1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chờ bóng hình Quan Hương biến mất, Bạch Nguyệt cười nhìn Lê Ngạo Nhiên :“Nha đầu kia hình như rất thích huynh đấy.”

      “Khụ~” Lăng Ngôn đột nhiên ho khan.

      Ánh mắt Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng quét qua, Lăng Ngôn ngượng ngùng ngừng ho, lảng sang bên.

      “Ta chỉ coi nàng ấy là sư muội.” Lê Ngạo Nhiên trịnh trọng trả lời.

      “Ta biết mà.” Bạch Nguyệt cười, nhìn Lê Ngạo Nhiên khẩn trương, đáy lòng ngọt ngào. “Nhìn huynh lo lắng như thế, sao ta có thể ăn bậy dấm chua đây?”

      Lê Ngạo Nhiên khẽ cười, lẳng lặng nhìn khuôn mặt Bạch Nguyệt cười sáng lạn.

      Lăng Ngôn co rút khóe miệng, càng thấy hai người này quá đáng, càng ngày càng coi mình như người chết ấy.

      “Hôm nay nghỉ sớm , ngày mai chúng ta xuất phát sớm.” Lê Ngạo Nhiên .

      “Ân. Được.” Bạch Nguyệt vừa nghe vậy, liền nhu thuận đứng dậy. Trong khoảng thời gian này, nàng nhịn đến muốn hỏng cả người rồi.

      Sáng sớm hôm sau, Bạch Nguyệt sớm liền rời giường chờ. Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt phấn chân, cười. Bạch Nguyệt bây giờ cứ như đứa trẻ, đáng .
      Trong đại sảnh, Quan Hương đứng chờ sẵn.

      “Ta cũng muốn , sư huynh.” Quan Hương vừa thấy mọi người tiến vào, vội vàng tiến lên làm nũng, ôm cánh tay Lê Ngạo Nhiên. “Sư huynh, muội cũng muốn, được ?”

      Bạch Nguyệt nhìn Quan Hương kéo cánh tay Lê Ngạo Nhiên, nổi lửa giận, nhưng mặt biến sắc. Nam nhân của nàng, thể để cho bất kỳ ai chạm vào. Có nên nhỉ, về sau nên bôi chút thuốc gì lên hai tay áo Lê Ngạo Nhiên. Bạch Nguyệt trong lòng một phen cân nhắc.

      Lê Ngạo Nhiên rút tay, thản nhiên nói: “Vậy cùng ăn cơm rồi xuất phát.”

      “Dạ.” Quan Hương lấy được đồng ý, vui vẻ đến bên bàn chờ điểm tâm.

      Mọi người dừng cơm xong, liền ra cửa, bên ngoài đã có hai ̃ xe ngựa chờ sẵn.

      “Muội muốn ngồi một chiếc với sư huynh.” Quan Hương nhảy lại gần, lại ôm tay Lê Ngạo Nhiên, giả vờ đáng , Lê Ngạo Nhiên có chút bất đắc dĩ, cũng hất tay ra.

      Đáng ghét! Bạch Nguyệt trong lòng thật muốn tiến lên đánh cái khuôn mặt này. Giả vờ đáng , giả vờ ngây thơ???

      “Thật có lỗi, Quan nương, ta quen ngồi cùng người lạ.” Bạch Nguyệt bỏ lại một câu, kéo tay Lê Ngạo Nhiên lên xe.

      Quan Hương cắn răng, cúi đầu nói: “Vậy tỷ có thể ngồi cùng Lăng đại ca.”

      “Ta cũng đã quen ba người ngồi chung rồi.” Lăng Ngôn nể tình, nhảy lên xe.

      Quan Hương ́ nén giận, ổn ̣nh cảm xúc, ́ nặn ra một gương mặt cười vui vẻ: “ sao, để muội ngồi một mình.”

      Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước.

      Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt cũng nói gì. suy nghĩ nên bôi thuốc gì lên ống tay áo cảu Lê Ngạo Nhiên mới hợp.

      “Làm sao vậy, còn giận?” Lê Ngạo Nhiên bống nhiên lên tiếng, cúi đầu hỏi.

      “Cái gì?” Bạch Nguyệt hồi thần, nhìn sâu vào mắt Lê Ngạo Nhiên, chợt hiểu ra “Là huynh ́ ý!” Một người lạnh nhạt như thế cũng biết chơi cái chiêu này! Vừa nãy ́ ý hất tay Quan Hương ra.

      “Còn tưởng nàng sẽ ăn dấm chua.” Khóe miệng Lê Ngạo Nhiên hơi nhếch lên, nói cho Bạch Nguyệt biết, tâm trạng của hắn rất vui vẻ.

      Bạch Nguyệt nói gì, nhìn ra cửa sổ, nên nói gì? ngờ tên này còn có thể cư xử như thế? Thật… Đáng quá, cực kỳ dễ thương! Bạch Nguyệt trong lòng ngừng gào thét, nếu có Lăng Ngôn ở đây, nàng đã ôm chặt hắn hôn một cái rồi.

      “Giận sao?” Lê Ngạo Nhiên có chút lo lắng, nhìn Bạch Nguyệt xoay lưng về phía mình, thèm để ý.

      “Giận cái đầu huynh ấy.” Bạch Nguyệt quay đầu lại, cười đến híp mắt. Hai nam nhân ngồi trong xe ngựa thấy vậy, đổ mồ hôi lạnh, kỳ lạ quá .

      giận thì tốt rồi.” Lê Ngạo Nhiên cười nói.

      “Bao giờ mới đến nơi?” Bạch Nguyệt nhìn ven đường hỏi.

      “Sẽ lâu lắm đâu, ngay ngoài cửa nam thành, xa lắm.” Lê Ngạo Nhiên kiên nhẫn trả lời.

      Quả nhiên, bao lâu sau, xe ngựa ngừng lại.

      Bạch Nguyệt nhảy xuống xe ngựa. Vừa ngẩng đầu đã thấy một màu xanh biếc ngập mắt.

      “Đây là hồ Song Tử sao?” Bạch Nguyệt hưng phấn chỉ vào hồ có dạng hai hình bán nguyệt.

      “Ừ, đây là hồ Song Tử.” Trong mắt Lê Ngạo Nhiên đều là sủng ái, cưng chiều.

      “Thật đẹp.” Bạch Nguyệt bước nhanh đến ven hồ, nước hồ xanh trong, sâu thấy đáy, lấy tay nghịch nước, mát lạnh. Mặt nước gợn sóng, dần lan tỏa.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn hình ảnh hạnh phúc trước mắt, cười. Giờ đây Bạch Nguyệt như một đứa trẻ bướng bỉnh nghịch nước hồ, nhưng cũng lại như tiên nữ lạc chốn hồng trần.

      “Hồ này có cá ?” Bạch Nguyệt nghiêng đầu hỏi Lê Ngạo Nhiên.

      “Đương nhiên là có.” Lê Ngạo Nhiên kéo Bạch Nguyệt đứng lên. “Tốt lắm, đừng đùa nữa, chúng ta lên thuyền hoa câu cá.”

      “Thật?!” Bạch Nguyệt vừa nghe, vui vẻ, xoay người liền chạy đến thuyền hoa đậu ven bờ.

      “Chậm một chút, chậm một chút.” Lê Ngạo Nhiên dặn dò.

      ai thấy, trong một chiếc xe ngựa khác, một ánh mắt ác độc bắn về phía nàng.

      Bạch Nguyệt nhìn một hồ nước xanh biếc, tâm trạng thật vui vẻ. Nhìn thuyền hoa, quay đầu hỏi: “Thuê sao?”

      “Mua, đã mua trước rồi.” Lê Ngạo Nhiên lên trước, lôi kéo Bạch Nguyệt lên thuyền hoa.

      “Sư huynh, chờ muội với.” Phía sau truyền đến giọng Quan Hương.

      Hai người quay đầu lại, nhìn Quan Hương chạy tới, Lý Hưng theo sát đằng sau.

      Quan Hương sốt ruột lên mép thuyền, bỗng hụt chân, thân hình mất thăng bằng sẽ phải ngã nhào. Mong mỏi sư huynh đỡ, nhưng lại có đôi bàn tay to lớn từ phía sau ôm lấy.

      “Tiểu thư, ngài sao chứ?” Quan Hương quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lý Hưng.

      “Khốn kiếp, buông ra.” Quan Hương tức giận đứng thẳng, vì sao sư huynh đỡ nàng, tại sao chứ?

      Bạch Nguyệt mỉm cười nhìn một màn trước mắt, người tập võ, sao có thể ngã dễ vậy? Đứa bé này cũng non quá.

      “Tự mình cẩn thận.” Lê Ngạo Nhiên bỏ lại một câu, nắm tay Bạch Nguyệt lên thuyền.

      Hừ! Mặt Quan Hương méo mó. Dùng sức hất mạnh tay Lý Hưng, Quan Hương cũng lên thuyền.

      Chờ tất cả mọi người lên thuyền hoa, thuyền hoa mới dần dần chèo ra giữa hồ rồi ngừng lại. Lê Ngạo Nhiên tự nhiên kéo tay Bạch Nguyệt tiến về phía đuôi thuyền. Ở đó, đã chuẩn bị sẵn đồ câu. Bốn người một hàng ngồi câu cá.

      Quan Hương nhìn mặt hồ xanh biếc, sâu thấy đáy. Đột nhiên nảy ra ý ̣nh, tiện nhân đáng ghét này có biết bơi ?
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      minhminhle thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 65:


      Quan Hương ngẩn người nhìn mặt hồ trong vắt, sâu thấy đáy. Đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nữ nhân đáng ghét này có thể chết đuối nhỉ?

      Ngay sau đó lắc đầu cái, xua tan ý nghĩ đó. Chưa đến việc nàng ta biết bơi hay , sư huynh ở ngay đây, nàng ta vừa rớt xuống, sư huynh nhất định lập tức nhảy xuống cứu ngay. Hơn nữa rất dễ bị phát . Nàng sao có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy?

      Phải làm sao để sư huynh chán ghét nàng ta đây? Làm sao khiến nàng ta rời bỏ sư huynh? Nhìn hai người cười cười, là chói mắt .

      Bạch Nguyệt thấy cần câu hồ cứ giật giật chuyển động , cũng dám thở mạnh. Lê Ngạo Nhiên mỉm cười nhìn Bạch Nguyệt. Nhìn cần câu bị kéo ngày càng nhanh , liền giật cần câu lên, kéo lên là con cá chép to.

      “Câu được rồi, câu được rồi!” Bạch Nguyệt vui vẻ, hét to. Lê Ngạo Nhiên cười, giúp Bạch Nguyệt bắt con cá lại.

      Quan Hương liếc nhìn cái đầy khinh thường , kêu la cái gì, phải chỉ là câu được con cá thôi sao? Nàng cũng có thể câu được.

      Bạch Nguyệt nhìn cá chép, quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên nghi hoặc hỏi : “Con cá này làm sao đây?”

      “Ăn luôn.” Lê Ngạo Nhiên trả lời lập tức,dáng vẻ đó là đương nhiên.

      “Hả? Làm sao ăn?” Bạch Nguyệt khó hiểu.

      “Trong khoang thuyền có thể nướng cá.” Lăng Ngôn ngáp dài, trả lời.

      ?” Bạch Nguyệt hưng phấn cầm cá chạy vào khoang thuyền.

      “Chậm chút.” Lê Ngạo Nhiên cười, theo sau.

      Lăng Ngôn cũng đứng dậy theo, có ăn dĩ nhiên phải theo rồi. Nhìn Quan Hương vẫn ngồi im lặng bên, Lăng Ngôn thuận miệng hỏi: “ muốn cùng sao?”

      . Tự ta cũng có thể câu được cá.” Quan Hương tức giận trả lời, vẫn ngồi im, nhìn chăm chăm vào cần câu.

      “ Ừ, vậy ta vào trước.” Lăng Ngôn chậm rãi vào khoang thuyền.

      “Hừ!” Quan Hương hừ lạnh tiếng, càng nắm chặt cần.

      “Tiểu thư.” Vẫn đứng ở phía sau, Lý Hưng nhận ra sắc mặt Quan Hương tốt, nhịn được mở miệng gọi.

      “Câm mồm!” Quan Hương tức giận quát. Chỉ là nô tài hèn mọn, xứng đáng chuyện với nàng sao. Muốn an ủi nàng? Chưa đủ tư cách đâu!

      Nhìn mặt hồ xanh biếc, Quan Hương ngồi yên nhúc nhích, nhớ lại đôi mắt biếc. Đôi mắt ấy lẽ ra chỉ có thể nhìn nàng mới đúng, vì sao bây giờ lại để ý đến nàng nữa? ràng hạnh phúc ấy là của nàng mà. Từng giọt nước mắt tuôn rơi, tý tách, tý tách rơi xuống sàn thuyền.

      Lý Hưng lẳng lặng nhìn hết thảy, nữa, tay nắm chặt, tiểu thư, ta để người chịu tổn thương thêm nữa. Quay dầu,lạnh lùng nhìn về phía khoang thuyền. Ta từ thủ đoạn khiến nữ nhân kia phải biến mất, vĩnh viễn cho phép nàng ta xuất trước mặt người kia, để trong mắt chỉ có tiểu thư mà thôi. Tiểu thư, tiểu thư mà ta nhất, xin đừng khóc nữa, cũng đừng đau lòng. Mọi khổ đau của nàng hãy để ta gánh vác. Nụ cười rực rỡ mới hợp với gương mặt xinh đẹp của nàng. Trong lòng ra quyết định, Lý Hưng nhắm mắt, yên lặng đứng sau Quan Hương.

      Bạch Nguyệt cầm cá, lại nhìn dụng cụ nướng được chuẩn bị chu đáo trong khoang thuyền. Trong tay mình là con cá sống , chẳng lẽ trực tiếp ném lên nướng luôn ?

      Lê Ngạo Nhiên nhận ra Bạch Nguyệt rối rắm, khẽ cười, nhận lấy cá tay nàng. Lưu Thủy mang dao lên, Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên thuần thục mổ xẻ, rửa sạch ruột cá, càng xem càng ngạc nhiên.

      lợi hại.” Bạch Nguyệt ngồi xổm bên cạnh, miệng trầm trồ khen ngợi.

      “Haha.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt sùng bái, khỏi cười.

      Bạch Nguyệt nhìn chớp mắt, trong lòng thầm than: nam nhân tốt, nam nhân của gia đình, biết nấu ăn là nam nhân tốt ak!

      Mổ xong, Lê Ngạo Nhiên nhanh nhẹn nướng cá.

      Quan Hương nghe tiếng cười từ khoang thuyền vọng ra, trong lòng vừa đố kị lại vừa hận. Sao nàng ta có thể ngồi gần sư huynh đến vậy, tại sao sư huynh lại có thể cười với nàng ta? Làm sao để đoạt lại sư huynh đây?

      Trong đầu tự nhiên toát lên ý nghĩ, nếu sư huynh và mình có vợ chồng chi thực, vậy sư huynh chỉ có thể để ý đến mình. Sư huynh phải loại người bội tình bạc nghĩa, nếu như có đứa bé của , sư huynh nhất định cưới mình. Nàng ta thể tiếp tục ở bên sư huynh được. Coi như sư huynh nhất thời quên được nàng, cũng cần gấp. Còn nhiều thời gian, thời gian của mình vẫn còn rất nhiều.

      Nhưng vấn đề mấu chốt là làm thế nào để cho mình mang thai đứa bé của sư huynh đây ? Thuốc, dùng thuốc gì đây? Sư huynh chính là Thánh y, thuốc bình thường thể qua mặt huynh ấy. Trừ phi là sư phụ, chỉ có người mới có thể chế được thuốc mà sư huynh thể phát được.

      “Lý Hưng.” Quan Hương gọi.

      “Dạ.” Lý Hưng cúi đầu, cung kính trả lời.

      “Ta hỏi ngươi, lời thề trước kia ngươi còn nhớ ?” Giọng Quan Hương lạnh lẽo.

      “Nhớ , nô tài vĩnh viễn đều nhớ . Mệnh của nô tài là do tiểu thư cho, tiểu thư muốn có thể lấy bất kỳ lúc nào.” Lý Hưng trịnh trọng trả lời.

      “Tốt lắm. Còn có gì nữa?” Giọng Quan Hương vẫn lạnh như băng.

      “Còn có, mặc kệ tiểu thư sai nô tài làm cái gì, đều phải nghe theo, làm gì cũng được, phải ủng hộ đến cùng.” Sao Lý Hưng có thể quên lời thề mà dùng cả tính mạng để .

      “Vậy tốt.” Quan Hương cười , cười rất vui vẻ. “Ngồi xuống đây, bên cạnh ta.”
      “Vâng.” Lý Hưng cung kính ngồi xuống.

      “Ta quyết định như thế nào, người cũng ủng hộ, đúng ?” Quan Hương quay đầu, nhìn Lý Hưng, mỉm cười ngọt ngào.

      “Dạ, tiểu thư.” Lý Hưng cảm thấy bất an. Tiểu thư cười như vậy, khiến người ta lo sợ.

      “Tốt lắm, như vậy, bây giờ ta muốn có con với sư huynh.” Quan Hương nhàng ra những lời này. cần lo gì cả, ánh mắt của người nhà, của thế nhân, muốn nghĩ nữa. Nếu ra tay, nàng vĩnh viễn mất sư huynh.

      “Tiểu thư!” Lý Hưng quát khẽ. Tiểu thư điên rồi sao? Phải đến bước này sao ! Vì nam nhân này , đến cả trong sạch cũng cần. Thủ đoạn này…

      “Thế nào, ngươi muốn đổi ý?” Quan Hương trầm giọng, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.

      , nô tài đều nhớ .” Lý Hưng trong mắt dâng lên sâu đau thương.

      “Nhớ là tốt rồi. Như vậy, ta muốn ngươi lập tức làm chuyện cho ta.” Khóe miệng Quan Hương hơi nhếch lên, sư phụ ơi, lần này vì sư huynh, con thể đánh lừa người. Hi vọng, người có thể tha thứ cho đồ nhi. Dù tha thứ, đồ nhi cũng hối hận. Vĩnh viễn hối hận.

      “Dạ. Xin tiểu thư cứ phân phó.” Lý Hưng có thể nghe thấy ràng tiếng tim mình vỡ vụn. Tiểu thư, vì người ấy, người cần quan tâm bất kỳ cái gì ư? Nhưng mà, thôi , chỉ cần nàng muốn, đều dốc sức thực . Nàng muốn, làm, nàng để ý, vậy chỉ có thể cố gắng làm. Nữ nhân kia thể lưu, tuyệt đối thể để ở lại bên người kia được.

      “Dạ” Giọng Lý Hưng hề do dự, chỉ có cung kính.

      “Sau khi trở về , lập tức lên đường , càng nhanh càng tốt.” Quan Hương đứng dậy, mỉm cười xoay người vào khoang thuyền. tại nên chung sống hòa bình với tẩu tử tương lai thôi nào.

      Lý Hưng vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ nhìn chăm chăm mặt hồ xanh biếc. Tầm mắt mờ dần, xuyên thấu qua làn nước, nhìn về cõi xa xăm. Đó là khi nào nhỉ? trải qua bao lâu rồi? vốn nên chết từ lâu, chỉ vì câu của tiểu thư, như được sống lại. Khi ấy, tiểu thư bé là thế, cười ngây thơ, trong sáng. Và rồi thề, cái mạng này thuộc về tiểu thư, cả đời này phải bảo vệ nụ cười ấy. Nhưng có thứ đổi thay? biết, cũng nữa… Chính cũng muốn nghĩ kỹ.
      Last edited by a moderator: 4/6/15
      minhminhle thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ( tiếp )

      Chơi cả ngày, Bạch Nguyệt bắt đầu cảm thấy mệt. đường về biệt viện, nàng dựa vào vai Lê Ngạo Nhiên, ngủ thiếp .

      Lê Ngạo Nhiên cúi đầu nhìn thiên hạ dựa vào mình ngủ say, cười dịu dàng, khiến Lăng Ngôn ngồi đối diện, nổi cả da gà. Đây là Lê Ngạo Nhiên biết sao? Cười với nữ nhân, chưa bao giờ dám nghĩ tới, huống chi còn cười dịu dàng đến thế.

      "Mặt của ngươi cười đến rút gân rồi kìa." Lăng Ngôn giễu cợt .

      “Muốn chết?” Lê Ngạo Nhiên cúi đầu , mắt lạnh lùng quét qua Lăng Ngôn.

      muốn.” Lăng Ngôn lập tức ngậm miệng, dám gì nữa.

      “Hừ.” Lê Ngạo Nhiên hừ lạnh tiếng , vội cúi đầu nhìn Bạch Nguyệt, sợ đánh thức thiên hạ say ngủ.

      “Haizzz ” Lăng Ngôn nhún vai, khuôn mặt tuấn tú lên vẻ bất đắc dĩ, tất cả triệu chứng biểu , vô phương cứu chữa rồi.

      Lê Ngạo Nhiên để ý ánh mắt giễu cợt của Lăng Ngôn, cúi đầu :“, kêu xa phu chạy chậm lại. Tốt nhất lòng vòng trong thành, để cho nàng ngủ thêm chút.”

      Lăng Ngôn trợn mắt, định phản bác, lại bị Lê Ngạo Nhiên liếc xéo, chỉ đành xốc màn xe lên, với xa phu: “ chậm lại, đường vòng.”

      Người lái xe hiểu, nhưng vẫn tuân theo lệnh, giảm tốc độ. Cỗ xe phía sau thấy vậy cũng chậm lại. Ngồi trong xe ngựa phía sau, Quan Hương thấy lạ, lâu vậy còn chưa về biệt viện, vậy còn đường vòng nữa.

      “Sao lại thế?” Quan Hương sai Lý Hưng hỏi xa phu. Xa phu cũng biết lý do, Quan Hương cũng đành thôi, rồi cầu lái xe cứ theo xe phía trước.

      Quan Hương xuống xe ngựa, nhìn thấy màn trước mắt tức giận thiếu tý nữa thể đè nén mà xông lên xé xác Bạch Nguyệt ra, nàng ta thế mà ngủ ngon lành, mà đáng hận hơn là sư huynh còn tự mình bế nàng ta vào biệt viện. Dáng vẻ của sư huynh như ôm trân bảo vậy.

      Đáng hận! đáng hận ! Vừa rồi, tại sao lại chậm, vòng vèo! Hóa ra là muốn cho nàng ta ngủ nhiều thêm chút nữa! Bây giờ nàng chỉ đơn giản muốn đuổi ả ta , mà là muốn giết chết ả!

      Lý Hưng cũng xuống xe, nhìn thân thể Quan Hương run rẩu, trong lòng hơi lo lắng, nhưng dám mở miệng, chỉ yên lặng đứng phía sau. Khi nhìn thấy Quan Hương nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, máu dần theo khe chảy xuống, thể nhịn nổi mà cất tiếng. “Tiểu thư, tay người……” Giọng Lý Hưng chân thành, lo lắng.

      “Im miệng! Khi nào đến phiên ngươi chuyện?” Quan Hương run rẩy cả người, bước nhanh về biệt viện, giọng căm hận. “ tại, nhanh chóng tìm sư phụ ta, lập tức! Ta phải viết thư!”

      “Dạ.” Lý Hưng giọng trả lời.

      Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt thẳng về phòng, nhàng đặt Bạch Nguyệt lên giường. Bỗng nhiên, đôi tay mềm mại, bé ôm lấy cổ .

      “Nàng tỉnh rồi sao?” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười.

      “Ừm, ngay khi huynh vừa bế ta xuống xe ta tỉnh.” Bạch Nguyệt cười .

      “Vậy còn để ta bế vào?” Lê Ngạo Nhiên hơi cúi thấp xuống, hôn lên má Bạch Nguyệt.

      “Ừ, là cố ý đấy, muốn huynh bế ta vào~” Tay Bạch Nguyệt vờn quanh cổ Lê Ngạo Nhiên, dùng sức kéo xuống, hôn lên môi Lê Ngạo Nhiên.

      “Nàng, tiểu tinh.” Lê Ngạo Nhiên nên lời, rồi nhiệt tình đáp lại Bạch Nguyệt. Hai người hôn nồng nhiệt, Bạch Nguyệt lại bắt đầu giở trò, hôn lướt qua mặt, cổ, rồi lướt qua tai. Tay cũng bắt đầu để yên, chậm rãi từ cổ dời xuống ngực. Nghe Lê Ngạo Nhiên bắt đầu thở dốc, Bạch Nguyệt cười tà.

      “Dừng tay, tiểu nữ này, nàng có biết nàng làm cái gì ?” Lê Ngạo Nhiên hít sâu, ổn định nội tức. Tiểu nữ này, chẳng lẽ nàng nàng có sức hấp dẫn thế nào ư? Chẳng lẽ sợ nhịn được ngay lập tức muốn nàng?

      “Biết.” Bạch Nguyệt cười , ôm cổ Lê Ngạo Nhiên, hơi dùng lực, kéo Lê Ngạo Nhiên ngã lên người mình.

      “Nhưng ta muốn như vậy, ta muốn cho nàng hôn lễ vô cùng trang trọng.” Lê Ngạo Nhiên nhàng mà hôn Bạch Nguyệt, ôn nhu .

      “Ân.” Bạch Nguyệt hạnh phúc nhắm mắt lại, dịu dàng . “Cả đời này, có huynh tốt.”

      “Đây cũng là điều ta muốn , đứa ngốc.” Lê Ngạo Nhiên thầm bên tai Bạch Nguyệt, cắn vành tai nàng.

      ”Muốn ngủ lát , gần đây chắc nàng cũng rất mệt phải ?” Lê Ngạo Nhiên cười, cởi giày xoay người nằm xuống bên cạnh Bạch Nguyệt.

      “Vậy cùng nhau ngủ. Cứ ôm nàng như vậy ngủ thôi.” Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt vào lòng , cảm thụ được thân thể mềm mại, hương thơm thoang thoảng người nàng , khẽ cười.

      “Ân.” Bạch Nguyệt vui vẻ chui vào vòng tay Lê Ngạo Nhiên, cuộn tròn như mèo . “ là thoải mái.”

      “Ha ha.” Lê Ngạo Nhiên hận thể ôm chặt thiên hạ trong lòng. Hai người cứ ôm nhau như thế, dần chìm sâu vào giấc ngủ.

      Khi Bạch Nguyệt mở mắt tỉnh dậy, liền đối diện với cặp mắt biếc.

      “A” Bạch Nguyệt chợt nhớ ra, hình như là ngủ chung, cúi đầu lại thấy mình như con bạch tuộc tám chân quấn người Lê Ngạo Nhiên.

      “A cái gì?” Lê Ngạo Nhiên ghé sát lại, hôn cái kêu lên má Bạch Nguyệt.

      Cả khuôn mặt Bạch Nguyệt đều đỏ rực. “ ‘a’ gì cả! Chúng ta ngủ bao lâu rồi?”

      Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt thẹn thùng, cười vui vẻ, muốn buông tha. “Ngủ canh giờ thôi. mau, ‘a’ cái gì? Chẳng lẽ nàng xấu hổ à? Mặt sao lại đỏ thế này?”

      “Đáng ghét!” ” Bạch Nguyệt giận dữ, đẩy Lê Ngạo Nhiên ra “Giờ dậy được chưa?”
      .
      “Ừ, nên dậy thôi .Tới giờ ăn tối rồi” Ngạo Nhiên cười đứng dậy. “Có lẽ mọi người cũng chờ chúng ta .”


      “À, vậy nhanh lên nào.” Bạch Nguyệt cũng nhanh nhẹn, xoay người xuống giường.

      Trong đại sảnh, Quan Hương nắm chặt đôi đũa như sắp đâm vào da thịt. Sư huynh ôm ả ta vào phòng lâu vậy vẫn chưa ra. Hai người ở trong đó làm cái gì? Chẳng lẽ…? thể nào! Quan Hương lập tức phủ định. Sư huynh thể nào làm chuyện vượt quá lễ giáo như vậy . Sư huynh là quân tử, coi như có chuyện như vậy xảy ra, chỉ có thể là do con hồ ly tinh quyến rũ sư huynh.

      “Ồ, Quan nương, bảo tiêu của nương đâu rồi?” Lăng Ngôn chán đến chết, lên tiếng hỏi.

      “Có việc muốn làm nên trước rồi.” Quan Hương lạnh lùng trả lời.

      Lý Hưng, ngươi đừng làm cho ta thất vọng. Cần phải càng nhanh càng tốt! thể chịu được cảnh sư huynh đối xử thân thiết, dịu dàng với ả ta nữa rồi.

      “Ồ” Lăng Ngôn khó hiểu, nhưng hỏi thêm nữa. Bởi vì trách nhiệm của bảo tiêu chẳng phải là bảo vệ chủ nhân sao? Sao bây giờ bỏ lại chủ nhân trước?

      Quan Hương cuối cùng cũng thấy Bạch Nguyệt mặt đỏ tai hồng cùng sư huynh vui vẻ nắm tay bước vào đại sảnh, hoàn toàn nổi giận.

      “Ta ăn nữa, các người cứ tự nhiên!” Quan Hương nắm chặt đôi đũa, bẻ gãy, đứng dậy, đùng đùng bỏ .

      Lê Ngạo Nhiên khó hiểu nhìn Quan Hương xa, tiểu sư muội làm sao vậy? Bạch Nguyệt lại làm bộ như để ý, đến bên bàn ngồi xuống. Lăng Ngôn cười ngừng.

      “Đáng hận! Đáng hận !Cái con hồ ly tinh, đồ đê tiện!” Quan Hương dùng sức đập phá. Ngẩng đầu, ánh mắt hiểm, gian ác. Cứ chờ xem! Ta để ngươi đắc ý lâu đâu!

      --- ------ ------ ------ ----

      Ở kinh thành, trong phủ đệ.

      Thương Lang lẳng lặng ngồi trong đình, nghe cấp dưới bẩm báo. Oh, tiểu mỹ nhân người đầy gai nhọn bình an về bên cạnh tên kia. Còn vui vẻ thế à, dạo hồ nữa. Haha, lại còn xuất thêm tiểu sư muội của nữa. Hình như xảy ra việc rất thú vị đây.

      Làm thế nào để bắt tiểu mỹ nhân rời khỏi nhỉ?

      Nữ nhân này cũng đáng để ý đấy. Là đệ tử Bách Hoa cốc. Cứ để yên lúc , nếu tin tức người kia cung cấp sai, như vậy đây đúng là cơ hội để bắt được tiểu mỹ nhân. Cứ nhớ cảnh nàng ta vung roi, làn da trắng nõn, còn có ánh mắt đầy châm chọc, trào phúng, lại sôi cả máu. Muốn chinh phục nàng, muốn nàng hầu hạ dưới thân mình, giẫm nát lòng kiêu ngạo của nàng. Lại tưởng tượng người nào đó biết chuyện mà thống khổ đến mức nào. Ah, muốn nhanh thực điều này .

      , tìm cách hẹn Quan Hương ra, đừng cho người khác nhìn thấy.” Thương Lang cười hiểm.
      Last edited by a moderator: 4/6/15
      minhminhle thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 66:

      Quan Hương nhìn thư trong tay, cười lạnh. Nàng vừa ra cửa, tên ăn mày đưa thư này cho nàng . Chữ viết hoàn toàn xa lạ, chỉ viết là nếu muốn có được sư huynh đến tửu lâu tìm .

      là buồn cười. Quan Hương cười lạnh, xé nát bức thư, thả tay ra cho nó bay theo gió . Cứ tưởng mình có óc sao? Đúng là vậy, nàng chỉ muốn sư huynh thuộc về riêng nàng. Nhưng bức thư này, ràng chẳng có ý tốt gì, chắc muốn gây bất lợi cho sư huynh đây. Cứ nghĩ nàng đầu óc mê muội sao? Phải lấy được sư huynh, nhưng có nghĩ là phải mượn tay người khác, chuyện này dựa vào mình là thỏa đáng nhất.

      Nhìn mảnh giấy bay trong gió, Quan Hương cười, xoay người chậm rãi rời . Chỉ cần chịu đựng vài hôm nữa, chờ Lý Hưng trở về, như vậy sư huynh thuộc về mình.

      Trong tửu lâu, Thương Lang vừa ôm mỹ nhân, vừa uống rượu.

      Tiếng gõ cửa nhè .

      vào.” Thương Lang thản nhiên .

      Người tới sau khi vào, đứng cách tấm bình phòng bẩm báo , nương kia đến. Hơn nữa, xé nát thư ngay lập tức.

      “Như vậy à. xuống.” Thương Lang nhàng phất tay, cho lui xuống.

      Uống rượu do mỹ nhân trong ngực đưa tới, Thương Lang nở nụ cười. Xem ra, nữ nhân tên Quan Hương này cũng ngu, nhưng cũng chẳng sao. Sớm hay muộn, mỹ nhân kia cũng là của . Quay đầu nhìn nữ nhân trong lòng, khiến lại nhớ đến gương mặt của Bạch Nguyệt, trong lòng có chút buồn bực.

      Nữ nhân này đẹp đẹp , nhưng nếu so sánh với nữ nhân kia, thể nào bì kịp. Thương Lang phiền lòng, làm đổ ly rượu bên môi.

      “Giáo chủ.” Nữ tử kinh sợ lập tức quỳ gối, cúi đầu, thân thể yếu đuối, run rẩy. Người này, nàng quá tính cách khủng bố, vui buồn lẫn lộn của .

      khắc trước có thể vui vẻ, hoan hảo với nàng, nhưng ngay lập tức, nếu khiến vui, bẻ gãy cổ nàng ngay tức khắc .

      “Đứng lên .”

      Thương Lang phiền chán phất tay. “Cút ra ngoài. Ta muốn ở mình”

      “Dạ dạ.” Nữ tử diễm lệ cứ như được ân xá, nhanh chóng chạy .

      Thương Lang lẳng lặng uống rượu, trước mắt lên gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng của Bạch Nguyệt. Đẹp đến rung động lòng người, nhất là đôi mắt to tròn đen láy ấy lại càng thêm quyến rũ biết bao nhiêu, làm cho người ta chỉ hận được lập tức ôm nàng vào lòng mà thương .

      có ngày đó. Thương Lang nhắm mắt lại, khẽ cười ra tiếng.

      --- ------ ------ ------ ------ ----

      Hôm nay, Bạch Nguyệt cứ ngồi ngẩn người, buồn chán ngắm nhìn ao sen. Lê Ngạo Nhiên, Lăng Ngôn lại ra ngoài làm việc, dặn dò nàng phải ngoan ngoãn ăn cơm, buổi tối mới có thể trở về.

      “Lưu Thủy ơi… Lưu Thủy, chán quá.” Bạch Nguyệt đung đưa, ngửa đầu nhìn trời.

      “Tiểu thư, đây là lần thứ 38 ngài câu này rồi.” Lưu Thủy hồi đáp.

      phải chứ, nhiều thế sao?” Bạch Nguyệt rên rỉ. 38, thể nào, sao lại là con số này, chẳng may gì cả.

      “Đúng vậy, tiểu thư rất nhiều lần rồi ạ. Tối nay Cung chủ về.” Lưu Thủy giọng an ủi nàng.

      “Nhưng mà, ta muốn ra ngoài chơi, rất muốn lắm ấy.” Bạch Nguyệt đảo mắt, mà Lê Ngạo Nhiên, cái gì mà “vì an toàn của nàng”, cho ra ngoài, chán chết mất thôi!

      “Tiểu thư, có người tìm ngài. là đệ tử Vũ Sơn phái.” nha hoàn vội vã vào bẩm báo.

      “Đệ tử Vũ Sơn phái?” Bạch Nguyệt nhíu mày, là ai? Mặc kệ là ai, cứ ra ngoài xem .

      Đến đại sảnh, nha hoàn dẫn người vào, là Trang Hàn Phong!

      người mặc bộ bạch y , gương mặt có chút tiều tụy, hốc hác, khi Bạch Nguyệt vừa xuất , đáy mắt che dấu được vui mừng.

      “Bạch sư muội!” Trang Hàn Phong kích động tiến lên, cố áp chế cảm xúc, cho mình hành động nông nổi.

      “Trang sư huynh.” Bạch Nguyệt cười, nàng biết người này lòng lo lắng cho mình. Rồi quay đầu với Lưu Thủy, “Dâng trà.” Lưu Thủy lĩnh mệnh lui xuống.

      “Ta rồi ta sao, huynh phải tin ta chứ.” Bạch Nguyệt làm động tác mời, rồi cũng ngồi xuống.
      “ Xem , phải khỏe mạnh ngồi trước mặt huynh hay sao?”

      “ Ừ, muội có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi. Ta rất lo cho muội.” Trang Hàn Phong kích động, bao nhiêu lời muốn thể thốt ra khỏi miệng.

      “ Dạ, ta sao. Đúng rồi, Trang sư huynh, chuyên sư phụ dặn dò huynh làm xong rồi sao? Lúc trước sai người báo tin cho huynh ở trạm dịch là vì thân thể khỏe, thể tự được.” Bạch Nguyệt nhìn Trang Hàn Phong giải thích.

      “ Thân thể khỏe? Xảy ra chuyện gì?” Trang Hàn Phong trả lời, vừa nghe Bạch Nguyệt khỏe, liền nóng nảy.

      có gì đâu, chỉ bị trầy xước thôi.” Bạch Nguyệt khoát tay, trả lời: “ Huynh xem, chẳng phải bay giờ muội rất khỏe đó sao? Chuyện sư phụ dặn, huynh xử lý xong xuôi?”

      “ Làm xong rồi. Vì rất quan trọng nên mới phải xử lý trước, vừa xong ta lập tức tìm muội.” Trang Hàn Phong mặt có chút ảm đạm. Kỳ , rất muốn tìm nàng trước tiên.

      “ Hóa ra là vậy. Trang sư huynh, ở lại ăn cơm trưa , ta ở mình cũng chán lắm.” Bạch Nguyệt cưới, “ Muội còn chưa cảm tạ lần trước huynh dạy muội cưỡi ngựa đấy.”

      “ Ha Ha, chuyện này còn cần phải cảm ơn sao?” Trang Hàn Phong nghe Bạch Tuyết trêu ghẹo, sắc mặt tốt hơn chút.

      “ Đúng vậy, buồn đến chết mất thôi, mà thể ra ngoài chơi,ta còn chưa dạo kinh thành nữa.” Bạch Nguyệt bất mãn mân miệng.

      “ Đến kinh thành mấy ngày rồi còn chưa ra ngoài dạo sao?” Trang Hàn Phong kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt.

      “ Dạ, buồn quá , chỉ có dạo ở hồ Song Tử thôi.” Bạch Nguyệt nhận lấy li trà từ Lưu Thủy, vui .

      “ Nếu Bạch sư muội chê, ta dẫn muội dạo, ta cũng biết số nơi có thể dạo chơi.” Trang Hàn Phong cười cười nhìn Bạch Nguyệt.

      “ Trang sư huynh mới đến vài ngày mà quen thuộc nơi này rồi sao?” Bạch Nguyệt khó hiểu nhìn .

      “ Ha ha. Ta là người kinh thành, đây là cố hương, sao lại quen.” Trang Hàn Phong cười.

      “ Tốt. Vậy huynh dẫn ta ra ngoài dạo , nơi nào náo nhiệt ta đều muốn xem.” Bạch Tuyết cao hứng. Lại bị Lưu Thủy dội gáo nước lạnh.

      “ Tiểu thư, Cung chủ dặn gì, chẳng lẽ ngài quên?” Lưu Thủy giọng, thản nhiên , vậy mà lại như đá tảng rớt ầm xuống đầu Bạch Nguyệt.

      quên.” Bạch Nguyệt ảm đạm trả lời, nhìn Trang Hàn Phong . “ Quên , Trang sư huynh, để hôm khác thôi.”

      Trang Hàn Phong sửng sốt, rồi nhìn ánh mắt mấy thiện cảm từ Lưu Thủy lập tức hiểu ra vấn đề. Nơi này là biệt viện của người kia, đương nhiên đây cũng là người của . Cười nhạt, mà đáy lòng đắng ngắt.

      cho nàng ra ngoài, nàng liền ngoan ngoãn nghe theo?

      ? Vậy để hôm khác .” Trang Hàn Phong mỉm cười, cố che giấu cảm xúc.

      “ Uhm.” Bạch Nguyệt giọng điệu có chút thất vọng. Nhưng cũng hiểu Lê Ngạo Nhiên là muốn tốt cho mình.

      Giữa trưa, Trang Hàn Phong ở lại dùng cơm xong, tán gẫu với Bạch Nguyệt rồi về luôn. Quan Hương xuất , Bạch Nguyệt cũng để ý, đối với kẻ mặt ngoài vui tươi hớn hở, sau lưng lại hận thể dẫm nát nàng dưới chân, có tí xíu cảm tình nào.

      Buổi tối, Lê Ngạo Nhiên trở về cùng Lăng Ngôn.

      Bạch Nguyệt nằm lười giường muốn động, từ trưa ngủ thẳng đến tối. Chắc khoảng hai canh giờ, bên ngoài nóng nực vô cùng, chả muốn làm gì.

      Khi cửa phòng bị đẩy ra, Lê Ngạo Nhiên xuất ở cửa, Bạch Nguyệt lập tức tỉnh táo. Bật dậy, rồi như con gấu Koala bám lên người Lê Ngạo Nhiên.

      “ Cuối cùng huynh cũng về, ta buồn quá, rất nhớ huynh.” Giọng ngọt ngào đên mức xương cốt Lê Ngạo Nhiên cũng phải mềm, thẳng ra là vì quá cảm động.

      “ Chẳng phải ta về là gì?” Lê Ngạo Nhiên cúi đầu hôn Bạch Nguyệt.

      “ Ha ha.” Bạch Nguyệt cười lớn, tại Lê Ngạo Nhiên bị nàng cải tạo chẳng còn biết thẹn nữa, rất có phong cách đàn ông ở đại.

      “ Cười cái gì? Hả?” Lê Ngạo Nhiên có chút tò mò.

      “ Cười huynh đấy. Hành động của chúng ta trong mắt mọi người bị cho là hợp lễ giáo nha, là thô tục đấy.” Bạch Nguyệt ôm riết Lê Ngạo Nhiên buông.

      “ Ánh mắt mọi người? Ai cần quan tâm. Chỉ càn ta và nàng vui vẻ là được rồi.” Lê Ngạo Nhiên bên tai Bạch Nguyệt thầm.

      “ Ừ, ừ.” Bạch Nguyệt nghe theo mà mở cờ trong bụng, hổ là người nàng .

      Tiếp theo đương nhiên là ăn cơm, rồi hóng mát chuyện.

      Ban ngày nàng ở biệt viện luyện tập tiên pháp, rồi ăn hoa quả, sau đó là ngủ. Chờ Lê Ngạo Nhiên về. Liên tục vài ngày như vậy, Bạch Nguyệt có cảm giác sắp xù lông rồi.

      Nhưng hôm nay, lại có chút giống.

      Quan Hương xuất , còn có bảo tiêu của Quan Hương cũng xuất . Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn hai người, thèm để ý, vẫn như cũ, tự luyện tiên pháp.

      Quan Hương dọc theo hành lang, lướt qua chỗ Bạch Nguyệt lại ngửi được hương thơm của Bách Hoa Tiên tỏa ra, trong lòng càng thêm hận. Áp chế hận ý, sờ sờ túi dược trong tay, tự an ủi mình, sao, qua đêm nay tất cả mọi chuyện cũng thay đổi. Sư huynhm qua đêm nay chỉ có thể thuộc về mình nàng.
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      minhminhle thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ( tiếp )

      Buổi tối, Lê Ngạo Nhiên trở về, dáng vẻ mỏi mệt.

      Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên, đau lòng vội vàng nhận trà từ tay Lưu Thủy tự mình đưa lên cho .

      “Ta này, trà của ta đâu?” Lăng Ngôn ngồi dựa vào ghế, ra vẻ như vợ bị ức hiếp nhìn Bạch Nguyệt.

      “Lưu Thủy, cho .” Bạch Nguyệt thản nhiên phân phó.

      Lăng Ngôn đau khổ:“Đây là khác biệt giữa người có thê tử và người đơn~~~ Ta khổ quá, khổ quá mất.”

      Bạch Nguyệt nghe Lăng Ngôn than trời than đất, trợn trắng mắt, thèm quan tâm nữa.

      “Nàng hiểu chuyện.” Lê Ngạo Nhiên uống ngụm trà Bạch Nguyệt đưa tới , thỏa mãn .

      “Haha.” Bạch Nguyệt cười vui vẻ, vừa bưng trà khen hiểu chuyện, huynh ấy dễ thỏa mãn.

      Đến giờ dùng cơm, Quan Hương mới xuất . Cũng chỉ chào hỏi qua loa, rồi cúi đầu dùng cơm, ăn xong bỏ luôn. Bạch Nguyệt cảm thấy quái dị, nàng ăn xong là bỏ của chạy lấy người luôn.

      Ban đêm, tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.

      Lê Ngạo Nhiên về phòng, vừa mới chuẩn bị cởi áo ngủ, có tiếng gõ cửa khe khẽ.

      Mở cửa, là Quan Hương. tay Quan Hương còn bưng cái khay , đó là bình rượu và hai cái ly .

      trễ thế này, tiểu sư muội có chuyện gì sao?” Lê Ngạo Nhiên đứng ở cửa, có ý định tránh ra.

      “Muội định đến từ biệt sư huynh.” Quan Hương thấp giọng , trong mắt đau đớn, để Lê Ngạo Nhiên trả lời, vội vàng .“Chỉ cần tối nay được uống vài ly với sư huynh là muội ngay. Trải qua mấy ngày nay, muội hiểu trong mắt sư huynh chỉ có tẩu tẩu mà thôi, muội chúc phúc cho hai người “.

      Lê Ngạo Nhiên thở dài nhõm. Đối vị tiểu sư muội này, vốn chẳng có cảm giác gì. Nếu phải vì sư phụ, có lẽ nàng bị người ta giết chết trước mặt , cũng chẳng buồn mà để ý.

      Thấy Lê Ngạo Nhiên vẫn có ý tránh cho nàng vào, Quan Hương nóng nảy. Cắn môi, nước mắt chảy tí tách, ngẩng đầu ủy khuất nhìn Lê Ngạo Nhiên, thanh nức nở: “ Sư huynh, đến cả cơ hội cáo biệt huynh cũng cho muội sao? ràng là huynh biết tâm ý của muội, van xin huynh hãy cho muội ký ức để nhớ về. Từ nay về sau, muội đến quấy rầy huynh nữa. Ngày mai muội về nhà.”

      Lê Ngạo Nhiên nhàng mở miệng,nhưng lời ra khiến trái tim Quan Hương tan nát, nhưng Lê Ngạo Nhiên vẫn thản nhiên :“ Có phải chỉ cần lời từ biệt, muội xuất nữa, phải ?” Dứt lời, hơi nghiêng người, để lối cho Quan Hương tiến vào.

      Tâm trạng Quan Hương càng nặng nề, rất muốn khóc, muốn khóc lớn tiếng. Nhưng đành nuốt nước mắt vào bụng. Hóa ra, sư huynh đồng ý để nàng vào là vì lý do này. Mình rốt cuộc ở trong lòng sư huynh có chút xíu vị trí nào , có chút xíu phân lượng nào ? Trong lòng hơi do dự, mình làm vậy có đúng ? Mọi chuyện có thể theo đúng như những gì nàng tính toán ?

      Ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tuyệt mỹ vô song và đôi mắt biếc của Lê Ngạo Nhiên, Quan Hương tự giễu : “ Nàng do dự cái gì chứ? Thứ mà nàng muốn có ở ngay trước mặt, để có được , tiếc tất cả! Bằng mọi giá phải có được !’

      Vào phòng, ngời xuống ghế, Quan Hưng từ tốn rót rượu vào hai ly . Đây là loại thuốc mà sư phụ tự điều chế, tuyệt đối có vấn đề. mùi, vị, kẻ cả sư phụ, cũng khó tự mình nhận ra.

      “ Sư huynh, muội xin được uống trước, chúc huynh và tẩu tẩu hạnh phúc.” Quan Hương thống khổ hết lời, nước mắt ngừng men theo khóe mắt chảy xuống.

      Lê Ngạo Nhiên tiến lại gần bàn, lấy ly rượu khác bàn. Ngửa đầu uống cạn, rồi lạnh lùng : “ Đêm khuya rồi, muội cũng trở về nghỉ , để người khác nhìn thấy ảnh hưởng tốt đến khuê danh của muội.”

      Quan Hương vẫn ngồi yên đó, cúi đầu : “ Sư huynh, huynh cũng biết, muội quan tâm đến những thứ này mà.”

      “ Cái gì?” Lê Ngạo Nhiên giật mình ngẩng đầu nhìn Quan Hương, lúc này lại phát thân thể có gì đó bất thường.

      “ Sư huynh, huynh biết , trái tim muội chỉ có huynh, muốn được ở bên huynh.” Quan Hương gương mặt đều ửng đỏ, trong mắt nhuộm tia sắc dục.

      “ Ngươi dám bỏ thuốc ta!” Lê Ngạo Nhiên chợt tỉnh ngộ, sắc bén nhìn ly rượu bàn. Đây là thuốc gì? Tại sao cả cũng thể phát ?

      --------------------

      Giờ phút này Bạch Nguyệt vẫn chưa ngủ, ngồi dưới đèn đọc sách của sư phụ.

      Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động rất , Bạch Nguyệt cảnh giác quát khẽ: “ Ai?” nàng vừa nghe ra, bên ngoài có tiếng chân người, tuy rất nhò và rất , Tu vi rất cao, Bạch Nguyệt nhíu mày, là cao thủ. Nhưng là ai?

      Bạch Nguyệt đẩy mạnh cửa sổ, lại thấy bóng đen nhanh nhẹn chạy mất.

      “ Hừ!” khóe miệng Bạch Nguyệt khẽ nở nụ cười, tên kia võ công cao cường, nhưng vẫn kém nàng. Đây là ai, sao lại xuất ở biệt viện? Định ám sát nàng? đúng, nếu vậy phải ra tay rồi chứ?

      Bạch Nguyệt lấy Bách Hoa Tiên, tung người, bay qua cửa sổ, nhanh chóng đuổi theo.

      Đuổi theo hồi, bóng đen biến mất dạng. Bạch Nguyệt nghi hoặc cầm roi đứng trong viện, nhìn xung quanh. ai, giống nhau mọi chuyện chưa hề xảy ra, rốt cuộc là ai chứ? Bạch Nguyệt vạn phần khó hiểu. Đột nhiên, cục đá từ chỗ tối bắn về phía Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt nhăn mày, quất roi chặn đứng nó. Lại phát cục đá vốn chẳng có tý lực sát thương nào.

      Người nào? Rốt cuộc làm cái quỷ gì? Việc này giống như phải để tập kích nàng, ngược lại dường như cố ý dẫn nàng đến nơi nào đó. Chẳng lẽ là người của Thương Lang? Trong lòng Bạch Nguyệt chợt lóe lên ý nghĩ đó, nhưng liền lập tức phủ định.

      Cứ đuổi theo rồi biết, ra nàng cũng muốn xem người này định dẫn nàng đâu.

      Đuổi theo bóng đen, dẫn đến trước cửa phòng Lê Ngạo Nhiên. Trong phòng vẫn sáng đèn, bên trong còn truyền đến tiếng chuyện. Là giọng Lê Ngạo Nhiên, mà sao còn có tiếng của nữ nhân trong phòng của ? giọng này… là của Quan Hương! Bạch Nguyệt nhíu mày, ngừng thở tiến đến bên cửa sổ, lấy ngón tay chọc lỗ thủng.

      “ Sư muội, sao ngươi lại dám làm như vậy? Dám kê thuốc ta, ngươi nên biết, chỉ cần ta hét lên, danh dự của ngươi mất sạch??” Bạch Nguyệt nghe giọng Lê Ngạo Nhiên là lạ, hình như nhẫn cái gì đó.

      “ Sư huynh, huynh còn hiểu tâm ý của muội sao? Trừ huynh ra, muội cần bất cứ cái gì cả. Muội chỉ cần huynh, chỉ cần ở bên cạnh huynh. Vì huynh, muội chẳng cần cái gì cả!” Quan Hương nghẹn ngào .

      Cái gì? Bạch Nguyệt cả kinh! Quan Hương dám bỏ thuốc Lê Ngạo Nhiên? Muốn cướp nam nhân của nàng?

      Trong phòng, Quan Hương liều lĩnh xông lên, sống chết ôm lấy Lê Ngạo Nhiên, trong miệng lẩm bẩm: “ Sư huynh, xin huynh muốn ta , muội chỉ cần huynh mà thôi. Bây giờ cà hai chúng ta đều uống thuốc, nếu cùng nhau giải trừ chết. Sư huynh muốn chết đúng ?” Quan Hương sống chết ôm chặt Lê Ngạo Nhiên. Lúc này, thân thể Quan Hương ngừng run rẩy, gương mặt đỏ bừng. Dược liệu từ từ phát huy.

      “ Ngươi cút ngay cho ta!” Lê Ngạo Nhiên dùng hết sức lực toàn thân, đẩy Quan Hương ra, nhưng lại cảm thấy ổn, nội lực mạnh mẽ giờ chẳng còn chút nào, toàn thân mềm oặt, mất sức. Chết tiệt! Xú nữ nhân này, cũng do quá sơ xuất.

      “ Sư huynh, huynh nhẫn tâm nhìn muội chết sao? Huynh có chút tình cảm nào với muội sao?” Quan Hương hai mắt đẫm lệ nhìn Lê Ngạo Nhiên, đôi môi đỏ tươi ướt át đầy mê hoặc, nàng tự tay kéo ao vai xuống, lộ ra làn da nõn nà.

      “ Cút! Cút , đừng ép ta phải giết ngươi!” Đôi mắt xanh biếc của Lê Ngạo Nhiên lúc này giống như lốc xoáy đáy, rất đáng sợ.

      Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn,mặt lạnh lẽo chưa từng có.

      Quan Hương! Đúng là gan lớn! Dám cướp nam nhân của nàng!

      Hôm nay quất cho ngươi phải kêu cha gọi mẹ, tên Bạch Nguyệt này viết ngược cho xem!
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :