1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Hồ Ly (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 25

      Tiêu Hữu chạy trong vô vọng, có định hướng rằng mình nôi nào. Giờ phút này chỉ muốn cách Giản Chiến Nam càng xa càng tốt. phải cái bóng, cần phải là thế thân của người con khác.

      Mỗi lần hình ảnh và Giang Nhã đứng bên cạnh nhau xuất , rồi hình ảnh nắm tay cùng nhau dạo phố hằng đêm, trước mắt lần lại lần càng thêm châm chọc. Bước chân rối loạn, tâm đau đến muốn nổ tung thành từng mảnh. tắt di động, lại nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Giản Chiến Nam phía sau.

      “Mạc Mạc!”

      “Mạc Mạc!”

      Từng được nghe gọi bằng cái tên như thế, cũng từng là loại ngọt ngào… mà nay, ngay cả việc gọi tên cũng là châm chọc, loại đau đớn khiến lòng tên tái.

      phải tránh xa , muốn nhìn thấy . Tiêu Hữu mở đại cánh cửa vào, hoảng hốt đóng chặt lại. Cả người vô lực trượt dài xuống dưới đất, tay bịt chặt miệng, cho chính mình khóc ra thành tiếng, nén đau, ngực như muốn vỡ tung ra.

      Tiếng gọi ầm ĩ của Giản Chiến Nam dần dần biến mất, tiếng bước chân cũng xa, tìm thấy . Tiêu Hữu cuối cùng chịu nổi, thất thanh khóc to thành tiếng.

      “Ê! cho tôi là người chết hả?” Tốt xấu gì cũng có đám người ở trong này. là người ở đây, bị coi như vô hình , là người ngoài tiến vào khóc cái gì khiến ai cũng bị quấy rầy, vẻ mặt người đàn ông tràn đầy tức giận.

      Tiêu Hữu bị thanh bá đạo gây hoảng sợ, nén tiếng nấc nhìn về phía người đàn ông phía trước. Tầm mắt bị nước mắt làm mờ nhạt, người đàn ông nằm giường đối diện, lông mày đen rậm, gương mặt tuấn. cánh tay bị bó bột trắng, tay cầm cái bô, còn có cái “…” màu đen nằm ở mặt đất. ( Phi Phi: Ta nghĩ “…” là quần lót của nam nhân a. Chứng tỏ chàng này trong tư thế bán nude. ngưỡng mộ chị Mạc, chị ấy có thể ngắm “tiêu cự” của soái ca. Haizzz… Ước gì mình được như ấy *đỏ mặt* )

      Tiêu Hữu dần dần chỉ còn xót lại tiếng thút thít, nhưng mà thực rất khó chịu trong người.

      Vật đen đó là cái gì vậy?

      sao lại ở trong này?

      Người đàn ông đó là ai nha?

      “Thế nào, ngắm đủ chưa, chưa thấy vật ấy của đàn ông bao giờ hả?” Người đàn ông trầm giọng, tiểu huynh đệ của ta cần giải quyết chuyện đại của đời người lại bị nha đầu này nhìn chăm chú, thế nhưng… nó biết xấu hổ lại lặng lẽ ngẩng đầu lên, hướng thẳng lên trời. ( Phi Phi: Ối mẹ ơi! )

      Tiêu Hữu nín khóc, mà phải là khóc ra nước mắt. Cảnh tượng trước mặt cũng khiến giật mình đứng thẳng lên “… biến thái”. xong xoay người bỏ chạy. Hôm nay chật vật, tâm bị thương trầm trọng mà mắt cũng phải chịu nhiều châm chọc của người đời nữa.

      Người đàn ông nhìn theo bóng dáng Tiêu Hữu chạy , muốn trút giận cũng kịp. Dám bảo biến thái? chỉ có tay có thể cử động, phải cầm bô hay sao, có muốn che chắn cũng làm kịp tốc độ của . Tiểu huynh đệ của nhà càng đáng thương hơn, bị phi lễ, còn chưa tính sổ mà còn dám lớn tiếng bảo biến thái?

      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

      Quần áo Giản Chiến Nam tặng… vứt bỏ

      Vòng tay tinh xảo Giản Chiến Nam tặng… vứt bỏ.

      Mái tóc do Giản Chiến Nam đưa làm… cắt bỏ.

      Giản Chiến Nam tặng chiếc hộp nhạc… gắt gao nắm trong tay. Chỉ cần nới lỏng bàn tay, nó rơi vào trong thùng rác, nhưng mà cho dù có cố gắng lâu, nhiều, vẫn nỡ vứt chúng. Cuối cùng đành để chúng trong góc nhà kho rồi tập cách quên , làm cho nó mốc meo… quá khứ…

      Tiêu Hữu nhìn chính mình trong gương, lọn tóc dài đáng dài ngang eo giờ ngắn hơn vai. Cầm lấy chiếc gương bàn nhìn sâu, lâu. Như vậy… còn hình dáng của Nhã Nhi bên trong . là Tiêu Hữu, Mạc Tiêu Hữu, phải bất kỳ ai khác, chính là , phải cái bóng cũng chẳng phải thế thân.
      “Mạc Mạc” Mẹ vừa chợ về, nhìn thấy con như vậy, dường như thể nào kìm được sợ hãi liền kêu to tiếng “ xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại biến mình thành bộ dáng đáng sợ này?” Lăng Nguyệt Hồng ôm Tiêu Hữu vào trong lòng ngực.

      nhìn mẹ, giọng có chút mơ hồ, lạc lõng giữa thế giới “Mẹ à, về sau con chỉ làm con của ba mẹ, làm bất cứ ai khác nữa, con là Mạc Mạc, phải kẻ khác, con là Mạc Mạc, được hả mẹ?”

      Lăng Nguyệt Hồng đau lòng thành lời, bà đem con ôm sâu vào trong ngực, siết đôi bàn tay gầy gò chặt “Mạc Mạc vốn là con của ba mẹ, vốn là con độc nhất vô nhị của ba mẹ, thể nào trở thành người khác được. Mạc Mạc! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? cho mẹ nghe nào”

      Tiêu Hữu vòng tay ôm lấy mẹ mình, cổ họng đau, giọng khàn khàn bật được tiếng. Thế nhưng lại cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, gằn từng tiếng khó nhọc “Mẹ, người Nam thích phải Mạc Mạc, là Nhã nhi của ấy, là Giang Nhã. Mạc Mạc chẳng qua chỉ là giống ấy mà thôi. Mẹ, Mạc Mạc thức tỉnh rồi… cho nên, về sau con chỉ làm Mạc Mạc. Con cố gắng đứng lên, cho nên mẹ cần phải lo lắng… Mẹ… tối nay con có thể ngủ cùng ba mẹ được ? Mạc Mạc cảm thấy lạnh… mẹ… có được ?”

      Lăng Nguyệt Hồng đau lòng nấc lên từng tiếng theo nhịp điệu câu của con. Bà chỉ có thể ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Tiêu Hữu hơn để truyền cho chút ấm áp, chút tình thân của người mẹ, có như thế mới cảm thấy lạc lõng, cho dù cả thế giới có quay lưng lại với người mẹ này vẫn đứng bên cạnh cổ vũ đứa con đáng thương hết chặng đường gian nan còn lại của cuộc đời.

      Bà biết Tiêu Hữu rất Giản Chiến Nam, nhưng nghe những gì trong tiếng nấc bi thương, bà cũng đoán ra được phần nào câu chuyện. Tình của Tiêu Hữu bị tổn thương hoàn toàn. Trong lòng bà tự trách bản thân, do mình bảo vệ được con , khiến cho nó trở nên bất lực như thế này. Nếu mình kiên quyết hơn chút mọi chuyện có lẽ khác xa tại.

      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
      Buổi tối, Tiêu Hữu sốt cao, miệng ngừng mớ những cau đầu đuôi. Ba biết đại khái mọi chuyện thông qua vợ mình bèn tức giận thôi. Ông có con bảo bối duy nhất, luôn lo lắng, giữ ở trong tay sợ mất, nâng như trứng hứng như hoa, thế nhưng vẫn xảy ra tình trạng khốn kiếp này.

      Giản Chiến Nam, rốt cuộc đừng hòng nghĩ tới chuyện tiếp cận con của ông lần nào nữa.

      Mắt Lăng Nguyệt Hồng đỏ hoe “Ba nó, làm sao bây giờ, Mạc Mạc liệu có chuyện gì ?”. Con bà nuôi bà biết, nó vốn là khỏe mạnh, hồn nhiên, từ tới lớn chưa từng bị tiêm, chưa từng uống thuốc, ngoại trừ phòng dịch. Thế mà giờ đây nó lại nằm liệt giường chút sức sống.

      Ba Tiêu Hữu đem ôm lấy vào ngực, trấn định “Đưa con bệnh viện”

      Mạc Mạc mơ màng, bàn tay lạnh lẽo nắm chặt góc áo sơmi của ba, khóc van, cầu xin “Ba à, Mạc Mạc muốn nhìn thấy ấy, ba à… Mạc Mạc cần bệnh viện, Mạc Mạc muốn ở nhà…”

      “Con ngoan, nghe lời, tới bệnh viện, ba bảo vệ con, để cho ta xuất trước mặt con. Nếu dám đến, ba nhất định để yên cho ta”

      Tiêu Hữu lúc này mới im lặng, tùy ý để ba mẹ đưa mình tới bệnh viện.

      Ba bảo vệ .

      Mẹ nhất là .

      chính là Mạc Mạc, là con ngoan của ba mẹ… phải là ai khác… phải…

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 26
      “Việt Nhiên, chút đều em ư?”

      cứ như thế là tôi ư?”

      “Vâng. Việt Nhiên, em , em rất

      “À! tôi đến nỗi tiếc đưa tôi vào tù. Giản Thần Hi, tình của tôi nhận nổi”

      phải đâu Việt Nhiên, em muốn hãm hại . vậy đó, xin tin em …”

      “Ngay lập tức biến mất khỏi mặt tôi, đừng để cho tôi nhìn thấy lần nữa. Giản Thần Hi, nhà họ Giản của vì cái gì cứ muốn hại người thế hả? Hại mình tôi là được rồi. Trở về với Giản Chiến Nam, bảo ta buông tha Mạc Mạc nhà tôi, cần phải trêu chọc Mạc Mạc”

      “Việt Nhiên… ấy là cháu của thể nào ấy”

      “Cút…”

      nấc lên từng tiếng nho , đứt quãng truyền vào trong tai Tiêu Hữu lặng im nằm ngủ.

      Cậu, từng ở tù sao?

      Giản Thần Hi thích cậu?

      Mà Giản Thần Hi là ai? Người thân của… sao?
      Mà người cậu thích là… , thể nào. Tiêu Hữu dám nghĩ tiếp, có can đảm để nghĩ đến chuyện khủng khiếp đó. Giản Thần Hi là người nhà của Giản Chiến Nam, là em hay chị ? Là ấy hại cậu phải ngồi tù? Tiêu Hữu đột nhiên hiểu được vì sao ba mẹ lại phản đối chuyện của với Giản Chiến Nam gay gắt như thế… bởi vì nhà họ Giản hãm hại cậu.

      Mấy năm nay, cậu vẫn ở trong tù chịu khổ mà phải ở nước ngoài tự do làm việc cậu thích. Tiêu Hữu lòng đau đến thở nổi. Cậu… cậu của , người cậu tốt như thế đáng ra phải được giương cánh bay cao, thế nhưng tường giam bằng gạch đá đó giữ chặt đôi chân của cậu.

      Giản Thần Hi rồi, phòng bệnh lại lâm vào im lặng. Tiêu Hữu từ từ nhắm hai mắt như chưa từng tỉnh lại, tay liền bị bàn tay ấm áp, to lớn khác cầm lấy, có người nhàng vỗ về bờ má . Tiêu Hữu biết là cậu.

      “Mạc Mạc, phải nhanh khỏe lên, biết ?”

      Giọng của cậu thầm bên tai , hoàn toàn là sủng nịnh, lo lắng cùng thương vô hạn. Trong lòng Tiêu Hữu thầm đáp: nhất định rồi cậu, nhất định con nhanh chóng khỏe mạnh.

      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
      Tiêu Hữu trải qua trận ốm nặng, người gầy, cũng trở nên lầm lỳ thường chuyện. lâm vào cái hố sâu thăm thẳm. Ba mẹ Tiêu Hữu lo lắng con mình chịu nổi thương tổn như vậy, tận tình chăm sóc cùng bảo hộ.

      Lăng Việt Nhiên cũng thế, cậu cùng chị hai, rễ luân phiên thay nhau chăm sóc , giúp Tiêu Hữu giảng bài lớp. tuần sau đó, Tiêu Hữu mới học trở lại.

      Trong thời gian tuần, có gặp lại Giản Chiến Nam, tuy nhiên biết việc xảy ra ngày hôm đó đó là cây kéo buộc phải buông tha cho đoạn tình cảm nên có này. Thế nhưng, tâm kìm nén được vẫn miên man suy nghĩ.

      Trong đầu chỉ nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt , nhớ tới đôi mắt đen láy nhìn thâm tình của . Rồi lại nhớ tới nụ hôn đầu của , lời hẹn ước giữa hai người, nụ hôn ấm áp dưới cơn mưa lạnh lẽo, nỉ non mà tràn đầy tình cảm, còn có bởi vì câu nhớ , quản ngày đêm lái xe đến chỉ để gặp , khiến cho cảm động thôi.

      Mỗi lần nhớ lại, trái tim Tiêu Hữu càng đớn đau cùng run rẩy. Mỗi lần nhớ lại Giản Chiến Nam đối tốt với chỉ vì giống với Giang Nhã – người con , tâm Tiêu Hữu lại càng thêm đau đớn. vẫn nghĩ đó là vì tình , đem tình cảm duy nhất trao hết cho người , thế nhưng tất cả chỉ là do quá giống với người con khác khắc sâu hình bóng trong trái tim , thậm chí ngay cả tình huống hai người quen nhau, cũng là do tưởng tượng ra lần đầu gặp ấy.

      Khoảng thời gian hạnh phúc bên cạnh Giản Chiến Nam cứ tích tụ dần, rồi lại nhanh chóng bị phá vỡ ra, máu thấm nhuần trong người . Muốn chạy, muốn trốn, muốn quên cũng rất khó khăn, lại cùng khổ sở. Tiêu Hữu thiên đường, trong phút giây ngắn ngủi lại bị Giản Chiến Nam tàn nhẫn đánh nhát rơi xuống tận địa ngục sâu thăm thẳm, mảnh hắc ám, thể tự cứu lấy mình.
      Tình của hóa ra cũng chỉ là cái phao cứu sinh của Giản Chiến Nam. Nó dễ dàng bị vứt bỏ ngay khi gặp chiếc thuyền lớn. Ngay cả biển rộng bao la cũng có chốn cho dung thân, hoàn toàn chỉ có gió lạnh từng đợt thổi lấy, cười nhạo, trêu chọc là đứa ngốc, đứa ngốc ràng là bị đùa bỡn thế mà còn ngây ngô mỉm cười hạnh phúc.

      Các người hãy cùng ở chỗ . Đừng lôi kéo vào câu chuyện tay ba đáng có này nữa.

      Trong lòng đau nhưng tâm vẫn nhẫn. Chỉ là thất tình mà thôi, chỉ là thế thân mà thôi, có cái gì to tát cả. có Giản Chiến Nam trái đất đâu có ngừng quay, ai rời khỏi ai người kia đều có thể tiếp tục sống, phải sống tốt nữa là đằng khác. Nhưng vì cái gì? Vì cái gì mà tất cả trước mắt đều chỉ còn hai màu đen trắng, cảm xúc mất sắc thái tự nhiên của nó, tâm còn loại cảm xúc xao động, nó giờ đây giống như mặt hồ nước phẳng lặng, tia gợn sóng.

      Tiêu Hữu ngồi ở trong phòng học, im lặng nhìn tàng cây bên ngoài cửa sổ. Các học sinh khác ồn ào náo nhiệt vui đùa đều ảnh hưởng đến . cứ ngồi ngơ ngác ở nơi đó như kẻ mất linh hồn. “Rầm” tiếng, Giang Xuyên đem cái chén đặt trước mặt bàn Tiêu Hữu.

      Đó là cái chén của được Giang Xuyên giúp đổ nước ấm vào, vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Giang Xuyên hề thích dáng vẻ của Tiêu Hữu lúc này. cố ý khiêu khích , trêu trọc , cười nhạo như thế nào cũng đều phản ứng, quan tâm. kìm được bèn nhướn mày khó chịu hỏi “Ê! Cậu có việc gì chứ?”

      Tiêu Hữu mờ mịt quay đầu lại, lắc lắc “ có việc gì, cám ơn”

      xong, bèn cúi đầu, hai tay ôm lấy cái chén, trong lòng bàn tay ấm lên nhưng mà tâm vẫn là cảm giác lạnh lẽo như cũ.

      “Tiêu Hữu, cậu lại đây” Cầm Tử lôi kéo Tiêu Hữu hướng ra phía bên ngoài. có bất kỳ phản kháng nào, bản thân thả lỏng tùy ý để Cầm Tử thô bạo kéo ra khỏi phòng học. Cả hai lại cùng nhau chạy như điên ra khỏi trường, lúc này mới hổn hển hỏi “Cầm Tử, đâu vậy? Còn phải học đó”

      Cầm Tử đoán rằng chắc chắn Tiêu Hữu gặp đả kích nặng trong chuyện vừa rồi. Nhìn dáng vẻ mấy ngày nay của , khẳng định lúc bị tên lưu manh giả danh trí thức kia lôi kéo ra ngoài xảy ra chuyện khá nghiêm trọng giữa Tiêu Hữu và Giản Chiến Nam.

      “Tiêu Hữu! Cậu tỉnh lại . Chúng ta là chị em tốt đúng ? Cùng nhau Bắc Kinh học đại học, cần vì kẻ đáng mà đánh mất lý tưởng của mình. ta cậu còn có tớ, cò có ba mẹ cậu, kể cả cậu Việt Nhiên nữa mà. Tớ tin rằng rồi người đàn ông tốt, rất rất tốt chờ cậu đến để . Cậu ngay lập tức phải lấy lại tinh thần, cậu phải sống tốt cho ta thấy rằng có Giản Chiến Nam Mạc Tiêu Hữu vẫn có thể giương giương mà cười, mà sống hạnh phúc”

      “Cầm Tử” Tiêu Hữu mỉm cười ôm chầm lấy Cầm Tử “Cám ơn cậu, Cầm Tử. Tớ quên ước mơ của hai chúng ta, tớ cố gắng đứng lên, tớ sống tốt. Tớ sao cả”

      “Thèm vào. Còn có gì, xem cậu tự hành xác bản thân mình và mọi người xung quanh kìa. Cậu phải nhanh đứng lên cho tớ, cho cậu thêm tuần, nếu còn như người trời vậy nữa tớ tuyệt giao với cậu luôn. Bổn nương bằng hữu như cậu”

      “Cầm Tử…!”

      “Cái gì?”

      “Cám ơn cậu”

      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

      Hôm nay Cầm Tử nghỉ học, sáng sớm đứng trước cửa tập đoàn Hoành Nghiệp. Giản Chiến Nam, là vương bát đản, dám khi dễ bạn , xem việc tốt của ta biến Tiêu Hữu thành cái dạng gì rồi.

      Nếu trước kia bạn mình như vậy sao đợi ta đến già , vì cái gì phải đem Tiêu Hữu ra lấp chỗ trống. Bây giờ tốt rồi, người đầu trở về, liền đem Tiêu Hữu vứt sang bên như miếng giẻ rách. Cầm Tử cứ nghĩ rằng Tiêu Hữu hiền lành nên dẽ bị khi dễ, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua chuyện nên định đến đây kiếm chuyện đòi lại công đạo cho bạn thân, còn biết tình hề đơn giản như vậy.

      Chờ, chờ mãi, cuối cùng xe Giản Chiến Nam cũng tới. Gã đàn ông hoa tâm đáng chết, rốt cuộc cũng tới rồi đây. muốn cho biết, con phải là loại dễ dàng bị đem ra khi dễ như vậy. Cầm Tử còn muốn xông lên tìm đòi lại công đạo, nhưng sau khi nhìn gương mặt lạnh như tiền của , liền có điểm khiếp đảm. , sợ Giản Chiến Nam, đừng nhìn Giản Chiến Nam bằng con mắt bình thường, kính chiếu còn chưa chiếu bản chất của ta huống chi là đôi mắt 9/10 độ của .

      Mặc kệ, có sợ cũng phải hỏi cho ra lẽ mọi chuyện. muốn bước lên đột nhiên có chiếc xe khác lao đến đỗ trước mặt Cầm Tử. Lại nhìn đến bên trong xe Giản Chiến Nam có nhàng bước xuống, mái tóc dài uốn xoăn, dáng người thanh cao, ánh mắt kia, hàng mi kia, thần thái kia là quá quen thuộc.

      Tuy tính tình Cầm Tử thẳng thắn nhưng ra cũng rất thông minh. Sau khi ngây ngốc lúc, lập tức có phản ứng, này cùng Tiêu Hữu khá giống nhau. Nếu phải là bạn học của Tiêu Hữu hai năm liền, biết gia cảnh Tiêu Hữu trong lòng bàn tay, nhất định giờ phút này Cầm Tử nghĩ rằng Tiêu Hữu nhất định có chị em.

      Nhìn thân thiết ôm lấy cánh tay Giản Chiến Nam, Cầm Tử biết, này chính là người đầu của ta. Giản Chiến Nam theo đuổi Tiêu Hữu chẳng lẽ lại vì ấy giống với này sao? Cầm Tử phi thường tức giận. Giản Chiến Nam, là cái tên vương bát đản, đem Tiêu Hữu hiền lành, thánh thiện biến thành người khác để vui đùa, đùa cho đủ rồi liền vứt .

      Cầm Tử giờ phút này mới hiểu được vì sao Tiêu Hữu lại thương tâm đến thống khổ như vậy, vì sao mà ý định tranh giành tình cũng có. Tất cả là bởi vì có niềm kiêu hãnh của mình, khinh thường loại tình như thế thân này, lại càng thiết phải cầu xin gã đàn ông cầm thú cũng bằng.

      Hừ, người đàn ông như thế cần cũng đúng. Nhìn thấy Giản Chiến Nam cùng kia rời , Cầm Tử thấy số phận Tiêu Hữu sao mà khổ quá. Giản Chiến Nam cuối cùng cũng là lựa chọn ở bên cạnh người cũ mà phải Tiêu Hữu đáng thương. Lồng ngực của như có ngọn lửa thiêu đốt, ý định tranh luận với Giản Chiến Nam hòng đòi lại công bằng cho Tiêu Hữu còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng… cơn bực tức này mà xả Cầm Tử sống yên lòng.

      Cầm Tử nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Giản Chiến Nam đột nhiên cười đê tiện.

      ngay lập tức đến cửa hàng ven đường mua đống sơn nước đủ màu sắc về vẽ loạn xạ lên xe Giản Chiến Nam. Nào là đầu heo, rùa rụt đầu, ngay cả vương bát đản hay cầm thú cũng đều vẽ ra. Ngay lúc Cầm Tử thầm đắc ý với tác phẩm ‘để đời’ của mình lại bị đôi tay rắn chắc tóm lấy, tức giận rống lên “Móng vuốt của ai?”

      Quay đầu lại thấy người đàn ông tuổi cũng xấp xỉ tên họ Giản kia. Khuôn mặt cũng là bộ dạng mỹ miều, bộ dáng trầm ổn nhưng mà tay lớn như bình thường, phải gọi là đại chưởng, bàn tay ‘khổng lồ’ theo lời của Cầm Tử nắm chặt lấy tay khiến cổ tay đau nhức “Này! Nhà ngươi muốn làm cái gì, muốn sờ loạn người nãi nãi hả?”

      Người đàn ông hơi hơi nheo mắt sau cặp kính tri thức, ta nhìn Cầm Tử chằm chằm, lại liếc mắt đến ‘tác phẩm nghệ thuật’ của có biết làm như thế này là vi phạm pháp luật ?”

      “Tôi làm cái gì?” Cầm Tử mạnh miệng đe dọa “Buông tay mau, nếu tôi tố cáo về tội quấy rối”

      “Còn chối sao?” Người đàn ông xong liền giơ di động trong tay lên bấm bấm “Cái này gọi là gì? Có thứ đời gọi là chứng cớ biết ?”

      Cầm Tử nhìn thấy trong di động ta là đoạn video quay quá trình mình ‘gây án’, mặt trở nên tái nhợt “Vậy sao? Tôi còn chưa đủ 18 tuổi, mau đưa tôi tới sở cảnh sát

      “Xe này ít nhất trị giá ngàn vạn, … bồi thường là được rồi”

      Con mẹ nó… ngàn vạn? Muốn giết người hả?

      “Xàm sỡ, lưu manh” Cầm Tử hô to tiếng, thừa cơ đạp lên đùi ta phát. định tranh thù cơ hổi chuồn, ai ngờ ta dễ dàng tránh cước của , bàn tay chặt chẽ kéo nhanh vào đại sảnh của tập đoàn Hoành Nghiệp.

      “Này, này. muốn làm cái gì?”

      Tiếng la hét của Cầm Tử vang vọng khắp cả đại sảnh, nhưng mà mọi người chỉ chăm chú nhìn , ai có đủ can đảm đứng ra ngăn cản.

      Người đàn ông lòng lang dạ thú này rốt cuộc muốn làm gì đây? Chắc chắn là cùng phía với Giản Chiến Nam, là rất biết tranh thủ thời gian nịnh bợ cấp mà.

      Cầm Tử đột nhiên có chút sợ hãi.

      Tiêu Hữu xin lỗi, giúp được cậu hả giận mà lại còn gây ra họa. Vẻ mặt Cầm Tử ảo não, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào tấm lưng của người đàn ông phía trước. Nhờ mà chuyệt tốt của bị phá hư mất.

      Giờ phút này Tiêu Hữu vừa kết thúc giờ học lớp, ngồi ngơ ngác lại đột nhiên nhận được cú điện thoại nặc danh “Alo, xin chào, cho hỏi là ai đấy?” khách khí hỏi.

      “Có biết người tên gọi Cầm Tử ?”

      “Cầm Tử? ấy làm sao?”

      “Tầng 30, tập đoàn Hoành Nghiệp, phiền đến chuyến, bạn của đến gây chuyện”

      Bốn chữ ‘tập đoàn Hoành Nghiệp’ cất lên khiến cho lòng Tiêu Hữu căng thẳng. Cầm Tử, Giản Chiến Nam, hai bên làm cho phân vân đến khó thở. Cái nha đầu bao giờ chịu an phận kia biết làm ra loại chuyện tốt gì đây?

      biết Cầm Tử đối với mực muốn bảo vệ, lòng Tiêu Hữu nổi lên trận bất an. vội vàng tắt di động, nhanh chóng bắt taxi đến trước cổng tập đoàn Hoành Nghiệp…
      Lòng… lo lắng… mẫu thuẫn.

      Có nên đến hay ?

      Giản Chiến Nam… ở chỗ này…

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 27
      Phòng làm việc của Giản Chiến Nam ở trước mắt. Nếu như có thể, Tiêu Hữu muốn đặt chân vào nơi này dù chỉ bước. Nếu như có thể, muốn cùng có bất kỳ quan hệ nào nữa, nhưng giờ đây còn bất kỳ lựa chọn nào nữa rồi bởi vì cửa cũng gõ, chân cũng vào bên trong.


      “Tiêu Hữu!” Hai lòng bàn tay Cầm Tử úp lấy gương mặt nhạt nhòa nước mắt. Tiêu Hữu nhìn Cầm Tử, lại hướng ánh mắt đến nam nhân đeo kính đứng cách đó xa, tuấn, lịch , hào hoa phong nhã say đắm lòng người, đúng bản chất của nhân viên tập đoàn Giản thị. Bạn bè của phần lớn đều biết đến Giản Chiến Nam, thế nhưng giờ đây lại xa lạ như thế, đến nỗi đem cả Cầm Tử sợ trời sợ đất hù dọa đến rơi nước mắt.


      “Cầm Tử” Tiêu Hữu bước tới, vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai của bạn thân thiết “Xảy ra chuyện gì vậy? Ngoan nào, đừng khóc”


      “Tiêu Hữu, xin lỗi, tớ vốn muốn tìm ‘nó’ đòi lại công bằng cho cậu, ngờ lại mang phiền phức đến cho cậu” Cầm Tử đem Giản Chiếm Nam liệt vào danh sách cầm thú, Cầm Tử cũng biết ngay tình huống này của mình, ‘người cũ’ của Tiêu Hữu tuyệt đối phải là người.

      cũng biết Tiêu Hữu muốn nhìn thấy Giản Chiến Nam, chừng bước vào nơi này liền cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Nhưng mà có biện pháp, gây ra ‘chuyện tốt’, làm ‘rách’ chiếc xe đắt tiền của ta, bán hết gia sản cũng bồi thường nổi.

      Cầm Tử biết mình nên gọi cho Tiêu Hữu, nhưng hoàn toàn biết nên làm thế nào cả. Người duy nhất có thể giúp lúc này chỉ có Tiêu Hữu mà thôi. Hi vọng tên cầm thú Giản Chiếm Nam kia còn có chút lương tâm vì mối quan hệ mình từng có với Tiêu Hữu mà có thể truy cứu chuyện này. Đối với tên cầm thú có trong sách đỏ này, có lẽ nàng quá ngây thơ rồi.


      Tiêu Hữu cau mày “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”


      Cầm Tử thấp giọng bên tai Tiêu Hữu. nghe xong liền hiểu , gương mặt lúc đen lúc trắng. kéo tay Cầm Tử, đứng trước mặt nam nhân kia “Cần phải bồi thường cho bao nhiêu tiền?”


      “Cái này phải đợi chủ chiếc xe đến thương lượng” Nam nhân giương đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Cầm Tử.

      Nhìn có vẽ khinh thường mình, Cầm Tử tức giận rống lớn “Nhìn cái gì? Coi chừng ta móc mắt ngươi”


      Tiêu Hữu muốn mở miệng thương lượng, cửa phòng làm việc liền ‘phanh’ tiếng bị người đẩy ra. người đàn ông cao lớn ôm chặt xinh đẹp trong lòng , cả hai trong tư thế hôn nhau thắm thiết như muốn buông ra. Cánh tay vững trãi ôm lấy vòng eo của , cánh tay của ấy cũng thủy chung như rắn quấn quanh cổ đối phương. Cả hai người hôn nhau tựa như rất sốt ruột muốn nhanh chóng trèo lên giường.


      Trong phòng trong chớp mắt mảnh tĩnh mịch. Lòng Tiêu Hữu truyền đến hồi đau đớn, thống khổ, giống như có thanh kiếm đâm xuyên qua trái tim . Máu tươi phun tứ tung, đau đến hít thở thông. Khuôn mặt nhắn còn chút huyết sắc, bàn tay siết chặt lấy tay Cầm Tử, cơ thể thậm chí cách nào ngăn được khẽ phát run. Cầm Tử tức giận khoác tay lên vai Tiêu Hữu cho nàng thêm sức mạnh, nhưng trong mắt hoàn toàn phát hỏa.


      Giang Nhã giật mình, ngờ tới có nhiều người ở đây như vậy. Trong nhất thời đỏ bừng cả hai má, nhưng vẫn thủy chung buông cánh tay ôm lấy cổ Giản Chiến Nam. giống như quên mất động tác của mình, ngơ ngác tựa hẳn vào trong bờ ngực rắn chắc, tầm mắt lại nhìn biểu của Tiêu Hữu.


      mặt của thanh niên bắt Cầm Tử hoàn toàn xuất tranh thủ xem kịch hay, mùi thuốc súng nồng nặc căn phòng. biết Giang Nhã, nhưng biết Tiêu Hữu, chẳng qua có nghe lúc trước Giản Chiến Nam có bạn , chẳng lẽ? Phỏng đoán , cũng chỉ là phỏng đoán thôi nha.


      Duy nhất mỗi Giản Chiến Nam là thần sắc hề thay đổi, tự mình kéo cánh tay Giang Nhã xuống, con ngươi trong trẻo lạnh lùng tia ấm áp “ ra ngoài hết ”. lãnh đạm ra lệnh khiến cho người khác khả năng phản bác.


      Tiêu Hữu lôi kéo cánh tay Cầm Tử từng bước hướng bên ngoài , nhưng ngay thời điểm lướt qua người Giản Chiếm Nam, khủy tay lại bị cánh tay từng vô cùng quen thuộc tay gắt gao giữ lại “Em ở lại”


      Đôi tay này từng vì che mưa che gió, đôi tay này từng nhàng lướt mặt , môi , tóc từng rất ấm áp, từng để cho mê luyến. Nhưng giờ phút này đây, nó lại giống như ác quỷ, chút hơi ấm, chỉ có lạnh như băng. Tiêu Hữu ra sức giãy giụa, muốn rời khỏi nơi này, ở đây quả khiến cho hít thở thông, nhưng tay Giản Chiến Nam giống như mọc rễ ở cổ tay , cách nào tránh cho thoát.


      “Này tên họ Giản cầm thú kia, mau buông Tiêu Hữu ra, lấy cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người cậu ấy, mau!” Tình tình Cầm Tử khá nóng, hơn nữa đối với người chàn ghét dù cho có là ba hay mẹ hay hay chị gì cũng ghét cho đến tận gốc tận rễ. Nhìn cánh ôm qua người khác mà giờ phút này lại giữ chặt lấy Tiêu Hữu, so Tiêu Hữu còn khó chịu hơn.


      “Hai người từ từ chuyện” Giang Nhã dường như là người hiểu chuyện, hào phóng khiến cho người ta cảm thấy như là Thánh mẫu chuyển thế, xong xoay người thẳng thắng ra ngoài.


      Cầm Tử lôi tay kéo cánh Tiêu Hữu nhưng ngờ mu bàn tay còn lại cảm thấy nhói đau, cùng Tiêu Hữu ngờ lại bị tên thanh niên đeo mắt kiếng giả danh trí thức kia mạnh mẽ tách ra. Cầm Tử vừa định mắng, nhanh chóng bụm miệng lại cho , ôm hông của túm kéo ra ngoài.


      Mẹ kiếp! Tại sao lại cưỡng chết như vậy chứ? là ai đây? Nam nữ thụ thụ bất thân biết sao? Cầm Tử cắn, đá, đạp, nhưng vẫn ngăn được bị túm quẳng ra ngoài. Cửa phòng làm việc bị đóng lại, gian im ắng chỉ còn lại Tiêu Hữu cùng Giản Chiến Nam.


      “Có thể buông tay chưa? Tôi nghĩ giữa chúng ta tại có quen thuộc đến nỗi có thể lôi lôi kéo kéo như thế này” Tiêu Hữu yên lặng đứng im. Thần sắc đau thương khôi phục như thường, nhưng mà sức lực của nàng đủ mạnh, đôi mắt giấu được nét bi thương nên để lộ nỗi lòng của .


      Giản Chiến Nam từ từ buông Tiêu Hữu ra. Tuấn nhan vẫn lạnh lùng, đôi cặp mắt kia cũng còn khiến cả thấy thâm tình nữa. Có lẽ, chẳng qua là tất cả chỉ vì đối với còn cảm giác, người đàn ông này, về sau cùng còn bất kỳ quan hệ nào nữa.


      “Mạc Mạc…”


      “Xin gọi tôi là Mạc Tiêu Hữu” Tiêu Hữu nâng cằm nhìn , môi nhất định còn lưu lại hơi thở của Giang Nhã. muốn mình phải trấn tĩnh, chỉ là người qua đường trong cuộc đời mà thôi. Thế nhưng tự chủ vẫn hướng về phía , cách nào làm cho chính mình bình thản, tự giận bản thân, mình tại sao vẫn cứ có năng lực như vậy chứ?


      “Đừng có dùng khẩu khí đó chuyện với ” Giản Chiến Nam khẽ cau mày, gương mặt xanh mét, dường như có chút phiền não thành lời.


      Tiêu Hữu muốn mình phải tức giận, nhưng mà tại sao vẫn cứ thích cầu như vậy? “Vậy tôi phải chuyện với như thế nào?”


      Giản Chiến Nam hít hơi sâu. xoay người móc trong túi áo điếu thuốc, dùng sức hít hơi để tim còn cảm giác thoải mái. quay đầu lại nhìn Tiêu Hữu “Em hận như vậy sao?”


      có. có đủ tư cách khiến tôi phải hận. Tôi có thời gian để ở đây chuyện phiếm với ” Tiêu Hữu hai tay nắm chặt, thân thể cứng đờ đứng ở nơi đó. Giản Chiến Nam vẫn còn muốn đóng kịch nữa hay sao? Nếu lựa chọn Nhã Nhi còn ở đây này nọ với làm cái gì?


      “Tiền, xe, nhà cửa, em muốn cái gì… đều có thể cho em” Giản Chiến Nam xoay lưng về phía Tiêu Hữu, ánh mắt đặt ngoài cửa sổ, cách nào đối mặt với ánh mắt ngây thơ của .


      Nước mắt Tiêu Hữu bị ép rơi ra ngoài, nhưng cứng rắn ép chúng chảy ngược vào trong. Tiêu Hữu nhìn tấm lưng Giản Chiến Nam bóng lưng, tâm co quắp lại thành trận, cơn đau tràn ra khắp tứ chi. sỉ nhục nhiêu đấy còn chưa đủ hay sao? Tại sao cứ nhất quyết phải làm cho đau liệt phế tâm can như thế này? Tiêu Hữu cất giọng run run hỏi “Cảm tình của tôi… tình của tôi… cảm thấy đáng bao nhiêu tiền? Giản Chiến Nam… … có đáng nhiều tiền ?” Tiền, có thể mua được tất cả sao? Là muốn bồi thường , vẫn là muốn dùng tiền để mua an lòng hay sao?


      “Mạc Mạc! Em xem, em muốn cái gì?” Cuối cùng, cũng xoay người lại.


      “Ha ha… Tôi sao? Xin hỏi, cái gì cũng có thể à?” Tiêu Hữu cười đau đớn, lệ ở đáy mắt hội tụ lại thành dòng sông bi thương, cướp chút sức lực cuối cùng của , chỉ lưu lại khổ sở, từ từ gặm nhắm cõi lòng đầm đìa máu tươi.


      “Chỉ cần là cầu xin của em, bao nhiêu, cũng đều thỏa mãn”


      “Ha ha…” Tiêu Hữu khổ sở cười “Tôi muốn cục gôm có thể xóa hình bóng trong óc của tôi, tất cả những gì liên quan đến trong thế giới của tôi hoàn toàn có thể biến mất chút dấu vết. Coi như tôi chưa từng quen biết qua , Giản Chiến Nam… có thể thỏa mãn tôi sao?”


      “Mạc Mạc, thực tế chút có được ?”


      “Giản Chiến Nam, đừng sỉ nhục tôi nữa” Tiêu Hữu chỉnh lại lời của . nhịn cơn đau nơi đáy lòng, dùng hết hơi sức còn lại gằn từng chữ “Tình này cùng tôi có duyên, tôi biết nó mang lại cho tôi sỉ nhục lớn như vậy. sỉ nhục này khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm. Nhưng tôi bất kể cho dù là sỉ nhục chăng nữa, nếu tôi liền , cảm tình của tôi là vô giá. Dĩ nhiên trong Giản chủ tịch chỉ là trò chơi tiêu khiểu lúc tích mịch mà thôi, nhưng là tôi ra giá cho tình của mình. Giản chủ tịch, chuyện của chúng ta đến đây chấm dứt , tôi còn phải học. Xin cần tiễn”


      Tiêu Hữu xoay người, cũng quay đầu nhìn mà vững bước rời , sống lưng vương thẳng, cố gắng để thân ảnh chật vật của mình lọt vào mắt … nhưng mà, tâm sớm đau đớn chịu nổi.


      Tiêu Hữu vẫn cho rằng tình là ngọt, chua , khổ, có nhiều màu sắc khác nhau, nhiều mùi vị khác nhau. Nó có thể mang cho tâm tình cũng cảm giác khác nhau, nhưng vẫn biết mặt khác của tình thanh đao sắc bén, càng sâu, thương càng nặng, người nào trước người đó gặp thất bại thảm hại, bi thương hoàn toàn.


      Nước mắt cuối cùng cũng nhịn được, từng giọt từng giọt đua nhau rơi xuống mặt đất. Tầm mắt là mảnh mơ hồ, cái gì cũng nhìn thấy, lỗ tai nghe được bất kỳ thanh nào, thế giới quanh mảnh tĩnh mịch, giống như cõi lòng chết .

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 28
      Giản Chiến Nam đứng im tại chỗ, mặt là mảnh u, con ngươi vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước. Thân ảnh Tiêu Hữu sớm biến mất ở trước tầm mắt nhưng trong đầu hoàn toàn đều là bộ dáng bi thương của . Mái tóc dài cố gắng gìn giữ mười năm giờ bị cắt ngắn cũn cởn. Lúc nhìn , ánh mắt thẹn thùng cùng e lệ còn. Tàn thuốc làm bỏng ngón tay mới khiến hoàn hồn, đem tàn thuốc sớm còn chút gì ném vào gạt tàn, cũng giống như ném tình dành cho .


      Giản Chiến Nam xoay người tới cửa sổ to lớn sát đất, gương mặt phiền não cố gắng vuốt vuốt mi tâm, tròng mắt đen thâm trầm nhìn phong cảnh bên dưới. Người đến người , xe đến xe . Từ độ cao như vậy nhìn xuống, người mặt đất tất cả đều trở nên bé, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh màu lam nhạt đứng ở lối bộ… tựa như khóc. Móng tay của nhịn được mạnh mẽ khắc lớp kiếng thủy tinh thành đường dài, tim… quả muốn đập nữa… Mạc Mạc!


      Lúc này, Giang Nhã vào, mái tóc dài buông thõng, cặp mắt mê người, quyến rũ, thân ảnh cao gầy hướng Giản Chiến Nam tới mang theo mùi nước hoa dịu dàng tựa vào trong ngực . ngẩng đầu hôn vào chiếc cằm trơn bóng, cuối cùng hôn đến bờ môi mỏng, dịu dàng nỉ non “Chiếm Nam, … ổn ?”


      Giản Chiến Nam khẽ nhắm mắt lại, trong đầu óc luôn là hình ảnh của Tiêu Hữu. Bị động, liền đổi thành chủ động, cúi đầu gắt gao hôn lấy đôi môi đỏ mọng của Giang Nhã, nhưng vẫn chút dục niệm. đưa tay đẩy ra, ánh mắt lạnh lùng chống lại đôi mắt bi thương của . Đôi mắt này sao quen thuộc mà lại xa lạ, vẫn là đôi mắt quấy nhiễu những giấc mộng của bao nhiêu năm nay, tại sao giờ phút này lại cảm thấy có chỗ nào đó đúng “ còn công việc phải làm, em có thể chung quanh dạo chút”


      “Ưm… cũng được. lát em và cùng nhau ăn cơm trưa” Giang Nhã biết điều dây dưa, làm nũng, thức thời rời . hiểu Giản Chiến Nam, lúc nào nên làm nũng, lúc nào nên thức thời chút. rất biết cách làm thỏa lòng , chẳng qua là tim của … còn có thể giữ chặt ?


      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _


      Khóc cũng làm, đau cũng chịu, còn có thể làm cái gì đây? Trãi qua cuộc sống thống khổ còn có rất nhiều chuyện vui vẻ. Tiêu Hữu lựa chọn vứt bỏ. đem tất cả đau đớn chôn sâu dưới đáy lòng, xây dựng trái tim thành nghĩa địa vững trãi, thời gian làm mọi thứ biến mất. Từng chút từng chút rút hết tâm tư của dành cho mang mai táng, tất cả rồi trở thành quá khứ. tin tưởng, mọi chuyện rồi tốt lên thôi.


      là Mạc Tiêu Hữu, mới có thất bại lần thứ nhất coi là cái gì. bao giờ bị đánh ngã lần nữa.



      Tiêu Hữu giống như lại trở về là của trước kia. luôn tươi cười, nhưng trong nụ cười dường như mất cái gì đó. Ánh mắt của vẫn là xinh đẹp như xưa, giống như lời hứa, nhưng mà nhiều hơn chút u buồn.


      Người khác nhìn ra, nhưng ba mẹ Tiêu Hữu cùng Cầm Tử đều biết, ra hề vui chút nào, chỉ là bản thân rất kiên cường. cố gắng tập quên quá khứ, tỏ ra chán nản trước mặt người khác. vẫn vì ước mơ của mình mà cố gắng, cố gắng học tập, vì cuộc thi tốt nghiệp trung học mà phấn đấu. Thời gian ngày lại ngày trôi qua, đảo mắt đến kỳ nghỉ đông, cũng nghênh đón trận bão tuyết đầu tiên của năm.


      Tiêu Hữu cùng mẹ chơi cờ nhảy ( Phi Phi: Ta biết cờ nhảy là cờ gì ta đầu dưới đất ), mẹ gần đây cải tà quy chánh rồi, tự nhiên đánh mạt chược nữa. Bà trở nên thích chơi cờ nhảy, cờ năm quân, cờ vây, chỉ cần rãnh rỗi là liền bị mẹ lôi đánh cờ.


      Tiêu Hữu biết, mẹ chẳng qua là lo lắng cho , muốn cho vui vẻ hơn mà thôi. Ngay lúc ăn hết viên cờ cuối cùng khiến cho mẹ phải thua đậm, bà giương nét mặt già nua tỏ vẻ vui lên với . Tiêu Hữu cười trộm, ôm cổ mẹ đồng thời dùng má phúng phính cọ xát lấy lớp da nhăn nhe của người lão hóa “Mẹ thua rồi nhé, tối nay phải ngủ cùng con.”


      Lăng Nguyệt Hồng cú phát lên trán Tiêu Hữu “Quỷ , con dứt sữa từ lúc hai tuổi rồi nha, thế nào vẫn còn như đứa quấn lấy mẹ nhả đây?”


      chỉ cười cười “Ba cho phép mà, ai bảo mẹ thua con làm chi”


      Hai mẹ con chuyện bên ngoài truyền đến hồi tiếng chuông cửa, Tiêu Hữu đứng dậy mở. Mới mười giờ sáng thôi, ai đến vào giờ này chứ? Mở cửa, đột nhiên thấy được Cầm Tử. choáng váng nha, gương mặt còn hơn cả đống phân nhìn chằm chằm .


      “Cầm tử”


      “Tiêu Hữu”


      Cũng mấy ngày rồi gặp, hai người ôm chặt lấy nhau như chim mẹ cùng chim con. Lăng Nguyệt Hồng cũng phá lên cười ha hả “Cầm Tử. Tại sao lâu như thế mới đây đến chơi?”


      “Dì Mạc vẫn khỏe chứ ạ?” Cầm Tử vội bước vào suôn nịnh chào hỏi, sau đó chờ ai trả lời lại gấp gáp ô ô mà “Dì, con muốn rủ Tiêu Hữu cùng trượt tuyết. Toàn là chị em trong nhà con thôi nên dì cứ an tâm, dù sao ra ngoài giải sầu cũng tốt cho cậu ấy. Dì cho phép nhá?”


      Lăng Nguyệt Hồng cũng muốn Tiêu Hữu cả ngày buồn bực trong nhà, ra ngoài cùng bạn cùng bè vui đùa chút cũng tốt, liền cười “Dì có ý kiến, nhưng mà có phiền hay ?”


      có phiền đâu nha, đều là của ta chị em trong nhà con thôi. Chị lớn hơn hai mươi tuổi rồi. Hắc hắc, Tiêu Hữu thân mến, với tớ nhá? Mấy ngày nay gặp, tớ nhớ cậu đến phát điên lên rồi đây.Nhanh thay quần áo , mọi người vẫn còn ở bên ngoài chờ chúng ta đấy” Cầm Tử dùng ánh mắt giảo hoạt uy hiếp Tiêu Hữu, ý tứ bảo dám , ta đây liền tuyệt giao với nhà ngươi. Mặc dù hai người đều biết nếu Tiêu Hữu cùng cũng bao giờ tuyệt giao nhau, nhưng vẫn bị Cầm Tử phát đá bay về phòng ngủ thay quần áo.


      hồi luống ca luống cuống tay chân, Tiêu Hữu khoát người áo lạnh dày đặc , đeo thêm cái bao tay cùng khăn quàng cổ liền cùng tạm biệt cùng mẹ. cùng Cầm Tử nắm tay nhau ra ngoài. Mẹ kín đáo đưa cho mấy tờ tiền để cho thoải mái chơi.


      Bên ngoài vắng lặng rất ít người dạo, mặc dù sang đông nhưng thời tiết cũng chỉ mát mẻ. Cùng Cầm Tử ra khỏi khu nhà, liền thấy trước cổng có đậu chiếc xe du lịch màu đen hiệu Land Rover. Cầm Tử nhanh chóng mở cửa xe, đầu tiên để cho Tiêu Hữu yên vị ghế rồi sau đó mình cũng trèo lên. lúc này mới thấy trong xe ngồi đầy người, chỉ có chị em Cầm Tử mà còn có em rất đông đúc.


      Cầm tử vỗ vỗ bả vai Tiêu Hữu, ầm ầm ĩ ĩ lên tiếng giới thiệu “Đây là chị em tốt nhất em, Mạc Tiêu Hữu. Là hoa khôi lớp em đấy nhé! Thành tích học tập phái cả đệ nhất. Còn đây là chị họ và em họ của tớ. Kia là họ, rồi… rồi…” Cầm Tử đứng dậy, chỉ tay khắp nơi cuối cùng dừng trước mặt chàng ngôi ghế lái phụ “Đây là ta bên họ nội của tớ, Tô Thuộc Cẩn”


      chàng cũng quay đầu lại, dường như đánh giấc rất say. Cầm Tử cảm thấy vui liền đưa tay nhéo lỗ tai ta “Tô Thuộc Cẩn! Giả bộ chết làm cái gì? Chẳng có chút lịch gì cả, mau tới đây chào hỏi Tiêu Hữu nào”


      Cầm Tử chuyện khiến Tiêu Hữu có chen vào được câu nào cả. chị em còn chen ngang vào miệng được nữa là… nên cơ hỏi làm quen nhau cũng có. Cầm Tử chuyện nhanh, lẹ, nhiều, là nổi danh, cho nên mọi người chẳng qua chỉ là cười tỏ vẻ ta đây rất thấu hiểu. Nam thanh niên ngồi ghế lái phụ cuối cùng cũng tỉnh ngủ. Dường như có chút nhịn được thanh ồn ào liền quay đầu lại. Vốn là chỉ là vẻ mặt lười biếng củng kiên nhẫn, nhưng giây phút khi nhìn thấy Tiêu Hữu liền thoáng qua vẻ kinh ngạc, cuối cùng là nở nụ cười cổ quái.


      Tiêu Hữu thấy mặt Tô Thuộc Cẩn đồng thời cũng sửng sốt chút. Sau khi nhớ lại chút xíu hình ảnh ở trong đầu, gương mặt của nàng oanh cái đỏ bừng bừng. Trời ạ! Là ? Thế nào lại là ? Nhìn thanh niên có gương mặt tuấn tú kia cười rất kỳ lạ, Tiêu Hữu hận mình tìm được cái lỗ để chui vào cho rồi.


      Cầm Tử nhìn Tiêu Hữu cùng Tô Thuộc Cẩn ánh mắt kia, chẳng lẽ hai người này có gian tình?

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 29
      Tiêu Hữu muốn nhìn tới Tô Thuộc Cẩn nhưng mà lại chợt nhận ra rằng ta chính là cái tên biến thái trong bệnh viện thiếu chút nữa hại mình phải nỗi hột lẹo mắt. biết bao nhiêu tuổi rồi thế cư nhiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ phận bí hiểm đó thân thể đàn ông. Chắc cũng là do thời gian gần đây toàn là bi thương bao phủ cho nên nhất thời nhớ tới kiện đó tại bệnh viện, nếu nhất định tự đập đầu mình vào khối đậu hũ chết cho rồi.


      Nhưng… ngờ được mình gặp lại tên biến thái ngày đó, hơn nữa ta còn là họ của Cầm Tử. Giờ phút này Tiêu Hữu dường như trở thành u hồn rồi, mây đen giăng kín cả tâm tư, lồng ngực muốn hít thở thông.


      Xe khởi động hướng về phía sân trượt tuyết của thành phố. Dọc theo đường Tiêu Hữu cố giữ tinh thần vững vàng, để cho mình phải suy nghĩ bậy bạ rồi lại nhớ tới cái cảnh cấm trẻ chưa đủ 18+ trong bệnh viện kia. thoải mái trò chuyện cùng Cầm Tử và chị em của cậu ấy, may mắn là Tô Thuộc Cẩn có tỏ ra khác thường. Chẳng qua ta chỉ tựa vào ghế dánh giấc ngon lành mới khiến khó xử. Nhưng gian chật hẹp bên trong chiếc xe chứa nhiều người khiến cho Tiêu Hữu chút hít thở thông, cho đến khi đến sân trượt tuyết, mới cảm thấy thả lỏng cơ thể.


      Tiêu Hữu lần đầu trượt tuyết, dĩ nhiên là cái gì cũng chẳng biết, chỉ là có Cầm Tử ở đây đưa thuê dụng cụ thích hợp cho người mới chơi. Lúc hai người thay quần áo, Cầm Tử thục vào khuỷu tay , giương gương mặt của bà tám thứ thiệt hỏi “Tiêu Hữu, cậu quen biết Thuộc Cẩm à?”


      Mặt Tiêu Hữu đỏ lên, quáng quàng trả lời “ quen biết”


      Mặt Cầm Tử tỏ vẻ tin, giọng trêu chọc “ biết sao? Ánh mắt hai người khi nhìn nhau rất lạ nha. Tớ cảm giác hình như chuyện này có gian tình. Này này, xem cậu kìa, mặt của cậu tại sao lại đỏ lên như thế chứ? Chậc chậc… như cậu vậy ai mà tin cho nỗi”


      Tiêu Hữu gì, cứ thừa nhận là biết . Nha đầu Cầm Tử nhất định hỏi tới nơi tới chốn cho mà xem. Thế nhưng, màn kinh khủng kia có đánh chết cũng ra, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ lôi kéo tay Cầm Tử “Bà tám, mình biết cậu mà tám rồi ai bằng. muốn moi được thông tin gì từ người mình đến cả chị em tốt này cũng bỏ qua sao? Mau nha… mình còn biết trượt tuyết đâu, nhiệm vụ của cậu hôm nay là dạy mình đấy”


      Cầm tử cứ như vậy bị Tiêu Hữu kéo lãng sang chuyện khác. Mà cũng đúng, moi ra từ trong miệng cứ trở về tra hỏi Tô Thuộc Cẩn. Hai người ra khỏi phòng thay quần áo mọi người dũng đến sân trượt tuyết chơi thoả thích rồi, ngược lại Tô Thuộc Cẩn mặc dù trang bị đầy đủ nhưng vẫn đứng ở nơi đó tựa hồ như chờ bọn họ.


      họ, em trượt tuyết trước đây, ở lại nhận nhiệm vụ chỉ dạy cho Tiêu Hữu . bị thương nặng mới khỏi nên thể vận động mạnh, vừa đúng lúc như vậy nha, nhất định phải đem Tiêu Hữu từ từ mà chỉ dạy” Cầm Tử xong cũng chính mình đường chạy thẳng bỏ rơi đồng đội, để lại đây hai nhân vật lúng ta lúng túng, khí càng thêm khó tưởng tượng.


      “Khụ… Chuyện đó…” Tô Thuộc Cẩn muốn lên tiếng phá vỡ gian. Tiêu Hữu vội vàng “Em… Em cái gì cũng nhớ…!”


      Đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi hay sao? Tiêu Hữu cắn cắn môi, làm sap lại đần như vầy hả trời? Gương mặt tự đỏ ửng lên như thể muốn đầu thú. Tô Thuộc Cẩn nhanh chóng làm mặt nghi ngờ, hỏi “Quên cái gì? Chẳng lẽ em trước kia gặp qua sao?”


      “À! có, có” Tiêu Hữu nhìn Tô Thuộc Cẩn với vẻ mặt thành , rốt cuộc cũng biết là ta cố ý chọc ghẹo mình hay là quên chuyện họ từng gặp mặt nhau lần thông qua màn kia, cái cảnh khóc có người ra quỷ, hơn nữa bây giờ giống như lúc trước, tóc tai bê bối, mặt đẫm nước mắt đến quỷ thần còn sợ huống gì con người, chừng ta cũng nhận ra mình.


      “Có ? hình như cảm giác em cũng quen mắt” Tô Thuộc Cẩn tiếp.


      ta là cố ý. Tiêu Hữu tiếp tục quan sát, nhưng biểu tình gương mặt kia rất là vô tội, chút cũng giống cố ý trêu . Tình cảnh này chỉ cần liều chết thừa nhận là lựa chọn tốt nhất “Em chưa từng thấy qua nha. Có thể là dáng dấp của em cũng giống như bao khác thôi, ha ha…” chột dạ cười lớn.


      Mặt Tô Thuộc Cẩn trầm tư, giống như vắt hết óc nghĩ xem nhìn thất ở nơi nào. Đột nhiên ta như ngộ ra gì đó “ đúng. A! nhớ ra rồi. Lúc còn nằm viện, có khóc điên dại chạy vào phòng bệnh của . Mặc dù gương mặt khi khóc giống Trư Bát Giới dọa người ta nhảy dựng nhưng cũng có điểm khá là giống với em. Tuy nhiên nhìn kỹ lại em đẹp hơn ấy nhiều lần.”


      Tiêu Hữu sâu hoài nghi ta cố ý mắng mình. giống Trư Bát Giới… xinh đẹp…? Hai loại này có thể mang ra so sánh ư? Trư Bát Giới mà bảo là xinh đẹp? Điều này làm cho “cao hứng” nha. ta ràng là trả thù việc mắng ta là kẻ biến thái đây mà.


      Tiêu Hữu mang theo kính trượt tuyết, ngước đầu lên nhìn Tô Thuộc Cẩn, lấy hết dũng khí, “Vậy sao? Như vừa , em cũng cảm thấy có chút quen mắt, lần trước nhìn thấy chàng rất biến thái bắt côn trùng, ta cùng đúng là có điểm giống nhau, chỉ là em quên gặp ở đâu rồi”


      “Em xác định là côn trùng?”


      “…” Tiêu Hữu lặng yên.


      Biến thái? Bắt côn trùng? Tô Thuộc Cẩn vẫn lấy bản thân của mình làm kiêu ngạo, cứ như vậy bị “nó” giáng chức, sắc mặt hồi xanh hồi trắng bệch lộ nụ cười tà nghễ. nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Hữu, nhanh chóng tới phía sau , lạnh lùng “Vậy hôm nay phải dạy em trượt tuyết tốt, nếu uổng phí hữu duyên của chúng ta như thế”


      “A…!” Tiêu Hữu kêu lên tiếng thảm thiết, thân thể bị “tên biến thái” đẩy trượt về phía trước. Cả người đều là thăng bằng, chân cứ trượt trượt, ta vừa buông tay sau lưng , Tiêu Hữu ngay lập tức té nhào xuống đất.


      Ra quân chưa chiến chết tức tưởi. Tiêu Hữu ngồi dậy tức giận nhìn Tô Thuộc Cẩn, chỉ thấy giương gương mặt vô tội cười cười như có gì, hàm răng trắng hòa lẫn gam màu trong tuyết. Nam nhân đáng ghê tởm chỉ biết khi dễ .


      Tiêu Hữu miễn cưỡng đứng lên, cự tuyệt Tô Thuộc Cẩn dạy cách trượt tuyết. nhìn mọi người xung quanh trượt như thế nào, huấn luyện viên dạy người mới tập thế nào, cố gắng làm theo như vậy. Vô số lần ngã xuống lại vô số lần bò dậy. Tô Thuộc Cẩn cũng miễn cưỡng nữa, chẳng qua là nhanh chậm theo sau lưng Tiêu Hữu Mạc Mạc. Nha đầu này, đủ kiên cường.


      Ông trời phụ lòng người, Tiêu Hữu học xong các bước cơ bản, thân hình có thể vững vàng hơn trước. Cảm giác có chút thành công, cũng có chút kích động, ham chơi đến nỗi quên mất cảm giác khó chịu lúc đầu.


      Cho đến khi mặt trời muốn xuống núi, nhóm người mới hét lớn đòi về. Tiêu Hữu có chút lưu luyến, chỉ là lần sau có cơ hội liền trở lại chơi cho thỏa thích. đường trở về, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, khuôn mặt nhắn dị thường sáng ngời. Cầm Tử cao hứng, rốt cuộc cũng thấy Tiêu Hữu có tinh thần trở lại, xem ra ra ngoài nhiều chút cũng là chuyện tốt.


      Trở lại thành phố trời cũng tối mù, Tiêu Hữu phải về nhà trong khi mọi người còn la hét đòi tăng hai. Cầm Tử lôi kéo cùng nhau ăn cơm tối, sau đó là đến KTV ca hát, la hét, dù sao cũng ra ngoài ngày, thêm vài tiếng có sao.


      Tiêu Hữu đành lòng khiến cho mọi người mất hứng liền gọi điện thoại cho mẹ. Lăng Nguyệt Hồng nghe giọng điệu con có chút vui vẻ, tâm tình hẳn là rất thoải mái. Trong lòng người làm mẹ cũng cao hứng theo liền cho phép đến tận tám giờ tối, hơn nữa Tiêu Hữu cùng Cầm Tử, bà cũng yên tâm.


      Cầm Tử đề nghị ăn hải sản, muốn Tô Thuộc Cẩn mời khách, các chị em thân thiết liên tiếp phụ họa. Tô Thuộc Cẩn là kẻ lớn nhất mà cũng giàu nhất trong cả bọn cho nên có bị chặt chém đẹp chút xíu cũng hề hấn gì. Nhất ý, đoàn người liền lắc lư đung đưa đến khách sạn Ngân Hải mướn căn phòng riêng.


      Tiêu Hữu ở phía sau cùng, trong thoáng chốc trông thấy thân ảnh quen thuộc ôm lấy tiến vào căn phòng khác. Cõi lòng nhịn được liền đau nhói. mạnh mẽ lắc đầu dẹp ngay hình ảnh đó, trùng hợp như thế đâu, hơn nữa, cho dù là ta cung có sao? Cả hai còn quan hệ gì nữa. Tiêu Hữu cứ như vậy tự an ủi chính mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :