1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Hồ Ly (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 20
      Lời của Giản Chiến Nam khiến Tiêu Hữu vừa đau đớn vừa bối rối. muốn quên , muốn cưới người con khác, muốn đem những lời ngọt ngào từng chọc cười cho khác nghe.
      muốn trở thành mảnh vá trong quá khứ của Giản Chiến Nam, muốn chỉ là khách qua đường trong cuộc đời , đồng thời cũng muốn Giản Chiến Nam phải là quá khứ của . Trái tim Tiêu Hữu rất đau, chạy ào xuống xe, tay vẫn cầm hộp nhạc mà Giản Chiến Nam tặng.

      Đứng dưới cơn mưa như trút nước, bị những cơn gió mạnh mẽ làm cho run rẩy, mưa che hết tầm mắt khiến mở nổi mí mắt, nheo mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt, tiếng gió vần vũ cuối chân trời nuốt thanh giận dữ của ba mẹ.

      Giản Chiến Nam sải những bước chân dài tới ôm chầm lấy vào lồng ngực ấm áp vững trãi của mình, ôm chặt như muốn khảm vào thân thể , nhập làm rồi thể tách rời nữa.

      Thân thể Tiêu Hữu lạnh ngắt, vòng ôm của Giản Chiến Nam cũng lạnh như băng, thế nhưng vòng tay này lại mang đến cảm giác ấm áp và an toàn cho cả hai con người bé. tay cầm hộp nhạc, tay ôm chặt lấy , trái tim dần bình tĩnh trở lại, dựa cả người vào lồng ngực của người đàn ông cướp mất trái tim .

      Lăng Việt Nhiên nắm chặt hai nắm tay đến mức trắng bệch ra cả gân xanh, đôi mắt chớp nhìn hai người ôm nhau dưới màn mưa, trái tim đau thắt lại, Mạc Mạc của cậu, thực ta sao?

      Ba Tiêu Hữu ban đầu tức giận đến đỏ bừng cả gương mặt nhưng cuối cùng rồi cũng dần bình tĩnh trở lại, tâm trí chỉ còn lại bất đắc dĩ, quay đầu nhìn vợ mình cái, cuối cùng ông nhắm mắt, bất lực với Lăng Việt Nhiên ”Việt Nhiên, về nhà thôi”

      ”Thế còn Mạc Mạc?” Lăng Nguyệt Hồng nhìn con , tâm trạng từ tức giận đến thương cảm, rồi lại lo lắng biết làm sao.

      ”Mọi chuyện như vậy rồi còn bắt nó lên máy bay làm gì nữa?” Ba giọng điệu rất kém, tâm trạng còn kém hơn. Lăng Nguyệt Hồng im lặng, tâm tình của bà cũng hề tốt hơn chồng mình bao nhiêu. Còn làm gì được nữa bây giờ? Chẳng lẽ lại cứ để con bé ở đường với cậu ta sao?

      Lăng Việt Nhiên chưa từng dời mắt khỏi Tiêu Hữu, khuôn mặt tuấn đầy vẻ thâm trầm, đơn nên lời, cuối cùng chỉ đành bất lực lái xe .

      Tiêu Hữu nhìn thấy ba mẹ cùng cậu rời , tâm trạng lo lắng hoảng hốt định chạy theo nhưng Giản Chiến Nam giữ chặt lấy . Nhìn thấy khuôn mặt bần thần của , đau lòng cúi người xuống hôn lên đôi môi quyến rũ trắng bệch vì lạnh “Mạc Mạc, cho phép em rời khỏ , chưa?” , bao giờ rời xa, nhưng còn ba mẹ?
      Tiêu Hữu khổ sở nhìn vào hai tròng mắt đen sâu thăm thẳm của Giản Chiến Nam, nghẹn ngào Nam, ba mẹ có phải cần em nữa phải ?” xong nước mắt từ từ chảy xuống.” , đừng sợ, có ở đây” Giản Chiến Nam nhàng vươn tay gạt những giọt lệ như pha lê của Tiêu Hữu, rút ra chiếc khăn tay màu trắng trong túi lau nước mắt và nước mưa vương vãi mặt , sau đó là lau tóc cho khô đồng thời giở giọng dỗ dành như con nít ”Đừng khóc nào”Giản Chiến Nam nghĩ Tiêu Hữu lời nào liền muốn rời khỏi , trong lòng lại phát giận. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đáng thương kia, lại tài nào bộc phát cho nổi. mềm mại như em bé, cho cùng cũng chỉ là em bé lớn tuổi mà thôi.Giản Chiến Nam chợt nhíu mày rồi lái xe , về nhà hay công ty của mình mà lái đến nhà . tình đến nước này phải giải quyết, nhất định phải khiến có thể ở bên nhau._ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
      Giản Chiến Nam ôm lấy Tiêu Hữu run rẩy lên năm tầng lầu. đứng trước cửa lo sợ, bất an nhìn , biết ba mẹ và cậu có còn giận , sợ ba cho vào nhà vì bây giờ chắc chắn ba cực kì tức giận.

      Người ấn chuông là Giản Chiến Nam, đứng mãi ở ngoài này Tiêu Hữu trở bệnh mất, đằng nào chuyện này cũng cần phải giải quyết chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi. Giản Chiến Nam nghĩ phải nhân cơ hội này thừa cơ làm tới, tốc chiến tốc thắng.

      Mẹ mở cửa ra, hai tay Mạc Mạc nắm chặt lấy nhau bối rối nhìn mẹ, khe khẽ gọi tiếng. Con có sai cũng vẫn là con mình, Lăng Nguyệt Hồng tuy tức giận nhưng nhìn thấy ướt sũng cũng vừa thương cảm vừa đau lòng.

      Nhìn con rồi lại nhìn nam nhân đứng bên cạnh, bà nhíu mày nhưng sau đó vẫn tránh sang bên nhường đường cho hai người ”Vào , còn đứng đấy làm gì?” Tuy đau lòng nhưng giọng bà khi chuyện vẫn rất bình tĩnh.

      Giản Chiến Nam nắm tay Tiêu Hữu vâng lời vào, sau đó mới buông ra. Ba ngồi ở giữa sô pha, sắc mặt có chút khó coi, Lăng Việt Nhiên địch ý với Giản Chiến Nam lên gương mặt lạnh băng nhưng với Tiêu Hữu vẫn là ánh mắt đau lòng cùng bi thương ”Mạc Mạc, tắm nước ấm rồi thay quần áo

      Tiêu Hữu dám quay , chỉ liếc nhìn về phía ba mình. Ông cũng liếc nhìn cái nhưng vẫn chuyện. Tiêu Hữu biết ba tức giận nhưng cũng tỏ ra quyết liệt với . Quay đầu lại nhìn Giản Chiến Nam, vỗ về vai ” Nơi này có thể ứng phó được.

      Tiêu Hữu vào phòng ngủ lấy quần áo rồi tắm. tuy rất muốn nghe xem bên ngoài họ những gì nhưng lại tài nào nghe , thanh khi được khi mất rất mơ hồ, có vẻ như phát ra từ phòng làm việc của bố. biết Giản Chiến Nam giair quyết mọi chuyện với ba mẹ như thế nào, kết quả ra sao, cho nên rất lo lắng cùng căng thẳng.

      Tắm xong lại thay quần áo rồi ra ngoài, nhìn thấy ba mẹ vẫn ngồi sô pha, Lăng Việt Nhiên có vẻ rất mất kiên nhẫn, Giản Chiến Nam ngồi bên cạnh quần áo vẫn hơi ướt, nhưng vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, khí chất trấn định hề tỏ ra nao núng.

      Tiêu Hữu có chút lúng túng biết năng gì, hấp tấp ”Ba, mẹ… con….”

      ”Mạc Mạc!” Ba đứng lên khỏi ghế có vẻ mệt mỏi ”Mạc Mạc, con cũng còn nữa, cũng có thể tự quyết định chuyện của mình được rồi, mọi chuyện ba muốn can thiệp nữa, đường con… con tự mình thôi. Nguyệt Hồng, tìm bộ quần áo sạch cho cậu ta thay, tôi mệt rồi, nghỉ đây”

      Ba xong liền trở về phòng ngủ, Lăng Nguyệt Hồng tìm quần áo cho Giản Chiến Nam thay, quần áo của chồng mình vừa nên đành lấy của Lăng Việt Nhiên. Nghĩ đến chuyện chàng trai này cướp con rượu của mình, Lăng Nguyệt Hồng tuy tức giận nhưng vẫn rất khó đối xử với như người bình thường, hơn nữa chàng trai này còn là con trai của người phụ nữ đó, bà chỉ đưa quần áo cho Tiêu Hữu rồi khó chịu ”Mạc Mạc, đưa quần áo cho cậu ta, mẹ xem bố con, tới giờ uống thuốc rồi”

      Tiêu Hữu đờ đẫn đứng im trong phòng khách, tay cầm bộ quần áo, đôi mắt to tròn bởi vì khóc nhiều mà sưng đỏ lên, nghi hoặc nhìn Giản Chiến Nam. Khuôn mặt tuấn tú của thoải mái cười, bước dần về phía rồi khẽ nhéo chiếc mũi xinh xinh ” bé, sao thế?”

      ”Ba của em…”

      Giản Chiến Nam vươn tay ôm lấy eo Tiêu Hữu, trán tựa vào trán , mùi hương từ lan sang hấp dẫn , thấp giọng vấn ”Mạc Mạc! Về sau cũng là bố …”

      Hả? Tiêu Hữu ngây người! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      tháng sau.
      Mặc dù sang đông nhưng đối với Tiêu Hữu chính là sau cơn mưa trời lại sáng. Sau khi giằng co vì muốn tách ra khỏi Giản Chiến Nam, cuối cùng ba mẹ cũng ép du học nữa. Hơn thế, hai người cũng phản đối chuyện cùng Giản Chiến Nam qua lại. Ngoại trừ chuyện học tập, chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới Tiêu Hữu cũng tận tình hưởng thụ hương vị tình ngọt ngào giữa hai người, càng ngày vị trí của trong lòng càng sâu sắc hơn.
      Tiêu Hữu cũng từng hỏi Giản Chiến Nam gì với ba mà có thể khiến họ thay đổi quyết định, phản đối chuyện của hai người nữa. biết liệu có liên quan gì đến chuyện ân oán mà từng nhắc đến hay , vả lại cũng rất muốn biết chuyện đó là như thế nào.
      Còn Giản Chiến Nam vẫn cứ thản nhiên với ân oán kia là do người khác gây ra, liên quan gì đến hai người bọn họ. Chỉ cần giờ có thể hạnh phúc ở cạnh nhau là được rồi. Ân oán đó cứ để cho người khác giải quyết . Thế nhưng hai chữ ân oán luôn ám ảnh Tiêu Hữu, khiến hiểu sao lại có cảm giác bất an trong lòng. Mặc dù đầy nghi hoặc nhưng tất cả mọi người chẳng ai muốn nên Tiêu Hữu cũng có hỏi thêm nữa.
      Nếu vấn đề đó còn quan trọng trong chuyện tình cảm của vì sao lại cứ nhất quyết phải biết đến nó cơ chứ? Biết đâu nó lại làm bản thân thêm phiền não, thà rằng biết để khoái hoạt mà sống chẳng phải tốt hơn hay sao. Hơn nữa, cũng phải là người có thể giải quyết được chuyện đó.

      Thế nhưng Tiêu Hữu cũng phát ra kể từ lúc ba mẹ ngầm chấp nhận cùng Giản Chiến Nam qua lại dường như cũng gặp được cậu nữa. Cậu dường như rất bận rộn với công chuyện làm ăn gì đó mà biết được. Tiêu Hữu gọi điện thoại cho cậu cũng chỉ vội vội vàng vàng được vài câu là ngắt máy. Cậu có chút gì đó rất lạ, có lẽ cậu cũng rồi nên mới bận rộn như thế… ( Phi Phi: Ta Mạc tiểu thư! hay lắm a! )

      Tiêu Hữu bắt đầu đếm ngón tay nhẩm tính thời gian, quen biết Giản Chiến Nam cho tới hôm nay cũng được nửa năm rồi. Thế nhưng mọi chuyện dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, tất cả vui, buồn, hờn, giận, khó khăn, khoái hoạt đều khắc ghi trong lòng.
      đương hề ảnh hưởng gì đến thành tích học tập của Tiêu Hữu. Lời hứa của với ba mẹ đó là được chỉ quan tâm đến chuyện tình cảm mà bỏ bê học hành. Thế nhưng vẫn cứ luôn chỉ xếp hạng hai bởi vì hạng nhất bị Giang Xuyên chiếm mất.
      Hai người cứ thế ganh đua nhau thứ hạng trong lớp, cùng nhau học tập, cùng nhau hít thở bầu khí năm cuối cấp. Nụ hôn bị cưỡng ép kia cũng theo thời gian mà phai nhạt dần trong trí nhớ hai người. Chỉ có điều, thái độ của Giang Xuyên đối với phai là rất kinh khủng, luôn cố gắng hết sức chọc cho tức giận, nếu có lẽ ăn ngon và ngủ yên.
      Hôm nay là chủ nhật, Tiêu Hữu được nghỉ học. Sau khi làm hết bài, cùng Giản Chiến Nam hẹn nhau ra ngoài xem phim. đến tận nhà để đón .
      Ngay từ lúc Giản Chiến Nam đứng trước cửa, sắc mặt của ba mẹ hề tỏ vui vẻ hay chào đón. Tuy nhiên vẫn chuyện rất thành thực, hơn nữa lại đối xử với ba mẹ rất tốt, mỗi lần chơi mạt chược đều cố ý để cho mẹ thắng cho nên bà cũng rất vui, rất cao hứng. Biết ba thích câu cá, Giản Chiến Nam liền rủ ba câu vào những lúc rãnh rỗi. Chỉ tháng thôi mà khiến cho cả ba lẫn mẹ đều thay đổi thái độ cách nhanh chóng, thậm chí mẹ còn pha trà quý bà tốn cả khối tiền để mua cho uống nữa.Tận tâm như thế chẳng phải đều là vì hay sao?

      Dần dần Tiêu Hữu giống như là người ngoài. Mọi người trong nhà dường như đều vây quanh Giản Chiến Nam. thể nào khen ngợi Giản Chiến Nam khéo léo.

      chuyện với ba mẹ chút hai người cùng nhau . ra khỏi cửa trước, liền theo sau. Ba mẹ dặn chơi đến sáu giờ chiều là phải về nhà. ngoan ngoãn gật đầu rồi ra ngoài, sợ mẹ lại dặn dò được để Giản Chiến Nam sờ loạn này nọ. Mỗi khi nghĩ đến chuyện xấu hổ đó, cả người lại nóng bừng lên như thịt heo bị nướng. Mỗi lần mẹ thế, mặt lại bất giác lại đỏ lên như quả cà chua chín tấy.

      Quần áo Tiêu Hữu mặc ngày hôm nay cũng là do Giản Chiến Nam tặng. Vừa rồi trước khi đến đón gửi tin nhắn bảo phải mặc bộ đồ này. Thường ngày chỉ toàn mặc đồng phục thế nên quần áo tặng, chưa mặc bao giờ.

      Giản Chiến Nam tặng cho ít đồ. Chỉ có điều cái nào cũng toàn đồ hàng hiệu giá đắt đỏ đến chóng mặt. Tiêu Hữu từ chối biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần từ chối lại tức giận đến thèm nhìn mặt . Cuối cùng cả hai đều phải tự mình lui từng bước để phải tự mang lại buồn bực cho nhau. tặng cho đồ xa xỉ nữa, chỉ thỉnh thoảng mua số quần áo hoặc là mấy món đồ nho xinh đẹp mà thôi.

      Vòng cổ đeo cũng do Giản Chiến Nam tặng. Mặt dây là cái nơ hình con bướm. cùng nhau mua trong cửa hàng trang sức dọc đường với giá có mấy chục đồng tiền, đắt lắm cho nên mới dám nhận. lại mua tặng Giản Chiến Nam chiếc đồng hồ, nhưng lại chưa thấy đeo nó bao giờ.

      Tiêu Hữu để ý thấy đồng hồ tay Giản Chiến Nam vẫn là cái màu rám nắng cũ lúc trước thường mang. hỏi vì sao lại đeo cái tặng, dám dùng, phải cất cho kỹ.

      Lên xe, Giản Chiến Nam liền mở máy điều hòa vì trời sang dông nên khí bên ngoài hơi lạnh. Tiêu Hữu cảm thấy ấm áp. chìa tay ra trước mặt , tay là hộp quà nhắn tinh xảo

      “Mở ra xem

      “Chúng ta là…”

      “Mở ra xem , ngoan nào, nghe lời ” Giản Chiến Nam ngọt ngào dỗ lấy như dụ nịnh con nít, khóe môi hé ra nụ cười xinh đẹp, đôi mắt đen láy soáy sâu vào . Ánh mắt ấm áp tràn đầy tình cảm đó khiến cho lòng Tiêu Hữu xôn xao, chỉ cúi đầu lặng lẽ mở hộp ra xem. Bên trong là chiếc khăn choàng rất đẹp, đó còn thêu mấy bông hoa li ti xinh xắn.

      Tiêu Hữu cảm thấy chiếc khăn này giống như những chiếc bình thường có trước đây. Nó dường như chính là tác phẩm nghệ thuật hoa lệ, tinh xảo. chỉ thích những thứ đơn giản chút, cần cầu kỳ, nhưng vật mà tặng toàn là đồ đẹp mà thôi.

      “Có thích ?” Đôi mắt đen láy nhìn , tay cũng cầm lấy chiếc khăn đó khẽ quàng lên cổ , cho đến khi cảm thấy thỏa mãn mới khẽ mấp máy môi hợp với Mạc Mạc nhà

      ?” Tiêu Hữu mỉm cười, nhịn được đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu xem có là rất hợp với mình hay ? nhìn vào thân ảnh bên trong gương chiếu hậu, quần áo là Giản Chiến Nam chọn, vòng cổ cũng thế, giờ đây ngay cả khăn choàng cổ cũng là của tặng. Thậm chí tóc của cũng là đưa đến salon cắt tỉa. Vốn dĩ tóc thẳng tự nhiên mà giờ xoăn thẹo từng lọn to khác nhau.

      Tóc xoăn rất tự nhiên, trông hề giả tạo tí nào. Điều đó lại càng khiến cho thêm phần khả ái. Tiêu Hữu đột nhiên cảm thấy mình trong gương có chút xa lạ khó . Mọi thứ người đều có liên quan đến Giản Chiến Nam, từ quần áo cho đến những thứ chi tiết như khăn choàng, vòng tay cũng đều là tặng. Và có lẽ vẻ đẹp thiếu nữ trong cũng vì mà lan tỏa.

      Giản Chiến Nam say đắm ngắm nhìn Tiêu Hữu, cuối cùng đôi môi mỏng chợt dừng lại đôi môi đỏ mộng tự nhiên của , nhàng hôn chút rồi mới luyến tiếc dứt ra. Mắt nhìn thẳng về phía trước, khởi động xe rời khỏi.

      Tiêu Hữu nghĩ là cùng đến rạp chiếu phim xem bộ phim mới nhất của điện ảnh Hoa Ngữ, thế nhưng hai người lại . Giản Chiến Nam chở tới khách sạn được trang trí rất tao nhã và sang trọng.

      Cánh tay cường tráng của ôm chặt, mà thân thể trong vòng tay mỹ miều động lòng người. Nam thanh sánh cùng nữ tú, là ngọn núi cao chất ngất mà lại như dòng sông cuộn chảy quanh núi. Hai người hợp lại thành bức tranh đẹp.

      xem phim hay sao?” Tiêu Hữu rốt cục nhịn được liền quay sang nhíu mày hỏi .

      “Chưa vội, gặp bạn trước ” Giản Chiến Nam cúi đầu nhìn , đôi mắt đen sâu thăm thẳm chứa đầy sủng nịnh.

      Nhân viên tiếp tân liền đưa họ vào căn phòng lớn. Bước vào bên trong, Tiêu Hữu mới biết phải là chỉ có mấy người bạn mà tính cả nam lẫn nữ tới tám người. Nếu đếm cả và Giản Chiến Nam là mười người lận. đột nhiên hiểu được dụng ý của , đây giống như là bắt đầu bước vào trong thế giới của .

      người ăn mặc vô cùng gợi cảm, vẻ mặt kích động ngước nhìn “Oa, là đẹp. Chiến ca, giấu kỹ ghê”

      “Gọi là chị dâu ” Giản Chiến Nam đơn giản mở miệng câu, cánh tay cũng nhanh chóng ôm lấy Tiêu Hữu. là niềm kiêu hãnh của .

      Mọi người đua nhau gọi Tiêu Hữu là chị dâu khiến cho mặt bỗng chốc nóng bừng lên vì xấu hổ và ngại ngùng. Lần đầu tiên có người lớn tuồi lại gọi như thế. Nhìn nhóm người cả nam lẫn nữ trước mắt đều hơn tuổi vậy mà còn thân thiết gọi là chị dâu, Tiêu Hữu nhát thời thích ứng được, vội vàng “Gọi em Tiêu Hữu là được rồi”

      Giản Chiến Nam hơi nhíu mày, vừa rồi bảo bạn bè gọi là chị dâu khiến thấy rât thoải mái bởi vì đây xem như chính thức thuộc về . Nhưng Tiêu Hữu lại phản đối khiến thấy được thõa mãn. Mọi người tự nhiên cũng cảm giác được tâm tư của Giản Chiến Nam thế nên giả lả cười “Gọi chị dâu thân thiết hơn”

      thanh này nghe quen quen. Tiêu Hữu nghiêng đầu nghĩ chút nhận ra đó chính là tiếng của người ở trong văn phòng Giản Chiến Nam hôm trước. Xe đạp của là do ta tìm người chỉnh lại hại chụp ếch vô cùng thê thảm. nhìn ta chằm chằm, ai biết được ngày nào đó ta tìm bạn còn phải nhờ đến chỉ điểm.

      Mọi người rất hào hứng, náo nhiệt giới thiệu bản thân mình, bên cạnh đó cũng buông tha tò mò hỏi han chuyện tình cảm của hai nhân vật chính đêm nay. Tiêu Hữu liền quẳng những câu hỏi “hóc búa” đó chuyển sang cho Giản Chiến Nam trả lời. muốn cho người khác biết chuyện hai người gặp nhau trong tình huống cổ tích là khi xe bị hỏng mà đó là do Giản Chiến Nam bày ra, để xem có gan ra ngoài hay . Quả nhiên, Giản Chiến Nam làm mặt lạnh buông câu “Mau gọi đồ ăn

      Tám người hề hỏi thêm nữa, nhao nhao đua nhau gọi đồ ăn. giờ đúng là giờ cơm trưa, đông người trong gian sôi nổi hơn nữa ai ai cũng rất cao hứng nên thể nào uống rượu. Có người đưa chén rượu cho Tiêu Hữu, Giản Chiến Nam liền liếc mắt đến bên chén rượu, ấy uống được rượu”

      Cuối cùng Giản Chiến Nam phải uống thay . Mọi người thấy Giản Chiến Nam đối xử với Tiêu Hữu chính xác là do tình . Tửu lượng của rất lớn, cũng ít khi uống rượu. Thế nhưng hôm nay rất vui nên cũng hơi quá chén. Mọi người lại càng vui vẻ, mãi đến hơn hai giờ mới rời khỏi khách sạn.

      Giản Chiến Nam uống hơi nhiều rượu, cả người có vẻ say nhưng nhìn có chút nào loạng choạng của kẻ say, quần áo vẫn chỉnh tề, tóc tai vẫn gọn gàng như cũ, chỉ có ánh mắt của là có chút hơi sương. Nhất định là thể xem phim được rồi, hơn nữa cũng tới giờ Tiêu Hữu phải về nhà. Giản Chiến Nam muốn đưa về nhưng nhìn uống nhiều như vậy, đành lòng để cho lái xe.

      Cuối cùng người trong nhóm xung phong lái xe đưa Giản Chiến Nam cùng Tiêu Hữu về. Lúc đến nhà ba mẹ vẫn còn ngủ trưa. Nghe thấy tiếng xe, mẹ liền đứng dậy ra xem, gì chỉ bảo Giản Chiến Nam ở lại cùng ăn cơm tối.

      Giản Chiến Nam cũng muốn có thêm thời gian ở bên Tiêu Hữu nên vô cùng vui vẻ gật đầu ở lại. Mẹ thấy có mùi rượu, giờ lại mới là buổi trưa nên bảo vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi chút.

      Giản Chiến Nam đến chiếc giường trong phòng dành cho khách ngả lưng xuống. Tửu lượng của vốn rất tốt, rất ít khi say sỉn nhưng mỗi khi uống say chỉ cần ngủ chút là ổn. Tiêu Hữu rót cho Giản Chiến Nam cốc nước ấm, đưa đến tận tay “Uống ít nước rồi ngủ lát, chốc nữa em gọi dậy”

      Thân thể to lớn của Giản Chiến Nam nằm giường, có vẻ rất mệt mỏi. Sau khi uống hết ly nước, Tiêu Hữu định bước ra ngoài ngờ tới lại bị ôm lấy, ngã nhào vào trong lòng . Mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, vội vàng chụp lấy cánh tay giọng “Buông em ra , cẩn thận mẹ lấy chổi chà quét ra ngoài bây giờ”

      “Hôm nay vẫn chưa hôn em, Mạc Mạc” Thanh trầm thấp, đôi môi của cũng dừng lại môi . thổi thổi vào môi lấy đà rồi sau đó liền đưa lưỡi mình vào trong miệng khám phá. Tiêu Hữu cũng để cho thỏa mãn như vậy, chỉ giả vờ hợp tác chút liền thoát ngay khỏi vòng ôm của . trừng măt liếc cái.

      “Lúc nào ở bên ngoài mới được hôn, có mỗi chuyện này thôi mà cũng nhớ trí nhớ quả là rất kém đấy Giản chủ tịch ạ! ngoan ngoãn ngủ , em làm bài tập đây” xong liền xoay người chạy ra ngoài, thèm để ý đến nữa. là quá xấu .

      Tiêu Hữu làm bài đến tận năm giờ chiều. Lúc nhìn đồng hồ treo tường Giản Chiến Nam cũng ngủ được ba tiếng. sợ khát nước, cũng muốn nhìn xem tỉnh hay chưa liền nhanh chân chạy vào nhà bếp rót cốc nước ấm rồi vào phòng dành cho khách. thấy Giản Chiến Nam vẫn còn nằm ngủ như đứa trẻ. Có lẽ hôm qua thức khuya làm việc lại phải chơi cùng cả ngày nên đủ sức đây mà. Nhìn gương mặt lúc ngủ của cũng còn sắc bén, tinh ranh như bình thường, đâu đó lại xuất chút bình thản lẫn thỏa mãn. Đuôi mắt dài đẹp đẽ, cái mũi thanh cao, đôi mắt gợi cảm, lông mi đen dày lại rung rung theo từng nhịp thở, tất cả cứ như được Thượng Đế ưu ái vẻ ra vậy. Vì sao lại có thể sinh ra đẹp trai đến thế chứ?

      Tiêu Hữu xoay người ra, nghĩ là nên bảo tài xế của cứ về trước có lẻ đỡ phiền hơn. Nhưng tầm mắt lại rơi ngay ví tiền của nằm mặt đất. liền mở ra xem thấy bên trong có chút đồ vật linh tinh liên qua đến công việc của .

      Ánh mắt Tiêu Hữu vốn vẫn là hề để ý, nhưng lúc nhìn thấy trong ví của lộ ra bức ảnh, tầm mắt của liền ngay lập tức dừng lại tại chỗ đó, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc như tin được…

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 22:
      Tấm ảnh là hình có nụ cười thuần khiết, ở trong mắt Tiêu Hữu có cảm giác như từng quen biết đâu đó. có thể xác định, biết trong bức ảnh nhưng lại thấy rất quen. này có vị trí như thế nào trong lòng Giản Chiến Nam mới khiên luôn luôn để ảnh trong ví của mình? Đáp án trong đầu như như , lúc mơ hồ rồi lại đôi khi ràng, ý thức của bản thân bất giác muốn nghĩ nhiều và điều đầu tiên của nó chính lựa chọn trốn tránh.

      Trong ví đặt bức ảnh của Giản Chiến Nam mà trong ví của lại lại đặt bức hình của phải là . Tiêu Hữu chợt thấy lòng mình trận nhói đau, thân thể bất động cứ đứng tại đó, cảm thấy hơi lạnh từ đâu xuất lan tràn từ dưới chân vào đến tận trong lòng mình, khuôn mặt hồng nhuận trở nên tái nhợt.

      Tiêu Hữu nhặt chiếc ví lên, muốn đặt ở đầu giường Giản Chiến Nam chợt tỉnh giấc. Đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây lại trong sáng khác thường làm say đắm lòng người. Nhưng giờ phút này đây, Tiêu Hữu còn lòng dạ nào thưởng thức, liếc mắt nhìn cái, lại thản nhiên “Ví của rơi xuống đất”

      đưa cho , tay đưa ra nhận lấy, đứng dậy xuống giường, đem ví nhét vào túi. Tất cả hành động đều bình tĩnh, tự nhiên, thần sắc của cũng tỏ ra chút bất an nào, rồi đưa tay ra đón lấy chén nước đưa… khát. ( Phi Phi: *gãi mông* này họ Tỉnh tên Bơ nè! )

      Đôi mắt đen láy của Tiêu Hữu nhìn Giản Chiến Nam nhưng vẫn có nửa điểm lúng túng, gương mặt lại khôi phục nét trầm ổn vốn có “ Em có gì muốn hỏi sao?”

      biết thấy bức ảnh, có nên giải thích với chút rốt cuộc ấy là ai ?

      nhìn , tay đặt bả vai , môi hơi gợn gợn lên, cúi đầu… bờ môi đặt lên cánh môi nụ hôn bá đạo, nỉ non trầm thấp “ vừa nằm mơ thấy em, bảo bối”

      Lần đầu tiên Tiêu Hữu vì lời mà xúc động, vì nụ hôn của mà mê muội. Nam của chuyển đề tài, muốn , làm sao giống kẻ đố kị cố tình truy hỏi cho bằng được. có kiêu ngạo của , cũng có, , cũng hỏi, muốn có được đáp án miễn cưỡng hay là lời chống chế giả tạo. Trong lòng đau buồn giống như có tảng đá đè nặng mà thể giải thoát.

      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

      Tận vài ngày sau, hình ảnh trong bức ảnh vẫn cứ lởn vởn quanh quẩn trong đầu Tiêu Hữu, mỗi khi nghĩ tới nó lại thấy tức giận, phải giận mà lại giận chính bản thân mình quá mềm yếu, liền dùng sách đập vào đầu để tự thức tỉnh mình.

      Giữa trưa tan học, Tiêu Hữu có lòng dạ nào ra ngoài hóng gió, trong đầu ngăn được lại nhớ đến xinh đẹp kia, cho nên lại dùng sách đập vào đầu, bạn thân Cầm Tử nhìn lên giọng giễu cợt: “Sao thế? Tình sáng lạn như mặt trời ban sớm mấy hôm trước của cậu đâu, để mấy bữa nay như bánh bao thiu thế này? Hay là… người cậu có tình nhân bên ngoài?”

      Tiêu Hữu bất đắc dĩ nhìn bạn tốt của mình, giang tay cốc đầu Cầm Tử “Cái miệng thối của cậu này. Người cậu mới có người bên ngoài đấy!”

      “Tớ muốn nam nhân của tớ có người bên ngoài, nhưng mà tớ tìm được người tớ đâu. Nào giống như cậu, Có được chàng tốt ngời ngời như vậy, đẹp trai ngời ngời như vậy, những trưởng thành mà còn có mị lực hơn người” Cầm Tử xong, gương mặt vốn tươi như hoa liền ngay lập tức xụ xuống muốn chạm tới mặt đất “Tiêu Hữu, thương lượng chút được ? Hỏi người cậu xem bạn ấy có ai dễ nhìn mà còn độc thân ?”

      “Mặt tớ dày như cậu đâu Cầm Tử, làm ơn tỉnh táo lại ” Giờ phút này, đấu võ mồm với Cầm Tử lại có thể khiến Tiêu Hữu cười vui, quên hẳn việc khó xử mấy ngày nay. chính là người như thế, việc phiền lòng đến nhanh mà cũng rất nhanh.

      là vô tình” Cầm Tử chu miệng “Mặc kệ, trưa nay phải mời tớ ăn cơm, an ủi cõi lòng của người bị thương tâm dày vò”

      “Tìm Ban Trường mà cầu người ta mời , ấy biết nhiều cách an ủi tâm hồn thương tổn trầm trọng của cậu, cậu phải cho người ta cơ hội mới biết , giả, tốt, xấu như thế nào chứ” Ban Trường là người lòng thương Cầm Tử, đáng tiếc cái nha đầu này vẫn chịu đáp ứng khiến người ta lao đao cả năm nay, mà ràng là cậu ấy cũng thực thích Ban Trường nha.

      Cầm Tử lập tức đỏ mặt “Cút , chuyện với cậu nữa. Miệng chó phun tới ngà voi, đến ta làm cái gì?”

      “Cầm Tử, ra đây!” chuyện, Ban Trường đứng ở trước cửa lớp học gọi Cầm Tử. Tiêu Hữu liền bật cười đẩy cả thân hình điệu đà của người bạn thân bên cạnh, Cầm Tử nhíu mày khó chịu quay lại nhìn Ban Trường “Có chuyện gì? Lớn già cái đầu rồi mà còn kêu to như bò rống vậy. Người ta có điếc”

      Tuy thế nhưng người cũng ngoan ngoãn hướng cửa ra ngoài. Tiêu Hữu cười cười nhìn đôi oan gia, chợt nhận ra bụng cũng có chút đói, đành đứng dậy ra ngoài ăn trưa. Vừa rời khỏi phòng học, di động liền réo vang, bài hát “Thầm ” chỉ dành cho Giản Chiến Nam. cần xem cũng biết là ai gọi đến, bắt máy nhưng tâm trạng còn như lúc trước. đợi mở miệng chuyện, thanh trầm thấp của Giản Chiến Nam vang lên “Mạc Mạc, ở trước cổng trường”

      “Hả? Biết rồi, em lập tức ra ngay” Tiêu Hữu cúp điện thoại, bên môi cũng nở nụ cười bước nhanh về phía cổng trường. Xe của Giản Chiến Nam dừng cách cổng xa, thân hình cao lớn của tựa vào thân xe cúi đầu hút thuốc, tư thế thực lãnh đạm nhưng kém phần lãng tử. Nhìn thấy xuất , dập tắt điếu thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh. Đợi tới trước mặt, liền đưa tay ra gắt gao ôm trọn vào lòng. Nếu phải đứng trước cổng trường, khẳng định giờ phút này môi của Tiêu Hữu nhất định bị Giản Chiến Nam chiếm lấy.

      Cảm nhận ngọ nguậy muốn làm bậy nên Tiêu Hữu liền nhanh chóng đẩy ra, thân ảnh giống như tinh linh bé thoăn thoắt rời khỏi vòng tay , vẻ mặt nghiêm túc “Đồng chí Giản Chiến Nam, ban ngày ban mặt làm chuyện xấu nên chú ý được gây mất trật tự nơi công cộng”

      Đôi mắt đen của Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn tròn phúng phính của Tiêu Hữu, gương mặt đột ngột thay đổi thành nghiêm nghị “Mạc Tiêu Hữu, ý em muốn … buổi tối tùy ý làm?”

      … em… phải ý này nha…” cúi đầu quy hàng người đàn ông này, giọng giận dỗi đồng thời giẫm mạnh lên chân là xấu xa”

      Giản Chiến Nam tay kéo Tiêu Hữu vào trong lòng, mặc kệ có để ý hay . nhàng đặt nụ hôn lên bờ môi mê người của , miệng thầm “Mạc Mạc, em nên trừng phạt miệng , chân của có đắc tội em nha”

      Tiêu Hữu khóc ra nước mắt, cái tên nghiệt này có muốn để người khác sống nữa đây? thừa nhận đủ sức để đối mặt với , nhưng mà cần phải lúc nào cũng khiến muốn phạm tội chứ. May mắn vào buổi trưa, cổng trường có ai nhìn thấy cùng người đàn ông này thân thân thiết thiết.

      Tiêu Hữu đối với tật bá đạo của Giản Chiến Nam quả chỉ đành cúi đầu chịu thua “Em sai rồi mà. Còn mau… em đói đến bụng muốn dán vào lưng rồi đây nè” Bỏ của chạy lấy người mới là thượng sách trong trường hợp này.

      Giản Chiến Nam cười cười, khuôn mặt tuấn mỹ ở dưới ánh mặt trời càng sáng rọi mỹ lệ. mở cửa xe giúp Mạc Mạc ngồi vào chỗ, thắt dây an toàn cho sau đó mới vòng qua cửa xe bên kia, khởi động máy rời .

      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

      Nhà ăn này là nơi Giản Chiến Nam thường xuyên đưa Tiêu Hữu tới ăn, thức ăn ở đây thực ngon, thực đặc biệt, hơn nữa bài trí cũng khá đẹp tạo cho khách cảm thấy thư thái an nhàn. Địa chỉ cũng cách trường quá xa, chỉ khoảng chừng hơn 10 phút xe, đương nhiên tính là những xe khác nha.

      Người bình thường khi ăn hai thường thường ngồi đối diện với nhau, nhưng Giản Chiến Nam lại thích ngồi bên cạnh Tiêu Hữu hơn. Ăn gần xong, Giản Chiến Nam đột nhiên có điện thoại gọi tới liền đứng lên ra ngoài nghe máy. Thế nhưng khi thấy ngốc nghếch kia đưa đũa gắp phần đồ ăn nguội lạnh, sắc mặt liền đen lại. Đây là thực phẩm đông lạnh, ăn vào phải đau bụng sao? Tay liền cầm lấy tay ngăn lại động tác tiếp theo, khẩu khí cứng rắn cho ăn”

      Tiêu Hữu vẻ mặt đáng thương, giọng “Bao tử của em tốt lắm, đau bụng đâu”

      Giản Chiến Nam nhìn Tiêu Hữu giống như chú cún nhắn đáng thương khẩn cầu mình, cuối cùng thanh lạnh lùng nhưng giấu được vẻ sủng nịnh được cất ra dầy bất đắc dĩ “Chỉ được hai miếng”. xong, đưa hai ngón tay quơ quơ trước mắt . Tiêu Hữu như được đặc xá, lấy miếng đào to đưa vào miệng, nhè liếm liếm như thưởng thức mỹ vị của thế gian. Miếng đào mang theo hương hoa quả, ngon, còn có thể ăn thêm được miếng nữa, lại dùng lực lấy miếng khác to đưa vào miệng.

      Hai miếng, đĩa ăn chẳng còn là bao, nhưng bởi vì ăn miếng quá to, cho nên miệng liền dính chút nước sốt, Tiêu Hữu kìm được liền đưa đầu lưỡi ra liếm liếm khóe miệng. ( Phi Phi: Rốt cuộc ta cũng biết hai người này ăn cái gì *xoa cằm*… đông lạnh, đào, nước sốt? Là món gì a??? huyền bí )

      Đầu lưỡi hồng hồng liếm qua môi kia như kích chí mạng khiêu khích bản tính đàn ông của Giản Chiến Nam. Tiêu Hữu biết hành động vô tình của mình lại mê người trong mắt nam giới… . Giản Chiến Nam kìm được muốn bắt giữ đầu lưỡi hồng hồng mê người đó. Suy nghĩ liền với hành động cúi đầu, hôn trụ môi , hấp thụ đầu lưỡi nóng bỏng mị hoặc.

      Bờ môi Tiêu Hữu mềm, mang theo chút vị lạnh còn vương vấn của thức ăn, hương vị ngọt ngọt dìu dịu của đào làm cho người ta thể kìm giữ được dục vọng. luôn làm cho mất khống chế của bản thân, từ trước tới nay chưa từng đối với nào có dục vọng mãnh liệt như vậy, rất muốn , nhưng sợ, tương lai còn dài, phải cho chút thời gian thích ứng. Tục tốc bất đạt.

      Tiêu Hữu bị Giản Chiến Nam làm cho mất hết ý thức, ý loạn tình mê, ánh mắt như có sương mờ bao phủ, lại nhìn thấy trước mặt hai người vài bước có xinh đẹp đến, mái tóc dài bồng bềnh, mềm mại xõa xuống bờ vai thon gọn, thân hình quyến rũ mê người, hai con ngươi giống như mặt hồ phẳng lặng chút gợn sóng mà lại trong suốt, rồi lại giống như bị cái gì làm kinh hãi nhìn chằm chằm vào .

      biết là vì hay vì nụ hôn của Giản Chiến Nam, tâm Tiêu Hữu bỗng nảy lên chút. Sau khi định thần, vội vã đẩy ra đồng thời lấy lại nhịp thở, con ngươi gắt gao dừng lại người kia. Đẩy ra là bởi vì muốn bị người khác thấy?

      Giản Chiến Nam gặp cự tuyệt của Tiêu Hữu, giữa con ngươi lên nét hài lòng, lại cũng phát phản ứng của có gì đó khác lạ. Ngước đầu theo hướng tầm mắt Tiêu Hữu nhìn, cũng chú ý tới khi đó có người đứng ở đấy với vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy thống khổ.

      “Chiến Nam…” Gương mặt xinh đẹp trắng bệch, môi khẽ mở, nỉ non gọi tên Giản Chiến Nam, trong mắt đều là đau khổ cùng bối rối, chậm rãi lui về phía sau, mím môi, xoay người, bi thương mà chạy .

      Tiêu Hữu nhìn vào ánh mắt của Giản Chiến Nam, ánh mắt vẫn giữ chặt người . Tâm tính chấn động muốn đứng lên, dáng người cao lớn cũng nhanh chóng đuổi theo, thanh thâm tình kêu tên , giờ phút này lo lắng gọi cái tên xa lạ “Nhã Nhi…”

      Tiêu Hữu nhìn bóng dáng Giản Chiến Nam rời , đờ người ở trong này, tầm mắt bất tri bất giác trở nên mơ hồ. Lần đầu tiên nhìn thấy Giản Chiến Nam kích động như thế, lần đầu tiên nhìn thấy lo lắng như thế. kia… chính là xinh đẹp trong bức ảnh luôn để trong ví.

      Tâm đau… đau… đau đến nỗi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này… nhưng cả người đều có khí lực. cứ như vậy bỏ rơi , tâm giống như có lỗ hổng lớn, vị lạnh của thức ăn vừa ăn xong như kết thành khối băng vạn năm, đầy thống khổ…

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 23
      Giản Chiến Nam đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng bối rối của Giang Nhã chạy, thậm chí thèm để ý xe bon bon đường lộ. Mắt thấy có xe tiến về phía , Giản Chiến Nam quýnh lên lao tới, tay kéo Nhã Nhi đẩy ra…

      Kééét! Á!

      Tiếng phanh xe, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, Giang Nhã may mắn thoát khỏi nguy hiểm mà chân Giản Chiến Nam lại bị đụng vào, cảm giác đau đớn lan tràn khắp cơ thể.

      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

      Bệnh viện nhân dân thành phố.

      Chân bị thương của Giản Chiến Nam được bó bột, may mắn là có việc gì, tuy nhiên lại có chút rạn xương, Giang Nhã tự trách bản thân cùng đau lòng nhìn nằm đống giường bệnh “Thực xin lỗi, vừa về đến liền khiến bị thương, có muốn em báo với bác trai cùng bác tiếng ?”

      Giản Chiến Nam quan tâm lời Giang Nhã , chỉ lẳng lặng hỏi “Trở về khi nào?”

      “Mới thôi” Giang Nhã trả lời, nhớ tới hình ảnh Giản Chiến Nam hôn kia lúc nãy, tâm khỏi có chút cảm giác chua xót. nghĩ trở về gặp lại ở trong tình huống như thế, nhìn thấy ánh mắt với kia… thực đặc biệt, tự chủ được liền hỏi “ ấy… là bạn à? Rất tuyệt”

      “Mấy năm nay vẫn sống tốt chứ?” Giản Chiến Nam tiếp tục trả lời vấn đề của Giang Nhã, bởi vì cũng có rất nhiều điều muốn biết về .

      Giang Nhã cười cười từ chối cho ý kiến, cái gì gọi là tốt, cái gì gọi là tốt đây? “Có khỏe ?” Tốt xấu đều như vậy thôi.

      “Chiến Nam… có hận em ?” khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nhã có chút bất an cùng chờ mong. Năm đó, là do tốt, hận cũng là điều dĩ nhiên, nhưng mà tâm tư lại mong như thế chút nào.

      Đôi mắt đen của Giản Chiến Nam hơi chau lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, do dự chút nhưng lại trả lời rất thản nhiên “ có”

      Hai chữ ‘ có’ khiến cho Giang Nhã vui sướng bật đứng dậy. nhìn thần sắc Giản Chiến Nam gợn sóng hưng phấn, trong lòng liền mảnh đau xót. Có lẽ… còn thương rồi, nếu trông như bình thản như vậy, ít nhất kích động, vui mừng, ôm , hướng phát tiết tính tình mà rất quen thuộc. Nhưng mà ngữ khí của lại vô cùng thản nhiên, thản nhiên đến nỗi khiến tận lo lắng yên. Hoặc là… cho tới bây giờ hề , mà tại, lại thương lạ mặt kia. bây giờ là quá khứ… đúng vậy chính là quá khứ đáng nhớ tới.

      Hai người đồng thời trầm mặc, có lẽ… đều nhớ lại quá khứ.

      “Em ở lại chăm sóc … chân của …” Hồi lâu sau, Giang Nhã kiềm được bèn mở miệng phá vỡ gian yên lặng, tĩnh mịch giữa hai người.

      Giản Chiến Nam liếc mắt cái nhìn , thẳng thắn cần đâu”

      nghĩ tới bị cự tuyệt nhanh chóng như thế, Giang Nhã nhất thời biết gì liền đứng dậy “Vậy…em… em trước, hôm nào lại gặp sau”

      “Gặp lại”

      “Bye” có hỏi số điện thoại hay địa chỉ liên lạc, Giang Nhã có chút thất vọng xoay người rời , về sau… có muốn gặp nữa à?

      Giản Chiến Nam nhìn Giang Nhã biến mất sau cánh cửa liền chậm rãi khép mí mắt lại, đôi mi tuấn khẽ nhíu, vẻ mặt trầm trọng, biết suy nghĩ điều gì, có lẽ… cái gì cũng muốn nghĩ, chỉ là có cảm giác trống rỗng trong lòng…

      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

      Cảm giác bị bỏ lại mình khiến Tiêu Hữu chỉ có cảm giác đau đớn cùng thống khổ. Hình ảnh Giản Chiến Nam gọi ‘Nhã nhi’ thân mật như vậy sao tiêu biến khỏi cõi lòng . Tiêu Hữu như hồn siêu phách lạc thất thần, lãng vãng đường, lại biết nơi nào, về nơi nào. Với bộ dáng này dám về nhà, muốn dọa đến ba mẹ, lại khiến họ thương tâm.

      mình ngơ ngác đứng trước cửa rạp chiếu phim lâu, quên mất mình phải học. Di động liền kêu vang tiếng, nhìn thấy màn hình ra hai chữ ‘ Nam’, thủy chung muốn bắt máy.

      Rốt cục, nhạc chuông bài “Thầm ” cũng dừng, mà ngày sau đó lại nhận được tin nhắn của Giản Chiến Nam gửi đến.

      Mạc Mạc! Em ở nơi nào? đến đón em

      trả lời cũng muốn về nhà. lại càng muốn gặp , ít nhất tại là như vậy, sợ chính mình ở trước mắt cầm được đau thương, khóc lóc, tức giận, phát hỏa, gặng hỏi về kia. Nhưng đồng thời cũng sợ mình quá xúc động buông lời chia tay… chia tay… có thể mà tìm Nhã nhi của .

      Mạc Mạc! Em tức giận?

      ! phải tức giận, mà là thống khổ, rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Mắt Tiêu Hữu hoe đỏ, nhưng dặn lòng mình được… được khóc. Vì cái gì phải khóc chứ? Đừng khóc… được khóc, phải mãnh mẽ lên… Mạc Tiêu Hữu.

      Mạc Mạc! xin lỗi

      xin lỗi? cần nghe ba chữ này của . Ngón tay đặt bàn phím tắt, rồi lại nhét trở về túi áo.

      Mạc Mạc! Trả lời . Ngay lập tức

      Lại giở ra khẩu khí ra lệnh… rồi sao? sợ. Vì cái gì bản thân phải ngoan ngoãn nghe lời như con cún, bảo quẩy đuôi quẩy đuôi, bảo cút biến mất, bảo quay về cụp đuôi mừng mừng rỡ rỡ chạy đến bên chứ. Nếu có thể, rất muốn cần đến , thương , như vậy có cơ hội làm đau, làm cho khổ sở, nước mắt rốt cuộc cũng nhịn được mà tuôn rơi.

      Mạc Mạc! có chuyện cần trực tiếp với em. cho biết em ở đâu?

      Tiêu Hữu rốt cuộc nhịn được đành tắt di động. Lúc về đến nhà, cảm xúc muốn bình thường trở lại. Ba có ở nhà, chắc cùng bạn bè ra ngoài uống rượu. Tuy nhiên biểu thực bình tĩnh của lại khiến Lăng Nguyệt Hồng vốn rất cẩn thận quan sát lại thấy có chút gì đó đúng. Bà bưng ly sữa nóng bước vào phòng con , nhìn thấy cúi đầu chăm chú làm bài tập, nhịn được liền giọng hỏi “Mạc Mạc! cho mẹ nghe, có phải hai đứa cãi nhau ?”

      Tiêu Hữu ngẩng đầu, giống như rất chăm chú làm bài nhưng trong lòng lại rối bời từ nào tả được “Mẹ! có chuyện gì đâu”

      “Thầy giáo gọi điện đến bảo buổi chiều con học”

      xin lỗi. Mẹ…về sau con như vậy nữa”

      “Có phải Giản Chiến Nam chọc giận con hay ?” Lăng Nguyệt Hồng thử hỏi.

      Tiêu Hữu muốn trả lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chuông cửa. Lăng Nguyệt Hồng vuốt vuốt tóc mái tóc con “Mẹ xem ai đến, uống chút sữa cho ấm người

      Lăng Nguyệt Hồng ra ngoài mở cửa, nhìn thấy Giản Chiến Nam vẻ mặt tuy trầm tĩnh, nhưng mà trong mắt lại có tia bối rối, chân bó bột, sắc mặt tái nhợt, bà khỏi lo lắng liền lên tiếng hỏi thăm “Chân của cậu bị làm sao thế?”

      có việc gì đâu ạ” Ánh mắt hướng về phía cửa phòng Tiêu Hữu, trầm giọng hỏi “Mạc Mạc có nhà vậy bác ?”

      “Ở trong phòng ngủ, nhưng mà hình như có chút được vui”

      Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm váo cánh cửa phòng đóng chặt của . từng bước, từng bước đến, tay đẩy cửa, nhanh chóng khóa cửa phòng lại, nhấc tay gõ cửa “Mạc Mạc, mở cửa cho

      bịt chặt hai lỗ tai, người tựa vào cánh cửa, mở cũng muốn nghe giọng của . Giản Chiến Nam nghe thấy Tiêu Hữu đáp lại, hận thể cước đá bay cánh cửa phòng chết tiệt này. lạnh lùng “Mạc Mạc, nghe lời, mau mở cửa

      Lăng Nguyệt Hồng khó hiểu nhìn Giản Chiến Nam lo lắng, hai người này làm sao vậy. Suy cho cùng Tiêu Hữu là con bà, bà đương nhiên là người hiểu con mình nhất. phải là người có lý làm loạn, chính là quá mức hiền lành, hiếu thảo, duy nhất lần ngoan là ở trước mặt người đàn ông này. giờ ngay khi Giản Chiến Nam ở đây mà cũng muốn gặp, nhất định là có nguyên nhân.

      “Chiến Nam, quên , mặc kệ hai người có vấn đề gì, cậu cứ để cho Mạc Mạc yên tĩnh chút, có chuyện hôm khác sau. Chân của cậu được nhanh, lại còn cầu thang bộ, tôi nghĩ cậu nên đến bệnh viện kiểm tra chút” Trong giọng lại tràn đầy lo lắng.

      Giản Chiến Nam nhắm mắt, giữa hai mí đều là nan giải cùng phức tạp, môi hơi hơi run rẩy, có lẽ muốn gì đó rồi lại lựa chọn trầm mặc, xoay người rời .

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 24

      Sáng hôm sau, Tiêu Hữu vác theo đôi mắt mèo học. Hôm qua mẹ có hỏi cùng Giản Chiến Nam rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thủy chung vẫn muốn mở miệng. Cuối cùng, trước khi rời khỏi nhà, mẹ liền cho biết Giản Chiến Nam bị thương ở chân, ở bệnh viện nhân dân rồi vẫy tay tiễn , bà còn có muốn tới thăm hay tự do quyết định.

      bị thương cùng có liên quan ư? Nhưng vẫn kìm được lo lắng đành hỏi mẹ vết thương có nghiêm trọng hay , lại thế nào, làm sao mà lại bị thương. Mẹ bảo muốn biết tự mình tới hỏi, mẹ chỉ gọi điện thoại ân cần nhắc nhở Giản Chiến Nam chút, cũng biết mọi chuyện lắm.

      Tiêu Hữu học chút cũng an lòng, bị Giang Xuyên liên tục chê cười bởi vì lúc thầy giáo hỏi , hoảng hốt biết thầy giảng cái gì. Hết giờ, Cầm Tử liền kéo cùng vệ sinh. ( Phi Phi: Pó tay! thăm William Cường cũng kéo cả bầy )

      như người mất hồn thơ thẩn về hướng nhà vệ sinh. Cầm Tử kêu lên tiếng đầy sợ hãi, cầm tay kéo Tiêu Hữu trở lại “Trời ạ, bà nội của tôi ơi! Cậu làm sao mà lại vào nhà vệ sinh nam thế hả? Hồn cậu bay đến nơi nào rồi?”

      Tiêu Hữu hồi thần, nhìn thấy mình đúng là suýt nữa vào nhà vệ sinh nam, tâm tình sửng sốt chút rồi lùi lại. Cầm Tử bất đắc dĩ than thở “Tiêu Hữu, có việc gì ràng hai người phải cùng nhau giải quyết mới hiểu bản chất của vấn đề. Bộ dáng của cậu thế này phải là thượng sách nha”

      Cầm Tử sớm phát ra bạn thân của mình có chút vấn đề nan giải trong lòng, nghiêm túc bắt Tiêu Hữu phải khai ràng ra, sau khi nghe sơ qua sơ bộ cũng hiểu được hoàn cảnh của Tiêu Hữu. khó để nhận ra, tên Nhã Nhi kia chắc chắn trước kia là người mà Giản Chiến Nam say đắm.

      Mối tình đầu là mối tình khó quên nhất, Giản Chiến Nam cũng ngoại lệ. Nhưng mà cứ thế bắt tội ta cũng phải là hay, tốt nhất phải để Giản Chiến Nam giải thích chút chứ. Tiêu Hữu phải là người lo sợ , căn bản chính là biết bản thân phải đối xử với Giản Chiến Nam như thế nào thôi.

      “Mạc Mạc! bác phải là Giản Chiến Nam nằm ở bệnh viện sao? Cậu nên đến thăm ta rồi cả hai cùng ngồi xuống chuyện cho ràng để hai bên cùng hiểu tình hình hơn chút. đau, tổn thương chính là phải tình , , chuyện lớn chia tay mới là tình chân chính. Cậu cứ như vậy, bộ dáng mất hồn cũng giải quyết được mọi chuyện có phải hay ? Biết ấy bị thương, ràng là lo lắng đến thất thần thế kia mà còn bày đặt làm như có. Ở trong trường ngơ ngơ ngác ngác như con khờ, chịu khổ chỉ có mình cậu đâu”

      “Tớ có lo lắng cho ấy”

      “Hừ. Mạnh miệng”

      Đúng là mạnh miệng. lo lắng, thực rất lo lắng là đằng khác. Lúc trước đau lòng đến tận tâm can, trải qua suốt đêm cũng bình tĩnh trở lại. Quá khứ của , có quyền tham dự, những gì trải qua cũng chưa từng nhấc bước chân chung. Hồi đó chưa có quan hệ, trước kia ai cũng là quá khứ rồi, quan trọng chính là tại thích , thương , sủng nịnh, chiều , nguyện ý cùng đời đời chỗ, như vậy là đủ rồi, chẳng phải hay sao?

      Tranh thủ giờ ăn chưa, Tiêu Hữu đến nhà ăn mua hộp cơm trưa, đều là thức ăn chứa nhiều canxi tốt cho xương. gọi taxi đến bệnh viện nhân dân, tâm tình bĩnh thản đôi khi có chút hồi hộp bộ từ từ vào bên trọng, theo số phòng mẹ đưa lúc sáng, muốn đến phòng bệnh của Giản Chiến Nam nhanh.

      Tiêu Hữu thang máy lên lầu, qua hành lang dài đầy mùi thuốc sát trùng rốt cuộc cũng tìm được phòng bệnh của . Cánh cửa khép hờ. định đẩy cửa bước vào nghe bên trong có tiếng người chuyện. Giọng rất quen thuộc, cũng rất dễ nghe, nhưng phải là giọng của Giản Chiến Nam, mà là thanh nhu mì của . Lòng Tiêu Hữu khỏi trầm xuống.

      “Chiến Nam, còn nhớ tình huống chúng ta quen nhau lúc trước ? Ngày đó là cuộc thi ca hát, lần em đoạt giải nhất ấy. Em nhớ rất , lúc ấy mặc bộ quần áo thanh thoát, tuấn giống như vương tử trong truyện cổ tích, ngồi bên dưới chăm chú xem em biểu diễn, ánh mắt nhìn em say đắm. Còn nhớ lúc đó em mặc chiếc quần màu lam, áo sơ mi trắng, mang theo cái nơ hình con bướm, đúng ? Khi đó em mới 17 tuổi, thoáng cái hai mươi mấy rồi. Thời gian nhanh, mới đó mà bao nhiêu năm trôi qua”

      nghĩ tới em vẫn còn nhớ

      “Đương nhiên. Làm sao quên được chứ? ánh mắt em giống như hồ nước, tiếng trong veo, là giọng hay nhất từng nghe, còn em đúng , Chiến Nam…”

      Tiêu Hữu rốt cuộc thể nghe đoạn kết còn lại của câu truyện cổ tích đó, chỉ muốn chạy , nhưng mà thân mình cứ bất động, lòng đau như có ai dày xéo, hai bàn tay nắm chặt cố gắng thốt ra tiếng. cố gắng kìm nén nỗi đau này.

      bé, có việc gì chứ?”

      y tá đến kiểm tra phòng nhìn thấy Tiêu Hữu thống khổ đứng bất động liền quan tâm hỏi han, tay vội vàng đỡ lây thân hình lảo đảo muốn ngã xuống của . Tiêu Hữu tựa vào vị y tá đứng lên, hộp cơm trưa trong tay sớm rơi xuống đất. ngẩng đầu, mặt tràn đầy nước mắt thống khổ.

      Lúc này, cửa phòng bệnh cũng bật mở, người bước ra là Giang Nhã, nghe được tiếng động bên ngoài tiện thể ra xem, nghĩ tới… lại nhìn thấy Tiêu Hữu.

      Tiêu Hữu buông tay nữ y tá, tầm mắt nhìn qua Giang Nhã. thấy được Giản Chiến Nam nằm ở giường, tâm tự giác đau thể kiềm chế được đau đớn cùng chua xót.

      “Mạc Mạc…” Giản Chiến Nam nhìn thấy , trong mắt có tia bối rối, vội vàng đứng lên, tiến về phía cửa. Giang Nhã nhanh chóng quay trở lại về phía ngăn cản “Chiến Nam, chân của thể lung tung”

      Tiêu Hữu nhìn Giản Chiến Nam, rồi lại nhìn Giang Nhã, tầm mắt dừng lại khuôn mặt kía, huyết sắc của cũng từ từ biến mất. Nước mắt chảy cũng đột nhiên tự giác ngừng lại, giống như người điên xoay người chạy .

      Cố gắng tìm kiếm căn phòng trống để phát tiết nỗi lòng, rốt cuộc lại chạy vào nhà vệ sinh nữ. Nhìn trong gương treo tường, thấy mình trong đó. Rất lâu…

      hiểu, hiểu vì sao lại cảm thấy Giang Nhã rất quen mắt, bởi vì mắt cùng ấy… rất giống nhau.

      nhớ lời Giản Chiến Nam từng :

      Ngày đó, em đứng ở vị trí đó, tràn đầy tự tin, thần thái như cánh bướm tung bay, quần áo màu trắng, tóc kia buông dài tự nhiên, đầu thắt cái nơ hình con bướm, ánh mắt giống như hồ nước, thanh trong veo, em tựa như thiên thần…

      Từ lần đó, thể quên được em, biết, muốn em… Mạc Mạc.

      “Ha ha ha”

      Tiêu Hữu thống khổ cười. còn nhớ ngày hôm đó, Giản Chiến Nam lời thương với ánh mắt tràn đầy thâm tình, còn nhớ rất , từng hát cho nghe… khó để quên. Nhưng mà, tất cả điều đó phải dành cho , chỉ có Giang Nhã mới có quyền nhận chúng.

      Tự tin, phải , mà là Giang Nhã.

      Thần thái thản thiên, phải , là Giang Nhã.

      Thiên thần phải , mà là Giang Nhã.

      Người muốn phải bảo bối Mạc Mạc… mà là Giang Nhã.

      đứng trước mặt , vì ánh mắt mà động lòng, mà cũng ở đó nhớ lại, thông qua để nhớ tới người con khác. Thế lại giống như kẻ ngốc, cảm động đến độ hồ đồ, sung sướng trong hạnh phúc, tưởng chừng nó là của mình. Ai ngờ…

      Hóa ra tất cả lại buồn cười đến như vậy. bộ bi kịch khiến người khác xem mà cười vỡ bụng. Tiêu Hữu hai tay chống lên bồn rửa mặt, cố giữ cho thân thể ngã khụy xuống nền đá hoa cương lạnh giá. khóc mà ngược lại cười rất tươi, cười đến ra nước mắt.

      “Mạc Mạc!” Giản Chiến Nam mặc kệ mọi thứ, để ý mình vào nhà vệ sinh nữ, phen ôm lấy thân thể lạnh lẽo của “Mạc Mạc, đừng khóc, đừng khóc…”

      Tiêu Hữu ngẩng đầu thản nhiên nhìn Giản Chiến Nam, đôi mắt rưng rưng đầy lệ “ Nam… Mắt của em xinh đẹp lắm đúng ? Giống như hồ nước tĩnh lặng gợn sóng, đúng ? Thanh của em cũng dễ nghe… đúng ? Là giọng của em dễ nghe hay vẫn là của Giang Nhã dễ nghe?”

      Mặt Giản Chiến Nam nháy mắt trắng bệch, giữa con ngươi lên nếp nhăn thống khổ. câu cũng nên lời nhưng cánh tay càng ôm chặt Tiêu Hữu. lo sợ…

      “Ha ha ha” Tiêu Hữu ngây ngô cười “Lúc em toàn tâm toàn ý , chỉ vì nụ cười của , vì động tác đơn giản của , vì ánh mắt trầm ấm khiến tâm rung động, vì mỗi câu của mà ngọt ngào tươi cười. Vậy mà, nhẫn tâm thông qua em để nhìn tới người con khác. Em cùng lắm cũng chỉ là cái bóng, người thế thân, Giản Chiến Nam, tàn nhẫn, dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy, dựa vào cái gì chứ?”

      Tiêu Hữu đau đớn hét lên, cũng mạnh mẽ đẩy Giản Chiến Nam ra, rời khỏi vòng ôm của . xoay người, bước chân lảo đảo rời khỏi, rốt cuộc muốn thấy , muốn rời khỏi con người cho ấm áp trong phút giây, lại nhanh chóng đoạt lấy nó khi tưởng rằng mình mãi được hạnh phúc.

      “Mạc Mạc…” Tâm Giản Chiến Nam hung hăng nhói lên, để ý vết thương nơi chân, cố gắng đuổi theo .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :