1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu họa giang hồ - Phong Hiểu Anh Hàn(võng du) (50 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: JQ




      câu "Rốt cuộc em biết được gì" khiến lòng Phong Linh Hiểu báo động mãnh liệt!

      Chẳng lẽ…… ta nhìn ra cái gì từ biểu khác thường vừa nãy của rồi sao?

      Chột dạ mà đón nhận ánh mắt sắc nhọn như kim châm của Tư Tố, Phong Linh Hiểu cố gắng giả vờ bộ dáng vô tội: "Cái…… Cái gì? Tôi hiểu gì cả…… "

      " hiểu sao?" Đầu mày của Tư Tố dễ bị nhận ra là nhíu lại, thực chất sớm nhìn ra manh mối từ vẻ mặt bối rối của , nhưng cũng toạc ra, mà chỉ dùng giọng điệu hoài nghi hỏi, "Vậy vừa rồi vì sao em…… lại kích động như vậy?"

      " có a, tôi có……kích động gì đâu." Mở to mắt dối, vẻ mặt rất vô tội rất tự nhiên, nhưng phản ứng ngoài mặt sớm làm lộ toàn bộ chân tướng -- Phong Linh Hiểu chính là ví dụ rất tốt, kết quả của việc tu luyện chưa đủ trình độ thường hay là như thế.

      Tố cười như cười: "Vậy Tiểu Linh Hiểu có cần nhắc nhở em chút hay ?"

      hơi hơi cúi đầu, khoảng cách với lại càng gần. Tiếc rằng Phong Linh Hiểu thể động đậy, chỉ đành quẫn bách mà nghiêng đầu , tiếp tục bộ dáng "Tôi cứ biết có thể làm gì tôi".

      Còn chưa chịu sao? Hai tròng mắt Tư Tố hơi hơi nheo lại, trong mắt xẹt qua tia mưu, cố ý kéo giọng dài, "Có điều Chính Thái tất cả với rồi, nghĩ, em vẫn nên ngoan ngoãn……"

      ngoài dự đoán của , giây tiếp theo Phong Linh Hiểu liền thay đổi sắc mặt, kêu lên thất thanh: "Cái gì? Nó hết với rồi sao?!"

      Tố mang thâm ý sâu xa mà liếc mắt nhìn cái, chậm rãi gật đầu, giống như tuyên bố " " này " thể nghi ngờ" vậy!

      Con cá quả nhiên mắc câu! Cảm xúc nhẫn lâu của Phong Linh Hiểu rốt cục cũng bùng nổ, hoảng sợ mở to mắt nhìn người nào đó cười đến vẻ mặt hiểm mà lên tiếng: "Tư Tố! Tên vô sỉ như ! sớm biết tôi là Linh Phong Hiểu Nguyệt rồi có phải ?!"

      "Quả nhiên em biết……"

      "Còn phải ……" Phong Linh Hiểu căm giận trừng mắt nhìn , đến khi nhìn thấy nụ cười thực được bên môi , mới giật mình phát , mắc, bẫy! Phong Linh Hiểu ước chừng sửng sốt vài giây, mới phản ứng lại được, gấp đến độ mặt đỏ cả lên: "Tên khốn, dụ tôi ra sao?!"

      Tố thực vui vẻ nở nụ cười: "Rốt cục bây giờ em cũng trở nên thông minh."

      Phong Linh Hiểu:"…… = =" Gì chứ! Đây là khen hay chê vậy?

      Phong Linh Hiểu oán hận liếc Tư Tố cái, lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nhả ra câu: "Vô sỉ!"

      " phải em biết vô sỉ từ lâu rồi sao?" Tư Tố cho là đúng đối với "khen ngợi" của Phong Linh Hiểu, ngược lại cười đến gió mây mờ. Hai hàng lông mày của hơi nhướng, giành mở miệng trước : " , sao tên nhóc Thẩm Chính Thái kia lại chuyện này với em?"

      Ánh mắt Phong Linh Hiểu giờ phút này phẫn nộ đến muốn giết người, vốn định để ý tới , nhưng lại thay đổi ý định: Tên khốn Thẩm Chính Thái kia hại thảm như vậy, sao hãm hại nó lần chứ?

      Vì thế lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: " biết sao? Nhóc Thẩm Chính Thái kia chính là Ám Vô Thương a!"

      Giây tiếp theo, thực thỏa mãn khi thấy nụ cười của Tư Tố cứng lại ở khóe miệng.

      "Ý của em là…… Ám Vô Thương là Thẩm Chính Thái?" Tư Tố nhíu mày, trong mắt có tia sáng thâm thúy xoay vòng.

      "Đúng vậy!" Phong Linh Hiểu gật đầu như gà mổ thóc, chớp chớp mắt, tiếp tục thêm mắm dặm muối, "Hình như nó muốn đánh bại …… Ách, còn muốn cướp người phụ nữ của gì gì đó……" xong lời cuối cùng, giọng Phong Linh Hiểu dần dần xuống, xấu hổ đến mặt đỏ bừng. A a a! bậy bạ gì đó? Cái gì mà "Người phụ nữ của " chứ! >///<

      Tố ràng còn chìm trong "Thẩm Chính Thái chính là Ám Vô Thương" nên cũng chú ý đến phản ứng khác thường của Phong Linh Hiểu. Trong mắt lộ ra tia sáng sắc bén, hiểm cười lạnh mà lên tiêng: "Rất tốt…… Tên nhóc này lông chim còn chưa đủ dài muốn học bay sao? rất tốt……"

      Thẩm Chính Thái xa tận phòng bên kia chơi trò chơi đột nhiên rùng mình cái.

      "……" Nhìn nụ cười tà đạo nhếch lên ở khóe miệng Tư Tố, toàn thân Phong Linh Hiểu bất giác run lên, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác tội ác…… dường như hại Thẩm Chính Thái rồi…… = =

      Vì vậy trong lòng thầm sám hối: Bạn Thẩm à, chị hoàn toàn là bị bức, cậu hãy tha thứ cho chị nha…… Còn về chuyện trêu ghẹo đến ác ma như vậy, cậu hãy tự mặc niệm vậy ~

      Phong Linh Hiểu miên man suy nghĩ chợt ngẩng đầu, mới phát mình cùng Tư Tố vẫn giữ nguyên tư thế mờ ám như trước…… khỏi tức giận: "Vô sỉ, tôi cũng hết rồi, có thể buông ra được chưa? "

      Khóe miệng tên vô sỉ nào đó giật cái: " buông."

      "Rốt cuộc muốn như thế nào!" Phong Linh Hiểu chán nản thôi, đồng thời lại kinh ngạc phát , bổi rối trong lòng sớm biến mất lúc nào hay, cảm xúc tại lại bình tĩnh đến ngờ.

      "Em biết, nương tử……" Tư Tố hơi hơi cúi đầu, khoảng cách giữa bọn họ liền trở nên vô cùng gần gũi, trong cặp mắt hoa đào kia mang theo vòng sóng nước lăn tăn, hơi thở nóng rực xen lẫn giọng trầm thấp mị hoặc ập đến.

      Cơ thể Phong Linh Hiểu cứng ngắc dám động đậy, chỉ có thể bị động mà nhìn chằm chằm, cắn răng : " sớm biết tôi là Linh Phong Hiểu Nguyệt rồi có phải ?"

      "Vậy thế nào?" Tư Tố nhíu mày, hơi chút cho là đúng, đề tài vừa được chuyển, giọng cũng đột nhiên hạ thấp xuống, "Em biết là muốn cái gì ……"

      Phong Linh Hiểu lùi lại phía sau, thuận lợi cách xa khoảng. lời chính nghĩa cự tuyệt: "Tôi đồng ý với !"

      "Vì sao?" Tư Tố từng bước tới gần, trong mắt xẹt qua vệt tối lạnh.

      " hai à, tôi cầu xin buông tha cho tôi có được ?" vẻ mặt Phong Linh Hiểu đau khổ, "Tôi biết lúc trước là tôi đúng, làm hại bị Lưu Bích Đề theo đuổi đến khổ nổi…… vì muốn trả thù tôi mà ngay cả chiêu tổn hại này cũng nghĩ ra, bây giờ chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, sao còn chịu buông tha tôi vậy?"

      Sắc mặt Tư Tố cứng đờ, tươi cười nhất thời biến mất còn thấy tăm hơi, gương mặt nghiệt thế mà lại mang theo vài phần dở khóc dở cười: "Chiêu tổn hại! Em cho rằng…… là vì trả thù em nên mới làm như vậy sao?"

      Phong Linh Hiểu đúng lý hợp tình mà bẻ lại: " phải trả thù là gì? Có quỷ mới tin là vì thích tôi!"

      vừa mới dứt lời, liền phát , bất thường.

      Chỉ thấy…… Chỉ thấy……

      Con ngươi đen của trẩm xuống, vệt ý cười nhè từ từ lên khóe môi.

      Trong lòng Phong Linh Hiểu thầm kêu tiêng " ổn", chuẩn bị vùng vẫy cái chạy khỏi giam cầm của , lại bị giành trước bước, giữ chặt cánh tay lại, sau đó gắt gao ấn vào vách tường!

      "Tư Tố, làm gì!"

      Ý cười trong mắt Tư Tố càng sâu sắc: " phải em tin là vì thích em nên mới làm như vậy sao? thế, để cho em biết vì sao muốn làm như vậy!"

      "Này -- " Phong Linh Hiểu kịp phản kháng, cái gì đó mềm mềm áp lên môi , nhàng, như chuồn chuồn lướt nước mà chạm cái, lại nhanh chóng rời ……

      Con ngươi của co rút nhanh, đầu "oanh -- " tiếng trở nên trống rỗng, kinh ngạc đến nên câu hoàn chỉnh: "…… ……" bịt chặt môi mình, biết phản ứng thế nào mà nhìn .

      Qua hồi lâu, mới nhận ra chuyện : Tư Tố hôn …… bị con hồ ly cắn! Sao ta có thể…… >0<

      Thần sắc trong con người đen của Tư Tố dần dần trở nên mềm mại, chỉ là ngoài miệng vẫn chịu buông tha như trước, cúi người cười trêu tức: "Bây giờ biết chưa?"

      "Tôi…… Tôi…… ……" Căm hận cùng xấu hổ đan xen trong lòng Phong Linh Hiểu, ngay cả câu hoàn chỉnh cũng ra được.

      Thấy ánh mắt né tránh, ấp úng lại trước sau cũng chịu đáp lại mình câu nào, Tư Tố nhíu mày, hơi hơi cúi đầu, hôn thêm vậy --

      Lúc này, đầu giường Phong Linh Hiểu truyển đến giọng hát vui vẻ.

      Điện thoại của vang lên.

      Tiếng nhạc tuyệt vời làm cho Phong Linh Hiểu bỗng dưng tỉnh táo lại, mới hiểu được là xảy ra chuyện gì. liền thừa dịp Tư Tố ngây người trong nháy mắt mà hợp lẽ đẩy ra, trốn khỏi ma trảo của .

      Đến khi Tư Tố lấy lại tinh thần, mới phát trong lòng mình trống , nhìn Phong Linh Hiểu vui vẻ chạy đến di động của , lại kiềm chế được mà bắt đầu oán giận cái điện thoại chết tiệt kia.

      Hoàn toàn tương phản với tâm tình của Tư Tố, Phong Linh Hiểu giờ phút này vô cùng vui mừng.

      May nhờ cái điện thoại này mới giúp có thể tránh được kiếp!

      Thế nhưng --

      Khi cầm lấy di động của mình, lúc nhìn thấy tên hiển thị của người gọi đến, tay bỗng run lên, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất!

      màn hình di động lên ba chữ nhìn thấy mà giật mình:

      Bệnh thần kinh!

      Phong Linh Hiểu trợn tròn mắt, cầm di động sững sờ tại chỗ biết làm sao.

      Đây phải số của tên bệnh thần kinh Lạc Vô Ngôn kia sao?!

      chọn lúc nào chọn, sao lại cố tình chọn ngay lúc này mà gọi điện đến chứ?

      ra lúc trước trong di động của Phong Linh Hiểu hề có số của Lạc Vô Ngôn. Sau đó cũng biết dùng cách nào mà lấy được điện thoại của , lúc nào có việc gì liền gọi điện thoại đến "quấy rầy".

      Phong Linh Hiểu bị làm cho vô cùng tức giận nhưng lại làm sao được, chỉ có thể đổi tên số của thành "Bệnh thần kinh" rồi lưu vào điện thoại!

      Mỗi khi gọi đến đều dễ dàng biết được là mà thuận lợi từ chối cuộc gọi...

      Chỉ là……

      Bệnh thần kinh Lạc Vô Ngôn này lại gọi ngay vào lúc này! Bảo phải làm sao bây giờ?!

      Nghe? Hay nghe đây?

      Phong Linh Hiểu đấu tranh hồi lâu, bất đắc dĩ vướng Tư Tố, chỉ có thể bất chấp mà ấn nút nghe, đưa điện thoại di động đến bên tai: "Alô, xin chào. Chỗ này là……"

      còn chưa dứt lời, bị trận thanh phấn khởi xuyên thấu màng tai cắt ngang: "Linh Hiểu! Cuối cùng em cũng nhận điện thoại của !"

      Quả nhiên là tên Lạc Vô Ngôn……

      Phong Linh Hiểu cả kinh để điện thoại ra xa, mới dè dặt hỏi: "…… có việc gì sao?"

      Lạc Vô Ngôn ở đầu dây điện thoại bên kia thực kích động : "Đúng vậy! Tối nay có cái party, muốn mời em làm bạn của ……"

      Lạc Vô Ngôn còn bô bô tay Phong Linh Hiểu đột nhiên trống trơn, di động bị lấy rồi.

      " ấy rảnh!" Giọng lạnh lẽo mới truyền qua xong, ngón tay thon dài nhấn luôn nút tắt điện thoại!

      Phong Linh Hiểu sửng sốt, nhanh chóng nhào tới gào lên: "Này! Tư Tố, sao lại cuớp điện thoại của tôi!"

      Tố quăng trả điện thoại di động lại cho , lơ đãng liếc cái: "Tên kia mơ tưởng bạn của , đương nhiên phải hung hăng đả kích trận rồi."

      Phong Linh Hiểu mới lấy lại tinh thần từ việc hết hồn vì cái di động, lập tức lại bị câu này của Tư Tố làm giật mình đến đỏ ửng cả mặt: "…… Cái tên biết liêm sỉ này! Tôi thành bạn của từ khi nào chứ?"

      "Vừa mới." Tên biết liêm sỉ bình tĩnh mỉm cười.

      Phong Linh Hiểu trừng mắt nhìn , cắn răng : "Tôi đồng ý lúc nào? Tư Tố! phải giống em họ của , xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình nên tư tưởng cũng bị ảnh hưởng đó chứ? cho là loại động tác ba láp này có thể lừa được tôi sao?"

      Tố lười biếng nâng mắt, vẻ mặt mây mờ gió : " có lừa em. Nếu em đồng ý, liền lên kênh Thế giới ra chuyện em đạo account."

      " dám!"

      "Em cứ thử xem có dám hay ?"

      Phong Linh Hiểu phát điên, gấp đến độ ngừng giậm chân: "Khốn kiếp! Cùng lắm tôi chơi trò đó nữa!"

      Vừa xong câu này, ngay chính bản thân Phong Linh Hiểu cũng ngăn được mà nhảy nhót trong lòng cái.

      phát ra lời thề "ngoan độc" như thế, uy hiếp của ta mất hiệu lực rồi chứ?

      Nào ngờ, Tư Tố mặt đổi sắc, mà chỉ nhàng bâng quơ hỏi lại câu: "Em sao?"

      Vì thế, Phong Linh Hiểu rơi lệ……

      hoàn toàn bị đánh bại.

      dường như…… dường như thể "Tạm biệt" với trò chơi trực tuyến quý được…… T_T cái cốc a……

      = = đáng giận a, vẫn là bị ta bắt được nhược điểm……

      Nhìn thấy vẻ măt Phong Linh Hiểu rối rắm, con ngươi đen sâu thẳm trong suốt của Tư Tố lộ ra ý cười trêu tức, cười khẽ mà lên tiếng: "Tiểu Linh Hiểu, thế nào?"

      "……" Uy hiếp đến mức này, còn có quyền lợi "" sao?

      "Em lời nào coi như em ngầm thừa nhận nga?"

      "……" Coi như ngầm thừa nhận sao? Quả nhiên, vô sỉ của Tư Tố thế giới này ai địch nổi……

      Phong Linh Hiểu tức giận đến suýt hộc máu! cũng lười giải thích với , dứt khoát sải bước tới trước cửa phòng.

      "Được rồi, mau cút !"

      để tay lên tay nắm cửa, vặn cái, khi định "mời" ta ra khỏi phòng --

      Thực ngoài ý muốn, cái cốc xảy ra……

      Chỉ nghe tiếng "răng rắc" thanh thúy!

      Phong Linh Hiểu lại tại khắc kia, hoàn toàn mờ mịt tại chỗ!

      trợn mắt há miệng mà nhìn cái tay nắm cửa hình thanh dài trong tay.

      Ai có thể với ? tại lại là tình huống gì ?!

      Vì sao? Vì sao!

      Chưa động đến cánh cửa, mà tay nắm cửa…… thế mà lại ngang nhiên bị vặn rớt xuống như vậy!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Ly hôn




      Phong Linh Hiểu ngây người.

      Cái tay nắm cửa này ràng lúc nãy vẫn rất tốt mà, tại sao thoáng chốc bị vặn xuống như vậy chứ?

      Chẳng lẽ do vừa rồi Tư Tố chạm vào nó, cho nên ……

      Vừa nghĩ đến nụ cười cùng ánh mắt chứa đầy mưu của Tư Tố mới nãy, Phong Linh Hiểu càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, vì thế quăng ánh mắt hung ác qua: "Tư Tố, cái tay nắm cửa này là do cố ý phá hỏng phải ?"

      "A? Em thấy có bản lĩnh lớn đến mức phá hỏng được cái tay nắm cửa chắc chắn như vậy sao?" Tư Tố nhếch môi cái, cố ý nhấn mạnh từ “chắc chắn” nhàng đem vấn đề hỏi vặn lại " ràng nhìn thấy chính em……"

      "Đấy……" muốn lại thôi càng làm cho Phong Linh Hiểu nghẹn lời…… quả thực có bằng chứng chứng minh là ta làm hỏng tay nắm cửa, nhưng mà…… lẽ nào lại có bản lĩnh phá hỏng cái tay nắm cửa này sao? T_T

      cảm thấy mình là cái cốc hết sức ……

      Phong Linh Hiểu lặng lẽ rơi lệ vài giây sau mới thình lình nhớ lại việc: Bây giờ và Tư Tố vẫn ở chung phòng như cũ…… vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi phạm vi nguy hiểm đâu ……

      nam quả nữ ở chung phòng, ắt có chuyện lường được……

      Báo động còn chưa được xua tan, sao cảnh giác của mất trước rồi vậy?

      Lại nhớ tới vừa rồi Tư Tố tự tiện hành động với , khỏi bắt đầu khẩn trương, vội vàng dùng hai tay che thân thể của mình lại, từ từ lùi ra phía sau vài bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Tư Tố: "Vậy giờ muốn thế nào?"

      Ai ngờ, Tư Tố chẳng những làm ra những hành vi "vượt quá phép tắc" gì, mà ngược lại đến bàn máy tính, nhân tiện quăng ánh mắt xem thường qua: "Tiểu Linh Hiểu, đừng suy nghĩ quá đen tối như vậy. Tuy rất vô sỉ, nhưng cũng có nghĩa rằng phải chính nhân quân tử."

      Phong Linh Hiểu ngây ngẩn cả người.

      Đến lúc phản ứng lại cái máy tính vốn nên "thuộc về" kia bị người nào đó chiếm mất rồi.

      khỏi tức giận.

      linh tinh! Người người người như ta mà cũng được coi là chính nhân quân tử ư? Vậy lúc nãy ta làm gì với ? Còn hành vi giờ rốt cuộc lại là gì!

      Dường như cảm nhận được cam lòng, Tư Tố hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt trêu ghẹo liếc nhìn cái: "Nhưng nếu như em muốn vậy, kỳ thực cũng ngại làm chuyện đen tối với em."

      Phong Linh Hiểu: "……"

      Ngoài việc dùng ánh mắt để giết chết ta, Phong Linh Hiểu cũng thể làm gì nữa.

      thở phì phì tới phía sau , ngồi lên chiếc đệm mềm mại, nhìn thành thạo mở trò chơi quen thuộc lên, nhập tài khoản cùng mật mã vào.

      Cùng với nhạc tuyệt vời của trò chơi vang lên, nam tử áo trắng luôn làm cho lòng người sợ hãi, mỗi lần nhìn thấy đều nhịn được mà muốn chạy trốn kia dần xuất trước phong cảnh như tranh màn hình trò chơi.

      Phong Linh Hiểu giống như phản xạ có điều kiện mà toàn thân run lên, vô ý thức mà dịch ra xa chút, mới đưa mắt trở lại người nam tử áo trắng.

      Nhìn Tư Tố chọn mở chế độ tìm ai đó, Phong Linh Hiểu khỏi tò mò hỏi: " làm gì vậy?"

      " trả thù." Giọng trong trẻo mà lạnh lùng thốt ra ba chữ đơn giản như thế, lại làm cho Phong Linh Hiểu cảm thấy có đợt khí lạnh chạy dọc sống lưng.

      nơm nớp lo sợ thăm dò: " phải …… tính giết Ám Vô Thương đó chứ?"

      "Em xem?"

      "……" Kiểu câu hỏi lại nghe như lơ đãng này lại làm cho Phong Linh Hiểu rét mà run.

      Quả nhiên, ai đắc tội với nghiệt có kết cục tốt a…… bạn Thẩm Chính Thái, cậu nên tự cầu nhiều phúc !

      Thế nhưng --

      Lập tức lại nghe thấy Tư Tố lẩm bẩm mình: "Nó lại lên…… Bỏ , lần này tạm tha cho nó , lần tới nó chết chắc rồi!"

      "……" Phong Linh Hiểu lại gì mà nhìn trần nhà.

      Bạn Thẩm Chính Thái đúng là nhiều phúc a…… giống như lúc nào cũng đều ‘cái cốc’ cả T_T ……

      Nhưng mà Phong Linh Hiểu nhớ thương cái cốc đại thần như vậy, nó liền xúc động mà lại đến tìm gây phiền phức.

      Chỉ nghe tên "Phu quân đại nhân" kia của đột nhiên chút khách khí mở miệng ra lệnh: "Tiểu Linh Hiểu, lại đây."

      Thân thể Phong Linh Hiểu run lên, dịch ra xa hơn.

      cảnh giác trừng mắt nhìn : " muốn làm gì?"

      "Lại đây." Tư Tố ngừng động tác trong tay, nghiêng đầu dùng ánh mắt ra lệnh cho .

      " muốn!" Phong Linh Hiểu thà chết chịu khuất phục.

      Tố nhìn chằm chằm vào , mặt chút thay đổi : "Em mà lại đây, lập tức ra chuyện em đạo account."

      Phong Linh Hiểu: "……"

      Tố, tính vào hận lần!

      Dưới uy hiếp của người nào đó, Phong Linh Hiểu thể nghiến răng nghiến lợi chậm chạp qua, rất kiên nhẫn hỏi: "Làm gì?"

      Sau khi Tư Tố mở thêm cửa sổ đăng nhập của 《 Huyễn Kiếm Giang Hồ》 xong nhường chỗ của mình, nghiêng đầu nhìn về phía Phong Linh Hiểu: "Lại đây nhập tài khoản với mật mã vào ."

      Phong Linh Hiểu nghe vậy, động tác liền cứng đờ, lại lùi về phía sau, bụng đầy hoài nghi nhìn người nào đó mang vẻ mặt trầm lắng: " muốn lấy account của tôi làm gì?"

      " phải em rất chán ghét sao?" Tư Tố hỏi lại, trong đôi mắt đen tuyền như đầm nước sâu thẳm tràn đầy ý cười bằng lòng ràng, "Giờ cho em cơ hội, hủy bỏ quan hệ vợ chồng giữa Linh Phong Hiểu Nguyệt và Tố Dạ Mặc Ảnh."

      Phong Linh Hiểu chẳng hề để ý "Xí" tiếng, đột nhiên phản ứng mạnh lại, bộ dáng nhìn như bị làm kinh ngạc:"…… hai, xác nhận là phải đùa đó chứ?"

      Tố lại mưu quỷ kế gì đây?

      Tố nhướng mày: "Em cảm thấy đây là trò đùa sao?"

      "……" Phong Linh Hiểu do dự. Điều kiện của ta tràn đầy hấp dần, thế nhưng trong lòng vẫn có chút đắn đo. Ngộ nhỡ ta lại đùa giỡn ……

      Giống như nhìn ra nghi ngờ của , Tư Tố dời tầm mắt, dùng giọng điệu thờ ơ : "Vả lại, account của em bị ép đến vậy rồi, có hãm hại em nữa cũng cần thiết đúng ?"

      xong, ta lười biếng nâng mắt, chút tia sáng còn thừa ở khóe mắt liếc về phía người nào đó còn do dự: "Nếu em nhập vào quên vậy."

      Những lời này quả nhiên có tác dụng!

      Tố vừa mới dứt lời.

      "Đừng!" Phong Linh Hiểu lập tức sốt ruột kêu lên, vọt lên trước chiếm lấy bàn phím.

      Bên môi Tư Tố dấu vết mà nhếch lên vệt cười yếu ớt.

      Trong lòng Phong Linh Hiểu vẫn đấu tranh như trước. Nhưng cuối cùng vần chống lại được cám dỗ, nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Tư Tố cái, rồi ngoan ngoãn nhập tài khoản cùng mật mã của mình vào.

      Rất nhanh, thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ áo đen xuất tựa như mộng ảo màn hình trò chơi.

      Phong Linh Hiểu chần chờ lát, lùi sang bên, nhường chỗ lại.

      Cứ như vậy, Phong Linh Hiểu nhìn Tư Tố điều khiển Linh Phong Hiểu Nguyệt tới miếu Nguyệt Lão, lại chuyển sang account Tố Dạ Mặc Ảnh.

      Tố Dạ Mặc Ảnh "chờ" ở miếu Nguyệt Lão từ trước, chiếc áo lông trắng dưới phụ trợ của phông nền đỏ tươi như lửa càng có vẻ đặc biệt chói lọi.

      Chỉ thấy Tư Tố mở ba lô của Tố Dạ Mặc Ảnh ra, kích đúp vào món đồ thứ ba hàng thứ sáu.

      Ngay sau đó.

      Đinh! Hệ thống thông báo: Bạn sử dụng đồ vật đặc biệt "Lâm thời giải ước tàn diệp", quan hệ hôn nhân vĩnh cửu của bạn được giải trừ lần.

      …… Ba lô của Tư Tố đúng là món đồ hiếm có kỳ lạ gì cũng có.

      Phong Linh Hiểu vừa nghĩ vậy, lại thấy chuyển sang account Linh Phong Hiểu Nguyệt, kích chọn Nguyệt Lão.

      Nguyệt Lão: Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên. Xin hỏi người hữu duyên, ngài tới để……

      Khung đối thoại của Nguyệt Lão lập tức xuất bốn lựa chọn:

      a. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, ta đến là để kết duyên cùng người hữu duyên

      b. Ta cùng chàng (nàng) định trước kiếp này vô duyên, thỉnh cầu giải trừ quan hệ hôn nhân.

      c. Ta muốn nghe giới thiệu chút về nhân duyên kiếp này.

      d. có việc gì, chỉ tùy tiện dạo.

      Tố chút chần chờ mà lựa chọn "b"!

      Thế mà lúc này, trong lòng Phong Linh Hiểu lại sinh ra cảm xúc nỡ.

      Trong đầu lại bất giác ra những việc qua cùng Tố Dạ Mặc Ảnh.

      Nam tử áo trắng nhàng kia, từng cùng giết quái, từng bảo vệ vượt qua nhiều lần nguy hiểm, từng cùng có rất nhiều hồi ức tốt đẹp……

      Chẳng lẽ, ly hôn như vậy sao?

      Chỉ có điều……

      đúng! đúng!

      nghĩ cái gì vậy!

      Những hồi ức nhoi này cũng phải là cùng với tên Tư Tố vô sỉ kia!

      Phải ly hôn! Nhất định phải!

      Phong Linh Hiểu tự an ủi mình như vậy, ngay sau đó liền thanh thản lại.

      Hệ thống ra khung lựa chọn.

      "Hệ thống thông báo: Bạn có muốn cưỡng chế giải trừ quan hệ hôn nhân với phu quân Tố Dạ Mặc Ảnh của mình ? [Chấp nhận/Hủy bỏ]."

      Tố vẫn chút do dự lựa chọn "Chấp nhận".

      Vì vậy, thế giới lập tức rất phấn khởi ra thông báo của hệ thống --

      【Hệ thống】[Người chơi Tố Dạ Mặc Ảnh cùng người chơi Linh Phong Hiểu Nguyệt tình cảm tan vỡ, tuyên bố ly hôn, từ nay về sau nam hôn nữ gả liên quan gì đến nhau, là khiến người ta tiếc hận, tiếc hận……]

      Rốt cục cũng ly hôn rồi……

      Quả nhiên Tư Tố lừa mình! Sau này ta cũng bao giờ có thể khống chế được nữa rồi chứ?

      Tảng đá lớn trong lòng Phong Linh Hiểu cuối cùng cũng rớt xuống.

      Nhưng mà --

      Chưa đợi Phong Linh Hiểu vui vẻ xong, chưa đợi kênh Thế giới vì chuyện “kinh hoàng” này mà xôn xao lên!

      Vào lúc Phong Linh Hiểu vô tình liếc mắt nhìn qua màn hình máy tính, mới bất ngờ phát -- biết từ khi nào mà Tư Tố lại còn mở thêm account Thất Thương nữa!

      ta muốn làm gì? Phong Linh Hiểu sửng sốt, lập tức kinh ngạc phát , ta thế mà lại kích vào Nguyệt Lão, mở ra hệ thống “cầu hôn”!

      Nhưng mà lúc Phong Linh Hiểu còn ngẩn ra, động tác của Tư Tố nhanh chóng chuyển lại account Linh Phong Hiểu Nguyệt.

      Sau đó có thông báo của hệ thống chắn ở chính giữa màn hình!

      "Hệ thống thông báo: Bạn thân Thất Thương thỉnh cầu kết thành phu thê với bạn, bạch đầu giai lão, bạn có đồng ý ? [Chấp nhận/Hủy bỏ]."

      Có lẽ do sơ ý lơ là, cũng có lẽ do vật trang trí đỏ tươi trong miếu Nguyệt Lão bao phủ thân hình , vậy mà lại phát ra "Thất Thương" đứng bên cạnh Nguyệt Lão từ trước rồi!

      ổn!

      Phong Linh Hiểu bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lòng nóng như lửa đốt nhào tới cướp con chuột của Tư Tố --

      "Tư Tố, tên vô sỉ này, định làm gì vậy?! Dừng tay lại cho tôi a a a --"

      vừa la lên như vậy, động tác của Tư Tố quả thực có tạm dừng chút. Chỉ có điều ……

      Có thể bởi vì quá sốt ruột, vừa trượt chân, lảo đảo cái gục ngay bàn máy tính, tay ấn cái mạnh……

      Lên nút bên trái con chuột kia……

      Mà con chuột trong trò chơi lại vừa vặn đặt ở……

      Chỗ “Chấp nhận” khung lựa chọn của hệ thống!

      【Hệ thống】[Người chơi Thất Thương cùng người chơi Linh Phong Hiểu Nguyệt tâm đầu ý hợp, nguyện cùng kết thành phu thê, chấp tay thề, đồng tử giai lão, từ nay vể sau quên chốn giang hồ……]

      Trợn mắt há miệng mà nhìn từ thông báo ly hôn biến mất rồi lại đến thông báo kết hôn ra, đầu óc Phong Linh Hiểu "ong" tiếng, sau đó, hoàn toàn mờ mịt……

      làm cái gì vậy?!

      '"Aaa --!" Phong Linh Hiểu phát điên, cũng dè dặt được nữa, liền nhào tới đánh mạnh lên người Tư Tố, "Tư Tố khốn kiếp!"

      Ly hôn lại kết hôn…… Tóm lại câu: lại bị đùa giỡn!

      Tố tay mắt lanh lẹ bắt lấy hai tay của , khóe miệng nhếch lên độ cong cười như cười, giống như cười nhạo hành động của :"Nhưng mà, đó là tự em ấn xuống nha……"

      " --" Vẻ mặt mình liên quan đến chuyện này của ta càng làm Phong Linh Hiểu hết cách.

      " cái gì?" Tư Tố cười tủm tỉm hỏi lại.

      " buông tay ra!" Phong Linh Hiểu tức giận đến suýt hộc máu, hai tay bị giữ, đành phải dùng hai chân để phản kháng, muốn thoát khỏi ma trảo của người nào đó.

      Thế là, Tư Tố đột nhiên buông lỏng hai tay, Phong Linh Hiểu chưa kịp chuẩn bị, cả người mất thăng bằng, liền vô tình mà áp vào lòng của .

      Mặt nóng bừng lên, tức giận định đứng lên, lại cảm thấy lực ôm bên hông bỗng mạnh hơn, cả người bị giam cầm trong cái ôm ấm áp, chút cũng động đậy được.

      "Này! buông tay ra!" mắc cỡ đỏ mặt gầm lên, cũng dám động đậy chút!

      Nhưng mà câu tiếp theo của , làm cho suy nghĩ của ngừng trệ trong nháy mắt.

      "Tiểu Linh Hiểu." Hơi thở ấm áp của ập tới, giọng trầm thấp, trong trẻo nhưng lạnh lùng như bóng đêm quanh quẩn bên tai, "Em thích đại thần, vậy sau này hãy để nghiệt cùng với nữ em cùng nhau quên chốn giang hồ, thế nào?"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Quỷ kế




      Phong Linh Hiểu giây trước vẫn còn buồn bực xấu hổ, giây sau vì lời của Tư Tố mà cực kỳ bối rối.

      Mặt bỗng chốc…… càng đỏ hơn vừa rồi, có thể so sánh với tôm luộc. Toàn thân cứng đờ cứ như vậy mà dựa vào người Tư Tố, qua lúc lâu, mới máy móc mà chầm chậm ngẩng đầu, khó có thế tin mà ra câu:"Lời…… lời của …… là có ý gì……"

      Giọng hết sức run rẩy.

      Lẽ nào? Lẽ nào!...... ta thổ lộ?

      Tuy rằng phải lần đầu được người ta thổ lộ, nhưng mà nếu đối tượng thổ lộ đổi thành Tư Tố loại cảm giác này rất kỳ quái…… >0<

      giống như bị người ta gõ cái vào mặt, đầu hỗn độn thế tỉnh táo được…… Mà trái tim bé yếu đuối cứ liên tục đập loạn thình thịch thình thịch, căn bản có chỗ cho tự hỏi……

      Mà thần sắc cười như cười trong mắt lại càng làm cho lúng túng đến phải cúi đầu, quên mất rằng móng vuốt của con hồ ly nào đó vẫn còn đặt ở bên hông mình……

      Thấy bộ dáng Phong Linh Hiểu như hận thể đào cái hố để chôn vùi mình vào, Tư Tố hơi hơi nhếch môi, khẽ cười : "Ý ở mặt chữ."

      " mặt chữ……" Phong Linh Hiểu thào lặp lại lời của , bỗng bừng tỉnh lại, nhất thời vừa thẹn vừa giận. vùng vẫy đẩy ra, nhảy dựng lên, nổi giận quát: "Quên cái đại đầu quỷ ! Tôi còn muốn tiếp tục học lấy bằng tốt nghiệp, sau này còn muổn tìm việc làm……" Càng càng hổn hển, cuối cùng đành phải lấy câu chẳng hiểu ra sao để chấm dứt. "Tóm lại, tôi mới muốn cư thâm sơn làm người hang động gì đó với !"

      Tố cẩn thận suy ngẫm lời lần, độ cong của khóe miệng chẳng những giảm ngược lại càng tăng thêm: " như vậy là Tiểu Linh Hiểu thừa nhận quan hệ giữa chúng ta rồi sao?"

      "Ai thừa nhận……" Phong Linh Hiểu sửng sốt, định phản bác, lại bỗng dưng phát …… lời của vừa rồi……

      Rất mất mặt!!!

      Mặt Phong Linh Hiểu tái . Để che giấu xấu hổ của bản thân, chuyển tầm mắt sang bên căm giận : "Tên vô sỉ ! Uy hiếp tôi cũng thôi , vì sao còn muốn đùa giỡn tôi?!"

      " đùa em a, phải em rất muốn ly hôn với Tố Dạ Mặc Ảnh sau đó xảy ra JQ với Thất Thương sao? chính là lần thỏa mãn hai nguyện vọng của em nga." Giọng điệu của Tư Tố hết sức chân thành.

      Loại giọng điệu này là cực kỳ đáng đánh, Phong Linh Hiểu chỉ hận thể lập tức nhào tới hung hăng đánh ta trận. cật lực áp chế cơn giận của mình, dùng ánh mắt giết chết : " vẫn còn già mồm át lẽ phải sao! Tôi muốn ly hôn! Ly hôn!"

      "Được, vậy em tự làm ." ngờ Tư Tố lại sảng khoái đáp ứng, thoải mái hào phóng mà nhường chỗ, bộ dáng ung dung thích chiều.

      Phong Linh Hiểu hoài nghi trừng mắt liếc cái, cũng khách khí mà đến trước bàn máy tính, điều khiển chuột kích chọn Nguyệt Lão, lựa chọn "Ly hôn" --

      Nhưng mà, lập tức biết vì sao Tư Tố lại đáp ứng dứt khoát như thế.

      Bởi vì …… Bởi vì……

      Nguyệt Lão: Xin lỗi, nhân duyên giữa bạn và người chơi Thất Thương chính là Mệnh trung chủ định, đời đời kiếp kiếp thể chia lìa, vì vậy thể ly hôn.

      "……" Phong Linh Hiểu bi ai.

      Nguyệt Lão lão nhân, vì sao ngay cả ông cũng muốn đùa giỡn tôi vậy? T_T

      Phong Linh Hiểu bị đả kích nặng nề bỗng quay đầu lại, ánh mắt ai oán đâm thẳng về phía Tư Tố, oán khí dày đặc lao thẳng qua: "Vì sao…… sớm biết ly hôn được có phải ?"

      Tố vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ: "Phải thế nào?"

      "Vậy sao vừa rồi có thể ly hôn với Tố Dạ Mặc Ảnh!" Cuối cùng Phong Linh Hiểu sụp đồ!

      Khóe miệng Tư Tố khẽ nhếch, giải thích: "Vì món đồ vừa nãy dùng chỉ có thể hủy bỏ quan hệ vĩnh cửu lần, mà tác dụng của Chứng nhận chung thủy là vĩnh cửu, cách khác……" tới đây, tiếng của tạm dừng lại, dùng ánh mắt "Em hiểu mà” nhìn ……

      Phong Linh Hiểu lại rơi nước mắt. hiểu……

      cách khác, kết hôn lấn thứ hai kỳ hạn cũng là vĩnh cửu......

      T_T

      rất cái cốc……

      thừa nhận, thua ở trong tay , phải năng lực bằng người, mà là...... Tư Tố, quả nhiên là cực phẩm trong vô sỉ!

      Thấy Phong Linh Hiểu đờ đẫn lời nào, Tư Tố đưa tay sờ sờ đầu , cười tủm tỉm : "Thế nào, Tiểu Linh Hiểu? Có phải vui mừng đến ra lời hay ?"

      Phong Linh Hiểu: "…… = ="

      Đúng vậy, đúng là ra lời, nhưng mà phải vì vui mừng, mà vì thể xác và tinh thần bị đả kích quá nặng mới đúng!

      Rốt cuộc cũng hiểu " thể lời nào" là cái cảnh giới gì……Chỉ ví như tại, đối mặt với tên vô sỉ này, thể mở miệng……

      Môi của giật vài lần, có điều lời bẻ lại gì cũng nên lời, cuối cùng chỉ có thể căm giận mà giậm chân, trừng : "Còn mau gọi điện cho dì La! Chẳng lẽ muốn bị nhốt trong này cả đời sao?"

      Đối với cách Phong Linh Hiểu sang chuyện khác, Tư Tố thấy nhưng trách. mang hàm ý sâu xa mà liếc nhìn cái, gì, tự nhiên xoay người ngoan ngoãn gọi điện thoại. Chỉ là, lúc xoay người dùng thanh thể nghe ra câu mà Phong Linh Hiểu nghe thấy --

      "Nếu như em ngại……"

      Phong Linh Hiểu nhìn Tư Tố đến bên giường, cầm lấy điện thoại bắt đầu ấn số. Sau khi diện thoại kết nối được, ta giọng vào ống nghe cái gì đó, chi chốc lát sau, khóe miệng của ta lại nhếch lên nụ cười tà ác ……

      Tà ác? xác thực có nhìn lầm! Khóe miệng của ta nhếch lên nụ cười chính xác là mang theo loại hương vị của mưu……

      khỏi rùng mình cái

      Lẽ nào đối thoại của ta với dì La có ít nội dung tốt? Hoặc là tên Tư Tố này lại ấp ủ cái quỷ kế gì chăng?

      Phong Linh Hiểu còn thấp thỏm suy đoán Tố gác điện thoại, trở lại, trong con ngươi đen tràn ra ý cười bí hiểm.

      "Thế nào rồi? Dì La sao?" Thấy đến gần, Phong Linh Hiểu lo lắng tiến lên hỏi, "Khi nào dì ấy về?"

      Tố lập tức giả ra bộ dáng tiếc hận, thất vọng hít hơi: "Dì đêm nay phải tăng ca nên thể về được. Dì chỉ có thể thiệt thòi chúng ta ngủ tạm trong này đêm, chờ ngày mai dì về rồi tìm người đến mở cửa"

      "……" Phong Linh Hiểu, giây tiếp theo, thể tin mà phát ra tiếng kêu sợ hãi, " bậy! Điểu này sao có thể a!!!"

      "Sao lại thể?" Tư Tố nhíu mày, " tin em có thể gọi điện hỏi thử xem."

      Phong Linh Hiểu nóng nảy: "Nếu dì La thể về, chúng ta có thể bảo Thẩm Chính Thái gọi điện kêu người đến sửa a! Nếu chúng ta tự gọi điện bảo người ta đến cũng được……"

      Tố dang tay, tỏ vẻ bất lực: " biết số của cửa hàng sửa chữa."

      "Vậy có thể gọi 114 nha!" Phong Linh Hiểu vắt óc nghĩ biện pháp giải quyết.

      " được!" Tư Tố lập tức từ chối hơi.

      "Tại sao?"

      Tố nghiêm trang đáp lại: "Chính Thái tuổi còn , để người lạ vào an toàn."

      Phong Linh Hiểu: “……"

      Được rồi, Tư Tố, quả nhiên là già mồm át lẽ phải, đó là lý lẽ hay là ngụy biện……

      Thế là, Phong Linh Hiểu căm uất: "Tư Tố, vậy rốt cuộc muốn thế nào?!"

      " muốn thế nào cả." Tư Tố nhếch môi cười, cười đến vô cùng nhàng. thừa cơ hội ngây ra mà đưa tay vò loạn tóc : “Ngoan, Tiểu Linh Hiểu, đừng rối loạn. Đêm nay liền ngoan ngoãn ở cùng tối ……"

      Phong Linh Hiểu cứng ngắc giật giật khóe miệng, đợt khí lạnh chạy dọc sống lưng, vô ý thức lùi về phía sau bước. Sao cái loại giọng điệu này của ta…… cực kỳ giống giọng điệu của lưu manh trêu ghẹo thiếu nữ trong phim truyền hình "Mỹ nhân, nàng liền ngoan ngoãn cùng lão gia ~" v.v……

      Tố liếc mắt nhìn Phong Linh Hiểu khóc ra nước mắt cái, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, sau đó xoay người tao nhã vào toilet, chỉ để lại người nào đó hóa đá……

      Phong Linh Hiểu trợn mắt há miệng mà đứng thẳng tại chỗ bất động, hoàn toàn bị gió cuốn rồi……

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Hồ ly




      Phong Linh Hiểu cứ luôn cảm thấy, thời gian ngày hôm nay trôi qua đặc biệt dài……

      Suốt cả ngày, vẫn đều giữ nguyên đề phòng cùng cảnh giác cao độ, để ngăn ngừa Tư Tố lại làm ra chuyện quấy rối gì với mình.

      Cứ như vậy, thực dễ dàng chịu đựng đến tận buổi tối khiến lòng người run sợ ……

      Nhưng mà cho dù có chuẩn bị tâm lý trăm hai mươi phần trăm, lúc Tư Tố ôm chăn và gối trèo lên giường , dây thần kinh toàn thân vẫn lập tức bắt đầu căng thẳng.

      Phong Linh Hiểu ôm cái gối mềm mại lui đến góc giường, ánh mắt tràn ngập để phòng nhìn chằm chằm Tư Tố, lắp bắp lớn tiếng : "Tư Tố, trèo lên đây làm gì? Đây là giường của tôi mà!"

      Tố lập tức rất phối họp mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "A? Nhưng ở đây có mỗi chiếc giường này, ngủ ở đây, còn ngủ ở đâu nữa?"

      " ngủ dưới sàn á!" Phong Linh Hiểu buột miệng thốt ra!

      Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Phong Linh Hiểu, Tư Tố thở dài hơi: "Tiểu Linh Hiểu, sàn nhà rất lạnh……" giọng trầm thấp lại mang theo vài phần làm nũng. Đôi con ngươi đen sáng như sao nhìn , vả lại còn lóe lên tia sáng lạ thường, giống như vòng xoáy đầy sức hấp dẫn, có thể khiến người ta bất tri bất giác mất phương hướng trong nó……

      Phong Linh Hiểu rùng mình cái, vội vàng chuyển tầm mắt sang nơi khác nhìn vào đôi con ngươi dễ làm cho người ta sinh ra ý muốn bảo vệ kia, cố ý giả vờ chút nào thèm để ý: "Vậy thế nào?"

      "Cái giường này lớn như vậy, cho ngủ bên ?" Cơ hội tốt! Trong đôi mắt hẹp dài của Tư Tố bỗng xẹt qua tia thực được, bên dùng lời phân tán lực chú ý của Phong Linh Hiểu, còn bên nhàng dịch vào giữa giường.

      " được! mau lăn xuống !" Tuy rằng Phong Linh Hiểu cự tuyệt hề để lại nửa phần đường sống, nhưng cũng nhận thấy được nguy hiểm càng lúc càng gần……

      "Sàn nhà lạnh như vậy, em nỡ để ngủ dưới đó sao?"

      Phong Linh Hiểu chút do dự trả lời: "Đương ……"

      Câu muốn là, đương nhiên nỡ!

      Nhưng mà lời còn chưa dứt, bị tên vô sỉ nào đó cắt ngang: " biết là em nỡ mà. Ừm, cứ như vậy , chúng ta cùng nhau ngủ……"

      Miệng của Phong Linh Hiểu trong nháy mắt mở thành hình chữ ‘O’.

      trợn mắt há miệng mà nhìn Tư Tố nằm xuống bên cạnh mình, trong nháy mắt chiếm mất nửa cái giường của rồi……

      biết làm sao mở to mắt, nhìn Tư Tố nghiêng người đưa lưng về phía ……

      = = Này, hai à, tôi vẫn chưa được hay mà, nhanh như vậy……

      Ngực giống như bị cái gì đó chặn lại, Phong Linh Hiểu giật giật môi, cuối cùng cái gì cũng được. thở phì phì cầm cái gối ngăn giữa hai người, lời lẽ thực hung dữ : " nghe đây, được ngủ vượt qua ranh giới đó!"

      xong, bực mình hừ tiếng, nghiêng người nằm xuống.

      Mà bên cạnh……

      Tố vốn giả vờ ngủ bỗng chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tối đen như ban đêm tia gian xảo chợt lóe lên rồi biến mất, khóe miệng của nhếch lên độ cung quỷ dị……

      ******

      Cứ như vậy, Phong Linh Hiểu trằn trọc ở giường, rốt cục ở trong tâm trạng rối rắm, phức tạp khó phân biệt mà vào giấc ngủ.

      Thế nhưng đến nửa đêm……

      cảm thấy mình dường như bị cái lạnh bao quanh, cả người lạnh cóng.

      "Lạnh……" nhíu nhíu mày, theo bản năng muốn mở mắt ra, nhưng buồn ngủ nồng đậm lại khiến thể thực động tác đơn giản này.

      vất vả, rốt cục hí mắt ra được chút. Trước mắt là màn sương mù tối đen bao phủ.

      "Chăn của mình đâu……" mơ hồ lẩm bẩm tiếng, thò tay ra vùng khí lạnh cóng kia, bắt đầu tìm kiếm.

      Nhưng mà ngủ, căn bản thể dùng lực, cho dù tìm kiếm thế nào cũng đều phí công. Giống như cơ thể này vốn phải là của vậy……

      Ngay lúc định bỏ cuộc --

      Đột nhiên, chạm phải vật thể…… rất mềm mại, rất ấm áp?

      Đây là cái gì?

      Nhưng mà Phong Linh Hiểu nóng lòng muổn tìm chăn sưởi ấm, cũng rảnh suy nghĩ, thân thể vô ý thức dịch về phía vật thể ‘ấm áp’ kia.....

      Khi đầu ngón tay cuối cùng hạ xuống, vật thể kia đột nhiên rung cái.

      "Chăn sao? Ơ.....hình như phải……"

      Phong Linh Hiểu khó khăn hơi nâng mí mắt nặng trĩu lên, muốn thấy cảnh vật trước mắt……

      Thế nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng đen dao động ở trước mắt……

      Cái gì cũng có sao? Nhưng mà vì sao …… lại thấy được con……

      " con hồ ly… rất lớn……" Cho dù trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Phong Linh Hiểu cũng nhịn được mà phát ra kinh ngạc từ đáy lòng, tiếp tục chạm vào con "hổ ly" kia ……

      Chẳng lẽ nằm mơ? Nếu sao lại thấy hồ ly chứ?

      Nhưng mà…… cảm giác về con "hồ ly" này, vì sao lại chân như thế?

      Cảm giác sờ lên con ‘hổ ly’ rát mềm mại, rất ấm áp, chỉ là……

      Phong Linh Hiểu thào lên tiếng: "A…… con hồ ly này…… có lông……"

      "Hồ ly" bên cạnh đột nhiên giật giật.

      "A?" Động tác của Phong Linh Hiểu có chút tạm dừng, nhưng có dừng lại, đưa tay ôm lấy "hồ ly" mềm mại ấm áp.

      cọ cọ bên người "hồ ly", muốn lấy chút ấm áp từ người "hồ ly". "Hồ ly" hình như bị động tác này của làm cho tức giận, Phong Linh Hiểu chỉ cảm thấy trước mắt lên bóng đen!

      Sau đó, giống như thấy được ……

      "Hồ ly" trong mộng, đè lên ……

      Trong bóng tối, dường như có đôi con ngươi sáng quắc nhìn chăm chú vào ……

      quả nhiên là nằm mơ mà……

      Nếu làm sao có thể thấy bị con hồ ly đè lên chứ?

      Đúng vậy, nhất định là nằm mơ nằm mơ nằm mơ…… Phong Linh Hiểu tự nhủ với mình như vậy, thế nhưng cảm giác đè nặng người kia vẫn biến mất. vươn tay ôm lấy con "Hổ ly" trong mộng, há miệng cắn ……

      Thế nhưng chỉ cắn được luồng khí lạnh lẽo, miệng bị cái gì đó mềm mại lấp lại. "Hồ ly" bắt đầu phản kháng, thế mà ngang nhiên dám cắn !

      Phong Linh Hiểu theo bản năng bắt đầu ngọ nguậy, nghiêng đầu qua bên: “Đau! Hồ ly cắn…… cắn người…… ưm……" kịp thoát , miệng của lại bị "hồ ly" hung hăng "cắn" lần nữa!

      "Ưm này --" muốn mở miệng phát ra kháng nghị. Nhưng vừa hé miệng, cái gì đó ám áp liền theo khí lạnh mà xâm nhập vào.

      Cái vật kia hề kiêng nể gì mà đoạt lấy hơi thở , gần như hút hết toàn bộ khí để thở của ……

      "Ưm ưm ưm --!" Phong Linh Hiểu tốn hết sức lực mới đẩy được "Hồ ly" người ra!

      Cảnh trong mơ này rất chân !

      "Hồ ly" đáng ghét, ngang nhiên dám cắn !

      được! phải cắn lại!

      Trong lúc ngủ mơ Phong Linh Hiểu tức giận! biết lấy sức lực từ đâu, tay đẩy "hồ ly" đè người mình ra, sau đó vồ lên, hung hăng cắn vào cổ "hồ ly"……

      "Hồ ly" hơi ngọ nguậy vài cái, phát ra tiếng kêu rên, rốt cục nằm im.

      Phong Linh Hiểu vừa lòng, lại ôm lấy "Hồ ly" ấm áp mềm mại, tiếp tục cắn cắn người nó hồi. Rốt cục, chống lại được cơn buồn ngủ nồng đậm vây lấy, nằm úp lên người "hồ ly" vào mộng đẹp lần nữa ……

      ******

      Ngày hôm sau……

      Phong Linh Hiểu bị trận tiếng mở cửa làm giật mình tỉnh giấc.

      bỗng dưng mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, lại bị màn trước mắt dọa đến sợ hãi!

      nhìn thấy cái gì vậy?!

      Phong Linh Hiểu thể đè nén mà bắt đầu run rẩy, tầm mắt cực kỳ thể tin mà đối diện với đôi con ngươi đen mang cười!

      "Sao sao sao lại ở giường của tôi?!” vất vả kiềm chế bản thân mới bật ra tiếng thét chói tai, có điều giọng của ràng lại mang theo muôn vàn kinh hãi!

      "Hả? Chẳng lẽ Tiểu Linh Hiểu quên rồi……" Chủ nhân của con ngươi lộ ra nét mặt vô tội, con ngươi đen sáng trong như gương phản chiếu ảnh khuôn mặt nhắn hoảng sợ của Phong Linh Hiểu, giọng như muốn nhắc nhở nhớ lại mọi thứ, "Em còn nhớ , ngày hôm qua --"

      Ngày hôm qua, ngày hôm qua ……

      Phong Linh Hiểu nghe thấy lời của nhất thời bàng hoàng biết làm sao, suy nghĩ cũng khỏi theo dẫn dắt của ngược về…… Sau đó, dần dần nhớ lại mọi thứ ngày hôm qua……

      nhớ ra rồi. Ngày hôm qua, tên vô sỉ trước mặt này vào phòng của , sau đó rất vô sỉ mà làm hỏng cửa phòng, lại rất vô sỉ chiếm bên giường của , cuối cùng còn rật vô sỉ......

      Sắc mặt Phong Linh Hiểu chợt trở nên trắng bệch.

      Tầm mắt của từ thân thể hai người chậm rãi di chuyển xuống, đến khi phát quần áo hai người đều cực kỳ hỗn độn ……

      "A a a!"

      Phong Linh Hiểu vẫn là bật ra tiếng thét chói tai.

      Kiềm chế gì gì đó, quả nhiên chỉ là mây bay……= =

      "Tư Tố! làm gì tôi rồi!" tức giận trừng mắt nhìn , trong giọng run rẩy tràn ngập phẫn nộ!

      "Tiểu Linh Hiểu, những lời đó hẳn nên là do hỏi mới đúng." Tư Tố cong mắt phượng thành hình trăng lưỡi liềm, ý vị sâu xa mà liếc nhìn cái, ý cười trong mắt càng sâu hơn, lo lắng hỏi, "Ngày hôm qua em, làm gì rồi?"

      "Em nhìn kỹ lại xem ~" Tư Tố miễn cưỡng dịch người sang, nhân tiện đem móng vuốt sói đặt lên eo .

      "Cái gì --" Phong Linh Hiểu vốn trong cơn giận dữ nghe xong câu này, vẻ mặt cứng đờ, động tác dừng chút, ngay cả việc quan trọng là lấy tay ra vậy mà cũng quên mất.

      Tầm mắt của tiếp tục xuống, rồi…… chuyển qua tay của mình……

      Sau đó…… Sau đó!

      phát , tay của mình vậy mà vẫn bám chặt lấy cổ áo của Tư Tố!

      "A!" hét lên tiếng, như bị điện giật mà rút tay về, nhanh chóng lùi đến góc giường, lạnh run lên, "Tư Tố, chiếm tiện nghi của tôi!"

      "Có sao?" Tư Tố chậm rãi từ giường ngồi dậy, khóe môi tràn ra nụ cười làm người ta váng đầu hoa mắt, đôi mắt chớp chớp, "Nhưng mà hôm qua rất nghe lời em, có ngủ vượt qua ranh giới nga…… Nhưng còn em lại……" Giọng của dừng chút, đề tài vừa chuyển, đột nhiên thực nghiêm túc nhìn , "……cắn ."

      ''Tôi cắn ?!" Phong Linh Hiểu kinh ngạc trợn tròn mắt, gần như là buột miệng thốt ra! thể tin mà nhìn về phía cái cổ trắng nõn dưới cổ áo hỗn độn của Tư Tố……

      Quả nhiên là chỗ xanh, chỗ tím khó coi……

      A a a!

      Phong Linh Hiểu cố nén xúc động muốn phát điên, cố gắng áp chế cảm xúc của mình: "Ngày hôm qua rốt cuộc tôi làm gì……"

      Tố vẫn cười đến vô cùng nhàng như cũ: " biết ư…… Chỉ có điều Tiểu Linh Hiểu, cái này vừa nhìn là hiểu nha…… Có đúng ?"

      Nhưng mà thái độ của lại làm cho Phong Linh Hiểu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi! Tư Tố khó ưa, thế mà còn có lòng dạ trêu chọc !

      Mà khiến tức giận nhất chính là, vừa rồi vô ý thức bám chặt lấy cổ áo của Tư Tố -- thế mà người này chẳng những nhắc nhở , ngược lại còn có bộ dạng hưởng thụ " ngại em tiếp tục ăn đậu hũ của " a!

      Ngay lúc Phong Linh Hiểu tức giận đến muốn nhào tới bóp cổ Tư Tố, lại nghe chậm rãi mở miệng : "Nhưng mà, giờ biết, có chuyện rất quan trọng sắp xảy ra."

      "Chuyện gì?" Phong Linh Hiểu ngẩn ra.

      "Ừm." Tư Tố cười cười, lười biếng nâng mắt lên, cố ý kéo cuối dài, "Dì về, hẳn là dì ấy gọi người đến giúp mở khóa……"

      vừa mới dứt lời, ngoài cửa liền truyển đến đợt tiếng công cụ đập gõ cái khóa cửa –

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Loli



      Trong nháy mắt Phong Linh Hiểu mờ mịt tại chỗ.

      giống như bị làm hoảng sợ, nhìn chớp mắt: “….. cái gì?"

      "Ơ? Tiểu Linh Hiểu, em nghe sao?" Tư Tố áp sát vào, cúi đầu xuống chút, khoảng cách giữa bọn họ liền gần trong gang tấc. Mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại, xẹt qua tia bỡn cợt: "Bọn họ sắp phá cửa vào tới rồi nga…”

      Giống như là muốn chứng thực lời của , ngoài cửa truyền đến trận tiếng gõ cửa dồn dập ràng.

      Cốc! Cốc! Cốc!

      Giọng hỏi đầy sốt ruột của dì La lập tức truyền vào: "Tiểu Tố, Linh Hiểu, các con thức dậy chưa?"

      Phong Linh Hiểu vẫn kinh ngạc như cũ, biết làm sao, còn Tư Tố chỉ cười .

      "Các con mau thức dậy ! Chúng ta sắp vào rồi!" Thấy có ai trả lời, dì La lại sốt ruột nhắc nhở.

      Tiếng gõ cửa dần biến mất mà thay vào đó là tiếng mở khóa.

      Nghe từng đợt từng đợt thanh làm rùng mình kia, Phong Linh Hiểu giật mình bừng tỉnh lại, bật ra tiếng thét kinh hãi: “Aaa!”

      "Tiểu Linh Hiểu?" Tư Tố nhíu mày, hơi khó hiểu nhìn .

      " được!" đột ngột từ giường nhảy dựng lên, ánh mắt quét vòng chiếc giường cực kỳ hỗn độn, thào lẩm bẩm, "Để người ta nhìn thấy gay go mất, cho nên…"

      để ý đến Tư Tố, ánh mắt hoảng loạn đảo quanh bốn phía, cuối cùng bình tĩnh dừng lại chỗ toilet.

      "Có rồi!" Trước mắt sáng ngời, đột nhiên gật gật đầu, ràng gì vừa kéo vừa lôi Tư Tố, cũng quan tâm đến việc sức lực chênh rất xa.

      "Em…." Tư Tố có chút giật mình trong nháy mắt, có lẽ chính là lúc khe hở ngắn ngủi ấy, quên mất phản kháng, bị kéo đến trước cửa toilet.

      "Mau vào ! Mau trốn vào đó !" Phong Linh Hiểu dùng hết sức đẩy Tư Tố vào, đỏ mặt cảnh cáo , "Nhớ kỹ đây! Trước khi chưa nghĩ được cách làm mất hết những dấu cổ được ra! Tuyệt đối được để người khác nhìn thấy đó!"

      Rốt cục Tư Tố hiểu được ý đồ của , nhìn Phong Linh Hiểu hổn hển, khóe môi của lại lộ ra nụ cười quen thuộc: "Tiểu Linh Hiểu, em đây là che giấu chứng cứ phạm tội sao?"

      "Im….im miệng! quan tâm đến tôi làm gì! Nhớ kỹ được ra!" Dưới ánh mắt tràn đầy nghiền ngẫm của , Phong Linh Hiểu nhịn được mà hùng hổ nhìn rống lên câu.

      định dùng sức đóng cửa, lại bị Tư Tố tay đè lại.

      Phong Linh Hiểu sửng sốt, thầm dùng sức, nhưng cửa vẫn nhúc nhích như trước.

      "Tư Tố! Rốt cuộc muốn làm gì?! Phong Linh Hiểu tức giận đến nghiến răng, nếu phải tình hình cấp bách, nhất định bổ nhào tới hung hăng giáo huấn ta phen.

      Tố làm như nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ buồn bực của , mà vô cùng nhàng mỉm cười với : "Ưm, vừa rồi có chuyện rất quan trọng quên với em. Tiếu Linh Hiểu, em nhớ kỹ phải chịu trách nhiệm với nga…"

      "Biết rồi!" Phong Linh Hiểu buồn bực trừng mắt liếc cái, kiên nhẫn ngắt lời . Lúc này đây rốt cục cũng đoạt lại được quyền chủ động khống chế cái cửa, ‘Phanh’ tiếng đóng cửa lại.

      Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đóng cửa lại kia, trái tim của đột nhiên đập rất nhanh! bịt chặt miệng lại, ngây người.

      vừa mới gì vậy?! Hình như lúc sai liền đồng ý với ta mất rồi…

      Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng trong trẻo, rồi được mở ra.

      "Tiểu Tố, Linh Hiểu, các con có chuyện gì chứ?” Giọng thân thiết của dì La lập tức truyền vào trong tai.

      Thân thể Phong Linh Hiểu hơi hơi phát run kịp hối hận nữa rồi, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, xoay người, ra vẻ bình tĩnh giương lên cái mỉm cười thoải mái: " có chuyện gì ạ, con…. tụi con rất tốt….cám ơn dì La quan tâm."

      " có chuyện gì là tốt rồi. là có lỗi quá, tối hôm qua có việc đột xuất thể về được, thiệt thòi cho hai đứa...” Nét mặt khẩn trương của dì La có chút thả lỏng ra, sau khi quét mắt vòng trong phòng, lại khỏi nghi hoặc

      "A? Đúng rồi, sao lại thấy Tiểu Tố vậy? Nó đâu rồi?"

      Phong Linh Hiểu bất chợt hoảng hốt, ánh mắt được tự nhiên quét lung tung chung quanh, lắp bắp giải thích: "Việc ….này này, à vừa lúc sáng thức dậy bụng của ấy có chút khó chịu, cho nên ở trong toilet đằng kia….”

      Dì La thấy mặt có vẻ xấu hố, cho là vì ngượng ngùng việc Tư Tố vào toilet giải quyết vấn đề cá nhân, nên cũng hỏi tiếp, chỉ mỉm cười gật gật đầu: "Vậy dì an tâm rồi. À phải, lúc dì về tiện thể mua bữa sáng luôn, con với Tiểu Tố mau ra ăn ."

      "Dạ." Phong Linh Hiểu khẩn trương mà đồ mồ hôi lạnh, ngay cả độ cong khóe miệng nhếch lên cũng trở nên cứng ngắc. tiếp tục nhìn dì La ra khỏi phòng, mãi đến khi bóng dáng dì biến mất ở cửa phòng, mới thầm thở hơi nhõm, tháo cảnh báo nguy hiểm xuống

      Bởi vì chột dạ, lại nhìn chung quanh lần, xác nhận nguy hiểm còn nữa, mới hơi chút lấy hết can đảm, lại cảnh cáo người nào đó trong toilet lần nữa: "Tư Tố! Tôi cảnh cáo , làm mất hết những dấu cổ, đừng mong ra!"

      xong, hừ lạnh tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng

      Nhưng mà Phong Linh Hiểu vội vã rời , nghe thấy vào ngay lúc xoay người, bên kia cánh cửa liền truyền ra tiếng cười khẽ…

      ********

      Lúc Phong Linh Hiểu bước vào phòng ăn, dì La gì đó với chú mở khóa, còn Thẩm Chính Thái lại vẻ mặt thù hận mà cắn cái bánh bao nhân thịt trong tay.

      Nhìn thấy Phong Linh Hiểu xuất , Thẩm Chính Thái đột nhiên ngừng cắn, bắn qua tia sáng đông lạnh.

      Đối với tia sáng hung ác của Thẩm Chính Thái Phong Linh Hiểu sớm tập mãi thành thói quen rồi, liền xem nó như vô hình, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, đếm xỉa đến bạn Chính Thái ràng muốn giả ra ánh mắt hung ác kết quả lại trở nên buồn cười.

      Dì La thanh toán tiền cho chú mở khóa rồi tiễn ông ấy ra cửa xong lại vòng về bàn ăn. Khi tầm mắt của dì rơi vào chỗ trống của Tư Tố, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Linh Hiểu, sao Tiểu Tố còn chưa ra vậy?”

      "Ức!" Phong Linh Hiểu kinh hoảng, toàn thân run lên, lại còn bị sặc nước miếng, bắt đầu ho khan dữ dội. thực dễ dàng mới từ từ thở lại bình thường được, lúc định trả lời –

      “Dì.” Phía sau truyền đến giọng trầm thấp.

      Giọng này phải….

      Phong Linh Hiểu quá sợ hãi, vội vàng quay đầu lại.

      thấy-

      Người trước mắt này giống như vật phát sáng mà tỏa ra hào quang lóa mắt vậy, phải Tư Tố còn ai?!

      Dáng người thon dài thẳng thớm mặc vào chiếc áo sơmi trắng, cổ áo hơi hơi mở ra, lăng mà loạn, lộ ra mảnh sáng bóng mê hoặc.

      Chỉ là….

      Vết bầm xanh tím vô cùng thê thảm cổ ta vô cùng nhoi nhói đôi mắt . .

      "Tiểu Tố con ra rồi …" Giọng điệu Dì La vừa trở nên dịu lại tại giây mà im bặt lại, dì lập tức kinh ngạc thốt lên, "Trời ạ! Cổ của con làm sao thế?"

      Nghe thấy tiếng kêu to của dì, Thẩm Chính Thái nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Tư Tố. Sau đó, cái miệng của nó mở ra to, bánh bao trong tay cũng rớt cái "bộp" xuống đát, lăn lông lốc vòng, rồi nằm im.

      Phong Linh Hiểu hận thể lập tức xông đến túm lấy cổ áo mà rống lên:

      Ai cho ăn mặc như vậy mà ra?!

      Thế nhưng, vẫn phải cố gắng kiềm chế cơn xúc động này, quăng cho ánh mắt sắc bén.

      " có gì đâu, chỉ là ngày hôm qua bị con muỗi ‘độc’ cắn mà thôi." Tư Tố như nhìn thấy ánh mắt giết người của Phong Linh Hiểu, khóe môi nhếch lên độ cong hoàn mỹ, cố ý đọc từ "muỗi độc".

      Phong Linh Hiểu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, góc áo bất giác bị vò nhăn thành túm.

      "Vậy à? Tiểu Tố chút nữa con nhớ lấy ít thuốc mỡ thoa vào đó." mắt dì La lộ ra chút lo lắng. Dì nhìn đồng hồ tường rồi lại : "Dì phải rồi, Chính Thái lại nhờ các con vậy."

      "Nhanh như vậy sao?" Phong Linh Hiểu kinh ngạc. phải dì La mới vừa về à? Sao lại nhanh như vậy chứ?

      "Ư, công ty còn có việc phải xử lý, dì cần phải rồi" Dì La nhìn gật gật đầu, sau khi dặn dò Thẩm Chính Thái vài cậu lại vội vàng rời khỏi nhà.

      "…." Phong Linh Hiểu còn chưa phản ứng lại được từ biến hóa của vở kịch này.

      Cửa vừa mới khép, gần như là ngay lập tức, Thẩm Chính Thái "hoắc" từ chỗ ngồi nhảy dựng lên.

      Nó lảo đảo lùi về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn về phía Phong Linh Hiểu, bộ dáng như nhìn thấy ma ăn thịt người:

      "Ngày hôm qua chị…. làm gì họ tôi rồi?" Giọng của nó tuy rằng đượm chút hờn giận, nhưng cũng thêm chút run run. Giống như… chuẩn bị tâm lý tốt cho điều hay nào đó.

      Phong Linh Hiểu đầu tiên là ngẩn ra, mặt lập tức đỏ lên, bắt đầu bất mãn kháng nghị "Này này này! Hẳn là nên hỏi ta làm gì chị mới phải chứ?"

      họ, có…có phải là chị ta…chị ta ăn rồi phải …" Thẩm Chính Thái nhắm mắt làm ngơ với lời của Phong Linh Hiểu, ánh mắt run rẩy dừng ở người Tư Tố, giống như còn muốn hỏi chân tướng .

      Tố chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến, câu nào.

      Thẩm Chính Thái run càng mạnh hơn.

      Đôi mắt nhạy bén của Phong Linh Hiểu trong lúc vô ý chạm đến ánh mắt hẹp dài của Tư Tố, mới đột nhiên tỉnh ngộ ra, hối hận đến ruột cũng xanh luôn rồi: " phải! Việc này cũng liên quan đến cậu a!"

      Thẩm Chính Thái ngạc nhiên mở to miệng sau lúc lâu, cậu run rẩy chỉ vào Phong Linh Hiểu, bộc phát ra tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm: "Chị cầm thú a a a! Trả trong sạch của họ tôi lại đây!!!"

      "Cậu mới là cầm thú!” Đỏ ửng tiếp tục chiếm cứ hai má Phong Linh Hiểu, mặt của đỏ đến gần như sắp máu.

      "Chị thế mà ngang nhiên bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng ép), chị phải cầm thú là gì?! Thẩm Chính Thái kích động năng lộn xộn, ánh mắt hỗn độn, ngón tay chỉ vào Phong Linh Hiểu cũng run run, "Còn nữa, đừng tưởng rằng tôi biết, lúc họ vừa mới đến, chị liếc mắt đưa tình với ấy đúng ?!"

      Phong Linh Hiểu suýt nữa phun ra ngụm máu tươi.

      là khóc ra nước mắt…Ánh mắt của có kém như vậy sao?

      Lúc này, Tư Tố vẫn đứng bên xem diễn, giống như chuyện liên quan đến mình rốt cục cũng khe khẽ thở dài, thản nhiên mở miệng : “Chính Thái được vô lễ với chị dâu họ."

      Xoảng!

      Lần này phải bánh bao rơi, mà là bát rơi.

      Thẩm Chính Thái vô ý thức vịn vào phía trước, cái bát sứ nằm gần mép bàn liền "Xoảng" cái rơi xuống đất, vỡ thành đóa hoa trắng chói lọi. Cằm của cậu suýt nữa rớt xuống đất, sắc mặt từ hồng chuyển thành trắng, từ trắng chuyển thành xanh: “Cái… cái gì? Chị chị chị dâu họ? Nhưng nhưng nhưng…"

      Phong Linh Hiểu cùng lúc cũng bị tia sét đánh trúng, cả người tan thành tro bụi.

      đột nhiên có loại cảm giác lơ lửng ở tận mây xanh, giống như mình còn là chính mình nữa….

      Nhưng mà Thẩm Chính Thái cùng Phong Linh Hiểu còn chưa khôi phục lại từ đả kích nghiêm trọng này

      “A! Em tin—!"

      giọng nữ xa lạ chói tai đột nhiên xuyên thấu qua cửa chính, vang vọng toàn bộ phòng ăn.

      Có chuyện gì vậy?

      Những người trong nhà đều giật mình.

      Chỉ nghe tiếng "răng rắc" trong trẻo, cửa được mở.

      bé trắng trẻo cột tóc kiểu sừng dê hai bên, răng cửa trống hai lỗ, ước chừng tám tuổi nhảy vào, giọng non nớt xuyên thấu cả ngôi nhà: “ họ! Sao có thể như vậy!" bé chặt chẽ nhìn chằm chằm Tư Tố, trong con ngươi ngập nước tràn đầy trách cứ, " phải Lưu Bích Đề đến chết sống lại sao?!'

      theo phía sau Loli vào là người nhất cử nhất động đều thận trọng.

      Chỉ là Phong Linh Hiểu còn chưa kịp nhìn ra người đến là ai, bị lời của bé này làm "xì" cười ra tiếng.

      phải Lưu Mít Ướt đến chết sống lại đó chứ?

      Rất khó tưởng tượng, nghiệt như Tư Tố mà bị treo thêm hai con sâu là tức cười ra sao nhỉ!

      vừa phát — cái tên "Lưu Bích Đề" này, là tạo cảm giác cực kỳ thích thú!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :