1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5 : Khuất nhục


      Bạch Nguyệt đến quảng trường đèn đuốc đều sáng trưng, lập tức hiểu được vì sao trễ thế này mà còn náo nhiệt như vậy. Đứng giữa sân là Lục Du và Trang Hàn Phong. Hai người đều rất xuất chúng, ngạo nghễ đứng nhìn nhau, y phục tung bay, khuôn mặt tuấn lãng nhưng đều lạnh lùng.

      À? Khổng tước, trận này đáng để xem. Bạch Nguyệt chen lấn về phía trước, đám đông bất mãn nhìn đệ tử áo xám, lại thấy vết sẹo rợn người mặt, tất cả đều là xem thường và khinh bỉ.

      Nhìn thấy Tô Vũ ở xa xa phía trước, Bạch Nguyệt đến, kéo áo nàng. Tô vũ quay đầu lại, thấy Bạch Nguyệt cười:” Tô sư tỷ, sao bây giờ vẫn còn tỷ thí vậy?” Bạch Nguyệt tò mò hỏi.

      ” Bởi vì năng lực hai người này tương đương nhau, đến giờ bất phân thắng bại.” Ngữ khí Tô Vũ đầy khẩn trương, ánh mắt lại hướng về phía sân đấu.

      Oh? Nguyên lai là như thế. Bạch Nguyệt cũng nhìn vào trong sân, liếc qua phía đối diện lại thấy Mộc Xảo Hề cũng dùng vẻ mặt khẩn trương mà chăm chăm nhìn Lục Du.

      Con gà mái kia tựa hồ cũng giống Tô sư tỷ nha, đều ái mộ khổng tước nam.

      Trong khi đó , hai người đứng võ đài động tác vẫn ngừng lại mặc dù kéo dài khoảng thời gian, vẫn lưu loát như ” hành vân lưu thủy” ( nước chảy mây trôi ).

      Cao thủ giao đấu, thường vì sai lầm mà quyết định thắng bại. Lúc này đây, Lục Du thừa cơ nắm lấy cơ hội, sơ hở đủ khiến Trang Hàn Phong thất bại.

      “Đương” tiếng chuông vang lên, tuyên bố Lục Du giành thắng lợi.

      Khóe miệng Trang Hàn Phong khẽ mỉm cười, hai người hành lễ, tỷ thí chấm dứt. Nữ tử xung quanh có người vui mừng, có người lại buồn bã.

      Vui mừng đương nhiên là những người ái mộ Lục Du, buồn tự nhiên là kẻ ái mộ Trang Hàn Phong.

      thú vị! Bạch Nguyệt lắc đầu, kéo Tô Vũ rời . Tô Vũ quyến luyến rời, chăm chú nhìn bóng dáng Lục Du. Bạch Nguyệt chỉ có thể im lặng……

      đường trở về, Bạch Nguyệt nhìn thấy Tô Vũ vẫn chưa hoàn hồn, có chút buồn cười, dùng cánh tay huých mạnh vào người Tô Vũ:” Tô sư tỷ, hồi hồn . Lục sư huynh còn ở đây nữa rồi!”

      Tô Vũ lấy lại tinh thần, mặt đỏ bừng, biết Bạch Nguyệt trêu ghẹo nàng, lấy tay nhéo nhéo Bạch Nguyệt, miệng lầm bầm :” Muội….. Thối nha đầu, dám trêu tỷ!”

      ” Tô sư tỷ, là tỷ mất hồn, muội chỉ giúp tỷ hồi hồn thôi, sao lại gọi là trêu ? Muội sợ tỷ trừng mỏi mắt thôi, là mội muốn quan tâm tỷ thôi!” Bạch Nguyệt hắc hắc cười, vô tâm vô phế. Càng khiến Tô Vũ vừa ngượng vừa có chút buồn cười, hai người đánh nháo, nghĩ Tô Vũ đánh nhầm người.

      xin lỗi.” Tô Vũ chưa kịp quay đầu lại xem nàng đánh phải người nào, vội vã xin lỗi.

      ” Đây là thái độ gì?!” Phía sau truyền đến thanh nhàn nhạt , Bạch Nguyệt có chút giật mình, bởi vì trong thanh mơ hồ mang theo độc ác.

      Hai người vừa xoay người, mới phát vừa đụng phải Mộc Xảo Hề

      ” Mộc sư tỷ, xin lỗi, ta phải cố ý, lúc vừa rồi nhìn thấy tỷ.” Tô Vỹ lập tức giải thích.

      Bạch Nguyệt nghe thế nhướng mày, môn phái này, phải vì thời gian nhập môn trước sau mà phân cao thấp, mà dựa vào năng lực, ai có thể trở thành nội môn đệ tử trở thành sư tỷ hay sư huynh.

      những lời này, chẳng phải ý là từ trước đến nay ngươi chưa từng để sư tỷ ta trong mắt ?’ Mộc Xảo Hề cao thấp đánh giá hai người trước mắt. Đệ tử áo xanh này cũng dám đánh chủ ý tới Lục sư huynh? Quả thực nực cười!

      phải, Mộc sư tỷ, ta tuyệt đối có ý này ! ” Tô Vũ khoát tay, bối rối giải thích. Bạch Nguyệt lạnh nhạt nhìn, xú nữ nhân, ràng là ăn dấm chua, giờ lại trút lên đầu Tô sư tỷ.

      phải ý này là ý gì?” Mộc Xảo Hề cố đề cao thanh lên vài phần, khiến những người xung quanh đều nhìn về phía này bàn tán.

      ” Tô sư tỷ nàng phải cố ý! Ngươi ở sau lưng chúng ta, ai có thể nhìn thấy được? Chúng ta lại có mắt sau đầu, chẳng lẽ Mộc sư tỷ có khả năng nhìn sau lưng ?’

      Bạch Nguyệt có chút bực mình liền trả lời thay Tô Vũ.

      “Ngươi…..” Mộc Xảo Hề nhìn thấy người chuyện là nữ tử có khuôn mặt xấu xí, lại mặc quần áo màu xám, càng thêm giận chỉ thẳng vào mặt Bạch Nguyệt quát lớn:” Đây là thái độ ngươi chuyện sư tỷ sao?”

      ” Ta !” Bạch Nguyệt chút cũng chịu lùi bước, cũng để ý Tô Vũ lặng lẽ dùng sức lôi kéo tay nàng, ý bảo cần đấu khẩu với Mộc Xảo Hề.

      như vậy, ngươi là đối với ta phục? Muốn khiêu chiến?” Mộc Xảo Hề cười độc, lại đề cao thanh , khiến mọi người chung quanh đều ngừng lại mà nhìn về phía này.

      Trang Hàn Phong mỉm cười chứng kiến từ đầu tới cuối. Là nữ tử kì lạ kia sao, để xem nàng làm sao giải quyết đây.

      ” Ai nha!” Bạch Nguyệt cao giọng, cố lấy chú ý, tiếp tục lớn tiếng :” Mọi người xem, ta mới nhập môn chưa tới nửa tháng, là đệ tử kí danh, chỉ mới làm việc tại phòng củi. Vậy mà Mộc sư tỷ muốn cùng ta tỷ thí, phải là muốn cùng ta thi chẻ củi sao? Hay là Vũ Sơn phái chúng ta lại có điều lệ nội môn đệ tử chủ động cầu tỷ thí với kí danh đệ tử đây?”

      Lời còn chưa dứt, Mộc Xảo Hề xanh mặt.

      Này phải nàng đường đường là đệ tử nội môn mà lại khi dễ kí danh đệ tử? Mộc Xảo Hề khẩn trương ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm trong đám người, chỉ sợ người kia nghe được những lời vừa rồi.

      Quả nhiên bắt gặp ánh mắt Lục Du nhìn mình đầy khinh thường , Mộc Xảo Hề cảm giác đầu óc mình muốn nổ tung rồi.

      Xú nữ nhân chết tiệt! Hại mình bị ghét bỏ rồi !

      Lúc này Mộc Xảo Hề biết làm sao, nhưng vẫn giữ được chút bình tĩnh biết tại thể tức giận, cố tươi cười mà ” Làm sao lại như thế được. Là ta hiểu lầm, là ta hiểu lầm, ta sao lại có thể cùng vị tiểu sư muội này tỷ thí chứ ?"

      Bạch Nguyệt nhìn thấy Mộc Xảo Hề cười tới chảy cả mồ hôi lạnh, trong bụng sảng khoái vô cùng, trong miệng liến thoắng cứ như đúng rồi ,:” ra là ta hiểu lầm , Mộc sư tỷ thất kính rồi. Nếu là hiểu lầm, vậy chuyện này có gì rồi. “

      Bạch Nguyệt vừa xong liền kéo tay Tô Vũ bỏ , cảm thấy lòng bàn tay Tô Vũ chảy đầy mồ hôi lạnh.

      đường, Tô Vũ thấp giọng lo lắng, với Bạch Nguyệt:” Tiểu sư muội, muội nên đắc tội với nàng ta, lại càng nên chọc giận nàng….. Mộc sư tỷ lòng dạ hẹp hòi, nàng ta hẳn bỏ qua cho muội.”

      ” Chẳng lẽ nàng ta còn muốn giết muội sao?” Bạch Nguyệt lơ đãng trả lời. ” Đừng lo lắng, có gì đâu…..”

      Tô Vũ nhìn thấy Bạch Nguyệt thèm quan tân đến , trong lòng lại thêm lo lắng. là lo lắng của nàng hề sai…nhưng đó là về sau.

      Trang Hàn Phong nhìn bóng dáng Bạch Nguyệt xa, khóe miệng nhếch lên càng ngày càng ràng.

      ai trông thấy Mộc Xảo Hề đứng tại chỗ nắm tay chặt đến gân xanh đều nổi lên .
      Dùng xong bữa chiều, Bạch Nguyệt trở về phòng.

      Buổi tối có TV, càng thể loang quanh ngắm cảnh, Bạch Nguyệt chỉ có thể nằm ngủ giường, bởi Vũ Sơn phái cấm xuất môn lúc đêm tối.

      Nhắm mắt hồi tưởng lại những cuốn sách đọc hôm nay trong căn nhà gỗ ở rừng trúc, quá thần kỳ mà. Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Bạch Nguyệt lập tức mở mắt, có người .

      Đứng trước giường Bạch Nguyệt, đúng là Mộc Xảo Hề. Giờ phút này, gương mặt Mộc Xảo Hề đâu còn vẻ xinh đẹp động lòng người nữa, tất cả chỉ là dữ tợn.

      ” Ngươi muốn làm gì?” Bạch Nguyệt ngồi dậy, lạnh lùng nhìn kẻ vừa xuất trong phòng mình, Mộc Xảo Hề.

      ” Vừa rồi lúc cố ý chống đối ta đáng lẽ ngươi phải nghĩ tới kết quả rồi chứ?” Mộc Xảo Hề cười lạnh .

      “ Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta sao?” Bạch nguyệt bĩu môi, giọng đầy mỉa mai.

      “ Giết ngươi? Bẩn tay ta!” Mộc Xảo Hề đột nhiên ra tay, chưởng hướng thẳng Bạch Nguyệt, độc : “ Cho ngươi chút giáo huấn, hiểu cái gì nên , cái gì nên !”

      Bạch Nguyệt cứng rắn chịu chưởng, chưởng lực làm nàng phun ra ngụm máu. Nàng trừng mắt nhìn nữ nhân đứng trước mặt.

      Mộc Xảo Hề tựa tiếu phi tiếu, mặt tất cả đều là ngoan dữ tợn, đắc ý : “ Lần này cho ngươi giáo huấn , nếu có lần sau, chỉ có như vậy đâu. Ngươi tốt nhất nên nhớ kĩ thân phận của mình chỉ là kí danh đệ tử, chút năng lực!”
      Dứt lời, liền nhàng xoay người, theo đường cửa sổ mà nhảy ra phía bên ngoài bóng người.

      Bạch Nguyệt cố gắng đè lại khí huyết sôi trào trong lồng ngực, tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ, nữ nhân rắn rết! Nam nhân nào xem trọng ngươi đúng là đồ mắt mù!

      Nàng cũng rất nhanh bình tĩnh lại. Hành động của mình lúc ban ngày là quá vọng động rồi. Nhưng nàng hối hận khi động tới ta, mà chỉ hận mình đủ thực lực mà đắc tội kẻ tiểu nhân! Đây là địa phương nào ah, chính là có loại cá lớn nuốt cá bé.

      Muốn bị khi dễ, chịu nhục, chỉ có thể mạnh hơn. Chỉ cần trở nên cường đại, là có thể bảo vệ bản thân, càng có thể bảo hộ người mình quan tâm!
      Như vậy, ta nhất định phải mạnh mẽ hơn nữa! Mộc Xảo Hề, ngươi chờ xem, ngươi khiến ta chịu sỉ nhục, ta nhất định hoàn trả gấp trăm lần, nhất định!
      minhminhle thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6 : Đa tạ!


      Hôm sau, Bạch Nguyệt rời giường từ rất sớm. Trận khảo hạch vẫn tiếp tục, năm mới tổ chức lần, kéo dài tới bảy ngày.

      Nhìn nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong chậu nước, Bạch Nguyệt hơi nhếch miệng. Nàng rửa mặt xong, ăn qua loa bữa sáng ,lập tức tới rừng trúc phía sau núi. Dù sao nàng cũng muốn để Tô Vũ lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng này của mình .

      Vừa tiến vào nhà gỗ, ông lão liền nhíu mày: “ Nha đầu, ngươi bị thương?”

      “ Dạ, bị thương chút...haha… bị chó cắn mà thôi. việc gì” Bạch Nguyệt tùy tiện trả lời.

      “ Ăn viên .” Ông lão đưa tới cái bình .

      Bạch Nguyệt nhận lấy, vừa mở ra lập tức cỗ mùi thơm tỏa ra cả căn phòng , chỉ ngửi cũng đủ biết đây phải vật thường.

      Đổ ra viên, nuốt vào, khí huyết trong cơ thể lập tức lưu thông.

      Thứ tốt nha, tuyệt đối là đồ tốt!

      Bạch Nguyệt hắc hắc cười: “ Tạ ơn sư phụ quan tâm” Vừa , tự giác đem cái bình nhét vào lồng ngực.

      Ông lão nhìn bộ dạng giả bộ ngây thơ của Bạch Nguyệt, bất giác buồn cười, :“ cho ngươi, ta cũng đòi về”.

      “Ha ha, dạ, con biết sư phụ rất hào phóng!” Bạch Nguyệt gật đầu, thuận tiện vỗ mông ngựa chút.

      “Bị ai đả thương? Chuyện gì xảy ra?” Ông lão nhàn nhạt hỏi.
      ]
      ” À……” Bạch Nguyệt nghĩ ngợi, trịnh trọng trả lời:” Có nội môn đệ tử thích ăn dấm chua, tát Tô sư tỷ của con cái, con khó chịu ra mặt dùm sư tỷ nên chọc phải người ta. Sau đó đánh lại nên mới bị thương !”

      ” Ừh.” Vẫn là khẩu khí nhàn nhạt.

      Bạch Nguyệt trừng mắt : “ A, sư phụ chỉ hỏi vậy thôi sao? hỏi cảm nhận của con, cũng có giả bộ dặn dò con vài câu về sau cần như vậy nữa hả?”

      Ông lão quả thể nhịn được cười nữa, nhưng cũng rất phối hợp hỏi:“ Nha đầu, cảm thấy như thế nào rồi?”

      “Con quyết định phải cố học tốt, sau này có cơ hội đánh cho ả cả người đều nở hoa” Bạch Nguyệt cong cong khóe môi, ánh mắt lóe sáng nhìn về phía ông lão.

      Ông lão xem diễn lúc, giận dữ đứng dậy :“ Ngươi quỷ linh tinh, phải là muốn ta đem vài thứ thần kì có thể chế ngự người khác dạy ngươi báo thù chứ?”

      “Sư phụ à, người có thứ gì học nhanh biết nhất lại có thể dùng được ngay ?” Bạch Nguyệt vừa nghe , liền giảo hoạt .

      “Có bộ kiếm pháp rất thích hợp với người có căn bản như ngươi. Lấy .” Ông lão lấy từ trong lồng ngực ra quyển sách , đưa cho Bạch Nguyệt. “ Vẫn như trước, tự mình xem . Chỗ nào hiểu liền mang tới hỏi ta.”

      Bạch Nguyệt tiếp nhận quyển sách, vui vẻ vào thư phòng.

      Ông lão đứng nhìn bóng dáng của Bạch Nguyệt biến mất sau cánh cửa, lúc này mới nhàng thở dài, mình tự tay thúc đẩy nhanh bánh xe vận mệnh, rốt cuộc là đúng hay sai?

      Bây giờ cũng chẳng cách nào biết được, chỉ có thể để thời gian trả lời.

      Bạch Nguyệt vừa xem sách, vừa tính thời gian, hôm nay là ngày khảo hạch thứ ba, nàng chỉ còn có bốn ngày nữa. Nhất định phải khiêu chiến Mộc gà mái kia, phải đánh cho mặt ả ta đến nở hoa luôn!

      Nhưng tại, nàng có thể lực, nội lực cũng , làm thế nào cùng Mộc gà mái đối chọi?

      Ngẩng đầu nhìn giá sách cao ngất ngưởng, nàng cười đầy tà ý, quang minh chính đại ánh lại, chẳng lẽ ám toán làm xong sao?

      Phòng bếp là thiên hạ của ta a, chẳng lẽ mấy ngày nay xem nhiều sách thuốc như vậy lại có chút tác dụng nào?

      Mộc Xảo Hề trong khảo hạch, đột nhiên cảm thấy lạnh cả người nổi hết gai ốc, có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết đẹp lắm kia mà?

      Bạch Nguyệt mấy ngày nay đều nghiên cứu và luyện tập bộ kiếm pháp quỷ dị của sư phụ cho, chỗ nào hiểu liền quấn quýt hỏi. Ông lão nhìn thấy nàng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đem bộ kiếm pháp luyện thành, cũng khỏi giật mình kinh ngạc.

      Rốt cuộc cũng tới ngày khảo hạch cuối cùng, ăn qua điểm tâm, tất cả mọi người cùng tới quảng trường.

      Ngày hôm nay, kí danh đệ tử có thể hướng ngoại môn đệ tử cùng nội môn đệ tử khiêu chiến, ngoại môn đệ tử cũng có thể hướng nội môn đệ tử khiêu chiến, khiêu chiến thành công là có thể thế chỗ người bị bại trận.

      đệ tử đứng bên cạnh Mộc Xảo Hề thấy sắc mặt nàng có điểm tốt, trắng bệch, lo lắng hỏi han:“ Mộc sư tỷ, sắc mặt của ngươi được tốt lắm, có việc gì sao?”

      Mộc Xảo Hề cảm thấy bụng mình có chỗ tốt, nhưng lắc đầu trả lời có việc gì.

      Khảo hạch chính thức cũng kết thúc, Lục Du vẫn giành được đệ nhất danh, bảo vệ vị trí thủ tịch đệ tử của mình.

      Tiếp theo là thời gian các đệ tử khiêu chiến lẫn nhau, cũng có kí danh đệ tử khiêu chiến ngoại môn đệ tử, nhưng đúng là ai dám khiêu chiến nội môn đệ tử.
      Đợi tất cả các trận khiêu chiến đều tỷ thí xong, chưởng môn nhân định chuẩn bị tuyên bố chấm dứt khảo hạch.

      Bỗng có giọng trong trẻo rất dễ nghe nhè vang lên, thanh cao cũng thấp đủ để mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.

      ” Ta muốn khiêu chiến Mộc sư tỷ!” Bạch Nguyệt mỉm cười, bên người mang theo thanh kiếm của sư phụ cho vào quảng trường.

      Mọi người vừa nghe thanh kia đều đứng ngốc ra đó, thanh kia mềm mại như”câu hồn đoạt phách”, nhưng sau khi nhìn thấy người vừa phát ra giọng dễ nghe kia, tất cả đều khỏi mà hít vào hơi lãnh khí.

      Người chuyện là nữ tử kia sao, mặt còn vết sẹo lớn, khiến hảo cảm vừa rồi bị hủy phân nửa.

      Nhìn quần áo Bạch Nguyệt mặc, mọi người có chút kinh hãi, là màu xám!

      Chưởng môn cũng có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có đệ tử áo xám dám khiêu chiến nội môn đệ tử nha! Khi nhìn thấy người kia là Bạch Nguyệt, khóe miệng khẽ cong lên. ra là nàng ta!

      Mộc Xảo Hề khỏi nhăn mày, tại sao nàng ấy còn dám khiêu chiến mình? Tiện nhân biết chết sống là gì!

      Cố đè nén cảm giác khó chịu càng lúc càng tăng trong bụng, Mộc Xảo Hề đề khí nhàng phi thân lên võ đài.

      Bạch Nguyệt nhếch mép, chậm rãi mang kiếm tiến lên võ đài, chỉ thấy mọi người xung quanh, nhìn chằm chằm lên võ đài.

      Tim đập nhanh, Tô Vũ gấp tới độ giọng cũng run rẩy. Bạch sư muội sao lại khiêu chiến Mộc sư tỷ? Chẳng lẽ muốn trả thù?

      Trang Hàn Phong cũng có chút kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt, nhìn tư thế, động tác của nàng, xem ra tu vi cũng cao, vì cái gì lại phải khiêu chiến với kẻ thực lực hơn mình - Mộc Xảo Hề?

      Lục Du lơ đãng nhìn tất cả, có chút kiên nhẫn chờ đợi mọi việc chấm dứt.
      Mộc Xảo Hề rút kiếm chỉ vào Bạch Nguyệt, thanh lạnh lùng : “ Rút kiếm !”

      Bạch Nguyệt cười rạng rỡ, chậm rãi rút kiếm, càng khiến Mộc Xảo Hề khó chịu.

      Mộc Xảo Hề đưa kiếm tới, Bạch Nguyệt nhanh chóng lắc mình trốn , tốc độ nhanh cách quỷ dị. chỉ Mộc Xảo Hề cảm thấy có điểm kỳ quái, mà mọi người xung quanh cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng…… Duy chỉ có chưởng môn nhìn thấy thân pháp của nàng, bất đắc dĩ cười khổ. Nguyên lai là như thế.

      Thân pháp của Bạch Nguyệt càng lúc càng thêm quỉ dị, mỗi lúc Mộc Xảo Hề nghĩ có thể đánh trúng nàng, lại cũng là lúc nàng lùi xa ra thêm. Mà trong bụng Mộc Xảo Hề, cảm giác khó chịu càng lúc lại càng kịch liệt. Chủ yếu nhất là cái mông này ngừng kháng nghị.

      Bạch Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt Mộc Xảo Hề trắng bệch cắt giọt máu, cảm thấy thực buồn cười. Tới đây, ta xem ngươi, muốn giữ hình tượng hay địa vị đây?

      Bỗng nhiên có thứ mùi thối tỏa ra khắp quảng trường, khiến ai nấy đều đưa tay bịt mũi. Mộc Xảo Hề cắn răng, liếc mắt nhìn tới chỗ Lục Du đứng. Mộc Xảo Hề khóc ra nước mắt, quả là có cảm giác muốn giết người. Sao nàng có thể cho phép bị mất mặt như thế, thôi lần này chạy trước, lần sau nàng tái khiêu chiến!

      Mộc Xảo Hề cắn răng, vận khí lui ra sau vài thước, chắp tay :” Ta đầu hàng”

      Bạch Nguyệt cười, cũng đưa tay đáp lễ:” Đa tạ, đa tạ.”

      Mộc Xảo Hề cuống quít xoay người, chạy khỏi quảng trường tìm phòng vệ sinh, cũng còn giữ nổi hình tượng thục nữ nữa rồi.

      ” Như vậy, Bạch Nguyệt là tân nội môn đệ tử năm nay. Khảo hạch chấm dứt ! ” Chưởng môn dửng dưng tuyên bố trước mặt mọi người.

      Chỉ thấy xung quanh tất cả đều dùng ánh mắt ghen tị mà nhìn Bạch Nguyệt, chỉ hận thể đem nàng mà băm vằm, nghĩ sao nàng lại có vận khí tốt tới vậy? Khiêu chiến thành công nội môn đệ tử , trong vòng năm bị khiêu chiến, cách khác trong vòng năm Bạch Nguyệt có thể an ổn mà ngồi vững ở vị trí nội môn đệ tử.

      Bạch Nguyệt thu kiếm, mỉm cười nhìn Tô Vũ, đột nhiên lại nghe thấy giọng lạnh lùng vang lên:
      ” Sư phụ, nếu con nhìn lầm, kiếm pháp nàng ta dùng phải kiếm pháp của bổn môn? Như vậy cũng tính là khiêu chiến thành công sao?’’
      linhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7 : Tự sát ?


      Đột nhiên, thanh lạnh lùng vang lên:

      “ Sư phụ, nếu con nhìn lầm, nàng ta dùng kiếm pháp bổn môn. Như vậy cũng tính là khiêu chiến thành công sao?”

      Bạch Nguyệt quay đầu tìm kiếm thanh phát ra, vừa lúc chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của khổng tước Lục Du? Bạch Nguyệt lộ ra nụ cười mỉa mai, đáng chết Khổng Tước nam, muốn kiếm cớ? Sợ rằng cái tên này hướng về mình đây?

      Quả nhiên, chưởng môn đứng dậy : “ Nàng dùng đích thực là kiếm pháp bổn môn, cần nhiều, sáng sớm mai tất cả nội môn đệ tử tới đại đường tập hợp!” Chưởng môn xong, tiêu sái phất áo rời .

      Bạch Nguyệt ngẩng đầu, khẽ cười khiêu khích Lục Du, tràn đầy châm chọc……
      Sắc mặt Lục Du khẽ biến lộ vẻ tức giận, đáng chết!

      Bạch Nguyệt nghĩ, chưởng môn nhân sợ rằng sớm nhận ra bộ kiếm pháp của sư phụ dạy mình rồi. Trang Hàn Phong hạ thấp mi mắt, vừa rồi nàng dùng bộ kiếm pháp chưa người nào gặp qua, nhưng….. Tại sao chưởng môn đó là kiếm pháp bổn môn?

      Chẳng lẽ bổn môn có bộ kiếm pháp này và chưởng môn chưa từng truyền dạy cho bất kỳ ai? Đây là ý nghĩ chung của tất cả đệ tử có mặt ở đây.

      Bạch Nguyệt cầm kiếm, hưng phấn chạy tới bên người Tô Vũ, Tô Vũ vẫn há hốc miệng lớn ngạc nhiên, thể tin trước mắt này.

      Vừa rồi, có phải là Bạch Nguyệt? Muội ấy là đệ tử áo xám vậy mà dám khiêu chiến vị nội môn đệ tử, giờ trở thành nội môn đệ tử?

      Theo quy định bổn môn, nàng phải sửa cách gọi muội ấy thành Bạch sư tỷ rồi?
      Bạch Nguyệt chẳng chút để ý tới những ánh mắt tò mò xung quanh, nhanh chóng lôi kéo Tô Vũ cùng nhau trở về.

      “ Tiểu sư……, Bạch sư tỷ” Tô Vũ có chút thuận miệng.

      “ Tô sư tỷ!” Bạch Nguyệt hờn dỗi: “ Cứ gọi muội như trước kia là được rồi!”

      “ Nhưng..…” Tô Vũ muốn gì đó rồi lại thôi, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến
      nàng thể theo kịp, nhưng vẫn cứ là !

      “ Muội mặc kệ, chúng ta nên thôi!” Bạch Nguyệt vui vẻ lôi kéo Tô Vũ, trong lòng lại xuất ý nghĩ, bộ kiếm pháp này, có nên hỏi sư phụ có thể dạy cho Tô Vũ ?

      Hôm sau, Bạch Nguyệt cứ như trước, mặc vào người y phục màu xám tới đại đường. Chưởng môn nhân nhìn có chút ngạc nhiên hỏi, Bạch Nguyệt cũng chỉ ngẩng mặt thản nhiên trả lời: “ Ta nghèo, có y phục khác.”. Khóe môi chưởng môn hơi co quắp, :“ Nội môn đệ tử, mỗi tháng đều được phát tiền, ngươi mau lĩnh tiền làm y phục khác.”

      Bạch Nguyệt vừa nghe, hai hàng mi có chút lay động, được có tiền! Chính nàng, từ sau khi tới thế giới này, cũng chưa nhìn thấy tiền có hình dạng gì! Tiếp theo, chưởng môn bắt đầu dạy số thứ, Bạch Nguyệt vừa nghe qua cảm thấy chút thú vị. Những thứ này, phải đều là những điều nàng sớm xem qua rồi sao?

      “ Theo tin tức vừa nhận được , Tà giáo Thiên Ma giáo gần đây có hành động, rục rịch muốn ngóc đầu dậy , võ lâm sắp tới sợ rằng phải đối mặt với trận hạo kiếp……”

      Phía ,Chưởng môn cứ thao thao bất tuyệt hồi lâu, Bạch Nguyệt ngáp dài, cuối cùng cũng trọng điểm, chưởng môn muốn các nội môn đệ tử hợp lực với các đại môn phái khác cùng nhau chống lại Thiên Ma giáo .

      “ Như vậy , ba ngày sau bắt đầu xuất phát , Lục Du và Bạch Nguyệt, hai người cùng tới Vô Ưu cung, Trang Hàn Phong cùng…..” Chưởng môn nhân ở phía an bài ổn thỏa.

      Lục Du nhìn thấy Bạch Nguyệt thân y phục xám nhàn nhạt, hừ lạnh tiếng, trong mắt đầy khinh thường.

      Bạch Nguyệt nghe xong, tự nhiên cũng hiểu chưởng môn an bài như thế là có ý gì, thực lực nàng yếu nhất, đương nhiên phải cùng đệ tử có thực lực mạnh nhất. Chẳng qua, Bạch Nguyệt nhìn bộ dáng khinh khỉnh của khổng tước, thấy vừa mắt chút nào! Nghĩ ta đây nguyện ý cùng ngươi sao? Hừ!

      Chờ chưởng môn phân phó xong, Bạch Nguyệt liền vọt ra khỏi đại đường rồi lại lập tức trở vào. Chưởng môn có chút khó hiểu, thấy nàng đứng bên đại đường, chờ mọi người hết, mới tiến tới nhăn nhó hỏi chưởng môn nơi lĩnh tiền hàng tháng.

      Chưởng môn nghe xong, vành môi khẽ cong lên, tự mình mang theo Bạch Nguyệt tới nơi lĩnh tiền hàng tháng……

      Dọc đường , chưởng môn cũng có hỏi nàng về bộ kiếm pháp kia, chỉ liên tục nhắc nhở Bạch Nguyệt khi tới Vô Ưu cung phải hành cẩn thận.

      Khiến cho nàng khỏi tò mò liên tục hỏi:“ Vô Ưu cung là nơi nào?”

      Chưởng môn chỉ chậm rãi về Vô Ưu cung, Bạch Nguyệt trợn mắt.

      Vô Ưu cung là nơi sinh trưởng của những dược thảo trân phẩm hiếm thấy thế gian, vô cùng ít ỏi. Hơn nữa Vô Ưu cung chủ y thuật khiến thế nhân hâm mộ vô cùng, nghe có thể chữa trị từ chết sống lại, mà cũng có thể từ sống sờ sờ thành chết bất đắc kỳ tử, thánh danh vang xa chẳng kẻ nào hay, người nào biết.

      Hàng năm đều có rất nhiều người muốn tới Vô Ưu cung cầu y, nhưng thể vào, đều chết ở bên ngoài sơn cốc của Vô Ưu cung, nơi có bát quái tuyền ki trận.

      Thực chất, rất ít người được Vô Ưu cung chữa trị nhưng sức truyền bá Vô Ưu cung chủ lợi hại lại rất lớn, càng khiến nhiều người vì cầu dược mà đánh mất tính mạng.

      Bạch Nguyệt bất giác thở dài, : “ Vô Ưu cung chủ hại người nhiều hơn cứu người rồi! biết là kẻ nguy hiểm như thế, còn muốn ta đưa thư?”

      Chưởng môn cười :” Đó là chỉ đối với người đến cầu, mới như vậy. cùng môn phái chúng ta có chút qua lại, khẳng định dùng phương thức như vậy đối với ngươi đâu!”

      “Sơn cốc kia có bát quái tuyền ki trận nha! Thứ đó rất nguy hiểm!” Bạch Nguyệt nhớ tới trận pháp mà chưởng môn vừa nhắc tới, còn có thể độc chết người, cảm thấy lạnh cả người.

      “ Ngươi và Lục Du ở cùng chỗ, dẫn ngươi bình an vượt qua trận. Nếu thể tiến vào Vô Ưu cung, như vậy cũng có tư cách trở thủ tịch đệ tử của Vũ Sơn phái chúng ta.” Chưởng môn chính là vạn phần chắc chắn là .

      Bạch Nguyệt vừa nghe qua, thể phá trận pháp kia liền có tư cách trở thành thủ tịch đệ tử? Nhớ tới khuôn mặt tuấn mĩ của tên khổng tước nam,. Bạch Nguyệt cảm thấy đáng tiếc, thực lãng phí, khuôn mặt coi được mà kiêu ngạo như vậy, lãng phí sắc đẹp quá!

      Ba ngày tiếp theo, Bạch Nguyệt cũng có trở lại nơi ở trước, là nội môn đệ tử đương nhiên phải tiếp tục chẻ củi rồi!

      Mỗi ngày trôi qua, nàng đều ở lại căn nhà gỗ, tranh thủ xem được càng nhiều sách càng tốt.

      Con người chính là như thế, gặp được thứ cảm thấy hứng thú, ngừng mà cố gắp tiếp thu.

      Nàng cũng từng hỏi qua sư phụ, bộ kiếm pháp kia có thể truyền thụ lại cho người khác, ông cũng ý kiến gì, để tùy ý Bạch Nguyệt quyết định.

      Điều này khiến Bạch Nguyệt vô cùng vui mừng. Tô Vũ cũng giống nàng, có căn bản vững vàng, kiếm pháp của tỷ ấy đa phần đều là tự học, bộ kiếm pháp này quả thích hợp với tỷ ấy.

      Ba ngày trôi qua, mọi người chuẩn bị hành lí chuẩn bị xuất phát.

      Bạch Nguyệt mặc vào người bộ y phục đỏ rực như lửa . Bản thân mình kiếp trước cũng rất thích màu đỏ, nghĩ tới sau khi xuyên qua thân thể này, cũng thường mặc hồng y như thế.

      Trong ánh mắt ngưỡng mộ của chúng đệ tử, mọi người cùng nhau xuất môn. Trước khi , chưởng môn đặc biệt dặn dò Lục Du phải chiếu cố Bạch Nguyệt. lơ đễnh đáp ứng, Bạch Nguyệt khinh thường quay đầu .

      Chung quanh, ánh mắt của các nữ đệ tử đều sắc bén như dao cùng hướng thẳng về phía nàng, khiến Bạch Nguyệt vô cùng buồn bực. Nghĩ ta nguyện ý cùng cái tên khổng tước nam chết tiệt này ở chung chỗ sao, bực mình.

      Dọc đường , Lục Du cũng chuyện, chỉ làm mặt lạnh phía trước. nghĩ, nữ tử trước mắt này chẳng qua là nhờ giở thủ đoạn mới thắng, căn bản có tư cách ngồi ở vị trí nội môn đệ tử. Cho nên thấy nàng vừa mắt chút nào, Bạch Nguyệt cũng lười nhảm với , chính nàng chẳng việc gì phải dây vào loại nam nhân tự cao tự đại này.

      Hai người trước sau đường lớn, cứ luôn bảo trì khoảng cách ba bốn thước. Bạch Nguyệt nhàm chán mở hành lý lấy mơ khô ra ăn, mà đồ ăn trong bao này đều do Tô Vũ chuẩn bị giúp nàng.

      Vừa ăn, Bạch Nguyệt vừa cười. Từ sau khi tiến vào thế giới này, Tô Vũ là người duy nhất tốt với nàng, cứu nàng, sợ gương mặt nàng, có được thứ gì tốt cũng nghĩ tới nàng trước, giống như tỷ muội ruột thịt .

      Nghĩ tới từ tỷ tỷ này, tâm Bạch Nguyệt lại dâng lên cảm giác ấm áp…..
      Bạch Nguyệt ăn mơ khô, để ý hình tượng mà đem hạt phun ra. Nàng ăn hớn hở, vui vẻ, đột nhiên khóe mắt thoáng thấy bên đường còn có người. cây lộ ra miếng vải đen, phía dưới treo người giãy dụa.

      Bạch Nguyệt tỉnh người, phun mơ khô trong miệng. Tự tử sao?

      ” Cứu người, cứu người!” Bạch Nguyệt nháo nhào gọi to, chỉ vào ven đường.

      Lục Du nhìn thấy người dưới tàng cây, lập tức nhặt lên viên đá , chuẩn xác cứa đứt miếng vải đen buộc cây, khiến người kia rớt phịch xuống mặt đất.

      “Cũng may, còn thở!” Bạch Nguyệt chạy tới vội vàng dò xét.

      “ Ngu ngốc, đương nhiên còn thở rồi!” Lục Du khinh thường :“ Mắt mở to như thế, sao còn thở!”

      ” Dừng!” Bạch Nguyệt khó chịu cắt lời tên khổng tước nam!

      Kẻ nằm mặt đất lời nào nữa, gắt gao cắn chặt môi. Ăn mặc kiểu gia đinh nhà giàu, chẳng lẽ là bị chủ tử vứt bỏ, hay là bị hạ nhân khác chơi xấu? lẽ….. Bạch Nguyệt nhướng mày.

      Người này mày rậm mắt to, trong ánh mắt lộ ra nồng đậm bi thương cùng bất đắc dĩ, tuy tính là tuấn nhưng là tạo cho người ta loại cảm giác dễ gần .
      Chẳng lẽ là người tốt bị khi dễ? Bạch Nguyệt đoán.

      Kẻ đó vẫn chịu mở miệng, đứng dậy nhặt lấy mảnh vải đen, đến nhánh cây khác, hất lên, thắt nút, lại nhét đầu vào trong.

      Động tác liền mạch dứt khoát, khiến Bạch Nguyệt đứng nhìn, có chút ngây dại.
      Lập tức dậm mạnh chân tới, khốn kiếp, xem bọn ta là người chết sao?

      Nhìn thấy kẻ kỳ quái kia cũng thèm để ý đến mình, tiếp tục thắt cổ, Bạch Nguyệt giận dữ rồi!

      ” Uy……” Nàng nhìn nhìn tên kia vẫn tiếp tục làm việc của mình , thèm đếm xỉa tới hai người đứng nhìn.

      ” Ngươi chết, vậy phụ mẫu ngươi phải làm sao? Nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy dễ dàng lắm sao? “

      Tên kia vẫn bất vi sở động, hai tay buông thõng, phảng phất có ý chí sinh tồn.

      “ Vậy thê tử của ngươi cùng đứa phải làm sao?” Bạch Nguyệt tiếp tục lảm nhảm.
      Tên kia cũng có phản ứng gì, lẽ cha mẹ, vợ con đấy chứ?

      “ Vậy người trong lòng ngươi sao? Ngươi chết trước, người ấy chẳng phải rất thương tâm sao? Ít ra cũng phải chết sau người ta chứ, như vậy người thương tâm cũng là ngươi, phải người đó!” Bạch Nguyệt vừa ăn mơ khô, chậm rãi .

      Rốt cuộc tên kia cũng có phản ứng, hai chân bắt đầu quẫy đạp, tay nắm chặt dây thắt cổ, muốn kéo mảnh vải đen ra khỏi cổ mình.

      Nhưng lấy ra!

      Bạch Nguyệt gãi đầu, ngẩng mặt nhìn trời: “ Thời tiết đẹp!”

      Lục Du nửa lời , cũng động cứ mặc tên kia tiếp tục quẫy đạp.
      minhminhle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8 : Lãng phí


      lát sau, nhờ Lục Du ‘hảo tâm’ trợ giúp, cái tên ra sức quẫy đạp kia hoa lệ đáp xuống đất bằng mông, lập tức ho sắc sụa.

      Bạch Nguyệt nhìn tên kia liều mạng ho, thở dài :” Đúng là bây giờ dạng người nào cũng có , dùng cổ chơi nhảy dây, đúng là mở rộng tầm mắt.”

      Cặp mắt nam nhân kia đầy tơ máu, lời nào.

      ” Vị công tử này, có chuyện gì phải nghĩ quẫn như vậy? ra, có lẽ chúng ta có thể trợ giúp.” Lục Du khẳng khái , giọng điệu đầy chí khí của danh môn chính phái.

      ” Chắc là bị nữ nhân nào bỏ rơi rồi.” Bạch Nguyệt thầm. Lục Du im lặng.

      giúp được đâu.” Giọng nam tử kia khàn khàn, mang theo vẻ chán chường và bi thương.

      ” Ai cũng giúp được, vị nương này rất đúng, ta làm sao có thể bỏ nàng mà trước?” Nam tử cười khổ, ánh mắt vô tận tuyệt vọng.

      ” Ngươi chưa , làm sao biết chúng ta giúp được?” Lục Du thản nhiên .

      Bạch Nguyệt nhìn ánh mắt tuyệt vọng của nam nhân này bỗng có chút mất hồn .

      Vị nam tử nhìn hai người, do dự, ho khan vài tiếng, tiếng đứt quãng chậm rãi ra nguyên nhân. tên gọi là Triệu Dũng, là gia đinh nhà Ngô viên ngoại ở trấn phía trước. Viên ngoại có thiên kim kêu Ngô Thủy Tiên tri thư đạt lễ, tính tình dịu dàng, xinh đẹp động lòng người. tới chỗ này, trong mắt nam tử này đều là nhu tình. Triệu Dũng từ sống tại Ngô phủ,, lớn lên cùng Ngô Thủy Tiên. Ngô Thủy Tiên giống những tiểu thư nhà giàu khác kiêu ngạo điêu ngoa, lại bình dị dễ gần, đối xử với hạ nhân luôn từ tốn. Lâu ngày sinh tình, hai người thề nguyện, tự đính ước chung thân.

      Lúc viên ngoại phát , rất tức giận, lần đầu tiên động thủ đánh nữ nhi mà ông luôn nâng niu như viên ngọc quý trong tay, ra lệnh cấm con cho ra ngoài nửa bước , lập tức đuổi Triệu Dũng ra khỏi phủ.

      Triệu Dũng cho rằng cả đời này thể gặp lại người thương, lòng muốn chết, gặp Bạch Nguyệt.

      Nghe xong nam nhân kia giải thích, Bạch Nguyệt vuốt cằm trầm tư, xem ra kỳ thị giai cấp ở đâu đều có. Kinh tế quả nhiên là điều kiên tiên quyết của tình .

      ” Có lẽ chúng ta có thể giúp ngươi.” Lục Du nhàn nhạt .

      Nam tử kia kinh ngạc, thể tin nhìn Lục Du. Bạch nguyệt cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn lại Lục Du, khổng tước nam hảo tâm như vậy? khiến người ta kinh ngạc!

      ” Trước tiên dẫn chúng ta đến Ngô phủ gặp viên ngoại .” Lục Du lên tiếng.

      Mọi người đoạn xa lắm, liền nhìn thấy thôn trấn, tuy nhưng vô cùng náo nhiệt.

      tới Ngô phủ, vừa nhìn là biết đây là nhà rất giàu có, đại môn được trang hoàng hết sức xa hoa , nhưng lúc này mở rộng, bên trong mảnh hỗn độn. Bước vào cửa, cũng bị kẻ nào ngăn trở. Mọi người đều cảm thấy nghi ngờ.

      Tiến vào đại sảnh, nhìn thấy người to béo mặc hoa phục, ảo não ngồi ở ghế thái sư, bên cạnh là phụ nhân ăn mặc hoa lệ khóc lóc thảm thiết.

      ” Lão, lão gia, phu nhân, xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Triệu Dũng tự nhiên cảm thấy bất an, thanh trở nên khàn khàn, run rẩy.

      ” Ngươi còn trở về làm gì?!” Viên ngoại tức giận đến thở nổi, sau đó tuyệt vọng rống lên:” , cái gì cũng có! Thủy tiên cũng !” Sau đó hề để ý mọi người, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

      ” Xảy ra chuyện gì?” Triệu Dũng nổi điên:” Có phải Thủy Tiên xảy ra chuyện? Có phải ?”

      Phụ nhân bên cạnh ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ, ánh mắt ác độc, xông lên liền tát vào mặt Triệu Dũng, đau đớn tức giận mắng:” Ngươi dám gọi tên Thủy Tiên? Nếu phải vì ngươi, Thủy Tiên thế nào lại bỏ , để rồi bị sơn tặc bắt chứ? Ngươi còn dám trở về!”

      ” Cái gì?!!” Mắt Triệu Dũng trợn to:” Thủy Tiên, Thủy Tiên… Sao nàng lại ngốc như vậy?”

      Nhìn thấy Triệu Dũng mất hồn, hai người thở dài, Lục Du túm lấy nha hoàn đứng run trong góc, lạnh giọng hỏi:” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Nha hoàn run rẩy, cà lăm kể lại mọi chuyện.

      Nguyên lai từ khi Triệu Dũng bị đuổi khỏi phủ, Thủy Tiên liền nghĩ biện pháp trộm ra ngoài tìm người . Nhưng đường lại bị thủ lĩnh sơn tặc chú ý. Nàng bị viên ngoại bắt trở về , lâu sau sơn tặc đến cướp người, nhân tiện cướp sạch gia sản.

      ” Sơn tặc?” Lục Du nhíu mày, giờ lại thời đại thái bình, cũng nghe vùng phụ cận có sơn tặc. tình sợ là đơn giản như vậy. Có người giả dạng sơn tặc làm việc này?

      Bạch Nguyệt nhìn Triệu Dũng thất hồn lạc phách , trong lòng có chút nặng nề. Lục Du khẽ nhíu mày, trầm tư.

      --- ------ ------ ------ ------ ---

      Vô Ưu cung.

      ” Ta này Lê đại cung chủ, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn mỹ nữ hương tiêu ngọc vẫn trong trận sao?” thanh cợt nhã trong đình vang lên, chuyện là nam nhân gương mặt vô cùng tuấn mĩ, lại dịu dàng như ngọc, khóe miệng nở nụ cười hài hước. Lời cùng khẩu khí đều mang theo ý tứ xem kịch vui.

      ” Nếu ngươi muốn bồi nàng ta, ta ý kiến.” thanh dễ nghe lại lạnh như băng nhàn nhạt trả lời.

      ” Ai nha nha……” nam tử dịu dàng như ngọc ngồi xuống, lấy ly trà bàn, đổ .

      ” Lãng phí.” Vẫn là thanh lạnh như băng, ra hai chữ.

      ” Chậc chậc…… Ngạo Nhiên, ngươi đúng là ác tâm, nhìn nữ tử như hoa như ngọc bước vào Bát quái tuyền ki trận mà chút nào để ý.” Lăng Ngôn đứng lên, nhìn về phía trận pháp xa xa, lại quay đầu nhìn nam tử lạnh lùng ngồi bên cạnh. Lăng Ngôn thở dài :” Ngạo Nhiên à, có đôi khi ta thực hoài nghi ngươi có tim hay .”

      Lê Ngạo Nhiên cũng trả lời, nhàng cầm ly trà ném về phía Lăng Ngôn. Nhìn động tác tuy rất nhàng nhưng khí lực vô cùng lớn , cái ly hung hãn tiến về phía trước. Lăng Ngôn mỉm cười, tiếp được ly trà. Vài giọt trà đổ ra ngoài.

      ” Đùa chút thôi, đâu cần khí lớn như vậy.” Lăng Ngôn cười, đặt lại bàn, giọng điệu chẳng có chút hối lỗi. Lăng Mgôn nhìn thấy vẻ mặt Lê Ngạo Nhiên chút thay đổi, cười lắc đầu. Nam tử trước mặt cực kỳ tuấn mĩ, tóc dài đen như mực, ánh mắt như ngọc phỉ thúy, xanh biếc trong suốt, lại sâm nghiêm lạnh lùng, hơi thở mênh mông kinh người. Chỉ là ngồi yên lặng ở đó, cũng đủ tạo thành bức tranh vô cùng đẹp , phong thái trác tuyệt, thần thái lạnh lùng xa cách ngàn dặm. Haizz….phải là dạng nữ tử nào mới có thể lọt vào mắt đây.

      “ Nhưng ta lại thấy buồn cười chút nào.” Lê Ngạo Nhiên nheo mắt ý cảnh cáo tên bằng hữu thích giỡn này.

      ” Chậc chậc…… Đừng mặc cảm.” Lăng Ngôn ra vẻ bất đắc dĩ khoát tay, lại nhìn người ở xa xa. Đây là đình viện cao nhất ở Vô Ưu Cung, từ chỗ này có thể quan sát mọi tình huống xảy ra trong trận. Nữ tử kia là ngốc, tự động, lung tung xông vào trận pháp. Ai, lại đóa tiên hoa sắp điêu linh. Lăng Ngôn nhếch mép, việc này cũng có biện pháp. Đây là quy định Lê Ngạo Nhiên đặt ra, nếu có khả năng giải được trận pháp, có tư cách gì cầu cứu người? Nhìn Lê Ngạo Nhiên nhàn nhã uống trà, Lăng Ngôn trừng mắt liếc cái. Trong lòng thể thừa nhận, nam nhân trước mắt quả quá cuồng vọng.
      minhminhle thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9 : cứu


      Lục Du trầm tư rất lâu, càng nghĩ càng thấy chuyện của Ngô Thủy Tiên rất khả nghi. chỉ dặn dò Triệu Dũng tìm hiểu sau, giải thích cần phải đến Vô Ưu Cung trước. Triệu Dũng kiên trì muốn theo hai người. Lục Du bất đắc dĩ phải đáp ứng. Ba người xuất phát đến Vô Ưu Cung.

      Ba người đến thôn trấn phía trước mua cỗ xe ngựa Vô Ưu Cung. khoảng hai ngày, rốt cục đến Vô Ưu Cốc. Trước cốc có khối đá lớn khắc ba chữ lớn ‘Vô Ưu Cốc’. Ánh nắng chiều chiếu lên như phủ tầng đỏ máu, trông rất rợn người.

      sát ta.” Lục Du lạnh lùng .

      Triệu Dũng nghe lời gật đầu, Bạch Nguyệt lại tò mò đánh giá mọi vật trước mắt. Ở dưới có hàng chữ : Nhập cốc sống chết do trận, phản kháng luật đánh chết, gần chết chôn sống. Có cá tính, những chữ này ngụ ý muốn vào cốc phải xông vào trận. Bạch Nguyệt nhìn dòng chữ, lại suy nghĩ biết Vô Ưu Cung chủ này là người thế nào?

      sau hai người, Bạch Nguyệt cũng vào cốc.

      ——— —————————

      ” Di? Lại có người tiến trận.” Lăng Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía cửa cốc , bởi vì gần hoàng hôn nên thấy bộ dạng người tiến vào.

      ” Ngươi thua.” Thanh thanh lãnh nhàn nhạt vang lên, cũng vì Lăng Ngôn chuyện mà ngẩng đầu lên.

      ” A?!” Lăng Ngôn cúi đầu, nhìn thấy bàn cờ đầy quân cờ đen, buồn bực trả lời” Ngươi sao nhân từ chút nào? Ăn sạch thế kia?”

      nhiều.” Lê Ngạo Nhiên chậm rãi thu thập quân cờ vào hộp. Tư thái đầy nhàn nhã.
      Lăng Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía trận, trong lòng lại nhớ đến nữ tử sấm trận hai ngày trước. Chẳng biết hai nhóm người có gặp được nhau . Lại cúi đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên cất hết toàn bộ cờ đen của mình, để lại bàn cờ độc quân cờ màu trắng.

      ” Lại ván nữa.” Lăng Ngôn nghiến răng .

      ” Được.” Giọng của Lê Ngạo Nhiên vẫn gợn sóng, đầy lạnh lùng.

      ——— —————————

      Trong trận.

      Bạch Nguyệt nhìn trận pháp trước mắt. Trận pháp này tồi, chỉ có cửa sinh, cách khác chỉ được phép theo con đường duy nhất. Nhớ lời chưởng môn, số người bị Vô Ưu Cung chủ độc chết lớn hơn rất nhiều so với số người được cứu sống, Bạch Nguyệt lạnh run. Cũng khó trách có quá nhiều người chết, trận pháp này người thường khó mà phá được.

      Lục Du về phía trước phân biệt phương vị, từng bước mang theo Bạch Nguyệt cùng Triệu Dũng tiến đến. Bạch Nguyệt nhìn cách Lục Du di chuyển rất chuẩn xác, khỏi thầm than. Người này hổ là thủ tịch đệ tử, rất có năng lực. Đột nhiên, Triệu Dũng chỉ về phía trước, :” Có người, có người!”

      Bạch Nguyệt nhìn theo hướng Triệu Dũng chỉ, có nữ tử bạch y nằm dưới đất. Ba người lên, mới phát này hôn mê. Khuôn mặt có chút tái nhợt, môi thâm đen, hiển nhiên là trúng kịch độc. Sắc mặt Lục Du có chút trầm trọng, ngồi xuống cẩn thận xem xét thương thế của . Bạch Nguyệt bĩu môi, trong lòng lại lại nghĩ xú nam nhân nào gặp gỡ mỹ nữ đều có biểu tình như vậy.

      Lục Du nhíu mày, này trúng độc quá sâu, bản thân vô năng, cứu được.

      ” Cắt” Bạch Nguyệt khinh thường cắt tiếng, ngồi xuống, vạch nhìn mí mắt . để ý Lục Du kinh ngạc nhìn mình , từ trong ngực lấy ra bình , đổ ra viên thuốc liền nhét vào miệng nữ tử bạch y. lát sau, liền chậm rãi mở mắt, màu thâm đen môi dần nhạt .

      Lục Du quay đầu nhìn Bạch Nguyệt, đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm. Bạch Nguyệt thèm để ý, nhàng đỡ dậy, hỏi:” nương, ngươi cảm thấy thế nào?”

      ” A?” Lúc đầu, bạch y nữ tử mờ mịt nhìn chung quanh, rồi lại nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Bạch Nguyệt, hiểu được nàng là người cứu mình. Vội trả lời:” Cám ơn nương cứu mạng.”

      ” Thuận tiện mà thôi, cần cảm tạ.” Bạch Nguyệt nhún vai. Nghe vậy, khóe miệng Lục Du liền co quắp, thuận tiện mà thôi?

      ” Vô luận như thế nào đều cám ơn nương cứu mạng.” Bạch y nữ tử nhìn Bạch Nguyệt, cặp mắt linh động khiến ánh người khác thể ly khai, nhưng mặt lại có vết sẹo ghê người. Trong lòng có chút hổ thẹn, trước kia nàng luôn nhìn hình dáng bề ngoài mà đánh giá người khác, hôm nay lại được ngời có dung mạo xấu xí cứu.

      nương đến đây làm cái gì? Chẳng lẽ cũng muốn sấm trận cầu y?” Bạch Nguyệt nhìn trước mắt gương mặt tiều tụy, có chút khó hiểu, hay là nàng bị nhốt ở trong này?

      ” Đúng vậy, tiểu nữ tên Nạp Song. Kính hỏi, danh tính ân nhân?” Nạp Song nhờ có Bạch Nguyệt đỡ đứng dậy, khách khí .

      ” Bạch nguyệt.” Bạch Nguyệt ngắn gọn trả lời.

      ” Ân nhân có thể mang Nạp Song vượt trận?” Nạp Song nhìn ba người trước mắt hề có chút thương tích nào, liền biết ba người này tuyệt đối có khả năng phá trận.

      thấy Lục Du đáp lời, Bạch Nguyệt chỉ vào , :” Hỏi , là đầu lĩnh.” Dứt lời, nhìn chung quanh trận.

      Nạp Song có chút xấu hổ hướng Lục Du hành lễ, hỏi qua. Lục Du đáp ứng mang theo Nạp Song. Tự nhiên, Nạp Song cảm kích vô cùng.

      Mọi người chậm rãi theo Lục Du ra trận. Ngẫu nhiên Lục Du quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Nguyệt dáo dát nhìn xung quanh, đôi mắt tràn đầy thâm trầm.

      Sau khi tới Vô Ưu Cung, Lục Du báo tên cho người gác cửa, tức khắc thông tri Cung chủ.

      ” Người của Vũ Sơn phái?” Lê Ngạo Nhiên cầm quân cờ đen, hỏi.

      ” Vâng.” Người gác cửa cung kính trả lời.

      ” Biết rồi.” Lê Ngạo Nhiên đứng lên về phía cửa. Người của Vũ Sơn phái, khó trách có năng lực phá trận. Nhưng lần này, lão hồ ly kia sai người đến tìm mình là vì chuyện gì?

      ________________________________________

      Bạch Nguyệt đứng ở cửa, nhìn chung quanh đánh giá. Quả nhiên ở đây có rất nhiều kì hoa dị thảo. Nhưng có chú ý tới vẻ mặt Nạp Song kích động nhìn về phía cửa.

      Rốt cục, phía cửa vang lên tiếng bước chân. Bạch Nguyệt quay đầu, nhìn về phía cửa, ngây dại.

      Phía trước cửa, nam tử thân trường sam màu trắng, bên hông đeo miếng ngọc xanh biếc, đầu tóc dài, được quấn gọn đỉnh đầu. đôi mắt xanh như ngọc phỉ thúy, lạnh lùng nhìn hết thảy. Ánh mắt thâm thúy, dung nhan tinh xảo như hoa như ngọc.

      Bạch Nguyệt hoàn toàn ngây người.

      Trong nháy mắt, nàng bị nam tử tựa như thiên thần cuốn hút.

      thể hô hấp.

      thể nhúc nhích.

      ” Cung chủ, cầu ngươi cứu muội muội ta.” Nạp Song đột nhiên tiến lên hành lễ, kích động . Tiếng Nạp Song lập tức kéo Bạch Nguyệt trở về thực tại.

      cứu.” Thanh từ tính dễ nghe, nhưng cũng lạnh như băng, chút độ ấm.

      Nạp Song ngẩng đầu, thể tin nhìn nam tử trước mắt.
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :