1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu không phải lúc- Minh Khai Dạ Hợp ( Full 57c+2PN) Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Nước xanh lam (06)
      Editor: Bồ CôngAnh

      ***

      Tay Khương Từ dừng lại trong phút chốc, sau đó lại sắp xếp xách như cũ.

      "Cái người này giảo hoạt."

      câu đầu đuôi, ngay cả giọng cũng cực kỳ bình thản, Khương Từ hiểu cậu muốn biểu đạt cái gì, cười tiếng, "Lời này là sao?"

      "Vô duyên vô cớ chiếm bao nhiêu tiện nghi của tôi như vậy."

      Khương Từ xoay người, " phải lần trước với cậu rồi sao?"

      " ?" Trần Giác Phi buồn bực, ánh mắt dừng mặt , giống như chất, mang theo chút ý nghĩa khác.

      Trong lòng Khương Từ lộp bộp cái, đột nhiên cảm thấy dường như Trần Giác Phi có chút thay đổi, còn là cái tên Trần Giác Phi ngốc nghếch lỗ mãng như trước kia nữa.

      " ra cần , trong lòng cậu cũng hiểu rồi."

      Khương Từ ngừng thở, yên lặng trong phút chốc, nở nụ cười rất nhạt, "Có số việc nên , có số việc hãy cứ để nó đần độn u mê thôi."

      Trần Giác Phi trầm mặc trong chốc lát, "Cậu và cậu của tôi quen biết từ lúc nào vậy."

      "Ở lễ tang của ba tôi."

      "Kể chút ."

      Khương Từ liếc cậu cái, " ra tang lễ này tôi cũng định làm, tan đàn xẻ nghé, người tới đều là để chế giễu, có ý nghĩa. Nhưng ba tôi lại là người thích thể diện, thích náo nhiệt, tôi vẫn muốn tiễn ông cách thuận lợi vui vẻ."

      lùi về phía sau bước, dựa lưng vào giá sách, "Người mất lớn tuổi, có ít bạn làm ăn của ba tôi đến dự. Nhiều người như vậy, duy chỉ có Lương Cảnh Hành, ánh mắt của nhìn tối hoàn toàn giống với nhưng người khác, phải là vui sướng khi người khác gặp họa, cũng phải là đơn thuần thương hại... Dĩ nhiên, tôi cũng được đến tột cùng đó là cảm xúc gì. Qua vài ngày, tài sản của ba tôi chính thức bị niêm phong, tới tìm tôi, cho tôi mượn mười vạn tệ, — cũng cho mượn, chỉ là trả lại số tiền ba tôi từng cho ấy mượn. thể , khi đó ấy giữ lại được lòng tự trọng buồn cười của tôi. Tôi cũng cần tiền, nhưng lại chịu nổi người khác thương hại."

      Mắt Khương Từ nhìn sang hướng khác, "Sau lại bởi vì liên quan đến cậu, tôi tiếp xúc nhiều hơn với ấy. ấy rất quan tâm tôi, cậu biết đấy, dệt hoa gấm dễ, còn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại rất khó..."

      "Tôi quan tâm cậu sao?" Trần Giác Phi chợt ngẩng đầu.

      "Cậu..." Khương Từ hiếm khi cảm thấy khó xử, cân nhắc dùng từ, "Cậu cũng quan tâm ta, ngoại trừ chút vui lúc đầu. ra tôi rất biết ơn cậu, tôi là người đôi khi biết suy xét, còn thường xuyên chà đạp lên ý tốt của người khác." nhìn Trần Giác Phi, ánh mắt chân thanh, "Nhưng tôi biết, với tư cách là bạn bè, cậu rất quan tâm tôi." Côi hai chữ "Bạn bè" rất ràng.

      Trần Giác Phi lên tiếng, ánh mắt nhất thời vô cùng u, dường như có rất nhiều cảm xúc phức tạp chìm ở bên trong.

      "Cậu biết tính tình tôi tương đối độc, được nhiều người chào đón, nếu như trước kia tôi có làm điều gì xúc phạm tới cậu..."

      "Cậu có xúc phạm đến tôi," Trần Giác Phi ngắt lời , "Là do tôi ngốc, rất nhiều việc suy nghĩ được thấu đáo. là kiểu người đặc biệt, mỗi khi ra quyết định gì ai có thể sửa đổi. Cậu tôi tương đối chững chạc, nhưng cũng khá cố chấp. Hai người rất xứng..."

      Cậu đột nhiên nghẹn lại, nhất thời cũng biết thêm cái gì nữa, hít thở mấy lần, cuối cùng nhìn Khương Từ cái, chợt xoay người ra cửa.

      Vừa vặn Lương Tĩnh Tư vào, thiếu chút nữa đụng vào, "Ai da, con đâu vậy?"

      Trần Giác Phi mím chặt môit, gì, vòng qua người Lương Tĩnh Tư "Rầm rầm rầm" xuống lầu.

      Lương Tĩnh Tư liếc cậu cái, vào thư phòng, hỏi Khương Từ, "Giác Phi lại cãi nhau với em hả?"

      " có." Khương Từ vội vàng trả lời.

      Lương Tĩnh Tư cười cười, tới bên cạnh Khương Từ, bắt đầu sửa sang lại giá sách, "Giác Phi chính là bị làm hư rồi, từ tới lớn phải chịu khổ bao giờ, muốn gì được nấy." yên lặng chốc lát, "... Nhưng thế giới, luôn luôn có số chuyện, thể nào xuôn sẻ như ý."

      Khương Từ dừng lại, cảm giác lời này của Lương Tĩnh Tư có thâm ý khác, nhưng lại dám ngẫm nghĩ nhiều.

      Trần Giác Phi lao ra cửa, chạy đến sân mới dừng lại.

      Mạt trời buổi chiều rất gay gắt, nhanh chóng làm cả người cậu đổ mồ hôi. Cậu đứng yên nhúc nhích, đường đá, dưới lòng bàn chân là cái bóng ngắn ngủn.

      số việc, ngay từ đầu nhìn , sau này cũng còn cơ hội nào để nhìn nữa.

      Buổi tối, Lương Cảnh Hành tới đây như hẹn trước. Ăn cơm xong, Lương Tĩnh Tư tiễn hai người ra đến cửa, "Cảnh Hành, em lái xe đến đây trước , chị muốn vài câu với A Từ."

      Nhìn bóng dáng Lương Cảnh Hành vào bóng đêm, Lương Tĩnh Tư kéo tay Khương Từ, tới dưới cầu thang.

      Trong lòng Khương Từ có chút thấp thỏm, cúi mắt, hô hấp cũng tự giác chậm lại.

      "A Từ, chị hỏi em câu lòng."

      Khương Từ giương mắt, "Chị cứ ."

      Lương Tĩnh Tư nhìn , "Em muốn trải qua đời với Cảnh Hành sao?"

      Khương Từ sững sờ, chút do dự gật đầu, "Em từ trước đến giờ chưa từng thay đổi nguyện vọng của bản thân, chỉ cần Lương Cảnh Hành hối hận, em chắc chắn hối hận."

      "Cậu ấy lớn hơn em mười hai tuổi, có thể bây giờ còn chưa nhìn ra cái gì, nhưng sau này lúc em 40, cậu ấy 52... Chênh lệch này vô cùng tàn khốc."

      "Em biết," Khương Từ ngẩng đầu nhìn Lương Tĩnh Tư, "Nhưng nếu thích người, ngay cả việc già yếu cũng thể tiếp nhận, từ thích này còn có ý nghĩa gì nữa đây? Ba năm trước, nếu chị hỏi em lời này, có lẽ em do dự, sợ hãi, nhưng bây . tại, còn có cái gì có thể phá huỷ em, chia lìa cũng , tử vong cũng ."

      Lương Tĩnh Tư cười, "Khó được hai người điểm này có thái độ nhất trí như vậy, chính là Cảnh Hành, cảm giác mắc nợ em, bởi vì sau này cậu ấy luôn luôn ở phía trước, chuyện này đối với em công bằng."

      "Ít nhất cũng còn 30 năm nữa, như vậy là đủ rồi."

      Lương Tĩnh Tư đưa mắt nhìn chốc lát, cười : "Nhìn em, làm chị làm nhớ đến bản thân mình 20 năm trước."

      Khương Từ cười nhạt, "Lương phu nhân từng với em, bà cảm thấy em với chị và Lương Cảnh Hành là người đường..." chợt ngẩn ra, nhớ tới câu của Lương phu nhân: Nó à, khẳng định nó thích người cùng đường với nó.

      ... ra là bà sớm nhìn ra.

      Khương Từ khỏi thầm than, nhà họ Lương nhà đều là nhân tinh.

      Lương Tĩnh Tư dường như rất hưởng thụ những lời này, cười : "Đây cũng là . A Từ, về sau đừng cảm thấy bản thân đơn lẻ loi. Lương Cảnh Hành chính là người nhà của em, tất cả chúng ta đều là người nhà của em."

      Cổ họng Khương Từ nghẹn lại, lúc lâu sau mới "Dạ" tiếng.

      xe, Lương Cảnh Hành đợi hồi lâu, chờ lên xe, trước tiên xoa đấu cái, "Mấy câu của hai người lây đấy."

      " tình liên quan trọng đại, thể qua loa, đương nhiên phải lâu."

      " những gì vậy?"

      " đối với em tình sâu nghĩa nặng, dứt bỏ được."

      Lương Cảnh Hành cười, " bậy."

      Cả người Khương Từ buông lỏng, dựa vào ghế ngồi, chờ sau khi xe khởi động, mới chậm rãi : "Lương Cảnh Hành, Phật tổ , người có tám cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, ngũ sí thịnh, cầu bất đắc*. Hai người chúng ta đều chỉ còn dư lại lão cùng tử là chưa từng trải qua, xem, có phải rất công bằng hay ?"
      *Chân lí thứ nhất - Khổ đế - của Tứ diệu đế về tính chất của khổ: Sinh là khổ; già là khổ; bệnh là khổ; chết là khổ; lo lắng, than thở, buồn rầu, tuyệt vọng là khổ; đạt gì mình ưa thích là khổ; tóm lại: mọi thứ dính líu đến Ngũ uẩn là khổ

      Lương Cảnh Hành liếc nhìn cái, "Sao đột nhiên lại đến cái này?"

      Khương Từ nghiêm túc nhìn , "Lúc em ở Đại Lý dã có người bạn với em, mọi người đều già . Bởi vì câu này, đột nhiên em còn sựo chênh lệch giữa em và nữa. Lúc già , em cũng chuẩn bị già. Có ngày chết, lâu sau, em cũng theo ; cho nên, tồn tại vấn đề ai mắc nợ ai."

      Lương Cảnh Hành nhất thời được gì, lâu sau, bật cười tiếng.

      ***

      Khương Từ ở thành phố Sùng khoảng hai tuần, Trần Tây Tử gọi điện thoại tới giục nhanh trở về. Buổi tối trước khi ngày, Khương Từ đưa ra cầu đình chiến — hai tuần này ở trong biệt thự của Lương Cảnh Hành, hơn nữa còn ngủ cùng giường với , kết quả có thể nghĩ. quả biết con người sau khi cấm dục thời gian dài lại có thể tràn đầy tinh lực như vậy, mỗi ngày đều dùng các biẹn pháp khác nhau giày vò .

      Bởi vì hôm sau phải ngồi máy bay, Khương Từ tắm xong liền che phủ mình vô cùng chặt chẽ, bày ra hiên bộ dáng ngang lẫm liệt, có ý định cho Lương Cảnh Hành chút cơ hội xâm phạm lãnh thổ.

      Lương Cảnh Hành ngồi ở giường xem tạp chí, nhìn thoáng qua , cảm thấy buồn cười, "Em đây là muốn hy sinh?"

      "Chú Lương, chú dám cả gan đụng vào đầu ngón tay của tôi, tôi nhất định lấy cái chết chống cự."

      Lương Cảnh Hành nhíu mày, cũng gì , tiếp tục lật tạp chí.

      Khương Từ vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Lương Cảnh Hành, nghịch điện thoại di động lát, quay đầu nhìn cái. Ánh mắt của dính ở tạp chí, vẻ mặt chuyên chú.

      Khương Từ chống người lên chút, nhìn lướt qua tờ tạp chí, tất cả đều là biểu đồ cùng thuật ngữ khó hiểu, cũng biết tại sao có thể đọc say sưa ngon lành như vậy.

      đưa tay chọc chọc hông của Lương Cảnh Hành, "Còn sách gì khác ?"

      Lương Cảnh Hành vươn tay lục chồng sách trong ngăn tủ, đưa quyển Fashion Magazine cho .

      Khương Từ đối với xu thế thời trang cảm thấy hứng thú lắm, từ trước đến giờ mặc quần áo đều hết sức tùy hứng. Dù sao da cũng trắng, lại gầy, mặc cái gì cũng xảy ra lỗi. Về phần trang điểm, dưới bức bách của Trần Tây Tử có tiếp xúc chút, nhưng chỉ là vào những trường hợp quan trọng mói bỏ chút tâm tư, còn bình thường trước sau như đều để mặt mộc trang điểm.

      Vì vậy lúc này tờ tạp chí thời trang bị soạt soạt soạt lật vài tờ, lại cảm thấy hào hứng, hỏi Lương Cảnh Hành, "Còn có quyển khác ?"

      Lương Cảnh Hành lại quăng cho quyển sách báo văn nghệ.

      Khương Từ lật hai tờ, phải đau đớn là chán chường, hoặc là lẫm liệt hoặc là long trọng, hoặc là tươi tốt hoặc là trống trải...

      "Còn nữa ?"

      Đổi quyển thời chính trị, bên trong là thế cục quốc tế, rung chuyển ở Trung Đông, mâu thuẫn vùng biển Đài Loan... Nhìn liền thấy đau đầu nhức óc.

      "Lại đổi quyển khác."

      Lương Cảnh Hành dừng lại, ánh mắt chậm rãi di động đến bàn tay , "Em muốn đọc sách sao?"

      " mà, chỉ là mấy quyển này em đều có hứng thú."

      "Vậy em cảm thấy hứng thú với cái gì?"

      Khương Từ suy nghĩ chút, " còn có sách gì nữa?"

      "Đầu tư cổ phiếu, văn học, sản xuất..."

      thấy Khương Từ đều lắc đầu bác bỏ, chợt gấp tờ tạp chí trong tay lại, chắc chắn : "Có thứ, nhất định em cảm thấy vô cùng hứng thú?"

      "Cái gì?"

      Lương Cảnh Hành ném tạp chí , lật người cái, đè ở dưới thân, "Vệ sinh sinh lý."

      Mặt Khương Từ nóng lên, lập tức đẩy ra, " dám!"

      "Ai cho em quấy rầy đọc sách, hả?"

      " phải do em cảm thấy nhàm chán sao!"

      cái tay từ từ đưa vào trong vạt áo ngủ của , vô cùng có kỹ xảo bóp mấy cái, "Còn nhàm chán ?"

      Cả người Khương Từ mềm nhũn, cong lên giống như con tôm khô, "Đừng... Ngày mai em phải ngồi máy bay, sợ nghỉ ngơi tốt."

      Lương Cảnh Hành chút cử động.

      Hô hấp của Khương Từ nhanh chóng trở nên dồn dập, bắt lấy tay Lương Cảnh Hành, nhưng biết là mình muốn cho dừng lại, hay là tiếp tục, "Chú Lương..."

      "Khương Từ, cho em lời khuyên, " Lương Cảnh Hành nhìn chằm chằm, "Về sau, đùng tùy tiện gọi như vậy..." Cúi người hôn đôi môi phát run của , "Nếu tự gánh lấy hậu quả."
      Last edited by a moderator: 21/1/16
      cô gái bạch dươngAnAn thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 54: Nước xanh lam (07)
      Editor: Bồ CôngAnh

      ***

      Sau loạt buổi đấu giá được công diễn, danh tiếng của Khương Từ tăng nhanh đến nỗi, bận rộn tham gia các hoạt động, rảnh phân tâm.

      Ở Bắc Kinh thoáng cái qua tháng, tất cả hoạt động dần dần chấm dứt, Khương Từ cũng chuẩn bị trở về thành phố Sùng.

      Trước khi , Trần Tây Tử bàn bạc với về kế hoạch sáu tháng cuối năm.

      "Em với người đàn ông của em suy nghĩ đến chuyện kết hôn sao?" Trần Tây Tử giống với Tần Trẫm, "Bạn trai", mà thói quen là "Người đàn ông" .

      Khương Từ cảm thấy xưng hô này so với hai từ "Bạn trai" còn làm cho người ta hưởng thụ hơn, cười cười, đứng dậy đến tủ lạnh lấy nửa trái dưa hấu còn lại ra, cầm cái thìa múc ăn, "Tạm thời chưa."

      "Vừa ăn cơm xong lại ăn dưa hấu, sợ béo hả."

      Khương Từ nhướng mày, "Em trời sinh béo được."

      Trần Tây Tử soạt soạt viết mấy dòng chữ lên cuốn sổ, "Tạm thời em có ý định kết hôn, hoạt động triển lãm cùng với mấy buổi đấu giá sáu tháng cuối năm tham gia nhiều chút, gần đây danh tiếng lên, vừa đúng rèn sắt khi còn nóng — có ý tưởng cho tác phẩm mới chưa?"

      "Em muốn vẽ tranh trừu tượng, được ?"

      "Tùy em, chị chỉ kiểm tra chất lượng thôi."

      Khương Từ cười , "Chị Tây Tử, hợp tác với chị làm em bớt lo rất nhiều."

      "Đừng có mà nịnh bợ chị, vô dụng thôi."

      Trần Tây Tử vừa viết ghi chú lên cuốn sổ, vừa sang chuyện khác, "Lại , người đàn ông của em là kiểu người gì? Với tính tình của em, người bình thường giữ nổi."

      "Cũng như bình thường thôi, hai mắt mũi."

      "Chị nhớ em , ta lớn hơn em 12 tuổi? Chẳng phải là gần 35 rồi sao, vậy mà chút cũng gấp gáp."

      "Gấp làm gì, em còn trẻ mà, em cũng chạy đâu."

      Trần Tây Tử liếc cái, "Chất lượng tinh trùng của đàn ông qua 35 tuổi giảm xuống, càng về sau..."

      "Phụt..." Khương Từ bị sặc nước dưa hấu, che miệng ho khan — có thói quen thản nhiên trực tiếp về chuyện đó với người ngoài như vậy. Nhưng Trần Tây Tử có kinh nghiệm hơn , lời của ấy có thể tin, vì vậy trợn tròn hai mắt hỏi , "?"

      "Đương nhiên là ." Trần Tây Tử nghiêm túc, " ra thừa dịp em còn trẻ, nhanh chóng sinh đứa bé cũng tốt, người trẻ tuổi thể chất tốt, khôi phục nhanh."

      Khương Từ bỏ thìa xuống, cẩn thận suy nghĩ chút, " ấy chưa từng đề cập đến chuyện đứa , cũng tới chuyện kết hôn."

      Trần Tây Tử liếc nhìn cái, "... phải em bị người ta lừa chứ?"

      Khương Từ lắc đầu, "Có thể vẫn còn quá sớm, em cũng cảm thấy còn sớm, dù sao hai em mới..." lập tức im bặt.

      Trần Tây Tử cười đến có ý tốt, " em trở về thành phố Sùng chuyến liềm rạng rỡ hơn hẳn, ra là được người ta tưới ướt rồi."

      Hai tai Khương Từ ửng hồng, " bậy gì đấy."

      Trần Tây Tử cười tiếng, chợt dừng tay lại, từ trong bản ghi chép lấy ra tờ đăng kí, "Hianhf của em hai năm trước, nhìn chẳng khác gì tội phạm được cải tạo."

      Khương Từ chìa tay ra, "Cho em xem chút."

      Người trong hình nghiêm mặt, vẻ mặt trầm, giống như cả thế giới nợ tiền mình. Khương Từ buồn cười, sờ gò má của mình cái, "Hình như em mập lên."

      Trần Tây Tử giương mắt nhìn , "Có thể mập được sao? Em ngoài ăn ba bữa cơm còn ăn hoa quả, xem chocolate cùng khoai tây chiên như cơm mà ăn."

      Khương Từ sững sờ, "Em có ăn nhiều như vậy sao?"

      "Bản thân em tự cảm thấy được." Trần Tây Tử chỉ chỉ phòng tắm, "Bên trong có cân điện tử, em vào cân thử xem."

      Khương Từ để dưa hấu xuống, tới phòng tắm.

      Trần Tây Tử vẫn ghi chép như cũ, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai từ trong phòng tắm truyền ra. sợ run tay cái, ném bút và quyển sổ xuống vội chạy tới, "Xảy ra chuyện gì vậy bảo bối?"

      Khương Từ chỉ vào cân điện tử, gương mặt tin nổi, "Cái cân này của chị có vấn đề gì chứ? Em lại có thể béo lên năm cân?!"

      "Đương nhiên là có vấn đề, là hàng của Đức." Trần Tây Tử đứng lên cân đo trọng lượng của mình, "Tuyệt đối là chuẩn."

      Khương Từ sờ sờ mặt, lại sờ sờ eo của mình, " thể nào!"

      Trần Tây Tử liếc cái, "Có cái gì mà thể, lấy kiểu ăn uống như quỷ chết đói được đầu thai như em..."

      chợt im bặt, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Khương Từ, "Bảo bối, có phải thân thích của em tháng này còn chưa tới ?"

      ***

      Lại đợi ngày, bay trở về thành phố Sùng.

      Người tới sân bay đón phải là Lương Cảnh Hành, mà là Lưu Nguyên.

      Khương Từ buồn bực, "Lương Cảnh Hành đâu?"

      Lưu Nguyên mắt nhìn thẳng, "Buổi trưa Lương có hẹn ăn cơm với khách hàng bình thường, tạm thời phân thân ra được."

      Khương Từ nhìn Lưu Nguyên, cười tiếng, "Lưu Nguyên, biết dối, cái gì gọi là khách hàng bình thường, chẳng lẽ còn có khách hàng đặc biệt?"

      Mặt Lưu Nguyên nóng lên, "Tóm lại... Tóm lại Lương , để cho tôi đưa về biệt thự trước, buổi chiều trở lại."

      Lưu Nguyên nghe thấy Khương Từ lên tiếng, cho là đồng ý, muốn thở phào hơi, chợt nghe Khương Từ hỏi: "Đàm Hạ?"

      Tay Lưu Nguyên run lên cái.

      “Nếu dúng là Đàm Hạ, đưa tôi xem thử chút ."

      Vẻ mặt Lưu Nguyên đau khổ, "Khương Từ, đừng làm khó tôi. Lương chỉ cùng ấy ăn bữa cơm bình thường, kết thúc chuyện trong quá khứ..."

      "Chuyện quá khứ? Bọn họ còn có quá khứ gì?"

      Lưu Nguyên thầm mắng bản thân ăn vụng về, " , phải ý này, ý muốn Đàm, hai bên thỏa thuận xong chuyện tiền bạc."

      Khương Từ càng cảm thấy kỳ quái, "Bọn họ ăn cơm ở chỗ nào?"

      "Tầng cùng của tòa cao ốc Kim Vận."

      "Là cái nhà hàng mà xác suất cầu hôn thành công cao nhất?"

      Lưu Nguyên quả muốn giả bộ câm, "Là nhà hàng đó, nhưng, nhưng có quan hệ với chuyện cầu hôn..."

      "Đưa tôi ."

      Lưu Nguyên cầu xin, "Khương Từ..."

      "Chân ở người tôi, cho dù đưa tôi ... Tự bản thân tôi cũng có đến đó.
      Lưu Nguyên bất đắc dĩ, đưa tay sờ điện thoại di động.

      Khương Từ liếc cái, " định mật báo?"

      Lưu Nguyên lập tức rút tay về, " phải... Khương Từ, phải tin tưởng Lương, ấy với Đàm quan hệ gì khác."

      "Tôi tin, đều như vậy, còn sợ tôi nhìn thấy thứ gì?"

      Lưu Nguyên á khẩu trả lời được, thầm nghĩ, Lương à Lương, bản thân cần phải cẩn thận đấy.

      ***

      Sau khi tất cả điều khoản đều được hạch toán ràng, Lương Cảnh Hành quyết định giải quyết tai họa ngầm Đàm Hạ này. Sở dĩ còn có thể nhịn lâu như vậy, là vì hợp tác với Đàm Huy, cũng coi như có được nhiều lợi ích.

      Nhưng hạng mục này đến giai đoạn kết thúc rồi, Đàm Hạ còn cắn chặt chịu thả, theo ý cũng có chút có đạo lí rồi. Cộng với việc hôm nay Khương Từ trở lại, muốn gây thêm rắc rối, làm Khương Từ hiểu lầm. Đàm Hạ nhận được điện thoại, cười : "Thầy Lương, vẫn là câu kia, làm bạn làm ăn với thầy, còn từng là sinh viên của thầy, ăn với thầy bữa cơm quá phận chứ?"

      cũng cho Lương Cảnh Hành cơ hội cự tuyệt, thẳng: "Cao ốc Kim Vận, em mời thầy ăn cơm, em mang bức tranh đến, tiền bạc hai bên thoả thuận xong, thế nào?"

      Bốn phía của nhà hàng ở tầng cùng của tòa cao ốc Kim Vận đều là thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy cả thành phố Sùng. Hiển nhiên cũng phải lần đầu tiên Đàm Hạ tới, thuần thục chọn xong món, trả menu lại cho nhân viên phục vụ, cười . “Mời thầy ra ngoài chuyến đúng là dễ dàng.”

      Vẻ mặt Lương Cảnh Hành bình thản, tiếp lời. Đàm Hạ ngó , “Khẳng định bây giờ thầy oán thầm, này sao lại nhiều như vậy chuyện đúng ?”

      Lương Cảnh Hành giạn lại tính tình, “ Đàm, hợp tác tiến hành đến đây, cha được cả danh và lợi, tôi tự nhận có thể công thành lui thân rồi. Mục đích của tôi .vẫn rất ràng , tôi muốn bức tranh kia.”

      “Tranh kia rất quan trọng sao?”

      “Đối với tôi rất quan trọng.”

      “Nếu Khương Từ bán rồi, thầy cần gì còn phải mua về.”

      Lương Cảnh Hành dừng lại, “Ý của là, định đổi ý?”

      “Nếu như mà em đổi ý sao?”

      Ánh mắt của Lương Cảnh Hành hơi trầm xuống cái, “Tôi khuyên tốt nhất đừng làm như vậy, chính , tôi là thương nhân.”

      vì đề phòng Đàm Hạ lật lọng, hợp tác trong hai năm này, c.ũn nắm được chút nhược điểm của Đàm Hạ, mặc dù đến nỗi đẩy vào chỗ chết, nhưng nếu mất hứng, làm cái ngáng chân vẫn dễ như trở bàn tay.

      Nhất thời Đàm Hạ lên tiếng, trầm mặc hồi lâu, “Thầy Lương, thầy có nhớ hay , thầy từng giúp đỡ em.”

      Lương Cảnh Hành lên tiếng.

      “Ngay từ đầu em rất thích Khương Tử.” Đàm Hạ quay đầu , nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, giọng điệu bình thản, “Dĩ nhiên sau này lại càng thích ấy. Lúc mới quen ở Thanh Hải, em liền cảm thấy ấy hết sức cố làm ra vẻ, ngay cả việc sợ nhện cũng phải làm bộ làm tịch ra.”

      Lương Cảnh Hành ngắt lời .

      “Sau đó, em trở thành bạn học của ấy, ấy lại giấu giếm đương với thầy, ngầm cười nhạo em.” dừng chút, “Ngày chuyện của hai người bị đưa ra ánh sáng, ấy tới tìm em, chất vấn có phải em gây ra hay ?”

      Lương Cảnh Hành kinh ngạc, nhíu mày hỏi, “ gì với ấy.”

      “Lúc ấy tức đến chập mạch rồi, lựa lời , có lẽ ấy nghe những lời của em mới đăng tin xin lỗi diễn đàn.”

      Lương Cảnh Hành hỏi lại lần nữa, “ cái gì?” Đàm Hạ nhíu mày, giọng khinh miệt, “Em , thầy quan tâm danh dự như vậy, ta căn bản xứng với .” Ánh mắt Lương Cảnh Hành trầm xuống, lửa giận trong lòng toả ra, nhìn chằm chằm Đàm Hạ lúc, kiềm chế xuống, “ nhầm rồi.”

      Đàm Hạ giương mắt

      “Tôi chưa bao giờ quan tâm đến cái gọi là danh dự gì đó.” Gằn từng tiếng, bình tĩnh thong thả, “Tôi chỉ quan tâm đến Khương Từ.”

      Hô hấp của Đàm Hạ hơi chậm lại, thanh nâng cao, “Những thứ thầy quan tâm đáng giá đồng, ta căn bản nguyện ý cùng đối mặt thầy.”

      “Tôi cho là bữa cơm này cần thiết phải ăn nữa.” Lương Cảnh Hành ngắt lời .

      Đàm Hạ sửng sốt.

      Đàm, thương nhân chọn lợi tránh hại, tôi cũng thế hề ngoại lệ. Tôi cũng muốn dùng đến hậu chiêu, nhưng chuyện đến bước này...” thấu vẻ mặt Đàm Hạ chợt biến, sửa sang lại quần áo đứng lên, rút xấp giấy tiền trong ví ra đặt lên bàn, “mMời trong vòng ba ngày đưa bức tranh đến công ty tôi, nếu như đưa đến, tự gánh lấy hậu quả. Tôi còn có chuyện, cáo từ trước.”

      Dứt lời, nhìn cái, sải bước ra ngoài.

      Mới vừa vào thang máy, cái tay thò vào trong giữ cửa lại. Đàm Hạ theo sát đí vào. Cửa thang máy khép lại, tức giận thở hổn hển, hai mắt trầm trầm nhìn Lương Cảnh Hành, “ ta tốt như vậy sao?”

      Lươnh Cảnh Hành lui về phía sau bước, tạo khoảng cách với , môi mỏng mím chặt lên tiếng.

      “Em cùng tuổi với ta, cùng học nghệ thuật, cùng hoàn cảnh gia đình, thâm chí còn tốt hơn ta. Tại sao em thể?” Đàm Hạ cao giọng bao hàm bao cảm xúc trong đó, tựa như tấm phim bị kéo căng, thanh giòn mà mỏng, có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.

      Ánh mắt Lương Cảnh Hành dừng mặt cái chớp mắt. Gương mặt xinh đẹp động lòng người, khoé mắt hơi xếch lên mở to quyến rũ. Nhưng gương mặt vô cùng xinh đẹp phong phú có xâm lược như, lmại ra vài phần réo rắt thảm thiết khẩn cầu bi thương.

      Thang máy chậm rãi xuống. Đàm Hạ xong câu này, thở dốc hơi, cũng tự cảm thấy vô cùng hèn mọn, cắn chặt môi, xoay mắt .

      Ngay lúc cho là cuộc đời này, Lương Cảnh Hành bao giờ thêm câu với chợt nghe trầm giọng mở miệng, “Đàm Hạ, nếu như mà tôi có hành động gì để cho sinh ra ảo giác, tôi nhận lỗi với . Nhiều năm chỉ là cái nhấc tay, đổi lại bất cứ người nào cũng làm giống tôi. Mỗi người đều có thứ thể thay thế được, có sẵn điều kiện tốt như vậy, cần gì chấp nhất làm thế thân của người khác.” Đàm Hạ lên tiếng, đôi môi bị cắn mất hết huyết sắc, chốc lát, buông tiếng thở dài, “Bức tranh ở xe em, đến bãi đậu xe em đưa cho thầy.”

      thoáng trầm mặc, “Đinh” tiếng, cửa thang máy mở ra

      “Cảm ơn.” Lương Cảnh Hành thu lại ánh mắt.

      Hai người đến bãi đậu xe, Đàm Hạ mở khoá xe, tay chống lên đầu xe, ngửa đầu nhìn Lương Cảnh Hành, “Em phải thay mình giải thích câu, chuyện năm đó phải em làm ra, mặc dù em ghen tỵ với Khương Từ, nhưng còn bì ổi đến mức đó.”

      Lương Cảnh Hành liếc nhìn cái, lên tiếng.

      Ngón tay Đàm Hạ chậm rãi nắm chìa khoá xe, ánh mắt dừng lại mặt Lương Cảnh Hành, hung hăng cắn môi cái, giọng hỏi, “Em... Em có thể ôm thầy chút được ?”

      Lươbg Cảnh Hành biến sắc, chút do dự, “Xin lỗi...”

      Lời còn chưa dứt, Đàm Hạ nghiêng người về phía trước, mạnh mẽ vươn tay, ôm chặt cái.

      Lương Cảnh Hành cau mày, vô cùng tức giận, dùng sức đẩy, chợt nghe thấy tiếng còi chói tai truyền tới từ đối diện.

      Lương Cảnh Hành giương mắt, nhất thời sửng sốt.

      Phía trước là chiếc xe màu đen đại chúng, ngồi trong xe là Khương Từ và Lưu Nguyên.

      Vẻ mặt Khương Từ trầm trầm, Lưu Nguyên há mồm trợn mắt.
      Last edited: 23/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 55: Nước xanh lam ( 8-)
      Editor: Bồ CôngAnh
      ***

      Ước chừng qua mấy giây, mấy người giằng co hề nhúc nhích.

      Cuối cùng vẫn là Lưu Nguyên lên tiếng trước, cười khan tiếng, "Cái đó... Đây nhất định là có hiểu lầm."

      Khương Từ lên tiếng, mở cửa xuống xe, tới bên cạnh Lương Cảnh Hành.

      Lương Cảnh Hành cúi đầu nhìn , " trở lại."

      "Ừ." Khương Từ cúi đầu, giọng cũng vô cùng mềm mại, "Em muốn ăn bánh kem ở cửa hàng tiểu Phương tầng tám, mua phần giúp em, em vài câu với Đàm Hạ."

      Lương Cảnh Hành nhất thời hiểu Khương Từ có ý gì, thể làm gì khác hơn là tạm thời đồng ý.

      Khương Từ đưa tay chỉnh lại cà vạt của , yên lặng mấy giây, lại giọng hỏi : " mang tiền ?"

      Lương Cảnh Hành liếc nhìn cái, "Muốn bao nhiêu?"

      "Càng nhiều càng tốt."

      Lương Cảnh Hành lấy chi phiếu ký trong túi áo ra, nhét vào trong bàn tay , "Muốn bao nhiêu em tự điền."

      Mặt Đàm Hạ đỏ lên, mắt thấy hai người coi ai ra gì, chỉ cảm thấy trong lòng tựa như bị dao đâm, nhưng lại nhấc chân lên được.

      lát, Lương Cảnh Hành lĩnh mệnh rời , Khương Từ tiến lên bước, nhìn Đàm Hạ, " lâu gặp."

      Đàm Hạ lên tiếng.

      "Nghe cậu tốt nghiệp đại học nghệ thuật San Francisco, chúc mừng."

      Đàm Hạ mắt lạnh nhìn , "Cậu muốn thẳng ra , cần phải làm bộ làm tịch như vậy."

      Vẻ mặt Khương Từ bình thản, "Cậu thích thẳng vào vấn đề, vậy tôi thẳng vào vấn đề. Đàm Hạ, Lương Cảnh Hành muốn gì đó của cậu, bao nhiêu tiền cậu chịu bán?"

      "Cậu biết ấy muốn gì ?"

      "Tôi biết, ấy cho tôi, cũng cho Lưu Nguyên, nhưng tôi đại khái đoán được. Ba cậu là Đàm Huy đúng ? Sinh nhật mười lăm tuổi của tôi, ba vì đấu thầu, mua của tôi bức tranh." quan sát vẻ mặt của Đàm Hạ, "Có chuyện gì mà Lương Cảnh Hành thể hợp tác với cậu, vậy khẳng định có liên quan tới tôi."

      Đàm Hạ như bị chẹn họng, "... Cậu cũng tự tin."

      Khương Từ chớp chớp mắt, "Điểm tự tin này tôi dám có. Cậu thẳng , bao nhiêu tiền có thể bán?" Cầm tờ chi phiếu vừa lấy của Lương Cảnh Hành đưa cho Đàm Hạ, "Nếu tự cậu điền số ."

      "... Cậu cầm tiền của ấy, mua thứ ấy muốn? Khương Từ, có phải đầu óc cậu có bệnh hay ."

      "Tiền này coi như tôi mượn của ấy, tôi trả lại ấy cả vốn lẫn lãi."

      "Lấy gì trả?"

      "Cái này nhọc cậu quan tâm, đây là chuyện của tôi với ấy."

      "..." Đàm Hạ nhìn , xoay người mở cửa xe, " ấy muốn, để cho ấy tự mình tới cầm."

      " ấy gặp lại cậu."

      Đàm Hạ dừng tay lại.

      "Tôi để cho ấy gặp cậu ."

      Đàm Hạ chợt quay đầu.

      Vẻ mặt Khương Từ thản nhiên, nhưng ánh mắt khinh miệt kia ràng là được xía vào, "Cậu có cơ hội, tôi ba năm, hề liên lạc với Lương Cảnh Hành lần. Ba năm, cậu đều thành công."

      Đàm Hạ cắn răng, "Cậu..."

      "Bình tĩnh mà xem xét, tôi phải cảm ơn cậu. Là cậu làm tôi quyết định rời , nếu hôm nay tôi cũng có cơ hội đứng ở chỗ này những lời này rồi."

      "Khương Từ, cậu ghê tởm."

      "Tôi vốn cũng phải là người tốt lành gì, ba năm trước, cậu từng tôi xứng với Lương Cảnh Hành. Nhưng tôi cảm thấy lời này đúng, xứng hay xứng, tôi tính, cũng tính, phải là chính Lương Cảnh Hành mới tính." Tờ chi phiếu trongg tay rung lên, " ấy có thể cho tôi cái này, tôi cảm thấy có thể vấn đề rồi. Nhưng nếu cậu vẫn cảm thấy sức nặng đủ, tôi còn có tin muốn cho cậu biết..."

      Khương Từ tiến lên bước, hơi ngước đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm Đàm Hạ, giọng ra mấy chữ.

      Đàm Hạ chậm rãi mở to hai mắt.

      Khương Từ cười cười, lui ra bước, "Đàm Hạ, nếu chúng ta đều chán ghét lẫn nhau, cũng cần phải tìm kiếm quan điểm chung. Có thứ tôi vô cùng tin tưởng, giữa tôi với Lương Cảnh Hành, còn có người khác."

      Đàm Hạ cười lạnh tiếng, cũng lên tiếng.

      "Ghê tởm, cũng đừng miễn cưỡng bản thân làm vật thay thế, cậu ràng là người vô cùng kiêu ngạo..."

      Đàm Hạ ngẩn ra, chợt cảm thấy ngậm ngùi, lời này, Lương Cảnh Hành cũng .

      "Bức tranh kia của tôi lúc đó được bán với giá 23 vạn, suy tính các loại nhân tố, tôi dùng 100 vạn mua lại của cậu, cậu thấy có được hay ?"

      Đàm Hạ lên tiếng, ánh sáng chiếu xuống đỉnh đầu, làm đôi mắt hoa đào hơi hếch lên của như phát ra mấy tia sáng nhạt.

      cắn răng cái, chợt mở cửa xe ra, "Lương Cảnh Hành hợp tác với tôi ba năm, tiền tôi kiếm được mười năm cũng xài hết, cần 100 vạn như chân con ruồi này của . Tranh này nếu cầm lại, sau này nhớ giữ gìn cẩn thận, đừng mẹ nó tùy tiện bán nữa..." cổ họng nghẹn lại, cũng được nữa, cúi đầu nhanh xách khung ảnh lồng kính ghế tay lái phụ xuống, dẫm lên chân Khương Từ cái.

      ***

      Lúc Lương Cảnh Hành mang bánh ngọt trở lại, Khương Từ dựa lưng vào cửa xe, bên chân dựng bức tranh, cúi đầu, nghiêng đầu mang theo phần tư lự. trước qua, mà gõ lên cửa sổ xe chỗ Lưu Nguyên ngồi, "Hai ấy gì vậy?"

      Lưu Nguyên vội vàng thuật lại. được nửa đường, Lương Cảnh Hành ngắt lời cậu, " ấy còn có tin muốn cho Đàm Hạ, tin gì?"

      "Cách xa như vậy, nghe ." Lưu Nguyên liếc nhìn phía trước cái, " Lương, nên chạy nhanh qua xin lỗi , phụ nữ càng tức giận càng bình tĩnh, cẩn thận tối về ấy phạt quỳ bàn phím.”

      Lương Cảnh Hành buồn cười “

      Cậu quỳ nhiều, quỳ ra kinh nghiệm phải ?”

      “Em có phạm vào sai lầm nghiêm trọng, giống như hồi nãy...” Cậu nhìn vẻ mặt Lương Cảnh Hành chợt trầm xuống, gãi gãi mũi cái, cười hắc hắc.

      Lương Cảnh Hành hít sâu mấy lần, chậm rãi tới bên cạnh Khương Từ, vươn tay, nhàng chạm vào cánh tay của cái, “A Từ.”

      Khương Từ ngẩng đầu.

      Lương Cảnh Hành cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu liếc nhìn cái, nhất thời sửng sốt.

      Lông mi hơi ướt, gò má trắng là hai hàng nước mắt.

      Lương Cảnh Hành vội vàng nâng mặt lên, “Sao vậy? Đàm Hạ gì?”

      Con ngươi đen mà trong trẻo, lẳng lặng nhìn , “ biết người trong bức tranh kia là ai đúng ?”

      Ánh mắt Lương Cảnh Hành hơi thu lại, gật đầu cái.

      “Vậy biết vì sao em muốn bán nó ?”

      Lương Cảnh Hành khônh lên tiếng, chỉ duỗi tay ra, nắm bàn tay , ôm vào trong ngực.

      “Tranh này, vốn là quà sinh nhật e

      m muốn đưa cho ba em. Khi đó ông ấy cùng người phụ nữ quan hệ thân cận, đến bước đàm hôn luận gả. Em lại vô cùng ngây thơ ích kỷ, cho là người cả đời chỉ có thể trung thành với người, liềm vẽ bức tranh này mỉa mai ông ấy. Ông ấy rất khổ sở, n

      hưng vẫn lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với người phụ nữ kia, hơn nữa về sau cũng còn tìm người. Mấy năm đó, ba em trôi qua vô cùng buồn khổ, quan hệ của em và ông ấy cũng lần hạ xuống điểm đóng băng. Qua hai năm, em bắt đầu hiểu ông ấy, hơn nữa vào sinh nhật mười năm tuổi, quyết định bán bức tranh này. Em nỡ huỷ diệt bản thân. Ba em cũng biết em muốn bán bức tranh này,cho đến lúc bắt đầu buổi đấu giá mới biết bị em đánh tráo...”

      giọng nghẹn ngào, nước mắt rất nhanh thấm ướt vạt áo sơ mi của Lương Cảnh Hành, “...Em vốn mất tất cả, ngờ còn có thể lấy lại bức tranh này. Lương Cảnh Hành, cám ơn , có thể gặp được chính là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời em..”.

      bừa, hạnh phúc vẫn còn ở phía sau...”

      Khương Từ cười tiếng, lát sau, chậm rãi ngẩng đầu, lấy ngón tay cái lau sạch nước mắt “....Bánh ngọt đâu, em đói rồi.”

      Lương Cảnh Hành cầm túi giấu trong tay đưa , “Nếu lên ăn cơm rồi mới trở về?”

      Khương Từ liếc nhìn cái, “Vào nhà hàng vừa ở cùng Đàm Hạ.”

      Vẻ mặt Lương Cảnh Hành hơi chậm lại, ho tiếng, “ phải giải thích câu, chưa bao giờ chạm qua ấy, cọng tóc cũng có.”

      “Thầy Lương, phải đụng, mà là tiểu nương chịu nổi chủ động bổ nhào vào lòng đúng ?”

      “...Cái này cũng trách

      “...Chẳng lẽ trách em.”

      ....

      Lưu Nguyễn làm như thấy khổ sở nhìn sang chỗ khác.

      ***

      Cuối cùng ba người đến nhà hàng khác giải quyết cơm trưa. Lương Cảnh Hành và Khương Từ về biệt thự. Khương Từ xem chừng nhà của mình vẫn phải sửa chữa chút, kết quả lại được cho biết, khu Hà Vương Động sắp bị phá bỏ, hai tuần sau tin tức mới truyền ra. Vùng đó sắp được cải tạo thành khu chung cư hạng sang, tiền đền bù vô cùng khả quan.

      Khương Từ hối hận thôi, “Ba em năm đó sao lại mua nhiều mấy căn chứ.”

      Lương Cảnh Hành cười ngừng, “Khương Từ, có phải em muốn bơi trong tiền hay ?”

      Tuần cuối cùng của tháng tám, nhiệt độ thành phố vẫn cao hạ, bên ngoài ánh nắng mặt trời gay gắt, xa xa như có tiếng ve.

      Khương Từ búi mái tóc dài lên, lấy quần áo tắm nước lạnh.

      Lúc ra nhìn thấy bóng dáng Lương Cảnh Hành, gọi tiếng, từ thư phòng truyền đến tiếng trả lời.

      tới cửa, lại thấy Lương Cảnh Hành đứng ở ghế, đóng đinh vách tường, bên chân dựng bức tranh của . đóng thêm mấy cái, treo bức tranh lên bức tường, điều chỉnh chút, quay đầu hỏi , “Chỉnh ngay ngắn chưa?”

      Khương Từ gật đầu cái, giọng lại trầm thấp mấy phần, cười , “Được đồng ý của em chưa, tuỳ tiện liền treo lên.”

      Lương Cảnh Hành nhíu mày, “Tranh này là lấy về, chẳng lẽ có quyền làm chủ?”

      “Dạ dạ dạ, chịu nhục mất chủ quyền đất nước mới lấy về được.”

      Lương Cảnh Hành từ ghế nhảy xuống, mấy bước tới bên cạnh , “Lặp lại lần nữa? Mất cái gì quyền, nhục cái gì nước?”

      “Quyền chiếm hữu độc nhất vô nhị của em.” Khương Từ ngẩng đầu lên, chịu yếu thế.

      mới vừa tắm xong, mặt mày trong trẻo, khuôn mặt nhắn dưới ánh mặt trời trắng nõn trong suốt, cả người tản ra mùi hương nhàn nhạt.

      Lương Cảnh Hành cười tiếng, ánh mắt tối dần, giữ eo của , cúi đầu ngậm môi của .

      Nụ hôn dài dần dần trở nên dồn dập kịch liệt, cái tay dò vào bên trong áo, tràn đầy ý vị khẽ vuốt làn da còn dính hơi nước của .

      Khương Từ thở dốc hơi, giữ tay lại, “ được”

      Nụ hôn ướt át rơi lên xương quai xanh ràng tinh xảo.

      Lươnh Cảnh Hành khàn giọng hỏi, “ muốn hả?”

      “Sợ rằng có người muốn.”

      Lương Cảnh Hành dừng lại trong chớp mắt, động tác trong tay vẫn ngừng, “Ai muốn?”

      “Uhm...” Khương Từ chợt thấy ngượng ngùng, gương mặt nóng lên, tay đầy đầu ra, tay nắm bàn tay của , tấc tấc đưa về phía bụng bằng phẳng của mình, “Nơi này...con trai của sợ rằng muốn.”

      Nhất thời yên lặng.

      Khương Từt chởt cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ, Lương Cảnh Hành có ý định này?

      muốn mở miệng , chợt thấy Lương Cảnh Hành lên tiếng, “...?”

      Giọng run run, mang theo kích động khó có thể kìm nén.

      , dùng que thử thai kiểm tra, có muốn xem hình?”

      Lời còn chưa dứt, bị nụ hôn cuồng loạn ngăn lại, lúc sắp hít thở thông Lương Cảnh Hành cuối cùng lui ra, rồi lại ôm eo chặt, mạnh mẽ ôm lên.

      Hai chân Khương Từ đung đưa , ở trong lòng hô tiếng, cúi đầu, chống lại ánh mắt của Lương Cảnh Hành. Ánh mắt thâm thuý trầm tĩnh trước sau như , thế nhưng lúc này lại phiếm lệ quang.
      Last edited: 23/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 56: Nước xanh lam (09)

      Editor: Bồ CôngAnh


      lâu, cảm xúc của Lương Cảnh Hành cũng bình phục lại, mặt trước phải thông báo cho hai cụ già trong nhà, bên Lương Tĩnh Tư cùng Trần Trăn cũng phải , còn phải nắm chặt thời gian lập tức đến bệnh viện làm kiểm tra... Khương Từ thấy người đàn ông chững chạc bình tĩnh trước sau như giờ phút này lại nóng nảy vội bàng như mấy thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, khỏi cảm thấy buồn cười, " đừng lại lại nữa, em chóng mặt muốn ngất rồi."


      Lúc này Lương Cảnh Hành mới dừng lại, siết tay của hôn cái, "... quá vui mừng, thông cảm chút."


      Khương Từ để mắt nhìn , "Thành , có phải cố ý hay ?"


      "Cố ý cái gì?"


      "Cố ý cái đó... Ưmh, mang bao..."


      "Em cũng bảo mang mà."


      "... đừng được tiện nghi mà còn ra vẻ."


      Lương Cảnh Hành trầm trầm cười tiếng, chỉ : " tốt."


      "Có thể tốt sao, lão Lương."


      "Lão?" Lương Cảnh Hành nhíu mày, "Lời này em cứ nhớ trước, qua mấy tháng nữa thu thập em."


      Khương Từ vui vẻ, biết mình mang thai liền tựa như cầm chuôi Thượng Phương Bảo Kiếm, tối thiểu trong mấy tháng mang thai này, bảo Lương Cảnh Hành hướng đông, đố dám hướng tây.


      Mang thai sinh con đều là chuyện lớn, Lương Cảnh Hành nửa điểm dám sơ sài. trước gọi điện thoại cho Lương Tĩnh Tư, để cho chị ấy cùng Khương Từ làm kiểm tra sức khoẻ.


      Ngày hôm sau, Lương Tĩnh Tư lái xe tới biệt thự đón người, gặp mặt trước chúc mừng, kéo tay Khương Từ nhìn kỹ hồi lâu, giữa lông mày là vui sướng khó nén, "Nhà họ Lương cũng rất lâu có sinh con trai tăng nhân khẩu, đây là đại hỉ ."


      Lương Tĩnh Tư có bạn làm ở bệnh viện, Khương Từ trực tiếp làm kiểm tra, có làm trễ nãi công phu. Kết quả kiểm tra buổi chiều mới ra, Lương Tĩnh Tư liền khiến Khương Từ buổi trưa trước nhà nghỉ ngơi.


      lên đại sảnh lầu , Lương Tĩnh Tư dừng bước, "Em chờ chị chút, chị đến tiệm thuốc bắc lấy mấy thang thuốc."


      "Ai bị bệnh vậy?"


      Lương Tĩnh Tư cười : "Là bao tử của cha Trần Giác Phi tốt, gần đây chị điều dưỡng cho ấy."


      Khương Từ ở đại sảnh tìm chỗ ngồi xuống, gửi tin nhắn cho Lương Cảnh Hành. chờ tin nhắn lại, vừa nhấc mắt, chợt thấy phía trước cửa sổ đăng ký có bóng dáng hết sức quen thuộc.


      chăm chú nhìn lát lát, nhận ra, là Lưu Á Phân.


      Bà mặc cái váy đen thêu hoa, tóc màu nâu bóng, uốn xoăn.


      Khương Từ muốn đứng dậy tránh , Lưu Á Phân lấy số xong xuôi xoay người rời , vừa ngẩng đầu, tầm mắt liền đối diện với .


      Ánh mắt bà lẫm liệt, mấy bước tới.


      Khương Từ vội vàng đứng dậy ra ngoài, liền nghe Lưu Á Phân cười lạnh tiếng: "Chạy cái gì? Có tật giật mình?"


      Cảnh tượng Lưu Á Phân cầm đao đạp cửa hôm tốt nghiệp trung học vẫn còn trước mắt, Khương Từ chợt cảm thấy hai chân mềm nhũn. sợ chọc giận Lưu Á Phân, vừa định bước — Bây giờ mang thai, muốn chạy chỉ sợ là chạy nổi .


      lấy túi xách trong tay che ở trước người, ngước mắt nhìn Lưu Á Phân, thầm ổn định lại hô hấp, "Dì Lưu."


      Lưu Á Phân quan sát từ đầu đến chân, "Nghe bây giờ mày thành hoạ sĩ rồi hả?"


      Khương Từ trả lời.


      "Cũng đúng, dựa được vào cây to nhà họ Lương, tự nhiên phải lo ăn mặc. Mày giống cha mày, chỉ quan tâm bản thân cơm no áo ấm, đâu để ý đến sống chết của người khác. Trương Đức Hưng người này chịu thiệt liền thành chịu thiệt, bán mạng làm thuê cho người khác hơn mười năm, quay đầu liền bị người ta mượn cối giết lừa, hôm nay nằm liệt giường như người chết, vẫn còn suy nghĩ thay chủ cũ!"


      Áp lực chưa bao giờ rời xa lại tựa như cái búa tạ lần nữa đánh tới, Khương Từ chỉ cảm thấy trong lồng ngực ứ đọng, "... Chú Trương từng , sau này muốn gặp cháu nữa..."


      Lưu Á Phân cười lạnh, "Mày còn cón mặt mũi mà , sao hỏi người bên cạnh mày làm ra chuyện tốt gì?"


      Hô hấp Khương Từ hơi chậm lại, "Dì là... Lương Cảnh Hành?"


      "Đường đường giảng viên đại học, lại làm ra những việc chẳng khác gì mấy tên gian thương ác độc? Cậy vào bản thân có chút tiền dơ bẩn, ưỡn mặt uy hiếp người tàn tật, tính là cái bản lĩnh gì? !"


      "... Chuyện này xảy ra lúc nào?"


      Lưu Á Phân hừ lạnh tiếng, "Tao chỉ hận lúc ấy sao lại con dao mà chém chết mày, vào tù vào tù, dù sao cũng tốt hơn cả đời phục vụ người tàn phế! Hôm nay mày đắc thế, cũng coi như tổ tiên mày tích tụ được chút đức. Nhưng Khương Từ à, mày sợ sau này gặp phải báo ứng sao?"


      Thời gian làm việc buổi sáng, trong đại sảnh bệnh viện vẫn nối liền dứt. Đây phải nơi tốt đẹp gì, bởi vì là nơi tiếp cận gần nhất bản chất yếu ớt vô năng của con cười, cũng đến gần với cái chết nhất. Khương Từ từ thích bệnh viện, tiêm thuốc cũng có thể khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Khi đó Khương Minh Viễn vừa giữ để cho nhúc nhích, vừa trấn an : "Tiêm xong cho con nghie hai ngày, cần vẽ tranh, ba đưa con chơi công viên."


      Ông phải là người tốt, nhưng lại là người cha tốt, hại vô số người, nhưng lại chưa bao giờ để cho chịu chút uất ức nào.


      Khương Từ ngồi ở đại sảnh, tay chân lạnh run, lời của Lưu Á Phân, từng câu từng câu quanh quẩnn bên trong tai.


      biết qua bao lâu, có người đẩy tay cái, "A Từ?"


      Khương Từ chợt hoàn hồn, chống lại ánh mắt lo lắng của Lương Tĩnh Tư.


      Khương Từ cười cười, "Mới vừa suy nghĩ chút chuyện, có chút mất hồn." Lương Tĩnh Tư khẽ nhíu mày, "Em sao chứ, sắc mặt được tốt lắm." " có việc gì... Bệnh viện vị lớn, ngửi nhiều nên thấy thoải mái."


      Tĩnh Tư dịu dậy, “Vậy thôi, em chưa ăn sáng, đoán chừng cũng nhanh đói bụng.”


      Về nhà, Lương Tĩnh Tư dặn dò nấu ăn trước nấu cho Khương Từ chén cháo ăn lót bụng, lại lên thư phòng lầu cầm vài cuốn sách xuống.


      “Đều là những chú ý trong thời gian mang thai, nếu em kiễn nhẫn bảo Lương Cảnh Hành xem, sau đó để cậu ấy lại cho em.” Lương Tĩnh Tư ngồi xuống đối diện với Khương Từ, “Cậu ấy liên lạc trong nhà định tìm người đáng tin cậy đặc biệt chăm sóc em. Tình huống trong nhà chúng ta, em cũng biết chút, ba chị là lão ngoan cố, cửa này khẳng định cậu ấy phải phí chút công phu. Nhưng tại em cũng mang thai, Cảnh Hành có liều mạng cũng để em chịu uất ức. A Từ... Em có nghe ?”


      “Dạ..vẫn nghe ạ” Khương Từ lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng cười cười.


      “Mấy tháng đầu em phải cực kỳ cẩn thận, chỗ ở của cậu ấy cũng có người chăm sóc, bây giờ chị cũng bận rộn như trước, nếu em ghét bỏ, liền tạm thời ở lại nhà chị . thương lượng qua với Cảnh Hành, cậu ấy cũng có ý này”


      “Làm phiền chị.”


      cần khách sáo, em ngồi trước, chị phòng bếp xem chút.”


      Buổi trưa Lương Cảnh Hành có tới chuyến, mang hành lý và mũ phẩm Khương Từ thường dùng tới. Buổi chiều báo cáo vô cùng quan trọng, ăn xong cơm trưa liền . rất vôi vàng. Khương Từ cũng với được câu.


      Buổi chiều Lương Tĩnh Tư bảo Khương Từ đợi ở nhà, bản thân tự bệnh viện lấy kết quả kiểm tra, để cho dì trong nhà chăm sóc.


      Dì kia ngồi ở ghế sa lon xem ti vi. Khương Từ có chuyện liền phân phó. Bà xem lát, dần dần ngủ gật.


      Khương Từ lặng lẽ đợi chốc lát, thấy dì kia có động tĩnh, ước lượng thời gian, lẳng lặng lặng lẽ ra cửa. gọi taxi, ở xe thử gọi vào số điện thoại Trương Ngữ Nặc.


      nghĩ, vẫn có thể gọi được.


      Bên ngoài ánh nắng gay gắt, chiếu lên mặt đường xi măng phía trước trắng xoá, trong khó hơi nóng bốc lên hừng hực.


      chuyện điện thoại xong, Khương Từ địa chỉ cho tài xế.


      ***


      chung cư hơi cũ, trong bồn hoa trồng mấy cụm cẩm tú cầu, bông hoa màu tím, hết sức đẹp mắt. Khương Từ đứng dưới gốc cây, đợi trong chốc lát, liền nhìn thấy bóng dáng mảnh mai ra từ chung cư phía trước.


      Khương Từ đứng thẳng, nhìn Trương Ngữ Nặc từng bước tới.


      Cách biệt ba năm, cũng thay đổi. Cao hơn trước kia vài centimet, gầy, người còn vẻ ngây thơ chưa trải đời kia, giữa lông mày nhiều hơn mấy phần u buồn. mặc cái váy, kiểu dáng màu sắc cùng hoa văn nhìn cũng có chút cũ kỹ.


      Trương Ngữ Nặc cũng thêm cái gì, hàn huyên mấy câu ngắn gọn, liền dẫn Khương Từ vào trong nhà.


      Để tiện cho Trương Đức Hưng ra vào, bọn họ ở tầng . Vừa mở cửa ra, hơi nóng đập vào mặt, trong nhà mở máy điều hoà.


      Trưỡng Ngữ Nặc tìm đôi dép sạch đưa cho Khương Từ, lại rót cho chén nước.


      Khương Từ đổi giầy vào, quan sát căn nhà chút.


      Bên trong nhà trang hoàng theo phong cách thế kỷ trước, là phòng ở cũ điển hình, dọn dẹp sạch , cũng có cảm giác đổ nát.


      Trương Ngữ Nặc thấy quan sát, giải thích câu, “Phòng này là của người bạn của ba em, tạm thời thuê lại.”


      Bên trong phòng ngủ truyền tới giọng nam đục ngầu, “Niếp Niếp... Khách tới rồi.”


      “A .” Trương Ngữ Nặc nâng cao giọng , “Phải...là bạn học của em.” lên trước, mấy câu với Trương Đức Hưng trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.


      Khương Từ chú ý đến động tác của , ánh mắt hơi trầm xuống cái.


      “Chị...ngồi . Trong nhà chưa dọn dẹp, rất loạn.” cầm chiếc áo lót sô pha lên, ném vào trong cái giỏ bên ngoài phòng tắm.


      Lần cuối cùng gặp mặt là ba năm trước đây. Trương Ngữ Mặc hoàn toàn phải bộ dáng này.


      Khương Từ nhớ khi đó, còn ăn mặc tệô, cũng giống như phải chịu khổ sở gì.


      Khương Từ chần chừ hồi lâu, vẫn hỏi, “Ngữ Nặc, em .... Có phải em trôi qua tốt lắm hay ?”


      Trương Ngữ Nặc tựa như bị đâm nhát, ngẩng đầu liếc Khương Từ cái, rồi lại lập tức cúi đầu xuống. “Vẫn tốt, chỉ là ba em.”


      Khương Từ vội vàng hỏi, “Chú Trương thế nào?”


      Liền thấy mắt Trương Ngữ Nặc dần dần hồng lên, quay đầu chỗ khác, cắn chặt môi, hít sâu chốc lát, cuối cùng lên tiếng, “...Mẹ em định ly hôn với ông ấy.”


      Khương Từ sửng sốt


      “Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử), em cũng vậy, trách mẹ em. Ba em thành ra như vậy rồi, bà ấy phải góp cả đời của mình vào.”


      Nhưng nếu ly hôn, nhiệm vụ chăm sóc Trương Đức Hưng rơi vai Trương Ngữ Nặc.


      “Em cũng sắp lên năm tư rồi, trong nhà như vậy, ra nước ngoài du học chắc chắn là thể nào, định xin bảo vệ luận án. Mà mẹ em cũng cho, là học nghiên cứu lãng phí tiền bạc, lãng phí thời gian, còn bằng sớm tìm người gả ....” Vẻ mặt Trương Ngữ Nặc buồn bã, “Dựa vào điều kiện của em, ai dám lấy em chứ?”


      Trong nhà lần nữa truyền đến giọng của Trương Đức Hưng, “Niếp Niếp, rót cho ba ly nước.”


      Trương Ngữ Nặc lau khoé mắt cái nhanh, dạ tiếng, rót chén nước, mang vào trong phòng.


      Ngón tay Khương Từ vô ý thức nắm tay vịn ghế, ánh mắt rủ xuống, trong lòng nhất thời hỗn loạn như ma.


      Nhìn nhà họ Trương bây giờ, xác thực giống như là xa hoa đến cần trợ giúp. Nhưng như vậy, Trương Đức Hưng cần gì quả quyết cự tuyệt trợ giúp của ?


      chẳng lẽ Lưu Á Phân từng , ông là người niệm tình cũ, trung hậu đàng hoàng, lại bị Lương Cảnh Hành uy hiếp?


      nhớ lại tình hình ngày đó, Lương Cảnh Hành cái gì?


      A Từ, em trong sạch vô tội.


      Em định trông nom đến khi nào? Trương Đức Hưng cả đời bại liệt, em chuẩn bị chăm sóc ông ấy cả đời?
      Last edited: 25/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 57: Nước xanh lam (10)
      Editor: Bồ CôngAnh

      ***

      Yên lặng ngồi lát, Trương Ngữ Nặc từ trong phòng ra ngoài, "Chị Khương, nếu chị có việc gì lại liên lạc với em. lát mẹ em chơi mạt chược về lại bắt gặp chị..."

      Khương Từ đứng lên, xách túi của mình lên, dừng chốc lát, chợt giọng hỏi "Ngữ Nặc, Lương Cảnh Hành từng tới tìm mọi người sao?"

      Trương Ngữ Nặc ngẩn ra, "Vâng, chính là ngày chị thi tốt nghiệp trung học năm ấy, sau khi mẹ em tìm chị bao lâu... Chú ấy đến bệnh viện , chuyện lúc lâu với cha em."

      Khương Từ vội hỏi: " ấy gì?"

      Trương Ngữ Nặc lắc đầu, "Em ở bên ngoài, nghe ."

      "Vậy... Chị có thể vào hỏi chú Trương chút ?”

      Trương Ngữ Nặc khẽ cắn môi, lắc đầu cái, "Sợ rằng tiện."

      Khương Từ rũ mắt xuống, yên lặng đứng chốc lát, "... Vậy quấy rầy em rồi."

      Vẻ mặt Trương Ngữ Nặc chán nản, tiễn Khương Từ đến cửa.

      Khương Từ dừng chân lại, tay siết túi sách, há mồm mấy lần, cuối cùng gì.

      Sau khi ra cửa, rất nhanh. Ánh nắng gay gắt chiếu lên da thịt, đầu run lên từng trận.

      Vừa tới cửa chung cư, trước mặt chợt vọt đến chiến BMW, Khương Từ nhìn lướt qua, sững sờ, ngồi tay lái phụ ràng là Lưu Á Phân.

      vội vàng xoay người về hướng ngược lại, vậy mà hiển nhiên Lưu Á Phân nhìn thấy . Xe chạy nhanh đến, đến trước người phanh gấp cái. Lưu Á Phân chui ra khỏi xe, nhanh chóng chạy đến kéo cánh tay Khương Từ lại, "Mày tới đây làm gì? !"

      Trong lòng Khương Từ hoảng hốt, nhưng cũng dám dối, "Tôi tới xem chút."

      "Có gì để nhìn? Còn ngại làm hại chúng ta chưa đủ thảm đúng ?"

      người bà có mùi nước hoa nồng nặc, trộn lẫn với mùi mồ hôi, lại còn bị ánh nắng chiêu lên, càng tỏa ra mùi khó ngửi, xông thẳng vào trong mũi. Dạ dày Khương Từ đột nhiên quặn lên, lập tức che miệng lại, vuốt ngực nén buồn nôn lại.

      Lưu Á Phân vội vàng bỏ tay ra, lui về phía sau nửa bước.

      Khương Từ ngồi xổm xuống, nôn khan lúc lâu, hơi phải giảm bớt, ngửa đầu nhìn Lưu Á Phân, "Có phải dì , Lương Cảnh Hành uy hiếp chú Trương, bảo ông ấy đừng tới tìm tôi nữa hay ?"

      Lưu Á Phân hừ lạnh tiếng, " phải buổi sáng tao vừa với mày sao?"

      "Vậy cụ thể Lương Cảnh Hành cái gì? Uy hiếp thế nào?"

      Lưu Á Phân sửng sốt.

      "Nếu như bây giờ tôi gọi ấy tới đây, bà có thể đối chất với ấy ?"

      Lưu Á Phân tức giận, "Khương Từ, mày có ý gì? Mày cảm thấy tao lừ mày hả? Mày đến đây rồi, cũng nhìn thấy tại mỗi ngày chúng tao trôi qua như thế nào. Tao muốn mày phụ trách, mày xem ra còn ngược lại trách cứ chúng tao vu oan nó?"

      Khương Từ chậm rãi đứng lên, có lẽ mặt trời quá nóng, làm trước mắt dần trở nên trắng xoa, "Cho nên, tôi gọi ấy đến, chúng ta ràng."

      Lưu Á Phân vặn lông mày, "Người nào mẹ nó còn rảnh rỗi mà chuyện với mày! Mày với vị kim chủ của mày rắn chuột ổ, nam trộm nữ xướng, định hợp tác lừa tao đúng ? Mày thử vuốt lương tâm mà cho tao biết, tình cảnh hôm nay của Trương Đức Hưng, có phải do cha mày làm hại hay ?"

      Trước mắt Khương Từ tựa như bị bao phủ tầng lụa trắng, ánh nắng gay gắt chiếu vào, đâm vào mắt mờ mịt phát đau, đầu choáng váng nặng nề, trong dạ dày hồi dời sông lấp biển. cảm thấy chắc là bị cảm nắng rồi, tự nhiên có tinh lực tranh luận với Lưu Á Phân.

      Lưu Á Phân thấy sắc mặt trắng bệch có chút huyết sắc nào, vừa rồi lại còn nôn khan, chỉ sợ sinh ra bệnh gì, đổ thừa lên đầu mình, vội vàng lên ô tô, nghênh ngang ra.

      Khương Từ cắn răng, bước chân có sức mà đến chỗ dưới gốc cây, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lương Cảnh Hành.

      Cả người càng ngày càng nặng nề, cuối cùng ngồi bệt xuống đất.

      Ngực khó thở, tựa như có tảng đá lớn đè lên, thở được; trong óc ong ong vang lên, tiếng mạnh hơn tiếng, còn nghe thấy thanh gì khác nữa.

      biết qua bao lâu, thân thể đột nhiên nhàng, chao đảo trong chốc lát, cả người ngã lên chỗ mềm mại. thứ lạnh như băng dán lên trán, cái tay mở nút cổ áo giúp .

      Sau lúc lâu, hô hấp của cuối cùng cũng trôi chảy mấy phần, nhấc mí mắt nặng trĩu lên, lại đối diện với đôi mắt giận giữ.

      Ánh mắt chủ nhân mím môi lời, dùng nước suối xối ướt khăn lông, để cho nằm trong lòng ngực mình, vén áo lên, dùng sức lại tỉ mỉ lau mồ hôi lưng cho .

      Cảm giác ướt dính cuối cùng cũng biến mất, hơi lạnh thổi vào, rất nhanh bốc hơi lên. vừa muốn thở hơi, cằm dưới bị bàn tay nắm được, ngay sau đó trong miệng bị nhét cái ống hút, "Uống."

      khỏi làm theo, hút hơi, mùi vị trong thanh mát trong miệng, là mùi lá dâu thơm mát.

      "Uống hết!"

      Giọng giận tự uy, khỏi rụt cổ cái, làm theo.

      Rất nhanh, cả người bị để nằm ngang, nằm ở ghế sau xe.

      Nằm lát, hơi sức người cuối cùng cũng trở lại, triệu chứng choáng váng ù tai cũng dần dần biến mất.

      Khương Từ chống người ngồi dậy, lại thấy Lương Cảnh Hành ngồi gần cửa sổ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào .

      hơi chột dạ, khẽ gọi tiếng: "Chú Lương..."

      "Gọi ông tổ cũng dụng!" Lương Cảnh Hành nhíu chặt mày, "Em bao nhiêu tuổi rồi hả? Cũng sắp làm mẹ rồi, vẫn còn tùy tiện như vậy!"

      Khương Từ bĩu môi, "... Làm mẹ còn nhân quyền sao."

      "Lặp lại lần nữa?" Khương Từ gãi mũi cái, quả dám tiếp vuốt rau hùm nữa, “ xin lỗi...”

      “Em tới chỗ này làm gì?”

      Khương Từ ngồi nghiêm chỉnh: “...Em tới tìm Trương Ngữ Nặc.”

      Lương Cảnh Hành cau mày: “Tìm ấy làm gì?”

      Khương Từ cắn cắn môi: “...Buổi sáng đến bệnh viện em có gặp Lưu Á Phân...”

      Lương Cảnh Hành sững sờ, lập tức ngắt lời : “Sao em cho ?”

      “Vậy tại sao cho em?” Khương Từ khẽ ngẩng đầu lên, “Sau khi em chấm dứt kỳ thi tốt nghiệp trung học, tìm Trương Đức Hưng đúng ?”

      Lương Cảnh Hành chân mày nhíu chặt: “...Lưu Á Phân cho ngươi?”

      “Bà ta ... Những bà ta , em tin, cho nên em muốn đích thân điều tra ràng.”

      “Tại sao em trực tiếp hỏi ?” Lương Cảnh Hành nhìn chằm chằm.

      Khương Từ há miệng: “Cái này thể trách em! Trước kia em hỏi cái gì cũng , bao gồm cả chuyện Đàm Hạ, cũng chủ động cho em biết. Chú Lương, có phải đầu tiên nên nghĩ lại cút, tại sao em trực tiếp hỏi hay ?”

      Lương Cảnh Hành giận quá hoá cười: “Ý của em là, đâu là lỗi của .”

      “Dù sao cũng phải lỗi của em!” nhìn vẻ mặt Lương Cảnh Hành hơi hoà hoãn, từ từ dời đến bên cạnh , dùng giọng mềm nhũn hỏi : “Vậy cho em biết, gì với Trương Đức Hưng ?”

      Cổ áo vẫn còn mở rộng, từ góc độ này nhìn, có thể nhìn thấy đường cong phập phồng trắng như tuyết. Lương Cảnh Hành xoay mắt , mặt thay đổi kéo cổ áo lại, “Ngồi yên!”

      Khương Từ cười hì hì tiếng, cả người ngồi thẳng.

      “A Từ, đầu tiên hỏi em, em cảm thấy Trươn Đức Hưng hoàn toàn trong sạch sao?”

      Khương Từ sửng sốt.

      Lương Cảnh Hành chợt đứng dậy, lấy túi công văn để ở ghế trước, lấy tập văn kiện bên trong ra, đưa cho Khương Từ: “Em có thể xem chút, trong chuyện của cha em, bản thân Trương Đức Hưng phải phụ trách bao nhiêu.”

      Khương Từ cầm lấy xem, vẻ mặt dần dần nặng nề.

      “Phương án góp vốn là do mình Trương Đức Hưng đề ra, báo cáo ông ta đưa cho cha em che giấu rất nhiều tin tức, làm cho toàn bộ phương án hỏng bét. Thương nhân làm việc, nào có tuân thủ quy tắc 100%, cho nên sau khi cha em cân nhắc đồng ý ký tên. Sau đó tình bại lộ, cha em quyết định đẩy Trương Đức Hưng ra chịu trách nhiệm. Phạm tội kinh tế, tìm luật sư giỏi, phán được mấy năm. Bên ngoài khơi thông quan hệ, căn bản là chuyện lớn biến thành chuyện . Nhưng ngờ có người đâm Trương Đức Hưng bị thương, cha em cũng theo đó mà gặp chuyện may... Cho nên, chuyện như vậy dĩ nhiên cha em cũng có trách nhiệm, nhưng cũng phải như em nghĩ. Trương Đức Hưng hoàn toàn chịu tiếng xấu.”

      Lương Cảnh Hành nhìn Khương Từ câu: “Dĩ nhiên lúc gặp Trương Đức Hưng, những tài liệu này còn chưa tra được. chỉ phỏng đoán, thăm dò chút ý tứ của Trương Đức Hưng, như như giả vài câu, đáp ứng cho ông ấy khoản tiền. Trương Đức Hưng đồng ý rất nhanh, cho nên phỏng đoán của đúng tám chín phần mười, sau liền bắt tay vào thu thập chứng cớ.”

      Khương Từ nhanh hỏi: “ cho ông ấy bao nhiêu?”

      Lương Cảnh Hành dừng chút: “Ba trăm vạn.”

      Khươn Từ khiếp sợ: “Nhưng em thấy trong nhà Trương Ngữ Nặc....”

      “Ba trăm vạn, mời hộ lý, chăm sóc Trương Đức Hưng đến lúc qua đời cũng dư dả. Nhưng tiền này....”

      Khương Từ trong lòng rét lạnh, “Bị Lưu Á Phân phung phí.”

      Lương Cảnh Hành gật đầu: “ sợ bà ta lại đến tìm em gây rối, mực chú ý động tĩnh của bà ta. Bà ta tìm tên đàn ông trẻ tuổi, đem tiền cho người nọ làm ăn, toàn bộ thua lỗ hết rồi.”

      Trong lòng Khương Từ nhất thời khó chịu, vì Trương Ngữ Nặc, e rằng, đối với những việc này biết gì cả, cũng vì Lương Cảnh Hành

      Người này, biết giấu giếm bao nhiêu chuyện, đều lại là vì mà tính toán. trước kia nhất định là gì đó che mờ mắt, mới cho là Lương Cảnh Hành , ra là bởi vì , cho nên mới nhẫn trầm mặc như vậy.

      Lương Cảnh Hành lại mở miệng, “A Từ, nghĩ em hết tình hết nghĩa rồi.”

      Khương Từ cúi đầu trầm mặc hồi lâu, chợt : “Khu Hà Vương Động lúc nào giải toả.”

      “Nửa năm sau khởi công” “Các khoản đền bù em định cho Ngữ Nặc toàn bộ.”

      Lương Cảnh Hành nhìn hồi lâu: “Tuỳ em.”

      Khương Từ cười cười, vẻ mặt cũng là tư lự, “Lần này, em chút tài sản cũng có.”

      “Ai ?”

      Khương Từ giương mắt nhìn .

      “Em còn có , tiền đẻ ra tiền, bảo đảm cả đời này em đều dùng hết.”

      Khương Từ cười: “Nghe thế nào giống như quảng cáo truyền hình vậy.”

      Lương Cảnh Hành đanh mặt: “Chuyện như hôm nay, về sau được phép xảy ra nữa. đâu cũng phải xin phép , nếu cho người theo sát em 24/24...”

      “...Người mang thai còn nhân quyền rồi hả?”

      “Tạm thời có.”

      Khương Từ tức giận: “Em chờ lại đợi, sắp xếp kiểm tra sức khoẻ, sắp xếp cho em dọn nhà, sắp xếp người phục vụ... Cái gì đều sắp xếp xong rồi, nhưng chuyện quan trọng nhất đâu?”

      Vẻ mặt Lương Cảnh Hành vô tội, “Chuyện quan trọng nhất gì?”

      ...”

      Lương Cảnh Hành cười tiếng, nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay của , nhét vào trong túi quần mình.

      làm gì đấy...” Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay đụng phải vật gì cưng cứng.

      “Tự móc ra.”

      “Chuyện này. Chú Lương, ban ngày ban mặt, móc thứ đồ có tính thương vong cao như vậy, tốt lắm đâu.”

      “.....”

      Khương Từ cười, hô hấp tự giác mà chậm lại, đem thức kia nắm vào lòng bàn tay, rút tay ra. Ánh mắt chăm chú, chậm rãi mở ra

      Trái tim nhảy lên kịch liệt tựa như thuỷ triều lên, tràn đầy căng căng, khó chịu lại ngọt ngào.

      Nhẫn bạch kim, khảm bên cũng phải là kim cương.

      viên đá thạch lựu đỏ, đỏ tươi ướt át, giống như rực cháy.

      Hoàn chính văn
      Last edited: 25/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :