1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57 : ( 1 )


      Dọc đường , Bạch Nguyệt chỉ im lặng, gì.

      Đoan Phù Dung lúc bắt đầu vẫn luôn uyên thuyên, thấy Bạch Nguyệt để ý, cũng dám tiếp lời, may có Thải Hà giúp nàng đỡ xấu hổ. Hai người câu được câu trò chuyện.

      Nhưng Bạch Nguyệt lại cảm thấy khó chịu, nghe sao mà giống ruồi bay vo ve bên tai ấy.
      Giữa trưa, xe ngựa ngừng lại. Gần đây có thôn xóm nào. Xuống xe, Thải Hà nhanh chóng lấy lương khô và nước ra chia đều cho mọi người, chuẩn bị nghỉ ngơi lát rồi mới lên đường.

      Bạch Nguyệt tới ven đường, tựa vào gốc đại thụ nghỉ ngơi. Gió nhàng thổi lướt qua mái tóc dài của nàng, như có như trêu đùa gò má nàng , Lê Ngạo Nhiên lẳng lặng tới ngồi xuống bên cạnh.

      “ Mệt lắm à?” Lê Ngạo Nhiên dịu dàng hỏi.

      sao.” Bạch Nguyệt lắc đầu, nhưng lòng cảm thấy Lê Ngạo Nhiên quá chiều chuộng làm nàng băn khoăn. Ôn nhu trả lời:“ Cảm ơn huynh. Cảm ơn huynh bao dung tính tùy hứng của ta”.

      “ Ngốc quá , sao lại cảm ơn chứ?!” Lê Ngạo Nhiên sủng nịnh mỉm cười.

      Đoan Phù Dung nhàng đến bên cạnh Thải Hà, vẻ mặt có chút thẹn thùng. Thải Hà nhìn Đoan Phù Dung có gì muốn nhưng cứ ngập ngừng, khỏi bật cười. Vỗ bụi cỏ bên cạnh, có ý bảo nàng cũng ngồi xuống.

      Đoan Phù Dung nhìn bụi cỏ, cúi đầu, ánh mắt thoáng lộ vẻ căm ghét, nhưng lại mau chóng biến mất. Xấu hổ ngồi xuống, rồi ghé sát tai Thải Hà giọng :“ Công tử nhà ngươi cưới vợ chưa?”

      Thải Hà cười khúc khích, hóa ra nương này để ý chủ tử, nhưng chưa hỏi ý chủ tử, nên thể thẳng ra chủ tử là nữ. Lại sợ làm hại tương lai nương này, Thải Hà uyển chuyển trả lời:“ Công tử nhà ta thành thân.”

      “ Cái gì?” Đoan Phù Dung giật mình, nhưng đôi mắt lại chẳng có gì là kinh ngạc cả.

      “ Đúng vậy, Đoan nương là nương tốt, nhất định tìm được người trong sạch.” Thải Hà đành lòng, nhàng an ủi.

      “ Vậy, công tử có muốn …..cưới thiếp ?” Đoan Phù Dung giống như chỉ bâng quơ , thẹn thùng chút nào.

      “ Điều này……” Thải Hà cảm thấy hơi khó chịu, vị nương này dung mạo xinh đẹp như thế, làn da nõn nà, trắng trẻo, sao lại muốn làm thiếp người ta?

      Cách đó xa, những lời này sớm lọt vào ta Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn. Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng nhìn Đoan Phù Dung, nữ tử này là ai phái tới? thầm bên tai Bạch Nguyệt:“ Nàng phát từ lúc nào?”

      Bạch Nguyệt miễn cưỡng mở mắt, ngáp dài trả lời:“ Ngay khi kêu cứu biết rồi, cứ nghĩ là vì huynh mà đến, ai dè, là vì ta.”

      “ Người ta muốn hạ mình làm thiếp nàng kìa!” Giọng Lê Ngạo Nhiên trong trẻo, lạnh nhạt, nhưng trong thanh chứa tức giận .

      “ Ha ha……” Bạch Nguyệt bật cười, ghen sao? Nhưng mà, ăn dấm chua vì cái gì nhỉ?

      “ Còn cười nữa, ngươi xem xem, đầu Lê đại Cung chủ nhà bọn này bốc khói kìa!” Nghe thoáng qua như là Lăng Ngôn khuyên bảo, kì thực là quạt gió thổi lửa vào.

      biết rồi, chờ đến tối . Tối nay nàng ta ra tay.” Bạch Nguyệt cười khẽ, quay đầu nhìn Thải Hà cười bất đắc dĩ, trong lòng đưa ra quyết định, tiểu nha đầu ngốc này, thích hợp theo bên cạnh nàng rồi . Nếu trong tương lai, lại vì nha đầu này hảo tâm, mà mang đến rắc rối cho Lê Ngạo Nhiên, vậy nàng thể tha thứ cho chính mình được.

      Bạch Nguyệt ngửa đầu thở dài. Mắc sai lầm, đầu tiên là phải tự kiểm điểm, đây thói quen khắc cốt ghi tâm. Kết bạn bè, nếu bị ai đó phản bội, nên trách họ, mà nên trách mình mờ mắt. Tự dưng lại kết bạn với người như thế, phải sao?

      Lại lên đường, ngồi trong xe ngựa đương nhiên là Thải Hà và Đoan Phù Dung vẫn hăng say trò chuyện. Bạch Nguyệt ngắm nhìn phong cảnh bên ngòai đến xuất thần. Từng bóng cây cao lớn ngừng lùi về phía chân trời, những cây thông xanh um, lại có những cơn gió man mát thổi, khiến tâm trí càng khoan khóai.

      Ngồi phía đối diện là Đoan Phù Dung, thỉnh thoảng ánh mắt chợt lóe lên tia sáng kỳ dị, rồi liền biến mất.

      Ban đêm, mọi người trọ lại tại thị trấn , phồn hoa đông đúc lắm. Chỉ có khách điếm duy nhất, cũng được lớn lắm, nhưng khá sạch . Còn có gian tiểu viện thanh tịnh nữa. Trong hậu viện có bày sẵn bộ bàn ghế, cũng trồng khá nhiều hoa cỏ, Bạch Nguyệt rất vừa lòng. Dùng cơm xong, ra đây hóng gió là ý kiến tồi.

      Ăn cơm xong, mọi người ra hậu viện nghỉ ngơi, mà Bạch Nguyệt luyện tập bộ tiên pháp Lê Ngạo Nhiên dạy. Vừa tập vừa than vãn. Cứ nghĩ chọn roi là loại vũ khí để ra oai, ngờ, khi tập mới biết dễ chút nào. Mà Lăng Ngôn lại đứng bên cười trộm, càng khiến Bạch Nguyệt tức điên.

      tập nữa!” Bạch Nguyệt thở hổn hển, chạy đến ghế ngồi phịch xuống, Thải Hà vội vàng săn sóc, lau mồ hôi giùm nàng.

      cần gấp, cứ từ từ.” Lê Ngạo Nhiên lên tiếng an ủi.

      Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn Bách Hoa Tiên, hiểu sao khi trong tay lại Lê Ngạo Nhiên uy lực mạnh mẽ như vậy, mà trong tay nàng lại ra hình dạng gì . ra, chính nàng cũng hiểu , căn cơ của mình quá yếu , thậm chí nội lực trụ cột có tí nào , sao có thể luyện được bộ tiên pháp này? Nhưng, nàng phải mạnh mẽ hơn, phải đuổi kịp người đàn ông này!
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      minhminhle thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57 ( 2 )


      “ À? Mà cái Phù Dung gì đó đâu rồi?” Bạch Nguyệt nhìn quanh, thấy nàng Phù Dung ‘mạnh mẽ’ kia đâu cả.

      “ Đoan nương pha trà cho người. Còn , tập võ xong, người rất khát.” Thải Hà nhanh miệng giải thích. Nàng rất có hảo cảm với nương kia, từng tiếng , từng hành động đều làm người ta phải đau lòng, quan tâm.

      “ À, vậy sao ?” Bạch Nguyệt chút để ý trả lời. Rồi quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên hỏi.“ Có phương pháp nào giúp đẩy nhanh quá trình vậy?”

      có.” Lê Ngạo Nhiên trả lời dứt khoát, hủy diệt niềm mong ước của Bạch Nguyệt.

      “ Vậy, có cách nào để tăng nội lực ? Ví dụ như ăn đại bổ hoàn, hay vị cao thủ nào đó truyền công lực cho ta được hả?” Bạch Nguyệt cười gian, vẻ mặt chờ mong nhìn .

      Vừa dứt lời, mọi người trố mắt nhìn nàng.

      “ Ngươi sao có ý nghĩ kỳ quái như vậy hả? Làm gì có loại thuốc nào như thế? Hơn nữa, tìm cao thủ võ lâm dễ lắm sao ? Cho dù tìm được , tại sao họ phải truyền công lực tu luyện cả đời cho ngươi?” Lăng Ngôn lưu tình tát nước lạnh cho Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt ánh mắt hi vọng nhìn sang Lê Ngạo Nhiên, hi vọng nghe được đáp án khác, nhưng Lê Ngạo Nhiên cũng gật đầu:“ Đúng thế, công phu thể vay mượn, đều phải tự luyện tập mà có.”

      “ Haizzz……” Bạch Nguyệt thất vọng, thở dài. Tính cách trẻ con làm mọi người bật cười.
      hành lang, đôi tay bưng trà run rẩy, gương mặt cũng méo xệch, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, thở sâu bình ổn khí tức. Mân môi, cười mỉm, cho đến khi sắc mặt bình thường, mới bước ra từ chỗ khuất.

      “ Công tử, cực khổ rồi. Xin mời dùng trà.” Đoan Phù Dung bưng khay trà, tới trước mặt mọi người. Cười dịu dàng.

      “ Ak? Sao có mỗi ly, thiên vị quá vậy?” Thải Hà trêu ghẹo.

      Đoan Phù Dung thẹn thùng, thấp giọng trả lời:“ Chỉ mỗi công tử luyện võ.”

      Bạch Nguyệt nhận lấy ly trà, tùy ý trả lời:“ Cảm tạ.” Đưa lên ly trà lên miệng .

      Ánh mắt Đoan Phù Dung loé tia mừng rỡ, nhưng che đậy rất kỹ, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt. Uống hết , uống hết , trong lòng ngừng lên tiếng thúc giục, cơ hồ sắp thốt lên thành lời.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt bưng ly trà, tim cũng đập nhanh hơn.

      Đột nhiên, Bạch Nguyệt ngừng lại, cười tiếng, rồi đặt ly trà xuống. Đoan Phù Dung vừa thấy, tim muốn nhảy bật lên cổ họng, nhưng mặt ra vẻ uất ức tủi thân.” Sao công tử uống? Chẳng lẽ chê ta pha trà tốt? Ta tự đun nước, rồi tự tay tìm trà. Mà chủ tiệm cũng đây là loại trà ngon nhất trong trấn.”

      Bạch Nguyệt dựa vào bàn , tay chống cằm, đôi mắt sáng quắc nhìn Đoan Phù Dung, nhìn chăm chú cho đến khi Đoan Phù Dung thẹn thùng cúi đầu, Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn vẫn im lặng, giống như tồn tại, chỉ lẳng lặng đứng bên. Chỉ có Thải Hà hiểu gì.

      “ Thải Hà, ngươi nghĩ muốn theo ta bao lâu?” Bạch Nguyệt trả lời Đoan Phù Dung, lại quay đầu hỏi Thải Hà rối rắm hiểu chuyện gì. Câu hỏi khó hiểu quá.

      Thải Hà giật mình, hiểu tại sao Bạch Nguyệt lại đột nhiên hỏi như vậy. Nhưng vẫn trả lời dứt khoát.” Muốn cả đời theo chủ tử.”

      “ Nhưng ta hi vọng ngươi theo để cản chân ta, muốn vì tính thiện lương ngu xuẩn của ngươi mà trực tiếp hay gián tiếp tổn thương đến ta hoặc người ta để ý.” Giọng nàng nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đoan Phù Dung. Đoan Phù Dung giật mình, ra vẻ cũng hiểu gì hết. Cảm nhận ánh mắt sắc lạnh từ Bạch Nguyệt, vẻ mặt buồn tủi.

      Thải Hà hiểu , cảm giác có cái gì đó đè nén, rất khó chịu, nhưng biết phải trả lời gì nữa. Bạch Nguyệt trước mắt nàng sao mà xa lạ đến vậy, lạnh lùng như tảng băng ngàn năm, là vạn năm mới đúng, khiến người ta sao hô hấp nổi.

      “ Những gì ta , ngươi nghe hiểu ?” Bạch Nguyệt giận tái mặt.

      “ Biết ạ.” Thải Hà cắn môi. Thầm khóc, chủ tử mắng nàng sao?

      “ Được rồi, vậy ngươi hãy nhớ kỹ những chuyện ngươi làm ngày hôm nay, mở to mắt mà nhìn cho kỹ! Nhìn cho mọi chuyện!” Giọng Bạch Nguyệt lạnh như băng khiến Thải Hà run rẩy.

      “ Phù Dung tỷ ak~” Bạch Nguyệt đột nhiên thấp giọng, dịu dàng .“ Sao lại phiền Phù Dung tỷ pha trà cho ta? Vất vả rồi, ngồi xuống .”

      Đoan Phù Dung nghe cuộc đối thoại vừa rồi, cả người đầy mồ hôi. Xú nữ nhân này định gì? Muốn làm gì?

      Chờ Đoan Phù Dung từ từ ngồi xuống, Bạch Nguyệt cười tà, đặt ly trà trước mặt Đoan Phù Dung:“ Phù Dung tỷ, tỷ vất vả quá, cốc trà này, tỷ uống . Ta thích uống trà.”

      Sắc mặt Đoan Phù Dung khẽ biến, nhưng lại lập tức ra vẻ thẹn, ngượng ngùng trả lời:“ Đây là trà tiểu nữ tử pha tặng công tử, công tử thích sao?” Dứt lời, đôi mắt to tròn mọng nước, ai oán nhìn Bạch Nguyệt. Khóe mắt khẽ liếc Lê Ngạo Nhiên đứng phía sau, trong lòng càng thêm hận. Tiện nhân! Lại có thể quen biết người xuất sắc đến vậy, mà nàng lại thể trực tiếp gặp mặt người trong lòng. Lần hành động này, là nàng đánh cược, cược xem có thể lấy cái mạng thối của ả hay ? Cho dù thể lấy lại thứ của mình, nàng cũng để nó đoạt được!

      Thấy Bạch Nguyệt phản ứng, Đoan Phù Dung lại tiếp lời.” Công tử, đây là trà ta pha vì chàng, sao ta lại uống được?”

      Bạch Nguyệt cười lạnh, roi trong tay quật mạnh, giọng lạnh lẽo như băng.” Nếu ta muốn Phù Dung tỷ uống? Tỷ uống hay ?”

      Đoan Phù Dung nghiến răng, tay nắm chặt. Đồ đê tiện! Sao uống hả? muốn nhảy bổ lên, vạch miệng ả ra, mà đổ trà vào! Chỉ cần trà vào miệng, dù có Thánh y sao chứ?

      “ Công tử, ngài chê tiểu nữ tử sao?Nhưng người ta muốn đâu mà...” Đoan Phù Dung thanh nũng nịu.

      “ Ta chê ngươi đấy, làm sao? Uống hay ?” Bạch Nguyệt trầm giọng, khiến Đoan Phù Dung thầm mắng liên tiếp, đồ tiện nhân, đê tiện!

      Thải Hà nhìn màn trước mắt, định xen vào nhưng dám, nàng phát có cái gì đó là lạ, nhưng được.

      Đoan Phù Dung mắt đẫm lệ.” Nếu công tử thích tiểu nữ tử, tiểu nữ tử rời là được rồi, cần gì phải vậy?” Giọng đầy tủi hờn khiến nam nhân hận thể ngay lập tức ôm nàng vào lòng mà dịu dàng vỗ về.

      Đáng tiếc, hai nam nhân ở đây phải người thường. Mà Thải Hà là nữ. Còn lại chỉ có người giả nam, Bạch Nguyệt.

      “ Mộc Mẫu Kê, là ngươi đúng ? Hóa ra ngươi chết. Mà bộ dạng này của ngươi ghê tởm. tham gia chọn hoa khôi uổng phí! Ngươi dùng độc gì thế?” Bạch Nguyệt cười khúc khích, từng lời sắc bén của nàng làm Thải Hà biến sắc.

      “ Tiểu nữ tử ngài gì.” Đoan Phù Dung cố gắng trấn định, vẻ mặt vô tội cùng ủy khuất nhìn Bạch Nguyệt.

      “ Vô sắc vô vị? Hay chỉ đơn giản là đau bụng, đứt ruột?” Bạch Nguyệt cười lạnh.“ Ta ngờ là ngươi có thể giả vờ dịu dàng đến thế, có khi đủ để tranh tài với đầu bảng nha.”

      Đoan Phù Dung nhịn được gương mặt trở nên cau có. Tay nắm chặt nổi cả gân xanh.

      Trong trà có độc? Thải Hà xông lên, hất cả ly trà xuống bồn hoa bên cạnh.

      Chỉ nghe ‘soạt’ tiếng, cả bồn hoa bỗng chốc héo rũ. Rồi hóa thành bụi, bị gió thổi bay còn dấu tích.

      Lê Ngạo Nhiên cũng biến sắc. Hóa ra là loại độc này!

      “ Kịch độc!” Thải Hà thất thanh kêu lên, sợ hãi. Lập tức bị Lăng Ngôn kéo xa khỏi Đoan Phù Dung.

      “ Thuật Dịch Dung của ngươi cũng khá lắm, làm biến mất cả nếp nhăn nơi khoé mắt.” Bạch Nguyệt mỉm cười, tiếp tục trêu ghẹo.” Nhưng cái tên nghe …. dám khen, Phù Dung , ‘tục’ thế mà ngươi cũng nghĩ ra được.” Đơn giản là vì cái tên này ở thế giới trước kia của Bạch Nguyệt, nó quá mạnh mẽ.

      Mộc Xảo Hề rốt cục chịu đựng nổi, xé rách mặt nạ dịch dung, lộ ra mặt nhan sắc thua kém gương mặt trước. Nhưng giờ, mặt mũi cau có vặn vẹo, ánh mắt chứa đầy thù hận, nếu có thể giết người biết Bạch Nguyệt phải chết mấy trăm lần? tiếc, ánh mắt ấy giết được người, nhưng làm cho Bạch Nguyệt vui vẻ đến cười thành tiếng khi nhìn người đứng trước mặt mình .

      “ Bạch Nguyệt! Đồ tiện nhân!!!” Mộc Xảo Hề lập tức rút kiếm, nhắm hướng Bạch Nguyệt mà đánh tới.

      Bạch Nguyệt lui lại, kêu to:“ Lăng Ngôn, lên! Ngạo Nhiên lại đây bảo vệ” Giọng tràn đầy mỉa mai, càng chọc giận Mộc Xảo Hề .

      “ Vì sao luôn là ta?” Lăng Ngôn rút kiếm đánh trả Mộc Xảo Hề, bất mãn, thể quay đầu xem ai đó đứng thong thả chỗ cách đó xa.

      Lê Ngạo Nhiên trả lời, chỉ đứng lặng yên quan sát. Sắc mặt Thải Hà tái nhợt, mặt cắt còn giọt máu. Cảm giác trong lòng nàng bây giờ có từ nào có thể diễn tả hết được . Đều tại nàng! Tất cả đều do nàng mà ra! Đều do mình quá tốt bụng, thiếu chút nữa làm hại chủ nhân! Có cái gì đó sắp trào ra khoé mắt.

      được khóc! Ngẩng đầu nhìn cho kỹ vào.” Giọng Bạch Nguyệt vang lên, nhưng có ý trách mắng gì cả.

      Thải Hà lấy tay lau sạch nước mắt, rồi ngẩng đầu nhìn.

      thể trách ngươi được, nhưng nếu có lần sau, cố mà nghĩ cho kỹ vào.” Bạch Nguyệt mềm giọng, từ tốn khuyên.” Nàng là bỏ nhà chạy trốn, còn gia đinh, kiệu phu bị giết. bỏ nhà trốn sao còn có gia đinh? Người cứu nàng ràng là Lăng Ngôn, mang quần áo cho nàng mặc là ngươi, vậy sao nàng chỉ quỳ xuống cám ơn ta?” Bạch Nguyệt phân tích. Cũng giống như ở thời đại, mấy tên lừa đảo tìm xe nào nhãn hiệu nổi tiếng rồi giả vờ đụng vào. Đụng vào chân lại ôm cánh tay kêu đau. Tức cười!

      Thải Hà cắn chặt môi, cố khắc sâu từng lời Bạch Nguyệt.

      “ Ta có trách ngươi, ta chỉ muốn nhắc nhở mà thôi. Nếu muốn theo ta, phải biết ‘giả chết’,….. phải có mắt nhìn chút. Có lòng tốt giúp đỡ người phải là xấu, nhưng phải chuyện nào cũng can thiệp vào được, cần suy nghĩ kỹ rồi hẵng hành động.” Bạch Nguyệt từ từ với Thải Hà.

      Thải Hà cắn chặt môi đến mức chảy máu, Bạch Nguyệt thấy thế, thở dài, vươn tay đặt lên vai Thải Hà vỗ vỗ, ngượng ngùng :“ Được rồi, xin lỗi, ta hơi quá.”

      Thải Hà dần dần bình tĩnh lại, lắc mạnh đầu:“ ! ! phải lỗi của người.”

      “ Vậy ngươi có giận ta ?” Bạch Nguyệt vô tội, nháy mắt.

      , ta có!” Thải Hà biện bạch.

      Lê Ngạo Nhiên thầm bất đắc dĩ, bên kia đánh nhau loạn cả lên, vậy mà bên này hai nàng thản nhiên chuyện phiếm.

      Lăng Ngôn giống diều hâu bắt gà con, chỉ đùa giỡn, có ra tay . Mặt Mộc Xảo Hề ửng đỏ, biết vì giận hay là quá mệt.

      có tức giận là tốt rồi.” Bạch Nguyệt cười rộ, quay đầu với Lê Ngạo Nhiên.“ Nàng ta trúng châm gì đó của huynh , sao giờ còn có thể làm loạn thế này?”

      “ Là người đêm đó đánh lén nàng? Chắc có người giúp nàng ta lấy châm ra khỏi cơ thể.” Lê Ngạo Nhiên giật mình, trả lời.

      “ Ừ. Chính là nàng. Cao số .” Bạch Nguyệt châm chọc.

      Mộc Xảo Hề chảy mồ hôi đầm đìa, thể chịu đựng thêm nữa. Bất đắc dĩ, nàng cao tay như ta. chịu nổi nữa, hơi thở rối loạn. Tên hỗn đản này! Mộc Xảo Hề tức giận đến mức muốn phun ra lửa.

      “ Sao nàng biết ả ta là cái gì mộc cái gì gà đó?” Lê Ngạo Nhiên tò mò hỏi.
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      minhminhle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58 (1 )


      “ Sao nàng biết ả ta là cái gì mộc cái gì gà đó?” Lê Ngạo Nhiên tò mò hỏi.

      “ Ha ha……” Bạch Nguyệt nghe Ngạo Nhiên cũng gọi gà mái, cười to rồi mới trả lời.“ Tên là Mộc Xảo Hề. Đánh lén ta hai lần, lần giết ta, lần thứ hai là phía sau núi ở Vũ Sơn phái, lần đó là huynh cứu ta.”

      Lê Ngạo Nhiên biết ả này ám sát Bạch Nguyệt hai lần, ánh mắt trở nên trầm. Quay đầu quát Lăng Ngôn vẫn vui đùa:“ Đừng đùa, bắt lại.”

      ” Ân……” Lăng Ngôn tức giận, ra tay sắc bén.

      Mộc Xảo Hề cũng điên tiết, nhưng có cách nào chống lại.

      Nhanh chóng bị Lăng Ngôn điểm huyệt.

      “ Mộc Mẫu Kê, có bao giờ ngươi nghĩ đến có ngày rơi vào tay ta ?!” Bạch Nguyệt cười nhìn Mộc Xảo Hề, nhưng ánh mắt lạnh như băng. Nương tay với kẻ định giết mình là chuyện ngu tưởng nổi.

      “ Phi! Tiện nhân! Muốn chém muốn giết, tuỳ ngươi!” Mộc Xảo Hề lớn tiếng chửi bới, nhổ nước bọt vào Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt nhanh chân nhảy sang bên cạnh, hừ, cái mụ đàn bà chanh chua, còn phun nước miếng nữa! Tự nhiên nhớ tới ở Phiên Hương lâu , nàng cũng nhổ nước bọt vào mặt tên lưu manh đó.

      “ Chát!” thanh chói tai, Thải Hà tát mạnh vào mặt Mộc Xảo Hề. Đôi má trắng trẻo của Mộc Xảo Hề thêm vài dấu ngón tay đỏ ửng.

      Mọi người đều ngây ngẩn, Mộc Xảo Hề cũng kinh ngạc nhìn .

      Bởi vì người vừa ra tay lại chính là Thải Hà! Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Thải Hà, giật mình. Thấy đôi mắt nàng ta tràn ngập lửa giận, và còn có chút đau thương!

      “ Thải Hà……” Bạch Nguyệt nhàng gọi.

      Thải Hà nhìn tay mình run run, chính nàng cũng ngờ.

      Mộc Xảo Hề cũng bất ngờ, chưa có ai dám đánh nàng!

      Nghe Bạch Nguyệt gọi, khiến Mộc Xảo Hề phục hồi tinh thần, trừng mắt nhìn Thải Hà, nổi giận mắng:“ Đồ tiện tỳ, ngươi dám đánh ta? Đừng để lọt vào tay ta, ta nhất định khiến ngươi sống bằng chết! Chặt từng đốt ngón tay cho chó ăn……” Lời còn chưa dứt, lại nhận thêm bạt tai nữa, càng mạnh hơn, khiến Mộc Xảo Hề choáng cả đầu.

      Bạch Nguyệt nhìn muốn lọt cả tròng mắt ra ngoài, nha đầu Thải Hà này ngày thường luôn dịu dàng sao có thể ra tay mạnh như thế chứ?!

      Lăng Ngôn cong môi cười, có ý tứ, lần đầu tiên phát ra tiểu nương luôn theo sau lưng Bạch Nguyệt cũng có chút đặc biệt nha.

      Lê Ngạo Nhiên gì, thản nhiên nhìn mọi chuyện, vì biết, Bạch Nguyệt tự xử lý.

      “ Ngươi đánh nàng?! Lại còn mạnh tay như vậy?!” Bạch Nguyệt kinh hô, vẻ mặt thể tin nổi, thậm chí có chút đau lòng. Thấy mọi người kinh ngạc, Thải Hà trong lòng hơi bất an, chẳng lẽ chủ tử muốn đánh nàng ta? Mộc Xảo Hề lại càng khó hiểu, trừng mắt nhìn Bạch Nguyệt, tại sao lại thế?

      Ai ngờ, Bạch Nguyệt cầm tay Thải Hà lên , cẩn thận kiểm tra , xoa xoa , giọng buồn buồn .” Đau tay ? Mặt nàng ta dày thế, có làm đau tay ngươi ?”

      Mộc Xảo Hề thiếu chút nữa giận đến ói máu!

      Thải Hà giật mình, biết nên giận hay nên cười, trong lòng lại có gì đó ấm áp chảy ngừng ,hòa tan vào tim của mình.

      Lăng Ngôn nhìn Mộc Xảo Hề nghẹn đỏ mặt, lại nhìn Bạch Nguyệt “cực kỳ” đau lòng, nhịn cười đến súyt bị nội thương. Chiêu này quá mạnh, quá độc ác!

      “ Bạch Nguyệt! Đồ đê tiện, ngươi chết được tử tế! Chết tử tế!” Mộc Xảo Hề nghiến răng nghiến lời cay độc nhất, ánh mắt độc hận thể xông lên xé xác Bạch Nguyệt thành trăm mảnh để giải mối hận trong lòng.

      Thải Hà bước tới gần, xiết chặt cằm Mộc Xảo Hề, lạnh giọng:“ giờ ngươi còn chẳng cử động nổi, nằm trong tay chúng ta, những điều này có thừa quá vậy?” Thải Hà nhớ lại lúc sáng, nàng cố ra vẻ hiền lành đáng , nhưng lại ác độc bỏ thuốc vào trà. Càng tức giận nàng ta lợi dụng đồng cảm của mình, thiếu chút nữa làm hại chủ tử.

      Mộc Xảo Hề cười :“ Chỉ bằng ngươi? Ngươi là ai chứ? Con tiện nhân Bạch Nguyệt còn chưa mở miệng, mà đồ chó như ngươi sủa làm gì?”

      Thải Hà giận, chỉ cười:“ Ta nghi ngờ, chẳng lẽ ngươi ăn phân mà sống, cho nên mồm miệng thối vậy?!”

      Vừa xong, mọi người đều kinh ngạc. Đây là Thải Hà, đúng vậy?!

      Chẳng lẽ đây là người giỏi nhẫn nhịn? Nhưng khi bị chạm đến tự ái, bộc phát, làm những chuyện mà bình thường có tưởng tượng cũng dám?

      Mặt Mộc Xảo Hề lúc đỏ lúc xanh, chưa bao giờ nghe qua lời thô tục như thế, càng có người dùng lời thô tục như thế để chửi nàng! Môi run run, nhưng chẳng ra nổi lời nào.

      Đôi mắt Bạch Nguyệt loé sáng như đèn pin, ngây ngốc ngắm nhìn Thải Hà . Thần tượng nhá, chưa bao giờ biết Thải Hà có tài hùng biện như thế.

      Thải Hà để ý mọi người, tiếp tục :“ ràng bị bắt, vậy mà còn kiêu ngạo, ngươi có tin ta dùng kim đâm lên cả người ngươi, đâm vào móng tay, móng chân ngươi ?” Giọng Thải Hà trở nên bình thường, chất chứa nỗi hận.

      Mặt Mộc Xảo Hề hết xanh rồi lại trắng, đứt tay ruột đau, huống chi đâm xuyên qua móng tay nữa, đủ để đau đớn tận nào? Nhớ lúc trước bị trúng Đọat Hồn châm, cả người đau đớn đến mức phải xuống núi tìm người thân. May nhờ họ nhanh chóng tìm được “người kia” dùng nội lực đẩy châm ra khỏi thân thể, nên cũng chịu khổ lắm. Nhưng nếu như lời con nha đầu này là , điều đó đáng sợ!

      Bạch Nguyệt chợt hiểu ra, khi còn ở thanh lâu, Thải Hà bị tra tấn như vậy! tổn hại đến da thịt, mà đau triệt tâm can, tim đập liên hồi, quá xót xa cho Thải Hà.

      nhàng bước đến, ôm Thải Hà, dịu dàng :“ Được rồi, mọi chuyện qua rồi, xảy ra nữa đâu. Đừng nghĩ về nó nữa, đừng bẩn tay với con gà này.”

      Thải Hà vùi đầu vào lòng Bạch Nguyệt khóc nức nở.

      Bạch Nguyệt thở dài, vỗ vỗ lưng Thải Hà, đột ngột ngẩng đầu nhìn Mộc Xảo Hề. Ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm khiến người ta như bị đông cứng tại chỗ.

      “ Mộc Mẫu Kê, nên giải quyết ân oán chúng ta thế nào đây?” Bạch Nguyệt nhàng hỏi, nhưng chứa trong đó áp lực nặng nề, ép chặt Mộc Xảo Hề.

      Mộc Xảo Hề nhìn đôi mắt Bạch Nguyệt lạnh lẽo như băng, giờ mới cảm thấy hối hận vì lúc nãy chửi loạn, và cả hành động ám sát dại dột nữa.

      Bạch Nguyệt từ từ tiến đến gần , ghé sát mặt Mộc Xảo Hề, cười:“ Ngươi sợ?”

      “ Tại sao ta phải sợ?! Ngươi dám làm gì ta?” Mộc Xảo Hề nuốt nước miếng.

      “ Ngươi nghĩ xem, đâu có ai ngu đến mức thả kẻ thù chạy, chẳng lẽ đợi lần sau đến giết mình sao?”

      Bạch Nguyệt cười “vô hại’, nhưng Mộc Xảo Hề lại sợ run cả người.

      “ Đương nhiên là phải giết, trảm thảo trừ căn.” Lăng Ngôn miễn cưỡng chen vào, ánh mắt liếc Thải Hà còn đứng run ở chỗ kia.

      “ Đúng nha! Lê đại công tử thông minh.” Bạch Nguyệt phù phù cười giảo hoạt.

      Lăng Ngôn trợn trắng mắt , nàng khen mà nghe ra hình như chẳng có ý tốt gì.

      “ Đầu tiên là phế võ công ?!” Bạch Nguyệt cười đến vui vẻ,“Miễn cho ngươi tìm cách bỏ chạy, lần sau lại đến giết ta.”

      !” Mộc Xảo Hề vừa nghe vậy, kêu gào, nhưng Bạch Nguyệt nhanh tay che lại miệng nàng .

      “ Hừ!” Bạch Nguyệt vui trừng Mộc Xảo Hề, giọng :“ trễ thế này, người khác đều nghỉ ngơi, ngươi định đánh thức họ sao?”

      Mộc Xảo Hề kinh hãi trợn mắt, đơn giản vì nam tử mắt xanh kia từ từ lại gần nàng.

      Lê Ngạo Nhiên vươn tay ấn vào yết hầu Mộc Xảo Hề, rồi lại dịu dàng nắm tay Bạch Nguyệt. Mặc cho Mộc Xảo Hề há to miệng, cũng thể phát ra thanh nào.

      “ Làm cách nào để phế võ công?” Bạch Nguyệt tò mò hỏi. Nhớ lại phim kiếm hiệp chiếu TV, hình như là điểm huyệt gì đó, lại hỏi.” Là điểm cái đại huyệt gì ấy của nàng ta hả?”

      phải.” Lê Ngạo Nhiên ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt, hiển nhiên hiểu Bạch Nguyệt ở đâu ra nhiều ý tưởng kỳ quái như vậy.

      “ Vậy là cái gì?” Bạch Nguyệt càng tò mò hơn.

      Lê Ngạo Nhiên cũng giải thích thêm, lấy ra con dao nhọn, tìm mỗi khớp nối tứ chi Mộc Xảo Hề cắt mạnh.

      Nhất thời, mặt Mộc Xảo Hề biến dạng, chắc hẳn chịu dày vò đau đớn.

      “ Nàng thể luyện võ nữa?” Bạch Nguyệt lo lắng việc bà này cứ đánh lén nàng, trong lòng luôn có chút lo sợ.

      thể.” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng trả lời, ý chưởng giải quyết dứt điểm là xong, nhưng Bạch Nguyệt thích chơi cứ tùy nàng.

      “ Mộc Mẫu Kê, đau lắm sao?” Bạch Nguyệt nhận ra Mộc Xảo Hề đau đến hét lên mà thể, hơi mềm giọng.” Hận ta quá độc ác? Nhưng ngươi có nghĩ đến, khi ám sát ta, ngươi có định để ta sống ?”

      Mắt Mộc Xảo Hề đỏ bừng, trợn trừng, cam tâm.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      minhminhle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58 ( 2) :

      Đột nhiên, cơn gió lạnh thổi qua, trận dày đặc tên độc bay thẳng về Bạch Nguyệt và Thải Hà.

      Lê Ngạo Nhiên sắc mặt trầm xuống, ôm chầm Bạch Nguyệt bật lùi ra sau, đồng thời, Lăng Ngôn cũng ôm Thải Hà lui lại. Tránh được tên độc, mới nhận ra Mộc Xảo Hề biến mất.

      Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nam tử mặc hắc y đứng sừng sững nóc nhà, nhìn xuống, kẹp Mộc Xảo Hề dưới nách.

      “ Các vị quá tàn nhẫn rồi .” Giọng đầy cuồng vọng, và châm chọc.” Nhưng người này , ta muốn mang !”

      Bạch Nguyệt cảm nhận thân thể Lê Ngạo Nhiên cứng ngắt, miệng lẩm bẩm:“ Thương Lang.”

      Bạch Nguyệt chợt ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, là nam nhân, chính là Thương Lang? Kẻ mà Lê Ngạo Nhiên kiêng kị? Dáng người cao gầy, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, tóc đen dài đến eo, tung bay trong gió, quanh người lại tản ra hơi thở cuồng vọng tà mị .

      “ Aizza, lâu qua rồi gặp.” Thương Lang chớp mắt, cười như có như , nhìn Lê Ngạo Nhiên.

      Lê Ngạo Nhiên trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm người đứng nóc nhà.
      “ Yên tâm, hôm nay phải tìm ngươi.” Thương Lang trả lời.“ Có người nhờ ta đem đứa con hư này về, mà cũng nên để nàng chịu khổ ít.”

      chuyện hết sức thản nhiên, khiến Mộc Xảo Hề đột nhiên hiểu ra. Y xuất từ trước, nhưng cứ mặc kệ nàng bị phế!

      “ Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Giọng Lê Ngạo Nhiên chứa tức giận.

      muốn cái gì cả, cáo từ .” Thương Lang cười tà mị nhìn Bạch Nguyệt:“ Mỹ nhân, còn gặp lại.” Dứt lời, đem theo Mộc Xảo Hề, biến mất trong màn đêm.

      Thương Lang biết nàng là nữ nhân sao? Bạch Nguyệt đột nhiên phát Lê Ngạo Nhiên nắm chặt tay nàng, Bạch Nguyệt nhìn phương hướng Thương Lang biến mất, trực giác mách bảo nàng, tên này còn xuất lần nữa. Mà mục tiêu của , chính là nàng.

      Lê Ngạo Nhiên ngăn Lăng Ngôn:“ Đừng đuổi theo, để .” thể mạo hiểm, cho dù chỉ có phần vạn thất bại, nhưng Lê Ngạo Nhiên cũng muốn nó xảy ra.
      Lăng Ngôn đột ngột dừng bước, chợt hiểu ra:“ Sợ kế điệu hổ ly sơn?”

      Lê Ngạo Nhiên trả lời, vẻ mặt lại thừa nhận lời Lăng Ngôn, thể để bất cứ chuyện gì xảy ra, Lê Ngạo Nhiên ôm chặt Bạch Nguyệt, hiểu trái tim của mình, muốn mạo hiểm .

      Bạch Nguyệt hiểu tất cả, trong lòng ấm áp nhưng cũng có chút sợ hãi.Nàng quá yếu đuối, nếu gặp phải cái tên Thương Lang kia xảy ra chuyện gì? Nếu có ngày Lê Ngạo Nhiên quyết chiến với y? Như vậy, nàng là vật cản, khiến Lê Ngạo Nhiên phân tâm. nhất định lại đến! Cứ nghĩ đến việc chính nàng là gánh nặng cho Lê Ngạo Nhiên, trong lòng Bạch Nguyệt càng thêm khó chịu.

      Phải mạnh mẽ lên, phải mạnh hơn nữa!

      Thương Lang mang theo Mộc Xảo Hề di chuyển trong đêm đen, môi nở nụ cười độc ác.

      đuổi theo, hóa ra, ngươi rất quan tâm nữ nhân yếu đuối kia?

      Nếu tay ta bóp chặt cổ họng bé kia, ngươi làm gì đây?

      Hay chiếm đoạt, để nàng có con của ta, ngươi làm gì đây nhỉ?

      Bỏ nàng ta, hay nhìn nàng tự sát trước mặt ngươi?

      Thú vị, chắc chắn rất thú vị.

      Rất đáng để mong đợi ! Có thể nhìn thấy gương mặt luôn bình tĩnh kia phải đau khổ tới vặn vẹo còn gì thú vị bằng.

      Thương Lang cười khoái trá, bóng dáng biến mất trong bóng đêm. Bị vác vai, Mộc Xảo Hề cực kỳ tức giận, hận thể xé xác cả đám người kia. Võ công nàng luôn tự hào mất, hơn nữa, từ nay về sau cũng thể tập võ! Đều là do ả tiện nhân kia! Và cả tên khốn kia nữa! Thậm chí cả tên này, chờ nàng bị cắt đứt gân mới ra tay cứu giúp.

      tha cho các ngươi, tuyệt đối bỏ qua!

      --- ------ ------ ------ ----

      Bạch Nguyệt hề biết những thứ này, chỉ để ý đường chạy về phía chỗ ở.

      Tô sư tỷ ở cách phòng nàng xa lắm. Nhưng biết nàng ở đâu. Nhớ Tô sư tỷ dịu dàng quá. Nàng ấy là người đầu tiên tâm lo lắng cho nàng khi nàng xuyên đến nơi này.

      Lúc này, quá bữa trưa. Chắc sư tỷ nghỉ trong phòng. Về phòng mình , cất hành lý xong, Bạch Nguyệt liền kéo Thải Hà đến phòng Tô Vũ. Quả nhiên, Tô Vũ ở trong phòng.

      Cũng gõ cửa, Bạch Nguyệt nhanh nhẹn xông vào, Tô Vũ nhìn thấy nam tử đột nhiên xông tới, định hét toáng lên. May mà Bạch Nguyệt nhanh tay bụm chặt miệng Tô Vũ, vội vàng giải thích:“ Là muội, sư tỷ! Bạch Nguyệt đây!”

      Tô Vũ nghe được giọng quen thuộc, lại cẩn thận nhìn người trước mắt, mới dần bình tĩnh lại, thấy vết sẹo mặt Bạch Nguyệt mất, bất ngờ ôm chầm lấy nàng, vui vẻ :” Mặt của muội chữa khỏi rồi à, cuối cùng cũng chịu về thăm tỷ.”

      “ Dạ, sư tỷ, muội trở về, muội về rồi, sư tỷ!” Bạch Nguyệt nghẹn ngào.“ Muội rất nhớ sư tỷ.”

      “ Tỷ cũng nhớ muội lắm!” Tô Vũ xoa xoa khóe mắt, vui vẻ kéo Bạch Nguyệt ngồi xuống. Đánh giá cẩn thận:” Ân, cũng mập lên rồi, rất tốt.”

      “ Ha ha …..” Bạch Nguyệt cười ngượng, lúc xem hội đèn, nàng ăn hơi nhiều, béo mới là lạ.

      Thải Hà nhìn Bạch Nguyệt cười vui vẻ, cũng cảm thấy vui mừng. Đây mới là chủ tử.
      lát sau, Tô Vũ mới nhận ra còn có thêm người khác trong phòng.

      Ngẩng đầu, thấy nương xinh xắn, nghi ngờ hỏi:“ Vị này là ai?”

      “ Đây là Thải Hà.” Bạch Nguyệt vui vẻ, kéo Thải Hà, giới thiệu.“ Đây là Tô sư tỷ, cũng là ân nhân cứu mạng của ta.”

      Cái tính đa cảm của con bỗng trào dâng, khi Tô Vũ nghe những chuyện Thải Hà trải qua, khóc lóc ầm ỹ, thiếu mỗi việc ôm Thải Hà, mà Bạch Nguyệt, vừa mới được “quan tâm”, bỗng chốc bị bỏ quên.

      Bạch Nguyệt liếc xéo hai người hăng say chuyện, thở dài :“ Ta có việc, ra ngoài lát, hai người cứ tự nhiên trò chuyện.”

      “ Cứ .” Tô Vũ cũng chẳng thèm ngẩng đầu.

      “ Có người mới là quên người cũ liền.” Bạch Nguyệt lẩm bẩm.

      Vừa ra ngoài, chạy ngay đến cấm địa.

      Bởi vì nàng muốn hỏi sư phụ, có cách nào để nàng mạnh lên ngay lập tức .

      Chắc chắn sư phụ có cách.

      tại, nàng quá yếu.

      Bạch Nguyệt nắm chặt hai tay dứt khoát về phía nhà gỗ.
      Last edited by a moderator: 25/4/15
      minhminhle thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59 ( 1)


      Nhìn rừng trúc quen thuộc, Bạch Nguyệt mỉm cười từ từ vào.

      Ông lão trong nhà gỗ chợt mở mắt, trong mắt có gì đó dao động.

      Nha đầu, con trở về?

      chầm chậm xuyên qua rừng trúc, Bạch Nguyệt lắng nghe tiếng chim rừng hót, cảm giác kích động cũng từ từ lắng xuống. Ngôi nhà gỗ quen thuộc xuất trước mặt, Bạch Nguyệt tiến lên, nhàng gõ cửa:“ Sư phụ, con về.”

      “ Haha, nha đầu, vào .” Giọng ông lão vang vọng từ bên trong.

      Đẩy cửa ra, bên trong nhà vẫn như ngày nào , bày biện cực kì đơn sơ, sư phụ ngồi giữa, cười hiền từ, cứ như biết nàng tới vậy.

      “ Sư phụ, sư phụ có khoẻ ?” Bạch Nguyệt vui vẻ tiến nhanh lên hành lễ, sau đó cúi đầu tìm kiếm trong bao .

      “ Khỏe.” Ông tò mò nhìn Bạch Nguyệt lấy ra gì đó.

      “ Đây là tặng sư phụ, ra ngoài nhưng tìm được gì hay, cũng biết sư phụ thích gì, nên mới mua thứ này.” Bạch Nguyệt đưa tay ra, là chiếc khăn quấn đầu.” Con thấy cái của sư phụ cũ rồi, nên tiện thể mua về.”

      Ông lão sửng sốt, nhìn Bạch Nguyệt mỉm cười, nhất thời biết nên cái gì. bao lâu rồi ông nhận được lễ vật như thế?

      “ Sư phụ?” Bạch Nguyệt nhìn ánh mắt sư phụ đượm buồn, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, giọng gọi.

      “ À, cám ơn con. Haha, nha đầu suy nghĩ chu đáo.” Ông lão nhận khăn, cười. Chỉ cái khăn bình thường, mà sao ấm áp đến vậy, ngờ cũng có người quan tâm đến ông.

      “ Nha đầu ra ngoài có chuyện gì ?” Ông cất khăn vào trong ngực, quan tâm hỏi.

      “ Cũng có gì, chỉ là gặp Giáo chủ Tà giáo.” Bạch Nguyệt kể đầu đuôi câu chuyện cho sư phụ.

      Ông nghe xong, sắc mặt trầm xuống. Im lặng nửa ngày mới mở miệng :“ Ta thoái lui khỏi giang hồ nhiều năm, bàn thế , về sau cũng hỏi đến. Chỉ là muốn dặn con, cái tên Thương Lang……” Ông nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng.

      “ Đây cũng là nguyên nhân con tìm sư phụ.” Bạch Nguyệt dứt khoát ra suy nghĩ của mình.” Con muốn là gánh nặng của Ngạo Nhiên, muốn sau này là nhược điểm để người ta uy hiếp , tổn thương huynh ấy!”

      “ Nha đầu định làm gì?” Ông nhìn ánh mắt kiên định của Bạch Nguyệt, trong lòng cũng rất xúc động.

      “ Con muốn hỏi sư phụ, có cách nào giúp con tăng nội lực trong thời gian ngắn nhất ?” Bạch Nguyệt ra nghi vấn trong lòng.

      Ông lão há hốc miệng kinh ngạc nhìn nàng, định cái gì, nhưng cuối cùng cũng thành lời.

      “ Sư phụ, có phương pháp ?” Bạch Nguyệt nhìn thấy sắc mặt sư phụ có biến hóa , cảm giác sư phụ nhất định có cách, nhưng sao lại muốn trả lời nàng?

      “ Có có. Nhưng mà, nha đầu, con rất thông minh, con cũng nên biết, để có điều này phải trả giá đắt đấy.” Ông trầm giọng, đôi mắt thoáng vẻ do dự. Nên cho con bé ?

      “ Sư phụ, con biết. Muốn thứ gì đó, người ta phải trả cái giá ngang bằng.” Bạch Nguyệt điềm nhiên trả lời.“ Cho nên, con xin sư phụ hãy với con.”

      “ Aizzz……” Ông lão khẽ thở dài hơi, lúc lâu cũng gì. Từ từ đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn rừng trúc bên ngoài, giọng điệu có chút buồn bã:“ Nếu cho con mười năm công lực , đổi lấy mười năm dương thọ, con có đồng ý ?”

      Bạch Nguyệt trợn mắt. Mười năm công lực tương đương với mười năm tuổi thọ?
      đợi Bạch Nguyệt trả lời, ông tiếp tục :“ Mười năm, nếu cần hai mươi năm tổn thọ hai mươi năm, con định ở bên tiểu tử kia đến cuối đời sao?”

      Bạch Nguyệt cười, cười sáng lạn như ngọc, làm lòng người khỏi rung động. “ Sư phụ, tại con cũng nắm chắc, gì đến tương lai đây? tương lai ai có thể biết trước?” Bạch Nguyệt thản nhiên , thanh nhàng như nước chảy mây trôi, khiếng ông lão thập phần kinh ngạc. Xoay người, ông nhìn căm chăm vào mắt Bạch Nguyệt, muốn tìm ra cái gì đó, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt kiên cường!

      “ Haha, cũng đúng.” Ông cười tự giễu , đến cả tại còn , vậy sao dám chuyện tương lai?

      Bạch Nguyệt mỉm cười:“ Bây giờ con quá yếu, nếu bị bắt để uy hiếp huynh ấy, vậy có còn tương lai ?” Nhưng trong lòng thầm tự thề, nàng nhất định thể để chuyện đó xảy ra! để cho ai lợi dụng mình để đối phó Ngạo Nhiên, tuyệt đối cho phép. Cho dù có phải dùng tất cả để đánh cược!

      “ Nhưng nha đầu, ta phải cho con, xác xuất thành công chỉ có năm phần. Hơn nữa, trong quá trình thực , con vô cùng đau đớn, sống bằng chết. Con chịu được ?” Ông nghiêm túc hỏi.

      Bạch Nguyệt cười nghịch ngợm với ông:“ Đấy là vậy, nhưng nếu để phụ làm, vậy khả năng thành công là bao nhiêu?”

      “ Mười phần.” Ông lão khẽ cười, nha đầu này, dám chơi chữ với ta.

      “ Chẳng phải quá tuyệt vời sao?” Bạch Nguyệt xoa xoa tay, cao hứng.“ Vậy khi nào có thể bắt đầu? Con muốn càng nhanh càng tốt.”

      “ Ngày mai , ngày mai đến tìm ta. Ta cũng cần chuẩn bị đầy đủ.” Nghĩ đến cái gì đó, ông nhìn nàng cái rồi đột nhiên cười.” Đau đến muốn khóc đừng có trách ta nhé!”

      Bạch Nguyệt bĩu môi, đau mà cho khóc nữa.

      “ Tìm nữ tử cùng đến đây, để tiện thay quần áo cho con mấy ngày sau.” xong , ông lão ngồi xuống, phất phất tay với Bạch Nguyệt.“ tại con cứ về , ta chuẩn bị.”

      “ Dạ, sư phụ.” Bạch Nguyệt cảm thấy hơi kỳ, nhưng hỏi nữa, chỉ gật đầu, tự giác rời khỏi phòng.

      “ Đúng rồi, nha đầu, con muốn mười hay hai mươi năm công lực?” Trước khi Bạch Nguyệt rời , ông cất tiếng hỏi.

      Bạch Nguyệt bấm ngón tay tính. Thân thể này xem ra chưa đến hai mươi tuổi, từ nay về sau, chăm uống thuốc bổ chắc cũng đến tám mươi, mà sống lâu quá cũng phải hay lắm, bị gọi là lão sao. Sáu mươi coi là già.

      “ Hai mươi năm .” Bạch Nguyệt dứt khoát .

      “ Được.” Ông lão nghe xong, gật đầu, phất tay.“ .”

      “ Dạ.” Bạch Nguyệt xoay người, từ từ biến mất sau cánh cửa.

      Ông lão nhìn bóng dáng Bạch Nguyệt dần biến mất, thở dài.

      Nha đầu, lựa chọn như vậy đáng giá sao? Con hối hận sao?

      Hai mươi năm công lực đổi hai mươi năm dương thọ.

      Nhưng đáng sợ nhất, chính là đau đớn, đến độ sống bằng chết. Vì nam nhân, con đồng ý làm tất cả sao?
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :