1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54:


      Bạch Nguyệt kinh hãi, ngờ tên này dám ra tay, định lùi lại, nhưng Thải Hà đúng lúc ra, nên đụng vào Thải Hà.

      Tay Tư Đồ Tuấn đập mạnh lên ngực Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt biến sắc, nhanh tay hất tay Tư Đồ Tuấn ra.

      “ Phi! Hạ lưu!” Bạch Nguyệt tức giận nhổ nước bọt lên người , kéo Thải Hà chạy .
      Bỏ lại Tư Đồ Tuấn ngơ ngác tại chỗ, ngây dại nhìn bàn tay của mình, cảm xúc mềm mại vừa rồi… Đó là mềm mại, bộ ngực nam tử mềm mại như thế. cách khác , chỉ có thể là….. Người kia là nữ nhân! Nhớ lại vóc dáng Bạch Nguyệt bé, hình như ‘’ còn cố tình trầm giọng, nhưng vừa rồi, đó ràng là giọng nữ.

      Mãi lúc sau, Tư Đồ Tuấn mới vươn tay lau bọt nước dính mặt, đây là lần đầu tiên, có kẻ dám nhổ bọt vào , mắng . Trong lòng Tư Đồ Tuấn bùng lên cảm xúc mãnh liệt. Có bao nhiêu nữ nhân tranh giành chỉ mong lọt vào mắt ! Chưa có nữ nhân nào dám đối xử với như vậy!

      Bạch Nguyệt kéo Thải Hà chạy , vẻ mặt cực kỳ tức giận , ngừmg hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà ! Hạ lưu! Hạ lưu! Hạ lưu!!! Bạch Nguyệt trong lòng hung hăng phỉ nhổ, chợt nhớ đến kẻ đáng ghét kém, Trang Hàn Phong! Cái gã nhìn thấy nàng lấy bánh bao nhét vào ngực! Hừ ! Đàn ông làm gì có người tốt?! Nghĩ đến chỗ này, đột nhiên dừng lại, mắt đen láy đảo tròn, thầm bổ sung, trừ Ngạo Nhiên nhà mình. Thải Hà ngờ Bạch Nguyệt đột ngột dừng lại, thiếu chút nữa va phải Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt trong lòng thầm kinh hãi, khi nào nàng lại xếp Lê Ngạo Nhiên thành là đồ nhà mình? Trợn mắt, kéo Thải Hà tiếp tục .

      “ Chủ tử, chủ tử……” Thải Hà bất đắc dĩ, cũng có chút lo lắng.

      “ Cái gì?” Giọng Bạch Nguyệt có chút bất mãn, biết nàng phiền sao?

      “ Chủ tử, ngài nhầm đường.” Thải Hà ủy khuất giọng .

      “ Hả ? Vậy sao ?” Bạch Nguyệt ngẩng đầu, giờ mới để ý, nhầm đường . Đây chắc là nội viện trà lâu. Gãi đầu ngượng nghịu, cười cười.

      Thải Hà trong mắt lên tia ấm áp, Bạch Nguyệt như vậy mới là chân nhất . Bình thường luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, đem tất cả cảm xúc đều che giấu. làm cho người khác đau lòng. Nàng như vậy rất đáng .

      Đột nhiên, có tiếng xì xào truyền đến.

      “ Đồ các nương cần dùng chuẩn bị xong chưa? chuẩn bị sẵn hoa tươi chưa ?”

      “ Dạ, đều chuẩn bị xong.”

      “ Phần thưởng đâu? chuẩn bị sẵn chưa? chút phải đem ra cho khách quý nhìn đấy.”

      chuẩn bị, sắp xong rồi.”

      ………………... ......

      Các hoa khôi ở ngay kia? Bạch Nguyệt nhoài cổ, muốn nhìn chút, nhưng chỉ thấy bóng người mờ ảo bên cửa sổ.

      “ Chủ tử muốn xem?” Thải Hà thấp giọng hỏi, đột nhiên, Thải Hà rất muốn nhìn mặt của Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt trừng mắt, trả lời.

      “ Chủ tử muốn? Nhưng ta tò mò quá. Hay là chúng ta lén qua đó nhìn chút được ? Liếc cái là liền.” Giọng Thải Hà cố nén cười.

      Bạch Nguyệt mới trả lời:“ Được rồi, thử xem.” Quả tò mò quá , hoa khôi cổ đại có phải đa tài đa nghệ như đồn đại, xinh đẹp như hoa? Đối với mấy hoa khôi này, Bạch Nguyệt ngoài tò mò, còn có chút thương cảm . là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn sao?

      Nữ tử số phận hẩm hiu rơi vào chốn lầu xanh, dù bán thân có kết cục ra sao? Chờ phu quân đến giải cứu? Chờ đợi người cứu rỗi và sống hạnh phúc cả quãng đời còn lại? Buồn cười. Thế giới nam tôn này, có kẻ nào lại coi trọng xuất thân của nữ nhân. Cứ cho là chấp nhận, nhưng sao rửa sạch được xuất thân chốn thanh lâu? Mang về làm thiếp, nhưng chính thất để yên sao?

      Đáng buồn hay đáng thương? Quảng cáo rùm beng bán nghệ bán thân, lại tham gia cuộc thi có nhiều quyền quý đến xem thế này, có gì sao? Bạch Nguyệt cười lạnh. Khó trách có câu: Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Nhớ tới Đỗ Thập Nương, người phụ nữ xấu số, Bạch Nguyệt thở dài, mất hết tâm trạng. ( haha…các bạn lên google xem chuyện Đỗ Thập Nương nha)

      Thải Hà khó hiểu nhìn Bạch Nguyệt suy nghĩ đăm chiêu, mặt có chút phiền muộn, lại nghe Bạch Nguyệt thở dài, đau lòng, thấp giọng:“ Chủ tử thích chúng ta trở về.” Chủ tử của nàng trải qua chuyện gì, mà sao đôi mắt buồn bã chết lặng thế kia?

      Bạch Nguyệt cúi đầu, đột nhiên có chút giận chính mình , tại sao cái gì đều nhìn quá ràng , thấu triệt. Sống như thế mệt mỏi quá, đánh mất quá nhiều thú vui rồi .

      Suy nghĩ chút, Bạch Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười:“ Xem, vì sao lại chứ?” Dứt lời, kéo Thải Hà .

      Hai người vụng trộm lại gần lầu các, chờ người hầu lui hết, rồi mới leo lên.

      Bước hành lang, đột nhiên nghe được nhiều thanh chói tai.

      “ Aizza, đây chẳng phải là Lâm Thành Diệp tỷ tỷ sao, nhìn ngón tay mềm căng như củ hành, nam nhân mà thấy, chỉ tiếc hận thể tiến lên cắn gặm, khiến người khác phải ghen tỵ nha….”

      Sau đó là trận cười phụ họa.

      Bạch Nguyệt và Thải Hà nhìn nhau cái , nhịn cười, xem ra, toàn bộ hoa khôi sắp sửa chiến tranh rồi.

      Tiếng đáp trả chua ngoa kém:” Tỷ tỷ… ta hình như còn kém Triệu tỷ tỷ ngươi khoảng nửa năm phải? Tiểu muội dám nhận.”

      Lại trận cười ầm lên, coi bộ các giai nhân chỉ đứng đó xem hổ chiến, xem diễn tuồng mà thôi.

      “ Ngươi! Họ Diệp, chờ đấy.”

      “ Đây cũng là lời tiểu muội muốn .”

      Giọng vịt cãi nhau quàng quạc chỉ dừng khi có tiếng gọi :” Các nương, đến giờ.”

      Bạch Nguyệt nhìn xuyên qua rèm cửa, thấy đa phần mọi người đứng dậy ra ngoài, đột nhiên vang lên tiếng cảm thán.

      “ Đây là Thiên Thủy Liên Hoa trong truyền thuyết sao?”

      “ Ngu xuẩn, chủ tử sao lại có thể dùng Thiên Thuỷ Liên Hoa làm phần thưởng cho kỹ nữ? Chỉ là đồ nhái mà thôi.” thanh đè thấp kiên nhẫn . “ Trời ạ, chỉ là giả lại thôi mà vậy, biết nếu là đồ …..”

      “ Câm miệng, làm chuyện của ngươi !” tiếng quát lớn .

      “ Dạ, dạ.”

      Bạch Nguyệt cau mày, kéo Thải Hà lặng yên rời .

      Trở lại đại sảnh, ngồi vào chỗ của mình. Bạch Nguyệt giọng hỏi Lê Ngạo Nhiên:“ Thiên Thủy Liên Hoa là cái gì?”

      Lê Ngạo Nhiên quay đầu, cười:“ bộ y phục.”

      “ Y phục?” Bạch Nguyệt trừng mắt.

      Lăng Ngôn nhớ lại :“ bộ quần áo được dệt và thêu rất đặc biệt mà tạo thành. Cách đây rất lâu, vị quyền cao chức trọng làm tặng nữ nhi. Dùng hơn 10 ngàn sợi tơ lớn, và , kim tuyến đủ màu để thêu hoa. Hơn 30 thợ dệt xuất sắc nhất thời bấy giờ làm quần quật cả ngày lẫn đêm để tạo ra. Về sau, vị kia muốn xuất bộ quần áo thứ hai, sai người giết sạch thợ dệt, nhưng việc bại lộ. Dân chúng rất căm phẫn, kinh động đến cả đương kim Hoàng thượng, vị kia bị xử tội chết, con và bộ áo cũng biến mất kể từ ấy.”

      Bạch Nguyệt cùng Thải Hà nghe xong, đều thổn thức, biết đằng sau bộ quần áo có cả câu chuyện dài.

      “ Vậy bộ y phục đó sao?”

      nữa. Có lời đồn là ở trong cung, cũng có lời đồn thất lạc ra nước ngoài rồi.” Lăng Ngôn phẩy phẩy tay.

      Bạch Nguyệt thèm hỏi nữa, ngẩng đầu nhìn lên sàn diễn, trong lòng khỏi thở dài.

      Thiên Thủy Liên Hoa, có xinh đẹp nhường nào, cũng chẳng còn ai dám mặc lên người.
      Last edited by a moderator: 14/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      đài, các hoa khôi lần lượt xuất , cố gắng thi triển hết tài nghệ của mình, có khi là đàn tranh, hay đàn tỳ bà, có người thổi sáo, có người giỏi ca vũ chỉ hận cặp mắt mọi người chăm chú vào bản thân. Người có chút học vấn ngâm thơ đối chữ, thanh mềm mại, ngọt ngào quyến rũ lòng người.

      Chỉ là, lúc nãy Bạch Nguyệt phát bản tính đanh đá chanh chua của các nữ tử này, cũng chả muốn xem nữa. Liếc nhìn Lê Ngạo Nhiên, phát Lê Ngạo Nhiên cư nhiên lại nhắm mắt. Đột nhiên hiểu ra, chẳng quan tâm, chỉ là vì nàng muốn đến. Bạch Nguyệt cười, kéo tay áo Lê Ngạo Nhiên, mắt nhìn về phía cửa ý muốn cũng ra ngoài.

      Thải Hà nhìn thấy hai người đứng dậy, định mở miệng hỏi. Bạch Nguyệt nhíu mày :“ lát, ngươi theo Lăng Ngôn về, ta và Lê Ngạo Nhiên có việc.”

      Thải Hà ngẩn ra, sau đó mỉm cười , ánh mắt ái muội nhìn hai người , đến mức Bạch Nguyệt muốn trợn trắng mắt .

      Ra khỏi trà lâu, Bạch Nguyệt hít sâu hơi, bên ngoài thoải mái hơn nhiều.

      “ Sao vậy , thích bên trong?” Bên tai văng vẳng tiếng của Lê Ngạo Nhiên .

      “ Huynh cũng thích đúng ?” Bạch Nguyệt miễn cưỡng trả lời.

      Lê Ngạo Nhiên cười.

      “ Mấy nương đó rất đẹp đúng ?” Bạch Nguyệt trừng to mắt quan sát Lê Ngạo Nhiên, hỏi.

      chú ý.“Lê Ngạo Nhiên thành cho biết.

      “ Ha ha……” Bạch Nguyệt nghe câu trả lời của Lê Ngạo Nhiên, vừa lòng, cười vui vẻ. Nàng cũng hiểu được, quả chẳng tâm để ý chuyện gì, lần đầu gặp , chẳng phải cũng như thế sao?

      lên đó.” Bạch Nguyệt chỉ vào nóc nhà của trà lầu đối diện, quay đầu cười tươi như hoa.

      Ngay lập tức, Lê Ngạo Nhiên hai lời ôm eo Bạch Nguyệt bay lên.

      “ Ngạo Nhiên, huynh biết ?” Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên ngồi lẳng lặng bên nhau ngắm trăng sao.

      “ Cái gì?” Lê Ngạo Nhiên dịu dàng hỏi lại.

      “ Ta nhớ, ở quê ta có cách : Nữ nhân đẹp nhất khi đứng trước người mình .” Bạch Nguyệt đứng dậy, nhìn về hướng ánh trăng , lấy tay thả xuống mái tóc dài, quay lại mỉm cười với Lê Ngạo Nhiên.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn ngây dại. Giờ phút này, Bạch Nguyệt giống như tiên tử giáng phàm, làm cho người ta dám vươn tay chạm vào.

      “ Nếu có tỳ bà tốt.” Bạch Nguyệt có chút tiếc nuối.

      Lê Ngạo Nhiên lời nào, vỗ tay, lập tức có Hắc y nhân tiếng động xuất nóc nhà.“ lấy tỳ bà đến.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên hạ lệnh.

      Hắc y nhân biến mất, lát sau lại xuất , cung kính cầm tỳ bà dâng lên tay Lê Ngạo Nhiên, rồi im lặng biến mất.

      Bạch Nguyệt mỉm cười , ánh mắt dịu dàng nhìn Lê Ngạo Nhiên, nam tử này luôn có thể làm nàng kinh ngạc, luôn thỏa mãn những ước muốn tùy hứng của nàng dù là điều nhất.

      “ Kiếp này, huynh là của ta nha~”Bạch Nguyệt cười.

      “ Ừ.” Lê Ngạo Nhiên giao tỳ bà, mỉm cười.

      Bạch Nguyệt nhận tỳ bà, nhàng gảy từng nốt. bao lâu nàng chạm vào nó? Từ khi từ tiểu thư nhà giàu trở thành người làm việc nghèo khổ, hình như chạm vào nữa. Trước kia, mọi người đều rằng , khi nàng ôm đàn ca hát, nàng cực kỳ xinh đẹp.

      “ Ngạo Nhiên, huynh phải nhớ kỹ giờ khắc này, nhất định phải nhớ .” Bạch Nguyệt ngồi đối diện Lê Ngạo Nhiên, để làn gió thổi tung mái tóc dài của mình.
      ”Giờ khắc này, ta vì huynh mà nở rộ.” ( Người ta thường ví phụ nữ như những bông hoa, và vì đàn ông, bông hoa mới nở rộ.)

      Lê Ngạo Nhiên giật mình, Bạch Nguyệt dường như dùng chính sinh mệnh nàng để với , có chút đau lòng, cũng có vui vẻ, lại….. có chút sợ. Nàng bây giờ mỏng manh như mây khói, dễ dàng bị thổi bay mất.

      Bạch Nguyệt gảy dây đàn, điều điều , rồi mới cất giọng hát.

      “Hồng trần nhiều buồn cười, si tình nhàm chán nhất, coi trời bằng vung cũng tốt, cuộc đời này chưa dứt, tâm cũng chỗ nào nhiễu, chỉ muốn đổi được nửa đời Tiêu Dao, tỉnh lúc đối với người cười, trong mộng toàn bộ quên mất, thán trời tối quá sớm, kiếp sau khó liệu, hận xóa bỏ, đối tửu đương ca ta chỉ nguyện vui vẻ đến già, phong nữa lãnh muốn chạy trốn, hoa tái mỹ cũng muốn muốn, mặc ta phiêu diêu,

      Thiên Việt vui mừng càng , hỏi Nhân Quả có bao nhiêu, mình say khướt, hôm nay khóc ngày mai cười, cầu có người có thể sáng tỏ, thân kiêu ngạo

      Ca hát vũ nhảy, đêm dài đằng đẵng bất giác hiểu đem vui vẻ tìm kiếm.”

      Lê Ngạo Nhiên nhìn ngây ngốc, nghe đến thất thần.

      Bạch Nguyệt mỉm cười, hát hết lần này đến lần khác, Làn điệu trong trẻo như nước chảy mây bay, ý muốn khám phá nhân gian, hạnh phúc trong đời khiến người nghe cứ đắm chìm.

      Giờ khắc này, khắp thiên hạ chỉ có 2 người họ.

      Giờ khắc này, hai người tựa như đôi bướm tự do tự tại , quấn quýt rời.

      Rũ bỏ hết thảy, trong mắt chỉ có nhau.

      Cho đến khi tiếng ồn ào phía dưới lớn dần. Hai người cùng nhìn xuống phía dưới , mới nhận ra khách nhân trong tửu lầu đều ra ngoài , đứng đầy dưới đường.

      Đầu tiên có người bị tiếng hát hấp dẫn, rồi lan ra nhiều người, tất cả đều ra, si ngốc ngắm nhìn đôi bích nhân tuyệt thế tựa thần tiên hạ phàm đàn hát. Nữ, tóc dài phất phơ trong gió, dưới ánh trăng mờ, càng linh động phiêu dật, vạn vật xung quanh đều mất màu sắc khi đối diện với dung nhan tuyệt sắc của nàng. Nam, đôi mắt biếc, lạnh lùng hờ hững, nhưng khí thế cao ngạo khiến người ta dám nhìn thẳng. Mấy hoa khôi cũng ra theo, vì sao mọi người lại đua nhau ra ngoài, giờ mới hiểu được. Trong lòng bắt đầu cảm thấy tức giận, toàn bộ ánh mắt đều chăm chú vào nữ nhân kia. Nhìn đám nam nhân chung quanh đều si ngốc , trong lòng càng thêm phẫn hận. nữ tử tuyệt sắc dường này khiến ai gặp lần cũng nhớ mãi quên, vậy cuộc thi hoa khôi lần này…….

      Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên kinh hãi, khi nào lại có nhiều người xuất thế này? Bạch Nguyệt đứng dậy, biết phải làm sao. Lê Ngạo Nhiên nhíu mày, cảm nhận những ánh mắt si mê nhìn Bạch Nguyệt, thầm tức giận, ôm chầm Bạch Nguyệt, thi triển khinh công, rời trong tiếng gọi ồn ào ở dưới .

      Sau khi hai người rời , đám người cũng tản dần , chỉ còn lại vài người, người trong số đó vẫn nhìn về hướng hai người kia biến mất ,cả người run run .
      “ Ly…… Nhi……” Đôi môi run rẩy, hai tay nắm thành đấm, nhìn lầm, đấy là Ly Nhi của ! Là Ly Nhi mà ngày đêm mong nhớ! Bóng hình ấy vẫn luôn xuất trong giấc ngủ của . Nam nhân bên người nàng là ai? Chẳng lẽ là…… Nghĩ đến khả năng kia, trái tim Âu Dương Thần Dật như tra tấn trong biển lửa, đau đớn thể hô hấp.

      chần chờ, Âu Dương Thần Dật xoay người, thi triển khinh công biến mất, vội vàng đuổi theo Bạch Nguyệt.

      Tư Đồ Tuấn đứng tại chỗ, nữ tử kia, là nàng! Là người nhổ nước bọt vào ! Là nàng! Xuất trần xinh đẹp rực rỡ, như tiên tử dưới ánh trăng, thể tin vào chính đôi mắt mình. Thế gian lại tồn tại nữ tử xinh đẹp tuyệt trần như thế! nhàng uyển chuyển, lại khiến cho trong nháy mắt quên hết thảy mọi thứ! Giống như mây gió đời, chỉ chớp mắt là bay mất.

      Muốn gặp nàng, nhìn thấy nàng……

      Vì cái gì? biết.

      Chẳng lẽ vì dung nhan tuyệt trần? Hay vì tiếng ca?

      …………………

      Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt chạy như bay mái nhà, Bạch Nguyệt có chút bất đắc dĩ, vốn chỉ muốn hát riêng cho Lê Ngạo Nhiên nghe, kết quả, lại lôi kéo nhiều người như thế.

      Đột nhiên, Lê Ngạo Nhiên ngừng lại, lạnh giọng:“ Các hạ vì sao theo ta?” Sở dĩ có giải quyết người theo sau, bởi vì kẻ đấy mang theo bất kỳ sát khí nào.

      “ Ta có ác ý.” giọng truyền từ phía sau, Bạch Nguyệt hơi rùng mình, dường như từng nghe qua. Lê Ngạo Nhiên trả lời, xoay người lại.

      “ Tại hạ Âu Dương Thần Dật, mạo muội quấy rầy, chỉ vì cảm thấy vị nương cùng công tử dường như rất giống tiểu muội mất tích lâu của ta. ” Tuấn lãng nam tử nho nhã lễ độ , ánh mắt thẳng tắp quan sát gương mặt Bạch Nguyệt, cố đè nén nỗi lòng mừng rỡ như điên, sai, là Ly Nhi của .

      Lê Ngạo Nhiên thấy đối phương dáng vẻ phải dối,nghi hoặc nhìn nhìn Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng :“ Ta nghĩ vị công tử này nhận sai người. Ta có thân nhân, ta là nhi.”

      Âu Dương Thần Dật nhìn đôi mắt Bạch Nguyệt lạnh lùng, tâm trầm xuống. Từ ánh mắt Bạch Nguyệt, có thể là nàng dối, vì sao? Chẳng lẽ chứng mất trí nhớ còn chưa hồi phục?

      nương có phải quên chuyện trước kia? Có phải do bị người ta đẩy xuống vách núi ?” Âu Dương Thần Dật vội vàng hỏi.

      Quanh người Lê Ngạo Nhiên ngừng tỏa ra sát khí, hóa ra chuyện Bạch Nguyệt bị đẩy xuống vách núi đen có liên quan đến người này.

      Âu Dương Thần Dật cảm giác luồng sát khí đánh úp lại, hơi khó hiểu.

      “ Ha ha……” Bạch Nguyệt cười khẽ, giọng lạnh nhạt trào phúng.” Bị đẩy xuống vách núi? Công tử bảo hộ tiểu muội chu đáo quá!”

      Âu Dương Thần Dật nghẹn lời, đau lòng, chỉ đau lòng. Ngày ấy, khi nghe tin, nghĩ đến việc thể gặp lại Ly Nhi dấu, ra tay đánh Công chúa. Từ nay về sau, chỉ coi như người lạ, cũng thể hưu nàng, vì nàng là Công chúa!

      Lê Ngạo Nhiên nhìn Âu Dương Thần Dật trả lời, lạnh lùng :“ Nếu là nhận sai, cáo từ.” Dứt lời, ôm Bạch Nguyệt rời .

      “ Ly Nhi……” Giọng Âu Dương Thần Dật gấp gáp, chuẩn bị đuổi theo.
      Last edited by a moderator: 14/4/15
      minhminhle thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 55:


      Bạch Nguyệt sắc mặt đổi, thân thể này có quan hệ thế nào với người kia, nàng . Nhưng chuyện nàng bị đánh rồi bị đẩy xuống núi là vì người này, nàng hận, chính là dối! Nếu phải vì ích kỷ, tình biến thái, sao nàng lại bị rơi vào thảm cảnh như thế? Bạch Nguyệt vô cùng buồn bực, shit! Đồ ngu xuẩn, ngươi thử bị người ta hủy dung xem!

      “ Ly Nhi……” Phía sau tiếng kêu to vẫn ngừng vang lên. Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt xa. Vài Hắc y nhân đột ngột xuất , ngăn cản Âu Dương Thần Dật.

      Hắc y nhân có ý định đả thương Âu Dương Thần Dật, chỉ có ý định bao vây. Âu Dương Thần Dật vừa tức vừa vội, mắt thấy hai người sắp biến mất, thể làm gì. Cuối cùng, khi hai người hoàn toàn khuất, Hắc y nhân cũng lui , biến mất vào màn đêm.

      đám mây đen thổi qua, che kín trăng sao, Âu Dương Thần Dật đứng ngây chỗ, ngó nhìn phía trước, lòng đau như cắt, sao Ly Nhi lại như vậy? Nàng quên hết tất cả sao? Nhìn ánh mắt xa lạ của nàng, lòng đau quá , rất đau. thể! phải tìm được nàng, làm cho nàng nhớ lại tất cả, đem nàng trở về bên cạnh ! Muội muội, cho dù nàng là muội muội của sao?

      Âu Dương Thần Dật nhắm chặt mắt lại, mở ra lần nữa, ánh mắt tràn đầy kiên quyết, xoay người, thi triển khinh công rời .

      Lê Ngạo Nhiên mang theo Bạch Nguyệt thẳng đến ngọn núi ở ngoài thành. đỉnh núi, Lê Ngạo Nhiên buông Bạch Nguyệt xuống, mỉm cười :“ Vừa rồi bị người ta cắt đứt, giờ tiếp tục.”

      Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên cười, đột nhiên muốn khóc, vì sao? Sao nam nhân này lại bảo vệ nàng đến nhường này? Kỳ , khi tên kia xuất , phải đoán ra có gì hợp lý, nhưng hỏi câu nào. Chẳng lẽ có ý định ép hỏi sao?

      Bạch Nguyệt ngồi xuống, từ từ :“ Huynh muốn biết chuyện gì xảy ra sao?”
      Lê Ngạo Nhiên cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, thản nhiên :“ Nàng muốn , ta liền hỏi.”

      “ Kỳ , ta thuộc về nơi này.” Bạch Nguyệt ngước nhìn ánh trăng, nhàn nhạt mở miệng.“ Vốn dĩ, ta sống ở nơi cách đây rất xa, ta ta là nhi, điều đó là . Phụ mẫu ta sớm mất hết.”

      Lê Ngạo Nhiên cảm giác Bạch Nguyệt đơn, lại lo lắng. phải ở đây nghĩa là gì? Nhưng ngắt lời, mà để Bạch Nguyệt tiếp tục.

      thế giới giống nơi này.” Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên.“ Kỳ , con người có linh hồn, huynh biết ? Thân thể này phải của ta, linh hồn ta rời bỏ thân thể của mình, nhập vào thể xác này. cần hoài nghi, điều này là .” Bạch Nguyệt nhìn mặt Lê Ngạo Nhiên hiển thể tin nổi’, lập tức bổ sung.

      cách khác, thân thế trước đây của thân thể này, trải qua những chuyện gì, ta cũng . Ta chỉ biết, khi tỉnh dậy, được người cứu về, chính là người vừa rồi. Nhưng nữ nhân của tìm đến cửa, đánh ta thất điên bát đảo,rồi đẩy ta xuống vách núi.” Bạch Nguyệt vừa kể, vừa chú ý biển mặt Lê Ngạo Nhiên, trong lòng vô cùng bất an, nàng sợ. Đúng vậy, sâu thẳm trong tim nàng run sợ, sợ người ngồi trước mặt mình sợ hãi, ghét bỏ nàng. Hay sợ bỏ rơi nàng? biết, cũng chẳng nữa. Trong lòng Bạch Nguyệt đột nhiên rối loạn, thậm chí có chút hối hận khi kể quá kinh người như vậy với .

      Mãi lúc sau, Lê Ngạo Nhiên vẫn gì, chỉ đột nhiên ôm chầm lấy Bạch Nguyệt:“ Nàng chỉ là nàng mà thôi! Mặc kệ thân thể này trước kia là ai! giờ ta chỉ biết nàng, người ở trước mặt ta!”

      Bạch Nguyệt cảm nhận thân thể Lê Ngạo Nhiên run , sửng sốt, hiểu tại sao Lê Ngạo Nhiên lại có phản ứng như thế này.

      “ Đột ngột tiến vào thế giới này, có lúc đột nhiên rời sao?” Giọng Lê Ngạo Nhiên khẽ run , khó khăn xong những lời này.

      Chợt, nước mắt Bạch Nguyệt tràn xuống.

      Hóa ra……

      ghét bỏ nàng, cũng thấy đó là chuyện hoang đường.

      chỉ sợ, sợ có ngày nào đó, nàng đột nhiên biến mất.

      Sợ nàng đột nhiên biến mất.

      Điều đầu tiên mà nghĩ đến chính là điều này sao?

      Bạch Nguyệt cầm được nước mắt, người ôm chặt nàng lúc này, sao mà có vòng tay ấm áp đến thế.

      lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, cũng lời đanh thép hùng hồn.

      Chỉ là câu , mà hoàn toàn đoạt lấy tâm của nàng. Giữa bọn họ giờ đây còn bất kỳ ngăn cách nào.

      Tuy rằng muốn an ủi , cho biết nàng bỏ , nhưng đến chính bản thân nàng cũng nắm chắc được.

      Buông tỳ bà trong tay, Bạch Nguyệt nhàng vòng tay ôm Lê Ngạo Nhiên, giọng thầm:“ Ta bao giờ chủ động rời bỏ huynh, chỉ cần ta còn sống bao giờ.”

      Lê Ngạo Nhiên kéo Bạch Nguyệt ra ngoài, nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt, đôi mắt biếc che giấu sợ hãi, thậm chí lo lắng, khó khăn mở miệng.” Nàng cũng dám cam đoan đột nhiên biến mất sao?”

      Bạch Nguyệt sắc mặt ảm đạm xuống , đành lòng trả lời:“ Chủ nhân của thân thể này ta biết đâu. Có lẽ nàng ở trong thân thể kia của ta, có khi hóa thành tro bụi, cũng có khi chỉ tạm rời , có lúc nào đó nàng ấy trở về.”

      Lời chưa dứt, bị Lê Ngạo Nhiên nóng nảy ngăn chặn:“ ! Ta cho phép!”

      Bạch Nguyệt giật mình, nhìn sắc mặt Lê Ngạo Nhiên vô cùng khẩn trương và bất an , nàng chưa bao giờ thấy như vậy bao giờ. Nhất thời, Bạch Nguyệt cũng biết phải gì chỉ chăm chăm nhìn .

      “ Nàng chính là nàng! Ai cũng thể mang nàng !” Trong lòng Lê Ngạo Nhiên cực kỳ hoảng loạn, giống như thiên hạ trước mắt biến mất ngay tức khắc vậy.

      Bạch Nguyệt câu nào, chỉ vươn tay vòng cổ, ôm chặt Lê Ngạo Nhiên, nhàng hôn lên môi . Lê Ngạo Nhiên ngẩn ra, sau đó lập tức nhiệt tình đáp lại. Bạch Nguyệt cúi đầu cười, Lê Ngạo Nhiên hiểu ra, Bạch Nguyệt cười vì kỹ thuật của giỏi hơn trước nhiều. Trong lòng có chút tức giận, càng thêm nhiệt tình hôn. Dùng sức như vậy, như thể khắc cốt ghi tâm, giống như cứ như vậy hôn nhau cả đời.

      Khóe mắt ẩm ướt, Bạch Nguyệt biết, nàng biết đấy là những giọt nước mắt hạnh phúc. Rồi, đôi môi mềm chạm lên khoé mắt ngập nước, Lê Ngạo Nhiên cẩn thận hôn hết những giọt nước mắt đọng mi nàng.

      Dưới ánh trăng, hai bóng người kéo dài mặt đất, đan vào chỗ, thể phân ly.

      Hồi lâu sau, hai người cứ ôm nhau, ngồi ngắm trăng. Ánh trăng trong trẻo, lạnh lùng, nhưng hai người ôm nhau vô cùng ấm áp , hạnh phúc.

      “ Chúng ta cứ thong thả vui chơi như vậy, lại còn tiêu xài chi phí chung, chuyện Chưởng môn giao phó chúng ta vẫn chưa làm được gì đấy.” Bạch Nguyệt tựa vào vai Lê Ngạo Nhiên hậm hực .

      “ Chi phí chung?” Lê Ngạo Nhiên lặp lại lời Bạch Nguyệt, có chút khó hiểu.

      “ Ha ha…chính là đồ của ‘nhà nước’, là tiền của Chưởng môn Vũ Sơn phái. Của nhà nước phải của ‘tư nhân’.” Bạch Nguyệt cười, nhớ tới sấp ngân phiếu Chưởng môn đưa cho mình, quả ít.

      “ Ha ha, đứa ngốc.” Lê Ngạo Nhiên xoa tóc Bạch Nguyệt, gương mặt có chút lo lắng xẹt qua liền biến mất.” ra chuyện Chưởng môn giao phó có ít manh mối.”

      “ Hả? Lúc nào có?” Bạch Nguyệt kinh ngạc, lúc nào lần ra manh mối vậy? Mà nàng lại chẳng biết gì cả. Chắc là vì gần đây nàng chỉ quan tâm đến hội đèn.

      “ Phi tiêu tập kích nàng lúc trước, chính là của Giáo chủ Tà giáo— Thương Lang.” đến này, giọng điệu của Lê Ngạo Nhiên vô cùng nghiêm túc. Sau chuyện đó hiểu ra, phi tiêu đó chỉ là đòn nhử, thử dò đoán xem vị trí của Bạch Nguyệt trong lòng ra so. Nhìn thấy lo lắng mất bình tĩnh, ‘kẻ đó’ e rằng nhanh ra tay mà thôi.

      “ Thương Lang?” Bạch Nguyệt nhăn mày, nhớ lại chiếc phi tiêu dược tẩm độc kia. Đợi , tên kia, chẳng phải là tử địch của Lê Ngạo Nhiên?! Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt cũng ý thức được tình huống đơn giản như nàng dự tính.” ra tay với ta, để trả thù huynh?”

      “ Thông minh.” Lê Ngạo Nhiên cúi đầu, hôn cái kêu má Bạch Nguyệt, mặt nàng đỏ bừng. Lê Ngạo Nhiên như vậy, đây là lần đầu tiên Bạch Nguyệt thấy.

      “ Vậy vơ vét của cải mọi nơi để làm gì?” Bạch Nguyệt nhớ tới chuyện Tà giáo cướp bóc khắp nơi, giả trang thành cường đạo, thổ phỉ, sơn tặc để cướp đoạt.

      “ Đến giờ còn chưa , nhưng ta dám khẳng định, đó phải mục tiêu chính mà nhắm đến.” Lê Ngạo Nhiên giận tái mặt, rất ‘tên kia’, chả quan tâm cái gì, cao ngạo tự đại, chỉ vì thua chiêu mà vẫn ghi hận trong lòng, với , tiền bạc vốn chỉ là thứ cặn bã.

      “ Thứ quan tâm?” Bạch Nguyệt càng hiểu. Tà giáo này phương thức hành động cũng quá kỳ quái rồi.

      “ Lần này, chỉ sợ chỉ giang hồ, ngay cả triều đình cũng lẫn vào trận Tinh Phong Huyết Vũ .” Giọng Lê Ngạo Nhiên có chút nặng nề, tay lại hơi dùng sức ôm Bạch Nguyệt.“ Đừng nghĩ đến nó nữa, nàng vừa hát bái gì thế, ta chưa từng nghe. Tên của nó là gì?”

      “ Hắc.. hắc… đấy là ca khúc ở thế giới ta đấy. Dễ nghe đúng ?” Bạch Nguyệt cười .

      “ Nhưng có mấy câu hay.” Lê Ngạo Nhiên vui.

      “ Hả? Câu nào?” Bạch Nguyệt cảm thấy khó hiểu.

      “ Câu ‘Thế gian lắm điều buồn cười. Si tình lại là nhàm chán nhất’ ấy.” Lê Ngạo Nhiên nhớ lại.

      “ Ha ha~~~” Bạch Nguyệt cười vui vẻ.“ Chỉ là cách mà thôi, huynh thấy nó khá là vui sao? Làm cho ai cũng mơ ước được như thế.”

      “ Ừ, vui vẻ, tự do. Còn ca khúc nào ?” Lê Ngạo Nhiên nhìn chăm chăm Bạch Nguyệt.“ Khi hát, nàng rất đẹp.”

      “ Chỉ khi hát cho huynh nghe.” Bạch Nguyệt ra vẻ, thẳng.

      Lê Ngạo Nhiên ngẩn ra, sau đó tươi cười.

      Bạch Nguyệt cầm tỳ bà lên, bàn tay nhàng lướt lên dây đàn .” Vậy, lại hát cho huynh nghe mấy bài ta thích.”

      "Nhìn, giang sơn giống như vẽ. Nại, Tam Phân Thiên Hạ, nhất thời bao nhiêu hào kiệt, phong vân biến sắc quần hùng tranh bá, giao chiến người nào Danh Dương, binh đến dưới thành bỗng nhiên quay đầu, người nào ở trông mong quy hương, tam quốc loạn, loạn thế xuất lớp lớp hảo hán, Quốc Tướng chiến, ai có thể nhất thống giang sơn, chiến ngừng, huynh đệ huyết lệ tiếc, kỷ Phong Hỏa, phụ bao nhiêu hồng nhan, người nào tương tư dài quá nước trường giang, trông mong quân Quy Nhất tấc lệ tấc bụi, hóa thành ông trời. . . . . ."

      Làn điệu ấm nồng tình cảm, Lê Ngạo Nhiên nghe đến mất hồn.

      Bạch Nguyệt quay đầu, nhìn Lê Ngạo Nhiên .” Tam phân thiên hạ, ( Tam quốc.) là phần lịch sử bên thế giới ta. Đó là thời loạn, xuất rất nhiều vị hùng hào kiệt, nhưng cũng vì thế mà phụ tấm lòng bao hồng nhan tri kỉ.”

      “ Giờ trong triều đình cũng chia làm 3 thế lực.” Lê Ngạo Nhiên trầm tư:“ Có hai thế lực nắm quyền triều chính, Thái Hậu là tỷ tỷ ruột Hoàng đế nước láng giềng, thế lực . Giờ cũng coi như hòa bình, nhưng về sau……”

      Trong đầu Bạch Nguyệt đột ngột xuất hình ảnh, vội vàng hỏi.” Giờ ba thế lực là cân bằng, nhưng nếu bị phá vỡ sao? Giáo chủ tà giáo như huynh vừa , chính mình vơ vét của cải, chẳng lẽ trong ba thế lực này có người đứng sau chuyện này ? Chẳng lẽ muốn phá vỡ thế cân bằng tại?

      Lê Ngạo Nhiên chau mày, vốn dĩ chẳng liên quan đến , nhưng….. đồng ý với người kia rồi.

      “ Thôi , đừng nghĩ tới nó nữa. Ta điều tra tài sản Tà giáo di chuyển, và tiêu dùng ra sao?”

      Lê Ngạo Nhiên hơi thở dài.“ Mệt sao? Chúng ta trở về . Ngày mai rời nơi này.”

      đâu?” Bạch Nguyệt ngẩng đầu.

      “ Về Vô Ưu Cung. Đưa về nàng về đó trước , chuyện này quá mức phức tạp, vượt qua những gì Chưởng môn phỏng đoán.” Lê Ngạo Nhiên lại nhớ đến phi tiêu độc của tên kia, chính cũng dám chắc có thể bảo vệ Bạch Nguyệt chu toàn.

      Bạch Nguyệt gật đầu, có phản đối. Nàng biết, với công phu mèo cào của nàng, chỉ gây phiền phức cho .

      ” Chờ xử ý xong, ta tìm nàng, mang nàng chu du khắp nơi, chúng ta uống rượu làm thơ đến già.” Lê Ngạo Nhiên nhớ lại cảnh trong bài hát.

      ” Được, haha….rất tiêu dao.” Đây cũng là điều mà Bạch Nguyệt luôn mơ ước.

      ” Phải rồi, còn tên Bạch Ngọc Đường cũng theo nàng , còn có Thải Hà. Ta dùng bồ câu truyền tin cho Chưởng môn, kể mọi tình huống. Đưa nàng về rồi ta mới .” Lê Ngạo Nhiên còn suy nghĩ gì đó, nhưng .

      Hai người về tới quán trọ, tất cả ngủ trước. Bạch Nguyệt rón rén về phòng, Thải Hà ngủ. Đến bên giường, Bạch Nguyệt cũng nằm xuống ngủ. Đêm nay, nàng ngủ ngon giấc.

      Chuyện Bạch Nguyệt để lộ mặt , trở thành đề tài nóng hổi bàn luận mãi. Đêm đó, ở Diêm thành xuất nữ tử tài sắc vẹn toàn, đột nhiên xuất cũng ly kỳ biến mất. Khiến toàn bộ hoa khôi ‘rớt đài’, mất hết nhan sắc. Có bao nhiêu kẻ quyền cao chức trọng tìm mọi cách muốn gặp lại giai nhân nhưng vô dụng, chỉ cái liếc nhìn, cướp hồn bao kẻ tình si. Mà bài hát nàng hát, lập tức có người nhớ và ghi lại , lưu truyền rộng rãi, nhưng ai có thể hát ra ý vị như nàng. Dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này.

      ………………………………………………

      Âu Dương Thần Dật ngồi lặng trong phòng mình, nắm chặt chiếc trâm cài đầu, ngơ ngác. Là chiếc trâm Ly Nhi từng dùng, cũng chính nàng dùng nó tự rạch mặt.Giờ khuôn mặt trở lại như xưa.Hơn nữa, người bên cạnh nàng là ai? Âu Dương Thần Dật có chút tự giễu cười tiếng. Đôi mắt u lam, mình sớm nên nghĩ đến là của ai. Là cứu nàng, chữa khỏi mặt cho nàng sao ? Ly nhi, Ly nhi của ta . . . . .

      Cầm lấy ly rượu bàn, ly lại ly, giống như cố thôi miên bản thân, Âu Dương Thần Dật ngừng uống rượu. Nàng nhớ mình, cái gì cũng nhớ, hơn nữa có người kia bên cạnh, phải làm sao đoạt lại nàng đây? Đoạt lại Ly Nhi của .

      Tiếng gõ cửa nhè .

      ” Cút! Chẳng phải ta ra lệnh cho phép ai làm phiền sao?” Âu Dương Thần Dật rống to.

      “ Đến cả ta cũng được phép sao?” Giọng tròn vạnh, điềm tĩnh. Âu Dương Thần Dật sửng sốt, là ‘ngài’, vội đứng dậy ra mở cửa.

      Từ bên ngoài, Tư Đồ Tuấn được ngửi mùi rượu nồng nặc, sộc thẳng vào mũi.” Sao lại ở đây uống rượu mình, có tâm à?”

      , chỉ là muốn uống thôi, muốn uống ?” Âu Dương Thần Dật mở cửa, rồi trở lại ngồi bên bàn.

      xảy ra chuyện gì?” Tư Đồ Tuấn phải đứa ngốc, vừa nhìn Âu Dương Thần Dật, cảm nhận được đau khổ gương mặt y.

      có gì, có gì đâu.” Âu Dương Thần Dật khoát tay, lại cầm ly rượu.
      “ Có phải ‘nàng’ lại gây chuyện ?” Tư Đồ Tuấn trầm mặt.

      ” Ha ha! Giờ nàng còn có thể làm gì chứ? Chẳng thể nữa rồi.” Âu Dương Thần Dật cười cười nhưng nụ cười lại chứa đựng oán hận lẫn tuyệt vọng .“ Còn chuyện gì để nàng ta làm nữa?”

      ” Xin lỗi.” Lát sau, Tư Đồ Tuấn thở dài, khẽ ra hai chữ.

      Âu Dương Thần Dật cười, xua tay:“ cần xin lỗi, đến, chúng ta cùng uống rượu, quên sạch hết mọi chuyện vui.”

      Tư Đồ Tuấn cũng cười, khách khí ngồi xuống, lấy bình rượu, thoải mái mà uống.
      Tạm quên mọi chuyện vui, nhưng nếu có thể vĩnh viễn tốt quá.

      ……………………………………

      gian phòng bài trí hoa lệ.

      Thương Lang ôm chặt vị nữ tử diễm lệ, cùng ‘tập thể dục chống đẩy’. Nếu nhìn kỹ, ta dễ dàng nhận ra, đó là trong những nữ tử tham gia tuyển chọn hoa khôi.

      “ A…… Gia.” Nữ tử rên rỉ.

      Thương Lang thở dài hơi, đá bay nữ tử xuống đất. “ Mặc quần áo vào, cút.” Thương Lang lạnh lùng ra lệnh.

      Nữ tử lo sợ, thu dọn quần áo, mặc nhanh. Nàng rất sợ, nếu phải chủ tử phân phó, nàng sao lại phải hầu hạ tên này chứ. Kể cả lúc ân ái, mặt cũng lạnh tanh.
      Chờ nữ tử chật vật chạy , Thương Lang nhắm mắt lại, hình ảnh nhục nhã ba năm trước lại lên. Lê Ngạo Nhiên, nỗi sỉ nhục ngươi khiến ta nếm chịu, chắc chắn ta trả lại gấp bội!

      Nhưng mà ngờ, người bên cạnh nữ tử xinh đẹp, đôi mắt Thương Lang ngoan, khóe môi cong lên nụ cười tàn nhẫn.

      Như vậy, ta nên như thế nào khoản đãi tốt ngươi đây?

      Ha ha, xem ra, lần này rất thú vị, thú vị cực kỳ.
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      minhminhleAndrena thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56 : ( 1)


      Hôm sau, Bạch Nguyệt mở mắt ra, thỏa mãn ngáp dài, ngủ ngon !

      Đứng dậy mới phát Thải Hà thấy đâu, vươn vai, Bạch Nguyệt vui vẻ. Cửa khẽ mở, Thải Hà bưng nước ấm vào. Thấy Bạch Nguyệt dậy, mỉm cười lên:“ Chủ tử, nên rời giường .”

      “ Ừ, sao ngươi dậy sớm thế.” Bạch Nguyệt thuận miệng hỏi.

      Thải Hà hé miệng cười, cúi đầu :“ Là chủ tử và công tử tối qua về muộn, cho nên buổi sáng dậy trễ.”

      “ Hả? Sao lại như vậy?” Bạch Nguyệt khó hiểu.

      “ Đêm qua chủ tử và công tử làm cho người ta rất hâm mộ, hai người tựa như thần tiên vậy.” Thải Hà hồi tưởng lại, vẻ mặt đầy hâm mộ lẫn tự hào , lẩm bẩm .“ Ta tối ngày hôm qua mới biết, cái gì gọi là ‘trời sinh đôi’. Chủ tử và công tử giống như hợp thành thể, ai có thể chia rẽ hai người.”

      “ À?” Bạch Nguyệt nhìn dáng vẻ củaThải Hà , khỏi vươn tay nhéo hông của nàng, cười to .“ Mới sáng sớm, nha đầu tư xuân rồi?”

      “ Chủ tử, ngài cái gì thế?” Thải Hà có chút cáu giận, tay giúp Bạch Nguyệt buộc đai lưng tự chủ mà tăng thêm lực , khiến Bạch Nguyệt đau le lưỡi.

      “ Ngươi, nha đầu chết tiệt, muốn vặn chết ta sao? Bị ta trúng tâm , thẹn quá thành giận rồi à?” Bạch Nguyệt cười trêu ghẹo.

      “ A, chủ tử sao chứ?” Thải Hà lo lắng, vội buông tay , ân cần hỏi han.

      có việc gì, có việc gì. Chờ tìm được nam nhân tốt, đem ngươi gả , đến lúc ấy ngươi mà siết eo .” Bạch Nguyệt nhìn gương mặt Thải Hà đỏ ửng, nhịn được lại tiếp tục mở miệng trêu chọc .

      , Thải Hà lấy chồng, Thải Hà muốn bên cạnh chủ tử mãi mãi!” Thải Hà kiên định .

      “ Ha ha……” Bạch Nguyệt lắc đầu, trả lời.

      “ Chủ tử, ngài biết chứ, đêm qua có bao nhiêu nữ tử ngẩn người ngắm nhìn công tử đâu, ngài phải giám sát chặt chẽ đó nha.” Thải Hà nghĩ ngợi, bổ sung.“ đúng, phải là bảo công tử giám sát chủ tử mới đúng nha, ánh mắt mấy tên ấy, dường như muốn nuốt ngài vào bụng! Nhưng mấy nữ tử kia cũng rất đáng sợ……” Thải Hà buồn rầu .

      Bạch Nguyệt cười , gì nữa.

      “ Ta đó mà chủ tử, sao ngài còn cười vậy?! Từ nay về sau, người phải giám sát chặt chẽ vào!” Thải Hà vừa cằn nhằn vừa giúp Bạch Nguyệt giày.

      Bạch Nguyệt tới trước chậu rửa mặt, rồi mới hỏi:” Thải Hà, kỳ người nếu muốn bỏ hay , ai trước được. Chân mọc người , tim cũng đập trong lồng ngực . Nếu muốn bỏ , ai cản được.”

      “ Chủ tử……” Thải Hà sửng sốt, biết nên sao.

      “ Nhưng mà, nếu dám thay lòng đổi dạ, ta …….thiến , ha ha.” Bạch Nguyệt cười .

      Thải Hà nhìn Bạch Nguyệt cười sáng lạn như hoa, cũng bật cười. Bạch Nguyệt như vậy, càng khiến người ta thích. Rửa mặt, sửa soạn xong xuôi, hai người
      [​IMG]
      minhminhleAndrena thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56 ( 2) :

      Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt nhíu mày:“ Ba người kia muốn đến Vũ Sơn phái, Vũ Sơn phái xảy ra chuyện gì sao?”

      “ Chưởng môn đề cập đến, nhưng nếu nàng lo lắng , chúng ta có thể về đó xem sao.” Lê Ngạo Nhiên đề nghị.

      “ Ừ, ta cũng muốn về, nhớ Tô sư tỷ. Còn có rất nhiều sách chưa đọc xong.” Bạch Nguyệt nhớ lại kho sách của sư phụ , trong lòng có chút mong chờ.

      “ Sách? Sách gì?” Lê Ngạo Nhiên ngạc nhiên nhìn nàng.

      “ Ít sách linh tinh ấy mà, cũng nhờ đọc nó mới biết về Vu thuật.” Bạch Nguyệt nhớ lại.

      Lê Ngạo Nhiên hiểu ra, hoá ra là ‘người đó’. Giao Bạch Nguyệt cho ‘người đó ’, cũng yên tâm.

      “ Lần trước, bộ tiên pháp mà ta dạy nàng, nàng nhớ phải tập luyện đó.” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười.

      “ Uhm.” Bạch Nguyệt gật đầu, nàng biết , chỉ tự mình trở nên mạnh mẽ hơn, sánh kịp với Lê Ngạo Nhiên, mới thành vật cản trói chân .

      Trong xe ngựa, bốn người nhàm chán muốn chuyện. Bạch Nguyệt lục lọi trong hành trang, tìm mấy gói quà thưởng đoán đèn lần trước. Tìm mãi chẳng có gì đáng để chơi, đành để lại chỗ cũ.

      “ Chán quá, chúng ta chơi đố vui .” Bạch Nguyệt .

      “ Được thôi, vậy thưởng phạt ra sao?” Lăng Ngôn hứng thú.

      “ Trừng phạt, ta nghĩ nam thua phải nhảy, nữ ca hát, được ?” Bạch Nguyệt cười gian.

      công bằng, sao bọn này thua phải nhảy?” Lăng Ngôn vừa nghe liền lên tiếng phản bác.

      “ Sao, tự tin hả? Vậy nhận thua luôn ?” Bạch Nguyệt khiêu khích .

      Lăng Ngôn dám phản bác.

      “ Vậy, đố .” Giọng Lê Ngạo Nhiên chứa đầy ý cười.

      “ Uhm, vậy ta đố trước nhé. Nghe cho kỹ, Lăng Ngôn đoán trước .” Bạch Nguyệt hắng giọng cái, sau đó .” Khi nào có người gõ cửa nhà, mà ngươi tuyệt đối mời vào?”

      Lăng Ngôn nhíu nhíu mày:“ Chắc là khi ta ngủ.”

      “ Nhưng nếu đó là Ngạo Nhiên tìm ngươi có việc gấp?” Bạch Nguyệt lại cười hỏi.

      Lăng Ngôn câm họng, thể phản bác, thầm nhớ đến ý tưởng đen tối, là lúc động phòng? đúng, chẳng có sức thuyết phục, nghĩ ra nổi, đành chịu thua vậy.” Được rồi, đáp án là gì?”

      “ Lúc ở nhà xí.” Ánh mắt khinh bỉ nhìn Lăng Ngôn, Lăng Ngôn nghẹn họng thốt nên lời.

      “ Hỏi Ngạo Nhiên, trong bàn cờ đủ quân, hãy đoán tên loại thảo dược.” Bạch Nguyệt mỉm cười nhìn Lê Ngạo Nhiên.

      “ Vô phễu.” Lê Ngạo Nhiên cười , sao , là Bạch Nguyệt cố tình chứ?!

      công bằng!” Ánh mắt Lăng Ngôn hừng hực lửa, nhảy dựng.” Ngươi bất công ràng, ngươi thiên vị ……” Lời còn chưa dứt, tiếng thét chói tai, xe ngựa chợt ngừng lại, buồng xe lay động mãnh liệt.

      “ Xảy ra chuyện gì?” Người trong xe cố giữ thăng bằng, lớn giọng hỏi xa phu.

      “ Phía trước, đằng trước có chuyện gì đó.” Xa phu trả lời, giọng hơi hoảng loạn.
      Tiếp theo, là tiếng nữ gào thét truyền đến, càng ngày càng gần.

      “ Cứu mạng! Cứu mạng~~~” nữ tử, tóc tai, quần áo rối bời chạy đến, phía sau còn có ba, bốn tên nam nhân cao to đuổi theo. “ Hả?” Lăng Ngôn nhíu mày.

      Chẳng lẽ gặp cướp? Bạch Nguyệt nhìn lảo đảo chạy tới gần. Thải Hà nhảy xuống từ lúc nào, sốt ruột nhìn nàng ta , ánh mắt khẩn cầu Bạch Nguyệt: “ Chủ tử, cứu nàng .”

      “ Ngươi biết nàng sao?” Bạch Nguyệt thản nhiên hỏi.

      Thải Hà ngẩn ra, lập tức lắc đầu:“ biết.” Rồi quay đầu lại, thấy bị mấy tên nam nhân kia bắt được, cảm thấy đành lòng, vội vàng tiếp lời:” Xin hãy cứu nàng, chủ tử, nếu nàng bị mấy tên đó làm nhục mất.”

      Lê Ngạo Nhiên chuẩn bị trả lời, Bạch Nguyệt dùng ánh mắt ngăn lại, thầm thở dài, quay đầu mỉm cười, :“ Lăng đại công tử.”

      “ Hả, làm gì?” Mỗi khi Bạch Nguyệt dùng xưng hô này, Lăng Ngôn liền cảm thấy lạnh cả sống lưng, biết, tiếp theo chẳng phải chuyện hay ho gì.

      Thải Hà nhìn hai người từ tốn trò chuyện, lại liếc nương cố chạy trốn, càng sốt ruột.

      “ Cứu nương kia , miễn hình phạt lúc nãy, được ?” Mắt Bạch Nguyệt đầy ý cười.

      Quả nhiên, Lăng Ngôn hai lời, lập tức rút kiếm, tư thế oai phong lẫm liệt, nhảy phắt xuống xe, chỉ vào mấy tên cao to kia, ‘giận dữ’ quát:” Ban ngày ban mặt, cư nhiên dám cưỡng đoạt dân nữ! Vương pháp ở đâu? Thiên Lý ở đâu? Bản đại hiệp ta hôm nay muốn thay trời hành đạo!”

      Bạch Nguyệt cười thành tiếng , nhìn Lăng Ngôn ra vẻ nghiêm trang, cảm thấy nếu ở đại, nhất định trở thành diễn viên tiềm năng, ngay cả Lê Ngạo Nhiên cũng nhịn được, môi hơi cong cong.

      trì hoãn, Lăng Ngôn ra tay đánh bại đám người, nhưng cũng giết chết họ. muốn kiếm mình bị vấy bẩn. Chỉ điểm huyệt, để bọn họ tự sinh tự diệt.
      Thải Hà chạy nhanh lên xe, lấy bộ quần áo lành lặn đưa cho kia.

      có lẽ vẫn chưa hết bàng hoàng, đôi mắt to tròn mọng nước, gương mặt xinh đẹp vẫn còn hoảng loạn. Sợ hãi nhìn đám người bị đánh bại nằm mặt đất. bả vai quần áo bị xé rách, để lộ làn da trắng nõn nà, bộ dáng hoa lê đái vũ (hoa lê ngậm nước, dạng chỉ người phụ nữ đẹp khóc.), nhưng cũng hết sức đáng , khiến người ta thể tỏ lòng thương xót, muốn ôm nàng vào lòng mà an ủi.

      Ha ha, đúng là đại mỹ nhân nha, Bạch Nguyệt trong lòng cười lạnh.

      nương, người sao chứ?” Thải Hà chạy nhanh ra,vội vàng đem quần áo che lại thân thể nàng.

      “ Cám ơn công tử cứu mạng.” Nữ tử xinh đẹp lập tức quỳ gối, cúi đầu trước Bạch Nguyệt. Thải Hà nhìn đầu gối nàng quỳ gối đá nhọn, nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyệt, chờ đợi.

      Bạch Nguyệt khỏi cười lạnh. đúng là kì quái, người cứu nàng là Lăng Ngôn, người mang quần áo ra cho nàng là Thải Hà. Thế nhưng lại quỳ tạ với nàng, có ý tứ.

      “ Đứng lên .” Bạch Nguyệt lạnh lùng trả lời.

      Thải Hà nhanh tay, giúp đỡ đứng lên.

      Bạch Nguyệt cũng nhảy xuống xe ngựa, nhìn nữ tử yếu ớt, từ tốn hỏi:“ nương là người ở đâu? Vì sao lại thân mình đến nơi hẻo lánh này?” Hay , cũng trùng hợp quá , mình đường này, lại gặp cảnh sắc lang trêu ghẹo mỹ nữ.

      “ Tiểu nữ tử họ Đoan, tên Phù Dung. Vốn có ý đến Diêm thành thăm người thân, nhưng đến nơi mới biết người thân ở nơi này nữa. đường về nhà, mới ngang qua đây, ngờ lại gặp cường đạo, toàn bộ gia đinh mang theo …… Ô ô ô... Kiệu phu cũng bị bọn chúng sát hại.” Đoan Phù Dung kêu khóc, nức nở.“ Sao đó còn muốn…… Bọn chúng chỉ ăn thô tục mà còn muốn đem bán ta vào thanh lâu nữa……” Cuối cùng khóc, khóc ra tiếng nữa.

      Thải Hà đau lòng nhìn nữ tử đáng thương, nhớ lại bản thân lúc trước. Nếu gặp được Bạch Nguyệt, có lẽ, giờ nàng vẫn còn nằm trong hố lửa. Sao có thể trơ mắt nhìn nương này rơi vào tay bọn cầm thú chứ?

      “ Ồ, ra là vậy.” Bạch Nguyệt trầm tư, còn thêm.“ Quả đau lòng~.” Trong lòng lại nghĩ, Phù Dung, tên rất hay, mạnh mẽ.

      Thải Hà nghe khẩu khí Bạch Nguyệt được bình thường, khó hiểu nhìn nàng. Trong lòng nàng nghĩ Bạch Nguyệt phải là loại người bỏ đá xuống giếng mới đúng.

      “ Chuyện là như vậy, vạn mong công tử có thể thu lưu ta.” Đoan Phù Dung dứt lời, quỳ mặt đất.

      “ Thu lưu ngươi? nương trở về nhà sao?” Bạch Nguyệt nhìn Thải Hà vội vàng muốn giúp đỡ nàng ta đứng lên.

      “ Ta, ta thể về.” Đoan Phù Dung , nước mắt lại lập tức trào ra.

      Thải Hà nhàng an ủi:“ gấp, cứ từ từ mà kể, nương cứ từ từ.”

      “ Lần này, ta lén ra ngoài tìm biểu ca, vì người nhà muốn gả ta làm tiểu thiếp cho môt lão nhân hơn 60. đồng ý bị đánh, vất vả lắm mới trốn thoát ra ngoài, ngờ…..” Đoan Phù Dung vừa khóc lóc vừa kể.

      Thải Hà càng nghe càng cảm thấy đồng cảm với vị nương này, nhớ tới phụ thân nàng cũng vì ăn chơi đàng điếm mà nhẫn tâm bán nàng vào thanh lâu, lại thêm đau lòng vì nàng ( ĐPD).

      “ Chủ tử, nhận nàng ấy được ? Cầu xin chủ tử .” Thải Hà tràn đầy hi vọng nhìn Bạch Nguyệt.

      Bạch Nguyệt thở dài, tiểu nha đầu này, biết lớn ra sao. Có lẽ, phải để nàng tự trải nghiệm chút mới có thể nhớ kỹ.

      “ Lên xe .” Bạch Nguyệt xoay người lên xe, mọi người cũng dần dần lên xe ngựa. Trong xe lại thêm người, hơi chật chút. Lăng Ngôn tự giác ra ngoài, ngồi bên cạnh xa phu. Lê Ngạo Nhiên cũng ngồi xuống bên kia xa phu. Trong xe ngựa, chỉ còn lại có ba người.

      “ Công tử, các người muốn đâu?” Đoan Phù Dung tò mò hỏi.

      Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, trả lời. Đoan Phù Dung có chút xấu hổ cúi đầu.
      Thải Hà hảo tâm trả lời:“ Vũ Sơn phái.”

      “ À.” Đoan Phù Dung giật mình.

      Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, trong lòng thở dài cái trò nhàm chán này khi nào mới chấm dứt đây!

      “ Nương tử ngươi lại bắt người.” Lăng Ngôn đùa cợt.“ Nhưng mà người lần này đơn giản đâu.”

      Lê Ngạo Nhiên liếc xéo Lăng Ngôn:“ Nàng biết phải làm gì.”

      Lăng Ngôn trợn trắng, thèm nhắc, nhưng trong lòng lại cực kỳ mong chờ trò hay sắp tới.
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :