1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Hồ Ly (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 35:
      Bất an chờ đợi, đèn phòng cấp cứu rốt cục cũng tắt. khắc cánh cửa kia mở ra, Tiêu Hữu mờ mịt tiến về phía trước hai bước, rồi lại lui về phía sau nhìn những vị bác sĩ lẫn hộ sĩ mặc áo trắng đeo khẩu trang bước ra. Tâm… bất an. Muốn chuyện, muốn hỏi chút tình hình của ba mẹ nhưng chữ cũng thốt ra được.


      “Chúng tôi cố hết sức, xin người nhà hãy nén bi thương”


      Vạn vật bất động, thế giới xung quanh Tiêu Hữu như đóng băng. Nỗi thống khổ này trong nháy mắt hung hăng bao phủ lấy . thân thể mười bảy tuổi, lòng chịu kích trí mạng.


      …!” tiếng kêu gào tê tâm liệt phế. Tiêu Hữu lảo đảo nghiêng ngã vọt vào bên trong. Tất cả đều là màu trắng phờ phạc, phòng cấp cứu tràn ngập mùi máu tanh. Hai thân thể nằm giường lạnh như băng, là người thân nhất của … ba và mẹ.


      Mới vừa nãy còn còn cười, mới vừa nãy còn giúp mẹ quấng khăn quàng cổ, giúp ba mặc áo khoác. Lời của mẹ dịu dàng vẫn còn vang vọng bên tai, tiếng cười sang sảng của ba va vởn trong khí, vẫn còn đây… chưa biến mất.


      Tại sao lại có thể như vậy, đột nhiên cứ như vậy. Bước chân run rẩy tiến về phía trước, dần dần như nổi điên lao đến giường lớn, đưa tay vén lên tấm vải trắng, vải trắng rơi xuống mặt đất để lộ ra gương mặt… ba! Ba!! ! nằm mơ, nằm mơ thôi.


      Tiêu Hữu hoảng sợ trợn to hai mắt, thân thể run rẩy, liên tiếp lui về phía sau, lại đụng phải chiếc giường. xoay người, thấy được cũng là lớp vải trắng, trong mắt sợ hãi, tay run rẩy vén lên. Là mẹ!


      Nhìn mẹ hai mắt nhắm chặt, Tiêu Hữu hoảng sợ kêu gào, gào thét, đôi tay chặt ôm lấy đầu, tiếng la khóc thê lương đến tê tâm liệt phế. Thế giới của đóng băng, cả thế giới như quay cuồng, tim như bị đao cắt… đau. Tại sao? Tại sao đem mang theo ba mẹ luôn ? Tối quá! Xung quanh tối.


      “Tiêu Hữu!” Cầm Tử nhìn cuồng loạn như mất lý trí. Cầm Tử muốn ôm nàng, sợ tự làm bản thân bị thương, tuy nhiên hoàn toàn cuồng loạn, hoàn toàn phát điên, đẩy người Cầm Tử ra, thiếu chút nữa ngã xuống.


      điên mất rồi, giờ khắc này điên mất rồi. muốn bất kỳ ai đến gần mình, tự với mình tất cả đều là giả, là dối trá cả thôi. nằm mơ. Lúc Tô Thuộc Cẩn muốn tiến lên ôm lấy Tiêu Hữu thân ảnh từ phía sau sải mấy bước vội vàng chạy đến ôm lấy Tiêu Hữu. Người đàn ông này phải là người ngày đó ở khách sạn nhìn thấy sao? Cái người khiến thất hồn lạc phách.


      Tiêu Hữu kêu gào, cả mặt đều là nước mắt. Đôi mắt đỏ hoét đầy tơ máu, đôi tay lung tung đánh lên người mình. Tại sao thấy cái cảm giác này lại chân như thế? Chân ? Nghĩa là hoàn toàn phải nằm mơ. Ba mẹ… vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, rời khỏi .


      Giản Chiến Nam giống như cây cột ôm lấy Tiêu Hữu, mặc cho đánh vẫn chịu buông tay. mặt bị móng tay của cào mấy đường, thậm chí Tiêu Hữu chút phát vài quả đấm lên mặt .


      Nhìn Tiêu Hữu thống khổ sắp điên lên, môi của bởi vì cắn mà bậc máu tươi. Ánh mắt của xốc xếch, đỏ loét, hỏng mất. Lòng Giản Chiến Nam cũng theo đó mà co rút đau đớn, đem Tiêu Hữu ôm chặt trong ngực, tức giận quát “Bác sĩ đâu rồi? Tất cả đều lăn tới đây cho ta”


      Bác sĩ cùng hộ sĩ sớm đứng ở cửa “Giản chủ tịch, ấy cần thuốc an thần, nếu … điên mất”


      Giản Chiếb Nam giận dữ hét lớn “Vậy còn mau làm , nhảm nhiều như vậy làm cái gì?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 36:
      Lúc Lăng Việt Nhiên nhận được tin tức chạy tới bệnh viện cũng chỉ có thể đối mặt với hai cỗ thi thể lạnh băng, là người thân duy nhất của – chị, là người kính nhất – rể. thể tin được tất cả đều là .


      Nắm bàn tay lạnh như băng của chị , khóc, cái loại đau đớn trong lòng này từ ngữ nào diễn tả nỗi, chẳng qua là cảm thấy đau. Thế nhưng dù sao cũng là người đàn ông, dù trời sập xuống cũng muốn chống đỡ. Có đau, có nước mắt, đều muốn nuốt ở trong bụng. Mạc Mạc! còn có Mạc Mạc phải chăm sóc.


      Tiêu Hữu từ lúc tỉnh lại cho đến khi an táng tro cốt của ba mẹ cũng có lại khóc lần, cũng câu. Cặp mắt kia tràn đầy bi thống, sợ hãi cùng mê mang. Thái độ của thông báo tin tức cho mọi người biết rằng, tuyệt vọng, cách nào có thể từ trong biến cố bình thản bước chân ra ngoài. Nếu tự mình tìm thấy lối ra chỉ có diệt vong, chết chóc, chìm vào u ám vĩnh viễn.


      Tất cả mọi người đều quan tâm đến , hi vọng có thẩn nhanh chóng bình phục, nhưng Tiêu Hữu vĩnh viễn bao giờ quên cảnh mẹ dùng thân thể che chắn cho , là mẹ dùng thân thể của mình để cứu


      Tiêu Hữu ở lại nhà mình, bất cứ nơi nào cũng . Lăng Việt Nhiên sợ thấy cảnh nhớ người nên khuyên đến nhà nhưng mực . phải về nhà mình, chờ ba mẹ trở lại, Lăng Việt Nhiên bất đắc dĩ phải chiều theo ý , dọn đồ đến đây chăm sóc cho Tiêu Hữu.


      Lăng Việt Nhiên mở cửa phòng, đưa tay mở ra ngọn đèn , nhìn thấy Tiêu Hữu ôm hình ba mẹ ngẩn người. tới, cẩn thận rút tấm hình trong tay . Tiêu Hữu chẳng qua chỉ là từ từ ngẩng đầu lên nhìn .


      “Mạc Mạc! Ra ngoài dạo , hôm nay… nắng gắt lắm, trời râm mát, cậu và cháu ra ngoài nhé?” Tiêu Hữu ghét ánh mặt trời, bởi vì ba mẹ gặp chuyện may trong cái ngày nắng rất tốt. Cho nên, Lăng Việt Nhiên nghĩ biện pháp đụng chạm đến đáy lòng tổn thương của , ra ngoài dạo cũng chọn ngày bầu trời đầy mây.


      Tiêu Hữu lắc đầu, muốn ra ngoài, sợ khi mình rời ba mẹ trở lại, bỏ qua họ. Lăng Việt Nhiên bất lực, phải làm thế nào mới khiến bước chân ra ngoài đây? đưa tay sờ sờ đầu của “Thế cậu ra ngoài mua thức ăn về nấu những món Mạc Mạc thích ăn nhất. Mạc Mạc ở nhà mình có được ?”


      Tiêu Hữu thẩn thờ gật đầu.


      Lăng Việt Nhiên bế ngang Tiêu Hữu vẫn ngồi dưới đất đặt ở giường của , giúp đắp chăn lên người “Ngủ chút , cậu trờ lại liền”


      Tiêu Hữu gật đầu, gì.


      Lúc Lăng Việt Nhiên xoay người tới trước cửa phòng ngủ, Tiêu Hữu lại đột nhiên lại mở miệng chuyện “Cậu… bỏ lại Mạc Mạc sao?”


      Lăng Việt Nhiên đau xót, xoay người nhìn “Cậu vĩnh viễn cũng bỏ lại Mạc Mạc đâu. Ngoan, ngủ lát, cậu nhanh chóng trở về”


      Tiêu Hữu thêm gì nữa, nhắm mắt lại ngủ. Lăng Việt Nhiên ra khỏi phòng ngủ, mặc áo khoác định ra ngoài, lại nghe được tiếng chuông cửa. mở cửa ra nhìn, ra là Tô Thuộc Cẩn.


      “Chào!” Lăng Việt Nhiên khách khí chào hỏi, mở rộng cửa để cho Tô Thuộc Cẩn vào. Thái độ của đối với Tô Thuộc Cẩn có chút ôn hoà. Tuy nhiên vẫn có chút cẩn trọng bới vì ý đồ của Tô Thuộc Cẩn rất ràng. là đàn ông làm sao tâm tư của Tô Thuộc Cẩn cơ chứ? Tất cả chỉ vì Mạc Mạc đáng thương của .


      Mấy ngày nay, Tiêu Hữu muốn gặp bất kỳ ai, rất chán ghét gặp người ngoài, trừ cùng Tô Thuộc Cẩn ra chỉ còn có Cầm Tử. Thậm chí Giản Chiến Nam tới, cũng bắt trở về, muốn nhìn đến . Cho nên, Lăng Việt Nhiên liền ngầm cho phép Tô Thuộc Cẩn lâu lâu lại đến thăm .


      “Tiêu Hữu có khỏe ?” Tô Thuộc Cẩn có chút lo lắng hỏi.


      “Vẫn còn bộ dáng kia. Tôi muốn ra ngoài mua chút đồ, Mạc Mạc liền làm phiền ngươi trông chừng chút. Buổi trưa cùng nhau ăn cơm” Lăng Việt Nhiên tiến ra ngoài đóng cửa lại. Tô Thuộc Cẩn bước vào phòng của Tiêu Hữu, trong phòng vẫn là dùng chiếc rèm dầy che lại ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ, chỉ có chút ánh sáng le lói từ chiếc đèn ngủ bên giường. Tiêu Hữu trợn tròn mắt nằm giường, vốn là con ngươi u buồn nhưng luôn có thần thái thế nhưng giờ bây toàn là tĩnh mịch, ánh đèn vàng le lói chiếu lên gương mặt càng phát ra thê lương và độc.


      tới, nỗ lực để cho chính mình giúp xua bi thương. vỗ tay cái, đối với Tiêu Hữu “Tiêu Hữu! hôm nay lại mới học được điệu nhảy rất buồn cười, nhảy cho em xem, được ?”


      Tô Thuộc Cẩn xong liền nhảy, lát lại làm mặt quỷ, lát lại cố ý vụng về ngã xuống, làm các loại động tác tức cười. Cứ thế cho đến khi thấy khóe môi Tiêu Hữu lên nụ cười nhợt nhạt như có như mới dừng lại, thở hổn hển ngồi bên giường cười hỏi “Em thích sao? Có muốn học ? dạy cho em. Sau này chúng ta có thể cùng nhau nhảy, bảo đảm thành đội nhảy tức cười nhất thành phố, chúng ta có thể diễn phim hài khiến người người đều cười đó…”


      Tiêu Hữu vẫn có lên tiếng, chẳng qua là nắm lấy tay Tô Thuộc Cẩn chặt. Bàn tay bé lạnh buốt mang theo bất an cùng sợ sệt, bàn tay ấm áp của Tô Thuộc Cẩn liền đáp tạy “Tốt lắm, đừng sợ. ở đây trông chừng em. Mệt ngủ giấc


      Tiêu Hữu nhắm hai mắt lại, trong chốc lát liền trầm trầm ngủ. Tô Thuộc Cẩn đau lòng nhìn , nhất định là ban đêm lại mất ngủ, nếu cứ tiếp tục như vậy thậ ổn. Sắp tới cũng khai giảng rồi, có biện pháp cho đến trường được.


      Chuông cửa phía ngoài vang lên, đoán chừng là Lăng Việt Nhiên có mang chìa khóa theo. Tô Thuộc Cẩn cẩn thận từng li từng tí rút tay mình ra khỏi tay Tiêu Hữu, rón rén ra khỏi phòng ngủ mở cửa. Lăng Việt Nhiên ôm rất nhiều thứ trong tay vào.


      “Mạc Mạc ngủ rồi sao?”


      “Ngủ thiếp rồi. Cứ như vậy tốt, tôi nghĩ ngươi nên mang ấy đến bác sĩ xem sao”


      “Ngươi ngồi , ta nấu cơm.” Lăng Việt Nhiên buông trong tay bịch đồ ăn ra, có chút yên lòng vẫn là đến phòng ngủ nhìn Tiêu Hữu chút. Mở cửa lại nhìn thấy , khỏi kinh hoảng “Mạc Mạc!”


      Tô Thuộc Cẩn ngẩn ra “Thế nào?” cũng theo Lăng Việt Nhiên vào phòng ngủ. Mới vừa rồi còn nằm ở giường, tại sao giờ lại thấy? Căn phòng lớn như vậy, cũng có chỗ nào để trốn, chỉ có thể xác định có ra khỏi phòng.


      Tô Thuộc Cẩn dù sao cũng là cảnh sát, đầu tiên liền xông tới chiếc tủ treo quần áo, kéo hộc tủ ra liền thấy được Tiêu Hữu co rúc ở bên trong “Tiêu Hữu!”


      Lòng Tô Thuộc Cẩn như bị dao đâm, đau đến muốn nứt ra. Tiêu Hữu giống như ánh mặt trời, ngây thơ thuần khiết, luôn cùng tiếc hơi cãi vả, giờ phút này biến thành người sợ ánh mặt trời, mất nụ cười ngây thơ vốn có. nàng thậm chí còn nguyện mở miệng chuyện, thậm chí tình nguyện ngồi trong tủ quần áo cũng chịu đối đầu với thế giới bên ngoài.


      túm lấy kéo ra ngoài, Tiêu Hữu lại chịu. Tô Thuộc Cẩn vừa đau, vừa vội kéo lấy cánh tay từ trong ngăn tủ lôi ra ngoài, giận dữ hét “Em muốn cứ như thế này mãi sao?”


      Lăng Việt Nhiên cau mày, đem Tiêu Hữu ôm trở về trong ngực mình, phẫn nộ quát “Tô Thuộc Cẩn! Ngươi làm gì đấy? Ngươi doạ Mạc Mạc đó!”


      “Ngươi tránh ra!” Tô Thuộc Cẩn đẩy Lăng Việt Nhiên ra, ôm lấy hông Tiêu Hữu đem mạnh mẽ dẫn tới bên cửa sổ, đưa tay hung hăng kéo rèm ra, trong phòng nhất thời ánh trưng.


      Tiêu Hữu phản xạ đưa tay che kín cặp mắt, thống khổ gào thét “! Đừng mà…”


      Tô Thuộc Cẩn nắm chặt bả vai “Mạc Tiêu Hữu! Em tính là con rùa rút đầu sao? Với cái bộ dạng này ba mẹ em trở lại sao? Mẹ em liều mình cứu em chính là muốn nhìn thấy bộ dáng này của em à? Mỗi người đều phải đối mặt với cái chết, còn xem em kìa, em ở đây là muốn cho ba mẹ em dưới mặt đất nhắm mắt yên đó biết ? Bọn họ chết rồi, Mạc Tiêu Hữu, em cũng muốn theo hay sao? Nếu như vậy chính là mẹ em hi sinh mạng mình cách vô dụng để cứu lấy em, mạng của mẹ em rốt cuộc có ý nghĩa gì nữa, hả?…”


      có! có!” Tiêu Hữu oa tiếng khóc lớn, nước mắt giống như đê vỡ cách nào ức chế cứ liên tục rơi xuống. nức nở gào thét “Ba mẹ có chết, bọn họ trở lại…”


      Đây là lần đầu tiên Tiêu Hữu khóc kể từ sau khi ở bệnh viện trở về, giống như con cún bị thương, độc, thống khổ nức nở. Tô Thuộc Cẩn đem Tiêu Hữu ôm vào trong ngực chặt, thanh khàn khàn bên tai “Bọn họ trời nhìn em, Tiêu Hữu, em phải sống tốt cho họ xem. Em phải sống cho mình mà em còn sống vì ba mẹ, em chính là sinh mạng cùng hy vọng của bọn họ. Tiêu Hữu, em phải cố gắng lên, biết ?”


      Tiêu Hữu nằm trong lòng Tô Thuộc Cẩn khóc thất thanh, nức nở, đứt quãng mà “Em muốn bọn họ, em muốn ba mẹ… Càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng đau lòng… Ba mẹ trở về nữa rồi, phải ?”


      “Tất cả rồi tốt lên thôi”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 37:
      Mấy tháng sau.


      Qua khai giảng tầm tháng, Tiêu Hữu mới trở lại trường học lần nữa. học, thay đổi tâm tình, thi tốt nghiệp trung học, thi tuyển sinh đại học, chờ đợi kết quả trúng tuyển. Trong mấy ngày này, Tiêu Hữu bình phục được phần nhưng đả kích trầm trọng đó để lại cho vết thương sâu hoắm trong lòng, thời gian tiêu tan bớt đau nhức nhưng vẫn còn lưu lại ưu thương.


      Mười bảy tuổi, mất người thân. Mười bảy tuổi, mất tình đầu đời. Mười bảy tuổi vốn là lứa tuổi tươi đẹp nhất của đời người, thế nhưng đối với Tiêu Hữu mà đây là khoảng thời gian u nhất, u ám đến nỗi thể nào nhìn thấy được ánh mặt trời, càng thể thấy được cầu vồng sau cơn mưa.


      Lúc sắp xếp lại di vật của ba mẹ, thấy được quyển nhật ký của mẹ. Bên trong là những dòng chữ viết xinh đẹp của mẹ, rất ràng, tỉ mỉ, cẩn thận ghi lại từng ly từng tý những thứ mà làm qua, còn có những thứ vô tình bỏ lỡ.


      Quyển nhật ký ghi chú lại từng giờ từng khắc lớn lên, cứ cách mỗi năm được dán tấm hình của vào trang. Từng chữ viết, từng chi tiết dù là nhất, Tiêu Hữu đều có thể nhận ra mẹ rất thương . Giữa những hàng chữ ghi lại những câu chuyện, cũng tràn ngập tình cảm của ba dành cho .


      Ba mẹ như vậy cho dù Tiêu Hữu… phải là người con mà hai người sinh ra. Mười bảy năm trước mẹ lâm bồn, đứa vừa sinh ra chết non, ba sợ mẹ đau đớn khổ sở cho nên thầm xin nuôi đứa bé vừa mới sanh bị bỏ lại, chính là , ba dối mẹ rằng đây là đứa mẹ khó nhọc hoài thai chín tháng mười ngày sinh hạ.


      ra mẹ sớm phát rằng phải là con do mẹ sinh ra, thế nhưng mẹ vẫn chút khinh thường hay ghét bỏ. Hai người thương như chính con ruột của mình, cố gắng đem bí mật này dấu sâu tận trong đáy lòng. Ba mẹ nhau, cũng đem tình đó chuyển sang cho .


      Ân oán nhiều năm trước của Giản Thần Hi cùng với cậu cũng được Tiêu Hữu biết qua cuốn nhật ký này. thể nghi ngờ chuyện Giản Thần Hi cậu say đắm, nhưng lại hề ấy. Giản Thần Hi uy hiếp cậu, nếu như cùng ấy kết hôn ấy liền kiện hãm hiếp mình. chung rốt cuộc chuyện gì xảy ra mẹ có viết, chẳng qua là có viết đến chuyện vì để cho cậu ngồi tù, hai người khuyên cưới Giản Thần Hi vì dù sao với gia thế của ta cũng có thể khiến ngồi tù cách dễ dàng.


      Thế nhưng lại tình nguyện ngồi tù cũng đáp ứng cưới Giản Thần Hi. câu khiến mẹ kinh hãi… người là Tiêu Hữu, muốn chờ Tiêu Hữu lớn lên, khiến Tiêu Hữu trở thành dâu của mình.


      Cậu muốn lấy .


      Lúc đọc những dòng này, hoàn toàn là kinh hãi. Đây cũng là lần đầu tiên mẹ đánh cậu, cậu là hỗn trướng. Thế nhưng khi đánh xong lại vô cùng hối hận.


      chàng trai nhập cư đến làng đại học có danh tiếng của nước, ưu tú như thế, tuấn lãng như thế, mà Giản Thần Hi là người em học khoá dưới, hỏi sao có quan hệ tình cảm.


      Cậu cuối cùng cũng tù, bởi vì cậu chấp nhận cưới Giản Thần Hi. Cậu có chút ngông nghênh, cũng là căm ghét Giản Thần Hi đến cực điểm, mà cũng bởi vì… trong tim cậu có tình . Bởi vì nên Lăng Việt Nhiên tình nguyện ngồi tù, tin tin tưởng mình được trong sạch trong ngày xa, nhưng nếu như cưới Giản Thần Hi đối với đây chính là vết nhơ cả đời.


      Giản Thần Hi là nhu nhược như vậy, làm sao tâm lại ác độc đến thế? Nếu cậu, muốn có cậu làm gì lại muốn phá hủy ? Chiếm được liền hủy diệt, tình như vậy có phải hay quá đáng sợ?


      Nhật ký vẫn viết đến lúc cậu trở lại, cùng Giản Chiến Nam nhau, đến chia tay, mẹ lo lắng cùng đau lòng. Mẹ hối hận vì có chăm sóc tốt cho cậu, để cho chịu nhìu khốn khổ khi ở trong tù. Cũng tự trách vì có chăm sóc tốt có đứa con duy nhất.


      Mẹ có viết chuyện cậu vẫn chờ Tiêu Hữu lớn lên… mặc dù chờ đợi đó có lẽ vĩnh viễn cũng có kết quả.


      Mẹ thở dài bất đắc dĩ, viết rằng mẹ hi vọng có thể đợi đến ngày thi lên đại học mang tất cả ra, cũng hi vọng cùng cậu có thể chuyển đổi quan hệ từ người thân sang thứ khác, có thể là nhau, vẫn hi vọng cùng cậu có thể ở chung chỗ, như vậy cùng cậu bao giờ bị bất kỳ ai thương tổn lần nữa.


      Bởi vì cậu rất cưng chiều , thương , bao giờ bỏ rơi , càng khiến bị tổn thương bởi vì mẹ đối với Giản Chiến Nam cùng với chuyện của rất sợ, sợ bị đả kích như vậy lần nữa.


      Đọc nhật ký của mẹ khiến tâm tình Tiêu Hữu rất phức tạp, có thống khổ, có ngọt ngào, cũng có nước mắt. Nhớ buổi chiều hoàng hôn đó, ôm cuốn nhật ký của mẹ ngồi bên cửa sổ khóc rống. Mà bây giờ mỗi lần đọc lại nó, vẫn như cũ nhịn được lại nấc lên. Nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến tim muốn phồng lên phát đau nhưng mà bọn họ mãi mãi cũng trở về được, chỉ có thể tưởng niệm, hoài niệm quá khứ…


      “Mạc Mạc!”


      Cậu trở lại. Gương mặt mỉm cười ưu nhã đến bên người . Khi thấy được nước mắt mặt lại nhìn đến cuốn nhật ký trong tay , đưa tay giúp đóng lại “Mạc Mạc, con thể sống mãi trong quá khứ. Ngoan nào, cho phép khóc” đưa bàn tay êm ái vì lau nước mắt mặt.


      Tiêu Hữu cố gắng mỉm cười “Cậu! Con thi rớt rồi sao?”


      Lăng Việt Nhiên giơ giơ phong thư thông báo trong tay “Mạc Mạc của chúng ta ưu tú như vậy làm sao thi rớt? Đại học XX. Để ăn mừng chuyện này, tối hôm nay chúng ta ra ngoài ăn. Mạc Mạc muốn ăn cái gì?”


      Tiêu Hữu có chút cao hưng khi nhìn thấy phong thư thông báo thi đậu, chẳng qua chỉ là nhìn Lăng Việt Nhiên, sau lát mới “Cậu! Con có thể gọi tên cậu ? Lăng Việt Nhiên? Việt Nhiên?”


      Lăng Việt Nhiên cười cười, đưa tay vuốt mặt Tiêu Hữu, thở dài “Sao thế? Tự nhiên lại muốn thay đổi cách xưng hô”


      Tiêu Hữu đưa tay ôm lấy Lăng Việt Nhiên, hai cánh tay ôm cổ “Cậu! Con muốn trước khi khai giảng, chúng ta cử hành hôn lễ có được ?”


      Lăng Việt Nhiên mặc dù cả cơ thể cứng ngắt nhưng vẫn đưa tay khe khẽ đẩy Tiêu Hữu ra, kéo ra chút khoảng cách giữa hai người, nhìn ánh mắt của , cuối cùng chỉ là cười. lấy tay véo lỗ mũi Tiêu Hữu “Mạc Mạc! Chúng ta phải rồi sao? Chờ con tốt nghiệp đại học rồi hãy bàn chuyện này lại. Nếu như lúc đó mà Mạc Mạc nhà ta chê cậu là lão già, còn muốn gả cho cậu khi đó cậu cao hứng cưới con làm dâu của cậu ngay. Nhưng bây giờ được, cậu muốn con hối hận, Mạc Mạc”


      Tiêu Hữu đẩy Lăng Việt Nhiên ra, đứng lên, từ cao nhìn xuống “Cậu! Con hiểu mọi chuyện. Cậu cảm thấy con cậu cho nên sợ rằng con hối hận khi cùng cậu kết hôn, sau đó rời khỏi cậu, có đúng hay ? Cậu sợ con hối hận, sợ tổn thương con, cũng sợ con rời khỏi cậu, bởi vì con cậu, đúng ?”


      ” Cậu! Con có cậu thế nào? Có cũng là tách ra. Con biết con còn có thể ai khác được hay , nhưng mà nếu như có ngày con người khác, còn có khả năng người, con hi vọng người đó là cậu, là Lăng Việt Nhiên. Con tuy còn , hiểu quá nhiều trong cuộc sống, nhưng mẹ cùng ba từng cho con biết hôn nhân phải chỉ dành riêng cho tình , mà còn phải có tình thân. Con muốn có cậu, con tham lam có cậu vì có lẽ tại chẳng qua đây là thân tình, nhưng mà con cố gắng, cố gắng , cố gắng cậu… Nếu như cậu cách nào tiếp nhận được lòng của con như vậy con nghe lời của cậu , đợi đến tốt nghiệp đại học. Có lẽ lúc đó con người khác, cùng kết hôn, cùng cho đến đầu bạc, cùng sống chết. Mà cậu… chỉ có thể là cậu của con. Con kết hôn là rất nghiêm túc… Cùng cậu kết hôn… là rất nghiêm túc…”


      “Mạc Mạc! Quyết định của cậu thay đổi” Lăng Việt Nhiên nắm chặt lòng bàn tay, từ từ xoay người nhìn đến mặt của Tiêu Hữu, cũng suy nghĩ đến chuyện tương lai thương người khác, cùng người đó kết hôn.


      Bây giờ Tiêu Hữu vừa mất ba mẹ, rất yếu đuối. coi như toàn bộ thế giới của mình. Muốn giữ chặt ở bên mình bây giờ là có thể, nhưng vẫn có quyền tìm tình của mình.


      Tiêu Hữu chỉ là muốn hoàn thành di nguyện của chỉ – Lăng Nguyệt Hồng, bởi vì trng quyển nhật ký Lăng Nguyệt Hồng có ghi nguyện vọng của mình rằng hi vọng có thể ở chung chỗ với . cần Tiêu Hữu đem mình làm vật để báo ân nuôi dưỡng, muốn học được cách , cho dù người phải là . muốn Tiêu Hữu học được cách đứng lên trong cuộc sống, học được kiên cường chứ phải chỉ vì thực di nguyện của mẹ, chỉ vì báo ơn nuôi dương, vì chuyện ngồi tù mà đau lòng, uất ức chính mình. Nếu như có thể, tình nguyện để cả đời cũng biết chuyện từng ngồi tù… muốn Tiêu Hữu biết chuyện lưng đeo lưng cái án cưỡng hiếp.


      xin lỗi, Mạc Mạc!


      phải muốn, mà là thể!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 38:
      Cầm Tử hí hửng vì ý nguyện cùng Tiêu Hữu xông xáo Bắc Kinh đại công cáo thành nên quyết định cùng hung hăng ăn mừng phen. Kêu cái đầu dê béo, hung hăng xâm lược bắt con dê béo này đưa ăn mừng.


      Dê béo giờ phút này dùng cái chân thon dài đạp thắng, ưu nhã đánh tay lái, chuyên chú lái xe, đảm nhiệm chức vụ tài xế của Tiêu Hữu cùng Cầm Tử chính là vị cảnh sát công dân của chúng ta – Tô Thuộc Cẩn.


      Vất vả cả tuần mới có được ngày nghỉ phép thế nhưng lại bị thợ săn săn trúng rồi, mà là cam tâm tình nguyện nhảy vào cái bẫy sập thú của hai thợ săn này mớ chết chứ. gương mặt tuấn lãng còn mang theo mỉm cười có vẻ như tâm tình tệ cho lắm.


      Ba người đến quán cay Tứ Xuyên. Tiêu Hữu thích ăn cay, Cầm Tử cũng cùng ruột với bạn mình, thể cho nên Tô Thuộc Cẩn chỉ có thể liều mình theo ý chỉ của hai nàng này. Đường đường là đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất làm sao có thể để cho vài hột tiêu bé hù chạy chứ, chẳng phải đây là chuyện cười cho thiên hạ hay sao? Vốn là gọi cả Lăng Việt Nhiên cùng , đáng tiếc có công chuyện cần giải quyết gấp nên thể tới. Thế cho nên Tiêu Hữu đành phải mình.


      Quán món cay Tứ Xuyên rất đông khách, nhân viên phục vụ bận túi bụi. Ba người tìm chiếc bàn trong góc ngồi xuống, cầm thực đơn gọi món, vừa vừa cười rất vui vẻ. Thời gian trôi qua mau, món ăn được dọn lên. Ba người cạn chén vì tương lai tốt đẹp của hai thiếu nữ vừa đậu đại học. Mặc dù trong lòng Tiêu Hữu có chuyện nhưng cũng rất nhanh vui sướng theo Cầm Tử. Ai cũng muốn mình vui vẻ cần gì phải chấp nhất trong thống khổ cùng phiền não?

      Ba người chuyện trời dưới đất chút kiêng kỵ. Tiêu Hữu ăn cơm rất nghiêm túc, rất an tĩnh, cho dù là cay cũng chỉ là khẽ xuất mồ hôi, chóp mũi cùng gương mặt ửng hồng.


      Cầm Tử như vậy, vừa ăn, vừa la hét, vừa thè lưỡi thở ra hít vào, vừa lấy tay quạt lấy quạt để, hoàn toàn giống người ăn cơm. Tô Thuộc Cẩn khỏi lắc đầu “Cầm Tử! Chú ý hình tượng thục nữ chút được ? Ăn có bữa cơm mà cứ vò đầu bứt tai như khỉ vậy. Tên nào thèm nhào vào chứ?”


      Cầm Tử thèm để ý, thấy Tiêu Hữu hé miệng cười trộm, lúc này mới phản ứng lại. Chiếc đũa để xuống bàn cái cộc, giương mắt nhìn Tô Thuộc Cẩn “Được! dám ta là khỉ. mới là khỉ đó! Cả nhà đều là khỉ!”


      Tiêu Hữu cuối cùng vẫn nhịn được bèn bật cười, nét mặt tươi cười như hoa làm cho người ta si mê. Tô Thuộc Cẩn cũng khách khí chút nào cười lớn theo. Cầm Tử an vị tại chỗ của mình. cùng Tô Thuộc Cẩn chẳng phải là em họ hay sao? Bảo người ta là khỉ chẳng khác nào cũng chỉa súng vào mặt mình. Ngu hết chỗ .


      Tô Thuộc Cẩn đột nhiên ho khan tiếng. Tiêu Hữu cùng Cầm Tử cũng ngưng cười nhìn Thuộc Cẩn, làm sao vậy?” Cười lạc giọng rồi hả?


      “Hừ! Làm nhiều chuyện xấu quá đó, cười chết luôn ” Cầm Tử nhếch môi.


      Nhìn mặt Tô Thuộc Cẩn có vẻ thống khổ, tay còn chỉ chỉ vào miệng, lại bấm bấm lấy cổ họng, nhìn lại chút con cá trong chén , hỏng bét, Cầm Tử hô lên tiếng “Bị mắc xương cá?”


      Tô Thuộc Cẩn thống khổ gật đầu.


      Tiêu Hữu cùng Cầm Tử nhất thời luống cuống tay chân.


      Cầm Tử vội vàng “Em… em… em giúp dùng tay lấy nó ra…”


      Tiêu Hữu lại được, được… Trước tiên uống thử miếng nước xem sao…”


      “Nghe uống dấm rất có hiệu quả” Cầm Tử đưa tay cầm chai dấm hướng về phía miệng của Tô Thuộc Cẩn rót vào.


      “Thêm thử chút tiêu , lấy độc trị độc” Tiêu Hữu quáng đến nỗi xằng bậy. Chợt khựng lại nhớ tới điều, vội vàng “Tát !”


      Cầm Tử vội gật đầu “Đúng! Đúng! Tát !”. Mới vừa xong, tay lại bị Tô Thuộc Cẩn hung hăng nắm lại. Cầm Tử sửng sốt chút, quay đầu lại nhìn , chỉ thấy giống như ngã mặt đất hôn mê bất tỉnh…


      Thuộc Cẩn!” Tiêu Hữu hô lên tiếng, cả người cũng ngồi chồm hổm xuống lay Tô Thuộc Cẩn. Ăn cơm mà cũng có thể xảy ra án mạng sao? Tiêu Hữu bị hù doạ muốn khóc, bên lay người bên thúc giục Cầm Tử gọi điện thoại kêu xe cấp cứu.


      Cầm Tử hoàn hồn, liếc nhìn Tiêu Hữu sơ đến xanh mét mặt mày, lại nhìn qua chút Tô Thuộc Cẩn nằm dài bàn, lớn tiếng “Bây giờ gọi xe cứu thương hình như hơi trễ. Đúng rồi! Tiêu Hữu! trước nên hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo mau lên…”


      “Hả? Hô hấp nhân tạo? Mình… mình chưa nghe đến chuyện bị mắc xương cá mà phải hô hấp nhân tạo bao giờ” Tiêu Hữu gấp đến mức nóng nảy nhưng vẫn hồ đồ.


      “Vậy phải làm sao bây giờ? Mình thể thấy chết mà cứu” Cầm Tử vào lúc này ngược lại trầm ổn hơn nhiều “Chúng ta bây giờ nhất định phải làm cái gì đó. Tiêu Hữu… toàn bộ dựa vào cậu”


      “Mình?” Tiêu Hữu hai mắt rưng rưng, hết nhìn Cầm Tử lại quay về phía Tô Thuộc Cẩn.


      “Đúng vậy! Chẳng lẽ cậu muốn mình cùng trai hôn nhau sao? đây chính là loạn luân nha, rất biến thái đó, nghĩ tới là thấy ghê tởm rồi. Tiêu Hữu, cậu nhanh lên chút, nếu chẫm trễ mất mạng đó, mình gọi 120″ ( Phi Phi: 120 giống như 115 của Việt Nam đó )


      Cứu người quan trọng hơn. Tiêu Hữu cũng muốn suy nghĩ nhiều, nhắm mắt lại, quyết tâm, hít hơi sâu, đôi môi mềm mại cũng đưa tới, giọt nước mắt to rơi vào hốc mắt của Tô Thuộc Cẩn.


      lúc môi Tiêu Hữu chuẩn bị rơi vào môi Tô Thuộc Cẩn, mở bừng mắt ra. giọt nước mắt nóng rực chạm vào tim . nên khiến lo lắng, khổ sở như vậy.


      mở ra tròng mắt đen cùng Tiêu Hữu nhìn nhau “Tiêu Hữu, nghĩ tới em lại quan tâm như vậy nha. Đừng khóc, đừng khóc, sao cả”


      Tiêu Hữu ngây ngốc ôm lấy Tô Thuộc Cẩn nghẹn ngào có sao, có sao… Thuộc Cẩn, có sao…”


      Tô Thuộc Cẩn đưa tay ôm lấy Tiêu Hữu. Tâm vì nước mắt của mà rối loạn, mà đau, mà cũng rất ấm áp…


      Cầm Tử nhìn Tiêu Hữu ôm mình khóc nức nở, đứng ở nơi đó dám tiếp lời. Trò đùa này hơi bị quá lố rồi. tranh thủ lúc ai chú ý liền thụt lùi dần ra khỏi căn phòng thuê dùng bữa. Bởi vì cẩn thận sợ bị Tiêu Hữu phát nên Cầm Tử cứ như tên trộm lui dần về phía sau giả vờ như mình biết gì cả.


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      Tô Thuộc Cẩn, tên khốn kiếp này. Hết trò rồi hay sao mà còn bày trò doạ người như vậy biết. chút cũng vui, dễ chơi. Tiêu Hữu rất tức giận, cực kỳ tức giận. Hậu quả khiến giận rất nghiêm trọng. Tô Thuộc Cẩn quả bị đá cho cước.


      Tiêu Hữu cầm túi xách của mình xoay người rời . Tô Thuộc Cẩn hoảng hốt đuổi theo “Tiêu Hữu! Tiêu Hữu! Giận sao?”


      Tiêu Hữu thèm để ý tới , vẫn chạy ra ngoài, Tô Thuộc Cẩn vẫn đuổi theo. Lúc này trời bắt đấu tối, vội vàng kéo tay lại “Tiêu Hữu! xin lỗi. Đừng giận được ? sai rồi. nên đùa em như vậy”. Nhìn có vẻ nguôi ngoai chút ít, Tô Thuộc Cẩn lại “Chỉ là… nhìn thấy em vì là lo lắng như vậy ta, rất cao hứng”


      Tiêu Hữu bớt tức chút lại nhanh chóng vọt lên. cau mày, tức giận … Em muốn nhìn thấy nữa. . Biến mất trước mắt em. Mau lên”


      Tô Thuộc Cẩn vẫn chịu buông tay, vẻ mặt nghiêm túc, hơi chút đau lòng “Được rồi, Tiêu Hữu, đừng nóng giận nữa. chỉ muốn đùa với em chút mà thôi. thề là có mắc xương, lúc đó biết phải làm sao để nuốt nó xuống. Bây giờ cuống họng vẫn còn cảm thấy đau nhức nè…”


      Tiêu Hữu liếc mắt nhìn , thèm lời nào cũng để ý đến , nhưng mà vẫn nhịn được bèn hỏi “Muốn đến bệnh viện kiểm tra chút ?”


      cần, cần. Em có tức giận nữa là tốt rồi. đưa em về nhà”. Nghe được Tiêu Hữu như vậy, Tô Thuộc Cẩn ngay lập tức mỉm cười, vẻ mặt rực rỡ như ánh mặt trời.


      “Cầm Tử đâu?” Nha đầu này, mới vừa rồi còn phối hợp diễn trò rất nhiệt tình mà. Thấy khóc thương tâm như vậy biết an ủi còn dụ dỗ hô hấp nhân tạo nữa.


      “Để gọi cho nó xem sao” Tô Thuộc Cẩn xong liền bấm số Cầm Tử nhưng có bắt máy. nhận điện thoại đành còn bày đặt nhắn tin tơi về trước, ra là trốn rồi.


      Tiêu Hữu cũng còn khó chịu trong người, mặc kệ cho Tô Thuộc Cẩn đưa về nhà. Dọc theo đường chỉ nhăn nhó, lời. Tô Thuộc Cẩn tủm tỉm cười đưa vào tận khu nhà. Nhìn lưng là biết vẫn còn rất tức giận.


      Tới khi Tiêu Hữu tới cầu thang, lúc đặt chân vào Tô Thuộc Cẩn kéo lấy cổ tay . Tiêu Hữu theo bản năng chống cự thế nhưng lại nắm rất chặt “Tiêu Hữu, có mấy lời muốn với em. sợ nếu mình phải hối hận…”


      Thuộc Cẩn, khuya lắm rồi, mau về để trễ” Tiêu Hữu vội vàng cắt đứt lời của Tô Thuộc Cẩn lời . theo bản năng có thể biết lời muốn ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ lúc này.


      Mấy ngày nay, trừ cậu Lăng Việt Nhiên và Cầm Tử chỉ có mỗi Tô Thuộc Cẩn ở bên cạnh bầu bạn cùng , chăm sóc , mang từ trong bóng tối đưa ra ngoài ánh sáng mặt trời. giống như người trai của , mà cũng là người bạn tốt nhất. hy vọng mối quan hệ này phải thay đổi cho dù vì bất kỳ nguyên nhân nào…


      Tô Thuộc Cẩn cho phép Tiêu Hữu lùi bước, đôi tay nắm chặt bả vai , tròng mắt đen sáng như sao nhìn Tiêu Hữu rất nghiêm túc “Tiêu Hữu! Để cho chăm sóc em cả đời được ? muốn cùng em ở chung chỗ, cùng nhau nắm tay bước qua cuộc sống sau này, Tiêu Hữu…”


      Tiêu Hữu ngây người. muốn chăm sóc cả đời… Chăm sóc cả đời, đối với chính là thổ lộ chuyện tình nam nữ. Dưới ánh trăng, đôi mắt của Tô Thuộc Cẩn sáng như sao, sáng đến chói mắt. Lòng Tiêu Hữu sau chút luống cuống cũng dần bình tĩnh trở lại “ Thuộc Cẩn…”


      Tô Thuộc Cẩn có chút khẩn trương, lại cố gắng trấn định bản thân. Lấy uy nghiêm của cảnh sát uy nghiêm ra mà đối mặt với chuyện này. Mặt nghiêm túc che giấu khẩn trương lẫn bất an của mình “ cần em phải trả lời bây giờ. Như vậy , cho em hai ngày, suy nghĩ kỹ rồi trả lời , được ?”. đợi Tiêu Hữu đáp lời, Tô Thuộc Cẩn thẳng “Vào nhà , ngủ ngon”


      Tiêu Hữu nhìn thân ảnh rời của Tô Thuộc Cẩn, thoáng chút cảm giác sững sờ biến mất, xoay người lên lầu. Mọi chuyện đều quá đột ngột, nhưng mà vẫnbiết đáp án của mình là cái gì, chẳng qua ra khỏi miệng được…

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 39:
      Hai ngày sau.


      Ăn sáng xong, Tiêu Hữu cũng thay quần áo xong, cái áo thun trắng bó sát người, chiếc quần jean ngắn dí dỏm đáng , mà cũng do đôi chân trắng trẻo thon dài lại mang theo vẻ hấp dẫn.


      “Cậu ơi! Con ra ngoài có việc, trưa nay có thể về nhà đâu”


      mặt dịu dàng của Lăng Việt Nhiên thoáng qua nét gì đó, con ngươi đen nhánh có chút suy tư nhìn Tiêu Hữu “ đâu vậy? Cần cậu đưa ?”

      “À! Con tìm họ Cầm Tử có chút việc. Để con tự xe buýt là được rồi” Tiêu Hữu mang giầy, khẽ cười cười nhìn “Tạm biệt cậu”


      Lăng Việt Nhiên nhìn thân ảnh rới của Tiêu Hữu, tờ báo trong tay bị bóp đến muốn rách ra. Vẻ mặt bình tĩnh nhưng ra bên trong lòng lại như sóng cuộn. Trong đầu đều là lời của hai người mà vô tình nghe được trong buôi tối hai ngày trước.


      Đúng vậy. Lúc Tô Thuộc Cẩn thổ lộ tình cảm với Tiêu Hữu, đều nghe được. Lúc đó mang rác xuống nhà đổ nghe được. Hôm nay chính là ngày cho Tô Thuộc Cẩn đáp án. Cứ nghĩ tới là tâm của khỏi khó chịu.


      Tô Thuộc Cẩn là bạn trai của Tiêu Hữu sao?


      chỉ có thể làm cậu của cả đời sao?


      Tâm, kịch liệt đau, lại tìm được biện pháp.

      Lăng Việt Nhiên đặt tờ báo trong tay lại bàn, thân thể có chút vô lực dựa vào ghế, tay vuốt vuốt trán, khổ não. Mạc Mạc! Cậu nên làm cái gì bây giờ?


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      Tiêu Hữu tới quán cà phê chờ Tô Thuộc Cẩn. Vốn là hẹn lúc 10 giờ nhưng có gọi điện thoại báo đến muộn vì gặp chút công chuyện. cũng đành phải bảo sao và trong lúc chờ đợi nhấm nháp chút cà phê sáng hưởng thụ khí an tĩnh.


      Nhìn qua cửa sổ bằng thủy tinh, người ngươi tới tới lui lui rất tấp nập. Đột nhiên cảm khái, con người khi còn sống rất bận rộn, thậm chí có chút mất hồn vì cuộc sống mưu sinh. Cho đến khi nhìn thấy chiếc bóng đen che khuất ánh sáng, mới hồi phục tinh thần.


      Tiêu Hữu quay đầu nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện với mình, người quen thuộc đến nỗi có thể khiến cho lòng của phát đau. Khuôn mặt tuấn mỹ, thân hình cao lớn. Dáng dấp luôn rất muốn gặp, rồi lại muốn thấy chút nào. Mà người này lại phải người chờ đợi. Thế giới như vậy ư? Gặp nhau có lẽ là tình cờ, cũng có lẽ là tất nhiên…


      Giản Chiến Nam, thời điểm nhớ tới ba chữ này khiến cho bi thương. Hôm nay ngồi trước mặt , lại giống như nhiều năm nhìn thấy, rồi lại giống như mới vừa gặp hôm qua thôi, cùng nhau cười vui, cùng nhau tay trong tay dạo lối bộ, thân mật những lời tâm tình.


      Trong ấn tượng, ngày ba mẹ gặp chuyện may, ở trong bệnh viện phát điên lên nhưng lại được ôm vào ngực chặt. Sau đó cũng có đến thăm nhưng khi đó tâm tình của yên, nếu nhìn thấy tâm tình càng thêm rối bời. Có lần thiếu chút nữa từ cầu thang lăn xuống dưới, dọa sợ Giản Chiến Nam, cho đến sau này cũng chưa từng gặp qua .


      Khi đó yếu ớt như vậy, thống khổ như vậy, cần bờ vai rộng rãi để dựa vào, cần lồng ngực ấm áp để sưởi ấm. Tiêu Hữu sợ, sợ lúc mình yếu ớt nhất khiến Giản Chiến Nam lại lần nữa xông vào lòng của , sâu hơn, càng cách nào loại bỏ nó ra. Cho nên, hề muốn nhìn thấy , hay cách khác chính là dám.


      Cho tới hôm nay, nếu như xuất ở trước mắt cho là bọn họ mãi mãi gặp lại nhau lần nào nữa. Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, trải qua những cam xúc rối loạn trong lòng nhanh chóng biến mất, chỉ còn trong lòng nỗi chua xót và nản lòng. Cà phê trong tay vẫn như cũ bốc lên những vòng khói trắng xoá, bàn tay run run của khiến nó sóng sánh như muốn tràn ra ngoài, hệt như tâm của giờ phút này, khó để trấn định bản thân.


      mình?” Con ngươi của tĩnh mịch nhìn , giọng điệu quen thuộc, giống ngày hôm qua bọn họ mới vừa gặp nhau, có trở ngại, có cách xa, có lạnh nhạt, cũng có tổn thương cùng thống khổ. Có lẽ có, nhưng có nghĩa là cũng có.


      Tâm cách nào bình tĩnh nhưng là hôm nay cũng học được vẻ lạnh lùng cùng thản nhiên của chờ người, làm phiền Giản chủ tịch đổi chỗ”


      Giản Chiến Nam môi mỏng lộ ra nụ cười bí , lạnh lùng “Chờ ai? Chờ lâu như vậy à? nghĩ tới rồi”


      Tiêu Hữu vui, trợn mắt nhìn Giản Chiến Nam cái. muốn mở miệng lại nhận được tin nhắn, là của Tô Thuộc Cẩn: Tiêu Hữu! có nhiệm vụ. Xin lỗi, hôm nào bồi tội cho em nhé!


      Chỉ mấy chữ đơn giản vẫn có thể nhân thấy Tô Thuộc Cẩn rất vội. Giản Chiến Nam làm sao biết Tô Thuộc Cẩn tới, làm sao biết chờ ai?


      Tiêu Hữu liền gửi lại cho Tô Thuộc Cẩn tin nhắn: Ok! nhớ cẩn thận.


      Tô Thuộc Cẩn thể đến đây, Tiêu Hữu cũng cần thiết ngồi ở đây nữa. đứng dậy lại bị thân ảnh cao lớn của Giản Chiến Nam chặn lại. ngẩng đầu mang theo ánh mắt tức giận đối mặt với . Ánh mắt của đầy vẻ bá đạo, giống như luôn có thể nhìn thấu cõi lòng . Tiêu Hữu có chút hốt hoảng, muốn vòng qua người . Ai ngờ thắt lưng chợt thấy căng thẳng, bị ôm chặt lấy. hoàn toàn bị ôm vào trong ngực.


      Lồng ngực quen thuộc, từng rất tham luyến nó nhưng hôm nay rốt cuộc cũng còn cảm giác nó thuộc về . Thế nhưng Tiêu Hữu nhịn được vẫn đỏ mặt, may mắn là tiệm cà phê lúc này người đông lắm. Cho dù như thế vẫn đưa tới chút ít ánh mắt chú ý. thấp giọng “Giản Chiến Nam, mau buông tay…”


      “Bảo bối Mạc Mạc, em gầy” Giản Chiến Nam ôm Tiêu Hữu chặt. gầy, quá mức gầy, tâm dâng lên từng trận đau. nhìn thấy tức giận, cái tay lại nâng lên, nhàng vuốt ve gương mặt , chứa chan vô vàn thương có chịu ăn cơm đúng ?”


      “Giản Chiến Nam…!” Tiêu Hữu tức giận, nhìn thấy trong mắt nan giải? Hay thương ? Là thương hại? Hay là tình ? ! ! lắc đầu. đối với vô tình như vậy, lãnh khốc như vậy. Ánh mắt đó nhất định là ảo giác.


      rốt cuộc là làm gì? Thương hại ư? Đồng tình với hoàn cảnh của sao? Bất kể là cái gì, cũng đều cần. Tiêu Hữu đưa tay đẩy ra, giãy giụa hòng thoát khỏi lồng ngực của . Hốc mắt nóng lên, đỏ lên, lại đau. cười lạnh, thanh có chút khàn khàn “Cám ơn Giản chu tịch quan tâm, tôi rất khỏe. Tuy nhiên nếu như ngài đừng đến làm phiền tôi nữa tôi tốt hơn nữa”


      “Chiến Nam… … Các người…” thanh lắp bắp lẫn ủy khuất vang lên, thanh này nỗi đau của Tiêu Hữu, là Giang Nhã, Giang Nhã. Là người phụ nữ mà Giản Chiến Nam và cũng là vết sẹo trong lòng Tiêu Hữu. Lại thêm lần bị vạch ra, đau, lại lan tràn toàn thân.


      Hôm nay là ngày gì mà cả ba nhân vật chính trong câu chuyện này lại tụ hội tại đây rồi?


      Giản Chiến Nam nhìn thấy Giang Nh, thế nhưng cũng chút áy náy cùng bất an, mà là thản nhiên đối mặt với ấy. Chẳng qua là khuôn mặt tuấn mỹ kia xuất thêm chút bí hiểm cùng lạnh lùng.


      nhàng buông lỏng Tiêu Hữu ra, cũng lấy sức lui lại đằng sau mấy bước. Đương lúc muốn rời khỏi nơi này lại bị bắt được tay. Được thôi! Tiêu Hữu nghĩ thầm, tôi ở đây xem hát tuồng. Nghĩ thế cũng thèm giãy dụa nữa.


      Giang Nhã nhìn Giản Chiếm Nam nắm lấy tay Tiêu Hữu, gương mặt xinh đẹp đều là chán ghét, trong mắt là thống khổ, nước mắt cũng từng giọt rơi xuống “ biết Chiến Nam thương , tại sao còn cứ bám lấy ấy? Côbiết gặp nhau cũng là vì tôi, tại sao còn quấn lấy ấy? là thế thân, chỉ là thế thân của tôi mà thôi…”


      “Đủ rồi, Nhã Nhã!” Giản Chiến Nam cau mày, lạnh lùng quát tiếng. Con ngươi trở nên lạnh lùng. có lời muốn với Tiêu Hữu, nhưng bàn tay vốn dĩ rất am áp thế mà giờ đây lại trở nên lạnh như băng.


      “Mạc Mạc!” Thanh dịu dàng như gió xuân tháng ba, nhu nhu, ấm áp, thấm vào lòng người vang lên đằng sau. Tiêu Hữu nhìn qua bả vai Giản Chiến Nam thấy được thân ảnh của Lăng Việt Nhiên, khí chất cao ngất, bước chân ưu nhã. Cậu… làm sao lại tới nơi này?


      Lăng Việt Nhiên tới, đối với Tiêu Hữu giương nụ cười ấm áp. coi thường cảnh Giản Chiến Nam dắt tay , với , chỉ là nhàng nắm lấy tay còn lại của Tiêu Hữu, trước sau đều là vẻ cưng chiều, khẽ mỉm cười “Chờ lâu ?” xong, mới ngẩng đầu nhìn Giản Chiến Nam “Giản chủ tịch, kịch này cũng vui”. Vừa cũng vừa nhìn về phía Giang Nhã, vẫn là ôn tồn nho nhã cười “Vị này là?”


      Giang Nhã đưa tay kéo Giản Chiến Nam về phía mình, nghi ngờ nhìn Lăng Việt Nhiên. biết, Lăng Việt Nhiên chính là cậu của Tiêu Hữu, nhưng mà thái độ của trông giống như là người . lên tiếng giới thiệu “Tôi là vợ chưa cưới của Chiến Nam”


      Giản Chiến Nam từ chối cho ý kiến, có phủ nhận cũng có thừa nhận, chẳng qua là vẫn ung dung chú ý đến biểu tình của Tiêu Hữu, còn có hình ảnh Lăng Việt Nhiên nắm chặt tay của , chói mắt.


      Tiêu Hữu vẫn giãy giụa, muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay của Giản Chiến Nam. Thời điểm nghe Giang Nhã mình là vợ chưa cưới của , động tác của cũng ngừng lại, tâm cũng theo đó mà phát đau, loại khổ sở từ dưới đáy lòng từ từ tràn ngập toàn thân. Trong đầu tự chủ được cứ quanh quẩn lời từng ‘ bởi vì Mạc Tiêu Hữu trong tương lai chính là vợ của , là dâu của , kẻ nào dám hôn em?’


      Vợ. dâu.


      phải , là Giang Nhã.


      Lòng Tiêu Hữu giống như bị roi quất vào. Vết thương mới cùng vết thương cũ thi nhau đau. Bả vai bị Lăng Việt Nhiên nhàng ôm, ngực của cậu luôn là mềm mại, giống với Giản Chiến Nam, bá đạo cường ngạnh. chỉ muốn rời , lại nghe được Lăng Việt Nhiên gằn từng chữ “Giản chủ tịch! Ngài cứ lôi kéo vợ sắp cưới của tôi hình như được hợp lý cho lắm”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :