1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu Lại Từ Đầu - Minh Nguyệt Tha Hương Chiếu (33/33) FULL

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      Chương 25: Lời thề thốt ra câu



      Dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy của nhà hàng, Phương Nghiên thấy vết dao rạch tay Trần Duyệt Nhiên. Hôm ấy, Trần Duyệt Nhên hẹn Phương Nghiên ra ngoài, phấn khởi tâm chuyện hôn lễ giữa hai người. Trong tâm trạng hồ hởi và rạng ngời hạnh phúc, nàng thân mật khoác tay Phương Nghiên, :

      - Cảm ơn chị chia sẻ hạnh phúc với em.

      Niềm vui ấm áp cả khóe mắt đầu mày, đoạn tâm :

      - Em thấy vui lắm chị ạ, được ở bên Giang Đào, là niềm hạnh phúc lớn nhất đời em.

      Gương mặt rạng ngời tươi tắn, niềm hạnh phúc như con chim sổ lồng, cất cánh từ chính trái tim. Bỗng nhìn Phương Nghiên, nàng ra chiều ngượng ngùng, lí nhí hỏi:

      - Chị cười em chứ. Nhưng quả thực em vui lắm, nhất định phải tìm người chia vui với mình. Mà ở trong nước, em chỉ có mình chị là bạn.

      Trần Duyệt Nhiên cởi mở kể lại câu chuyện của mình và Giang Đào, sau đó, chìa tay cho Phương Nghiên xem. Đôi bàn tay chằng chịt sẹo, vậy mà Trần Duyệt Nhiên lại điềm tĩnh nới, đó là minh chứng cho tình của họ. Thu về đôi bàn tay mình, nhìn Phương Nghiên, chúm chím cười :

      - thực, em lấy làm tiếc, cũng hề buồn. Em luôn sẵn lòng, nếu được làm điều gì đó vì ấy.

      Sắc diện bình thản, cái nhìn trân trân, tưởng chừng thấy suốt cõi lòng Phương Nghiên. Nhưng sâu trong ánh mắt lại chứa ngụ ý đe dọa, tựa hồ gồng mình tự vệ. Song rất nhanh, Trần Duyệt Nhiên tươi cười trở lại như mọi khi.

      - Tuy bây giờ em còn chơi đàn được nữa, nhưng em lại thấy đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời. Bởi phải người phụ nữ nào cũng có cơ hội được làm điều gì đó cho người đàn ông mình .

      Ánh đèn sáng loáng nhảy nhót gương mặt căng tràn nhựa sống của Trần Duyệt Nhiên, trong niềm hạnh phúc dạt dào của ấy. Phương Nghiên lại nghe lòng mình vụn vỡ tuyệt vọng. nghĩ ngợi những gì Duyệt Nhiên từng hy sinh vì , còn mình chỉ dành cho phụ bạc. Trăm mối hy vọng huyễn hoặc vốn tích tụ trong lòng, giờ phút này cũng tắt ngóm, hóa tàn tro. chưa từng hy sinh vì , những gì mang lại chỉ có khó khăn, khổ sở, và cả bao đắng cay, oán hờn. miên man nghĩ ngợi, rồi lòng buồn biết mấy, mắt cay sè, ứa lệ, mà dạ vẫn man mác bâng khuâng.

      Thế là, sắp đánh mất Giang Đào rồi. Bất kể có mấy luyến tiếc, có mấy khổ đau, chẳng bao lâu nữa, thuộc về từng hy sinh tương lai vì , từng đổ máu vì .

      Phương Nghiên ý thức được mình quay về xưởng may bằng cách nào. Khi đẩy cửa bước vào, Phó Nhã Lâm ngẩng đầu nhìn lên. Nhác trông giật mình, quýnh quáng chạy tới, nắm bả vai , hỏi:

      - Phương Nghiên, cậu làm sao thế, sao tay lại lạnh như băng thế này?

      Phương Nghiên ngơ ngác nhìn bạn, như thể hề quen biết. Mãi lúc, mới thốt được tên:

      - À Nhã Lâm…

      Mặt mày tươi tỉnh hơn chút đỉnh, song lời chưa dứt mà nước mắt lã chã tuôn rơi. Cuối cùng, ôm chầm lấy Phó Nhã Lâm, bật khóc ngon lành.

      - Nhã Lâm ơi, thực ra sau khi gặp lại Giang Đào, mình vẫn ôm hy vọng nhoi. Những lúc buồn, mình thường tự an ủi, ngày nào đó Giang Đào hiểu mình từng khổ sở ra sao, từng tủi thân thế nào, ấy hiểu mình thực tình cố ý tránh mặt ấy. Chỉ mong Giang Đào biết, rồi ấy tha thứ cho mình, thương mình, như trước kia, lại nhau. Nhưng bây giờ hết rồi, hết rồi. Những thứ Trần Duyệt Nhiên sẵn sàng hy sinh vì ấy, mình bao giờ bì được.

      Vừa khóc vừa kể lể, Phương Nghiên ôm chặt Phó Nhã Lâm, nước mắt hoen ướt, đầm đìa vai bạn. Có lẽ muốn nỗi bi thương trong mình trôi dạt theo dòng nước mắt. khóc đến tuyệt vọng, dường như khóc là việc duy nhất có thể làm.

      Phó Nhã Lâm ôm bạn, rằng, thứ cảm xúc trong lòng chẳng là bâng khuâng hay thương cảm. Chỉ đành giương mắt nhìn bạn tuôn lệ trong lặng lẽ.

      biết bao lâu sau, Phương Nghiên mới nín khóc. Sau màn nước mắt nhạt nhòa, giờ đây mình mẩy run lẩy bẩy bởi nghẹt thở, chẳng khác nào trẻ sơ sinh. Đôi mắt tuy đẹp như vừa gột rửa, song chả thấy đâu ánh sáng của hy vọng. Nỗi khổ tâm tưởng chừng đứt ruột đứt gan, lại ở đáy cùng của tuyệt vọng, khiến con tim như quặn thắt, gì ngoại trừ nỗi đau.

      Tà dương le lói, rót vào căn phòng làm việc có vẻ bừa bộn, vải vóc xếp chồng ngổn ngang. Bờ tường treo móc vài ba bộ quần áo hoàn chỉnh, nắng rọi lên đó lốm đốm ánh vàng. Bóng hình Phương Nghiên hắt lên góc phòng chập chờn, dường như chiếc bóng lặng lẽ tỏa ra nỗi buồn miên man.

      Những thứ từng hy vọng, từng mong ngóng, từng coi là niềm tin, để gắng gượng trong cuộc sống vốn gian nan, rốt cuộc vào giây phút này, mọi thứ sụp đổ hoàn toàn.

      Cứ thế, bao lâu sau, Phó Nhã Lâm mới nhìn và bảo:

      - Chuyện đến nước này, chi bằng cứ thẳng với Giang Đào chuyện năm xưa, để xem ấy gì. Dẫu ngày ấy cậu có chỗ đúng, nhưng , cũng bởi ấy nên cậu mới thành ra nông nỗi này.

      Phương Nghiên nghe rồi bần thần, hoang mang, thốt nên lời. Thấy im lặng, Phó Nhã Lâm bèn cuống hỏi:

      - Cậu có nghe mình đấy?

      Bấy giờ, Phương Nghiên mới ngẩng đầu nhìn , đôi mắt long lanh ấm áp cảm kích, và cả nỗi khổ tâm vô vọng mà Phó Nhã Lâm tài nào cắt nghĩa được. Hồi lâu, Phương Nghiên mới lên tiếng:

      - Thôi, chuyện xưa từ mấy năm trước rồi, bây giờ, khó khăn lắm ấy mới hạ quyết tâm sống trong thanh thản. Bao năm qua, ấy cũng đủ khổ sở rồi, mình muốn làm ấy thêm rối lòng.

      - Thế cậu tính sao? Cứ giương mắt nhìn ta và ả khác cao chạy xa bay à?

      - Vì Giang Đào mà Trần Duyệt Nhiên dám hy sinh đôi tay chơi đàn. Cứ cho Giang Đào biết chuyện xưa chăng nữa sao?

      Phải, kể cho nghe ra sao? Trời cao vì bọn họ mà đảo dòng thời gian. khổng thể nào quay về như ngày xưa.

      Phương Nghiên ngưng thoáng, đoạn tiếp lời:

      - ấy có quyết định của đời mình, mình muốn hủy hoại cuộc sống của ấy thêm lần nữa.

      Phó Nhã Lâm nhìn bạn, rồi bất giác thở dài, mãi sau mới mở lời:

      - Vậy cậu tính sao? Tình của cậu, rồi còn đời cậu nữa chứ?

      Nghe Phó Nhã Lâm hỏi, Phương Nghiên đăm chiêu. Ừ nhỉ, và Giang Đào thế là xong, nhưng còn cuộc đời của , tình của phải làm sao đây?

      - Nhã Lâm, cậu đừng lo cho mình, mình sống sao cho ổn nhất.

      Phương Nghiên đáp lời, mặt vương vấn nét cười, nhưng vẫn thoáng nỗi âu sầu. như cánh chim di trú lìa đàn đến từ ngàn dặm xa xôi trong ngày đông tháng giá. Tuy miệt mài sải cánh, song bóng chim ấy luôn canh cánh bên mình nỗi đau tuyệt vọng.

      ***

      Khoảng thời gian này, Trần Duyệt Nhiên tỏ ra hứng khởi khác thường, cứ cách mấy hôm lại rủ rê Phương Nghiên mua quần áo. Lúc nào cũng rạng ngời, tươi tắn với nụ cười thường trực luôn đọng bên khóe môi. Bữa ấy, Phương Nghiên đưa thử áo cưới, ngờ chạm mặt Giang Đào ở đó. Xem vẻ cũng bất ngờ, thoạt nhìn nhau mà khỏi sững sờ.

      Trần Duyệt Nhiên khoác tay Giang Đào, bảo:

      - Em muốn nhờ Phương Nghiên giúp em chọn váy cưới. Mắt thẩm mỹ của chị ấy vốn độc đáo, chỉ cần chị ấy khen đẹp, là em mặc lên người cũng thêm phần tự tin. Với cả…

      Trần Duyệt Nhiên bỗng bỏ lững giữa chừng, vẻ cuối đầu e ấp lát mới ngẩng lên nhìn hai người, ra chiều bẽn lẽn tiếp lời:

      - Với cả, còn bởi chút hư vinh nhoi của em. Em mừng quá, lại nóng lòng muốn khoe với tất cả mọi người niềm hạnh phúc của mình, cũng mong nhận được nhiều lời chúc phúc. Nhưng em chỉ quen có mình Phương Nghiên, còn Tô Nguyên Khải lại chẳng màng đếm xỉa, thôi em đành mặt dày kéo chị ấy suốt ngày vậy.

      đến đó, đôi gò má ửng hồng vì hạnh phúc, thứ màu chỉ có ở những người thực hạnh phúc. Nhìn , Giang Đào cũng phớt nụ cười, vươn tay vuốt bằng nếp nhăn nơi cổ áo, song ánh mắt khỏi liếc sang Phương Nghiên.

      Phương Nghiên đứng đó, nhìn Giang Đào và Trần Duyệt Nhiên, lòng bứt rứt cảm giác thừa thãi. Nhân viên cửa hàng ra ngoài tự lúc nào , để lại căn phòng lạnh ngắt như tờ. gian rộng rãi chỉ còn lại ba người, nắng trời lặng lẽ tràn qua cửa sổ, đậu tà váy cưới dài miên man của Trần Duyệt Nhiên. Tấm gương phản chiếu bóng hình hai người, đầu mắt cuối mắt nồng nàn, đắm say. Nếu bớt cái bóng nhoi của ở góc xa, đây quả là bức tranh khắc họa hạnh phúc tuyệt vời.

      Qua tấm gương, Giang Đào thấy lủi thủi trong góc, nơi đó phảng phất nỗi sầu khó lòng giấu giếm. vận người chiếc đầm màu xanh sẫm, nom gầy gò thấy . nhớ, xưa kia, họa hoằn lắm mới khoác lên mình trang phục tối màu, thế mà giờ đây, hình như còn ưa mặc những bộ đồ tươi tắn. Nghĩ đến đó, hiểu vì đâu mà nỗi đắng cay dâng nghẹn trong lòng, nhất thời lấp đầy lồng ngực.

      khoác vai Trần Duyệt Nhiên, cười dù ánh mắt hề liếc nhìn :

      - thấy Phương hình như thấm mệt rồi, hay để ấy về trước.

      Nghe vậy, Trần Duyệt Nhiên mới ngoảnh đầu, trông sang Phương Nghiên, kinh ngạc hỏi:

      - Chị mệt à?

      Rồi lại tự trách:

      - Trời ạ, em xin lỗi. Tại em cứ mải vui mình, nom mặt chị tái mét thế này mà chả nhận ra, chị có mệt lắm ?

      Phương Nghiên đáp:

      - Tôi sao, nhưng có lẽ phải về trước đây.

      Trần Duyệt Nhiên gật gù:

      - Vâng, hay để Giang Đào đưa chị về nhé?

      Phương Nghiên lập tức lắc đầu, bảo:

      - Thôi thôi, tôi ra ngoài gọi xe cho nhanh, làm phiền hai bạn nữa.

      Từ biệt Trần Duyệt Nhiên xong, lập tức ra về.

      Nhìn bóng khuất xa, Trần Duyệt Nhiên mới quay mình, ngước nhìn Giang Đào. vẫn bần thần dõi theo lối Phương Nghiên . bèn cười bảo:

      - Giang, người ta xa lắm rồi, còn trông theo nữa, có cần đuổi theo ?

      Vừa , Trần Duyệt Nhiên vừa lườm Giang Đào, tuy giọng điệu pha trò dí dỏm, nhưng ánh mắt lại sắc sảo thấy . Nghe vậy, Giang Đào mới cúi đầu, nhếch môi cười, bảo:

      - Hôm nay đến thử đồ cưới với em cơ mà.

      Bấy giờ, Trần Duyệt Nhiên mới nở nụ cười ngọt lịm. Nhưng chỉ thoáng chốc, chau mày, :

      - và chị Phương Nghiên quen nhau từ trước à? Lần nào gặp nhau, cũng oán hờn ra mặt, chị ấy từng làm gì có lỗi với à?

      Giang Đào thoáng sửng sốt, đáp với vẻ bâng quơ:

      - Thế à?

      - Ừm, nhưng chỉ là cảm giác của em mà thôi.

      Trần Duyệt Nhiên gật gù :

      - Bạn trước kia của trông như thế nào, bây giờ hồi hương rồi, có liên lạc lại ?

      - Chuyện ấy xưa lắm rồi, thậm chí cũng nhớ nổi hình dáng ấy ra sao.

      Khi ra câu đó, gương mặt thoáng trầm xuống, đoạn xoay người mở tờ tạp chí bàn gần đó.

      Trần Duyệt Nhiên nhìn nhún vai, rồi :

      - Cũng đúng, chuyện xưa lắm rồi, bây giờ có em mới là quan trọng nhất. À mà em thấy Nguyên Khải thích Phương Nghiên lòng đó nhé. Từ đến giờ, em chưa thấy ấy quan tâm nào đến vậy.

      Giang Đào gì, đứng đó nhìn chằm chằm vào tấm ảnh nào đó trong tạp chí đến xuất thần. Trần Duyệt Nhiên liếc mắt nhìn , tránh khỏi rướn giọng:

      - Em chuyện của Nguyên Khải và Phương Nghiên, nghe đó?

      - vẫn nghe đây.

      - Vậy bảo hai người bọn họ nhau thế nào nhỉ? Tuy gia cảnh nhà Phương Nghiên hơi kém, nhưng con người cũng ổn, quan trọng là Nguyên Khải thực lòng mến chị ấy. Giả sử họ lấy nhau , chắc cũng ổn, nhỉ?

      Vừa , Trần Duyệt Nhiên vừa nhìn Giang Đào.

      Thấy lên tiếng, Trần Duyệt Nhiên lấy làm vội, ánh mắt vẫn mực rời khỏi , đợi chờ được nghe ý kiến. Hồi lâu Giang Đào mới ngẩng đầu, cái nhìn vươn ra ngoài cửa sổ, nơi hai làn xe hối hả vụt qua, chẳng mấy khuất khỏi tầm mắt. Tuy xe cộ như mắc cửi bên ngoài cửa sổ, song nhờ cửa tiệm có khả năng cách cao, mà căn phòng tịnh tiếng động, yên tĩnh thấy .

      Đút hai tay vào túi quần, cất tiếng:

      - Đó là chuyện của Nguyên Khải, đừng hỏi ý kiến .
      Giang Đào đưa Trần Duyệt Nhiên về nhà cũng là lúc rất muộn. hạ cửa kính xuống, gọi gió đêm ùa vào. Làn gió hiu hiu mơn man da mặt, gợi cảm giác thảnh thơi, thư thái. mới nhắm mắt, chìa tay ra ngoài cửa sổ, hít hơi sâu rồi :

      - Gió thổi sảng khoái đấy.

      ngoảnh sang, gấp gáp nhắc :

      - Em rụt tay lại ngay, làm thế nguy hiểm lắm.

      Trần Duyệt Nhiên ngoái đầu, ném cho cái lườm, đoạn hậm hực thu tay về, cau mình :

      - Cụt cả hứng.

      Giang Đào nhếch môi cười mà đáp. nâng cửa kính lên ngang tầm, tập trung chạy xe về phía trước. Trần Duyệt Nhiên thở dài bảo:

      - Giang Đào này, có thể thôi lý trí như thế được ? Chẳng lẽ thể chiều theo những việc làm điên rồ của em được à?

      Ánh mắt Giang Đào đăm đăm nhìn về phía trước, nghe hỏi mà có cảm giác con đường phía trước như khuất đoạn cuối. Rất lâu sau, mới hỏi lại:

      - như thế, em thích sao?

      Trần Duyệt Nhiên thoáng ngỡ ngàng, ánh mắt dán người , chỉ thấy chuyên chú cầm lái, cái nhìn sâu thẳm, hướng thẳng vào màn đêm, sống mũi thẳng tắp, cương nghị vô cùng, ngay cả mái tóc cũng ưa nhìn đến lạ. Người đàn ông như , có dùng tính từ nào để miêu tả cũng gợi cảm giác quá đà. Đây là người mà , người mà thương, xứng đáng để gác lại giấc mơ, xứng đáng với dòng máu mà hy sinh. Hồi lâu, Trần Duyệt Nhiên mới :

      - Ừ em thích như vậy.

    2. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      Chương 26: Lời hỏi thăm sau cùng



      Bánh xe nghiến nhựa đường nghe lạo xạo, tấu cùng gió đêm vi vút bên tai, thổi tung làn tóc rối, gợi lòng khắc khoải lo âu. Sau tiếng thở dài khó lòng kìm giữ, Trần Duyệt Nhiên cất lời, nửa như cùng Giang Đào, nửa như tự nhủ với mình:

      - Chúng mình rất hạnh phúc, tuy rằng hạnh phúc, nhưng sao em cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó?

      biết Giang Đào nghe câu hỏi hay chưa mà chẳng thấy ừ hử đáp lời. Chỉ thấy hối hả lái xe đưa Trần Duyệt Nhiên về nhà. Ba mẹ ra nước ngoài định cư từ lâu, đợt này theo Giang Đào về nước, mình bơ vơ trong căn nhà rộng thênh thang.

      Giang Đào mở cửa xe, dìu xuống, đặt môi mình lên má , dặn dò:

      - Muộn rồi, em lên nhà rồi ngủ sớm , mai gọi điện cho em.

      Trần Duyệt Nhiên gật đầu, khóe môi mấp máy đôi lời muốn , nhưng nhìn chặp rốt cuộc năng gì. Đến khi rời được mấy bước, cầm được lòng, bèn ngoảnh lại nhìn . Thấy dợm bước lên xe, buộc miệng gọi:

      - Giang Đào.

      Nghe tiếng gọi, Giang Đào khựng lại nhìn , hỏi:

      - Sao thế?

      Trần Duyệt Nhiên xoay gót chạy về phía đó. Tay mân mê vạt áo sơ mi người , vùi mặt vào lồng ngực ấy, đoạn :

      - Hôm nay ở đây với em được ?

      Giang Đào thoáng ngỡ ngàng, đỡ đứng thẳng dậy, mới bảo:

      - Chúng mình sắp kết hôn rồi.

      - Thế mới , ngủ lại có sao? ra chắc chẳng ai tin, chúng mình vốn ở nước ngoài về, giá có ai biết chúng mình nhau kiểu này, chắc họ lại tưởng hai đứa sống ở nước ngoài những năm thế kỷ mười sáu quá.

      - Đó là bởi vì tôn trọng em.

      nhìn bằng ánh mắt lộ vẻ bất mãn. :

      - Đương nhiên có thể viện cớ, nhưng em lại có cảm giác muốn gần gũi em, có khao khát với em.

      Càng , Trần Duyệt Nhiên càng thêm bực bội, ánh mắt nhìn như thể chất vấn, :

      - , rốt cuộc em ? Trong tim có phải nghĩ tới người con khác ?

      Nghe hỏi, bèn cười xòa, dỗ dành:

      - Sao càng càng lạc đề thế, chúng mình sắp thành vợ chồng rồi. Hôm nay hẳn em phải mệt lắm, mau lên nhà ngủ .

      đến vậy, nỡ nặng lời, bèn bảo:

      - Nhưng mình em sống ở đây, quả thực buồn lắm. Cả ngày loanh quanh phố cũng ngồi ru rú ở nhà. bận, có thời gian chơi với em. Nếu là trước kia, em còn có cây đàn, bây giờ đến đánh đàn cũng khó.

      Nỗi day dứt lập tức xâm chiếm trái tim theo lời . nhìn , thào:

      - Xin lỗi em, tất cả là tại .

      Thấy áy náy, cũng thiết thêm, chỉ gật đầu, rồi lầm lũi lên nhà. Nhìn bóng bước vào nhà, mới mở cửa, leo lên xe.

      Ngồi trong xe, ngửa người dựa vào lưng ghế, biết những gì Trần Duyệt Nhiên cầu hẳn là quá đáng, những người nhau sau rồi cũng tiến đến mức ấy, đó chỉ là chuyện nước chảy tất thành sông. Hành động cự tuyệt, bất kể núp bóng dưới lý do gì chăng nữa đó cũng chỉ là cái cớ thoái thác.

      Bao lần thử sức, bao lần nỗ lực nhưng đến phút chót, thể tự chủ được mình thế rồi khựng lại. Giang Đào có cảm giác mình thể gần gũi được bất kì ai khác, bởi tình thuần khiết trong , tuổi xuân mãnh liệt nhất trong trôi xa mất rồi. Từng có người, là niềm hy vọng, là ánh sáng đời . Bất kể là hay hận, Giang Đào thể nào tìm lại được cái cảm giác chộn rộn, rạo rực thuở đầu. Giờ đây, ai có thể khiến hưng phấn đến độ trằn trọc mất ngủ. nụ cười nào có thể để lại trong những nhớ nhung da diết, bịn rịn mãi nguôi. Bởi Phương Nghiên khắc vào tim vẻ đẹp thanh tân mơn mởn, mãi phôi pha. phải chưa từng cố gắng quên, nhưng có những người, có những việc mãi là vết hằn sâu trong cuộc đời bạn. Dẫu bạn cố gắng quên hình dáng ấy, giọng ấy, và cả khuôn mặt ấy, quên mọi thứ dù chỉ nhặt, để bước tiếp cuộc đời. Nhưng con người đó và khoảng thời gian đó, vẫn luôn là ánh trăng rọi xuống tâm hồn bạn, như vết thương mỹ miều.

      Chợt nhớ, ngày đó ngồi trong phòng, đợi tìm quà. Bao lâu mới nghe tiếng sột soạt vang lên, cánh cửa bật mở và rồi bước ra.

      cầm tay , áp lên ngực mình, thỏ thẻ :

      - Giang Đào, em chính là món quà sinh nhật dành tặng cho .

      Trong mắt là những thiết tha nồng nàn, tưởng chừng vô bờ vô bến.

      Giang Đào thừ người, nhìn ra màn đêm nặng nề, trải dài bao la bên ngoài cửa sổ. Con phố thênh thang bóng người, chỉ mỗi ánh đèn lặng lẽ tỏa xuống hai ven đường. hiểu vì sao, những vết sẹo vằn vện đôi bàn tay của Trần Duyệt Nhiên lại lên trong đầu . Đôi bàn tay vốn có thể tấu lên những khúc nhạc mỹ miều, nay thể nào co gập được như tự nhiên. Sau rồi, nhớ tới dáng vẻ bên cây đàn, sao mà vui vẻ, thích thú đến thế. Và cũng nhớ lại ngày đó, gian ngập tràn giai điệu Giáng Sinh. Trần Duyệt Nhiên nắm chặt con dao sắt nhọn, gọi vang tên . nắm rất chặt, bất kể gã cướp vạm vỡ kia giằng ra cách gì, vẫn khăng khăng nắm lấy. Dòng máu đào đầm đìa tay, tong tong xuống con phố tuyết phủ trắng xóa, màu đỏ kinh hoàng.

      Giang Đào ngồi bần thần ở đó bao lâu, sau mới rút điếu thuốc từ túi sau, đặt lên mũi hít hà, mà buồn châm lửa. Màn đêm mỗi lúc sậm, tựa tấm lưới tàng hình vây tròn quanh .

      Ít lâu sau đó, Trần Duyệt Nhiên lại hẹn Phương Nghiên. Hôm ấy, nhờ Phương Nghiên mua quần áo với mình, mà ngồi tâm dông dài với nhau:

      - Chị à, em nhất định phải tìm người chuyện, bằng em phát điên mất.

      Nghe Trần Duyệt Nhiên mở lời, Phương Nghiên cũng khá sững sờ. Ngẩng đầu lên bắt gặp quầng mắt thâm đen, dáng vẻ uể oải, Phương Nghiên mới thắc mắc hỏi:

      - Có chuyện gì thế?

      Nhìn , Trần Duyệt Nhiên thở dài thườn thượt, lát sau mới cất tiếng:

      - Em thấy hình như Giang Đào có tâm gì đó giấu em.

      Khi tâm , mắt vẫn đăm đăm nhìn Phương Nghiên:

      - Chẳng ấy căng thẳng vì sắp lấy vợ, hay bởi em đa nghi nữa! Lúc nào em cũng thấy Giang Đào được toàn tâm toàn ý với mình. Chưa bao giờ ấy nhắc tới bạn cũ, cũng muốn em hỏi. biết hai người họ từng xảy ra chuyện gì.

      Ánh mắt Trần Duyệt Nhiên hề rời khỏi Phương Nghiên, tuồng như có thể tìm thấy câu trả lời từ chính Phương Nghiên.

      - Thực ra Giang Đào rất chu đáo rồi, chẳng qua do em quá ấy. Em mong tình của ấy cũng nhiều như của mình.

      Mắt rớm lệ, lộ cảm giác bất lực lẫn băn khoăn. Nhìn Phương Nghiên, hỏi:

      - Chị ơi, có phải em đòi hỏi quá nhiều ?

      Tuy là hỏi Phương Nghiên, nhưng xem chừng tự vấn lòng mình rằng phải chăng là vậy. Nhìn gương mặt hằn những điều lo âu, suy tư ấy mà lòng Phương Nghiên rối bời, khó để diễn tả cảm xúc đó thành lời.

      - Phương Nghiên này, chị từng ai chưa? Chị có hiểu tình trạng khổ sở lúc này của em ?

      Trần Duyệt Nhiên xúc động, hai tay bưng lấy mặt, nhìn ấy chán chường và hoang mang cùng cực.

      Lẳng lặng nhìn Trần Duyệt Nhiên, Phương Nghiên chợt ngẫm thân mình . cũng từng Giang Đào đến đắm say, cũng từng vui mừng tột độ khi cười, buồn rầu ảo não khi chau mày. Bất giác, ôm cánh tay Trần Duyệt Nhiên, an ủi rằng:

      - Tôi nghĩ có thể sắp lên xe hoa khiến bạn căng thẳng. Theo tôi thấy những khi hai người ở bên nhau, Giang rất quan tâm bạn. Tôi tin ấy bạn thực lòng, bởi kết hôn là lời cam kết chân thành nhất mà người đàn ông muốn trao cho người phụ nữ của ta.

      Nghe Phương Nghiên khuyên nhủ, mặt mày Trần Duyệt Nhiên mới dần nhõm. ôm chầm lấy Phương Nghiên, :

      - Chị đúng là người tốt, nghe chị vậy, em thấy vui hơn hẳn. Chị chí phải, em nên nghi ngờ Giang Đào, dù gì ấy cũng sắp là chồng em.

      Phương Nghiên chết lặng trong vòng tay của , bên tai vẫn vang vọng câu sau cùng: Dù gì ấy cũng sắp là chồng em. Bao khổ tâm, hụt hẫng giấu trong lòng đều hóa thành cay đắng, rịn vào tim.

      Hôm sau, nghe điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình hiển thị thấy số máy của Phương Nghiên, Tô Nguyên Khải mới lấy làm ngạc nhiên, song cũng mừng thầm. bắt máy, ngay:

      - Em có chuyện gì?

      Phương Nghiên hơi sững người:

      - Nào có chuyện gì quan trọng.

      - Em chủ động gọi điện cho , mà còn cãi là có gì quan trọng.

      pha trò bằng giọng điệu dí dỏm, những vẫn khiến nao nao gợn buồn. Trầm ngâm lúc mới mở lời:

      - có thời gian , em mời bữa cơm.

      - Mời cơm á?

      Sau chốc ngỡ ngàng, Tô Nguyên Khải mới gạn hỏi bằng giọng nghiêm túc hết mực:

      - Em làm sao thế, Phương Nghiên?

      - Em làm sao đâu, trước kia toàn do mời em, bây giờ em cũng muốn mời bữa. Nếu có thời gian qua đón em được ?

      Tô Nguyên Khải đồng ý rồi nhanh chóng cúp máy, láy xe tới đón Phương Nghiên tại xưởng may của . Tới nơi thấy đứng đợi sẵn ngoài cửa. Thấy bước tới, :

      - Mình thôi.

      Theo lời chỉ dẫn của Phương Nghiên, Tô Nguyên Khải dừng xe trước cửa tiệm bánh bao. xuống xe, nhìn ngó mặt tiền bé xíu gần như chưa từng đụng tay sửa sang, hai bờ tường đen xỉn do ám khói bếp lâu năm, mấy cái bàn cọc cạch bày lại với nhau, chỉ có chàng trai trẻ thoăn thoắt như con thoi giữa những người thực khách. Lần đầu tiên đặt chân đến nơi này, thắc mắc hỏi Phương Nghiên:

      - Em bảo mời ăn cơm cơ mà, chẳng nhẽ lại cho ăn mấy cái bánh bao thôi à, hay để mời em?

      Nghe vậy, Phương Nghiên chỉ cười, chốc sau mới đáp:

      - Món ngon nhất mà em từng được ăn là ở đây đấy.

      gương mặt thoắt thoắt nụ cười mơ màng, vậy mà con người vẫn bình thản, khiến Tô Nguyên Khải bất giác trầm tư hẳn .

      Tiệm lúc vắng khách, hai lồng bánh bao mà Phương Nghiên gọi loáng cái được bưng ra. Phương Nghiên lấy hai chiếc đĩa con, đổ ít giấm, pha thêm bột ớt, đẩy về phía Tô Nguyên Khải:

      - nếm xem có ngon ?

      Tô Nguyên Khải bắt chước , chậm rãi cắn miếng bánh, nuốt xuống, đoạn gật gù:

      - Đúng là ngon .

      Nom điệu bộ có phần khoa trương của , sao nhịn được cười. Đợi vẻ tươi tỉnh gương mặt dần lắng xuống, Tô Nguyên Khải mới hỏi:

      - Hôm nay, em hẹn thế này, chắc phải chỉ vì muốn mời ăn bánh bao đâu nhỉ?

      Ánh đèn leo lét đổ xuống con đường chật hẹp bên ngoài cửa tiệm. Quán ăn bình dân mọc lên san sát hai bên đường, hơi ẩm tản mác trong bầu khí, đan quyện đủ thứ mùi thức ăn. Thi thoảng lại có học sinh đạp xe phóng vù qua như cơn gió, để lại tiếng chuông lanh canh cứ mãi ngân nga.

      - Lần trước, chuyện muốn cưới em, giờ vẫn giữ lời chứ?

      Nghe Phương Nghiên gợi chuyện mà Tô Nguyên Khải khỏi choáng váng. Bánh bao kẹp nơi đầu đũa rơi tuột xuống. trợn mắt nhìn Phương Nghiên, cái nhìn chực xuyên thấu cõi lòng , để xem rốt cuộc muốn thế nào.

      Thấy thảng thốt, bèn cười, giải thích:

      - Mấy ngày qua em vẫn nghĩ, nếu đời này quả thực lấy được , với em mà , đó là ưu ái mà ông trời dành cho mình. Đây là cái kết có hậu cho em, và cũng là cái kết tuyệt vời nhất cho tất cả mọi người.

      - Quyết định làm thế, em sợ sau này mình hối hận ư?

      - Câu này phải hỏi mới đúng. Tô Nguyên Khải, đừng quyết định chóng vánh như thế. Có ít việc em nhất định phải với , nên biết. Khi tường tỏ, hẵng quyết định.

      đến đó, ánh mắt nhìn , thoáng ngập ngừng, đoạn tiếp lời:

      - Em thích thầm người, chắc cũng biết.

      Tô Nguyên Khải gật đầu, nhìn , đợi chờ câu chuyện sau đó.

      - Người em thích, hơn em khóa, cùng mái trường đại học. lần lấy cơm, em hất văng hộp cơm của ấy. Lúc đó, em vẫn là nàng tiểu thư vô tâm vô tính, kiêu kỳ, xốc nổi, lại ngang tàng. Chẳng những xin lỗi, lại còn mắng mỏ ấy. Khi đó, tuy ấy chỉ là sinh viên nghèo, nhưng rất mực khẳng khái. Sau đó bọn em cãi vã trận to.

      Kể đến đây, liền bật cười, vẻ tươi tỉnh dịu dàng hiển nét mặt, dường như quay lại thời kỳ đó. Ngưng ngang lúc, mới kể tiếp:

      - Sau này, vì muốn chống chế thầy , nên em tính bỏ tiền thuê ấy viết hộ bài luận văn. Đương nhiên ấy từ chối thẳng thừng. Ngày ấy, em cần nộp bài gấp, nên chẳng mấy cân nhắc, cứ khóc lóc, năn nỉ ấy ra tay giúp đỡ. Dần dà, bọn em trở nên thân quen. Sau đó nhau. Ngày ấy, quả thực chúng em rất hạnh phúc.

      - Nhưng ba em đồng ý cho hai đứa nhau. Ba em , ấy là người có lòng tự trọng, chịu quỵ lụy, cả nể bao giờ. Em theo ấy khổ nhiều hơn sướng. Còn em, tất nhiên thể chịu được khổ, kết cuộc chẳng tốt đẹp gì. Em bất chấp tất cả để theo ấy. Hai đứa kiên quyết phải ở bên nhau. Nhưng cũng bởi ba em can thiệp mà ấy tìm được việc làm, trong khi vẫn phải chăm sóc em. Em của hồi đó còn lắm dại khờ, chịu được cuộc sống kham khổ, bao bức bối trong người đều trút sang ấy. Nhưng ấy chưa lần cáu bẳn, mà luôn cố gắng đáp ứng mọi đòi hỏi của em. Đổi lại, chỉ cần em ép ấy phải nghe theo ba mình.

      - Chuyện sau đó, chắc cũng đoán ra. Em làm được như hứa. Sau này, nhà em xảy ra vài biến cố, ấy bỏ , và thành ra như bây giờ.

      - Khi còn nhau, chúng em có tiền để ăn những thứ ngon lành, nên thường ghé quán bánh bao này. Chủ cũ của nó vốn là đôi vợ chồng. Hồi đó, ấy tìm được việc trong suốt khoảng thời gian dài, bọn em thường đùa rằng, mình cũng phải mở tiệm bánh bao.

      Kể đến đó, gương mặt vẫn bình lặng, thần thái điềm nhiên, như thể kể chuyện của ai đó. Trái ngược với , Tô Nguyên Khải lại nghe lòng bùi ngùi, xót xa vô hạn. cầm tay dịu dàng áp lên mặt mình, cốt mong cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay . Nhưng bàn tay nuột nà, mềm mại ấy lại mang theo hơi mát lạnh, áp lên gương mặt .

      Phuong Nghiên vùng ra, để mặc nắm tay mình, hồi lâu mới ngần ngừ cất lời:

      - Tô Nguyên Khải, người con trai ấy chính là Giang Đào.

    3. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      Chương 27: cái tôi khác



      Lời chưa dứt mà Tô Nguyên Khải lặng người bàng hoàng. Chẳng vì tính thà đến độ khó tin của Phương Nghiên hay bởi nguyên nhân nào khác mà khiến thảng thốt ra mặt, nhìn chẳng đặng nên lời. Vẻ sửng sốt lồ lộ gương mặt , và cả thứ cảm xúc nào đó rất khó để diễn tả.

      - Ngạc nhiên lắm à? Nhưng đúng là vậy.

      Phương Nghiên ngẩng đầu trông lên, để rồi hai ánh mắt giao nhau. Cái nhìn của chạm đến cặp mắt trầm tĩnh, chẳng hề gợn đục ấy. Đôi đồng tử phản chiếu bóng hình , cặp mắt trong veo, khiến người ta dám đối diện.

      - Bây giờ tỏ tường cả rồi, phải cân nhắc kỹ xem, liệu có phải chuyện cưới em là trò đùa hay . Em cũng phải thú rằng, em vẫn còn nặng lòng với Giang Đào, mấy năm qua, thực tình em luôn nhớ tới ấy. Nhưng giờ, em cũng hiểu rằng, chúng em thể quay về bên nhau được nữa.

      - Vào lúc này, lý do chủ yếu khiến em đưa ra quyết định này là vì Giang Đào. Vì ấy quyết định buông xuôi để sống thanh thản. Giang Đào sống khổ sở bao năm qua, chính ruồng rẫy của em khiến ấy luôn giày vò bản thân mình, để rồi cả thể xác lẫn tâm hồn đều bị tổn thương nặng nề, rốt cuộc lại làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa ấy và Duyệt Nhiên. Em biết những gì Duyệt Nhiên từng hy sinh vì Giang Đào, bé xứng đáng có được Giang Đào và tình của ấy. Em hy vọng họ hạnh phúc bên nhau.

      - Em biết mình lợi dụng tình cảm của như thế này là vô cùng ích kỷ, là công bằng với , thế nên, đừng miễn cưỡng bản thân. Kể cả từ chối, thèm đếm xỉa đến em, cũng là lẽ thường tình. Trong tim em, cũng như Nhã Lâm, là những người bạn em hết mực quan tâm. Nếu đồng ý, em cố gắng hết sức mình, đối với em như thế nào, em cũng theo vậy. Em biết, có thể rất khó, bởi chúng mình chưa từng nhau , chưa từng xuất trong lứa xuân của nhau. Nhưng em sẵn sàng lòng dạ theo , chỉ cần bỏ em, em mãi ở bên .

      xong tràng, Phương Nghiên mới nhìn . Đôi mắt sáng lung linh như hai vì sao nổi giữa bầu trời đêm, điểm gương mặt ngây ngô măng sữa tựa trẻ thơ, khiến lòng khẽ nhói, dường như dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Bao nhiêu năm cuộc đời, trong số những người phụ nữ từng đến rồi , thiếu những lần bèo nước tương phùng, mà chân tình đắm say cũng chả vắng. Nhưng chưa ai trải lòng với chân thành đến thế. thấy mình xao xuyến lay động, như luồng sáng vô tình rẽ lối rọi vào lồng ngực. Vậy mà lại thấy chùng lòng khi đứng trước mối chân tình ấy.

      Tô Nguyên Khải ôm vào lòng, cơ thể gầy gò đến xót xa. Gắng đè nén nõi âu sầu trong mình, giờ lâu, :

      - rất ngưỡng mộ Giang Đào, bởi cậu ta quen em từ những ngày xa xưa, bởi cậu ta có được trân trọng từ em. Nhưng thấy mình may mắn hơn cậu ta, bởi sau cùng, em thuộc về .

      Nước mắt chẳng mấy chốc ngân ngấn theo lời . nhìn rồi cười. Nắm chặt tay , cũng nhoẻn miệng cười theo. ai lên tiếng, bốn bề yên ả, thi thoảng gió vút qua, phất phơ tà áo tung bay.

      ***

      Tô Nguyên Khải mời Trần Duyệt Nhiên và Giang Đào ăn cơm. Trần Duyệt Nhiên đến trước, nhanh nhảu :

      - Giang Đào vướng ít việc, muộn hơn mới đến, mình cứ gọi đồ ăn trước .

      đoạn mới để ý Tô Nguyên Khải và Phương Nghiên tay trong tay. bèn trợn tròn mắt, hí hửng :

      - , có tin gì tốt lành muốn tuyên bố với hai đứa em hả?

      Vừa , vừa nháy mắt với cả hai.

      say sưa trò chuyện Giang Đào tới nơi. Nhác thấy , liền khoe:

      - tới đúng lúc thế, Nguyên Khải sắp tuyên bố tin tốt lành của ấy và Phương Nghiên này.

      - Tin tốt lành?

      Giang Đào thắc mắc hỏi, đoạn ngẩng đầu nhìn Tô Nguyên Khải và Phương Nghiên. Và ngay lập tức, sững sờ khi thấy Tô Nguyên Khải nắm tay Phương Nghiên. Đặt tay lên bàn, Tô Nguyên Khải phá lên cười. quay sang Phương Nghiên rồi :

      - Khỏi cần mất công tuyên bố, mấy đứa cũng thấy cả rồi.

      - phải xấu hổ đấy chứ. Quen nhau bao nhiêu năm rồi, quả thực chưa thấy mắc cỡ bao giờ.

      Vừa , Trần Duyệt Nhiên vừa cười ngặt nghẽo, quay sang Giang Đào mới bảo:

      - Coi như ông mình sau bao lâu bền chí đợi thời, cuối cùng chiếm được trái tim Phương Nghiên.

      Giang Đào buồn lên tiếng. ngước đầu, ánh mắt nhìn xoáy vào Phương Nghiên, dường như cũng đáp lại ánh mắt . Hai cái nhìn chạm nhau, nhưng chỉ thoáng, nhanh chóng lảng tránh bằng nụ cười thẹn thùng, liếc chừng ba người, rồi bẽn lẽn cúi đầu.

      Thấy e thẹn, Tô Nguyên Khải bèn lên tiếng:

      - Em đừng chấp Duyệt Nhiên, nó quen thói xốc nổi, đừng cả nể nó mãi.

      - Này Tô Nguyên Khải, sao lại bảo em quen thói xốc nổi.

      Trần Duyệt Nhiên hắng giọng, nhìn Phương Nghiên, buông lời oán hờn:

      - Đấy chị xem, trai em bênh chị chưa kìa, đến phận làm em như em cũng cho ra rìa. Nhưng mà sao, em có Giang Đào rồi.

      rồi, liền kéo tay , nép mình sang bên ấy.

      Kệ cho Trần Duyệt Nhiên kéo tay mình, Giang Đào vẫn ngồi im như pho tượng, ánh mắt xoáy vào Tô Nguyên Khải cùng Phương Nghiên. mở lời:

      - Ngày vui thế này, chúng ta phải uống rượu mừng chứ nhỉ.

      Dứt lời, liền gọi phục vụ mang rượu lên. Rót hai ly sánh đầy cho họ, ly cho mình, rồi chưa đợi ai năng gì, nâng ly, chúc:

      - Ly rượu này trước tiên tôi chúc mừng hai bạn.

      đoạn, liền ngửa cổ cạn sạch ly rượu chỉ bằng hơi, liền đó rót thêm. Vừa nâng ly toan đổ rượu vào họng, Trần Duyệt Nhiên ngăn lại, nhìn sửng sốt :

      - Giang Đào, sao thế, cứ uống liền tù tì, uống rượu gì mà nhanh thế?

      Giang Đào cười khan, gạt Trần Duyệt Nhiên ra mà rằng:

      - Vui mà, đương nhiên phải uống rượu góp vui rồi.

      Dứt lời, lại dốc cạn ly rượu trong tay.

      Tô Nguyên Khải màng khước từ, bèn ngửa cổ dốc cạn ly rượu của mình, đoạn quay sang cầm ly của Phương Nghiên lên:

      - Phương Nghiên quen uống rượu, ly này để tôi đỡ hộ ấy vậy.

      là làm, liền nâng ly rượu trước mặt , dượm kề môi Giang Đào cất tiếng:

      - Nguyên Khải, đây là rượu mừng, uống thay ra thể thống gì nữa.

      Khi đó, ánh mắt Giang Đào vẫn bám lấy Phương Nghiên, cái nhìn của hằn vẻ khinh khỉnh, mỉa mai, và dường như còn muốn xét nét .

      Đáp lại ánh mắt ấy, Phương Nghiên nhếch miệng cười, :

      - Giang quả là chí lý, lòng thành của , đích thân tôi nhận mới phải đạo.

      Nhận lại ly rượu từ tay Tô Nguyên Khải, nhanh chóng dốc cạn số rượu trong ly. Để thấy , mới :

      - Cảm ơn Giang chúc phúc chúng tôi.

      Buổi tối trở về nhà, bắt gặp Giang Đào án ngữ trước cửa, Phương Nghiên ngơ ngẩn, nhưng chỉ thoáng cất bước tiếp. Khi thấy về, ánh mắt đăm đăm nhìn bước về phía mình. Mái tóc hơi rối bời làn gió lùa, con hẻm sâu hun hút chỉ lẻ loi mình , vẻ mong manh như càng khắc sâu.

      Dừng lại trước mặt , hỏi:

      - đến tìm em?

      Giang Đào gật đầu rằng:

      - Phải, tôi đến tìm em. Tôi muốn hỏi xem, vì sao em lại muốn lấy Tô Nguyên Khải.

      Nghe hỏi, liền ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của , lòng ngổn ngang trăm mối, song cũng chỉ đáp:

      - Cuộc đời dài lắm, rồi em cũng phải lấy ai đó, thể lẻ bóng mãi được. ấy có lòng em cũng có ý.

      Giang Đào nhếch môi cười khẩy, nửa giễu cợt, nửa suy tư. Hồi lâu mới nhìn rồi hỏi:

      - Phương Nghiên, tôi hỏi em lần cuối, vì sao năm xưa em lại chịu ra ngoài gặp tôi? Cho tôi lý do, bất kể là gì, chỉ cần em , tôi tha thứ cho em.

      Phương Nghiên nhìn vào đôi mắt sâu hun hút, ấm áp nhưng mong đợi thiết tha. Ngàn vạn điều muốn chực buột thành lời, nhưng nhìn lại gương mặt tuấn tú của , Phương Nghiên gắng đè nén những cồn cào trong tâm khảm, những gì muốn chẳng hề thốt ra. chậm rãi lên tiếng:

      - Giang Đào, đó là chuyện xa xưa lắm rồi. Hà tất phải canh cánh trong lòng. Bây giờ, em và sắp bước sang trang mới của cuộc đời, hãy để quá khứ chìm vào quên lãng.

      - Quên lãng.

      Giang Đào thào lặp lại lời . khẽ nhếch môi cười gằn, tiếng cười mỗi lúc vang, cho đến khi trước mặt nhập nhòa. Dời ánh mắt khỏi , quay phắt người bỏ .

      Chiếc áo mặc căng phồng trong gió. Phương Nghiên hiểu vì đâu mà mình lại có cảm giác cơ thể Giang Đào chấp chới bay lên, là bởi lệ chan hòa, hay bởi gió thổi thênh thang. rảo chân mỗi lúc nhanh, đến nỗi suýt ngã nhào bởi thứ gì đó vướng dưới đất, song cũng chẳng thể nào ngăn nổi bước chân . vẫn lao phăm phăm, lẩn mình vào đêm đen thăm thẳm.

      Chẳng mải miết được bao lâu, mới dừng bước, rút ra điếu thuốc. Giang Đào còn nhớ nổi điếu thuốc đầu tiên trong cuộc đời mình là tự bao giờ. Và tự khi nào bắt đầu nghiện mùi thuốc lá. Thực ra hẳn là thích, cái thích chỉ là cảm giác nắm thứ gì đó trong tay, bởi thực ghét để hai bàn tay mình trống trải.

      ***

      Giang Đào trở nên nghiêm túc dồn tâm trí vào lễ cưới sắp diễn ra của mình và Trần Duyệt Nhiên. chăm chút đến từng chi tiết , đích thân bàn giao từng góc bài trí, từng món ăn, cả những khâu hết sức nhặt với đại diện phía công ty tổ chức kiện. cầu kì của khiến Trần Duyệt Nhiên kinh ngạc đến nỗi phải thốt lên:

      - Giang Đào, sao tự nhiên lại chuẩn bị lễ cưới cầu kì thế? cầu của còn cao hơn cả em rồi đấy.

      Nghe Trần Duyệt Nhiên thắc mắc, bèn cười trừ, mắt nhìn xa vắng, rất lâu sau mới đáp:

      - cầu kì như thế, em vui à?

      - Đương nhiên phải thế rồi.

      Trần Duyệt Nhiên nở nụ cười ngọt ngào, đoạn :

      - Em chỉ thấy chăm chút như thế, phải quá là chăm chút, khiến em có cảm giác giống cho lắm.

      Đoạn khoác tay :

      - Nhưng mà, kệ là hay giả, em vẫn thấy hạnh phúc.

      Ngưng chốc, lại tiếp lời:

      - Giang Đào, lấy là việc hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.

      rồi, mắt bỗng rơm rớm, ánh mắt chan chứa thương chân tình, song có vẻ hơi kiểu cách. Giang Đào ngăn nổi cánh tay mình kéo vào lòng. Nhưng rồi đột nhiên, hiểu vì đâu mà những ngày tháng có Phương Nghiên ở bên lại ùa về trong , ôi hạnh phúc, hụt hẫng, đắng cay. Và rồi con tim bỗng tràn dâng cảm giác chua chát, hòa lẫn trong thanh huyên náo của thế tục.

      Hôn lễ mỗi lúc gần kề, vậy mà cái cảm giác chênh vênh trong tim lại phủ trùm lên , mỗi ngày xâm lấn. Bất kể cố gắng ra sao, bận bịu đến mấy, nỗi chống chếnh bám rễ nơi tâm khảm vẫn lì lợm chịu tan biến. Để rồi đôi khi, lại có cảm tưởng nét phôi pha điểm bạc mái đầu xanh, dường như cuộc đời trôi qua.

      Tầm tối, Giang Đào làm việc tới muộn, lúc rời văn phòng trời tối mịt, màn đêm lộng lẫy trải rộng nơi nơi. để tài xế về trước, còn mình lững thững bước xuống con phố vừa sáng đèn.

      Những tòa cao ốc san sát nhấp nháy lên đèn. Vốn khoác lên mình lớp áo lạnh lùng vào ban ngày, nhưng khi màn đêm buông phủ, mấy tòa kiến trúc lại ra với bao dáng vẻ khác lạ. ngọn đèn thắp sáng cũng là viên đá quý được khảm nạm trong đêm. Muôn ánh đèn màu khiến khung cảnh thành phố thay da đổi thịt, khác hẳn hồi chiều. Bước chân người lại người qua dường như cũng chậm lại, còn vẻ hối hả tất bật như ban ngày. Thi thoảng, cũng có vài đôi tình nhân mặt mày phơi phới lướt qua .

      Giang Đào xách cặp công văn, gỡ nút áo cổ sơ mi, lững thững thả bước con đường lộng lẫy ánh điện. Rút thuốc lá và châm lửa, rít hơi chậm rãi. Gió hiu hiu đùa tóc đỉnh đầu. Đốm đỏ điếu thuốc ánh lên lập lòe, xe cộ nườm nượp lướt qua, ánh đèn xe hắt vào người, chập chờn biến hóa. Nhưng cũng chỉ đứng đó, phì phà rít thuốc. Vẫn tư thế vươn mình thẳng tắp năm nào, nhưng lại toát lên nỗi buồn khôn tả, khiến đơn thấy trong làn gió đêm.

      Lơ đễnh bước vào quán rượu , xem chừng khách khứa đông. Giang Đào ngồi xuống chỗ bất kỳ, gọi phục vụ mang rượu, mình đăm chiêu thưởng thức. Nơi sân khấu chính giữa, có chàng thanh niên thào ngân nga bên cây đàn ghita, thi thoảng mới thu về vài tiếng vỗ tay lạc lõng. Song chàng trai lấy làm bận lòng, vẫn say sưa hết bài này đến bài khác.

      Giang Đào lặng lẽ dốc cạn mọi ly rượu bày ra trước mặt, men say mát rượi thấm vào người, khẽ chau mày, vậy mà nỗi chua chát vẫn chất ngất trong lòng. Thành phố này rộng lớn biết bao, song lại nơi để , hướng để về, những gì có chỉ là khoảng chống chếnh trong tim.

      Bấy giờ, có mấy người chắc là khách quen thuộc bước vào quán rượu, mang theo tiếng cười rộn ràng. Quán vốn yên ả bỗng trở nên sống động, náo nức. Giang Đào ngước mắt trông lên, song chả buồn để ý, rất nhanh lại cúi xuống, nhâm nhi ly rượu tay.

      lướt qua người , bất chợt khựng lại như nhớ ra điều gì. quay phắt đầu, ngó bằng ánh mắt chằm chằm đầy vẻ khó tin, lát sau mới kinh ngạc thốt lên:

      - Giang Đào?

      Nghe có người gọi mình, bèn ngẩng đầu nhìn lên, cũng khỏi nghệt mặt:

      - Phó Nhã Lâm?

      - mình ngồi đây à?

      Phó Nhã Lâm tranh thủ ngó quanh, thấy cốc bày la liệt trước mặt , thảng thốt kêu lên:

      - Sao lại uống nhiều thế này.

      Giang Đào nhếch môi cười, chỉ vào chỗ trống đối diện, :

      - Nào bạn, lâu gặp, ngồi xuống làm ly, hàn huyên cái nào.

      Ngần ngừ ngồi xuống trước mặt , Phó Nhã Lâm cất tiếng hỏi:

      - phải sắp lấy vợ à?

      Nghe hỏi, Giang Đào liếc mắt nhìn thoáng, đoạn gật đầu, thừa nhận:

      - Phải, tôi sắp lấy vợ.

      Vừa , vừa rót đầy ly rượu trước mặt, rồi rót thêm cho Phó Nhã Lâm ly sánh miệng. nâng ly :

      - Cưới xong, tôi về Mỹ. biết bao giờ mới gặp lại, nào, mình cạn ly.

      - Về Mỹ á?

      Phó Nhã Lâm sững sờ, kinh ngạc hỏi lại.

      Thấy có vẻ ngạc nhien, nhịn được cười, đoạn bảo:

      - Phải, sao nào?

      - có gì, chỉ là…

      Nhìn , Phó Nhã Lâm mấp máy bờ môi dường như đắn đo những gì muốn , phải chăng nên trút cả ra.

      Giang Đào lơ đễnh dốc cạn ly rượu, rồi :

      - có gì muốn à, chuyện Phương Nghiên phải ?

      rồi ngừng, rất lâu sau, mới tiếp tục:

      - Phó Nhã Lâm này, từng ai, và từng hận ai chưa? Hận chính người mình , hận đến thấu ruột thấu gan. Nhưng dù rất hận, vẫn đành lòng giày vò ấy, song lại thể tiếp tục nhau. Cứ lấp lửng như thế, khiến bị kẹt ở giữa, chỉ còn nước ra . thấy ngoài cách đó ra, liệu còn con đường nào khác ?

      Nhìn Giang Đào uống ừng ực mấy hớp rượu trong ly, cảm giác chếnh choáng men say khiến hơi ngất ngư, tóc lòa xòa rủ xuống trán. Ánh mắt đầy nỗi buồn đau, hụt hẫng vô chừng. Phó Nhã Lâm sực có cảm giác, nỗi đau đeo bám nơi và Phương Nghiên thực chất là , khiến lòng trào dâng nỗi xót xa khó kìm nén.

      - Giang Đào ạ, thực ra chuyện năm xưa hẳn như nghĩ đâu.

    4. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      Chương 28: Khi nhớ em



      Nghe Phó Nhã Lâm , Giang Đào ngẩng phắt đầu, bàng hoàng nhìn , nhưng rất nhanh ánh mắt cụp xuống, cười vẻ tự giễu:

      - biết vì sao năm xưa Phương Nghiên ra gặp chứ? Bởi khi bức thư đến tay ấy, ra mất rồi. Lúc đó bác trai cấp cứu trong bệnh viện, Phương Nghiên có thời gian về nhà. Vì giúp tìm việc mà Phương Nghiên bị cấp dưới của ba ấy lừa, để lọt bản chiến lược kinh doan quan trọng nhất vào tay kẻ khác. Rốt cuộc, bác trai gặp cú shock lớn đến tính mạng cũng khó giữ, rồi công ty bị phá sản. mình Phương Nghiên thân thế lại thiếu hiểu biết, bỏ mất dạng. ấy thôi học, làm thuê làm mướn khắp chốn, sống bơ vơ đến tận bây giờ.

      - gì thế?

      Giang Đào sững sờ trước những gì nghe được. Nhìn mà hồi lâu mới bình tâm trở lại. Mỗi lời vang ra là phát bom nổ trong gan ruột. ra đây chính là thực mà khổ sở kiếm tìm bấy lâu. ra bao nỗi băn khoăn, lẫn căm hờn cách nào xoa dịu trong lại bắt nguồn từ nó.

      Nhất thời, vô vàn thần thái biểu gương mặt , ăn năn, sửng sốt, xót xa, thấu hiểu… Còn bụng dạ lại được thể nôn nao, như nồi lẩu sùng sục bếp, nhá vị ngào ngạt, biết bao thứ mùi.

      - Vì sao Phương Nghiên lại thú thực với tôi?

      - Từ lúc gặp lại đến giờ, luôn sánh vai bên người ta, bảo ấy thú thực kiểu gì?

      Nghe Phó Nhã Lâm hỏi vặn, Giang Đào nhất thời ngẩn ra. nghe tim mình nhói đau như bị dao chích, đau đến nghẹt thở, cứ nhói, nhói mãi.

      Nhận được điện thoại của , Phương Nghiên vội vã chạy ào ra khỏi xưởng may. Thấy Giang Đào, mới buông chậm bước chân, Giang Đào đứng ngoài hút thuốc, ngẩng lên gặp Phương Nghiên, mắt bỗng nhòa , bao cảm xúc dạt dào ùa qua tim. Có lẽ mông lung suy nghĩ rất lâu, song tưởng đâu chả cần nghĩ ngợi, vứt điếu thuốc tay, rảo vước tới bên . Ôm Phương Nghiên vào lòng, nhả từng chữ:

      - Xin lỗi em, là lỗi của , mới khiến em khổ sở bấy lâu.

      Phương Nghiên thoáng ngây người, dòng nước mắt thảng thốt tuôn rơi. Lệ chan hòa, ướt đẫm vạt áo . Bấy nhiêu nước mắt, bấy nhiêu tủi hờn, tưởng chừng đã trút bằng sạch theo hai dòng nước mắt, giọt vắn giọt dài. biết rưng rức bao lâu, Phương Nghiên mới ngẩng đầu lên.

      Giang Đào nhìn bằng ánh mắt đầy xót xa, cũng như áy náy. vươn tay, sàng lau những giọt nước mắt chưa kịp khô gương mặt .

      - Phương Nghiên, chúng mình kết hôn nhé.

      Nghe choáng váng cả người, chỉ biết nhìn bằng ánh mắt đầy kinh ngạc. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, thắc mắc hiểu cảm giác của bản thân là thế nào, là xúc động hay chán động, là mừng vui hay còn cảm xúc nào khác. Nhưng cho đến sau cùng, mọi nỗi niềm hội tụ, hợp thành cơn âu sầu khôn tả.

      Thấy Phương Nghiên chỉ đăm đăm nhìn mình mà , biết trong lòng hẳn canh cánh chuyện Duyệt Nhiên, bèn khuyên:

      - Em đừng lo, chuyện chúng mình, giải thích với Duyệt Nhiên.

      - Kể với em cuộc sống của khi còn ở nước ngoài .

      - thực cũng chả có gì đáng kể. Ra nước ngoài, đương nhiên trước tiên là phải học, khác gì so với hồi trong nước. Ngoài giờ lên lớp, vẫn hay lên thư viện và làm thêm. Có lẽ có duyên với học hành, nên mới lấy được hai học vị. Giáo sư cũng khá quan tâm, giới thiệu vào làm trong công ty của học trò cũ. Nhưng từ chối, muốn đầu quân vào ngành Tài chính, tuy mạo hiểm nhưng mau chóng thành công. khá là khát vọng thành công, bởi muốn mất nhiều thời gian vào việc chờ đợi. Nhờ may mắn mà giành được mấy hạng mục liên tiếp, dần dà có được ít tên tuổi, gây được đôi chút ấn tượng với sếp. Cứ đà ấy, sau này làm việc cũng dễ dàng hơn, rồi sau đó, có ngày hôm nay.

      kể hết sức vắn tắt, ngắn gọn, song Phương Nghiên vẫn chăm chú lắng nghe. kể xong, mới cười bảo:

      - Bao chuyện như thế, qua lời kể lại thành đơn giản, gãy gọn. Giỏi !

      Giang Đào phá lên cười, nhưng tươi tỉnh chẳng được bao lâu, trở nên đăm chiêu tức .

      - Hồi ở nước ngoài, thường bất giác nhớ tới em. Nhớ cảnh em đứng bên cửa sổ phòng ngủ, mỉm cười với . Nhớ cảnh em trợn mắt lườm đường tới căng-tin. Nhớ lúc em xuống bếp nấu mì, lóng nga lóng ngóng cầm vung nồi mà biết nên làm gì. Nhớ lúc em mặc áo ngủ, nhớ lần bác trai đánh em. cũng nhớ, em khóc khi chạy ra khỏi phòng trọ. Mỗi lần nhớ nhung, lại nghĩ thầm, vì sao hồi ấy chúng ta lại đủ dũng cảm và bền bỉ để tiếp tục kiên trì, chỉ cần kiên trì bước tiếp, đâu ra nông nỗi. Vì tình , đáng lẽ chúng ta phải kiên trì. Nếu năm xưa, hai ta chia xa, có lẽ cũng như bao cặp vợ chồng khác, cùng mua nhà, sắm xe, cùng sinh con, rồi đau đầu vì tìm nhà trẻ cho con.

      Nghe sao kìm nén được, đành mặc cho nước mắt tuôn rơi. Qua màn lệ nhòa, gương mặt chực gần chực xa, chập chờn trước mắt. Phương Nghiên vẫn gắng căng mắt ra để nhìn, mong sao được nhìn thấy gương mặt khôi ngô của cách chân thực. Ánh sáng mông lung trong đêm chiếu rọi khác biệt giữa họ và nơi đây. Bấy nhiêu năm, thời gian để lại trong mỗi người những dấu ấn khó phai mờ. Hoan hỉ bi thương, sinh ly tử biệt, năm tháng dãi dầu, những người qua và những chuyện xảy ra, tất thảy đều góp phần biến đổi nét thanh tân dung nhan mỗi người. Bất kể lòng bịn rịn đến mấy, giờ đây dường như đời rẽ lối đưa tách họ mỗi lúc xa, xa đến nỗi chẳng thể nào hội tụ, dẫu có mấy cố gắng.

      Phương Nghiên nhìn lâu, dường như hạ quyết tâm, :

      - Giang Đào, chúng mình thể lấy nhau được đâu.

      rồi, liền rút từ trong túi áo chiếc khóa ngọc năm xưa trao mình, chìa ra trước mặt :

      - Giang Đào, em biết chiếc khóa này rất có ý nghĩa với . Bây giờ em trả lại nó cho .

      Nhìn miếng ngọc trong ngần, tỏa ánh lấp lánh, hồi lâu mới dời mắt sang . cười buồn nhận lại chiếc khóa:

      - ngờ em vẫn giữ nó.

      Quệt nước mắt vương má, Phương Nghiên gắng gỏi nhoẻn miệng cười:

      - Giang Đào, chuyện gì xảy ra cũng xảy ra rồi, giống như số thứ, quá khứ là quá khứ. thể vì hối hận, vì trưởng thành, vì vỡ tan mà làm lại từ đầu. Nợ ắt phải trả, giống như em nợ , nợ Trần Duyệt Nhiên. đừng lo cho em, chúng ta hãy sống sao cho tốt. Em biết điều đó là rất khó, nhưng em cố để mình được hạnh phúc. Bao nhiêu năm cố gắng, ước mơ ban đầu của cuối cùng thành thực, thế nên nhất định phải sống hạnh phúc. Biết đâu mai này, khi già nua, chúng ta lại quay về trường, ăn bánh bao ngoài cổng Tây như những người bạn với nhau.

      xong, liền xoay mình rời bước. Con đường chật hẹp bên ngoài xưởng may trải dài hun hút, tà váy khẽ lật phật trong làn gió đêm. Giang Đào đứng chôn chân ở đó, dõi theo bóng hình mỏng manh cứ mỗi lúc xa, cuốt cùng khuất bóng nơi góc đường.

      đứng mình trong màn đêm, biểu cảm lúc ấy ra sao. mình lẻ bóng con đường dài, những hoài niệm thời đại học bất chợt ùa về. Xưa kia theo đuổi nghiệp thành đạt, cuộc sống giàu sang, địa vị tôn kính, giờ đây có tất cả trong tay. Nhưng cớ sao, cớ sao niềm vui tồn tại trong ? Cớ sao, hạnh phúc những mong lại rời bỏ , mỗi lúc xa?

      Sau đêm gần như trằn trọc, trời vừa tờ mờ sáng lái xe tới nhà Trần Duyệt Nhiên. Bấy giờ phố xá lác đác bóng người, đôi ba chiếc xe phóng vuột qua trong câm lặng. Trời xanh dần hửng sáng, lấp ló khoe ánh ban mai. Ánh mắt sáng rỡ vẫn nhìn đau đáu về phương trời duy nhất, tưởng chừng có điểm cuối. Dường như mảy may phân vân, chỉ biết cặm cụi lái xe.

      ngờ mới sáng ra mà Giang Đào tới tìm mình, Trần Duyệt Nhiên nén nổi kinh ngạc, hỏi:

      - Sao sớm thế này, hay có chuyện gì hả ?

      Nhìn gương mặt lo âu của , Giang Đào mím môi cười, đoạn :

      - có chuyện này muốn bàn với em.

      Thấy ngập ngừng, nhưng ánh mắt lại lên nỗi băn khoăn đắn đo. Càng nhìn, càng thấy bồn chồn trong dạ, bèn bảo:

      - Để em rót cho cốc nước.

      Trần Duyệt Nhiên bưng cốc rót nước. Giang Đào nhìn hồi mới :

      - Duyệt Nhiên, nghĩ chúng ta thể lấy nhau…

      Lời chưa dứt mà chiếc cốc tuột khỏi tay, rơi xuống sàn, vỡ tan tành. đứng lặng người, nhìn mà ứa nước mắt:

      - ra mới sáng tinh mơ, đến là để với em, muốn làm đám cưới.

      Lặng người nhìn Trần Duyệt Nhiên, Giang Đào thấy bứt rứt trong lòng, song hề tiến bước, đứng tại chỗ hồi lâu, mới thốt ra từng chữ:

      - Xin lỗi em, Duyệt Nhiên.

      - Xin lỗi?

      Trần Duyệt Nhiên lầm thầm nhẩm lại lời , chợt buông tiếng cười gằn, rồi :

      - Giang Đào này, rốt cuộc giả vờ được nữa hả? Cuối cùng đến lúc chê em phiền hà rồi, đúng ?

      Cơn giận dữ kéo giọng cao vút mà đến chính bản thân hề nhận ra. Do mới rời giường chưa được bao lâu, tóc tai rối bời, mắt trợn trừng, mặt nặng mày , khắc hẳn dáng điệu nhu mì thường khi.

      - chưa bao giờ giả vờ, cũng hề bảo em phiền hà.

      Giang Đào phân trần, đoạn quỳ xuống nhặt nhạnh mảnh vỡ dưới đất. Vừa lượm lặt, vừa :

      - Em muốn ăn sáng món gì, làm cho em nhé.

      Vậy mà Trần Duyệt Nhiên cũng chỉ hừ lạnh, vung chân đá văng mấy mảnh vỡ:

      - đừng có mà vờ vĩnh nữa. chẳng bảo muốn cưới đấy thôi, việc gì phải sắm vai người tử tế nữa?

      Cú vung chân quá mạnh, mảnh vỡ cứa vào tay Giang Đào, ứa giọt máu tươi. Giang Đào vẫn nín thinh, lặng lẽ thu gom gọn ghẽ đống vụn. xuống bếp làm đồ ăn sáng. Chảo trứng chiên phát tiếng rì rì, mùi thơm thoang thoảng ngấm vào khí.

      Trong mùi khói bếp tản mác yên ả, cuối cùng Trần Duyệt Nhiên òa lên khóc.

      Buổi tối Giang Đào tan làm về nhà, vừa mở cửa thấy Trần Duyệt Nhiên hớn hở ra đón. quấn tạp dè, tay cầm muỗng canh. Đứng trước mặt , :

      - về rồi à, mau rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.

      Giang Đào kinh ngạc nhìn , thắc mắc hỏi:

      - Duyệt Nhiên, hôm nay em làm sao thế?

      Thấy ngạc nhiên ra mặt bèn cúi đầu thẹn thùng, đến gần hơn rồi thỏ thẻ:

      - Sáng nay em hơi nóng tính, đáng lẽ em nên như vậy. đừng giận em nhé?

      Giọng thấp hẳn , ánh mắt nhìn Giang Đào đầy e dè.

      Giang Đào cười nụ:

      - giận em, tự nhiên ra chuyện đó, em giận cũng phải.

      Nghe , Trần Duyệt Nhiên mới tươi tỉnh hơn, vung chiếc muỗng tay, bảo :

      - Hôm nay em nấu cơm cho ăn đấy.

      Giang Đào nhìn , cười bảo:

      - Đợi về rồi nấu cơm cũng được, em đừng động đến những việc này, coi chừng cái tay.

      - sao.

      Trần Duyệt Nhiên rụt đôi tay, quay mình vào bếp, vừa vừa :

      - Chúng mình chuẩn bị ăn cơm thôi.

      nấu rất nhiều món đa dạng, mặt mày tươi tỉnh phấn khởi. Vừa ăn vừa liếc nhìn , đoạn :

      - Hôm nay em chọn xong mẫu thiệp mời rồi. Vốn định bàn với nhưng bận làm, em đành tự mình quyết định.

      Nghe Trần Duyệt Nhiên , vẻ hồ hởi dần lắng đọng gương mặt . ngẩng đầu nhìn , chậm rãi mở lời:

      - Duyệt Nhiên, rất hiểu tâm trạng của em. có lỗi với em khi đưa ra đòi hỏi quá đường đột mà lại vào đúng khoảng thời gian này. Nhưng em vốn biết, trong trái tim luôn có người mà say đắm, người luôn quyến luyến. thể lấy người khác làm vợ, mong em thông cảm cho .

      Dứt lời, đưa mắt nhìn , bắt gặp ánh mắt cũng nhìn mình.

      Thấy như vậy, bèn :

      - Thôi chúng mình ăn cơm trước .

      đoạn, múc canh vào bát cho Trần Duyệt Nhiên. Múc xong khẽ thổi lúc, mới đặt xuống trước mặt .

      Trần Duyệt Nhiên buồn nhìn bát canh Giang Đào đặt trước mặt mình, ánh mắt vẫn trân trân vào . Bỗng vụt đứng dậy, gắt hỏi:

      - , người trong trái tim là ai mà khiến mất hồn mất vía thế hả. chứ, hôm nay nhất định phải cho ra lẽ.

      Dưới ánh đèn trắng trong nhà, cơn giận trong được đà bùng nổ. có thể thấy được những lằn xanh loáng thoáng hằn gương mặt khi nổi giận. Lúc này, đôi mắt ấy trợn trừng nhìn Giang Đào, vẻ kiên quyết chấp nhận. Nhưng trong đó cũng lắm nỗi ấm ức, lệ rưng rưng nhìn Giang Đào, nửa căm tức, nửa hoảng loạn.

      Dẫu vậy Giang Đào vẫn lẳng lặng gắp thức ăn vào bát . Liền đó, bưng bát cơm của mình lên và tiếp tục ăn.

      Trần Duyệt Nhiên lạnh lùng nhìn , vung tay hất đổ bát canh, nước bất ngờ bắn tóe lên tay Giang Đào. Nước canh nóng hôi hổi khiến mu bàn tay đỏ lựng mảng. Trần Duyệt Nhiên thản nhiên nhìn , cười khẩy :

      - Đau lắm phải ? Em cho biết, thế chưa là gì đâu, em từng đau đớn hơn thế này nhiều.

      Giang Đào giận đến sững sờ, đôi mắt tư lự nhìn , loáng thoáng vụt qua thần thái phức tạp khó diễn tả. mấp máy môi đoạn , rốt cuộc lại thôi, sau rồi lặng lẽ quay người, thu dọn đống đổ vỡ dưới sàn.

    5. yuki922

      yuki922 Member Moderator

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      14
      Chương 29: Mấy mùa đợi



      Có những việc khi nổ ra ai có thể kiểm soát nổi. Ví như con sông xuôi dòng về Đông khi mùa xuân, vì bất kỳ ai, bất kỳ nào mà đảo ngược dòng. Hoặc, vẻ bình yên nhọc lòng níu giữ, sau khi bị đâm thủng, cuối cùng bộc phát diện mạo dữ dằn vốn kìm nén lâu.

      Những trận cãi vã giữa Trần Duyệt Nhiên và Giang Đào xảy ra liên miên. khóc lóc tưởng chừng ngừng nghỉ, rồi lại tích cực nhận sai, cứ thế luẩn quẩn lặp lặp lại. Cuộc sống kiểu này khiến Giang Đào mệt mỏi khôn cùng, mà cũng phiền phức sao kể xiết.

      Hôm ấy họp trực tuyến với tổng bộ bên Mỹ, Trần Duyệt Nhiên gọi đến. Giang Đào đành xin lỗi mọi người rồi rời phòng họp, ra ngoài nghe điện thoại.

      - có cuộc họp quan trọng với tổng công ty bên Mỹ, em có việc gì để tan làm hẵng , được ?

      Ở đầu dây bên kia, Trần Duyệt Nhiên cất giọng lạnh lùng:

      - Ai mà biết có họp hành hay , hay chỉ kiếm cớ nghe máy? Em khó chịu lắm, về nhà ngay.

      Giang Đào phải giải thích rất lâu qua điện thoại, mà Trần Duyệt Nhiên vẫn khăng khăng chịu hiểu. Trợ lý của mấy lần giục giã, Giang Đào chỉ còn nước cúp máy, quay vào phòng họp.

      ngờ điện thoại của Trần Duyệt Nhiên lại gọi tới dồn dập, cực chẳng , Giang Đào đành tắt máy. Kết thúc buổi họp, quay về văn phòng của mình, uể oải ngồi phịch xuống ghế. Ngẫm tới cuộc sống tại mà chỉ thấy chênh vênh, tuyệt vọng đến cùng cực.

      Căn phòng ngập nắng sáng bừng. Mặt bàn làm việc vốn sạch gọn gàng, ươm trong nắng, tưởng như phát sáng. Giang Đào chống tay lên ghế, bàn tay đỡ ngang đầu. Buông tiếng thở dài não nề, nhắm nghiền mắt trong cơn mệt mỏi. Nắng tỏa xuống mặt, nom hốc hác, tiều tụy thấy . tần ngần ngồi giữa căn phòng tịnh tiếng động, đôi mắt trũng sâu, gò má hốc hác gợi nỗi xót xa.

      Tan làm, Giang Đào để tài xế đưa về, mà mình ghé tiệm tạp hóa, mua lon bia. Dừng trước tòa nhà có bậc thềm trải rộng, ngẩng đầu trông lên tòa nhà sừng sững. Đoạn ngồi xuống bậc thềm, đặt cặp công văn sang bên, bật nắp lon bia, đưa lên miệng.

      Chất lỏng màu hổ phách chậm rãi tuồn vào cơ thể, hơi nhíu mày, ruột gan đắng nghét. Chốn thành thị xô bồ, chẳng có lấy nơi để . Vốn có nhà là chốn về Trần Duyệt Nhiên lại cứ ở đó. Hết xin lỗi rồi lại khóc lóc, hết khóc lóc rồi lại hục hặc đôi co, cứ dai dẳng liên miên, chỉ càng khiến thêm mệt mỏi. Dần dà, biết phải đối diện với bộ mặt sụt sùi của ra sao nữa.

      Giang Đào ngồi đó, tư lự uống bia mình. Bao người đường giấu nổi ánh mắt hiếu kỳ, thắc mắc hiểu vì sao chàng khôi ngô kia lại ngồi đó uống rượu mình. Nhìn màn đêm vô tận mà Giang Đào cũng hiểu mình ngẫm ngợi điều chi.

      Rất lâu sau, mới rút điện thoại từ trong túi áo, mở máy mà tâm trí mông lung, nén được nỗi nhớ nhung Phương Nghiên. Gương mặt thân thương ở ngay trước mắt mà tài nào với tay tới được, thậm chí ngóng trông từ xa cũng trở nên quá đỗi xa xỉ.

      Giang Đào ngửa cổ, tì tì uống cạn lon bia. Sau cùng, bấm số của Phương Nghiên. Vậy mà thay vì năng tâm tình, họ lại im lặng cảm nhận hơi thở của nhau qua đường dây điện thoại xa xôi. Lòng ngổn ngang trăm mối, muôn ngàn lời muốn trút nhưng thành câu. Giờ lâu, Giang Đào mới phân trần:

      - có chuyện gì đâu, chỉ là muốn gọi điện cho em thôi.

      Phương Nghiên siết chặt điện thoại, tuy nẫu nà ruột gan, song cũng chỉ đáp lấy lệ:

      - Giang Đào, muộn rồi, về nhà thôi.

      Giang Đào ậm ừ, rồi chậm rãi :

      - Ừ, muộn rồi, phải về đây.

      gập máy, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại bé . Nhìn dòng xe cộ tấp nập ngược xuôi đôi ngả, sau cùng bấm bụng đứng dậy nhấc theo cặp công văn cạnh bên, rẽ hướng về nhà. Và giờ tin, ra với người mình , những điều được ra chỉ toàn vẩn vơ, mà những điều muốn lại chẳng thốt nên lời. Bao câu đường mật chỉ để rót vào tai những kẻ chẳng là gì với nau.

      Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

      Những lần cãi cọ xảy ra triền miên như cơm bữa, hết ngày này sang ngày khác bào mòn toàn bộ tâm tư cũng như nhẫn nại trong . Cuối cùng, khi mục kích Trần Duyệt Nhiên lục lọi điện thoại của mình, gọi lại vào những số gọi hòng chất vấn này nọ, Giang Đào thể đè nén được nữa.

      lao đến, giật điện thoại khỏi tay , quát lên:

      - Em nhìn lại mình xem, em ra cái thể thống gì? Chiếc máy này chủ yếu để liên lạc đối tác và đồng nghiệp, em thích để người ta cười cho mới chịu thôi à?

      Trần Duyệt Nhiên nhìn , buông tiếng cười khan, đoạn :

      - Em ra cái thể thống gì ấy à? bắt đầu chê em rồi phải ? Vì đâu em ra nông nỗi này, ai khiến em thành ra nông nỗi này. xem, chứ. người phụ nữ tìm được cảm giác an toàn từ người đàn ông của mình ắt hành xử như vậy, chứ sao nữa.

      , bất thình lình, Trần Duyệt Nhiên xông tới, túm áo , giọng gắt gỏng.

      Nhìn đôi tay nàng túm chặt vạt áo mình, Giang Đào :

      - Duyệt Nhiên, ai có thể chi phối được số kiếp của nhau. Có lẽ em chịu ảnh hưởng lớn từ , nhưng thực khiến em thay đổi chỉ có bản thân em.

      - Đồ ngụy quân tử. Vì mà tôi hy sinh bàn tay mình, hy sinh mộng tưởng. Bây giờ lại những lời giả tạo, vờ vĩnh với tôi. có xứng với tôi ?

      Nước mắt rịn theo câu mắng xối xả. chìa đôi tay chằng chịt sẹo ra trước mặt Giang Đào, rồi gào thét truy hỏi như kẻ điên:

      - chứ, có xứng với tôi ? Có xứng ? có đền được tay cho tôi ?

      Ánh mắt Giang Đào chạm tới mái tóc xõa xượi, dời xuống cái nhìn tha thiết, sau cùng, đậu đôi bàn tay vằn vện những sẹo của Trần Duyệt Nhiên. Đoạn ngẫm lại cuộc sống giữa hai người, lòng chứa chan hoài cảm, hiểu vẻ ánh mắt đau đáu xót xa ấy là vì mình hay vì .

      Vẫn nhìn , cất lời:

      - Chuyện đến nước này rồi, em còn muốn ra sao nữa? Đền tay cho em, hay muốn cưới em? Nếu làm vậy có thể giúp em phục hồi bàn tay, thực hạnh phúc tốt thôi, làm ngay.

      Dứt lời, Giang Đào quơ ngay lấy con dao gọt hoa quả mặt bàn, nhét vào tay Trần Duyệt Nhiên. Đoạn giương tay mình lên ngang mặt , :

      - Nếu làm vậy mà khiến em bớt hận, cũng cam tâm chấp nhận, em làm .

      Trần Duyệt Nhiên cầm con dao tay, nhìn xuống đôi tay săn chắc của . Tay run lên, lẩy bà lẩy bẩy. Sau cùng, quẳng con dao xuống đất, òa lên tức tưởi.

      - Duyệt Nhiên, nếu kết hôn với em mà giải quyết được vấn đề giữa hai chúng ta, mà khiến em hạnh phúc thực , luôn sẵn sàng. lòng, bởi những gì em hy sinh vì , đáng để làm như thế. Nhưng thực tế lại khác, dù hai đứa lấy nhau, ghen tuông lẫn đa nghi trong em bao giờ lắng xuống. Cái em có được chỉ là thái độ thỏa mãn tạm thời, chứ bao giờ có được hạnh phúc .

      Lời vừa dứt cũng là lúc vai run lên bần bật theo từng chặp thút thít. hiểu những gì , nhưng thể cắt nghĩa được vì sao mình lại mê muội nghĩ rằng, thà cứ nhùng nhằng theo , thà tình cảm sứt mẻ, để rồi hai người oán hờn lẫn nhau, chứ quyết chịu chia tay.

      Thế rồi bỗng nhiên, cả hai cùng im bẵng, căn phòng vừa trải qua cuộc cãi vã kịch liệt bất chợt lặng hẳn . Tiếng sụt sùi của Trần Duyệt Nhiên càng tỏ bầu khí im lìm như ngưng đọng giữa hai người.

      Hồi lâu, Giang Đào mới hạ quyết tâm, để cất lời:

      - Duyệt Nhiên, chúng mình chia tay thôi.

      Sau ít giây bàng hoàng, Trần Duyệt Nhiên phá ra cười khanh khách. Tiếng cười mỗi lúc vang, cho đến khi lệ ứa mi, :

      - Giang Đào, cuối cùng cũng chịu thốt ra câu này. tính chia tay với em, để quay về thắm thiết với Phương Nghiên phải ?

      Giang Đào choáng váng cả người, nhìn Trần Duyệt Nhiên đầy kinh ngạc:

      - ra em biết cả rồi.

      - Dĩ nhiên là biết, trước khi em, thường lấy ảnh của chị ta ra ngắm, em biết ngay. Ánh mắt lúc ngắm ảnh chị ta như tóe lửa. Còn bấy lâu nay, chưa lần nhìn em bằng ánh mắt đó. Lần trước, hai người gặp nhau trong cửa hàng thời trang, có biết lúc đó trông thế nào ? Đến em là người ngoài cuộc mà còn cảm thấy xót cả ruột.

      chuyện, bỗng Trần Duyệt Nhiên khựng lại, buông tiếng cười khẩy, đoạn mới tiếp lời:

      - Mà vậy sao nhỉ? Bây giờ là chồng chưa cưới của em, em chưa gật đầu còn lâu mới thoát khỏi tay em.

      Lời tuyên bố của khiến Giang Đào bàng hoàng đến lặng người. há hốc mồm kinh ngạc, á khẩu nhìn Trần Duyệt Nhiên, như thể đó là con người hoàn toàn xa lạ.

      ***

      Tô Nguyên Khải đến thăm Phương Nghiên. Thấy bước vào, liền ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười:

      - Sao lại đến vào tầm này? Có việc gì à?

      Tô Nguyên Khải mỉm cười rồi lắc đầu. bước lại gần, :

      - Có gì đâu, muốn tới thăm em thôi.

      Bỗng nhìn chằm chằm lúc, mới bảo:

      - Em xem, em lại gầy này. Bây giờ ổn định rồi, sao em còn bán mạng cho công việc đến mức này?

      - Thực ra vẫn như trước thôi, nhưng tại lo lắng nên mới thấy em gầy. Giờ là lúc làm việc, làm gì có chuyện “bán mạng”.

      - Em ấy à, kiểu gì em cũng được.

      Tô Nguyên Khải đột nhiên nắm lấy tay .

      Thấy như có lời muốn , Phương Nghiên bèn hỏi:

      - Làm gì mà coi bộ nặng nề thế.

      Nghe hỏi, Tô Nguyên Khải chưa vội đáp. lẳng lặng nhìn rất lâu, sau mới thở dài sườn sượt, kể:

      - Tối qua, Duyệt Nhiên khóc lóc gọi điện cho , con bé Giang Đào đòi chia tay.

      Phương Nghiên sững sờ, đứng nghệt mặt ra ở đó. Tức nghe nhộn nhạo trong lồng ngực, hiểu là cảm giác gì. Nhìn như vậy, Tô Nguyên Khải băn khoăn hỏi:

      - Em sao thế, Phương Nghiên.

      Bấy giờ Phương Nghiên mới choàng tỉnh, đáp:

      - Sao Giang Đào lại đòi chia tay? yên lành thế cơ mà.

      - Chuyện thực ra thế nào cũng . Nghe Duyệt Nhiên khóc ròng như mưa trong điện thoại, nó kể Giang Đào quên được bạn xưa kia, nằng nặc đòi chia tay với nó.

      Tô Nguyên Khải ngập ngừng nhìn Phương Nghiên, đoạn :

      - cũng khuyên, Duyệt Nhiên vì Giang Đào mà hy sinh nhiều thứ, hai đứa nhau lâu, về tình về lý Giang Đào nên bỏ rơi con bé.

      Nghe kể mà lòng dấy lên đủ vị ngọt bùi đắng cay, vô vàn cảm xúc cồn cào cõi lòng, người cũng bần thần, Rất lâu sau, mới lên tiếng:

      - Mây cặp nhau mà cãi cọ. cứ từ từ khuyên bảo Trần Duyệt Nhiên, Giang Đào làm sao có chuyện chia tay ấy.

      Tô Nguyên Khải gật gù:

      - cũng nghĩ thế, bởi tính khí con bé thi thoảng cũng hơi bốc đồng, hẳn Giang Đào giận lắm mới như vậy.

      Hai người chuyện thêm lúc Tô Nguyên Khải nhìn đồng hồ đeo tay, bảo:

      - có việc, phải đây. Gặp em sau nhé. Em đừng nghĩ ngợi lung tung, chuyện giữa hai đứa nó chưa hẳn là vì em đâu.

      Nghe dặn dò, bèn gật đầu, nhắc :

      - lái xe cẩn thận.

      Tô Nguyên Khải mỉm cười đồng ý, đoạn thơm lên mái tóc :

      - đây.

      rồi, liền xoay mình bước ra ngoài.

      Chưa được bao lâu, Phương Nghiên gọi giật lại. Tô Nguyên Khải dừng bước, quay người, thắc mắc hỏi :

      - Có chuyện gì à?

      Phương Nghiên nén được cười, bước lại gần, :

      - xem, cúc ở cổ tay rời ra rồi này. Để em khâu lại cho .

      Bảo ngồi xuống, liền lấy kim chỉ, ngồi trước mặt , bảo:

      - đưa tay đây.

      Thao tác cầm kim của rất thành thục, mũi lên mũi xuống thoăn thoắt đưa. Mắt nhìn đăm đăm tay áo, thần thái tập trung, dường như coi đó là công việc vô cùng quan trọng. Tô Nguyên Khải lặng lẽ ngắm nhìn , lòng chứa chan xúc cảm khó cắt nghĩa, tuồng như dám nhìn thẳng gương mặt ấy.

      Như cảm nhận được ánh mắt , Phương Nghiên bèn ngẩng đầu nhìn lên:

      - Làm gì mà cứ nhìn em mãi thế?

      đoạn, liền chúm chím cười:

      - yên tâm, tay nghề của em khá lắm, chích vào tay đâu. Sắp xong rồi đây.

      Khi cười, ánh mắt pha chút tinh nghịch như bé thơ. Đôi mắt đen láy, sáng ngời nhìn gợn lấy vết nhơ, khiến lòng trào dâng biết bao cảm xúc, âu sầu, áy náy, mủi lòng, hay còn điều gì khác nữa. Hồi lâu, mới khẽ gọi :

      - Phương Nghiên.

      Nghe gọi, bèn ngẩng lên, băn khoăn nhìn , hỏi:

      - Hôm nay làm sao thế?

      Tô Nguyên Khải thoáng ngớ người, vội vã lắc đầu, :

      - , tự nhiên muốn gọi em thôi.

      Phuong Nghiên cười nụ, vừa thắt nút chỉ, dùng kéo cắt đoạn thừa, vừa :

      - Xong rồi đây.

      Nghe vậy, Tô Nguyên Khải liền giơ tay lên xem:

      - Khâu khéo .

      Phương Nghiên nén được cười, mới bảo:

      - Mấy đường chỉ đơn giản nhất ấy mà, làm gì được như khen.

      Liền đó, giục :

      - có việc , kẻo lỡ.

      Tô Nguyên Khải ra về được lúc, Phương Nghiên lại đứng thừ người.

      ***

      Giang Đào lấy làm bất ngờ khi nhận được điện thoại của . vội vã nhấc máy, nửa kinh ngạc nửa khấp khởi:

      - Em tìm à?

      - Vâng, em muốn hỏi, tối nay có thời gian chứ, em mời ăn cơm.

      Giang Đào nghệt mặt chốc, mới đáp:

      - Được, tối đến chỗ em.

      Tan làm, Giang Đào đến nhà Phương Nghiên. Vừa mở cửa, liền đỡ lấy cặp công văn của , :

      - nghỉ ngơi , rồi chúng mình ăn cơm.

      Giang Đòa gật gù đồng ý, lúc ngẩng lên thấy cơm nước tươm tất bày bàn, căn nhà ngập tràn mùi vị êm ái, con tim như dịu hẳn . Đến gần chiếc bàn, nhận ra những món mình thích, lại thêm ấm lòng. Song lẫn trong đó, còn có cả nỗi chua chát khó tỏ bày.

      - Xong rồi, vào rửa tay rồi ăn cơm.

      Phương Nghiên giục , khi vừa đặt âu canh lên bàn.

      Giang Đào chúm chím nhìn , đoạn gật đầu. Xong xuôi bước ra ngoài, thấy ngồi đó đợi mình, liền ra bàn ngồi xuống. Nhìn bàn ăn thịnh soạn, hỏi:

      - mình em nấu từng đấy món à?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :