1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Hồ Ly (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 40:
      Bàn tay của Tiêu Hữu bị Giản Chiến Nam nắm chặt, từng tấc buông ra, ánh mắt của cũng trong nháy mắt lạnh đến cực điểm, gắt gao nhìn chằm chằm . Thần sắc vốn bình tĩnh nhưng ngay sau đó là hoang mang. Lời của Lăng Việt Nhiên giống như quả kình lôi nổ trong đầu .


      Mạc Mạc của muốn cùng Lăng Việt Nhiên kết hôn?


      Lăng Việt Nhiên chào tạm biệt, ôm lấy Tiêu Hữu rời . Giản Chiến Nam lại như tượng điêu khắc đứng sững ở nơi đó, chân mày nhíu chặt, trong lòng nổi lên ngọn lửa vô danh. Mạc Mạc! Làm sao ấy lại nghe lời như vậy? Lời quên hết rồi sao? Giữa bọn họ… còn chưa có kết thúc.


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      Tiêu Hữu cao hứng, bởi vì Lăng Việt Nhiên chịu kết hôn rồi. Lăng Việt Nhiên cách nào có thể chịu được Tiêu Hữu thương người đàn ông khác ngoài , càng có cách nào xác định được bọn họ có chắc mang lại hạnh phúc cho hay .


      Đối với Tiêu Hữu, rất vĩ đại, có thể nhìn hạnh phúc dù người mang lại thứ hạnh phúc đó cho phai là , thế nhưng thuỷ chung là vẫn làm được điều đó. Thời điểm nghe Tô Thuộc Cẩn tỏ tình với Tiêu Hữu, tâm tình rất phức tạp. Khi nhìn ra ngoài gặp Tô Thuộc Cẩn, tim như đặt chảo dầu nóng. ngăn được những cảm xúc ngổng ngang nổi lên trong lòng mình, đành theo . ra cũng biết mình theo có thể làm được cái gì, thế nhưng vẫn ngoài dự đoán của , gặp được cảnh Tiêu Hữu ở cùng Giản Chiến Nam.


      khắc kia, liền ý thức được rằng ra hề có vĩ đại như vậy. muốn ở bên cạnh , muốn cưới , cho dù chăng nữa, chỉ cần có thể ở chung chỗ, chỉ cần nguyện ý, người .


      Đúng vậy. Tiêu Hữu nguyện ý, nguyện ý gả cho Lăng Việt Nhiên, cũng nguyện ý thử . phải riêng vì nguyện vọng của mẹ mà còn chính là người quan trọng nhất cõi đời này của , là người thân duy nhất còn sót lại nhân thế. Còn Giản Chiến Nam… còn là sinh mạng của nữa rồi.


      Tiêu Hữu cùng Lăng Việt Nhiên tay trong tay chọn nhẫn kết hôn, chọn mua những vật dụng liên quan đến hôn lễ, bố trí tân phòng. Đôi mắt tối tăm giờ đây lại lần nữa tràn ngập ánh mặt trời. Lúc đáp ưng lời cầu hôn của Lăng Việt Nhiên, Tiêu Hữu liền nguyện lòng cùng bên nhau suốt cuộc đời, dù cho hoạn nạn, ốm đau, cũng cùng nhau vượt qua. Rồi còn có những đứa con mũm mĩm đáng nữa, gia đình ấm áp, hai người nắm tay nhau nhìn con của mình trưởng thành, giống như bản nhạc sâu vào lòng người, hạnh phúc.


      Cầm Tử biết muốn kết hôn liền khiếp sợ giống như thấy được người sao Hỏa. la hét khắp nơi. Làm sao có thể? Mặc dù biết Lăng Việt Nhiên cùng Tiêu Hữu có quan hệ máu mủ, nhưng mà vẫn nghĩ tới chuyện Tiêu Hữu nguyện ý gả cho . Cầm Tử “Tiêu Hữu! Đó phải là tình , đó là vì cậu sợ độc, sợ tịch mịch, muốn có được thứ gì đó giúp cậu vượt qua khó khăn, nhưng cậu phải trả cái giá quá đắt. Tiêu Hữu, cậu muốn suy nghĩ hơn chút sao? Cậu mới… mới 18 tuổi nha…”


      Lúc ba mẹ qua đời, dì của Tiêu Hữu trở lại. Dự định là đưa về quê dì ở nhưng muốn rời , muốn ở lại chỗ này, như vậy giống như gần ba mẹ hơn chút. Có lẽ Cầm Tử rất đúng, Lăng Việt Nhiên chính là người quan trọng nhất trong cõi đời Tiêu Hữu. Đúng vậy, sợ mất người thân lần nữa, nhưng mà vẫn còn nhiều thứ xen lẫn, chẳng hạn như tâm nguyện của mẹ, còn có tình cảm của Lăng Việt Nhiên.


      Tô Thuộc Cẩn vẫn có xuất , hình như là có vụ án gì đó rất lớn, đến thành phố khác trợ giúp. Đáp án muốn có cũng chưa trả lời cho , có lẽ còn cần rồi, lên tất cả, phải sao?


      “Mạc Mạc, em muốn hôn lễ như thế nào?” Lăng Việt Nhiên bên cạnh Tiêu Hữu, nhìn vẫn ngẩn người nhìn bộ váy cưới lộng lẫy. Biết lại vào cõi thần tiên rồi nên đưa tay vuốt vuốt hai gò má mềm mại của , vẻ mặt cưng chiều. nở nụ cười hạnh phúc, rù rì còn đủ kiên nhẫn để nhìn Mạc Mạc khoác người bộ váy cưới kia”


      “Nhất định… rất bất ngờ. Đến lúc đó cậu cũng đừng có kích động mà nổi hoặc chảy cả nước miếng nha”


      “Nha đầu tự sướng. là người có tiền đồ hay sao?”


      Hai người cùng nở nụ cười.


      Mẹ! Ba! Hai người có nhìn thấy Mạc Mạc ? Mạc Mạc hạnh phúc, cũng khiến cho cậu hạnh phúc. Mẹ! Ba! Mạc Mạc muốn gặp hai người, hai người có muốn gặp con ? Sau tiếng cười là những bi thương lẫn chua xót trong lòng .


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      Lễ kết hôn đều do Tiêu Hữu cùng Lăng Việt Nhiên cùng nhau chuẩn bị. muốn tự tay mình trang trí ngôi nhà, gia đình ấm áp. Thế nhưng hôm nay phải ra ngoài mình bởi vì Lăng Việt Nhiên vội đến công ty giải quyết số chuyện. đành phải tự mình đến siêu thị tỉ mỉ chọn lựa chiếc đồng hồ đeo tay định làm quà kết hôn tặng cho Lăng Việt Nhiên.


      Từ siêu thị ra, Tiêu Hữu cảm thấy hơi nóng, chóp mũi cũng xuất mồ hôi. muốn đón taxi để về nhà sớm chút, nhưng là bàn tay vươn ra đón xe lại bị người khác nắm lấy.


      Tiêu Hữu giật mình quay đầu lại, lại thấy Giản Chiến Nam đứng ở bên cạnh , bàn tay của bao bọc lấy tay . Gương mặt trầm, con ngươi lạnh lùng, thấy chút tâm tình bên trong. đợi mở miệng chuyện, lôi vào xe của mình.


      bước rất gấp gáp, bước chân trầm ổn có lực. muốn theo , bước chân có hơi lảo đảo, có chút nhếch nhác “Giản Chiến Nam, mau buông tay…” Cổ tay của bị kéo đến đau nhức.


      Giản Chiến Nam lời, chẳng qua là vẫn nắm chặt tay của . tới trước xe của mình, mở cửa đem quăng vào bên trong rồi sau đó tự mình cũng lên xe, gương mặt lạnh lùng ra lệnh cho tài xế “Lái xe!”


      Tiêu Hữu tức giận nhìn Giản Chiến Nam, lạnh giọng giễu cợt “Giản chủ tịch lúc nào đổi nghề rồi? Chủ tịch muốn lam lại làm thổ phỉ. Dừng xe! Tôi muốn xuống xe…”


      Tài xế có lệnh của làm sao dám dừng xe, ngược lại còn lái nhanh hơn.


      Giản Chiến Nam chút dịu dàng giựt lấy chiếc đồng hồ Tiêu Hữu mới mua. Chiếc hộp gói tinh xảo, giá trị xa xỉ. nhếch môi, lãnh mị cười tiếng “Mua cho ?”


      “Chuyện của tôi” Tiêu Hữu đưa tay giựt lại nhưng Giản Chiên Nam nhanh chóng tránh ra. mở cửa sổ ra, chút do dự đem chiếc đồng hồ đeo tay Tiêu Hữu tỉ mỉ chọn lựa cho Lăng Việt Nhien ném ra ngoài.


      …!” Tiêu Hữu nổi đóa, giận quá hoá cười “Giản Chiến Nam! Tôi biết bản chất khốn kiếp của làm sao lại luyện được đến trình độ này” Giáo dục của Tiêu Hữu phải tốn hơn 18 năm nuôi fay5 bị ném ra sau đầu khi gặp phải Giản Chiến Nam.


      Giản Chiến Nam kéo Tiêu Hữu ôm vào trong ngực “Em phải thương tên khốn kiếp này sao?”


      Tiêu Hữu giãy giụa, chút nghĩ ngợi khẽ có! hề có! Giản Chiến Nam, quá tự cao tự đại rồi. Tôi người khác, sớm trở thành quá khứ rồi… Ưm…” Môi Tiêu Hữu bị Giản Chiến Nam hung hăng gặm lấy, thân thể bị dày xé, bị giam cầm ghế xe hơi. Lời còn dư lại cũng bị nuốt hết khi đưa lưỡi mình vào trong miệng .


      Nụ hôn của bá đạo cường thế, thậm chí mang theo tức giận. Những ngày qua, nhất cử nhất động của đều bị nắm trong lòng bàn tay. Nghĩ tới cảnh cùng người đàn ông kia tay trong tay sắm đồ cho hôn lễ, bộ dạng thân mật đó khiến cho lòng bị ai nắm chặt. hung hăng hôn người trong ngực, môi của , hương vị của , tưởng niệm.


      Tiêu Hữu ngậm chặt môi lại bị cạy ra dễ dàng, lưỡi của kịp chờ đợi chui vào bên trong. liếm láp miệng của , mỗi chỗ mềm mại đều bị nếm qua. cường thế, bá đạo khiến cho vô lực chống đỡ. Tiêu Hữu cắn đầu lưỡi của , thế nhưng ngăn cản được hôn mình mà còn ngược lại khiến nổi điên lên mạnh mẽ chiếm lấy miệng , tất cả đều là mùi vị của .


      Mặt của bắt đầu nóng lên, lòng của cách nào ngăn cản được nụ hôn của , cách nào chạy trốn bàn tay to lớn của . Giản Chiến Nam! Tại sao vẫn cứ muốn hành hạ như vậy? Nếu thương tại sao dứt khoát buông tay, để yên cho ?


      Giản Chiến Nam để ý tới giãy giụa của Tiêu Hữu, phản kháng của nhanh chóng bị khống chế. Cho đến khi hôn đến vị mằn mặn của nước mắt mới luyến tiếc buông lỏng ra. Nhìn nước mắt dàn dụa, tâm đột nhiên cứng lại. ôm lấy chặt, môi mỏng nhàng hôn lên vệt nước mắt mặt “Bảo bối Mạc Mạc, trở lại bên cạnh , được ?”

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      truyện hay quá!!! cám ơn nàng nhiều <3

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 41:
      ‘Bảo bối Mạc Mạc, quay trở lại bên , được …’

      Tiêu Hữu biết đó phải là câu hỏi mà là ra lệnh. Cường thế, bá đạo, thể phản bác. ra lệnh cho trở lại bên cạnh , cho là cái thế giới này tất cả mọi người đều phải vây quanh như quy luật.


      nghĩ mình có thể đùa với dễ dàng như vậy sao? cần , liền xoay người . Khi phát người mình vứt bỏ muốn kết hôn, lại tham muốn giữ lấy bên cạnh mình. Cho dù cần người khác cũng thể có cho nên mới phải day dưa dứt như vậy.


      Tiêu Hữu có bảo buông ra cũng vô dụng. hiểu , có ai hiểu nhiều bằng . Nếu hôm nay cho đáp án, đoán chừng mình đừng mong có thể rời . Tiêu Hữu muốn cùng cứ dây dưa như vậy nữa, nghĩ thế, nhìn “Giản Chiến Nam, tôi có thể đáp ứng …”


      Con ngươi Giản Chiến Nam thoáng qua cái gì, tròng mắt đen nhìn thẳng vào Tiêu Hữu. muốn chơi cái gì? vẫn là người rất hiểu bé này.


      Tiêu Hữu tiếp tục “Chẳng qua là tôi có điều kiện. Trước tiên hãy dừng xe, tôi muốn chúng ta chuyện cho ràng” Mà phải bị áp chế như vậy, hoàn toàn có chút khí thế, giống như dê con đợi làm thịt.


      Giản Chiến Nam rất phối hợp buông lỏng ra. ra cần đáp án của , chỉ là nhìn thấy phản ứng như thế, có chút tò mò, cũng nổi lên chút hứng thú muốn cùng chơi. Ra lệnh tiếng, tài xế dừng xe. Tiêu Hữu mở cửa xuống xe, Giản Chiến Nam cũng theo ra ngoài.


      Hai người đứng lối bộ, xung quanh có rất nhiều người nhìn thoáng qua nhưng mà hai người bọn họ vẫn đứng bất động như thời gian ngừng trôi. Tiêu Hữu nhìn đôi mắt đen của Giản Chiến Nam, từng câu từng chữ “Giản Chiến Nam! muốn tôi trở lại bên cạnh sao?”


      Giản Chiến Nam cười lạnh tiếng, đưa tay nâng bàn tay thon dài của Tiêu Hữu lên, nhìn chiếc nhẫn ngón tay , ánh sáng lấp lánh của viên kim cương chói mắt, đâm tới cõi lòng . Tròng mắt đen lóe lên ánh sáng bén nhọn, cái tay khác chạm vào chiếc nhẫn muốn tháo nó ra. Tiêu Hữu gấp gáp ngăn cản, lại hất tay ra, tay nắm chiếc nhẫn ra nhưng mặt lại là nụ cười vô hại “Mạc Mạc! nên hoài nghi . Điều kiện của em là cái gì?”


      Tiêu Hữu giận đến nỗi khuôn mặt nhắn trắng bệch, tay còn bị nắm chặt. hung hăng rút tay mình từ lòng bàn tay ra, ngước đầu nhìn gương mặt tuấn của cười “Biết ? Tôi từng thề rằng cho dù có quỳ xuống cầu xin tôi cũng bao giờ tha thứ cho . Thế nhưng, nếu có thành ý, tôi có thể làm trái với lời thề. Bây giờ quỳ xuống cầu xin, tôi quay trở lại bên cạnh


      Tài xế uống nước bên trong xe, nghe được lời của Tiêu Hữu, miệng đầy nước phun thẳng ra ngoài. nhìn chằm chằm Tiêu Hữu khó hiểu, người này là tình nhân của Giản chủ tịch sao? Đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy có người dám vô lễ với Giản Chiến Nam như vậy. bé này mặc dù cười, nhưng trong đôi mắt đẹp lại ánh lên thù hận, ngoài ra còn là . Tài xế lắc đầu cái, tình khó hiểu…


      “Mạc Mạc! phát ra em càng ngày càng thú vị” Sắc mặt Giản Chiến Nam thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng lại lộ ra nụ cười bí . tay ôm lấy Tiêu Hữu vào trong ngực, để cho thân thể mềm mại của dán sát vào bộ ngực săn chắc của . Đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn , thanh “Ngoan ngoãn nghe lời trở lại bên , cưng chiều. Nếu em cũng đừng có hối hận”. Lời uy hiếp cũng có thể cách dịu dàng như thế sao? Làm cho người ta sợ hãi, rồi lại bị dịu dàng đầu độc. Trừ Giản Chiến Nam ra, Tiêu Hữu cũng thể nghĩ rằng có người khác có thể làm được điều này.


      Tiêu Hữu cũng biết quỳ xuống cầu xin . con người cao ngạo như vậy, tự đại như vậy, cao cao tại thượng như vậy làm sao người con bé như mà quỳ xuống chứ. Phản ứng của như thế hoàn toàn cũng nằm trong dự liệu của , tất cả đều do cố ý làm khó . Tiêu Hữu cười lớn “Giản Chiến Nam! phải là tôi trở về bên cạnh mà là chịu nắm bắt cơ hội. Về sau, Giản chủ tịch hông nên xuất trước mặt của tôi nữa, tránh cho tôi ăn vô…”


      Con người Giản Chiến Nam trong nháy mắt lạnh như băng, tựa hồ rất tức giận, nhưng là sau khắc lại nhếch môi cười nhạt, rồi cuối cùng lại cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi của Tiêu Hữu cũng nhanh chóng dứt ra. híp mắt, có thâm ý khác “Mạc Mạc! Em quay trở lại…”. xong liền buông lỏng ra, xoay người, lên xe, rời nhanh như làn khói.


      Tài xế lái xe len lén liếc nhìn Giản Chiến Nam cái. Vốn cho là rất tức giận, mặt rất khó coi, nhưng ngờ lại thấy khoé môi Giản Chiến Nam khẽ giương lên, giống như cười, tựa như nghĩ đến người nào…


      Tiêu Hữu nhìn chiếc xe rời , thân thể từ từ ngồi chồm hổm mặt đất. Giao chiến cùng Giản Chiến Nam tiêu hao hết tất cả hơi sức của . Tại sao? Người mình thích nhất lại thương tổn đến mình. Giản Chiến Nam, làm sao chó thể đáng ghét như thế…? Chỉ là… cuối cùng cũng xua được rời rồi.


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      Tiêu Hữu đeo nhẫn, đó là lúc Lăng Việt Nhiên cầu hôn tự tay đeo lên. Lúc trở về, Lăng Việt Nhiên liếc mắt nhìn chút, có hỏi mà cũng muốn .


      Thời gian cũng ngày từng ngày trôi qua bình lặng, cuối cùng cũng đến ngày kết hôn của hai người. Cầm Tử xung phong trở thành phù dâu mà phù rễ là người bạn của Lăng Việt Nhiên. Người đến tham dự cũng nhiều, mấy chục người, nhưng mà Lăng Việt Nhiên mong muốn hôn lễ của mình cùng Tiêu Hữu được chứng giám nên dì ở nước ngoài cũng mua vé máy bay trở về.


      Hôm nay Tiêu Hữu là người xinh đẹp nhất, thân áo cưới trắng noãn giống như tiên tử trời bay xuống phàm trần, chút bụi bẩn, mặt luôn là những nụ cười sáng chói như sao.


      Hôn lễ được cử hành ở khách sạn nổi tiếng ở thành phố. Tiêu Hữu ở trong phòng trang điểm nghỉ ngơi chờ đợi thời khắc cùng nắm tay Lăng Việt Nhiên bước lên thảm đỏ, đối mặt với khách mời, hoàn thành nghi thức kết hôn. Cầm Tử vừa thấy cao hứng vừa cảm giác mất mác, rất mong người bạn tốt này của mình được gả cho ngườ xứng đáng nhưng nếu cảm thấy hạnh phúc khi có người bên cạnh thương cũng là chuyện tốt.


      Chẳng qua là chàng kia còn chưa biết chuyện Tiêu Hữu phải kết hôn, còn lãng vãng phá án ở thành phố khác. dễ dàng gì nếu cho biết, nếu biết nhất định bị phân tâm lại càng nguy hiểm. Sau khi trở lại, nhất định càng thương tâm hơn nữa, Cầm Tử than thở trong lòng. Dù sao chuyện như vậy cũng coi như là duyên phận cả thôi.


      Tiêu Hữu hôm nay rất xinh đẹp, trông giống như búp bê đắt tiền. có chút khẩn trương, lại cũng rất mong đợi. Hôm nay là ngày hạnh phúc của , bước ngoặc lớn nhất trong cuộc đời, về sau chính là người có chồng.


      Cầm Tử nhận thấy Tiêu Hữu khẩn trương, cười giỡn nó: “Ai nha… dâu của chúng ta kiềm chế nổi nữa rồi, vội vã muốn lấy chồng đây sao?”


      Tiêu Hữu đắc ý “Cái này gọi là cảm xúc hồi hộp đợi chú rễ tới rước, có hiểu hay ?”


      Cầm Tử lắc đầu, gương mặt u oán “ hiểu, ta đây còn là rất thuần khiết. có người , hai chưa có chồng. giống người khác nha, vội vã muốn gả mình ra ngoài, bỏ rơi mình đơn bơ vơ nơi nương tựa…”

      Tiêu Hữu chớp mắt mấy cái “Cầm Tử đại nhân, cậu yên tâm , mình chính là người rất trọng bạn khinh sắc. Nếu cậu tìm được bạn trai mình cũng rất bổn phận mà bao giờ làm kỳ đà cản mũi đâu” Đại đa số thời gian đều là ở trường học, chỉ có thể cùng Lăng Việt Nhiên gặp nhau vào ngày nghỉ mà thôi.


      “Oh! Cậu nham hiểm, có gan phá hư chuyện tốt của mình sao?” Mặt Cầm Tử tràn đầy vẻ bi tráng mà , vừa vừa cười, len lén liếc nhìn phản ứng của Tiêu Hữu “Tiêu Hữu… nếu tới tìm cậu, cậu có buông tay được ?”


      “Nhiều chuyện” Tiêu Hữu liếc Cầm Tử cái.


      cho mà biết này, sau khi kết hôn là phụ nữ rồi, cho nêm muốn phải ráng mà suy nghĩ cho kỹ càng trước khi mở miệng đó”


      Tiêu Hữu suy nghĩ chút, “Mình cứ cho là cuộc sống rất đáng sợ, nhưng ra dù cho có tốt chăng nữa vẫn phải sống, hơn nữa, mình còn muốn sống tốt, sống luôn cả phần của ba mẹ…” Tiêu Hữu vừa , hốc mắt cũng liền đỏ lên. hi vọng ba mẹ có thể nhìn thấy ngày lập gia đình, nhưng mà tất cả cũng bao giờ có thể thành thực .


      “A! Nhìn xem mình gây ra chuyện tốt gì này? Ngày hôm nay cho phép cậu khóc. Bác và trời biết cậu trở thành dâu xinh đẹp như thế này nhất định là rất cao hứng”


      Thời điểm hai người chuyện, cửa phòng nghỉ liền bị người khác đẩy ra cách mạnh bạo. Dì của Tiêu Hữu mang vẻ mặt hoang mang lẫn sợ hãi vào “Tiêu Hữu! xảy ra chuyện”


      Lòng Tiêu Hữu đột nhiên cứng lại “Xảy ra chuyện gì vậy dì?”


      “Việt Nhiên… Việt Nhiên bị cảnh sát bắt rồi!”


      Chiếc gương trong tay Tiêu Hữu bỗng nhiên rơi mặt đất, vỡ tan tành…

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 42:
      Tiêu Hữu nghe được lời của dì, tâm luống cuống xen lẫn rối loạn. Cầm Tử lại càng hoảng sợ, ngày vui mà làm sao lại xảy ra loại chuyện này chứ? Dì Tiêu Hữu dùng hết vốn liếng ngôn ngữ ra giải thích, cùng Cầm Tử liền hiểu, Lăng Việt Nhiên phai bị cảnh sát bắt mà do hai người đàn ông lạ mặt mang .


      Là bắt cóc sao? Tiêu Hữu bị cái ý niệm này làm cho hết hồn, trong lòng cũng bị sợ hãi lấp đầy,thân ảnh hốt hoảng hướng cửa phóng . đưa tay mở cửa, vội vội vàng vàng thế nào mà cả người lại đâm vào lồng ngực cứng rắn.


      Lòng như lửa đốt bị ngăn lại đường , rất là phiền não, ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng nảy lại mang theo căm tức nhìn về người trước của. Ánh mắt chạm phải đôi mắt đen lạnh lùng, Tiêu Hữu kinh hãi lui về sau hai bước. Giản Chiến Nam? làm sao lại đến đây? Rốt cuộc muốn làm cái gì? Câu xảy ra chuyện có phải liên quan tới ? Bước chân lui về phía sau lại chuyển thành tới, đưa tay kéo lấy Giản Chiến Nam “Cậu tôi có phải do cho người ta mang hay ? muốn làm cái gì?”


      Sắc mặt bình tĩnh, con ngươi tĩnh mịch nhìn đến đáy. nắm lấy bàn tay bé lạnh buốt kia, nhìn gương mặt được trang điểm tinh xảo, áo cưới màu trắng, giống như tiên tử xinh đẹp trời, lại giống như tinh linh quấy nhiễu tâm tính người khác.


      Áo cưới trắng noãn tỳ vết, nhưng mà ở trong mắt của cũng chỉ là đoàn hỏa khiến tức giận. tại sao có thể vì người đàn ông khác mà mặc vào chiếc áo cưới này? Vẻ đẹp của , ánh mắt kinh hoảng sợ hãi như thế của , nhưng cũng là vì người khác.


      Tâm tình của , rất tệ, nhưng chỉ là thản nhiên “Lo lắng cho như vậy sao?”


      Mạc Tử Di nhìn Tiêu Hữu cùng Giản Chiến Nam, nghe giọng điệu của cháu mình, tựa hồ cùng người trước mắt có ân oán, bà tỉnh táo “Bất kể cậu là người nào, nếu như người là do cậu mang , tôi hi vọng cậu đem người thả về. Có chuyện gì ràng, nếu chúng tôi chỉ có thể báo cảnh sát xử lý”


      Cầm Tử tức giận nhìn Giản Chiến Nam. Người đàn ông này tại sao lại có thể như vậy? Bởi vì Tiêu Hữu có dáng dấp giống như người cũ liền trăm phương ngày kế nghĩ cách tiếp cận ấy, lừa gạt tình cảm của ấy, sau đó quay đầu về bên cạnh người cũ, hôm nay thế nhưng lại muốn làm cái gì nữa? Nghĩ vậy, Cầm Tử tức giận hô “Ngài sao cứ muốn phá hỏng cuộc sống của Tiêu Hữu như vậy? Ngài tổn thương ấy còn chưa đủ sao?”


      “Báo cảnh sát? Cứ tự nhiên” Giản Chiến Nam lạnh lùng “Mạc Mạc! Em có biết tội trạng trùng hôn phán án tù bao lâu ? Có khi là phải hai năm trở lên… Nếu như em muốn ta ở trong tù đợi mấy năm có thể báo cảnh sát”


      Lòng Tiêu Hữu đột nhiên trầm xuống, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trong mắt cũng có mờ mịt cùng tức giận. gắt gao nhìn chằm chằm Giản Chiến Nam “… có ý gì? Ai trùng hôn?”


      “Muốn biết?” Giản Chiến Nam dịu dàng, mỉm cười vô hại, bàn tay to lớn bao quanh bàn tay bé lạnh buốt của Tiêu Hữu lôi ra ngoài. Mạc Tử Di cùng Cầm Tử ngăn lại đường “Ngài muốn mang Mạc Mạc đâu?”


      Giản Chiến Nam liếc mắt nhìn Mạc Tử Di cùng Cầm Tử, lại trầm giọng với Tiêu Hữu “Em phải là rất lo lắng cho sao? đưa em gặp , muốn hay ?”


      Tiêu Hữu chần chờ, khẩn trương, lại sợ hãi. Mạc Tử Di dù sao cũng là người lớn tuổi, giống với Tiêu Hữu cùng Cầm Tử, hai người này sợ biết phải làm sao. Bà thấy Giản Chiến Nam cũng phải là nhân vật đơn giản, nhưng Tiêu Hữu tuyệt đối thể bị thương tổn. Giờ phút này muốn trước tiên phải bảo vệ cháu , kiên quyết “Mạc Mạc cùng ngài, chúng tôi báo cảnh sát xử lý, hi vọng ngài lập tức thả người”


      Giản Chiến Nam buông tay Tiêu Hữu ra, vô vị “Được thôi. Em theo cứ việc báo cảnh sát” Giản Chiến Nam xong, xoay người rời , bước chân vững vàng, ưu nhã, nhanh chậm, bóng lưng cao lớn rắn rỏi, lại làm người khác cảm giác bị áp bách.


      Tiêu Hữu nhìn bóng lưng của Giản Chiến Nam, nghĩ tới lời mới rồi của , theo bước chân rời của dần dần cách xa , lòng Tiêu Hữu cũng từng bước lọt vào khoảng sợ hãi, hốt hoảng. thể, thể hại Lăng Việt Nhiên được. Đây tất cả đều là nhắm vào . Thế lực cùng năng lực của Giản Chiến Nam, đều hiểu. Câu vất vả mới từ trong bóng ma quá khứ ra ngoài ánh sáng, nếu như lần này lại xảy ra chuyện, nhất định phụ lòng của mẹ “Tôi với !” Tiêu Hữu dùng hết hơi sức kêu, tâm lại cực kỳ đau.


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      Tiêu Hữu cuối cùng cũng cùng với Giản Chiến Nam, hôn lễ cứ như vậy bị chấm dứt. Vốn là mong đợi, vui sướng, cũng hóa thành bọt nước, cục diện rối rắm chỉ có thể để lại cho Mạc Tử Di cùng Cầm Tử tới lo liệu.


      Dọc theo đường , ai cũng có mở miệng chuyện. Tiêu Hữu theo Giản Chiến Nam tới khu nhà cao cấp. Lúc vào thang máy, những người khác thỉnh thoảng lại nhìn cùng Giản Chiến Nam, người tuấn lạnh lùng, người áo cưới mỹ lệ với gương mặt mang nét sợ hãi kinh hoảng, làn da trắng bệch lẫn nhợt nhạt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cặp đôi này?


      Thang máy chạy đến tầng thứ 18 dừng lại, Giản Chiến Nam lôi kéo tay Tiêu Hữu ra khỏi thang máy. Đứng trước cửa căn nhà đầu tiên, móc chìa khóa ra mở cửa vào, giờ khắc này, lại có chút sợ, bước chân chần chờ. quay đầu lại nhìn , đôi lông mày tuấn có chút vui nhíu chặt lại, dùng lực trong tay lôi vào, đóng cửa.


      Tiêu Hữu vô tâm quan sát căn nhà, chẳng qua là vội vàng tìm kiếm thân ảnh Lăng Việt Nhiên, cho đến khi Giản Chiến Nam kéo lên lầu, mới nhìn thấy Lăng Việt Nhiên. ngồi ghế sa lon rất thống khổ, đất mảnh hỗn độn, khay trà rơi xuống đất, trái cây lăn đầy khắp nơi. Chỗ khác ghế sa lon, ngồi co rúc, chính là Giản Thần Hi, trong ngực của còn có đứa bé rất mang theo ánh mắt bất an cùng sợ hãi nhìn bọn họ. Nhìn thấy Giản Chiến Nam, đứa bé run rẩy kêu lên tiếng “Bác hai”


      Bác hai?


      Con của Giản Thần Hi sao?


      Đầu óc Tiêu Hữu mảnh hỗn loạn “Việt Nhiên…!”. giọng kêu, muốn bước đến bên cạnh nhưng lúc này Lăng Việt Nhiên lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy thống khổ nhìn thẳng vào mắt , cặp mắt đầy tia máu, hồng hồng mảnh, tất cả đều là thống khổ cùng mê mang.


      chưa từng thấy qua hình ảnh của như vậy bao giờ. Trong ấn tượng, Lăng Việt Nhiên tựa hồ có cảm xúc mừng rỡ, cũng có sầu lo, luôn là dịu dàng như ngọc, chưa bao giờ biết luống cuống. Lúc này, làm sao? “Cậu! Cậu làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?”


      “Mẹ! Ba quan tâm chúng ta là bởi vì cái này sao?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 43:
      Lăng Việt Nhiên chưa từng kết hôn thế nhưng bản đăng kí kết hôn kia quá ràng, dấu vân tay đó là của , nét chữ cũng là của , tất cả thông tin đều cực kỳ chính xác. Thậm chí còn có đứa trẻ năm tuổi chưa từng gặp qua, là con của và Giản Thần Hi, là kết quả của đêm sai lầm hôm đó.

      hận Giản Thần Hi, ngay cả đứa vô tội kia giờ phút này trong mắt cũng khiến quan tâm, hề có chút vui sướng nào của người làm cha. Chỉ là sỉ nhục, là phẫn nộ. tức giận đứng dậy đến bên cạnh Tiêu Hữu nắm lấy bàn tay , nghiêm mặt lạnh lùng với Giản Thần Hi.

      “Cái việc kết hôn này sao lại có chỉ có mình các người biết? Tôi đồng ý, muốn tố cáo lên đưa đơn lên tòa án , tôi hầu. Mạc Mạc! Chúng ta

      Lăng Việt Nhiên đành lòng nhìn mặt đứa trẻ, đúng là con của .

      “Lăng Việt Nhiên! và chứng cứ cũng chứng minh từng kết hôn. Tòa án, còn hơn ai hết. Chỉ là chờ đợi hai năm trong tù, có nghĩ đến Mạc Mạc hay ? vào tù vậy Mạc Mạc phải làm sao bây giờ? Còn có Ny Ny, con . phải là nên tận tâm trách nhiệm của người làm cha sao?”

      “Giản Chiến Nam! thiết kế ra nhiều chuyện như vậy lúc này có nghĩ tới Ny Ny và Mạc Mạc hay ? đưa tôi vào tù có nghĩ đến Ny Ny ? xác định đứa trẻ này là con của tôi sao?”

      Giản Chiến Nam có ý kiến, chỉ cười.

      “Tôi làm tất cả với mục đích gì chắc hẳn phải biết”

      Lăng Việt Nhiên tức giận nhìn hai em nhà họ Giản. Giản Chiến Nam buộc lựa chọn giữa việc ngồi tù hoặc sống cùng Giản Thần Hi, cho Ny Ny gia đình đầy đủ.

      Việc này thể thắng.

      Quan hệ hôn nhân quả thực có tồn tại, chữ viết cũng sai, còn có đấu vân tay của năm đó…

      Giấy tờ đăng kí kết hôn là tay làm cho. Năm đó cùng Giản Thần Hi muốn kết hôn, tất cả đều chuẩn bị tốt. Thế nhưng giữa chừng lại đổi ý, toàn bộ giấy tờ kết hôn đều ở trong tay Giản Thần Hi. còn cách nào khác. nghĩ tới lúc trước chỉ vì phút do dự lại tạo nên cục diện ngày hôm nay.

      Tất cả đều là lỗi của , biết phải lựa chọn tôn nghiêm của mình để bảo hộ Tiêu Hữu hay vẫn nên thỏa hiệp, lòng kiêu ngạo của cả đời mãnh liệt cũng muốn vào đó lần nữa. Ba năm tai ương trong tù, ra tù, sau ba năm dốc sức làm ăn như thế. thiếu chút nữa kiệt sức.

      Thỏa hiệp nhưng thực ra cam tâm, có quyền, ý nghĩ kịch liệt tranh đấu, gương mặt như ngọc lộ lên vẻ dữ tợn khác thường.

      “Giản Chiến Nam! Tôi tin các người tay che trời”

      “Cậu…”

      “Mạc Mạc, đừng sợ!”

      lại làm hại . rốt cuộc chọc phải dạng đàn ông gì đây? Giản Chiến Nam, lúc này thực cảm thấy rất đáng sợ.

      Lăng Việt Nhiên xong, kéo tay Tiêu Hữu ra phòng ngoài. Giản Thần Hi ôm con ngồi ở đó, trong mắt ngấn lệ nhòe , cắn môi gì cũng nhìn Lăng Việt Nhiên rời khỏi.

      Giản Chiến Nam càng ngăn cản, rất thản nhiên ngồi nhìn Tiêu Hữu và Lăng Việt Nhiên, thân áo cưới màu trắng trong mắt chướng mắt. Cơ thể dựa sô pha, nhả khói. Ngón tay thon dài đánh bật lửa châm thêm,ánh mắt cũng theo khói mờ .

      Ny Ny vẫn dám lời nào chi chớp mắt nhìn mẹ khóc, còn có sắc mặt trầm của bác. biết mọi người ở đây rốt cuộc là làm sao vậy? Nó hiểu vì cái gì lại gặp được người ba mà nó hằng mong ước, thế nhưng sao ba lại có thể hung ác như vậy chứ? Thậm chí cần nó cùng mẹ.

      Trong phòng nhất thời lâm vào cảnh tĩnh mịch. Lòng hoảng hốt, Giản Thần Hi nhìn Giản Chiến Nam run giọng :

      … Em…”

      Giản Chiến Nam nhìn Giản Thần Hi cái định gì đó lại có người đập cửa *thùng thùng*, còn cả tiếng chuông cửa. Giản Chiến Nam dập điếu thuốc, để ý. Giản Thần Hi lại chậm rì rì rời khỏi giường, bất mãn hướng phía dưới lầu xuống, ra mở cửa, thấy vẻ mặt Tiêu Hữu đầy nước mắt, trong mắt hoảng hốt lo sợ còn có oán giận.

      “Giản Chiến Nam! là tên hỗn đản, rốt cuộc muốn như thế nào đây?” Tiêu Hữu giống như nổi điên đánh vào ngực Giản Chiến Nam, hơn tự làm chính mình đau là bao, vẫn duy trì thống khổ hồi.

      Lăng Việt Nhiên bị cảnh sát bắt vừa lúc cả hai đặt chân ra khỏi toà nhà, bị bắt vì vi phạm chế độ vợ chồng. Tất cả đều do Giản Chiến Nam sắp xếp, phải sao? ta muốn hại cậu, đơn giản chỉ vì chịu nghe lời, cho nên muốn nghiêm khắc trừng trị những người ở bên cạnh , nhất định là rất quan tâm đến người đó. Thế nhưng Lăng Việt Nhiên thể lại ngồi tù, vừa từ trong bóng đen quá khứ đặt chân ra ngoài ánh sáng, thể tàn nhẫn như thế được. Giản Chiến Nam, con quỷ, phải là người.

      Giản Chiến Nam chết trụ cánh tay Tiêu Hữu, mặt đưa tiến lại gần nhìn .

      “Mạc Tiêu Hữu! Em tức giận cái gì?”

      Nước mắt của Tiêu Hữu từng giọt từng giọt lại rơi xuống mang theo hoảng sợ cùng lo lắng gắt gao nhìn , lòng thực đau đớn. Khóc!

      tại sao ại ngoan cố như vậy? buông tha cho tôi và cậu , thả cậu tôi ra … Tôi kết hôn nữa, cưới nữa, đừng để cậu tôi phải tù… Giản Thần Hi! Nếu cậu tôi vì sao lại muốn hại cậu ấy? Thương cậu tôi tại sao lại hại cậu ấy?… ra đây cho tôi… Vì sao lại làm thế?”

      gì cơ?” Tiếng Giản Thần Hi vang lên có phần kích động lẫn hoang mang. ta chạy từ tầng xuống, hốc mắt còn đỏ hồng do dự nhìn Tiêu Hữu, :

      “Nếu hai người kết hôn… tôi… tôi rời …”

      Tiêu Hữu khóc lại nở nụ cười lạnh. Bọn họ giả nhân giả nghĩa với đây sao? tức giận đẩy Giản Chiến Nam ra.

      “Giản Thần Hi! Tôi kinh thường . khiến cho cảnh sát bắt cậu tôi rồi còn ở đây gia bộ nhân từ tác thành cho chúng tôi sao?”

      Bị cảnh sát bắt ? trai làm như vậy sao? Giản Thần Hi sắc mặt trắng bệch nhìn Giản Chiến Nam bối rối.

      … Chuyện này là sao?’

      Lông mày Giản Chiến Nam nhăn lại. Tâm tình Tiêu Hữu kích động hận thể giết chết ta. Trong lòng Giản Chiến Nam phát cáu, kéo Tiêu Hữu vào trong phòng, để ý giãy dụa, bởi vì tức giận mà lồng ngực cơ hồ run lên bần bật. lãnh đạm cùng nghiêm mặt với Giản Thần Hi.

      đến sở cảnh sát cho tôi. ko đưa được cậu tôi trở về sau này đừng có mà cậu ấy”

      Bộ dạng Giản Thần Hi nhu nhược còn thấy đâu nữa, tay lung tung lau nước mắt mắt mặt, đặt Ny Ny xuống đất chạy ra ngoài.

      “Mẹ! Ny Ny cũng muốn

      Giản Thần Hi nhìn Tiêu Hữu nghẹn ngào khóc, lại quay sang nhìn Giản Chiến Nam chút, đưa tay ôm lấy con vào lòng mở cửa ra. Cánh cửa tiếng đóng sập lại, trong phòng chỉ còn hai người.

      cho phép em khóc” Nhìn Tiêu Hữu như vậy, Giản Chiến Nam biết phải làm gì nữa, chỉ là gắt gao ôm vào lòng muốn buông tay. Tiêu Hữu khóc hết khí lực, dùng chút sức mọn còn lại đẩy Giản Chiến Nam ra, tức giận hét lên:

      “Giản Chiến Nam! tưởng có tiền là có thể làm mọi thứ sao? Đùa bỡn tình cảm của người khác, lại đùa bỡn tính mạng của người khác. Tôi và bao giờ có thể ở chung chỗ…”

      Lời thể ở chung này có biết bao nhiêu là nghiêm trọng, khiến tâm tình Giản Chiến Nam kích động.

      được nữa” gầm .

      “Tôi muốn đó! Nếu cậu tôi phải ngồi tù, tôi kiện các người, tôi phải kiện các người. Giản Chiến Nam! Chỗ này kiện được tôi lên kiện”

      Giản Chiến Nam cúi xuống hung hăng mà hôn Tiêu Hữu, mặt vẫn còn vương nước mắt. Hai chân cố dùng sức đem thân thể dìu đến sô pha rộng, đẩy ngã lên .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :