1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu Lại Từ Đầu - Minh Nguyệt Tha Hương Chiếu (33/33) FULL

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      Chương 30: Xin em hãy cùng



      Phương Nghiên gật đầu, :

      - Trước kia toàn ăn cơm nấu, hôm nay, em làm cơm mời .

      Qua mâm cơm bốc khói thơm lừng, ánh mắt cả hai dừng lại rất lâu gương mặt trở nên thân thương quá đỗi với mình. Chợt nghe lòng bâng khuâng, dâng niềm chua xót. Ôi những năm tháng qua, ôi bao lời hẹn thề từng, nay ùa về trong tim, kéo nhau dâng đầy trong mắt, để rồi lệ vỡ òa.

      Giang Đào thử món ăn nấu. Đoạn ngước đầu, mỉm cười khen:

      - Ngon quá. Bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được ăn cơm em nấu.

      cất lời tênh, giọng điệu rầu rĩ vấn vương hoài cảm, khiến bất chợt ngẩn người, sau mới cười bảo:

      - Bây giờ em biết làm nhiều món lắm.

      rồi, cả hai cùng đăm chiêu, lặng lẽ cúi đầu gắp thức ăn trước mặt. Thế mà, nước mắt nén nổi mình, nhòe ướt bên khóe mi, lăn dài mặt, xuống bát cơm.

      Cơm nước xong, Giang Đào giúp Phương Nghiên thu dọn bát đũa. Hai người vẫn im lặng lời trao đổi, chỉ nghe tiếng nước xối chảy từ đầu vòi. Giang Đào rửa bát, còn Phương Nghiên lau khô và sắp xếp gọn gàng. Thi thoảng họ vẫn ngẩng đầu nhìn nhau, nếu hai ánh mắt có ngẫu nhiên gặp nhau, họ cũng chỉ cười nụ.

      Thấy cất chiếc bát cuối cùng vào chạn, chậm rãi cất lời:

      - Đây đúng là cuộc sống hằng mơ ước.

      Nghe , mới chậm rãi quay người, nhìn và bảo:

      - Đây là lần cuối cùng em nấu cơm cho .

      Lời vừa dứt, thấy vẻ thảng thốt kinh ngạc gương mặt . để kịp lên tiếng, cướp lời:

      - Bởi em sắp lấy Tô Nguyên Khải rồi.

      - Phương Nghiên, em hận ư? Cho nên em phải trừng phạt bằng cách này ư?

      - , Giang Đào, em chưa bao giờ hận .

      - dàn xếp với Duyệt Nhiên rồi, em cho thư thả ít hôm. Dạo gần đây, ít khi đến tìm em là bởi thấy, nếu giải quyết sớm chuyện của Trần Duyệt Nhiên làm vậy là thiếu tôn trọng cả em lẫn ấy.

      - Chuyện của và Duyệt Nhiên, em muốn hỏi, dù giải quyết ra sao, quyết định lấy Tô Nguyên Khải của em vẫn vậy.

      - Vì sao?

      - Chẳng vì sao cả, vì em quá mệt mỏi. Những chuyện qua cho qua , bây giờ em chỉ muốn sống thanh thản.

      băn khoăn, hụt hẫng gương mặt , cơ thể rắn rỏi như bị thứ sức lực nào đó bất ngờ đánh gục, để rồi cơn tuyệt vọng cuốn phăng .

      Nhìn mà Phương Nghiên chỉ thấy lòng buồn khôn tả, sau cùng đành thu lại ánh nhìn bằng cái ngoảnh đầu. Giang Đào bất ngờ nắm lấy tay , đặt lên mặt mình, dòng lệ nóng hổi trượt .

      - , Phương Nghiên, chúng mình đừng như thế, đây thể là kết cuộc của hai ta.

      Lẩm nhẩm những lời ấy trong miệng, dạ khăng khăng nắm tay Phương Nghiên, dường như chỉ cầm nắm được tay có tất cả. Song cũng vì lực bất tòng tâm, mà chỉ biết cầm tay như đứa con nít.

      Gương mặt nhạt nhòa nước mắt. Qua làn nước mênh mang, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn vào gương mặt , gương mặt khôi ngô như tạc. Thế rồi giọt vắn giọt dài, gợi Phương Nghiên nhớ tới nhiều người, nhiều chuyện qua. nhớ tới người cha qua đời đột ngột của mình - người uy nghiêm, từng hô mưa gọi gió chốn thương trường. Đoạn lại nhớ Trần Duyệt Nhiên, vì Giang Đào, người con ấy hy sinh đôi tay cùng mơ ước của bản thân. Và sau cùng, Phương Nghiên nghĩ tới Tô Nguyên Khải, người đàn ông tư phong đỉnh đạc, nặng tình với .

      giật lại tay mình khỏi tay . Vậy mà siết chặt buông, dường như gồng mình với toàn bộ sức lực. Còn Phương Nghiên, cái rụt tay cương quyết như dốc hết sức bình sinh.

      Cây cối vươn mình chọc thẳng lên trời dọc hai bên lối về, tán cây râm mát nối nhau trải dài. Khiến Giang Đào bất chợt nhớ lại mái trường mà hai người từng theo học, cũng có con đường tương tự như thế. Hồi ấy, , tay trong tay, dạo bộ dưới bóng cây, niềm vui sao mà giản đơn đến vậy, chỉ những mong bước chân đưa hoài, bao giờ chạm điểm kết. Khoang xe lan tỏa mùi ghế da đắt tiền, dường như còn thứ mùi nào đó rất khó , lẫn trong bầu khí lặng ngắt như tờ. Bấy giờ, con đường thưa thớt xe cộ, riêng mình xe thả ga, lao êm ru.

      Về tới nhà, Giang Đào bắt gặp Trần Duyệt Nhiên chăm chú ngồi xem thứ gì đó. Thấy bước vào, mới ngẩng đầu khoe:

      - Em xem mấy bức ảnh hồi xưa của mình, có muốn xem cùng ?

      Nghe đề nghị, Giang Đào đứng bất động, nhìn . Trần Duyệt Nhiên sán lại gần, cầm quyển album chìa ra trước mặt :

      - Đây là bức ảnh chụp hồi năm tuổi, lần đầu tiên em học đàn. xem, dạo đó em đáng này?

      đoạn, lại chỉ sang bức khác:

      - Đây là bức ảnh hồi em mười hai tuổi, lần ấy em đoạt giải trong cuộc thi dương cầm ở Hồng Kông. Lần đầu tiên em được giải thưởng quan trọng đấy. Hồi đó, ba mẹ đưa em thi, lúc công bố kết quả, mẹ em còn xúc động bật khóc cơ mà. nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng trong hội đồng ban giám khảo khen em hết lời, cổ vũ em tiếp tục học đàn, tương lai tổ chức chương trình độc tấu của riêng mình.

      Vừa kể, Trần Duyệt Nhiên vừa lật tiếp mấy bức ảnh sau đó, thuật lại câu chuyện liền với chúng. Cho đến bức cuối cùng, :

      - Đây là ảnh hồi em còn học, trường tổ chức buổi biểu diễn cá nhân, quy mô cho em. Đấy là buổi biểu diễn độc tấu đầu tiên của em, ngờ cũng là lần cuối cùng.

      Giang Đào lặng lẽ ngắm mấy bức ảnh. Trong ảnh, Trần Duyệt Nhiên mặc bộ lễ phục lộ vai màu hồng. Bên cây đàn, ngoảnh đầu, môi hé cười đầy rạng rỡ và tự tin. ngồi ngay ngắn trước cây đàn, tưởng như cây dương cầm màu đen đó trở thành vật gắn liền với mình. Giang Đào vươn tay, vuốt qua những bức ảnh, hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Trần Duyệt Nhiên.

      cũng nhìn , bằng cái nhìn chứa chan xiết bao hy vọng, bịn rịn, van lơn… Cơ man cảm xúc dâng tràn từ tận trái tim, rịn qua đôi mắt đó. Quyển album vẫn cầm tay, ánh mắt chăm chăm nhìn .

      Còn ánh mắt lại lướt qua , trôi về nơi xa. Cái nhìn mỗi lúc xa, ánh mắt mênh mang chừng như tiêu điểm. Căn phòng bỗng lặng ngắt như tờ, tưởng đâu bầu khí ngưng đọng, chỉ còn tấm rèm chao mình theo gió bên cửa sổ.

      Thời gian cứ trôi, chẳng lâu hay mau cho đến khi ánh mắt quay trở về với . :

      - Duyệt Nhiên, hiểu nỗi lòng của em. Bao năm qua, tình cảm em dành cho , đều hiểu cả, quả thực nỡ phụ em. Nhưng từ năm hai mươi tuổi, quen Phương Nghiên hồi đó, ấy hẵng là thiên kim tiểu thư, ngông nghênh, bất cần, quen to tiếng với . Nhưng cũng rất đáng và chân , ấy nài nỉ viết hộ luận văn để nộp mà như đứa trẻ.

      đến đó, khóe môi nở nụ cười, ánh mắt lại vươn đến nơi xa, dường như mường tượng lại những chuyện qua.

      - Ngày xưa nghèo lắm, thường phải làm thuê làm mướn. ấy hay đứng ngoài đợi , có hôm trời rét căm căm mà ấy vẫn kiên gan đứng đợi, mặt đỏ ửng vì cóng, thấy liền băng băng chạy lại. Có lần biết làm thêm ở quán ăn, ấy đến ăn ủng hộ, nội trong buổi chiều mà gọi mấy cái hamburger, ăn liên miên. Hồi đó, nhà ấy ở thành phố này, mỗi dịp cuối tuần, hai đứa thường tay trong tay, đưa ấy về nhà. hẵng nhớ con đường dẫn về nhà ấy, hai ven đường rợp cây cối. Mùa thu, lá khô rụng đầy, xào xạc dưới từng bước chân. bao bận hai đứa về về con đường ấy, bịn rịn nỡ xa nhau, nghĩ mà chỉ muốn mãi cho đến trọn đời, âu cũng hạnh phúc.

      - Duyệt Nhiên, mọi mộng tưởng tình của đều gửi gắm nơi Phương Nghiên. từng hận, từng oán trách, nhưng chưa giây phút nào thôi nhớ nhung và thương ấy. Bọn từng chui rúc trong căn nhà nghèo nàn, chật chội. Nhưng Phương Nghiên luôn chiếm trọn tình trong trái tim và là người vợ lý tưởng mà hằng mơ ước. Chính ấy là người ở bên ngay lúc bắt đầu. biết, ấy thể quay về chốn cũ. Nhưng ấy vẫn ở đó, còn thực tình nỡ bỏ ấy mà . Duyệt Nhiên, van em hãy tác thành cho .

      Nước mắt lã chã tuôn rơi theo lời . Sau cùng, cầm lòng đặng, tiếng khóc bật ra nức nở. Nhìn mà nước mắt ràn rụa khắp mặt. Lòng ngậm ngùi bất mãn, trăm mối quặn thành .

      - Giang Đào, đừng ích kỷ như thế, đừng làm vậy với em. Em cũng như Phương Nghiên mà.

      Giang Đào bước lại gần, đỡ lấy bờ vai run rẩy vì sụt sùi của :

      - Duyệt Nhiên, trái tim luôn khắc ghi tình cảm của em. biết những gì em muốn. Em muốn hạnh phúc, phải từ chối trao em, mà là thể. Trừ Phương Nghiên ra, thực lòng thể trao ai khác.

      Nhìn qua làn nước mắt nhạt nhòa, mở miệng như định điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Và thay vào đó, đôi hàng lệ thầm lăn gò má. Ngoại trừ khóc ra, biết mình có thể làm gì vào lúc này.

      Giang Đào lau giọt nước mắt ướt đẫm gương mặt , kiên định :

      - Duyệt Nhiên, chưa bao giờ muốn làm tổn thương em. Tình em dành cho , trả trọn kiếp hết. đời này, ai mong em hạnh phúc hơn . Em là ưu tú, em xứng đáng có được tình chân thành hơn .

      Trần Duyệt Nhiên bơ vơ trong căn nhà vắng bóng Giang Đào. , còn ngồi đó, thẫn thờ nhìn bình hoa bàn. Loài hoa uất kim hương chúm chím hé nở, cắm trong chiếc bình đầy nước. Đóa hoa kiều, điểm xuyết căn phòng bằng màu đỏ rực như lửa. Bày hoa uất kim hương là thói quen của Giang Đào. Bất kể ở đâu, luôn thích trong phòng có bó uất kim hương độ hé nở. Bấy lâu nay lấy làm lạ, hồi ở Mỹ, Giang Đào vẫn nghèo, nhưng lại có thói quen xa xỉ này. Về sau, khi thấy ký hiệu những bộ quần áo Phương Nghiên may, mới vỡ lẽ, ra, uất kim hương là loài hoa thích của chị ta.

      Bao năm qua, luôn dùng cách thức lặng lẽ ấy để nhớ nhung Phương Nghiên. Ngày nối ngày, đêm nối đêm, bao mùa xuân hạ thu đông, bãi bể hóa nương dâu, tình dành cho chị ta là bất di bất dịch.

      Trần Duyệt Nhiên rời ghế sofa, bước đến bên bình hoa, nhìn trân trân vào nó rất lâu. Tay khẽ khàng lướt qua những đóa hoa xinh tươi. Nhưng chỉ chốc sau, vung tay, hất văng nó xuống. Những bông hoa tươi tắn theo chiếc bình đổ kềnh xuống sàn, vốn tụ thành bó, bỗng nhiên tan tác mỗi nơi nhánh.

      Nhìn Tô Nguyên Khải hồ hởi ngồi phía đối diện, Phương Nghiên thoáng kinh ngạc. Màn đêm lộng lẫy bao trùm bên ngoài, từ góc này nhìn ra, trung tâm thành phố thu trọn trong tầm mắt. Những tông màu vàng vào ban ngày, tuy vẫn chói lòa dưới ánh đèn rực rỡ của màn đêm, song dịu nhiều. Sắc màu gieo vào lòng mỗi người cảm xúc khác nhau. Những luồng đèn giao thoa, hội tụ, tưởng đâu là đại dương ánh sáng.

      Xiết bao sắc màu hắt sáng vào nhau, xanh, đỏ, tím, lam, chàm, bạc... muôn màu muôn vẻ, kỳ ảo khôn lường, dàn trải tầng tầng lớp lớp, tựa viên kim cương sáng chói của màn đêm. Nhà hàng tịnh bóng người lạ, trừ . Chùm đèn pha lê treo đỉnh đầu soi bóng xuống nền nhà bao sắc màu rực rỡ.

      Cảnh trí lộng lẫy biết bao, lại yên tĩnh rất mực. Tô Nguyên Khải hơi gật đầu, ra hiệu cho nhân viên phục vụ giấu mình trong góc khuất, bỗng tiếng nhạc du dương cất lên. thanh mỗi lúc gần, ra có ban nhạc nho tiến về phía . Phương Nghiên ngạc nhiên để đâu hết, đoạn thấy Tô Nguyên Khải lịch thiệp mời ra nhảy.

      Phương Nghiên tủm tỉm chìa tay. Theo giai điệu trầm bổng ngân nga, chậm rãi tiến ra sàn nhảy. Quầy rượu phủ toàn mặt kính sau lưng phản chiếu bóng hình hai người. Phương Nghiên nhìn mình và Tô Nguyên Khải trong gương mà thoáng ngây ngẩn. Thực ra, chẳng phải họ xứng đôi, nhưng vì điều gì đó mà lòng cứ buồn rười rượi, sao xua được.

      Giai điệu gần về cuối, Tô Nguyên Khải rút chiếc nhẫn từ trong túi áo, lịch lãm quỳ chân trước mặt . Vẫn nụ cười môi, nhìn và cả viên kim cương sáng chói. Bất chợt, vô vàn ưu tư bỗng đâu ùa đến. Thực ra, kể từ lúc đặt chân bước vào nhà hàng, có linh cảm, nhưng quả thực đến giây phút này mà ruột gan vẫn nôn nao khó hiểu. Xiết bao đắng cay ngọt bùi, cồn cào trong dạ, khiến bàn tay chừng như run rẩy.

      Tô Nguyên Khải mấy sốt ruột, kiên trì với tư thế quỳ của mình, để ngóng chờ . Phương Nghiên vẫn luôn chúm chím mỉm cười, đáp lại cái nhìn của bằng đôi mắt trong leo lẻo. Gương mặt thanh bình, thuần khiết ấy càng khiến cõi lòng thêm bồn chồn, lo âu.

      Sau cùng, Phương Nghiên chìa tay đón nhận chiếc nhẫn. :

      - Nguyên Khải, cảm ơn bỏ nhiều tâm sức vì em. Thực ra, dù làm gì, em cũng đồng ý mà. đời này, em chẳng còn ai thân thích, mẹ mất khi em mới chào đời, sau này ba em cũng ra . Cảm ơn xuất đúng lúc khó khăn nhất trong cuộc đời em, thậm chí mở lòng bao dung em. Tình cảm thắm thiết của , em nhất định báo đáp bằng cả tấm lòng.

      Cặp mắt ngời sáng như sao, phản chiếu bóng hình nhoi của qua đôi đồng tử đen láy. Gương mặt ngây thơ như trẻ , khiến Tô Nguyên Khải như dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

      - giúp em đeo nhẫn nhé.

      đoạn, liền chìa tay về phía . Đợi chừng lúc mà Tô Nguyên Khải vẫn thừ người như tượng. giấu nỗi ngạc nhiên, hỏi :

      - Tô Nguyên Khải, sao thế?

      Bấy giờ mới choàng tỉnh, rút nhẫn ra, nắm lấy tay , toan lồng vào đó chiếc nhẫn cầu hôn. Thao tác của khá chậm chạp, thần thái sắc mặt như có phần nặng nề, động tác chậm rì rì, dợm lồng nhẫn vào ngón tay. Bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn :

      - Phương Nghiên, có chuyện này, phải kể với em.

      với vẻ mặt nghiêm túc hẳn hoi, tuy ánh mắt thoáng băn khoăn, nhưng vẫn tồn tại vẻ cương quyết. Đúng là chẳng mấy khi thấy sắm vẻ trịnh trọng, nụ cười môi dần tắt lịm. hỏi:

      - Chuyện gì vậy?

    2. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      Chương 31: Những ngày tháng trong tim



      Nhìn Phương Nghiên, Tô Nguyên Khải nín thinh, đoạn nâng ly rượu bàn, nghẹn ngào nuốt trôi ngụm rượu. Bấy giờ mới dám nhìn vào , mở đầu câu chuyện.

      - Cha và cha Duyệt Nhiên đều là con . và con bé cũng là con . Từ bọn sống bên nhau, cùng nhau trưởng thành. Sau này Duyệt Nhiên sang Mỹ, tuy chia xa nhưng vẫn thân thiết, hầu như ngày nào cũng viết mail, gọi điện. Sau này sang Mỹ học, chính con bé giúp làm quen với môi trường bên Mỹ và trường học. Duyệt Nhiên hiểu , cũng hiểu nó. đơn giản , tuy là em họ nhưng thực chất, bọn khác em ruột là bao.

      Phương Nghiên gật đầu:

      - Những chuyện này, em đều biết cả. Sao hôm nay lại nhắc đến việc này?

      Ánh mắt Tô Nguyên Khải nhìn Phương Nghiên đầy phức tạp, đặt ly rượu tay xuống bàn, tiếp lời:

      - Bốn năm trước, Duyệt Nhiên phấn khởi gọi điện cho , kể con bé người. Chừng như con bé dùng đến mọi hình dung từ tuyệt vời nhất để miêu tả người con trai ấy. Con người Duyệt Nhiên, rất hiểu, từ bé đến lớn, ít con trai theo đuổi nó nhưng con bé kén chọn lắm, nên chẳng để ý ai bao giờ. Duyệt Nhiên thường tâm , chàng trai xứng đáng để nó hy sinh tuổi xuân phải là người khiến nó xao lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngày đó, trong điện thoại, Duyệt Nhiên kể, cuối cùng nó tìm thấy người ấy. bao giờ quên được giọng điệu phấn khích, hồ hởi của con bé vào ngày hôm đó. Tuy ở hai đầu điện thoại xa xôi, song vẫn cảm nhận được niềm hân hoan tột độ như ùa vào mình.

      đến đó, Tô Nguyên Khải thoáng ngập ngừng, dám nhìn vào Phương Nghiên. ngoảng đầu, nhìn lảng ra ngoài cửa sổ, nơi sắc đêm vẫn lộng lẫy như thường khi. Bấy giờ, nhạc ngưng bặt, nhà hàng thênh thang chỉ còn lại hai người, bỗng chốc trở nên lặng ngắt như tờ.

      - Mấy ngày sau, Duyệt Nhiên lại gọi điện. vốn tưởng con bé gặt hái được tin tức tốt lành. ngờ, nó lại ủ dột kể với , cậu trai kia người khác. Con bé dùng đủ mọi cách, phí hoài bao tâm sức mà chiếm được tình cảm của cậu ấy. Thoạt đầu Duyệt Nhiên còn đinh ninh, cậu kia có thể là người lãnh đạm trong tình cảm. Cho đến khi nó mục kích cậu ta ngắm ảnh người . Tuy ánh mắt sâu hun hút có phần phức tạp, nhưng rất mực chuyên chú, cậu ta dịu dàng vuốt ve bức ảnh nhiều lần, chứng tỏ tình của cậu ta khá sâu sắc.

      - Nếu Duyệt Nhiên chịu dừng lại ở đó, tình cảm cũng chỉ có vậy, cùng lắm nuối tiếc, bâng khuâng. Nhưng con bé chịu. Nó sẵn sàng bỏ ra tất cả, chỉ để đổi lại tình cảm của cậu kia. Sau đó, vào đêm Giáng Sinh, nhờ hy sinh đôi bàn tay mà cuối cùng nó giành được tình của chàng trai đó. Thực ra, cậu ta cũng rất tử tế, cần cù chịu khó, có trách nhiệm và chí tiến thủ, lại rất quan tâm Duyệt Nhiên. Về lâu về dài, tuy Duyệt Nhiên chưa hẳn là thỏa nguyện, song cũng thấy hạnh phúc phần nào, bởi cậu ta đối xử với nó rất mực ân cần. Sau đó, hai đứa hồi hương, vô tình gặp lại mà cậu ta hằng nhung nhớ.

      Nghe vậy, Phương Nghiên vẫn gắng gượng duy trì tư thế trước đó. Mắt nhìn đăm đăm, đợi Tô Nguyên Khải tiếp tục câu chuyện.

      - hôm, con bé khóc lóc đến tìm , nhờ giúp nó bảo vệ tình của mình. Nó kể, họ gặp kia, người đàn ông thuộc về nó, giờ đây lại nhìn kia với ánh mắt nóng rực như lửa. Con bé kể, nó chưa từng hối hận khi mất đôi tay, thậm chí nó còn lấy làm mừng. Bởi nếu có biến cố ấy, có lẽ cả đời này, bao giờ có cơ hội giành được tình của cậu ta. Nhưng nó sợ cậu ấy bỏ nó mà , để rồi lao vào vòng tay của mà cậu ta hằng . Nó khóc tưởng nẫu ruột nẫu gan, chưa bao giờ thấy em mình lại sợ hãi, lo lắng đến vậy. Lúc ấy quyết định, mình phải giúp Duyệt Nhiên, giúp đứa em duy nhất của mình, bảo vệ tình mà nó phải khó khăn lắm mới có được.

      Nghe kể, nét mặt dần trầm lặng. Sau cùng, cả gương mặt trắng nhợt, cái nhìn long lanh vụt biến mất, để thâm trầm lấn lướt trong đôi mắt ấy. Nhìn Tô Nguyên Khải, chậm rãi hỏi:

      - Cho nên?

      để kịp lên tiếng, tiếp lời:

      - Cho nên mới xuất trước mặt em, để tán tỉnh em, đúng ?

      Tô Nguyên Khải nhìn , với gương mặt mang nhiều thần thái đan xen lẫn lộn. Thoảng hoặc ăn năn, thoảng hoặc buồn bã, có thể là nhõm, hoặc thứ cảm xúc nào đó, rất nhanh vút qua gương mặt . Hồi lâu, mới thốt được lên:

      - Phương Nghiên.

      Giọt nước mắt thầm lăn . gắng gượng đè nén nỗi ê chề cay đắng nghẹn ứ trong lòng, gắng để bờ môi thôi lập cập, gắng để hỏi câu bình tĩnh:

      - Lần đầu chúng mình gặp nhau ở bậc thềm tam cấp, lên kế hoạch từ trước rồi, phải ?

      - Phải, trước khi xuất , quan sát em rất lâu. Biết em thường ngồi đó ngẩn ngơ nình, hoặc đợi Nhã Lâm.

      - Những gì từng với em, và cả những gì từng làm, đều theo kế hoạch, đúng ?

      - Thoạt đầu vậy, nhưng dần dà, đến chính cũng biết là hay giả nữa. Còn việc nữa, ngay lúc này đây, có thể khẳng định, thực lòng em.

      -

      Phương Nghiên thào nhẩm lại lời . Nỗi thất vọng bủa vây, vậy mà nụ cười vẫn ứa gương mặt đau đớn ê chề. cười để rồi nước mắt thảng thốt tuôn rơi. hỏi:

      - và Duyệt Nhiên nhìn em và Giang Đào sắm vai những người xa lạ, hẳn phải thấy buồn cười lắm hả?

      Tô Nguyên Khải nhìn , nén được thở dài rất khẽ. lắc đầu, vẻ mặt đờ đẫn hồi, đoạn nhả từng chữ.

      - , buồn cười chút nào. chỉ thấy lòng dạ bâng khuâng, bởi tình đích thực lại phải giấu kín như bưng.

      phục vụ nhà hàng lủi đâu, chùm đèn pha lê treo lơ lửng trần lung linh phản chiếu ánh sáng. Ánh đèn trùm lên mọi vật, tưởng chừng chỉ là ảo ảnh. Phương Nghiên ngỡ ngàng nghĩ thầm, à, vậy ra những thứ giống ấy vốn là giả ư.

      - Vì sao bây giờ lại thú nhận tất cả với em.

      - cũng biết vì sao mình lại muốn thú thực với em. Có thể, dáng vẻ dợm đeo nhẫn khi nãy của em, cái vẻ trầm tĩnh ấy khiến sượng sùng. nghĩ mình phải thú nhận toàn bộ với em, cứ coi như mình làm việc đó là vì bản thân. Duyệt Nhiên từng hỏi , rốt cuộc em có gì hay ho mà khiến Giang Đào nặng tình đến bậy, mà lại khiến say đắm đến nhường này. Thực ra, thi thoảng cũng từng hỏi mình câu đó. Người con như em, chỉ thuộc mức xinh xắn mà thôi, từng sống trong giàu có xa hoa, tính khí ngôn nghênh, nhưng được cái lương thiện. Khi trở nên bần cùng, con người bỗng chốc trở nên chí khí, cự tuyệt lời giúp đỡ của , tự mình mở cửa hàng bán quần áo mạng với bạn, thậm chí còn thành công rực rỡ. Đôi khi rất thông minh, nhưng thi thoảng lại ngờ nghệch. Rốt cuộc ấy có mặt nào đẹp, đến chính cũng . Kể từ lúc tán tỉnh em, biết, lần này mình chơi quá liều, cuối cùng lại đánh mất chính mình.

      lần nữa, đẩy chiếc nhẫn đến trước mặt , đoạn tiếp lời:

      - quyết định thú nhận mọi việc với em. biết rằng mọi lời hối lỗi của thể xoa dịu nỗi tổn thương trong em. Nhưng vẫn muốn thử lần. Phương Nghiên, thực lòng muốn cưới em làm vợ.

      Phương Nghiên cúi đầu, ánh mắt lướt qua chiếc hộp nhắn. Viên đá quý trong suốt tỏa ánh hào quang lóng lánh, lạnh lẽo. Hồi lâu, mới ngước lên, nhìn Tô Nguyên Khải và :

      - Tô Nguyên Khải, cảm ơn tiết lộ với em toàn bộ mọi chuyện. Giờ đây, khi biết được toàn bộ chân tướng việc, em thấy nhỏm hơn nhiều. Lúc này, em nợ gì cả.

      Dứt lời, lập tức đứng dậy.

      Phương Nghiên bước ra ngoài, gió táp vào mặt, thổi tung làn tóc rối. Gió lồng lộng thổi, khiến ứa cả nước mắt. Nỗi đau trong như chạm ngưỡng cao, thấy chán chường biết kể sao cho xiết, như thể con tim nguội lạnh hoàn toàn. Thả những bước chân lơ đểnh, thực biết mình còn nơi nào để . Vốn đinh ninh, thời gian chảy trôi bấy nhiêu năm, cuối cùng cuộc đời ít nhiều mỉm cười với mình. hạ quyết tâm, cố gắng bằng mọi cách, bất kể khó khăn thế nào ắt cũng phải làm lại cuộc đời. Thế mà đến phút chót, mọi thứ lại lộ nguyên hình trò đùa kệch cỡm.

      Băng qua con phố sầm uất tấp nập, băng qua đám đông ồn ã rộn ràng, bốn phía là xe và người. Chốn trần gian xô bồ, ai đoái hoài đến đứng chôn chân nơi đầu đường. hoan hỷ, hay u buồn, chẳng ai bận tâm, và dĩ nhiên, họ thiết hiểu cho đơn quạnh quẽ trong . Nơi ngã tư nườm nượp người qua lại, mình Phương Nghiên đứng đó bơ vơ.

      Nhận được điện thoại của Tô Nguyên Khải, chưa kịp nghe trình bày đầu đuôi, Phó Nhã Lâm buột miệng mắng mỏ:

      - Này Tô Nguyên Khải, đúng là thằng hèn hạ. Uổng công tôi thường hay lấy lời ngon ngọt hòng vung vén cho với Phương Nghiên. Mấy người là cái thá gì mà dám đối xử tệ bạc với ấy như thế hả? Tốt nhất cứ cầu nguyện cho ấy được bình an vô , bằng chết với tôi!

      Phó Nhã Lâm vừa bực vừa lo, chẳng màng đôi co với Tô Nguyên Khải, khẩn trương cúp máy rồi lao như bay ra ngoài, tranh thủ tìm Phương Nghiên.

      lùng sục mọi nơi mà Phương Nghiên có thể , xong tịnh bóng dáng. Lòng như lửa đốt, sốt ruột ngó tìm dáo dác khắp nơi, đồng thời quên gọi vào máy của Phương Nghiên hết cuộc này tới cuộc khác, khi nào ngơi tay. Nhưng đáp lại ở đầu dây bên kia điện thoại là giọng người phụ nữ vô cùng nhẹ: “Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” .

      Phó Nhã Lâm thở hồng hộc, từ lo âu ban đầu dần dà chuyển sang nóng ruột, vậy mà lực bất tòng tâm, chỉ càng khiến nhấp nhổm như ngồi tổ kiến lửa. biêt phải làm sao, ngoại trừ nhăm nhăm gọi điện thoại. Đột nhiên, Phó Nhã Lâm sực nhớ tới Giang Đào. luýnh quýnh bấm số của :

      - Giang Đào, Phương Nghiên có ghé chỗ ?

      Nhận được điện thoại của , Giang Đào thoáng bỡ ngỡ hồi, sau mới hỏi:

      - Phương Nghiên? ấy tới đây, có chuyện gì thế?

      Phó Nhã Lâm thắc thỏm hỏi:

      - Vậy ấy có gọi điện cho ?

      Nghe giọng điệu bồn chồn của Phó Nhã Lâm qua điện thoại, bụng bảo dạ hẳn là có chuyện gì đó, bèn quýnh quáng hỏi:

      - Chuyện gì xảy ra với Phương Nghiên rồi? ở đâu, tôi tới ngay.

      Phó Nhã Lâm nghĩ ngợi rồi đọc địa chỉ của mình. Chỉ lát sau, Giang Đào có mặt. Nhìn bằng ánh mắt đầy bất an, hỏi:

      - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Ngó vẻ mặt mù mờ của , Phó Nhã Lâm càng thêm bực bội trong người, bèn lừ mắt, chẳng thiết đáp lời. đánh phủ đầu:

      - Giang Đào ạ, mấy người bọn cũng gớm quá nhỉ? Phương Nghiên dễ đè đầu cưỡi cổ đến thế cơ à? Hùa nhau lừa ấy, có quá quắt cơ chứ?

      Giang Đào thoáng ngỡ ngàng, bèn hỏi:

      - cái gì thế?

      Vẻ mặt ngơ ngác của càng đổ thêm dầu vào lửa, Phó Nhã Lâm tức mình, trợn mắt nhìn , mắng:

      - Này Giang Đào, đừng tưởng chỉ mình là người bị hại trong chuyện này. Cả ngày diễu cái điệu bộ Phương Nghiên là người có lỗi với , muốn diễu cho ai xem? Chí ít bây giờ cũng thành đạt, còn có người mới đấy thôi. Nhưng Phương Nghiên sao, ấy được gì sau mối tình với ? Có ba ba mất, có học hành đến tấm bằng tốt nghiệp còn chưa cầm tay. Bấy nhiên đủ đền bù những thiệt hại tinh thần cho trong từng ấy năm rồi chứ? và Trần Duyệt Nhiên sống hạnh phúc bên nhau, thậm chí Phương Nghiên chưa từng ghen tỵ, chưa từng nghĩ cách phá đám hai người. Trần Duyệt Nhiên việc gì phải kéo lão trai vào, sắm kịch tán tỉnh, đùa bỡn ấy? Phải rồi, bây giờ ấy sa sút, nhưng ấy cũng có tự trọng của bản thân, phải ai cũng chà đạp được đâu.

      Nghe Phó Nhã Lâm xối xả trách móc, hiểu nỗi cảm xúc của bản thân mình nữa. buồn, giận, hay đau? chỉ biết giương mắt nhìn Phó Nhã Lâm, khẩn thiết :

      - Phương Nghiên đâu, ấy ở đâu?

      Phó Nhã Lâm lừ mắt, :

      - hỏi tôi, tôi phải hỏi có? Hôm nay Tô Nguyên Khải đến tìm Phương Nghiên, thú nhận mọi việc. Phương Nghiên nghe xong liền bỏ . Tôi tìm khắp nơi mà chưa thấy, biết ấy xảy ra chuyện gì nữa?

      đợi Phó Nhã Lâm kịp hết câu, Giang Đào chạy mất hút. tìm đến nhiều nơi, sân trường đại học, thư viện trong trường, và cả con ngõ họ từng sống chung, vậy mà hề thấy bóng dáng đâu. Tức sa vào tuyệt vọng, trong khoảnh khoắc ảo nảo sầu thảm ấy, bỗng mắt sáng lên, sực nhớ ra còn chỗ nữa.

      Quả , tìm thấy ở tiệm bánh bao ngoài cổng Tây năm xưa. Phương Nghiên ngồi đó, ngó lom lom vào cặp đôi tình tứ chia nhau chiếc bánh bao ở bàn đối diện. Nom mình bóng đơn quá chừng, nỗi bi thương như dòng nước chảy người .

      Thấy lẻ loi mà xót ruột, bèn bước lại gần, ôm vai , gọi:

      - Phương Nghiên.

      Nghe tiếng , Phương Nghiên mới ngẩng đầu trông lên, ánh mắt bỡ ngỡ như chưa từng quen. Giờ lâu mới thốt được câu:

      - Giang Đào, là à?

      người phảng phất mùi rượu. Nhìn mà ruột gan xót như có ai xát muối. Giang Đào đỡ ra ngoài, hai người đứng trước cửa tiệm bánh bao. Trời tối mịt, chỉ có hai bên đèn đường đổ xuống nền đất những quầng sáng vàng vọt. Vách tường màu xám, bao quanh trường học đối diện chạy dài hun hút tưởng chừng vô tận.

      Giang Đào nắm tay , :

      - Chúng mình về nhà thôi.

      - Về nhà?

      Phương Nghiên lẩm bẩm trong miệng, đoạn :

      - Em làm gì có nhà, biết phải về đâu? về , khỏi cần lo cho em.

      rồi, liền vùng khỏi tay , dợm bỏ . Trong men say chếnh choáng, bước chân loạng choạng tiến về phía trước.

      Giang Đào hớt hải đuổi theo, chả hiểu vướng chân vào đâu mà lảo đảo rồi ngã nhào xuống đất. vùng vẫy toan đứng dậy mà bải hoải gượng mãi chẳng xong. Mãi rồi nước mắt trực trào, giọt vắn giọt dài rơi xuống đất.

      Giang Đào vội vàng chạy lên, dìu dậy. Lòng sầu vô hạn, bụng dạ chan chứa biết bao điều nên lời, đành ghì chặt lấy :

      - xin lỗi, Phương Nghiên, tất cả là lỗi của , tại quá tệ bạc.

      Lời kéo theo tiếng khóc vỡ òa tức tưởi. Vừa khóc, vừa siết chặt nắm tay, đấm thùm thụp vào ngực :

      - Bao năm qua ở đâu, có biết em khổ sở nhường nào, em buồn và mệt mỏi lắm, biết ? Sao tới tìm em? Mà lại giương mắt vô tình, nhìn người ta lừa bịp em. có biết em nhớ nhiều lắm, vì sao tới tìm em? Ngày đó quả thực em cố tình tránh mặt , ba em ngã bệnh, sắp gần đất xa trời. Khi nhận được thư gửi, bỏ em mất rồi. Sao lại bỏ em, em hận , biết ?

      Trong làn nước mắt, cay đắng trút lời. Sau cùng chẳng thiết thêm, nức nở bật khóc. Nước mắt lăn xuống tay Giang Đào thấm vào tim . Nhìn sụt sùi, nghe tim mình đau như bị dao khoét, cái đau khiến chừng như ngộp thở, cứ nhức nhối mãi thôi.

      Giang Đào dìu lên xe, thắt đai an toàn, khởi động máy, Có thể do quá mệt mà chẳng bao lâu sau đó, Phương Nghiên ngủ li bì. Ngoảnh sang thấy vẻ mặt say sưa ngủ của , bỗng gợi nhớ tới bóng dáng ngày tương phùng. đứng trong tiệm, khom lưng giải thích đặc điểm của từng bộ quần áo với khách hàng bằng giọng . Và cả gương mặt bất cần trong lần đầu tiên gặp gỡ, đứng đó khi bóng ngả xế tà. Biết bao lần gặp gỡ vụt qua trước mắt . Nhớ khoảng thời gian còn nghiên cứu ở nước ngoài, hằng đêm ngồi lì trong thư viện đến ba giờ sáng. Nhớ mình lúc còn tha hương, phố phường lất phất tuyết rơi những ngày tháng chạp lạnh giá, lái chiếc xe tồi tàn chẳng biết qua tay mấy đời, để giao báo đến từng hộ gia đình. Nhớ mình làm việc thông đêm, từ nhân viên cấp thấp thuận buồm xuôi gió bước vào thang máy chuyên dụng của quản lý cấp cao. Giờ đây là nhân viên thăng tiến nhanh nhất trong công ty quản lý tài chính hàng đầu thế giới, đồng thời cũng là quản lý cấp cao trẻ tuổi nhất.

      Giang Đào lặng lẽ lái xe, vậy mà trong , bao nhiêu con sóng cồn cào nổi dậy. Từng ấy năm, dẫu khổ, dẫu khó khăn, song vẫn cắn răng chịu đựng, cốt đợi ngày thành đạt, giành lại những gì từng thuộc về mình. Cốt để mình bình đẳng trong tình với . Cốt để người con mình có được cuộc sống ấy hằng mơ tưởng. Giờ đây thành công, vậy mà người con , cớ gì đến nhà cũng có để về. Cớ gì ấy lại buồn bã khóc lóc ngoài đường, thân mình.

      Cứ miên man suy nghĩ, để rồi nước mắt bất chợt tuôn rơi, giàn giụa tưởng thôi. Sóng lòng dồn dập xô vào lồng ngực, vô vàn hình ảnh lóe lên trước mắt, khiến khó nén được mình, chực bật khóc. hiểu vì sao nước mắt mình lại rơi, có lẽ là bởi Phương Nghiên, có lẽ là bởi dĩ vãng, có lẽ là bởi thời gian xói mòn. cắn chặt nắm tay mình, giọt nước mắt, hai giọt nước mắt nối đuôi nhau, lăn xuống mu bàn tay, lệ nóng thấm vào tâm can.

    3. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      Chương 32: Duy có tình là còn mãi



      Hôm sau, khi Phương Nghiên tỉnh dậy gần trưa. hoảng hốt vùng dậy khỏi giường, cúi đầu, nhìn xuống bộ đồ ngay ngắn người, con tim hoảng loạn bấy giờ mới lấy lại nhịp đập thường khi. ngước đầu, nhìn quanh cách bày biện trong phòng, từng vật dụng quen thuộc thu trong tầm mắt. Bấy giờ mới vỡ lẽ, ra tối qua Giang Đào đón về. Bất chợt, băn khoăn hiểu tâm trạng của mình ra sao, ngẩn người Giang Đào đẩy cửa, bước vào.

      - Em tỉnh rồi à? Đau đầu ? Hay ăn chút gì trước nhé?

      Nhìn , cố hồi tưởng lại tình cảnh của mình vào tối hôm qua, nhưng vắt óc mà ra, đoạn bấm bụng bảo :

      - Nếu tối qua em có gì thất lễ đừng để bụng nhé.

      Nghe , mới nhìn chăm chú vào với ánh mắt an ủi, chan chứa thương. Đoạn vươn tay vuốt ve mặt , :

      - có gì, tối qua em hề thất lễ, em buồn ngủ rồi lên xe đánh giấc. Thấy em ngủ say, bèn đưa em về đây.

      - Em ngủ ở chỗ cả tối hôm qua à?

      Phương Nghiên buột miệng hỏi, rồi sực nhớ tới Phó Nhã Lâm. bèn luống cuống tìm điện thoại gọi về cho bạn. Thấy cuống quýt mới cười bảo:

      - gọi điện cho Phó Nhã Lâm, ấy biết em ở đây, em đừng lo.

      - À..

      Nghe Giang Đào vậy, mới thôi tìm kiếm, lí nhí đáp:

      - Cảm ơn .

      - Ăn cơm nào. Em ngủ mạch đến tận giờ này, hẳn phải đói lắm, đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm.

      Phương Nghiên gật đầu làm theo lời . Xong xuôi bước ra, thấy mâm cơm tươm tất thoang thoảng mùi hương quen thuộc do đích thân chuẩn bị. Mùi hương ấy cả vào những giấc mơ, đeo bám suốt từng ấy năm trời, nay mới có dịp thử lại. Thế rồi lòng lại sa vào bao mối cảm hoài khó , để ruột gan rối bời ưu tư.

      Phương Nghiên rằng, lặng lẽ ngồi vào chỗ đối diện với . Giang Đào gắp thức ăn vào bát của :

      - Em ăn .

      gật đầu, thong thả gắp thức ăn lên miệng. Cho đến khi thể ních thêm được nữa, mới buông bát đũa tay xuống bàn:

      - Cảm ơn , bao năm rồi em được thoải mái như ngày hôm nay. Ngủ giấc đến trưa mới dậy, dậy cái là có đồ ăn ngay. Đúng là xa xỉ.

      nghe lồng ngực mình nhói buốt. Niềm cay đắng cứ thế trào dâng. ngẩng đầu nhìn , đôi mắt tròn to, trong veo mất vẻ ngây thơ tự lúc nào, để dành chỗ cho biết bao ưu sầu. Cái tính ngông nghênh, bất cần xưa kia, sao lại biến thành trầm lặng như ngày hôm nay. hiểu con người ấy gặp biến cố kinh khủng nhường nào, cuộc đời gian truân ra sao, để rồi trở nên đổi thay nhường này.

      nắm lấy tay mà lời nghẹn ứ thành câu. Sau cùng bèn lí nhí:

      - Xin lỗi em.

      Cứ thế, họ đau đáu nhìn nhau, bao lời muốn như lắng tại ánh mắt cách nào hòa tan. biết bao lâu sau đó, Phương Nghiên mới mở lời:

      - Em phải về rồi, bằng Nhã Lâm lo lắm. Hôm nay cảm ơn .

      đoạn, liền xoay mình dợm bỏ .

      Giang Đào túm lấy cánh tay :

      - Phương Nghiên, chúng mình bỏ lỡ mười năm, nhẽ nào cứ bỏ phí như vậy sao?

      Lời của kéo theo nước mắt trực trào. Bao nhiêu con người, bấy nhiêu câu chuyện, trăm mối tơ vò ngổn ngang trong . rụt lại cánh tay mình, thấy chịu buông, mới nhắc:

      - Giang Đào, thả em ra, em phải về.

      - , Phương Nghiên, chúng mình thể bỏ cuộc, nếu “tình nhân rồi nên duyên vợ chồng”, vậy chúng mình đáng lẽ phải thành vợ chồng từ lâu rồi. ai, điều gì có thể chia rẽ em và . Kể cả số phận, cũng bất chấp.

      đoạn, thoáng ngừng lại, đoạn nhìn Phương Nghiên, tiếp lời:

      - biết em mệt, bây giờ để đưa em về nhà nghỉ ngơi, em đừng nghĩ lung tung gì cả, những việc còn lại cứ để giải quyết.

      Phương Nghiên lặng lẽ nhìn , nhìn gương mặt dạn dày sương gió mà năm tháng tạc nên. Tuy cái thời thanh xuân phơi phới lùi xa, khi mà họ bước qua từng ấy biến cố thăng trầm, vậy mà khi nhìn vào ánh mắt sáng ngời của , vẫn bắt gặp chàng sinh viên năm nào.

      Giang Đào tiễn Phương Nghiên về nhà, sau đó đánh xe đến nhà Duyệt Nhiên. Như có linh cảm Giang Đào tới, Trần Duyệt Nhiên ngồi sofa, rót cà phê và :

      - Biết thế nào cũng tới, em pha ít cà phê ngon, vị mà thích đây này.

      Giang Đào bước tới, rằng ngồi xuống trước mặt . Trần Duyệt Nhiên ngẩng đầu nhìn , cười tươi rói, đẩy tách cà phê về phía :

      - đến tìm em có việc gì. Tới để báo thù thay Phương Nghiên? Hay để chia tay em?

      Gương mặt tươi tắn tỏ ra rất ung dung, phấn son kiều diễm như thường lệ, mà khung cảnh tại khác nào cuộc hẹn hò giữa hai người. Và cả những điều cũng chỉ xoay quanh tán tỉnh, đá đưa giữa những người nhau. Thấy Giang Đào đoái hoài, bèn nhấc tách cà phê, nhâm nhi, đoạn cất lời:

      - Cà phê có vị đậm đà lắm, thử à? Trước kia em pha cà phê, thường khen ngon cơ mà.

      Thay vì đáp lời, ánh mắt hầm hầm nhìn . Giờ lâu, :

      - Vì sao em lại làm vậy?

      Nghe hỏi, chỉ nhếch mép nhìn , thủng thẳng đặt tách cà phê xuống, đoạn trả lời:

      - Vậy bảo em phải làm thế nào? Cung kính dâng cho Phương Nghiên, hay lo đứng lo ngồi, cầu trời khẩn phật cho đừng bỏ em?

      Ngừng chốc, Trần Duyệt Nhiên nhìn Giang Đào, đoạn chúm chím mỉm cười, sau mới tiếp:

      - Giang Đào, phải hiểu rằng, đó phải điều em làm. Vất vả bao lâu em mới chiếm được , em thể khoanh tay để rồi dễ dàng đánh mất .

      Nghe điềm nhiên như , lại thêm điệu bộ nhàn nhã trước mặt mình, Giang Đào cố nén cơn giận sục sôi trong người. siết chặt bàn tay thành nắm đấm, hỏi :

      - Rốt cuộc em muốn thế nào?

      Trần Duyệt Nhiên bèn phá lên cười ngặt nghẽo như thể vừa nghe câu chuyện khôi hài từ . Lúc sau, mới ngừng cười, đoạn :

      - Em muốn gì, chẳng nhẽ biết? Em muốn chứ gì nữa.

      rồi, liền sán lại gần, tình tứ nắm lất vạt áo sơ mi người , khuôn mặt áp vào lồng ngực rộng.

      Giang Đào đứng bất động, căn phòng cũng theo đó mà trầm lặng hẳn . Khoảng cách giữa hai người lúc này gần kề đến độ họ có thể nghe từng nhịp thở của nhau. Tấm rèm màu xanh nhạt buông thõng bên cửa sổ, thi thoảng gặp gió phất phơ lay mình. Tiếng kim đồng hồ đều đặn vang lên như biết mệt mỏi. Đỡ vai , Giang Đào tự động lùi lại phía sau, mắt nhìn đăm đăm, và bắt gặp ánh mắt cũng đáp lại mình.

      Bốn mắt nhìn nhau, chừng như muốn thấu tỏ cõi lòng đối phương, song cũng ngầm thi gan, ai chịu nhường ai. Rất lâu sau đó, Trần Duyệt Nhiên mới thu lại ánh nhìn, để thay bằng vẻ bi thương từ tận sâu thẳm tâm can:

      - Giang Đào, thực muốn chia tay ư?

      Giang Đào gật đầu, đoạn :

      - Duyệt Nhiên, thực ra, em hiểu , và cũng biết con người của em. Đôi khi, cảm thấy phân vân, biết đâu mới là bản ngã thực sực của em. Nhưng bây giờ, điều đó hề quan trọng, bởi cuộc chia tay này thể bị ngăn cản bởi bất kì điều gì, dù em làm gì chăng nữa.

      để kịp trọn câu, Trần Duyệt Nhiên ngắt ngang bằng cách hét lên:

      - dối, nếu vẫn ở Mỹ, hoặc chỉ cần rời xa Phương Nghiên chúng mình vẫn yên ổn, đời nào thay lòng đổi dạ.

      Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp căn nhà. Dung nhan trang nhã bỗng chốc xổ tung xõa xượi. Ánh mắt lừ lừ, để lộ hận thù như lưỡi dao mỏng.

      Dường như Giang Đào có ý định lại gần. Thay vì dìu dậy và tìm lời an ủi như mọi khi, đứng đó, lạnh lùng nhìn Duyệt Nhiên. Thu vào mắt cảnh la hét, chứng kiến vẻ dữ tợn chuyển biến nơi , và cả những giọt nước mắt sụt sùi sau đó. Cho đến khi căn phòng tìm lại vẻ bình yên vốn có, mà Giang Đào vẫn đứng chôn chân chỗ. Trong ánh mắt đăm đăm của chất chứa điều gì, là thấu hiểu hay thương hại, ngán ngẩm hay điều gì khác. Và rồi, cất giọng nhàng, rành rọt:

      - Duyệt Nhiên, thực chất trong lòng em cũng hiểu, chia tay vốn là điều tất nhiên dù giữa hai ta có tồn tại Phương Nghiên hay . Bởi lẽ cả lẫn em mắc bệnh cầu toàn, nể nang nhân nhượng, nhưng về lâu về dài, rồi ngày, cái mẽ ngoài ôn hòa bao giờ có thể khỏa lấp được , rằng chúng ta hề thương nhau.

      Sau cùng, Trần Duyệt Nhiên òa khóc nức nở trong tiếng sập cửa mà bỏ lại.

      ***

      Nghĩa trang luôn chìm trong bầu khí tĩnh mịch với những băng mộ trắng toát giống nhau y tạc, dàn trải và đan xen. Những khi trời nổi gió, bên tai ào ào gió thổi. Nhiều ngôi mộ được phủ đầy hoa tươi, lặng lẽ thả hương vào gian. Thi thoảng vẫn có những người mang theo gương mặt buồn bã bước qua .

      Phương Nghiên ngồi trước mộ cha. Nhìn gương mặt phong độ khắc bia đá, những cung bậc cảm xúc đan xen, lẫn lộn bỗng rủ nhau ùa về trong tim. Người cha trong bức ảnh nhìn mỉm cười, dường như ánh mắt ấy luôn dõi theo . Phương Nghiên vươn tay, dịu dàng vuốt ve bức ảnh, nhoẻn cười với ba, :

      - Ba, lâu rồi con đến thăm ba, ba nhớ con lắm phải ?

      - Ba biết ? Khoảng thời gian này xảy ra biết bao nhiêu việc.

      Giọng ngập ngừng, bất chợt, cảm xúc bồi hồi dâng lên khó tả, sao kìm nén được. trách than số mệnh vô thường quá nghiệt ngã, khi mà năm xưa ông từng nghĩ trăm phương ngàn kế cốt ngăn cản và Giang Đào đến với nhau, chỉ bởi sợ theo vất vả cơ cực. Nếu ba biết được sau này nhận về biết bao ghẻ lạnh, từng chịu về mình biết bao thiệt thòi, chẳng hiểu ông nghĩ gì.

      Cuộc đời là vậy! Chúng ta thể đỡ được trò đùa cỏn con của số phận, hòng tạo nên mọi biến động, thăng trầm trong cuộc đời mỗi người, bất kể chúng ta cân nhắc thấu đáo đến dâu.

      Rất lâu sau đó, Phương Nghiên mới tiếp tục:

      - Giang Đào quay về, và đúng như ba dự đoán, Giang Đào thành công. Bao năm qua, con luôn nghe lời ba, kiên quyết tìm ấy, đến với ấy. Nhưng ba ơi, con vẫn nhớ ấy nhiều lắm, và muốn ở bên ấy nữa.

      Phương Nghiên chậm rãi , áp mặt mình lên bức ảnh bia đá, như thể Phương Bỉnh Sơn yên nghỉ trong đó vẫn có thể nghe thấy lời thủ thỉ tâm tình của . Nắng trời rực rỡ rót xuống lăng mộ trắng, loang loáng phản chiếu.
      Ngày lại ngày cứ thế trôi qua, kể từ hôm tiễn Phương Nghiên về nhà, Giang Đào hề liên lạc với , dường như mọi thứ quay trở về với nguyên bản của nó.

      Hôm ấy, Phương Nghiên cặm cụi may quần áo tại xưởng Giang Đào bất chợt xuất . hồ hởi nắm tay , kéo ra ngoài. Con người vốn già dặn chững chạc, hiếm khi thể nội tâm qua nét mặt. Phương Nghiên thấp thỏm chạy theo , khỏi thắc mắc:

      - Giang Đào, định dắt em đâu thế?

      Nghe hỏi, mới ngoái đầu nhoẻn cười, song vẫn kín như bưng. dắt lên xe, dọc đường xe lao vun vút. Ngồi xe, nhìn cảnh vật xung quanh trôi vút về đằng sau, ngoảnh đầu, băn khoăn nhìn , hiểu định đưa mình đâu.

      Giang Đào tập trung lái xe, hề nhìn , ánh mắt sâu hun hút vẫn hướng về phương trời phía trước. hiểu vì đâu mà lòng lại thanh thản đến lạ lùng khi thấy như vậy. yên chí ngồi xe, bằng lòng theo .

      biết xe chạy bao lâu, Phương Nghiên chợt nhận ra cảnh vật phía trước ra quá đỗi quen thuộc. Vẫn con đường trải dài miên man, hàng cây liền gốc tưởng chừng ngút ngàn ấy.

      Bầu khí trong lành, thân thương khiến Phương Nghiên đinh ninh mình nằm mơ. Vô vàn đêm thâu, con đường từng lên trong những giấc mơ của . Thi thoảng có dắt tay nhau cùng con đường này. Khi mình hăm hở tiến về phía trước, lòng cầm chắc đích về. Đúng là con đường về nhà mà hằng thương nhớ đây rồi.

      Giang Đào cho xe giảm tốc độ, bánh xe mài xuống mặt đường bằng phẳng, sàn sạt vang tiếng. Cản tượng trước mắt mỗi lúc rệt, vậy mà mắt cứ nhòa dần .

      Phương Nghiên có cảm tưởng con đường như dài hơn, tĩnh mịch hơn. Hàng cây hai ven đường vươn mình cao vút, gốc to cứng cáp. Gió mưa từng ấy năm trời, chừng như khiến chúng mập mạp hơn nhiều. Con đường đưa lối về nhà, ôi đằng đẵng.

      Cuối cùng, xe dừng bánh trước tòa nhà rất đỗi quen thuộc với Phương Nghiên. Ngồi xe, ngước nhìn bên ngoài. Vẫn dáng vẻ năm nào, vẫn bờ tường màu vàng nhạt, và cả ban công rậm rạp loài cây vốn thích, chính nơi từng ngóng trông , giờ đây lá trầu bà quấn quít, lan khắp, màu xanh mơn mởn mặc sức sinh trưởng.

      Vẫn ngồi xe, Phương Nghiên quay sang, băn khoăn ngó . Giang Đào đứng ngoài xe, mỉm cười âu yếm đáp lại ánh nhìn của , trong đó đong đầy thương và khích lệ.

      Phương Nghiên siết chặt tay nắm cửa xe, chỉ cần mạnh dạn hơn, chút nữa thôi là có thể bước ra ngoài. Tay run run, mãi mà thứ sức lực ít ỏi kia tài nào gắng được. Nhìn lên tòa nhà cao vút, bỗng sợ hãi ở đâu ùa về, vô vàn cảm xúc phức tạp trào dâng trong tâm trí , khó diễn tả.

      Giang Đào giúp mở cửa xe. cúi xuống nhìn , dịu dàng cất tiếng:

      - Phương Nghiên, chúng mình vào xem nhé.

      Nghe , bèn ngẩng đầu, nhìn thoáng, sau cùng đành bước xuống xe. Đứng trước tòa nhà mình từng sống mười mấy năm trong đời, thấy lòng mình nao nao khôn xiết, ướt cả vành mi.

      Bài trí trong nhà vẫn nguyên trạng năm nào. Thậm chí chiếc đồng hồ để bàn màu đồng vẫn là kiểu dáng khi xưa, kim đồng hồ tích tắc gõ nhịp thời gian theo vòng quay của mình. Hết thảy mọi vật đèu mang đậm dấu ấn trong cuộc đời Phương Nghiên. Ngay cả dấu mực nhạt màu gột mãi hết mà từng đổ vấy lên ghế sofa, đến nay vẫn nằm ở đó.

      Phương Nghiên có cảm giác mình bước vào cõi mộng. kinh ngạc ngắm nghía từng món đồ đạc bày biện trong nhà. Từ phòng khách đến phòng ngủ, đoạn lững thững bước vào phòng mình. Mọi thứ hẵng nguyên vẹn như xưa, vẫn tấm rèm hoa năm nào, bàn đặt cuốn sổ ghi chép của , và tấm ảnh của mẹ vẫn nằm im bàn học.

      Phòng vệ sinh còn nguyên tuýp kem đánh răng mà dùng dở, vứt chỏng chơ bên cạnh bồn rửa mặt. Như thể bận việc gì đó, chỉ bỏ ra ngoài lát, rồi quay về liền.

      Giang Đào đứng bên, lặng lẽ chứng kiến vẻ kinh ngạc lẫn xúc động nơi , mà dạ cũng bồi hồi nôn nao.

      Hồi lâu, Phương Nghiên mới gác lại những xốn xang trong lòng. Nhìn Giang Đào, :

      - Giang Đào, em có cảm giác mọi thứ như mơ vậy. làm kiểu gì vậy?

      Nghe thắc mắc, thoạt nhiên mỉm cười, sau mới đáp:

      - từng với em rồi, lĩnh vực của là đầu tư. Chuyện thương trường cũng chỉ có vậy, luôn tồn tại vài cơ hội, đồng thời luôn có lối luồn lách. tranh thủ cơ hội, và cũng luồn lách, cốt đòi lại những thứ vốn thuộc về em.

      - Ý là nhắm vào Tống Phương Như ư?

      - thể cố tình chĩa mũi vào ai, chỉ muốn giúp em đòi lại công bằng năm xưa mà thôi. Chỉ hiềm, bất kể có làm gì, cũng thể khiến ba em sống lại được.

      - Để làm được những việc đó hẳn dễ dàng gì, chắc chắn phải mạo hiểm nhiều lắm.

      cười bâng quơ, đoạn trả lời:

      - vốn là kẻ trắng tay, sợ khổ, sợ nghèo, sợ tay trắng làm lại từ đầu. Nhưng, thể để em nơi chốn về.

      Phương Nghiên băn khoăn hiểu cảm xúc lúc này của mình là gì. tần ngần ngắm nghía căn nhà, bước ra ngoài ban công, nhìn xuống dưới lầu, nơi từng đứng bao lần ngóng nhìn .

      hiểu bần thần đứng bao lâu, mãi tới khi Giang Đào bước ra, nhìn theo ánh mắt , cười bảo:

      - Hồi đó, đứng kia, em đứng đây, hai đứa rằng, chỉ biết nhìn nhau rồi cười, đứng bao lâu biết chán.

      Theo lời kể, dường như cũng nhớ lại quãng thời gian đó, rồi cất tiếng cười vang.

      Rất lâu sau đó, Phương Nghiên mới xoay lưng, nhìn , hỏi:

      - Vì em, mà hao tâm tổn trí, đòi lại căn nhà này ư?

      Nghe hỏi, lập tức trả lời, mà nét mặt vẽ lên nhiều sắc thái. Hồi lâu, mới đáp:

      - Tất cả hẳn là vì em, mà bởi lẽ toàn bộ tình đẹp đẽ nhất trong cuộc đời đều diễn ra tại nơi đây.

      cất lời nhàng, mà như sấm sét giáng xuống tim . Nhớ lại ngày đó, chính sinh nhật , vào nhà vệ sinh thay quần áo, lẫn trong niềm vui khấp khới cũng có hồi hộp và lo sợ. thay thay lại hai bộ quần áo biết bao lâu, ngắm nghía mình trong gương mà nửa vui nửa thẹn.

      Cho đến khi Giang Đào giục giã, mới luýnh quýnh chân tay, lật đật chạy ra khỏi phòng. Phương Nghiên hẵng nhớ vẻ kinh ngạc của vào giây phút thấy mình, và cả những giọt nước mắt đánh rơi thân thể . nhớ như in ngày đó trăng sáng vằng vặc, tràn qua cửa sổ, rọi tỏ căn phòng. hẵng nhớ rèm cửa phất phơ trong gió đêm đó, như loài tinh nhảy nhót tinh nghịch.

      Họ nhau bằng cả tấm lòng thành, trao nhau thứ tình khắc cốt ghi tâm.

      Đứng trong căn phòng, cả hai ai lên tiếng. Hồi lâu mới ngước mắt nhìn nhau. Đôi cặp mắt ánh lên vẻ thấu hiểu. Ở hai đầu khoảng cách ngắn ngủi, họ nhìn nhau và mỉm cười.

      Trong nụ cười phớt , dĩ vãng bất chợt ùa về, ruột gan sao mà chua chát.

      Giang Đào ôm lấy vai , trong cặp mắt long lanh hấp háy niềm vui của thoáng rớm lệ. cúi đầu, :

      - Phương Nghiên, hãy để chúng mình được làm lại từ đầu nhé.

      Giọt nước mắt chực trào từ khóe mắt Phương Nghiên. Lòng dâng ngập bao cay đắng ngọt bùi, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của , nhìn những gió sương dạn dày mà năm tháng để lại trong đôi mắt ấy. Người đàn ông này, chính là người mà khắc khoải nhớ nhung từ thuở thiếu nữ đến giờ.

      nhón chân, đặt nụ hôn lên gương mặt . ôm lấy gương mặt , gắn chặt môi mình lên môi . Cuối cùng, tình vượt qua từng ấy năm tháng, vượt qua từng ấy thăng trầm, đáp đậu bến cuối nơi họ.

      Giang Đào biết tình giữa và Phương Nghiên được miêu tả ra sao. Là ngọt bùi, ưu tư, hay điều gì khác, song tất cả còn quan trọng nữa rồi.

      Bấy nhiêu năm, dẫu vận mệnh vần vò, dẫu việc đời dằng dai, nhưng vẫn rất mực, để gợi trong ánh mắt ngàn tia khát vọng. Và đây, niềm ao ước bấy lâu nay thỏa nỗi chờ mong, giây phút này, cuối cùng thuộc về .

      Phương Nghiên thấy đau, nhưng nhiều hơn thế là niềm hạnh phúc vô bờ. nâng niu từng li từng tí những thương từ , nâng niu đến cả nụ hôn cháy bỏng. có cảm tưởng tiếp xúc của là lùm dây trường xuân bám bờ tường, chúng bò lan chầm chậm, nhưng chỉ chớp mắt phủ trùm lấy . thấu tỏ nỗi khát khao trong , những nơi chạm đến như mang theo ngọn lửa, nháy mắt thiêu đốt từng tấc trong , như mang theo ẩm ướt và cả sinh mệnh.

      ghì chặt lấy bằng mọi sức lực có thể. trao vòng ôm khiến người ta phải ngộp thở. Và rồi họ có nhau trong vòng tay. Khoảnh khắc ấy, cả hai bỗng có suy nghĩ, biết đâu, người mà mình ôm trong lòng chính là người mà số mệnh an bài cho họ. Biết bao thăng trầm biến cố, biết bao giọt lệ rơi năm tháng mệt nhoài, song cũng chỉ là đoạn mở đầu được cất bút bởi số phận, là để cả hai học cách tin tưởng lẫn nhau, từ đó có nhau trọn đời.

    4. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      Chương 33: Kết thúc



      Ngày đó Phương Nghiên và Giang Đào hẹn nhau đến xem hội trường đám cưới. Dù Phương Nghiên phản đối năm lần bảy lượt, song Giang Đào vẫn khăng khăng phải tổ chức lễ cưới cực kỳ long trọng. giải thích, cả đời mới có lần kết hôn, tổ chức linh đình chút đỉnh vẫn trong vòng chấp nhận được. , đàn ông muốn dành tặng người con ta đám cưới xa hoa, như những câu chuyện cổ tích hồi bé từng đọc. Bây giờ đủ khả năng làm điều đó, nên nhất định phải biến nó thành thực.

      đường , Phương Nghiên tươi cười, chuyện qua điện thoại với Giang Đào:

      - Em ra ngoài rồi đây. Cứ để em bắt xe cho tiện, phải tới đón đâu. chẳng sắp có cuộc họp là gì?

      Giang Đào nghe , hình như còn trêu gì đó khiến Phương Nghiên cất tiếng cười giòn tan. Sau cùng, đành phụng phịu trách:

      - có chịu thôi ? Xem mà lái xe cẩn thận vào, chốc nữa chẳng gặp nhau còn gì? Trước kia có thấy lắm lời thế đâu.

      rồi, Phương Nghiên liền cúp máy, gương mặt vẫn nguyên vẹn nụ cười mãn nguyện, bước chân thoăn thoắt con đường tấp nập người qua. Đến khi gặp Tô Nguyên Khải, nụ cười đọng nơi khóe miệng mới nhạt dần. Thực ra gặp gỡ hoặc vô tình chạm mặt hẳn là điều bất ngờ với , chỉ hiềm Phương Nghiên nghĩ mình gặp trong tình cảnh này.

      Dừng bước chân, nhìn . gặp ít lâu mà nom Tô Nguyên Khải gầy rộc , song đàn ông bảnh bao, trước sau gì vẫn cứ bảnh bao, có thế nào vẫn cứ đẹp.

      Tô Nguyên Khải nhìn , mỉm cười :

      - có chuyện muốn với em, được ?

      Nhìn thoáng, đưa tay xem đồng hồ, đoạn bảo:

      - Đừng lâu quá, bởi em còn có cái hẹn với người khác.

      Tô Nguyên Khải gật đầu:

      - sao, chỉ mấy câu thôi.

      Hai người tạt vào quán cà phê ven đường, vốn là quán khá , chỉ vỏn vẹn mấy vị khách ngồi ngây người trong quán. Nhân viên đứng quầy lơ đễnh đưa mắt nhìn quanh, thào gì đó với người trẻ tuổi, tướng tá cũng như phục vụ.

      Phương Nghiên bưng cốc trước mặt, nhấp ngụm nước. Đặt cốc xuống, mới nhìn Tô Nguyên Khải, hỏi:

      - có chuyện gì .

      - Nghe em sắp lấy chồng?

      Phương Nghiên thoáng ngây người, nhưng rất nhanh đáp lại bằng cái gật đầu khẳng định:

      - Phải, em lấy Giang Đào.

      ngờ câu trả lời của lại bộc trực đến vậy, bất giác, nén được cười, đoạn :

      - Cũng có gì đặc biệt đâu, chỉ muốn gặp em câu chúc mừng thôi.

      Phương Nghiên ngẩng đầu nhìn Tô Nguyên Khải, bắt gặp ánh mắt si mê, chất chứa nỗi niềm luyến tiếc của đăm đăm nhìn mình. Giờ lâu, Phương Nghiên mới cất lời:

      - Cảm ơn , em biết rất thực lòng.

      - Vậy em còn hận ?

      Nghe hỏi, khẽ cười trừ, lắc đầu đáp:

      - Em hận , là vậy.

      Tô Nguyên Khải phá lên cười, đoạn nhìn Phương Nghiên, :

      - Là bởi em .

      Ánh mắt rời khỏi gương mặt , trôi về nơi nào đó, rất lâu sau, ánh mắt mới trở lại gương mặt . :

      - Quãng thời gian đẹp nhất đời em, và cả những tình cảm chân thành nhất đều khởi nguồn từ lúc Giang Đào. Em chưa từng nghĩ mình người khác. có thể em , nhưng thời điểm đó, thực lòng em chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để sống bên .

      Nghe vậy, liền chậm rãi cúi đầu. Khi cúi xuống, còn thấy biểu cảm gương mặt đó nữa, mà trông chỉ còn lại nỗi buồn rười rượi.

      Rất lâu sau, mới ngẩng đầu, :

      - Cảm ơn em, Phương Nghiên, nếu có em, chắc vẫn là gã lãng tử tình trường. Cũng phải cảm ơn em và Giang Đào, nhờ có hai người mà mới tin vào điều tuyệt vời của tình , và khiến đủ dũng khí để ấp ủ tình .

      Nghe mà Phương Nghiên bật cười. Quán cà phê vang lên bài hát cũ của Whitney “I will always love you”. Giai điệu lúc du dương lúc cao trào vang vọng khắp quán cà phê bé , bốn bề đắm chìm trong giọng cao tuyệt vời của nữ ca sĩ da màu, Phương Nghiên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đoạn :

      - Xin lỗi , em phải bây giờ. Tách cà phê này, mời em nhé.

      Thấy thong thả đứng dậy, khoác áo lên người. Hôm nay mặc bộ đầm dài đến mắc cá chân, bên ngoài khoác áo màu trắng, nom xinh xắn, tao nhã rất mực.

      Tô Nguyên Khải vẫn ngồi ngây như phỗng. Phương Nghiên lướt qua , bỗng dừng bước, vỗ vai , :

      - Tô Nguyên Khải, em tìm thấy hạnh phúc của mình rồi. cũng phải cố gắng, tranh thủ tìm hạnh phúc của mình nhé.

      Dứt lời, Phương Nghiên liền rảo chân ngay. Rời quán cà phê, gió mát lành thoảng tới, tà váy thướt tha khẽ phất phơ theo ngọn gió.

      Giang Đào đứng bên đường, lặng lẽ chờ Phương Nghiên. Cho đến khi bóng hình kiều xuất trước mặt , nhìn , tủm tỉm cười, chỉ vào đồng hồ của mình:

      - Sao muộn thế này?

      Phương Nghiên nhìn sâu vào mắt , đáp:

      - Tình cờ gặp bạn cũ, ấy chúc em hạnh phúc. xem, còn khối người thầm thương trộm nhớ em đấy. phải biết trân trọng, nâng niu em, bằng em cho ra rìa đấy.

      Vẻ mặt lém lỉnh như trẻ khiến Giang Đào nén được, bèn phá lên cười:

      - Chắc chắn nghe lời vợ, luôn theo vợ.

      Đương cười , bỗng bóng người xuất , khiến Giang Đào lẫn Phương Nghiên khỏi sững sốt. Nhưng rất nhanh, lấy lại tinh thần, gọi:

      - Duyệt Nhiên.

      Trần Duyệt Nhiên nhìn hai người bằng thần thái phức tạp, sau đó, ánh mắt dừng ở Giang Đào, :

      - Em sắp về Mỹ.

      Giang Đào mỉm cười gật đầu, ngụ ý mình biết. Trần Duyệt Nhiên nhìn một chốc, đoạn tiếp:

      - Em nghĩ chắc ra sân bay tiễn em, nên em tới chào .

      Nghe , cũng chỉ nhìn rồi cười trừ, màng giải thích việc sắp xếp dì giúp việc đến chăm sóc . Thậm chí còn tham khảo ý kiến của bác sỹ tâm lý về trường hợp của Trần Duyệt Nhiên.

      Nhưng những chuyện đó, Giang Đào hé răng lấy nửa lời. nhìn , hỏi:

      - nghĩ những gì làm là đúng, Duyệt Nhiên, xem ra em vẫn ổn.

      - Vậy à?

      Trần Duyệt Nhiên nhún vai, đoạn :

      - Ai mà biết?

      - Duyệt Nhiên, sắp kết hôn rồi. lấy Phương Nghiên.

      Vẫn nụ cười thường trực, nhìn Trần Duyệt Nhiên, mặt thoáng niềm hạnh phúc thiết tha.

      Trần Duyệt Nhiên rằng, lẳng lặng nhìn . đứng ngay trước mặt , phong thái đĩnh đạc khiến ai nấy đều cảm nhận được vẻ trưởng thành, rắn rỏi nơi . Đôi mắt sáng ngời, mang theo sắc thái lạ lẫm mà chưa lần bắt gặp. Đáp lại cái nhìn của , là ánh mắt điềm đạm, ôn tồn, thân thiện của .

      Trần Duyệt Nhiên nghe lòng ngậm ngùi khôn xiết, trong cặp mắt chứa chan bao điều phức tạp khó nên lời:

      - Em muốn chuyện riêng với Phương Nghiên, có được ?

      Giang Đào thoáng ngỡ ngàng, băn khoăn nhìn Trần Duyệt Nhiên. Chưa kịp đồng ý hay Phương Nghiên cất tiếng:

      - Được.

      Dứt lời, liền cất bước về phía Duyệt Nhiên. Thấy vậy, Giang Đào bèn xoay người, lánh sang bên.

      Thấy Giang Đào dần khuất xa, Trần Duyệt Nhiên mới nhìn sang Phương Nghiên, :

      - Chị có gì hay ho mà cả Giang Đào lẫn Tô Nguyên Khải đều lưu luyến rời? Tôi hận chị đến tận xương tủy. Nếu vì chị Giang Đào chẳng đến nỗi chia tay, dù hay . Nếu vì chị tôi và Tô Nguyên Khải chẳng xích mích.

      Thay vì trả lời, Phương Nghiên chỉ tủm tỉm cười. Lâu sau mới cất tiếng:

      - Thực ra tôi cũng thấy mình chả có gì hay ho cả. Nhưng Giang Đào tha thiết đến vậy, tôi cũng thể nào phụ ấy. Đời người mấy chục năm, bảo dài chưa hẳn, mà bảo ngắn đến nỗi. Có thể sống được ngày nào, có thể ở bên người mình được ngày nào, ta hãy nên vui vẻ hưởng thụ ngày đó. Khó khăn lắm tôi mới nghiệm ra điều này, tôi mong bạn cũng sớm nhận ra.

      Nghe Phương Nghiên mà Trần Duyệt Nhiên sững sờ. Bấy giờ Giang Đào bước lại gần, khoác vai Phương Nghiên, :

      - Bọn phải rồi, bên công ty tổ chức kiện gọi điện giục mấy lần.

      Phương Nghiên :

      - Vậy tạm biệt bạn.

      Trần Duyệt Nhiên gật đầu với hai người, rồi xoay mình bước . Giang Đào và Phương Nghiên nhìn theo bóng ấy mỗi lúc xa, đến khi nhòa vào biển người mênh mang. Đám đông tấp nập, sải những bước chân thoăn thoắt, đổ về mọi ngả mà họ mong mỏi. Mặt trời ló qua hai dãy nhà cao tầng ven đường, tỏa xuống mỗi người quầng sáng dát vàng lấp lánh, dường như hy vọng căng tràn trong vạn vật.

      Cuộc sống kỳ diệu vậy đó, nó thay đổi mỗi người bằng chính đôi bàn tay vô hình của mình. Đến cả cái may trong cuộc đời cũng lạ, nó khiến chúng ta trưởng thành, chững chạc, vỡ òa trong nước mắt và thăng trầm.

      Thấy tủm tỉm, Giang Đòa bèn hỏi:

      - Duyệt Nhiên gì với em vậy.

      Phương Nghiên chúm môi cười, nguýt , đoạn :

      - thèm với .

      đoạn, liền băng băng tiến về phía trước.

      Hôm lễ cưới, đứng đối diện nhau, mà cả lẫn Phương Nghiên đều khỏi ngây ngẩn, có giọt nước mắt hạnh phúc ướt nhòe khóe mi. Đó là bộ lễ phục mà bỏ nhiều tâm sức, cặm cụi thêu thùa từng đường kim mũi chỉ. Đó cũng là bộ áo mà mòn mỏi mong chờ bấy lâu, giây phút này, khi khoác lên mình, dường như nó mang tới niềm hạnh phúc ngỡ tưởng chỉ có trong mơ.

      Giang Đào quỳ xuống, giúp sửa lại tà váy, những chuyện xưa cũ cùng lúc ùa về trong tim. Ôi chao bấy nhiêu năm đằng đẵng, cuối cùng đợi được cái ngày Phương Nghiên là dâu của mình. Cuối cùng, khoác lên mình bộ vest do chính tay may.

      Phương Nghiên cúi xuống, nhìn bàn tay khẽ khàng lướt qua tà váy. Ánh mắt chạm đến mái tóc đen láy của , nhìn người đàn ông mà vẫn luôn lòng thương từ thuở thanh xuân, cuối cùng ngày hôm nay, trở thành dâu của .

      Nếu gian nan là con đường bắt buộc, nếu nước mắt là cái giá phải trả, vậy , họ luôn sẵn sàng trải qua con đường nhiều nỗi truân chuyên ấy, cốt để có nhau trọn đời.

      Giang Đào nhoẻn miệng cười, đứng dậy. Ánh mắt dán mãi người Phương Nghiên, dâu xinh đẹp duy nhất mà vất vả kiếm tìm, bền lòng chờ đợi, đồng thời cũng hết mực thương.

      Nắm tay , từ từ cúi xuống. Trong màn lệ nhòa, nhàng đặt nụ hôn lên môi dâu của đời mình.
      Hoàn

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :