1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10 : Nụ cười khiêu khích


      ” Tại sao ?” Nạp Song vội vàng hỏi:” phải nếu phá trận thành công có thể……”

      ” Có thể cái gì?” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng ngắt lời :” Là ngươi tự mình phá trận?”

      Trong khoảnh khắc Nạp Song trợn to mắt, cũng nên lời. Quả phải là tự nàng phá trận.

      Bạch Nguyệt lạnh lùng quan sát hết thảy, nàng tự nhận bản thân mình cũng phải là người tốt, vừa rồi cứu nàng ta cũng chỉ là thuận tiện. tại nàng cũng muốn làm mấy việc nhàm chán, tỷ như giúp nàng ta . Kiếp trước nàng cũng hiểu được lòng người ấm lạnh, phải ai cũng giúp, mà việc nào cũng có thể cầu. Đối với thái độ lạnh nhạt của vị nam tử như thiên thần kia, Bạch Nguyệt cũng đồng tình, đây là vấn đề quy tắc của mỗi người.

      ” Cung chủ, ta cầu xin người, cứu muội muội ta.” Nạp Song cắn môi, cố ngăn dòng nước mắt trào ra khóe mắt.

      Lê Ngạo Nhiên cũng trả lời, chỉ là nhìn về phía hai người Lục Du, lạnh lùng :” Ai là người của Vũ Sơn phái?”

      Lục Du lấy bức thư từ trong áo đưa ra. phải là tâm địa sắt đá, muốn cầu tình giúp Nạp Song, mà là sớm nghe tính tình người đứng trước mặt. Nếu có người cầu tình càng vô tình.

      Lê Ngạo Nhiên nhận lấy thư, chậm rãi mở ra, nhìn lượt ,rồi gật đầu :” Biết.”
      Dứt lời, xoay người phân phó môn nhân chuẩn bị phòng, cũng thèm liếc Nạp Song cái nào.

      ” Cung chủ, ta cầu xin người, cứu muội muội ta. Cầu xin người, người muốn bất kỳ thứ gì ta cũng có thể làm.” Nạp Song gắt gao cắn mạnh đôi môi trắng bệch, ‘bùm’ tiếng quỳ xuống.

      Môn nhân tiến lên khách khí hành lễ với Lục Du :” Thỉnh các vị.” Nhưng cũng liếc nhìn chút người quỳ mặt đất. Những trường hợp như thế này bọn họ cũng gặp nhiều rồi.

      Lê Ngạo Nhiên nhàng phất tay, xoay người vào. Lục Du dừng chút, cũng theo môn nhân. Triệu Dũng do dự , nhưng cũng theo. Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn vẻ mặt Nạp Song tuyệt vọng, có chút ngây ngẩn. Vẻ mặt này rất quen thuộc.

      ” Muội muội ngươi làm sao vậy?” Bạch Nguyệt cuối cùng cũng nhịn được, mở miệng hỏi.

      Giọng ôn nhu, mị hoặc truyền đến lỗ tai mọi người, tất cả đều chấn động. Người nãy giờ vẫn im lặng lời nào, chỉ tựa vào cửa, cúi nhìn hết thảy-Lăng Ngôn ,nhíu mi. Ánh mắt hướng về phía người vừa chuyện. Thanh thiếu nữ hồng y này tuyệt mỹ khó tin, cằm nhọn, đôi mắt trong vắt như nước mùa thu, mũi cao thẳng , đôi môi xinh đỏ như thoa son. Nhưng nếu bên má kia có vết sẹo ghê người, chắc chắn nghiệt mê đảo chúng sinh.

      Nạp Song sững sờ, đột nhiên nhớ tới Bạch Nguyệt cứu nàng khi bị trúng độc trong trận. Trong lòng lại le lói tia hy vọng.

      Bạch Nguyệt , Lục Du cũng đành phải xoay người dừng lại. Lê Ngạo Nhiên có quay đầu lại, vẫn như cũ từ từ về phía trước.

      ” Vài ngày trước, muội muội ta đột nhiên năng lảm nhảm ,lại làm những hành động kỳ quái, giống người thường. Chúng ta mời rất nhiều thầy thuốc, danh y nhưng vô ích. ai có thể chẩn đoán được bệnh. Ta chỉ có nàng là muội muội…..” Nạp song khẽ nhắm mắt, nước mắt trào ra khóe mi.

      Bạch Nguyệt cúi đầu trầm tư, hỏi:” Muội muội ngươi lúc thời điểm phát bệnh cánh tay có vệt màu đen đúng ?”

      Nạp Song ngạc nhiên, lập tức gật đầu :” Đúng vậy! Bạch nương làm sao lại biết?”
      Lê Ngạo Nhiên dừng bước, chậm rãi quay đầu. Lần đầu tiên nhìn tới hồng y nữ tử cùng Lục Du, trong mắt lóe lên ánh nhìn dò xét.

      ” Muội muội ngươi mắc bệnh.” Bạch Nguyệt cười rộ:” cách khác, ngươi có cầu xin cũng vô dụng.”

      Ánh mắt Lăng Ngôn nhìn Lê Ngạo Nhiên có chút buồn cười lông mày khẽ nhếch, gia hỏa lạnh như băng cũng có lúc dao động!? Gương mặt bất động thanh sắc nhìn mọi thứ hết thảy.

      ” Bạch…. Bạch nương, xin hãy cho ta biết muội muội là bị làm sao vậy? Kia… Kia cầu xin Bạch nương cứu muội muội ta. Cầu xin Bạch nương……” Nạp Song kích động đứng dậy, lập tức nắm chặt lấy hai tay Bạch Nguyệt.

      ” Vừa rồi chính miệng ngươi chỉ cần cứu được muội muội, ngươi nhất định làm bất cứ chuyện gì?” Khóe miệng Bạch Nguyệt khẽ nhếch lên , cười cách ý vị. Lăng Ngôn cười, nữ tử trước mắt này rất giống Lê Ngạo Nhiên.

      Nạp Song ngây người, chờ đến khi Bạch Nguyệt gỡ bỏ đôi tay nàng. Nạp Song mới gật đầu rối rít.

      ” Được rồi, chờ bọn ta làm xong việc, ngươi ra cốc trước chờ chúng ta.” Bạch Nguyệt phất tay, có chút kiên nhẫn.

      ” Nhưng……” Nạp Song bất đắc dĩ, sau nửa ngày mới mở miệng :” Ta, ta biết cách ra ngoài.”

      ” Trái 12 bước, tiến 3 bước, cứ theo cách đó mà ra ngoài.” Bạch Nguyệt thản nhiên cũng chả để ý nét mặt mọi người xung quanh, những lời này lại như ném tảng đá vào đáy hồ, tạo ra nhiều rung động trong lòng mọi người.

      Lê Ngạo Nhiên khẽ nhíu mày, nghĩ tới này có thể ra cách phá trận đơn giản nhất, cũng là cách khó nhất. Từ trước tới nay, vẫn chưa ai sử dụng! Nàng rốt cuộc là ai?

      Bạch Nguyệt chống lại đôi mắt xanh như phỉ thúy của Lê Ngạo Nhiên, đột nhiên nở nụ cười. nụ cười khiêu khích. Lê Ngạo Nhiên nhất thời sửng sốt, lập tức khôi phục vẻ mặt bình thản, hờ hững xoay người rời . Lăng Ngôn mỉm cười lên:” nương làm tại hạ đại khai nhãn giới. Xin hỏi danh tính của nương?”

      Bạch Nguyệt đánh giá nam tử trước mắt, dịu dàng như ngọc, tuấn lãng phi phàm, vẻ mặt ấm áp, nhưng ánh mắt Bạch Nguyệt nhận ra ánh mắt chợt lóe tinh quang. Hừ, Bạch Nguyệt cho tới bây giờ đối với loại nam tử phúc hắc này có hảo cảm.

      ” Trước khi hỏi tên người khác chẳng phải nên tên mình trước sao?” Bạch Nguyệt khách khí, nhàn nhạt trả lời.

      Lăng Ngôn sửng sốt, đây là lần đầu tiên! Lần đầu tiên mĩ nam kế thất bại! Bạch Nguyệt nhìn Lăng Ngôn, lại càng có hảo cảm, đẩy Lăng Ngôn sang bên, bước chân lên. qua Nạp Song, nàng bỏ lại câu:” Nhớ phương pháp xuất trận, chờ ta tại khách điếm ở trấn phụ cận. Làm xong việc, ta tìm đến.” Dứt lời, chẳng thèm liếc mắt nhìn Lăng Ngôn há hốc mồm kinh ngạc, vào trong.

      ai nhìn thấy khóe môi Lê Ngạo Nhiên khẽ cong lên.

      Lăng Ngôn ảo não, chậm rãi theo, lại sờ mặt. Lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi sức quyến rũ bản thân.
      minhminhle thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 11 : cần


      Đến phòng khách được chuẩn bị sẵn,người của Vô Ưu cung chỉ cung chủ sáng mai đến gặp họ sau đó liền rời . Dùng xong cơm tối, Bạch Nguyệt liền trở về phòng. đường hai ngày quả rất mệt mỏi. Nằm giường, Bạch Nguyệt lại ngủ yên. Đầu óc chỉ mực nghĩ tới Bát quái tuyền ki trận. Tử môn (Cửa chết) nhiều như vậy, mà chỉ có sinh môn (Cửa sống), nếu như biến sinh môn duy nhất cũng trở thành tử môn uy lực lợi hại như thế nào đây nhỉ? lâu sau Bạch Nguyệt cũng chìm vào giấc ngủ .

      ” Chậc chậc~ Bát quái tuyền ki trận của Lê đại Cung chủ chúng ta dễ dàng bị phá giải như vậy, thực đáng tiền nha” Lăng Ngôn cầm ly rượu trong tay, dương quái khí .

      ” Chưa bao giờ thất thủ, hôm nay Lăng Đại công tử cũng chịu thua nữ nhân, đáng kinh ngạc nha.” Lê Ngạo Nhiên nhấp ngụm rượu, chậm rãi . Nhưng từng chữ sắc bén như đao chém vào lòng Lăng Ngôn.

      Lăng Ngôn run rẩy khóe miệng, sau nửa ngày mới được câu, chuyển khai đề tài:” Vũ Sơn phái lần này tìm ngươi làm gì?”

      Lê Ngạo Nhiên vui vẻ nhìn bằng hữu trước mặt buồn bực, chậm rãi :” có gì, Tà giáo gần đây có hành động. Lão hồ ly muốn ta xem xét.”

      Lăng Ngôn rùng mìnhh, cười rộ lên:” Lần này có việc làm.”

      Lê Ngạo Nhiên gì, trong đầu đột nhiên lên nụ cười khiêu khích của nữ tử hồng y xấu xí ban ngày. ràng xấu xí như vậy, vì sao trong nháy mắt có thể khiến cho người ta có cảm giác thể dời mắt được. Cũng trong nháy mắt, xung quanh nàng như bao bọc tầng ánh sáng rực rỡ đến chói mắt. Lắc đầu, cố xóa bỏ hình ảnh ra khỏi não, khi nhìn lên liền đón nhận ánh mắt hảo ý, đầy hoài nghi của Lăng Ngôn.

      ” Nhìn cái gì?” Lê Ngạo Nhiên nhíu mày, nhìn nụ cười đáng khinh của Lăng Ngôn.

      có gì, có gì. Hắc hắc.” Lăng Ngôn cười ý vị thâm trường, cực kỳ giảo hoạt.

      Lê Ngạo Nhiên hừ tiếng, cầm ly rượu trong tay, dùng sức ném ra. Lần này có vẻ ôn hòa như lúc ném ly trà nữa, Lăng Ngôn cả kinh, lắc mình né tránh. Ly rượu rớt xuống đất, vỡ nát, phát ra thanh thanh thúy.

      trăm lượng. Ngươi phải trả.” Lê Ngạo Nhiên nhàn nhạt ra mấy từ, rồi giơ đũa tiếp tục gắp đồ ăn. Giọng nhàng, gương mặt tinh sảo, cử chỉ nhàn nhã. Tất cả mọi thứ đều khiến Lăng Ngôn càng thêm buồn bực, cơ hồ muốn nổi giận.

      Lăng Ngôn kích động trợn to hai mắt, người này quá đáng! ràng chính làm vỡ, nhưng lại đổ lên đầu mình. vậy, mỗi lần đều đưa ra những lý do vô cùng hợp lý:’ Ai bảo ngươi đỡ?’ giỡn! Bằng công lực của , nếu đưa tay ra đỡ, bị nội thương mới là lạ!

      ” Cái ly quái quỷ này mà đáng giá trăm lượng?” Lăng Ngôn tức giận .

      ” Ta trị giá trăm lượng.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên , thèm để ý Lăng Ngôn tức giận.

      Lăng Ngôn muốn thêm cái gì, ở cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

      vào” Giờ phút này, gương mặt Lê Ngạo Nhiên lại trở nên lạnh lẽo .

      ” Cung chủ.” Người vào cúi đầu, đưa qua phong thư rồi lập tức lui ra.

      ” Là cái gì?” Lăng Ngôn vừa ôm đồ ăn vừa hỏi.

      Lê Ngạo Nhiên mở thư, :” Gần đây Tà giáo vơ vét của cải khắp nơi. Giả mạo sơn tặc cướp bóc ít kẻ có tiền.”

      ” Nga……” Lăng Ngôn có chút đăm chiêu:” Vậy ngươi định làm như thế nào?”

      ” Đáp ứng lão hồ ly giúp làm ba việc, đây là việc đầu tiên. Ngày mai xuất cung.” Lê Ngạo Nhiên đặt thư lên bàn.

      ?” Lăng Ngôn bĩu miệng. Sợ là thấy gần nhất có gì để làm nên mới kiếm chuyện để xuất cung đây. Lăng Ngôn giơ đũa lên, rồi lại buông xuống, quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, nghiêm mặt :” Đúng rồi, Ngạo Nhiên, vị hồng y nữ tử, đệ tử củaVũ Sơn phái muội muội của nương kia phải mắc bệnh, vậy đó là cái gì?”

      Lê Ngạo Nhiên nhíu mi lúc này mới :” Đích xác phải bệnh. Nếu đúng như lời hồng y nữ tử , cánh tay có vệt màu đen chỉ sợ là vu thuật.”

      ” Vu thuật?!” Lăng Ngôn giật mình.

      ” Nên ngày mai xuất cốc, trước theo nàng ta xem sao.” Lê Ngạo Nhiên giọng:” Khi nào Vũ Sơn phái có người tài giỏi như vậy?”

      ” Ha ha, Lê đại Cung chủ còn giận vì nương nhà người ta tùy tiện phá trận của ngươi à?” Lăng Ngôn cười vô tâm vô phế.

      Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng đảo mắt, nắm chặt đũa trong tay. Tiếng cười của Lăng Ngôn im bặt, lập tức giơ đũa chăm chú gắp đồ ăn, nghiễm nhiên trở thành bảo bảo nghe lời .

      Hôm sau, Lê Ngạo Nhiên an bài tốt mọi việc trong cung, liền cùng Lăng Ngôn, Lục Du xuất cốc. Vừa đến cốc khẩu, phát Nạp Song đứng đợi. Nạp Song nhìn Lê Ngạo Nhiên lắp bắp kinh hãi, nghĩ tới rời cốc cứu người. Mọi người đều biết Vô Ưu Cung chủ cho tới nay bao giờ ra cốc cứu người, luôn chờ người bệnh tự đến sấm trận, cầu y. Chưa từng có ngoại lệ.

      ” Bạch nương” Nạp Song bước lên.

      Bạch Nguyệt nhìn hai cỗ xe ngựa hào hoa phía sau Nạp Song, cùng đám người tùy tùng. Nàng nheo mắt, hình như Nạp Song này phải là người đơn giản. Bạch Nguyệt lại quan sát y phục Nạp Song. Bộ dạng chật vật hôm qua hoàn toàn biến mất, tại là người tỏa sáng hào quang, tuy nhiên vẻ mặt vẫn là lo lắng. Rốt cuộc Nạp Song có thân phận gì? Nếu là người giàu có, tại sao hôm qua lại phải tự mình sấm trận? nữ tử xuất thân danh môn sao lại biết võ công? Nhất thời, Bạch Nguyệt lại cảm thấy rất hứng thú với Nạp Song.

      ” Lục sư huynh?” Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lục Du.

      Lục Du gật đầu :” Nếu ngươi có thể cứu người ta hãy cùng xem sao.” Trong lòng lại thấy tò mò, nàng thực có khả năng cứu người? Rồi lại quay đầu hỏi ý kiến Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên chỉ nhàn nhạt :” Vô phương”, rồi lại về phía trước.
      Mọi người lên xe ngựa, về phía trước.

      Dọc đường , Nạp Song hầu hạ Bạch Nguyệt vô cùng chu đáo. Bạch Nguyệt muốn ăn cái gì, muốn uống gì là lập tức đưa lên. Bạch Nguyệt cũng tự nhiên mà hưởng thụ.

      Nghỉ chân tại trấn đường, Nạp Song lập tức sai người tìm tửu lâu tốt nhất trấn. Bạch Nguyệt nhảy xuống ngựa xe, nhìn người đến người ngã tư đường, có chút cảm khái. Kiếp trước, nàng quá nghèo túng, mỗi lần dạo phố cũng chỉ đơn thuần là dạo, còn mua sắm là rất hiếm hoi. Lục Du nhìn ánh mắt Bạch Nguyệt, có chút nghi ngờ, tại sao ánh mắt nàng lại bi thương như vậy?

      ” Tỷ tỷ, đệ muốn ăn mứt đường hồ lô~” giọng non nớt truyền đến tai Bạch Nguyệt. Theo hướng thanh phát ra, Bạch Nguyệt nhìn lại, chỉ thấy đứa bé khoảng tám tuổi làm nũng với .

      ” Được.” mỉm cười, sờ đầu đứa , lấy tiền đưa đứa bé.

      Tay vừa đưa ra bị cái tay to béo nắm lấy:” Tiểu nương tử, cứ theo ta được ăn sung mặc sướng.”

      Bạch Nguyệt nhìn cảnh trước mắt. nam nhân to béo nắm lấy cánh tay khá xinh đẹp, phía sau đám người ăn mặc trang phục gia đinh. Bạch Nguyệt ôm kiếm, đứng yên chỗ xem diễn.

      ” Ban ngày ban mặt, cư nhiên dám trêu chọc con nhà lành!” Nạp Song nghiến răng, rút kiếm xông lên.

      cần , nếu ngươi muốn hại chết tỷ đệ nhà họ.” Bạch Nguyệt câu. Nạp Song ngẩn người, chỉ hơi dừng lại chút, nhưng lại lập tức lên.

      Bạch Nguyệt bất đắc dĩ phất tay, xoay người, đứng dựa vào thành xe ngựa, quan sát mọi việc trước mặt. Lục Du hơi nhíu mi, liếc nhìn Bạch Nguyệt, rồi cũng theo Nạp Song.

      Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn chỉ lẳng lặng đứng bên xe ngựa, nhìn mọi chuyện. Nhưng ai để ý, ánh mắt thâm thúy của Lê Ngạo Nhiên chỉ mực quan sát Bạch Nguyệt.

      ” Ngu ngốc.” Bạch Nguyệt thầm. Đây có lẽ là lòng nghĩa hiệp của danh môn chính phái? Xem như đây là bài học cho bọn họ.
      minhminhle thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12 : Sai lầm rồi sao?


      Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn hai người bước , khẽ thở dài.

      Lại là hàng loạt lời thoại đầy kinh điển.

      ” Dừng tay! Ban ngày ban mặt dám trêu chọc con nhà lành!” Nạp Song nhíu mi, phẫn nộ quát.

      ” Ngươi là người nào? Dám phá hỏng việc tốt của bổn thiếu gia!” Vị thiếu gia to béo quay đầu nhìn người trước mặt. Thấy là xinh đẹp diễm lệ, sửng sốt.” Ơ, tiểu nương này lại càng đẹp, mau bắt cả hai về cho ta.”

      ” Vô sỉ.” Nạp Song nhìn ánh của ánh mắt thô bỉ của tên nam nhân cứ đảo khắp người nàng. Nàng tức giận rút kiếm đâm tới, nhắm vào bả vai để giáo huấn. Lũ lâu la của vị thiếu gia béo kia nghĩ này lại ra tay, nên ai kịp thời ngăn cản.

      Nhất thời, đường cái vang lên tiếng tru thảm thiết như giết heo. vội vàng che bả vai đẫm máu, thể tin nhìn tay chảy đầy máu tươi, tức giận nhìn lũ gia đinh phía sau:” Còn ở đó thất thần làm gì? Lên hết cho ta, bắt hết.” Bọn gia đinh hò hét định tiến lên nhưng là bị Nạp Song và Lục Du đánh cho hoa rơi nước chảy.

      Tên béo kia mặt trắng bệch, biết hôm nay đụng tới người tầm thường, dễ chọc.

      .” vội vàng muốn nhấc chân chạy trốn, trước khi cũng quên lại:” Nhớ kĩ cho ta!”. Sau đó cả lũ đều chạy trối chết.

      Nạp Song thu kiếm, đến hai tỷ đệ vẫn còn hoảng sợ ân cần hỏi thăm:” nương có sao chứ?”

      ” Cám ơn nương cùng công tử cứu giúp.” cảm kích cúi người hành lễ.

      ” Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, là điều nên làm.” Nạp Song có chút ngượng ngùng. Lục Du chỉ là khẽ gật đầu.

      ” Cám ơn đại tỷ tỷ, cám ơn đại ca ca.” Tiểu hài tử bên cạnh cất tiếng thanh thúy làm Nạp Song mỉm cười. Nạp Song quay đầu nhìn Bạch Nguyệt, trong mắt tràn đầy đắc ý.

      Bạch Nguyệt cười lạnh gì. Chỉ sợ ai kịp nhìn thấy ánh mắt ngoan độc của tên béo kia trước khi vẫn nhìn chằm chằm hai người này.
      ]
      Hai tỷ đệ thiên ân vạn tạ (Cảm tạ, cảm ơn ) rồi rời , Nạp Song đến trước xe ngựa, thái độ đối với Bạch Nguyệt hiển nhiên thay đổi ràng. Bạch Nguyệt cũng để ý, theo Nạp Song vào tửu lâu.

      Dùng xong cơm , mọi người lại lên xe ngựa chuẩn bị xuất phát. Tuy Nạp Song vẫn đối xử khách khí với Bạch Nguyệt, nhưng lại bằng trước kia. Rời khỏi trấn được vài dặm đường, Bạch Nguyệt vốn nhắm mắt, lại đột nhiên mở ra, :” Nạp Song nương, ta đề nghị ngươi nên về trấn đón hai người kia . Nếu muộn mất.”

      Nạp Song khó hiểu nhìn Bạch Nguyệt, khóe miệng Bạch Nguyệt cong lên, cười lạnh:” Nếu ngươi phải hối hận.” Nạp Song nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Nguyệt bỗng nhiên , trong lòng có chút run sợ. Lục Du nhíu mày, nhìn Bạch Nguyệt cười như cười, ánh mắt nổi lên hàn ý.

      Nạp Song cắn môi, rồi xốc rèm xe lên, lệnh cho xe phu quay trở về thôn trấn.

      Xe ngựa theo phía sau cũng quay lại, Lăng Ngôn vén màn, khó hiểu. “ hồi biết.” Lê Ngạo Nhiên nhắm mắt, chút để ý, thản nhiên .

      Trở lại thôn trấn, hỏi thăm mấy người xung quanh nơi ở của hai tỷ đệ kia, được mấy người qua đường chỉ dẫn. Bạch Nguyệt nhanh chậm theo phía sau.

      Rốt cuộc cũng đến được nhà của hai người đó, đó là khoảng sân nho . Mọi người tiến vào phát bên trong nơi nơi đều hỗn độn. Bạch Nguyệt thấy thế, cũng tiếp tục vào, chỉ là lẳng lặng đứng ở ngoài sân, nhìn Nạp Song vội vàng tiến vào phía trong.

      Hình như vẫn chậm rồi. Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời ,thở dài, rồi đứng chờ đám người ở phía trong ra.

      ” Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?” Trong phòng truyền đến tiếng hét điên cuồng của Nạp Song.

      Bạch Nguyệt thuận tay ngắt bông hoa dại dưới sân, vừa ngắt lên, cánh hoa rơi lả tả:” À, mùa xuân qua rồi.” Bạch Nguyệt nhìn đóa hoa tàn, tựa hồ như là thầm với bản thân.

      ” Ngươi sớm biết…..? sớm biết ta tìm tỷ đệ họ trả thù?!” Lục Du đứng trước mặt Bạch Nguyệt, cố đè nén phẫn nộ trong lòng, nghiêm giọng chất vấn Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú Lục Du gần như méo mó, run rẩy. Nàng vứt đóa hoa cầm tay, lúc này mới nhàn nhạt :” Chân to bao nhiêu có thể giầy lớn bấy nhiêu. Ỷ có võ công có thể làm được mọi thứ, cứu vớt sinh mệnh thiên hạ sao?”

      ” Ngươi!” Lục Du rút kiếm, chỉ thẳng cổ Bạch Nguyệt, mu bàn tay đều nổi gân xanh, đủ biết Lục Du phẫn nộ đến mức nào.

      ” Ngươi sớm biết! Ngươi biết… Vì sao? Vì sao cho ta?” Nạp Song ôm thi thể đứa bé sớm còn hơi thở, đứng ở cửa.

      cho ngươi?” Bạch Nguyệt nhíu mày:” Ta phải cho ngươi rồi sao? Ta ngươi cần can thiệp, là ai nghe?” Bạch Nguyệt cười , lấy ngón tay nhàng gạt mũi kiếm chỉ vào mình.

      ” Như thế nào, muốn giết ta?” Bạch Nguyệt cười khinh thường:” ngờ Lục đại hiệp muốn động thủ giết nữ tử nhu nhược như ta?”

      Lê Ngạo Nhiên nhìn mọi chuyện trước mắt, ánh mắt thâm thúy lạnh nhạt, như bầu trời đêm. này, vì sao lại khiến cho cảm giác rất quen thuộc? “ lãnh khốc.” Lăng Ngôn giọng, đột nhiên có chút hiểu được vì sao nàng bị hấp dẫn.

      Nước mắt Nạp Song lặng lẽ rơi xuống, nhìn thi thể đứa bé trong lòng sớm tắt thở, rồi lại quay đầu nhìn thân thể trần trụi của kia bị bao trong chăn trong phòng cũng tắt thở. Tâm đau dớn như bị dao cắt. Đều là tại nàng, tại nàng hại bọn họ!

      Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn Nạp Song ôm chặt thi thể đứa bé mà khóc:” phải người nào cũng có thể cứu được, phải việc gì cũng có thể giúp. Nạp nương, ngươi hãy nhớ kỹ điều ấy. Có đôi khi, ngươi cho rằng đó là giúp họ nhưng ra lại là làm hại bọn họ. Nếu hôm nay ngươi lên, tên thiếu gia kia cũng chỉ trêu đùa rồi cùng hạ nhân chạy lấy người. Cục diện tại cũng là nhờ ơn tấm lòng hiệp nghĩa của ngươi mà tạo thành.”

      Nạp Song vô lực quỳ mặt đất, càng ôm chặt đứa bé trong lòng. Vừa nãy vẫn còn hoạt bát chuyện, giờ thi thể lạnh như băng.

      Lục Du nhìn Nạp Song đau đớn, cũng đành lòng, thấp giọng quát Bạch Nguyệt:” cần nữa, đủ rồi.”

      ” Làm việc cũng nên cẩn thận quan sát, suy tính hậu quả, tự nhiên phải gánh chịu hết thảy.” Bạch Nguyệt khách khí, nhìn thi thể đứa bé trong lòng Nạp Song, tự nhiên cũng có chút đau lòng. Giọng cũng dịu nhiều:” Về sau làm việc cũng nên nghĩ đến hậu quả chút.”

      ” Chẳng lẽ có vương pháp?” Triệu Dũng nhìn hết thảy mọi việc, phẫn nộ lên tiếng hỏi.

      ” Kẻ có tiền chính là vương pháp.” Lê Ngạo Nhiên nhàn nhạt câu.

      ” Vì sao lại như vậy? Vì sao?” Nạp Song ngơ ngẩn ngồi ôm thi thể đứa bé, phảng phất như nghe thấy những điều mọi người .

      Lục Du chỉ đứng yên, gì.

      ” Sai lầm rồi sao? Thực làm sai lầm rồi?” Lục Du gần như thào tự hỏi bản thân.

      ” Ngươi có sai, chỉ là phương pháp đúng.” Bạch Nguyệt xoay người, lên phía trước:” khi hung ác, phải làm cho trót. Trừ cỏ phải diệt tận gốc.” Khóe miệng Bạch Nguyệt cong lên, nở nụ cười. Ngay từ đầu có lẽ nên tham gia vào việc này, mà nếu như nhúng tay nên giết chết tên béo kia. Nhưng nếu vậy gia quyến nhà có lẽ từ bỏ ý đồ, chắc chắn đến báo thù. Vậy cũng xảy ra chuyện như tại. Nếu như chỉ vì chuyện trêu chọc mà giết sạch cả nhà ? Đương nhiên là thể! Dẫn những người bị trêu ghẹo rời nơi này? Có lẽ cũng !

      Bạch Nguyệt chậm rãi về phía trước, cũng thèm quay đầu nhìn lại.
      minhminhle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13 : Thú vị!



      Bạch Nguyệt chỉ đứng ở xa xa chờ Nạp Song mai táng hai tỷ đệ kia. Nhìn mọi việc, Bạch Nguyệt khẽ thở dài. Biết Nạp Song muốn giết tên thiếu gia ác độc kia, Bạch Nguyệt lắc đầu. Cho dù tại giết hay báo quan phủ đến tập nã, (Bắt người) sao đây? Hai tỷ đệ chết oan kia liệu có thể sống lại ? Người chết cũng chết rồi , có làm gì cũng trở thành vô nghĩa, báo thù chẳng qua là muốn giảm bớt áy náy của bản thân mà thôi.

      Nếu sớm biết có kết quả này , sao lúc trước còn làm như thế? Nhưng đáng tiếc thế giới này có thuốc hối hận.

      Cũng biết Lục Du gì với Nạp Song, chỉ thấy Nạp Song mực im lặng. Đoàn người lại xuất phát, dọc đường , Nạp Song cũng lời, chỉ là hờ hững ngồi dựa bên cửa sổ xe ngựa, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Bạch Nguyệt nhìn tinh thần Nạp Song và Lục Du đều suy sụp và chán nản ,cũng khuyên lấy câu. Có những việc chỉ có người trong cuộc mới giải quyết được, bản thân nàng nên tham dự.

      ” Ngạo Nhiên, ngươi thấy thế nào?” Trong chiếc xe khác, Lăng Ngôn chống cằm nhìn những cây cổ thụ lớn cứ lùi dần lại phía sau, buồn bực .

      ” Thú vị.” Lê Ngạo Nhiên mở to mắt, hé lộ ra cặp mắt xanh biếc mê hồn.

      ” Chậc chậc…… Đây là lần đầu tiên ngươi lời này.” Lăng Ngôn có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên. Đây là lần đầu tiên có hứng thú với người khác, và cũng lần đầu tiên hứng thú với nữ nhân.

      Lê Ngạo Nhiên gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

      ——— ——————–

      Xe ngựa ngừng lại, Nạp Song chán chường bước xuống xe, miễn cưỡng tiếp đón mọi người.

      Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn đại môn, dùng từ để khái quát: Khí phái. Lại nhìn lần nữa: Tần vương phủ. Quả nhiên, khóe miệng Bạch Nguyệt run rẩy. Thân phận Nạp Song đơn giản. Nàng là quận chúa?

      ” Quận chúa, người trở lại, tiểu quận chúa nàng……” vị trung niên nam tử, nhìn giống như quản gia từ sau đại môn vội vàng chạy tới.

      ” Cái gì?! Tiểu muội nàng thế nào?” Nạp Song ngắt lời quản gia, có ý định nghe tiếp, kéo lấy Bạch Nguyệt lập tức chạy vào:” Bạch nương, mạo muội, thỉnh. Quản gia, ngươi thay ta tiếp đón bọn họ.”

      Bạch Nguyệt theo Nạp Song chạy đến gian phòng. Trong phòng, nha hoàn nhìn thấy Nạp Song đều nhàng thở hắt ra. Đứng ở cửa, Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng rên rỉ từ trong phòng truyền ra, giống như có tiếng người bị vật gì chặn họng, thể mở miệng. Theo Nạp Song vào, Bạch Nguyệt nhìn khắp phòng, cảm thấy trận khí lạnh.

      Bên trong, những thứ có thể đập vỡ đều bị phá nát, chăn màn đều bị xé rơi đầy đất. Bên giường có hai nha hoàn khỏe mạnh dùng toàn lực giữ chặt bóng dáng bé liều mạng giãy dụa. Nghe tiếng rên nức nở, Bạch Nguyệt biết miệng bị nhét giẻ. Nạp Song nhìn chung quanh, cũng có ý trách phạt, chỉ bước lên, lo lắng nhìn.

      Hai nha hoàn gặp quận chúa, cũng chỉ cúi đầu lần, xem như hành lễ, lực đạo cũng có giảm bớt. Hiển nhiên việc này cũng phải là lần đầu phát sinh. Nạp song cầm lên những sợi dây vải ở đầu giường nhanh chóng buộc cố định tay chân của người giường ở bốn góc giường .

      Hai nha hoàn lui ra, Bạch Nguyệt lập tức bước lên, nhấc cánh tay người bị cột, quả nhiên, vệt màu đen kéo dài từ cánh tay xuống cổ tay.

      ” Bạch nương?” Nạp Song lo lắng hỏi Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt gì, cúi đầu nhìn người nằm giường. Người ấy nhìn khoảng 13, 14 tuổi, khuôn mặt nhắn đầy dữ tợn, ánh mắt trừng lớn, hung hăng nhìn Bạch Nguyệt cùng Nạp Song. Miệng bị nhét vải, tứ chi cũng bị trói chặt nhưng vẫn liều mạng giãy dụa. Cứ mỗi lần nàng cử động đều khiến cả chiếc giường run lên. Ở cái độ tuổi này mà bị bạo ngược thê thảm như vậy, khiến Bạch Nguyệt lắp bắp kinh hãi.

      ” Cho mọi người ra ngoài.” Bạch Nguyệt biết mấy chuyện mà người quyền quý kiêng kị.

      Nạp Song phất tay với hai nha hoàn, hai người lui về phía sau vài bước, rồi xoay người rời .

      ” Bạch nương, thế nào?” Nạp Song nhìn khuôn mặt Bạch Nguyệt đầy ngưng trọng.

      ” Cái này có chút khó giải quyết, ta phải về Vũ Sơn phái lấy vài thứ mới có thể chữa trì.” Bạch Nguyệt trả lời, vu thuật này được sư phó ghi lại ghi lại sách, nhưng vệt đen này cũng quá lớn rồi.

      ” Cần cái gì vậy? Ta có thể thay Bạch nương chuẩn bị.” Nạp Song vội vàng hỏi.

      bộ kim châm, bộ ngân châm. thanh đao sắc, đại khái dài như vậy.” Bạch Nguyệt miêu tả:” Còn cần khối băng, trong phủ có chứ?”

      Nạp Song gật đầu:” Mấy cái này cũng thành vấn đề. Có hầm băng, cho nên khối băng cũng thành vấn đề.”

      ” Vậy được.” Bạch Nguyệt gật đầu:” tại rút vải từ miệng tiểu quận chúa ra, ta cần xem đầu lưỡi của nàng.”

      Nạp Song cúi xuống, nhanh tay giật mạnh mảnh vải. Vừa lúc đó, tiểu công chúa liền hét lên:” Ta muốn giết các ngươi, tất cả các ngươi đều đáng chết, đều phải chết!……” Nạp Song nhanh chóng điểm á huyệt của tiểu quận chúa.

      Bạch Nguyệt nhíu mày, nhìn tiểu quận chúa há to miệng lại phát ra thanh nào, kết hợp với gương vặn vẹo , khiến Bạch Nguyệt cảm thấy khó chịu, quỷ dị. Cầm cằm tiểu quận chúa, Bạch Nguyệt quan sát đầu lưỡi biến đen chút, quả là Vu thuật.

      ” Có thể.” Bạch Nguyệt gật đầu:” Ngươi nhanh chuẩn bị mọi thứ, ta chuẩn trị cho tiểu công chúa.”

      ” Bạch nương……” Nạp Song mở miệng hỏi:” Muội muội ta, nàng, nàng….. Làm sao vậy?”

      ” Có những việc ngươi nên biết tốt hơn.” Bạch Nguyệt lạnh lùng trả lời:” Tặng cho quận chúa câu: Có đôi khi, biết ít chút sống thoải mái hơn.”

      Nạp Song sững sờ tại chỗ, Bạch Nguyệt xoay người ra cửa. Tuy biết tiểu quận chúa trúng vu thuật, nhưng cần phải kết hợp châm cứu mới cứu được, mình làm sao biết chính xác các huyệt vị đây? Xem ra phải tìm thầy thuốc phối hợp mới được. Thầy thuốc? phải có sẵn đó sao? Trong đầu Bạch Nguyệt lên đôi mắt xanh biếc của vị Vô Ưu Cung chủ nào đấy. lúc nào cũng yên lặng , lạnh lùng , trầm ổn giống….. Giống cái gì nhỉ, như đầm nước lặng yên vậy. Bạch Nguyệt cũng cảm thấy kì quái, sao nàng lại liên tưởng đến cái này. Hình như cũng chính xác lắm. Người kia để mọi thứ vào trong mắt, giống như bất cứ cài gì cũng thu hút được .

      Khiêu chiến, nàng thích. Bạch Nguyệt mỉm cười giảo hoạt. Cảm thấy khuôn mặt vĩnh viễn lạnh nhạt kia đột nhiên có biểu tình phong phú thú vị đến mức nào. Quan trọng nhất là chuyện của tiểu quận chúa hình như đơn giản, nếu kẻ hạ độc thủ sau lưng mà biết ai cứu nàng, mà mình quyền thế hình như cũng ổn. Đem kéo vào, chẳng phải tốt hơn nhiều sao?

      Bạch Nguyệt cố gắng đè xuống áy náy trong lòng:” A, ta là là người độc ác mà. Tội lỗi tội lỗi.”

      ngồi trong tiểu đình nghỉ ngơi, Lê Ngạo Nhiên đột nhiên rùng mình, ngẩng đầu nhìn bốn phía lại phát có gì khác lạ.

      Có chuyện gì sắp xảy ra sao.
      minhminhle thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 14 : Sau đó sao?


      Buổi tối, Nạp Song thịnh tình khoản đãi mọi người. Ăn cơm xong, Bạch Nguyệt lại nghĩ cách kéo tên Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng kia xuống nước với mình. Nếu làm mấy mẹo vặt nho , chắc chắn bị nhìn thấu. Cho nên tốt nhất là dùng kế khích tướng, làm cho thể ra tay. Cái tên ấy lúc nào cũng là dáng vẻ bất cần, tuyệt đối quan tâm người khác nhìn thế nào đâu!

      Bạch Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, quyết định bắt đầu kế hoạch từ Lăng Ngôn. Tên nam nhân phúc hắc kia, hình như có quan hệ khá tốt với tên Cung chủ. Mà đối với nàng hình như có hứng thú, chơi vố chắc quá đáng chứ? Nghĩ tới đây, Bạch Nguyệt tìm người hỏi vị trí phòng của Lăng Ngôn , rồi lập tức đến đó.

      Nghe tiếng gõ cửa, Lăng Ngôn lười biếng ra mở cửa, khi nhìn thấy người tới là Bạch Nguyệt, trong lòng rất ngạc nhiên .

      nương, tìm ta có việc gì sao?” Lăng Ngôn hơi nhíu mày.

      ” Đương nhiên có việc.” Bạch Nguyệt thản nhiên cười, thanh nhàng dịu dàng và đôi mắt sáng trong suốt linh động làm Lăng Ngôn trong phút chốc thất thần.

      mời ta vào sao?”

      ” A, mời vào, mời vào.” Lăng Ngôn nghiêng người, nhường đường cho Bạch Nguyệt vào.

      ” À……” Bạch Nguyệt tự nhiên bước vào , kiếm chỗ ngồi xuống, nhìn nam tử tuấn dật trước mắt, cũng biết nên mở miệng xưng hô như thế nào.

      ” Hôm đó quả là tại hạ đường đột, tại hạ họ Lăng tên Ngôn.” Lăng Ngôn cũng vào phòng, cầm bình trà bàn rót ly nước mời Bạch Nguyệt.

      ” Nga, Lăng công tử, ta gọi là Bạch Nguyệt.” Bạch Nguyệt khách khí tiếp nhận ly trà, nhấp hớp.

      ” Chẳng biết Bạch nương đến đây có gì chỉ giáo?” Lăng Ngôn nhìn vết sẹo mặt Bạch Nguyệt, nhịn được mở miệng hỏi:” Mặt của Bạch nương có cần chữa trị ?”

      ” Ngươi cái này?” Bạch Nguyệt sờ sờ vết sẹo mặt.

      ” Đúng vậy, Ngạo Nhiên nhất định có thể chữa khỏi.” Lăng Ngôn đối với khả năng y thuật của bạn tốt là tuyệt đối tin tưởng.

      ” Chữa khỏi sao?” Bạch Nguyệt biết cái tên Ngạo Nhiên mà chính là Vô Ưu Cung chủ, khẽ cười , giọng có phần mỉa mai:” Gương mặt này nếu như có vết sẹo này ra sao?”

      dung nhan tuyệt thế mê đảo chúng sinh, biết có bao nhiêu người phải quỳ dưới chân Bạch nương .” Lăng Ngôn thiệt tình .

      ” Sau đó sao?” Bạch Nguyệt nhàn nhạt hỏi.

      ” Sau đó?” Lăng Ngôn có chút cứng họng.

      ” Sau đó chính là tranh đoạt, và ta trở thành hồng nhan họa thủy. Kẻ căm ghét hận thể giết được, mà kẻ ái mộ ngừng phân tranh cướp đoạt. Cuối cùng lại bị tiếng xấu muôn đời. Có khi quá mức xinh đẹp cũng phải là thứ tốt, tồn tại cũng là sai lầm.” Bạch Nguyệt chuyện như thể đó phải là chuyện của bản thân. Kỳ đó cũng phải là chuyện của nàng, có khi chủ nhân của thân thể này cũng phiền não về nó, cho nên mới tự hủy dung như thế. Còn ra tay nặng như vậy.

      Lăng Ngôn kinh ngạc, nghĩ đến Bạch Nguyệt lại thẳng như vậy, đó là chuyện kinh hãi thế tục như vậy. nữ nhân bình thường sao lại những điều này? Nhưng nếu như gương mặt kia quá mức kiều diễm, có lẽ chuyện đó cũng có thể xảy ra.

      Thứ quá mức xinh đẹp, có đôi khi tồn tại cũng là sai lầm……

      ” Kia, kia Bạch nương thực định chữa trị khuôn mặt sao?” Sau nửa ngày, Lăng Ngôn mới có thể ra lời này.

      ” Cũng nhất định.” Bạch Nguyệt sờ mặt, nhớ tới lời sư phụ từng :” Nếu có ngày ta đủ mạnh mẽ để có thể tự bảo vệ bản thân, ta mới chữa khỏi gương mặt. Dù sao ai mà chẳng cái đẹp. Bây giờ vẫn chưa đủ năng lực gương mặt chỉ mang đến tai họa mà thôi.”

      Lăng Ngôn quan sát Bạch Nguyệt, thế gian này lại có nữ tử như vậy, cho tới bây giờ mới gặp người như nàng! Cực kỳ lý trí, giống như có thể nhìn thế xoay vần , có gì đáng để nàng phải quan tâm.

      ” Chẳng qua……” Bạch Nguyệt nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lăng Ngôn, cười:” Chẳng qua, nếu ta tìm được lão công cường đại, có thể giữ chặt lấy ta, có thể bảo vệ ta, ta suy nghĩ đến việc chữa khỏi gương mặt này.”

      ” Cường đại ? Lão công?” Lăng Ngôn khó hiểu lặp lại.

      ” Chính là rất lợi hại, vị phu quân có thể bảo hộ ta.” Bạch Nguyệt cách bình tĩnh, khiến miệng há to , quên cả khép lại.

      Nữ nhân trước mắt này rốt cuộc là ai? Lòng Lăng Ngôn rung động mãnh liệt, dù mình trải qua vô số chuyện , cũng gặp qua ít người, nhưng chưa bao giờ gặp nữ nhân như vậy, cũng chưa từng nghe những lời kinh hãi như thế.

      ” Có phải nghĩ ta chẳng biết liêm sỉ? Cư nhiên ra những lời này?” Bạch Nguyệt buồn cười nhìn vẻ mặt ngốc trệ của Lăng Ngôn, những lời này ở thời đại của nàng chẳng có gì kỳ quái cả, nhưng với những cổ nhân cổ hủ này quả là rất kinh hãi thế tục rồi .

      , , ! Bạch nương là vô cùng thú vị mà ta từng được gặp.” Lăng Ngôn thành :” Ánh mắt tại hạ quá thiển cận rồi. Kiến thức của Bạch nương khiến ta được mở rộng tầm mắt.”

      Bạch Nguyệt khẽ cười, tên gia hỏa phúc hắc này hình như cũng đáng ghét như vậy. Có thể nhanh chóng tiếp nhận những lời này.” Kỳ ta tìm đến ngươi, là để nhờ việc.” Bạch Nguyệt kéo trở về đề tài cũ.

      ” Bạch nương có việc? Mau ra, nếu tại hạ có khả năng, tất nhiên chối từ.” Giọng điệu Lăng Ngôn còn vẻ cợt nhã nữa mà trở nên nghiêm túc , chỉ mới chuyện với Bạch Nguyệt nhiều nhưng nhận ra nữ tử này nhất định phải người bình thường. Quan trọng nhất là, hình như chính mình cũng rất muốn hiểu nàng nhiều hơn chút.

      ” Ta muốn nhờ ngươi mời Vô Ưu Cung chủ ra tay trợ giúp ta cứu tiểu quận chúa.” Bạch Nguyệt lúc này mới đem mục đích ra.

      ” Muốn Ngạo Nhiên giúp ngươi cứu tiểu quận chúa?” Lăng Ngôn nhíu mày.

      ” Rất khó?” Bạch Nguyệt nhìn vậy, lại hỏi.

      ” Nga, phải. Ngươi và Ngạo Nhiên đều tiểu quận chúa sinh bệnh, cho nên ta tò mò.” Lăng Ngôn ra nghi vấn trong lòng.

      ” A a, vậy là Lăng công tử là đáp ứng ta?” Bạch Nguyệt rất nhanh tiếp lời:” Đợi khi nào chuẩn trị xong, ta cho ngươi đó là cái gì.” Trong lòng có chút giật mình, cái tên lạnh lùng như khối băng kia cũng biết đó phải là bệnh.

      thành vấn đề, ta tìm .” Lăng Ngôn cười :” Chẳng qua chuẩn trì xong, Bạch nương nhất định phải cho ta đó là cái gì.” Lăng Ngôn lại khôi phục khuôn mặt cười cợt.

      ” Điều đó là tất nhiên.” Bạch Nguyệt đứng dậy,” Ta đây cáo từ, quấy rầy Lăng công tử nghỉ ngơi.” Dứt lời, đứng dậy ra cửa.

      ” Ta tiễn Bạch nương.” Lăng Ngôn mỉm cười, đứng dậy.

      Bạch Nguyệt tới cửa, mặt Lăng Ngôn thủy chung đều cười.

      Bạch Nguyệt đột nhiên dừng lại, quay lại :” Lăng công tử, kỳ nếu ngươi muốn cười cần cười, có ai ép buộc ngươi cả. Cứ đeo mặt nạ mà sống rất mệt mỏi.” Dứt lời, Bạch Nguyệt xoay người rời . Lưu lại Lăng Ngôn đứng im tại chỗ.

      Lăng Ngôn nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm những lời Bạch Nguyệt để lại:’ muốn cười cần cười, ai ép buộc ngươi cả. Cứ đeo mặt nạ mà sống rất mệt mỏi.’ Trong đầu Lăng Ngôn bỗng lên gương mặt người kia lúc lâm chung:” Ngôn, chàng phải sống sót, phải cười. Đáp ứng ta, được chứ?”

      Lăng Ngôn khẽ thở dài, đóng cửa phòng, xoay người đến phòng của Lê Ngạo Nhiên.
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :