1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62 :


      Bạch Nguyệt nắm chặt Bách Hoa Tiên trong tay, mắt lạnh nhìn nam nhân tà mỵ, lãnh khốc này. Tay nàng hơi run rẩy, đều thoát khỏi đôi mắt sắc của Thương Lang.

      ” Tiểu mỹ nhân sợ sao? Đừng sợ. Ta đối xử rất dịu dàng với nàng.” Thương Lang cười tà mị, nhưng ánh mắt lạnh như băng nhìn Bạch Nguyệt.

      ” Hừ!” Bạch Nguyệt hừ lạnh, thèm chuyện nữa, vung roi quất thẳng đến chỗ Thương Lang.

      Thương Lang cười khinh miệt ,nhưng nghe tiếng gió rít hướng về phía mình, mặt hơi biến sắc. dám khinh thường, thận trọng giao chiến. nhận ra nữ nhân này yếu đuối như vẻ bề ngoài.

      nhận ra, tiểu mỹ nhân lại có nội lực cao thâm thế này.” Thương Lang tránh né đòn của Bạch Nguyệt, trong lòng cũng rất tò mò. Lần trước gặp, hoàn toàn phát nàng ấy có nội lực. Tu vi tiến quá nhanh, ít nhất cũng phải là 20 năm, nhưng nhìn nàng ta chắc chưa đến 20 tuổi? Tại sao lại có nội lực thâm hậu như vậy?

      cần gọi ta là tiểu mỹ nhân như thế, buồn nôn, có cảm giác như người chưa từng thấy qua đàn bà bao giờ ấy, ghê tởm!” Bạch Nguyệt nghiêm túc quan sát Thương Lang, cố tìm cơ hội chạy trốn. Trốn, nhất định phải trốn, đối đầu với , chút hy vọng thắng cũng có.

      cần tuyệt tình thế. Dù sao chúng ta cũng có duyên gặp mặt vài lần.” Thương Lang cười , nhìn Bạch Nguyệt quan sát chằm chằm, liền hiểu ra nàng đáng cố tìm cách chạy trốn. Môi khẽ cong, sao có thể cho nàng cơ hội ấy được?

      Sắc mặt Bạch Nguyệt ngày càng trở nên khó coi, cứ dùng dằng như vậy, nàng chỉ có con đường bị bắt.

      Bỗng nhiên, tiếng thét sắc bén vang lên :” Bắn tên, bắn cho ta!”

      Lại nghe thấy có giọng ngập ngừng.” Nhưng, vị công tử kia còn ở phía dưới…”

      Tiếp đó là thanh của tiếng tát tai vang dội , và tiếng mắng nhiếc.” Bọn cẩu nô tài, biết ai mới là chủ tử của các ngươi sao ? Bảo các ngươi bắn bắn , có gì ta chịu trách nhiệm.”

      Thương Lang sắc mặt lạnh xuống. Bạch Nguyệt cười ra tiếng, roi tay tấn công càng thêm sắc bén, cười chế giễu :” Chậc, ngay cả ngươi cũng giết, thú vị.”

      Dứt lời.”Vun vút” hàng trăm mũi tên nhọn nhắm thẳng hướng hai người .

      Thương Lang xoay người, vung tay lên cái, tất cả mũi tên đều nằm gọn trong lòng bàn tay. Bạch Nguyệt dùng roi đánh rơi toàn bộ mũi tên hướng về phía mình. Mộc Xảo Hề nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo như băng của , trong lòng càng thêm run sợ, hối hận hành động vừa rồi, có lẽ nàng nên chọc vào nam nhân này.

      Đúng lúc đó, tiếng nổ lớn và khói mù mịt ở giữa Thương Lang và Bạch Nguyệt, khiến mọi người đinh tai nhức óc, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, Bạch Nguyệt còn chưa kịp định thần, bị cánh tay kéo , có người ở bên tai nàng giọng.” mau!”

      Là Bạch Ngọc Đường.

      Bạch Nguyệt vô cùng kinh ngạc, người mang mặt nạ này là Bạch Ngọc Đường, đến khi nào? để Bạch Nguyệt có thời gian suy nghĩ , Bạch Ngọc Đường vội vàng kéo Bạch Nguyệt chạy nhanh về phía trước.

      Chờ khói tan hết, Thương Lang ánh mắt lạnh lẽo nhìn nơi Bạch Nguyệt vừa đứng khi nãy, nhưng chẳng còn ai!

      ” Đuổi theo!” Mộc Xảo Hề thấy vậy, vội ra lệnh.

      Đôi mắt Thương Lang càng thêm trầm, có người tới cứu nàng ta! Đáng tiếc là để nàng ta thoát dễ dàng như vậy!

      ” Sao ngươi lại ở đây?” Bạch Nguyệt dùng khinh công chạy theo Bạch Ngọc Đường.

      ” Ta luôn theo sát ngươi từ chỗ tối. Tên đó, quá mạnh.” Bạch Ngọc Đường trả lời ngập ngừng, cũng khiến Bạch Nguyệt hiểu ra, luôn theo nàng, vừa rồi là tìm cách để cứu nàng.

      ” Đúng, rất mạnh.” Bạch nguyệt cười châm chọc, vậy còn thêm Mộc Xảo Hề, và đám cung thủ nữa. Phiền toái, phải “phiền toái” bình thường.

      Hai người chạy đến phía trước, là cây cầu treo bằng gỗ bắt qua bên kia núi, ở dưới là vực sâu thấy đáy. Bạch Nguyệt nhanh chóng ước lượng khoảng cách, quá xa thể dùng khinh công bay qua được.

      Hai người bước lên cầu gỗ, Thương Lang cũng vừa đuổi kịp sau lưng.

      ” Giữ chắc dây thừng!” Bạch Ngọc Đường quát lớn, rút kiếm bên hông chém đứt dây cầu.

      ” Soạt.” tiếng, dây thừng to, dài bị chặt đứt, thân cầu rơi xuống, đập mạnh vào vách núi đối diện. kịp nhìn thấy gương mặt đầy phẫn nộ của Thương Lang, Bạch Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh nội tức, trước khi cây cầu đập mạnh vào vách đá, nhanh nhóng đạp chân mượn lực nhảy sang chỗ khác vách đá.

      ” Rầm!” tiếng nổq, thân cầu đập mạnh vào vách đá vỡ tan tành , bụi bay mờ mịt.

      Phía kia vách núi, gió luồn qua từng lọn tóc Thương Lang, Thương Lang cứ nhìn chăm chăm về phía đối diện, hai người cố leo lên vách đá dựng đứng. Tốt lắm, tiểu mỹ nhân. Lần sau để nàng chạy thoát dễ dàng như vậy. Rất thú vị, mong chờ lần gặp sắp tới.

      Mộc Xảo Hề thở hổn hển mang theo người đuổi kịp, lại thấy hai người cố leo lên vách đá , nở nụ cười hiểm.

      Phất tay với đám cung tiễn, lạnh lùng ra lệnh:” Bắn cho ta, bắn con tiện nhân kia cho ta.”

      được bắn!” Thương Lang quát lớn, xoay người nhìn Mộc Xảo Hề.

      ” Bắn ! Ta mới là chủ tử của các ngươi!” Mộc Xảo Hề vô cùng tức giận , quát lớn. Tên nam nhân ngu ngốc này! Vừa rồi phá chuyện tốt của nàng, bây giờ còn muốn ngăn cản nàng giết Bạch Nguyệt nữa! Xem ra, cũng để ý con tiện nhân kia. Càng nghĩ lại càng giận, quát to bọn cung tiễn.

      loạt tên phóng , Thương Lang tức giận tung người lên , tay vươn đến nắm chặt yết hầu hai gã cung tiễn đứng gần nhất. Chỉ nghe tiếng “Rắc”, cổ bị đứt đôi, rồi lại vung chưởng, đầu hai tên nữa bị đánh nát, loạng choạng ngã xuống.

      Mọi người kinh hãi, ai dám cử động. Mộc Xảo Hề nhìn chăm chăm cảnh tượng đầm đìa máu chảy trước mắt, thể thốt nên lời.

      Thương Lang quay đầu, nheo mắt nhìn phía đối diện,. Nữ nhân kia bị bắn trúng? Là bả vai? Chỉ cần chết là được. Nếu chết vậy làm sao tiếp tục trò chơi được nữa? Chết dễ dàng như vậy, quá nhàng cho cái tên mắt xanh kia.

      Thương Lang cười lạnh, xoay người biến mất. Để lại đám người đứng ngơ ngác.

      Bạch Nguyệt và Bạch Ngọc Đường leo lên tới đỉnh núi, Bạch Nguyệt thở phào nhõm. Nghiêng đầu nhìn mũi tên cắm vai, cười khổ. May là có độc, cũng may nơi này an toàn, tinh thần thả lỏng, lúc này nàng mới cảm thấy đau đớn. Bởi vì khoảng cách xa, lực yếu nên đầu mũi tên cắm vào sâu.

      ” Thế nào?” Bạch Ngọc Đường lại gần, giọng lạnh nhạt, cảm xúc, hỏi.

      ” Hơi đau.” Mồ hôi chảy ngừng, Bạch Nguyệt vẫn cố gắng nở nụ cười.

      ” Tìm chỗ, ta giúp ngươi nhổ ra.” Bạch Ngọc Đường đỡ Bạch Nguyệt từ từ đứng dậy.
      ” Uhm.” Bạch Nguyệt cố hết sức gật đầu, ra phải “hơi”, mà là “rất đau”.

      Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh, đỡ Bạch Nguyệt xuống chân núi, dám chắc phía trước có mai phục , trước phải tìm nơi kín đáo để nàng ấy nghỉ ngơi.
      Chương 62 ( tiếp )

      căn nhà gỗ cũ nát, hình như là nơi của thợ săn nghỉ chân. Bạch Ngọc Đường nhóm lửa, lấy dao nhọn hơ nóng, nhìn Bạch Nguyệt vẫn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, giọng .” Chử tử, ta phải rút tên, xin ngài chịu khó chút.”

      Bạch nguyệt gật đầu, gì.

      Gần như nghe được cả tiếng dao cắt vào da thịt, mũi tên từ từ được nhổ ra, đau đến mức Bạch Nguyệt phải hét lên.

      Dưới lớp mặt nạ, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đầu tên tua tủa, chĩa ra.

      Nhanh chóng giúp Bạch Nguyệt băng bó, Bạch Ngọc Đường ra ngoài lấy cây sáo , nhàng thổi lên . lúc sau, chú chim ưng từ trời sà xuống. Bạch Ngọc Đường lấy ra ống , buộc vào chân nó. Vuốt ve nhàng chim ưng, nó liền giương cánh bay cao.

      Bạch Ngọc Đường vào nhà, thấy Bạch Nguyệt nằm nghỉ, giọng .” có người đến đón chúng ta , nhanh thôi.”

      ” Cám ơn.” Bạch Nguyệt thào .

      ” Là phận .” Bạch Ngọc Đường trả lời, rồi ngồi xuống góc phòng.

      Căn phòng trở nên im lặng , chỉ còn tiếng lửa tí tách.

      ” Sao, ngươi giết ta, rồi giá họa cho tên kia, sau đó trở về với đại ca của ngươi?” Bạch Nguyệt vẫn nhắm mắt, giọng hỏi.

      từng nghĩ.” Bạch Ngọc Đường thành trả lời.

      ” Vậy sao còn cứu ta?” Bạch Nguyệt nhắm mắt, nhưng môi khẽ cười.

      vì sao cả, đột nhiên thay đổi ý định.” Bạch Ngọc Đường dứt lời, chuyện nữa, chỉ là lẳng lặng ngồi bên tĩnh tọa.

      Bạch Nguyệt tựa vào tường, mệt. Vừa đấu với Thương Lang, lại còn leo lên vách núi, còn rút mũi tên ra khiến nàng kiệt sức hoàn toàn , đành tựa vào tường, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Bạch Ngọc Đường nghe tiếng thở đều đều của Bạch Nguyệt, mở mắt, hơi ngạc nhiên.

      Biết từng nghĩ giết nàng, sao nàng ta lại có thể an tâm ngủ như vậy? Cũng biết khi nào người của Vô Ưu cung gần đây mới đuổi tới đây.

      Trước đây, mặc kệ là ai tới, cũng chỉ có đợi. biết qua bao lâu, chim ưng bay về. Cửa được gõ theo nhịp điệu kỳ lạ, nam tử xuất ở cửa Bạch Ngọc Đường đứng dậy mở cửa, cùng người ngoài cửa trao đổi ánh mắt, gật đầu cái. Hai người lại chờ ở cửa . Lát sau, đám người ăn mặc giống nam tử kia lần lượt xuất .

      ” Tiểu thư đâu?” Người cuối cùng xuất , vội vàng lên tiếng hỏi, vì Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên còn chưa chính thức thành thân, nên đành gọi tiểu thư.

      ” Ở bên trong nghỉ ngơi.” Bạch Ngọc Đường cũng thấp giọng .” tìm chiếc xe ngựa, chủ tử bị thương.”

      ” Tiểu thư bị thương? Nghiêm trọng ?”

      có gì đáng ngại. Bây giờ quan trọng là báo lại cho Cung chủ, chủ tử vẫn bình an vô .” Bạch Ngọc Đường liếc qua khe cửa, giọng .

      ” Ta lập tức tìm xe ngựa.” người lập tức dùng khinh công bay .

      Bạch Nguyệt mơ hồ mở mắt ra ,mê man nhìn đám người ăn mặc đều giống nhau, mà nàng từng gặp qua. Là phục trang của Vô Ưu Cung, vì sao họ lại ở đây? Chẳng lẽ là Ngạo Nhiên tới đón mình, thể nào, sao lại nhanh như vậy?

      ” Chủ tử, ngài tỉnh?” Bạch Ngọc Đường khom người, thấy mặt Bạch Nguyệt vẫn tái nhợt.

      ” Ừh, còn những người này là sao?” Bạch Nguyệt mơ màng nhìn mọi người.

      ” Tham kiến tiểu thư.” Cả đám người đều hành lễ.

      ” Bọn họ là người Vô Ưu Cung ở gần đây, nhận được lệnh khẩn cấp mới tụ họp lại.” Bạch Ngọc Đường giải thích.

      ” Uhm, các ngươi vất vả.” Bạch Ngọc Đường đỡ Bạch Nguyệt đứng dậy, Bạch Nguyệt lịch cám ơn.

      ” Là phận .” Trả lời y chang Bạch Ngọc Đường.

      Bạch Ngọc Đường giúp Bạch Nguyệt lên xe ngựa, rồi ngồi lên đằng trước, cho xe chạy. Những người còn lại chạy bộ theo sau, trong thời gian ngắn thể tìm nhiều ngựa, đành chờ đến thành nào đó để mua.

      Vào thành, mọi người mua ngựa tốt rồi lại tiếp tục lên đường. Dọc đường, đều là Bạch Ngọc Đường chăm sóc cho Bạch Nguyệt. Còn Bạch Nguyệt cứ khi tỉnh khi mê , sắc mặt tái nhợt, hỏi Bạch Nguyệt có cần nghỉ ngơi, chờ vết thương tốt hơn rồi mới lên đường tiếp, nhưng nàng cứ lắc đầu từ chối. Chỉ mong gặp huynh ấy, càng sớm càng tốt.

      Mọi người quất ngựa bôn ba, nhanh chóng nhắm thẳng hướng kinh thành.

      Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt tựa người nệm, đột nhiên nhớ đến lời hẹn với Trang Hàn Phong.

      Đến cổng thành, Bạch Nguyệt miêu tả dung mạo Trang Hàn Phong cho Bạch Ngọc Đường, rồi phân phó cho người đến dịch trạm tìm kiếm, cho nàng an toàn.

      Bạch Ngọc Đường vừa sai người , xe ngựa bỗng dừng lại.

      ” Sao thế?” Bạch Nguyệt ở trong xe ngựa buồn bực hỏi.

      ” Cung Chủ đến.” Bạch Ngọc Đường bình tĩnh trả lời.

      ” Cái gì?!” Bạch Nguyệt vội vàng xốc rèm lên, liền nhìn thấy gương mặt rất đỗi thân quen, và đôi mắt biếc tuyệt đẹp. Trong mắt đều là thương, trách cứ.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn thấy sắc mặt Bạch Nguyệt tái nhợt , tim như bị dao đâm vậy. Khó chịu đau đớn. Đứa ngốc này, sao lại mạo hiểm chạy tới đây chứ? Khi biết nàng bị thương, hận thể lập tức bay đến bên nàng. Lăng Ngôn phải dùng toàn lực mới ngăn được, việc ở đây ổn. có người hộ tống nàng, cam đoan để chuyện gì xảy ra, mới lòng như lửa đốt mà chờ nàng đến.

      Hai người cứ nhìn nhau, ai mở miệng. Trong mắt đều là bóng hình của nhau , đều là nhu tình như muốn nhấn chìm đối phương.

      ” Ngạo Nhiên, ta rất nhớ huynh.” Bạch Nguyệt cười tươi , để ý ánh mắt mọi người, trực tiếp ra lời trong lòng.

      Dưới lớp mặt nạ bạc, Bạch Ngọc Đường cũng có chút kinh ngạc, ngờ lại có ra lời này giữa chốn đông người. lớn mật! Cũng may xung quanh đều là người Vô Ưu Cung, nếu là người thường mở miệng chửi mắng Bạch Nguyệt vô liêm sỷ.

      ” Ngốc, nàng ngốc quá……” Lê Ngạo Nhiên nhìn vết thương tay Bạch Nguyệt, và sắc mặt tái xanh, nhưng vẫn nở nụ cười với , lại càng thêm đau lòng.

      Vươn tay, ôm chầm lấy Bạch Nguyệt vào ngực.

      ” Vì sao lại tới đây? Nàng biết gặp nguy hiểm sao?” Lê Ngạo Nhiên siết chặt Bạch Nguyệt trong lòng, cứ như muốn dung nhập cả người nàng vào cơ thể .

      Đám người xung quanh thấy Cung Chủ nhà mình như vậy, đều giật mình. Trong lòng họ, Cung Chủ luôn giống như vị Thần, luôn lạnh lùng, bình tĩnh , luôn lạnh nhạt quan sát chung quanh. Giống như người có thể nắm bắt mọi thứ, đều cần bất cứ cái gì, vậy mà ….cũng có lúc luống cuống như bây giờ.

      ” Bởi vì muốn tới tới. Bởi vì nghĩ là có chết cũng phải chết trong lòng huynh mới được.” Bạch Nguyệt mỉm cười, khẳng định, nhưng lại nghịch ngợm nhíu mày .” Nhưng mà, ta dễ chết thế đâu, bây giờ ta cũng là cao thủ...” Lời còn chưa dứt, ngã xuống, ngất xỉu.

      ” Nguyệt!” Lê Ngạo Nhiên biến sắc, kinh hoàng biết nên làm sao mới được, lúc sau mới nhớ ra phải bắt mạch cho Bạch Nguyệt, lấy tay sờ sờ trán nàng, nóng bỏng tay.

      Phát sốt! Lê Ngạo Nhiên đen mặt, bế Bạch Nguyệt bay về phía biệt viện.

      giường, Bạch Nguyệt vốn tái xánh, rồi lại hồng đỏ bất thường, hơi thở gấp gáp. Lê Ngạo Nhiên cẩn thận mở vải xem vết thương, vừa nhìn thấy lại càng đau lòng. ngốc này, vết thương chưa khỏi vậy mà vẫn cố sức đến tìm . Còn luồng nội lực mạnh mẽ này nữa? Chẳng lẽ là dùng phương pháp kia? Mặt Lê Ngạo Nhiên càng đen, Lăng Ngôn đứng bên đột nhiên cảm thấy run rẩy cả người.

      Mọi chuyện phải chờ nàng tỉnh dậy mới biết được. Hi vọng phải như những gì nghĩ.

      Xử lý vết thương cho Bạch Nguyệt, rồi giúp nàng uống thuốc, cẩn thận đặt khăn ướt lên trán. Làm xong mọi thứ, Lê Ngạo Nhiên ngồi lặng bên mép giường chuyên chú ngắm nhìn Bạch Nguyệt.

      Lăng Ngôn nhún vai, thở dài, nhận ra tên này trúng độc nặng rồi, chắc ngồi đây đến khi Bạch Nguyệt tỉnh lại mới thôi. Cũng thêm gì nữa, đứng dậy, vỗ mông chạy .

      Lê Ngạo Nhiên nắm chặt tay Bạch Nguyệt, lại bắt mạch cho nàng, thở phào nhõm. Mạch ổn định.

      Lê Ngạo Nhiên cứ ngồi bên giường, chăm chú như bức tượng.

      Đến khi Bạch Nguyệt mở mắt, liền nhìn ngay vào đôi mắt xanh biếc. vẫn luôn ở bên cạnh mình sao? Bạch Nguyệt cười. Tỉnh lại liền thấy người mình mong nhất, cảm giác này hạnh phúc.

      ” Vết thương còn đau ? Vì sao lại chữa thương trước?” Lê Ngạo Nhiên đau lòng .

      đau. Muốn gặp lại huynh sớm chút.” Bạch Nguyệt muốn ngồi dậy, Lê Ngạo Nhiên đỡ nàng ngồi dậy, tựa vào gối đầu.

      ” Ngốc quá! Đâu phải chúng ta thể gặp lại?” thế nhưng nụ cười gương mặt sớm bán đứng Lê Ngạo Nhiên.

      muốn rời khỏi huynh mà.” Bạch Nguyệt nắm chặt tay Lê Ngạo Nhiên.

      ” Được, vậy chúng ta xa rời.” Đôi mắt Lê Ngạo Nhiên toát ra chân thành, dịu dàng, rồi đột ngột nhớ ra. Nắm tay Bạch Nguyệt chặt hơn, vẻ mặt nghiêm túc.” Nàng tại sao có nội lực ? Mà còn là nội lực thâm hậu như vậy? Có phải là dùng phương pháp kia ?”

      ” Huynh gì vậy?” Bạch Nguyệt cười ha hả, giả vờ hiểu.

      ” Nàng biết ý ta muốn ám chỉ cái gì!” Lê Ngạo Nhiên đen mặt.

      Bạch Nguyệt trầm mặc, .

      ” Nàng… là nàng sử dụng phương pháp kia sao?” Giọng Lê Ngạo Nhiên nghiêm nghị.

      ” Đến cả tại cũng chưa , sao còn bàn đến tương lai?” Bạch Nguyệt đối diện với đôi mắt biếc, giọng .

      Lê Ngạo Nhiên khẽ nhếch môi, muốn gì nhưng cuối cùng cũng được lời nào.

      Căn phòng yên tĩnh đáng sợ.
      Last edited by a moderator: 18/5/15
      minhminhle thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      abc
      Last edited by a moderator: 18/5/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 63 :


      Trong phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ.

      Hai người cứ như vậy nhìn nhau.

      Lê Ngạo Nhiên đột nhiên đưa tay nhàng kéo Bạch Nguyệt, ôm chầm lấy nàng, thấp giọng nỉ non bên tai:” Ta nhất định phụ nàng.”

      ” Uhm……” Bạch Nguyệt nhắm mắt, cười.

      lâu sau, hai người mới tách ra.

      ” Gần đây , huynh bận cái gì vậy?” Bạch Nguyệt tò mò, nghiêng đầu hỏi.

      ” Triều đình tại chia làm 3 thế lực, nhất định phải an định lại.” Lê Ngạo Nhiên ngồi ghế bên mép giường, nghiêm túc trả lời.

      ” Giúp ai? Hữu Thừa tướng hay Tả Thừa tướng, hay là Thái hậu?” Bạch Nguyệt khó hiểu hỏi.

      ” Đều phải.” Lê Ngạo Nhiên lắc đầu.

      ” Vậy là ai?” Bạch Nguyệt lại càng hiểu.

      ” Giúp Hoàng Thượng.” Lê Ngạo Nhiên cười khổ. Sư phụ chết tiệt, lời ngày đó của ông cư nhiên nhanh như vậy liền linh nghiệm, đáng ngờ, biết có phải ông sớm biết thiên hạ có thế cục này.

      ” A?” Bạch Nguyệt kinh ngạc rồi cũng hiểu. Quả , Hoàng Thượng mới là người đứng đầu. Giúp Thừa tướng là mưu phản, mà giúp Thái Hậu, hình như là giúp nhà ngoại cầm quyền. Lùi vạn bước mà , Hoàng Thượng mới là người chủ . Chẳng qua, cũng lằng nhằng quá, vốn là việc Vũ Sơn phái tiêu diệt Tà giáo, cư nhiên bây giờ kéo ra chuyện lớn như vậy. làm người ta đau đầu mà.

      Dường như đoán được suy nghĩ của Bạch Nguyệt, Lê Ngạo Nhiên dịu dàng cầm tay nàng, mỉm cười .” Vốn ta cũng muốn dính vào cuộc chiến này, nhưng ta đồng ý với sư phụ. Nếu đương kim Hoàng thất gặp nạn, phải ra tay hỗ trợ. Yên tâm, làm xong việc này, chúng ta trở về.”

      Bạch Nguyệt hơi tò mò về phụ Lê Ngạo Nhiên, rốt cuộc là người như thế nào. Là thần thánh phương nào mà có thể bồi dưỡng ra người xuất sắc như Lê Ngạo Nhiên. Gật đầu, Bạch Nguyệt đồng ý.

      “Chờ xong việc, ta dùng nghi lễ xa hoa đón nàng về Vô Ưu Cung.” Lê Ngạo Nhiên cười dịu dàng.

      Đôi mắt Bạch Nguyệt bỗng xa xăm, mông lung, hôn lễ? Chính nàng chưa từng nghĩ đến việc xa xỉ này? Hạnh phúc dường như xa vời vợi. Mà trước kia, điều hạnh phúc nhất của nàng chỉ là bữa tiệc lớn.


      “Làm sao vậy?” Lê Ngạo Nhiên cảm giác ánh mắt Bạch Nguyệt có chút trống rỗng, khỏi lo lắng. “Vết thương lại đau sao?”

      , có.” Bạch Nguyệt hồi thần, cười, lắc đầu. “Thuốc của Thánh y đương nhiên lợi hại nhất rồi”.

      “Haha, khi nào cũng học vuốt mông ngựa thế?” Lê Ngạo Nhiên nhéo mũi Bạch Nguyệt.

      “Nào có, ta ăn ngay mà!” Bạch Nguyệt đẩy cái tay nhéo mũi mình ra.

      “Được được, nàng chính là cái đó, tối nay muốn ăn cái gì?” Lê Ngạo Nhiên với tat sửa lại tóc rối giúp Bạch Nguyệt.

      “Ăn thịt bò!”

      được, nóng.”

      ……………………….

      Ở trong biệt viện mấy ngày, Bạch Nguyệt nghĩ nàng sắp bị nuôi béo như heo rồi. Mặc dù vết thương lành 7, 8 phần, nhưng vẫn bị Lê Ngạo Nhiên coi như bệnh nhân bị thương nặng.

      Mỗi ngày cứ ăn rồi ngủ. Thức ăn đều do Lê Ngạo Nhiên cầu người thực cho hợp với sức khỏe của nàng, ăn xong bắt nằm nghỉ. Muốn ra ngoài dạo cũng được, là nóng, tốt, bị cảm nắng. Chỉ cho phép buổi tối ra tiều đình ngồi hóng gió chút, cho ngồi lâu bị lạnh.

      Nằm giường, Bạch Nguyệt sờ sờ hông của mình, rồi sờ ngực, khỏi cười trộm, có lẽ béo ra chỉ là eo, mà còn có chỗ ấy nữa.

      Hôm nay, Lê Ngạo Nhiên ra ngoài cùng Lăng Ngôn, bỏ lại Bạch Nguyệt nằm buồn ở biệt viện.

      Tựa hành lang, ngắm trăm hoa trong vườn, cảm thấy chán chết.

      Trong sân bên cạnh có hồ sen. để ý hạ nhân ngăn cản, Bạch Nguyệt dùng khinh công bay đến bên hồ, chỉ vì muốn ngắm nhìn hơn đóa hoa sen nở được sáu bảy phần, rất đẹp. Vươn tay, hơi chạm vào cành, dùng lực chút, “cạnh” tiếng, hái đóa sen đẹp đẽ xuống.

      “Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi. Lát nữa, Cung chủ về thấy ngài còn chưa uống, la mắng chúng nô mất.” Giọng nha hoàn Lưu Thủy văng vẳng truyền tới.

      Bạch Nguyệt bĩu môi, mấy người này toàn xem lời của như thánh chỉ ấy. bảo là khỏi rồi, mà tin, cứ kêu là phải điều trị tiếp.

      “Đừng gọi nữa, ta đến ngay đây.” Bạch Nguyệt thở phì phò, tay nắm đóa sen, bay trở về bên Lưu Thủy.

      Đón chén thuốc, uống cạn trong hơi, le lưỡi, đắng thế! Giờ lại nhớ thuốc viên cuả tây, bé vậy, chỉ cần nuốt chửng là được.

      “Tiểu thư, đây là thứ Cung chủ dặn đưa ngài sau khi uống thuốc xong.” Lưu Thủy dua70 ra cái hộp . Bạch Nguyệt mở ra, là mấy viên mật ngọt, cứ uống thước xong là có. Bạch Nguyệt khẽ nở nụ cười, mỗi lần đều thế, cứ coi nàng như đứa bé vậy.

      Lưu Thủy nhìn thấy mặt Bạch Nguyệt cười tươi như hoa lộ ra núm đồng tiền, ngây ngẩn cả người. đẹp, như tiên nữ giáng trần ấy, có lẽ chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đôi với Cung chủ.

      “Sư huynh! Sư huynh!!!” Đột nhiên thanh trong trẻo ở phía xa vang lên.

      “Quan nương, Cung chủ có ở đây, người ra ngoài làm việc.”

      bậy! Ta hỏi sư phụ rồi, sư huynh ở đây, thế mà ngươi dám có, dám gạt ta?” Giọng điệu đầy kiêu ngạo.

      Sư huynh? Sư phụ? Nghe cung cách ăn của hạ nhân, nữ tử này hình như là sư muội Lê Ngạo Nhiên. Nhưng sao nàng chưa từng nghe ai đến nhỉ?

      “Là ai?” Bạch Nguyệt nhíu mày, hỏi Lưu Thủy đứng bên cạnh.

      “Là Quan nương, cũng là Tiểu sư muội của Cung chủ.” Lưu Thủy thầm trả lời, nỗi chán ghét chợt lóe rồi biến mất trong mắt, cái người điêu ngoa kia dám đuổi theo đến tận đây.

      Bạch Nguyệt nhìn người bước vào cửa, quần áo trắng bay phất phới. dung nhan đẹp như hoa, khiến người ta nhịn được phải liếc nhìn. Mà ánh mắt đầy vẻ kiêu căng, cao ngạo. theo phía sau là nam tử, gương mặt lạnh như tiền.

      “Quan nương.” Lưu Thủy đứng bên cạnh Bạch Nguyệt, hơi nhún người, hành lễ.

      “Sư huynh đâu rồi?” Quan Hương hơi hất cằm, kiêu ngạo hỏi.

      “Cung chủ ra ngoài làm việc.” Lưu Thủy lạnh nhạt trả lời.

      “Hả?” Bây giờ Quan Hương mới tin sư huynh ra ngoài . Lưu Thủy là nha hoàn sư huynh tin tưởng.

      “Ngươi là ai?” Đến giờ, Quan Hương mới chú ý đến người đứng bên cạnh Lưu Thủy, vẫn im lặng gì. Bạch Nguyệt trong lòng có chút chán ghét khi thấy nàng ta xinh đẹp hơn cả mình. Là đại mỹ nhân, là ai? Sao lại xuất ở đây?
      Last edited by a moderator: 17/5/15
      minhminhle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63 ( tiếp )

      Đối với loại người kiêu căng tự phụ, Bạch Nguyệt chẳng ưa gì, cũng chẳng muốn phí nước bọt để chuyện, xoay người muốn bỏ .

      ” Đứng lại! Ta hỏi ngươi đấy!” Quan Hương tức giận , quát lớn , thấy gương mặt họa thủy Bạch Nguyệt là ngứa mắt. Trực giác của phụ nữ mách bảo, nữ nhân này là uy hiếp lớn.

      Bạch Nguyệt cũng chẳng thèm quay đầu, thản nhiên .” Lưu Thủy, ta mệt.”

      ” Dạ.” Lưu Thủy cúi đầu, đuổi theo bước chân Bạch Nguyệt.

      Khốn kiếp! Dám coi thường nàng! Lần trước tới Vô Ưu cung , mọi người đều phải cung kính với nàng , vậy mà lần này, đến cả Lưu Thủy cũng vô lễ với nàng?

      ” Đứng lại, Lưu Thủy, ả là ai?” Quan Hương thấy Bạch Nguyệt thèm để ý tới mình , tức giận quay sang hỏi Lưu Thủy.

      ” Là vị hôn thê chưa gả của Cung chủ. Bạch tiểu thư.” Lưu Thủy lễ phép trả lời, nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái . nương kiêu căng này, để nàng ta chết tâm sớm chút cũng tốt, đỡ phải cứ quấn lấy Cung chủ nhà mình.

      ” Cái gì? bậy!!!” Tiếng thét chói tai.” thể nào, sư huynh chưa từng với ta! Làm sao có thể như thế? Hồ ly tinh từ đâu đến!” Nghe được câu trả lời của Lưu Thủy, Quan Hương liền thể bình tĩnh nổi , cũng chẳng còn để ý đến hình tượng , lớn tiếng mắng chửi người . Quan Hương lại nhớ đến gương mặt Bạch Nguyệt cực kỳ xinh đẹp, trong lòng vô cùng rối loạn. thể nào! Sư huynh sao có thể để ý người khác? Chỉ có mình, chỉ mình mới có thể…

      có khả năng! Sư huynh là người như thần, sao lại có thể để ý đến nữ nhân như thế. Nhất định là do nữ nhân này cậy vào chính mình có mấy phần tư sắc , cứ cố ý bám ở đây chịu rời .

      Nam tử phía sau Quan Hương sau khi nghe mặt cũng biến sắc, ta có hôn thê?

      ” Đứng lại! Ngươi cho ta!” Quan Hương tức giận đến muốn điên. Nàng vất vả tu luyện, ngừng nâng cao tu vi, ngàn dặm đuổi theo, đều vì vị sư huynh hoàn mỹ trong tâm trí. Đều vì để ánh mắt sư huynh có thể chú ý đến mình nhiều hơn chút . Mãi mới thuyết phục được người nhà, nhưng với điều kiện phải mang theo tên bảo tiêu chướng mắt cùng , giờ lại nghe được tin tức thế này. Buồn cười, làm sao có thể ?
      Bạch Nguyệt vần như cũ, mắt điếc tai ngơ, tiếp tục .

      ” Ta bảo ngươi đứng lại! Điếc hả?” Mắt Quan Hương trầm xuống, cho tới giờ, chưa có ai dám vô lễ với nàng như vậy. tay đem roi rút ra , hề nương tay nhắm thẳng phía Bạch Nguyệt. Trong lòng thầm nghĩ , nếu đối đầu trực diện nhất định phải hủy gương mặt của ả hồ ly tinh này.

      Lưu Thủy cũng có bất cứ hành động gì , chỉ đứng yên lùi sang bên. Nếu cả chuyện này cũng xử lý được, sao có tư cách là nữ chủ nhân của Vô Ưu cung !
      Bạch Nguyệt nghe được tiếng rít xé gió sau lưng, bật người lại, lập tức rút ra Bách Hoa Tiên, đánh bật lại thứ tiến đến gần nàng.

      “Bách Hoa Tiên!” Quan Hương thất thanh kêu lên! Trong lòng càng thêm hận ả tiện nhân này. Nàng luôn cố gắng luyện tiên thuật để làm gì chứ? Nguyên nhân chính là vì nó, muốn sư huynh thừa nhận nàng, để rồi đòi lấy Bách Hoa Tiên! Chỉ có nàng mới xứng được đứng bên sư huynh. Nhưng bây giờ Bách Hoa Tiên lại nằm trong tay nàng ta!

      “Đúng vậy, là Bách Hoa Tiên.” Bạch Nguyệt cười rộ lên, đánh bật lại roi đánh úp về phía nàng, rồi đứng lại. Vui vẻ nhìn nữ tử đứng trước mặt, tức giận đến cả mặt cũng vặn vẹo xấu xí, trong lòng cũng cảm thấy tội lỗi khi tính ác nổi lên, muốn làm cho gương mặt ấy càng biến dạng hơn nữa. (Chị Nguyệt cũng biến thái gớm...)

      “Sao ngươi có thể trộm được?” Quan Hương hung hăng trừng Bạch Nguyệt.

      “Hừ! Chẳng biết là con cái nhà ai, có giáo dưỡng, mà đầu óc cũng có vấn đề. Ai có thể trộm được đồ của Vô Ưu Cung? Trộm đồ còn có thể an nhiên đứng ở nơi này?” Bạch Nguyệt cười lạnh, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc mà nhìn nàng ta.

      “Hừ!” Luôn được chiều chuộng như Quan Hương, khi nào bị chọc tức đến thế này, khi nào bị người khác trách móc như vậy? Nhất thời thẹn quá thành giận đem roi trong tay càng quất mãnh liệt về phía Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt lắc đầu, mới bị trêu thế mà mất hết lý trí, “ngây thơ” quá. Nhưng ánh mắt nàng lại càng thêm sắc bén, bởi vì Quan Hương ác độc quất roi đều nhắm vào mặt mình.

      là, nể vài phần, lại càng lên mặt. Bạch Nguyệt cười lạnh, nam nhân của nàng cũng mị lực quá lớn rồi. Nếu muốn chơi, nàng cũng vui vẻ theo đùa chút để giãn gân cốt cũng tốt. Bạch Nguyệt quơ roi nghênh chiến.

      Vốn dĩ, Quan Hương cũng phải là đối thủ của Bạch Nguyệt, huống chi Bạch Nguyệt sử dụng vũ khí phải roi thường. Trong chốc lát, Quan Hương chỉ có thể chật vật né tránh. Bạch Nguyệt cũng muốn ngừng tay, trong đầu lại nổi lên ý xấu muốn trêu đùa nàng ta chút. hồi đánh cho đầu tóc Quan Hương tán loạn, hồi đánh rách váy, nhưng vẫn nặng tay với nàng ta.

      Rốt cuộc, người theo Quan Hương chịu nổi, bắt lấy Bách Hoa Tiên, trầm giọng : “ nương, xin thủ hạ lưu tình.”

      Bạch Nguyệt giật mạnh roi lại, làm cho tay bắt lấy roi của Lý Hưng chảy cả máu. Bạch Nguyệt lộ ra khuôn mặt tươi cười, cười cách ‘vô hại’, nhưng lời ra trái ngược hoàn toàn: “Ngươi, đúng là người biết xấu hổ a. Mới vừa rồi chủ tử ngươi muốn quất nát mặt của ta cũng thấy ngươi ngăn chủ tử mình, giờ lại bảo ta tay?”

      Mặt Lý Hưng tím tái như gan heo, thể phản bác. Lưu Thủy ở bên thưởng thức tiết mục, vô cùng vui vẻ, mạnh mẽ quá, chỉ có người như vậy mới xứng đáng là nữ chủ nhân của Vô Ưu Cung.

      “Nô tài vô dụng!” Quan Hương tát Lý Hưng cái, mà người tên Lý Hưng cũng nhăn mày lấy cái, chỉ đứng yên chịu đựng.

      “Tiểu thư...” Lý Hưng cúi đầu, thấp giọng.

      “Ngươi xéo cho ta. Ta muốn nhìn mặt ngươi nữa!” Quan Hương quá giận, lại muốn đánh người.

      “Tiểu sư muội?” giọng lạnh nhạt lọt vào tai mọi người. Lê Ngạo Nhiên vừa về thấy màn này. Quan Hương chật vật đứng trong viện, vẫn giơ cao tay đánh người. Bạch Nguyệt cầm roi, lạnh nhạt đứng bên.

      “Chuyện gì xảy ra?” Lăng Ngôn nhìn thấy mọi thứ bừa bộn chung quanh, đoán chắc là vừa mới có đánh nhau.

      “Sư huynh, oaoaoaoaoa....” Quan Hương đột nhiên khóc rống, bổ nhào vào lòng Lê Ngạo Nhiên gào khóc “Có người bắt nạt muội!”

      “Là sao?” Lê Ngạo Nhiên cau mày, lập tức đẩy Quan Hương ra.

      Ánh mắt sắc như kim châm của Bạch Nguyệt phóng đến, cũng to gan nhỉ, dám ôm nam nhân của nàng!

      “Nữ nhân kia dám bắt nạt muội, oaoaoa, còn định giết muội nữa...” Quan Hương gào khóc, chỉ vào mái tóc loạn, tố cáo Bạch Nguyệt bạo hành. vậy, còn cố ép sát vào người Lê Ngạo Nhiên.

      Lê Ngạo Nhiên nhàng đẩy ra, thản nhiên : “Người mà muội là nương tử chưa qua cửa của ta, cũng là tẩu tử tương lai của muội.” Nhưng trong lòng cũng đoán ra đại khái, chắc là sư muội kiêu ngạo này tự tìm phiền thôi.

      “Cái gì?!” Quan Hương kinh ngạc lập tức ngừng khóc, từ chính miệng Lê Ngạo Nhiên sao còn giả được. như thế nữ tử đẹp như hồ ly này quả là nương tử chưa cưới của sư huynh? ! Mình tin! thể nào!

      đúng, phải sư huynh, sao huynh lại có thể thích nữ nhân như hồ ly tinh này được, chẳng qua ả ta chỉ có khuôn mặt đẹp mà thôi...” Quan Hương rối loạn, lời lẽ cũng còn mạch lạc.

      “Câm mồm!” Lê Ngạo Nhiên mặt có chút tức giận, quát Quan Hương.

      Quan Hương kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên sư huynh nặng lời với nàng! Nhìn khuôn mặt lạnh lùng ấy, lại thấy mọi người xung quanh lạnh nhạt, hờ hững, còn nàng ta nhìn mình cách khinh thường, Quan Hương ngẩn người.

      “Sư huynh ngốc! Ghét sư huynh, thèm quan tâm nữa... Oaoaoa...” Quan Hương khóc lớn chạy ra ngoài.

      Lê Ngạo Nhiên cũng có hành động gì, Lăng Ngôn cũng chỉ nhìn rồi nhún vai, chẳng nhúc nhích.

      “Cáo từ. Quấy rầy.” Lý Hưng vội vàng đuổi theo.

      Trong sân yên tĩnh lại.

      Bạch Nguyệt thu roi, mỉm cười đến bên Lê Ngạo Nhiên: “Huynh trở lại.” Dịu dàng y như vợ chờ đức lang quân về nhà.

      “Ừ, ta về. Tối nay muốn ăn gì?” Lê Ngạo Nhiên cười ôn nhu, đưa tay vuốt ve tóc Bạch Nguyệt.

      “Uhm, muốn ăn...” Bạch Nguyệt ra vẻ ngẫm nghĩ.

      Hai người cười cười vào phòng, cứ như vốn dĩ chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

      Lưu Thủy sai người dọn dẹp sân vườn.

      Lăng Ngôn đáng thương bị bỏ qua bên, đứng trong vườn nhìn hai người kia cười về phòng, rít qua kẽ răng. “Gian, phu, dâm, phụ.”

      Hai người đồng thời quay người lại, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng về phía Lăng Ngôn, đồng thời mở miệng. “Ngươi vừa mới cái gì?”

      “A, có gì, thời tiết hôm nay đẹp.” Lăng Ngôn nhìn trời, lại thầm thương hại Quan Hương. Nha đầu điêu ngoa kia, nếu phải vì sư phụ, có khi đến cửa cung Vô Ưu, Lê Ngạo Nhiên cũng chẳng cho nàng ta bước vào. Đáng thương, nha đầu ngốc.

      Quan Hương giận dữ chạy khỏi biệt viện, còn Lý Hưng đuổi sát theo sau.

      Đến con hẻm , Quan Hương mới ngừng bước.

      “Tiểu thư...” Lý Hưng cẩn thận mở miệng.

      “Cút , đồ nô tài vô dụng, ngươi chạy theo ta làm cái gì? Để cười ta sao? Còn chưa đủ sao?” Quan Hương lại bắt đầu khóc.

      , phải, chủ tử.” Nỗi đau tay dần lan tỏa, nhưng đau nhất phải ở đây. Nhìn thấy chủ tử thương tâm như vậy, Lý Hưng càng đau hơn.

      “Cút !” Quan Hương vô lực dựa vào vách tường, tuột xuống. Nàng cố gắng vì cái gì chứ? Liều mạng luyện võ, chỉ vì muốn ở bên người ấy. Nhưng được cái gì? Mất hết hi vọng. Thậm chí, kể cả khi nàng bỏ chạy, cũng chẳng thèm an ủi. Trong lòng , mình là cái gì đây?

      Khóc lúc, Quan Hương ngẩng đầu, vẫn thấy Lý Hưng đứng sau.

      “Còn đứng đây làm gì?” Quan Hương lạnh nhạt hỏi.

      “Tiểu thư, kỳ , kỳ những gì ngài vừa làm càng đẩy Lê công tử về phía vị nương kia thôi. Hai người còn chưa thành thân, tiểu thư vẫn còn hi vọng.” Lý Hưng nén chặt nỗi đau, . cần bất cứ cái gì, chỉ cần nụ cười hiển mặt nàng ấy mà thôi.

      “Ngươi có ý gì?” Quan Hương trừng mắt, trong lòng chợt lóe lên cái gì đó.
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      minhminhle thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64:

      “Ngươi có ý gì?” Quan Hương trừng mắt , trong đầu có gì chợt lóe lên rồi biến mất.

      “Ý nô tài là tiểu thư nên đối xử tốt với nương kia…” Lý Hưng còn chưa dứt lời, bị Quan Hương tức giận cắt đứt.

      “Quan tâm tốt đến con hồ ly tinh kia? Nằm mơ !” Quan Hương nghiến răng nghiến lợi . Lại nhớ đến màn nhục nhã vừa rồi, ả ỷ vào công lực mạnh hơn nàng, tìm cách đùa bỡn mình. Đáng giận nhất vẫn là sư huynh, thay nàng chuyện. Thậm chí kể cả khi nàng tức giận chạy cũng thèm quan tâm. Đáng hận! Đáng hận! ! ! Đều là do nữ nhân kia làm hại, bảo nàng lấy lòng ả? Ả xứng sao ! Nằm mơ !

      “Tiểu thư, cần ngài đối xử tốt “ ” với nàng ta. Ngài còn chưa nhìn thế cục hôm nay sao? Trong mắt Lê công tử cũng chỉ nhìn nàng ta mà thôi!”Lý Hưng chua chát , trong mắt tràn đầy đau buồn. Người kia trong mắt chỉ có nữ nhân kia, thấy được người. Mà trong mắt ta cũng chỉ có tiểu thư, người lại nhìn tới ta.

      Quan Hương vừa nghe Lý Hưng vậy, liền muốn tức giận , nhưng nghĩ kỹ, cũng thể tiếp nhận này. Sư huynh chỉ để ý con hồ ly tinh kia.

      “Vậy ý ngươi là sao?” Quan Hương cố áp chế lửa giận trong lòng , có chút chờ mong hỏi.

      “Ý nô tài là ngoài mặt ngài phải đối xử tốt với nương kia, để Lê công tử vui vẻ. Mặc kệ như thế nào, ở trước mặt Lê công tử nhất định phải đối với nàng ta tốt. Về phần sau lưng. . . . . ." Lý Hưng sắc mặt có chút khó coi. có lỗi với nương kia, nhưng vì hạnh phúc của tiểu thư, đành phải hi sinh .

      “Ta hiểu rồi.” Quan Hương cười , trong mắt tràn đầy kiên định . Sư huynh, ngươi là của ta. Cũng chỉ có ta mới xứng đứng cạnh huynh, cũng chỉ có ta mới đủ tư cách trở thành thê tử của huynh.

      thôi, chúng ta trở về. Cần phải xin lỗi tẩu tử.” Quan Hương mỉm cười, đem hai chữ “tẩu tử” nhấn mạnh.

      “Vâng, tiểu thư.” Lý Hưng cúi đầu, theo phía sau. Tiểu thư, chỉ cần là người muốn ta tìm cách lấy cho người. Cho dù cái giả phải trả là vạn kiếp bất phục, ta cũng hối hận.

      Lúc trở lại biệt viện, mọi người dùng cơm trong đại sảnh.

      “Sư huynh……” Quan Hương vừa vào cửa liền nhìn thấy Lê Ngạo Nhiên gắp thức ăn cho Bạch Nguyệt, lập tức muốn nổi giận nhưng chợt nhớ lại lời Lý Hưng dặn, cố gắng áp chế cảm xúc, cố nén lại.

      “Hả? Sư muội.” Lê Ngạo Nhiên ngẩng đầu ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn Quan Hương, nhàn nhạt hỏi.“ ăn cơm chưa?”

      “Muội đến để xin lỗi tẩu tử.” Quan Hương ra vẻ yếu đuối, ngượng ngùng tiến lên. “Cái kia…”

      Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn Quan Hương dáng vẻ như chịu ủy khuất, nhưng cũng nhạy bén bắt gặp ánh mắt cam tâm chợt lóe của nàng ta, trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lạnh nhạt trả lời, “Họ Bạch.”

      “Bạch tỷ tỷ, ngại nếu muội gọi tỷ như vậy chứ? Dù sao tỷ cũng chưa thành thân với sư huynh, gọi sư tẩu cũng ổn lắm.” để ý Bạch Nguyệt, Quan Hương tiếp tục : “Hôm nay do muội đúng, nên vô lễ với tỷ như vậy, Quan Hương còn hiểu chuyện, mong Bạch tỷ tỷ cần so đo với muội.”

      Đấu với nàng? Khóe môi Bạch Nguyệt cong lên, cái trò lá mặt lá trái hình như là sở trường của nàng phải.

      “Quan nương khách khí rồi. Việc hôm nay cứ cho qua , nếu chưa ăn cơm ngồi xuống dùng bữa.” Bạch Nguyệt mỉm cười, gắp đồ ăn vào chén Lê Ngạo Nhiên, thân mật : “Ngạo Nhiên, cái này ăn ngon.”

      “Ừ, nàng cũng ăn .” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười, bắt đầu ăn món Bạch Nguyệt gắp cho mình.

      Hai tay Quan Hương giấu trong ống tay áo nắm chặt đến nổi gân xanh, con hồ ly tinh này, thân thiết với sư huynh như vậy, cứ chờ xem!

      Khóe mắt Bạch Nguyệt khẽ liếc Quan Hương vẫn cúi gằm mặt, hiểu ra nàng này cố nén cảm xúc đây, với Lưu Thủy đứng bên: “Mau mang thêm chén đũa cho Quan nương.”

      “Dạ. Tiểu thư.” Lưu Thủy vội lấy chén đũa.

      Chờ Quan Hương ngồi vào chỗ của mình, mọi người mới cười tiếp tục dùng cơm.

      “Ngày mai có việc gì, ta dẫn nàng chơi, chịu ?” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt ăn vui vẻ, khẽ cười, dịu dàng .

      “Tốt tốt.” Mấy ngày nay, Bạch Nguyệt nín nhịn sắp phát bệnh rồi, nghe Lê Ngạo Nhiên như vậy, đương nhiên là vui vẻ.

      Quan Hương nghe giọng dịu dàng chưa từng có của Lê Ngạo Nhiên, thiếu chút nữa bẻ gãy đũa trong tay.

      Lăng Ngôn nghẹn cười, nhìn màn kịch ngoài điềm tĩnh, khách khí, bên trong sóng ngầm mãnh liệt, thầm hiểu sắp có trò hay để xem.

      Đứng phía sau Quan Hương, Lý Hưng nhíu mày, nương này dễ đối phó như bề ngoài. Nhưng dù có xảy ra chuyện gì, kể cả việc phải dùng những thủ đoạn đê hèn nhất, cũng loại bỏ uy hiếp đối với tiểu thư, để tiểu thư được hạnh phúc.

      Ăn xong, mọi người cùng ra tiểu đình trong vườn hóng mát.

      Lưu Thủy cho người thắp đèn, cả biệt viện đều sáng lên.

      Nha hoàn bưng hoa quả rửa sạch lên, bốn người ngồi vào bàn, còn Lý Hưng và Lưu Thủy đứng bên.

      “Bạch tỷ tỷ muốn ăn quả gì, để muội lấy cho.” Quan Hương cười hồn nhiên, nhìn đĩa trái cây.

      cần, để tự ta được rồi.” Bạch Nguyệt cười thản nhiên. Trong lòng bất đắc dĩ, giao tiếp với bọn trẻ ranh đúng là mệt.

      “Ừhm.” Quan Hương có vẻ chịu ủy khuất.

      Lê Ngạo Nhiên đột nhiên mở miệng : “Tiểu sư muội, sao lại đến đây? Người nhà muội đồng ý , hay lại trốn .”

      “Sư huynh! Sao huynh lại muội như thế?” Quan Hương vui, bĩu môi, vừa lòng. “Chẳng phải trốn, là được cho phép mới .”

      Bạch Nguyệt lấy miếng dưa, từ từ ăn. Chắc chắn là bé này thường xuyên trốn nhà gặp Lê Ngạo Nhiên. Hừ, mị lực lớn nhỉ. Bạch Nguyệt cười như có như , liếc nhìn Lê Ngạo Nhiên. Ưhm, hoàn mỹ, đúng với tỷ lệ vàng nhỉ.

      phải trốn tốt.” Lê Ngạo Nhiên trả lời, liền phát Bạch Nguyệt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.

      “Làm sao vậy, mặt ta dính cái gì sao?” Lê Ngạo Nhiên khó hiểu, sờ sờ mặt mình.

      có gì.” Bạch Nguyệt cười hì hì, càng khiến Lê Ngạo Nhiên khó hiểu, mặt có cái gì lạ sao?

      “Ngày mai chúng ta đâu chơi?” Bạch Nguyệt cầm miếng dưa hấu bàn đưa cho Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên cầm lấy, ngược lại cắn vài miếng dưa trong tay Bạch Nguyệt rồi mới nhận lấy.

      Quan Hương thể tin nhìn màn trước mắt. Đây là vị sư huynh lạnh như băng của nàng sao? Mà Lăng Ngôn ngồi bên, chỉ thản nhiên lấy dưa ăn. Coi như thấy chuyện này, hình như sớm quen. Quan Hương cảm thấy rất đau, giờ mới nhận ra từ nãy đến giờ mình cắn chặt răng.

      “Ngày mai chúng ta dạo hồ Song Tử.” Lê Ngạo Nhiên .

      “Hồ Song Tử? Tên nghe lạ thế?” Bạch Nguyệt cảm thấy rất hứng thú, hỏi.

      “Uhm, hồ này còn có tích xưa nữa.” Lê Ngạo Nhiên hơi nghiêng về sau, Lưu Thủy lập tức dâng khăn sạch, Lê Ngạo Nhiên cầm khăn dịu dàng lau nước dưa còn sót bên khóe miệng Bạch Nguyệt, : “Xem nàng ăn kìa.”

      Bạch Nguyệt cười, cầm khăn tự lau mặt, hiếu kỳ hỏi: “Sau đó thế nào, huynh tiếp chứ?”

      Quan Hương ngồi bên, hung hăng cắn miếng dưa, giống như miếng dưa chính là Bạch Nguyệt. Nữ nhân chết tiệt, đáng ghét! Sư huynh là của ta!

      “Tên hồ này à, truyền thuyết kể là có đôi chị em song sinh, lớn lên rất xinh đẹp. Bị lão già giàu có thích bắt ép làm thiếp. Hai chị em thà chết chịu, lúc chạy trốn bị đuổi tới hồ này, nhảy xuống. Về sau người ta gọi nó là hồ Song Tử.”

      “Huynh biết nhiều nhỉ?” Bạch Nguyệt cười . “Chị em này rất có khí tiết, thà chết chứ chịu nhục.”

      chờ Lê Ngạo Nhiên đáp lời, Quan Hương bên trách móc : “Có cốt khí gì, chết cần gì khí tiết? Bị người nhà giàu để ý có gì tốt? Được ăn ngon mặc đẹp, hưởng giàu sang phú quý. Chẳng hiểu hai chị em nhà này nghĩ cái gì nữa.”

      “Ha ha.” Bạch Nguyệt cười khẽ, đáp lại, bởi vì thấy có cũng phí nước bọt mà thôi.

      Quan Hương thấy Bạch Nguyệt phản bác, đắc ý ngửa mặt lên trời. Hừ!

      Nhưng Lăng Ngôn đương nhiên thể buông tha cơ hội xem kịch hay, bên châm ngòi thổi lửa: “Hình như Bạch Nguyệt đồng ý lắm, nghĩ gì thế?”

      Lê Ngạo Nhiên cũng muốn nghe ý kiến của Bạch Nguyệt, cũng vểnh tai lên lắng nghe.

      Ánh mắt nguy hiểm của Bạch Nguyệt bắn thẳng về phía Lăng Ngôn, chậm rãi : “Mỗi người đều theo đuổi lý tưởng riêng, có người thích cuộc sống tự do, vui vẻ. Có người lại thích cuộc sống đầy đủ về vật chất. Người ít tiền có suy nghĩ về cuộc sống của riêng họ, mà kẻ lắm tiền cũng có cách hưởng thụ riêng. Ví như nếu Ngạo Nhiên là kẻ nghèo hèn, ta cũng nguyện ý cùng chàng sống cuộc sống bán đậu hủ qua ngày, đơn giản vì ta muốn hạnh phúc. Xin cơm cũng muốn cùng nhau , ha ha. Lăng đại hiệp đây, tự nhiên thích là cuộc sống có mỹ nữ như mây, vậy mục tiêu của chúng ta giống nhau rồi.”

      xong, còn quên trêu lại Lăng Ngôn, miệng Lăng Ngôn run bần bật im lặng.

      Thế giới này có ai nghe lời cảm động thế chưa, Lê Ngạo Nhiên si ngốc nhìn Bạch Nguyệt, lẩm bẩm: “Cho dù bán đậu hủ, cho dù xin cơm cũng muốn theo ta?”

      “Đúng vậy. Huynh đâu, ta cũng theo.” Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, cười như hoa đào.

      Sắc mặt Quan Hương hết trắng lại xanh, rồi lại chuyển đen. Rốt cuộc lại thành cơ hội cho hồ ly tinh quyến rũ sư huynh! Giờ hối hận lời . Nếu như so sánh, mình có vẻ thiển cận, hời hợt. Bán đậu hủ? Xin cơm? Hừ, sư huynh là ai chứ, là vị thần sao lại có thể giống bọn hạ tiện được, đùa!

      Đứng sau Quan Hương, Lý Hưng cúi đầu, vẻ mặt phức tạp. Nếu, nếu người mình thích cũng có ý nghĩ như vậy, tốt biết bao. Mặc kệ thân phận của mình là gì… Nhưng rồi lắc đầu, cười tự giễu, sao mình lại có ý nghĩ này, buồn cười…

      “Ta về phòng trước, mọi người cứ từ từ ăn. Lý Hưng, chúng ta .” Quan Hương tức giận đến bốc khói, đứng dậy, xoay người rời .

      Lý Hưng làm lễ, cũng theo sát phía sau Quan Hương.
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :