1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu không phải lúc- Minh Khai Dạ Hợp ( Full 57c+2PN) Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      C

      Chương 30.1: Quả lựu đỏ (13)
      Editor: Bồ CôngAnh – DDLQD

      Khương Từ ấn nút chụp, nhét điện thoại di động vào tay Đàm Hạ, xoay người rời . Đàm Hạ vốn muốn nhân cơ hội vài câu với Lương Cảnh Hành, nhìn thấy Khương Từ , lập tức lời cảm ơn với Lương Cảnh Hành, rồi nhanh chóng đuổi theo Khương Từ.

      Gừng từ còn chưa xa, vừa tới cửa chính. Đàm Hạ gọi tiếng, vội vàng lên kéo cánh tay của , "Sao lại vội thế?"

      Khương Từ hất tay ra, mặt trầm như nước, gì.

      Đàm Hạ giải thích được, bị cho mặt mũi hất tay ra như vậy, sắc mặt cũng quá dễ nhìn. Chờ giây lát, vẫn nghe thấy Khương Từ trả lời. Đúng lúc này, phía trước chợt chiếu đến hai ánh đèn xe, híp mắt nhìn, vẫy vẫy tay, nhìn Khương Từ cái, phẩy tay áo bỏ .

      Xe dừng ở dưới đèn đường, Đàm Hạ mở cửa lên. Khương Từ nhìn vào cửa sổ chỗ ghế lái xe phía xa xa, cảm thấy cha Đàm Hạ hình như có mấy phần quen mắt. Cẩn thận suy nghĩ chút, nhớ được từng thấy ở chỗ nào, nhưng đoán chừng từng là trong số những bạn làm ăn của Khương Minh Viễn. Thành phố Sùng tuy lớn như vậy, vòng luẩn quẩn lại , lại còn cùng trong lĩnh vực , hai người tùy tiện trải qua mấy tầng quan hệ, cũng có thể liên quan đến nhau.

      Cũng giống như và Đàm Hạ vậy, trước là thầy của hai người là bạn tốt, sau lại thành bạn học, hôm nay đất phẳng xây nhà lầu, trong nháy mắt nâng cấp thành tình địch.

      Lúc này Khương Từ đứng ở giữa đường, chắn đường , quanh quẩn lại có người vô tình hay cố ý đụng vào cánh tay . Sau lúc lâu, hình như ý thức được, tránh sang bên. Đột nhiên, cái tay từ phía sau nắm lấy cánh tay của nàng. Khương Từ chấn động, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lương Cảnh Hành.

      Lương Cảnh Hành cũng gì, kéo nhanh cách xa đám người, nhét vào trong xe, quẹo khúc quanh, rẽ vào ngõ ít người, lúc này mới dừng xe, khàn giọng xin lỗi với : " xin lỗi."

      Khương Từ lập tức lắc đầu, "Chuyện như vậy cũng phải là lỗi của …"

      Dĩ nhiên cũng phải là lỗi của Đàm Hạ —— cũng biết quan hệ của hai người, chẳng qua là giống fan cuồng theo đuổi thần tượng, nếu vì cái này mà trách cứ ấy, cũng có vẻ như cố tình gây .

      Nhưng mặc dù hiểu đạo lý này, vẫn thể ngăn nổi chấp niệm lan tràn trong lòng.

      Lương Cảnh Hành lại mở miệng, "Lần tới muốn tới gặp , trước với tiếng. Cứ đột nhiên xuất như vậy, vui mừng quá, trái tim chịu nổi."

      Khương Từ nghiêng người nghe vậy phì cười, cơn tức cuối cùng cũng tiêu phân nửa.

      Lương Cảnh Hành vươn tay cầm lấy tay , hướng người nàng nhìn sang, nhìn từ xuống dưới, "Mặc ít như vậy, chẳng trách tay lại lạnh như thế."

      "Thể chất của em vốn như vậy, quanh năm đều thế, tin và mùa hè sờ thử xem."

      Lương Cảnh Hành vẫn dặn dò câu, " Mặc nhiều chút, đừng để bị cảm." Buông tay ra, nhổm người dậy, cánh tay vươn về phía sau, cầm lấy cái áo khoác ở ghế sau đưa cho , "Khoác."

      Khương Từ thuận theo cầm lấy áo khoác mặc vào, nhìn kỹ, áo này hình như chính là trời mưa năm ngoái, mặc khi đợi ở cổng trường học.

      Ngồi trong xe lát, tâm trạng Khương Từ cuối cùng cũng tốt lên.

      " đến đây rồi, dẫn em dạo vòng quanh trường học."

      Khương Từ gật đầu, nhưng rồi lại chần chừ, "Vẫn nên thôi , ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy. . . . . ."

      Còn chưa dứt lời, Lương Cảnh Hành kéo cái mũ áo của lên, , "Như vậy là được rồi."

      Cái mũ có chút lớn, mắt Khương Từ đều bị che kín. cười tiếng, vén lên, "Như vậy chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao."

      Lương Cảnh Hành xuống xe, vòng sang bên kia mở cửa xe cho , Khương Từ mới vừa chui ra nửa người, bị chặn ngang ôm cái, giây tiếp theo hai chân liền đáp xuống mặt đất.

      Hai người nắm tay đường lớn, Khương Từ trông thấy sinh viên qua lại, khẽ giãy ra, ngón tay thoát khỏi lòng bàn tay của Lương Cảnh Hành.

      Trong tay Lương Cảnh Hành thoáng chốc trống , nghiêng đầu nhìn , lại thấy bỏ tay vào trong túi áo. Áo khoác lớn hơn vòng, trống rỗng, càng lộ vẻ mỏng manh của .

      Ánh mắt Lương Cảnh Hành phức tạp, Khương Từ lại giống như thèm để ý chút nào, hướng cười tiếng, " thôi."

      Con đường trong trường đại học Sùng cũng phải là ba ngõ bốn đường, thườngc có đường dốc lối rẽ, quanh co tĩnh mịch, chẳng trách xe taxi muốn vào bên trong. Bởi vì là buổi tối, vả lại vào thứ sáu, trong sân trường hết sức trống trải. Lương Cảnh Hành dọc đường giới thiệu với , nghe đâu có người có người từng tự tử chết ở hồ Kính, thường có các cặp đôi hẹn hò sườn núi, chủ nhật sân thể dục trở thành địa điểm tập luyện cho hệ điện ảnh. . . . . . Cuối cùng lên con đường mòn.

      " con đường này đều là cây hoa đào, mùa xuân sang năm dẫn em tới đây chụp ảnh."

      Khương Từ bấm đầu ngón tay tính toán chút, cười , "Cái này còn những mấy tháng nữa cơ."

      bên lại trồng cây bạch quả, gạch màu xám tro lối bộ, tầng vàng óng ánh mỏng manh. Lương Cảnh Hành giẫm lên lá cây mặt đất, sóng vai bước chậm rãi.

      Vào lúc này, Lương Cảnh Hành đột nhiên lại nghĩ đến Diệp Ly mất.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 30.2: Quả lựu đỏ (13)
      Editor: Bồ CôngAnh – DDLQD

      Khi đó học năm ba Đại Học, Diệp Ly lại mới vừa nhập học, thông qua quan hệ của Hứa Tẫn Hoan, hai người dần dần quen biết. Diệp Ly là hệ thanh nhạc, tính tình vô cùng độc lập. Hai người từ quen biết đến , nước chảy thành sông, cũng oanh oanh liệt liệt. Lương Cảnh Hành tốt nghiệp xong đến Bắc Kinh trước, hai năm sau, Diệp Ly cũng theo. Nhưng chưa tới nửa năm, hai người thường xuyên cãi vã, cuối cùng chia tay. Khi đó nghiệp của Diệp Ly phát triển được thuận lợi, chỉ có thể làm nhân vật trong đoạn kết của các vở kịch, áp lực lớn muốn tìm người giãi bày, lại mỗi lần tìm Lương Cảnh Hành đều gặp trắc trở.
      d.iend.an.le.quy.d.on

      Lương Cảnh Hành vốn học kinh tế quản lý, nhảy qua làm bên tin tức, dĩ nhiên là từ nhiệt tình tình tự phát. Hai mươi tuổi là người trẻ tuổi, chính là lúc bầu máu nóng có chỗ vùng vẫy, luôn cho là có thể lấy bút làm đao kiếm, dùng tuyệt học để mở ra thái bình. Mà bạn vô cùng độc lập, lại bỗng nhiên biến thành oán phụ lo được lo mất, điều này làm cho cảm thấy giống như bị cản trở, mệt mỏi ứng đối.

      Diệp Ly bằng Hứa Tẫn Hoan cùng Lương Cảnh Hành gia cảnh giàu có, tiền học cũng tiêu hao hết tất cả tâm huyết của cha mẹ. Nhưng lĩnh vực tranh đoạt của , đa số thời điểm đều là dựa vào tiền để chuyện. Tự tôn của lại cho phép hướng Lương Cảnh Hành xin giúp đỡ, cuộc sống như bước tấm băng mỏng, giống như siết trong tay sợi dây thừng, đè nén sức nặng ngàn cân, bất kì lúc nào cũng có thể đứt rời. Cũng may còn có dạng vốn liếng tự nhiên cuối cùng —— cũng chính là đưa đến kích trí mạng cho cuộc tình của hai người.

      Đối mặt với khiển trách của Lương Cảnh Hành, Diệp ly cười lạnh lên án, " nhau bốn năm, chưa từng làm hết trách nhiệm của người bạn trai, tự chủ trương đem đem cái mũ danh hiệu ‘dịu dàng tỉnh tâm’ cho em, chất vấn em ‘sao ăn thịt bằm’ —— Lương Cảnh Hành, có tim ?"

      Sau lần đó, nghiệp tin tức của Lương Cảnh Hành bị thiêt hại nặng nề, ngược lại ra vẻ thoải mải làm nhiếp ảnh gia, dần dần nghĩ lại lời của Diệp Ly, bỗng nhiên giống như bị đánh vào đầu tỉnh ngộ.

      chợt ý thức được tại sao vào thời khắc này lại nhớ tới Diệp Ly, bởi vì nhiều năm trước, cũng trong buổi tối trăng sáng như vậy, dưới gốc cây bạch quả nào đó ở con đường này ở, lần đầu tiên hôn Diệp Ly. nhắm mắt nắm lấy ống tay áo của , lông mi khẽ run, giống như mưa xuân rơi vào lá xanh đầu cành.

      " suy nghĩ gì vậy?" Khương Từ chợt nghiêng đầu nhìn .

      Lương Cảnh Hành lấy lại tinh thần, lắc đầu cái, "Đói ? Dẫn em ăn bánh trẻo rán cấp năm sao."

      Vốn chỉ tính toán tìm kiếm chút vận may, ai ngờ quán vợ con bán bánh trẻo rán lại vẫn ở đây, hôm nay lại mới thêm món Quan Đông. Ông chủ mới vừa bán xong nồi, chỉ đành phải chiên mẻ khác. Khương Từ cũng vội, liếc nhìn vật kỷ niệm cùng bưu thiếp bày tại ván gỗ. Từng đợt hương thơm bay đến, dưới ánh đèn màu da cam, nóng hổi.

      Sau khảng khắc đồng hồ, bánh trẻo rán ra lò. Khương Từ bưng bát, Lương Cảnh Hành lấy ít nước sôi trong quán. Gừng từ sớm bị con sâu thèm ăn trong bụng làm cho nhộn nhạo, giờ phút này thể chờ đợi mà cắn cái, lập tức bỏng đến chảy nước mắt, trong miệng hà hơi từng ngụm.

      Lương Cảnh Hành lập tức cầm chai sữa chua nhét vào trong tay , "Cứ từ từ, ai giành với em."

      Khương Từ uống xong vài hớp sữa chua, cuối cùng trở lại bình thường, hướng ông chủ giơ ngón tay cái, "Ăn ngon, quả nhiên cấp năm sao."

      ra khỏi quán, Khương Từ uống xong sữa chua, đợi bánh trẻo rán hơi lạnh, chợt gắp lên miếng, cà nhắc đút cho Lương Cảnh Hành, "Sao mua nhiều hơn chút?"

      Lương Cảnh Hành nuốt thức ăn trong miệng xuống, cười cười, " giờ thích nữa rồi."

      Lúc trở về, Lương Cảnh Hành chọn con đường khác, dọc đường đều là cây nhãn tươi tốt cao lớn, bóng mát trải khắp con đường, lá cây bị ánh đèn nhuộm thành màu vàng óng ánh, từ giữa khe hở lộ ra bầu trời xanh đậm phía .
      BoCongAnh.D.i.end.an.le.qu.yd.o.n

      Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân chậm rãi của hai người. Khương Từ chợt nhích lại gần bên cạnh Lương Cảnh Hành, đưa tay đem ngón tay nhàng mà nắm chặt, lại buông ra nhanh.

      Vậy mà giây kế tiếp, bàn tay mới vừa rũ xuống liền bị Lương Cảnh Hành nắm chặt.

      Trong lòng chợt tràn đầy căng căng, rồi lại ra nguyên do. Ước chừng con người luôn có lòng tham đáy, giống vậy phút này giờ, trong lòng sinh ra lo âu gần như là khát vọng, hi vọng mình sinh ra sớm mười năm, có thể cùng Lương Cảnh Hành quang minh chính đại ở trong sân trường này, giống như cặp đôi bình thường thấy xấu hổ mà ôm hôn, có người ghé mắt cũng có người nghi ngờ.

      Lên xe rời khỏi đại học Sùng, cách trung tâm thương nghiệp lân cận mới nhớ hôm nay hóa ra là Halloween, khó trách người trong sân trường ở thưa thớt. Các cửa hiệu vẫn chưa đóng cửa, cả phố mua đồ ánh sáng lung linh, người người nhốn nháo. Người Trung Quốc luôn có thể đem các ngày lễ ngoài tiết thanh minh ra, đều là ngày Valentine.

      "Tối nay có muốn xem phim ?"

      Khương Từ lắc đầu, trước sau như thích đến những nơi náo nhiệt, dạo hơn nửa sân trường, tại lòng bàn chân hơi hơi đau đớn, chỉ muốn về nhà nằm lên ghế sa lon, "Hay là về nhà ."

      Về đến biệt thự của Lương Cảnh Hành, Khương Từ cởi áo khoác mỏng người ra, vào phòng tắm tắm nước nóng. Đối với nơi này, vô cùng qun thuộc, cho phép trong căn phòng Hứa Tẫn Hoan từng ở kia, bên trong chỉ có dấu vết sinh hoạt của .

      Lúc ra khỏi phòng tắm, Lương Cảnh Hành mở TV, đứng ở trước đống đĩa chọn lựa, "Em muốn xem cái gì?"

      "Nếu là Halloween, nhìn xem về ma cà rồng ?"

      "Chuyện tình bốn trăm năm?"

      "Xem rồi."

      "Ma cà rồng lúc nửa đêm?"

      "Thần tượng của em là Brad Pitt."

      Lương Cảnh Hành cười cười, tay lấy ra cái đĩa, "Vậy hết cách rồi, thể làm gì khác hơn là để cho em nhìn ‘Twilight’ rồi."

      Khương Từ thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng tiến lên đoạt lấy cái đĩa trong tay , “Thầy Lương à, thưởng thức của quả đáng sợ.” Cúi đầu xem xét, phải là “Twilight”, mà là bộ phim điện ảnh Thụy Điển, tên là “người lạ chớ vào”.
      "Xem chưa? Có chút kinh khủng, em có sợ hay ?"

      Khương Từ nhíu mày, "Đừng có mà coi thường em... Lúc em vẽ tranh mà có linh cảm thường xem “The Grudge”, trăm lần đều linh."
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 31.1: Màu đỏ tía (01)
      Editor: Bồ CôngAnh - DDLQD

      ***

      Là loại hình phim kinh dị văn nghệ, tiết tấu hơi chậm, thêm với lúc này có Lương Cảnh Hành ở bên, Khương Từ tự nhiên khó có thể tập trung, xem lúc, khỏi mất hồn, tay an phận ở đầu gối của Lương Cảnh Hành chọc chọn vài cái.
      d.ien.đa.n.lê.qu.y.d.o..n

      Lương Cảnh Hành nắm lấy ngón tay của , cố ý trầm mặt, "Nghiêm túc nào."

      Khương Từ cười tiếng, cũng giãy giụa, cả người khẽ dựa vào trong ngực , "Chú Lương, em vẫn còn chưa tìm chú tính sổ đấy."

      "Tính sổ gì?"

      "Nhiều năm trước, giúp đỡ Loli, có nhớ ?"

      Lương Cảnh Hành lắc đầu.

      " mới vừa chụp ảnh với ấy, quên rồi?"

      Lương Cảnh Hành hơi ngạc nhiên, "Em ấy?"

      "Nếu cho rằng em người nào? cho ấy mượn tiền, còn tặng ấy cái áo khoác tặng — đúng chú Lương, rốt cuộc chú giúp bao nhiêu Loli rồi?"

      " từng giúp nữ sinh này? Sao nhớ ."

      Khương Từ "Chậc" tiếng, "Em nhìn nhầm , áo mũ chỉnh tề thâm trầm, ra là người ‘tốt’ rất thích giúp đỡ mấy bé Loli."

      Lương Cảnh Hành dở khóc dở cười, "Đúng vậy, em ngàn vạn lần đừng có lớn lên thành kiểu người dung tục."

      "Đừng có mà đắc ý, Humbert Humbert trong ‘Lolita’* là kết quả của ."

      * Lolita (1955) là tiểu thuyết của Vladimir Vladimirovich Nabokov. Tiểu thuyết được viết bằng tiếng và được xuất bản vào năm 1955 ở Paris, sau đó được chính tác giả dịch ra tiếng Nga và được xuất bản vào năm 1967 ở New York. Tiểu thuyết nổi tiếng cả ở phong cách mới lạ lẫn nội dung gây ra các tranh cãi do nhân vật chính của tiểu thuyết tên Humbert Humbert, người khá nhiều tuổi có ám ảnh về tình dục với mười hai tuổi tên Dolores Haze.

      ". . . . . . Em suốt ngày xem những sách linh tinh lộn xộn gì vậy, cha em cứ để mặc em như vậy sao?"

      "Ông ấy cứ thấy em đọc sách là vui mừng rồi, đâu quản em đọc cái gì."

      "Chẳng trách em lại có những ý nghĩ đặc biệt kinh thế hãi tục như vậy."

      Khương Từ trừng mắt nhìn, ngẩng đầu nhìn , "Cho nên đây chính là lí do thích em?"

      Lương Cảnh Hành trầm ngâm, "Chỉ là trong các nguyên nhân."

      Khương Từ chỉ cảm thấy lời này hưởng thụ vô cùng, tạm thời thu lại tài năng. Phòng khách tắt đèn, ánh sáng màn hình chợt sáng chợt tắt, chiếu lên hình dáng của Lương Cảnh Hành. Có nháy mắt, ánh sáng vừa vặn chiếu vào ánh mắt thâm thúy của , giống như biển sâu chợt sáng lên ánh đèn, ánh sáng trong con ngươi chợt lóe lên rồi biến mất, khiến tim Khương Từ chợt đập nhanh, khỏi ngẩng đầu lên, nhàng hôn .
      d.i.ê.n..d.àn.l.ê.q.u.ydo.n

      Lướt qua rồi lập tức muốn lui bước, Lương Cảnh Hành lại đè đầu của lại, hôn sâu hơn, dần dần có xu thế gió táp mưa rào. Hồi lâu, Khương Từ chợt thấy bàn tay nắm lên vạt áo của , hơi ngẩn ra, chỉ đem Lương Cảnh Hành ôm chặt hơn.

      Vậy mà cái tay kia giằng co chốc lát, lại bỏ ra. Lương Cảnh Hành buông ra, giọng có mấy phần khàn khàn, "Được rồi, đừng nhìn nữa, xem phim ."

      Khương Từ biết nghĩ gì mà cười tiếng, ánh mắt chuyển qua màn hình, vui vẻ ở mặt dần dần phai nhạt.

      việc về Đàm Hạ, coi như bỏ qua. Thứ hai Khương Từ gặp Đàm Hạ ở kí túc xá, đối phương cùng lên tiếng chào hỏi, vẻ mặt ngược lại khác gì những ngày bình thường. Trong lòng Khương Từ cảm thấy chán ghét, mấy ngày sau Đàm Hạ thường gọi , đều mượn cớ từ chối, qua mấy lần, hai người lui tới cũng dần dần thưa thớt.

      Ngược lại tuần trước vẽ bản vẽ cho bộ tuyên truyền, xảy ra chút vấn đề. Hôm nay học xong hai tiết học, nhận được điện thoại của Phó Bộ Trưởng, bảo nhanh chóng đến văn phòng hội học sinh viện quản lý.

      Khương Từ cho là xảy ra chuyện lớn gì, vội vội vàng vàng chạy tới, vào liền bị Phó Bộ Trưởng phê bình thôi hồi. Khương Từ hiểu gì, nghe dùng từ càng ngày càng kịch liệt, thậm chí bắt đầu hiềm nghi chỉ trích có người thân, lập tức lạnh mặt, "Mắng đủ rồi chứ?"

      Giọng của lớn, nhưng lại lạnh lùng sắc bén, Phó Bộ Trưởng nghe vậy ngẩn ra, ngừng lại.

      Gừng từ nhìn đồng hồ, "Từ lúc tôi vào đến bây giờ, mắng tôi ba phút, bây giờ có thể làm phiền cho tôi biết, xảy ra chuyện gì?"

      "Khương Từ, từ khi vào bộ tuyên truyền tới nay, tôi nhận ra thái độ của rất có vấn đề." Phó Bộ Trưởng dùng tay mở bình nước khoáng ra, uống ngụm lớn, bình phục cảm xúc chút , "Xa , chỉ giao cho bản vẽ, tôi nhấn mạnh bao nhiêu lần, bản vẽ này rất quan trọng, nhất định thể xảy ra vấn đề, kết quả thậm chí ngay cả kích cỡ mà cũng nhầm lẫn! Rốt cuộc bỏ ra bao nhiêu tâm tư trong công việc của xã đoàn ?"

      "Kích cỡ là cho tôi, tôi hoàn toàn vẽ theo, sai chút nào."

      "Theo ý , là công việc của tôi xảy ra sơ suất? Chính tôi ở trong bộ lâu như vậy, có thể phạm vào loại sai lầm cấp thấp này hay sao?"

      Khương Từ mím chặc môi, muốn cùng đấu khẩu. Bản vẽ là do Phó Bộ Trưởng giao phó bằng lời , giờ phút này tìm đâu ra được cái gì gọi là giấy trắng mực đen làm chứng cớ.

      Phó Bộ Trưởng thấy phản bác được, càng đắc ý, "Khương Từ, tôi coi như hậu bối, cho mấy lời khuyên. Bây giờ là thời đjai giao tiếp, như tâm cao khí ngạo như vậy, có thể chiếm được chỗ tốt gì? Tôi đối với cầu nghiêm khắc, cũng là muốn tốt cho , ra xã hội biết , giao thiệp với người khác, cái gì cũng đừng nghĩ thành công."

      Khương Từ thấy bộ dáng vênh váo hống hách của , trong lòng chỉ thấy buồn nôn, lạnh lùng liếc cái: "Chỉ là bị người khác từ chối liền lợi dụng việc công báo thù riêng, người như cũng có thể lên làm Phó Bộ Trưởng, bộ tuyên truyền các ngươi suốt ngày chỉ biến tán gẫu đánh rắm nịnh nọt, ở lại cũng chỉ làm lãng phí thời gian của tôi." xong, xoay người quay đầu nhìn lại bỏ .

      Hai ngày sau, Khương Từ học, nhìn thấy bức vẽ của mình ngay ngắn đàng hoàng đứng ở đó. Tối hôm đó ngủ tại nhà của mình, ngày thứ hai thừa dịp lúc trời còn chưa sáng, xách tới hai bình mực nước lớn, tạt vào bảng.

      Chuyện như vậy, bao gồm việc rời khỏi xã đoàn, Khương Từ tự nhiên cho Lương Cảnh Hành.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 31: Màu đỏ tía (01)
      Editor: Bồ CôngAnh - DDLQD
      ***

      Tất cả các môn học của học kì này kết thúc, bắt đầu chuẩn bị kỳ thi cuối kì, Trần Giác Phi được nghỉ hè — châu Úc ở Nam Bán Cầu, cho nên bên này là thời điểm nghỉ đông, bên kia được nghỉ hè, vả lại thời gian được nghỉ vô cùng nhiều. Khương Từ nghĩ đến dáng vẻ hai năm gặp của Trần Giác Phi cũng có chút nhức đầu, có chuyện gì cũng có thể bị cậu ta nhấc lên ba phần gợn sóng, cẩn thận để cho cậu ta biết được mình và cậu của chuyện đương, sợ rằng huyên náo đến trời cũng muốn sụp xuống. Lại nghĩ đến kì nghỉ đông thể hành động thân mật, thể ở chung với Lương Cảnh Hành, khỏi càng cảm thấy bực bội.
      d.iê.n.d.an.le.q.uy.d.ô.n

      Khương Từ vội vàng phòng bị, mà Trần Giác Phi sau khi về nước cùng với đám bạn xấu của cậu ta tụ tập vô số, nhất thời hai người cũng chạm mặt. tháng sau, thi xong, sinh nhật Khương Từ cũng gần trong gang tấc.

      Trần Giác Phi là người điên khùng, dĩ nhiên bỏ qua cơ hội như vậy, tìm Lương Cảnh Hành mượn biệt thự, nhất định muốn thay Khương Từ làm party thịt nướng. Bạn bè của Khương Từ bàn tay cũng có thể đếm hết, tự nhiên có hứng thú, nhưng chịu nổi Trần Giác Phi lải nhải, thể làm gì khác hơn là đồng ý .

      Thành phố Sùng mới có tuyết rơi, trong sân của biệt thự tích tụ tầng dày. Sáng sớm, Lương Cảnh Hành đưa Khương Từ đến. Trần Giác Phi còn chưa tới, hai người liền cầm công cụ san tuyết.

      Khương Từ xúc lát, cảm thấy mệt mỏi, đem cái xẻng cắm ở tuyết, nhìn Lương Cảnh Hành bên cạnh, "Tuyế rơi rồi, cần gì phải tiếp tục làm tiệc nướng gì đó, chừng lát nữa lửa cũng lên nổi."

      Lương Cảnh Hành cười : "Ăn đồ nướng rất ấm."

      Khương Từ rụt cổ cái, "Ở trong nhà bật điều hòa còn ấm hơn."

      Lương Cảnh Hành liếc nhìn cái, mặc cái áo lông màu hồng phấn, đầu đội chiếc nón len dày, gương mặt bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, "Em sợ lạnh, vào bên trong đợi trước ."

      Khương Từ lắc đầu cái. San bằng đống tuyết trắng, bỏ cái xẻng ra, qua lại giẫm loạn lên. Quay đầu nhìn lại, thấy Lương Cảnh Hành vẫn còn nghiêm túc làm việc, liền nắm quả cầu tuyết, từ từ trở về, bổ nhào vào lưng , đem quả cầu tuyết nhét vào trong cổ áo.

      Lương Cảnh Hành nhất thời lạnh đến run cái, vội vàng giũ giũ cổ áo, thấy Khương Từ cười khanh khách định chạy trốn, phát bắt được cổ tay của , cũng từ đất nắm nắm tuyết, lấy đạo của người trả lại cho người. Khương Từ vốn sợ lạnh, lần này cóng đến giống như con châu chấu nhảy dựng lên, Lương Cảnh Hành cười lớn thay móc tuyết trong cổ áo ra, cảnh cáo : "Em thành chút ."

      Khương Từ nơi nào chịu theo, giãy ra lại muốn nắm cầu tuyết, Lương Cảnh Hành ôm vào trong lòng từ phía sau, dán lỗ tai trầm giọng : "Ngoan, đừng nghịch nữa."

      Luồng hơi thở chui vào trong tai, Khương Từ lập tức rụt cổ lại, ". . . . . . đúng là đánh mà lui."

      Lương Cảnh Hành cười tiếng, ở hôn cái, buông tay ra, " vào cho cốc nước ấm."

      Mặt Khương Từ sung huyết đỏ bừng, cũng tiếp tục phản kích, ngoan ngoãn vào phòng. Vừa đem cái cốc đưa đến trong tay Lương Cảnh Hành, ngoài cửa lớn vang lên giọng nữ: "Ngày tuyết rơi nặng hạt, sao lại dậy sớm như vậy."

      Là Hứa Tẫn Hoan, mặc áo bông ngắn cùng quần jean, giày tuyết, ăn mặc hết sức giản dị. Hứa Tẫn Hoan đến trước mặt, đem con túi giấy đưa cho Khương Từ, hướng trong tay hà hơi, cười : "Giác Phi , sinh nhật vui vẻ nha."
      Bồ-Công-. di.ễ.n.đà.n.l.ê.qu.ý.đ.ô.n

      Khương Từ nhận lấy, lễ phép cười cảm ơn. Hứa Tẫn Hoan cầm cái xẻng lên, xúc giúp hai cái, lười phải tiếp tục làm cái phiền hà này, lại bỏ xuống, "Giác Phi sao còn chưa tới?"

      "Lưu Nguyên đón nó rồi."

      Ba người trò chuyện câu được câu , chờ Lương Cảnh Hành đem tuyết dọn sạch rồi, nổi lửa lên, lại bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

      "Tên tiểu tử Trần Giác Phi này, bảo là muốn nướng, lần này hay rồi, chỉ chờ ăn sẵn thôi."

      Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bánh xe cán lên mặt tuyết. Chỉ chốc lát sau, xe đậu ở cửa, Trần Giác Phi dẫn đầu nhanh chóng xuống xe, hướng mấy người khoát tay áo. Chốc lát, lại có nữ sinh theo sát xuống xe.

      Khương Từ ngẩn ra — là Trương Ngữ Nặc nhiều ngày gặp.

      Trương Ngữ Nặc như có chút lo sợ lo lắng, ánh mắt vừa đụng phải Khương Từ, lập tức dời , cuối cùng lại nhìn lên, mất tự nhiên hơi cong môi cái.

      Lưu Nguyên xuống xe, ba người cùng nhau vào. Hứa Tẫn Hoan chỉ huy mấy người vào nhà mang băng ghế ra, thấy bên trong tủ chứa đồ còn ruybăng đợt Giáng Sinh dùng hết, đều lấy ra. Lúc những người khác ngồi ghế chuẩn bị nướng, liền đem dây ruybăng quấn lên chỗ tay vịn, cười : "Như thế nào, có phải tương đối có khí vui mừng sinh nhật ?"

      "Mợ, thẩm mỹ của mợ cũng quá khó coi rồi."

      Hứa Tẫn Hoan ngẩng đầu chút lưu tình cốc đầu Trần Giác Phi cái, "Bảo cháu bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi dì là mợ."

      " gọi mợ là mợ, gọi người nào là mợ?"

      Khương Từ khỏi nghĩ đến lần trước Lương Cảnh Hành cho biết kiện Hứa Tẫn Hoan “Đoạt nụ hôn”, cười tiếng, chợt thấy có đạo ánh mắt rơi vào khuôn mặt mình, khỏi giương mắt quét vòng, vậy mà mọi người ai bận việc nấy, hình như hề nhìn .

      Hứa Tẫn Hoan đối với đồ nướng rất thích, nhưng lại ngại phiền phức, lười phải tự mình động tay, chỉ chỉ huy người khác, thỉnh thoảng dạy đôi câu, " phải là của tôi phóng đại, có năm tôi ở Bắc Kinh, ba ngàn đồng người bị tên móc túi nẫng mất rồi, tháng bán xâu nướng, liền có thể lấy lại được vốn."

      Lưu Nguyên mặt sùng bái nhìn , " ra bán xâu nướng có thể kiếm được nhiều như vậy."

      "Đúng vậy, so với cậu làm phụ tá cho Lương Cảnh Hành tốt hơn nhiều. . . . . . Nếu , Lưu Nguyên, cậu theo tôi , bảo đảm chỉ mất hai năm liền có thể thay được cái Volkswagen Cars rách nát của cậu. . . . . ."

      Khương Từ nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa. nhìn xe, nhưng trông dáng xe, chắc chắn là loại đại chúng, màu đen.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 32: Màu đỏ tía (2)

      Trần Giác Phi chế nhạo : "Lưu Nguyên, đừng nghe mợ em linh tinh. Mợ ấy mà mất tiền trước tiên tìm người nhà xin thêm, sao có thể khổ khổ sở sở bán thịt xiên nướng chứ."

      Hứa Tẫn Hoan bị cậu vạch mặt cũng để ý, hi hi ha ha cười vài tiếng, đoạt lấy cánh gà vừa mới nướng xong trong tay cậu.

      Trần Giác Phi chủ yếu phụ trách nướng, nướng xong liền đặt vào cái đĩa sạch lớn. Chỗ ngồi của Trương Ngữ Nặc tương đối chếch, rất khó với được, thể làm gì hơn là tự mình động thủ. Nhưng lại chọn phải cái chân gà khó nướng nhất, nướng nửa ngày, nửa cháy, nửa còn lại vẫn trắng như tuyết còn mang theo tia máu.

      Khương Từ liếc nhìn cái, từ trong đĩa lớn gắp xâu nướng để vào trong đĩa của . Động tác của Trương Ngữ Nặc dừng lại, vài phần thụ sủng nhược kinh (được chiều mà lo sợ), muốn cùng Khương Từ tiếng cảm ơn, mà Khương Từ dời ánh mắt.

      "Ngữ Nặc, em đưa cho mấy tờ giấy."

      Trương Ngữ Nặc hồi hồn, cầm hộp giấy đưa cho Trần Giác Phi, lại vội vội vàng vàng ngồi xuống, lần này, lập tức làm đổ đĩa nước chấm trước mặt. khẽ kêu tiếng, nhanh chóng lùi ra, vậy mà vạt áo vẫn bị dính mảng lớn. rút ra mấy tờ khăn giấy, vội vàng lau .

      Khương Từ thấy càng vội càng loạn, đặt đũa xuống, đứng dậy, " theo chị."

      Trương Ngữ Nặc sững sờ, vội vàng bỏ khăn giấy theo.

      Đến phòng bếp, Khương Từ tìm miếng vải sạch , nhúng chút nước giặt, cúi đầu giúp lau dầu mỡ áo. Chốc lát, lau xong, lại lấy máy sấy sấy khô.

      Tiếng máy sấy u u vang lên, Trương Ngữ Nặc cắn cắn môi, giọng , "Chị Khương, cám ơn chị."

      Vẻ mặt Khương Từ đổi, cho đến khi khô khoảng bảy tám phần, tắt máy sấy, để lại chỗ cũ.

      Thấy muốn ra ngoài, Trương Ngữ Nặc lập tức lên tiếng: "Chị Khương."

      Khương Từ dừng bước xoay người, "Chuyện gì?"

      Trương Ngữ Nặc đứng ở trước cái bàn, đầu cúi thấp, lại tựa như khó có thể mở miệng.

      "Em có chuyện gì cứ , trước kia đâu thấy em ngượng ngùng như vậy."

      Trương Ngữ Nặc nghe thấy trong giọng của cũng có chỉ trích, chịu nổi, giống như được tăng thêm lòng tin, ngẩng đầu nhìn : "Chị vẫn còn giận em sao?"

      Khương Từ kinh ngạc, "Chị lúc nào giận em vậy hả ?"

      “Em cho là…”

      Khương Từ lui về phía sau bước, nhàng dựa lưng vào bàn, giọng điệu hết sức bình thản, "Chuyện đó có quan hệ gì với em, đừng nghĩ nhiều. lúc sinh nhật Trần Giác Phi còn trốn tránh chị... Chị cho là em giống chú Trương, muốn gặp lại chị."

      " ra , khi đó là có chút nghĩ luẩn quẩn, dù sao ba em…" Trương Ngữ Nặc cười cười, "Nhưng trước kia chị rất tốt với em đều là ."

      Khương Từ nhất thời biết trong lòng mình là tư vị gì, yên lặng chốc lát, hỏi : "Bây giờ em học cao tam rồi, thế nào?"

      "Khá tốt, chỉ là số học có chút theo kịp."

      "Vẫn liên lạc với Trần Giác Phi sao?"

      Trương Ngữ Nặc giật mình, gật đầu, " ấy qua với em tình huống của chị…"

      "Chị với cậu ta liên lạc nhiều."

      Trương Ngữ Nặc há miệng, "Ừ."

      Trầm mặc chốc lát, Khương Từ mở miệng, "Chú Trương…”

      "Tháng bảy năm ngoái, ba em ra viện, nhà em chuyển nhà, ở nhà cao tầng nữa, để thuận tiện cho ba em ra vào."

      Khương Từ quan sát cái, áo lông mới tinh, đầu đội mũ màu trắng, mặc cũng tệ lắm, giống dáng vẻ phải chịu khổ."Công việc của dì Lưu bây giờ sao rồi?"

      "Làm việc ở siêu thị, mỗi tháng có thể nhận được vài ngàn."

      Khương Từ nhất thời còn lời gì để , lại nghe bên ngoài có tiếng gọi của Trần Giác Phi: "Hai người nếu ra, chúng tôi liền ăn hết đấy!"

      Ăn thịt nướng hơn giờ, thùng bia cũng thấy đáy, ngược lại nguyên liệu nấu ăn vẫn còn hơn phân nửa. Mấy người dọn dẹp qua cái bàn lần, Lương Cảnh Hành vào nhà mang ra chiếc bánh ngọt lớn.

      Trần Giác Phi vừa cắm nến lên bánh ngọt, vừa khoe khoang, "Thấy thế nào, bánh ngọt này có phải vô cùng tú sắc khả xan (sắc đẹp thay cơm) ? Là tôi tự mình chọn dấy."

      Khương Từ: “… Cậu dùng sai thành ngữ rồi."

      Lương Cảnh Hành móc bật lửa ra đốt nến, nhìn cười: "Cầu nguyện thôi."

      Khương Từ còn nhớ tình huống khó coi đợt sinh nhật năm ngoái, so với năm nay tự nhiên thể sánh bằng, nhưng cảm thấy rất tốt, năm nay cũng rất tốt.

      Thổi nến xong, mấy người chia bánh ngọt. Ban đầu vẫn là thành thành ăn, sau Hứa Tẫn Hoan thình lình nhảy tót lên trước mặt Khương Từ, quệt bơ lên mặt .

      Lưu Nguyên ngây ngốc há miệng trừng mắt, cho là mình sắp chứng kiến cuộc gió tanh mưa máu, ai ngờ Khương Từ chỉ sửng sốt chốc lát, chịu thua kém quệt bơ, nhanh chóng phản kích. Tình cảnh lập tức nháo lên, mọi người chẳng phân biệt được địch ta bôi loạn hồi, ngay cả Lương Cảnh Hành bày tỏ tham chiến cũng may mắn thoát khỏi, bị bắt nạt vô cùng thê thảm.

      Trò chơi rốt cuộc kết thúc, Hứa Tẫn Hoan tay trái ôm lấy Trần Giác Phi, tay phải ôm lấy Trương Ngữ Nặc, trái ôm phải ấp vào trong nhà rửa mặt.

      Lưu Nguyên lưu lại giúp tay dọn dẹp trường, bận rộn lát, điện thoại di động reo, là bạn cậu giục cậu về.

      Khương Từ đem nguyên liệu nấu ăn còn dư lại cất xong, nhìn xe của Lưu Nguyên chạy xa, chợt hỏi: "Xe của Lưu Nguyên là loại gì vậy?"

      "Đại chúng." Lương Cảnh Hành cười cười, "Sao lại hỏi cái này."

      " có gì, tiện miệng hỏi vậy thôi."

      Hai người im lặng lên tiếng dọn dẹp đồ, tuyết nhánh cây phía trước “Bụp” cái rơi mặt đất, trong phòng bếp truyền đến tiếng cười của Hứa Tẫn Hoan và Trần Giáo Phi trong sân lại có vẻ hơn tĩnh.

      Khương Từ lau sạch bơ dính mặt, còn chút ở chóp mũi. Lương Cảnh Hành liếc nhìn cái, khỏi ngừng động tác, yên lặng nhìn chốc lát, cúi đầu chậm rãi lại gần.

      Đúng lúc này, trận tiếng cười từ phòng bếp truyền tới, Lương Cảnh Hành lại nhanh chóng rời .

      Khương Từ giọng cười tiếng.

      Ba người ra ngoài, cũng nhận lấy giải quyết nốt công việc, mà là ở mặt tuyết chơi đùa.

      Khương Từ cùng Lương Cảnh Hành sau khi đem sân đều thu dọn sạch , vào nhà rửa mặt. Khương Từ mở vòi hoa sen, nhận lấy khăn mặt trong tay Lương Cảnh Hành, muốn lau mặt, cổ tay bị người nhàng nắm.

      Bên ngoài cửa sổ là tuyết trắng rọi sáng trong nhà mảnh sáng rỡ, hô hấp của Khương Từ khỏi chậm lại, nhìn mặt của Lương Cảnh Hành chậm rãi đến gần, tiếp theo hai mảnh ấm áp nhàng chạm vào khóe miệng mình.

      biết qua bao lâu, chợt nghe “Bộp” tiếng, có vật gì đó đập vào cửa sổ. Hai người sợ hết hồn, lập tức lui ra, vừa nhìn, thủy tinh bông tuyết văng khắp nơi, chậm rãi trượt xuống.

      Ánh mắt Khương Từ rét lạnh, nhìn thấy ngoài cửa sổ chợt lóe lên góc màu trắng.

      Hai người rửa mặt, lau qua bơ áo, trở lại trong sân . Ba người kia chiến đấu say sưa, Trương Ngữ Nặc cùng Hứa Tẫn Hoan tạo thành đội, đem Trần Giác Phi đập túi bụi chạy trốn khắp nơi. Khương Từ khẽ mím môi, nhìn chằm chằm vào Trương Ngữ Nặc lúc, thu hồi ánh mắt.

      Trần Giác Phi vẫy vẫy tay, “Khương Từ! Mau tới đây giúp tay!”

      Trương Ngữ Nặc vội vàng hô: “Chị Khương! cho phép giúp ấy! Nếu em với chị tuyệt giao!”

      Khương Từ thấy biểu bình thường của , thoáng thở phào nhõm, chỉ : “Mọi người tự mình chơi , đừng có mà kéo tôi xuống….” Lời còn chưa dứt, quả cầu tuyết bay đến, nện ở vai .

      “Khương Từ vén tay áo lên, Lương Cảnh Hành từ trong túi áo khoác móc ra đôi bao tay đưa cho , “Mang cái này, cứ việc hạ thủ, đừng lưu tình.”

      Khương Từ cười lên, “Kia là cháu họ của đấy.”

      Lương Cảnh Hành cười tiếng, lỗ tai Khương Từ nóng lên, đeo bao tay vào xông lên phía trước.

      Bốn người chơi đến kiệt sức, cuối cùng thu tay, trở lại bên trong nhà, ngồi phịch ở ghế sa lon muốn nhúc nhích. Lương Cảnh Hành bưng trà sữa vừa nấu xong ra, rót cho mỗi người ly, “Buổi tối muốn ăn gì, đồ nướng nữa sao?”

      Trần Giác Phi vội vàng khoát tat, “Mệt chết được, nướng nổi.”

      Hứa Tẫn Hoan ngồi dậy, nâng cốc trà lên uống hớp ánh mắt ở người Khương Từ dừng lại cái chớp mắt, “Để Khương Từ yên lặng chút , cũng náo ấy cả ngày rồi. Trần Giác Phi, dì mới mua xe mới, cháu có muốn thử lần ?”

      Trần Giác Phi nhao nhao muốn thử, “Vừa hay cháu mới lấy bằng lái.”

      Hứa Tẫn Hoan cười cười, “Vậy được, cứ quyết định như vậy. Đợi lát nữa thử xe, xong rồi dì dẫn hai người đến tầng cao nhất của Cao ốc Kim vận ăn bữa tiệc lớn.” dừng chút, nhìn về phía Lương Cảnh Hành “Vậy Khương Từ liền làm phiền đưa về rồi.”

      Lương Cảnh Hành liếc cái, “Ừ” tiếng.

      Nghỉ ngơi lát, ba người kết bạn , lưu lại Khương Từ cùng Lương Cảnh Hành.

      Khương Từ lập tức tháo giầy, nằm ngửa ở sofa, “Cuối cùng có thể ở mình với , Trần Giác Phi là dính người, tuần đến bốn ngày ở chỗ với .”

      Lương Cảnh Hành cười tiếng, “Em ghen với nó làm gì?”

      Khương Từ vỗ lên ghế sa lon, ý bảo Lương Cảnh Hành lại đây ngồi. gối đầu lên đùi , ngửa đầu nhìn , “Nếu như cậu ấy biết thế nào?”

      Lương Cảnh Hành khẽ vuốt ve tóc của , quấn lọn vào ngón tay, lại chậm rãi buông ra, “ thế nào cả, thích người nào, ai cũng đừng nghĩ can thiệp.”

      Khương Từ rất là hưởng thụ, “ cứ cứng rắn thế này tốt.”

      Lương Cảnh Hành nhíu mày, “Lời này là sao.”

      Khương Từ cười cười, lắc đầu đáp. Bên trong nhà rất ấm áp, thêm với động tác vuốt tóc của Lương Cảnh Hành hết sức êm ái, sau lúc lâu, Khương Từ bắt đầu ngáp.

      lên giường ngủ, ở chỗ này dễ dàng cảm.”

      Khương Từ bất động, cặp mắt tựa như mở như , hướng Lương Cảnh Hành giang ra hai cánh tay. Lương Cảnh Hành cười bất đắc dĩ tiếng, ôm lên, chậm rãi lên tầng hai đặt ở giường phòng ngủ, thay đắp chăn.

      Đứng dậy muốn , cổ tay bị người bắt được.

      Lương Cảnh Hành quay đầu lại, chống lại đôi mắt trắng đen ràng, “Em vừa mới già thêm tuổi rồi.”

      Lương Cảnh Hành giọng cười tiếng, “Em coi như già.”

      Khương Từ chậm rãi đứng dậy, ngồi ở giường, yên lặng nhìn , “Em thích nhất là hai tháng giữa ngày sinh nhật em và sinh nhật .”

      “Tại sao?”

      Gương mặt Khương Từ nhàng dựa vào cánh tay , tròng mắt buông xuống giọng : “Bởi vì chênh lệch của chúng ta thu lại mười tuổi rồi.”

      khí nhất thời yên lặng, hô hấp Lương Cảnh Hành hơi chậm lại, cái tay khác ở bên người vươn ra, lại chậm chạp buông lỏng.

      Khương Từ vươn tay, cầm ngón tay của , “Nhưng mà sao cả, mặc kệ mười tuổi hay mười hai tuổi, chênh lệch như vậy xem ra cũng rất động lòng người.”

      Chênh lệch như vậy rất động lòng người, chênh lệch tạo nên quan niệm khác nhau rất động lòng người, khác nhau dẫn đến giãy giụa, trằn trọc với nhẫn rất động lòng người, tất cả khó khăn cuối cùng giải quyết viên mãn cũng rất động lòng người --- trải qua phồn hoa, mà vừa mới bước vào tuổi trẻ. Nhưng chúng ta cùng chia sẻ bầu trời, ngắm nhìn ánh trăng. Đây là những năm tháng tốt đẹp của ; mà khi gặp được , tại sao ở những năm tháng tốt đẹp nhất của ?

      Ánh mắt của hơi nâng lên, được tuyết chiếu sáng thành mảnh sáng trong, “ Lương Cảnh Hành, còn muốn để em chờ đến bao giờ nữa?”
      Last edited: 19/11/15
      AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :