Chương 27: Quả lựu đỏ (10)
Editor: Bồ CôngAnh
***
Trong khoảnh khắc răng môi dây dưa, Lương Cảnh Hành chợt ôm lấy eo của , để cho nửa người của chặt chẽ kề sát với mình. Hô hấp dồn dập nóng bỏng, từng đợt đập vỡ lí trí của mình, hô hấp của Khương Từ dần dần ổn định, chỉ cảm thấy nụ hôn này nhiệt liệt hơn rất nhiều so với trước đây, còn tràn ngập ý tứ xâm lược cướp đoạt, tựa như mãnh thú ngủ đông trong lòng Lương Cảnh Hành khi thức dậy, muốn đem bản thân triệt để ăn vào bụng.
hề bài xích, thậm chí còn mơ hồ chờ mong, thậm chí còn đáp lại nhiệt liệt hơn. Ngay tại lúc đầu hoa mắt choáng, hít thở khó khăn, bỗng cảm thấy răng mình bị nhàng cạy mở, có cái gì đó sâu vàp, chiếm lấy của .
Trong đầu ù ù rung động, giống như có lần vẽ tranh, bên ngoài cửa sổ sát đất vang lên tia sấm sét, tiếp đó mưa như trút nước mạnh mẽ đập vào cửa thủy tinh, cả căn nhà đều như lung lay sắp đổ. sợ tới mức hét thành tiếng chói tai, rồi lại trong tiếng sấm đinh tai nhức óc lại cảm thấy loại vui sướng tràn trề. đơn giản mở cửa sổ ra, nửa người vươn ra ngoài, thét chói tai trong mưa, mưa lạnh giột vào người, sau đó nằm mặt đất cười từng tiếng ngây ngô.
Cung với Lương Cảnh Hành ra sức dây dưa tranh đoạt, gần như hít thở thông, mới vươn tay đẩy ra, thở hổn hển hít thở khí trong lành. Vừa giương mắt lên, thấy đôi mắt trầm của Lương Cảnh Hành trong bóng đêm như có ngọn lửa, sáng rực.
Nhưng mà yên lặng nhìn trong khoảng khắc, Lương Cảnh Hành vẫn dời tầm mắt , lấy ra điếu thuốc, cắn ở trong miệng, giọng khàn khàn: "Mấy giờ ký túc xá đóng cửa?"
"Mười giờ."
"Vậy em về ngay ."
" ra..." Khương Từ nhìn , trong ánh mắt là hỗn hợp trắng trợn cùng mới e lệ mơ hồ, trái tim đập “Thình thịch”, giống như đáng trống, "Em có thể về ký túc xá."
Lương Cảnh Hành cười cười, vươn tay xoa xoa đầu , nhưng mà từ chối cho ý kiến.
"Em..." Khương Từ khẽ cắn môi, cuối cùng cảm thấy thẹn cùng tự tôn chiến thắng những cái khác, nửa câu còn lại, tự nhiên bệnh mà mất.
Lương Cảnh Hành thay đổi đề tài, "Sao em đến dạ tiệc đón tân sinh viên?"
"Chả có gì cả, sao so được với bài giảng tuyệt vời của ."
Lương Cảnh Hành cười tiếng, "Dạy nhiều năm như vậy, bây giờ áp lực là lớn nhất, cho em thoải mái, lại nghe ."
"Em mà , sao có thể nhìn thấy mấy như sao nhiệt tình vây quanh mặt trăng chứ."
Lương Cảnh Hành đùa, "Mới như vậy mà ghen, chỉ sợ sau này em ăn giấm trừ cơm rồi."
" lại tự luyến rồi."
" phải tự luyến, " Lương Cảnh Hành hít ngụm khói, "Thấy thư tình kẹp trong luận văn, hoặc là mượn cớ muốn chỉ bảo mà nhờ chụp hình riêng tư... Mấy việc này cũng phải là có."
Khương từ chậc chậc thở dài: "Sinh viên đại học bây giờ, là hiểu thế nào là rụt rè rồi."
Lương Cảnh Hành cười ra tiếng.
Khương Từ biết có ý gì, hừ tiếng, "Em giống các ấy, em là mập mờ lưỡng tình tương duyệt, còn các ấy là bên tình nguyện hiểu nhầm..." Dừng chút, liếc mắt nhìn , ", chụp hình riêng tư cho ai chưa?"
"Em đoán ?"
"Khẳng định là có rồi, có thầy Trần Quán Hi Lão làm gương, hậu nhân sao có thể người trước ngã xuống, người sau tiến lên?"
"..." Lương Cảnh Hành dập điếu thuốc, " này, ở trong lòng em tới cùng là cái hình tượng gì vậy?"
Khương từ nghiêng đầu trịnh trọng suy nghĩ chút, "Áo mũ chỉnh tề thâm trầm?"
Lương Cảnh Hành quả thực lời nào để .
Khương Từ cười rộ lên, "Em biết . tại cái gọi là ảnh riêng tư, đều là những nhiếp ảnh gia muốn thỏa mãn sở thích thấp kém đáng thương, mà lại dám trắng trợn, đành phải lấy cớ làm nghệ thuật cơ thể. Thầy Trần sơ với mấy người đó quang minh hơn, ít nhất những nữ tinh này đều là lòng dạ, có nửa phần bị uy hiếp. Người như như vậy, tự nhiên cần mượn danh nghĩa chụp ảnh mà đùa nứn phụ nữ." Dù sao, người có thể chụp ra những bức ảnh trong trẻo mà lạnh lùng như vậy, người đàn ông được , lý nên lưu giữ vài phần tấm lòng son dưới đay lòng.
Tay Lương Cảnh Hành đặt lên cái trán của , cười đến vài phần bất đắc dĩ, "... Tuy là khen ngợi, nhưng lời này càng nghe càng thấy quái dị."
chuyện trong chốc lát, nghe thấy tiếng nhạc ở đại sảnh dừng lại, Khương Từ nhìn thời gian, gần mười giờ, "Em phải trở lại kí túc xá rồi."
"Được, buổi tối nghỉ ngơi cho sớm, đừng thức đêm."
Khương Từ gật đầu, mổ gò má cái, mở cửa xe, vẫy tay, bước nhàng rời .
Lương Cảnh Hành nhìn theo đến khi bóng dáng biến mất sau lùm cây, mới thu hồi ánh mắt, khởi động xe.
Khương Từ vừa về ký túc xá bao lâu, trong hành lang liền vang lên tiếng cười của Đàm Hạ và mấy cùng phòng . Có người khen ngợi vũ đạo vô cùng tuyệt vời của , cười nhạt đáp lại, ngược lại thái độ kiêu ngạo cũng tự ti.
Ngày hôm sau, bộ tuyên truyền hội học sinh lần đầu tiên mời dự họp. Nếu Khương Từ là thành viên trong đó, lười biếng tinh thần sa sút cũng tốt, liền lần theo dấu vết đến phòng họp. thấy có mấy sinh viên nam xúm lại chỗ màn hình máy tính, tiếng cười vang lên ý nghĩa. Khương Từ cảm thấy tiếng nhạc truyền ra từ máy vi tính hơi quen tai, đưa mắt nhìn, quả nhiên là video clip khiêu vũ của Đàm Hạ
Mấy tên con trai kia xem xong, mỗi người trở về vị trí cũ, chợt có người thoáng nhìn khương từ, "Vị bạn học này, bạn là sinh viên mới sao?"
Khương từ nghiên cứu chế độ thưởng phạt của bộ tuyên truyền, nghe vậy khẽ ngẩng đầu, “Vâng ạ.”
Nam sinh kia lập tức ngồi xuống cạnh Khương Từ, quay đầu cười : " là người ghi lại video clip tuyên truyền đợt quân huấn của các em, còn nhớ ?”
Khương Từ nhướn mắt lên, nhàn nhạt phun câu: " nhớ ."
Nam sinh chút để ý, " nhớ lúc quân huấn em thường cùng với sinh viên nữ, đó là người rất cao, tóc dài, da có hơi đen..."
"Đàm Hạ?"
Nam sinh vội vàng gật đầu, "Đúng đúng, là ấy..." dừng chút, "Em có sô điện thoại của ấy ?"
Lúc này Khương Từ mới chính thức ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào mặt nam sinh, có ý gì.
Nam sinh bị nhìn chăm chú hơi thấy ngượng ngùng, muốn lại thôi, Khương Từ lạnh nhạt mở miệng, "Nếu muốn, chính mình đến hỏi ấy, ngay cả moọt chút dũng khí này cũng có, vẫn là đừng có học đòi người khác theo đuổi bạn .”
Nam sinh bị nghẹn phen, trong lỗ mũi hừ tiếng, đứng dậy rời .
Khương từ khinh thường trong lòng câu, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu những điều lệ buồn tẻ rườm rà kia.
Buổi trưa ưn cơm, Đàm Hạ vẫn cùng Khương Từ như cũ, lúc xếp hàng tại căn tin, đề cập chính mình hiệu nội võng hảo hữu thỉnh cầu mau đưa tin tức rương nhét bạo rồi.
"Hiệu nội võng là cái gì?"
Đàm Hạ kinh ngạc, "Cậu biết?"
Vử mặt Khương Từ nhạt nhẽo, "Mình hay lên mạng."
Đàm Hạ cười hỏi: "Vậy bình thường lúc có thời gian rảnh cậu làm cái gì? Nhất định cậu cũng xem những thứ như Anime, phim thần tượng Hàn Quốc đùng ?”
Khương Từ gật đầu, "Đúng là xem."
Hơn nữa năm cuối cấp ba gánh bao nhiêu đau khổ, lại càng rời xa những thứ này. Cũng phải là bài xích, chỉ là thích cho lắm. Thời gian rảnh rỗi, ngoài việc đọc sách vẽ tranh, giải trí lớn nhất giờ của là: Nhớ Lương Cảnh Hành.
"Vậy đăng ký cái tài khoản , sau đó có thể nhìn thấy toàn bộ biến động của bạn học, tin tức về các đoàn thể xã hội và trường học, vẫn rất có tác dụng."
Khương Từ thuận miệng đáp ứng, lại biết bản thân quyết đăng kí.
Ban đầu cảm thấy tính cách của Đàm Hạ và Ngữ Nặc có vài phần tương đồng , nhưng ở chung lâu, mới phát ra hai người khác biệt rất lớn. Ngữ Nặc đối với người khác rất chân thành, lúc làm nũng hay tức giận, đều mang theo dáng vẻ của em , bởi vì tính cách cởi mở, cho nên tự nhiên có thể hấp dẫn người khác đến gần ; còn về Đàm Hạ, mỗi tiếng cùng hành động, dường như đều mang theo cân nhắc đắn đo tỉ mỉ, biết lợi dụng ưu thế của mình như thế nào, ngay lúc người khác hay biết gì hoàn thành được mục đích của mình.
Khương Từ cũng sợ Ngữ Nặc đồng ý, có lẽ là ở cùng với nhau nhiều năm như vậy, biết bản tính của đứa này ra rất thuần khiết thiện lương, chỉ là hơi bị tiêm nhiễm chút phù phiếm, có vài phần hư vinh, trừ cái đó ra, còn tật xấu nào lớn hơn nữa; nhưng đối với Đàm Hạ, trong lòng vẫn còn tồn tại vài phần cảnh giác.
***
Nhoáng cái đến tháng mười , ban đầu Khương Từ vốn định trộm vài ngày rảnh rỗi, nhưng lại bị Trần Đồng Úc gọi đến phòng tranh.
Trần Đồng Úc sáng tác bộ tranh chân dung người, vải vẽ tranh sơn dầu là ông lão đầy nếp nhăn, miệng ngậm tẩu thuốc, ánh mắt lại có vài phần "Trừng mắt lạnh lùng" nghiêm trang sắc bén.
Trần Đồng Úc thấy quan sát tranh này, cười : "Đây là cha ta. Ta thường phải giúp ông ấy vẽ bức họa, ông ấy , cũng phải người chết, vẽ làm cái gì. Năm nay là đại thọ 80 tuổi của ông ấy, sức khoe ngày càng tốt, phỏng chừng cũng chỉ còn vài năm nữa..."
Ông buông tiếng thở dài, vào đề tài chính, "Bốn bức tranh con giao hồi nghỉ hè kia..."
Tới đây, Khương Từ mơ hồ đoán được Trần Đồng Úc muốn đến chuyện gì, giờ phút này vô cùng "Hồi hộp" trong lòng, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
"... Ta thay con gửi đến cuộc thi, bức tranh dân chăn nuôi kia, được giải Vàng, " Trần Đồng Úc chép miệng cái, "Cũng thường thôi, còn phải cố gắng, bức tranh ta treo hành lang phòng tranh, bán hay , còn phải xem yý kiến của em."
Khương Từ trợn tròn mắt, ngay từ đầu cũng nghĩ tới Trần Đồng Úc mạnh mẽ vang dội như vậy, "... Thầy, cuộc thi gì vậy?"
"Còn có thể là cuộc thi gì, là giải Đan Thanh."
Khương Từ kinh ngạc lúc lâu sau cũng gì, cũng chỉ có Trần Đồng Úc, mới cảm thấy được giải vàng của giải Đan Thanh chỉ có thể nhận được đánh giá “Cung thường thôi”, giải thưởng này tuy nhằm vào đội ngũ họa sĩ trẻ, nhưng chỉ cần lấy được đề cử, bằng người phấn đấu mười năm rồi.
"Con có biết vì sao đạt được giải thưởng kim cương ?"
Khương Từ lập tức khiêm tốn lễ độ trả lời: "Xin thầy chỉ bảo."
Trần Đồng Úc ngồi xuống ghế tựa, ngẩng đầu nhìn Khương Từ, "Con vẫn còn trẻ, nhìn thế giới này vẫn vô cùng hạn hẹp. Bức tranh này của con, chủ đề là muốn biểu đạt cuộc sống mưu sinh cực khổ của người chăn nuôi..."
"Nhưng cực khổ chẳng phải càng rung động lòng người sao? Có câu , bông hoa nỏ muộn là do cực khổ đúc mà thanh."
"Động lòng người hay phải ở bản thân cực khổ, con ở nơi chăn nuôi ba bốn ngày, nghe thấy tiếng hát của người dân chăn nuôi khi trở về nhà lúc hoàng hôn sao?”
Khương Từ buông xuống ánh mắt, im lặng trong khoảng khắc, "Con hiểu rồi."
Trần Đồng Uc vỗ vỗ bả vai của , "Cuộc sống của con thay đổi quá nhanh, từ chỗ cao rơi xuống đáy cốc, năm này, để cho con cảm giác nhạy cảm nhất. Nhưng mà nghệ thuật gia ưu tú chân chính, lẽ ra nên bao dung rộng lượng - - ta cũng phải về tính cách, cái ta chính là cảnh giới tinh thần cùng với sở thích thẩm mỹ.”
Khương Từ khỏi phân biệt kĩ mấy câu này.
Trần Đồng Úc cười cười, " có chuyện gì, chờ con từ từ lớn dần, cũng có thể dần dần hiểu ra – A Từ, bây giờ phải là lúc hưởng thụ, hi vọng con có thể nắm chặt lấy ưu thế của mình, ngàn vạn thể bỏ phí tài hoa."
Những lời sau cùng này, trong lòng Khương Từ run lên cái.
Mấy ngày này, có phải bỏ quá nhiều tình cảm lên người, vì những cảm xúc bé mà lãng phí thời gian?
Chương 28: Quả lựu đỏ (11)
Editor: Bồ CôngAnh – DDLQD
Luyện tập vài ngày ở phòng tranh, Khương Từ nhận được điện thoại của Tào Bân lâu liên lạc, mời tham dự party sinh nhật.
Nhưng khi Lương Cảnh Hành nghe được hóa ra party được tổ chức trong quán bar từng làm, mãnh liệt cầu được đồng hành.
Khương Từ lay chuyển được , đành phải đồng ý, "Hôm đó là sinh nhật của Tào, em chắc chắn phải mời ấy chén."
Lương Cảnh Hành nhíu mày, "Với cái tửu lượng kia của em hả, vẫn là đừng có thể ."
Khương Từ cười mà như cười, "Em cũng phải là lần đầu tiên thể , phải rất thích nghe ngóng sao?" Hiển nhiên là chỉ chuyện lần trước uống rượu "Say rượu lời ”.
" cũng thích nghe ngóng, uống rượu còn phải để tới khắc phục hậu quả."
Lúc hai người đến quán bar, khí vô cùng náo nhiệt. Tào Bân dẫn hai người tới quầy bar trước, lại xoay người đến cửa nghe điện thoại. Tiểu ca điều chế rượu vẫn là người pha rượu cho Khương Từ hồi sinh nhật, nhìn Khương Từ huýt sáo: " lâu gặp." Tiện đà ánh mắt chuyển qua người Lương Cảnh Hành, "Vị này là..."
“Thầy giáo tôi – lâu gặp, " Khương Từ nhàng xoay xoay chiếc ghế chân cao, "Cho tôi cùng vị tiên sinh này hai chén..." nhìn nhìn giá rượu phía sau Tiểu ca, rực rỡ muôn màu, nhưng loại cũng biết.
Lương Cảnh Hành tiếp, " ly loa ti chùy tử, ly nước chanh."
Khương Từ lườm , "Em trưởng thành rồi."
Tiểu ca nở nụ cười, "Muốn loại lần trước ? Độ cồn thấp, là rượu ngọt pha với nước trái cây."
Khương Từ cùng Lương Cảnh Hành từ từ uống rượu, chờ Tào Bân quay lại. Tiểu ca chút để ý lau chùi cái ly, ánh mắt cố định ở người Lương Cảnh Hành, "Thầy Lương là làm công việc gì?"
Khương Từ suýt chút nữa sặc ngụm rượu, " gọi ấy là thầy rồi, còn hỏi ấy làm công việc gì?"
"A...... xin lỗi, vậy để tôi đổi vấn đề khác, " Tầm mắt của rơi vào cổ áo của Lương Cảnh Hành, "Thầy Lương kết hôn chưa?"
"..." Khương Từ dở khóc dở cười, " ấy cùng loại với , đừng hỏi nữa, thẳng tắp thẳng tắp, lừa ."
Lần này, ngược lại là Lương Cảnh Hành thực bị sặc rượu.
May mà Tào Bân đẩy cửa quay lại, mang hai người lên phòng ở lầu hai phòng. Hiệu qả cách của căn phòng rất tốt, nhạc rung thiên động địa trong đại sảnh lập tức bị ngăn cản ở bên ngoài.
Bên trong mở nhạc jazz chậm rãi, hơn mười người ngồi sô pha dài, ngồi vây quanh cái bàn , từng người tán gẫu. Khương Từ cùng Lương Cảnh Hành vào cũng ai để ý, tự mình tìm góc ngồi xuống. Tào Bân bưng rượu sang cho hai người, ngồi xuống chuyện phiếm với Khương Từ, hỏi tình hình gần đây của . nghe Khương Từ thể học viện mỹ thuật trung ương, cũng có vài phần tiếc hận.
Ngồi lát, Lương Cảnh Hành lên tiếng chào hỏi, đứng dậy toilet.
Tào Bân vẫn nhìn theo bóng dáng Lương Cảnh Hành ra khỏi cửa, thu hồi ánh mắt, mặt hình như có nghi hoặc, "Người thầy này của em nhìn kiểu gì cũng thấy quen mắt?"
Khương Từ ngẩn ra, cẩn thận nghĩ nghĩ, nhớ trước kia hai người có từng gặp mặt nhau hay , " hẳn là lần đầu tiên thấy ấy ?"
"Hẳn là lần đầu tiên gặp, rất giỏi nhớ người, những người chuyện qua đều quên..." cau chặt mày lại, cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên vỗ đùi, "Nhứ ra rồi!"
Khương Từ hoảng sợ, "Nhớ tới cái gì rồi hả ?"
"Có lần, vào buổi tối tới quán bar làm, thường mấy lần nhìn thấy ta ở đối diện Walmart."
Khương Từ sửng sốt, "Chuyện khi nào?"
Tào Bân trầm ngâm, "Vào khoảng tháng bốn, tháng năm năm nay... Lần đầu tiên chú ý tới ta, là vì ta mặc tây trang vô cùng nghiêm chỉnh, đứng trạm xe hút thuốc bên cạnh ô tô. cảm thấy với hình tượng khí chất này của ta, hẳn là nên xuất ở những chỗ như này. Về sau, chỉ cần đến phiên trực đêm, đều có thể thấy ta..." nghĩ nghĩ, "Ít nhất cũng duy trì hơn tháng."
Khương Từ kinh hãi, " chắc chắn là ấy?"
"Chắc chắn, ta có chiếc xe đại chúng màu đen đúng ?"
Khương Từ lắc đầu, " phải, xe của ấy là Cayenne."
"Ơ, " Tào Bân nghi hoặc, "Trí nhớ của sai, hẳn là nhận nhầm người đâu."
Khương Từ cúi đầu trầm tư,khoảng thời gian tháng tư và tháng năm, trở về từ Bắc Kinh, kiểm tra nghệ thuật kết thúc, ở dốc lòng chuẩn bị cho cuộc chiến vào trường cao đẳng. Giờ tự học chiều nào cũng mệt đến mức như con chó chết, chỉ hy vọng sớm về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, lại vội vàng, tự nhiên để ý xem đối diện Walmart có người đứng ở trạm xe hay .
Nếu là Lương Cảnh Hành, liên tục tháng ở chỗ đó làm cái gì? Nhưng nếu là , xe lại giống...
Ngay lúc trăm điều khó hiểu, Lương Cảnh Hành đầy cửa vào, Khương Từ đành phải tạm thời đè đầy bụng nghi ngờ xuống, định tìm thời gian hỏi chuyện này chút.
Tào Bân giao du rất rộng, trong nửa giờ mà liên tục ra ngoài bốn lần, tiếp lại mười mấy người nữa, đem ghế lô nhét đầy.
nhạc cũng thay đổi, ầm ầm, ầm ĩ, đầu Khương Từ bắt đầu phát đau, ăn xong bánh ngọt, Khương Từ mời Tào Bân ly rượu, tiện thể mượn cớ cáo từ.
Tào Bân biết tính tình thích yên tĩnh của , cũng miễn cưỡng, tiền hai người đến bên ngoài quán bar ngoại, "A Từ, cám ơn em hôm nay đến đây."
"Nên là như vậy, Tào cũng giúp em nhiều chuyện như vậy."
Tào Bân nhìn về phía Lương Cảnh Hành, "Thầy Lươn, sau này A Từ còn phải nhờ chiếu cố nhiều hơn."
Khương Từ cười rộ lên, " Tào, sao giọng điệu của như thế nào lại giống như ủy thác vậy."
Tào Bân sờ sờ đầu, cũng cười, "Sau này khi nào rảnh liên lạc, sang năm tính tự lập môn hộ, nếu có việc gì, sau nhớ đến ủng hộ."
Khương Từ kinh ngạc, khỏi khen ngợi, " Tào, có bản lĩnh."
Tào Bân cười ha ha, "Có bản lĩnh gì chứ, làm nhiều năm như vậy, mới gom đủ vốn ban đầu." Điện thoại di động trong túi vang lên, lấy ra nhìn thoáng qua, "... Được rồi, phải quay mại, mọi người thúc dục, gặp lại sau!"
Tạm biệt Tào Bân, chưa được mấy bước, bước chân của Khương Từ bắt đầu loạng choạng.
Lương Cảnh Hành buông tiếng thở dài, " biết ngay mà." xong, xắn ống tay áo lên, hai tay chống lên đầu gối, cong người xuống, "Lên đây."
Khương Từ mắt say lờ đờ mỉm cười, "Em nhịn được nôn ở người làm sao đây?"
"Còn làm sao nữa, phạt em nửa năm giặt quần áo cho , dùng tay giặt – nhanh lên nào.”
Khương Từ cũng từ chối, leo lên lưng . Đầu óc của hỗn loạn, bị cái xóc rất này làm cho càng choáng quáng, lúc lên cầu thang, miệng bắt đầu lời mê sảng, "Chú Lương" "Thầy Lương " "Lương Cảnh Hành" gọi linh tinh hết cả lên, được câu đứng đắn nào.
Lương Cảnh Hành dở khóc dở cười, đến tầng sáu đặt xuống, vươn tay tìm chìa khóa trong balo của . Cả người nghiêng , tựa vào người . tay Lương Cảnh Hành đỡ , tay mở cửa, lại nghe trong miệng nàng lẩm bẩm câu: "... Quá hạnh phúc... Sợ..."
Trong lòng Lương Cảnh Hành chấn động.
Sau khi vào nhà đặt lên giường, Lương Cảnh Hành đứng dậy nấu nước nóng cho . Cái bếp gas hỏng vẫn chưa thay, lúc nấu nước có mùi lạ trong phòng. Lương Cảnh Hành đứng bên cạnh bếp, nghĩ muốn hút điếu thuốc, lại sợ gây ra hoả hoạn, đem bao thuốc móc ra lại nhét trở về.
Trong đầu toàn là câu vừa rồi của Khương Từ, mày cau chặt, lại từ từ giãn ra, sau cùng buông tiếng thở dài dài.
Khương Từ nằm lúc, cuối cùng lại ói ra. Lương Cảnh Hành dọn dẹp chất bẩn xong, đút cho Khương Từ chén nước ấm, đắp kín chăn cho , đứng dậy ra khỏi cửa.
tùy tiện gọi số điện thoại các tờ quảng cáo dán bức tường, quá nửa giờ, công nhân liền mang đến chiếc bếp gas mới, động tác nhanh nhẹn lắp đặt xong.
Khương Từ vẫn chưa tỉnh, Lương Cảnh Hành tiện thể ngồi ở trước giá sách trong “Phòng ngủ” của , tùy ý lấy quyển mở ra.
biết qua bao lâu, Khương Từ lẩm bẩm trong cổ họng tiếng, từ từ mở mắt ra, trông thấy cảnh tượng dưới ánh đèn, cho rằng bản thân vẫn còn trong mộng –
Cả người Lương Cảnh Hành dựa vào giá sách, đầu cúi thấp, ngón tay thon dài cầm trang sách, áo sơ mi mở hai khuy, xương quai xanh lộ ra ràng. Ngọn đèn vàng ấm từ đỉnh đầu chiếu xuống, làm đường nét của có tầng mông lùng... Khuôn mặt sáng sủa mà phong thái nhanh nhẹn, màn này đẹp như tranh vẽ.
Khương Từ khỏi nghĩ tới cảnh tượng Bách Nguyên Sùng* nâng cuốn “Thư Tình” tựa vào cửa sổ, chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập.
*Bách Nguyên Sùng: Kashiwabara Takashi | 柏原崇 – diễn viên Nhật Bản, từng tham gia trong bộ phim thần tượng Nụ Hôn Định Mệnh, sau được bên Đài Loan làm lại với bộ đôi là Trịnh Nguyên Sướng và Lâm Y Thần.
Lương Cảnh Hành lật tiếp , để ý ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt mang vài phần tim đập mạnh và loạn nhịp của Khương Từ, "Dậy rồi?"
Khương Từ tự giác gật gật đầu.
Lương Cảnh Hành nâng cổ tay nhìn nhìn thời gian, "Em tắm chút , nước nóng ở trong phích, phải rồi."
Khương Từ ngồi xuống, "Mấy giờ rồi vậy ?"
"11 giờ rưỡi."
" trễ thế này, ngủ ở chỗ này , " Khương Từ thốt ra, phút chốc, nghiêng đầu cười cười, "Em làm gì đâu."
Lương Cảnh Hành: "..."
Khương Từ từ giường đến cạnh , giọng mang vài phần nặng nề: "Ở lại , về muộn như vậy em lo lắng, nếu ngủ giường còn em ngủ mặt đất?"
"... Khương Từ, em có biết em hai lần ba lượt khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của hay ?"
Khương Từ vui vẻ, " người này quá bảo thủ rồi, người lại lầu này, bình thường cũng chưa được mấy người, người nào chú ý tới có đàn ông ở trong nhà em hay ? Lần trước có người chết ở lầu bốn, thi thể bốc mùi mới được người phát ."
Lương Cảnh Hành nở nụ cười, tay xoa xoa đầu , "Hoàn cảnh ở đây của em còn hiểm ác hơn so với trong tưởng tượng của , cho em dừng chân quả nhiên là đúng."
trễ thế này, hai người cũng chẳng muốn lăn qua lăn lại. Lương Cảnh Hành dội qua loa trận nước lạnh, vẫn mặc lại quần áo cũ, ra khỏi phòng tắm, hỏi: "Chỗ em còn thừa chăn đệm nào ?"
Khương Từ bùng nổ trong nháy mắt, " có."
" phải em ngủ ở đất sao?"
"... đúng là bỏ được hả?"
Sắc mặt Lương Cảnh Hành vẫn thay đổi, " cũng là em , sao có thể để em nuốt lời được." thấy Khương Từ phản bác được lời nào, nhíu mày cười, "Trước kia đều là nhường cho em, đừng có mà quá đắc ý."
"... Thầy Lương, thực hơn 30 rồi hả ? Như thế nào còn ngây thơ hơn cả Trần Giác Phi vậy, " nằm soài giường, "Dù sao cũng chỉ có cái giường, có ngủ hay ."
Lương Cảnh Hành yên lặng đứng đó lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài, nằm xuống bên người Khương Từ. Vẻ mặt Khương Từ sung sướng, dơ tay chỉ chỉ vách tường cạnh Lương Cảnh Hành, "Tắt đèn."
"... Em có thể đổi cái động từ ?" Lương Cảnh Hành ngồi dậy, ấn lên công tắc, cả phòng lập tức chìm vào trong bóng tối.
Động tác của nhàng chậm chạp, nghiêng người nằm xuống, cố gắng kéo khoảng cách với Khương Từ. Nhưng cái giường mét hai này, tổng cộng cũng chỉ rộng như vậy, hai người ngủ, nghiêng người có thể mắt to trừng mắt , cái gọi là "Kéo khoảng cách", cũng chẳng qua chỉ là tâm lý lừa mình dối người mà thôi.
Yên tĩnh tiếng dộng, hô hấp nhàng cùng nhịp tim của hai người có thể nghe thấy vô cùng ràng.
biết qua bao lâu, Lương Cảnh Hành nghe thấy Khương Từ chuyển mình lại, Ngay sau đó, bàn tay ôm lấy từ sau lưng, trán nhàng tựa vào lưng .
Last edited by a moderator: 17/11/15