1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59 ( 2 ):

      Bạch Nguyệt vui vẻ ra khỏi rừng trúc, vẫn luôn cười khúc khích. Qua vài ngày nữa thôi, nàng cũng là cao thủ. Đến lúc đó, ngứa mắt ai xông vào đánh cho đầu óc đầy sao, mò đất tìm răng.

      Vừa ra khỏi rừng trúc, chợt nghe được giọng .

      “ Bạch sư muội.” Trang Hàn Phong kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt ra từ cấm địa.

      Bạch Nguyệt cứng đờ tại chỗ, vừa định mạnh lên đánh người, ngờ có người kiếm tới tận nơi rồi. Chờ vài ngày !

      “ Làm gì?” Khẩu khí Bạch Nguyệt chẳng hề thân thiện, lại nghĩ đến cái chuyện xấu hổ tại phòng bếp.

      “ Mặt của sư muội khỏi rồi, tốt quá.” Trang Hàn Phong để ý thái độ của Bạch Nguyệt, vẫn luôn cười dịu dàng nhìn nàng. phiền chán loanh quanh, ai ngờ gặp Bạch Nguyệt tại cấm địa. Chẳng lẽ nàng biết nơi đây cấm vào? Đệ tử Vũ Sơn phái được phép bước vào.

      ” Ừ, khỏi rồi, cám ơn ngươi tặng thuốc.” Bạch Nguyệt nhớ lại, người này tự nhiên tốt bụng tặng nàng lọ thuốc, thái độ cũng mềm mỏng nhiều.

      ” Sao sư muội lại ra từ cấm địa? Nơi này cấm vào.” Trang Hàn Phong lo lắng hỏi.

      “ Haha, chuyện này, có vài nguyên nhân, phải rồi, có gì ? có việc gì ta trước.” Bạch Nguyệt cười ha ha, nhanh chóng bỏ , dù sao sư phụ cũng đồng ý để cho người khác biết việc nàng thường vào cấm địa, càng muốn cho ai biết, đó là nơi ở của cao thủ quái thai, mà còn là sư phụ của nàng.

      ” Sư muội, ta cho Chưởng môn .” Trang Hàn Phong vội vàng .

      Bạch Nguyệt giật mình , ngờ người này lại nghĩ như vậy. nghĩ nàng tưởng định báo cho Chưởng môn, nên mới muốn bỏ chạy. Mà khoan , tự dưng lại đối tốt với mình làm gì? Vô hiến ân cần, phi gian tức đạo!

      “ Sao ngươi lại tốt với ta như vậy?” Bạch Nguyệt dừng lại, quay đầu, nhíu mày nhìn nam tử trước mắt, hỏi thẳng.

      “ Ta……” Trang Hàn Phong ngờ Bạch Nguyệt lại hỏithế, nhất thời ngây ngốc tại chỗ. Ngập ngừng lâu cũng được lời nào.

      “ Trang sư huynh, hay là ngươi có cảm tình với ta?” Bạch Nguyệt lại thẳng, khiến Trang Hàn Phong chỉ biết ngây ngốc nhìn nàng.

      Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng cố nhét bánh bao vào ngực. Dáng vẻ tinh nghịch ấy liền khắc sâu trong lòng. Lần sau gặp, chính là khi nàng cầm kiếm khiêu chiến Mộc Xảo Hề. Hơn nữa, nàng thắng. Vậy mà, nhìn được niềm vui nào gương mặt ấy cả. Tựa hồ, đối với nàng, để điều ấy vào mặt , nàng chỉ khẽ mỉm cười, cho dù mặt lúc ấy còn vết sẹo nhưng chẳng thể che lấp vẻ đẹp lung linh của nàng.

      trả lời, tức là thừa nhận?” Bạch Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, nhìn gương mặt điển trai của Trang Hàn Phong, gằn từng chữ dõng dạc ràng.” Có những việc cần tốt hơn. Nếu như ngươi có cảm tình với ta, cũng nên dừng lại . Ta có người trong lòng. muốn làm lãng phí hời gian và tình cảm của ngươi. Sau này cũng đừng nên tới gần ta, mà cũng đừng đối xử quá tốt với ta. Ta thể chấp nhận, muốn thiếu ngươi cái gì, ngươi hiểu ?”

      Định tiếp , nhưng nhìn Trang Hàn Phong vẫn phản ứng gì, biết nhất thời tiếp thụ được, nhún vai cái, xoay người rời .

      Trang Hàn Phong cứng ngắc tại chỗ, cho đến khi bóng hình Bạch Nguyệt biến mất, mới trấn tĩnh lại. Vừa rồi, y bị cự tuyệt? Y còn chưa thổ lộ gì, vậy mà bị cự tuyệt cách dứt khoát, cho cơ hội. Sao mà thẳng thắn đến vậy! Thậm chí đầu có chút theo kịp. Bước vài bước dài, đuổi theo Bạch Nguyệt, chặn nàng lại.

      “ Làm cái gì? Hay là ta chưa ràng, hay ngươi thèm nghe lọt?” Bạch Nguyệt cau mày, mặt phiền chán.

      ” Muội , ta hiểu mà.” Trang Hàn Phong khẳng định:“ Chỉ là sao muội có thể ngăn cấm người khác có cảm tình với muội chứ?”

      ” Đúng là ta thể. Nhưng ta có quyền từ chối.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt .

      ” Ta…. Từ lần đầu tiên, ta quên được muội.” Trang Hàn Phong lấy hết dũng khí, ra lời trong lòng.

      nhắc thôi , vừa đến lần đầu tiến ấy là Bạch Nguyệt giống như bị giẫm phải đuôi mèo, tức đến độ thể nhảy dựng lên, cào nát mặt .

      Tình , dễ dàng vậy sao? Bạch Nguyệt muốn hét to chất vấn , nàng vốn tin vào cái gì mà ‘ từ cái nhìn đầu tiên’. Có lẽ, lần đầu gặp thấy thích, nhưng tình cảm, là từ từ vun vén mà thành. Cho nên, tình , vừa thấy , phải là ! Vừa thấy , nhưng lại có thể sống chết vì nó, cũng phải ! Nhưng vì tức giận nên Bạch Nguyệt quên mất, từ đầu tới cuối Trang Hàn Phong vốn dĩ chỉ có cảm tình với nàng mà thôi.

      “ Đó là chuyện của ngươi, liên quan tới ta.” Bạch Nguyệt lạnh lùng bác bỏ, rồi quay người bỏ .

      ” Ta…. ta bỏ cuộc.” Trang Hàn Phong tránh đường cho Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt mặt đổi, bỏ nhanh chóng. Trang Hàn Phong sững sờ tại chỗ, nhìn Bạch Nguyệt biến mất. Trong lòng có chút phiền muộn. Nàng cự tuyệt dứt khoát, thậm chí để y có cơ hội mở miệng phản bác. Tại sao chứ? Vì nam tử mắt xanh về cùng nàng hôm qua sao ?

      Bạch Nguyệt trở lại phòng Tô Vũ, phát hai người vẫn còn hứng chí tán gẫu. Gõ cửa cũng chẳng ai thèm chú ý tới. Hết chỗ rồi. Bạch Nguyệt quay về phòng mình.

      Mai đến chỗ sư phụ. Cần vài ngày, nhưng trong mấy ngày đó, làm sao để giấu Lê Ngạo Nhiên? Tuyệt đối thể cho biết chuyện này, nếu biết thế nào cũng phản đối cho xem.

      ………………………………

      Lê Ngạo Nhiên, Lăng Ngôn và Chưởng môn bàn bạc xong xuôi, Chưởng môn liền sai người dẫn bọn họ về phòng khách nghỉ ngơi.

      ngang qua sân, giọng , cũng kém phần kinh ngạc truyền đến.

      “ Lăng đại ca, sao các huynh lại ở đây?” Vốn dĩ, Nhiễm Tử Du cùng đại ca, đại tỷ ngồi đánh cờ tại tiểu đình, đột nhiên nhìn thấy Lăng Ngôn hướng về phía tiểu viện .
      Lê Ngạo Nhiên cũng chả thèm quay đầu, chỉ bỏ lại câu .” Ta về phòng trước đây.”

      Lăng Ngôn có chút rầu rĩ nhìn Nhiễm Tử Du, chỉ phải nhẫn nại đến gần.

      ” Nhiễm công tử, Nhiễm nương.” Lăng Ngôn mỉm cười trả lời.

      Nhiễm Hồng Phượng nhìn Lê Ngạo Nhiên bỏ , giọng điệu hơi mất mát:“ Lê công tử, ngài ấy……”

      “ Ak, mệt, về nghỉ trước.” Lăng Ngôn trả lời.

      “ Lăng đại ca, chẳng phải ngươi chúng ta cùng đường sao? Sao lại đến Vũ Sơn phái?” Nhiễm Tử Du trừng mắt to hỏi.

      “ Haha, đột ngột đổi ý.” Lăng Ngôn ngượng nghịu .

      “ Ak, hóa ra là vậy.” Nhiễm Tử Du gật gù tỏ vẻ, rồi kéo tay áo Lăng Ngôn ngồi xuống.
      Ánh mắt sắc như dao găm của Nhiễm Dạ bắn thẳng về cánh tay Nhiễm Tử Du kéo Lăng Ngôn. Nhiễm Tử Du ngượng ngùng thu tay lại.

      Lăng Ngôn trong lòng cảm thấy buồn cười . người có độc sao ?

      biết Lê công tử và Lăng công tử đến Vũ Sơn phái có chuyện gì?” Nhiễm Dạ lễ phép hỏi.

      “ Chắc cũng giống Nhiễm công tử.” Lăng Ngôn mỉm cười, nhàn nhạt trả lời.

      “ Ak, Lăng đại ca cũng vì Tà giáo?” Nhiễm Tử Du hưng phấn tiếp lời.

      Nhiễm Dạ trừng mắt Nhiễm Tử Du, Nhiễm Tử Du nhất thời yên lặng, ngoan ngoãn ngồi bên. Nhưng trong lòng rất thắc mắc, hiểu sao, đại ca lại cấm nàng thân cận với Lăng Ngôn. ràng huynh ấy dịu dàng, hòa ái dễ gần, vậy mà đại ca lại người ta máu lạnh! Hừ …toàn bừa! hưu vượn!

      Lăng Ngôn nhìn vẻ mặt ủy khuất của Nhiễm Tử Du, bật cười, hiểu ra Nhiễm Dạ thích mình. Trả lời lại.” Đúng vậy. Tại hạ đường lâu ngày, có chút mệt mỏi, xin cáo từ .” Dứt lời, liền đứng dậy rời .

      “ Lăng đại……”

      “ Tiểu muội!” Nhiễm Dạ tức giận, từ lúc nào tiểu muội dám cãi lời ?

      “ Đại ca?” Nhiễm Tử Du ủy khuất nhìn Nhiễm Dạ, hiểu nổi, vì sao đại ca lại ghét Lăng đại ca?

      “ Muội dám nghe lời đại ca, từ nay về sau cho phép ra khỏi Phi Nhạn Sơn trang, bước cũng được!” Nhiễm Dạ bỏ lại câu rồi rời .

      Nhiễm Tử Du mân miệng, nước mắt chảy dài.

      Nhiễm Dạ hơi dừng bước , thở dài , lại tiếp tục về phía trước. Tiểu muội, đại ca muốn tốt cho muội mà thôi. Nam nhân kia, muội thể chọc!

      Nhiễm Hồng Phượng vẫn đứng ngây ngốc chỗ, nàng rất muốn gặp người kia, rất muốn gặp. Vì sao từ trước đến giờ, bao giờ liếc nhìn mình dù chỉ cái? Vì sao……

      ………………………………

      Lê Ngạo Nhiên ngồi trong phòng, nhắm mắt lại, nhưng đều là hình ảnh Bạch Nguyệt, nàng nhăn mặt, nàng tươi cười với mình. Mở mắt ra, có chút tự giễu cười cười, vừa mới tách ra, liền nhớ nàng, mà lần chia tay này, biết là bao lâu, nhớ nàng đến chừng nào đây?

      “ Aizzza, Lê đại Cung chủ, tư xuân đây? Cười tươi như hoa ấy.” Lời thốt ra từ miệng Lăng Ngôn chẳng bao giờ là hay cả. Vừa vào cửa thấy Lê Ngạo Nhiên cười, đương nhiên thể bỏ qua cơ hội để mà trêu chọc được.

      Lê Ngạo Nhiên ngừng cười, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía đó.“ Ngươi trước tiên lo mà diễn cho tốt vai Lăng đại ca .”

      Lăng Ngôn cứng đờ, thèm để ý, ngồi xuống ghế, tự rót trà, hơi uống cạn.“ Ngươi định làm gì?” Lăng Ngôn đặt ly trà xuống , vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lăng Ngạo Nhiên.

      “ Lần này, bỏ qua cho .” Lê Ngạo Nhiên nhắm mắt, người kia, quá nguy hiểm. thể để Bạch Nguyệt có chút thương tổn nào.

      "Sức mạnh của tình , quả nhiên vĩ đại." Lăng Ngôn cất cao giọng.

      “ Muốn chết.” Lê Ngạo Nhiên nhàn nhạt hỏi.

      muốn!” Lăng Ngôn nghiêm túc trả lời như đinh chém sắt .

      “ Vậy câm miệng!” Lê Ngạo Nhiên mở to mắt, trong mắt giấu được lo lắng.
      Kỳ , biết . Người kia đến.

      Thương Lang, nhất định đến lần nữa.

      Màn đêm buông xuống.

      Nguyệt hắc phong cao.

      bóng dáng nhanh nhẹn bay về phía nơi ở của Bạch Nguyệt.
      Last edited by a moderator: 29/4/15
      minhminhle thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60 ( 1) :


      Bạch Nguyệt ngồi bên cửa sổ, loay hoay làm cái gì đó.

      Ăn cơm xong, nàng liền hỏi mượn kim thêu của Tô sư tỷ, bất luận nàng ấy hỏi gì, Bạch Nguyệt cũng chỉ trả lời là muốn vá lại áo. Thải Hà cũng nhất quyết cầu được giúp đỡ. đùa, sao có thể để lộ được. cước đem Thải Hà đạp trở về phòng Tô sư tỷ, rồi mang kim chỉ nhanh chóng chạy về phòng.

      vì cái gì cả, đơn giản muốn thêu cái túi tiền tặng Lê Ngạo Nhiên thôi. Thêu may đơn giản nàng cũng biết, chỉ cần đâm qua đâm lại là được chứ gì, rồi thêu thành hình bán nguyệt, hay cái túi. Nhưng nàng còn định thêu thêm chữ Nguyệt phía , chắc hơi khó tý.

      Bạch Nguyệt cau mày nhìn chữ ‘Nguyệt’ thêu xiêu vẹo, đến nàng nhìn còn cảm thấy buồn cười, sao dám tặng thứ xấu vậy? Này chữ ‘Nguyệt’ liếc qua có thể nhìn ra đó là chữ, nhưng nhìn kỹ thể nhận ra đó là chữ gì.

      Bạch Nguyệt giơ cao túi tiền, miệng lẩm bẩm:“ Xấu như vậy, sao dám tặng? Quên .”

      Đột nhiên, bàn tay vươn ra từ cửa sổ, giật lấy cái túi. Bạch Nguyệt sợ quá, suýt té ngã lên mặt đất.

      Tiếp đó giọng quen thuộc vang lên:“ Chỉ cần là nàng làm, cái gì ta cũng thích.”

      “ Dọa chết người, đột nhiên vô thanh vô tức xuất .” Bạch Nguyệt vỗ vỗ ngực, nhìn gương mặt tuấn mỹ xuất bên cửa sổ, có chút cáu giận .” Huynh biết là dễ chết người lắm hả?”

      “ Cái này xấu, ta rất thích.” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười, nhìn cái túi vừa lấy được. Vừa rồi khi nhìn thấy Bạch Nguyệt ngồi bên cửa sổ thêu thùa, cũng lên tiếng gọi , mà rón rén đến gần. ngờ là nàng may tặng mình. vậy còn bảo xấu quá, muốn tặng. Sao thế được, cho nên mới nhanh tay đoạt lấy.

      “Sao huuynh lại tới đây?” Bạch Nguyệt ghé vào cửa sổ, nhìn Lê Ngạo Nhiên.

      “Cứ ra ngoài .” Lê Ngạo Nhiên trả lời.

      Bạch Nguyệt nghe lời, mở cửa ra ngoài. Lê Ngạo Nhiên hai lời, ôm Bạch Nguyệt, nhảy lên nóc nhà.

      Bóng đêm mênh mông, mọi vật đều như như .

      Hai người ở nóc nhà ngồi xuống. Lâ Ngạo Nhiên vẫn buông tay ôm Bạch Nguyệt.

      , trễ thế này rồi còn đến tìm ta, có chuyện gì sao?” Bạch Nguyệt nhàng tựa đầu lên vai Lê Ngạo Nhiên.

      “Nhớ nàng.” Giọng Lê Ngạo Nhia6n vẫn trong vắt, lạnh nhạt, nhưng khi hai chữ này làm cho Bạch Nguyệt cảm thất ấm áp, ngờ người này lại có thể tỏ tình trắng trợn đến vậy.

      “Ta cũng nhờ huynh!” Bạch Nguyệt mỉm cười, nhắm mắt lại, tựa vào người Lê Ngạo Nhiên, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của , cảm thụ hơi ấm người truyền qua người nàng.

      Hai người cứ thế im lặng ôm nhau, gì nữa.

      “Ngày mai, ta khởi hành. Nàng ở lại đây, ta cũng yên tâm hơn.” Lê Ngạo Nhiên do dự mãi mới quyết định ra.

      Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy?”

      “Ừ, giải quyết càng sớm, càng yên tâm hơn. từ thủ đoạn, ta lo tìm đến nàng.” Lê Ngạo Nhiên trần giọng.

      Quả nhiên, là do tên kia nên Lê Ngạo Nhiên mới vội vã lên đường, toàn thân y tỏa ra sát khí vô cùng nguy hiểm.

      “Huynh phải cẩn thận.” Bạch Nguyệt giờ phút này có muôn ngàn lời muốn , nhưng cuối cùng cũng chỉ được hai chữ ‘cẩn thận’ mà thôi.

      “Ừ, ta biết rồi. Nàng ở lại cũng phải tự chăm sóc bản thân, chờ ta trở về.” Lê Ngạo Nhiêm mỉm cười nhìn Bạch Nguyệt.

      “Vậy huynh phải luôn nhớ ta.” Bạch Nguyệt ngang ngược ôm chặt cổ Lê Ngạo Nhiên, nghiêm túc “Ăn, ngủ, nghĩ, lúc nào cũng phải nhớ ta, trừ lúc đánh nhau thôi, được chứ?”

      “Haha, được rồi.” Lê Ngạo Nhiên bị chọc cười, bởi những lời của Bạch Nguyệt. Nữ nhân này bá đạo, vậy mà lại kiềm lòng mà quý nàng. Cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mê người kia.

      Đáp lại là nụ hôn càng cuồng nhiệt, và đắm say từ Bạch Nguyệt.

      ……………….

      Hôm sau, mới sáng sớm, Bạch Nguyệt bị Thải Hà xông vào thúc giục rời giường.

      “Làm gì vậy hả?” Bạch Nguyệt xoa mắt còn mông lung, mơ hồ hỏi.

      “Chủ tử, ngìa vẫn còn ngủ được sao? Công tử xuất phát, rồi!” Thải Hà vội vàng giúp Bạch Nguyệt mặc quần áo. “Bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp để chào tạm biệt.” Thải Hà nhìn Bạch Nguyệt vẫn bình tĩnh y như cũ, mà nàng lại vội muốn chết. Nhìn lượt khắp phòng, chậu rửa mặt đâu? Có nước ? Phải nhanh chân giúp chủ tử rửa mặt.

      “Ta biết, cần phải gấp gáp. Ta .” Bạch Nguyệt ngáp dài, lại muốn nằm xuống giường.

      “Chủ tử!” Thải Hà vừa giục, vừa khó hiểu.

      từ biệt rồi, sáng nay tiễn nữa. Nếu nữa, ta nhịn nổi.” Bạch Nguyệt xoay người, lại tiếp tục ngủ.

      Thải Hà giật mình, lúc này mới hiểu ra. Chủ tử muốn tiễn, ngài sợ cam lòng mà đòi theo?

      Hiểu ra, Thải Hà cũng khuyên nữa, chỉ là thu dọn quần áo Bạch Nguyệt ổn thỏa, sau đó chuẩn bị ra ngoài.

      lát nữa cùng ta đến nơi, mau thu dọn ít quần áo, và chuẩn bị ít thức ăn. vài ngày mới về.” Bạch Nguyệt nằm giường, quay lưng về phái Thải Hà, lên tiếng dặn dò.

      Thải Hà hỏi nguyên nhân, chỉ gật đầu ra vẻ hiểu ý, rồi cầm chậu rửa mặt thối lui ra ngoài.

      Bạch Nguyệt lẳng lặng nằm, cũng nhắm mắt ngủ. Cứ nhắm lại, hình ảnh lâ Ngạo nhiên với đôi mắt xanh biếc ôn nhu nhìn nàng lại hiển . Mình cũng là, vừa , thương nhớ rồi.

      Bạch Nguyệt từ từ ngồi dậy. Nhưng vẫn cứ ngồi yên đó, suy nghĩ mông lung. Ngay cả khi Thải Hà bưng chậu nước vào cũng hay biết.

      “Chủ tử?” Thải Hà cất tiếng gọi Bạch Nguyệt.

      “Hả?” Bạch Nguyệt ngẩn đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng ấy, nở nụ cười an ủi. “ có gì, suy nghĩ vài việc . Được rồi, ta rửa mặt , ăn cơm xong ta gặp Chưởng môn, ngươi cứ chuẩn bị đồ dùng cần thiết rồi chờ ta trở lại.”

      Thải Hà tìm nữ trang, giúp Bạch Nguyệt mặc đồ. Trở lại Vũ Sơn phái, cần giả nam nữa.

      Mặc xong, Thải hà cũng cảm thấy giật mình, trong lòng than thở chủ nhân quả rất đẹp. Bỗng nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ, đáng lo phải là Lê công tử mới đúng, người xuất sắc như chủ tử, nam nhân nào mà thích chứ?

      Đáng tiếc người trong cuộc lại nghĩ thế, rửa mặt xong lại kéo Thải Hà ăn cơm, rồi thẳng hướng chỗ Chưởng môn mà . Chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

      Báo cho Chưởng môn biết, nàng định đến cấm địa bế quan vài ngày, Chưởng môn nhận lời, chỉ dặn dò Bạch Nguyệt cẩn thận. Xem ra, Chưởng môn hoàn toàn biết Bạch Nguyệt đến cấm địa làm cái gì.
      Last edited by a moderator: 3/5/15
      minhminhle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60 ( 2)

      Khi Bạch Nguyệt trở lại phòng, Thải Hà chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.

      thôi.” Bạch Nguyệt giúp cầm lấy hành lý, trước.

      “ Oa, đẹp quá.” Thải Hà ngắm nhìn rừng trúc , ngừng cảm thán.

      “ Đáng tiếc, xinh đẹp mà nguy hiểm.” Bạch Nguyệt thầm, nàng cũng quên trận pháp đặt tại đây.

      “ Ak, cái gì? Chủ tử gì vậy?” Thải Hà phản ứng kịp.

      “ Bên trong có trận pháp, khiến người ta sinh ra ảo giác, cho ngươi nhìn được hình ảnh mà thâm tâm ngươi mong muốn nhất, khiến ngươi mãi lạc trong đó. được ai cứu chết dần chết mòn.” Bạch Nguyệt trả lời.

      “ Hả?” Thải Hà giật thót, ngờ lại tồn tại pháp trận đáng sợ vậy.

      hồi, cho dù có nhìn thấy cái gì nữa, cũng được tin.” Bạch Nguyệt khẽ thở dài, cất bước vào.

      “ Uhm.” Thải Hà ậm ừ, vội vàng bước theo Bạch Nguyệt.

      Dần dần, Bạch Nguyệt cảm thấy Thải Hà phía sau bước ngày càng chậm dần, cuối cùng là ngừng lại, đứng chỗ cười ngây ngô.

      Bạch Nguyệt thở dài, biết Thải Hà thấy ảo giác, bổ mạnh sau cổ Thải Hà, Thải Hà mềm oặt ngã nhào xuống đất. Bạch Nguyệt cố sức đỡ Thải Hà, kéo về nhà gỗ.

      Đến trước nhà gỗ, cửa được mở sẵn.

      “ Nha đầu, đến?” Ông lão vẫn ngồi tại chỗ, mỉm cười nhìn về phía cửa.

      “ Dạ. Bái kiến sư phụ, người dùng cơm chưa?” Bạch Nguyệt cố sức kéo Thải Hà đặt xuống ghế.

      ăn rồi, đây là người con mang đến?” Ông ngạc nhiên nhìn người ngất xỉu. Ha ha, Chắc là bị nha đầu đánh, là……

      “ Sư phụ, phải làm sao mới nâng cao nội lực cho con?” Bạch Nguyệt cười gượng, nhanh chóng sang đề tài khác.

      “ Đừng nóng….đợi nàng ấy tỉnh lại” Ông lão bí hiểm cười cười.

      ……………………

      Sau lúc lâu, Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm cái thùng nước nóng hầm hập, mới hiểu ra tại sao phải chờ Thải Hà tỉnh lại.

      Giữa phòng chính là thùng nước thuốc, mà phía dưới đốt lửa hừng hực.
      Ông lão cười tủm tỉm chỉ vào thùng gỗ.

      “ Sư phụ, nó dùng để làm gì?” Bạch Nguyệt đổ mồ hôi hột, đừng là để nấu nàng nhé?

      vào.” Hai chữ tiếp theo đạp thẳng Bạch Nguyệt xuống vực sâu, đúng là để cho nàng dùng.

      bị nấu chín, sư phụ” Bạch Nguyệt chảy mồ hôi hột.” Sư phụ, ngài lâu rồi chưa được ăn thịt?”

      “ Nha đầu lung tung cái gì thế? Tối qua vi sư ăn thịt rồi, lửa là để giữ ấm nước thôi, phải giữ lửa riu riu vậy. Tắm hai canh giờ, rồi lại ra ngoài tĩnh tọa nửa canh, rồi lại tắm nữa. được bỏ dở.” Ông lão cảm giác được nghi ngờ trong mắt Bạch Nguyệt, giật giật râu, có chút cáu giận, rồi quay sang dặn dò Thải Hà.“ Phải giữ lửa cháy như vậy.”

      “ Dạ.” Tuy Thải Hà hiểu chuyện này là sao, nhưng biết là giúp Bạch Nguyệt đề cao tu vi. Lập tức gật đầu đồng ý.

      Dặn dò xong, ông lão liền ra ngoài, chỉ nhắc nhở. “Buổi tối đến tìm ta.”

      Thải Hà đóng cửa lại, nhìn Bạch Nguyệt, lại liếc thùng nước nóng hầm hập, nuốt nước miếng. “Chủ tử…”

      Bạch Nguyệt bĩu môi, cởi quần áo, nhấc chân bước vào thùng gỗ.

      Thời tiết vốn oi bức, lại tắm nước nóng thiếu chút nữa khiến Bạch Nguyệt ngất , nhưng nàng vẫn cố giữ đầu óc tỉnh táo.

      Thải Hà săn sóc, ngồi tán chuyện phiếm với Bạch Nguyệt, kể chuyện của mình khi còn bé, cả các chuyện thú vị trong thôn mình ở.

      Hai canh giờ trôi qua, Bạch Nguyệt cả người dường như sắp bị nấu chín, được Thải Hà đỡ ra ngoài ngồi xuống… Cứ lặp lặp lại cho đến tối.

      Thải Hà nấu cơm, Bạch Nguyệt ghé vào bàn nhúc nhích.

      “Nha đầu, thấy sao?” Giọng ông lão vang lên.

      “Sắp chín rồi.” Bạch Nguyệt còn hơi sức để trả lời.

      “Ha ha, sắp chín may rồi. Ngày mai lại tắm nửa ngày nữa, rồi chiều ngâm ở hồ hàn băng.” Ông lão thản nhiên dặn dò.

      Bạch Nguyệt nghe được hai chữ ‘hàn băng’, liền ngẩng đầu lên hỏi. “Sư phụ, định ‘băng hỏa trọng thiên’ vừa hâm nóng, vừa đông lạnh con sao?”

      Ông lão vừa nghe thế, cười rất vui vẻ: “Uhm, tên này cũng tệ.”

      Bạch Nguyệt im lặng, ghé lên bàn, bất động.

      Hôm sau, lại ngâm trong thùng nửa ngày, ăn cơm trưa xong, ông lão dẫn hai người ra phía sau rừng trúc.

      Đó là hồ khói bốc lên che lấp mặt hồ.

      Thải Hà nhìn, ngồi xổm, đưa tay sờ thử, mặt liền biến sắc, lạnh như vậy, sao chủ tử chịu được?

      Ông lão cũng nhiều lời, huy chưởng đánh gãy khóm trúc, rồi cắm sâu xuống hồ. Lấy từ tay áo ra đoạn dây thừng, ném xuống đất, với Thải Hà: “Cột con bé lên gậy trúc, càng chặt càng tốt.”

      đợi Thải Hà trả lời, lấy ra bính sứ, đổ ra 3 viên thuốc, đưa cho Bạch Nguyệt: “Uống vào.”

      Bạch Nguyệt do dự, nuốt chửng, rồi quay sang Thải Hà: “Còn nhìn làm gì, trói lại.”

      Dứt lời, nàng bước xuống hồ băng. Buốt đến tận xương tủy, khiến Bạch Nguyệt run rẩy, nhưng vẫn do dự, tiếp tục từ từ tới bên gậy trúc, cả người đều ngâm trong hồ.

      Thải Hà do dự hết nhìn ông lão lại liếc nhìn Bạch Nguyệt, rồi dùng dây thừng trói đứng Bạch Nguyệt.

      Ông lão ngồi khoanh chân bên hồ, hai mắt nhắm nghiền bắt đầu tĩnh tọa.

      Thải Hà lo lắng đứng nhìn Bạch Nguyệt.

      Giờ phút này, Bạch Nguyệt cảm thấy luồng khí nóng bốc lên ngừng, lan tỏa đến tứ chi, mà xung quanh là nước hồ lạnh như băng, hai cảm giác nóng lạnh cùng lúc xâm nhập, muốn nuốt hết tâm trí của nàng.

      Đau, đau thấu tim. Nỗi đau tê tâm liệt phế. Giống như có người dùng lửa thiêu cháy nàng, lại giống như có người lấy dao nhọn chém xương của nàng thành từng đoạn. Từng lỗ chân lông hò hét, cực kỳ đau đớn.

      Ý thức mất dần, thân thể thể đứng vững. Bây giờ, Bạch Nguyệt mới hiểu ra lý do sư phụ bắt mình trói lại.

      Thải Hà thấy Bạch Nguyệt dần lịm , hoảng hốt.

      “Chủ tử, chủ tử, ngài sao chứ?” Thải Hà liền định tiến lên cởi dây thừng.

      “Dừng tay!” Ông lão lạnh giọng quát Thải Hà.

      “Nhưng…” Thải Hà ủy khuất nhìn, ông ấy lúc nãy còn cười hiền, sao bây giờ lạnh lẽo đáng sợ như vậy. Chủ tử xỉu rồi, giờ giúp có chuyện mất!

      được, chuyện này do chính nha đầu tự chọn, nếu ngươi ngăn cản, nó hận ngươi cả đời. Ngươi muốn vậy sao?” Ông lão mở miệng hỏi, rồi lại nhắm mắt.

      Vừa nghĩ tới Bạch Nguyệt hận mình cả đời, Thải Hà trong lòng liền cảm thấy hốt hoảng. Vội vàng thu tay lại, lo lắng nhìn sắc mặt Bạch Nguyệt càng ngày càng tái nhợt.

      Cho đến khi dương dần ngả về tây, ông lão mới từ tảng đá đứng dậy, đưa tay nắm đoạn dây thừng, chặt đứt, rồi bế Bạch Nguyệt lên.

      Thải Hà nhìn tất cả.

      Ông lão đem Bạch Nguyệt giao cho Thải Hà: “Đỡ con bé về, chăm sóc cẩn thận.”

      Hai mươi năm tuổi thọ, đổi lấy hai mươi năm công lực. Nha đầu, con phải người thường rồi.

      ……

      Khi Bạch Nguyệt tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy được gương mặt Thải Hà ròng ròng nước mắt.

      “Khóc gì?” Bạch Nguyệt cố sức ra mấy chữ, mới phát giọng mình có chút khàn khàn.

      “Sợ chủ tử gặp chuyện may.” Thải Hà nghẹn ngào trả lời.

      phải ta vẫn khỏe sao?” Bạch Nguyệt cố nặn ra nụ cười.

      “Khỏe gì chứ?! Ngài ngủ suốt ba ngày ba đêm!” Nước mắt lại tuôn trào. “Ta sợ lắm, sợ…”

      “Sợ ta tỉnh lại sao?” Bạch Nguyệt mỉm cười, cố gắng ngồi dậy. Xoay xoay thắt lưng, cười : “Chẳng phải tỉnh rồi sao? Ta đói bụng, có gì ăn ?”

      “Có, có!” Thải Hà vui vẻ, vội chạy ra ngoài lấy thức ăn.

      Bạch Nguyệt giương mắt, kinh ngạc phát nàng có thể nhìn rất xa, thậm chí cả vân lá ngoài kia cũng có thể thấy , còn nghe rất tiếng bước chân của Thải Hà ở ngoài cửa. Lại có thể phán đoán nàng ấy được bao xa.

      Bạch Nguyệt vui mừng nhảy xuống giường, lại phát thân thể trở nên nhàng. Bạch Nguyệt muốn chống nạnh cười to, dễ dàng, mình có nội lực. Mình có nội lực thâm hậu.

      đợi Thải Hà trở về, Bạch Nguyệt liền lấy Bách Hoa Tiên bàn, từ cửa sổ nhảy ra ngoài. bãi đất trống, nàng bắt đầu luyện bộ tiên pháp mà Lê Ngạo Nhiên dạy mình. Lúc này, roi tựa như cùng mình tương thông, muốn múa roi ra sao thành như vậy. Quất vào đất, cả lớp đất nổ tung, uy lực khiến người ta líu lưỡi.

      “Nha đầu, có quá đáng vậy? Ta giúp con nâng cao nội lực, vậy mà con còn làm chỗ của ta lộn xộn như thế này.” Giọng ông lão truyền từ phía sau, nhưng ràng có ý trách phạt.

      “Sư phụ!” Bạch Nguyệt cao hứng quay đầu.

      “Ha ha…” Ông mỉm cười nhìn dáng vẻ vui mừng của Bạch Nguyệt.

      “Bây giờ, con có thể đối đầu với tên kia chứ?!” Bạch Nguyệt hỏi trọng điểm/

      thể.” Ông lão thẳng.

      Bạch Nguyệt trầm mặt xuống, nhưng câu tiếp lại khiến nàng muốn nhảy cẫng lên. “ thể đánh lại, ít ra có năng lực chạy trốn.”

      ? Vậy tốt quá.” Bạch Nguyệt vui mừng thu roi, cái tên kia cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng nàng cũng cần phải sợ nữa rồi.

      Bụng réo rắt nghỉ, Bạch Nguyệt sờ bụng, chạy nhanh về phòng tìm đồ ăn.



      Âu Dương Thần Dật lẳng lặng đứng bên cửa sổ, phiền muộn nhìn bên ngoài.

      “Bạch Nguyệt…” Âu Dương Thần Dật cứ lẩm bẩm cái tên này. Ly Nhi, là nàng quên hết sao? Đến cả tên cũng nhớ? Hay là nàng cố tình quên nó?

      “Thiếu gia, chuẩn bị xong.” Vương Dũng ở ngoài cửa bẩm báo.

      biết, xuống , lát sau xuất phát.” Âu Dương Thần Dật đem cây trâm cầm trong tay nắm chặt, rồi bỏ vào ngực.

      Lần này, tự mình áp tải vũ khí lên Vũ Sơn phái. Bởi vì, Ly Nhi ở đấy. Khi nghe Ly Nhi gia nhập Vũ Sơn phái, cũng rất giật mình. Hóa ra, Ly Nhi được người Vũ Sơn phái cứu? Khó trách, tại sao khi ấy thể tìm được nàng.

      “Ly Nhi, chờ ta, ta đến đây. Lần này, ta nhất định mang nàng về. Phải để nàng nhớ lại tất cả.” Âu Dương Thần Dật hít sâu hơi, ánh mắt tràn đầy kiên định. “, nhớ lại cũng sao. Mặc kệ mọi chuyện. Lần này phải dẫn được nàng về. Ly Nhi của ta…”



      Trong gian phòng tối mờ, Thương Lang nghe xong thuộc hạ bẩm báo, cười.

      , người kia lại để mỹ nhân ở lại Vũ Sơn phái. Cái này là khinh thường , hay quá coi trọng lũ phế vật Vũ Sơn phái có thể bảo vệ nàng ta?

      Nụ cười tàn nhẫn lên gương mặt tuấn mỹ, tà ác.

      khi như vậy, nên thân chinh lên Vũ Sơn phái chuyến.
      Last edited by a moderator: 3/5/15
      minhminhle thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 61 (1)

      Bạch Nguyệt ngồi lặng bên cửa sổ, trong lòng đều là bóng hình Lê Ngạo Nhiên. Nhớ , rất nhớ , vô cùng nhớ ! Rất muốn tìm ! Mình bây giờ có thể ở bên cạnh rồi !

      Bạch Nguyệt mỉm cười, nên tìm lúc nào đó cho Chưởng môn, nàng muốn tìm . Về phần Thải Hà, giao cho Tô sư tỷ . Nếu gặp tên kia, nàng có thể chạy trốn, nhưng mang theo Thải Hà, thể thoát thân. Quyết định xong, Bạch Nguyệt càng cảm thấy vui vẻ. Rất nhanh thôi !

      Dùng xong cơm trưa, mặc dù thời tiết oi bức, nhưng tâm tình Bạch Nguyệt lại rất tốt, chuẩn bị ngủ trưa xong tìm Chưởng môn.

      ……………………

      “ Thiếu gia, đến nơi.” Vương Dũng lau mồ hôi, lắm vì sao Âu Dương Thần Dật liều mạng như vậy, đường ngừng giục ngựa chạy tới Vũ Sơn Phái. Việc áp giải binh khí chỉ là việc , bình thường đều do hạ nhân làm, cần gì Thiếu gia phải theo, hơn nữa lại gấp rút như thế.

      Đến cửa Vũ Sơn phái , sau khi đệ tử vào thông báo , liền đưa bọn họ vào.

      Tại Đại sảnh, Chưởng môn biết Chú kiếm phường Thiếu Đông gia tự mình áp giải cũng giật mình kinh hãi, vội sai người chuẩn bị trà chiêu đãi.

      “ Âu Dương công tử, hạnh ngộ. Để công tử phải tự mình tới đây.” Chưởng môn khách khí .

      dối gạt Chưởng môn, lần này tại hạ đến là có chuyện cần nhờ. Chuyến hàng này, coi như là lễ vật.” Âu Dương Thần Dật còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, ra mục đích của mình.

      Chưởng môn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn khách sáo hỏi.” Âu Dương công tử có gì muốn , cứ ngồi xuống từ từ bàn bạc. đường mệt mỏi, uống ly trà .”

      Âu Dương Thần Dật chợt nhận ra mình luống cuống, xấu hổ ngồi xuống, uống ngụm trà bình ổn cảm xúc.

      “ Âu Dương công tử có chuyện gì xin cứ thẳng, chỉ cần Vũ Sơn phái có thể giúp, nhất định chối từ.” Chưởng môn khách khí, mỉm cười. Đệ tử cũng thông báo, vũ khí lần này đều là hàng thượng đẳng, giá trị xa xỉ, phải là thứ lão cầu. Hơn nữa, chỉ cần cầu quá đáng, lão đương nhiên hoàn thành.

      “ Chưởng môn khách sáo rồi. Tại hạ muốn hỏi, trong các đệ tử Vũ Sơn phái, có phải có người tên Bạch Nguyệt, được cứu lên từ vách núi?” Âu Dương Thần Dật vội vàng hỏi. “ Hả? Sao Âu Dương công tử biết? Quả có vị đệ tử kêu Bạch Nguyệt, là nội môn đệ tử.” Chưởng môn nghi ngờ nhìn người trước mặt.

      “ Ta có thể gặp nàng ? chuyện riêng lúc?” Âu Dương Thần Dật kích động, vội vàng .“ Đương nhiên, chuyến hàng này chỉ tặng , về sau có đặt thêm cũng lấy giá thấp.”

      “ Điều này……” Chưởng môn càng nghi ngờ, tuy rất muốn đống binh khí này, nhưng nếu để Bạch Nguyệt gặp nguy hiểm, cái tên mắt xanh thể nào cũng tính nợ lên đầu ông.

      “ Xin Chưởng môn yên tâm, tại hạ có ác ý. Mấy hôm trước có gặp thoáng qua, cảm thấy nàng rất giống tiểu muội Âu Dương Ly, cho nên muốn đến để xác nhận. có ý gì cả.” Âu Dương Thần Dật nhìn thấy Chưởng môn do dự, biết ngay đối phương lo lắng điều gì, đành phải nó mục đích.

      Chưởng môn giật mình, thoáng do dự nhưng cuối cùng cũng gật đầu:“ thành vấn đề, nhưng nếu nàng muốn, xin công tử đừng ép.”

      “ Đương nhiên rồi.” Âu Dương Thần Dật gật đầu“ biết khi nào có thể gặp nàng? Bây giờ có được ?”

      “ Ta hiểu tâm trạng lúc này của Âu Dương công tử, xin mời đến tiểu đình tại hậu viện chờ, ta sai người gọi nàng đến.” Chưởng môn đồng ý.

      “ Vậy , đa tạ Chưởng môn .” Âu Dương Thần Dật cảm kích chắp tay hành lễ, theo đệ tử ra hậu viện.

      Hóa ra Bạch Nguyệt là tiểu muội của người này. Chưởng môn cười bất đắc dĩ. Đáng tiếc, muốn thuyết phục Bạch Nguyệt đồng ý theo về quả rất khó.

      Kỳ từ khi Âu Dương Thần Dật ra, lão nhận thấy gương mặt hai người có đôi nét giống nhau, có lẽ, dối. Cho dù là thế, sao chứ...

      Bạch Nguyệt còn ngủ bị gọi dậy, là Chưởng môn mời.


      Khó chịu dụi mắt, Bạch Nguyệt lầm bầm ngồi dậy. Ghét nhất là ngủ bị người ta quấy rầy, nhưng vậy cũng tốt, nàng cũng định gặp Chưởng môn để với ông về việc nàng quyết định tìm Lê Ngạo Nhiên.


      Ngáp dài, để đệ tử truyền tin trước, Bạch Nguyệt lau mặt, cho tỉnh táo, rồi cầm theo Bách Hoa Tiên ra khỏi phòng.


      Vào đại sảnh, Chưởng môn chỉ là có người chờ ở hậu viện, Bạch Nguyệt ngẫm nghĩ, quyết định cứ gặp rồi cho Chưởng môn sau, hỏi đường đến hậu viện, Bạch Nguyệt lập tức vào.


      Nắng chiếu xuyên qua tán đại thụ thành những chấm mặt đất, ve kêu râm ran.


      Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời chói chang, nóng bức.


      đến nơi nhưng lại có người. Người đâu? Bạch Nguyệt kiên nhẫn nhíu mày, bây giờ nàng chẳng hứng chơi trò trốn tìm đâu. Đột nhiên có tiếng động rất vang lên, nhưng Bạch Nguyệt vẫn nghe được, liền xoay người quay lại, là Âu Dương Thần Dật.


      "Là ngươi!" Bạch Nguyệt kiên nhẫn, nhưng cũng ngạc nhiên.


      "Ly Nhi! Là ta, là đại ca!" Âu Dương Thần Dật cảm thấy Bạch Nguyệt vui, cảm thấy đau lòng. Sao Ly Nhi của lại nhìn như vậy? Vì sao chứ? Ánh mắt hâm mộ, quan tâm đâu rồi? Sao lại biến thành như vậy?


      "Ta , ngươi nhận lầm người!" Bạch Nguyệt kiên nhẫn trả lời, thầm thêm câu, lại còn theo đến tận đây, phiền. Nam tử này dáng dấp rất tuấn, nhưng nàng nhìn lại thuận mắt tý nào, chính nàng cũng chả hiểu vì sao nữa.


      "Ly Nhi, muội quên hết rồi sao?" Âu Dương Thần Dật vội vàng hỏi, vội vã lấy ra cây trâm cài đưa tới trước mặt Bạch Nguyệt. "Muội nhìn xem, đây là trâm cài của muội, cũng chính là cái muội dùng để cào mặt!"


      Bạch Nguyệt nhíu mày:" Ta nhớ !"


      "Ly Nhi!" Âu Dương Thần Dật còn muốn tiếp, bị Bạch Nguyệt tức giận cắt lời.


      "Vị công tử này, ta câu nào ngươi , câu nào giả nữa." Bạch Nguyệt châm chọc. "Ta nhớ ngươi cứu ta lên, nhưng ngươi cái gì nhỉ? Là nương tử chưa gả, rồi sau đó? Ta bị đánh gần chết, lại còn bị đẩy xuống vách núi nữa."


      Âu Dương Thần Dật vừa nghe, mặt đổi sắc, há mồm định giải thích. Bạch Nguyệt phất tay ngăn cản, tiếp tục:" Giờ chạy đến đây lại là muội muội, ngươi thấy là buồn cười lắm sao? Vì ngươi thích ta, lấy cớ giống muội muội, để thay thề?" Bạch Nguyệt chút lưu tình, như từng dao cứa vào da đến ứa máu.


      Âu Dương Thần Dật lảo đảo, lùi về đằng sau, lòng đau như cắt, sao lại thành thế này? Vì sao lại lạnh lùng hơn cả người dưng? ràng là Ly Nhi đứng trước mặt! Tại sao lại xa lạ đến thế?


      "Còn chuyện gì nữa ? xin cáo từ!" Bạch Nguyệt khinh thường nhìn. Nếu ngươi quan tâm đến chủ nhân trước của cơ thể này, sao lại nỡ để người ta tổn thương nàng? Nếu có năng lực bảo vệ nàng, cần gì lại đau khổ dây dưa?


      "Ly Nhi! , nàng chính là Ly Nhi của ta! vai phải có vết bớt hình hoa mai, đúng ?" Âu Dương Thần Dật khuôn mặt tràn đầy bi thương, chợt nhớ lại vết bớt đặc thù vai Âu Dương Ly.


      "Có sao, mà sao?" Bạch Nguyệt chẳng thèm quay đầu, giọng châm chọc. Đúng là vai nàng có vết bớt, nhưng vậy như thế nào?


      "Nàng quả nhiên là Ly Nhi! Ly Nhi, cùng ta trở về ? Phụ thân vẫn còn chờ muội ở nhà!" Giống như nắm được phao cứu sinh, Âu dương Thần Dật như từ tuyệt vọng tìm thấy ánh sáng hi vọng.


      "Ta phải Âu Dương Ly. Công tử, xin ngươi nghe cho kỹ, tên ta là Bạch Nguyệt, nguyệt của trăng, bạch của trắng." Bạch Nguyệt xoay người, gằn từng chữ ràng, nặng nề . "Ta thích có người gọi lầm tên, đây là lịch ! Nghe chưa?!" Bạch Nguyệt quắc mắt Âu Dương Thần Dật, trong mắt toàn chán ghét.


      "Bạch Nguyệt......" Âu Dương Thần Dật khó khăn từng chữ, đau khổ lên gương mặt khiến ai cũng đau lòng.


      Nhưng Bạch Nguyệt chẳng mảy may cảm động, chỉ gật đầu cái rồi . "Được rồi, lần này gọi sai. Nếu còn dám gọi lần nữa, đừng trách ta!" Đôi mắt Bạch Nguyệt lạnh lẽo, chằm chằm nhìn Âu Dương Thần Dật mà tim đập thình thịch.


      Âu Dương Thần Dật vẻ mặt đau thương, sâu nhìn Bạch Nguyệt.


      "Vậy , Bạch Nguyệt, ngươi là Bạch Nguyệt......" Âu Dương Thần Dật che ngực, đơn giản vì nơi đó đau quá, đau đến mức khiến nên lời. Được rồi, mặc kệ nàng tên gì, nhưng nàng vẫn mãi là nàng, nàng là của ta, ta nhất định phải mang nàng về!


      "Công tử tìm ta vì xác định chuyện này đúng ? tại xong, vậy chẳng còn gì để ." Bạch Nguyệt xoay người rời .


      Âu Dương Thần Dật định tiến lên, nhưng ngừng lại. Nếu cứng rắn cướp người ở Vũ Sơn phái quả là sáng suốt, như vậy chỉ có thể chờ, chờ thời cơ đến. Nhìn Bạch Nguyệt càng lúc càng xa, Âu Dương Thần Dật xiết chặt tay đến trắng bệch, móng đâm sâu vào da thịt cũng để ý, máu dần chảy, rơi đất, nở những đóa hoa máu dã.


      Bạch Nguyệt nhanh chân vào đại sảnh, tìm Chưởng môn. Chưởng môn nhìn sắc mặt Bạch Nguyệt được vui, liền đoán ngay được kết quả.


      "Con muốn ra ngoài tìm Ngạo Nhiên." Bạch Nguyệt thẳng vào vấn đề, ra mục đích của mình.


      "Hả?" Chưởng môn há hốc miệng, lập tức lắc đầu như đánh trống bỏi. " được, gì cũng được, cầu ta phải trông chừng ngươi!"


      "Hừ! Hỏi sư phụ , bây giờ chẳng lẽ ta có năng lực tự bảo vệ mình sao?" Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn Chưởng môn, nàng tin Chưởng môn cảm nhận được thay đổi của nàng.


      Chưởng môn há hốc miệng, ngay khi thấy Bạch Nguyệt, ông nhận ra hơi thở của nha đầu này có biến hóa, nhưng dám xác nhận. Đơn giản vì, ông tin có người dám đổi sinh mệnh để lấy sức mạnh! Nhưng trước mắt ông lại có người, nha đầu ngốc này!


      "Chưởng môn sớm biết người trong đình? Được chỗ tốt gì thế" Bạch Nguyệt cười giảo hoạt.


      Chưởng môn bị cười, trong lòng có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn lời chính nghĩa:" có, chẳng có gì cả."


      "Được rồi, được rồi, nữa. Ta cho ngài câu, rồi hạ sơn. Còn Thái Hà nha đầu, xin nhờ ngài chăm sóc hộ." Ánh mắt Bạch Nguyệt lộ ra kiên định.


      "Quyết định rồi sao?!" Chưởng môn nghiêm nghị hỏi.


      "Ukm, quyết định." Bạch Nguyệt gật đầu, trầm mặc. giờ, chắc Lê Ngạo Nhiên đến kinh thành?


      "Như vậy, ta cũng ngăn con nữa, ta dùng bồ câu đưa tin cho , nhưng ta cũng tung tin ra ngoài là con vẫn ở Vũ Sơn phái." Chưởng môn lo lắng, chỉ sợ nơi đây bị người theo dõi.


      Bạch Nguyệt ngẩn ra, lập tức hiểu được, trong lòng ấm áp. "Cảm ơn Chưởng môn."


      "Aizza, đừng cảm tạ, mau thu dọn xuống núi , nhưng ta có điều kiện." Chưởng môn trầm giọng. "Lần này ta cũng phái người đến kinh thành làm việc, cùng lúc đồng hành với con, tiện thể chiếu ứng lẫn nhau."


      "Dạ." Bạch Nguyệt gật đầu, việc , ai cùng cũng chẳng sao. Chỉ cần đến được kinh thành gặp , chỉ cần được ở bên .


      "Được rồi, thu dọn đồ đạc . canh giờ sau, đến đây." Chưởng môn phất tay, ý bảo Bạch Nguyệt có thể .


      "Được, cám ơn Chưởng môn." Bạch Nguyệt sung sướng lui xuống.
      Last edited by a moderator: 10/5/15
      minhminhle thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 61 ( tiếp )

      Thu thập xong, Bạch Nguyệt tới đại sảnh gặp mặt người đồng hành với nàng.

      Trang Hàn Phong!

      “ Sao lại là ngươi?” Bạch Nguyệt nhíu mày, có chút vui.

      “ Vì sao lại thể là ta?” Trang Hàn Phong cười cười. Nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, thấy bước chân nhàng của Bạch Nguyệt, lại cảm nhận được nội lực của Bạch Nguyệt tầm thường, khác xa mấy ngày trước. Chẳng lẽ bị ảo giác ?

      cùng . Ta tự .” Bạch Nguyệt chỉ vào Trang Hàn Phong, .

      “ Vậy được, Lục sư huynh của ngươi còn có việc khác, đành phải để Trang Hàn Phong làm. Nếu ngươi muốn, vậy được rời Vũ Sơn phái.” Chưởng môn cứng rắn . Để nàng vì nàng có năng lực nhất định, nhưng giờ lại cự tuyệt người đồng hành, vậy làm sao có thể. Ông cũng biết , nếu Bạch Nguyệt kiên quyết bỏ , chắc chắn có cách bỏ trốn, ông cũng có cách ngăn cản.

      “ Hừ!” Bạch Nguyệt bất mãn, cũng phản đối nữa, mang tai nải trước. Chưởng môn nhìn Bạch Nguyệt tức giận bỏ , cười bất đắc dĩ.

      Trang Hàn Phong hành lễ với Chưởng môn xong, rồi vội vã đuổi theo.

      Xuống chân núi, có người chuẩn bị sẵn ngựa.

      Bạch Nguyệt nhìn ngựa, hoàn toàn im lặng. Nghe tiếng bước chân phía sau đến càng gần, tim càng đập loạn, chẳng lẽ phải với , nàng biết cưỡi ngựa.

      Trang Hàn Phong nhảy lên ngựa, thấy Bạch Nguyệt vẫn đứng im chỗ, mới chợt hiểu.” Bạch sư muội biết cưỡi ngựa sao?”

      “ Đúng vậy, biết! biết cũng chẳng chết người!!!” Bạch Nguyệt cáu giận, nhìn chằm chằm con ngựa trước mặt mình. Giờ phải làm sao? bộ đến trấn rồi thuê xe ngựa? Lần đầu tiên, Bạch Nguyệt hận mình biết cưỡi ngựa, tốc độ xe ngựa rất chậm. Nếu thế, biết bao giờ mới đến kinh thành? Nhất định phải bỏ ít thời gian để học!

      “ Bạch sư muội, nếu hai ta cưỡi con, trời nóng vậy, muội như thế bị cảm nắng.” Trang Hàn Phong xoay người xuống ngựa, .

      cần, nếu ngươi thấy nóng cứ trước , đến trấn chờ ta. Ta mua cỗ xe.” Bạch Nguyệt cắn răng .

      Trang Hàn Phong giật mình, đột nhiên nhớ tới Bạch Nguyệt từng , nàng có thể từ chối ý tốt của người ta. Tự nhiên trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, đây là cách nàng từ chối sao?

      Nhìn bóng hình Bạch Nguyệt chậm chạp bước , ánh mắt Trang Hàn Phong thoáng qua nhàn nhạt đau thương, nhưng cũng liền đuổi theo.

      “ Cứ thế này cũng phải biện pháp tốt, nếu Bạch sư muội chê, để ta dạy sư muội được ? Như thế mau đến kinh thành hơn.” Trang Hàn Phong mơ hồ cảm nhận được, nàng đến kinh thành là vì tìm nam tử mắt xanh kia. Nhưng thấy nàng cố gắng thế, lại……

      Bạch Nguyệt quay đầu, nhìn Trang Hàn Phong lúc, cảm nhận được lòng giúp mình , nàng ngượng ngùng mở miệng.” Có thể sao?”

      Trang Hàn Phong nhịn được, cười trìu mến, .” Đương nhiên.” Luyến tiếc dời ánh mắt, Bạch Nguyệt đáng .

      Bạch Nguyệt do dự, cũng nhàng nhảy lên ngựa.

      Nhìn Bạch Nguyệt ghì chặt lấy ngựa, Trang Hàn Phong cười trấn an nàng “ cần sợ, đạp chân ở đây, từ từ từng bước, cần ghì chặt bụng ngựa, cứ thả lỏng. Cảm thấy ngựa chạy nhanh liền lạp dây cương.”

      Trang Hàn Phong làm mẫu, nhanh chóng xoay người lên ngựa. Tầm nhìn trải rộng mênh mang. Hóa ra tự mình cưỡi ngựa là cảm giác này đây, Bạch Nguyệt còn ôm ghì ngựa nữa, có nội lực giúp nàng nhanh chóng ổn định thăng bằng.

      nhàng thúc ngựa, chạy vọt lên đầu.

      Gió thổi ngược, lướt qua da lành lạnh, cảnh vật bên đường ngừng lùi lại. Bạch Nguyệt nhịn được bật cười.

      Chờ ta, Ngạo Nhiên, chúng ta nhanh chóng gặp lại, và bao giờ xa cách nữa. Muốn nhanh hơn nữa, để càng sớm gặp lại.

      Trang Hàn Phong nhìn theo bóng hình Bạch Nguyệt, thúc ngựa đuổi theo. Thấy Bạch Nguyệt cười vui vẻ, cảm thấy mãn nguyện rồi , nếu thời gian cứ dừng ở đây tốt biết bao.

      Hai người ra sức quất ngựa chạy , trước khi trời tối, kịp đến trấn tìm khách điếm ở trọ.

      Bởi vì Trang Hàn Phong dạy nàng cưỡi ngựa, nên thái độ của Bạch Nguyệt với cũng dịu nhiều, ngập địch ý như trước.

      Dùng xong cơm, trời cũng tối.

      Trăng sáng cao, gió mát phơ phất.

      Bạch Nguyệt nhìn đom đóm bay quanh, mỉm cười. Chợt nhớ đến khi còn ở Hiền Vương Phủ, Lê Ngạo Nhiên bắt đom đóm cho nàng.

      Đẩy cửa ra, Bạch Nguyệt nhàng nhảy lên nóc nhà. Nhìn sao sáng trời, trong lòng lại nhớ đến Lê Ngạo Nhiên.

      Ngạo Nhiên, có phải cũng nhớ mình?

      Bạch Nguyệt lấy ra ngọc bội trong lòng, vuốt ve đóa sen chạm khắc phía . đó vẫn còn hơi thở của , tốt quá, lại nhớ đến cái túi tiền xấu xí kia, thế mà lại coi như báu vật mà giữ gìn, Bạch Nguyệt nở nụ cười.

      Đột nhiên, phía sau có tiếng động truyển đến. Khi tu vi tăng, chút xíu động , nàng cũng có thể lập tức cảm ứng được.

      Bạch Nguyệt Đột lập tức quay đầu nhìn, là Trang Hàn Phong.

      “ Sư muội nhìn gì vậy?” Trang Hàn Phong mỉm cười hỏi, nhưng trong lòng vô cùng ngạc nhiên, hóa ra Bạch Nguyệt có nội lực, mà còn là thâm hậu, phải ảo giác. Khi nàng nhảy lên nóc nhà, hiểu ra, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, sao có thể?

      nhìn cái gì cả.” Bạch Nguyệt cất ngọc bội vào ngực, trả lời.” Còn ngươi?”

      “ Ngắm trăng.” Trang Hàn Phong nghiêng đầu trả lời.

      “ Vậy ngươi xem , ta xuống trước .” Bạch Nguyệt đứng dậy, chuẩn bị nhảy xuống.

      “ Muội,…. Ghét ta vậy sao?” Trang Hàn Phong sắc mặt trở nên ảm đạm, giọng buồn buồn hỏi.

      Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn Trang Hàn Phong:“ , ta cũng ghét ngươi.” Ở trong lòng Bạch Nguyệt, ra ghét Trang Hàn Phong. Khi mặt nàng vẫn còn sẹo, đưa thuốc cho nàng, hôm nay còn dạy nàng cưỡi ngựa. ra, nàng rất cảm kích .

      Trang Hàn Phong khó hiểu, vội vàng hỏi:“ Vậy tại sao đối với ta như vậy?”

      Bạch Nguyệt cúi đầu, cười :“ Ta ghét ngươi, nhưng ngươi quên sao? Ta có thể cự tuyệt lòng tốt của ngươi.”

      “ Nhưng lần này ta chỉ muốn ngồi cạnh, tán gẫu và ngắm trăng với muội thôi.” Trang Hàn Phong vẻ mặt có chút khổ sở, vì sao Bạch Nguyệt cứ nhìn thấy là tránh né như bệnh dịch vậy.

      Bạch Nguyệt lắc đầu cái, nhàng :“ muốn quá gần gũi với ngươi, muốn cho ngươi hi vọng để cuối cùng phải thất vọng. Đây cũng vì tốt cho ngươi. Có những chuyện càng kéo dài càng tốt.”

      “ Muốn trò chuyện cũng được sao?” Trang Hàn Phong lại càng thêm khốn khổ, cần gì tuyệt tình đến vậy? chừa cơ may nào.

      “ Chỉ là ta có thói quen giải quyết ràng mọi chuyện trước khi để phát sinh cố mà thôi.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt trả lời, Trang Hàn Phong, đây là vì tốt cho ngươi.

      “ Muội quá tàn nhẫn.” Trang Hàn Phong nghiến răng, nặng nề ra câu.

      Bạch Nguyệt nhún vai, trả lời, bay xuống nóc nhà, tàn nhẫn? Vậy mới tốt cho ngươi, chẳng lẽ cứ để mặc ngươi gần gũi với ta, rồi mới cự tuyệt, vậy mới là nhẫn tâm .

      đêm lại trôi qua.

      Hôm sau, hai người lên đường.

      đường hai người đều im lặng, gì, khí có chút kỳ quái.

      ……………………

      Kinh thành. con bồ câu trắng đậu bên cửa sổ, Lê Ngạo Nhiên lên, bắt lấy, xem thư buộc dưới chân.

      "Lão Hồ Ly lại có chuyện gì?" Lăng Ngôn tựa vào ghế, hỏi.

      Đột nhiên, Lê Ngạo Nhiên nắm chặt tay, sắc mặt lạnh xuống.

      "Có chuyện gì?" Lăng Ngôn nhận ra Lê Ngạo Nhiên có gì ổn.

      "Nàng rời Vũ Sơn phái đến tìm ta!" Lê Ngạo Nhiên rít qua kẽ răng.

      "Cái gì? Bạch Nguyệt đến đây?" Lăng Ngôn há hốc miệng, quá liều lĩnh, với cái gương mặt họa thủy kia, và cả công phu của nàng nữa, suốt đường có thể được bình an sao?

      "Lão Hồ Ly nội lực của nàng được nâng cao, còn phái vị nội môn đệ tử theo." Lê Ngạo Nhiên nhắm mắt chặt. Nâng cao nội lực? Khi trước, nàng có hỏi, nhưng bị từ chối. Quả biết cách, nhưng tuyệt đối để nàng nếm thử! , đừng như những gì nghĩ!

      "Thế sao?" Lăng Ngôn nghi ngờ, nhưng cũng lo lắng.

      "Ta lập tức sai người tìm nàng." Lê Ngạo Nhiên phất tay, bay ra ngoài. Thầm đau, nha đầu ngốc nghếch, sao nàng lại liều vậy chứ? Lại cảm thấy bất an, muốn gặp nàng, lập tức nhìn thấy nàng, thấy nàng an toàn đứng trước mặt !

      _____________

      Trong cốc, con đường quanh co chạy dài.

      Hai bên sườn núi, nhìn kỹ nhìn ra có người mai phục.

      "Hừ, chậm quá." Mộc Xảo Hề ngồi tảng đá cao, kiên nhẫn nhìn chằm chằm con đường bên khe núi. Bỏ ra vạn lượng bạc để mua tin chắc lầm. Con tiện nhân kia rời Vũ Sơn phái, đến kinh thành. Vậy chắc chắn phải ngang đây! Hừ, quả là trời giúp nàng, nếu ả kia vẫn ở lại Vũ Sơn phái nàng có cách nào ra tay. Dù sao cao thủ Vũ Sơn phái nhiều như mây, huống chi còn có Chưởng môn bí hiểm kia. Nhìn cung thủ và ám vệ xung quanh, Mộc Xảo Hề vừa lòng, cười. Lần này, để xem con tiện nhân kia chạy đâu! Tốt nhất là có thể bắt sống, để mình từ từ chơi đùa.

      Hơi nghiêng đầu, lại liếc đến mái tóc đen dài đến thắt lưng của Thương Lang, nhắm mắt ngồi tảng đá. Hơi thở tà mị khiến người ta rét mà run, khí chung quanh như bị đông lại, ai dám lại gần .

      Hừ, tên hỗn đản này! Khi trước trơ mắt nhìn nàng bị phế mà cứu giúp. Thù này nhất định phải báo! Chờ xử lý con tiện nhân Bạch Nguyệt xong rồi mới xử .

      Nhưng đến đây làm gì? Nàng tin tốt đến mức ở đây bảo vệ nàng. Mục đích của là gì đây?

      Mộc Xảo Hề lại liếc nhìn con đường phía dưới.

      Cuối cùng có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.

      Hai người cưỡi ngựa dần tiến vào khe núi.

      "Haha, Bạch Nguyệt......" Mắt Mộc Xảo Hề hề che giấu độc ác, hiểm, cuối cùng cũng đến rồi. Hất tay ra hiệu cho cung thủ chuẩn bị, khi liếc nhìn sang bên kia Thương Lang biến mất.

      Tên kia đâu? Mộc Xảo Hề hoảng hốt. thể để phá hư chuyện của nàng. Giương mắt tìm kiếm Thương Lang, lại phát lao xuống khe núi.

      Cái người điên này, định làm gì thế?! Chẳng lẽ cũng thích Bạch Nguyệt? Ngẫm lại quả có khả năng, nhớ lại khi cứu mình, tuôn ra mấy lời ngả ngớn, gạ gẫm Bạch Nguyệt. Con tiện nhân kia với cái bộ dạng ấy, quả có thể dụ dỗ tên thần kinh kia. Nghĩ đến đây, Mộc Xảo Hề cảm giác như bị mèo cào, hừ! Hủy dung ả ta xem còn có ai liếc mắt nhìn ?!

      Nếu có thể, để cung thủ diệt luôn thằng điên này cũng được. hiểu nổi, sao phụ thân lại phải khép nép với như thế, lại còn luôn dặn nàng phải vì đại cục thể đắc tội với . Để xem khi cả rừng tên lao tới, chạy kiểu gì? Ở nơi này giết cũng tốt lắm! Cái gì đại cục, những thứ này liên quan gì đến nàng?

      ...............

      Bạch Nguyệt nhíu mày nhìn con đường qua khe núi. Con đường này hẹp quá, chỉ vừa đủ cho chiếc xe ngựa, rồi lại ngẩng đầu nhìn dãy núi hai bên. Cứ có cảm giác gì đó đúng.

      nhàng ghì ngựa, Bạch Nguyệt dừng lại.

      "Bạch sư muội. Làm sao vậy? Sao đột nhiên dừng lại?" Trang Hàn Phong khó hiểu.

      " đúng, ta vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ." Bạch Nguyệt nhìn đỉnh núi phía xa. Là cái gì rung trong gió.

      "Kỳ lạ?" Trang Hàn Phong cũng nheo mắt, nhìn theo hướng ánh mắt Bạch Nguyệt, nhưng thấy gì cả. " có gì mà."

      "! Quay đầu lại!" Bạch Nguyệt đột nhiên thét lên, giật cương, thúc ngựa quay lại.

      Trang Hàn Phong giật mình, cũng bắt đầu mơ hồ cảm thấy có gì ổn, vội vàng chạy theo.

      Bạch Nguyệt rút Bách Hoa Tiên, quất vào ngựa của Trang Hàn Phong, ngựa đau chạy như điên về phía trước.

      "Bạch sư muội, ngươi làm gì thế?" Trang Hàn Phong kinh ngạc, quay đầu nhìn Bạch Nguyệt.

      “Chạy mau, chúng ta tách ra chạy, nếu gặp tên kia, chúng ta phải là đối thủ của đâu. Gặp lại ở trạm dịch tại kinh thành. Nghe ta ! Ta sao đâu! Xin ngươi đấy!” Giọng Bạch Nguyệt hết sức nghiêm túc khiến Trang Hàn Phong bắt đầu lo lắng.

      Nghe giọng điệu Bạch Nguyệt, dường như có gì đó rất nguy hiểm, nhưng là cái gì?

      Ở ngã ba đường, hai người mỗi người ngã.

      Thương Lang lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nhưng cũng rất tò mò. Ah, mới gặp mấy ngày thôi, vậy mà nội lực của tiểu mỹ nhân lại tăng lên rất nhiều.

      Mộc Xảo Hề ngồi đỉnh núi, vô cùng tức giận. Con tiện nhân kia, ràng muốn chạy vào bẫy, thế mà lại quay đầu chạy mất?

      “Đuổi theo!” Mộc Xảo Hề cực kỳ tức giận dậm chân. Ngoan độc nhìn theo bóng hình Bạch Nguyệt dần biến mất. Tuyệt đối thể để ả chạy mất!

      “Tiểu mỹ nhân, nàng chạy nhanh thế để làm gì?” Giọng Thương Lang ngả ngớn phía sau.

      Qủa nhiên! Tên này ở ngay gần nàng. Nhưng sao biết nàng rời Vũ sơn phái , lại biết khi nào nàng qua đây? Bạch Nguyệt suy nghĩ, nhưng giờ phải là lúc. Những gì mà nàng cảm nhận về , chỉ có chữ ‘Nguy hiểm’, tưởng tượng ra hậu quả khi rơi vào tay , Bạch Nguyệt liền phát lạnh.

      Bạch Nguyệt nghe tiếng gió vi vút bên tai, lại càng bối rối. Cố nín nhín, ép bản thân phải bình tĩnh. thể để bị bắt.

      Thương Lang nhàng bay vút lên ngọn cây, nhìn Bạch Nguyệt ngừng giục ngựa chạy về phía trước, khẽ cười, tên độc trong tay bén nhọn bắn về phía con ngựa của Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng ngực kêu, lạnh toàn thân. Trước khi ngã ngựa, thi triển khinh công nhảy xuống, vững vàng đứng mặt đất. Nhìn con ngựa dần biến thành đen, sắc mặt Bạch Nguyệt càng thêm nặng nề.

      Thương Lang cũng đuổi theo, dừng lại, hai tay ôm trước ngực, mỉm cười nhìn vẻ mặt phòng bị của Bạch Nguyệt.

      “Tiểu mỹ nhân, về cùng ta , được ?” Mắt Thương Lang lóe lên cái nhìn độc ác như loài lang sói, nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt.

      “Nếu ta muốn sao?” Bạch Nguyệt cười .

      cũng phải . Nếu muốn bị thương, ngoan ngoãn theo ta.” Thương Lang quan sát gương mặt trắng nõn của Bạch Nguyệt, cười . “ nương xinh đẹp như vậy, nếu để bị thương, ta đau lòng lắm đó~~~”

      “Bà tám, lắm chuyện.” Bạch Nguyệt rút Bách Hoa Tiên, thanh lạnh lẽo.

      Thương Lang biến sắc, há hốc: “Ngươi gọi ta là gì?”

      “Bảo ngươi bà tám! Lảm nhảm vô nghĩa!” Bạch Nguyệt lớn tiếng . “Muốn động thủ ra tay , cần quái gì mà lắm lời như đàn bà vậy?” Bạch Nguyệt cười , cố ý khiêu khích Thương Lang, muốn tranh thủ thời cơ sơ ý mà chạy trốn.

      ? Chờ bắt được nàng, để cho nàng biết, ta có phải nam nhân hay ?” Thương Lang cười độc ác.

      Bạch Nguyệt nắm chặt Bách Hoa Tiên, mắt lạnh nhìn nam tử tà mị trước mắt.
      Last edited by a moderator: 10/5/15
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :