1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20 :Ngoài ý muốn


      Đầu hè, vạn vật đều xanh tươi.

      Tuy nhiên thời tiết lại vô cùng nóng bức.

      Bên đường, tán cây đại thụ phủ màu xanh mượt của lá cây, hoa dại ven đường cũng đua nhau nở làm cho cảnh vật thêm xinh đẹp.

      Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh phu xe, chỉ vì nàng muốn ngồi ngốc ở trong, lại còn rất nóng nữa, nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng có lòng dạ mà thưởng thức.

      Những ngày này mà có điều hòa, có quạt máy vất vả. Bạch Nguyệt lắc đầu, còn sức sống. Trước kia còn có thể đến trung tâm thương mại thưởng thức máy điều hòa miễn phí, về nhà tốt xấu gì cũng có quạt máy mà dùng.

      nóng quá , đáng ghét! Bạch Nguyệt ngẩng đầu, lấy tay che lên trán, nhìn ánh mặt trời chói chang. Vừa mới vào hè … Sao mà nóng thế!

      Xe ngựa nhanh chậm đường, vó ngựa đạp đường phát ra thanh nghe buồn chán. Bạch Nguyệt nghe mà muốn ngủ gà ngủ gật. Đến chỗ tương đối mát mẻ, phu xe dừng ngựa, nghỉ ngơi. Mọi người xuống xe, ngồi dưới tán cây to mát bên đường.

      ” Chư vị xin đợi lát, ta dẫn ngựa đến bên suối uống nước.” Phu Xe trưng cầu ý kiến mọi người. Dù sao thời tiết cũng khá nóng, ngựa có khỏe mạnh đến đâu, cũng chịu nổi.

      Lục Du gật đầu. Phu xe cao hứng dẫn ngựa đến bờ suối.

      Bạch Nguyệt trộm nhìn lục Du, Lục Du cũng giống với lúc vừa xuống núi, là quá mức kiêu ngạo, tự cao tự đại, suốt dọc đường này hắm vẫn luôn trầm mặc, đôi lúc cúi đầu nghĩ ngợi đăm chiêu. gương mặt cũng nhàn nhạt đau thương.

      Bạch Nguyệt thầm nghĩ, lần này xuống núi lịch lãm, rốt cuộc còn là con khổng tước kiêu ngạo trước kia nữa rồi.

      Ngồi chồm hổm mặt đất, Bạch Nguyệt quan sát đàn kiến bận rộn đến xuất thần. Việc trước đây nàng thích làm nhất là đổ nước vào ổ kiến (=.:), nếu là đặt nhánh cây ngang đường kiến chạy, chờ nó bò lên rồi lại đổi hướng làm nó ngừng chạy tới chạy lui. Bận rộn là để sinh tồn, chính nàng cũng thế. Nhưng có ý nghĩa gì? Mục đích tồn tại của nàng là vì cái gì?

      lúc nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên bị tiếng gọi của phu xe đánh gãy, nguyên lai là nghỉ ngơi lâu rồi. trôi qua bao lâu? Bạch Nguyệt nhíu mày, nàng suy nghĩ lâu như thế sao?

      Mọi người lại lên xe ngựa, bắt đầu lên đường.

      Vẫn là tiếng vó ngựa đơn điệu buồn tẻ. Đột nhiên, tiếng vó ngựa trở nên dồn dập, chạy như điên về phía trước. Bạch Nguyệt có phòng bị, toàn thân đập mạnh vào thành xe phía sau.

      ” Sao lại thế này?” Sau lưng Bạch Nguyệt đau quá, định chất vấn phu xe sao lại đột ngột tăng tốc, phát vẻ mặt cũng rất sợ hãi. Bạch Nguyệt nhìn về phía trước, ngựa cứ chạy như điên, tốc độ còn càng lúc càng nhanh, mà roi tay phu xe còn chưa sử dụg. cách khác, phải là phu xe giục ngựa chạy, là ngựa có vấn đề!

      Xe ngựa càng lúc càng nhanh, nghe bên tai tiếng gió vun vút, Bạch Nguyệt nuốt nước miếng, lại quay đầu nhìn vẻ mặt trắng bệch phu xe :” Ngươi….., ngươi mau nghĩ cách làm nó dừng lại ? Chuyện gì xảy ra vậy?”

      Phu xe run rẩy :” nương, phải là ta nghĩ cách làm nó dừng lại, mà là ghì dây cương thế nào cũng vô dụng! Ta cũng biết chuyện gì nữ.” Bạch Nguyệt lúc này mới để ý hai tay xe phu nắm chặt dây cương, nhưng con ngựa vẫn điên cuồng lao thẳng về phía trước.

      ” Sao lại thế này?” Ló đầu ra khỏi buồng xe, Lăng Ngôn khó hiểu hỏi.

      ” Ngựa nổi điên rồi, làm sao bây giờ?” Bạch Nguyệt hoảng sợ đến thét lên, bởi vì phía trước chính là đường dốc, cứ theo tốc độ này, khẳng định người ngã ngựa đổ.

      Mấy người trong xe cũng nghe thấy lời của Bạch Nguyệt, Lăng Ngôn quay ra phía sau gật đầu cái, nhàng nhảy ra, kéo theo vạt áo của phu xe, lóe cái, hai người đứng bên đường.

      Miệng Bạch Nguyệt há to, nhìn hai người đứng vững ven đường, rồi lại nhìn con ngựa chạy như điên, ý tứ thực ràng, còn ta thế nào?

      Lăng Ngôn nhìn Bạch Nguyệt mỉm cười, ý bảo cần lo lắng.

      Đột nhiên, Bạch Nguyệt cảm giác cơ thể tự nhiên bay lên, cảnh vật chung quanh nháy mắt liền biến hóa. Cảm giác có vòng tay lạnh lẽo ôm ngang hông, nàng biết mình được người khác ôm ra khỏi xe. Quay đầu lại, cũng thấy Lục Du nhàng nhảy xuống.

      Như vậy, ôm nàng là— Lê Ngạo Nhiên?

      Mọi người an toàn , lập tức nghe thấy tiếng vang rất lớn. Xe ngựa lăn xuống dốc, vỡ thành mảnh , mà ngựa lăn mặt đất, thở hổn hển cả người co giật.

      ” A! Ngựa của ta!” Phu xe hét thảm thiết, đuổi theo. Đối với , ngựa chỉ là công cụ để kiếm tiền, mà còn là bằng hữu của .

      Mọi người cũng theo. Bạch Nguyệt nhìn con ngựa nằm run rẩy đất, khó hiểu, sao lại đột ngột phát điên? Lại nhìn con dốc, lạnh cả gáy, nếu ở đây là vách núi đen …?
      Phu xe nhìn ngựa, lại nhìn chiếc xe nát vụn, cực kỳ đau lòng.

      Lê Ngạo Nhiên cúi xuống, nhìn con ngựa sùi bọt mép, còn có ít màu lam, trong lòng hiểu ra, hỏi:” Vừa rồi ở ven suối ngươi cho nó ăn gì?”

      ” Cái gì cũng cho.” Giọng phu xe có chút nghẹn ngào, cả nhà đều dựa vào con ngựa này mà sống .

      ” Cái gì cũng cho? Ngươi nghĩ kỹ lại xem?!” Lăng Ngôn nghe lời của Lê Ngạo Nhiên, cũng hiểu , hẳn là phu xe cho ngựa ăn cái gì nên mới xảy ra chuyện.

      Phu xe cúi đầu, nghĩ ngợi lúc:” Bên cạnh suối có rất nhiều hoa màu lam, chắc nó ăn vài đóa.”

      ” Ở nhụy hoa, còn có màu hồng ?” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên hỏi.

      ” Đúng, đúng vậy.” Phu xe ngừng gật đầu, trả lời:” Công tử sao người biết ?.”

      ” Đó là hoa độc, gọi là ac thác hoa. Người ăn phải khiến thần trí mơ hồ, khóc cười thất thường, còn có thể xuất ảo giác, cuối cùng là hôn mê mà chết. Đương nhiên, động vật ăn phải cũng thế.” Lê Ngạo Nhiên trầm giọng .

      Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên chỉ có cần vài lời mà tìm được nguyên do, khỏi bội phục. Nam nhân này cơ trí hơn nàng tưởng nhiều. Bạch Nguyệt quan sát chăm chú khuôn mặt khí định thần nhàn của Lê Ngạo Nhiên, có chút mất hồn. Nam nhân này……
      minhminhle thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21 : Vậy làm gì để cám ơn ta?


      Phu xe sau khi nghe xong, vẻ mặt tuyệt vọng, ôm ngựa mà khóc rống lên:” Làm sao bây giờ, cả nhà ta đều dựa vào nó mà sống . Họ còn chờ ta mang tiền về."

      Bạch Nguyệt quay đầu, muốn nhìn những cảnh này.

      Tại sao thế giới này lại có nhiều người khổ cực như thế? Cuộc sống này quá khó khăn! Giúp được người này, rồi lại gặp người khác khổ hơn . Liệu có thể giúp được bao nhiêu đây ?

      Nhắm mắt lại rồi mà trong đầu vẫn lên gương mặt tuyệt vọng của phu xe. Vẻ mặt ấy quen thuộc.

      Phiền! Quá phiền! Bạch Nguyệt thở dài, rút trong lồng ngực ra tờ ngân phiếu, ném trước mặt phu xe, kiên nhẫn :” Khóc cái gì? mua con khác là được!” Dứt lời, quay người về phía trước.

      Phu xe sửng sốt, sau nửa ngày mới để ý tờ ngân phiếu rơi trước mặt, mới nhìn về phía Bạch Nguyệt rời mà dập đầu cảm ơn.

      Bạch Nguyệt mắt điếc tai ngơ , lập tức về phía trước. Trong lòng thầm mắng mình đúng là bị bệnh thần kinh, suốt ngày rỗi việc lại chõ mỏ vào việc người khác. Người ta mất ngựa liên quan gì đến ngươi? Cả nhà người ta sống hay chết liên quan gì đến ngươi cơ chứ???

      Phiền não, cực kỳ phiền não. Cái này chẳng giống tác phong của nàng chút nào! Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối chẳng thèm xen vào làm gì! Nhưng mà gương mặt tuyệt vọng của phu xe làm nàng cảm thấy rất quen thuộc, nhịn được mà làm chuyện dư thừa. Bạch Nguyệt bĩu bĩu môi , đá bay mấy hòn sỏi dưới chân như để phát tiết phiền não.

      Phía sau, mọi người vẻ mặt khác nhau nhìn Bạch Nguyệt.

      Phu xe cảm tạ mọi người xong rồi bộ trở về, mà phụ cận có thôn trang nào cả, mọi người cũng có xe, đành phải bộ.

      Dọc theo đường , Bạch Nguyệt cảm thấy rất khó chịu , thỉnh thoảng đá bay những cục đá dưới chân. Chỉ vì nàng muốn nhớ đến gương mặt tuyệt vọng đó, nó làm nàng nhớ lại khoảng thời gian trước kia , muốn nhớ đến chút nào !

      biết bao xa, cho đến khi Lăng Ngôn lên tiếng, Bạch Nguyệt mới phát sắc trời tối sầm.

      Bạch Nguyệt quay đầu, khó hiểu nhìn Lăng Ngôn:” Chuyện gì?”

      ” Tối nay tìm được khách điếm, chỉ có thể ngủ ngoài trời.” Lăng Ngôn vẫy tay.

      ” À, được.” Bạch Nguyệt máy móc trả lời.

      Vốn theo kế hoạch là ngồi xe ngựa đến thị trấn nên chẳng mang theo đồ ăn gì cả. Trong rừng, cách bờ suối xa, có mảnh đất bằng phẳng, Lăng Ngôn liền thuần thục nhóm lửa, rồi vỗ vai Lục Du, hai người cùng nhau tìm thức ăn. Lục Du gật đầu, cùng .

      Bạch Nguyệt cứ ngồi nhìn ngọn lửa cháy bập bùng, đến thất thần. Lê Ngạo Nhiên cũng mở miệng chuyện, chỉ lẳng lặng cho thêm củi vào. lâu sau, Bạch Nguyệt đột nhiên :” Cám ơn người lại cứu ta.”

      ” Vậy làm gì để cảm tạ ta đây ?” Lê Ngạo Nhiên đột nhiên hỏi câu làm Bạch Nguyệt biết phải trả lời thế nào.

      Bạch Nguyệt há hốc miệng, người như mà lại được những câu thế này sao? Cái tên lãnh ngạo (Lạnh lùng, ngạo mạn )này phải bao giờ quan tâm đến người khác sao?

      Lê Ngạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy biểu giật mình của Bạch Nguyệt, rất vừa lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, lặp lại:” Định làm gì để báo đáp ta đây?”

      Bạch Nguyệt run rẩy khóe miệng, cố ý! Nam nhân đáng chết , dám cố ý trêu nàng ! Muốn nhìn nàng phản ứng như thế nào sao? Hừ, tuyệt đối làm thất vọng.

      Bạch Nguyệt đột nhiên cười cách kiều mỵ, ôn nhu :” Lê công tử cứu tiểu nữ tử hai lần, như vậy tiểu nữ tử có cách nào khác, đành phải lấy thân báo đáp. Vạn mong Lê công tử cần ghét bỏ.” Dứt lời, đến Bạch Nguyệt còn cảm thấy buồn nôn mấy câu vừa rồi, nhưng mặt vẫn cười mị hoặc. Nam nhân đáng chết! Xem người trả lời ra sao!

      Quả nhiên, động tác tay Lê Ngạo Nhiên đột ngột dừng lại, nhưng liền lập tức khôi phục, thản nhiên :” Được.” Giống như hai người chỉ bình luận về thời tiết hôm nay.

      Bạch Nguyệt trầm mặc, Lê Ngạo Nhiên cũng trầm mặc, hai người hoàn toàn yên lặng. trận gió thổi qua, vài phiến lá cây rơi xuống. khí quỷ dị.

      Rốt cục, hai ngừơi tìm đồ ăn kia cũng trở về, tay đều cầm mấy con thỏ, phá vỡ khí trầm lặng quỷ quái này. Nhìn thấy Lăng Ngôn thuần thục lột da con thỏ, rồi lại đưa cho Lê Ngạo Nhiên đem nướng. Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy, ăn ý của hai người này thể tin được.

      Ăn xong thịt thỏ nướng, Lê Ngạo Nhiên liền đứng dậy, ra ngoài. Lăng Ngôn quan tâm, với Bạch Nguyệt:” Ngươi cứ an tâm ngủ , có chúng ta ở đây.” Bạch Nguyệt gật đầu, tựa vào đống lá vừa ngắt xuống, nhưng thể ngủ được. phải tại vì phải ngủ ngoài trời, cực khổ cỡ nào Bạch Nguyệt cũng quen rồi, huống chi cũng từng phải ngủ như thế. Chỉ vì trong đầu cứ lẩn quẩn nhớ lại số việc cũ nên tài nào ngủ được .

      Haizzz!!! ngủ được. Nhìn hai người kia ngủ, Bạch Nguyệt nhàng đứng dậy, đến con suối.

      Nóng, nóng quá . Bạch Nguyệt ngừng lấy tay quạt quạt, kỳ nàng cũng hiểu được, ngủ được có lẽ phải chỉ vì tại thời tiết.

      tảng đá to cạnh con suối, Bạch Nguyệt cẩn thận cởi giày, bàn chân sưng phồng. Thân thể này đúng là quá kều nhược (Mỏng manh, yếu đuối ), trong lòng Bạch Nguyệt cũng cảm thấy khinh bỉ. Nhúng chân vào làn nước mát lạnh, cảm giác thoải mái. Bạch Nguyệt cảm thấy thư thái nhưng hình như vẫn chưa đủ, nhìn chung quanh, rồi dần dần cởi hết quần áo.

      Làm vài động tác khởi động, làm nóng người phòng trường hợp chuột rút, Bạch Nguyệt chậm rãi xuống nước. Đầu tiên, cảm thấy lành lạnh, nhưng nàng cũng để ý, cúi đầu ngâm cả người vào nước để cố quên cảm giác phiền muộn. Từ từ bơi đến tảng đá bên kia, Bạch Nguyệt chậm rãi trồi lên mặt nước, nước theo tóc đen của nàng tý tách chảy xuống làn da trắng nõn của nàng.

      Vừa mở mắt ra, lên ngay trước mặt là đôi mắt xanh biếc kia, vì màn đêm u ám, khiến nó càng lóng lánh ánh ngọc.( ac…sao giống quỷ quá )

      Dưới đó là lồng ngực rắn chắc.

      Trong khoảnh khắc, hai người trần trụi nhìn nhau. ( hac ….gian tình bắt đầu đây)
      minhminhle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22 : Đính hôn?


      Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Lê Ngạo Nhiên, quên cả chuyện.

      đúng là muốn lấy thân báo đáp?” Lê Ngạo Nhiên hài hước nhìn Bạch Nguyệt. Dứt lời, chính cũng nghĩ tới mình những lời này. Rốt cuộc là từ lúc nào lại có hứng thú với nữ nhân trước mắt này? Từ khi nàng dễ dàng phá trận, hay lúc ngăn cản cứu tỷ đệ kia, cũng có thể là từ lúc nàng ‘lệnh’ cho giúp nàng châm kim cứu tiểu quận chúa? ( hình như này ưa bị ngược …)

      Bạch Nguyệt run rẩy khóe miệng, nam nhân đáng chết! Ở cổ đại, nam nhân nhìn thấy thân thể nữ nhân chẳng phải mấy lời phụ trách gì gì đó sao? Nhưng chắc cũng đúng, nam nhân đáng chết này phải người thường, thể dùng cách bình thường để áp đặt cho .

      ” Báo…báo ….báo cái đầu ngươi “ Bạch Nguyệt phẫn nộ tay đập mạnh vào mặt nước, xoay người bơi về phía tảng đá bên kia. Đồ chết tiệt!!! Võ công của cao cường như thế, làm sao mà nhận ra nàng tới gần. Dám, dám lên tiếng, đợi nàng cởi hết quần áo, rồi mới lên tiếng….. Trong đầu nghĩ cái gì!?

      Lê Ngạo Nhiên lấy tay lau nước mặt, cười ra tiếng :” Hóa ra, ngươi cũng có lúc xấu hổ.”

      Hừ! Bạch Nguyệt trong lòng ngừng nguyền rủa tên Lê Ngạo Nhiên đáng ghét kia , thực nghĩ nàng vô tâm vô phế phải ? muốn xông lên đánh cho trận, nhưng đáng tiếc mình đánh lại . đáng thương mà! Dù sao, tốt xấu gì nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ! Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt cũng cảm thấy tự xem thường. Nhớ tới vòm ngực rắn chắc của tên kia , mặt Bạch Nguyệt đột nhiên có chút nóng lên, nàng nghĩ cái gì thế? ( ha ha…chị tư xuân ấy mà…)

      Bạch Nguyệt tránh ở phía sau tảng đá, nhanh chóng mặc lại quần áo, hung hăng :” Ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi vô tâm vô phế, lạnh lùng sao!”

      ” Hả?” Lê Ngạo Nhiên cười :” Nếu , ta phụ trách là được.”

      cần!” Bạch Nguyệt nổi giận, hoài nghi nam nhân kia có phải Lê Ngạo Nhiên , sao có thể những lời như thế.

      Lê Ngạo Nhiên nghe tiếng Bạch Nguyệt xa, khóe miệng cong cong, nụ cười thấp thoáng. Nếu như phải hoàn thành di ngôn kia, lựa chọn nàng cũng sai. Chọn người khiến cảm thấy thú vị tốt hơn nhiều so với người làm khó chịu.

      Bạch Nguyệt vừa , vừa run run, vung tay vẩy vẩy nước, Bạch Nguyệt cảm thấy có chút lạ, thời tiết nóng như thế sao mình lại rùng mình?

      Hôm sau, mọi người tiếp tục lên đường , đến thôn trấn phía trước mướn chiếc xe ngựa về Vũ Sơn phái. Dọc đường , Bạch Nguyệt rất ít chuyện, Lê Ngạo Nhiên vẫn lạnh lùng như thường ngày , mặt chút thay đổi, đến mức khi Bạch Nguyệt cẩn thận liếc nhìn , vẻ mặt rất thản nhiên, giống như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.

      Nam nhân này rốt cuộc là người thế nào? Bạch Nguyệt nhìn hàng cây ngừng lui lại phía sau, trong lòng ngừng tự hỏi. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn người. Đối với nhìn người, Bạch Nguyệt tự nhận nàng có thể lí giải ràng. Đặc biệt mẫn cảm với tình cảm, nàng cảm nhận , ai đối xử hư tình giả ý, ai thực tốt, nàng đều có thể cảm nhận rất ràng. Có rất nhiều việc chỉ nên giấu trong lòng, ngu mới ra.

      Ghé mặt gần sát cửa xe, cảm giác gió lạnh thổi nhè , Bạch Nguyệt chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Nhớ lại lúc trước khi nàng làm, thường xuyên bị ông chủ kiếm chuyện, mà nàng lại dám trốn, lại luôn phải mỉm cười khách sáo. Nhưng mà trong lòng nàng thầm mắng cả 18 đời tổ tông nhà lão, còn có mụ tình nhân nhà lão nữa, ăn loạn dấm chua,hay mỉa nàng. Cũng may bây giờ còn phải chịu đựng những ngày như thế nữa.

      Trải qua những ngày như vậy, đối với nhìn người Bạch Nguyệt rất tự tin, tại nàng lại thể nhìn Lê Ngạo Nhiên rốt cuộc là người như thế nào.

      Về tới Vũ Sơn phái, vừa bước vào đại môn, bốn người liền hấp dẫn ánh mắt toàn thể mọi người. À.. Phải cho chính xác, hấp dẫn là ba gã nam tử kia, mọi người chẳng ai thèm quan tâm đến nữ tử hồng y xấu xí kia.

      Mộc Xảo Hề nghe Lục Du trở về, muốn tiến lên chào hỏi, rồi lại cúi nhìn chiếc áo xám xịt, nghiến răng, tiến lên. Lại nhìn sang hồng y nữ tử xấu xí bên cạnh, xiết chặt nắm tay đến trắng bệch mà cũng để ý. Trong đầu toàn những lời nguyền rủa độc ác. Bạch nguyệt! Tiện nhân! Nhất định ngày ta khiến cho ngươi phải quỳ xuống mặt đất mà liếm hài ta! Trơ mắt nhìn bốn người về phía đại đường rồi biến mất, Mộc Xảo Hề mới thu hồi ánh mắt.

      Lấy lại tinh thần, mới chú ý xung quanh nghị luận.

      ” Đó là Cung chủ Vô Ưu cung ? đúng như lời đồn, quả nhiên xuất sắc.”
      ” Người nào? Người nào?”

      thể nào, cái này mà ngươi cũng biết, chính là người có đôi mắt xanh biếc kia.”

      ” A, chính là vị nam tử lạnh lùng kia?”

      ” Ta lại nghĩ là vị nam tử mỉm cười ôn nhu kia chứ .”

      ………………………………………………………………….

      Mộc Xảo Hề hung hăng dậm chận, xoay người rời . Khinh thường, người nào cũng đều thua kém người trong lòng nàng! Lục sư huynh, ngươi là của ta! Ngươi chỉ là của ta thôi!

      Sớm có người thông tri cho Chưởng môn, mọi người vừa bước vào đại đường, Chưởng môn cười nghênh đón mọi người. Khi ánh mắt Lê Ngạo Nhiên và Chưởng môn gặp nhau trong khoảnh khắc, Bạch Nguyệt có ảo giác, ánh mắt hai người bắn ra toan tính trắng trợn. Hiển nhiên Lê Ngạo Nhiên, Lăng Ngôn cùng Chưởng môn sớm nhận thức, tiếp theo là chuyện rất khách khí.

      ” Ai nha, Lê cung chủ và Lăng công tử đường xa tới, đón tiếp từ xa, thất kính, thất kính. Người đâu, mau dâng trà.” Chưởng môn cười.” Mời ngồi, mời ngồi.”

      ” Khách khí, khách khí, Lôi chưởng môn lâu gặp.” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng mà khách khí trả lời. Lăng Ngôn mỉm cười đáp lễ.

      ” Tốt lắm, tốt lắm, thân thể còn khoẻ, có thể chờ được đến ngày đó.” Chưởng môn cười hiền lành, nhưng lời mang đầy hàm ý.

      cần, rất nhanh liền nhìn thấy ngày đó.” Lê Ngạo Nhiên khẽ nhếch lên khóe miệng.

      Quả nhiên thành công nhìn thấy hình ảnh Chưởng môn há hốc miệng, giật mình. Lăng Ngôn quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn Lê Ngạo Nhiên, nhưng tìm ra chút đùa vui trong mắt . Lăng Ngôn cúi đầu, khóe miệng cao lên , biểu sắp có kịch hay để xem.

      ” Lôi Chưởng môn?” Lê Ngạo Nhiên nhíu mày, lên tiếng.

      sao?!” Giọng Chưởng môn có phần kích động.

      Bạch Nguyệt, Lục Du khó hiểu nhìn hai người, rốt cuộc cái gì?

      ” Là .” Lê Ngạo Nhiên nhận lấy ly trà, khẽ nhấp, mày nhíu lại, khó uống.

      ” Ai? Khi nào đính hôn?” Chưởng môn cao hứng làm cho Bạch Nguyệt và Lục Du càng thêm kinh ngạc, Chưởng môn quá kỳ lạ rồi. Đính hôn? Có ý gì?

      ” Nàng.” Lê Ngạo Nhiên đặt ly trà xuống bàn , lấy tay chỉ Bạch Nguyệt, nhàng ra

      Bạch Nguyệt nhìn ngón tay của Lê Ngạo Nhiên chỉ vào mình. Có ý gì? Đây là ý gì?
      minhminhle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23 : Đính hôn đính hôn!



      Chưởng môn nhìn nhìn Bạch Nguyệt, hơi đăm chiêu lúc, nhưng rất nhanh liền cười tươi như hoa, trong mắt xẹt qua tia toan tính. Chưởng môn vuốt râu, cười :” Muốn khi nào?”

      ” Tuân theo Lôi chưởng môn an bài.” Lê Ngạo Nhiên lễ phép chắp tay hành lễ.

      ” Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi nghỉ ngơi trước, ta lo liệu.” Chưởng môn sai người đưa Lê Ngạo Nhiên, Lăng Ngôn xuống nghỉ ngơi, lưu lại Lục Du, Bạch Nguyệt vẫn còn ngơ ngác. Bạch Nguyệt nghĩ thế nào cũng thể hiểu được, nàng có cảm giác giống như mình vừa bị người ta bán .

      ” Haha. Lục Du, ngươi cứ lui ra trước. Bạch Nguyệt, ngươi lưu lại, ta có lời muốn .” Chưởng môn cười hòa ái.

      Lục Du nghi hoặc, nhưng hỏi nhiều, hành lễ rồi xoay người rời . Bạch Nguyệt nhìn Chưởng môn cười thân ái, nhưng lại thấy sợ hãi.

      ” Cái kia, Bạch Nguyệt, theo ta.” Chưởng môn cười, vẫy tay rời , ý bảo Bạch Nguyệt đuổi theo.

      ” Ta và lão đâu có thân thết đến mức đó?” Bạch Nguyệt giọng.

      ” Cái gì?” Nhĩ lực của lão Chưởng môn tốt, quay đầu hỏi.

      ” À, có gì, có gì.” Bạch Nguyệt khoát tay, theo Chưởng môn.

      Chưởng môn mang Bạch Nguyệt xuất môn, rồi về hướng sau núi, đến trước rừng trúc, Chưởng môn bỗng lên tiếng:” Ngươi gặp qua ?”

      ” Cái gì? Ai?” Bạch Nguyệt giả ngu hỏi, đơn giản là làm theo lời sư phụ, thể cho bất kỳ kẻ nào.

      Chưởng môn bất đắc dĩ lắc đầu, cười, hỏi thêm nữa, chỉ là tiếp tục bước , rồi cất tiếng hỏi:” Khu rừng trúc này, biết tại sao cho phép ai vào ?”

      Bạch Nguyệt lúc này mới nhớ, nơi này hầu như có ai lại gần.

      ” Trong này là cấm địa bản môn, ngươi lần trước xông vào chỉ có thể là mệnh số, minh minh chi trung tảo hữu định sổ (Số phận được định sẵn).” Chưởng môn trầm giọng.” Ngươi cần phủ nhận, bộ kiếm pháp lần trước ngươi dùng để khiêu chiến Mộc Xảo Hề, ta sớm nhận ra.”

      Bạch Nguyệt gì, nhớ lại lần trước tên Khổng tước nam Lục Du chỉ trích nàng sử dụng kiếm pháp của môn phái, nhưng Chưởng môn lại lên tiếng phủ nhận.

      ” Giờ ta mang ngươi gặp .” Chưởng môn tiến vào Huyền Địa Trận, nhưng lại chịu ảnh hưởng nào, Bạch Nguyệt gắt gao bám theo. Thầm nghĩ, lần này gặp sư phụ, có chuyện hay xảy ra.

      Khi hai người xâm nhập Huyền Địa Trận, người trong nhà gỗ lập tức mở mắt, nhìn phía xa xa thở dài :” Chuyện gì nên đến đến, là chính hay tà? Là phật hay ma?”

      Chưởng môn, Bạch Nguyệt đến trước nhà gỗ, Chưởng môn giọng:” Sư huynh……”

      Bạch Nguyệt kinh ngạc, hóa ra sư phụ lại là sư huynh của Chưởng môn. Nhưng tại sao sư phụ lại ở trong này? Tự nguyện hay vì Chưởng môn đưa tới? Trong lòng rất nghi ngờ.

      Trong giây lát, từ trong phòng truyền ra giọng mà Bạch Nguyệt vô cùng quen thuộc:” Vào .”

      Hai người tới, Bạch Nguyệt nhìn sư phụ vẫn y nhiên tĩnh tọa. (Ngồi yên, như luyện công ý >.<)

      ” Đến đây, ngồi .” Sư phụ nhàn nhạt mở miệng.

      Chờ hai người yên vị, Chưởng môn mới :” Sư huynh, ta đem đến.”

      ” Sư phụ……” Bạch Nguyệt giọng.

      Sư phụ nhìn mặt Bạch Nguyệt, khẽ thở dài :” Cái gì phải đến đến.”

      Bạch Nguyệt tuy bị coi là ngu, nhưng giờ phút này lại chẳng hiểu hai người cái gì, nhịn xuống lòng tò mò, ngồi yên nghe hai người chuyện.

      ” Tiểu tử kia đề xuất muốn hoàn thành di ngôn năm đó cha để lại.” Chưởng môn mở miệng trước.

      ” Hả?” Ngữ khí của sư phụ vốn bình thản, giờ đây lại cao lên.” chọn ai?”

      ” Nàng.” Chưởng môn chỉ chỉ vào Bạch Nguyệt đứng bên cạnh.

      ” Hóa ra là như thế, đúng là ý trời.” Sư phụ nở nụ cười, nụ cười nhàn nhạt mang theo vui mừng.

      hát tuồng gì thế? Bạch Nguyệt muốn nhảy vào mà hỏi cho , trong thâm tâm bắt đầu cảm thấy bất an.

      ” Bạch Nguyệt, ngươi cảm thấy tiểu tử Lê Ngạo Nhiên kia thế nào?” Chưởng môn đột nhiên mở miệng hỏi.

      ” A? Cái gì? Cái gì?” Bạch Nguyệt nhất thời kịp phản ứng. Tự nhiên lại nhớ đến cảnh hai người ở bên dòng suối, mặt đột nhiên nóng lên.

      ” Haha. Coi bộ cũng có cảm tình~” Chưởng môn cười gian trá.

      ” Ân, cũng được.” Bạch Nguyệt sớm qua cái tuổi bồng bột, cũng thích vòng vo ,thẳng thắn thừa nhận.” có nguyên tắc, mạnh mẽ, cơ trí. cứu con hai lần.”

      Hai lão già giật mình, ngờ Bạch Nguyệt lại bộc trực thừa nhận tình cảm như thế, làm sao biết Bạch Nguyệt vốn dĩ phải là người ở thế giời này. Đối với chuyện tình cảm, Bạch Nguyệt tuyệt vòng vo, có cảm tình liền ra. chẳng bao giờ nghĩ có , càng vì dè dặt mà tuột mất người mình thích hay vật mình muốn có.

      ” Vậy……” Chưởng môn sung sướng.” Nếu cùng đính hôn sao?”

      ” Đính hôn?” Bạch Nguyệt nhớ lúc ở đại đường, những lời đối thoại giữa Chưởng môn với Lê Ngạo Nhiên, rốt cuộc cũng hiểu . Hình như giữa hai người có ước định gì đó, mà di ngôn, chẳng lẽ do cha của Lê Ngạo Nhiên trước khi chết cho cái gì?

      ” Ngươi đoán sai.” Chưởng môn nhìn ra băn khoăn của Bạch Nguyệt, trả lời.” Phụ thân của tiểu tử trước kia cùng chúng ta có bát bái chi giao (Gần như kết bái huynh đệ ak~ ), trước khi rời nhân thế, bắt thề được trở thành địch của Vũ Sơn phái. Ngoài ra, còn phải vì chúng ta làm ba việc, hơn nữa,……” đến này, chưởng môn lại vô cùng vui vẻ.

      ” Muốn phải thành thân với vị nội môn đệ tử Vũ Sơn phái, về sau hỗ trợ lẫn nhau.” Sư phụ chậm rãi tiếp lời.

      ” Nhưng tiểu tử kia cứ trì hoãn, còn là chưa tìm được người thuận mắt. nay mở kim khẩu rồi.” Chưởng môn ý vị thâm trường quan sát Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt run rẩy, lão phụ thân đáng chết này, phải hung hãn bậc thường, dễ dàng quyết định tương lai cả đời con trai mình.” Cho nên đính hôn chính là chỉ chuyện này?” Bạch Nguyệt hỏi.

      ” Đúng vậy.” Chưởng môn nuốt ngụm nước miếng mới trả lời.

      Bạch Nguyệt nhíu mày, vừa muốn cái gì, bị Chưởng môn ngắt lời:” khi ngươi thừa nhận thấy cũng được, cứ đính hôn trước, sau đó mới bồi dưỡng tình cảm. Nếu hợp có thể lùi hôn, hơn nữa, nữ tử phải cuối cùng đều cần lập gia đình so.”

      Bạch Nguyệt cứng họng nhìn Chưởng môn thao thao bất tuyệt, dù thế nào vẫn có cảm giác lão cùng sư phụ giống như cũng xuyên qua như mình vậy!?

      Bạch Nguyệt suy nghĩ, sao mọi chuyện lại thành thế này? Vì sao Lê Ngạo Nhiên đột ngột cầu đính hôn? Vừa rồi, Chưởng môn luôn mực kéo dài thời gian. Bản thân nàng cũng chỉ là có hảo cảm với , chứ chưa có tình cảm đủ để đến kết hôn.

      ” Sư phụ, con có hảo cảm với Lê Ngạo Nhiên, nhưng vẫn chưa muốn cùng thành thân.” Bạch Nguyệt thành ra suy nghĩ trong lòng.

      ” Ai nha, nha đầu ngốc, chỉ là đính hôn, phải thành thân. Hơn nữa, sư phụ của ngươi dạy ngươi nhiều thứ như thế, mạng sống của ngươi cũng là do đệ tử của Vũ Sơn phái cứu, ngươi cũng phải vì môn phái làm chút chuyện chứ.” Giờ phút này, Chưởng môn lại mang mấy thứ này ra muốn đè người rồi.

      Bạch Nguyệt được nữa, thầm mắng mình sao trước đây còn cảm thấy lão già này là người tốt lại dễ gần? Phải là lão hồ ly siêu cấp gian trá. Mặc dù nàng cũng xem trọng giáo điều, nhưng quả Tô Vũ cứu nàng, mà sư phụ dạy nàng rất nhiều.

      Đính hôn đính hôn, sao cả. Có vị siêu cấp mĩ nam bên người để dưỡng mắt cũng tốt. Hư vinh mình cũng có ít nhiều, vị nam tử xuất sắc là vị hôn phu. Huống chi, chỉ là đính hôn mà thôi, nếu như tìm được người để rồi sau đó lùi hôn cũng được.

      Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt nhún vai, trả lời:” Được rồi, đính hôn đính hôn, nhưng con có điều kiện, phải giữ bí mật.” Về điểm này, Bạch Nguyệt suy nghĩ nếu như gặp được người trong lòng, để người đó biết nàng đính hôn, tốt cho lắm.

      Hai người nhìn thoáng qua, tuy Bạch Nguyệt có ý gì, cuối cùng cũng đều đáp ứng rồi.

      Nhìn hai lão nhân nhìn nhau cười, thầm nghĩ lại có gì đó hợp, nhưng cũng lên tiếng.
      minhminhle thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24 : Quẻ tượng


      Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn theo đệ tử của Vũ Sơn phái đến khách phòng, chờ họ rời , Lăng Ngôn vươn tay đóng cửa, xoay người định chuyện, Lê Ngạo Nhiên vươn tay ngắt lời:” Ta biết ngươi muốn cái gì, ta giỡn, ta chọn nàng.”

      Lăng Ngôn cười, ngồi xuống :“Vì sao?”

      “Thú vị.” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ.

      Lăng Ngôn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lê Ngạo Nhiên, cho đến khi Lê Ngạo Nhiên cảm thấy mất tự nhiên:“Ngươi nhìn cái gì thế?” Lê Ngạo Nhiên cảm thấy ánh mắt của Lăng Ngôn lúc này rất giống con chó nhìn khúc xương mình thích.

      Lăng Ngôn có hảo ý, cười:“ đúng là hiếm thấy, Lê đại Cung chủ của chúng ta lần đầu tiên có hứng thú với nữ nhân đây.”

      Lê Ngạo Nhiên đương nhiên nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời ấy, thuận tay nắm lấy quân cờ bàn, nhàng phóng ra liên tiếp, Lăng Ngôn vươn tay ra đỡ , đau đến nhe răng ” A! Làm sao!?” , nhưng miệng

      vẫn tươi cười: “ Chậc chậc, bị ta trúng, thẹn quá hóa giận rồi.” Lăng Ngôn chật vật trốn tránh, nhìn quân cờ cắm sâu vào đồ vật chung quang, mồ hôi lạnh úa ra.

      tay..a..Xem, làm hỏng phải đền đấy.” Các quân cờ liên tiếp hướng về Lăng Ngôn, vừa kêu thét, vừa ngừng tránh né.

      Từ xa, đệ tử Vũ Sơn phải nghe tiếng kêu phát ra từ trong phòng, nhưng chẳng ai dám tiến lên.

      ***

      Bạch Nguyệt cùng sư phụ còn có Chưởng môn ngồi ở nhà gỗ chuyện, Bạch Nguyệt cũng phải là đèn cạn dầu, bị chèn ép cả ngày vội vàng phủi mông trước, để lại hai lão Hồ Ly bàn chuyện.

      Tâm tình vui sướng, Bạch Nguyệt mang theo đống đồ rời khỏi rừng trúc, thầm nghĩ phải tìm Tô Vũ, có đồ vật muốn tặng nàng. Vừa ra khỏi cánh rừng, ở góc tối gần đó, đôi mắt ngoan độc vẫn dõi theo Bạch Nguyệt, cho đến khi bóng hình nàng biến mất.

      Trở về phòng, Bạch Nguyệt sắp xếp đồ đạc xong, liền tìm Tô Vũ.

      Tô Vũ vui mừng gặp lại Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt lập tức kéo Tô Vũ chạy về phòng mình. “ Bạch sư muội, làm cái gì vậy?” Tô Vũ phân vân, muốn hỏi nhưng Bạch Nguyệt tả lời, chỉ kéo Tô Vũ chạy .

      “ Tô sư tỷ!” Về phòng Bạch Nguyệt ấn Tô Vũ ấn ngồi xuống ghế, mới lấy vòng ngọc Phỉ Thúy từ trong ngực, để Tô Vũ phản đối, đeo vào.

      Tô Vũ cúi đầu nhìn chiếc vòng tay, mặt chạm trổ hình Ngọc Lan Hoa rất sống động, cảm giác chạm vào da thịt mắt lạnh, cũng biết phải vật phàm, vội vàng cởi ra trả lại. “ Đồ quý như thế, tỷ thể nhận.” Bạch Nguyệt cười: “ Quý gì? Chỉ là đồ trang sức mà thôi, chỉ tốn 5 lượng bạc, Tô sư tỷ cần khách sáo với muội. Đây là tâm ý của muội.” ra, đây là cái vòng Bạch Nguyệt cố ý lấy ở chỗ Nạp Song.

      Tô Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn chiếc vòng lóng lánh tay, 5 lượng? Bạch Nguyệt xoay người, lục lọi trong bao hành lý, lấy ra thanh kiếm, “ Tô sư tỷ, bộ kiếm pháp kia tỷ luyện tới đâu rồi?”

      Tô Vũ ngừng gật đầu, tán thưởng: “ Quả rất huyền diệu.”

      “ Ha ha. Lúc trước, muội nhờ có nó mà khiến Mộc Mẫu Kê ( Mẫu: con cái, kê: gà => Mộc gà mái) phải chịu thua.” Bạch Nguyệt cười, rút kiếm trong tay, kiếm phong lóe lóe, chỉ nhìn cũng biết là bảo kiếm.

      Nghe Bạch Nguyệt xưng hô Mộc Xảo Hề, Tô Vũ bật cười, lo lắng nhìn Bạch Nguyệt, cúi đầu : “ sư tỷ dễ dàng từ bỏ ý đồ, ngươi nên cẩn thận.”

      “ Ân, ta biết.” Bạch Nguyệt đưa kiếm cho Tô Vũ, : “Kiếm này sư tỷ mau giữ lấy, cần khách khí.”

      Tô Vũ há hốc miệng: “ Thanh bảo kiếm này cũng là mua ? Cho ta?”

      “ Bảo kiếm gì? Là do ta lấy vủa người khác, dùng mốc meo, sư tỷ cứ dùng đỡ làng phí.” Bạch Nguyệt khoát tay.

      Tô Vũ do dự, nhìn Bạch Nguyệt, chỉ vài ngày thấy, vì sao người trước mặt này lại cho nàng cảm giác xa lạ. Đây là vị nương bị thương mà nàng cứu sao? Đây là người ngày ngày phải ở hậu viện chẻ củi sao?

      “ Lấy.” Bạch Nguyệt nhét thanh kiếm vào tay Tô Vũ, ngắt lời Tô Vũ. “ tặng cái gì bao giờ lấy lại, hoặc là sư tỷ lấy, muội hủy nó.” Khiến Tô Vũ muốn từ chối lại thôi.

      “Lúc muội có ở đây, con gà kia có làm khó tỷ ?”

      Bạch Nguyệt nhớ tới tính cách của Mộc Mẫu Kê, rất có khả năng ra tay với những người ở quanh nàng.

      Tô Vũ giật mình, lắc đầu: “ có.” Ngẫu nhiên gặp được, chỉ châm chọc vài câu, chắc tính là gây khó khăn. “ Nhưng ra, muội mới cần phải cẩn thận.”

      Bạch Nguyệt nhìn Tô Vũ lo lắng, ấm áp, nở nụ cười, đột nhiên cởi xiêm y, dọa Tô Vũ kinh ngạc, nhìn thấy Bạch Nguyệt cười, chỉ vào chiếc áo lót màu trắng. “ Có cái này, chẳng sợ con gà mái kia làm gì.”

      Tô Vũ để ý Bạch Nguyệt cái gì, lên, sờ cái áo. “ Đây là cái gì? Nó lạnh thế?”

      Bạch Nguyệt cũng sờ sờ ngực, : “ Đây làm là bộ da của Bạch Cự Mãng trăm tuổi ( Con rắn lớn da trắng), rất chắc chắn, cũng mát mẻ. Phòng ngừa tiểu nhân đánh lén.”
      Tô Vũ líu lưỡi, cảm thán: “ Vật này quý? Ở đâu ra?”

      Bạch Nguyệt đắc ý nheo mắt, đây cũng là láy từ hai lão hồ ly xảo trá kia. theo cách hoa lệ -đồ cưới. Lần trước bị Mộc Mẫu Kê kia đánh lén, thể phòng được mà nàng lại có võ công, cũng chẳng có nội lực. Chỉ chưởng, khiến nàng nằm giường 10 ngày nửa tháng, có khi nghẻo luôn.

      “ Đây là người khác tặng cho.” Bạch Nguyệt cười. Tô Vũ vuốt ngực : “ Vậy tốt, ngươi có võ công, có cái áo này tốt.” Tô Vũ chút ghen tị, thiệt tình vui vẻ.

      Trong nhà gỗ ở khu cấm địa, hai lão nhân ngồi đối diện.

      “ Ta lo lắng.” Sư phụ thầm .

      “ Ta hiểu.” Chưởng môn thở dài, “ Hi vọng điều chúng ta lo lắng phát sinh.”

      Hai người cúi đầu nhìn quẻ tượng bàn, thể nhìn được gì. quẻ tượng nhìn ra cát hung khó liệu, đây là lần đầu tiên có.

      Bạch Nguyệt tiễn Tô Vũ về, vuốt ngực tự đắc, hoàn toàn biết có hai người lo lắng cho nàng.
      Last edited by a moderator: 5/3/15
      minhminhlesanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :