1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Hồ Ly (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 30
      Những người trẻ tuổi ở chung chỗ tránh được cảnh làm ầm làm ĩ. Tiêu Hữu bị nháo bắt uống ít, có say, chỉ là khuôn mặt nhắn nhiễm hồng hồng. Vốn là cặp mắt u buồn cũng nỗi lên gợn sóng, lại giống như được che chắn bởi tầng sương mù, nhìn thấu, chạm được, rồi lại khiến cho người khác tò mò muốn tìm hiểu nó.



      Tô Thuộc Cẩn cứ như vậy bị Tiêu Hữu hấp dẫn. cũng chỉ là sành sõi việc đời nữ sinh trung học, cùng Cầm Tử là đứa hai trẻ con, mà luôn bao giờ co hứng thú với những nữ sinh thanh thanh thuần thuần này, thích nữ nhân thành thục, quyến rũ. Thế nhưng Tiêu Hữu đối với đột nhiên hấp dẫn lớn. Có lẽ là bởi vì tình cảnh lần đầu tiên gặp nhau có chút đặc thù, đối với có chút dục vọng muốn tìm hiểu. Tầm mắt nhịn được cứ nhìn Tiêu Hữu mấy lần. Lúc cười rất xinh đẹp, kèm theo trong con ngươi nhàn nhạt đau thương, có loại u buồn tuyệt mỹ đến kỳ lạ.


      Những người khác ngược lại có chú ý tới Tô Thuộc Cẩn vẫn chú ý nhìn vào vị trí đến mấy lần, chỉ là từ vừa mới bắt đầu liền cho là Tiêu Hữu cùng Tô Thuộc Cẩn có gian tình. Thế như Cầm Tử lại luôn để ý tới. Cái tên họ mắt cao hơn đầu này của , rất ít khi chú ý tới con chứ đừng chi là nhìn Tiêu Hữu lâu đến như vậy, chẳng lẽ trúng tiếng sét ái tình với Tiêu Hữu rồi?


      Lúc Tiêu Hữu ăn cái gì đều rất chăm chú, ăn cơm chính là ăn cơm, nghiêm túc giống như học sinh chú tâm vào học bài. Bộ dạng kia làm cho người khác nhìn thấy liền trong lòng rất thoải mái, nhìn ăn uống, bản thân cũng thấy ngon miệng. Tô Thuộc Cẩn cố gắng nhịn cười, lẳng lặng cúi đầu ăn cơm.


      Ăn xong bữa cơm là tám giờ tối. Những người này chơi ngày cũng biết mệt mỏi, lại muốn chơi tới cùng. Kế hoạch rốt cuộc cũng thay đổi, cứ la hét đòi ca hát ở KTV. Tiêu Hữu bảo mình phải về nhà, Cầm Tử trực tiếp móc chìa khóa xe từ trong túi áo em trai kín đáo đưa cho Tô Thuộc Cẩn “ họ! phụ trách đưa Tiêu Hữu vầ nhà an toàn cho em”


      cần làm phiền họ cậu đâu, mọi người cứ chơi tiếp , em đón xe buýt về là được rồi” Tiêu Hữu đúng ra là muốn ở cùng chổ với Tô Thuộc Cẩn. phải là bởi vì khi dễ , mà chỉ là thích thích phiền toái đến người khác, huống chi là người chỉ mới gặp qua hai lần.


      Cầm Tử đẩy vai Tiêu Hữu, gương mặt tỏ vẻ tán thành, “Được lắm, bạn học Mạc Tiêu Hữu, nghe lời mình . Trễ như thế này rồi mà mình cậu trở về mọi người cũng yên tâm. Với lại đừng có cùng với mình mà tỏ ra khách khí”


      chị em của Cầm Tử cũng cùng nhau phụ họa bảo Tô Thuộc Cẩn đưa về, mà ta cũng mỉm cười, “Vì nương mà phục vụ là vinh hạnh của tại hạ, đừng tới chuyện phiền toái với khách khí ở đây, thôi”


      Từ chối tới từ chối lui nữa có vẻ mình làm giá, Tiêu Hữu chỉ đành phải lời hẹn gặp lại với mọi người sau đó cùng Tô Thuộc Cẩn ra ngoài. Lúc xoay người hướng thang máy tới lại thấy trước mặt mấy bước, người nam nhân thân ảnh cao lớn, mạnh mẽ, rắn rõi. đứng nghiêng gương mặt, tay nắm điện thoại, tay cầm điếu thuốc. hành lang trãi thảm đỏ vừa chuyện điện thoại vừa hút thuốc lá, gương mặt thâm trầm, ưu nhã đầy quen thuộc.


      Tiên Hữu bước chân nhịn được liền dừng chút, ngay sau đó dường như cất bước nhanh hơn trước. Ngay khi tới thang máy giữa , đột nhiên xoay người lại, tầm mắt ngay lập tức dán người .


      Tâm đột nhiên căng thẳng, bước chân cũng dừng lại, cõi lòng lại đau nhói. Ánh mắt kia còn là cửa sổ long lanh khiến cho động lòng nữa, nó thuộc về người khác… mà cũng khác… chỉ mỗi là tự đa tình mà thôi. Tiêu Hữu vẫn có cách nào quên được , có cách nào nhìn đến mà tâm động, tim đập.


      Tô Thuộc Cẩn cũng dừng lại sau lưng Tiêu Hữu, liếc mắt nhìn gương mặt có chút tái nhợt của , ngay sau đó lướt mắt đến thân ảnh Giản Chiến Nam cái, hỏi “Người quen?”


      Tiêu Hữu há miệng định chuyện, lại thấy thân ảnh người con kiều diễm bước ra từ cánh cửa, ấy đưa lưng về phía , trực tiếp khoác lên cánh tay Giản Chiến Nam cánh tay, cái miệng nhắn xinh xinh thầm oán vì sao lại chuyện điện thoại lâu như vậy.


      Hình ảnh Giản Chiến Nam cùng Giang Nhã thân mật trước mặt khiến tâm Tiêu Hữu đau đớn. cứ thê cho rằng mấy ngày nay trôi qua bình lặng , có thể thản nhiên đối mặt khi gặp lại. Nhưng ngờ tới, ngay lúc này đây còn khó đối mặt hơn trước kia.


      Giản Chiến Nam là vế sẹo nơi đáy lòng , mà Giang Nhã thể nghi ngờ chính là bằng chứng để vạch trần vết sẹo kia, nó nhắc nhở rằng… chỉ là thế thân của người con khác, là bóng dáng ngày xưa của Giang Nhã. người đàn ông trao trái tim cho kẻ khác. Những điều này chính là tàn khốc của thực tế, giống như từng cây kim bén nhọn đâm vào cõi lòng Tiêu Hữu.


      muốn , muốn rời khỏi nơi này nhưng thân thể dường như bị rút hết sức lực, chân giống như đổ chì, cách nào hoạt động được, cả người nhịn được lạnh lẽo khẽ run rẩy. từng mỗi lần la hét ở trong lòng, hi vọng ai đó tới đây mang rời khỏi chốn thị phi này.


      lúc Tiêu Hữu nghĩ rằng ai giúp đỡ mình, tim đau đến sắp hít thở thông, đột nhiên đôi tay mạnh mẽ vòng chắc bả vai , giống như chênh vênh mặt hồ chợ bấu víu được khối bè gỗ.


      Tô Thuộc Cẩn nhàng mỉm cười, “Nếu biết, chúng ta có thể chứ?”


      Tiêu Hữu cứng còng quay đầu lại nhìn ta. đợi lên tiếng, Tô Thuộc Cẩn ôm bả vai hướng thang máy tới.


      ra chẳng qua là có mấy giây thôi, lại giống như dài cả thế kỷ.


      Keng!


      Cửa thang máy mở ra.


      Hình ảnh Tiêu Hữu cùng Tô Thuộc Cẩn ôm nhau nhanh chóng bị cửa thang máy đóng lại che .


      Tròng mắt đen của Giản Chiến Nam vẫn nhìn chằm chằm vào nơi Tiêu Hữu biến mất, điện thoại di động trong tay bị bóp chặt đến muốn nét vẫn hay biết. Cho đến Giang Nhã cau mày, “Chiến Nam, bóp đau em”


      Giản Chiếm Nam hồi hồn, cúi đầu nhìn Giang Nhã trong ngực. Khuôn mặt kiều có vẻ giận dỗi, dường như oán giận cái gì đó, chữ cũng nghe lọt tai. Chẳng qua vẫn ý thức được tay của chặt chẽ nắm lấy điện thoại di động, bàn tay khác bóp chặt nắm cổ tay Giang Nhã. đột nhiên buông tay, thấy nơi cổ tay Giang Nhã xuất vết đỏ “ xin lỗi!” lạnh lùng .


      làm sao vậy?” Giang Nhã có nhìn thấy Tiêu Hữu. Nhận ra phản ứng kia của Giản Chiến Nam, có chút bất an. Giang Nhã muốn mình có thể xác định được tình cảm của đối với Tiêu Hữu là như thế nào nhưng tâm tình vẫn tỏ ra mình rất bình thường, biết gì cả. Nhìn sắc mặt lo lắng của , càng thêm bất an. Mạc Tiêu Hữu kia chẳng qua chỉ là thế thân, thay thế làm bạn của Giản Chiến Nam trong thời gian mà thôi, thể nào thay thế cả đời được.


      muốn cái bóng khác của chính mình, người chỉ là thế thân có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Giản Chiến Nam như thế này, hơn nữa chỉ là vài chuyện nào đó, dường như là tất cả những gì liên quan đến Mạc Tiêu Hữu đều khiến tâm tình thay đổi nhanh chóng. nhịn được, Giang Nhã liền vòng tay ôm chặt lấy Giản Chiến Nam “Chiến Nam! Em . Chúng ta đừng bao giờ tách ra lần nữa nhé. E, cả đời cũng rời khỏi , em thề!”


      Lời thề của Giang Nhã… vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Trong lòng vẫn là nghĩ nhanh gã đàn ông khác ở bên cạnh sao? Giản Chiến Nam cứ đứng lặng im như vậy, lời, tròng mắt đen toàn là thứ ánh sáng lạnh lẽo, bức người.


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      Dọc đường về nhà, Tiêu Hữu có mở miệng lời nào mà Tô Thuộc Cẩn cũng chỉ tập trung lái xe, thỉnh thoảng vẫn có quay đầy sang quan sát . chỉ thấy khuôn mặt nhắn nhăn nhó tràn đầy thống khổ. Cho đến khi xe dừng trước khu nhà của Tiêu Hữu, vẫn có bất kỳ phản ứng nào khác, chỉ bần thần ngồi im đấy như người vô hồn.


      Tô Thuộc Cẩn đột nhiên quay mặt lại. Tiêu Hữu giật mình khi trước mặt đột nhiên xuất bóng người to. nhanh chóng lấy lại tinh thần, cả người ngã ra đằng sau, tâm tình hoảng hốt có chút khó chịu “ làm gì thế?”


      có làm gì hết nha, chẳng qua là thích bị người khác xem như là kẻ vô hình thôi. Cũng may, phải là hoàn toàn bị nhìn thấy” Tô Thuộc Cẩn giương ra khuôn mặt hài hước, đôi mắt lấp lánh nhìn ngắm , bộ dạng côn đồ thứ thiệt, hỏi “Em muốn đến nhà sao?”


      Tiêu Hữu đẩy mặt của ra xa mình chút, liếc mặt nhìn cái “Em điên hay sao mà muốn đến nhà ?”


      Tô Thuộc Cẩn tay nắm chặt tay lái, híp mắt nhìn Tiêu Hữu. nhíu mày “Nếu muốn đến nhà vậy em còn nương nhờ xe làm cái gì nha? cứ nghĩ là em nỡ rời …”


      Tiêu Hữu nhìn nhìn, xe dừng ở trước cửa khu nhà. hốt hoảng mở cửa xe, thầm “Ai thèm đến nhà của chứ…” Vừa xong người cũng bước khỏi xe, xoay người rời . Thế nhưng khi chỉ được hai bước lại đột ngột quay trở lại. đưa tay gõ cửa kính xa cái, Tô Thuộc Cẩm bên trong bấm nút cho cửa kính kéo xuống, đôi mắt hình hoa đào nhìn Tiêu Hữu mỉm cười. thắc mắc biết muốn cái gì nữa. Cuối cùng chỉ nghe Tiêu Hữu ngập ngừng “Ngủ ngon… Hôm nay… cám ơn


      Cuối cùng cũng hồi hồn. Vẫn còn biết lời lễ phép như thế, đứa bé ngoan. Tô Thuộc Cẩn cười cười “Thế bữa nào mời ăn cơm


      “Cái gì?” Tiêu Hữu kịp phản ứng.


      “Em phải là muốn cám ơn sao?”


      “À?”


      “Chẳng lẽ lời cám ơn của em cũng chỉ là câu khách sáo sáo rỗng thôi sao?”


      Tiêu Hữu á khẩu mà mặt lại nhịn được đỏ rần lên. Rốt cuộc là cám ơn giúp giải vây hay chỉ là lời khách sao cho có? Bị hỏi như vậy, cũng biết như thế nào nữa.


      Tô Thuộc Cẩn khởi động xe “Khuya rồi, em vào nhà . Mà nhớ là thiếu bữa cơm đấy nhá!” xong, liền nhấn chân ga, tiêu sái rời


      Tiêu Hữu nhìn chiếc xe dần dần biến mất trong bòng tối chỉ khẽ lắc đầu. Gã này là người như thế nào nha? Mỗi câu đều như có bẫy bên trong đó khiến dù có rẽ ngã nào cũng luôn bị té xuống. Bị Tô Thuộc Cẩn phá cho dở khóc dở cười như vậy liền cảm giác khó chịu lúc trước cũng quên chút.

      Đưa tay vỗ vỗ gương mặt lạnh như băng của mình, xoay người bước vào khu nhà. Thế nhưng mới vừa được mấy bước bị bóng người chặn lại đường khiến sợ tới mức ‘ a ’ lên tiếng, theo bản năng lui về phía sau. Tiêu Hữu chưa cần biết đó là ai xoay người muốn chạy, eo nhanh chóng bị người ta ôm lấy chặt, cơ thể rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc, mặt dán chặt vào lồng ngực vững trãi. Sống lưng Tiêu Hữu cứng đờ…

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 31:
      cần chờ thanh phát ra từ người đằng sau, Tiêu Hữu vẫn có thể biết vòng ôm quen thuộc này là của ai. hề sợ hãi mà chỉ là kinh ngạc cùng luyết tiếc khi bị mê hoặc. đợi quay đầu lại, người đàn ông phía sau cất lên chất giọng thâm trầm “Làm em sợ sao?”

      Tiêu Hữu hiểu vì sao Giản Chiến Nam lại ở đây vào giờ này, phải là ăn ở cùng khách sạn cùng Giang Nhã hay sao? Hơn nữa, vì sao lại đến đây chứ? Chẳng phải giữa cả hai còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa hay sao? Căn bản, nỗi lo sợ biến mất dấu vết, Tiêu Hữu từ từ xoay người lại nhìn .

      Ngay khi Giản Chiến Nam còn gắt gao ôm nữa, Tiêu Hữu nhanh chóng thối lui về phía sau. Cảnh này giống như con rắn độc rất nguy hiểm vậy.

      Phản ứng của Tiêu Hữu làm Giản Chiến Nam khó chịu nhíu mày. Đôi mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm , tâm trạng dường như quan tâm nhưng nội tâm như thế “Bạn trai à?”

      Tiêu Hữu suy tư chút. ‘Bạn trai’ mà chính là Tô Thuộc Cẩn sao? Ha ha… Tiêu Hữu cười, rất , thực đạm mạc. Nhìn thân ảnh tuấn mỹ được soi sáng nhờ ngọn đèn đường, còn quan hệ. có trả lời mà chỉ xoay người bước , cổ tay nhanh chóng lại bị Giản Chiến Nam gắt gao nắm lấy. Tiêu Hữu nhíu mày khó chịu “Giản chủ tịch, là rất vô lễ đấy!”

      Giản chủ tịch? Mỗi lần Giản Chiến Nam nghe đại danh này thốt ra từ miệng Tiêu Hữu, hiểu sao trong lòng luôn có nỗi tức giận cùng phiền não, sắc mặt liền trầm xuống. nheo mắt ra lệnh “Trả lời vấn đề của

      “Giản chủ tịch! nỡ bỏ rơi bạn của vào lúc nửa đêm để chạy tới đây hỏi vấn đề thần kinh này à? Hình như có chút nhàm chán đó” Tiêu Hữu kìm được thốt ra những lời kèm theo phẫn nộ phát tiết của mình “Giản chủ tịch! Nếu muốn cùng tôi chơi, ta… Ưm…”

      Môi Tiêu Hữu bị hung hăng chiếm giữ. Mùi vị thuốc lá rất quen thuộc, hơi thở quen thuộc, nụ hôn bá đạo mang theo lửa giận cũng quen thuộc nhưng lại giống như tư niệm về thứ gì đó xa vời. Bờ môi quyến rũ của như muốn nghiền nát đôi môi mềm mại của .

      Tiêu Hữu mở lớn hai mắt, vung chân đá thương tiếc. Hai bàn tay vốn dĩ chống trước ngực cũng kịch liệt dùng sức đẩy ra. Co cố sức giãy dụa nhưng ngay sau đó chỉ dùng cánh tay bá đạo ôm chặt vòng thon gọn, tay còn lại chặt chẽ chế trụ đầu , bức bách đón nhận nụ hôn của mình.

      muốn buông tha cho cái thân thể thơm ngát này, muốn buông ra bờ môi mềm mại của , mùi hương quen thuộc dễ dàng khơi dậy dục vọng của . Giản Chiến Nam thừa nhận, lúc nhìn thấy Tiêu Hữu rời cùng với tên đàn ông khác, dường như muốn phát điên lên. quan tâm điều gì, thậm chí cả bỏ rơi Giang Nhã đường lái xe chạy đến nơi này, thế mà lại lạnh lùng dùng miệng lưỡi lanh lợi của mình kích .

      làm cho muốn dùng môi mình bịt kín miệng , nuốt hết những lời cay nghiệt làm tim đau đớn. Lần đầu tiên Giản Chiến Nam mất lý trí của mình, giờ phút này trong lòng đột nhiên xuất ý niệm đáng sợ… … là của

      Tiêu Hữu giãy dụa đến mức thân thể muốn mềm nhũn cả ra. Cuối cùng, chống cự nữa, thả lỏng cơ thể, cứ như vậy lặng im có bất kỳ phản ứng nào cho đến khi môi cảm thấy có hương vị chua xót mới luyến tiếc buông miệng ra. Đập vào trong mắt Giản Chiến Nam là hai hàng nước mắt trong suốt như pha lê rơi dài khuôn mặt Tiêu Hữu, còn có ánh mắt tràn đầy hận ý cùng chán ghét, bi phẫn. Lòng đột nhiên nhói lên, hung hăng đẩy ra, nới lỏng vòng tay mình.

      Hai tay Giản Chiến Nam vẫn gắt gao ôm lấy Tiêu Hữu, cúi xuống nhìn , chỉ thấy vẫn mực cúi đầu. Thân thể nhắn run…. là vì lạnh hay vẫn là do tức giận? Đèn đường hắt xuống hàng lông mi của dài, làm cho thấy trong mắt là hình ảnh gì.

      Tiêu Hữu cúi đầu, muốn để cho nhìn thấy nước mắt của mình, muốn cho thấy bản chất con người yếu đuổi đó. quay người muốn rời khỏi đây, tay lại lần nữa bị Giản Chiến Nam giữ chặt.

      Tiêu Hữu cuối cùng kìm được, ánh mắt đỏ hoe còn vương nước căm tức nhìn thẳng vào Giản Chiến Nam “Làm nhục tôi vẫn còn đủ đau đớn mà muốn sao? Tôi… chưa đủ đau…” gầm .

      “Mạc Mạc…!” Tim Giản Chiến Nam đập nhanh. Nước mắt của giống như từng chút… từng chút đâm vào tim . khuôn mặt tuyệt mỹ đột nhiên xuất thần sắc khó đoán “ phải muốn làm nhục em”

      ? Ha ha…!” Tiêu Hữu ngẩng đầu nhìn Giản Chiến Nam, vẫn luôn bá đạo như vậy. tại cả hai còn quan hệ gì thế mà vẫn muốn nắm giữ trong tay đó thôi. Đây còn phải là làm nhục sao? “Giản Chiến Nam! Vì cái gì phải như vậy? muốn tìm người thế thân để bù đắp trái tim trống vắng, mất mát của mình khi đơn… và tìm tới tôi. Bởi vì khác, bởi vì tôi giống người … cho nên, mới nghĩ cách tiến vào cuộc sống của tôi… tại tốt rồi, gười trở về, liền bỏ của chạy lấy người, đem toàn bộ tình cảm tôi dành cho dẫm đạp dưới chân để giúp cho các người có được tình chân , bền vững… Tôi đối với chết tâm. Tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, nhưng mà nếu muốn rời khỏi cuộc sống của tôi, vì sao lại bỏ mặc tất cả ? đem tôi vứt chỗ nào rồi? Có phải rất muốn xem tôi khổ sở như thế nào khi sao? Chỉ khi nhìn thấy tôi đau khổ mới thỏa mãn?”

      Tiêu Hữu xong, giọng muốn nghẹn ngào. hạ thấp tầm mắt, nhìn bàn tay mình được Giản Chiến Nam cầm lấy, nước mắt lại rơi xuống “ cứ muốn dây dưa như thế này để làm cái gì? Hoàn toàn biến mất chẳng phải là tốt hơn sao? Tôi tất cả còn quan hệ nào với . Vì sao còn muốn làm xáo trộn cuộc sống của tôi lần nữa vậy? ấy có phải bạn trai của tôi hay , quan trọng, quan trọng chính là sinh mệnh của tôi cũng như người mà bên cạnh tôi suốt cuộc đời… phải là …”

      Sinh mệnh của tôi cũng như người mà bên cạnh tôi suốt cuộc đời… phải là

      Lời của Tiêu Hữu làm cho đôi mắt đen của Giản Chiến Nam trầm xuống, tâm cũng nhanh chóng nhảy theo từng nhịp thở.

      Cuộc sống của sớm hay muộn cũng do người đàn ông khác chăm sóc, bảo vệ… là tên đàn ông khác. Bàn tay của Giản Chiến Nam nắm lấy tay Tiêu Hữu đột nhiên thả lỏng.

      Tiêu Hữu đạt được tự do liền xoay người rời . Lại nghe được giọng trầm thấp đầy mị hoặc của Giản Chiến Nam phát ra từ phía sau “Bảo bối Mạc Mạc… Chúng ta trong lúc đó có chấm dứt…”

      câu đơn giản lại giống như thanh từ địa ngục vọng về làm cho kìm được liền lạnh run người. Giờ phút này mới phát , Giản Chiến Nam đối với xa lạ…

      bước nhanh hơn, mà mặt Giản Chiến Nam lại lộ ra nụ cười khó lường…

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 32:
      Bảo bối Mạc Mạc, giữa chúng ta lúc đó có kết thúc.


      kết thúc rồi, phải sao?


      Vừa bắt đầu là kết thúc an lành, Tiêu Hữu cũng gượng ép mình được suy nghĩ nhiều, cố gắng khiến cho cuộc sống bận rộn chút có lẽ tốt hơn.



      Lúc có chuyện gì để làm cùng Cầm Tử dạo phố. Nhưng có lẽ đến nhà Lăng Việt Nhiện thú vị hơn nhiều bởi vì nhà cậu có rất nhiều sách, những trong phòng khách có mặt tường treo lủng lẳng những chiếc kệ chứa đầy sách báo và tạp chí, mà còn có căn phòng chứa sách dùng để đọc và làm việc. Nhà của cậu bề ngoài là căn nhà nhưng chất bên trong hoàn toàn phải là nhà, có thể xem nó như thư viện nho của thành phố.


      Những lúc Lăng Việt Nhiên đến công ty làm việc, chỉ có mình Tiêu Hữu ở nhà đọc sách đến quên cả thời gian, cũng biết ăn cơm là gì. Thế mà cậu vẫn luôn phát ra nhưng chỉ thở dài ngao ngán. Từ đó về sau, những khi đến nhà cậu cậu luôn giúp gọi đồ ăn bên ngoài mang đến.


      Thói quen được cậu cưng chiều khiến Tiêu Hữu thoải mái tiếp nhận, dĩ nhiên lương tâm vẫn luôn có chút cắn rứt với tính tình lười biếng của mình. Những khi như vậy, thường giúp Lăng Việt Nhiệt giặt quần áo và quét dọn chút phòng vệ sinh cũng như phòng ngủ.



      Hôm nay cũng giống như mọi ngày, chỉ khác chút là buổi trưa Tiêu Hữu có gọi đồ ăn từ bên ngoài đến mà chờ Lăng Việt Nhiên trở lại cùng cậu ra ngoài ăn cho thỏa chí.


      Tiêu Hữu chẳng những cảm kích việc Lăng Việt Nhiên đặc biệt trở về đưa ra ngoài dùng bữa mà còn thoải mái đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu “Cậu này! Cậu làm việc bù đầu bù cổ có thời gian nghỉ ngơi, thế mà còn thường xuyên vì cháu tiêu tiền như nước thế này, muốn để dành tiền cưới vợ sao?”


      Lăng Việt Nhiên đưa tay gõ cái lên đầu Tiêu Hữu “Khoác lác vừa thôi, có ai như cháu chứ? Chỉ biết hành hạ cậu là giỏi. Nhanh rửa mặt rồi ra ngoài ăn cơm tối, cậu còn phải đến công ty ký cho xong mớ giấy tờ. Nhìn dáng vẻ của cháu lúc này hình như rất rãnh rỗi phải ?”


      Tiêu Hữu le lưỡi cái, gấp gáp chạy đến nhà vệ sinh rửa lại tay chân, chải tóc gọn gàng. cẩn thận kiểm tra bản thân cho thích hợp mới bước chân ra ngoài kéo cánh tay Lăng Việt Nhiên .


      Gần nhà có nhà hàng nấu ăn cũng rất tuyệt, bộ cũng tầm 10 phút là đến nơi. Tiêu Hữu ở nhà từ sáng đến trưa cũng chưa có dùng qua bất cứ thứ gì định bụng đến đó vừa gần vừa tiện. Hai người vừa mới ra khỏi khu nhà, chuẩn bị băng qua đường lại nghe được có người kêu to “Việt Nhiên…”


      Thanh rất quen thuộc, Tiêu Hữu nhịn được bèn quay đầu lại nhìn. có vẻ ngoài nhu nhược đứng đó với ánh mắt có chút sợ hãi, hình như còn có vẻ khẩn trương, hai cái nắm chặt lấy váy áo vò lấy.


      Con ngươi luôn luôn ôn hòa của Lăng Việt Nhiên bỗng thoáng qua chút lạnh lùng. Cậu chỉ hơi hơi cau mày, hiển nhiên là muốn nhìn thấy này, cho nên hề để ý đến, chỉ cúi đầu với Tiêu Hữu “ thôi”


      Tiêu Hữu sau lúc suy nghĩ mới nhớ ra được này là ai. Đây là người chuyện cùng với Giản Chiến Nam lúc ở trong bệnh viện, hỏi Lăng Việt Nhiên có ấy hay . ra cảm thấy thanh này quen thuộc như thế. ấy là em của Giản Chiến Nam – Giản Thần Hi.


      “Việt Nhiên…” đuổi theo, vội vàng ngăn lại phía trước mặt họ. Đôi mắt dịu dàng như nước chỉ chứa lấy hình ảnh của Lăng Việt Nhiên, sắc môi có chút trắng bệch khẩn thiết mà “Việt Nhiên! Em… Em có thể cùng chuyện chút ? làm mất nhiều thời gian của đâu…”


      xin lỗi, tôi có trách nhiệm phải chuyện cùng với ” Giọng giờ phút này của Lăng Việt Nhiên lại đáng sợ lạnh như băng. Cậu xong liền vòng tay ôm lấy eo Tiêu Hữu bước . Trong mắt Giản Thần Hi xuất nước mắt, ấy đưa tay kéo lại vạt áo của Lăng Việt Nhiên, gương mặt tràn đầy thống khổ “Việt Nhiên… Van cầu … Đừng đối xử với em như vậy, được …?”


      Ánh mắt Lăng Việt Nhiên thoáng qua chút gì đó, cuối cùng mãnh liệt hất cánh tay của Giản Thần Hi. Cậu quay sang khẽ với Tiêu Hữu “Đến nhà hàng chờ cậu chút, cậu đến ngay”


      “Dạ!” Tiêu Hữu liếc mắt nhìn Giản Thần Hi chút sau đó xoay người rời . Dáng dấp Giản Thần Hi nhìn qua có vẻ là nhu nhược vô hại lại nhát gan và dịu dàng, thế tại sao lại có khả năng bắt cậu tù?


      Có lẽ là bởi vì quan hệ giữa Giàn Thần Hi và Giản Chiến Nam, và cũng có lẽ là bởi vì ấy từng khiến cậu bị tổn thương cho nên Tiêu Hữu đối với ấy chút hảo cảm.

      đến nhà hàng, Tiêu Hữu phải đợi chút mà cậu vận còn chưa tới. chút sau mới nhận được điện thoại bảo mình ăn trước. Tiêu Hữu biết cậu tạm thời thể đến được rồi.


      Thế là, Tiêu Hữu ăn mình. Ăn xong, tính tiền. Lúc rời khỏi nhà hàng, suy nghĩ xem mình nên về nhà hay lại đến nhà cậu tiếp tục đọc sách điện thoại chợt vang lên.


      Là Cầm Tử.


      “Này, Tiêu Hữu! Đến nhà mình , mình bệnh rồi, ở nhà chán muốn chết đây. Cậu phải đến thăn mình đấy, nhớ mua kem nữa nhé, phải là vị dâu đấy. Còn phải…” Vừa bắt điện thoại, Tiêu Hữu chưa kịp mở miệng chuyện mà Cầm Tử tràng, chỉ có thể mỉm cười chờ Cầm Tử cho xong.


      “Tiêu Hữu nhớ đấy! Mình chờ cập, cúp đây!” xong, cắt đứt điện thoại, Tiêu Hữu lắc đầu cười. Nha đầu này, lúc nào mới có thể thay đổi cái thói quen xấu này đây? Dù sao cũng phải cho cơ hội mở miệng phản bác rồi hay cúp máy chứ.


      Tiêu Hữu mua xong đồ mới nhắn tin cho Lăng Việt Nhiên bảo mình đến nhà bạn. liền quá giang xe nhà của Cầm Tử và xách theo bịch kem. Người ra mở cửa là đứa bạn thân thắm thiết bất chấp mọi thứ hành hạ cuộc sống của . Lúc thấy , mắt Cầm Tử sáng rực lên, chính xác hơn là lúc nhìn thấy mấy hộp kem trong tay “Ô! Tiêu Hữu là tốt nhất đời”


      “Thế nào? Cậu thoải mái ở đâu?” Tiêu Hữu tháo giầy ra rồi hỏi “Chú và có ở nhà sao?”


      “Bị cảm thôi. Ba mẹ mình đến thăm ông nội rồi”


      Cầm Tử vừa vừa ngồi phịch lên ghế sa lon, ban tay thoăn thoắt mở hộp kem ra, nhất thời toàn bộ đều là thất vọng “Mạc Tiêu Hữu! Đây là vị dâu ư? Cậu quá làm tổn thương tâm của mình… Quá làm cho mình thất vọng, khiến cho mình chán ghét cậu”


      Thứ Tiêu Hữu mua phải kem vị dâu mà là chocolate. khẽ mỉm cười, đưa tay cốc lên đầu Cầm Tử “Cảm mà còn đòi ăn kem”


      Cầm Tử tạm thời chấp nhận, vị chocolate cũng tồi.


      “Mà sao lại chỉ có mình cậu ở nhà thế này?”


      “Cảm mạo thôi, lại cũng có nặng. Ông nội đột nhiên lại gọi bảo ba mẹ ta qua bên đó, cũng biết là có chuyện gì nữa” Cầm Tử ngoạm miếng kem lạnh trong miệng “Có họ mình ở đây, ngủ trong phòng dành cho khách ấy”


      Tô Thuộc Cẩn? Tiêu Hữu đột nhiên có chút mất tự nhiên. Cầm Tử nhìn , cười hì hì “Tiêu Hữu! Tại sao khi mình nhắc tới họ cậu lại đỏ mặt nha?”


      “Xú nha đầu. Mình đáng chết cậu, dám lấy mình ra mà trêu đùa…” Tiêu Hữu đưa tay thọt tới thọt lui người Cầm Tử, Cầm Tử bỏ hũ kem lên bàn ôm bụng cười ra cả nước mắt. hồi xin khoan dung, hồi xin tha thứ, sợ nhất là nhột nha. Tiêu Hữu là đứa bạn tồi tệ, cứ luôn nhắm vào điểm yếu của mà tấn công.


      ồn ào!”


      tiếng quát chút vui vẻ vang lên khiến cả hai đều dừng động tác của mình lại. Tiêu Hữu nghe ra là tiếng của Tô Thuộc Cẩn, vội vàng quay đầu lại nhìn .


      thân đồng phục cảnh sát, hiên ngang mạnh mẽ. Tiêu Hữu vẫn cảm thấy mặc bộ đồng phục này trông rất tuấn tú, tầm mắt nhịn được dời lên phía . Lúc nhìn đến gương mặt của Tô Thuộc Cẩn, như bị sét đánh.


      Khóe môi Tiêu Hữu nhịn được co quắp lại, dường như là rất buồn cười nhưng vẫn cố dùng sức nhịn lại. Cầm Tử nhìn Tô Thuộc Cẩn bước ra từ phòng dành cho khách, cố kỵ chút nào bèn cười lớn. Tiêu Hữu cuối cùng cũng nhịn được theo Cầm Tử cười lên. Hai đứa liên tiếp ôm bụng cười khiến Tô Thuộc Cẩm vô cùng hoài nghi, thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của Tiêu Hữu, tim đập nhanh.


      Thế nhưng cuối cùng có cái gì lại khiến cho hai nha đầu này cười thành ra như vậy? nhịn được bèn đưa thay sờ sờ lên gương mặt của mình, vẫn có cái gì mà. Nhưng hai đứa kia còn cười lợi hại hơn trước, Tô Thuộc Cẩn lời liền đến phòng vệ sinh. Từ trong gương liền thấy được mặt của mình, cằm bị người ta dùng bút dạ đen vẽ ra mấy chòm râu, miệng còn bị bôi bằng son môi trông giống như hai khúc lạp xưởng, mắt hoàn toàn là mắt của gấu mèo, trán còn vẽ … ông rùa!!!


      Mẹ nó! Quá mất mặt rồi. Nhất là bị Tiêu Hữu nhìn thấy được, tại sao phải là ở trước mặt bị mất mặt như thế này? Tô Thuộc Cẩn trong lòng nổi trận lôi đình “Nha đầu chết tiệt kia, xem mày làm sao mà xử lý được mày. là vô pháp vô thiên!” Tô Thuộc Cẩn kêu gào, người cũng giống như đầu xe lửa từ phòng rửa tay lao ra ngoài.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 33:
      Cầm Tử tìm cách tránh né, tay cũng nắm lấy bả vai của Tiêu Hữu làm bia đỡ đạn “Quân tử động khẩu chứ động thủ nha. thể đánh em a…”


      Tiêu Hữu bị Cầm Tử xoay tới xoay lui cũng đâm ra hoảng, nhưng khi nhìn đến mặt Tô Thuộc Cẩn cũng nhịn được cười. Ba người nháo thành đoàn. Cầm Tử thoáng thấy tay Tô Thuộc Cẩn sắp bắt được cổ mình, rất máu chó đem Tiêu Hữu đẩy đến phía trước. Tiêu Hữu hề phòng bị liền nhào vào trong ngực Tô Thuộc Cẩn. Mắt thấy có vật lạ bay đến chỗ mình, Tô Thuộc Cẩn theo phản xạ đưa tay chụp tới. Tiêu Hữu bị đôi cánh tay ôm chặt lấy, may mắn thoát nạn.


      Tô Thuộc Cẩn ngơ ngẩn, hai cánh tay ôm lấy làn eo mềm mại của Tiêu Hữu quên buông ra. Ôm cơ thể thoang thoảng mùi hương trong tay khiến lòng đột nhiên dâng cảm giác khác thường.


      Trong lúc nhất thời tiếng cười dừng lại, khí an tĩnh có thể nghe tiếng thở của mọi người. Lúc Tiêu Hữu định thần lại chợt nhận ra mình nằm trong ngực Tô Thuộc Cẩn, bị ôm gắt gao, cứng cả người. Tô Thuộc Cẩn lúc này mới hồi hồn, vội vàng buông lỏng ra, lúc đó có chút lưu luyến cơ thể mềm mại kia.


      “Ách! … trước tiên nên rửa mặt ” Cầm Tử phá vỡ khí. đôi mắt to lát quét về phía Tô Thuộc Cẩn, lại quét về phía Tiêu Hữu “Tiêu Hữu! Hai chúng ta mở phim xem , mình có bộ phim mới chiếu ngoài rạp, rất hay”


      Tô Thuộc Cẩn xoay người rửa mặt, Tiêu Hữu cùng Cầm Tử tại trong phòng khách xem phim, bộ có tên là “Có hay , hôn mới biết”. Đây là bộ phim tình cảm về đôi man nữ vốn là oan gia, đến nỗi luôn xem nhau như kẻ thù đối chọi gay gắt, cuối cùng nam chính rốt cuộc chịu nổi nữ chính đối với ‘lời ác độc’ liền hung hăng hôn nữ chính, tình cảm của hai người cũng từ đó mà xảy biến hóa lớn, phát hai người ra lẫn nhau. Tâm ý là thế, để ý lẫn nhau là thế, nhau là thế mà cơ hội chính là nụ hôn kia, rất lãng mạn.


      Tiêu Hữu cùng Cầm Tử xem rất say mê, chỉ là Tô Thuộc Cẩn rất biết cách giết chết phong cảnh lãng mạn, nhìn bọn họ xem loại phim tình chút dinh dưỡng chỉ biết bỉu môi.


      Tô Thuộc Cẩn bị Cầm Tử hung hăng khinh bỉ phen “ lão già hiểu lãng mạn, coi chừng cả đời ế vợ”


      Lúc xem hết bộ phim là bốn giờ chiều, Tiêu Hữu cũng chào ra về. Ra khỏi khu nhà của Cầm Tử, muốn băng qua đường để đón xe buýt chiếc xe màu đen hiệu Land Rover dừng ở ngay bên người . Tô Thuộc Cẩn từ cửa sổ xe thò đầu ra “Lên xe , đưa em về”


      Tiêu Hữu cự tuyệt “ rất phiền. Em đón xe buýt là được rồi”


      Tô Thuộc Cẩn mở cửa xe bước xuống, nhìn “Vậy em mời ăn cơm


      nhíu mày nhìn cái “Tại sao vậy?”


      Tô Thuộc Cẩn nhíu đôi mày rậm “Em nhớ là vẫn còn thiếu bữa cơm à?”


      “Bây giờ chưa phải lúc ăn cơm mà… mới bốn giờ” Tiêu Hữu uyển chuyển cự tuyệt, người cũng bước về phía trước. Có lẽ là bởi vì đoạn tình cảm quá sâu cũng quá đau thương với Giản Chiến Nam nên đối với người khác giói vẫn có thái độ muốn trốn tránh.


      sao. đói bụng, mà đói bụng phải ăn cơm” Tô Thuộc Cẩn bước bước dài chắn ngang trước mặt Tiêu Hữu, đôi mắt hoa đào rất nghiêm túc nhìn họ của Cầm Tử, phải là quái vật, em sao cứ phòng bị thế? Dù gì cũng hi sinh lòng tự trọng của mình để giúp em cười trận cơ mà, em thể vô tình như vậy chứ”


      Tô Thuộc Cẩn vừa xong, Tiêu Hữu nhịn được liền nghĩ tới gương mặt bị Cầm Tử vẽ loạn lên lúc nãy nhịn được cười tiếng “Được rồi! thế nào cũng là vị cảnh sát có trách nhiệm. Nghe Cẩm Tử bảo ngồi xổm mấy ngày mấy đêm chăm lo cho cuộc sống an ninh của mọi người. Em là đại biểu cho nhân dân cúi đầu dẫn ăn bữa cơm vậy cám ơn”


      Tô Thuộc Cẩn mặt nghiêm túc “Lẽ ra là cảnh sát của nhân dân nên vì nhân dân mà phục vụ, rất nên ỷ thế hiếp đáp người khác. Nhưng dù sao em với Cầm Tử đều giống nhau, đều gọi cho nên với người nhà, đây cũng khách khí”


      “Người nào cùng là người nhà? Chỉ vì bữa cơm mà liền nhận loạn người thân, lập trường rất kiên định” Tiêu Hữu trừng mắt với , nhíu mày thôi, em mời ăn cơm. Nhưng địa điểm do em chọn, cho phép phát biểu quan điểm”


      “Ok!”


      Tiêu Hữu lên xe Tô Thuộc Cẩn rời , phát chiếc xe hơi màu đen quen thuộc dừng ở cách đó xa, bên trong có người đàn ông cầm điện thoại di động bấm dãy số “Giản đại ca, Mạc lên xe của người đàn ông…”


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      Tô Thuộc Cẩn theo lời chỉ dẫn của Tiêu Hữu mà lái xe đến khu phố chuyên bán đồ ăn vặt. Ngừng xe xong, hai người cùng nhau xuống xe, ngước đầu nhìn quán bán bún gạo rất cũ và chút thu hút. nhíu mày “ phải chứ! Em keo kiệt, dẫn tới cái chỗ này”


      Tiêu Hữu chà xát hai tay, bên ngoài rất lạnh, hơi thở ra đều là khói trắng, khuôn mặt nhắn vì lạnh mà ửng đỏ, bướng bỉnh rồi đấy, cho phép phát biểu ý kiến. Có ăn hay ? ăn em về cũng phải là em mời


      đến rồi… dĩ nhiên là phải hưởng thụ chứ…” Tô Thuộc Cẩn cười, cùng Tiêu Hữu vào tìm chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống.


      Chủ quán bưng bún gạo đến với tốc độ rất nhanh. Tô Thuộc Cẩn ăn chút mà vẫn chú ý đến Tiêu Hữu.


      Vừa bắt đầu gặp nhau, chỉ xem như người đáng thương vì mới mất người thân trong bệnh viện. Lại gặp nhau lần thứ hai trong dịp trượt tuyết, cũng biết tại sao lại hỏi Cầm Tử về việc của . Từ đó mới biết thống khổ bi thương của là do tình mang lại.


      Tiêu Hữu thả rất nhiều hột tiêu trong tô bún gạo cho nên có lẽ là do cay mà trong mắt long lanh mảnh. Vốn là cái miệng nhắn đỏ tươi lại bi tiêu cay mà làm thêm hồng hồng, kiều diễm ướt át, vô cùng… mê người, làm cho người ta nhịn được ý nghĩ muốn nếm thử chút mùi vị đó. Nghĩ đến đó, Tô Thuộc Cẩn thò người ra, dấn đôi môi đến.


      Nghĩ là làm.


      nếm được vị cay cay. Hoài nghi hành động này của mình bị Tiêu Hữu cho cái tát, nhưng là… có. chẳng qua là chỉ mở to cặp mắt xinh đẹp kia nhìn . Được voi đòi tiên, càng hôn sâu , ở làn môi trằn trọc mút vào, cảm giác tê cay truyền đến chút xíu.

      Môi cùng tâm…


      Rốt cuộc cũng buông tha cho bờ môi của nhưng vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Mà mặt Tiêu Hữu thoáng qua cái gì, ánh mắt cũng nháy, cứ nhìn Tô Thuộc Cẩn chằm chằm “Tại sao lại hôn em?”


      “Em vì sao lại cự tuyệt?” Tô Thuộc Cẩn hỏi ngược lại.


      Tiêu Hữu cúi đầu tựa hồ suy nghĩ cái gì đó “Em chỉ là muốn thử xem bản thân mình đối với người khác còn có cám giác gì khác …” Lúc chuyện, khuôn mặt nhắn ảm đạm, có lẽ là vì cảm giác ở trong lòng mình mà giọng cũng càng ngày càng . ra cũng chỉ bị mất nụ hôn, cần thiết phải đau lòng…


      Tô Thuộc Cẩn do dự hỏi “Vậy… kết quả của em là cái gì?”


      Tiêu Hữu suy nghĩ chút, rất thành “Nhịp tim bình thường, mặt có nóng lên, trí não cũng rất ràng… sao?” hỏi.


      cũng chỉ muốn thử xem vị cay miệng em là như thế nào…” Tô Thuộc Cẩn lộ ra nụ cười trong sáng “Kết quả… cũng như em”


      Tiêu Hữu e lệ cười tiếng cũng thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục tô bún gạo cay của mình. Tô Thuộc Cẩn cũng cúi đầu ăn nhưng chỉ có chính mơi biết, tim của mất quy luật dẫn đến nhảy loạn xạ như thế nào, dường như nó muốn nhảy từ cổ họng ra ngoài. “Có hay , hôn mới biết”, đúng vậy, hôn rồi mới biết đối với trước mắt này là động lòng… còn nguyên nhân biết.


      Đối diện tiệm bún gạo, chiếc xe màu đen dừng ở đó. Mặt Giản Chiến Nam thâm trầm ngồi ở bên trong, đôi tay nắm lấy tay lái chặt, con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Tiêu Hữu cùng người đàn ông kia. Đôi môi từng chỉ thuộc về mình mà giờ phút này lại bị người khác chạm vào. Tâm tức giận đến độ muốn hung hăng tên kia đánh cho trận. hung hăng đập tay mình vào tay lái.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 34:
      Rất nhanh bước sang năm mới, quần áo Tiêu Hữu mua cũng đầy đủ rồi nhưng ba mẹ còn muốn loanh quanh dạo chút nhìn xem còn có cái gì cần phải mua . Hôm nay lại rất ấm áp, thích hợp để ra ngoài dạo.


      Tiêu Hữu giúp mẹ quàng khăn lên cổ. vẫn hiểu nổi vì sao trời rất lạnh mà mẹ lại bao giờ chịu quàng khăn, cho nên mỗi lần bà muốn ra ngoài, lại giúp mẹ mang vào.


      Ba đứng bên ghen tị “Ai nha… Con uổng công ta nuôi nấng mà. Tâm tư cũng chỉ đặt lên mình mẹ mà thôi. Ta đây chính là ba của nó đó, cho dù nóng hay lạnh cũng có quan tâm ta chút nào. Mạc Mạc nha, nếu sau này ba có ở đây con có thể chăm sóc cho mẹ tốt rồi”


      Lăng Nguyệt Hồng trừng mắt nhìn chồng vui “Phi phi. Ta nhổ vào. Ông đó! Càng già càng hư cái miệng. Gì mà còn ở đây? Mới sáng sớm điềm xấu rồi. Vả miệng, vả miệng mau”


      Ba Tiêu Hữu ha ha cười “Vả miệng. Ta vả miệng đây. Vợ là hết”


      Mẹ Tiêu Hữu cũng cười. Tiêu Hữu cười cười lấy áo khoát treo giá khoác lên người ba “Ba mẹ! Hai người đối với con mà đều là da là thịt cả, chỉ là ưu tiên phái nữ. Trước tiên chăm sóc cho mẹ, ba cũng nên uống dấm phung phí nha”


      Ba người cùng phá lên cười vui. Tiêu Hữu chính là cội nguồn vui vẻ, hạnh phúc của bọn họ, là bảo bối trong lòng bọn họ. nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Như mọi lần, ba lái xe, Tiêu Hữu cùng với mẹ ngòi đằng sau trò chuyện mọi chủ đề trời dưới đất, lâu lâu ba lại chen vào câu đầu đuôi khiến mọi người phá lên cười.


      Tiêu Hữu kéo cánh tay của mẹ nhìn ba, cảm thấy như vậy rất hạnh phúc. có tình , có người , vẫn hạnh phúc như cũ. Ba mẹ đem toàn bộ tình cho , bây giờ cần phải vì người đàn ông mà thương tâm.


      Nhưng là… ai nghĩ tới, hạnh phúc vào thời khắc lại biến mất trước mặt Tiêu Hữu. Xe vốn vẫn thong thả tiến về phía trước, lại bất bất chấn động mạnh bay lên trung rồi rơi ầm xuống đấy. Lăng Nguyệt Hồng chút suy nghĩ, cứ theo bản năng ôm Tiêu Hữu trong ngực chặt.


      chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, trong đầu thoáng qua tia ý nghĩ kinh khủng… còn được nhìn thấy ba, thấy mẹ, nghe được lời dịu dàng của mẹ, tiếng cười sang sảng của ba… tối tắm…


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      “Ba mẹ!” Kèm theo tiếng thét kinh hãi là thân ảnh Tiêu Hữu bật dậy giường bệnh. thở hổn hển, trong não bỗng nhớ lại chút chuyện gì đó nhưng sao vẫn trống . Đây là nơi nào? Sao toàn là màu trắng vậy? Màu trắng… bệnh viện. Lòng của Tiêu Hữu đột nhiên bị nỗi sợ hãi lấp đầy, loại dự cảm bất thường bao phủ lấy . Đột nhiên xốc hết chăn lên, người cũng chạy ra ngoài. Lúc này cửa phòng bệnh cũng bật mở ra, hộ sĩ vào ngăn cản lấy “Này! muốn đâu? thể cử động mạnh nha”


      Tiêu Hữu lo sợ yên “Ba mẹ tôi đâu rồi, tôi vì sao lại ở đây?”


      nằm xuống trước …”


      “Ba mẹ tôi đâu rồi? Mau cho tôi biết” Tiêu Hữu gào thét, bàn tay bấu lấy cánh tay nữ hộ sĩ chặt “ cho tôi biết, mau cho tôi biết”


      “Xe của bị tai nạn, người nhà của trong phòng cấp cứu, đầu của bị…”


      Tiêu Hữu nửa chữ cũng muốn nghe nữa, buông nữ hộ sĩ bất chấp tất cả ra chạy khỏi phòng bệnh. Gương mặt tái nhợt đến đáng sợ, chân trần cứ như vậy chạy đến phòng cấp cứu.

      Mẹ! Ba! Đừng có như vậy mà bỏ lại con, được bỏ lại Mạc Mạc.


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      lái nhanh chút ” Cầm Tử thúc giục Tô Thuộc Cẩn. cùng Tiêu Hữu vốn hẹn buổi chiều cùng nhau xem phim. Chờ hoài thấy gọi cho cho Tiêu Hữu nhưng người bắt máy lại phải. Đó là người của bệnh viện, họ bảo Tiêu Hữu xảy ra chuyện. Cầm Tử sợ quá khóc thét lên, vội vã gọi điện thoại cho Tô Thuộc Cẩn, hai người liền vội vàng lái xe đến bệnh viện.


      Sắc mặt Tô Thuộc Cẩn có chút ngưng trọng, gì, chỉ là trong lòng thầm nghĩ mình phải chạy đến bệnh viện nhanh chút. Lúc Tô Thuộc Cẩn nhìn thấy Tiêu Hữu, đứng trước cửa phòng cấp cứu. bộ quần áo mỏng manh, phía còn loang lổ vết máu. Cho dù Tiêu Hữu đứng ở nơi đó nhúc nhích, nhưng vẫn cảm thấy được ràng… sợ hãi.


      Tiêu Hữu ngơ ngác đứng đó, lòng đầy hoảng sợ cùng bất an, hai mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu. khóc nổi, cũng kêu lên được, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, giống như lọt vào trong hầm băng. Máu tựa hồ ngưng chảy, thân thể nhịn được run lẩy bẩy.


      hoàn toàn lâm vào trong cảm giác sợ hãi nên nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Tô Thuộc Cẩn và Cầm Tử, nhìn thấy được gương mặt lo lắng của hai người họ. Trong mắt chỉ có cánh cửa kia, trong lòng chỉ có ba mẹ, lỗ tai của chỉ chờ tiếp nhận câu : Người bị thương may mắn cấp cứu kịp thời, qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng tại sao cánh cửa kia vẫn còn chịu mở ra? Tại sao câu kia vẫn chưa có người nào tới với ?


      ! Tiêu Hữu làm sao vậy?” Cầm Tử ôm chặt lấy thân thể cứng ngắt của Tiêu Hữu, nhìn thấy có bất kỳ phản ứng nào, lòng liền lo lắng, lại sợ ai. Miệng vẫn thủ thỉ an ủi “Tiêu Hữu! Đừng sợ, có việc gì. Cậu có việc gì phải sợ, biết ?”


      Tô Thuộc Cẩn nhìn Tiêu Hữu thất hồn lạc phách, tâm dường như cũng treo ngược lên cành cây. Tình huống bên trong thế nào, bọn họ tại cách nào biết được. đưa tay ôm cả Tiêu Hữu lẫn Cầm Tử “Đừng sợ, chờ kết quá của bác sĩ…”


      Phòng cấp cửa mở ra, Tiêu Hữu giống như bị kích thích vọt tới, phát bắt được cánh tay của bác sĩ “Bác sĩ! Ba mẹ cháu sao có đúng ? Bác cứu sống được bọn họ đúng ?”


      Bác sĩ liếc mắt nhìn Tiêu Hữu “Người bị thương cần vô máu, cháu là con của ấy sao?”


      Tiêu Hữu trong mắt tràn đầy hi vọng, mặt tái lại, gật đầu liên tục “Cháu là con của bọn bọ. Cứ lấy máu của cháu, lấy bao nhiêu cũng được. Làm ơn, bác nhất định phải cứu ba mẹ của cháu…”


      “Chúng tôi cố hết sức. theo tôi” Bác sĩ mang theo Tiêu Hữu hướng đến căn phòng khác tới. Tô Thuộc Cẩn cùng Cầm Tử cũng vội vàng theo chờ Tiêu Hữu ra ngoài. Thế nhưng lại nghe được bên trong truyền đến tiếng kinh hoảng “Tại sao máu của tôi thể rút ra, tại sao? Tôi là con của bọn bọ, máu của tôi nhất định có thể dùng. Bác sĩ, lấy máu của tôi , làm ơn, thân thể của tôi quan trọng…”


      Bác sĩ mở cửa ra ngoài, để ý tới cần khẩn thống khổ của Tiêu Hữu, mà dường như cũng mất lý trí, nhào ra ngoài bấu chặt cánh tay của bác sĩ “Van cầu bác cứu ba mẹ cháu, làm ơn, làm ơn lấy màu của cháu …”


      Bác sĩ tức giận “Ba mẹ cháu đều là máu A, cháu máu B, làm sao lấy được?”


      Ba mẹ là máu A, là máu B. Làm sao có thể? Ai cũng biết ba mẹ máu A con cái làm sao có thể là máu B? Tiêu Hữu lắc mạnh đầu, mất lý trí hô to “Làm sao có thể? Bác sĩ! Nhất định là lầm rồi. Cháu làm sao lại là máu B? Làm sao có thể?… Bác làm ơn kiểm tra lại lần nữa , cháu muốn cứu ba mẹ…”


      “Mạc Tiêu Hữu! Em bình tĩnh chút” Tô Thuộc Cẩn quát lên tiếng, tới kéo lấy Tiêu Hữu ôm vào trong ngực. quả quyết đối với bác sĩ “Bác sĩ! Tôi nhóm máu A, lấy của tôi


      Tô Thuộc Cẩn buông lỏng Tiêu Hữu ra theo bác sĩ. được Cầm Tử ôm lấy, thân thể lạnh như băng dựa vào, ôm lấy chặt Cầm Tử thút thít “Cầm Tử! Ba mẹ mình bỏ mình mà , đúng ?”


      Cầm Tử gật đầu “Đúng vậy, Tiêu Hữu, họ nỡ bỏ rơi cậu đâu…” Dịu dàng như mẹ , hòa ái như ba , họ nhất định có việc gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :