. Con tiện nhân kia, cái gì cũng biết, mà có năng lực gì, đoạt hết thảy mọi thứ của nàng? Bây giờ còn khiến cho Chưởng môn luôn nâng đỡ như thế? Ngẩng đầu nhìn Chưởng môn, Mộc Xảo Hề cúi đầu hành lễ: “Đệ tử cáo lui!”

      Môi bị cắn trắng bệch, ra cửa tai lại truyền tới giọng nhàn nhạt của Chưởng môn: “Mấy ngày nay, vi sư biết con chịu khổ, quyết đấu với Tà giáo còn phải dựa vào con.”

      Nước mắt Mộc Xảo Hề suýt trào ra, hóa ra, cái gì sư phụ đều biết, sư phụ vứt bỏ nàng. Vừa định xoay người cái gì, lại có tiếng : “Về , vi sư biết cách xử lí.” Mộc Xảo Hề nắm chặt tay, bước nhanh rời . Lòng dâng lên hi vọng vô hạn, sư phụ như vậy, ý tứ là nội môn đệ tử chân chính vẫn là nàng, phải sao? Bạch Nguyệt, ngươi chờ coi, ta nhất định tha cho ngươi.

      Mộc Xảo Hề ra khỏi thiên sảnh, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, ánh mắt lạnh lùng. Bạch Nguyệt, thù này có ngày ta bắt ngươi hoàn trả gấp trăm lần. Buổi tỷ thí đó, nàng luôn suy nghĩ, bụng đúng lúc lại đau như thế, nhất định là có người động tay động chân. Mà chắc chắn, đó là Bạch Nguyệt, con tiện nhân kia! Nội môn đệ tử mà thua dưới tay ký danh đệ tử, mối nhục này nhất định phải rửa sạch! Tiện nhân, cứ chờ đấy!

      Hôm sau, trời vừa sáng, Chưởng môn sai người đến kêu Bạch Nguyệt tới đại sảnh bàn việc. Bạch Nguyệt cũng hiểu được, theo đệ tử đến đại sảnh. Bước vào, chỉ thấy Chưởng môn, Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn đứng chờ nàng. Biểu tình mọi người bất đồng. Chưởng môn cười vô cùng hòa ái dễ gần, giống như phụ thân vui mừng cho nữ nhi được gả về nhà chồng, Lăng Ngôn cười trêu chọc, Lệ Ngạo Nhiên lạnh nhạt ngồi uống trà.

      Chờ Bạch Nguyệt ngồi vào chỗ, Chưởng môn cười ha ha, mở miệng: “Tốt lắm, đông đủ.”

      Lê Ngạo Nhiên tuyệt vô nghĩa, lấy từ trong ngực ra mảnh ngọc , mặt có khắc đóa hoa sen vô cùng tinh tế, đưa cho Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt nhận lấy, sờ sờ, mát lạnh bóng loáng, lại trong suốt, cảm giác còn tốt hơn mảnh ngọc Nạp Song đưa cho mình rất nhiều: “Đây là tín vật?” Bạch Nguyệt cầm ngọc bội hỏi.

      Lê Ngạo Nhiên gật đầu, Lăng Ngôn ở bên, chen vào: “Bạch nương, ngươi cũng nên lấy cái gì đưa cho Lê Đại cung chủ nhà ta chứ, đưa cho phu quân tương lai? Tỷ như túi hương tự tay may chẳng hạn?”

      Bạch Nguyệt chớp chớp mắt, lúc đưa cho mình mảnh ngọc này, nàng cũng có ý định đưa lại vật gì đó, nhưng mà người lại có thứ gì: “Túi hương có, nhưng ta mang theo. Chờ .”

      “Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Việc này định xong.” Chưởng môn bên ngừng xen vào, hào hứng đến mức Bạch Nguyệt nghi ngờ lão phải được ăn tiền hoa hồng gì chứ?

      Bạch Nguyệt nhìn đôi mắt xanh biếc, có cảm giác là lạ. Nam nhân xuất sắc như thế là vị hôn phu của nàng? Sao cứ như nằm mơ vậy, nếu là mơ đúng là giấc mơ kì quái, thể tin nổi.

      “Bạch nương… , , nên sửa lại, phải kêu tẩu tử.” Lăng Ngôn tươi cười: “Ngươi từng qua, điều kiện để ngươi khôi phục lại dung mạo là ngươi phải có năng lực bảo vệ bản thân, hoặc là có phu quân bảo hộ! tại, Ngạo Nhiên nhà ta có được năng lực này, ngươi nghĩ thế nào?”

      Lập tức tất cả ánh mắt trong phòng đều tập trung lên người nàng, lên vết sẹo ghê gớm mặt Bạch Nguyệt, chờ đợi câu trả lời.
      Last edited: 15/3/15
      minhminhle thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26 : Để làm gì?


      Bạch Nguyệt sờ sờ vết sẹo, trầm mặc lúc, rồi thản nhiên trả lời:” Vẫn chưa nghĩ đến. “

      “Vậy, chờ đến ngày đó cho ta.” Lê Ngạo Nhiên chút để ý , nguyên bản cũng chẳng để ý dung nhan của nàng ra sao.

      Bạch Nguyệt mỉm cười gật đầu, giọng với Lê Ngạo Nhiên:“Cám ơn.” Bởi vì nàng hiểu rằng nam nhân này chẳng thèm để ý đến vẻ ngoài của nàng. Cảm giác với Lê Ngạo Nhiên cũng tăng thêm chút. Đột nhiên nàng nhớ tới câu chuyện mình từng đọc, câu chuyện chủ yếu
      về nữ nhân muốn điều gì nhất, ta muốn làm chủ vận mệnh của mình.

      Hiển nhiên Lê Ngạo nhiên cũng ngờ Bạch Nguyệt lời cám ơn, ngẩn ra: “ cần cảm ơn, đó là trách nhiệm của ta.”

      Lời này quả có chút ái muột, ý tứ ngươi là thê tử, chữa trị là đương nhiên. Mặt Bạch Nguyệt ửng đỏ, nàng tự nhiên hiểu được ý này. Đột nhiên có ý nghĩ kỳ quái, có lẽ đồng ý cuộc hôn nhân này cũng phải là xấu.

      Sau khi xong việc, Bạch Nguyệt trở về phòng, leo lên giường, tay mâm mê ngọc bội do Lê Ngạo Nhiên đưa. Ngọc bội nhẵn nhụi trơn bóng, mặt có đoá hoa sen nho , mặt kia khắc tường vân, trung tâm có viên Dương Chi Ngọc Châu. Kỳ là viên ngọc được khắc hoa văn hoả diễm, biết làm từ cái gì. Cái này thực quý giá, thế mà lại đưa cho nàng, vậy mình phải đưa cho cái gì mới được?

      Bạch Nguyệt đứng dậy, lục lọi tất cả những thứ trong tủ nhưng chẳng kiếm ra cái gì cả. Vô Ưu Cung cái gì cũng có, kỳ trân dị bảo nào có thể lọt vào mắt ? Chẳng lẽ như lời tên Lăng Ngôn miệng rộng, nàng phải làm cái túi hương cho ? Nhưng nàng giỏi nữ hồng ak~.

      --

      Mấy hôm nay, đến chỗ sư phụ đọc sách, còn nhiều thứ nàng chưa biết đâu. đến phía sau núi, nhìn xung quanh có ai, mới nhấc chân vào. biết, ở phía sau, luôn có đôi mắt ngoan dõi theo nàng.

      Vào nhà gỗ, chào hỏi qua sư phụ, Bạch Nguyệt lại chui vào phòng sách. Liên tục hai ngày nay, Bạch Nguyệt đều ở đó. Đến ngày thứ ba, chưởng môn phái người kêu Bạch Nguyệt vào thiên thính, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Bạch Nguyệt theo vào thiên thính, mới phát chỉ có Lê Ngạo Nhiên, tất cả nội môn đệ tử đều có mặt đầy đủ. Đương nhiên, cái tên Trang Hàn Phong đáng giận cũng có, thấy nàng tiến vào, ánh mắt dời , xú nam nhân này, có ngày nàng đánh trận tơi bời!

      Ngồi vào chỗ, chưởng môn bắt đầu vào chuyện chính, nghe xong mới hiểu được, chưởng môn muốn mọi người xuống núi thu thập tin tức về Tà giáo. Phân việc xong, chưởng môn cầu mọi người chuẩn bị xuất phát. Chỉ để lại Bạch Nguyệt, Lê Ngạo Nhiên vào Lăng Ngôn.

      “Có nhiệm vụ rất quan trọng cho các ngươi.” Nét mặt ngưng trọng mà Bạch Nguyệt chưa bao giờ gặp, lập tức ngồi thẳng người chú ý lắng nghe. Lê Minh Nhiên hơi nhắm mắt, khôgn gì.

      “Các ngươi thăm dò hang ổ Tà giáo.” Chưởng môn nhàng phân phó.

      Lăng Ngôn chỉ biết tình đơn giản như vậy. Lê Ngạo Nhiên lại lạnh lùng : “Được”

      “Ha ha... có các ngươi, ta yên tâm. Hết thảy mọi việc cứ như thế.” Chưởng môn cười tươi như hoa. Trong lòng có sẵn ý định, hi vọng trong thời gian này, hai người có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm với nhau.

      Bạch Nguyệt suy nghĩ điều tra, an toàn của nàng cần lo lắng, có nam nhân mạnh mẽ ở bên cạnh, lại là đại phú hào nên cũng phải lo lắng về chi phí rồi. Có lợi cho nàng rồi. Bạch Nguyệt trong lòn thả lỏng rất nhiều, hơn nữa lại có chút mong chờ chuyến này rồi.

      “Lê... công tử, mặt của ta có chữa khỏi sao?” Bạch Nguyệt có chút xấu hổ, biết nên xưng hô với Lê Ngạo Nhiên ra sao, chỉ đành ấp úng mở miệng.

      “Gọi ta là Ngạo Nhiên.” Lê Ngạo Nhiên khẽ cười, nhưng lại cho làm Bạch Nguyệt tức giận hận thể xông lên đánh cho trận. Lúc đầu nàng chỉ có ý định đùa giỡn , nhưng cuối cùng lại luôn bị trêu chọc.

      “Thế nào, bây giờ muốn chữa trị rồi sao?” Lăng Ngôn chen miệng vào hỏi, đây cũng là thay chưởng môn hỏi.

      Bạch Nguyệt sờ vết sẹo. “Bao lâu có thể chữa khỏi?”

      sâu lắm.” Lê Ngạo Nhiên đột nhiên đến gần Bạch Nguyệt, tự tin trả lời. “Hai ngày, chỉ cần hai ngày là được.” Lê Ngạo Nhiên chuyện, hơi thở nóng ấm phả lên trán Bạch Nguyệt vừa ấm áp, hơi ngứa chút. Bạch Nguyệt vội lui về phía sau bước, che dấu hỗn loạn trong lòng.

      “Tối ta mang thuốc đến.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt lui lại, cảm thấy buồn cười. Nhìn nàng như thé, trong lòng lại có cảm giác vui vẻ.

      Chưởng môn cười tủm tỉm, thầm nghĩ nên dặn dò đệ tử tuần tra buổi tối cần bắt lầm.

      Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn Lê Ngạo Nhiên, cảm thấy thất bại, gật đầu cáo từ, rồi như chạy trốn khỏi đại sảnh.

      Bạch Nguyệt rời khỏi đại sảnh, ảo não cứ cúi đầu mà , cũng đế ý người đứng trước mặt, đụng phải đau đến nhe răng trợn mắt. Nàng ngẩng đầu lên, nhận ra gương mặt ôn nhuận như ngọc, ánh mắt ôn hoà kia, chẳng phải là xú nam nhân Trang Hàn Phong sao!

      “Làm cái gì ngăn đường ta?” Bạch Nguyệt khách khí lạnh lùng .

      “Cho ngươi. Cái này rất tốt với vết sẹo đó.” Trang Hàn Phong lấy cái hộp từ trong ngực, nhét vào tay Bạch Nguyệt. “Sáng tối, bôi lần.”

      Bạch Nguyệt sửng sốt, khó hiểu nhìn nam nhân trước mắt, đây là ý gì? Nàng với có giao tình gì sao?
      Last edited by a moderator: 9/3/15
      minhminhlebanglangtrang123 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27 : Số đào hoa, bị ‘tập kích’


      Bạch Nguyệt nghi hoặc, nhìn nam tử trước mắt, muốn từ mặt tìm ra đầu mối gì , nhưng vẫn cười ôn hòa.

      “Lần xuống núi này phải cẩn thận chút.” Trang Hàn Phong nhàng dặn dò, càng làm Bạch Nguyệt sửng sốt. Tên này rốt cuộc diễn cái gì đây?

      đợi Bạch Nguyệt lên tiếng, Trang Hàn Phong xoay người rời , lưu lại hình bóng Bạch Nguyệt cứ dõi theo. Phải lúc lâu sau, Bạch Nguyệt mới sực tỉnh, nhìn lọ thuốc cầm tay, quan sát kỹ, thậm chí còn mang ra ngửi, mùi hương thơm ngát tỏa ra xung quanh, thuốc gì đây? Tuy có đọc qua nhiều sách thuốc của sư phụ, nhưng đối với phân biệt dược liệu quả nàng cũng chẳng biết được
      bao nhiêu

      Bạch Nguyệt trong lòng cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn giữ lại. Lần này xuống núi, có nhiều thuốc bên người phòng thân vẫn tốt hơn. về phía sau núi, vừa bước vào nhà gỗ, thấy sư phụ chăm chú nhìn mình. Bạch Nguyệt trong lòng đột nhiên cảm thấy bồn chồn.

      “Sư phụ, sao người lại nhìn con như thế?” Bạch Nguyệt sờ mặt, vết sẹo khỏi đâu, chẳng lẽ mặt mình có gì lạ sao.

      “Hôm nay nha đầu ngươi có số đào hoa nha.” Sư phụ phun ra câu long trời lở đất.

      Bạch Nguyệt há hốc miệng, đột nhiên nhớ đến hành động kỳ quái vừa rồi của Trang Hàn Phong. thể nào, xú nam nhân kia có ý với nàng? Cảm thấy là lạ, ngờ vực, có gì đặc biệt?

      “Xem ra, ta đoán trúng rồi.” Sư phụ mỉm cười .

      “Ai, sư phụ!” Bạch Nguyệt cáu giận. “Đừng đến chuyện này nữa, con có rất nhiều thứ muốn hỏi người đây.”

      Sư phụ khẽ mỉm cười, nhưng mặt lại thoáng có chút lo âu.

      Buổi tối, Bạch Nguyệt rời khỏi khu cấm địa, chuẩn bị trở về phòng. bóng đen theo sát nàng từ lúc rời khỏi cấm địa. Bạch Nguyệt luôn cảm giác có đôi mắt hung ác dõi theo nàng, như kim châm chít người, đột nhiên quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng có gì cả. Bạch Nguyệt trong lòng bắt đầu có cảm giác bất an, khó chịu, bước chân cũng nhanh hơn.

      Đột nhiên, đằng sau có tiếng động, Bạch Nguyệt còn chưa kịp quay lưng lại, trúng chưởng, mặc dù có mặc bộ áo phòng hộ, nàng vẫn cảm thấy khí huyết đảo ngược khắp cơ thể. Cố nén xuống cảm giác đau đớn, Bạch Nguyệt cố nhìn xem kẻ nào đánh lén mình. Nặng tay như thế, chắc chắn là muốn lấy mạng mình.

      Người tới hơi ngẩn ra, hiển nhiên nghĩ tới chưởng này lại chẳng đánh chết Bạch Nguyệt, lập tức rút kiếm đâm về phía Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt nhìn thấy hắc y nhân, mặt bịt kín, trong bóng đêm chỉ có đôi mắt oán độc cay nghiệt, đôi mắt kia, quá quen thuộc! Bạch Nguyệt lập tức hiểu ngay, là ả Mộc Mẫu Kê kia! Nhưng lần này xuống tay nặng như thế, nhất định là muốn giết nàng.

      “Mộc Xảo Hề, ngươi dám giết ta!” Bạch Nguyệt quát lớn.

      Mộc Xảo Hề biến sắc, ngờ Bạch Nguyệt lại có thể nhận ra nàng. Nếu như bị nàng nhận ra, vậy càng thế tha!

      Bạch Nguyệt nhìn Mộc Xảo Hề nâng kiếm chém tới, lăn vóng tránh thoát: “Ngươi điên rồi sao!? Ngươi cho rằng Chưởng môn truy cứu?”

      Mộc Xảo Hề trả lời, trực tiếp chém tới, nàng tính toán rồi, cứ giết Bạch Nguyệt rồi ném xác xuống núi hủy thi diệt tích, thần biết quỷ hay. Đệ tử Vũ Sơn phái cấm ra ngoài vào buổi tối, mà đệ tử có nhiệm vụ canh gác có khả năng tuần tra nơi này.

      kiếm đâm vào ngực Bạch Nguyệt, nhưng lại lóe lên tia lửa, Mộc Xảo Hề kinh ngạc, liền hiểu ngay Bạch Nguyệt có mặc áo giáp gì đấy.

      “Tiện nhân! Chết !” Mộc Xảo Hề càng giận, tiện nhân này dám cướp mọi thứ lẽ ra phải thuộc về nàng, còn có áo giáp hộ thân. Lúc trước, chỉ có đệ tử ký danh, sao nàng có thể có áo giáp quý như thế, nhất định là Chưởng môn cho nàng! Mộc Xảo hề nghiến răng, vốn là của nàng! Phải là của nàng!

      “Ngươi, ĐKM chết tiệt! Ngươi mới là tiện nhân! Mộc Mẫu Kê đáng chết!” Bạch Nguyệt tức giận, gân cổ kêu cứu: “Cứu mạn! Cứu mạng!” Vừa la vừa chật vật tránh né kiếm của Mộc Xảo Hề. Nữ nhân này điên rồi! Bạch Nguyệt nhìn Mộc Xảo Hề điên cuồng lao tới chém vào đầu mình, bởi vì có bảo giáp, ả ta liền dời mục tiêu lên đầu.

      Nghe Bạch Nguyệt khan cổ họng kêu cứu. Mộc Xảo Hề hơi hoảng, dù sao nàng nghĩ chưởng là có thể lấy ngay mạng của Bạch Nguyệt, dự đoán được nàng ta có bảo giáp. Phải nhanh chóng trừ khử ả ta ngay! đường kiếm mạnh mẽ chém tới, Bạch Nguyệt nhanh chóng vươn tay ra đỡ.

      Xong rồi, Bạch Nguyệt nhìn đường kiếm mạnh mẽ bổ nhào tới, có lẽ đầu bay, nhưng tay bị chặt là cái chắc. Bạch Nguyệt trơ mắt nhìn thanh kiếm dần sát vào mình, trong lòng đột nhiên ra vô vàng ý nghĩ.

      “Đinh”

      Tiếng kim loại va chạm, đường kiếm của Mộc Xảo Hề bị thanh ngân châm làm lệch hướng. cỗ lực vô cùng lớn đánh tới làm run cả tay, chỉ cảm thấy toàn thân run lên, khí huyết sôi trào, miệng liền phun ra vũng máu tươi. Lập tức hiểu ngay có vị cao nhân giúp đỡ Bạch Nguyệt. Mộc Xảo Hề hề chần chừ, nhanh chóng thi triển kinh công rời .

      Trong đêm đen, ánh sáng mỏng manh chợp lóe, thanh ngân châm bay đến, đâm xuyên vào cánh tay Mộc Xảo Hề. Mộc Xảo Hề thét lớn tiếng, cố nhịn đau tung người rời .

      Bạch Nguyệt chật vật ngã mặt đất, tóc tai, xiêm y hỗn động, đờ đẫn nhìn Mộc Mẫu Kê rời , trong lòng run sợ. Nếu phải có người kịp thời tới cứu, có lẽ đêm nay nàng trở thành vong hồn dưới kiếm Mộc Mẫu Kê???

      Nơi này là cấm địa bổn môn, được phép tiến vào, vậy người cứu nàng là ai???

      Bạch Nguyệt chậm rãi quay đầu, vang lên bên tay giọng quen thuộc: “Nàng… sao chứ?”
      Last edited by a moderator: 10/3/15
      minhminhle thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Chỉ cần nàng muốn!




      Quay đầu, Bạch Nguyệt liền nhìn thấy ngay là Lê Ngạo Nhiên. Đôi mắt màu xanh biếc chẳng hề trầm tĩnh nữa, khoảnh khắc này Bạch Nguyệt cảm nhận được quan tâm lo lắng từ ánh mắt của .

      Bạch Nguyệt cắn chặt môi, cắn đến trắng bệch. Nhìn Bạch Nguyệt như vậy, Lê Ngạo Nhiên ngây người, vội vàng tiến lên, quan sát khắp người Bạch Nguyệt xem nàng có bị thương hay . may, chỉ bị trầy da tay, ngẩng đầu nhìn đôi mắt Bạch Nguyệt lóe sáng.

      Khóa mắt Bạch Nguyệt lóng lánh giọt nước trong suốt, lại nhờ người này cứu mình, vì sao mỗi lần gặp nguy hiểm luôn xuất kịp thời? Hỏi mình vừa rồi có sợ hay ? Đương nhiên sợ, kỳ nàng rất sợ. Ả điên kia thực muốn giết nàng.

      “Cám ơn, cám ơn huynh…” Bạch Nguyệt nghẹn ngào.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt rơi lệ, biết làm sao, vội bắt mạch cho nàng, tìm hiểu xem nàng có bị nội thương hay . Bạch Nguyệt cảm thấy cổ tay được bàn tay ấm áp nắm lấy, người luôn lạnh lùng như , sao bàn tay lại ấm áp đến như thế. Vừa rồi, chỉ cách cái chết trong đường tơ kẽ tóc, giờ đây cảm nhận hơi ấm từ Lê Ngạo Nhiên, trong lòng Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. bao lâu, bao lâu rồi nàng có cảm nhận được hơi ấm như thế?

      Tiếp tục bắt mạch cho Bạch Nguyệt, Lê Ngạo Nhiên giận tái mặt, quả nhiên bị nội thương, tuy rằng nặng lắm, nhưng đủ khiến giận điên rồi. Kẻ vừa rồi nhìn dáng người có lẽ là nữ nhân, nhưng là ai, dám ra tay với Bạch Nguyệt? Cảm giác tay Bạch Nguyệt run run, Lê Ngạo Nhiên càng nắm chặt:” sợ, từ nay về sau, ta để những chuyện như thế này phát sinh.” Chỉ trong chớp mắt, Bạch Nguyệt bỗng muốn òa lên nức nở, muốn
      đem hết mọi ủy khuất trong lòng phát tiết ra ngoài.

      Cứ nghĩ rằng, ba mẹ qua đời rồi, còn ai cho nàng cảm giác ấm áp tình thân nữa, biết mình ốm, nhưng vẫn cố đứng lên làm, lúc té xỉu ngay tại phòng làm việc, cũng chẳng có ai thèm quan tâm, chăm sóc nàng. có, cho đến giờ cũng có ai cả.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn sắc mặt Bạch Nguyệt trắng bệch, thốt được lời nào, mà cũng dám cất tiếng hỏi, chỉ ôm lấy Bạch Nguyệt, trở về phòng. Bạch Nguyệt đột ngột rơi vào lồng ngực ấm áp, cắn môi, kiềm chế nước mắt muốn rơi xuống. Nơi này rất ấm áp, rất ấm áp. Giờ khắc này, nàng chỉ muốn để cho mình lệ thuộc vào lần , hưởng thụ tấm chân tình này, nhàng nép sát vào ngực Lê Ngạo Nhiên.

      Lê Ngạo Nhiên cúi đầu nhìn nằm trong lòng mình, ánh mắt có chút phức tạp. Khi nhìn lưỡi kiếm kia bổ vào nàng, trong lòng bỗng nhiên vô cùng lo lắng và hoảng sợ.

      Trở về phòng Bạch Nguyệt, đặt Bạch Nguyệt lên giường, ánh mắt nàng vẫn trống rỗng, nuốt xuống viên thuốc Lê Ngạo Nhiên đưa cho. Lập tức luồng khí nóng cuồn cuộn trong cơ thể dần dịu xuống, mát lành dễ chịu, khiến tâm tình nàng cũng dịu nhiều.

      “Huynh lại cứu ta.” Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, cười khổ.

      “Dù sao nàng nguyện lấy thân báo đáp, ngại cứu thêm lần nữa.” Lê Ngạo Nhiên mở miệng trêu ghẹo.

      Bạch Nguyệt cũng phản bác Lê Ngạo Nhiên, chỉ khẽ nhắm mắt, mặt lại toát ra vẻ đau thương. Nếu Lê Ngạo Nhiên có mặt? Có lẽ nàng chết. Cái chết sao mà lạnh lẽo đáng sợ như vậy. Nàng bao giờ muốn nếm thử cái cảm giác kia nữa. Nhớ lại lần bị xô xuống vách núi kia, bị dòng nước nhấn chìm, cảm giác lạnh lẽo vây khốn mọi nơi, có cảm giác như bản thân nàng vốn dĩ hề tồn tại.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn thấy vẻ đau thương mặt Bạch Nguyệt, nhàng cầm tay nàng, trịnh trọng khẳng định: “Về sau, xảy ra những chuyện như thế này nữa.”

      Bạch Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt màu xanh thẳm trong suốt, lúc sau mới thốt ra tiếng: “Ta, ta có thể dựa vào huynh ?”

      “Chỉ cần nàng muốn.” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười trả lời.

      “Cám ơn huynh.” Bạch Nguyệt lòng mỉm cười.

      “Cho ta xem vết thương mặt.” Lê Ngạo Nhiên cẩn thận quan sát vết sẹo: “Vết thương tuy sâu nhưng lại bị tổn thương nhiều lần.”

      Bạch Nguyệt cười khổ, gật đầu: “Ừm, lúc vết thương vừa kết vẩy, lại bị người ta đánh vào, nên lại chảy máu.” Trong lòng nàng bội phục Lê Ngạo Nhiên.

      Lê Ngạo Nhiên sửng sốt, nhìn Bạch Nguyệt cười như kể chuyện của người khác chứ phải của mình, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất tò mò. rất muốn biết quá khứ của nàng.

      Dưới ánh nến, Lê Ngạo Nhiên cẩn thận lấy thuốc, tự tay bôi cho Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt ngửi được mùi thơm ngát của thuốc, hơi nhíu mày. Mùi thuốc này sao giống thuốc Trang Hàn Phong đưa cho nàng?

      Bạch Nguyệt lấy thuốc từ trong ngực ra, đưa cho Lê Ngạo Nhiên, hỏi: “Đây là thuốc gì? Hình như rất giống thuốc của huynh.”

      Lê Ngạo Nhiên nhận lấy, ngửi rồi trả lời: “Đây là Thiên Sơn Tuyết Liên, tuy vị thuốc hơi , nhưng rất ít thấy, là thuốc quý. Thuốc này làm sao mà có?”

      “Người ta tặng.” Bạch Nguyệt thầm nghĩ xú nam nhân kia tại sao lại tặng đồ quý như thế.

      Lê Ngạo Nhiên cũng trả lọ thuốc lại cho Bạch Nguyệt, lại lấy hộp khác đưa cho nàng: “Buổi sáng nhớ bôi lên vết thương. Ngày mai ta lại tới tìm nàng. Đúng rồi, tên vừa nãy đánh lén nàng, có nghi ngờ ai ?” Lê Ngạo Nhiên bình tĩnh hỏi.

      Bạch Nguyệt trả lời, hỏi lại: “Châm huynh sử dụng là gì vậy?”

      “Thất nhật thống đoạn hồn.” Nhắc tới điều này, Lê Ngạo Nhiên giận tái mặt, lạnh giọng : “Cứ mỗi ngày trôi qua, toàn thân đau đớn càng dữ dội. Trong vòng bảy ngày mà có giải dược, đau quá mà chết!”

      Bạch Nguyệt líu lưỡi, nam nhân này, đúng là tà ác, lại làm ra những loại độc như vậy.

      “Nàng biết tên kia?” Đôi mắt xanh biếc của Lê Ngạo Nhiên như xoáy vào Bạch Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo làm Bạch Nguyệt muốn lạnh run.

      “Người đó là đệ tử Vũ Sơn phái chúng ta.” Bạch Nguyệt nhún vai, trả lời: “ giờ chắc còn ở đây rồi!? việc bại lộ rồi, lại trúng độc châm của huynh, chẳng biết có còn sống hay .”

      Lê Ngạo Nhiên chí nhíu mày, tính toán, lập tức với Bạch Nguyệt những điều cần chú ý, rồi rời ngay.

      Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên rời , nằm giường, lấy ra mảnh ngọc Lê Ngạo Nhiên đưa cho, ngắm nghía. Trong lòng vô cùng rối loạn, đột nhiên nhớ lại, Lê Ngạo Nhiên chưa trả lại lọ thuốc Trang Hàn Phong tặng.

      Đây là ý gì? Nam nhân này, rốt cuộc nghĩ cái gì?

      Liên tục vài hôm, Bạch Nguyệt theo lời dặn của Lê Ngạo Nhiên, rất chú ý chăm sóc cho khuôn mặt.

      Thuốc của Lê Ngạo Nhiên lợi hại, vết sẹo chậm rãi mờ dần, lớp da thịt mới cũng dần trồi lên. Rốt cuộc, vết sẹo mặt Bạch Nguyệt cũng mờ dần .
      Last edited by a moderator: 15/3/15
      minhminhle thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29 : Tiên tư dật mạo


      Bạch Nguyệt ngơ ngẩn ngắm nhìn gương mặt của mình soi bóng trong chậu nước. Nữ tử có nhan sắc như thế này, nàng chưa gặp bao giờ. Vươn tay nhàng chạm vào mặt nước, khiến từng đợt sóng lan tỏa. Bạch Nguyệt khỏi cười tự giễu, nhưng giờ nó là của nàng. ? Họa thủy, cực kỳ xinh đẹp. Là phúc, hay họa?

      Đột nhiên nhớ đến đôi mắt xanh biếc, có thể tin tưởng sao?

      Trước kia,
      gương mặt nàng tính là chim sa cá lặn, nhưng cũng có thể coi như thanh tú, dễ thương. Với khuôn mặt giờ, ra ngoài gây rung động lớn đây. Vết sẹo mất nhưng vẫn còn vết hồng đỏ mờ nhạt, vậy mà xinh đẹp như thế này rồi.

      Bạch Nguyệt tìm khắp phòng, cuối cùng lấy ra mảnh khăn lụa, che mặt rồi ra ngoài. Dọc đường, Bạch Nguyệt nghe được vài giọng mỉa mai, cũng cảm giác được ánh mắt khinh thường của mấy đệ tử khác. Bạch Nguyệt cười lạnh, nhưng cũng chẳng có để khoe, khuôn mặt này vốn chẳng phải thuộc về nàng, đúng sao???

      Đến đại sảnh, hành động như tên trộm, Bạch Nguyệt rón rén bước vào, nhưng cảm giác có ánh mắt nhìn mình, Bạch Nguyệt cười ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nhìn mọi người.

      Lăng Ngôn nghi hoặc nhìn chiếc khăn che mặt của Bạch Nguyệt, khó hiểu: “Ngươi làm cái gì vậy?”

      Bạch Nguyệt hơi mất tự nhiên, rồi nhàng kéo chiếc khăn xuống, để mọi người nhìn.

      Khoảnh khắc này, dường như đất trời đứng trước Bạch Nguyệt cũng phải mờ nhạt, đôi môi đỏ hồng khẽ mở, lông mi cong dài, gương mặt tuyệt mỹ, điềm tĩnh thuần khiết, lông mi lúc này rũ xuống cũng hề làm giảm bớt xinh đẹp đến hoàn mỹ ấy. Đó là những vẻ đẹp hoàn toàn tương phản, nhưng với Bạch Nguyệt, sao mà hòa hợp đến vậy. Tiên tư dật mạo (mình nghĩ là dung mạo như tiên trời… biết đúng nên để nguyên từ này), tuyệt sắc nhân gian đứng cạnh Bạch Nguyệt cũng phải cúi đầu xấu hổ.

      Chưởng môn, Lăng Ngôn cứng đờ tại chỗ. Lê Ngạo Nhiên trong mắt tràn đầy kinh diễm, nhưng lập tức thanh tỉnh, nhưng tận đáy lòng vẫn rung động khôn nguôi. Lăng Ngôn ngắm nhìn, nhớ đến từ, thuần khiết mà quyến rũ. Chưởng môn há hốc, mãi vẫn lời nào. Khó trách, khó trách lại có số mệnh như vậy.

      “Khụ khụ… “ Bạch Nguyệt nhìn mọi người cứ nhìn chằm chằm mình ai gì, ho khan mấy tiếng, muốn thức tỉnh mấy người này.

      “Ngươi… Rốt cuộc ta hiểu vì sao vừa rồi ngươi lại phải che mặt.” Lăng Ngôn thở dài, chậm rãi .

      Bạch Nguyệt gật đầu: “Cho nên ta định giả nam trang cùng các ngươi xuống núi.”

      “Chỉ sợ nữ phẫn nam trang cũng được.” Lê Ngạo Nhiên trầm giọng : “Phẫn thành nam trang nhưng vẫn che mặt tốt hơn.” biết bản thân chẳng sợ người khác nhìn Bạch Nguyệt như hổ rình mồi, có năng lực để giải quyết, nhưng mà rất phiền. Có thể tránh được càng tốt.

      Bạch Nguyệt sờ mặt, còn muốn hỏi ý kiến ba người kia, nhưng trong lòng đồng ý với Lê Ngạo Nhiên.

      tại chữa khỏi mặt cho Bạch Nguyệt, đương nhiên phải xuống núi hoàn thành nhiệm vụ. Trước khi rời khỏi Vũ Sơn phái, tự nhiên lại nhớ đến kẻ đánh lén mình, Mộc Mẫu Kê. Quả nhiên biến mất, giờ này chắc mọi nơi tìm cách chữa trị đây. lại, kẻ đó có thân thế ra sao? Nhìn giống mấy đệ tử khác, chắc hẳn cũng tầm thường. Nàng cũng chưa từng quan tâm đến những chuyện này. Đến cả Tô sư tỷ, cho đến giờ nàng cũng biết vì chưa từng hỏi qua bao giờ.

      Bạch Nguyệt thay nam trang, đội đấu lạp (Đây là loại mũ rộng vành), che kín khuôn mặt. Vốn dĩ có thể quang minh chính đại xuống núi, nhưng giờ lại chẳng thể lộ mặt để gặp người, biết thế chẳng thèm chữa trị. Về sau, nếu phiền quá, lại hủy lần nữa Quyết định xong, Bạch Nguyệt vui vẻ lên đường, hoàn toàn quên béng thế giới này tồn tại thứ gọi là Dịch dung. Hơn nữa, Lê Ngạo Nhiên cũng muốn dịch dung làm Bạch Nguyệt xấu , suy nghĩ này, Bạch Nguyệt hồn nhiên chẳng nhận ra.

      “Chúng ta bây giờ đâu?” Bạch Nguyệt ngẩng đầu, có chút thoải mái, tuy cái mũ này có thể che nắng, nhưng thoải mái tí nào.

      Lăng Ngôn tự nhiên nhận ra ý định của Lê Ngạo Nhiên, nhịn cười : “ đến thành gần nhất, bắt đầu từ đó tra xét.” Cảm giác được ánh mắt Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng đảo qua, liền nghiêm túc trở lại: “Có tin Tà giáo thường lui tới Đồng thành, ở đó có rất nhiều thương nhân.”

      “À, ra là như vậy.” Bạch Nguyệt gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn ba con ngựa phía trước. Nàng biết cưỡi ngựa, đây là ý gì? Chẳng lẽ người con? “Ta biết cưỡi!” Bạch Nguyệt thành “bẩm báo”.

      Hai người kinh ngạc, dù sao cũng là đệ tử Vũ Sơn phái, lại biết cưỡi ngựa, rất là kỳ quái. Chỉ là, tại làm sao đây?

      “Cưỡi chung con ngựa với ta trước, đến thôn tìm xe ngựa.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên quyết định, chẳng thèm nghe Bạch Nguyệt trả lời, lập tức ôm lấy Bạch Nguyệt đặt ở phía trước. Bạch Nguyệt chưa kịp phản ứng, thấy mình bị lọt vào lồng ngực ấm áp. Nam nhân này chỉ lạnh lùng, mà còn rất bá đạo. Bạch Nguyệt trợn mắt, thể cãi. Nhìn Lăng Ngôn ở bên cười trộm, Bạch Nguyệt muốn tiến lên cào rách mặt .

      Nhìn về phía trước, Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười, có lẽ ở đằng trước có rất nhiều chuyện thú vị.

      Chẳng biết, con đường bằng phẳng kia, còn chứa bao đợt sóng ngầm? Mọi thứ… Chỉ vừa mới bắt đầu.
      Last edited by a moderator: 12/3/15
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :