1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50:


      “ Ngươi” Bạch Nguyệt lạnh lùng mở miệng.” hay ở? Muốn sống, hay chết?” Rồi lấy miếng giẻ nhét trong miệng ra.

      ! Phải sống!” Nàng gầm lên, cứ như dùng hết mọi sức lực trong thân thể mà thét lên.

      “ Được.” Bạch Nguyệt cười . Đôi mắt kiên cường, rất hợp ý nàng.

      Lăng Ngôn thầm bên tai Lê Ngạo Nhiên:“ Nương tử ngươi có mắt nhìn người, người thứ 2 rồi.”

      “ Chỉ cần nàng thích.” Lê Ngạo Nhiên trả lời.

      “ Công tử muốn ta làm gì?” Nữ tử trực tiếp hỏi, giọng chút sợ hãi, chỉ có bình tĩnh.

      “ Chưa nghĩ ra.” Bạch Nguyệt mỉm cười, thông minh còn hơn nàng tưởng.“ Ngươi tên gì?”

      “ Thải Hà.” Nữ tử họ của mình . Bạch Nguyệt cũng hiểu, bán nàng ta, giờ chẳng đáng để theo họ kẻ đấy nữa.

      “ Được, Thải Hà, về sau cứ theo ta.” Bạch Nguyệt cởi bỏ dây thừng, nhìn quần Thải Hà, bĩu môi “ Bỏ cái thứ bên trong đó .”

      Dứt lời, Bạch Nguyệt xoay người ra ngoài.

      “ Chúng ta .” Bạch Nguyệt, Lê Ngạo Nhiên cùng song song về phía trước.

      “ Hả?” Lăng Ngôn kinh ngạc, giọng hỏi.“ Ngươi tha tú bà kia sao?”

      Bạch Nguyệt cũng quay lại, nhàn nhạt :“ Bà ta làm sai! Đây phải nơi làm từ thiện, bà ta là người làm ăn.”

      Đúng vậy, thanh lâu cũng phải nộp thuế. Mà nữ tử này bị chính cha ta bán tới đây, làm ăn làm sao để lỗ vốn được, còn phải sinh lời nữa chứ. Dĩ nhiên bà ta nghĩ hết các loại biện pháp để nàng ta phải tiếp khách để kiếm tiền về.

      Ba người vào đại sảnh, Thải Hà cố chịu đau, từ từ phía sau.

      Đại sảnh là mảnh hỗn độn. Đám quan binh đứng giàn trận sẵn, mắt nhìn chăm chăm về phía cái cửa . Vết máu vẫn còn đầy sàn, nhưng bàn tay mất, thậm chí cả tên béo nữa.

      “ Là các ngươi tấn công Lý Viên ngoại?” Bộ khoái cầm đao chỉ vào ba người Bạch Nguyệt. Giọng có chút yếu thế, ba người này trang phục người đều cao quý, hơn nữa, nam nhân mắt xanh kia chỉ mới liếc cái làm lạnh như bị dìm vào hầm băng , tự chủ mà run sợ. Hội đèn lồng này thu hút rất nhiều người đến đây và có số người quan phủ cũng thể chạm vào. Ba người trước mặt này chưa biết lai lịch, vẫn nên hành động tùy tiện. Mà bên kia Lý Viên ngoại cũng thể đắc tội, có người thân là Quý nhân trong cung, chỉ có thể chờ điều tra mọi việc ràng.

      “ Đúng vậy.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên trả lời giống như chuyện vừa xảy ra cũng bình thường thôi.

      Bộ khoái kinh ngạc híp mắt nhìn, hiển nhiên ngờ Lê Ngạo Nhiên bình thản trả lời như vậy.

      “ Nếu các hạ đả thương người trước, vậy theo làm phiền chúng ta về nha môn .” Giọng điệu bộ khoái rất khách khí.

      .” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng trả lời hai chữ, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn vòng đại sảnh.

      “ Cái này e rằng thể tùy ý các hạ.” Bộ khoái có chút khó xử, nhưng vẫn giữ vững trọng trách của mình .

      Lê Ngạo Nhiên thèm trả lời, lấy ra khối ngọc, chậm rãi .” Con heo béo bẩn thỉu kia, định chạm vào nương tử ta, phải chịu trừng phạt.”

      Bạch Nguyệt nhịn cười, heo béo? Thốt ra từ miệng Lê Ngạo Nhiên, nghe thế nào cũng hết sức kỳ quái.

      Bộ khoái kinh ngạc, nương tử của y ở đâu? Nhưng vẫn lập tức vươn tay nhận lấy ngọc bội, nhìn hình dáng , hoa văn trạm trổ hết sức tinh sảo, vẻ mặt liền thay đổi , ngọc bội này từng nhìn thấy. Làm bộ khoái nhiều năm, hội đèn lồng mỗi ba năm lần , cũng gặp ít người quyền cao chức trọng. Ngay sau đó vẻ mặt kinh ngạc rất nhanh liền biến mất, hai tay cung kính dâng trả ngọc bội, lễ phép : "Nếu là như vậy, ta bẩm báo lại mọi chuyện với đại nhân. Là Lý viên ngoại vô lễ trước. Ba vị công tử mời thong thả." Dứt lời, liền xoay người nháy nháy mắt với phía dưới, người phía dưới lập tức lui ra hai bên nhường đường cho bọn người Lê Ngạo Nhiên.

      Ba người mang theo Thải Hà rời khỏi Tầm Hoan lâu

      Bạch Nguyệt nhớ tới khối ngọc bội, tò mò hỏi “ Đó là ngọc bội Hiền Vương đưa?”

      phải, là của Tả Thừa tướng.” Lê Ngạo Nhiên lấy ngọc bội ra.” Nàng muốn sao ?”

      cần, chỉ hỏi chút thôi.” Bạch Nguyệt cắt lời.“ Mấy người đó vì mặt mũi Tả Thừa tướng sao?”

      “ Người nắm quyền nay là Tả Hữu Thừa tướng, mỗi người nửa. quân quyền , chính quyền ” Lê Ngạo Nhiên chỉ dùng hai câu để khái quát cục diện thiên hạ tại.

      “ Ân.” Bạch Nguyệt ậm ừ tiếng , muốn bàn tiếp nữa, thầm nghĩ, đương kim Hoàng thượng đáng thương, lại kẻ bù nhìn.

      ————–

      Trong thuyền hoa sang trọng hồ.

      Đèn Lưu Ly rực đỏ, ánh đèn soi rọi, dáng thuyền cong như vầng trăng rằm, hắc sa nhuyễn mịn, ngọn nến mờ ảo, lúc đỏ, lúc xanh.

      nam tử trang phục tinh xảo, nắm chặt ly rượu , uống cạn hơi, lại đổ, rồi uống tiếp.

      “ Gia, ngài thể.” Người bên cạnh lo lắng nhìn 7, 8 vò rượu vứt chỏng chơ.

      “ Câm mồm! Ngay cả ngươi cũng muốn ra lệnh cho ta?” Nam tử hoa phục căm hận, ném cái ly xuống hồ.” Cút!”

      “ Gia……”

      “ Tai điếc hả, cút !” Đôi mắt nam tử hoa phục mờ đục, nhìn cửa sổ, nhưng miệng vẫn ngừng mắng chửi.

      “ Dạ, gia.” Nam tử trẻ tuổi rời .

      Nam tử Hoa phục trẻ tuổi tùy tay mở ra bình rượu để bàn , vươn tay tìm kiếm cái ly chợt nhớ ném ra cửa sổ , cười tự giễu, nâng vò uống cạn, khóe mắt có gì trong suốt trào ra.

      “ Ba.” Nam tử hoa phục dùng tay bóp nát vò rượu, mảnh sứ sắc bén đâm sâu vào da thịt, máu chảy tí tách. Men rượu cay nồng, vết thương tay máu chảy ngừng , đau đớn từ từ kéo đến, là đau ở thân thể hay tâm trí nữa. Nhìn bàn tay đẫm máu, cười , cười như điên dại.

      Vô lực gục đầu xuống bàn, bỗng nức nở, mà thanh cũng là cực kỳ nhẫn.
      Nam tử trẻ tuổi đứng ngoài, nghe thanh bên trong nhíu mày, nhắm mắt.

      đẩy cửa vào, mà chỉ lẳng lặng đứng canh cho đến khi trời sáng . Người kia trong phòng, cũng chỉ có mình có thể bảo vệ. . . . .
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      minhminhle thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51:


      Tới khuya, đám người Bạch Nguyệt mới về tới quán trọ.

      Chỉ khác là khi rời là ba người, nhưng khi về lại có thêm Thải Hà.

      “ Ngủ , ngày mai chúng ta lại xem đèn .” Lê Ngạo Nhiên theo thói quen vuốt ve mái tóc mềm mại của Bạch Nguyệt.

      “ Ừ.” Bạch Nguyệt tươi cười gật đầu, xoay người nhìn Thải Hà :“ thôi.” Dứt lời, về phía trước.

      Thải Hà có biểu gì, chỉ yên lặng theo.

      Chờ Thải Hà vào phòng, Bạch Nguyệt đóng cửa lại, nhìn gương mặt Thải Hà bình tĩnh, thậm chí vô cảm, nhưng đôi tay run run bán đừng nàng.

      Bạch Nguyệt nhịn cười, hiểu được rằng nha đầu này vẫn nghĩ mình là nam nhân.
      Đột nhiên, Bạch Nguyệt ghé sát vào tai Thải Hà thầm.” Ngươi sợ? Sợ ta sao?” Cố trầm giọng cho giống nam nhân .

      Thải Hà sửng sốt, lập tức ngẩng đầu :“ , sợ. Từ nay về sau, ta là người của công tử, công tử muốn gì, ta đều làm.” Giọng run run làm Bạch Nguyệt nổi lên ý định trêu cợt tiểu nương này.

      “ Vậy tốt rồi, ngồi xuống đây.” Bạch Nguyệt chỉ chỉ cái giường, miệng cười xấu xa.
      Thải Hà gì, chậm chạp đến bên giường, ngồi xuống. Bạch Nguyệt cúi đầu cười, ngồi bên Thải Hà. Nâng tay xoa đùi Thải Hà, Thải Hà liền run rẩy. biết là sợ hãi, hay đau đớn, có lẽ là cả hai.

      Bạch Nguyệt nhàng cuốn ống quần Thải Hà lên , để lộ ra làn da trắng nõn, và những vết thương rỉ máu. Mặt Bạch Nguyệt trầm xuống, lấy cái bình sứ trong ngực, cẩn thận đổ lên vết thương. Xong rồi lại vén bên kia, rắc thuốc.
      Đột nhiên, nàng cảm nhận được tay mình có chút ẩm ướt. Bạch Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt Thải Hà ướt đẫm nước mắt.

      “ Công tử…….” Thải Hà nghẹn ngào . Vì sao nàng khóc, khóc vì cái gì chứ? Vì hiểu lầm người này mua về chỉ để làm ấm giường, hay vì rốt cuộc cũng có người đối xử tốt với mình, hay vì cái gì đó? biết, cũng nữa.

      “ Ha ha.” Bạch Nguyệt cười dịu dàng.“ Đừng khóc, nữ nhân mà khóc xấu lắm. Cười lên.”

      “ Dạ.” Thải Hà nín khóc mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn trào khóe mắt, chảy xuống.
      Bạch Nguyệt mỉm cười lắc đầu, đứng dậy lấy khăn vắt sạch, đưa cho Thải Hà.

      “ Lau .” Bạch Nguyệt nhìn Thải Hà, cười dịu dàng, nha đầu ngốc này, làm nàng thể kìm lòng muốn vươn tay giúp đỡ. Có lẽ chính là đôi mắt kiên cường của nàng ấy hấp dẫn mình . , rất giống nàng lúc trước.

      Thải Hà nhìn mà ngây ngẩn, người này cười lên rất đẹp , như hút cả linh hồn người nào lỡ nhìn thấy.

      Cầm lấy khăn Bạch Nguyệt đưa, Thải Hà lau mặt. Cố kìm nén cảm giác nghẹn ngào.
      Bạch Nguyệt biết, từ giờ khắc này, nữ tử trước mặt này tặng cả tính mệnh của nàng cho mình, chỉ là mãi lâu sau khi hiểu được, cảnh còn người mất.

      “ Ngủ .” Bạch Nguyệt rửa mặt sạch , giống như đứa trẻ, nhảy ầm lên giường, vươn tay ôm chầm Thải Hà.

      Thải Hà mặt đỏ bừng, ngập ngừng biết gì.

      Bạch Nguyệt cười:“ Đồ ngốc, ta là nữ .” Bây giờ nàng mới dùng giọng .

      Thải Hà nghe được giọng mềm mại, hơi kinh ngạc, nước mắt lại trào ra khóe mắt.
      Mặc kệ người là nam, hay nữ, mạng sống của ta, từ nay về sau, do ngài định đoạt.

      Đêm dài, Thải Hà nằm bên cạnh Bạch Nguyệt, lắng nghe tiếng hô hấp đều đặn, nội tâm ấm áp, an toàn, xoay người, ngắm nhìn gương mặt Bạch Nguyệt say giấc, sau đó cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

      Hôm sau, Bạch Nguyệt tỉnh dậy, thấy Thải Hà rời giường, vẫn mặc bộ áo cũ hôm qua. Nhăn mày, tìm trong tai nải, ném cho Thải Hà bộ nữ trang:“ Thay .”

      Thải Hà gì , ra sau tấm bình phong thay quần áo.

      Bạch Nguyệt nhìn Thải Hà, đôi mắt lóe sáng, quả nhiên ‘ người đẹp vì lụa’, Thải Hà quá đẹp, nhưng cũng coi là tiểu mỹ nữ, gương mặt thanh tú, dịu dàng .

      “ Thải Hà là người địa phương sao ?” Bạch Nguyệt mặc áo khoác, loay hoay tìm vạt áo. Mỗi lần mặc quần áo đều tốn rất nhiều thời gian, quần áo cổ đại rườm rà. Tìm mãi thấy đầu thắt lưng đằng sau, bất ngờ có bàn tay chai sần từ đằng sau giúp đỡ nàng.

      Thải Hà cúi đầu, từ tốn giúp Bạch Nguyệt cột chắc vạt áo, trả lời:“ Dạ, là người địa phương.”

      “ Vậy, ngươi xem hội đèn?” Bạch Nguyệt đứng im chờ Thải Hà giúp mình mặc áo.

      xem.” Thải Hà thấp giọng trả lời, giọng như nghẹn lại, có lẽ nhớ chuyện gì đó vui.

      Bạch Nguyệt hỏi nữa, mặc quần áo, rửa mặt xong, cùng Thải Hà xuống lầu.

      xuống lầu, Lê Ngạo Nhiên, Lăng Ngôn chọn sẵn chỗ sạch chờ hai nàng, thấy hai người xuống mới kêu tiểu nhị mang đồ ăn dọn lên.

      “ Hôm nay có gì vui ? Đến tối hội đèn mới bắt đầu mà .” Bạch Nguyệt vừa ngồi hỏi. Thải Hà vẫn đứng bên cạnh nàng.

      “ Có nhiều đoàn xiếc ảo thuật, và múa rồng biểu diễn.” Lăng Ngôn trả lời.

      “ Vậy sao, thế dùng cơm xong xem.” Bạch Nguyệt giờ mới phát Thải Hà ngồi xuống, .“ Sao ngồi ? Ngồi bên cạnh ta.”

      Thải Hà lắc đầu, chậm rãi . "Là công tử mua ta...ta về sau chính là nô tỳ của công tử. Nô tỳ sao có thể cùng chủ tử ngồi ăn cơm?"

      Bạch Nguyệt giật khóe môi, đầu óc cổ nhân là . Bạch Nguyệt liếc cái rồi thản nhiên :“ Hoặc là cùng ngồi ăn cơm, hoặc là ngươi .”

      Dứt lời, Thải Hà quy củ ngồi bên cạnh Bạch Nguyệt.

      Hai nam nhân chỉ nhìn, lời nào.

      Mọi người dùng cơm xong, ra cửa, nhìn đường phố tấp nập người qua lại, Bạch Nguyệt há hốc miệng.

      Tại quán trà, tửu lâu chật ních người, ai cũng cố chiếm chỗ tốt nhất để xem múa rồng. Bạch Nguyệt nghiêng đầu liếc xung quanh, tất cả hàng quán đều đông khách.

      Quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, Lê Ngạo Nhiên cười cười, ôm lấy Bạch Nguyệt. Lăng Ngôn cũng ôm Thải Hà, hai người nhún chân, bay vọt lên nóc nhà. Bạch Nguyệt nghe tiếng xì xào bên tai, đám đông nghẹn họng nhìn trân trối, mà nữ tử đều phóng đến ánh mắt hâm mộ. Bạch Nguyệt cười bất đắc dĩ, nam nhân này tùy tính.

      Nhưng loại cảm giác này hình như cũng rất tốt, nàng thích nó.

      Nhìn thấy hành động của đám người Lê Ngạo Nhiên, mấy người có võ công đều làm theo, thi triển khinh công lũ lượt nhảy lên mấy nóc nhà khác.

      Xa xa, tầng hai tửu, người trang phục cao quý nhìn chăm chăm Lê Ngạo Nhiên.

      “ Đó là ai?” Nam tử hỏi.

      “ Bẩm gia, đó là Thánh y Vô Ưu Cung, Lê Ngạo Nhiên.” người phía sau cung kính trả lời.

      “ Vậy à” Nam tử khẽ gật đầu, trầm mặc, biết suy tính gì, là Thánh y giỏi dùng độc ai sánh bằng?

      Mà tại tửu lâu khác, đôi mắt ưng cuồng bạo nhìn đám người Lê Ngạo Nhiên. Ánh mắt nhìn Lê Ngạo Nhiên đầy tính toán.
      minhminhle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52:


      Bạch Nguyệt hưng phấn nhìn đội múa rồng phía dưới. Chín con rồng màu sắc rực rỡ , uốn lượn theo tay người điều khiển kỹ thuật cao siêu, làm Bạch Nguyệt nhìn chớp mắt. Ở đại , nàng cũng chưa từng được xem biểu diễn đặc sắc như vậy. Đoàn người múa rồng biểu diễn ‘Giao long dạo chơi’, từ đầu tới đuôi rồng được múa uyển chuyển , mềm mại như con rắn .Mọi người xem hoa cả mắt, hò reo ủng hộ ngừng.

      Từ tiếng hò reo, lại có thêm vài con rồng nữa, biểu diễn trích đoạn Kim Long truy đuổi Bảo Châu, khi bay cao, khi hạ biển. Cùng tiếng nhạc, trống, vô cùng sôi động, con rồng cũng trở nên sinh động , múa lượn trước mắt mọi người.

      lúc lâu sau, màn biểu diễn kết thúc.

      Tiếp đó, các tửu lâu bày bàn tiệc chuẩn bị so tài . Ngửi mùi thơm bốn phía, Bạch Nguyệt kéo tay áo Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt nhàng bay xuống đất, còn Lăng Ngôn cũng ôm Thải Hà theo.

      Các tửu lâu đều đem ra các món đặc sắc nhất của quán .

      “ Làm sao để biết người thắng?” Bạch Nguyệt tò mò nhìn xung quanh.

      “ Dựa vào số người mua , quán nào mà có số bát nhiều nhất thắng.” Lê Ngạo Nhiên giải thích .

      Bạch Nguyệt trong lòng thầm than, phương pháp này quả là rất trực tiếp nha. Cảnh tượng rầm rộ như vậy ở đại nàng cũng chưa thấy qua bao giờ. Mùi thức ăn thơm nức mũi, Bạch Nguyệt cũng chịu nổi nữa rồi, lấy túi tiền đưa cho Thải Hà:“ Mua tất cả đồ ăn ngon về.”

      “ Mua hết?” Thải Hà há hốc miệng, liếc nhìn con đường, chắc hẳn phải có 20 quán, làm sao mà ăn hết?

      Bạch Nguyệt bĩu môi:“ Lăng Ngôn cùng.” Trừng mắt nhìn Thải Hà, .“ Đủ tiền.” Kiếp trước, chưa đến ngày lĩnh lương, đến ăn bát mỳ thịt bò cũng phải lưỡng lự, giờ có tiền tốt.

      Thải Hà để nàng nhắc lại, xoay người hòa vào dòng người hai bên đường. Lăng Ngôn nháy mắt với Lê Ngạo Nhiên rồi vội vàng đuổi theo.

      Bạch Nguyệt tò mò dạo đường, thi thoảng dừng lại ở những quầy hàng lạ mắt, mỗi con đường đều bày bán những loại hàng khác nhau. Bạch Nguyệt bị hấp dẫn. Đột nhiên, Bạch Nguyệt dừng bước , ngây ngốc nhìn người bán chong chóng giấy đủ màu xoay tròn trong gió.

      Ánh mắt Bạch Nguyệt mờ mịt thẩn thờ, đó là khi nào, nàng được cha mẹ dẫn chơi công viên, hai tay nắm chặt chong chóng vui đùa. Cha mẹ nhìn mình khanh khách cười to, cả gia đình hạnh phúc biết mấy. Sao mà xa xăm thế, đến mức chính nàng cũng nhớ nổi hình dáng hai người khi ấy.

      “ Sao thế?” Lê Ngạo Nhiên nhìn ra sắc mặt Bạch Nguyệt khác lạ, mở miệng hỏi. Giong chất chứa lo lắng kéo tâm tư Bạch Nguyệt lại.

      , có gì.” Bạch Nguyệt lắc đầu, cười.“ Chúng ta tiếp .”

      “ Ừ.” Lê Ngạo Nhiên khẽ gật đầu.

      Phía trước quán trà sạch , nam tử trung niên dáng vẻ giống lão bản đứng , phía sau là vài cái bàn trải thảm đỏ. người khác có lẽ là tiểu nhị ra phía trước la lớn :” Đến đây, đến đây, đối được câu đối của lão bản nhà ta có thể lấy được vật quý, ngoài ra chúng ta còn miễn phí phòng tốt nhất để xem hội đèn.”

      Lời rao lập tức làm nhiều người chú ý. Bạch Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn về phía này. Vừa thấy tiểu nhị rao xong, lão bản bèn đưa ra cái khay được lót vải đỏ. Mọi người đồng loạt ồ lên tiếng. ngọc bội xanh trong suốt, được điêu khắc hoa văn cực kì tinh sảo, nổi bật và sống động . Kể cả Bạch Nguyệt hiểu biết gì về ngọc cũng biết miếng ngọc đó nhất định là rất quý.

      Lão bản cầm miếng ngọc cho mọi người xem, cao giọng:” Ta tin là ai cũng nhận ra ngọc bội này cực kỳ quý hiếm. Nó chính là Lăng Tiêu vân ngọc bội, dùng phương pháp chạm trổ tinh xảo tạo nên, hoa văn mềm mại, xinh đẹp, sống động như . Trong thiên hạ chỉ có 3 khối ngọc, trong Hoàng cung, ở ngoại vực, còn lại chính là đây.”

      Tiếng xì xào bàn luận càng lớn hơn.

      Lão bản ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi cất ngọc bội về, tiếp.” Chắc mọi người cũng nghe lời tiểu nhị, chỉ cần mọi người có thể trả lời được hết các đề bài ta đưa ra , trở thành chủ nhân của nó. Hơn nữa, bổn tiệm còn miễn phí nhã gian tốt nhất để xem hội đèn vào buổi tối.”

      Mọi người châu đầu ghé tai bàn tán . Lê Ngạo Nhiên nhìn khối ngọc bội, trầm ngâm.

      tại bắt đầu. Phải trả lời hết mới được lấy, dù thể cũng có phần thưởng khác. Giấy bút ở bên kia. Mời. ” Lời của lão bản lôi kéo được rất nhiều người tham gia.

      Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn sang các dãy bàn, đó giấy, bút , nghiên mực được chuẩn bị sẵn, hơi nhíu mày. Mục đích là gì? Thiên hạ có gì cho miễn phí? Muốn có được cái gì cũng phải trả cái giá ngang bằng thậm chí cao hơn nó. Ánh mắt Bạch Nguyệt lại dời đến miếng ngọc bội.

      Nhếch miệng nở nụ cười. Nó rất hợp với Ngạo Nhiên.

      “ Đề thứ nhất, vế : Phong thanh thủy thanh trùng thanh điểu thanh phạm bái thanh, tổng hợp tam bách lục thập thiên kích chung thanh, vô thanh bất tịch ” Lão bản lớn tiếng đọc.

      Bạch Nguyệt suy ngẫm chút , cầm lấy bút bắt đầu viết. Vừa cố gắng viết, vừa rủa thầm, sao cổ nhân lại dùng bút lông viết chữ. Lê Ngạo Nhiên thong thả đến bên cạnh Bạch Nguyệt, vừa nhìn muốn cười lại dám cười. Chữ viết dám khen tặng. Bạch Nguyệt liếc Lê Ngạo Nhiên cố nhín cười, tức giận giọng mắng:“ Bút tốt.” Lê Ngạo Nhiên nhìn vế đối, sắc mặt trầm xuống, đây là vế đối của Bạch Nguyệt?

      Có vài người cầm bút, nhưng có người lắc đầu, bỏ qua. Nhưng đều rời , cố ý nán lại xem người chiến thắng sau cùng.

      “ Đề hai. Vế : Hoa hoa diệp diệp, thúy thúy hồng hồng, duy ti hương úy trứ ý phù trì, bất giáo vũ vũ phong phong, thanh thanh lãnh lãnh.”

      Lão bản vừa đọc xong, mọi người lại xì xào bàn luận, có người vừa nhận giấy bút từ tiểu nhị, rồi trả lại ngay, ý muốn bỏ cuộc.

      Lão bản nhìn nhìn số người còn lại ít ỏi, khẽ nhíu mày. Ánh mắt dừng lại chỗ Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên, khi nhìn thấy đôi mắt ngọc lục, lão giật mình. cũng ở đây? Người bên cạnh là ai? Dáng người nhắn, da trắng nõn, mịn màng. Lão bản trong lòng càng kinh hãi hơn, từng tiếp xúc vô số người, ông cũng nhìn ra được , đó là nữ nhân! Còn là mỹ nhân tuyệt sắc! Cùng người kia ở chung chỗ, có quan hệ gì với đây? Xem ra, nên lập tức thông tri chút với gia.

      Lão bản cố gắng trấn tĩnh bản thân, tiếp tục cao giọng đọc đề thi kế tiếp.” Đề cuối. Vế : Kiền bát quái, khôn bát quái, bát bát lục thập tứ quái, quái quái kiền khôn dĩ định.”

      Bạch Nguyệt lại suy nghĩ lát, nâng bút, viết hàng chữ. Bởi vì nàng xuyên đến đây, nên hiểu biết hơn nhiều so với những người cổ đại, nhưng Bạch Nguyệt cũng vì vậy mà cảm thấy vui vẻ. Bởi vì, thực tế chính là như vậy tàn khốc, có lúc, vận số cũng là loại thực lực. có gì tuyệt đối công bằng!

      Tiểu nhị tới, đem giấy của những người còn sót lại, đưa cho lão bản. Lão bản lật từng trang xem hết, đến tờ của Bạch Nguyệt vẻ mặt lên kinh hãi. Lập tức tuyên bố người thắng cuối cùng là Bạch Nguyệt. Có người phục, lão bản đem tờ giấy đưa cho người đó, y đọc xong, dám lên tiếng.

      “ Hai vị công tử mời lên lầu, ta lập tức mang phần thưởng đưa lên, xin lên trước ngồi uống ly trà.” Lão bản khách khí chắp tay, hành lễ.

      Bạch Nguyệt ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi Lê Ngạo Nhiên, Lê Ngạo Nhiên gật đầu. Hai người theo lão bản vào trà lâu. Lên lầu hai, vào nhã gian ,Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn xuống đường , nơi này vị trí rất tốt để xem đèn .

      Xa xa, đôi mắt ưng sắc bén quan sát Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên, khóe miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn.

      Bạch Nguyệt cúi đầu tìm Thải Hà, Lăng Ngôn, đột ngột, có tiếng xé gió vun vút, sắc nhọn truyền đến . Bạch Nguyệt lập tức ngẩng đầu, chiếc phi tiêu , sắc bén hướng thẳng đến mặt nàng.

      “ Nguyệt!” Giọng Lê Ngạo Nhiên lo lắng, kinh hoàng thốt lên.
      Last edited by a moderator: 8/4/15
      minhminhle thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 53:


      “ Nguyệt!”Giọng Lê Ngạo Nhiên lo lắng, kinh hoàng thốt lên.

      Hơi thở chết chóc sao lại gần trong gang tấc, phi tiêu sắc bén , đen bóng, hiển nhiên có độc.

      “ Keng!” tiếng, Lê Ngạo Nhiên lắc mình tiến lên, nhanh chóng rút kiếm đánh rơi phi tiêu, kéo Bạch Nguyệt bảo hộ sau lưng. Trong khoảnh khắc vừa rồi , mất bình tĩnh, vì biết rất phi tiêu này, cũng như chủ nhân của nó.

      Lão bản gặp loạn hoảng sợ, bình tĩnh ra lệnh.” Người đâu, mau qua lầu đối diện tra xét.”

      cần.” Lê Ngạo Nhiên cố trấn tĩnh.” Người rời .”

      Lão bản kinh ngạc, nhưng cũng trả lời, ra lệnh cho gia nhân lui xuống.

      Bạch Nguyệt vẫn còn hoảng loạn, lại lần nữa cận kề với cái chết. Nếu có Lê Ngạo Nhiên…… Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn bóng lưng người đàn ông này, cảm thấy ấm áp hạnh phúc. Đây là nam nhân của nàng nha.

      Xa xa, đôi mắt ưng lại lóe lên ý cười thích thú. Nhận ra rằng, ‘người kia’ rất trân trọng nam tử bên người, rồi thi triển khinh công bay .

      Trong phòng, Lê Ngạo Nhiên nhíu mày, nhìn phi tiêu rơi vào trầm tư.

      Lão bản ra ngoài chuẩn bị tốt trà nước, cùng phần thưởng.

      Gian phòng to như vậy, nhưng im lặng tiếng động. Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên cau mày, suy ngẫm. Chưa bao giờ nàng thấy có vẻ mặt nghiêm túc như vậy. biết chủ nhân phi tiêu? Là ai? Là kẻ thù? kẻ nguy hiểm đến mức phải khiến lo nghĩ?

      “ Ngạo Nhiên……” Bạch Nguyệt giọng kêu.

      Lê Ngạo Nhiên ngẩng đầu, cất phi tiêu, hơi mỉm cười :“ có việc gì, cần lo lắng, hết thảy có ta ở đây.”

      “ Ngươi biết chủ nhân phi tiêu này sao?” Bạch Nguyệt nhận ra trong mắt Lê Ngạo Nhiên vẫn tia lo lắng.

      Lê Ngạo Nhiên nửa ngày gì, biết Bạch Nguyệt nhìn ra đầu mối, khẽ thở dài, từ từ trả lời.” Người này cùng ta luận võ cách đây 3 năm, ước chừng 2 ngày 2 đêm. Cuối cùng ta thắng chiêu, trước khi chạy mất, lập lời thề, bao nhiêu khuất nhục trả lại hết.”

      Bạch Nguyệt kinh hãi, 3 năm trước, dù thua Lê Ngạo Nhiên thảm bại thế nào, nhưng theo lời Ngạo Nhiên, nhất định đơn giản!

      Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt biến sắc, nắm tay Bạch Nguyệt:“ cần lo lắng. Có ta bên cạnh nàng.”

      Bạch Nguyệt trả lời, chỉ nắm chặt tay Lê Ngạo Nhiên.

      Lúc này, có tiếng gõ cửa , giọng lão bản vọng vào. Bạch Nguyệt rút tay, dù sao nàng cũng mặc nam trang, nếu bị hiểu lầm hay.

      “ Hai vị công tử.” Lão bản tươi cười xuất bên cửa, tay là khay để miếng ngọc, sau lưng là tiểu nhị bưng trà , cùng vào.

      Bạch Nguyệt nhìn ngọc bội, bị nó hấp dẫn. Lão bản cười, cầm ngọc bội đưa tới , Bạch Nguyệt tiếp nhận, nhưng vẫn muốn xác nhận:“ Đây là của ta?”

      “ Đúng vậy, công tử. Ngài tài hoa là làm người ta bội phục.” Lão bản bất động thanh sắc nhìn hai người.

      “ Ha ha, may mắn thôi.” Bạch Nguyệt cầm ngọc bội thưởng thức, khối ngọc bội này mới xứng với Lê Ngạo Nhiên.

      Lê Ngạo Nhiên nhìn ngọc bội đưa tới trước mặt mình hơi giật mình. Nhìn Bạch Nguyệt khó hiểu.

      Bạch Nguyệt mỉm cười :“ Tặng cho huynh.”

      Khoảnh khắc này, Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt mỉm cười, ngây ngẩn cả người, hóa ra là muốn tặng ?

      Bạch Nguyệt quay đầu với lão bản:“ Tốt lắm, cần vòng vo, .” món đồ quý như thế mà đem làm phần thưởng, quá quý giá. Chiêu hiền? Đáng tiếc, thất bại rồi, người thắng là nàng, là nữ nhân sao có thể ra làm quan? Muốn thành đại , bỏ ra khối ngọc bội quý hiếm như vậy , cũng đáng giá.

      Lão bản ngẩn ra, khó hiểu:“ Công tử có ý gì?”

      “ Ngươi cho là thiên hạ có thể vô cớ đưa bạc cho ngươi dùng sao?” Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn sắc mặt lão bản có chút biến sắc. Thiên hạ có bữa cơm miễn phí. Bạch Nguyệt thầm cười lạnh. Lê Ngạo Nhiên cũng kinh ngạc, hóa ra, Bạch Nguyệt phát cuộc thi này bình thường, nhưng vẫn tham dự, chỉ vì muốn giành ngọc bội cho mình.

      .” Lão bản nuốt nước miếng, rốt cuộc khó khăn ra lời này, rồi liếc nhìn tiểu nhị, yên lặng lùi .

      phải rào trước đón sau, .” Bạch Nguyệt nhìn tư thế Lê Ngạo Nhiên uống trà, suy tư, người này làm bất kỳ động tác nào cũng mê người như thế, muốn trói lại khi dễ phen. Nàng cũng bưng ly trà, ngửi ngửi, chỉ có mùi thơm ngát, có năng khiếu thưởng trà.

      Lão bản nhìn Bạch Nguyệt, trong lòng kinh sợ, ánh mắt nữ nhân này tựa hồ có thể nhìn thấu mọi thứ. Thiện hạ vô cớ đưa bạc cho ngươi dùng , câu mạnh mẽ mà độc đáo, nhưng cũng đáng sợ.

      Lão bản lấy trong ngực ra mảnh giấy, là câu đối Bạch Nguyệt viết. Lão bản thầm đau, tài hoa hơn người mà chữ lại, dám ‘chê’.

      dối gạt công tử, lần tỷ thí này, quả là……” Lão bản còn chưa dứt, Lê Ngạo Nhiên đánh gãy.

      “ Chuyển cáo gia của ngươi, đáp ứng.” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng trả lời, vốn nghĩ trò vừa rồi chỉ là chiêu nạp nhân tài mà thôi.

      “ Công tử hiểu lầm .” Lão bản vẫn giữ nụ cười đúng tiêu chuẩn, khoát tay.” Gia có ý này.” Khi cho gia, trả lời câu đối là nương, nhưng nàng lại là người của ‘kẻ ấy’. Lúc ấy, gia cũng rất ngạc nhiên, giật mình bật dậy, rồi liên tục hỏi thăm xác nhận mãi mới chịu ngồi xuống. Ngẫm nghĩ lúc rồi mệnh cho ông giao ngọc bội, cần nhiều. biết, mà ‘người này’, muốn chiêu dụ từ lâu nhưng vô dụng, nữ nhân bên cạnh , có lẽ là con đường, dù vậy, thể quá vội vã.

      “ Hả?” Lê Ngạo Nhiên hồ nghi, lão bản vẫn là vẻ mặt tươi cươi, biểu thái độ gì khác.

      “ Vậy cảm tạ .” Bạch Nguyệt buông ly trà, tuy rằng tại sao người đứng sau lão bản lại đột ngột thay đổi chủ ý, nhưng cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều.

      “ Nhưng thứ gia muốn, chính là loại thuốc trước kia ngài tặng.” Lão bản có chút chột dạ mở miệng.

      Lê Ngạo Nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là ‘người kia’.

      “ Chuyển cáo chủ tử nhà ngươi, thể dùng bừa bãi, gây tổn hại cho thân thể.” Lê Ngạo Nhiên lạnh nhạt trả lời.“ Chờ lát nữa cho người đến khách điếm lấy thuốc.”
      “ Đa tạ công tử.” Lão bản có chút luống cuống lời cảm tạ.

      Lê Ngạo Nhiên gật đầu, thèm nhắc lại. Lão bản thức thời, lấy lệnh bài dâng ra:“ Nơi này, công tử có thể đến bất kỳ lúc nào.” Đợi Lê Ngạo Nhiên tiếp nhận lệnh bài, lão bản từ từ rời khỏi.

      Lê Ngạo Nhiên quay đầu thấy Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn mình , ánh mắt dò xét tới lui người .

      nhìn cái gì?” Lê Ngạo Nhiên bị Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm, hơi mất tự nhiên.

      “ Huynh rốt cuộc là ai? Vì sao ai thấy huynh cũng rất khách khí với huynh vậy?” Câu hỏi này Bạch Nguyệt muốn hỏi từ lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội, giờ mới dám hỏi.

      “ Ha ha.” Lê Ngạo Nhiên cười rộ lên.” Ta chính là ta.”

      Bạch Nguyệt trợn trắng mắt, vô nghĩa. Tên này muốn trả lời, là vì muốn để nàng tự phát chứ gì. Càng tiếp xúc, Bạch Nguyệt càng cảm thấy nam nhân này cứ như tòa bảo tàng, chờ người ta tìm tòi khai phá. Có quá nhiều bí mật, đến mức nàng, người tự nhận là có lý trí, bình tĩnh cũng tò mò.
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      minhminhle thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 53 ( tiếp ):


      Màn đêm buông xuống, Bạch Nguyệt vui vẻ kéo mọi người chơi. Buổi tối ăn hết món vặt Thải Hà mua. Phải là bội phục món ăn người xưa nấu, càng thêm cảm thấy người có tiền là cỡ nào hạnh phúc nha.

      Nhìn bên ngoài đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, Bạch Nguyệt lại càng vui vẻ, Hội đèn lồng! Là đoán đố đèn, khẳng định có phần thưởng. Kiếp trước, nàng rất thích tìm tòi mấy thứ này, đơn giản là giải được đều có quà, mà phần lớn là đồ dùng sinh hoạt, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền. Giải nhất là 5 hộp thuốc đánh răng, 3 túi bột giặt, 1 hộp xà phòng, 2 chiếc bàn chải. Hôm nào mà được nhiều đồ như thế, nàng vui đến độ thể ngủ được, nằm giường mà cứ lăn qua lăn lại. Cho đến khi bà chủ nhà ở lầu dưới lấy gậy trúc gõ gõ trần nhà, nàng mới chịu ngủ.

      Khi đó có lẽ là có chút tìm niềm vui trong đau khổ thôi .

      Khách điếm cũng thắp đèn sáng rực, phóng ốc chung quanh cũng sáng đèn, diễm lệ vô cùng.

      Đúng như Bạch Nguyệt đoán, đèn đường hai bên rực sáng, mặt đều viết chữ, đối trúng có thể nhận thưởng. Khi đoán sai, lại thể đoán lại.

      Dọc đường , Bạch Nguyệt nhìn câu đố mà vui đến nở hoa trong lòng, thầm khinh bỉ vẫn giữ tính ‘nhà nghèo’, hưng phấn muốn trả lời hết. Thải Hà ghi nhớ toàn bộ câu trả lời, rồi đến từng quầy treo đèn có câu đố.

      Đột nhiên, Bạch Nguyệt chú ý đến chiếc đèn cực kỳ ‘ngốc nghếch’ đến buồn cười, chiếc đèn hình con heo ngoác miệng cười.

      “ Chiếc đèn này bao nhiêu?” Bạch Nguyệt nhìn xung quanh, phát quầy hàng này phải giải câu đố, mà là chỗ bán lồng đèn.

      nương, có mắt nhìn, đây là đèn lồng heo Bảo Đăng lung cầu phúc, và bình an.” Ông lão cười ha ha.

      Dứt lời, đèn lồng tay lão bị người khác đọat .

      “ Ông lão, đèn lồng này ta muốn.” Đặt vào tay ông lão tờ phiếu 100 lượng, giọng cương chính, dõng dạc.

      “ Nhưng vị công tử này lấy trước.” Ông lão có chút khó xử nhìn Bạch Nguyệt, rồi định trả tờ ngân phiếu lại.

      “ Sao, chê ít?” Giọng khinh thường cùng khinh bỉ.

      Bạch Nguyệt liếc nhìn nam tử, ăn mặc cao quý, mắt hoa đào mỵ hoặc, gương mặt viết vui, kiên nhẫn. Phía sau theo người mặt lạnh như băng.

      Lại là kẻ phá gia chi tử ra ngoài ăn chơi, Bạch Nguyệt thở dài, nàng ghét nhất những kẻ được nuông chiều từ bé, vĩnh viễn biết cảm thông với người khác, luôn lấy mình là nhất, ỷ mạnh hiếp yếu.

      Mặt Bạch Nguyệt trầm xuống, Lê Ngạo Nhiên mua đồ ăn vặt cho nàng , chú ý đến bên này.

      Đúng vậy, tiền có ma lực, Bạch Nguyệt cười nhạo. Tựa hồ tiền mua gì cũng được, chỉ phí nước miếng với tên này.

      “ Ông lão, ta thấy đèn lồng này trước.” Bạch Nguyệt lấy ra 1 tờ ngân hiếu 1000 lượng, nhét vào tay ông lão.” cần trả lại, tiền thừa đưa vị cho công tử này.” Dứt lời, hừ lạnh, xoay người bỏ .

      Bỏ lại nam tử ăn mặc sang trọng, tay cầm đèn lồng giật mình đứng đó. Cho đến khi hoàn hồn, Bạch Nguyệt biến mất. Nhục nhã! Tư Đồ Tuấn huyết khí sôi trào, mặt hết đỏ, rồi trắng, đen lại. Chưa từng có kẻ nào dám đối xử với như thế! Đèn lồng giờ cầm sao nóng rực. Cho đến nay, tiền là thứ thiếu bao giờ! Nhìn ông lão nắm chặt hai tờ ngân phiếu, Tư Đồ Tuấn nghiến răng, ông lão do dự, rồi quyết định trả tờ ngân phiếu 100 lượng lại cho Tư Đồ Tuấn. Tư Đồ Tuấn cầm, trả lại đèn, rồi tức giận bỏ .

      mắt Tư Đồ Tuấn dần dần lạnh như băng. Tiểu tử, đừng để ta gặp lại ngươi, nếu , ngươi sống bằng chết!

      ——— —————————–

      Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn ngọn hải đăng phía chân trời, bật cười.

      Cười chua xót.

      Nhớ lúc trước, nàng là thư ký ông chủ cũng kiêm luôn chức phát tiền lương, mà lương của nàng luôn do bà chủ phát. Chỉ vì ông chủ tán tỉnh vài câu, khi trả lương, bà ta ‘vô ý’ làm rơi, rồi đạp chân bỏ . Mà nàng, chỉ có thể cố nén nước mắt trào ra hốc mắt, nhẫn nhịn nhặt từng đồng tiền ít ỏi.

      Khi đó, nàng từng có ý định tìm đến cái chết?

      Có lẽ từng.

      nghĩ gì vậy?” Giọng trong trẻo, lạnh lẽo của Lê Ngạo Nhiên văng vẳng bên tai nàng.

      có gì.” Bạch Nguyệt quay đầu, nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc, cười.

      “ Hửm?” Lê Ngạo Nhiên hiển nhiên tin lắm.

      “ Ha ha, thực có gì.” Bạch Nguyệt cười, mắt hơi ướt, hóa ra, ông trời công bằng, để mình đến thế giới này, gặp được ‘’. nguyên lai, ông trời đối chính mình tốt lắm, làm cho chính mình vào nơi này, gặp .

      Nhận mứt quả từ tay Lê Ngạo Nhiên, Bạch Nguyệt cắn mạnh miếng, ngọt quá, ngọt đến tận đáy lòng. Rồi đưa xâu mứt đến trước miệng Lê Ngạo Nhiên, ý bảo cũng ăn.
      Lê Ngạo Nhiên hiển nhiên là bị hành động lớn mật này dọa giật mình, hơi do dự, nhưng nhìn đôi mắt kiên cương, mỉm cười nhấm nháp. Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên, nở nụ cười.

      Cũng may mọi người mải ngắm đèn, ai chú ý đến hai người.

      Khi Thải Hà trở về, ôm đống lớn quà thưởng, tất cả đều là quà Bạch Nguyệt đoán trúng đố chữ. Bạch Nguyệt vui vẻ ngắm nghía chiến lợi phẩm, có trang sức rẻ, lược,… Man mác nhớ lại nỗi buồn tủi xa xưa.

      Trở về khách sạn, chưởng quầy đem phong thư đưa cho Lê Ngạo Nhiên.

      Lê Ngạo Nhiên xem qua, đưa cho Bạch Nguyệt.

      “ Hả, còn đặt chỗ cho chúng ta xem tuyển chọn hoa khôi ngày mai nữa à?” Bạch Nguyệt kinh ngạc,vị ‘chủ tử ‘ kia có quyền thế .

      Lê Ngạo Nhiên lại lấy tờ giấy khác bên trong phong bì, Bạch Nguyệt liếc nhìn qua, lại kinh ngạc, hóa ra giải hoa khôi ngày mai còn có phần thưởng?!

      Người này tầm thường! Bạch Nguyệt thầm nghĩ. Sắp đặt mọi thứ rất chu đáo, rồi lại tò mò về Lê Ngạo Nhiên hơn. có gì, mà lại để chủ quán trà kia phải hao phí tâm sức ít à nha?

      Bạch Nguyệt nhìn danh sách, lại xem địa điểm, ghi , tối nay tại Phiên Hương lâu, mọi hoa khôi đều lộ diện, biểu diễn tài nghệ, dùng tờ giấy này để vào cửa. Ngẫm nghĩ, chỗ này sợ là người thường khó mà vào được.

      “ Chúng ta Phiên Hương lâu.” Bạch Nguyệt nhịn được, muốn xem mỹ nhân tranh tài.

      “ Ha ha, đề nghị tồi.” Lăng Ngôn cười hì hì.

      “ Ăn cơm xong rồi xem.” Lê Ngạo Nhiên đồng ý.

      Phiên Hương lâu là trà lâu lớn nhất Diêm thành, phải chốn thanh lâu. Giờ phút này, trước cửa Phiên Hương lâu đông như trẩy hội, tốp năm tốp ba người túm tụm tán chuyện, rồi mới vào.

      Thuận lợi tiến vào Phiên Hương lâu, ngồi tại đại sảnh, Bạch Nguyệt liền đánh giá chung quanh. Nhớ đến sách xem tướng của sư phó, rồi liếc nhìn những người này, đều có tướng tiền tài phú quý cả. Xem xong khỏi líu lưỡi, có ấn đường đen nhánh, biểu của dương thọ tận.

      Sau canh giờ, lão bản trà lâu xuất , cứ tưởng là các hoa khôi lần lượt bước ra sân khấu, ai dè chỉ là vũ đoàn tranh nhau múa, Bạch Nguyệt hơi thất vọng.

      “ Ta nhà xí.” Bạch Nguyệt thầm.

      “ Nô tỳ theo chủ tử.” Thải Hà đứng dậy.

      Lê Ngạo Nhiên gật đầu.

      Hai người đứng dậy ra cửa hông đại sảnh.

      Bạch Nguyệt nhanh chóng rơi vào tầm mắt người, ngờ có thể gặp người sỉ nhục mình tại đây.

      Tư Đồ Tuấn cũng đứng dậy ra cửa hông, khóe miệng cong lên nụ cười tàn ác.

      Bạch Nguyệt nhà xí, đổi Thải Hà, đứng ngoài chờ. Hình như tiếng ồn ào văng vẳng từ bên ngoài đại sảnh, Bạch Nguyệt bĩu môi, muốn xem sắc đẹp mỹ nhân cổ đại, ngờ nhàm chán.

      Đột nhiên, có tiếng :“ Ngươi rất giàu có sao?”

      Bạch Nguyệt kinh ngạc, đây là giọng tên ăn chơi lúc nãy.

      Xoay người, nhìn thấy đôi mắt hoa đào.

      “ Ta có tiền hay có tiền liên quan gì đến ngươi?” Bạch Nguyệt hạ giọng khinh thường. Hừ, tìm đến trả thù, cũng pải xem có năng lực hay !

      "Ta ngược lại ra muốn nhìn chút ngươi có bao nhiêu tiền?" Tư Đồ Tuấn cười .

      "Thế nào, ngươi nghèo đến điên rồi, muốn cướp của à ?" Bạch Nguyệt càng muốn hiểu lầm. Kẻ này tự cao tự đại, ngay từ đầu thế, ăn mặc sang trọng, chuyên dùng tiền bạc ức hiếp người khác.

      Quả nhiên, câu làm Tư Đồ Tuấn thẹn quá thành giận:“ Bản, bản đại gia thừa tiền nhất!”

      “ Vậy ngươi theo dõi ta làm cái gì? Còn hỏi ta có bao nhiêu tiền, ngươi phải muốn ăn cướp, chẳng lẽ có ý khác? Thích tiền đến phát điên rồi sao ?” Bạch Nguyệt trào phúng, nhìn , đột nhiên cảm thấy đối phương bất quá chỉ là đứa bé bị chiều chuộng đến hư!

      “ Ngươi!” Tư Đồ Tuấn tức giận, ta dám xem y như tên ăn cướp! Vừa dứt lời, bổ nhào lên định tóm lấy Bạch Nguyệt.
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :