1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Hồ Ly (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 5:
      Đêm đó Giản Chiến Nam về nhà, đến cả ngày hôm sau nữa cũng vậy, thậm chí cũng thèm gọi điện thoại cho Tiêu Hữu. Mà Tiêu Hữu cũng có ý chuyện với . Ngược lại lúc có ở nhà đối với rất tốt. Di động cũng kêu réo làm phiền đến lúc ngủ, có thể làm những gì mình muốn làm. Chỉ là cứ hay bị quản gia Tô ép ăn cơm mà gần đây muốn ăn.

      Những lúc Tiêu Hữu mất hứng, buồn bực hay tức giận Giản Chiến Nam cần phải phát tiết cách thường dùng chính là khiêu vũ. Sau khi vận động tiêu hao hết sức lực, hưởng thụ kiệt sức thân thể thực hết hẳn bực dọc.

      Giản Chiến Nam mà xây phòng dành riêng cho sở thích đó trong ngôi nhà này. Bên trong, trang thiết bị cần thiết gì cũng đều có, cả kịch viện, thư viện. Trong đó dường như có thể làm tất cả những gì muốn.

      Giản Chiến Nam , là nàng công chúa của . Vì thế nàng công chúanày phải ở trong tòa lâu đài nguy nga như thế.

      Nhớ năm đó cho Nam của mình biết rằng, hoàng tử của giống bậc vương tôn cũng phải thuộc loại Ngũ Sắc Tường Vân, ít nhất cũng là chàng bạch mã hoàng tử, tay cầm bó hoa to đến mỉm cười với . Chỉ có điều, nơi này phải là tòa lâu đài, cũng phải là nàng công chúa, mà lại càng chàng bạch mã hoàng tử.

      Phông nền sân khấu của kịch viện có màu xanh nước biển, chỉ có mỗi chiếc ghế sô pha ở phía dưới sân khấu. Đó là chỗ ngồi của Giản Chiến Nam, ai có thể thay thế. Nhưng giờ chỗ đó trống trơn.

      Mà Tiêu Hữu giống như con thiên nga độc nhảy múa sân khấu, xoay tròn, giải tỏa nội tâm đau khổ phiền muộn cùng mâu thuẫn, vừa vừa hận giống như là cùng lúc nhận hai vết dao người, khiến hoảng hốt thể cất lên thành lời, biết lựa chọn như thế nào.

      cứ xoay tròn, xoay tròn mãi cho đến khi còn sức lực liền để thân hình mềm mại ngã xuống mặt đất, tất cả đều toát hết ra ngoài. giờ đầu óc trống rỗng, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

      Thời gian ngày được Tiêu Hữu dùng hết sạch. Ở nơi tráng lệ nhưng đơn này, học được cách tự mình kiếm ra việc để làm mới bị nhàm chán đến mức nổi điên. Buổi tối, Tiêu Hữu bị quản gia Tô ép ăn cơm, bắt uống thuốc rồi mới được ngủ. có thói quen chờ đợi .

      biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng, Tiêu Hữu liền cảm thấy có cái gì đó người mình nằng nặng. vẫn chưa thể mở mắt ra bị hôn, còn bị cắn. Tiêu Hữu tỉnh dậy nhanh chóng, mở mắt ra bắt gặp ngay đôi mắt đen như thẳm của Giản Chiến Nam.

      Ánh mắt có chút đắm đuối say mê, môi mỏng rời khỏi miệng lên khóe mắt, tay cũng vén váy ngủ của lên. Tiêu Hữu quýnh lên, lấy hai tay chống lên ngực , đầu tránh sang bên cho hôn, cơ thể cũng vội vàng tránh cái ôm của “Giản Chiến Nam, đêm khuya, em buồn ngủ, tắm rửa rồi được ?”

      “Giản Chiến Nam?” sẵn giọng hỏi, hai tay nắm chặt đôi tay nghe lời của . Hai tay bé nhở dễ dàng bị Giản Chiến Nam túm lấy, vẻ mặt lạnh lùng rắn rỏi với “Chúng ta từng xưng hô như vậy sao? Ai cho phép em lôi cả tên họ ra mà gọi thế hả?”

      lại còn tức giận nữa chứ.

      tiếng “rẹt”, váy ngủ của bị Giản Chiến Nam xé thành năm bảy mảnh, cổ tay của Tiêu Hữu cũng bị nắm đến đau nhức “Giản Chiến Nam! làm sao mà phát điên lên như thế, buông tôi ra, đừng ép tôi…” cố hết sức giãy dụa, hai tay vung loạn xạ mà vẫn bị dùng hai chân kẹp chặt.

      “Sao lại được ép buộc em?” Giản Chiến Nam vừa giận vừa bực, sợ mang thai con của “Mạc Mạc, muốn có con, phải có bây giờ em biết , có lựa chọn nào nữa đâu, cho nên em ngoan ngoãn chút

      “Tôi muốn, muốn, vì sao luôn tự mình quyết định mọi chuyện như thế?”

      Giản Chiến Nam để ý tới phẫn nộ của Tiêu Hữu, bá đạo hôn lên môi , thầm với “Mạc Mạc, gọi Nam , gọi Nam cho nghe lần thôi…”

      Tiêu Hữu bất động trong lồng ngực của , buồn chống cự, gọi tên , để cho tùy ý hôn mình. khuấy động thân nhiệt , khiến theo phản xạ hôn trả lại , làm cho cả cơ thể cũng nóng lên theo. Giản Chiến Nam chậm rãi buông hai tay ra, đặt tay lên bụng “Kỳ em cũng muốn có con của chúng ta, Mạc Mạc, chỉ là em chịu thừa nhận mà thôi.”

      , muốn con của , cần. Thừa dịp Giản Chiến Nam buông lỏng mình, Tiêu Hữu đẩy mạnh ra, nghiêng người lảo đảo thoát khỏi giường. Nhưng vừa mới đặt được chân xuống đất bị túm lấy chân kia. Giản Chiến Nam nghiêm mặt, ánh mắt nóng nảy, chỉ cần dùng chút sức là lôi được trở lại trong lòng mình.

      cởi quần áo, để ý tới dục vọng cứ thế vào trong người . Tiêu Hữu đau đớn kêu lên tiếng, hai bàn tay nắm chặt bả vai , cắn môi, mặt trắng bệch.

      Giản Chiến Nam hôn môi . “Mạc Mạc, ghét nhất cái gì em biết . ghét nhất là người phụ nữ của trêu đùa , sau lưng làm chuyện gì đó. Vì sao em lại nghe lời như thế?”

      Tiêu Hữu đau khổ lấy tay đánh Giản Chiến Nam, vừa cuồng loạn vừa hoảng sợ vừa hét lên “Giản Chiến Nam, thể lí với tôi lần sao? nghe cho đây. Tôi muốn có con, tôi muốn con của tôi có cha là kẻ giết người!”

      Hai chữ ‘giết người’ hoàn toàn làm cho dục vọng cùng tức giận của Giản Chiến Nam đông cứng lại. Trong khi thân thể vẫn bảo toàn ý định ngưng hoạt động, Tiêu Hữu nhân cơ hội đẩy Giản Chiến Nam, nơi thân mật cũng nhờ thế mà tách ra. ôm lấy đầu ngã xuống giường.

      Giản Chiến Nam lạnh lùng nhìn Tiêu Hữu, đứng dậy theo xuống giường.

      càng tới gần càng lui lại phía sau. Tiêu Hữu sợ hãi. Cho tới bây giờ chưa từng thấy Giản Chiến Nam như thế “ được lại gần đây”. Tiêu Hữu bất chấp thân thể vẫn chưa mặc gì, lấy gối ném về phía Giản Chiến Nam. Ánh mắt dữ dội như thế, giống như dã thú cố gắng làm cho con mồi của nó sợ hãi mà bất động, từng bước từng bước tiến về phía .

      Tiêu Hữu bối rối lui về phía sau, tay túm được cái gì liền ném về phía Giản Chiến Nam cái đó. Chỉ nghe tiếng “bang”, hóa ra là tiếng của đồ vật bị vỡ. Giản Chiến Nam dừng bước, Tiêu Hữu cũng đờ người ra, nhìn thấy trán của chảy máu. Nội tâm hồi tắc nghẹn. Vừa rồi dùng cái gì ném ? Tiêu Hữu sợ tới mức mặt mũi tái nhợt còn chút máu, còn Giản Chiến Nam lại nhanh chóng về phía , khiến bị kẹt lại giữa ngăn tủ và vách tường.

      giết người? Có đúng ?” Giản Chiến Nam ánh mắt dữ dội thấp thoáng tia đau thương cùng thống khổ, hai tay nắm chặt lại. Tiêu Hữu nhìn vào hai nắm tay của , tự động nhắm mắt, bên tai nghe thấy tiếng thứ gì đó bị đập vỡ.

      mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh như băng của . Nắm tay của dừng người mà dừng ở cánh cửa tủ kính cạnh đó. Gương bị đập nát thành từng mảnh.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 6:
      Ba chữ “kẻ giết người” được phát ra những đả thương đến Giản Chiến Nam mà còn làm lòng đau quá. Chuyện ngày xưa từng rất tốt đẹp mà tại sao lại biến thành cục diện của ngày hôm nay, tất cả đều là vì kiện khó quên xảy ra cách đây 6 năm.

      *******

      6 năm trước.

      Vẫn là ngày nóng bức, sau mùa hè này Tiêu Hữu lên năm cuối cấp ba. Hôm nay là ngày 7/10, sinh nhật của tiểu công chúa Tiêu Hữu . Bố mẹ chúc mừng sinh nhật vào buổi tối, còn ban ngày bố làm, mẹ đánh mạc chược với hàng xóm.

      Sau khi bố mẹ ra khỏi nhà, Tiêu Hữu nhận được điện thoại của Giản Chiến Nam, muốn gặp , xong địa chỉ liền để cho trả lời cúp máy ngay. Tuy có chút độc tài nho nhưng Tiêu Hữu vẫn hề ghét mà ngược lại còn rất thích chút độc tài này của .

      Tiêu Hữu cột tóc lên cao thành cái đuôi ngựa phía sau đầu rồi khoát vào chiếc váy màu trắng thanh tao. Cả người trong trắng thuần khiết toát lên vẻ đẹp của thiếu nữ 17tuổi.

      ra khỏi nhà mà có xe đạp, trời rất nóng nên bắt xe bus đến công viên nơi hai người vẫn thường hẹn gặp nhau. Chỗ đó có vườn hoa rất đẹp, mỗi lần hẹn nhau đều đến nơi này dạo chơi.

      Tiêu Hữu đứng bên cạnh gốc cổ thụ lâu nhưng vẫn chưa thấy Giản Chiến Nam. Hay là đến? lúc dáo dát tìm kiếm eo lại bị người ôm chầm lấy.

      Tiêu Hữu hoảng sợ khẽ kêu lên tiếng, lúc định dãy dục la hét lại nghe giọng trầm thấp của Giản Chiến Nam vang lên bên tai “Mạc Tiêu Hữu, em là con rùa à, sao chậm vậy?”

      Tiêu Hữu rối bời, mặt đỏ bừng biết là do hoảng loạn hay vì ở quá gần Giản Chiến Nam, giống với cái ôm của bố, cũng giống lúc hai người gần nhau khi chở bằng xe đạp, cũng càng giống như cảm giác cõng lên lầu, đây là cái ôm, vòng ôm của chàng trai, là cái ôm của Giản Chiến Nam, quen nhau lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên ôm , Tiêu Hữu nhất thời có chút lúng túng.

      “Sao vậy? làm em sợ à?” Giản Chiến Nam thấy Tiêu Hữu lời nào, bóng hình cao lớn liền chuyển qua trước mặt , nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của ửng đỏ, lông mi dài khép hờ che khuất cặp mắt đen trong vắt của , da thịt trắng hồng mịn màng, quả cực kì quyến rũ người khác. Giản Chiến Nam chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, giọng có chút khàn khàn hỏi “Mạc Mạc, em nóng lắm à?”

      “Dạ? Sao ạ?”

      Đôi mắt đen của Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn của Tiêu Hữu, ngón tay chịu nổi mà áp vào má nâng mặt lên.

      Tiêu Hữu vẫn dám nhìn thẳng vào mắt Giản Chiến Nam , có thể thấy được lực sát thương của ánh mắt Giản Chiến Nam so với lớn thế nào, giờ phút này ánh mắt mê người đó giống như hút hết hồn phách của Tiêu Hữu, nhất thời chỉ biết đứng ngây người, đôi mắt thất thần nhìn Giản Chiến Nam.

      khẽ nhếch môi, khuôn mặt chậm rãi cúi xuống gần mặt Tiêu Hữu, giọng khàn khàn “Mạc Mạc, mặt em giống như con tôm bị luộc chín ấy…”

      Tiêu Hữu lúc này mới sực tỉnh lấy tay đẩy Giản Chiến Nam ra, mặt càng đỏ hơn “Giản Chiến Nam, xấu xa…” bị ánh mắt con trai quyến rũ xấu hổ lắm rồi, còn giễu cợt . Tiêu Hữu giận dỗi dậm dậm chân, xoay người định bỏ ngay lập tức bị cánh tay kéo lại, mất đà mà ngã vào vòng ôm của người nào đó, chưa kịp định thần môi bị chặn lại.

      đôi môi ấm áp, dịu dàng, nam tính, độc quyền nhàng mút lấy môi , Tiêu Hữu theo bản năng mím chặt miệng, ánh mắt mở to nghe được gì, cả người như bị điện giật, tay để yên ở ngực dám động đậy.

      Giản Chiến Nam tham lam khẽ liếm đôi môi như hai cánh hoa của , tay ôm chặt lấy eo , dù là môi hay thân thể mềm mại của cũng muốn buông ra, muốn giữ chặt trong lòng, thân thể nhẫn nhịn lâu ngày bị cái hôn này phóng thích, muốn , .

      Thế nhưng Tiêu Hữu ngay cả đón nhận nụ hôn của cũng dám làm, phải khiến hoảng sợ chứ? Nhìn hai mắt trừng to, Giản Chiến Nam đành dứt nụ hôn này mà thấp giọng “Mạc Mạc, lúc hôn phải nhắm mắt lại, biết sao?”

      “Mạc Mạc!”

      “Mạc Mạc!”

      bé ngốc, thở

      Tiêu Hữu chỉ nghe thấy tiếng Giản Chiến Nam gọi tên mình. Thở … thở … thế hóa ra nãy giờ thở à? Rốt cuộc Tiêu Hữu đành hít sâu hơi, Giản Chiến Nam trước mặt cũng ràng hơn, lỗ tai bắt đầu lấy lại cảm giác, tiếng côn trùng kêu, tiếng xe cộ lại bên đường, tất cả đều trở về.
      Khóe môi Giản Chiến Nam gợi lên ý cười vô cùng quyến rũ lại có chút xấu xa gian trá. Đôi mắt đẹp đẽ của Tiêu Hữu nhìn chăm chằm , đôi môi đỏ bừng khẽ mở, ngây ngốc hỏi “ Nam… vì sao lại hôn em?”

      Đây là nụ hôn đầu tiên của , sao có thể hồ đồ vứt bỏ được, cho nên nhất định phải làm cho .

      nghĩ em nhất định thích món quà này” Giản Chiến Nam nhíu mày, giọng bình thường giống như muốn hôn cứ hôn, chả có gì là được “ thích à? Vậy đổi món quà khác nhé?”

      Thích ? biết. Trước kia xem tivi, đọc tiểu thuyết, cảm thấy được lúc hai người hôn nhau phải trao đổi nước bọt rất mất vệ sinh, nhưng khi Giản Chiến Nam hôn mình, lại hề thấy ghét, mà còn thấy thinh thích.

      Tiêu Hữu suy nghĩ hồi lâu, mặt cũng đỏ rần lên, mất rất nhiều thời gian mới buồn bã “Nhưng… đó chính là nụ hôn đầu tiên của em…”

      “Ừ!” Giản Chiến Nam thản nhiên như đó chỉ là cái hôn thôi mà, có gì được sao? “Rồi sao?” hỏi.

      Tiêu Hữu hoàn toàn nổi giận, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà hồng lên, nhưng thể kích động chỉ đành ảo não “Nhưng nụ hôn đầu tiên của em là để dành cho người em thích nhất…!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 7:
      Ánh mắt Giản Chiến Nam lạnh chút, lại cúi xuống ngấu nghiến hôn lấy môi Tiêu Hữu, có chút trừng phạt trong nụ hôn đó, giọng thâm trầm mê hoặc “Thích ai? Để dành cho ai?”

      …!!! Còn chưa trả lời sao lại hôn em?…” Lời của Tiêu Hữu vẫn còn chưa thoát ra khỏi cuống họng bị Giản Chiến Nam ép quay trở vào. Chỉ còn lại nụ hôn thô bạo của cùng hơi thở dồn dập.

      “Mạc Mạc có thích ? Có ?” Giản Chiến Nam tiếp tục trêu ghẹo môi Tiêu Hữu, trầm thấp hỏi .

      Nam…”

      “Có ? , Mạc Mạc, có thích ?” Giản Chiến Nam lại cúi xuống hôn Tiêu Hữu, ngấu nghiến khiến có cảm giác như từ đâu xuất dòng điện xẹt qua cơ thể. Hai tay níu chặt lấy quần áo , tim đập liên hồi trong ngực, đầu óc hỗn loạn. Cuối cùng nhịn được đành thủ thỉ “Em… thích !”

      Nghe được câu đó, lòng Giản Chiến Nam rung động thôi, rên lên tiếng lại hôn lấy môi . Lưỡi chui vào trong miệng , gắt gao mút lấy chiếc lưỡi mềm mại, cướp hết hương vị ngọt ngào của nó. Giản Chiến Nam chịu nổi lấy tay vòng quanh cái eo của Tiêu Hữu, đưa tựa sát vào cơ thể hơn.

      Đối với chuyện hôn nhau, Tiêu Hữu chỉ là nhân viên tập , làm sao có thể chịu đựng được kỹ thuật hôn điêu luyện của Giản Chiến Nam. Những nghi vấn trong đầu sớm biến mất, vô lực dựa hẳn vào trong lòng , thân thể giống như bị lửa thiêu đốt.

      lúc lâu sau, Giản Chiến Nam mới kìm chế được dục vọng của mình đành buông ra. Tiêu Hữu cúi đầu dám nhìn thẳng vào . Đôi môi đỏ mọng vẫn còn vươn lại hương vị ngọt ngào đó, thậm chí còn gây ra cho cảm giác rất lạ lẫm.

      Đôi môi Giản Chiến Nam vẫn còn thấp thoáng hương vị của lại dán vào đôi má hồng hồng, khàn giọng “Mạc Mạc, chỗ này chỉ có mới có thể hôn thôi, biết chưa?”

      “Vì sao?” Khuôn mặt đỏ hồng của Tiêu Hữu ngẩng lên, vẻ mặt mờ mịt, trong mắt lại lên tia khó hiểu. là thích , còn có thích hay , cũng rất muốn biết.

      “Nha đầu ranh ma” Giản Chiến Nam khe khẽ cười, gương mặt tuấn mĩ tràn đầy vẻ ngang ngược vậy mà giọng vẫn rất bình thản “Bởi vì Mạc Tiêu Hữu là dâu tương lai của Giản Chiến Nam, là của Giản Chiến Nam, người khác làm sao dám đụng vào?”

      dâu? Tiêu Hữu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Giản Chiến Nam, soáy sâu vào đôi mắt đen. Lòng của giống như leo núi, lúc ở cao lúc lại xuống thấp. Nam dâu của ? Cũng giống như người trong lòng ở rất xa lại như gần trong gang tấc. Nam của ở ngay bên cạnh , chỉ cần đưa tay ra là có thể với tới được.

      Cảm giác mông lung từ khi quen biết Giản Chiến Nam cho tới nay đột nhiên trở nên ràng hơn. Vào ngày sinh nhật mười bảy tuổi của , Nam dâu tương lai của , là của .

      mới mười bảy tuổi, đối với chuyện , dâu, hai chữ này chắc chắc hiểu được ý nghĩa sâu sắc của Giản Chiến Nam. Chỉ là biết rằng lúc nghe thấy lòng của tràn ngập chờ mong và sung sướng.

      thích Nam, nguyện ý làm vợ , nguyện ý chờ đợi tương lai đó đến. Giờ phút này Tiêu Hữu còn biết hai chữ tương lai có tràn ngập chuyện tốt hay ? ai biết rồi phát sinh chuyện những gì.

      Tất cả cứ xảy ra, giống như đây là chuyện đương nhiên có. Vì thế đưa ngón út lên trước mặt “Chúng ta móc nghoéo, Nam được gạt em. phải đợi em lớn lên để làm dâu của

      Giản Chiến Nam mỉm cười. qua cái tuổi khờ dại như vậy rồi. Chỉ có điều vẫn cùng móc nghoéo “Giản Chiến Nam này lời ra bao giờ thay đổi, Mạc Mạc”

      Giản Chiến Nam đưa Tiêu Hữu về nhà. Lúc định vào khu chung cư, Giản Chiến Nam lại đột nhiên hỏi Tiêu Hữu, có cảm giác gì khi hôn hay . vất vả lắm mới khiến cho mặt mình đỏ ửng cả lên, ấp úng trả lời “Có… cảm giác giống như có con gì đó trong miệng…”

      Khuôn mặt tuấn mĩ của Giản Chiến Nam lần lượt thay đổi lúc trắng lúc xanh.

      Con gì ở trong miệng?

      Nếu nghĩ đến chuyện đứng ở trước khu chung cư, giờ phút này nhất định hôn mạnh bạo, rồi hỏi là giống con gì trong miệng hay .

      Tiêu Hữu nhún vai chào Giản Chiến Nam và gặp lại sau.

      nhìn mãi cho tới khi bóng dáng khuất hẳn mới khẽ mỉm cười.

      Tiêu Hữu là của .

      ***

      Ngày sinh nhật mười bảy tuổi này của Tiêu Hữu thu hoạch được rất nhiều, nhận được cả nguyện vọng to lớn. Lúc trước từng mơ ước rằng nguyện ý lấy người con trai, mà Nam chính là người con trai trong định mệnh của .

      Giản Chiến Nam tặng món quà nhân dịp đặc biệt này. Đó là cái hộp nhạc màu trắng. Trong đó có chàng hoàng tử tuấn cao lớn tuyệt mĩ. Trong lòng chàng hoàng tử này là vợ của chàng. khuôn mặt của vị hoàng tử là nụ cười ngọt ngào.

      Tiêu Hữu sau khi chia tay Giản Chiến Nam, về đến nhà trong lòng vẫn còn chút xao động. ước định cùng Nam. Đợi đến lúc thích hợp, cho ba mẹ biết, nhưng chưa phải là bây giờ.

      Ba mẹ đều ở nhà. Chỉ có điều có cảm giác khí trong nhà là lạ. Mẹ thấy trở về, mở miệng đinh gì đó rồi lại thôi “Mạc Mạc, về rồi à…?”

      “Mạc Mạc!” ba hô to tiếng, có vẻ rất tức giận, nhưng lo âu nhiều hơn.

      “Ba mẹ?” Tiêu Hữu cảm thấy có chút bất an nhìn hai người.

      Mẹ kéo tay , do dự hỏi “Mạc Mạc, con cùng với người con trai đó quen biết như thế nào?”
      Người con trai? Tim Tiêu Hữu khỏi đập nhanh hơn chút. Ba mẹ biết chuyện của Nam hay sao? “Con xin lỗi mẹ, phải là con cố ý cho mẹ biết…”

      “Cái đó quan trọng” Ba quát tiếng, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi vì bị dọa của Tiêu Hữu, liền hạ giọng xuống “Mạc Mạc! Con cùng với người đó quan hệ đến đâu rồi, cho ba biết”

      “Ba, chúng con ước định với nhau…”

      Ba đột nhiên tức giận đứng bật dậy “Ba quan tâm đến ước định gì đó của con và . Từ hôm nay trở , tránh xa ra!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 8:
      Đây là lần đầu tiên Tiêu Hữu nhìn thấy ba mình giận dữ như vậy, lén hỏi mẹ vì sao lại cho Nam đến nhà, mẹ chỉ bảo phải nghe lời người lớn, ba mẹ chỉ muốn tốt cho mà thôi.

      Ngày lại qua ngày, Tiêu Hữu hề nhìn thấy Giản Chiến Nam. Có loại cảm xúc kì lạ bao phủ lấy khiến ăn ngon mà ngủ cũng yên. Tâm tính yên ổn giống như bị ai cướp mất , muốn gặp , nhưng vì sao vẫn có xuất .

      Từng ngày trôi qua, cảm giác kì lạ này lại càng tăng lên. Tiêu Hữu cảm thấy mình dường như mắc bệnh, tự nhiên cảm thấy rất khó chịu, hoạt bát và hồn nhiên của lâu rồi trông thấy, trong lòng chỉ là hình ảnh của Giản Chiến Nam, mỗi lần nghĩ đến tim se sắt lại.

      Có lẽ sinh bệnh rồi.

      Chẳng mấy chốc đến lễ khai giảng, Tiêu Hữu đạp xe ra khỏi khu chung cư đến chỗ khá quen thuộc liền ngừng lại. Nam rốt cuộc xuất ở chỗ này chờ nữa, rốt cuộc đạp xe đưa đến trường nữa.

      thời gian dài Giản Chiến Nam đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của , nhưng với lại hề như vậy, nhắm mắt hay mở mắt đều là nhìn thấy hình bóng của , nghe thấy giọng của , giống như bị trúng tà vậy.

      Mẹ Nam và phải là người cùng thế giới, có lẽ mẹ đúng. tiến vào thế giới của nhưng vẫn hề biết đến thế giới của , biết nơi ở, biết chỗ làm, chỉ có số điện thoại còn liên lạc được.

      Giản Chiến Nam có lẽ chỉ vị khách trong cuộc đời của .

      Hứa hẹn, có lẽ chỉ là món quà sinh nhật, hoặc suy cho cùng chỉ là trò chơi.

      Hay là Nam xảy ra chuyện gì?

      Tiêu Hữu ban đầu hề thấy sầu não, nhưng lúc này đây lại trở nên lo lắng, giống như còn là chính mình nữa, khiến lòng khắc ghi hình bóng đến hề phòng bị, lại đột nhiên từ trong lòng bàn tay của liền rời làm cho tay chân luống cuống, có phần thích ứng kịp.

      Tiêu Hữu nhìn nơi Giản Chiến Nam vẫn thường đứng đợi mình, trong lòng buồn đau đến thở được. cắn cắn môi, hạ quyết tâm quay đầu lại, chân bạn lên ghi-đông xe, do dự liền rời .

      Chiếc xe đạp này từ nay về sau chỉ có mình .

      ***

      Ngày đầu tiên học, Tiêu Hữu gặp người bạn, cậu học sinh này cao ít nhất cũng phải hơn 1m80, trông rất đẹp trai. Mỗi lần đến đâu là lại có tiếng la hét của mấy bạn nữ ở đó. Thầy chủ nhiệm để cậu ta giới thiệu về mình, thế nhưng cậu ta chả gì, cuối cùng thầy đành phải tự khai báo tên cậu ta. Giang Xuyên, cuối cùng thầy lại xếp Giang Xuyên ngồi cùng bàn với .

      Nhìn thấy cậu nam sinh đẹp trai và Tiêu Hữu ngồi cùng nhau, rất nhiều nữ sinh khác đều ném cho những ánh mắt ghen tị, còn Tiêu Hữu chỉ bất đắc dĩ nhíu mày, cúi gầm đầu làm bài tập thầy giao.

      Lúc tan học ít nữ sinh bám lấy Giang Xuyên, cậu dường như thích chuyện, vẻ mặt mất kiên nhẫn với đám nữ sinh vây quanh, cậu ta vắt cặp sách lên vai rồi rời khỏi phòng học.

      “Oa! Lạnh lùng quá”

      “Rất đẹp trai!”

      Nữ sinh điên cuồng đuổi theo cậu, Tiêu Hữu lại biết vì sao lúc nhìn Giang Xuyên lại khiến nhớ tới Giản Chiến Nam. là bị ma ám rồi!

      Sau khi tan học, Tiêu Hữu và các bạn cùng tổ làm trực nhật nên về muộn. Lúc ra khỏi phòng học, nhìn thấy đám người vây đánh cậu nam sinh.

      Chúng đánh rất mạnh tay, Tiêu Hữu nhận ra người bị đánh chính là bạn học mới của – Giang Xuyên, tuy cậu ta rất cao, hơn nữa chân tay cũng kém, thế nhưng vẫn thể nào đơn phương đôc mã chống lại bảy tám đứa khác, chỉ thấy tên dùng gậy đánh vào đùi Giang Xuyên, cậu lập tức ngã xuống đất. Trông thấy cảnh mấy tên khác dự định dùng gậy đánh cậu ta, Tiêu Hữu hô to “Cảnh sát đến, được đánh, tôi… tôi báo cảnh sát rồi…”

      Mấy tên côn đồ thấy hô cảnh sát vội quay lại ngó ngàng xung quanh. Cảnh sát đâu chả thấy, chỉ thấy nữ sinh xinh đẹp, tên hươ hươ cây gậy chỉ vào Tiêu Hữu đồng thời bước tới gần , quát:” Ranh con, não lệch rồi hả?”

      Tiêu Hữu dắt xe đạp lui về phía sau từng bước, sợ hãi nuốt nước bọt cái ực “Tôi báo cảnh sát rồi, các người đừng mơ chạy thoát, chờ cảnh sát đến bắt về ăn cơm tù chịu phạt

      tên khác lên kéo áo tên có vẻ là đại ca, gương mặt hơi lo lắng nhìn xung quanh, thấy vài người đường xuất vội khuyên tên cầm đầu “Đại ca! Chúng ta nên thôi, lát nữa cảnh sát tới phiền lắm”

      Mấy tên côn đồ vung chân đá thêm cho Giang Xuyên mấy cái nữa vào người rồi mới vội vàng bỏ chạy. Tiêu Hữu nhìn thấy Giang Xuyên nằm dài mặt đất, mũi và miệng cậu ta đều chảy máu, vội vàng chống xe đạp xuống rồi chạy qua, lúc đưa tay ra định đỡ cậu ta dậy Giang Xuyên lại hất mạnh khỏi người mình “Tránh ra!”

      Tiêu Hữu mất đà ngã nhào xuống, tay chống mạnh mặt đất, nhịn nổi khẽ nhíu mày.

      Giang Xuyên nhìn thấy Tiêu Hữu ngã như thế, trong mắt cũng có chút hối hận, nhưng cuối cùng vẫn chẳng gì, cố gắng đứng lên đồng thời liếc cái rồi tập tễnh rời . Tiêu Hữu nhún vai rồi cũng tự mình đứng lên, đến cạnh chiếc xe đạp, lúc định ra về người nắm lấy yên sau xe đạp của .

      là Mạc Tiêu Hữu?”

      Tiêu Hữu quay đầu lại nhìn người vừa chuyện, chỉ thấy là người xa lạ mặt mặc vest đen, nghi hoặc hỏi “Bác có chuyện gì sao?”

      Người đàn ông mỉm cười lễ phép “Giản tiên sinh cử tôi tới đón

      Giản tiên sinh? Là Nam sao? Tiêu Hữu đột nhiên hiểu được cảm giác trong lòng, muốn gặp , rồi lại sợ hãi khi thấy , sau học kì trở nên xa xôi mà lạ lẫm, nhưng lại vô tình khắc sâu trong lòng .

      Tiêu Hữu cũng có chút giận , giận bước vào cuộc sống của , làm cho lòng rối loạn rồi lại biến mất thấy. Lúc muốn gặp lại xuất , muốn thấy liền lại mất “Thực xin lỗi, phiền bác với vị Giản tiên sinh kia rằng tôi hề biết ta, hơn nữa tôi còn phải về nhà, tạm biệt!”

      Người nọ cũng định để Tiêu Hữu rời , vẫn lễ phép “Vậy Giản tiên sinh có nhờ tôi nhắn với Mạc tiểu thư, buổi tối Giản tiên sinh tự mình đến đón Mạc tiểu thư”

      Tiêu Hữu thở dài “ ta ở đâu?” Nếu tự mình đến đón liền gặp bố mẹ biết như thế nào, hơn nữa vẫn muốn gặp , chi bằng lần này gặp mặt coi như chấm dứt, cũng nên cho đôi bên hiểu để sau này tim phải rối loạn vì nữa.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 9:
      “Mạc tiểu thư xin theo tôi, Giản tiên sinh nhanh chóng đến gặp ”Giản Chiến Nam người uy phong. Lúc Tiêu Hữu phiền não, di động của vang lên, nhìn vào màn hình thấy là mẹ gọi đến. bắt máy ngay mà với người kia “ xin lỗi, giờ tôi thể chờ ta đến gặp tôi được. Nếu ta muốn đến nhà tôi cứ việc. Nhưng tôi chỉ có thể dùng chổi đón tiếp mà thôi. Phiền bác nhường đường cho tôi , đừng chặn lại nữa.”Người đàn ông đó liền tránh sang bên nhường đường. Tiêu Hữu dắt xe ra ngoài, thuận tay nhận điện thoại của mẹ và ngay lập tức về nhà. đạp xe chưa được bao xa bị chiếc xe hơi chặn lại. Tieu Hữu chỉ có thể dừng xe nhìn. Hai người mặc âu phục đen từ bên trong bước xuống, đứng ở hai bên người , bên trái bên phải “Mạc tiểu thư, mời lên xe”
      Tiêu Hữu nhíu mày, lại lắc đầu. Lúc định chuyển hướng , phía sau xe liền bị người khác giữ lại “Các người muốn làm cái gì? Phiền tránh ra, bằng tôi báo cảnh sát!”
      Tiêu Hữu vừa xong, xe đạp của liền bị người khác dắt , hướng phía sau xe hơi phóng mất. Cánh tay bị người kia nắm lấy, mở cửa xe hơi đưa vào trong. người khác khởi động xe chạy .
      ***Biệt thự ven biển, khung cảnh đẹp. Do đó biệt thự cũng trở nên đẹp khác thường. Tiêu Hữu ngừng nhớ lại lời của mẹ, cùng Giản Chiến Nam cùng thế giới. Giờ đây có chút đồng ý.Giản Chiến Nam có ở nhà. Chỉ có người giúp việc tiếp đón . Lần đầu tiên thích Giản Chiến Nam ngang ngạnh như vậy, đem đến đây. Lần đầu tiên tiếp cận thế giới của , lòng chịu được bèn lui về sau bước. Lời hẹn ước của với Giản Chiến Nam dường như càng thêm xa vời, , còn đáng tin nữa.
      Tiêu Hữu trong chốc lát trở nên ngốc nghếch. miên man suy nghĩ di động đột nhiên vang lên. hồi thần nhìn màn hình điện thoại, hóa ra là mẹ. Vội vội vàng vàng nghe máy, với mẹ là có chút việc, chút nữa về nhà. Ngắt điện thoại, Tiêu Hữu liền đứng dậy. phải về nhà.Người đưa Tiêu Hữu đến đây vẫn đứng nhìn phía sau, thấy đứng dậy vội hỏi “Mạc tiểu thư, Giản tiên sinh nhanh chóng ra gặp , mong kiên nhẫn chờ trong chốc lát” còn có kiên nhẫn hay sao? thử ngồi đợi lần rồi.“ xin lỗi, thời gian của tôi rất quan trọng” Tiêu Hữu thêm lời nào, xoay người hướng cửa ra, người đó liền theo ngay sau “Mạc tiểu thư, giờ thể được”
      Tiêu Hữu ghét cảm giác này, giống như bị giam cầm. Cái gì mà cho chứ? để ý tới lời của người đàn ông đằng sau, tự mình mở cửa. Lúc vừa mới định cất bước ra ngoài thấy trước mắt tối sầm, bị người khác chặn đường.
      “Giản tiên sinh”
      Tiêu Hữu ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt ra khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ. Cặp mắt đen dài, chiếc mũi cao cao, cái miệng gợi cảm, lông mi tuấn, gương mặt sắc sảo khiến thể nào dời mắt chỗ khác, tim cũng phòng bị nhảy lên chút. Con người khiến nhớ nhung, khiến lòng vương vấn, khiến tâm trí rệu rã đứng ngay trước mắt. Chỉ có điều thể thốt lên nổi dù chỉ từ.
      Giản Chiến Nam ôm chặt lấy Tiêu Hữu, người đàn ông còn lại cũng biết ý mà yên lặng rời . Cả gian giờ chỉ còn cùng Giản Chiến Nam, hơi thở với tiếng tim đập có thể ràng nghe thấy.“Mạc Mạc” Giản Chiến Nam gọi tên , cằm cũng chạm vào hai má của khiến cho mặt Tiêu Hữu đau đau. Giờ phút này dường như trái tim cũng đau, vui mừng rồi lại thấy đau, lấy tay đấm thùm thụp vào ngực “Tôi phải về nhà, phiền buông tôi ra”Giản Chiến Nam hề buông tay, ngược lại còn ôm chặt thân thể mềm mại của hơn, đôi chân dài bước dẫn Tiêu Hữu vào phòng, giọng trầm trầm trong tai “Mạc Mạc, có nhớ ?”Tiêu Hữu khống chế được thân thể mình, bị Giản Chiến Nam dùng sức đưa đến ngồi sô pha. ngồi xuống, kéo ngồi đùi mình, cánh tay gắt gao ôm lấy . Tiêu Hữu nhíu mày, có chút giận dỗi “Vị tiên sinh này, chúng ta có quen biết nhau đâu mà sao tôi lại phải nhớ đến ? Còn nữa, là gì mà lại hạn chế tự do cá nhân của tôi?”Giản Chiến Nam tay ôm , tay nắm lấy cằm , buộc quay đầu nhìn . Tiêu Hữu hề phòng bị liền bị Giản Chiến Nam dùng răng cắn lên đỉnh mũi cái “ tháng gặp, giận dai thế?”Tiêu Hữu nhìn Giản Chiến Nam thở dài, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, hỏi “ vì sao lại xuất trước mặt tôi?”Giản Chiến Nam ánh mắt lạnh lùng, xoay người, đặt Tiêu Hữu ngồi xuống ghế sô pha nhưng vẫn ôm lấy . Tiêu Hữu sợ tới mức tim lỡ nhịp nên lời, chỉ dùng đôi mắt như ngọc ngước lên nhìn khuôn mặt phút chốc trở nên lạnh lùng của .
      nhớ có phải ?” lãnh giọng hỏi.

      Có nhớ ? Thực rất nhớ, nhớ đến nỗi tim cũng đau đớn. nhớ đến biến mất trong thế giới của mình, nhưng lại đột ngột xuất như vậy. luôn làm cho hề cảnh giác, kịp ứng phó, thể nắm trong tay. Cảm giác sợ hãi đó khiến co lại nhưng hề hay biết.

      “Tôi biết mình có quan hệ gì với cả”

      Giản Chiến Nam nghe được lời này của Tiêu Hữu, đột nhiên môi ra nụ cười mê hoặc, đôi mắt đen nhìn nhìn trầm giọng “Mạc Mạc nhà nhớ , muốn ôm cái hay sao?” Giản Chiến Nam xong liền nắm lấy tay , bắt ôm lấy . Tiêu Hữu cũng hung hăng cắn cái. Giản Chiến Nam bị đau khẽ rên lên, nhân đấy liền đẩy ra, đứng lên.

      Sinh nhật, trao lời ước định. Chỉ có điều sau đó lại đột nhiên thấy nữa khiến nghĩ là muốn rời bỏ thế giới của . Vì thế cũng cố gắng quay trở lai với cuộc sống trước kia khi Giản Chiến Nam chưa xuất . Chỉ có điều, giờ lại o73 đây như vậy, vị công tử bình thường trước kia giờ biến thành người vô cùng giàu có.

      thích cảm giác đó. Hơn nữa, cố gắng trước kia của dường như uổng phí. muốn xuất trong cuộc đời , làm sao có thể trở lại là trước kia được? Giờ muốn lời giải thích cho mình. Nhưng trốn tránh, dường như muốn . Vì thế cũng có hỏi. cứ thế xuất trước mặt , như thế cũng tốt, Tiêu Hữu thản nhiên “Giờ còn sớm, tôi phải về nhà, phiền có thể mang xe đạp của tôi bị người của mang đến đây được ?”

      “Mạc Mạc!” Giản Chiến Nam nhíu mày, tay lần nữa ôm lấy vào trong lòng, đôi mắt đen đen thâm trầm nhìn “ cho phép em chuyện kiểu đó với . Có số việc với em là vì rất phức tạp. làm gì, thân phận của ra sao, chuyện đó quan trọng. Điều quan trọng mà em cần nhớ đó là ước định của chúng ta, lời hứa của chúng ta, vậy là đủ rồi. Mạc Mạc! hôm nay là lần đầu tiên để em bước vào thế giới của . muốn em cứ thế tiến thẳng vào chứ phải lùi bước”

      hỏi mẹ vì sao cho ở cùng Giản Chiến Nam, mẹ còn , chỉ cần biết ba mẹ muốn tốt cho . muốn biết vì sao tháng nay thấy có bất kỳ tin tức gì, lại chỉ chỉ cần nhớ kĩ ước định của bọn họ là đủ rồi. Liệu có đủ hay ? Có lẽ như vậy là đủ rồi, nhưng vốn tham lam, làm thế nào mà cảm thấy đủ đây? Ba mẹ, kể cả Giản Chiến Nam, tất cả đều coi như là đứa trẻ cho nên chuyện của người lớn cần phải biết.

      Thấy Mạc Mạc vẫn gì, Giản Chiến Nam cũng làm khó nữa, lái xe đưa về nhà. Lúc xuống xe, Giản Chiến Nam lại hôn . Nụ hôn tinh tế ngọt ngào lại khiến đứng cũng vững. Giọng trầm thấp áp sát tai , rằng về sau để cho phải tìm kiếm như trước nữa.

      Lúc về đến là hơn bảy giờ, ba mẹ đều có ở nhà. Cơm tối dọn sẵn đặt bàn. Ba mẹ đợi . Mặt ba có vẻ tốt lắm, thấy trở về, liền hỏi “Có phải con lại gặp cậu ta hay ?”

      Tiêu Hữu muốn dối chỉ có điều cũng dám , chỉ đứng đó trầm mặc gì, hai tay cầm chắc lấy cái túi sách, cúi đầu dám nhìn khuôn mặt nghiêm túc cùng ánh mắt đầy tức giận của ba.

      Tay ba đập bàn, người cũng đứng lên “Mạc Mạc, ba với con rất nhiều lần rồi, được gặp lại cậu ta nữa, tránh xa cậu ta ra, vì sao con lại nghe lời?”

      Tiêu Hữu ngẩng đầu nhìn về phía ba mình, cất tiếng hỏi điều vẫn luôn đè nặng trong lòng “Ba! Vì sao lại ghét ấy như thế?”

      Vẻ mặt ba vô cùng tức giận, thẳng tay chỉ vào Tiêu Hữu, “Vì sao ư? có vì sao hết, nếu con còn muốn gặp cậu ta đừng có nhận ta là ba con nữa”

      Mẹ tựa hồ cũng dám gì, chỉ là có chút trầm mặc cùng đau lòng nhìn , cuối cùng bảo rửa tay ăn cơm. Tiêu Hữu muốn làm cho ba tức giận, cũng muốn làm cho mẹ lo lắng. Chỉ có điều Nam, cũng thể bỏ được.

      Vài ngày sau, ba đều lái xe đưa học, xe đạp của để trong gara. Giản Chiến Nam gọi điện thoại muốn gặp , cũng tìm mọi lí do để trốn tránh. Tiêu Hữu đọc báo biết được thân phận của . Vốn dĩ là con trai của chủ tịch tập đoàn Hoành Nghiệp, mới từ Mĩ về, tương lai là người thừa kế tập đoàn.

      Lại tuần trôi qua, Giản Chiến Nam muốn ra ngoài. lại cự tuyệt vì ba mẹ đều ở nhà. muốn làm cho họ tức giận. Cũng bởi vì cần chút thời gian để ổn định tinh thần.

      Đến tối, ba mẹ đều ngủ, cơ hồ cũng ngủ. Bên ngoài trời mưa, tiếng mưa rất to khiến Tiêu Hữu thể ngủ say, tay đặt đầu giường. Lúc định xem sách lát di động chợt vang lên. Nhìn màn hình, là Giản Chiến Nam gọi đến, Tiêu Hữu do dự lúc nhưng rồi vẫn nghe máy.

      “Mạc Tiêu Hữu, xuống nhà , ở dưới lầu” Giản Chiến Nam chỉ mỗi câu như vậy liền tắt điện thoại.

      Tiêu Hữu đứng dậy đến trước cửa sổ, trong bóng đêm có người cao lớn đứng giữa trời mưa. nhìn mặt người đó, nhưng biết chính là . Tim Tiêu Hữu có chút đau đớn, vội mặc thêm quần áo, lấy ô, dám đánh thức cha mẹ lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài chạy vội xuống dưới lầu.

      còn chưa chạy đến nơi, cả người rơi vào vòng ôm lạnh lẽo, môi cũng bị hôn lấy. Hương vị quen thuộc, hơi thở nam tính, nụ hôn bá đạo, dường như còn có chút tức giận, đoạt hơi thở của .

      Môi mạnh mẽ quấn lấy môi , cánh tay cũng tăng thêm lực khiến ngực hồi nóng lên. quên mất giờ phút này cả hai người vẫn đứng dưới mưa, quên mất mưa từng đợt xối xả trút xuống hai người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :