1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Hồ Ly (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      @cuncon : hehe, thế cho ta xin cái like khích lệ tinh thần đê. Ta là rất ham hố like :3
      Hoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 44 :

      Vì người đàn ông kia, Tiêu Hữu chống lại , Lăng Việt Nhiên sao? Dù cho hay Giản Chiến Nam cũng biết điều: Tiêu Hữu chắc chắn quay lại với . Giản Chiến Nam cảm thấy vô cùng mất mát, bất an, hung hăng hôn môi Tiêu Hữu. Tiêu Hữu là của , chỉ có thể là của


      Tiêu Hữu bị Giản Chiến Nam dọa, quên cả khóc, nụ hôn của cuồng nhiệt, như muốn ăn . Tiêu Hữu ngẩn ngươi ra lúc, sao đó ra sức giãy dụa, trốn tránh nụ hôn của .

      Hai người quấn quýt ghế salon, cẩn thận ngã xuống đất, nhân lúc Giản Chiến Nam đau, Tiêu Hữu thừa cơ đứng dậy, định chạy ra cửa nhưng lại giẫm phải áo cưới, cố gượng dậy lần nữa bỗng nhiên eo bị ôm lấy, ngã vào ngực Giản Chiến Nam, bị ôm chặt trong tay, thoát ra được.

      Giản Chiến Nam xoay người, đè Tiêu Hữu xuống, đôi mắt đen trở nên mất lý trí, giống như dã thú. Tiêu Hữu sợ đến quên thở, trái tim như muốn ngừng đập.

      Hai tay Giản Chiến Nam ôm chặt eo Tiêu Hữu, cằm đặt vai , giọng khàn khàn : “Mạc Mạc, chiếc váy cưới này hợp với em, vả lại, cũng thích em mặc nó !”

      Vừa dứt lời, Tiêu Hữu chưa kịp phản ứng, Giản Chiến Nam cầm lấy váy cưới, dùng sức xé . “Xoẹt” , chiếc váy cưới trắng tinh bị xé nát, cơ thể trắng nõn của Tiêu Hữu lộ ra trước mắt Giản Chiến Nam.

      “ Đừng..!” Tiêu Hữu khóc thất thanh, giọng đầy sợ hãi và đau khổ. giãy dụa nhưng vô ích. Váy cưới người dần dần bị cởi ra, nước mắt lưng tròng. Chiếc váy cưới nhàu nát rơi mặt đất, giống như cười nhạo yếu đuối của , ngay cả bản thân mình cũng bảo vệ được.

      Tiêu Hữu bất lực, khuôn mặt tội nghiệp đầy nước mắt, trong mắt Giản Chiến Nam lại là xinh đẹp động lòng người, thân thể quyến rũ của , …Cơ thể có phản ứng, ham muốn chiếm lấy , hung hăng .

      Giản Chiến Nam cúi đầu, giọng khàn khàn : “Mạc Mạc, em là của , là ngườiphụ nữ của .”

      Đúng vậy, Mạc Tiêu Hữu, em là người phụ nữ của , chỉ thuộc về mình ,…Cởi bỏ hết quần áo, hai thân thể dính chặt lấy nhau tấm thảm trắng, cho cơ hội chạy trốn.

      “Mạc Mạc, em đẹp.”

      rất đau, em cố nhịn chút…!”

      Giản Chiến Nam ép sát người xuống, do dự tiến vào bên trong

      “A…!” cơn đau lan khắp toàn thân Tiêu Hữu. Đau, rất đau, đau đến tận xương tủy,… Dường như nghe thấy giọng nhàng bên tai “Mạc Mạc , bảo bối của , em…”

      Là giọng của Giản Chiến Nam sao ?

      , cái gì là ?

      Tình , trái tim, thân thể, hết thảy đều tan nát … !

      Tiêu Hữu cảm thấy mơ hồ, đầu óc trống rỗng, bỗng lên thời gian ngọt ngào, đẹp đẽ của hai người…

      Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên tỏ tình,…Còn nhớ lần du lịch nước ngoài, Giản Chiến Nam vì câu của mà suốt đêm đến để làm vui. đẹp trai, mê người, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời…

      Đau, bám chặt lấy tay Giản Chiến Nam, thân thể toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy khuôn mặt tươi sáng như ánh mặt trời của Giản Chiến Nam lúc này mà trở nên vô thức. Giản Chiến Nam vận động kịch liệt thân thể , khiến đau đớn vô cùng. Trước khi ngất , Tiêu Hữu mở nụ cười đau đớn, hoảng hốt gọi “ Nam…”

      muốn giữ lại Giản Chiến Nam nhàng, ôn nhu như ánh mặt trời, nhưng thể, vì đây chỉ là con quỷ khoác chiếc áo thiên thần…



      Tiêu Hữu tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đau , rất đau, biết là thân thể đau hay tim đau… mở mắt, nhìn thấy đôi mắt đen quen thuộc, đôi mắt kia chứa bất an và lo lắng, thậm chí là… áy náy.

      Giản Chiến Nam cũng biết áy náy? Tiêu Hữu trong lòng chế giễu.

      “Mạc Mạc, em tỉnh rồi, có đói bụng ?” Giản Chiến Nam cầm lấy tay Tiêu Hữu, khẽ hôn, tay kia vuốt tóc : “ Bác sĩ bảo tâm lý của em được tốt, Mạc Mạc, em làm sợ quá .” Giản Chiến Nam .

      “Tại sao tôi chết luôn …” Tiêu Hữu nhìn Giản Chiến Nam . bỗng giật mình, lời ác độc này là do mình ra, từ đến lớn, chưa bao giờ nghĩ mình như vậy….

      Tiêu Hữu lúc này buồn rầu, giận giữ, chỉ ra câu như vậy, khiến cho Giản Chiến Nam cau mày, mặt xanh mét, siết chặt bàn tay , giống như kìm nén cơn giận. Giản Chiến Nam định gì đó bỗng chuông cửa kêu liên tục, do dự chút rồi đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ.

      Tiêu Hữu nhìn theo bóng dáng Giản Chiến Nam rời , nước mắt rơi xuống. gượng dậy, mở tủ đồ, kiếm được bộ quần áo, biết là của Giang Nhã hay Giản Thần Hi, quan trọng, việc muốn làm bây giờ là khỏi nơi này…

      Mặc quần áo tử tế, Tiêu Hữu ra phòng khách, thấy người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, khuôn mặt rất giống Giản Chiến Nam. Tiêu Hữu quan tâm, bởi ông ta nhìn bằng ánh mắt coi thường, quay lại, lạnh lùng nhìn ông ta, chuyển hướng nhìn, đập vào mắt là tấm thảm nhuộm màu đỏ chói mắt. Đó là trinh tiết của , cư nhiên bày ra trước mắt người khác.

      Tiêu Hữu giận đỏ mặt, quay người bước . Giản Chiến Nam cản, vì giờ chiếm được toàn bộ của . Về sau, có lẽ Tiêu Hữu được thanh tĩnh chút…

      Tiêu Hữu mở cửa rời , Giản Chiến Nam vẫn nhìn theo . gọi điện thoại dặn dò cấp dưới, sau đó quay ra nhìn người đàn ông trước mặt : ” Ba muốn , nếu có việc gì con xin trước, con còn có việc. “
      cuncon thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 45:
      Edit+Beta: Lãnh Ngạo Phong

      Tiêu Hữu bước vô định đường phố.

      được quãng, ngồi xổm xuống, khóc thực thương tâm.

      gọi ba, mẹ… .

      Rồi ngừng khóc, bắt xe taxi, đến sở cảnh sát, hỏi tình hình của Lăng Việt Nhiên….

      Cuối cùng cũng trở về nhà… .

      Giản Chiếm Nam nhìn điện thoại di động truyền đến tin nhắn về Tiêu Hữu, cùng ba chuyện cũng yên lòng, lộ ra vẻ phiền toái, rốt cục cắt ngang lời ba, “Ba, con kết hôn….”

      ngắt lời ba, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vẻ mặt khiếp sợ và tức giận của ba. Đúng vậy, giờ phút này Giản Chiến Nam có thể xác định, cần kết hôn, cần cùng Giang Nhã kết hôn. biết nguyên nhân là gì, chỉ thầm nghĩ nghe theo trái tim mách bảo.

      *****

      Tiêu Hữu mệt mỏi trở về nhà, lòng tràn đầy vết thương cùng thống khổ. Bước chân nặng trĩu tiến vào phòng tắm, cởi dần những thứ y phục người, để vào trong xô, mở vòi hoa sen, dùng nước ấm xối lên thân thể.

      Cảm giác đau đớn khi bị Giản Chiến Nam tiến vào vẫn còn lưu lại. người loang lổ dấu hôn, là dấu vết Giản Chiến Nam lưu lại, màn kia, thoáng trong đầu .

      Người đàn ông mà thương lại đối xử với tàn nhẫn như vậy. Tiêu Hữu ôm đầu, khóc nức nở, thanh thống khổ thê lương vang lên …

      Mất lòng, muốn làm cho thất bại thảm hại, giờ, ngay cả thân thể cũng mất , như muốn chìm vào vực sâu. Tiêu Hữu cọ rửa thân thể, muốn tẩy mùi hương của Giản Chiến Nam lưu lại, nhưng là, muốn xâm nhập cốt tủy, tắm thế nào cũng đều rửa sạch, nghĩ ra, vì sao mọi thứ tốt đẹp của lại trở nên khủng khiếp như thế ?!

      Tất cả mọi thứ đều bị Giản Chiến Nam đoạt lấy, Tiêu Hữu còn thứ gì, trái tim của đau quá. Hôm nay đáng lẽ là ngày vui, nhưng nháy mắt lại biến thành cơn ác mộng.

      Nước và nước mắt hòa lẫn với nhau, giống như gặm nhấm cơ thể lẫn trái tim của Tiêu Hữu. Nếu thế gian này có nhân quả, hi vọng mình bao giờ gặp Giản Chiến Nam, bao giờ…Nếu đây là tình , vậy là quá đủ rồi, bao giờ muốn nữa, tình nguyện làm củ cà rốt vô tâm.

      ***

      Cậu bị phạt tù tháng, kết quả này cũng tệ, nhưng Tiêu Hữu vẫn rất buồn. Đáng lẽ có thể vui vẻ bên nhau, nhưng là bỗng chốc mọi thứ thay đổi

      Tiêu Hữu đến thăm Lăng Việt Nhiên nhiều lần nhưng cậu chịu gặp , chỉ nhờ nhân viên trông giữ đưa cho nàng lá thư, trong đó chỉ viết dòng chữ : “ Mạc Mạc, cậu vẫn khỏe, đừng khai giảng muộn, hẹn tháng sau gặp lại ở Bắc Kinh…”

      Lúc đọc những lời này, Tiêu Hữu vẫn khóc nức nở. Tuy biết rằng tháng nữa có thể gặp lại Lăng Việt Nhiên nhưng vẫn rất đau.

      Tiêu Hữu biết, Lăng Việt Nhiên muốn buồn, muốn nhìn thấy cậu trong dáng vẻ nghèo túng, bởi lòng tự trọng của cậu rất cao.

      Càng đau, càng thương tâm, càng tưởng niệm thân nhân…

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 46:
      Tiêu Hữu có trực tiếp đến trạm xe, mua cho mẹ bó hoa người thích nhất, lại mua thêm loại rượu ba thích uống nhất. đến nghĩa trang, muốn cùng ba mẹ chuyện. Nhìn hình ảnh hai người khắc bia mộ, gương mặt họ mỉm cười trông rất sống động. Sinh tử… ra chỉ có ranh giới rất mỏng nằm ở giữa ngăn cách.


      Ba mẹ! Mạc Mạc nhớ hai người, rất nhớ. Ba mẹ hãy đến trong giấc mộng của Mạc Mạc , như vậy con mới có thể nhìn thấy ba mẹ rồi. Ba mẹ! Gặp lại sau. Mạc Mạc muốn , Mạc Mạc thường trở lại thăm hai người.


      Mạc Tử Di thương tiếc ôm lấy Tiêu Hữu, lòng của cả hai cũng rất tối tăm, tưởng niệm đến nhưng người chết , lòng tràn đầy buồn bã cùng đau đớn. Cuộc sống, thống khổ lớn nhất chính là sinh ly tử biệt.


      Đến trạm xe lửa, Tiêu Hữu lời từ biệt cùng dì. Lên xe lửa, dì giúp tìm được giường của mình mới chịu xuống xe. chia tay được nhưng cuối cùng vẫn phải luyến tiếc rời . Dì sau khi xuống xe, đứng ở bên cửa sổ của buồn xe, dặn dò mọi thứ. ra , chữ cũng nghe thấy, nhưng cõi lòng vẫn nhận được quan tâm của dì.


      Xe lửa khởi động, nhìn thân ảnh của dì từ từ biến lại phía sau, lòng của Tiêu Hữu vô cùng khó chịu, muốn khóc, lại nhịn được, dùng sức hít thở, để cho nước mắt rơi xuống. lớn rồi, về sau, để cho bản thân mình cứ hễ ra lại khóc. Dì! Gặp lại sau, con cố gắng đứng lên.


      Đây là lần đầu tiên Tiêu Hữu mình rời khỏi nhà, rời khỏi nơi lớn lên, rời khỏi… ba mẹ. Trong lòng có cảm giác lạc lõng, có phiền muộn, cũng có nhớ thương. Cậu… chính là nỗi nhớ thương của .


      Bốn chiếc giường, nữ có nam có. Tiêu Hữu nằm chiếc giường gần cửa. Lúc đầu, mọi người còn làm quen nhau, trò chuyện trời dưới đất. Lâu dần cũng mạnh ai nấy nghỉ. Cơm tối, Tiêu Hữu ăn đỡ chút bánh mì, có việc gì làm cũng liền nằm xuống nghỉ ngơi, bất tri bất giác ngủ thiếp .


      có nằm mơ thấy ba mẹ, lại là nằm mơ thấy Giản Chiến Nam. Khuôn mặt đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời đột nhiên trở nên dữ tợn, ánh mắt khát máu, hàm răng bén nhọn cắn lấy cổ , muốn đem nuốt chửng vào bụng. Tiêu Hữu tỉnh giấc, mở mắt ra, hồi hồn. ra chỉ là giấc mộng. Chiếc mền che khuất khi ánh sáng của chiếc đèn khiến gian xung quanh rất tối, ngoài cửa sổ cũng là khoảng đen kịt, giống như là ngủ lâu…


      Miệng có chút khát, Tiêu Hữu đứng dậy, hoạt động gân cốt chút, cũng cầm ly nước ấm bàn uống hớp. Lúc này mới phát gian nho bên trong chỉ còn lại mình mình. Ba người còn lại biết xuống xe từ lúc nào. Bọn họ lúc nào xuống xe? thế nhưng ngủ đến nỗi biết chút gì. Nếu để cho Cầm Tử biết, nhất định cậu ấy cười vào mặt , ngủ giống như heo, bị người ta mang bán chắc cũng biết. Nhớ tới mình rất nhanh liền có thể nhìn thấy Cầm Tử, tâm tình cùng tốt lên chút.


      Tiêu Hữu muốn tìm điện thoại di động xem mấy giờ rồi, thuận tiện gửi cho Cầm Tử tin nhắn. Thế nhưng, hành lý của đâu rồi? Ba lô của đâu rồi? Tiêu Hữu nhanh chóng đầu đầy mồ hôi, cả túi tiền giả trang thành túi đựng quần áo đặt bên gối cũng thấy, bên trong có chứng minh của , còn có thư báo đậu đại học, tiền, ATM,… có những thứ đó, làm sao báo cho trường học đây?


      Rầm. Đầu Tiêu Hữu nổ tung, bị trộm rồi? Do xui xẻo còn vì quá sơ ý lơ là chợp mắt chút mất hết? Tiêu Hữu gõ đầu mình cái, làm sao lại đần như vậy, là so với con heo còn đần hơn. vội vàng mở cửa khoang nằm, định tìm tổ trưởng hay nhân viên bảo vệ, thế nhưng lại va phải lồng ngực cứng rắn.


      Hơi thở quen thuộc bao phủ lấy , giật mình lui về sau bước. Ánh mắt hốt hoảng đối mặt với gương mặt tuấn lạnh lùng, tâm chợt đau, mắt cũng trừng lớn. Giản Chiến Nam, sao lại ở đây?


      Tiêu Hữu theo bản năng đem cửa đóng lại, thế nhưng lại bị tay của Giản Chiến Nam ngăn lại, dễ dàng đem cửa kéo ra. Cửa cách nào đóng được, lại thản nhiên vào, thân hình cao lớn cùng người tản mát ra cảm giác áp bách khiến cảm thấy gian càng thêm thu hẹp, khí càng thêm mỏng manh, đè nén khó chịu, thậm chí là sợ hãi… Đúng vậy, sợ


      Sau khi kinh ngạc, Tiêu Hữu lại thấy tức giận. Giơ lòng bàn tay ra, lạnh lùng mở miệng “Đồ của tôi, trả đây!”. Nhất định là do giở trò quỷ. nào có xui xẻo như vậy, lần đầu tiên người ra cửa liền bị mất những thứ quan trọng chứ?


      Giản Chiến Nam nhìn lòng bàn tay Tiêu Hữu, hướng tới muốn cái gì? khẽ nhíu mày, tròng mắt đen nhìn , khuôn mặt nhắn ảm đạm dưới ánh sáng đèn toa tàu. Mặt trông rất tức giận, nhịn được bèn đưa tay nắm chặt tay Tiêu Hữu, dùng sức kéo ôm vào trong ngực “ cho em, em còn cần ?”


      Ôm lấy thân thể Tiêu Hữu, chân mày Giản Chiến Nam cau lại. Thân thể trong lòng khẽ run, mặc dù cố gắng đè nén, nhưng cảm nhận được sợ . Nhận thức này khiến lòng Giản Chiến Nam hồi lạnh toát, cánh tay càng thêm siết chặt.


      muốn sợ .


      Mặt Tiêu Hữu bị ép dính vào lồng ngực rắn chắc của , vươn cánh tay chống đỡ lồng ngực nhưng cách nào thoát thân. Đối với , rất hận, bao giờ muốn gặp lại, muốn nhớ đến cảnh mình bị làm nhục lúc trước. trong lòng tự với mình rằng cần nhớ lại những chuyện trước kia, chỉ cần xem như người xa lạ, liên quan đến nhau. người qua đường đáng để phải tức giận, đáng để , lại càng đáng để hận. Tiêu Hữu hờ hững mở miệng “Đồ của tôi, tôi đương nhiên muốn”


      Hai tay của Giản Chiến Nam từ hông Tiêu Hữu dời đến cánh tay , rồi đến hai bàn tay , nắm chặt trong lòng bàn tay , đặt lên tim . Tiêu Hữu rút tay, thế nhưng lại càng nắm chặt hơn. phải muốn trả đồ cho ư? Bộ dáng này là làm cái gì?


      “Làm phiền trả đồ cho tôi” Sau đó, muốn đâu .


      “Mạc Mạc, cho em rồi” Tròng mắt đen của Giản chiếm Nam tĩnh mịch, dưới ánh sáng mông lung nhưng lại như lóe lên tia sáng. Nghiêm túc, chuyên chú, dịu dàng khác thường. Ban tay Tiêu Hữu nóng bỏng “ cho tôi cái gì? Tôi có thời gian chơi cùng , làm phiền trả đồ cho tôi” vẫn nhịn được cơn tức giận, thanh cũng đề cao hơn rất nhiều.


      Giản Chiến Nam nắm bàn tay Tiêu Hữu vỗ vỗ vào vị trí tim của “Nơi này, tâm, cho em rồi, Mạc Mạc”


      Lời dịu dàng cùng ánh mắt chuyên chú thâm tình, nếu là lúc trước, khi Tiêu Hữu nghe Giản Chiến Nam như vậy, tâm ầm ầm nhảy lên, mặt hồng, tim đập mạnh. Nếu là lúc trước, y như đứa ngốc cảm động đến rối tinh rối mù.


      Nhưng là bây giờ, Tiêu Hữu chẳng qua chỉ cảm thấy Giản Chiến Nam trêu chọc , tựa như nhất thời cao hứng tìm thế thân vui đùa chút. Cho nên, nhất thời cao hứng tìm tới , đoạt thân thể của , mà nay, lại nhất thời cao hứng, tìm tới , những lời đường nồng tình mật ý trêu chọc . Tiêu Hữu nếu còn tưởng là , như vậy chính là thiên hạ đệ nhất ngốc nhếch. chỉ giễu cợt mà : “Lần đầu tiên nghe được lời như vậy, có lòng rồi. Còn là , lòng của ngài quả chỉ có duy nhất ngăn. Nếu như có đùa dai lấy đồ của tôi làm phiền nhường đường chút, tôi muốn báo cảnh sát”
      cuncon thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 47
      Cảnh sát báo tìm xe lửa nhưng vẫn thấy hành lý, cũng thẩm vấn ra ai là kẻ trộm. Tiêu Hữu sốt ruột, thông báo rằng kẻ trộm có thể lấy tiền và ném túi ra ngoài.

      Điều tra mãi ra,Tiêu Hữu bắt đầu cuống lên, trái lại, Giản Chiến Nam chút hoang mang, chỉ gọi vài cú điện thoại, giọng nên nghe . Tiêu

      Hữu cũng có tâm trạng lắng nghe, thầm nghĩ xem mấy hôm nữa nên làm thế nào.

      Cảnh sát Thừa bảo về trước nghỉ ngơi, bọn họ tiếp tục tìm kiếm và liên lạc với cảnh sát địa phương xem xung quanh xem có hành lý của rơi ra . Dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.

      Tiêu Hữu buồn bã trở về chỗ nằm. Giản Chiến Nam sau , mở cửa vào, định vào theo, Tiêu Hữu khóa cửa lại, mệt mỏi nằm giường, trằn trọc, lòng tràn đầy lo âu, mãi sau mới mơ màng, trong giấc mơ đều là những chuyện đau đầu, hôn lễ của , cậu bị bắt, thân thể bị đoạt lấy, cứ mãi bám lấy , khiến như rơi xuống vực thẳm.

      Tiêu Hữu giật mình tỉnh lại, đầu choáng váng, người như nhũn ra, đành phải nằm yên, thấy tay mình được truyền thuốc, nhận ra xinh đẹp đứng bên giường nhìn mình cười, nhàng hỏi: “ tỉnh ?”

      xinh đẹp lấy nhiệt kế từ nách của Tiêu Hữu, khẽ nhíu mày, rồi lại tươi cười “Còn hơi nóng nhưng cũng đỡ nhiều rồi.”

      Tiêu Hữu nhìn trước mắt, quan sát xung quanh, có chút hoảng hốt, vốn phải xe lửa, tại sao lai có chiếc giường lớn mềm mại như thế này, sao lại ở căn phòng tráng lệ và bên cạnh xinh đẹp .

      “Đây… là đâu… là ai… ?” Tiêu Hữu mở miệng chuyện, mới phát cổ họng mình khàn khàn.



      19:20

      “Nơi này là khách sạn, có thể gọi tôi là Sa Sa.” xinh đẹp lấy cốc nước ấm bàn, đỡ Tiêu Hữu uống ngụm nước

      bị sốt , bị ngất xe lửa, Chiến Nam đưa vào bệnh viện, nhưng sau đó lại khăng khăng muốn đưa vào khách sạn, rằng thích bệnh viện. Lần đầu tiên tôi thấy Giản Chiến Nam hốt hoảng, mặt còn chút máu,…

      Xe lửa, khách sạn, Giản Chiến Nam, nàng sinh bệnh sao? Tiêu Hữu mơ màng nghĩ, mình quên gì , nhưng đầu mơ hồ, nghe Sa Sa gì, cũng thể nghĩ nhiều, lại mệt mỏi thiếp , chỉ có suy nghĩ nhàng thoáng qua : thích bệnh viện, vô cùng ghét, thêm cả sợ hãi… Thời gian này có quá nhiều chuyện xảy đến, gần như làm suy sụp, luôn luôn gắng gượng, giờ rốt cuộc gắng được nữa, bệnh như núi đè nặng lên thân, đánh bại , sốt cao, làm Giản Chiến Nam hoảng lên,…

      Sáng hôm sau, Tiêu Hữu tỉnh lại, cảm thấy nằm trong vòng tay ấm áp, giống như mẹ vỗ về mình. lưu luyến muốn tỉnh dậy…

      Nhưng là ai hôn môi , hôn cách nhàng, dịu dàng, làn môi ấm áp… Tiêu Hữu mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm và khuôn mặt tuấn.

      Giản Chiến Nam thấy Tiêu Hữu tỉnh lại, rốt cuộc cũng thở phào nhõm, tâm trí cũng trở nên thoải mái, áp vào trán của Tiêu Hữu, nhiệt độ bình thường, nở nụ cười vui vẻ, rốt cuộc giảm sốt.

      Tiêu Hữu ngây người nhìn Giản Chiến Nam, đầu óc cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, giật mình, nằm cùng giường với Giản Chiến Nam? Tiêu Hữu giống như bị dọa đến, đột nhiên lùi xa ra, ánh mắt trở nên hồi hộp, lo âu như nhìn thấy thú dữ.

      “Mạc Mạc!” Thấy Tiêu Hữu sắp rơi khỏi giường, Giản Chiến Nam nhanh tay đỡ lấy.

      Phản ứng của Tiêu Hữu khiến xanh mặt, tâm như chìm xuống đáy vực, buồn bã : “ Đừng sợ , Mạc Mạc. …” Những lời định ra cũng nuốt xuống, muốn giải thích nhưng nên lời, lần đầu tiên Giản Chiến Nam lắp bắp, lần đầu tiên cảm thấy luống cuống, từ từ buông lỏng tay Tiêu Hữu, đứng dậy : “ Để gọi bữa sáng cho em…”

      Tiêu Hữu ăn sáng, tuy có vị giác do bị ốm, nhưng là cần đủ sức để rời chỗ này, muốn nhận tình cảm của Giản Chiến Nam, nhưng là cứ bị dây dưa, có cách nào kết thúc.

      Tiêu Hữu ăn điểm tâm, lau miệng sạch , mệt mỏi rửa mặt chải đầu, lấy quần áo trong túi hành lý để thay. Sắc mặt vẫn tái nhợt, Tiêu Hữu nhìn mình trong gương, ánh mắt nàng mất vẻ trong suốt, thuần khiết từ khi nào?

      Kéo vali, Tiêu Hữu ra khỏi phòng ngủ, Giản Chiến Nam đứng ở cửa, cũng thay quần áo, bộ quần áo công phu, tỉ mỉ, trông rất nhàn nhã, khôi ngô, phi phàm.

      Lúc Tiêu Hữu tới, Giản Chiến Nam mở cửa, Tiêu Hữu do dự bước ra ngoài, chú ý, bỗng dưng có người xông vào : “ Chiến Nam, bất ngờ chưa… … sao lại là ? Sao lại ở chỗ này ?” Giọng phấn khích trở nên kinh ngạc, phẫn nộ, đau khổ, chán ghét, cuối cùng là mặt trắng bệch, ánh mắt tủi thân, đau buồn nhìn Giản Chiến Nam sau lưng Tiêu Hữu, “Chiến Nam, cho em biết, sao lại thế này, tại sao lại ở cùng ta, tại sao… tại sao …Chiến Nam …”

      Giản Chiến Nam bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Giang Nhã, trả lời, cũng giải thích. Đôi khi im lặng lại rất có hiệu quả hơn bất kì hành động gì. Tiêu Hữu khó hiểu, Giản Chiến Nam vô tình hay là đào hoa ? …rốt cuộc có Giang Nhã ? Tiêu Hữu thắc mắc ,rồi lại tự chế giễu bản thân mình, chuyện này liên quan gì tới , quan tâm làm gì .

      Giang Nhã nước mắt giàn giụa, từ từ lùi ra khỏi phòng, quay người khóc chạy .

      Trong tưởng tượng của Tiêu Hữu, khi Giang Nhã tủi thân, đau khổ khóc chạy , sau đó Giản Chiến Nam đuổi theo, còn lại bị bỏ rơi, vứt bỏ.

      Tiêu Hữu nghĩ rằng Giản Chiến Nam đuổi theo Giang Nhã, ngờ, tay lại cầm tay , tay kia xách hành lý: “ đưa em ”.

      Lúc này, hề bỏ rơi , nhưng là, còn cảm động, vui sướng, chính là nhàn nhạt : “ cần, cảm ơn”

      Tiêu Hữu từ chối có hiệu quả, Giản Chiến Nam ôm , lập tức rời . Tiêu Hữu muốn tốn công đôi co với , cũng muốn thêm thân mật, hơn nữa, cũng có sức để tranh cãi. Tiêu Hữu mặc Giản Chiến Nam đưa , dù sao cũng phải rời .

      Lên xe của Giản Chiến Nam, Tiêu Hữu mới phát balo của xe, hầu hết đồ đạc đều tìm được, chính là mất tiền mặt. Giản Chiến Nam chỉ thản nhiên câu, chỉ cần để ý báo danh là tốt rồi, nếu muộn.

      Tiêu Hữu gì, mãi đến cổng trường, Tiêu Hữu mới hơi phấn khởi, hồi hộp, đây là nơi nàng học tập, là nơi để khởi đầu.

      Giản Chiến Nam xuống xe, đem hành lý ra khỏi xe, đôi mắt đen nhìn : “Em vào , cũng đây”

      Tiêu Hữu kéo vali , giọng Giản Chiến Nam vang lên từ phía sau, “Cần gì cứ gọi cho

      Tiêu Hữu quay đầu lại, tiếp tục , vừa được hai bước, eo bị Giản Chiến Nam ôm chặt, xoay người , hung hăng hôn môi, hôn cách cuồng nhiệt, nụ hôn ngắn ngủi, Tiêu Hữu chưa kịp chống cự, Giản Chiến Nam buông ra. Đợi đến lúc Tiêu Hữu hoàn hồn, chỉ còn thấy bóng dáng Giản Chiến Nam lên xe, đóng cửa, khởi động xe rời ….

      Tất cả quan hệ cứ kết thúc như thế….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :