1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu họa giang hồ - Phong Hiểu Anh Hàn(võng du) (50 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sân khấu hậu trường: Về đoạn trò chuyện của chuyện của chương này




      "Phiên bản của em trai Phong"

      rể 17:57:53

      Đoạn thứ hai Minh Hà, cứu ấy.

      rể 17:57:55

      Nhanh lên chút!

      Lăng° Vân 17:58:22

      Hả? Cái gì? Sao rể

      rể 17:58:30

      Kêu cậu ! Đừng dài dòng!

      Lăng° Vân 17:58:42

      = = nhưng mà em còn muốn theo phu quân nhà em làm nhiệm vụ vợ chồng, ô ô ô ô ô, rể hay là tự

      rể 17*58*47

      Ngay lập tức! Nếu còn nữa…kết cục cậu tự hiểu

      Lăng° Vân 17:59:00



      Lăng° Vân 17:59:01

      !!!

      Lăng° Vân 17:59:02

      Em ngay đây!!!



      "Phiên bản của Phong Linh Hiểu" (Đương nhiên cái này xảy ra vào rất lâu sau đó......)

      Phong Tiểu Linh 13:03:45

      Nè Tư Tố!

      Người xấu người xấu người xấu! 13:03:44

      Phong Tiểu Linh 13:03:50

      Tại sao lúc trước lại để ý tới em.

      Người xấu người xấu người xấu! 13:04:10

      Tự em gieo nhân ác, phải biết thu được quả gì…

      Phong Tiểu Linh 13:04:10

      là đồ khốn!!!

      Phong Tiểu Linh 13:04:12

      sợ em để ý tới tìm người con trai khác sao?

      Người xấu người xấu người xấu! 13:04:20

      Ha ha, em

      Phong Tiểu Linh 13:04:26

      chắc chắn như vậy sao?

      Người xấu người xấu người xấu! 13:04:30

      Nếu em dám, ha ha…

      Phong Linh Hiểu ngồi trước máy tính đột nhiên cảm thấy khí lạnh bao trùm

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Quyết định




      Vào giây phút ánh mắt tiếp xúc đến hai câu đơn giản kia, Phong Linh Hiểu giật mình tại chỗ.

      lẳng lặng nhìn màn hình máy tính, được lời nào, cũng quên cả phản ứng

      chỉ cảm thấy có loại cảm xúc khó có thể từ đáy lòng dâng mạnh lên, nhanh chóng lan tràn trong máu

      Tại sao.....

      Tại sao.....

      Tại sao....

      Tại sao lại bảo Phong Lăng Vân tới cứu mình? ràng ta thèm để ý tới mình nữa mà

      Vừa nghĩ đến thân hình áo trắng như tuyết kia lướt sát qua mình, suy nghĩ của lại loạn thành khối lần nữa.

      Tâm trạng tốt vất vả mới tích góp được biến mất sạch , lại vô cớ bắt đầu thấy khó chịu.

      Mà giờ phút này kênh Trò chuyện riêng đầy ắp tin nhắn ồn ào của Thử Khứ Kinh Niên.

      【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Hắc hắc, chị à, đừng với rể nga =3= ấy có phải quá khó hiểu rồi ?

      【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Ủa? Chị, sao gì vậy?

      【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Này

      【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Máy hư rồi sao?

      【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: nên lời? Ha ha

      【Trò chuyện riêng】[ThửKhứ Kinh Niên]: Sao vẫn để ý em vậy? lẽ chị cãi nhau với rể?

      【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Hả? phải đấy chứ? hèn chi ấy chịu tự cứu chị!!! Này này, chị, tỉnh lại !

      .............

      ........................

      Phong Linh Hiểu thờ ơ liếc mắt nhìn những tin nhắn kia cái, kiên nhẫn trả lời lại câu "Mày có thể biến rồi", tâm phiền ý loạn mà tắt kênh .

      Ngay sau đó, rời mạng, tắt máy tính, nhìn màn hình tối đen mang theo trăm vị lẫn lộn

      Khi biết được kỳ ta luôn ở sau lưng yên lặng nhìn mình, chỉ là ở ngoài mặt lạnh lùng với mình, có cảm giác gì đây?

      Cảm động? Hối hận? Khó chịu?

      Nhưng mà....Nhưng mà tại sao lại có những cảm giác kỳ quái như vậy? ràng vẫn ước gì rời xa được ta mới đúng mà!!!

      Đều tại tên Tư Tố nghiệt kia! Từ sau khi ta xuất , liền ngày dễ chịu?

      Đều là lỗi của người xấu kia!

      Nghĩ như vậy, Phong Linh Hiểu khỏi bi phẫn lên, nằm úp sấp trước máy tính mà đấm xuống bàn.

      Dường như hoàn toàn coi cái bàn thành người kia mà trút giận

      đời khéo thành sách. màn quỷ dị Phong Linh Hiểu đấm bàn chỉ còn thiếu lăn lộn ra đất như vậy, bị Hỏa Nguyệt vừa về phòng thấy được.

      tia sét liền bổ tới đầu hai , hai đồng thời....

      "Linh...Linh Hiểu, mày làm gì vậy?"

      Thủy Thanh Lam dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn do dự lên tiếng hỏi.

      nhìn thấy cái gì thế này? Phong Linh Hiểu với vẻ mặt thù hận ra sức đấm bàn? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tuy rằng Linh Hiểu thỉnh thoảng có động kinh chút, nhưng còn chưa nghiêm trọng đến mức này a........Hay là bị trò chơi trực tuyến làm hại, có nghiêm trọng như vậy ? Thủy Thanh Lam nghĩ, khỏi run rẩy, cũng hạ quyết tâm sau này tuyệt đối phải cấm con mình tiếp xúc với trò chơi trực tuyến!

      ".....Ách?" Phong Linh Hiểu nghe vậy cứng đờ, nhanh chóng từ bàn bật lên, nhìn về phía phát ra thanh.

      Sau đó nhìn thấy Thủy Thanh Lam cùng Hỏa Nguyệt đều là vẻ mặt ngạc nhiẻn, vô cùng xấu hổ cúi đầu: "Tụi... tụi mày về rồi à....." Vừa rồi....... phải đều bị thấy hết chứ? T_T mất mặt..............

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao gần đây mày là lạ vậy?" Thủy Thanh Lam đánh giá , kinh ngạc hỏi.

      Phong Linh Hiểu có chút được tự nhiên giải thích: “Ách, việc đó.........gần đây tao gặp phải vài..........vài chuyện vừa ý,

      "Linh Hiểu, phải mày đương mạng chứ?" Lúc này, giọng dè dặt cắt ngang , nội dung lại ngay trúng tim đen.

      Là Hỏa Nguyệt.

      Vẻ mặt Phong Linh Hiểu cứng đờ, lập tức phản bác " phải! Tao đương nhiên đương mạng! Mẹ tao ghét nhất đương mạng!" Vì khẳng định tính chân trong lời của mình, có chắc chắn mà gật gật đầu, "Cho nên, sao tao có thể đương mạng chứ!"

      Nhưng mà lúc những lời này, trong lòng lại có tiếng nho hỏi: Phải ? như vậy sao?

      Nhưng cũng dám xác định.

      Hỏa Nguyệt dường như cũng tin tưởng , vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ nhìn , tiếp tục hỏi: "Có phải, người gọi là Tố Dạ Mặc Ảnh kia ?"

      "Hả? Tố Dạ Mặc Ảnh, đó phải em trai của Linh Hiểu sao? Làm sao.... " Lần này, ngược lại là Thủy Thanh Lam giành mở miệng trước, giọng điệu của ấy mang theo chút kinh ngạc, "Chẳng lẽ đó phải em trai của mày? Nhưng mà Hỏa Nguyệt, sao mày lại biết?"

      Thủy Thanh Lam nghi hoặc nhìn về phía Hỏa Nguyệt.

      Hỏa Nguyệt lại ấp úng, "Chuyện này, tao...., tao..... "

      Nhưng chưa chờ Hỏa Nguyệt giải thích, giọng phấn khởi của Điền Mông Mông đột ngột xuyên vào, đánh vỡ khí tràn ngập quỷ dị trong phòng —

      "Các em , nữ vương Điền Mông Mông đại nhân bái giá hồi cung!"

      "Có tin tốt lành —"

      Giọng ở ngay giây phút cửa đẩy ra cũng im bặt, tươi cười mặt Điền Mông Mông chậm rãi chuyển thành nghi hoặc

      ngửi được mùi bát quái, tầm mắt quét tới quét lui giữa ba người: "Hả hả? xảy ra chuyện gì? Tụi mày làm sao vậy? Có phải .........có chuyện gì giấu tao hay ?"

      Sau vài giây trố mắt tại chỗ, Thủy Thanh Lam hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vàng nhìn về phía Phong Linh Hiểu cùng Hỏa Nguyệt ra hiệu, tiếp đó lộ cái tươi cười nhìn Điền Mông Mông: "Làm gì có, tụi tao thảo luận ngày mai phải học môn nào. Mông Mông, lúc nãy phải mày có tin tốt lành sao? Là tin tốt lành gì?"

      Quả nhiên, lực chú ý của Điền Mông Mông bị dời .

      cực kỳ hưng phấn : "Hội sinh viên muốn tuyển người!"

      "Woa? sao?" Thủy Thanh Lam cùng Hoa Nguyệt mới nãy vẫn còn.... cũng vì tin tức này mà mừng rỡ như điên, chỉ có Phong Linh Hiểu lúc nghe đến từ "Hội sinh viên" này, thân mình cũng vô ý thức mà cứng ngắc.

      Phong Linh Hiểu cúi đầu cật lực che giấu kinh hoảng của mình: "Chuyện này....có liên quan gì đến bọn mình?"

      đợi Điển Mông Mông mở miệng, Thủy Thanh Lam giành trước phản bác: "Sao lại liên quan? Nếu có thể vào được hội sinh viên, là có thể tăng thêm điểm cho học phần đó!"

      Hỏa Nguyệt cũng liều mạng gật đầu.

      Còn lại Điền Mông Mông là vẻ mặt che giấu được hưng phấn, thiếu chút nữa vui sướng đến hoa chân múa tay: "Đúng vậy đúng vậy, cơ hội hiếm có. Cho nên tao đều đăng ký cho tụi mày hết rồi nga! Mười giờ sáng mai phỏng vấn, mà chúng ta vừa vặn có lớp.

      "Hay quá, Mông Mông mày thông minh!" Thủy Thanh Lam kích động ca ngợi. Mà Hỏa Nguyệt dùng ánh mắt mang suy nghĩ sâu xa liếc nhìn Phong Linh Hiểu.

      Điền Mông Mông khỏi đắc chí lên: "Đương nhiên, cũng nhìn xem bản nữ vương là ai."

      Trong ba người, chỉ có Phong Linh Hiểu bắt đầu thấp thỏm bất an, sắc mặt càng bởi vì bị "sợ hãi" quá độ mà hơi có vẻ tái nhợt.

      cắn môi kéo kéo quần áo Điền Mông Mông, giọng hỏi: "Mông Mông, chuyện đó.... Tao được ....?"

      Điền Mông Mông ngẩn ra, lập tức vô cùng kích động la lên: " ?! Tao đăng ký cho mày rồi, mày lại ? Rất nể mặt rồi?" ấy trừng mắt Phong Linh Hiểu, thần sắc khó có thể tin trong mắt như là khiển trách " biết tốt xấu"

      Hỏa Nguyệt gật đầu, rất tán thành lời của Điền Mông Mông: "Đúng vậy, Linh Hiểu, cho dù chúng ta qua được tốt xấu gì cũng có người cùng theo. Thiếu mày, tụi tao còn ý nghĩa gì nữa? Như thế nào mày cũng thể vắng mặt"

      Phong Linh Hiểu chỉ cảm thấy sáu con mắt nhìn thẳng vào như những mũi kim nhọn làm đau mắt. rụt lui ra phía sau, dè dặt hỏi: "Vậy.......... ngày mai là ai phỏng vấn chúng ta?"

      "À, nghe cán bộ cấp trung hội sinh viên..." Điền Mông Mông nghiêng đầu nghĩ, sau đó lời lẽ nghiêm khắc rất chính nghĩa cảnh cáo , "Phong Linh Hiểu, tao cảnh cáo mày nga, ngày mai mày nhất định phải ! muốn cũng phải !"

      Linh Hiểu lên tiếng, lơ đãng gật gật đầu, trong lòng lại thầm thở phào nhỏm hơi.

      May mà phải ta………

      Như vậy, chút cũng sao chứ?

      Nhưng Phong Linh Hiểu ràng quên đời có câu tục ngữ gọi là "Trời có gió mưa khó đoán".

      Trước mười giờ sáng hôm sau, khi đoàn người Phong Linh Hiểu tới địa điểm phỏng vấn tuyển người của hội sinh viên, lại được báo cho biết, phỏng vấn lần này, đích thân hội trưởng đại nhần tự mình thực !

      Tại sao lại như vậy?!

      Phong Linh Hiểu trợn mắt há miệng tại chỗ. Nếu bị Thủy Thanh Lam cùng Hỏa Nguyệt ngăn cản, thiếu chút nữa ở trước mặt mọi người túm lấy cổ áo Điền Mông Mông lắc mạnh rồi, nhưng chỉ rống to: " phải mày là cán bộ cấp trung phỏng vấn chúng ta sao?!"

      Điền Mông Mông mang vẻ mặt vô tội nhìn , lộ ra biểu cảm vô hại "tao cái gì cũng biết".

      Nhưng ngược lại sau đó vị soái ca có vẻ là cán bộ cấp cao của hội sinh viên cười hì hì giúp các giải vây: "Đúng là như vậy, vốn phỏng vấn lần do bọn thực . Nhưng sau khi hội trưởng đại nhân nhìn danh sách đăng kí xong liền quyết định muốn tự thân vận động. So...các đàn em cố lên nha~!"

      Phong Linh Hiểu lung lay trong gió.

      Mà càng làm thêm khiếp sợ chính là, lúc vị soái ca kia qua bên người , tiếng cười quỷ dị mang theo hứng thú truyền vào tai : "Chị dâu, chúc may mắn " Giọng kia dừng chút, điệu hơi nâng cao, "A, quên giới thiệu, tôi là Sa Đọa"

      Sa, Sa Đọa?

      Phong Linh Hiểu nhất thời như bị sét đánh!

      Vẻ mặt cứng ngắc quay đầu lại, lại thấy bạn học "Sa Đọa" giống như có việc gì mà qua bên người , đối diện với tất cả sinh viên đến phỏng vấn tuyên bố: "Đợi lát nữa nghe đọc đến số thứ tự của mình vào văn phòng của hội trưởng đại nhân nha!"

      Qua lúc lâu, Phong Linh Hiểu mới hoàn toàn phản ứng lại.

      ra tất cả việc này đều là mưu!

      nhìn bóng lưng "Sa Đọa" mà nghiến răng nghiến lợi: =皿= Phong Lăng Vân, phu quân mày đắc tội với chị, mày chết chắc rồi!

      Cùng lúc này, Phong Lăng Vân ở xa ngoài mấy ngàn km, đột nhiên vô cớ rùng mình cái!

      Vào lúc Điền Mông Mông mang sắc mặt vui mung từ phòng hội trưởng ra, bạn học"Sa Đọa" cuối cùng cũng đọc đến số thứ tự của Phong Linh Hiểu.

      Chỉ là lúc đọc số thứ tự của , lại cố ý kéo dài cuối chút, giống như ám chỉ gì đó.

      Phong Linh Hiểu lập tức trừng mắt liếc cái, lập tức về phía văn phòng hội trưởng.

      Nhưng mà ngay tại giây phút khi bước chân của sắp đến gần, bỗng dừng lại.

      do dự.

      Cái cảm xúc khác thường kia lại lan tràn trong người lần nữa.

      Chẳng lẽ...... phải đối mặt với ta sao?

      Là vì cái loại tình cảm kỳ lạ trong lòng này sao?

      Là vì muốn mau chóng vứt bỏ tất cả, hay là muốn vãn hồi ta……..

      Có điều, cái loại tình tố kỳ quái trong lòng này, lại là cái gì?

      Lẽ nào đúng như Hỏa Nguyệt đương mạng?

      , đúng! Loại tình cảm kia của phải là đương mạng.

      Giống như lời mẹ , đương mạng là hư ảo, là chân , tràn ngập ràng, lừa gạt cùng mưu.

      Mà loại tình cảm trong lòng , có lừa gạt, mưu, chỉ có thản nhiên ấm áp, là tồn tại chân như vậy!

      Đúng vậy, thể tiếp tục trốn tránh nữa!

      Cho dù rất tình nguyện tiếp nhận, nhưng cũng muốn mất loại tình cảm đặc biệt này!

      Dù sao sớm hay muộn cũng phải đối mặt, vì sao tiếp nhận sớm chút?

      Tuy rằng còn chưa biết ràng loại tình cảm đặc biệt kia là cái gì.....

      Thế nhưng lúc này đây— tuyệt đối trốn tránh nữa!

      Trong lòng Phong Linh Hiểu làm ra quyết định quan trọng. cố lấy dũng khí lớn nhất, gõ cửa phòng hội trưởng.

      Cốc cốc!

      "Mời vào."

      Giọng quen thuộc cách cánh cửa dày mà truyến ra

      Nhưng vào lúc này đây, Phong Linh Hiểu còn cảm giác muốn trốn tránh nữa, mà là dũng cảm đẩy cửa ra –

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Phản Công




      Đẩy cửa ra, ánh vào tầm mắt là bàn làm viêc, môt cái tủ hồ sơ, còn có vách tường treo đầy bằng khen.

      Văn phòng mộc mạc rộng rãi lại sáng sủa sạch , ánh mặt trời từ cửa sổ bằng kính lặng lẽ chiếu vào, rọi cả phòng ấm áp.

      Tia sáng màu vàng nhạt thản nhiên phác họa đường viền quanh sườn mặt người ngồi đằng sau bàn, chuyên tâm đến dường như hòa cùng thế với căn phòng yên tĩnh này.

      Trong lòng Phong Linh Hiểu thầm cổ vũ bản thân, nhàng đóng cửa lại, cẩn thận qua nhưng vẫn thể tránh được mà phát ra thanh.

      ràng nghe thấy được tiếng bước chân rất , thế nhưng Tư Tố cũng ngẩng đầu lên, chí nhàn nhạt câu: "Ngồi ."

      Phong Linh Hiểu đến trước bàn, đứng im, vô thức nắm chặt nắm tay.

      có cử động gì, cũng nghe theo lời Tư Tố ngồi xuống, mà là đứng rất lâu, hai tròng mắt lành lạnh nhìn chằm chằm người trước mặt chớp mắt.

      Tình huống này giằng co trong vài phút, phát cái bóng bao phủ mình vẫn có gì thay đổi, người tới cũng có phản ứng gì, rốt cục Tư Tố ngừng viết, ngẩng đầu lên.

      Vào khoảnh khắc ánh mắt tiếp xúc đến Phong Linh Hiều, trong mắt Tư Tố xẹt qua tia kinh ngạc, lại lập tức khôi phục bình tĩnh như lúc ban đầu. Giống như cái gì cũng xảy ra, mặt chút thay đổi nhìn , lạnh lùng mở miệng:

      "Vị bạn học này, bạn tính cứ đứng như vậy phỏng vấn sao?

      Vị bạn học này...... Vị bạn học này...... Vị bạn....học này.....

      Luồng thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như cây kim, đâm vào thần kinh của Phong Linh Hiểu

      lập tức giật mình tỉnh lại, có chút bất mãn nhíu nhíu mày!

      ta lại có thể lạnh nhạt gọi là "Vị bạn học này" như thế! Người kia..... Nửa tháng trước, ta vẫn còn vô cùng thân thiết gọi mình là “Tiểu Linh Hiểu” vậy mà bây giờ lại giả vờ như chính nhân quản tử! giả dối…….

      Có điều, ta thực ra rất mong ngóng đến phải sao? Nếu cũng cần làm ra nhiều trò để bức hiểu tất cả như vậy....Nhưng vì sao phải giả vờ ra vẻ chẳng hề để ý gì chứ?

      lẽ là bởi vì.....Rất được tự nhiên?

      Tố cũng có lúc được tự nhiên sao? Lẽ nào còn muốn dỗ ta?

      Phong Linh Hiểu cân nhắc vấn đề này, nhưng suy nghĩ rất nhanh bị giọng lạnh lùng gọi trở về thực: "Bạn tính ngồi sao?"

      Đây là thái độ đối với thí sinh sao? đúng, đây là lạnh lùng xa cách giống như đối với người xa lạ

      Loại giọng điệu làm Phong Linh Hiểu cả người khó chịu này khiến ngẩng đầu đối diện với hai tầm mắt giống như đóng băng của Tư Tố.

      vẫn nhúc nhích, tựa như giận lẫy với .

      "Được rồi, nếu bạn khăng khăng như vậy thôi." Tư Tố cũng miễn cưỡng, đôi mày thanh tú nhíu nhíu, thái độ bình tĩnh lạ thường. bỏ bút trong tay xuống, khoanh tay, nhìn thẳng : "Bạn học, vì sao lựa chọn gia nhập hội sinh viên? Theo tôi biết, nơi bận rộn như hội sinh viên thích hợp với tính cách qua loa tản mạn của bạn…."

      Qua loa tản mạn………

      Người này nghiên cứu triệt để a!

      Gân xanh trán Phong Linh Hiểu nổi lên, nắm chặt nắm tay, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: "Xin hỏi hội trưởng đại nhân, đây là đề mục phỏng vấn sao?"

      Tố mặt đổi sắc gật đầu: "Đúng vậy, đây là phần của phỏng vấn."

      " phần của phỏng vấn......... " Đây phải là đột xuất sửa "đề thi" đó chứ? Phong Linh Hiểu oán thầm trong lòng, trả lời theo , "Được rồi, ra ngay từ đầu tôi cũng định đăng ký, nhưng bạn cùng phòng giúp tôi đăng ký mà tôi hề biết, cho nên.... "

      "Cho nên bạn liền mượn gió bẻ măng?" Tư Tố trúng tim đen vạch trần chân tướng.

      ".........=皿=" Phong Linh Hiểu ngẩn ngơ, trong lòng vô cớ bốc lên ngọn lửa. Tên khốn! Cho dù như thế sao? Có cần vạch trần như vậy ?!

      Tố lạnh nhạt liếc nhìn cái, rồi hơi cụp mí mắt xuống che cái bóng. nhếch môi lên độ cung tràọ phúng liếc nhìn thêm: "Bạn tình nguyện đến, vậy vấn đề còn lại bạn cũng cần trả lời nữa. Kết quả phỏng vấn cũng , phải sao? Cho nên bạn có thể......... "

      "Đợi chút!" Ngay khi sắp " ra ngoài rồi" liền bị Phong Linh Hiểu cắt ngang trước, hai tay kích động đập xuống bàn.

      Tố ràng giật mình, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào , đáy mắt xẹt qua tia hứng thú : "Vị bạn học này, lại làm sao vậy? Bạn còn có gì hài lòng sao?"

      " ra tôi có thể lựa chọn đến! Nhưng....... " Phong Linh Hiểu dừng chút, chút nào sợ hãi hứng lấy ánh mắt nhìn chằm chằm của , thái độ vô cùng kiên định, "Tại sao hỏi lý do tôi vẫn tới."

      Hai mắt hẹp dài của Tư Tố hơi híp: "Viêc này dường như liên quan đến phỏng vấn phải?

      "Tôi cảm thấy có liên quan, hỏi nguyên nhân vẫn tốt hơn, phải sao?" Phong Linh Hiểu chút nào sợ hãi phản bác , giống như đây là lẽ đương nhiên.

      Tố từ chối cho ý kiến, mà, nhíu mày, sau vài giây im lặng, nhượng bộ: "Được rồi, nếu như đây là nguyện vọng của bạn, dù sao cũng ảnh hưởng gì đến kết quả thi...Như vậy bạn học, vì sao cuối cùng bạn vẫn kiên trì muốn tới?"

      Mặt Phong Linh Hiểu hơi cong, cần nghĩ ngợi cười : "Bởi vì a!"

      Bởi vì a…..

      thể phủ nhận, khi giọng trong trẻo như tiếng chuông rơi vào trong tai Tư Tổ, trong lòng xác thực có rung động trong tích tắc.

      "........ " Trong mắt ánh mắt toát ra loại cảm xúc khó có thể diễn tả, nhưng vẫn gì.

      Phong Linh Hiểu nhìn , lần đầu tiên dũng cảm như thế này mà tiếp tục : “Tư Tố, cần giả vờ nữa! Tôi biết lần này hội sinh viên tuyển nguời, là do nghĩ ra đúng ?"

      "....... làm ra nhiều trò như vậy, chính là hy vọng tôi tới tìm , lại hạ sĩ diện xuống được, đúng ? Nếu cũng bảo thằng nhóc Phong Lăng Vân kia tới cứu tôi rồi!" Phong Linh Hiểu phân tích từng chuyện từng chuyện cách có lý, vì điều mình suy ra được mà cảm thấy đắc ý dào dạt.

      Tố mỉm cười, dáng vẻ tươi cười kia nhưng có chút độ ấm, trong mắt phức tạp nhìn ra cảm xúc của : "Diễn thuyết rất xuất sắc có điều nếu bạn tính dùng điều này để thuyết phục tôi cho bạn qua cửa chỉ sợ bạn dùng sai chỗ rồi."

      câu dập tắt sạch nhiệt tình chứa chan của Phong Linh Hiểu.

      May mà có người.

      tức giận đến nghiến răng: “Tên Khốn Tư Tố kia! Tôi căn bản cần phỏng vấn hay phỏng vấn gì cả!"

      Rống ra câu như vậy, gần như cùng lúc!

      Phong Linh Hiểu mất lý trí vòng qua bàn xông về phía Tư Tố, dưới ánh mắt kinh ngạc của mà ấn sát vào lưng ghế dựa, sau đó…sau đó…

      quan tâm gì mà hôn tới!

      Đôi mắt Tư Tố có chút trợn to. chỉ cảm thấy luồng hơi thở hương cỏ tươi mát áp về phía mặt, đôi môi mềm mại dán lên môi .

      vô thức chấn động.

      Phong Linh Hiểu cho rằng muốn phản kháng, khỏi tăng thêm độ mạnh, cả người áp lên người , dùng tất cả sức mạnh của mình mà đè lên , sau đó…..

      Tố giật mình.

      Lúc này đây, đoán trúng mở đầu, nhưng đoán trúng kết cục……

      ngang nhiên bị…..phản công?

      Bất quá đồ ăn đưa đến miệng, Tư Tố đương nhiên bỏ qua, đây là nguyên tắc nhất quán của .

      Vì vậy liền tùy ý Phong Linh Hiểu ở người muốn làm gì làm, hưởng thụ tốt đẹp này chút…….

      Nụ hôn này lúc đầu là chuồn chuồn lướt nước, càng lúc càng biến hóa, đến cuối cùng là hôn lưỡi kịch liệt……

      Mãi đến……

      Phong Linh Hiểu thở được nữa, cuối cùng cũng buông lỏng ra nhưng vẫn chiếm được thỏa mãn của người nào đó. = =

      cứ như vậy mà ngồi đùi thờ dốc, quần áo hai người hỗn độn, mà tư thế tại khiến hai người nhìn qua vô cùng mờ ám.

      Đây là ý nghĩ duy nhất của Phong Linh Hiểu vào giờ phút này.

      Tố thuận thế kéo vào trong lòng, cúi đầu áp sát bên tai nở nụ cười, mờ ám ập tới: "Cưng à, đây là hối lộ sao?"

      Phong Linh Hiểu vất vả mới vừa thở lại được bình thường, vừa nghe hỏi như vậy, khỏi tức giận trừng mắt liếc cái: "Đồ xấu xa! ngang nhiên bức tôi........ "

      Tố liền thay đổi thái độ ban đầu khóe môi hơi cong, nở nụ cười trêu tức: "Tiểu Linh Hiểu, nếu bức em, em tự đưa lên cửa sao?"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Phiền Toái




      Tự đưa lên cửa

      "......" Nghe xong câu đó Phong Linh Hiểu khỏi giật mình, có chút kinh ngạc trợn tròn mắt. Nhìn vẻ cười như cười mặt Tư Tố, cuối cùng cũng dần dần tỉnh ngộ lại --

      " ra tất cả là kế hoạch của sao?" Cho dù sớm dự đoán ra được nhưng lúc đến, Phong Linh Hiểu vẫn là tự giác mà nghiến răng nghiến lợi.

      "Cái gì gọi là ? lại cố ý tính kế em." Tay Tư Tố siết chặt vòng ở eo Phong Linh Hiểu, bỏ qua mảy may cơ hội ăn đậu hũ nào. nhìn khuôn mặt của phồng mang trợn má thờ phì phì, đưa tay chọc cái tâm tình tốt cười : "Hội sinh viên tuyển người vốn là kế hoạch trong năm học này, đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Hơn nữa em cũng lý do em tới là “tự nguyện” tới tìm mà....... "

      Bị Tư Tố đâm trúng tử huyệt,

      Phong Linh Hiểu mặt đỏ hồng ngoài miệng vẫn thừa nhận: "Cái gì chứ! Nghe vốn phải do phỏng vấn! đây ràng là mượn quyền lực để làm việc riêng.... "

      Phong Linh Hiểu rất khéo léo đem " kỳ thực là bị bức tới đây" che giấu cho qua....

      "Mượn quyền lực để làm việc riêng?" Tư Tố đồng ý lắc lắc đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười hiểm, "Tiểu Linh Hiểu, em hiểu rồi. chỉ vô tình sử dụng quyền lợi của chức vị này tùy tiện làm chuyện mà thôi....Hơn nữa cũng tổn hại gì đến lợi ích của hội sinh viên. Đúng ?"

      "=皿=" Phong Linh Hiểu bị câu cũng nên lời, chỉ có thế mắc cỡ đến đỏ mặt giãy dụa đứng lên, "Đồ xấu xa! Tôi thèm để ý đến nữa!"

      " để ý tới sao?" Tư Tố cũng tức giận, tay hơi dùng sức chút, kéo trở lại, áp gần sát bên tai khẽ cười, "Nhưng ràng là em “chủ động” tới tìm cơ mà? Ăn sạch rồi lại muốn chịu trách nhiệm sao?”

      "Cái gì mà “ăn sạch ”? ràng là thiết kế cạm bẫy. " Phong Linh Hiểu buồn bực xấu hổ cúi đầu xoắn quần áo mình, "Còn nữa, vẫn phỏng vấn, đừng ở trong này làm vài chuyện ám muội vậy chứ? "

      Tố buồn cười : "Ám muội? Ý em là ....chuyện em hối lộ sao?"

      Phong Linh Hiểu nôn nóng tranh cãi: “ bậy bạ gì đó! Tôi căn bản muốn vào hội sinh viên....."

      " muốn?" Tư Tố nhướn mày, chậm rãi chuyển gương mặt nghiệt kia cách rất gần, nở nụ cười trêu tức lên tiếng, "Em cho hội sinh viên là nơi nào? Muốn tới tới, muốn sao? Nếu... càng muốn em vào thế nào?"

      Phong Linh Hiểu suýt nữa phun ra ngụm máu tươi: " phân phải trái!"

      "Đúng, chính là phân phải trái đấy." Người nào đó cười đến giống như con hồ ly gian xảo, lại có vẻ hợp tình hợp lý, "Nếu cố ý cho em ngoại lệ lấy thân phận đặc cách phỏng vấn mà vào được, mọi người có thể nghi ngờ giữa và em hay nhỉ?" xong, ngón tay của nhàng sờ môi , nhìn khuôn mặt nhắn của hồng thấu, cười đến vô cùng tà ác, "Muốn vào, vậy hối lộ ."

      Hối...... Hối lộ? Phong Linh Hiểu vốn khí thế vẫn ở thượng phong dần dần rơi xuống hạ phong, ngay cả giọng điệu cũng , " muốn cái gì?"

      " muốn cái gì, em cũng biết mà, đúng ?" Tư Tố cười tủm tỉm

      Khuôn mặt nhắn của Phong Linh Hiểu càng hồng.

      Thấy con mèo nào đó rơi vào cạm bẫy có phản ứng, hổ ly già thực được, tà ác cười tới gần con mèo kia…….

      Nhưng mà ngay khi hồ ly già sắp ăn tươi con mèo , ngoài cửa bỗng vang lên trận tiếng gõ cửa vô cùng tàn phá phong cảnh.

      Phong Linh Hiểu cả kinh run lên, lập tức giãy đứng dậy, luống cuống tay sửa sang lại quần áo

      Tố có chút tức giận buông ra, kiên nhẫn nâng cao thanh: "Ai?"

      "Hội trưởng đại nhân - là tôi đây! hết giờ phỏng vấn rồi, có thể gọi người tiếp theo chưa?" Ngoài cửa vang lên giọng Sa Đọa, còn chứa vài phần vui sướng khi người gặp họa.

      Phong Linh Hiểu vì bản thân rốt cục có thể giải thoát mà thở phào nhõm.

      Tố sắc mặt trầm, lạnh lùng đáp lại: "Tôi biết rồi, lập tức có thể."

      "Nga~" Sa Đọa thâm ý sâu xa mà kéo dài điệu, "Tôi đây quấy rầy hội trưởng đại nhân nữa, tôi kêu vị bạn học tiếp theo chuẩn bị đây."

      Nghe tiếng bước chân bạn học Sa Đọa dần dần xa, trong lòng Tư Tố thầm ghi cho Sa Đoa món nợ, thuận tiện đưa tính kế vào kế hoạch của mình luôn.

      Bạn học Sa Đọa xa thỏa mãn nghĩ đến mình vừa xử được tên phúc hắc nào đó phen, đắc ý dào dạt, đột nhiên hiểu sao lại rùng mình cái. khó hiểu nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Nhanh như vậy chuyển lạnh rồi sao?"

      Vì thời gian cho phép, Tư Tố cực kỳ muốn mà liếc mắt nhìn con mèo nào đó cái, rốt cục mở miệng: "Em có thể quay về rồi."

      "Ừ, tôi đây!" Phong Linh Hiểu chột dạ cúi đầu, đợi lần thứ hai, nhanh chóng chuồn khỏi văn phòng hội trưởng

      Phong Linh Hiểu trở lại nhóm sinh viên phỏng vấn, sau khi nhận lời hỏi thăm của

      Thủy Thanh Lam cùng Hỏa Nguyệt xong, lại xếp vào hàng trong đám người chờ đợi lúc lâu, rốt cục thấy bạn học Sa Đọa cầm gì đó giống như danh sách chậm rì rì ra.

      Đám người ầm ỹ trong khoảnh khắc im lặng xuống, đều nín thở chờ đợi công bố danh sách.

      Định công bố người trúng cử sao?

      Phong Linh Hiểu thầm cầu nguyện trong lòng, trăm ngàn lần đừng có a….

      "Chắc là các bạn đều đợi lâu........... " Bạn học Sa Đọa vẫn kéo dài làn diệu chán ghét kia, làm tim của cả đám người bao gồm Phong Linh Hiểu đều bị treo lên, "Sau đây tôi xin công bố.......... "

      Lặng ngắt như tờ.

      Rốt cục kéo xong khoảng thời gian dài, cuối cùng bạn học Sa Đọa cũng như có tiêng trống làm tinh thần hăng hái mà cho hết lời: "Các vị bạn học đến phỏng vấn, mời 7 giờ 30 phút đêm mai đúng giờ tập trung đến đây, tiến hành buổi thi viết thứ hai. Có điều gì thắc mắc có thể hỏi, cám ơn mọi người."

      Hầu như tất cả mọi người trong khoảnh khắc đều.... mặt lộ ra các loại biểu cảm rất buồn cười, có điều đa số đều là thất vọng.

      nghĩ tới mọi ngừời khẩn trương lâu như vậy, thế mà lại chỉ công bố thời gian buổi phỏng vấn thứ hai?!

      là thất vọng

      Trong đám người nhất thời bộc phát ra trận tiếng thét bất mãn, vào lúc mọi người mệt mỏi sắp tán , Hỏa Nguyệt đứng bên cạnh Linh Phong Hiểu đột nhiên giơ tay lên: "Cái kia, đàn . Em có thắc mắc"

      "Hả? Đàn em mời ."

      Hỏa Nguyệt có vẻ lo lắng: "Cái kia ngày mai có thể.... em có giờ, thể tới. Làm sao bây giờ? Có thể tới muộn chút hay …."

      "Nga, đàn em" Sa Đọa lắc lắc đầu, cắt ngang , vẻ mặt nghiêm túc, "Phỏng vấn đều phải có quy củ, chúng tôi đều là chiếu theo quy củ mà làm việc. có lỗi, việc em thể tới, tên của em chỉ có thể bị gạch ."

      "Vậy sao?" Hỏa Nguyệt có chút mất mát cúi đầu.

      Thủy Thanh Lam ngược lại kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Hỏa Nguyệt, mày bận việc gì thế? Sao ngay cả phỏng vấn quan trọng, như vậy cũng thể đến?"

      "Đúng đó." Điền Mông Mông gật đầu.

      Phong Linh Hiểu gì, chỉ là nghi hoặc nhìn ấy.

      " có gì, chút việc riêng phải giải quyết mà thôi." Hỏa Nguyệt lắc lắc đầu, có chút miễn cưỡng cười , "Dù sao cũng chỉ là buổi phỏng vấn, sau này vẫn có cơ hội mà."

      "Được rồi, nếu mày kiên trì như vậy, tụi tao cũng tôn trọng mày!" Đối với việc riêng của Hỏa Nguyệt, mọi người cũng tiện hỏi, chỉ đành an ủi lần sau lại cố gắng!"

      Hỏa Nguyệt cười gật đầu: "ừ."

      "Cái kia....... ngày mai tao cũng muốn đến." Lúc này, Phong Linh Hiểu cũng yếu ớt mở miệng.

      "Hừm? Vì sao?" Chưa đợi ba người Điền Mông Mông mở miệng, sau lưng Phong Linh Hiểu vang lên giọng nghi hoặc, "Vì sao muốn đến?"

      "Sa...." Phong Linh Hiểu giật nảy người ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng câu khác, "Phỏng vấn nhiều lần ghét nhất là phải chuẩn bị! Em cảm thấy rất phiền toái, đàn ."

      "Aizz, nhưng vậy thể được đâu" Bạn học Sa Đọa giả ra bộ dáng khó xử.

      "Hả?" Điền Mông Mông kỳ quái , "Sao đàn lại như vậy?"

      Bạn học Sa Đọa hít hơi: "Hội trưởng đại nhân , bạn học Phong nhất định phải tới, cậu ấy rất xem trọng em đó." xong, lại lộ nụ cười từ ái của đàn đối với đàn em, vỗ vỗ vai cổ vũ, "Cho nên, đàn em Phong, em phải cố lên nga!"

      biết là cố ý hay vô tình, cuối cùng của vang dội đến gần như mọi người ở đây đếu nghe thấy được

      Vì thế, Phong Linh Hiểu cứ như vậy đứng giữa tầm mắt hận muốn bóp cổ của đám người ghen tỵ xung quanh mà nhìn theo Sa Đọa tươi cười xán lạn rời khỏi, sau đó cả người hóa đá tại chỗ…..

      Có cần hại người như thế , tên khốn Sa Đọa!!!

      ******

      Phong Linh Hiểu gần như mạch tháo chạy về ký túc xá.

      đầu tiên là tìm lý do muốn toilet để thoát khỏi tầm mắt của đám người

      Thủy Thanh Lam, sau đó đường tắt về tòa nhà ký túc xá

      Nào ngờ hôm nay là họa vô đơn chí (họa đến dồn dập).

      Mới từ hang hùm của hội học sinh đào thoát ra được, bây giờ.... bây giờ lại bị "con hổ" khí thế ào ạt ngăn cản đường

      Đó là nữ sinh trang phục thời thượng, tóc xoăn dài để xỏa đến thắt lung, bên tai phải đeo viên bông tai hột xoàn, gương mặt cũng xem là bậc trung, chỉ có cái bóng mắt đậm lè kia làm cho Phong Linh Hiểu nhìn qua thấy khó chịu.

      Phong Linh Hiểu vốn định vòng qua ta để .

      Nhưng mà nữ sinh này vừa nhìn thấy tới, lập tức ngản cản đường của .

      "Họ Phong! rốt cục cũng chịu về rồi sao!" Nữ sinh vừa mở miệng, liền có vẻ rất khách khí.

      Phong Linh Hiểu bị giọng điệu của ta làm sợ tới mức chấn động, có chút e dè hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì? Còn nữa..... Tôi có quen biết sao?" cực kỳ khó hiểu, gần đây đắc tội với người nào chứ?

      "Họ Phong, đừng giả bộ nữa! đủ chưa! Tôi van xin buông tha cho Lưu Bích Đề được ?" Nữ sinh nhìn chằm chằm trong ánh lộ ra chán ghét sâu săc, " ấy bất quá chỉ là thích bạn trai của , trả thù ấy xong thôi . Có cần phải đem toàn bộ tư liệu của ấy post lên mạng hay ? Còn nữa, vì sao vẫn chịu yên, bây giờ còn bảo tên Lạc cái gì Ngôn kia quấy rầy ấy nữa....."

      Phong Linh Hiểu bị lời của nữ sinh làm cho hiểu ra sao, vội vàng quát ngưng ta: "Đợi chút! gì vậy? Sao tôi nghe hiểu? Còn nữa, rốt cuộc là ai?"

      Việc này sao nghe có vẻ quen tai vậy nhỉ?

      Nữ sinh dường như bị chọc giận: "Đến nước này rồi mà vẫn còn giả khờ à! Bà đây ngồi đổi tên đổi họ, tôi tên là Thẩm Thụy Liên!"

      Thẩm Thụy Liên?

      Tên này sao nghe quen thế?

      Đúng rồi! Đó phải Hỏa Nguyệt từng với sao……

      Bạn cùng phòng kia của Lưu Bích Đề?!

      Phong Linh Hiểu nhất thời 囧

      Gì mà còn chưa điều tra ràng, phiền toái tự động tìm tới cửa vậy?!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: hiểu




      Mặc dù thái độ của đối phương rất hữu hảo, mặc dù lời của ta làm

      Phong Linh Hiểu chả hiểu ra sao, mặc dù có đầy bụng nghi hoặc, Phong Linh Hiểu vẫn có mảy may ý nghĩ tức giận nào.

      Trái lại, mơ hồ cảm thấy chân tướng việc này dường như cùng Hàn Thủy Thiển Thiển có liên quan.

      Vì thế, vẫn duy trì thái độ hữu hảo, cẩn thận hỏi đối phương: "Xin hỏi, .......vừa rồi là có ý gì? Xin lỗi, tôi quá hiểu được .........cho nên, có thể việc lần ?"

      Thẩm Thụy Liên nhăn mày xinh đẹp lại, cực kỳ kiên nhẫn trừng mắt liếc cái: "Phong Linh Hiểu, đủ chưa! Tự làm cái gì, còn dám nhận sao?"

      Giọng vang dội của ta vọng lên ở bốn phía, dẫn tới sinh viên ngang qua đều ghé mắt về phía bên này.

      ", tôi có ý đó." Phong Linh Hiểu vừa thấy mình thành tiêu điểm làm người ta chú ý, nhất thời nóng nảy. Thấy Thẩm Thụy Liên còn muốn hét lớn cái gì nữa, cũng quan tâm hiểu hay hiểu vấn đề này, vội vàng tay che miệng ta lại, nhìn những người xung quanh cười cười xin lỗi, kịp suy nghĩ gì túm ta vào góc vắng vẻ gần đó.

      Thẩm Thụy Liên bị Phong Linh Hiểu che đến suýt hít thở thông rốt cục cũng được giải phóng, chống vách tường hít hà hít hà thở hổn hển, mở to miệng mắng Phong Linh Hiểu: " làm cái gì vậy! Muốn mưu sát à?

      "Ách, xin lỗi" Phong Linh Hiểu liên tục cúi đầu xin lỗi, "Tôi cố ý, do quá lớn tiếng..... "

      "Hừ, sợ đúng ? Sợ chuyện tốt mà làm bị người khác biết chứ gì?"

      Thẩm Thụy Liên phẫn nộ trừng mắt , giọng dường như đâm xuyên qua màng nhĩ .

      Phong Linh Hiểu rất kiên nhẫn giải thích: "Tôi nghĩ, hiểu lầm rồi..."

      Thẩm Thụy Liên phân tốt xấu lại mắng to hơn: "Hiểu lầm cái gì? Hả? làm hại Lưu Bích Đề thảm như vậy, còn dám “hiểu lầm”? có biết Lưu Bích Đề bây giờ....."

      Phong Linh Hiểu cảm thấy giống như có đám ong mật ong ong kêu ở bên tai rốt cục phát hỏa, hét lớn tiêng: "Đủ rồi! im lặng cho tôi, bình tĩnh nghe tôi đây!"

      thanh đáng ghét kia im bặt lại, toàn bộ thế giới thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

      Phong Linh Hiểu thèm nhìn vẻ mặt cả kinh sững sờ của Thẩm Thụy Liên mà tiếp tục lời lẽ chính nghĩa : "Thứ nhất, là hiểu lầm, nếu muốn tìm người hãm hại Lưu Bích Đề, tôi nghĩ tìm sai rồi, thứ hai, tôi cũng phải sợ vạch trần ra cái gì làm cho người ta biết, bây giờ tôi cũng là người bị hại, thứ ba, vừa rồi hình như nghe thấy đến Lạc Vô Ngôn, nhưng mà tôi cùng ta căn bản thân, liên lạc cũng nhiều, làm sao có thể bảo ta quấy rầy Lưu Bích Đề! Quan trọng hơn là, người hãm hại Lưu Bích Đề, muốn tạo ra loạt phong ba, đáng nghi nhất dường như là !"

      hơi ra lời trong lòng nghẹn từ lâu, Phong Linh Hiểu cuối cùng cũng thở phào nhõm hơi, trong lòng giống như có gì đó bị đè nặng được chuyển rồi

      Thẩm Thụy Liên khiếp sợ vì Phong Linh Hiểu đột nhiên chuyển biến thái độ, trợn mắt há miệng lúc lâu, rốt cục phục hồi tinh thần lại. ta giật mình, lập tức phản bác : "Đợi chút— sao tôi lại là người đáng nghi nhất được! Người đáng nghi nhất ràng là !"

      "Sao có thể là tôi chứ?" Phong Linh Hiểu buồn cười , "Nểu là tôi, sao có thể biết tư liệu của Lưu Bích Đề như vậy? Người đáng nghi nhất hẳn là người bên cạnh ta mới đúng."

      "Còn phải ghen tỵ với ấy sao?" Thẩm Thụy Liên già mồm át lẽ phải.

      "Tôi ghen tỵ với ta cái gì?" Phong Linh Hiểu cảm thấy hết sức buồn cười, ghen tỵ với Lưu Bích Đề? Ngẫm lại cũng cảm thấy...

      "Ghen tỵ.....ghen tỵ ấy.......... ấy......" Thẩm Thụy Liên đuối lý, á khẩu trả lời được, lại lại muốn chấp nhận lời của Phong Linh Hiểu, đành phải hừ tiếng, quay mặt sang bên.

      Phong Linh Hiểu nhìn ra ta được tự nhiên, khẽ cười cười: "Cho nên , trước khi chưa có chứng cứ ràng, xin đừng phán đoán bừa bãi."

      "Cái gì gọi là phán đoán bừa bãi? có hiểu tôi chuyện gì ?" Thẩm Thụy Liên cũng muốn thừa nhận mình sai, vô cùng được tự nhiên sang chuyện khác.

      "Chuyện Lưu Bích Đề bị tiết lộ thân phận ở mạng phải sao?” Theo như lời của Thẩm Thụy Liên, Phong Linh Hiểu đoán được bảy tám phần.

      Chỉ là cảm thấy kỳ quái, nếu Thẩm Thụy Liên là Hàn Thủy Thiển Thiển, vì sao ta còn tìm mình chất vấn?

      Mà Thẩm Thụy Liên phía bên kia, nghe xong lời của Phong Linh Hiểu cũng sinh ra nghi hoặc cùng loại, chỉ là ngoài miệng vẫn thừa nhận như cũ: " cũng biết chuyện xấu mình làm ra à? Vậy mà còn chịu thừa nhận?"

      " phải tôi làm" Phong Linh Hiểu tức giận , " cảm thấy là có người gây hiểu lầm giữa chúng ta sao?"

      "Có người gây hiểu lầm...." Thẩm Thụy Liên sửng sốt chút, nhung sau vẫn chịu tin tưởng, "Tôi dựa vào cái gì mà phải tin chứ! Lạc Vô Ngôn cũng bảo tìm Lưu Bích Đề! Còn nữa cái người Hàn Thủy Thiển Thiển lần trước ở trong trò chơi kia, phải tự xưng là sao?!”

      Phong Linh Hiểu nghe Thẩm Thụy Liên ra "chứng cớ", trong đầu tự chủ được nhớ tới đoạn đối thoại lần đó của Hàn Thủy Thiển Thiển cùng Hứa Em Cả Đời Tình Sầu……

      Khóe miệng của nhất thời giật giật cái.

      phải chứ?! Chẳng lẽ Hứa Cả Đời Tình Sầu kia chính là Lạc Vô Ngôn? Còn "Hiểu Hiểu" trong miệng Hàn Thủy Thiển Thiển kia chính là ?

      Chỉ có điều….

      " phải a? Lạc Vô Ngôn?" Phong Linh Hiểu kinh ngạc trợn tròn mắt, "Tôi dường như chưa từng liên lạc với ta! Sao có thể bảo ta tìm Lưu Bích Đề được chứ?"

      " phải sao?" Thẩm Thụy Liên nhăn mày lại, nét mặt tin," Vậy được chúng ta tìm đối chất!"

      xong, thèm quan tâm gì tay Phong Linh Hiểu bước .

      "Ê, này........ "

      Lại tiếp, thế giới này khéo thành sách.

      Thẩm Thụy Liên vừa mới mang theo Phong Linh Hiểu tìm Lạc Vô Ngôn đối chất Lạc Vô Ngôn vừa vặn xuất dưới lầu ký túc xá của Lưu Bích Đề.

      Hình như là Lạc Vô Ngôn ngăn Lưu Bích Đề ở ngoài cửa ký túc xá, đau khổ cầu xin ta cái gì đó, mà Lưu Bích Đề sắc mặt khó coi giống như là sắp khóc ra.

      "Bạn học Lưu, cầu xin buông tha cho Linh Hiểu được ? ấy chịu tha thứ cho tôi, cầu xin .........."

      " liên quan đến tôi! Phải là tôi cầu cậu mới đúng! Đừng đến quấy rầy tôi nữa!"

      " phải, bạn học Lưu........ "

      Nghe Lưu Bích Đề mang theo giọng khóc nức nở, Phong Linh Hiểu khỏi ngạc nhiên. Bây giờ lại là chuyện gì xảy ra vậy?

      Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Thụy Liên khỏi nổi giận, vội vàng sải bước chạy lại, đứng trước người Lưu Bích Đề, chắn Lạc Vô Ngôn, nổi giận : "Lạc Vô Ngôn, cậu đủ chưa! Sao lại tới quấy rầy Bích Đề nữa vậy?"

      "Tôi chỉ là tới cầu xin bạn học Lưu, có ý gì mà!" Lạc Vô Ngôn trưng ra khuôn mặt khổ sở, "Tôi chỉ muốn Hiểu Hiểu tha thứ cho tôi thôi." xong, lại còn muốn chạy tiến lên bất đắc dĩ vẻ mặt hung ác của Thẩm Thụy Liên dọa lui.

      Lưu Bích Đề cũng thừa cơ hội này bụm mặt chạy về phòng.

      "Chuyện đó cũng liên quan đến Bích Đề a!" Thẩm Thụy Liên hung hăng trừng mắt liếc cái.

      Lạc Vô Ngôn thấy Lúu Bích Đề chạy, khỏi nóng nảy, muốn đuổi theo lên, lại bị Thẩm Thụy Liên cản đường. Dưới tình huống này, định gì đó thuyết phục Thẩm Thụy Liên, tầm mắt lại vô ý quét đến người Phong Linh Hiểu. Trước mắt Lạc Vô Ngôn đột nhiên sáng ngời, cũng để ý tới vẻ mặt khó coi của Thẩm Thụy Liên, ngược lại kinh ngạc vui sướng chạy tới chỗ Phong Linh Hiểu, phấn khởi hô to ra tiếng—

      "Hiểu Hiểu! Là em sao? Là em sao?!"

      Mắt thấy nhào lên người mình, Phong Linh Hiểu vội vàng tránh ra

      Lạc Vô Ngôn nhào vào khoảng , sau khi lảo đảo vài bước mới đứng vững, vẻ mặt thống khổ thương tâm gần chết, đáng thương thê thảm nhìn : "Hiểu Hiểu, chẳng.....chẳng lẽ em vẫn chưa chịụ tha thứ cho ?"

      "Cái gì mà tha thứ với tha thứ? Lạc Vô Ngôn, rốt cuộc gì vậy a?" Phong Linh Hiểu nhíu mày, rất khó hiểu! luôn cảm thấy, chuyện Hàn Thúy Thiển Thiển phải đơn giản như trong tưởng tượng của ! Người bị đùa giỡn, e rằng chỉ có cùng Lưu Bích Đề!

      Lạc Vô Ngôn vội vàng giải thích: " biết, chuyện em bị Lưu Bích Đề quấy rầy, em vẫn còn giận , em chịu tha thứ cho .....cho nên tìm Lưu Bích Đề, vừa rồi em cũng thấy đó."

      Phong Linh Hiểu nghe thấy lời lung tung lộn xộn của , trong lòng càng thấy cũng phiền muộn. Vừa định ngắt lời , giọng lành lạnh lại đột nhiên chen vào: "Yo, phái luôn mình vô tội sao? phải luôn và cậu ta thân sao? Vậy hai người liền đối chất cho tôi xem !"

      Phong Linh Hiểu nhìn về phía phát ra thanh, thấy Thẩm Thụy Liên khoanh tay, vẻ mặt như xem kịch vui.

      Phong Linh Hiểu cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, có chút đau đầu mà day day huyệt thái dương, định chuyện ràng cùng Lạc Vô Ngôn phen.

      Lạc Vô Ngôn lại nóng nảy, bộ dáng xúc động muốn xông tới đánh Thẩm Thụy Liên: "Ai tôi với Hiểu Hiểu thân. Tôi còn biết số điện thoại riêng của Hiểu Hiểu – số này chỉ có mình tôi biết! Hiểu Hiểu còn gửi tin nhắn cho tôi mỗi ngày nừa! tin xem đây—"

      Lời của làm cho Phong Linh Hiểu càng thêm ! Cái gì mà mỗi ngày gửi tin nhắn cho ? Hay là còn có thể phân thân?

      Ai ngờ Lạc Vô Ngôn lấy di động ra, nhanh chóng ấn gì đó bàn phím, rồi tràn ngập chờ mong nhìn Phong Linh Hiểu--

      Phong Linh Hiểu bị nhìn mà ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng xấu hổ q uay sang bên.

      Nhưng mà kỳ vọng của Lạc Vô Ngôn rất nhanh biến thành thất vọng!

      người Phong Linh Hiểu vang lên thanh tin nhắn như chờ mong, mà điện thoại của ngược lại vang lên thanh "có tin nhắn mới"!

      Đây là có chuyện gì?!

      Tít tít tít tít

      Am thanh như đòi mạng thúc giục Lạc Vô Ngôn mở ra.

      Thất vọng mặt Lạc Vô Ngôn rất nhanh biến thành hoảng sợ.

      Sắc mặt trở nên tái nhợt, hai run run, từ từ từ từ ấn mở tin nhắn mới tới.

      Nội dung phía , quả thực làm chấn động!!!

      [Lạc Vô Ngôn, đủ chưa! phiền quá! tôi muốn gặp lại rồi mà, đừng dùng cách gì quấy rầy tôi nữa]

      Tin nhắn gửi đến rất giống với giọng điệu của Phong Linh Hiểu.

      Lạc Vô Ngôn cẩn thận liếc mắt nhìn vẻ mặt kiên nhẫn của Phong Linh Hiểu trước mặt cái, đột nhiên cảm thấy sau lưng có luồng khí lạnh u dâng lên…….

      Nếu như....

      Nếu như người gửi tin nhắn cho là Phong Linh Hiểu, như vậy người đứng trước mặt bây giờ là ai a? Chẳng lẽ là hồn sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :