1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Vu thuật


      Bạch Nguyệt quay về phòng mình , nằm lên giường nghỉ ngơi. Nhớ tới gương mặt tươi cười của Lăng Ngôn, Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười. Nàng sớm hiểu : có người cười có nghĩa là trong lòng cũng cười, có người mặt ngoài đau thương nhưng trong lòng lại vui vẻ. Cuộc sống có lúc tựa như tuồng kịch. Trong diễn ngoài diễn, giả giả, ai có thể mình nhất định sống ? Cuộc sống chính là mặt nạ , hay có thể con người đều đeo mặt nạ mà sống thôi.

      Suy nghĩ lung tung , Bạch Nguyệt mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, Nạp Song cho người thỉnh Bạch Nguyệt qua , là đồ vật cần thiết chuẩn bị xong.

      "Nhanh như vậy?" Bạch Nguyệt vừa rửa mặt, vừa hỏi nha hoàn bên cạnh.

      "Dạ, Bạch nương, sau khi rửa mặt xong , thỉnh nương đại sảnh dùng cơm. Quận chúa đợi." Nha hoàn bước lên khẽ hành lễ, cung kính .

      " biết." Bạch Nguyệt gật đầu cái, trong lòng khỏi cảm thán hổ là nhà quyền quý , hiệu suất làm việc cao. Đột nhiên nghĩ đến vị cung chủ mắt xanh kia , lại mở miệng tiếp tục hỏi, "Vị công tử mắt xanh kia tới đại sảnh chưa?"

      "Vị công tử kia đến rồi."

      "Vậy là được." Bạch Nguyệt rửa mặt xong liền theo nha hoàn đến đại sảnh. Vừa bước vào đại sảnh, quả nhiên tất cả mọi người đều có mặt rồi. Dùng qua điểm tâm, Quận chúa liền sai người đem mấy thứ đưa lên. Bạch Nguyệt kiểm tra lần nữa, xác định có vấn đề gì, liền đưa ra cầu. Chuẩn bị khối băng ở phòng Tiểu quận chúa , còn có thùng nước tắm và nước nóng. Quận chúa mặc dù cảm thấy rất kỳ quái thế nào vừa nóng vừa lạnh đều cần, nhưng vẫn lập tức phân phó người làm chuẩn bị.

      Bạch Nguyệt đứng dậy nhìn Lăng Ngôn và Lê Ngạo Nhiên, khẽ gật đầu cái , xoay người về hướng phòng Tiểu quận chúa . Hai người cũng đứng dậy theo. Mặc dù Bạch Nguyệt cũng từng qua với mình là cần đại phu giúp tay châm cứu huyệt vị, nhưng Nạp Song vẫn ngờ, nàng ấy lại có thể mời Vô Ưu cung chủ tới hiệp trợ .

      tới phòng Tiểu quận chúa , người làm rất nhanh đem những vật cần thiết chuẩn bị xong.

      Bạch Nguyệt tới bên cạnh Nạp Song khẽ cho nha hoàn đều ra ngoài, Nạp Song lập tức làm theo. Lại hề biết suy nghĩ trong đầu Bạch Nguyệt. Nơi này nha hoàn bảo vệ cho phép là gian tế, về sau nếu truy cứu là ai cứu Tiểu quận chúa , vậy phải tự mình tìm rắc rối sao? Chờ cứu được Tiểu quận chúa phải cầu Nạp Song thả tin ra ngoài là được Vô Ưu cung chủ cứu, vậy có liên quan gì đến mình rồi.

      "Cái đó, Lăng công tử, hồi ngươi với Cung chủ châm kim vào những huyệt vị mà ta .” Bạch Nguyệt vén tay áo lên tới trước giường, kêu Nạp Song lại hỗ trợ: "Đến giúp đỡ, cuốn tay áo cùng ống quần của tiểu quận chúa lên , trước tiên phải chườm nóng tay chân cho nàng .”

      Lê Ngạo Nhiên mặt đổi sắc, chỉ đứng yên nhúc nhích. Lăng Ngôn trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh, biết tiểu tử này nhất định khó chịu trong lòng. Từ trước tới giờ , có ai to gan dám sai bảo Lê đại cung chủ này !

      Nạp Song nhìn hai nam nhân đứng trong phòng, lại nhìn lại tiểu muội của mình nằm giường bị điểm huyệt thể nhúc nhích , lộ vẻ do dự. Mặc dù nàng ấy còn , nhưng sau này vẫn phải lập gia đình . Nếu thân thể bị hai nam tử xa lạ nhìn thấy. . . . . .

      Bạch Nguyệt nhìn Nạp Song do dự, lạnh lùng : "Đại phu chỉ có bệnh nhân, có nữ nhân và nam nhân. Nếu muốn cứu Tiểu quận chúa nhanh chút."

      Nạp Song nghe giọng lạnh lẽo của Bạch Nguyệt, nhớ tới lúc ở trấn Bạch Nguyệt cũng chuyện như thế, lập tức rùng mình cái. Trong lòng khắc sâu loại cảm giác này, khi Bạch Nguyệt dùng giọng điệu này nếu mình nghe, vậy nhất định phải hối hận. Nghĩ đến chỗ này, Nạp Song vội vàng tiến lên giúp tay cuốn tay áo và ống quần của tiểu muội lên .

      Bạch Nguyệt cẩn thận dùng khăn lông nóng chườm tay chân cho Tiểu quận chúa , cho đến khi da ở tay và chân đều đỏ bừng mới dừng lại.

      "Lấy khối băng lại!" Bạch Nguyệt quát lạnh tiếng, Nạp Song lập tức làm theo.

      Bạch Nguyệt nhanh chóng đem khối băng chườm lên tay chân Tiểu quận chúa . Mới vừa rồi da thịt cực nóng đột nhiên chuyển sang mát lạnh, Tiểu quận chúa nhắm mắt lại, vẻ mặt rất hưởng thụ. Nạp Song nghi hoặc nhìn tất cả, hiểu Bạch Nguyệt làm như vậy có lý do gì. Lăng Ngôn cũng tò mò nhìn chớp mắt. Lê Ngạo Nhiên hơi nhíu mày , như có điều suy nghĩ.

      Đột nhiên, Tiểu quận chúa mở mắt ra , nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt. Há to mồm hình như muốn thét lên, nhưng lại bị điểm á huyệt nên thể kêu được tiếng nào. Gương mặt càng ngày càng dữ tợn. Quận chúa nhìn gương mặt tiểu muội liền biết nàng phát bệnh, nhưng lần này phát tác lại có dấu hiệu báo trước , chẳng lẽ vừa rồi. . . . . .

      " Bạch nương, muội muội ta nàng ấy ?" Nạp Song nghi ngờ hỏi.

      "Cái đó, cung chủ , làm phiền người tiến lên đây. Quận chúa, ngươi đem kim châm cho ." Bạch Nguyệt để ý đến câu hỏi của Nạp Song , quay đầu với Lê Ngạo Nhiên nãy giờ vẫn đứng im lặng đằng sau.

      Lê Ngạo Nhiên chậm rãi tiến lên, nhận lấy hộp kim châm , nhàng với Bạch Nguyệt: "Tên ta là Lê Ngạo Nhiên."

      Bạch Nguyệt cũng quay đầu lại, nhưng trong lòng thấy buồn cười, biết đây là hài lòng cách mình gọi . Cũng đúng thôi , nếu là mình cứ bị gọi : này , kia , ngươi qua đây …..nhất định cũng khó chịu như thế thôi.

      "Vậy, Lê công tử, hồi làm phiền ngươi, ta huyệt vị nào ngươi liền ghim vào đó." Bạch Nguyệt sửa lại cách gọi.

      "Được." Lê Ngạo Nhiên nhàn nhạt lên tiếng đáp lại.

      "Xích trạch huyệt." Bạch Nguyệt bắt đầu đọc tên các huyệt vị.

      "Côn Luân huyệt, huyệt Dũng Tuyền, huyệt Khúc Trì, bát tà huyệt. . . . . ." Mặc kệ Bạch Nguyệt huyệt đạo nào, Lê Ngạo Nhiên cũng chính xác đem ngân châm từ từ đâm vào.

      Hồi lâu, tay chân Tiểu quận chúa ghim rất nhiều ngân châm cùng kim châm.

      " ra rồi." Bạch Nguyệt nhìn cái vạch đen tay tiểu quận chúa từ từ nổi lên sau đó bị châm hướng ngón út ra.

      Nạp Song cùng Lăng Ngôn nhìn thấy mà kinh hãi , nên lời. Cái vạch đen giống như là có sinh mệnh, miễn cưỡng từ từ hướng ngón út tới.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt chăm chú nhìn cái vạch đen kia, cảm thấy trước mắt thú vị. Ở Vô ưu cung ,chỉ nghe kể lại biểu của tiểu quận chúa liền kết luận nàng ấy phải bị bệnh. Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là cái đó Vu thuật. Nàng rốt cuộc là ai?
      minhminhle thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16 : Vu thuật.


      Bạch Nguyệt cũng chú ý Lê Ngạo Nhiên quan sát mình , nàng cầm con dao từ tay Quận chúa, hơ ngọn nến rồi nắm lấy ngón tay út của tiểu Quận chúa, lập tức cắt nhanh, rồi đưa về phía khác, vạch đen kia tình nguyện từ từ chảy ra ngoài , nó giống như có sinh mệnh bò sát mặt đất.

      Nạp Song ngơ ngẩn cả người, quên cả chuyện. Bạch Nguyệt cầm cây nến lên, sáp nóng lên nó. Cái vạch đen giống như vật sống, cố giãy dụa. Bạch Nguyệt vẫn kiên trì sáp vào nó, cuối cùng nó cũng còn nhúc nhích nữa.

      Mọi người nhìn màn đầy quỷ dị này, đều biết cái gì cho phải. Bạch Nguyệt trong lòng cũng rung động kịch liệt, lần đầu tiên thấy cảnh tượng kỳ lạ như thế. Đây là Vu thuật sao? Tiếp theo làm sau đây? Bạch Nguyệt liếm liếm môi , khó khăn với Quận chúa: " hồi dội dầu lên thiêu hủy." tại trong lòng có chút hối hận cứu người, hình như chọc phải phiền toái lớn đây.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt băng lại ngón út cho tiểu Quận chúa, y như buộc dây cho lợn vậy, có chút buồn cười. Thần sắc được tự nhiên, lấy vải băng từ tay Bạch Nguyệt, giúp băng lại vết thương. Bạch Nguyệt vui vẻ lùi lại phía sau. Tiểu Quận chúa giằng co cả ngày, mệt mỏi ngủ thiếp .

      ” Bạch nương, muội muội ta?” Nạp Song lo lắng hỏi.

      ” Tiểu quận chúa có việc gì nữa , về sau phát sinh việc này nữa. Tốt lắm, chúng ta ra ngoài. Quận chúa ta có lời muốn với ngươi.” Bạch Nguyệt kéo Quận chúa ra ngoài, tới cửa xoay người lại với hai nam tử phía sau:” Cảm tạ nhị vị ra tay tương trợ.”

      Lăng Ngôn mỉm cười:” cần khách khí, việc , việc .” Lê Ngạo Nhiên chỉ khẽ gật đầu gì.

      ” Truyền ra là Vô Ưu cung chủ cứu tiểu Quận chúa, tuyệt đối được đề cập tới ta.” Bạch Nguyệt kéo Nạp Song lại, thầm. Nạp Song khó hiểu, cứu người mà muốn truyền ra? Chẳng lẽ sợ sợ ‘Thụ đại chiêu phong’ (Cây lớn có gió ta), sợ sau này có người nhờ nàng chữa bệnh, nhưng sợ phiền toái nên muốn người khác biết? Nhớ tới tính cách Bạch Nguyệt, Nạp Song thấy rất có khả năng, gật đầu đáp ứng.

      Ở ngoài viện, Lục Du cầm phong thư đưa cho Lê Ngạo Nhiên, là thư của Chưởng môn, dùng bồ câu đưa đến. Lê Ngạo Nhiên xem qua, cũng gì, chỉ gật đầu. Lục Du liền xoay người, trở về phòng thu thập hành lý.

      ” Lão hồ ly muốn ngươi làm gì thế?” Lăng Ngôn tò mò.

      ” Muốn cho ta làm bảo mẫu kiêm tiền tiếu. (Ta nghĩ có lẽ là người chi tiền =D)” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên .

      ” A? Cái này mà lão hồ ly cũng nghĩ ra được.” Lăng Ngôn run rẩy khóe miệng.

      ” Ân.” Lê Ngạo Nhiên bình thản đáp.

      ” Kia….. Ngươi định làm cái gì?” Lăng Ngôn tò mò hỏi.

      ” Trước tiên đến sào huyệt tà giáo ở vùng phụ cận xem thử.” Lê Ngạo Nhiên cầm bức thư trong tay, khẽ nắm chặt. Bức thư hóa thành bột, gió thổi, liền còn chút gì.

      Mà tại ngã rẽ kia, Bạch Nguyệt cùng Nạp Song bàn bạc về vấn đề thù lao.

      ” Bạch nương nếu muốn cái gì, chỉ cần có khả năng, ta nhất định đáp ứng.” Ngữ khí Nạp Song thập phần kiên định.

      “Chuẩn bị cho ta ít ngân phiếu, cùng chút bạc vụn” Bạch Nguyệt vuốt cằm, bắt đầu đưa ra điều kiện.

      ” Này là tự nhiên.” Nạp Song gật gật đầu:” Bạch nương cứu hai tỷ muội chúng ta, có gì xin cứ .”

      Bạch Nguyệt cười, lúc này mới nghiêm mặt :” tệ, ta cũng phải rất cần tiền. Ngươi đáp ứng làm cho ta ba điều , dĩ nhiên là những việc ngươi có thể làm.”

      ” Bạch nương thỉnh .” Thần sắc Nạp Song cũng thay đổi.

      ” Bây giờ còn chưa nghĩ ra, cứ để lại . Nếu có ngày ta gặp chuyện, ngươi nhất định phải giúp ta.” Bạch Nguyệt cười híp mắt .

      Nạp Song suy tư chút, liền lấy khối ngọc bội từ người xuống đưa cho Bạch Nguyệt:” Ngọc bộ này biểu cho thân phận của ta, có thể Bạch nương hội dùng đến. Chờ Bạch nương nghĩ ra ba điều kiện kia lại cho ta...ta tuyệt đối chối từ.”

      Nhìn miếng ngọc trong xanh chút tỳ vết , được mài dũa khéo léo tinh mĩ đủ biết nhất định là trân phẩm rồi. Bạch Nguyệt khách khí nhận lấy. Tay vừa chạm phải miếng ngọc, cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể. Bạch Nguyệt rất thích, nghĩ nên tìm sợi dây tơ, đeo ngọc lên cổ, mùa hè sợ nóng nữa rồi.

      Của mình mình cứ lấy, Bạch Nguyệt thích vuốt ve miếng ngọc muốn buông tay, sau đó theo Nạp Song đến đại đường.

      Mọi người ở đây.

      ” Đây là?” Nạp Song thấy mọi người thu thập hành lý, cảm thấy khó hiểu.

      ” Bạch sư muội, ngươi cũng mau thu thập, chúng ta nên xuất phát. Vừa rồi Sư phụ đưa thư tới, cầu chúng ta cùng Lê công tử điều tra Tà giáo.” Lục Du với Bạch Nguyệt. Đối với nàng, Lục Du cũng cảm thấy mâu thuẫn. Lúc đầu là khinh thường nàng may mắn mới thắng trận, nhưng sau lại cứu được Tiểu Quận chúa. Nhưng nhớ đến việc ở trấn , cảm thấy thất bại, nhục nhã.

      ” Điều tra tà giáo?” Bạch Nguyệt giật mình.

      ” Đúng vậy, tại nên xuất phát. đường ta kể lại mọi chuyện.” Lục Du nhìn Nạp Song, cũng tiếp nữa.

      ” Nga, được.” Bạch Nguyệt đương nhiên nhìn ra Lục Du muốn để nhiều người biết về việc này. Kiếp trước nàng cũng quen xem sắc mặt người khác, nhất là mấy vị lãnh đạo, lấy lỗ mũi cũng đoán được.

      Thu thập xong hành lý, sau khi từ biệt Nạp Song, mọi người lên đường.

      ” Lục sư huynh, điều tra tà giáo? Chúng ta phải làm gì?” Bạch Nguyệt tò mò.

      ” Lúc ngươi có mặt ở đây, Lê công tử , gần đây Tà giáo thường giả trang thành sơn tặc cướp của những kẻ có tiền. Chúng ta nên bắt đầu từ đây.” Lục Du liên tưởng đến việc của Triệu Dũng.

      Quả nhiên Triệu Dũng vừa nghe, lập tức chen miệng:” Chẳng lẽ gia đình của Thủy Tiên cũng bị bọn Tà giáo đánh cướp, mà chính nàng cũng bị chúng bắt ? Lục thiếu hiệp, cầu các ngươi cứu nàng.”

      ” Đương nhiên.” Lục Du có chút xấu hổ trả lời.

      Mặt Lăng Ngôn ra nụ cười nhàn nhạt, đương nhiên hiểu vị Thủ tịch đệ tử này bị việc trấn kia đả kích. Nghĩ kỹ, cũng ít có cơ hội ra giang hồ, lòng người hiểm ác cũng là điều dễ hiểu. Cũng khó trách, giang hồ thái bình, mà Tà giáo cũng xuất hơn hai mươi năm, gần đây mới có khuynh hướng muốn ngóc đầu trở lại.

      Bạch Nguyệt lại trầm mặc.

      ” Bạch nương làm sao vậy?” Lăng Ngôn chú ý vẻ mặt Bạch Nguyệt đột nhiên biến sắc, lại tò mò cất tiếng hỏi.

      ” Bảy ngày.” Bạch Nguyệt thấp giọng trả lời.

      ” Cái gì bảy ngày?” thể hiểu được.

      ” Thủy Tiên bị bắt bảy ngày.” Bạch Nguyệt tiếp lời:” Các ngươi nghĩ bị Tà giáo bắt bảy ngày, có kết cục như thế nào?”

      Thanh Bạch Nguyệt trầm thấp, Triệu Dũng nghe thấy, nhưng người có nội lực thâm hậu, đôi tai linh mẫn như Lục Du tất nhiên nghe được.

      Gương mặt Lục Du chuyển sang trắng bệch.

      Lăng Ngôn cũng rất kinh ngạc, nhưng gì.

      Lê Ngạo Nhiên vẫn thản nhiên ngồi nhìn tất cả, nhưng trong con ngươi xanh biết lại lóe lên tia hàn quang.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17 : Có còn hy vọng?


      Mùa hè lặng yên đến. Chỉ mới là đầu hè, nhưng thời tiết nóng khiến người ta muốn hít thở thông rồi.

      Bạch Nguyệt lau mồ hôi, lấy tay làm quạt, nhưng chẳng có chút mát mẻ nào cả. Chiếc xe ngựa to lớn nhưng lại rất yên ắng. Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình , ai lời nào.

      ” Ta nhớ ở phía trước có quán trà, chúng ta tới đó nghỉ ngơi lát.” Lăng Ngôn nhìn Bạch Nguyệt nóng đến mức khó chịu, mở miệng đề nghị. Mọi người có ý kiến. Huống chi nơi đây cũng cách sào huyệt Tà giáo xa. Bạch Nguyệt nghe Lăng Ngôn , biết là là vì chiếu cố nàng, nhìn Lăng Ngôn mỉm cười. Lăng Ngôn cười lại.

      thêm đoạn, quả nhiên gặp quán trà, mọi người đều xuống xe nghỉ ngơi.

      ” Còn bao xa?” Bạch Nguyệt vừa hỏi , vừa uống ngụm trà mát, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Quả nhiên trà mát lạnh đến tận đáy lòng.

      ” Còn khoảng bảy, tám dặm đường.” Lăng Ngôn trả lời, đối với khả năng tình báo của Lê Ngạo Nhiên, chẳng bao giờ hoài nghi. nấp ở nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, đúng là tác phong của Tà giáo.

      Mọi người uống xong trà, nghỉ tạm rồi lập tức xuất phát. đến chân núi, xe ngựa thể tiếp tục được nữa, mọi người đành xuống xe bộ. Vì Bạch Nguyệt và Triệu Dũng đều có võ công, mọi người đành thả chậm lại tốc độ. Nhưng Triệu Dũng lại vô cùng nóng vội, vì ngươi trong lòng của có thể núi.

      vào núi, chỉ tìm thấy ngôi miếu đổ nát. Bạch Nguyệt nhíu mày, hay là giống như TV, ngôi miếu cũ này lại có cơ quan gì đó? Mọi người vào miếu.” Mọi người tìm kỹ, cơ quan vào có thể ở nơi nào đó.” Lăng Ngôn . đúng như mình thầm nghĩ? Bạch Nguyệt nghĩ đến đây, hưng phấn. Chưa bao giờ trải qua những việc như thế này, trước kia cũng chỉ xuât TV, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, vội loanh quoanh tìm kiếm.

      Ở kiếp trước, khi xem TV, mấy loại cơ quan này thường ở nơi như chén bể, ở mấy cái bình cũ mà thôi. Bạch Nguyệt tìm kiếm mấy thứ này, quả nhiên, án (Bàn thờ) tìm được cái bình hoa vỡ.

      Có phải là cái này? Bạch Nguyệt cầm bình hoa, học như TV, xoay cái bình. Đột nhiên môt tiếng xé gió phát ra, Bạch Nguyệt kinh ngạc, biết đây là tiếng kim loại chuyển động trong khí, may là nó ngay sau lưng nàng. Bạch Nguyệt lập tức nhận ra, nàng chạm vào cơ quan ám khí nào đó. Xong rồi! Chẳng lẽ nàng phải chết ở đây?

      Đột nhiên, toàn thân Bạch Nguyệt bị kéo mạnh vào lồng ngực rắn chắc.” Thương!” tiếng, thanh trường mâu (Giáo) lao đến nơi Bạch Nguyệt vừa đứng. Bạch Nguyệt nhìn thanh trường mâu bị cắm sâu vào nền đất, lạnh gáy, thiếu chút nữa nàng bị nó cắm vào. Là ai cứu nàng? Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy đôi mắt xanh biếc lạnh lùng vô cảm.

      ” Bạch nương, có việc gì chứ?” Lăng Ngôn khẩn trương hỏi.

      ” Sư muội, ngươi thế nào?” Lục Du cũng lắp bắp kinh hãi, tiến lên dò hỏi.

      có việc gì, hoàn hảo, hoàn hảo.” Bạch Nguyệt vỗ ngực, thoát khỏi lồng ngực Lê Ngạo Nhiên:” Lê công tử, cám ơn người.” Suy nghĩ chút lại bổ sung:” Lần sau nếu là ngươi có nguy hiểm ta cũng toàn lực cứu giúp.”

      Cho đến khi cảm giác được Bạch Nguyệt tránh thoát khỏi ngực mình, Lê Ngạo Nhiên mới giật mình , nhận ra cứu nàng mà vẫn chưa buông tay. Nhìn ánh mắt cảm kích của Bạch Nguyệt đối với mình, Lê Ngạo Nhiên gật đầu, thản nhiên :” Việc , cần cám ơn.” Trong lòng lại thầm nghĩ, theo như lời nàng , nếu như vừa rồi mình cứu nàng, về sau thấy mình gặp nguy hiểm, nàng khoanh tay đứng nhìn? Nghĩ đến đây, Lê Ngạo Nhiên lại cảm thấy có chút thoải mái.

      ” Ngươi cần nghịch loạn.” Lục Du .

      ” A, được.” Bạch Nguyệt trả lời, thầm nghĩ trí tuệ cổ nhân, xem ra phải tiểu bạch (Ngây thơ ) như TV ak~

      Cuối cùng Lê Ngạo Nhiên cũng tìm được cơ quan. Sau khi vận hành, tượng phật trong ngôi miếu đổ nát chậm rãi chuyển động, phía sau xuất con đường.

      vào?” Bạch Nguyệt nhìn con đường tối đen, có chút sợ hãi.

      ” Ngươi, trước.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Lăng Ngôn, mặt chút thay đổi hạ lệnh.

      Khoé miệng Lăng Ngôn co rút, vào. Lê Ngạo Nhiên nhàn nhã phía sau ,thầm nghĩ toàn bộ cơ quan có Lăng Ngôn xử lý là tốt rồi.. Bạch Nguyệt nhìn thấy cảnh này cực kỳ ghen tị, thầm quyết tâm về sau phải tự tìm kẻ lao động miễn phí như thế.

      Mọi người tới cuối mật đạo, liền nhìn thấy địa phương hoàn toàn khác . Đây chẳng lẽ là phía sau núi sao? có đường nào dẫn vào đây, nếu có chắc cũng chỉ có mật đạo kia. xa, ở phía trước có toà nhà, có lẽ đó chính là trụ sở Tà giáo.

      Mọi người lặng lẽ nấp, bắt được gã tiểu lâu la tra hỏi, tìm hiểu gần đây chúng có bắt cóc con nhà lành hay , và nơi giam giữ họ. Tiểu lâu la run rẩy trả lời có, rồi chỉ căn phòng dùng để giam người . Thuận tay đánh ngất , mọi người lặng lẽ vào.

      Tìm được căn phòng tiểu lâu la chỉ, Lục Du nhặt hòn đá, ném ngất xỉu thị vệ canh cửa. Mọi người mở cửa bước vào, mùi tanh cay lan toả, bên trong toàn những bị trói chặt bằng dây thừng. Bọn họ sợ sệt nhìn đám người Bạch Nguyệt.

      ” Thủy Tiên.. Thủy tiên!!! Nàng ở đâu?” Triệu Dũng lo lắng tìm trong đám ngươi.

      Bạch Nguyệt lạnh lùng quan sát đám nữ tử trong phòng. Sắc mặt họ tái nhợt, quần áo hỗn độn. Nàng lập tứ hiểu được mục đích các nữ tử này bị bắt.

      Lục Du tiến lên giúp mở trói cho mọi người, Bạch Nguyệt làm gì, chỉ nhìn Triệu Dũng lo lắng tìm người.

      Mấy vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ ngơ ngác nhìn. Lục Du lập tức lên tiếng giải thích.

      ” Mọi người phải sợ, chúng ta là tới cứu người. Ta có việc cần hỏi, có ai biết vị nương tên Ngô Thủy Tiên?” Lục Du hỏi vài lần nhưng có ai lên tiếng, bọn họ hiểu được mấy người này là tới cứu các nàng, rốt cuộc yên tâm, nhưng vẫn chưa gì.

      lâu sau, rụt rè trả lời:” Vị nương ân công muốn tìm, vừa bị mang rồi.”

      ” Bị mang ? Mang đâu?” Triệu Dũng kích động lại gần, tay nắm chặt bả vai nữ tử, vội vàng hỏi.

      ” Mang…… Mang tới căn phòng tối bên trái.” Vẻ mặt đột nhiên trắng bệch cực kì sợ hãi, giống như muốn nhắc đến nơi đó.

      Bạch Nguyệt nhìn thấy ánh mắt nữ tử loé lên, có lẽ nơi đó là ác mộng của mấy này?

      ” Lục công tử, cầu ngươi, mau cứu Thủy Tiên……” đợi Triệu Dũng xong, Lục Du nhanh chóng bước .

      Mọi người theo, Bạch Nguyệt tới cửa, rồi quay đầu lại với mọi người trong phòng:” lúc sau mang mấy ngươi .” Sắc mặt mọi người biến đổi khác nhau. ai nghe được tiếng Bạch Nguyệt thở dài. Ở cổ đại này, nữ tử chưa xuất giá mà bị mất trinh tiết kết quả thế nào đây? Có lẽ mấy ngươi kia đều hiểu được.

      Mà vị Ngô Thủy Tiên kia? Hy vọng còn kịp, Bạch Nguyệt thầm cầu nguyện, bước chân cũng nhanh hơn.


    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18 : Chuyện gì ?


      Mọi người vội vàng chạy vào căn phòng kia chỉ.

      Khi nhìn thấy trước mắt là nam nhân gương mặt rất đáng sợ, râu ria xồm xàm đầy mặt, tay kéo cái quần, miệng chửi thề ầm ỹ, lòng Bạch Nguyệt trầm xuống, chậm.

      ” Mẹ nó, tiện nhân, muốn trinh liệt cái gì!” Nam nhân nhổ nước bọt.” Để xem các huynh đệ thu thập ngươi thế nào.”

      Nghe vậy, Triệu Dũng cảm giác như sét đánh trúng đỉnh đầu.” Súc sinh!” Triệu Dũng dùng hết khí, giận dữ thét lên, liều mình xông vào. Lục Du nhanh chóng xuất thủ. lát sau, chỉ thấy đất toàn xác chết. Hai mắt Triệu Dũng đỏ bừng, đá xác chết, chạy vọt vào phòng.

      Trong phòng, tiếng rất ồn ào, hiển nhiên có nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên ngoài. Cửa vừa mở ra, tất cả đều kinh ngạc.

      giường là tấm thân trắng nõn, khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt. Tứ chi bị dây thừng cột chặt cứng lên bốn cây cột đầu giường. Hạ thân là mảng đỏ tươi.

      ” Súc sinh! Súc sinh!” Lăng Ngôn cắn răng, trong mắt ngập tràn tức giận.

      Mấy người ở trong phòng chợt nhận ra có đám ngượt đột nhập, nhưng chưa kịp tiếng nào, chỉ thấy xẹt qua tia sáng của thanh kiếm, máu tươi văng khắp nơi. Còn chưa lên tiếng, toàn bộ mất mạng.

      Lăng Ngôn hai mắt đỏ sậm, lạnh lùng thu kiếm.

      Lê Ngạo Nhiên đứng bên trầm mặc.

      Đây là Lăng Ngôn sao? Bạch Nguyệt kinh ngạc. Sao bỗng nhiên phát điên thế?

      ” Thủy Tiên!……” tiếng thét tê tâm liệt phế vang tận trời xanh.

      Chậm, chậm. Bạch Nguyệt thở dài.

      Lê Ngạo Nhiên trầm mặc. Lăng Ngôn chỉ đứng sững ở cửa như pho tượng, xung quanh là hơi thở lãnh. Ánh mắt xa xăm nhìn về nơi khác , giống như nhớ lại điều gì đó.

      ” Thủy Tiên……!” Triệu Dũng cảm giác như trời đất đều quay cuồng, vội vàng xông lên, lập tức cởi bỏ toàn bộ dây thừng, rồi dùng chăn bao bọc cơ thể .

      xin lỗi, xin lỗi, ta tới chậm. Ta đáng chết, tại sao lại bỏ mình nàng ở lại .” Ánh mắt Triệu Dũng tràn ngập bi thương và hối hận. ‘Tại sao nhanh chút về tìm nàng?’

      Nhìn Triệu Dũng gắt gao ôm Thủy Tiên, Bạch Nguyệt thở dài, nhắm mắt.
      lâu sau, Thủy Tiên chậm rãi mở mắt:” Dũng ca, thiếp biết chàng nhất định đến.” Giọng dễ nghe, nhưng cũng chứa vô hạn quyến luyến cùng thương tâm:” Thiếp biết, chàng nhất định tìm được thiếp.”

      ” Thủy Tiên!” Triệu Dũng càng ôm chặt thiên hạ nằm trong lòng:” Đừng nữa, ta mang nàng , đến thế giới nào đó ai tìm được chúng ta.” Lúc này, cũng nên lời.

      muộn, Dũng ca, thiếp cố cầm hơi tàn, chính là vì muốn gặp chàng. Vì….. Thiếp tin, chàng nhất định đến.” Thủy Tiên cố sức , hai mắt ngập lệ:” Thân thiếp ô bẩn như thế này, sớm xứng với chàng rồi.”

      ! Thủy Tiên!” Triệu Dũng kích động, lớn tiếng ngắt lời Thủy Tiên:” Nàng vẫn là nàng, trong lòng ta, nàng thuần khiết, xinh đẹp nhất, nữ tử nào có thể so sánh được. Chúng ta được ? Ta đáp ứng nàng, ta mang nàng , chúng ta tìm nơi yên tĩnh chỉ có hai ta mà thôi, có bất cứ ai khác, được ?”

      Triệu Dũng nghẹn ngào cầu khẩn.

      là đau quá! Tại sao lòng của mình lại đau thế này? Ánh mắt Bạch Nguyệt cũng dần mơ hồ.

      ” Cứu nàng! Ngạo Nhiên, cứu nàng.” Lăng Ngôn trầm giọng, giọng khẩn cầu.
      Lăng Ngôn cầu cứu? Bạch Nguyệt ngạc nhiên. Ngẩng đầu chỉ thấy đôi mắt Lăng Ngôn tràn ngập đau thương, sâu thấy đáy, như muốn nhấn chìm bất cứ người nào.

      ” Công tử, ta cầu xin ngươi, cứu Thủy Tiên, ta cầu xin ngươi. Ta có thể làm trâu làm ngựa, cầu xin ngươi, cứu nàng~” Triệu Dũng vừa nghe Lăng Ngôn , như người chết đuối vớ được cọc, xoay người quỳ gối, dập đầu với Lê Ngạo Nhiên.

      nằm giường nở nụ cười, nụ cười thỏa mãn. Bạch Nguyệt chớp mắt, đúng vậy, có nhìn lầm. Thủy Tiên cư nhiên cười nhìn người trong lòng.

      Vì cái gì? Vì cái gì nàng ấy còn có thể cười sau khi bị nhục nhã và chỉ còn lại nửa cái mạng như thế? Bởi vì ta tìm đến nàng? Sức mạnh nào giúp nàng chịu đựng được đến tận bây giờ? Nữ tử cổ đại chẳng phải gặp những tình cảnh như thế này tự sát sao? Tại sao nàng lại có thể khẳng định được đến?

      Làm sao kiên định như vậy?

      Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng quan sát hết thảy. Bạch Nguyệt lên phía trước, nháng cầm cổ tay Thủy Tiên. Lạnh quá, mạch đập rất yếu, mỏng manh, cơ hồ cảm nhận được, chẳng qua, hoàn hảo.

      Bạch Nguyệt ngẩng đầu, muốn chuyện, lại nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu. Khẩn cầu? Nàng tuyệt đối có nhìn lầm . Ánh mắt tràn ngập đau thương và khẩn cầu.

      Vì cái gì? Ánh mắt Bạch Nguyệt trở nên ảm đạm. Ngô Thủy Tiên, nếu đây là nguyện vọng của nàng, như vậy ta giúp nàng được toại nguyện.

      Bạch Nguyệt đứng dậy, tay vô lực buông xuống, đau lòng :” Chỉ sợ ai cũng cứu được nàng.” Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, rồi lại liếc nhìn Thủy Tiên. Lê Ngạo Nhiên nhìn theo ánh mắt Bạch Nguyệt, đó là đôi mắt quyết tiệt mà cầu khẩn.

      Lê Ngạo Nhiên tiến lên, bắt mạch của Thủy Tiên, sau đó cũng giống như Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt cúi đầu, tiếp tục nhìn người nằm giường.

      ” Tại sao lại như vậy? Tại sao?” Triệu Dũng bất lực khóc thành tiếng:” Tại sao có thể như vậy?”

      Bạch Nguyệt đứng dậy ra khỏi phòng.

      ” Dũng ca……” tiếng gọi ôn nhu:” cần tự trách……”

      Mọi người cũng theo ra ngoài, dành khoảng khắc cuối cùng cho hai người.

      Lăng Ngôn và Lê Ngạo Nhiên đều trầm mặc, hai người ai lời nào . Lăng Ngôn nhàng rút kiếm, lẳng lặng về phía đình viện. Lê Ngạo Nhiên yên lặng theo phía sau.

      Bạch Nguyệt ngăn trở, nàng biết bọn họ muốn làm cái gì.

      lâu sau, mùi máu tươi nồng đượm bao phủ khắp nơi.

      Mặt trời chiều ngã về tây, tựa hồ cả bầu trời đều bị nhiễm đỏ.

      Ô nha (Quạ đen ) đậu cây, kêu từng tiếng khó nghe.

      Phía sau, Triệu Dũng cứng ngắc như tượng đá, thẩn thờ ôm chặt lấy thi thể lạnh ngắt của Ngô Thủy Tiên. Cứ như vậy mà đứng ở cửa , tựa như muốn đứng mãi như thế.

      Ánh nắng chiều cũng đỏ như máu.

      Ngô Thủy Tiên (đồng ) Triệu Tũng chi mộ.

      Bạch Nguyệt nhìn bia mộ Triệu Dũng khắc, há hốc miệng, lời.

      ” Thủy Tiên, nếu ta sớm chút đáp ứng mang nàng cùng mọi chuyện thành như thế này. Vì sao ta lại ngốc như vậy? Vì sao ta lại quá nhát gan như thế? dám đối mặt với nàng, cũng dám đối mặt với bản thân. tại~ Cái gì cũng trễ, trễ rồi.” Triệu Dũng thào tự , giọng bi thương cùng tuyệt vọng làm mọi người cảm thấy chua xót.

      ” Cám ơn các vị ân công.” Triệu Dũng xoay người, dập đầu mạnh:” Có việc cuối cùng, xin làm phiền các vị.”

      Môi Bạch Nguyệt giật giật, muốn cái gì. Nhưng thấy đôi mắt Triệu Dũng đầy kiên định, thể thốt được lời nào.

      ” Chuyện gì?” Sau nửa ngày, Lục Du mới khó khăn mở miệng hỏi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19 : Hợp táng


      ” Cầu xin ân công đem ta và Thủy Tiên cùng hợp táng.” Triệu Dũng xong, chờ mọi người phản ứng, nhanh tay giơ đao đâm mạnh vào lồng ngực. Máu tươi phun cao, nhiễm đỏ nơi Triệu Dũng ngã xuống.

      Bạch Nguyệt thét lên tiếng, xoay người bỏ chạy.

      Vì sao? Vì sao? Bạch Nguyệt ngừng tự hỏi bản thân. Vì sao chính nàng cũng biết?

      Loạn, trừ loạn vẫn là mờ mịt.

      Lảo đảo chạy đoạn rồi mới ngừng lại, tựa người vào cây to chống đỡ thân thể, Bạch Nguyệt thất thần.

      ” Biết như vậy, vì sao cứu nàng ấy?” Phía sau đột ngột vang lên giọng nhàn nhạt bi thương.

      Bạch Nguyệt lập tức xoay người, là Lăng Ngôn!

      đều nhìn thấy!!! Nhìn ra nàng cứu Ngô Thủy Tiên, cũng ám chỉ nàng ra hiệu với Lê Ngạo Nhiên cần cứu người!

      ” Bởi vì nàng ấy cự tuyệt! Nàng cầu xin chúng ta cần cứu.” Bạch Nguyệt bắt buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

      ” Nàng cự tuyệt, cho nên ngươi cứu?” Lăng Ngôn nhàn nhạt , thanh có chút độ ấm nào. Lăng Ngôn giờ phút này quá lạ lẫm.

      Bạch Nguyệt nuốt nước miếng, nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lăng Ngôn, lúc lâu mới mở miệng:” Là…… Ngươi hiểu được suy nghĩ của nàng, bởi vì ngươi là nam nhân.”

      Lăng Ngôn động đậy, chỉ chăm chú nhìn Bạch Nguyệt.

      ” Nếu ta là nàng, ta cũng lựa chọn như thế. Nếu để ta lựa chọn lần nữa, ta vẫn cứu nàng.” Bạch Nguyệt để lại hai câu, rồi lảo đảo bước .

      Lăng Ngôn thất thần nhìn bóng dáng Bạch Nguyệt dần biến mất.

      Trong lòng ngừng lập lại hai câu “Nếu ta là nàng, ta cũng lựa chọn như thế. Nếu để ta lựa chọn lần nữa, ta vẫn cứu nàng”.

      Nếu ta là nàng, ta cũng lựa chọn như thế. Nếu để ta lựa chọn lần nữa, ta vẫn cứu nàng!!!

      Tại sao? Tử Linh, chẳng lẽ, cho nàng cơ hội nữa, nàng vẫn lựa chọn rời bỏ ta sao?
      Lăng Ngôn suy sụp ngồi xuống đất, ánh mắt tan rã, bi thương……

      Bi thương ngập trời……

      Bạch Nguyệt chỉ đứng từ xa nhìn mọi người hợp táng hai người kia, cũng có hành động gì.

      Lần nữa lên đường, Lăng Ngôn vẫn trầm mặc, câu cũng mở miệng với Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt cũng mực im lặng .

      khí nặng nề suốt cả đoạn đường, Bạch Nguyệt cũng có tâm tình mà hỏi chuyện.

      Oi bức, thời tiết càng ngày càng oi bức. Bạch Nguyệt theo mọi người, thèm nhìn sắc mặt thâm trầm của Lăng Ngôn, đôi mắt lạnh lẽo u, tối như mực .

      Trước khi trời tối, mọi người kịp tìm nơi ngủ trọ tại thôn trấn. Lúc ăn cơm, Lục Du với Bạch Nguyệt, mọi người phải về Vũ Sơn phái báo cáo lại với Chưởng môn mọi chuyện xảy ra. Nơi mà bọn họ tiêu diệt chỉ là Phân hội của Tà giáo mà thôi. Bạch Nguyệt chỉ cảm thấy yên lòng, ậm ừ vài tiếng rồi thôi. Lê Ngạo Nhiên quan sát hết thảy, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Lăng Ngôn mấp máy môi, định cái gì, nhưng cũng lại im lặng.

      Ban đêm, dù Bạch Nguyệt cố gắng thế nào cũng ngủ được. Nhớ tới đôi mắt lạnh thấu xương của Lăng Ngôn, lại cảm thấy giận. Tóm lại, Bạch Nguyệt thấy mình làm sai gì cả. Nhưng, tại sao trong lòng lại hỗn loạn như thế? Nhất là giây phút Triệu Dũng tự tử, tại sao lại thấy rất khó chịu?

      suy nghĩ đến xuất thần, có tiếng gõ cửa nhàng.

      Bạch Nguyệt đứng dậy mở cửa, liền nhìn thấy là Lăng Ngôn.

      “Lăng công tử, trễ thế này, lại đến gõ cửa phòng của nương. Hình như tốt lắm đâu?” Bạch Nguyệt lạnh lùng .

      Lăng Ngôn có chút xấu hổ, tự nhiên hiểu được Bạch Nguyệt còn sinh khí. Người hành tẩu giang hồ làm sao mà chú ý mấy loại lễ tết này? biết Bạch Nguyệt cũng để ý, từ lần ở Vương Phủ biết.

      Lăng Ngôn đứng ở cửa bất động, Bạch Nguyệt cũng nhúc nhích đứng ngăn ở cửa. Hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau, ai chuyện.

      lâu sau, Lăng Ngôn mới mở miệng, nhàng :“ xin lỗi.”

      Bạch Nguyệt dừng lại chút, mở to mắt, xoay người vào phòng:“Vào .”

      Lăng Ngôn theo Bạch Nguyệt vào phòng. Vừa ngồi xuống, Bạch Nguyệt lập tức rót nước mời Lăng Ngôn.

      “Ta… ta biết ta nên trách ngươi, nhưng ta nhịn được. Ta hiểu, Triệu Dũng để ý những thứ ấy,vì sao nàng ấy còn muốn chết? Ta hiểu, hoàn toàn hiểu.” Lăng Ngôn thốt ra.

      Bạch Nguyệt thở dài:“Ngươi đương nhiên hiểu, bởi vì ngươi là nam nhân.”

      “Đúng vậy, ta hiểu, cho dù xảy ra chuyện như thế, nhưng cũng để ý, trong lòng nàng ấy vẫn xinh đẹp nhất, thuần khiết nhất, tại sao nàng ấy lại lựa chọn rời , tại sao?” Giọng Lăng Ngôn trầm thấp, nhưng lại chất chứa bao tình cảm: Khó hiểu, bất đắc dĩ, đau thương, thậm chí còn có oán giận.

      “Ngươi hiểu, bởi vì ngươi là ngươi, phải nàng. Ngươi chỉ từ góc độ của ngươi để suy nghĩ về chuyện này. Cũng có đặt mình vào hoàn cảnh người khác ,từ góc độ của nàng ấy mà suy nghĩ, nhưng cho dù ngươi có thể nghĩ được như vậy, ngươi cũng lý giải được, bởi vì ngươi vẫn là nam nhân.” Bạch Nguyệt bình tĩnh, chậm rãi trả lời.

      “Mỗi người đều có suy nghĩ của mình, kiên trì của mình. Nếu như sống cuộc đời đau khổ, bằng được chết trong hạnh phúc. Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của nàng trước khi nhắm mắt sao?” Bạch Nguyệt tiếp:“Ngươi cho rằng, trong hoàn cảnh đó ai có thể trơ mắt đứng nhìn người ta chết sao?”

      Lăng Ngôn sửng sốt. Ở trong nhận thức của , Bạch Nguyệt là người quá mức tỉnh táo, thậm chí đến mức lãnh khốc.

      Bạch Nguyệt cười khổ, nàng biết nguyên nhân Lăng Ngôn sững sốt. Bạch Nguyệt lắc đầu, :“Ta biết ngươi bởi vì chuyện của tỷ đệ kia mà có cách nhìn khá đặc biệt với ta, thậm chí còn cho ta là lãnh huyết . Nhưng ta cũng có nguyên tắc của chính mình. phải ai cũng có thể cứu, phải việc gì cũng giúp được. Nếu, ngày hôm đó, nàng ta muốn sống, ta nhất định nề hà gì mà cứu nàng ấy, lại càng ngăn cản Lê công tử cứu nàng.”

      Lăng Ngôn nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt.

      “Nếu lúc ấy, cứu được nàng ấy sao? Nhưng lại thể chữa được lòng của nàng, lòng của nàng … Nàng cười mà nhắm mắt rời , đến phút cuối là nụ cười hạnh phúc. Cả nữa, cũng hạnh phúc, vì ít nhất nàng ấy trước. Là bản thân thể chịu được việc ở lại mà chịu nỗi đau mất người mình nhất.” Bạch Nguyệt chậm rãi .

      xin lỗi ~~~” Lăng Ngôn lẩm bẩm.

      Bạch Nguyệt nhìn Lăng Ngôn thẫn thờ trước mặt, nhìn ánh mắt vô định ấy….. xin lỗi ai? Là với nàng, hay bản thân ? Hay là quá khứ xa xôi qua?

      ai có quyền áp đặt ý nghĩ của mình lên người khác, ai cũng có nguyên tắc làm người của bản thân.” Bạch Nguyệt nhàng .

      “Ta, ta hiểu…. nhưng mà ta có cách nào tha thứ….. ……” Ánh mắt Lăng Ngôn mông lung, vô định.

      Bạch Nguyệt thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên. Nàng hiểu được, giờ phút này, thứ mà Lăng Ngôn cần nhất là yên tĩnh. rốt cuộc trải qua những chuyện gì?

      thể tha thứ? Vì sao thể tha thứ? Là quá khứ của sao? Lần đầu tiên nhìn thấy , nàng cảm nhận được nỗi đau tận tâm khảm từ trong mắt , cho dù chỉ chợt lóe qua, nhưng nàng cảm nhận được. Nhưng ngoài mặt vẫn luôn tươi cười. Vì sao phải sống cách mệt mỏi như thế?

      Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn Lăng Ngôn ngồi thất thần, rốt cuộc trải qua những chuyện gì sao ?
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :