1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu nữ đối thượng Tà nam - Vô Ý Bảo Bảo (74/89c+19PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45:


      “ Hèn hạ, ban ngày ban mặt mà giở trò ám toán.” Đột nhiên tiếng quát lớn từ phía rừng trúc vang lên.

      Theo tiếng thét, bóng dáng nữ tử y phục đỏ rực như ngọn lửa từ từ bay tới, tay cầm thanh bảo kiếm. Theo sát phía sau nàng là nữ tử y phục màu tím, diện mạo tương tự. Nữ tử áo đỏ hơi lớn hơn chút, có lẽ là hai tỷ muội. Võ công hai người khá cao, nhanh chóng giải quyết những sát thủ còn nấp gần đó. Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng khắp rừng.

      Bạch Nguyệt trợn tròn mắt, tình huống này nên gọi là gì? Mĩ nữ cứu hùng? Lăng Ngôn cũng bay xuống, gia nhập cuộc chiến. Lê Ngạo Nhiên vẫn ôm Bạch Nguyệt đứng cây nhìn xuống, có ý ra tay.

      lúc sau, ba người đánh bại toàn bộ nhóm người phục kích. Lúc này, Lê Ngạo Nhiên mới ôm Bạch Nguyệt bay xuống cây. Nữ tử áo đỏ nhìn hai người đột ngột xuất , sững sờ tại chỗ. Đôi mắt xanh biếc, trong vắt nhưng vô cùng lạnh lẽo. Dung mạo tuyệt thế vô song, như thiên thần hạ phàm, bay xuống trước mắt nàng.

      thôi .” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn thi thể đám Hắc y nhân nằm đất, lạnh giọng .

      “ Ân.” Lăng Ngôn hờ hững đáp, lúc này mới ngẩng đầu đánh giá hai nữ tử vừa ra tay , đỏ tím, mặt mũi nhu mĩ xinh đẹp, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.

      Thấy Lê Ngạo Nhiên để ý tới các nàng, áo tím bất mãn:“ Sao ngươi lại vô phép như thế, chúng ta cứu các ngươi nhưng chữ cảm tạ cũng có?”

      “ Ta nhớ là kêu cứu.” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng trả lời, rồi kéo tay Bạch Nguyệt rời .

      Lăng Ngôn quay đầu, ôm quyền, lễ phép :“ Nhị vị nương cần để ý, tính vốn như vậy. Mong nương đại lượng khoan hồng, cảm tạ các vị trượng nghĩa tương trợ. Tại hạ Lăng Ngôn, xin hỏi phương danh nương, để ngày sau báo đáp.”

      “ Thế mới đúng chứ.” Sắc mặt nữ tử áo tím mới dịu đôi chút, rồi trả lời.” Ta tên Nhiễm Tử Du, vị này là tỷ tỷ ta, Nhiễm Hồng Phượng. Lăng công tử khách khí.”

      “ Nhiễm nương?” Lăng Ngôn suy nghĩ lát, họ Nhiễm, chẳng lẽ là? “ Hai vị là thiên kim của Nhiễm đại hiệp Phi Nhạn sơn trang?”

      “ Ngươi biết cha ta?” Nhiễm Tử Du hỏi.

      “ Ha ha, cũng coi là có ít giao tình. nương, hẹn ngày gặp lại, tại hạ đáp lễ, vậy xin cáo từ.” Lăng Ngôn mỉm cười, rời .

      “ Ân, có duyên gặp lại.” Nhiễm Tử Du phất tay.

      Chờ ba người xa, Nhiễm Tử Du mới phát tỷ tỷ mình cứ ngẩn người nhìn bóng người xa.“ Đại tỷ, tỷ sao vậy?” Nhiễm Tử Du bất mãn, dùng khuỷu tay huých Nhiễm Hồng Phượng. Nhiễm Hồng Phượng giật mình, mới chuyển ánh mắt sang nhìn người bên cạnh mình.” Tiểu muội, chuyện gì vậy ?”

      “ Đại tỷ nhìn gì vậy? Cứ im lặng câu nào, cứ đứng ngẩn người ra, sao thế?” Nhiễm Tử Du bất mãn, đại tỷ có bao giờ thế đâu?

      “ À. có gì. Chúng ta thôi. Đại ca chờ chúng ta ở Diêm thành.” Nhiễm Hồng Phượng trả lời.

      “ À, được .” Nhiễm Tử Du nghi hoặc ngắm nghía Nhiễm Hồng Phượng, đặt ngón tay út lên môi, thổi tiếng, rồi tiếng vó ngựa từ sâu trong rừng truyền đến .

      Hai con bạch mã chạy đến trước mặt hai ngừơi, rồi cả hai lập tức, gọn gàng nhảy lên chạy .

      ———-

      Ba người từ từ về phía đường lớn, xe ngựa bị phá nát, xem ra chỉ có cách bộ đến thôn trấn gần nhất rồi mới tính tiếp. Đột nhiên, Bạch Nguyệt quay sang với Lê Ngạo Nhiên:“ Ta cũng muốn học võ! Huynh dạy ta!”

      “ Hả? Sao đột nhiên lại muốn học?” Lê Ngạo Nhiên ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt.

      “ Về sau có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa còn có thể khi dễ người ta thấy ngứa mắt “. Bạch Nguyệt trả lời rất dứt khoát , lý do rất hợp tình hợp lý.

      Lăng Ngôn nhịn được bật cười thành tiếng, lý do đầu tiên rất hợp với nàng ấy , còn lý do thứ hai có chút ……….. ( chút chua …haha)

      Lê Ngạo Nhiên cũng nhịn được khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý.” Được rồi, vậy nàng muốn học cái gì, dùng vũ khí gì?”

      “ Roi!” Bạch Nguyệt lập tức trả lời.

      “ Vì sao?” Lăng Ngôn khó hiểu.

      “ Bởi vì đẹp!” Bạch Nguyệt liếc cái mới đơn giản trả lời.

      Lăng Ngôn gì nữa , trong lòng thầm đoán có lẽ chuyện vừa rồi kích thích Bạch Nguyệt . Nhìn hai nữ nhân khác ra tay giải cứu nên cảm thấy thoải mái đây.

      “ Được, để ta sai người về Vô Ưu Cung, mang Bách Hoa Tiên tới.” Lê Ngạo Nhiên cười, nụ cười đẹp chết người, làm Bạch Nguyệt phải ngẩn ngơ nhìn.

      “ Bách Hoa Tiên? Là gì?” Bạch Nguyệt nghiêng đầu, hỏi.

      “ Bảo vật.” Lăng Ngôn bổ sung.“ Là bảo bối trong Vô Ưu Cung. Long đằng tố kì cân, bách hoa kì thượng, tập tiên linh chi khí, hương phiêu tứ hải. Có bao nhiêu giang hồ nữ hiệp đều mơ ước lấy được nó.” ( Tạm hiểu là Hình dáng uy vũ, mạnh mẽ, có mùi hương trăm hoa, thơm ngào ngạt =.:)

      “ Oa, còn có mùi thơm?” Bạch Nguyệt líu lưỡi.

      “ Đương nhiên, cho nên tất cả nữ nhân đều muốn.” Lăng Ngôn cười.

      Bạch Nguyệt cười ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, ánh mắt dịu dàng tràn đầy nhu tình , hai người cứ nhìn nhau gì. ( Chỉ có trái tim bay phất phới mà thôi :))

      “ Có mệt hay ? Mệt gọi kiệu Vô Ưu Cung đến.” Lê Ngạo Nhiên nhàng đưa tay vuốt tóc Bạch Nguyệt.

      “ Cỗ kiệu?” Bạch Nguyệt khó hiểu.

      “ Ồ, ngươi muốn triệu hồi bọn họ sao?” Lăng Ngôn giật mình. Tiếp theo làm bộ đau lòng vạn phần, lẩm bẩm:“ Xong rồi, tiểu tử này rơi lưới tình rồi, hồng nhan họa thủy ak, hoàn toàn bị Bạch Nguyệt nắm trong tay.”

      Lê Ngạo Nhiên để ý Lăng Ngôn chít chít lẩm bẩm, hỏi Bạch Nguyệt có mệt hay .

      Bạch Nguyệt lắc đầu:“ sao, bất quá, kiệu mà Lăng Ngôn là gì vậy?”

      đợi Lê Ngạo Nhiên trả lời, Lăng Ngôn liền mở miệng trước:“Là Vân Hư kiệu của Vô Ưu Cung, do các cao thủ Vô Ưu Cung nâng, phải mặt đất, mà là dùng khinh công bay, tốc độ cực nhanh. Nhớ năm xưa, ta bị thương nặng mới đựơc hưởng thụ lọai chiêu đãi này . Lê Ngạo Nhiên, cái tên vô lương tâm, sao lại hỏi thăm ta?” Lăng Ngôn nhăn nhó, cố ý giận dữ .

      Nhìn Lăng Ngôn nhăn nhó, Bạch Nguyệt nổi da gà, tò mò.” Nếu thế người khiêng kiệu chẳng phải mệt chết sao?”

      “ Có tám người, bốn người tổ thay phiên .” Lê Ngạo Nhiên trả lời.

      “ À, hóa ra là vậy, nhưng giờ ta cần, cứ bộ là đựơc rồi.” Bạch Nguyệt mỉm cười.
      “ Mệt quá cứ cho ta.” Lê Ngạo Nhiên dắt tay Bạch Nguyệt về phía trước , thèm để ý Lăng Ngôn.

      Lăng Ngôn nhìn hai người, môi giật giật, bất đắc dĩ chạy theo.

      Ba người nửa ngày, rốt cục đến đựơc trấn , lúc này bọn họ đều cảm thấy đói bụng . Vừa vào trấn , ba người liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người . Dân trong trấn đều kinh ngạc, rất ít nhìn thấy nam tử xuất sắc, hơn nữa, hôm nay còn đựơc nhìn tới tận ba người.

      “ Muốn ăn gì?” Lê Ngạo Nhiên hỏi ý kiến Bạch Nguyệt.

      “ Tùy tiện.” Bạch Nguyệt trả lời.“ Ta kén ăn.”

      Ba người đến tửu lâu, tiểu nhị vội vàng chạy ra tiếp đón.

      “ Ah? Ngựa tốt.” Lăng Ngôn đứng nhìn hai con ngựa cột phía trước quán, ánh mắt tán thưởng “ nghĩ ở trấn lại xuất Côn Thiên mã.”

      “ Đây là của hai vị nữ hiệp bên trong. Ba vị khách quan mời vào.” Tiểu nhị lấy lòng tươi cười trả lời, rồi niềm nở chào mời.

      “ Nữ hiệp ?” Lăng Ngôn cau mày.
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      minhminhle thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46:


      Tiểu nhị dẫn nhóm người Bạch Nguyệt vào tửu lâu, Lăng Ngôn liếc mắt cái liền nhận ra hai nữ tử áo tím, áo đỏ. Nữ tử áo tím cũng nhìn thấy bọn họ, lập tức đứng dậy chào hỏi:” Lăng đại ca, bên này, bên này.”

      Bạch Nguyệt nhìn bộ dạng Lăng Ngôn có chút xấu hổ, mở miệng trêu ghẹo:“ Aizzza, khi nào thân thiết thế này rồi, được gọi là Lăng~ đại~ ca cơ đấy!” Bạch Nguyệt cố ý nhận mạnh ba chữ “Lăng đại ca”. Lăng Ngôn hơi mất tự nhiên, cười khổ :“ Đừng đùa, dù sao họ cũng cứu chúng ta, cứ chào hỏi trước .”

      “ Muốn cứ .” Bạch Nguyệt bĩu môi, theo Lê Ngạo Nhiên ngồi xuống bàn khác. Lăng Ngôn thở dài, vô phương với hai người này. Cười khổ, rồi đến chỗ Nhiễm Tử Du. Nhiễm Hồng Phượng thấy Lê Ngạo Nhiên ngồi chung với Bạch Nguyệt ở bàn khác, vẻ mặt liền có chút mất mát.

      “ Hai vị nương dùng cơm xong?” Lăng Ngôn mỉm cười hỏi thăm.

      “ Đúng vậy, Lăng đại ca, sao huynh lại ở đây?” Nhiễm Tử Du vui sướng, mời Lăng Ngôn ngồi chung. Thầm liếc nhìn hai người kia, cứu họ mà còn biết cảm tạ, mặt lúc nào cũng lạnh như băng chút biểu cảm , cứ như hai tỷ muội nàng thiếu tiền họ ấy!

      “ Xe ngựa hỏng, nên đến đây, mua chiếc khác Diêm thành.” Lăng Ngôn vẫn luôn tươi cười khách khí trả lời .“ Hai vị nương muốn đâu?”

      “ Ak, trùng hợp, chúng ta cũng Diêm thành. Lăng đại ca nếu thích có thể cùng, tiện thể hai tỷ muội ta có thể bảo vệ các người luôn.” Nhiễm Tử Du nhớ lại cảnh phục kích sáng nay, hai người kia hình như biết võ, việc bảo vệ chỉ trông cậy vào mình Lăng Ngôn chống đỡ.

      Lăng Ngôn ngơ ngác nhìn nữ tử trước mắt, bật cười. Thầm nghĩ, cái tên băng sơn Lê Ngạo Nhiên kia mà cần người bảo vệ sao? Ha.. ha… cười chết rồi. Nhưng, nương này là lo lắng cho mình, sợ mình bảo vệ được hai người kia?

      “ Lăng công tử nếu thấy tiện cứ cùng chúng ta, nếu gặp chuyện giống lúc trước, hay.” Nhiễm Hồng Phượng từ nãy giờ vẫn mực im lặng đột nhiên mở miệng , giọng dịu dàng, , khiến người nghe đành lòng từ chối.

      “ Việc này……” Lăng Ngôn khó xử trả lời.“ xấu hổ, việc lúc trước nhờ hai vị còn chưa báo đáp, lại còn làm phiền….”

      sao đâu, Lăng đại ca. Đây là việc .” Nhiễm Tử Du khoát tay trả lời rất khẳng khái.

      Bạch Nguyệt mắt lạnh nhìn qua đây, tiểu nha đầu này này hăng hái, lại chút giả dối, chọc người thích, rất có phong thái của giang hồ nữ hiệp nhưng còn nữ tử áo đỏ kia cứ thi thỏang liếc nhìn Lê Ngạo Nhiên, làm Bạch Nguyệt buồn cười.

      “ Ta phải bàn bạc chút.” Lăng Ngôn cảm thấy thịnh tình khó từ chối, đành phải để Lê Ngạo Nhiên, Bạch Nguyệt quyết định.

      Nhiễm Tử Du định thêm nữa Nhiễm Hồng Phượng Nhu cắt lời.” Lăng công tử cứ tự nhiên.”

      Lăng Ngôn trở lại bàn Bạch Nguyệt, Nhiễm Tử Du thầm hỏi Nhiễm Hồng Phượng:“ Đại tỷ, hai người kia biết điều chút nào, để ý họ làm gì?”

      “ Muội ngốc lắm, chẳng lẽ muội nghĩ Lăng công tử bỏ hai người kia mà mình với chúng ta sao?” Nhiễm Hồng Phượng nhéo mũi Nhiễm Tử Du .

      “ Cũng đúng.” Nhiễm Tử Du ngượng ngùng sờ mũi, thấp giọng trả lời.

      “ Ngạo Nhiên~” Lăng Ngôn ngồi xuống, uống cạn ly trà.” Ngươi nghe rồi đó, tính thế nào?”

      Lê Ngạo Nhiên trả lời, quay đầu nhìn Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt xoay xoay ly trà.” sao. Lăng.. đại.. ca…..Cứ cùng nga~” . Khi ba chữ “Lăng đại ca” , vẻ mặt Bạch Nguyệt rất nghiêm túc , thanh nhàng ngọt ngào vô cùng cứ như làm nũng làm Lăng Ngôn cả người ngừng run rẩy, khóe môi co giật lợi hại, chỉ muốn lập tức bỏ chạy. ( sợ bị Nhiên đánh đó mà )

      “ Được, ta lại với hai nàng kia.” Lăng Ngôn vội vàng đứng dậy, về chỗ Nhiễm Tử Du.

      lát sau, Lăng Ngôn dẫn hai tỷ muội Nhiễm gia trở về.

      “ Đây là Thiên kim của Nhiễm đại hiệp Phi Nhạn sơn trang, vị này là Nhiễm Tử Du, vị này là Nhiễm Hồng Phượng. Còn đây là bằng hữu của ta Lê Ngạo Nhiên, Bạch Nguyệt.” Lăng Ngôn giới thiệu.

      Hai tỷ muội nghe tên này hơi quen tai, nhưng nhớ ra là ai cả, chỉ ôm quyền hành lễ. Lê Ngạo Nhiên thèm để ý, Bạch Nguyệt ngẩng đầu, khẽ gật đầu. Vị công tử này xinh đẹp, khiến hai tỷ muội sững sờ.” Hai vị nương mời ngồi, đa tạ ân cứu mạng.” Bạch Nguyệt cười , hạ thấp giọng che giấu.

      Nhiễm Tử Du cảm thấy vừa lòng với Bạch Nguyệt, quá đáng ghét. Nhưng kẻ bên cạnh lại khác, đáng giận, lời khách sáo cũng chẳng được.

      “ Bạch công tử khách khí.” Nhiễm Hồng Phượng mỉm cười đáp lại.“ Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là việc nên làm.”

      Bạch Nguyệt cũng cười, gật đầu. Nhiễm Hồng Phượng khẽ liếc nhìn Lê Ngạo Nhiên. Người này lạnh lùng, chẳng lẽ đối xử với ai cũng thế sao?

      “ Đồ ăn đến~” Cái giọng cao vút như hát của tiểu nhị xuất cùng với bàn đầy thức ăn.

      “ Hai vị nương mời dùng, cần khách khí, bữa ăn này là chút thành ý của chúng ta. Mong hai vị đừng chê.” Lăng Ngôn mỉm cười mời hai người dùng bữa.

      Bạch Nguyệt nhịn cười đến muốn bị nội thương , thầm nghĩ hóa ra tên này cứ nhìn thấy mỹ nữ là vậy. Chợt nhớ lần đầu tiên , cũng mang vẻ mặt này đến gần làm quen với mình.

      Lê Ngạo Nhiên gắp đồ ăn, nhấm nháp chút, rồi gắp miếng khác vào chén Bạch Nguyệt.“ Cũng được.” Bạch Nguyệt nếm thử, gật đầu, rồi lại gắp miếng nữa vào chén Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên mỉm cười, làm cho Nhiễm Hồng Phượng kinh ngạc. cười! Nụ cười đẹp đến mức khung cảnh chung quanh như mất hết màu sắc, người xuất sắc đến nhường này, sao nàng chưa từng gặp qua? Rồi lại liếc nhìn Bạch Nguyệt, người này tuổi còn , lại cực kỳ xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp lại giống nam tử.

      Nghĩ như vậy, Nhiễm Hồng Phượng đột nhiên giật mình, chẳng lẽ, vị này là nữ cải nam trang? Đánh giá cẩn thận, có xỏ lỗ lai! Nàng nào biết Bạch Nguyệt từ trước vốn thích đeo hoa tai, mà cũng vì bôi thuốc, nên sớm mất. Còn yết hầu? Nhiễm Hồng Phượng lại quan sát Bạch Nguyệt, có! Là nữ sao? Nhưng lại nghĩ, người này trông còn tuổi, chắc vẫn chưa có.

      Nhiễm Hồng Phượng biết, vì tự cho suy đoán của mình là đúng này đem lại bất hạnh rất lớn cho nàng vào tương lai xa.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47:

      Ăn cơm xong, Lăng Ngôn thanh toán, mọi người cùng rời . Nhìn hai tỷ muội dẫn hai con ngựa trắng, Lăng Ngôn giật mình, đáng lẽ nên đoán ra ở đây chỉ có hai người này mới có thể sở hữu loại ngựa này.

      “ Lăng đại ca, mọi người mướn xe ngựa sao?” Nhiễm Tử Du nắm dây cương ngựa , mở miệng hỏi thăm.

      “ Ừ, nửa giờ sau gặp ở Tây Môn.” Lăng Ngôn cười, Nhiễm Tử Du nhìn mà ngẩn ngơ, nụ cười này, ấm áp.

      “ Được.” Nhiễm Hồng Phượng trả lời.“ Vậy, tỷ muội ta trước mua ít đồ dùng, nửa canh giờ sau gặp tại Tây Môn.”

      Mọi người chào từ biệt, Lăng Ngôn quay lại hỏi tiểu nhị nơi có thể thuê xe ngựa rồi rời .

      Nhiễm Hồng Phượng nhìn theo bóng dáng ba người rời lâu . Nam nhân kia, từ đầu đến cuối cũng mở miệng chuyện với nàng. Đôi mắt lạnh như băng như nhìn xuyên thấu tất cả.

      “ Đại tỷ, tỷ sao vậy?” Nhiễm Tử Du nhíu mày, bất mãn hỏi .“ Chúng ta phải mua cái gì sao?”

      “ À? Hả?” Nhiễm Hồng Phượng lấy lại tinh thần, vội vàng dẫn ngựa về phía trước.

      “ Đại tỷ, tỷ có chuyện gì hả? Sao cứ thất thần vậy , lúc trước chẳng bao giờ thế cả.” Nhiễm Tử Du ngẩng đầu lên nhìn Nhiễm Hồng Phượng, gọi với theo.“ Đại tỷ, chờ muội với.”

      ——

      Ba người mướn xe ngựa xong, chuẩn bị lên xe, Lê Ngạo Nhiên đột nhiên lại dừng lại , rồi vào ngõ , khi trở lại cầm theo chiếc roi, rồi đưa cho Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt còn chưa nhận lấy liền ngửi thấy mùi hương thơm ngát, thể tin nổi, cầm lên quan sát.” Thơm quá!” Chất liệu tuyệt vời, phía tay cầm có khối hình bách hoa, mùi hương đúng là phát ra từ đấy.

      “ Đây là cái gì?” Bạch Nguyệt vuốt ve khối bách hoa hỏi.

      “ Ta ngâm nó vào thuốc, có tác dụng toả mùi hương, khi quất cũng tăng thêm lực đạo.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt cười, sủng nịnh hỏi.“ Thích ?”

      “ Thích, thích.” Bạch Nguyệt mỉm cười, cầm roi vung vài cái, chất liệu tốt, lướt gió vù vù, mỗi lần vung đều toả hương thơm.

      “ Thích tốt rồi.” Lê Ngạo Nhiên gật đầu.“ Chúng ta nên khởi hành.”

      “ Ừ.”

      Mọi người lên xe ngựa, thẳng tiến Tây Môn.

      Đến Tây Môn, hai tỷ muội Nhiễm Tử Du đứng chờ sẵn. Lăng Ngôn vẫy tay gọi hai người. Dừng xe ngựa, hàn huyên vài câu, mọi người cùng lên đường.

      Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt nhàm chán ngồi nhấm nháp đồ ăn vặt mua phố, ngẩng đầu hỏi Lăng Ngôn về Diêm thành, về hội đèn lồng và cuộc thi tuyển chọn hoa khôi.

      “ Cứ cách ba năm, Diêm thành tổ chức hội đèn lồng lần. Đến lúc đó cực kỳ náo nhiệt, người ở khắp nơi đều muốn đến tham dự. có phố ẩm thực, đầu bếp ở nhiều nơi đến đây để trổ tài cạnh tranh nhau . Còn có tổ chức bán đấu giá nhiều vật phẩm quý hiếm khó tìm. Về phần tuyển chọn Hoa khôi, các danh kỹ nổi danh từ các thanh lâu cả nước tề tụ về đây để thi tài, dĩ nhiên đều là những mỹ nhân đa tài đa nghệ, và đều là bán nghệ bán thân. Người ta bỏ tiền chuộc thân cho họ, và đem về làm thiếp.” Nghe Lăng Ngôn đến đây, Bạch Nguyệt trợn tròn mắt. Hội đèn lồng này được tổ chức quy mô , còn có nhiều nội dung nữa, mà hoa khôi tranh tài, chính là chỗ để nương kỹ viện tìm đường lùi. Trong lòng Bạch Nguyệt lại thêm mấy phần mong đợi .

      Dọc đường , Lăng Ngôn vẫn nhiệt tình trò chuyện hai tỷ muội, thỉnh thoảng Bạch Nguyệt cũng vài câu góp vui, nhưng Lê Ngạo Nhiên chẳng thèm để ý, liếc mắt cũng , chứ đừng đến mở miệng. Đối với thái độ cư xử lạnh lùng của Lê Ngạo Nhiên, Nhiễm Tử Du rất bất mãn, Lăng Ngôn cũng chỉ có thể cười cho qua, khẳng định tính tình hai người kia vốn như vậy, phải chỉ đối với các nàng mới như vậy. Nghe Lăng Ngôn dùng lời ngon tiếng ngọt giải thích dùm họ, Nhiễm Tử Du mới bĩu môi , thèm so đo tiếp. Mà, ánh mắt Nhiễm Hồng Phượng rất thường xuyên dừng lại gương mặt tinh xảo nhưng chút biểu cảm gì của Lê Ngạo Nhiên, trong lòng cảm giác phức tạp .

      Đêm nay, mọi người nghỉ lại ở trấn . bàn ăn, Lăng Ngôn cười cùng Nhiễm Tử Du, Lê Ngạo Nhiên, Bạch Nguyệt chuyện, chỉ lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nhau, điều này khiến Nhiễm Hồng Phượng rất kinh ngạc, chưa bao giờ thấy hai nam tử nào đối xử với nhau như thế. Lăng Ngôn cảm giác ánh mắt kinh ngạc của Nhiễm Hồng Phượng nhìn hai người Lê Ngạo Nhiên, biết đó là hiểu lầm, ho , giải thích:” Hai người này vẫn luôn như vậy, thấy đồ ăn ngon thường gắp cho nhau.”

      “ Ân.” Nhiễm Hồng Phượng nhàng thở ra, ra là hiểu lầm.

      Lê Ngạo Nhiên và Bạch Nguyệt tiếp tục dùng bữa. Ăn xong, Bạch Nguyệt lạnh nhạt :“ Mọi ngừơi cứ dùng tự nhiên.” Liền cùng Lê Ngạo Nhiên rời .

      Nhiễm Tử Du nhăn mặt, bất mãn hừ lạnh:“ Cái gì chứ, phải là bộ dáng đẹp mắt chút thôi sao, nhưng tính tình chẳng ra sao cả, bằng nửa Lăng đại ca.” Lăng Ngôn bất đắc dĩ cười, bình luận. Ngược lại là Nhiễm Hồng Phượng lên tiếng trách cứ:“ Tiểu muội, gì vậy! thể vô lễ.”

      “ Dạ.” Nhiễm Tử Du cong môi, đương nhiên phục, giọng thầm.” Người ta mà.”

      Lăng Ngôn cố nín cười, Nhiễm Tử Du là nương có gì đấy.

      —————–

      Bạch Nguyệt và Lê Ngạo Nhiên ra hậu viện, Lê Ngạo Nhiên ngẩng đầu nhìn trời đêm :” Còn sớm, tập tiên pháp.”

      “ A! sao?” Bạch Nguyệt nhảy nhót về phòng lấy roi.

      “ Ừ, cứ từ từ, ta ở đây chờ nàng.” Lê Ngạo Nhiên cười sủng nịch.

      “ Ừ.” Bạch Nguyệt vui vẻ trở về lấy roi, rồi nhanh chóng chạy ra hậu viện.

      thôi.” Lê Ngạo Nhiên nhàng ôm Bạch Nguyệt, hai chân điểm cái, hai người liền bay khỏi sân. Bạch Nguyệt dựa vào Lê Ngạo Nhiên, đột nhiên đưa hai tay ôm cổ Lê Ngạo Nhiên, cảm thụ hơi ấm người . Ánh mắt Bạch Nguyệt chợt lóe sáng, nở nụ cười tinh quái , nàng đột ngột vươn đầu lưỡi nhàng liếm vành tai Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên giật mình, cả người cứng đờ ,lảo đảo nhảy xuống mái nhà gần đó , cáu giận :“ Tiểu tinh, nàng muốn hại chết chúng ta sao?”

      Bạch Nguyệt cười khúc khích, thầm bên tai Lê Ngạo Nhiên:“ Chỉ mới thế mà chết, nếu để người ta biết đường đường Cung chủ Vô Ưu Cung dễ mất bình tĩnh như thế, uy vọng Vô Ưu Cung còn đâu?”

      “ Tiểu tinh.” Lê Ngạo Nhiên tiếp tục lời vô nghĩa , cúi đầu hôn lên môi Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt ngỡ ngàng, nhưng liền lập tức đáp lại. Hai người liều chết quấn quít triền miên, hồi lâu sau mới tách ra. Bạch Nguyệt cảm giác mặt mình nóng, vùi mặt vào ngực Lê Ngạo Nhiên, gì thêm nữa. ( công nhận phương pháp chặn miệng này luôn hữu hiệu)

      Lê Ngạo Nhiên cười , ôm Bạch Nguyệt, nhảy lên nóc nhà khác.

      chỗ tối xa xa , đôi mắt ưng mạnh mẽ đem tất cả những cảnh vừa rồi đều thu vào mắt. Trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      minhminhle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48:


      Dưới trời đêm, ánh trăng soi toả, gió mát thổi nhè , Bạch Nguyệt si ngốc ngắm nhìn Lê Ngạo Nhiên múa roi cách lưu loát như nước chảy mây trôi. Nam nhân này sao dùng vũ khí nào cũng đều đẹp đến thế? Vô cùng hoàn mỹ, giống người thường, giống như thiên thần hạ phàm vậy.

      Lê Ngạo Nhiên luyện xong bộ tiên pháp, quay đầu thấy Bạch Nguyệt vẫn ngơ ngẩn ngắm nhìn, tiến đến bên cạnh , nhéo mũi nàng.” Còn ngẩn ngơ gì thế?”

      nhìn huynh mà, sao huynh lại hoàn mỹ như vậy?” Bạch Nguyệt chống cằm, ngắm nghía gương mặt tuấn tú dần phóng đại trước mặt nàng.

      “ Hoàn mỹ?” Lê Ngạo Nhiên cười rộ, ngồi xuống cạnh Bạch Nguyệt.“ Tại sao lại thế ?”

      “ Huynh tự nhìn mình xem, gương mặt xinh đẹp như vậy.” Bạch Nguyệt vươn móng vuốt nhéo má Lê Ngạo Nhiên, bổ sung tiếp.“ Võ công cao cường, y thuật miễn bàn.”

      ? Sao ta lại biết?” Lê Ngạo Nhiên bắt được tay Bạch Nguyệt làm loạn mặt mình.

      “ Đúng rồi, huynh bao nhiêu tuổi ?” Bạch Nguyệt đột nhiên nhớ tới vấn đề này, tò mò hỏi.

      “ Hai mươi mốt.” Lê Ngạo Nhiên trả lời, lại liếc Bạch Nguyệt.“ Còn nàng? Ta chẳng biết chút gì về nàng cả.”

      “ Ta?” Bạch Nguyệt giật mình, chính nàng cũng nữa. Thân thế trước kia cũng chẳng biết gì. Chỉ biết nàng được đại ca thân sinh của mình , rồi bị chị dâu đánh , rồi xô xuống vực, còn những thứ khác biết gì cả.

      Lê Ngạo Nhiên cảm giác được tâm tình Bạch Nguyệt đột ngột biến đổi, vội vàng nắm chặt tay Bạch Nguyệt :“ Nàng muốn thôi.”

      “ Chính ta cũng biết nữa.” Ánh mắt Bạch Nguyệt nhìn xa xăm, giọng nhàng nhàn nhạt bi thương.“ Chỉ biết , hình như bị người ta đẩy xuống vách núi, mất trí nhớ. Được cứu lên, lại bị vu cáo cướp tướng công người khác, rồi lại bị đẩy xuống núi. Sau đó, lại được đệ tử Vũ Sơn phái cứu, sau đó gặp được huynh.” Bạch Nguyệt kể lại chuyện kiếp trước, bởi vì nàng cảm thấy có cũng vô nghĩa, có thân phận mới, đương nhiên phải dùng nó mà cố sống sót. Kiếp trước cũng chẳng có gì tốt đẹp để nhớ, quên được cứ quên .

      Dứt lời, Bạch Nguyệt liền bị ôm vào lồng ngực ấm áp, Lê Ngạo Nhiên ôm chặt Bạch Nguyệt, dịu dàng thầm bên tai nàng:“ Từ nay về sau xảy ra chuyện như thế nữa.”

      “ Ừ, ta tin huynh.” Bạch Nguyệt cười ngọt ngào, rúc vào lòng Lê Ngạo Nhiên. Đối với Lê Ngạo Nhiên, Bạch Nguyệt rất tin tưởng, chút hoài nghi, chính nàng cũng tại sao lại có thể tin như vậy. Ấm áp quá, ấm áp, Bạch Nguyệt cũng vòng tay ôm chặt Lê Ngạo Nhiên buông.

      Hai người lặng ngồi ngắm trăng.

      “ Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt, tên rất hay, sáng như ánh trăng.”

      “ Ha ha, huynh thấy ta trong sáng giống ánh trăng kia sao ? Huynh thấy ta cũng có lúc rất tàn khốc, lãnh huyết sao?” Bạch Nguyệt tựa vào lòng Lê Ngạo Nhiên, vui vẻ hỏi .

      “ Ha ha.” Lê Ngạo Nhiên trả lời, chỉ cúi đầu cười.

      “ Cười cái gì! mau.” Bạch Nguyệt nhéo thắt lưng Lê Ngạo Nhiên.

      “ Được rồi, ta .” Lê Ngạo Nhiên cầm tay Bạch Nguyệt, trả lời.” Đó phải là tàn khốc, mà là sống . Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, nếu như ta nhận lời chữa cho tất cả, có lẽ ta chết sớm rồi.”

      Bạch Nguyệt rủ thấp lông mi :“ Ta hào phóng, ta tự nhận mình ích kỷ, cái gì cũng tự muốn làm, nhờ ai giúp đỡ, thể vì người lạ mà mạo hiểm, huynh hiểu ?”

      “ Đây mới là sống .” Lê Ngạo Nhiên dịu dàng hôn lên mắt Bạch Nguyệt, ôn nhu .“ Nếu nàng chỉ là nữ nhân bình thường, gặp ai cũng cứu, cứ khư khư để ý suy nghĩ của người khác, ta để ý đến nàng.”

      Bạch Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu:“ Nam nhân chẳng phải đều thích nữ nhân dịu dàng, ngây thơ, thiện lương sao?”

      “ Cái gọi là thiện lương, cũng là do người khác áp đặt mà thôi, nó làm người ta phải sống gò bó thậm chí phải đeo mặt nạ mà sống, nàng ta có thích ?” Lê Ngạo Nhiên vuốt vuốt mái tóc Bạch Nguyệt, chậm rãi .

      Bạch Nguyệt ngây người nhìn Lê Ngạo Nhiên, đột nhiên ôm chặt Lê Ngạo Nhiên, gì nữa.

      Lê Ngạo Nhiên cũng ôm Bạch Nguyệt, yên lặng ngắm trăng.

      Khi hai người trở lại quán trọ, mọi người đều ngủ. Hai người cũng tự trở về phòng.

      Sáng sớm hôm sau, mọi người dùng bữa sáng, rồi lập tức lên đường. Dọc đường cũng gặp phục kích, đoàn người an toàn đến Diêm thành.

      Vào thành, Bạch Nguyệt tò mò vén màn cửa nhìn ra ngoài. Đường lớn, đủ để 8 con ngựa dàn ngang, bên đường rất nhiều quán xá. Xa xa có toà tháp trong mây sớm, tinh xảo đặc sắc.

      “ Đó là cái gì?” Bạch Nguyệt chỉ toà tháp hỏi.“ Hội đèn diễn ra trong bao lâu, bắt đầu rồi sao?” Bạch Nguyệt hưng phấn quay đầu hỏi.

      “ Đó là hải đăng. Chắc là ngày mai mới bắt đầu, diễn ra trong 15 ngày.” Lăng Ngôn kiên nhẫn giải thích.

      “ Nửa tháng, lâu vậy à?!” Bạch Nguyệt kinh ngạc.

      “ Ừ, tối nay có thể xem.” Lê Ngạo Nhiên ở bên cạnh .

      “ Hội đèn lồng sắp bắt đầu? treo rất nhiều đèn đúng ?” Bạch Nguyệt hiếu kỳ hỏi liên tục.

      “ Ừm, tối xem.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt vui vẻ, mỉm cười trả lời.

      Vào thành, đến khách sạn, Nhiễm Tử Du, Nhiễm Hồng Phượng liền cáo biệt, để còn gặp đại ca. Trước khi , Nhiễm Tử Du cứ nhấn mạnh cầu Lăng Ngôn phải đến Phi Nhạn sơn trang làm khách. Lăng Ngôn mỉm cười đáp ứng. Nhiễm Hồng Phượng do dự liếc nhìn Lê Ngạo Nhiên, muốn lời từ biệt, lại dám mở miệng.

      “ Hữu duyên gặp lại.” Lăng Ngôn mỉm cười.

      “ Ân, Lăng đại ca, chúng ta nhất định gặp lại.” Nhiễm Tử Du cười sáng lạn.

      Hai tỷ muội cáo biệt, lên ngựa rời .

      Ba người tìm nơi nghỉ trọ. Màn đêm dần buông xuống.

      Bạch Nguyệt đứng bên cửa sổ, kinh ngạc vạn phần .Đây là thế giới nào ak? Ban ngày nhìn toà tháp dưới tầng mây nhìn cũng thấy đẹp rồi, ban đêm lại là tòa ánh sáng vô cùng rực rỡ . Bạch Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới bài thơ có đoạn:

      ” Bạt địa thiêu cự trường

      Chúc long quế ảnh chiếu khung thương

      Thất tằng hỏa thụ vân sinh noãn

      Cửu khúc thần châu dạ thổ quang.

      Hà quang đồng tràng quy tịnh giới

      Tinh tùy giáng tiết hạ tây phương

      Như lai ứng đáo thiên đàn thượng

      Vạn hộc kim liên nhiễu bộ hương.”

      ( bài thơ tả hội Hoa đăng thời Nguyên, cái này bó tay.com)

      Ba người rời khách sạn, Bạch Nguyệt vui vẻ ngắm nhìn chung quanh. Trăm loại đèn lớn lấp lánh dưới tán cây, sáng rực rỡ như ban ngày . Lồng đèn đủ loại hình, có cái hình thoi, hình vuông, hình tròn, tứ giác, lục giác, bát giác, 1 lớp, 2 lớp, nhiều lớp đan xen như kiểu truyền thống, màu sắc rực rỡ, trang trí đẹp mắt đua nhau tỏa sáng như hàng vạn ánh sao trời.

      Bạch Nguyệt chưa từng nhìn cảnh nào đẹp đến vậy.

      “ Tiểu tiện nhân! Dám chạy! Lần trước đánh gãy chân ngươi ngươi còn ngoan cố phải ? Xem lão nương thu thập ngươi thế nào!” giọng chua ngoa lọt vào tai Bạch Nguyệt. Dân chúng náo nhiệt dần tò mò tụ tập.

      Xảy ra chuyện gì? Bạch Nguyệt nhăn mày.
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      minhminhle thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49:

      “ Tiểu tiện nhân! Dám chạy! Lần trước đánh gãy chân ngươi ngươi còn ngoan cố phải ? Xem lão nương thu thập ngươi thế nào!” giọng chua ngoa lọt vào tai Bạch Nguyệt. Dân chúng náo nhiệt dần tò mò tụ tập.

      Xảy ra chuyện gì? Bạch Nguyệt nhăn mày.

      Đối với loại chuyện này, Bạch Nguyệt từ xưa tới giờ đều thích xen vào, nhưng tiếng ồn bên tai quả chịu nổi:” Tiểu tiện nhân, bán cho ta còn dám chạy!”

      Bạch Nguyệt nhíu mày, nhấc chân về đám đông tụ tập . Đứng chính giữa là người đàn bà trung niên mập mạp trang điểm lòe loẹt , miệng chửi rủa liên tục , chân ngừng đạp lên thân thể tiểu nương tóc tai bù xù, quần áo rách nát. Mà đứng bên cạnh là mấy gã to con, dữ tợn chờ lệnh của bà ta.

      “ Mang nó về!” Bà ta xong còn hung hăng đá cái mạnh vào thân thể gầy yếu kia, nhổ nước bọt, rồi quay sang đám đông đứng xem.” Nhìn cái gì? Cha nó bán nó rồi, phải lão nương cướp đoạt! Thôi, hết !”

      Tiếng xì xao dần, Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn tất cả. Đôi mắt nữ tử đó rất kiên cường , và cam lòng , khiến lòng nàng rung động. Nhìn tiểu nương bị kéo , Bạch Nguyệt vẫn đứng tại chỗ nhìn theo , trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.

      theo xem chút.” Bạch Nguyệt bừng tỉnh , vội vàng kéo tay Lê Ngạo Nhiên đuổi theo. Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn đều cảm thấy hành động Bạch Nguyệt kỳ lạ , nhưng cũng chẳng gì, chỉ yên lặng theo sau.

      “ Tầm Hoan lâu.” Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, giọng đọc. Đây là thanh lâu?

      Ba người đều trang phục sang trọng vừa bước vào, ánh mắt các nương lập tức lóe sáng. Nam tử tuấn mỹ như thế cũng là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy! Từng đám nữ nhân oanh oanh yến yến lũ lượt tiến đến, sáp lại gần, giọng ngọt ngào như đường .

      ” Aizza, ba vị công tử lạ mặt nha, là lần đầu tới đúng ? Đến Tầm Hoan lâu là đúng rồi, gia~”

      Lời còn chưa dứt, bị Bạch Nguyệt hất mạnh bàn tay vịn vào cánh tay mình làm vị nữ tử hưng phấn suýt ngã sấp xuống đất.

      “ Ai nha,công tử , ta có gì tốt sao?” Nữ tử kia vội vàng đứng dậy, oán giận .

      “ Tú bà đâu?” Lăng Ngôn mở miệng hỏi.“ Chúng ta có việc cần tìm.”

      Nữ tử sửng sốt, suy nghĩ, ba vị này, chẳng lẽ muốn tìm đầu bài? Vì thế, dám làm phiền.” Bà ấy ở hậu viện, thiếp tìm.”

      Ba người gì, cũng chẳng để ý ánh mắt xung quanh, tìm cái bàn trống ở đại sảnh ngồi xuống.

      “ Aizzz, khi nào Tầm Hoan lâu còn mua cả nam sủng đây? Nhìn xinh đẹp, đến , cho đại gia hôn cái nào!” gã trung niên mập mạp, bước còn vững, được hai kỹ nữ dìu hai bên, người nồng nặc mùi son phấn, miệng toàn mùi rượu, chân xiêu vẹo xuống cầu thang, ánh mắt nhìn Bạch Nguyệt chứa đầy dục vọng dơ bẩn.

      Nam tử béo phệ đến bên người Bạch Nguyệt, vươn tay định vuốt mặt nàng, đột nhiên ánh sáng lóe ngang qua, gã nam tử kinh ngạc, , là toàn bộ mọi người. Bàn tay gã béo còn, mà cổ tay máu chảy ào ạt, ai biết chuyện gì xảy ra, mà bàn tay kia, giờ im lặng nằm dưới đất.

      Máu chút nào phun tới Bạch Nguyệt, bởi vì Lê Ngạo Nhiên nhanh chóng gạt khắn trải bàn chắn phía trước , mà ly trà bàn lại hề lay động chút nào! Bạch Nguyệt sửng sốt, khóe miệng cong cong, mỉm cười, nam nhân này nhanh tay, nàng còn nhìn thấy ra tay khi nào.

      Gã béo chăm chú nhìn cái tay ngừng phun máu, giây phút này mới cảm giác được nỗi đau tột cùng, sau đó, tiếng thét dài như tiếng heo kêu, mà hai nữ tử bên cạnh cũng la toáng lên. Nhất thời cả sảnh đường đều hỗn loạn, tiếng la hét kêu gào vang vọng khắp nơi.

      “ Tú bà ở đâu?” Lăng Ngôn đứng dậy, kéo nữ tử bị dọa xém ngất bên cạnh, ôn nhu mỉm cười hỏi.

      Nữ tử nhìn ánh mắt Lăng Ngôn dịu dàng, như bị cuốn vào đó, tự chủ được lẩm bẩm ” Ở phòng củi phía sau hậu viện.” Tay chỉ vào cửa phía bên kia.

      “ Cám ơn . Hôm nay , nương xinh đẹp.” Lăng Ngôn buông tay, xoay người theo Lê Ngạo Nhiên.

      Nữ tử hóa đá tại chỗ, cứ ngước nhìn theo bóng hình Lăng Ngôn, dường như tay vẫn còn hơi ấm của .

      Mà cái gã béo kia vẫn nằm ăn vạ ở đó , miệng ngừng mắng: "Đứng lại cho ta, đừng nghĩ dễ dàng như vậy ! Khốn kiếp. . . . . ."

      Ba người mắt điếc tai ngơ, dần về phía cửa .

      Men theo cửa phụ, rất dễ tìm được phòng chứa củi, mới tới gần nghe vọng ra tiếng chửi bới oang oang, xen lẫn tiếng kêu rên.” Tiểu tiện nhân, để ta xem ngươi còn dám bỏ trốn !”

      Bạch Nguyệt trầm mặc, theo cánh cửa khép hờ, nhìn thấy tiểu nương bị trói chặt lên cây cột, miệng bị nhét miếng giẻ, mà trong ống quần hình như có vật gì đó động đậy. Mà tú bà đứng bên cạnh cũng rảnh rỗi, tay cầm chổi lông gà, đánh mạnh vào hai chân, con vật bị đánh đau cố giãy dụa , càng đau đớn. mặt thiếu nữ tràn đầy vẻ mặt khổ sở. Nghe kỹ, là tiếng meo, meo…… Mèo! Hóa ra là thế! Thả mèo vào quần, còn dùng chổi quật, ép nó cào xé chân, đùi !

      “ Haizzz, là kích thích nha” Bạch Nguyệt đẩy cửa nhưng vào, hơi tựa vào cửa, giọng điệu trêu chọc.

      “ Ngươi là ai!” Tú bà nhìn Bạch Nguyệt, quát lớn.

      “ Thứ này, ngươi bán ?” Bạch Nguyệt chỉ vào đầu tóc hỗn độn, thản nhiên .

      Tú bà sửng sốt, liếc nhìn, thầm đánh giá Bạch Nguyệt. Tú bà dù sao cũng là tú bà, mụ ta hiểu , mỗi năm tại hội Đèn lồng, có rất nhiều khách quý tụ tập, mà nhiều người, mụ thể chọc giận.

      Ngay sau đó, tú bà nở nụ cười nịnh nọt.” Aizz, các vị công tử , sao lại thế? Tiểu tiện nhân này mới được mua về, còn chưa kịp dạy dỗ, chỉ sợ bẩn mắt các ngài~”

      Lăng Ngôn cười lạnh, tỏ ý hiểu, tú bà đây là muốn tăng giá, lấy trong ngực tờ ngân phiếu ngàn lượng, .” Tiền thừa cho mấy vị huynh đệ uống rượu.”

      Tú bà nhận ngân phiếu, cười híp cả mắt, mua nha đầu này chỉ hơn 50 lượng , giờ lại bán được giá cao thế, cười tủm tỉm.” Ba vị định khi nào mang ?”

      “ Các ngươi ra ngoài trước .” Bạch Nguyệt kiên nhẫn phất tay.

      “ Dạ, làm phiền ba vị. Ba vị cần gì xin cứ phân phó tiếng là được” Tú bà cúi đầu khom lưng, cùng đám người rời .

      Bạch Nguyệt từ từ tiến lên, đầu cúi thấp, cả người run rẩy, Bạch Nguyệt nâng cằm nàng, để lộ ra đôi mắt kiên cường.

      “ Ngươi” Bạch Nguyệt lạnh lùng .
      minhminhle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :