1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu họa giang hồ - Phong Hiểu Anh Hàn(võng du) (50 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: nghiệt




      Vì mục tiêu thoát khỏi tên Tố Dạ Mặc Ảnh vô sỉ này, Phong Linh Hiểu mạnh mẽ hạ quyết tâm. Trưa ngày hôm sau khi vừa kết thúc buối học, Phong Linh Hiểu ngay cả cơm cũng chưa ăn, liền vội vã trở lại ký túc xá, cấp tốc mở máy tính lên, bấm vào QQ, (là chương trình chat phổ biến ở TQ) của Phong Lăng Vân.

      Phong Tiểu Linh 11:03:44

      Em trai…..

      Lăng ° Vân 11:03:44

      Chủ nhân giờ mạng, có chuyện gì xin nhắn lại. Nếu là chuyện phiền phức hãy cút .

      Phong Tiểu Linh 11:03:50

      Phong Lăng Vân, mày đừng giả vờ nữa =_=

      Lăng ° Vân 11:04:10

      Khụ khụ, chị, chị có chuyện gì à? / hì

      Phong Tiểu Linh 11:04:10

      Mày có cách nào , kiếm cho chị cái account của cao thủ trong Huyễn Kiếm ? Cùng máy chủ với chúng ta.

      Lăng ° Vân 11:04:20

      A? Chị lấy làm gì?

      Phong Tiểu Linh 11:04:20

      Mày đừng quan tâm, cứ kiếm cho chị cái là được rồi.

      Lăng ° Vân 11:04:26

      …………….

      Qua lúc lâu.

      Lăng ° Vân 11:28:30

      Có rồi đây, chị a, khi nào chị về phải trả lại tiền cho em đó

      Phong Tiểu Linh 11:28:33

      = =

      Phong Tiểu Linh 11:28:35

      Biết rồi, đưa tên tài khoản với mật khẩu .

      Lăng ° Vân 11:28:53

      Thất Thương, mật khẩu là: xxxxxxxx

      Phong Tiểu Linh 11:29:05

      ……. tên kì lạ thế, 囧!

      Lăng ° Vân 11:29:12

      Vậy chị có lấy nữa ?

      Phong Tiểu Linh 11:29:15

      Đương nhiên lấy! Bye bye!

      Tắt QQ , Phong Linh Hiểu dựa theo tài khoản cùng mật mã Phong Lăng Vân đưa mà đăng nhập vào 《 Huyễn Kiếm Giang Hồ》

      phát cái account Thất Thương này cũng có danh vọng bị xuống tới số , chỉ là còn chưa đủ để ghi tên lên bảng tội ác mà thôi. Thất Thương là độc y, thân quần áo màu đỏ của máu, khuôn mặt toát lên nét xinh đẹp, cực kỳ giống với nam nghiệt được miêu tả trong tiểu thuyết.

      Đáng tiếc phải là người , nếu xinh đẹp đến chấn động a…..

      Phong Linh Hiểu tiếc hận trong lòng, thuận tay mở thông tin của Thất Thương ra, khói hít ngụm khí lạnh!

      Trang bị của Thất Thương chỉ là cực phẩm, mà các điểm thuộc tính đều là hạng cao càng làm cho nghẹn họng nhìn trân trối. thử dùng kiểu tấn công bình thường đánh tiểu quái bên cạnh cái.

      Tuy rằng đòn như vậy chỉ làm cho cây máu của tiếu quái bị tụt chút. Nhưng trong nháy mắt; trạng thái của tiểu quái biến thành "Trúng độc"!...chữ đỏ liên tục lên đầu của nó, nó kịp phản kích; tiêu mất rồi…..

      Có thể thấy được chủ nhân của account Thất Thương này tuyệt đối là cao thủ trò chơi trực tuyến!

      Nhưng mà account tốt như vậy, sao người đó lại bán chứ? Chẳng lẽ bởi vì danh vọng kia…………

      Lòng đột nhiên lộp bộp chút, trong đầu tự chú được mà ra hình ảnh của thiếu nữ áo đen…..

      Quên quên , đừng nghĩ nữa…..>o< Nhắc tới danh vọng , lòng Phong Linh Hiểu khỏi bối rối trận.

      Vì thế nhanh chóng đem nhưng ký ức tốt quăng ra sau đầu, tiếp theo đăng nhập account "Linh Phong Hiểu Nguyệt" của mình, mở danh sách bạn thân lên.

      ……….Nhưng thấy Tố Dạ Mặc Ảnh mạng.

      Nick màu xám xịt, tựa như chậu nước lạnh giội vào làm tắt ngọn lửa nhiệt tình bừng bừng bùng cháy của Phong Linh Hiểu.

      Tên tên tên này….. thế mà lại mạng? Uổng công chưa bao giờ chờ mong diện của như bây giờ! đáng giận mà…..−M−

      Phong Linh Hiểu bất đắc dĩ tắt máy tính, nhìn màn hình tối đen mà thở dài hơi.

      vốn còn tự tin đầy mình, tính mưu dùng “cái này” (ở đâỵ chỉ nhân vật Thất Thương) giúp bản thân thoát khỏi bể khổ. Nhưng tên Tố Dạ Mặc Ảnh thế mà lại online! rất may a…..

      Xem ra kế hoạch chỉ có thể lùi lại……Ngày tốt a!

      Ục ục ~

      Sau đó, cái bụng cũng rất phối hợp truyền ra thanh cồn cào.

      Phong Linh Hiểu !!! Chẳng lẽ ngay cả cái bụng cũng ủng hộ tiến hành kế hoạch vào lúc này sao?

      Nhìn đồng hồ vách tường, bất tri bất giác đến mười hai giờ trưa rồi.

      Sờ sờ bụng khô quắt, Phong Linh Hiểu thầm than hơi.

      Quên , vẫn là dẹp yên bụng trước .

      Căn tin trường học cách ký túc xá đoạn đường.

      Mà trong đó lại có nơi khiến Phong Linh Hiểu vừa nghe thấy liền biến sắc — Hội sinh viên!

      Nhưng phải vì hội sinh viên làm việc gì đó khiến sợ hãi, mà là người bên trong hội sinh……..

      qua giữa trưa, người giảng đường bắt đầu giảm bớt rệt. Lúc Phong Linh Hiểu ngang qua phòng hội sinh viên, cũng chỉ còn lại mình .

      qua căn phòng lớn đó, bước chân của Phong Linh Hiểu theo bản năng mà bỗng nhanh hơn.

      Bốn phía yên tĩnh càng làm tiếng bước chân của đặc biệt rệt hơn, gần như mỗi bước đều làm vô cùng lo sợ.

      Vù vù -

      Đột nhiên trận gió lạnh lẽo tù phía sau thổi tới, cả người đều run lên, cảm giác sởn gai ốc bao trùm lên toàn thân.

      Thần kinh Phong Linh Hiểu căng thẳng, toàn bộ ý thức phòng vệ được khởi động, bước chân càng thêm gấp rút.

      Đột nhiên, cách đó xa bỗng vang lên tiếng bước chân rất !

      Bước chân của phút chốc cũng dừng phắt lại!

      Con ngươi từng chút từng chút co vào, thân thể của lại thể kiềm chế mà run lên……

      Bởi vì……Bởi vì……..

      Cửa phòng của hội sinh viên, xuất người.

      thiếu niên mặc áo sơ mi trắng từ trong phòng ra, ngực áo hơi hơi phanh ra, mang theo ánh sáng dụ hoặc. Đôi mắt hoa đào hẹp dài của ta sâu như đáy hồ; nhưng thu được ánh vào đôi mắt đó giống như khi viên đá rơi vào mặt hồ mà tạo nên vòng sóng lăn tăn, ánh mặt trời đổ từ mái tóc đen hơi rối của ta mà chiếu xuống đất.

      Ánh mặt trời chiếu xuống mái hiên tạo nên bóng râm lớn, khi ta ra khỏi bóng râm kia ánh mặt trời chói mắt của buổi giữa trưa cũng trở nên ảm đạm.

      nghiệt!

      Đây là phản ứng đầu tiên của Phong Linh Hiểu.

      Nháy mắt khi nhìn thấy con người kia, lại bất tri bất giác liên tưởng đến hình ảnh Thất Thương áo đỏ trong trò chơi.

      na ná nhau ấy, vẻ nghiệt toát ra làm cho kinh hãi.

      thế mà có thể quên!

      ...... ra, nghiệt thực tồn tại! >o<

      Phản ứng thứ hai của chính là đầu "Oanh" tiếng, kêu ong ong!

      Thừa dịp lúc ta còn chưa phát ra mình; vội vàng chạy chậm, trốn sang góc bên cạnh. Sau đó, lòng còn sợ hãi mà trợn tròn mắt nhìn về phía trước, đầu óc trống rỗng.

      Đầu óc nhanh chóng tìm ra thông tin về nghiệt.

      — Tư Tố, hội trưởng đương nhiệm của hội sinh viên, nhàn vật làm mưa làm gió đứng nhất nhì ở đại học A. Trong trí nhớ của , khóe miệng ta luôn lộ ra nụ cười yếu ớt như có như , phối hợp với cặp mắt hoa đào mị hoặc kia chỉ ánh mắt thôi cũng đủ để giết chết đám lớn nữ sinh của đại học A trong vòng giây rồi!

      Thế nhưng Phong Linh Hiểu biết bộ mặt của ta nên thể đồng ý với nhận định kia!

      Bởi vì, sợ nhất là ánh mắt kia của ta. Mỗi khi ta cười với , đều cả kinh

      Tố kỳ ác ma, ác ma luôn lấy việc chèn ép người khác làm niềm vui. Việc ta thích nhất chính là nhìn người khác bị ta ức hiếp…

      Cho nên đối với Tư Tố, luôn kính nhi viễn chi*

      *kính nhi viễn chi: là cách rút gọn từ câu "Kính quỷ thần nhi viễn chi". Bên ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng đối tượng nào đó, nhưng thực tế muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình muốn tiếp cận với đối tượng nào đó.

      Để phải nhìn thấy ta, luôn đường vòng.

      Thế nhưng….Thế nhưng! Vì sao thần RP (thần số phận) lại cứ phải đối nghịch với , luôn muốn để gặp phải tên ác ma này, dồn đến đường cùng cơ chứ?!

      Phong Linh Hiểu trốn trong góc nghe thấy tiếng bước chân từ từ xa, cho đến khi biến mất nghe thấy nữa trái tim treo cao của rốt cuộc cũng buông xuống được.

      nhàng thở ra hơi, rốt cục chậm rãi từ trong góc ra.

      Những mà, bi kịch luôn ập đến dưới tình huống người ta ngờ tới.

      Chính là giống như Phong Linh Hiểu bây giờ - lại gặp "Cái cốc" (bi kịch) lớn trong cuộc đời lần nữa.

      Bởi vì khi mới từ trong góc ra, liền phát , chỗ đứng, bị bóng râm bao trùm lên.

      ngẩn ra, nhanh chóng ngẩng đầu.

      Sau đó, nhìn thấy đôi mắt hoa đào như nước hồ mùa xuân.

      Tại thời khắc đó, tâm tình của Phong Linh Hiểu phải chỉ dùng hai từ "Sửng sốt" hay "Kinh ngạc" là có thể hình dung. nghĩ thế giới này đại khái là có từ ngữ nào để có thể biếu đạt tâm trạng của lúc này.

      Tuy rằng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng , sớm run rẩy mà điên cuồng hò hét –

      Aaaaa!

      Tố!

      ta ta ta phái xa rồi sao? Vì sao….. Vì sao còn có thể ở đây?!

      "Tiểu Linh Hiểu, em trốn sao?" Tư Tố hơi cúi người, rất tự nhiên mà đặt tay lên vai , sóng mắt hoa đào lưu chuyển nhìn vào hai mắt của , khóe môi khẽ nhếch, "Dường như mỗi lần nhìn thấy em em đều luôn chạy trối chết. Chẳng lẽ đáng sợ như vậy sao?"

      phải đáng sợ, mà là — rất đáng sợ! Vô cùng đáng sợ! Cực kỳ đáng sợ!

      Phong Linh Hiểu dưới khống chế của , có cách nào động đậy, chỉ có thể mở to mắt nhìn , ý thức trống rỗng, ngay cả thân thể hơi hơi phát run cũng biết.

      "Làm, làm sao có thể?" Phong Linh Hiểu cố gắng trấn định, miền cưỡng nở ra nụ cười.

      Tố mỉm cười, tựa như hoa lê soi bóng xuống hồ nước mùa xuân: "Vậy vừa nãy em…….vì sao lại trốn vào trong góc vậy?"

      Nụ cười nghiệt như thế làm cho Phong Linh Hiểu khó hiểu mà run lên, luống cuống giải thích: "Em bị tuột dây giày, cho nên…cho nên…. buộc dây giày lại mà thôi…." xong, nơi cúi đầu nhìn xuống đôi giày của mình, khỏi thầm thở phào nhõm hơi.

      May mà hôm nay mang đôi giày thế thao ra ngoài, nếu ……

      Trong đầu tưởng tượng ra kết cục của việc dối bị vạch trần, khỏi rùng mình cái.

      "Vậy là tốt rồi." Trong mắt Tư Tố lên tia sáng quỷ dị, cười tủm tỉm , "Nếu , em đối xử với như vậy, là bạn trai của em, chắc chắn rất thương tâm a "

      Sấm sét giữa trời quang!

      Ba chữ "Bạn trai" (vì bạn trai trong tiếng Trung là nam bằng hữu) giống như tia sét mãnh liệt đánh vào làm đầu óc Phong Linh Hiểu choáng váng!

      gần như thét chói tai: "Cái gì? Bạn... bạn trai?!" Từ lúc nào Tư nghiệt trở thành bạn trai của vậy?

      "Đúng a, phải em chịu trách nhiệm với sao?" Tư nghiệt tươi cười đến vô tội, còn giọng bình thản nhưng lại mang theo uy hiếp, "Chẳng lẽ…..em muốn lật lọng?"

      Nhìn nụ cười của tên ác ma Tư Tố, tim Phong Linh Hiểu sợ hãi như con nai con hoảng hốt; đập loạn thình thịch.

      Được ta nhắc nhở, đoạn hồi ức tốt qua lần lượt lên trong đáu …………..

      Thân thể Phong Linh Hiểu lại càng run lên lợi hại hơn.

      , dường như nhớ tới…..

      T__T hình như……quả thực là có chuyện như vậy a…..

      Chỉ có điều đều là bị bắt buộc, bị bắt buộc a……"¯□¯)/

      Tất cả chuyện này, đều phải kể lại từ cái ngày mà nghiệt duyên giữa và Tư Tố bắt đầu……

      Là bắt đầu từ ngày nào? nhớ . Nhưng đến nay vẫn nhớ in tình cảnh mà bọn họ gặp nhau.

      Còn nhớ ngày hôm đó, là ngày mây đen dày đặc, gió lạnh từng cơn, ngày thích hợp làm bất cứ việc gì

      Lúc đó vẫn chưa bị trầm mê vào thế giới trò chơi trực tuyến, vẫn là sinh viên gương mẫu chăm chỉ học hành. Buổi sáng sau khi học xong, cũng giống như mọi khi, mang theo cơm hộp vội vã tiến quân về phía căn tin.

      Ai ngờ, lúc ngang qua phòng của hội sinh viên, thấy được cảnh như thế này —

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Nghiệt Duyên




      Nếu như thần RP có thể cho Phong Linh Hiểu cơ hội để lựa chọn lại lần nữa.

      nhất định lựa chọn — xem như cái gì cũng phát , cứ như vậy mà qua thôi! Cho dù có người nhảy lầu, phóng hỏa, cướp bóc, giết người cũng liên quan đến !

      Tuy rằng “cái” mà nhìn thấy đáng sợ như nhảy lầu, phóng hỏa, cướp bóc, giết người, nhưng mà…..Nhưng mà…….

      Nhất thất túc thành thiên cổ hận nha!

      nhìn thấy……

      người dường như là nữ sinh học năm, che mặt chạy vội ra ngoài.

      Lúc lướt qua bên người , còn đụng phải bả vai cái rất mạnh.

      Lúc đó Phong Linh Hiểu vừa hết giờ học, trong tay cầm mấy cuốn sách giáo khoa rất nặng, bị nữ sinh kia đụng phải như vậy làm toàn bộ sách đều ầm ầm rơi hết xuống đất.

      vốn là nên yên lặng nhặt sách đất lên rồi làm bộ như xảy ra chuyện gì mà rời , như vậy cũng xảy ra "Cái cốc"(bi kịch) sau này. Nhưng mà dưới tình huống như vậy, việc nảy sinh ra cảm xúc bất mãn cũng là chuyện rất bình thường thôi.

      Cũng giống Phong Linh Hiểu lúc đó, bất mãn cau mày lại, lầu bầu câu: "Gì đây, có lộn hay ….." Tầm mắt dời lên người của nữ sinh kia, bỗng tiếng của im bặt.

      Nhìn lướt qua bên sườn mặt, thấy rất ràng mắt của nữ sinh kia sưng đỏ, khuôn mặt trang điểm khéo léo cũng bị nước mắt làm ướt nhẹp, nhưng chẳng những chút nào ảnh hưởng đến hình tượng của ấy mà trái lại càng làm cho người ta có loại cảm giác như lê hoa đái vũ*, điềm đạm đáng .

      *lê hoa đái vũ: hoa lê dính hạt mưa, tả vẻ kiều diễm của người con .

      ……Bộ dạng dường như rất thương tâm.

      Có điều, nữ sinh này hình như nhìn có chút quen mắt?

      ấy là?

      Đầu óc Phong Linh Hiểu nhanh chóng vận chu vện, rất nhanh liền tìm được tin tức về vị nữ sinh này.

      Lưu Bích Đề.

      Sinh viên năm hai, hoa khôi khoa kinh tế.

      Bất quá nhân duyên của ta cũng được tốt cho lắm. Nghe đồn, những ai từng tiếp xúc với ta đều ta trong ngoài đồng nhất, thường xuyên ở sau lưng người ta làm ra vài chuyện hại người lợi mình.

      Nhưng lời đồn đến cuối cùng cũng chỉ là lời đồn, Lưu Bích Đề trong cảm nhận của các nam sinh đó là vị nữ thần thể xâm phạm!

      Mọi người đều , Lưu Bích Đề cao ngạo lạnh lùng giống nàng công chúa, với tất cả những người quen biết đều là thái độ lạnh lùng xa cách.

      Nhưng mà…….

      Bây giờ lại có thể thấy được Lưu Bích Đề khóc?

      Phong Linh Hiểu kinh ngạc, tay nhặt sách lên nhưng ánh mắt cũng rời khỏi Lưu Bích Đề nửa bước.

      Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến mỹ nhân luôn cao ngạo thương tâm đến bộ dạng như thế?

      Rất nhanh, Phong Linh Hiểu liền biết được đáp án—

      Đó là lúc bắt đầu "cái cốc" trong cuộc đời , cũng là lúc, bắt đầu đoạn "Nghiệt duyên" này…….

      Ánh mắt còn yên lặng dừng ở phía Lưu Bích Đề chạy xa, xuất thần.

      Lúc này, cách đó xa vang lên đợt tiếng bước chân rất .

      ngẩn ra, nhanh chóng ngẩng đầu lên.

      Trước mắt sáng ngời, bị cuốn vào vòng gió xoáy mất rồi!

      nhìn thấy soái ca! Soái ca!

      Cặp mắt hoa đào hẹp dài kia của ta nhìn về bên này, trong đầm nước u dập dờn gợn sóng kia lại mang theo vẻ cười như cười, loại ánh mắt này, là câu hồn biết bao!

      A a a ……

      Lúc bình thường Phong Linh Hiểu, người luôn luôn thừa nhận mình háo sắc có lẽ kích động mà hét ầm lên, nhưng bây giờ lại cau mày.

      Bởi vì nhìn thấy ngực áo sơ mi của soái ca mắt hoa đào kia hơi hơi phanh ra!

      Còn có mồ hôi lộ ra trán ta, khóe miệng hơi cong lên……

      Vả lại bộ dáng sa sút chạy của Lưu Bích Đề đại mỹ nữ vừa rồi…….

      Hình như…..hình như………

      Vừa mới xảy ra chuyện rất hay.

      Mà "Chân tướng" của chuyện đó, vừa nhìn hiểu ngay.

      Tâm tình vốn vui thấy soái ca tan thành mây khói; Phong Linh Hiểu ôm chặt sách trong lòng, lúc qua trước mặt vị soái ca kia khinh thường hừ tiếng: "Tên cặn bã!"

      Lúc rời , dường như cảm nhận được ánh mắt của vị soái ca mắt hoa đào kia luôn nhìn chằm chằm sau lưng …….

      Nhưng để trong lòng, cũng quay đầu lại mà lập tức về phía căn tin……..

      Thời gian trôi qua, Phong Linh Hiểu cũng rất nhanh quăng chuyện này ra sau đầu.

      Chỉ là có lần, bạn cùng phòng trong ký túc xá là Hỏa Nguyệt trong lúc vô tình nhắc tới chủ tịch hội sinh viên đương nhiệm.

      Tục ngữ rất đúng, phụ nữ bát quái (nhiều chuyện) luôn thần thông quảng đại.

      Vì thế, Phong Linh Hiểu rất nhanh biết hóa ra soái ca mắt hoa đào mà hôm đó nhìn thấy chính là chủ tịch hội sinh viên đương nhiệm, Tư Tố!

      khỏi kinh ngạc.

      Chủ tịch hội sinh viên đương nhiệm, thế mà lại là tên bội tình bạc nghĩa?

      Cho nên nhìn người thể nhìn tướng mạo a!

      khó tin, Tư Tố thân là chủ tịch hội sinh viên, vậy mà lại làm ra chuyện cặn bã như thế! 《`□'》

      Nghĩ vậy, khỏi sinh ra vài phần đồng tình với Lưu Bích Đề.

      Trong cơn giận dữ, liền với nhóm bạn cùng phòng chuyện ngày đó nhìn thấy.

      Nhóm bạn cùng phòng nghe xong, cũng kinh ngạc theo, vội vàng bám lấy hỏi hơn.

      Phong Linh Hiểu bị người này câu, người kia câu truy vấn, rốt cục hết những gì mình nhìn thấy cùng suy đoán ra.

      Quả nhiên làm cho nhóm bạn cùng phòng cũng phẫn nộ theo!

      Kết quả là ngày hôm đó, toàn bộ phòng các dường như đều lấy đề tài "Tên cặn bã" ra phê phán, mãi đến đêm khuya, mới lưu luyến leo lên giường ngủ say.

      Nhưng mà ngày hôm sau tỉnh dậy, Phong Linh Hiểu liền quên sạch tất cả những chuyện hôm qua.

      Giống như chuyện gì cũng đều chưa xảy ra vậy, vẫn lên lớp như mọi ngày, tan học, đến căn tin, về ký túc xá……

      Nhưng mà các bạn cùng phòng của phải giống như , thiên tính của phụ nữ chính là nhiều chuyện.

      Nhóm bạn cùng phòng liền kể chuyện này cho phòng ký túc xá bên cạnh hoặc cho bạn bè của mình, bạn học trước kia linh tinh……

      Lực lượng bát quái luôn lớn dần như thế.... Kết quả, chuyện kinh thiên Tư Tố vô tình vứt bỏ Lưu Bích Đề!

      truyền mười, mười truyền trăm, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ đại học A!

      Mà Phong Linh Hiểu - thủ phạm khởi xướng vụ bát quái này, còn chưa tỉnh mộng, vẫn giống như người liên quan gì mà chẳng thèm đểm xỉa đến như trước.

      Mãi đến ngày, lúc vội vàng trở lại ký túc xá bị ba người ngăn ở cửa phòng.

      ngấn ra, hơi hơi ngẩng đầu.

      Người đưa tay ngăn cản chính là soái ca có cặp mắt hoa đào câu hồn.

      "Bạn học, tìm tôi có gì ?" Phong Linh Hiểu luôn luôn dễ quên chính là "Cái cốc" như thế, thế mà đem hình dáng của nam nhân vật chính trong "Chuyện xấu" quên còn mảnh! Còn rất tỉnh mà nhìn ta với vẻ mặt ngây ngô.

      Dường như soái ca mắt hoa đào có chút bất ngờ, trong mắt lên chút kinh ngạc, lập tức nhếch khóe môi lên: "Em nhớ tôi sao?"

      là ai a? Tại sao tôi phải nhớ ? Trong lòng Phong Linh Hiểu cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn giữ thái độ lễ phép, khách khí hỏi: " là….?"

      ''Như vậy, tôi nhắc nhở đàn em chút nha." Tươi cười của soái ca mắt hoa đào tựa hồ càng ngày càng trầm, làm cho Phong Linh Hiểu bỗng lạnh xương sống, bất giác mà rùng mình cái, "Mười ngày trước, bên ngoài phòng hội sinh viên, Lưu, Bích, Đề!"

      ta gần như là nghiến răng nghiến lợi ra câu này!

      Phong Linh Hiểu trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn chằm chằm soái ca mắt hoa dào hồi lâu, mãi đến khi mặt ta hoàn toàn khôi phục nụ cười như nghiệt.

      " …" Toàn thân Phong Linh Hiểu run rẩy lên, thể được, " là!!!""¯□¯)/

      "Đúng vậy, tôi chính là ‘tên cặn bã’ trong miệng em đây." Trong mắt soái ca mắt hoa đào lên chút tia sáng quỷ dị, vô cùng thờ ơ mà mỉm cười .

      "A a a! Tư Tố!" Phong Linh Hiểu quá sợ hãi, thể điều khiển được mình mà tự động lùi lại liên tục mấy bước, lại bị ta tay bắt lấy!

      Phong Linh Hiểu đáng thương sợ hãi run lên.

      "…… muốn thế nào?" Giọng của tựa như mây trôi mờ ảo, hoàn toàn phải là của mình nữa rồi.

      bắt đầu giãy dụa, muốn thoát khỏi ma trảo của ta.

      " muốn như thế nào cả." Tư Tố nhìn lạnh nhạt cười, lực nắm tay càng mạnh hơn. ta ngừng lát rồi nghiêm mặt : "Tôi đến là để với đàn em thân việc."

      "Cái…. Cái gì?"

      Tầm mắt của Tư Tố yên lặng ngừng ở người , con ngươi đen thâm trầm: "Em truyền tin đồn nhảm khiến trong sạch của tôi bị làm bẩn, cho nên—"

      Tạm dừng vài giây, lại làm cho tim Phong Linh Hiểu đập gia tốc, sống bằng chết ......

      Mà câu tiếp theo của Tư Tố, suôn mà đẩy xuổng mười tám tầng địa ngục, bao giờ có thể trở mình lại nữa—

      "Cho nên, em phải chịu trách nhiệm với tôi."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Vô sỉ




      Giọng của Tư Tố trong trẻo mà trầm ổn, giống như thanh ma quái cứ quanh quẩn bên tai Phong Linh Hiểu, lâu tiêu tan.

      Nhưng mà dù thế nào cũng vào tai Phong Linh Hỉểu được.

      囧!

      ….. ta cái gì?.....chịu trách nhiệm với ta?!

      Nhìn cặp mắt hoa đào mang theo tia mị hoặc kia của ta hơi nheo lại; trong đầu Phong Linh Hiểu " tự chủ được" lại lên tình tiết thường xuất trong các tiểu thuyết thanh xuân vườn trường (thể lại tiểu thuyết về những câu truyện trong trường học) xem qua từ n năm trước…..

      Thông thường, trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, sau khi nhân vật nam để ý nhân vật nữ luôn cố tình tìm nhân vật nữ gây phiền toái. Hơn nữa…..

      Còn có thể ngay tại lúc nhân vật nữ “đắc tội” với mình mà hùng hổ ngăn nhân vật nữ lại, rồi rất tự nhiên mà với ấy rằng: "Em phái chịu trách nhiệm với tôi!"

      Sau đó, tình cảm lưu luyến quấn quýt khoa trương giữa nhân vật nam cùng nhân vật nữ cũng bắt đầu từ tình tiết “chịu trách nhiệm” này.

      Mà hôm nay, Tư Tố lại ngang nhiên với ……rằng phải chịu trách nhiệm với ta?!

      Phong Linh Hiểu thể tin mà nhìn chằm chằm , sau lưng chậm rãi cảm thấy lạnh cả người……

      ta như vậy……

      Chẳng lẽ…..Chẳng lẽ…..

      Phong Linh Hiểu dùng ánh mắt kinh hoàng mà đánh giá ; gần như là buột miệng thốt ra: "……. phải là xem tiểu thuyết cẩu huyết (thể loại tiểu thuyết phóng đại, khoa trương) nhiều quá rồi đó chứ?!"

      Kết cục của việc dùng đầu óc chính là như thế —

      Chỉ thấy khóe miệng Tư Tố nhàng cong lên nụ cười như cười, chậm rãi tới gần : "Hả?Tiểu thuyết …..cẩu huyết?"

      " phải sao?" Phong Linh Hiểu khẩn trương nuốt nước miếng, nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh, "Nếu sao lại ra như vậy? Thông thường, nam chính trong tiếu thuyết ngôn tình vườn trường đều câu như vậy với nữ chính a…."

      Ý cười trong mắt Tư Tố càng sâu sắc, cúi xuống càng gần: "Nga? Xem ra đàn em…..Em nghĩ ra phải ‘chịu trách nhiệm’ với tôi như thế nào rồi a?"

      Áp lực vô hình ập vào trước mặt, hơn nữa Tư Tố ngừng đến gần , hơi thở nóng rực phả lên mặt , Phong Linh Hiểu khỏi mặt đỏ tim đập, lớn tiếng phản bác lại: "Tôi nào có!" lấy lại sức, vẻ mặt cảnh giác nhìn , "Còn nữa, dựa vào cái gì mà tôi phải chịu trách nhiệm với ?!"

      Tố nhíu mày, "Tin đồn kia là em truyền ra ngoài đúng ?"

      "Đúng thế nào? Bất quá cũng chỉ là lời đồn, bắt tôi chịu trách nhiệm…. Cũng quá hẹp hòi rồi?" Phong Linh Hiểu nhịn được mà lầm bầm, trong lòng kêu to bất bình.

      Tố gì, chỉ thản nhiên nhìn vào , loại ánh mắt quỷ dị này làm cho toàn thân Phong Linh Hiểu được tự nhiên.

      Ai cũng mở miệng chuyện, khí bốn phía lập tức trở nên quái dị.

      im lặng liên tục duy trì trong vài giây.

      Cuối cùng, trong số những nam sinh đến cùng với Tư Tố nhịn được mở miệng : "Đàn em à, nếu vấn đề chỉ là về tin đồn đó, đương nhiên chúng tôi tới tìm em! Vấn đề là—" tới đây, ta nhịn được lấy tay vỗ trán thở dài, nhưng câu tiếp theo.

      "Vấn đề là cái gì?" Phong Linh Hiểu tò mò hỏi.

      nam sinh khác tiếp: "Vấn đề là, tin đồn của em làm cho hoa khôi 'Lưu Mít Ứớt’ tưởng rằng Tố quan tâm đến tình ‘chí tử bát dư’* của ta, nên gần đây ngừng đến làm phiền cậu ấy, ngoài tấn công bằng tin nhắn và làm phiền mỗi ngày ra, còn gửi cho cậu ấy đống lớn thư tình…..Ai, em tự xem !" Ngay cả này cũng thể được nữa, vẻ mặt thống khổ mà lắc đầu, che mặt run rẩy đưa cho Phong Linh Hiểu tờ giấy màu hồng.

      *chí tử bất du: đến chết rời.

      "Đây là……?"

      Phong Linh Hiểu vừa nghi hoặc nhìn Tư Tố cái, lại vừa nghi hoặc nhìn tờ giấy màu hồng kia, rốt cục ngập ngừng nhận lấy.

      xem thôi, vừa xem cái bị dọa nhảy dựng!

      Khi tầm mắt Phong Linh Hiểu chạm vào nội dung của tờ giấy, con ngươi của co lại mãnh liệt, tay run lên vì kinh hãi; thiếu chút nữa giữ được tờ giấy trong tay.

      giấy rốt cuộc viết cái gì? Mà lại làm cho Phong Linh Hiểu bị "Đả kích" lớn đến như thế?

      Nhưng thấy tờ giấy màu hồng phấn kia vẽ đầy rẫy những hình trái tim với đủ loại màu sắc, bày tỏ ra tình gì sánh được của chủ nhân tờ giấy. Mà đó, lại chi chít tràn ngập những lời tỏ tình:

      Tố Tố thân mến, em ! ngày thấy được , tựa như xa cách ba thế kỷ……

      Cơ thể Phong Linh Hiểu bất giác lại run lên.

      Hồi lâu, mới hoảng hốt chưa bình tĩnh lại được mà rời mắt khỏi tờ giấy, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn về phía Tư Tố.

      Tố vẫn tươi cười nghiệt vạn năm đổi như trước: "Đàn em, giờ em ràng chưa?

      " ràng rồi, thực xin lỗi, tôi…..tôi phải cố ý……T_T….." Vẻ mặt Phong Linh Hiểu cầu xin, lộ ra kích động thất thố.

      "Bây giờ xin lỗi, hình như quá muộn rồi?"

      Hai má Phong Linh Hiểu đỏ bừng, cúi đầu nhìn mũi chân của mình: "Vậy….Vậy muốn như thế nào?"

      "Vốn muốn tìm đàn em để em trực tiếp ‘chịu trách nhiệm’ với tôi, sau đó dùng em để từ chối Lưu Bích Đề…." Mắt Tư Tố nheo lại, “Chỉ có điều đàn em hình như bằng lòng cho lắm…."

      T_______T

      Đương nhiên bằng lòng, việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của a…

      làm sao có thể tùy tiện đem bán mình như vậy được chứ?

      Tố đột nhiên ngừng , nhìn chằm chằm Phong Linh Hiểu chớp mắt, làm cho lại hồi khẩn trương.

      Qua lúc lâu, mới chậm rãi : "Nếu như vậy, tôi còn có phương pháp để giải quyết."

      Trái tim treo cao của Phong Linh Hiểu dần buông xuống theo lời thong thả của ta giờ đâỵ lại bắt đầu treo cao lên lần nữa! khấn trương hỏi: "Phương pháp gì? !"

      Con ngươi đen trong veo của Tư Tố sáng lên: "Tôi cho em thời gian nửa tháng, em giúp tôi làm sáng tỏ tin đồn này."

      "……Làm sáng tỏ?"

      " sai."

      "Nhưng mà….Nhưng mà….." Phong Linh Hiểu do dự, cẩn thận nhìn cái, giọng hỏi, "Nếu tôi làm được sao……"

      "Nếu trong khoảng thời gian đó mà em thể làm sáng tỏ chuyện này, vậy tôi đành có lỗi rồi, đàn em à!" Trong mắt Tư Tố xẹt qua tia quỷ dị, vẻ mặt ta nghiêm túc , "Em phải chịu trách nhiệm về trong sạch của tôi đến cùng!"

      Chỉ câu khiến Phong Linh Hiểu cực kỳ sợ hãi!

      từ từ lùi ra sau mấy bước, nhịn được mà thốt lên: "Sao…..sao sao có thể vô sỉ như vậy!"

      "Vô sỉ?" Tư Tố nhíu mày.

      liếc mắt nhìn cái, lại : "Tôi hỏi em, khi làm sai việc gì nên sửa lại cho đúng có phái ?"

      Phong Linh Hiểu gật đầu.

      "Tin đồn này, có phải do em truyền ra hay ?"

      Chần chừ gật đầu.

      "Thế có phải em làm sai rồi ?"

      Tiếp tục gật đầu.

      "Vậy hẳn là em nên sửa lại cho đúng phải ?"

      Vẫn gật đầu.

      "Mà sửa lại cho đúng nghĩa là nên chịu trách nhiệm với tôi phải ?"

      Gật đầu gật đầu.

      "Vậy phải đúng rồi sao!"

      A? đúng!

      vừa làm cái gì vậy? Liều mạng gật đầu ư?

      Phong Linh Hiểu ngạc nhiên nhìn về phía vẻ mặt cười giảo hoạt của Tư Tố, bỗng tỉnh ngộ ra, ngay lập tức khóc ra nước mắt. ….. phải a….. phải muốn chịu trách nhiệm với ta…..Tuyệt đối phải mà…...T____T

      Grừ! Tư Tố, cái tên xấu xa này! Ngang nhiên dám dụ vào bẫy…..

      Phong Linh Hiểu cúi đầu cắn môi, tội nghiệp : "Vậy, nếu như…..nếu như….tôi có bạn trai rồi sao?"

      "Tôi ngại." Tư Tố trả lời như gió thoảng mây bay.

      "A?"

      Tố lười biếng nâng mắt, nhếch môi cười yếu ớt: "Ừ, ra em quen với nhiều người sao? Dù sao tôi cũng ngại em chân đứng hai thuyền, chỉ cần em chịu trách nhiệm với tôi.là được."

      Phong Linh Hiểu: "….."

      Giờ khắc này rốt cục biết, ra đời lại có người như vậy—

      Có thể vô sỉ đến mức này!

      Chỉ có điều….T____T xong rồi, vẫn vô tình đem mình bán rồi a….

      ……..

      ………………..

      ………………………..

      Hồi ức đến đây là kết thúc.

      "Tiểu Linh Hiểu, nhớ ra rồi sao?" Tư Tố cười như cười nhìn , con ngươi đen như mực, sâu thấy đáy. "Thời gian nửa tháng qua, hình như em vẫn chưa thực lời hứa của mình phải?"

      Sắc mặt Phong Linh Hiểu trắng bệch nhìn Tư nghiệt cười đến vẻ mặt trầm, nhịn được mà hơi hơi phát run. dường như còn mang theo tia hi vọng, giọng run run :"Chuyện đó…. chuyện đó…. qua lâu như vậy rồi, có lẽ Lưu Bích Đề…., sớm quên….."

      "Phải ?" Tư Tố cố ý kéo dài giọng, rồi dường như làm ảo thuật lấy ra xấp giấy màu sắc rực rỡ nhét vào tay Phong Linh Hiểu, trầm cười , "Em xem xem đây là cái gì?"

      Giấy viết thư đủ mọi màu sắc, xếp thành hình trái tim, biểu đạt tình a.

      Phong Linh Hiểu trố mắt giật mình nhìn xấp giấy vẽ đầy trái tim màu hồng trong tay mình; tay lại kiểm soát được mà run lên.

      Dường như cần xem, cũng biết đây là cái gì…..

      T____T Phong Linh Hiểu khóc ra nước mắt, trong lòng thầm mắng Tư Tố biến thái! đằng muốn giúp ta thoát khỏi Lưu Bích Đề, đằng lại cất kỹ những bức thư tình của Lưu Bích Đề như vậy! là tâm lý biến thái a! >o<

      Tố tựa như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng , thản nhiên cười, "Mấy thứ này, chưa từng mở ra nga. Em có muốn mở ra xem ?"

      Cái gì? Mở ra xem? ta đùa ư!

      từng chịu qua "Tàn phá" của thư tình buồn nôn mà Lưu Bích Đề viết, Phong Linh Hiểu vừa nghe thấy câu này liền cực kỳ sợ hãi!

      Xem thư tình của Lưu Bích Đề làm người ta ba ngày ba đêm cũng thể ăn cơm

      Nội dung của lá thư lần trước khiến sống bằng chết, bây giờ còn muốn xem…..

      "Tư đại nhân, em sai rồi " Trong lòng Phong Linh Hiểu sớm rối bời, kéo kéo góc áo của Tư Tố bi ai cầu xin, "Em nên quên mất chuyện quan trọng như vậy! tha thứ cho em ….." T___T

      Tố hề nhúc nhích.

      Thấy thờ ơ, Phong Linh Hiểu tiếp tục cầu xin: " cho em ba ngày nữa, em nhất định…..nhất định giúp làm sáng tỏ lời đồn….."

      "Ba ngày?" Tư Tố nhíu mày, tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời này.

      Phong Linh Hiểu vội vàng : "Hai ngày?"

      Tố tiếp tục giữ im lặng.

      " ngày! ngày là đủ rồi! Tư đại nhân….." Phong Linh Hiểu vội vã , thong thả mà giả vờ bộ dáng đáng thương.

      "….." Nhìn bộ dáng khóc ra nước mắt của Phong Linh Hiểu, đôi mày tuấn của Tư Tố nhíu nhíu.

      Qua hồi lâu, rốt cục chậm rãi : "Được rồi, vậy ngày." Dừng lại chút, lại tiếp, "Nếu như ngày mai vẫn chưa nghe được tin tức lời đồn được làm sáng tỏ , Tiểu Linh Hiểu, em biết là….."

      Khóe miệng của , tự giác cong lên hình vòng cung.

      Phong Linh Hiểu gật đầu như tỏi, dường như sợ đổi ý.

      "Ừ, được rồi." Tư Tố vừa lòng gật đầu, hai tròng mắt hoa đào hơi híp, lại lộ ra nụ cười nghiệt theo kiểu của , "Như vậy , Tiểu Linh Hiểu, hẹn gặp lại nga."

      Phong Linh Hiểu bị nụ cười của làm chấn động, ý thức tiêu tan, ngay cả động tác sờ sờ đầu mình vô cùng thân thiết của cũng biết.

      Đến khi phát ra, muộn a……

      T______T Tên xấu xa! Ngang nhiên dám ăn đậu hũ của !

      Ngay lúc Phong Linh Hiểu cho rằng tất cả kết thúc Tố lại bỏ thêm câu như gió thoảng mây bay, khiến rùng mình liên tục—

      "Tiểu Linh Hiểu, thực ra..... rất chờ mong được em chịu trách nhiệm đấy….."

      ý vị sâu xa mà nhìn cái, xoay người thong thả rời , chỉ để lại Phong Linh Hiểu với vẻ mặt kinh hoàng…..

      ta cái gì?! Chờ mong được chịu trách nhiệm? rốt cuộc trêu chọc ta cái gì a? Vì sao a vì sao! Vì sao cứ chịu buông tha cho a a a……~~~!!!"¯□¯)/

      Bị kinh hoàng, Phong Linh Hiểu ngay cả cơm cũng quên ăn, rơi lệ mà về ký túc xá, tùy tiện tìm mấy miếng bánh bích quy lấp đầy bụng, sau đó run rẩy mở máy tính lên.

      Đăng nhập vào trò chơi, phát nick Tố Dạ Mặc Ảnh sáng.

      Vì thế, đợi ta mở miệng trước, vô cùng chủ động phá lệ chạy tới bên cạnh ta.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: TAT Tố Dạ phu quân….. thông minh như vậy, giúp tôi chuyện được ? [biểu tượng/mặt khóc].

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Giải thích




      Từ khoảnh khắc Phong Linh Hiểu biết được “Bộ mặt ” của Tố Dạ Mặc Ảnh, chưa bao giờ thử gọi tiếng “Phu quân” thân mật như thế. Cho dù có gọi nữa cũng là tâm cam tình nguyện.

      Mà lúc này, Tố Dạ Mặc Ảnh rắt ràng là bị tiêng "Phu quân" làm sững sờ.

      lúc lâu sau, mới chậm rãi mở miệng.

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Hửm, nương tử có việc gì à?

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đúng vậy.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Là thế này….. Nếu như muốn làm sáng tỏ tin đồn phải dùng cách nào là tốt nhất?

      Thế nhưng vừa câu này xong, bên Tố Dạ Mặc Ảnh lại có phản ứng gì.

      lẽ ta bị rớt mạng? Nhưng nhân vật của ta ràng vẫn còn đứng đây a…….

      Phong Linh Hiểu khỏi hồi sốt ruột, lúc định gửi tin qua "Oanh tạc" ta.

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Tin đồn? hiểu em muốn cái gì lắm.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thực ra là thế này, chuyện đó…..

      Ngón tay đánh chữ của Phong Linh Hiểu bỗng dừng ở bàn phím, do dự!

      Có nên cho ta biết hay ?

      Nhưng nếu cho ta biết sao ta nghĩ cách được?

      Trong lòng mâu thuẫn quá….. >o<

      Bỏ !

      Dù sao cùng lắm mạng cũng chỉ là ảo, ta ở phía bên kia cũng biết họ gì tên chi, cho ta biết có sao đâu?

      Phong Linh Hiểu cắn răng cái, hạ quyết tâm.

      Sau đó, bùm bùm kể tóm tắt việc qua ra. Đương nhiên, những chi tiết dọa người trong đó đều bị lược bỏ hết.

      Tố Dạ Mặc Ảnh rất kiên nhẫn nghe kể khổ, chậm rãi trả lời : "Như vậy a….. Vậy em tính làm sao bây giờ?"

      Nếu biết làm sao bây giờ, còn phải ăn khép nép mà hỏi ta sao?

      Phong Linh Hiểu đau đầu nghĩ, ngón tay lướt bàn phím đánh chữ.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: biết TAT, tôi nên làm sao bây giờ? Tố Dạ phu quân, cứu cứu tôi .

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: ………

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Vậy, em có thể với bạn cùng phòng của em rằng thực ra là vì em thầm mến người kia, mà lại nhìn thấy người kia ở cùng với hoa khôi đó nên trong lòng nhất thời đố kỵ, mới tức giận vậy.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: = =!

      Phong Linh Hiểu 囧.

      Tố Dạ Mặc Ảnh nghĩ ra cái cách thối gì thế!

      như vậy cùng việc trực tiếp chịu trách nhiệm với Tư Tố có gì khác nhau đâu?

      chừng càng mất mặt hơn……..

      Cái gì mà thầm mến a, đố kỵ a, bị người ta khinh bỉ……..

      Nếu làm như vậy, còn có thể bị người ta là “Kẻ thứ ba” hiểm ngoan độc, cướp bạn trai của người khác mất…..

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……Còn cách nào khác ?

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Đó là cách tốt nhất, tuy rằng có chút mất mặt, nhưng em vẫn có thể trực tiếp tuyên bố tại còn hứng thú với ta nữa, về sau cắt đứt quan hệ với ta vân vân.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: 囧!

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nếu em muốn, em đành phải tiếp tục chịu trách nhiệm với ta.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Chẳng lẽ còn cách nào khác nữa sao? T____T

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: còn nữa.

      Thấy người hiểm như Tố Dạ Mặc Ảnh mà cũng bất lực, Phong Linh Hiểu thực vô lực nằm bò lên bàn, đáy lòng phát ra tiếng kêu rên.

      Bây giờ gặp phải đề bài trắc nghiệm trọng đại:

      a. Trực tiếp chịu trách nhiệm với Tư Tố.

      b. Thừa nhận trước mọi người là mình thầm mến Tư Tố, xuất phát từ lòng đố kỵ nên phát tán tin đồn.

      Chọn a, tương lai của liền bị mất, cho nên kiên quyết được!

      Chọn b, mặt mũi của liền vứt , cũng tuyệt đối thể chọn!

      Cho nên a cùng b đều phải lựa chọn tốt!!! Chẳng lẽ còn lựa chọn nào khác sao?!

      c ơi là c, mày ở phương nào?

      Chẳng lẽ số phận mình là ‘cái cốc’ như thế sao?!

      T_____T Có điều cũng muốn cả đời của mình cứ như vậy mà chấm hết a!!!

      Trong lòng lặng lẽ rơi lệ, Phong Linh Hiểu ủ rũ từ bàn ngồi dậy, vô lực trả lời câu: "Cám ơn, tôi tự nghĩ cách khác vậy. Tôi out trước đây, bye bye."

      di chuyển chuột đến dấu X ở góc bên phải, định rời khỏi trò chơi thấy Tố Dạ Mặc Ảnh lên tiếng .

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, chờ chút .

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:?

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Dường như em còn thiếu lời giải thích.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Giải thích? Giải thích cái gì?

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Lần trước hình như nương tử với rằng em là nhân . Sao hôm nay…… lẽ nương tử làm phẫu thuật chuyển giới?

      Phong Linh Hiểu lập tức cứng đờ!

      Bốn chữ "Phẫu thuật chuyển giới" này cùng những chữ bình thường kênh Trò chuyện riêng cũng có gì khác nhaư, nhưng giờ phút này ánh vào trong mắt Phong Linh Hiểu, lại phóng đại lên mấy lần, thành con quái vật đáng sợ, làm mắt vô cùng nhói!

      A a a! Tiêu đời rồi!

      …… vậy mà lại quên lần trước với ta chuyện mình là nhân !

      Bây giờ chưa đánh khai, sửa như thế nào mới đúng đây?!

      Toàn thân Phong Linh Hiểu toát ra trận mồ hôi lạnh, vội vàng lọc cọc gõ bàn phím đống lời giải thích.

      Nhưng mà đầu óc bây giờ là mảnh hỗn độn, đến câu chữ gõ ra cũng hỗn độn chịu nổi, sau khi gõ xong lại chỉ có thể bất đắc dĩ xóa . Tiếp đó lại gõ, lại xóa……

      Lặp lại máy móc như vậy, bàn phím tựa hồ sắp bị mồ hôi lạnh toát ra từ lòng bàn tay làm ướt rồi.

      phải gì đây?

      người kia phải , đó là người bạn của , vẫn là "Nhân "?

      được, vừa rồi ràng với Tố Dạ Mặc Ảnh rằng người kia chính là , cho nên dối như vậy nhất định ta tin!

      A a a, phải làm sao bây giờ?!

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử?

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Chẳng lẽ nương tử rớt mạng?

      Câu hỏi " thể nào" như vậy ràng là thúc giục xuất .

      Phong Linh Hiểu đấu tranh hồi lâu, rốt cục từ bàn ngồi dậy.

      nhìn màn hình, trưng ra khuôn mặt khổ sở, gian nan gõ câu tiếp theo.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Vậy có phải nương tử hẳn là nên giải thích chuyện đó là thế nào chút hay ?

      Người này, thực ép vào đường cùng phải ? Chẳng lẽ ta nhất định chịu bỏ qua sao?!

      Phong Linh Hiểu nghiến răng nghiến lợi, kiên trì trả lời.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Chuyện qua cứ để cho nó qua . Là nam, nữ, hay là nhân , chẳng qua cũng chỉ là mây bay~

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nga?

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tố Dạ phu quân, phải rằng quan tâm giới tính của tôi sao? Nếu tôi là nhân chính là nhân mà, sao bây giờ lại vậy?

      Tố Dạ Mặc Ảnh quả nhiên lập tức có tiếng động.

      Phong Linh Hiểu thở phào hơi, lau mồ hôi trán, lại khỏi đắc ý lên.

      Tên nhóc, tự vả vào miệng mình rồi có phải ? Oa ha ha…..

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: ra nương tử để ý đến lời của như vậy, đến nay vẫn còn khắc sâu trong lòng, vi phu cảm thấy rất vui mừng.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:…….

      Phong Linh Hiểu lập tức bị đánh bại!

      vô lực nằm bò lên bàn.

      FML!

      Té ra lực chú ý của tên này căn bản đặt vào trọng tâm lời của !

      Uổng công còn cảm thấy vô cùng đắc ý……

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: [ biểu tượng/khóc] Tố Dạ phu quân, rốt cuộc có nhìn thấy trọng tâm lời của tôi hay a?!

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Có.

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Có điều giữa vợ chồng rất cần thành .

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: tin tưởng em như vậy, mà em lại lừa gạt , rất thương tâm…Nương tử….

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……..

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Cho nên nương tử, cần lời giải thích của em để chữa khỏi tâm hồn bị tổn thương của .

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tôi có thể từ chối trả lời ?

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: — thể ─!

      Phong Linh Hiểu khóc ra nước mắt.

      cho cùng, người này vẫn là chịu buông tha a!

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, ép em phải . Nhưng nếu em cho lời giải thích hài lòng mỗi lần em login đều hỏi em, mãi đến khi em bằng lòng cho biết mới thôi!

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:!!!

      Còn ép?!

      ta làm như vậy, ràng là hình thức khác của ép hỏi a! = _ = mỗi lần login đều ép hỏi, vậy phải ngang với cho chơi trò chơi sao?

      Còn bằng bảo xóa account tự sát luôn !

      Chỉ có điều chơi lâu như vậy, ngay cả danh vọng bị cũng nỡ xóa account tự sát, lại có thể vì việc thế này mà xóa account tự sát sao?

      Đáp án chắc chắn là !

      Phong Linh Hiểu vội vàng rối rắm nhào tới, mặt khóc giải thích:

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: TAT Tố Dạ phu quân, tôi sai rồi a…. tha thứ cho tôi ……

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tôi nên lừa gạt rằng tôi là nhân . Tôi chỉ là nhất thời muốn đùa giỡn……

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Gì?

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: , hôm đó đầu óc tôi nhất thời bị tẩy sạch, ra cái gì cũng dùng đầu óc, lung tung….

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tóm lại tóm lại, đều là lỗi của tôi! Lấn sau tôi tuyệt đối lừa gạt nữa, Tố Dạ phu quân, tha thứ cho tôi ...TAT

      ……..

      Phong Linh Hiểu liên tiếp đánh ra chuỗi lời ấy náy, sám hối, gần như toàn bộ kênh Trò chuyện riêng đều là vết tích của .

      Rốt cục, Tố Dạ Mặc Ảnh lên tiếng.

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Được rồi, tha thứ cho em

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: sao?!

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ừm, rất hài lòng vì nương tử chủ động ra . Chỉ có điều lần sau tuyệt đổi được như vậy nữa nga, bằng thương tâm.

      Tố Dạ Mặc Ảnh xong, đánh ra cái biểu tượng cười tủm tỉm, thành công dùng tia sét mạnh đánh đến Phong Linh Hiểu cháy khét tả tơi.

      ràng là ta "Ép" ra, còn được rằng "Chủ động" .

      Trời xanh a!

      (T-T) vì cái khỉ mốc gì a, vì cái khỉ mốc gì mà ở trong trò chơi cứ phải chịu đựng tên con trai vô sỉ như vậy áp bức chứ!

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: T____T……

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử cần áy náy, dẫn em giết quái nha?

      Con mắt nào của ta nhìn thấy áy náy chứ!

      ràng là vì cuộc đời "Cái cốc" của mình mà thương tâm biết bao?

      Trong lòng Phong Linh Hiểu phẫn nộ rít gào!

      Có điều, câu này của Tố Dạ Mặc Ảnh lại vừa hay nhắc nhở .

      Đúng rồi, nhớ ra rồi, mình còn có chuyện rất quan trọng chưa làm…..

      Thiếu chút nữa đem kế hoạch quan trọng "Thoát khỏi Tố Dạ Mặc Ảnh vô sỉ này" quên mất!

      Nhớ tới chính quan trọng, Phong Linh Hiểu phấn chấn tinh thần, lập tức đem chuyện thương tâm quẳng ra sau đầu, trong lòng lặng lẽ tự cổ vũ mình.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Phụ bản? Phụ bản nào vậy?

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: "Hồn Quy Vong Xuyên" mới ra gần đây.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: "Hồn Quy Vong Xuyên"?

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đúng rồi, Tố Dạ phu quân, tôi có người bạn cũng muốn phụ bản này, dẫn theo ta luôn được ?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Phụ bản




      Hồn Quy Vong Xuyên.

      Đây là phụ bản mới thêm vào gần đây của 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》 .

      giống với độ rườm rà phức tạp của những phụ bản đánh quái trước kia, phụ bản mới này có cốt truyện mang sắc thái độc đáo, kết hợp với tình tiết câu chuyện sáng tạo mà mà động lòng người, cùng hình ảnh nhân vật vốn vô cùng hoàn mĩ, làm hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Câu chuyện, bắt đầu từ đoạn ân oán giang hồ………..

      Đoan Mộc Tuyết, sinh ra trong Đoan Mộc thế gia tiếng tăm lừng lẫy giang hồ. Nàng là người thừa kế duy nhất của Đoan Mộc gia tộc, vì nguyên nhân mẫu thân mất sớm, nàng từ được cưng chiều đến kiêu căng. Đặc biệt đến tuổi cập kê (tuổi lấy chồng), nàng lại càng phản nghịch tùy hứng, nàng vốn cùng Đường gia Tam công tử Đường Chiết có hôn ước, nhưng nàng lại chướng mắt con mọt sách Đường Chiết luôn mang vẻ mặt cười ngây ngô, lúc nào cũng khúm núm trước nàng.

      Vì thế đến ngày phải thành thân, nàng - đào hôn (trốn hôn).

      Dường như những ai từng xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình đều có thể biết được tình tiết kế tiếp của câu chuyện.

      Cũng vẫn là những tình tiết lặp lại như nhau.

      Vào dịp tình cờ, Đoan Mộc Tuyết gặp được giáo chủ ma giáo Lãnh Liệt, rồi cùng nhau.

      Cứ dựa theo tình tiết câu chuyện như vậy, có lẽ tiếp theo cách biệt giữa ma giáo và Đoan Mộc gia tộc cùng những hiềm khích trước kia cuối cùng được xóa bỏ, Đường Chiết cũng buông tay, sau đó Đoan Mộc Tuyết cùng Lãnh Liệt cư thế ngoại (sống dật, còn liên quan đến thế giới bên ngoài), sống những ngày chỉ làm uyên ương làm tiên.

      Thế nhưng.

      Thế nhưng đoạn tình này lại bất ngờ có được kết cục trọn vẹn.

      Vào lúc Đoan Mộc gia chủ biết được nữ nhi mình thích kẻ trong ma đạo, giận tím mặt, đồng thời nhốt nàng trong khuê phòng, cho phép ra khỏi cửa nửa bước, cũng hạ lệnh ba ngày sau cử hành đại hôn!

      Đoan Mộc Tuyết hoảng sợ, trong đêm trốn khỏi Đoan Mộc sơn trang, bỏ trốn theo Lãnh Liệt.

      Sau khi biết được tin này, Đoan Mộc gia chủ giận tím mặt, vì giữ thế diện cho Đoan Mộc thế gia, chút do dự đoạn tuyệt quan hệ cha con với Đoan Mộc Tuyết. Nhưng sau này, Đoan Mộc thế gia cùng Đường gia, cũng còn liên hệ nữa.

      Đoan Mộc Tuyết cho rằng phụ thân vẫn nghĩ đến phần tình cảm trước kia nên buông tha nàng. Nàng cho rằng, nàng cùng Lãnh Liệt, từ nay về sau có thể sống những ngày tranh với đời…..

      Nào biết được!

      Đường Chiết thoạt nhìn luôn ôn nhu chất phác lại hiểm bày kế hãm hại Lãnh Liệt khiến bị thương nặng, cũng bắt Đoan Mộc Tuyết về Đường gia.

      Ngày đó, điên cuồng xé nát xiêm y của Đoan Mộc Tuyết, hai mắt đỏ đậm.

      Đường Chiết giống như biến thành người khác. , nàng là của , vĩnh viễn cũng thể thoát khỏi lòng bàn tay ! Mặc nàng sợ hãi nhìn chằm chằm, ngừng phán kháng giãy dụa mà vẫn thô bạo chiếm lấy nàng!

      đêm qua , hoa vụn đầy đất…….

      Sau đó, Đoan Mộc Tuyết mang theo vết thương mệt mỏi trốn khỏi Đường gia.

      Khi gặp lại Lãnh Liệt, chỉ còn lại nửa cái mạng…….

      bị Đường Chiết bày kế phế bỏ vỏ công, còn bị cắt đứt toàn bộ kinh mạch!

      Gương mặt Đoan Mộc Tuyết tái nhợt, dè dặt ôm Lãnh Liệt, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống. Mà Lãnh Liệt thê lương mỉm cười, nâng tay lau nước mắt của nàng: "Tuyết Nhi, nếu có kiếp sau, ta…."

      Chưa kịp xong hai mắt của nhắm lại, tay còn chút sức lực mà buông xuống.

      chết.

      Miệng vết thương chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi, trong nháy mắt nhuộm đỏ xiêm y trắng như tuyết của Lãnh Liệt, nhuộm đỏ ánh mắt của Đoan Mộc Tuyết, cũng nhuộm đỏ toàn bộ thế giới của nàng

      giọt nước đỏ thẫm từ khóe mắt nàng chảy ra, đó là— huyết lệ*!

      *huỵết lệ: nước mắt máu.

      Sau đó, Đoan Mộc Tuyết hóa điên.

      Nàng tự tay tiêu diệt Đường gia, cắt đầu Đường Chiết, ném xuống biển.

      Nàng còn tự tay giết chết phụ thân mình, hủy diệt Đoan Mộc gia tộc, giết hết những kẻ từng làm hại Lãnh Liệt!

      Thế nhưng nàng vẫn chịu dừng tay, nàng còn giết rất nhiều rất nhiều người vô tội…..

      đường xuống phía nam, mỗi khi thấy có người nhau, nàng luôn thực tàn nhẫn giết chết bên nam hoặc nữ, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của người còn lại điên cuồng cười lớn rời . Bởi vì, nàng thống hận nhất là những người nhau thế gian này!

      Bọn họ đều đáng chết!

      Nàng hoàn toàn mất lý trí, nàng còn là tiểu thư Đoan Mộc gia nghịch ngợm đáng , nàng bây giờ, trở thành nữ ma đầu lạm sát kẻ vô tội, gặp người giết người, người người đều kinh sợ!

      Cứ như vậy, Đoan Mộc Tuyết mang theo thân máu tanh, cầm thanh kiếm dính đầy máu tươi kia, đường xuống phía nam, mãi đến khi đến Giang Nam mùa bụi mông lung, nơi nhiệm vụ bắt đầu—

      Vào khoảnh khắc màn hình dừng lại ở cảnh thiếu nữ với quần áo nhuốm đầy máu tươi kia, màu sắc biến mất, tựa như tất cả đều biến mất, thể thay đổi gì nữa, dần dần trõ nên mông lung, cuối cùng…….

      Cảnh tượng dần dần từ hình ảnh câu chuyện chuyển đến nơi NPC thông báo nhiệm vụ.

      Thôn phụ:….Ngày đo, nữ ma đầu đột nhiên xông vào thôn trang của chúng ta, tàn sát rất nhiều thôn dân. May là ít thôn dân trốn thoát thành công, náu ở trong núi. ngờ nữ ma đầu lại phát được tung tích của bọn họ! Cầu xin ba vị hiệp sĩ cứu giúp thôn dân chúng ta, cầu xin các người.

      vị thôn phụ đứng trước mặt ba vị kiếm hiệp tay áo tung bay dường như khóc thành tiếng.

      Tuy rằng hình ảnh Đoan Mộc Tuyết quần áo nhuốm máu biến mất màn hình, nhưng nụ cười mang theo cay đắng cùng chút điên cuồng kia vẫn khắc sâu trong đầu Phong Linh Hiểu….

      khỏi phát ra tiếng cảm thán.

      【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đoan Mộc Tuyết rất đáng thương!

      【Đội ngũ】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Đừng quên, ta mới là Boss cuối cùng.

      【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Boss cuối cùng sao? Đầu tiên là bị cưỡng đoạt, sau đó người lại chết trong lòng chính mình, ấy sở dĩ trở thành như vậy đều vì bị lề giáo phong kiến hãm hại! ấy có gì sai chứ? Công ty trò chơi thế mà lại làm phụ bản thành như vậy, quá phúc hậu rồi….= =

      Sở dĩ cái phụ bản này phúc hậu là có hai nguyên nhân: Thứ nhất, cốt truyện bi kịch dễ dàng chiếm được đồng tình của các , đặc biệt là những đa sầu đa cảm, gặp phải Boss nữ đáng thương như vậy sao còn có thể ra tay được? Thứ hai, vào phụ bản thể dùng dược bán trong cửa hàng mà phải dùng vật phẩm đặc biệt của mình để đổi lấy dược thủy của phụ bản, nếu điểm phụ bản bị trừ. Mà vật phẩm phụ bản này cầu lại là thất tình hoa, tỷ lệ tìm được cực thấp…Mà khi lòng đồng tình của các bắt đầu tràn lên, muốn giết chết Boss, mà kết cục của việc muốn giết chết Boss, chính là……

      Bị Boss giết chết 囧.

      Mặc dù biết như vậy, nhưng khi thấy bóng lưng tang thương mà đơn của Đoan Mộc Tuyết, Phong Linh Hiểu vẫn đành lòng thẳng tay giết chết.

      Cho nên mới , lừa tiền a…….

      【Đội ngũ】[Tố Dạ Mặc Ảnh]:…….Nương tử, đây chỉ là trò chơi.

      【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Xí, thực lãng mạn! Có phải , Tiểu Thương?

      Vì tránh để Tố Dạ Mặc Ảnh nhìn ra sơ hở là điều khiển hai nhân vật cùng lúc, liền cố ý hỏi câu như vậy, sau đó nhanh chóng chuyển sang account Thất Thương để trả lời.

      【Đội ngũ】Thất Thương: Ưhm.

      Tố Dạ Mặc Ảnh hết chỗ .

      lặng lẽ xoay người, rồi từ từ nhả ra hai chữ: " thôi."

      chiếc áo lông màu trắng vẽ nên đuờng cong xinh đẹp màn hình, Tố Dạ Mặc Ảnh về phía phụ bản.

      Phong Linh Hiểu nhìn bóng lưng áo trắng tung bay kia cười trộm, vội vàng điều khiển hai account lên theo.

      Tốt lắm, lại gần thành công, thêm bước rồi! phải cố lên! >0<

      …….

      Cửa vào phụ bản chính là vùng núi bên cạnh thôn trang mà người thôn phụ kia . Ở trước cửa vào có hai vị NPC đứng, vị cột băng vải, lưng hơi khom xuống, vị khác tay cầm cuốc, cảnh giác đứng nhìn bốn phía chung quanh. Mà trang phục của hai người đều trông có vẻ là thôn dân.

      Người cột băng chính là NPC bán dược thủy cùng trị liệu của phụ bản, còn thôn dân cầm cuốc, là NPC để lựa chọn mức độ khó của phụ bản. Nhìn bộ dáng hai người rất giống , Phong Linh Hiểu khỏi tán thưởng trò chơi này thiết kế tinh xảo.

      Sau khi mua dược cùng chọn mức độ khó của phụ bản xong, Phong Linh Hiểu điều khiển hai nhân vật theo Tố Dạ Mặc Ảnh vào phụ bản.

      Vừa vào, liền phát , đám cây xương rồng toàn thân là gai hướng về phía bọn họ bao vây mà đánh!

      Phong Linh Hiểu có chút 囧!

      Đây đây đây phải là bối cảnh giang hồ sao? Sao tự nhiên lại trở thành thế giới tinh cây xương rồng vậy?

      kịp nghĩ nhiều, vội vàng điều khiển Linh Phong Hiểu Nguyệt cùng Thất Thương đối phó với đám quái cây xương rồng vây quanh kia.

      Nhưng từ từ nhận ra, điều khiển hai account đánh quái cùng lúc là chuyện rất vất vả.

      Thừa dịp khoảng thời gian trống Linh Phong Hiểu Nguyệt phục hồi chiêu thức, lại chuyển sang account Thất Thương bắt đầu ra chiêu, cứ lặp lặp lại vài lần như vậy, bắt đầu có chút lực bất tòng tâm.

      Phong Linh Hiểu khỏi phiền não. Cứ tiếp tục như vậy cũng phải cách a? Nếu để Thất Thương lười biếng, nhất định làm Tố Dạ Mặc Ảnh nghi ngờ…..

      Vậy có cách gì có thể giúp mình cần vất vả điều khiển hai account cùng lúc mà vẫn làm cho Tố Dạ Mặc Ảnh nghi ngờ đây?

      Chợt nhớ ra, chiêu công kích cơ bản của account Thất Thương này chính là hạ độc đối thủ, chừng chỉ đơn giản là chiêu công kích bình thường như vậy, Tố Dạ Mặc Ảnh cũng nhìn ra “Lười biếng” a? Vì thế, ôm hy vọng như vậy trong lòng, Phong Linh Hiểu rất dứt khoát cài đặt chế độ tự động cho account Thất Thương này, tự động công kích cơ bản, tự động uống thuốc hồi phục.

      Sau khi cài đặt tất cả các chức năng của nhân vật Thất Thương này thành chế độ tự động xong, Phong Linh Hiểu kinh ngạc phát hiệu quả tốt ngoài ý muốn.

      Tố Dạ Mặc Ảnh ở phía trước kéo quái, ở phía sau thi triển quần công, còn Thất Thương phụ trách tung độc, chẳng những làm tăng thêm gánh nặng của , ngược lại hiệu quả của độc kia còn giúp làm giảm bớt được lượng máu lớn của đám quái này!

      Thuận lợi dọn dẹp từng đám từng đám quái vật , đường tới có vẻ thông thuận hơn rắt nhiều.

      Phong Linh Hiểu cũng có chút kinh ngạc.

      Mọi người diễn đàn đều phụ bản "Hồn Quy Vong Xuyên" này hết sức biến thái nhưng sao đến lượt bọn họ liền trở nên dễ dàng như vậy?

      Rốt cuộc là thao tác của Tố Dạ Mặc Ảnh quá mạnh? Hay là nhóm rất ăn ý?

      Nhưng cái ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Phong Linh Hiểu liền 囧.

      Ăn ý?

      Mặt liền đỏ lên.

      đúng đúng! nghĩ bậy gì vậy! Sao lại nghĩ đến cái từ ‘ăn ý’ này chứ?!

      với Tố Dạ Mặc Ảnh làm gì có ăn ý!

      Vì thế, liền nhanh chóng đè cái ý nghĩ hay ho này xuống, tiếp tục đánh quái đánh quái…..>0<

      biết có phải vì dọc đường rất thuận lợi hay mà lúc đến chỗ Boss cuối cùng, Phong Linh Hiểu cùng Thất Thương tổng cộng chỉ dùng hết hai bình thuốc xanh.

      Leo lên sườn núi, xa xa liền thấy Đoan Mộc Tuyết quần áo nhuốm máu, cầm kiếm mà đứng, bên cạnh là những thi thể nằm trong vũng máu.

      Cảnh tượng này nhìn thấy ghê người.

      Phong Linh Hiểu hít vào hơi khí lạnh, khi đồng cảm với thân hình độc đứng thẳng ở chính giữa kia bị câu của Tố Dạ Mặc Ảnh kéo trở lại thực.

      【Đội ngũ】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Tới rồi, phải cẩn thận.

      Phong Linh Hiểu tỉnh táo lại, trả lời tiếng “uhm”, đồng thời gỡ bỏ chế độ tự động của Thất Thương, chuẩn bị tốt.

      Tuy rằng Phong Linh Hiểu cảm thấy thương xót cho kết cục của câu chuyện xưa này, nhưng thể thừa nhận—đây chỉ là trò chơi!

      Huống chi còn muốn lợi dụng cái account này để thoát khỏi tên Tố Dạ Mặc Ảnh vô sỉ kia nữa mà….= =|||

      Nhưng vừa mới đến gần Boss, chưa đợi bọn họ phát động công kích cảnh tượng bốn phía đột nhiên thay đổi!

      "Chuyện gì vậy?!" Phong Linh Hiểu chấn động, còn tưởng rằng máy tính của lại có vấn đề. Nhưng nhìn kỹ phát hóa ra là tiến vào cuộc đối thoại….

      [Đoan Mộc Tuyết]: Các ngươi là ai? Vì sao.... Vì sao muốn ngăn cản ta!

      [Tố Dạ Mặc Ảnh]:….

      [Linh Phong Hiểu Nguyệt]:….

      [Thất Thương]:…………

      [Đoan Mộc Tuyết]: Sao lại lời nào?! Hừ! muốn chết cút ngay, ta muốn giết sạch tất cả người ở đây!

      [Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Vì sao lại muốn giết người vô tội chứ?

      [Đoan Mộc Tuyết]: Vô tội? Ha ha ha ha ha! Nực cười! Đây là chuyện đáng cười nhất mà ta nghe được từ trước đến nay.

      [Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Ngươi…….

      [Đoan Mộc Tuyết]: Ngươi biết ? Lúc trước ta mang theo Lãnh Liệt đến nơi này…..Thế mà người nơi này lại giống như nhìn thấy ác quỷ của địa ngục vậy, tránh né chúng ta như rắn rết……..

      ]Đoan Mộc Tuyết]: Nếu bọn họ chịu thu nhận chúng ta, Lãnh Liệt cũng ….. cũng …….

      [Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đoan Mộc nương, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ a.

      [Đoan Mộc Tuyết]: Quay đầu? Ha! Ta thể quay đầy lại nữa rồi! Nếu bọn họ xem ta như ác quỷ, vậy ta đây liền trở thành ác quỷ địa ngục!

      [Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Vì sao phải làm như vậy?!

      [Đoan Mộc Tuyết]: Vì sao ngươi cũng cần xen vào!....Đúng rồi, bộ dáng hai tình lang theo ngươi cũng thực đáng ghét….vừa rồi có cơ hội rời ngươi lại từ bỏ, vậy ta đây phụng bồi ngươi tới cùng.

      [Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Ngươi muốn như thế nào? Bọn họ là bằng hữu của ta! Ngươi được thương tổn bọn họ!

      [Đoan Mộc Tuyết]: Ha! Bằng hữu? Được! Để ta xem thử ngươi có thể vì bọn họ đến mức nào!

      Đoan Mộc Tuyết vừa mới dứt lời, màn hình lập tức nhảy ra cái khung lựa chọn.

      Đoan Mộc Tuyết muốn bạn lựa chọn: Nếu trong số ba người, nhất định người phải chết mới có thể rời khỏi, ngươi chọn ai?

      a. Ta đồng ý chết, để bọn họ rời khỏi!

      b. người trong bọn họ chết, để ta rời khỏi.

      c. Ta chọn!

      Phong Linh Hiểu nhìn những lựa chọn này, có chút khó xử. Con Boss này sao lại đánh trực tiếp mà, còn muốn lựa chọn gì chứ?

      lẽ nếu chọn đúng có thể trực tiếp nhảy qua công đoạn đánh Boss sao?

      Do dự lát, vẫn gửi tin nhắn hỏi Tố Dạ Mặc Ảnh.

      Chỉ chốc lát sau, thấy Tố Dạ Mặc Ảnh trả lời:

      【Đội ngũ】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nếu là phụ bản, chắc chắn là phải đánh Boss, nương tử em cứ tùy ý chọn .

      【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: = =!

      【Đội ngũ】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: 囧, vậy được rồi.

      Phong Linh Hiểu cắn răng cái, di chuyến chuột qua lựa chọn "a", chuẩn bi nhấn vào, nào ngờ —

      Tay vừa trợt, lại chọn nhắm "b"!

      Sắc mặt Phong Linh Hiểu liền trở nên trắng bệch! Hận thể đập đầu vào màn hình!

      Aaaaa!

      thực ngu ngốc! Lại chọn nhầm rồi!!!

      Đoan Mộc Tuyết cả người đẫm máu, lạnh lùng cười : "Hừ, thể tưởng được ngươi là người ích kỷ như vậy! Như vậy - ngươi chết !" xong, chưa đợi mọi người kịp phản ứng, thấy màn hình màn hình xẹt qua luồng ánh sáng lạnh, kiếm trong tay Đoan Mộc Tuyết nhanh như điện đâm về phía Linh Phong Hiểu Nguyệt!

      Nguy rồi! Đại ổn!

      Phong Linh Hiểu quá sợ hãi luống cuống tay chân định điều khiển account Linh Phong Hiểu Nguyệt né tránh, thế nhưng lúc nóng ruột nên quên mà chưa chuyển từ account Thất Thương về, vậy là nam tử nghiệt áo đỏ nghiêng mình cái, vọt tới trước mặt thiếu nữ áo đen!

      Cũng bởi vì Phong Linh Hiểu vừa khéo vụng về quên chuyển lại như thế kiếm của Đoan Mộc Tuyết đâm vào cơ thể Thất Thương!

      Sau đó, đỉnh đầu Thất Thương lên chữ đỏ to.

      Thanh máu trở về vạch 0, Thất Thương yếu ớt té mặt đất…..

      Phong Linh Hiểu ngay tại giờ khắc đó biến ngốc.

      Hai mắt thất thần nhìn màn hình, hai tay tự chủ được khẽ run lên.

      Xong, xong đời rồi! Thất Thương tiêu rồi! Nhưng mà kế hoạch của vẫn chưa hoàn thành a! Làm sao bây giờ?! Aaa!!! "¯□¯)/

      [N1]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :