1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu họa giang hồ - Phong Hiểu Anh Hàn(võng du) (50 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Thủ Phạm




      Lạc Vô Ngôn ngược lại tình nguyện tin tưởng đứng ở trựớc mặt , là hồn....

      Bởi vì tại khoảnh khắc nhận được tin nhắn "kỳ dị" này, toàn bộ thế giới đều sụp đổ. Nếu như số điện thoại này phải của Phong Linh Hiểu, vậy cũng lên, toàn bộ kỳ nghỉ hè của , đều bị chủ nhân của số điện thoại này gạt sao?

      Ai lại rảnh rỗi làm ra việc này như vậy a?!

      Lạc Vô Ngôn còn chưa tỉnh lại từ trong đả kích khiếp sợ cùng bi thương, di động trong tay bị người ta giật mất rồi.

      có chút đờ đẫn nhìn tay cứng ngắc ở giữa trung, lại nhìn Thẩm Thụy Liên giật di động của , vẫn có bất kỳ phản ứng gì.

      "Ai gửi tin nhắn cho cậu thế? Vừa rồi còn hưng phấn lắm mà, sao bây giờ mất mặt như vậy rồi?" Trong giọng của Thẩm Thụy Liên mang theo mỉa mai, ấn di động của Lạc Vô Ngôn, liếc mắt nhìn nội dung bên , nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười.

      "Này." đưa cái điện thoại cho Phong Linh Hiểu, có chút được tự nhiên mà che giấu xấu hổ của mình, "Chuyện kia, xác thực là tôi hiểu lầm , xin lỗi nha."

      Phong Linh Hiểu đầu tiên là nghi hoặc, sau khi xem nội dung trong di động, cũng bừng tỉnh đại ngộ. nhìn Thẩm Thụy Liên tiếng " sao", sau đó quơ quơ di động trong tay trước mặt Lạc Vô Ngôn còn hồn bay phách lạc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Đây là số của ai?"

      "...... cũng biết.... "

      Lạc Vô Ngôn hơi chút tỉnh táo nhìn người trong lòng mà trưng ra khuôn mặt đau khổ, lời đến cổ họng đều hóa thành cay đắng, gần như làm chìm ngập trong bể khổ vậy. cảm thấy mình là người đáng thương nhất thế giớ này, ô ô...

      Thấy Lạc Vô Ngôn bộ dáng khóc ra nước mắt, Phong Linh Hiểu lười hỏi tiếp.

      tiếp tục từ bên tới trước mặt Thẩm Thụy Liên, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Bạn học Thẩm, tôi cảm thấy chuyện lần này cũng đơn giản là trò đùa dai, rất có thể là kế hoạch trả thù có định trước. Cho nên tôi đề nghị mấy ngày này đừng quá xúc động, giữ nguyên bộ dáng còn chưa biết, cảnh giác."

      "Mẹ kiếp! Rốt cuộc là đứa nào rảnh rỗi như vậy a!" Thẩm Thụy Liên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Nếu để bà đây biết nó là ai, nhất định lôi nó ra hung hăng đánh trận." ta phát tiết xong, lại bộ dáng hơi thở nghiêm nghị nhìn Phong Linh Hiểu cam đoan: "Yên tâm , tôi cũng phải loại người hay làm lộ chuyện, nhất định tôi giữ bí mật. Có điều, sau khi tìm được thủ phạm, nhất định phải cho tôi biết là ai nha!"

      "Đó là tất nhiên." Mặt Phong Linh Hiểu chút thay đổi gật gật đầu, con ngươi đen lạnh như băng nhìn ra mảy may gợn sóng cảm xúc.

      Sau khi Thẩm Thụy Liên tự động rời , Phong Linh Hiểu liếc nhìn Lạc Vô Ngôn cái, có chút tình nguyện dặn dò: "Còn , đừng chuyện ngày hôm nay ra ngoài. Còn nữa, đừng gửi bất kỳ tin nhắn gì cho người kia bại lộ chuyện mình biết chân tướng đó! Bằng để ta chạy rồi, toàn bộ mọi chuyện phải chịu trách nhiệm hết!"

      Lạc Vô Ngôn sửng sốt, vội vàng gật đầu như đảo tỏi: “! biết rồi! Hiểu Hiểu, nhất định làm theo lời em !"

      "Đừng gọi tôi là “Hiểu Hiểu”!" Chuyện hôm nay muốn làm cho Phong Linh Hiểu đủ phiền muộn rồi, bây giờ Lạc Vô Ngôn gọi thân mật như vậy càng làm cho da gà của nổi lên, vì thế chút lưu tình mà bác bỏ, " có tư cách gọi tên này!"

      Trái tim thủy tinh của Lạc Vô Ngôn nhất thời loảng xoảng vỡ nát. Vẻ mặt cực kỳ thương tâm nhìn Phong Linh Hiểu, thâm tình gào to: "Hiểu Hiểu, sao em lại làm như vậy? đối với em là mảnh chân tình...Nga! Nhất định là em trách ……”

      Nghe loại lời kịch vô cùng buồn nôn này, cả người Phong Linh Hiểu đều dâng lên ớn lạnh. vội vàng che lỗ tai, cũng để ý tới phản ứng của Lạc Vô Ngôn, nhanh chóng chạy trốn.

      Vì vậy có cảnh tượng thế này, con đường rộng lớn của trường, chỉ còn lại tiếng Lạc Vô Ngôn bi phẫn lên án: "Hiểu Hiểu! Sao em lại tàn nhẫn như vậy.......rất đau lòng... em đừng …”

      Sinh viên nữ qua đường liên tục ngoái đầu, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Lạc Vô Ngôn. Lúc qua bên người , mỗi ngừời đều tự chủ được mà bước chân nhanh hơn, rất sợ mình tạo nên liên quan gì với . Trong lòng những người này đèu có ý nghĩ như nhau: Người này có phải điên rồi hay ?

      Về sau, Lạc Vô Ngôn thuận lợi từ vị trí thứ nhất "Bảng soái ca có tiền nhất, được theo đuổi nhiều nhất của đại học A" rớt xuống thành vị trí thứ nhất "Bảng kẻ biến thái nhất, làm người ta chán ghét nhất đại học A", tiếng xấu rệt trong toàn trường, đều do chuyện này ban tặng.

      Sau chuyện của Thẩm Thụy Liên, Phong Linh Hiểu gắn như là lơ lửng về ký túc xá. Thuận miệng kể qua loa cho ba đứa bạn cùng phòng, rồi đăng nhập 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》, tính tìm Tư Tố thương lượng chút, đồng thời từ manh mối trong trò chơi để hành động.

      Nào ngờ, Tư Tố vậy mà lại mạng!

      Lẽ nào là do chuyện hội sinh viên bận quá?

      Phong Linh Hiểu có chút buồn bực tắt danh sách bạn thân , tâm thần yên mà quét sạch tiểu quái xung quanh.

      Thi thể tiểu quái đầy đất lại sinh ra lượt mới, từng vòng quái vật mới cứ luân phiên sinh ra.

      Phong Linh Hiểu dừng tấn công, vừa mới bổ sung thêm bình thuốc xanh.

      Đột nhiên.

      Kênh Trò chuyện riêng ở góc dưới bên phải nhấp nháy, thông báo có tin nhắn đến.

      Phong Linh Hiểu vội vàng mở ra, lại hoàn toàn thất vọng. Đó cũng người quen nào, bất quả chỉ là tin nhắn cầu cứu của tân thủ gần đó gửi

      【Trò chuyện riêng】[Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5]: Vị tỷ tỷ này! Cứu mạng a! Quỳ cầu xin tỷ, cứu người mới như tôi với!

      Nơi này là nơi người chơi cấp cao, sao lại có tân thủ xuất được?

      Phong Linh Hiểu nghi ngờ tắt kênh Trò chuyện riêng , kéo nhân vật của mình vòng vòng ở xung quanh, quả nhiên nhìn thấy người chơi có dáng vẻ như tân thủ bị đám quái vây đánh, hô to cứu mạng.

      【Lân cận】[Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5]: Tỷ tỷ, cứu mạng a! Cứu tôi với!

      【Lân cận】[Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5]: Cứu mạng a! Tỷ tỷ chị cứu tôi rồi! Nhất định tôi cho chị rất nhiều V (VIP) văn miễn phí nga! cần trả tiền!

      Phong Linh Hiểu định chạy đến cứu người, nhũng sau khi nhìn thấy lời cầu cứu của người chơi này xong, chạy được vài bước lại ngừng lại, có chút chán ghét cau mày.

      Nếu cứu, tựa hồ có hơi làm trái đạo nghĩa giang hồ.

      Nhưng mà nếu cứu

      Cái ID này cùng với lời đáng ghét!

      Tuy rằng phải là người viết truyện Internet gì, nhũng luôn luôn ghét loại người tự cho là cao quý vụ lợi này.

      Loại người này lấy đồ vật của người ta phát tán lung tung, còn hùng hồn mình chỉ là thích chia sẻ đồ vật, rất có nhân phẩm! Lại thấy ta hoặc ta cưới vợ gả chồng rồi sau đó đem vợ/chồng mình "cống hiến" ra ngoài là chia sẻ !

      lúc Phong Linh Hiểu suy nghĩ có nên giậu đồ bìm leo, tiễn về phủ phen hay người chơi tên là "Đạo Văn Chết Cả Nhà” đột nhiên xông ra, giơ kiếm lên liền đâm cái vào trong đám quái!

      Người chơi mới có lớp bảo vệ mỏng, thiếu máu kia liền bị đâm lợi hại!

      Bị đâm như vậy, "Ta là Đạo Văn Đảng Ta V5" liền ngã xuống đất, biến thành hình dạng thi thể....

      Phong Linh Hiểu nhìn ID "Đạo Văn Chết Cả Nhà" này, bỗng dưng...

      "Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5" nằm mặt đất mở miệng mắng to: "Mẹ kiếp! Cái đứa chết tiệt kia! Sao lại giết bố mày! Ta XXOO ngươi..... "

      Lời càng càng chịu nổi, sau đó còn xen lẫn những câu tục tĩu, làm cho người ta cực kỳ khó chịu.

      【Lân cận】[Đạo Văn Chết Cả Nhà]: Chính là muốn giết loại người như ngươi! Đạo Văn Đảng gì gì đó, đều chết hết ! Về sau ta thấy ngươi lần giết ngươi lần!

      "Ta Là Đạo Văn Đảng Ta V5" mắng càng lợi hại hơn, nhưng mà còn cách khác, cuối cùng mắng ầm ĩ bị ánh sáng tử vong màu trắng quét qua biến mất...

      Mà "Đạo Văn Chết Cả Nhà" mang theo vầng sáng của người thắng lợi ngẩng đầu rời khỏi....

      Phong Linh Hiểu đứng ở bên tận mắt thấy toàn bộ quá trình ngược lại thành vai phụ, dung nhập vào cây cối phía sau làm nền....

      lại đứng ở đó ngơ ngác trong chốc lát, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ chuyện vừa rồi, định rời , kênh Trò chuyện riêng quấy rầy kia lại nhấp nháy

      Lại là ai nữa đây? Phong Linh Hiểu mặt nhìn quanh bốn phía, mặt lại bực mình nhấn mở kênh Trò chuyện riêng.

      thấy là tin nhắn Tố Dạ Mặc Ảnh gửi đến.

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Có đó ?

      …..OTZ*, kênh Trò chuyện riêng kia, mi vì cái lông gì luôn ngoài dự tính như vậy!

      *OTZ: hình người chống tay xuống đất, co đầu gối.

      Phong Linh Hiểu 囧 xong, nhanh chóng trả lời lại.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Có, lên rồi à?

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ừm, Tiểu Linh Hiểu, chẳng lẽ em vẫn luôn chờ sao?

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: !!!

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Ai tôi vẫn luôn chờ ! biết xấu hổ! Tôi ngày nào cũng lên chơi mà.

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: [biểu tượng/mỉm cười]

      Hai má Phong Linh Hiểu đỏ ửng lên.

      Người kia có ý gì a! Vừa mới lên trêu chọc !

      Thế là nhanh nhảu sang chuyện khác.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đúng rồi, sao hôm nay bảo Sa Đọa kêu tôi tối mai nhất định phải đến vậy?

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: ràng tôi muốn vào hội sinh viên a! Chẳng phải cũng tôi thể vào sao? Tại sao…..?

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ai em thể vào?

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Hả?

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: ra có thể cho em cửa sau

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Cái gì....

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Chẳng lẽ em nhìn ra hành động đó của là muốn cho em cửa sau sao?

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiếu Nguyệt]: Này này, thể như vậy! nên theo lẽ công bằng mà giải quyết mới đúng!

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Tiểu Linh Hiểu, chẳng lẽ em muốn vào à? Vào rồi có thể được cộng thêm điểm học phần nga!

      Nhìn thấy những câu này.

      thể phủ nhận, Phong Linh Hiểu động lòng.

      Điểm học phần…….

      Đó là thứ ai cũng khát vọng a………

      Vì thế tay cứng đờ ở bàn phím, rất lâu cũng chưa trả lời lại. Đến khi rốt cục cũng hạ quyết, đối phương lại hắt cho chậu nước lạnh—

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Được rồi được rồi, đùa em nữa

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đùa? [biểu tượng/nghi hoặc]

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ MặcẢnh]: , với trình độ làm việc của em, cho dù cửa sau cũng thể cho em vào. Hội sinh viên cầu rất cao.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:..........................

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiếu Nguyệt]: Vậy còn làm gì! Đồ khốn!

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: [biểu tượng/mỉm cười]

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tôi thèm nghe nữa! Tôi out đây! Còn nữa, tuyển chọn vòng hai ngày mai tôi cũng tới đâu!

      Phong Linh Hiểu bực bội trong lòng, định tắt kênh Trò chuyện riêng .

      Lúc này.

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Đợi chút!

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Lại gì nữa?

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ngày mai em nhất định phải tới.

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tại sao?

      Thế nhưng Tố Dạ Mặc Ảnh cũng trả lời lại.

      Phong Linh Hiểu kiên nhẫn chờ lúc lâu, cuối cùng cũng thấy trả lời —

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: biết thủ phạm hãm hại em là ai. Em có muốn biết ?

      Tim Phong Linh Hiểu bỗng dưng nhảy lên, trong nháy mắt ngừng hít thở rồi!

      Thủ phạm…….

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Thủ Phạm




      Thủ phạm hãm hại ...

      biết thủ phạm hãm hại là ai...

      Tuy rằng Phong Linh Hiểu vẫn luôn nghĩ ra vì sao Tư Tố lại biết được thân phận của Hàn Thủy Thiển Thiển

      Nhưng sau khi nghe lời tràn ngập hấp dẫn của Tư Tố, Phong Linh Hiểu vẫn nảy sinh xúc động muốn lập tức chạy tới xem thực hư. Có điều Tư Tố dù thế nào cũng chịu trước với , chỉ là khi tới thời cơ tự nhiên cho biết.

      Đúng là tên hồ ly gian xảo!

      Hành vi của làm Phong Linh Hiểu nghiến răng nghiến lợi. còn cách nào, đành mất hồn mất vía mà vượt qua buổi tối cộng thêm gần cả ngày hôm sau, rốt cục cũng đợi được đến thời gian thi vòng hai của buổi phỏng vấn.

      Ngoài dự kiến của Điền Mông Mông và Thủy Thanh Lam, thời gian ngày thi thứ hai còn chưa tới, vậy mà người ngày hôm qua ràng ít hứng thú nhất Phong Linh Hiểu lại vô cùng vội vàng giục các khởi hành

      "Linh Hiểu, mày bị gì vậy? Hôm qua phải mày còn muốn sao?" Điền Mông Mông nhìn Phong Linh Hiểu vẻ mặt lo lắng rất khó hiểu, khỏi kinh ngạc mà hỏi thăm.

      Thủy Thanh Lam gì, trong lòng lại suy nghĩ, đây có phải là di chứng do chơi trò chơi trực tuyến để lại nhỉ.

      "Việc này... Tối qua tao nghĩ lại, cảm thấy gia nhập vào hội sinh viên cũng có hại gì cả... chung! Chúng ta phải thi viết sao? Nếu giành chỗ tốt trước đều bị người khác cướp mất đó!" Phong Linh Hiểu năng lộn xộn che giấu chột dạ trong lòng, tránh để họ nhìn ra mục đích của mình, đợi hai người kia mở miệng Phong Linh Hiểu nhanh chóng ra khỏi phòng.

      Thủy Thanh Lam cùng Điền Mông Mông ngây ngô nhìn nhau, trao đổi ánh mắt nghi vấn. Nhưng hai người cũng để ý tới nhiều, sau khi chào Hỏa Nguyệt tiếng xong cũng theo chân Phong Linh Hiểu rời khỏi phòng.

      Khi đến địa điểm phỏng vấn hôm qua, ba người mới ngạc nhiên phát người tới tham gia thi viết vậy mà tới hơn phân nửa!

      "Woa! Sao chưa tới giờ mà những người đến sớm như vậy..." Điền Mông Mông nhìn cảnh tượng này, khỏi thốt lên kinh ngạc.

      Phong Linh Hiểu suốt đường luôn lo lắng bị hỏi gì đó rốt cục cũng thở phào hơi, cực kỳ vui mừng vì cuối cùng cũng có lý do che giấu lúng túng của mình khi nãy: "Thấy chưa! Cũng nhờ tao dự đoán được trước. Nêu tụi mình bị muộn rồi!"

      Thế nhưng...

      "... Vậy sao?" Điền Mông Mông liếc mắt nhìn cái, hoài nghi hỏi, "Có đúng là mày dự đoán được trước ? Sao tao cứ cảm thấy mày là mang theo mưu mà đến vậy?"

      "Ách.." Cả người Phong Linh Hiểu cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra, chột dạ chuyển tầm mắt

      May mà lúc này bạn học Sa Đọa cầm xấp bài thi trong tay ra từ tòa nhà của hội sinh viên, gọi những sinh viên đứng ở bên ngoài vào phòng thi mới thuận lợi dời lực chú ý của Điền Mông Mông, giúp Phong Linh Hiểu giải vây.

      ... Bạn Sa Đọa, cuối cùng cũng làm được việc tốt!

      Phong Linh Hiểu dỡ được tảng đá lớn trong lòng xuống, mặt khác trả lời cho có lệ những lo lắng của Điền Mông Mông đối với cuộc thi.

      Phong Linh Hiểu theo dòng người vào phòng thi, phát phòng thi sớm được sắp xếp hết rồi.

      Năm dãy mười hàng, mỗi dãy mỗi hàng cách nhau khoảng ít nhất là mét rưỡi, căn bản thể gian lận.

      Toàn bộ người tới tham gia thi viết khỏi bắt đầu khẩn trương, thấp giọng thầm với nhau, mặt lộ ra vẻ lo lắng.

      Trái lại, Phong Linh Hiểu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, tùy tiện tìm chỗ.

      Dù sao cho tới bây giờ cũng có dự định vào hội sinh viên, cuộc thi này đối với , đậu cũng được mà đậu cũng chẳng sao.

      7 giờ 30 phút.

      Thi viết chính thức bắt đầu

      Giám thị vẫn là bạn học Sa Đọa chịu thương chịu khó như cũ

      Có điều đám thí sinh nhận được đề thi vừa nhìn nội dung xong đều lộ ra vẻ mặt khổ sở, động thời còn dùng ánh mắt thể tin được mà nhìn Sa Đọa.

      Sa Đọa có chút bất đắc dĩ mà vỗ vỗ tay: "Các bạn bắt đầu giải đề thi , đề thi quả thực hề phát nhầm. Các bạn thí sinh phải đợi sau khi hết giờ thi viết mới có thể rời khỏi. Còn nếu muốn giải, muốn lập tức rời khỏi, cứ nộp bài thi cho tôi rồi đến văn phòng hội trưởng lý do với hội trưởng."

      Nghe Sa Đọa xong, các thí sinh đều trưng ra khuôn mặt đau khổ mà bắt đầu giải đề.

      Pnong Linh Hiểu vốn có ý nghĩ mượn gió bẻ măng vừa nghe Sa Đọa xong liền thầm cảm thấy bên trong có huyền cơ, nhanh chóng lướt qua bài thi trong tay lần.

      Đề thi rất bình thường.

      Chỉ là những đề mục cực kỳ khó, liên quan đến kiến thức của các lĩnh vực cùng chuyên ngành giống nhau.

      Xác định được bài thi có gì lạ, thế nhưng Phong Linh Hiểu lại bắt đầu suy nghĩ.

      Nếu phải vấn đề ở bài thi, như vậy...

      Chờ chút!

      Vừa rồi Sa Đọa có , đến văn phòng hội trưởng lý do với hội trưởng.

      Chẳng lẽ?!

      Trước mắt Phong Linh Hiểu sáng ngời, lập tức đứng lên, dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người, nộp bài, thi cho Sạ Đoa rồi thẳng ra khỏi phòng thi.

      ******

      Phong Linh Hiểu dựa theo chỉ thị của Sa Đọa tới văn phòng hội trưởng, gõ đại cửa hai cái rồi mở cửa vào.

      Qủa nhiên nhìn thấy người nào đó ngồi ở bên trong, nhàn nhã nhìn màn hình máy tính xách tay. Khi nhìn thấy xuất , mới đảo tầm mắt lười biếng qua người : "Em đến rồi à."

      Nghe giọng điệu, hình như chắc chắn là nhắt định đến.

      "Đương nhiên." Phong Linh Hiểu cũng khách khí kéo ghế ngồi ở vị trí đối diện , "Tôi cũng muốn biết ai là hung thủ"

      “Nga..." Tư Tố nhìn ngồi xuống, hai tròng mắt hẹp dài hơi nheo lại, "Vậy em cho rằng ai là hung thủ?"

      Phong Linh Hiểu sửng sốt: "Làm sao tôi biết được?"

      Thế nhưng Tư Tố cũng dự định buông tha , mà tiếp tục hỏi: "Em nghĩ là ai?”

      "Nếu tôi biết là ai, còn cần tới đây sao?" Phong Linh Hiểu tức giận .

      "Tiểu Linh Hiểu, phải suy nghĩ việc kỹ càng." Tư Tố chống cằm, lười biếng liếc mắt nhìn lướt cái "Em ngẫm lại xem, người hôm nay vắng mặt thi viết có những ai?"

      "Người vắng mặt?" Phong Linh Hiểu thào, có chút nghi hoặc, "Hình như ít nha..... mà ! Hỏa Nguyệt tới.”

      "........"

      khiếp sợ mở to hai mắt, dùng ánh mắt khó tin mà nhìn Tư Tố, giọng tự chủ được mà hạ thấp vài phần:

      ".... ý của là..."

      Phong Linh Hiểu nhịn được phát ra tiếng kinh hô khẽ: "Sao có thể là Hỏa Nguyệt được?!"

      "Em bình tĩnh chút." Tư Tố ngăn Phong Linh Hiểu gần như sắp nhảy dựng lên lại, hết sức bình tĩnh , “ biết em tin, nhưng mà thực đúng là như vậy, Bạn cùng phòng kia của em, quả thực là đáng nghi nhất"

      "... Đáng nghi nhất?" Phong Linh Hiểu lâm vào trong khiếp sợ cực độ, tâm tư rối bời.

      " sai, em nhìn xem" Tư Tố xong, xoay máy tính xách tay 180 độ, để màn hình đội diện với Phong Linh Hiểu, "Những thứ này, là những bài mà Hàn Thủy Thiển Thiển tung post lên diễn đàn. Em xem , chú ý những chỗ được khoanh tròn màu đỏ"

      màn hình, ràng là hình ảnh bài post, ID người post đều là "Hàn Thủy Thiển Thiển", nội dung hầu như đều là vạch trần số chuyện hay của Hàn Thủy Lưu hoặc Linh Phong Hiểu Nguyệt.

      Mà chỗ được khoanh tròn màu đỏ...

      Chính là hiển thị... IP?!

      Hầu như tất cả các bài post đều hiển thị hai nơi, phải tiệm net XX chính là..đại học A?!

      Lúc này, Tư Tố ở bên cạnh gợi ý: "Em lại nhìn thời gian ta post bài xem."

      Phong Linh Hiểu dựa theo mà nhìn xuống phía dưới.

      Quy luật ngày post bài của Hàn Thúy Thiển Thiển phân bố rất kỳ lạ.

      Mỗi khi lên mạng ở ký túc xá, IP bài post của ấy ở tiệm net XX.

      Còn khi ở ký túc xá, IP bài post của ấy biến thành.... đại học A?!

      Việc này...

      " Nhưng mà, cái này có thể chứng minh điều gì?" Phong Linh Hiểu ngẩng đầu nhìn Tư Tố, kinh ngạc hỏi, giọng run run, "Việc.. việc này có khi nào là trùng hợp ?"

      "Có lẽ. Ban đầu cũng xác định được ai là thủ phạm, dù sao đại học A chuyện trùng hợp cũng phải là có khả năng."

      Tố phân tích từng chỗ từng chỗ rất có lý, "Nhưng chắc chắn, Hàn Thủy Thiển Thiển nhất định là người quen, cho nên mới có được nhiều tư liệu quan trọng như vậy. Mà quan trọng nhất là, ta rất hiểu Lạc Vô Ngôn em."

      Phong Linh Hiểu hơi đỏ mặt, có chút quẫn bách cúi đầu: “... Này này."

      Tố liếc mắt nhìn lướt cái tiếp: "Cho nên, đem mục tiêu tập trung vào những người ở cùng tầng lầu ký túc xá với em và tầng lầu ký túc xá với Lưu Bích Đề, lợi dụng cơ hội lần này thiết kế cái bẫy. May mà tất cả những người nghi ngờ đều tới tham gia"

      "Kết quả, ta quả nhiên sa lưới. Nếu như phân tích của sai, ta chính là người cùng phòng với nhóm em."

      Nghe Tư Tố phân tích ý nghĩ của mình cách chặt chẽ xong, Phong Linh Hiểu rất lâu cũng được gì.

      Qua lúc, mới cố sức phản bác: "Nhưng mà... nhưng mà, Hỏa Nguyệt đến, sao có thể khẳng định ấy chính là thủ phạm được? cho rằng ấy là có việc thể tới sao?"

      “À." Tư Tố lơ đãng . Việc đó cần xem thêm bước nữa để chứng thực. Trước bước này, chỉ có 90% khẳng định.

      Phong Linh Hiểu thất thần lẩm bẩm: "90% ..."

      " sai."

      lên tiếng, xoay ngược máy tính lại, nhanh chóng gõ lên bàn phím lát, lại xoay màn hình lại: "Em xem tiếp ."

      Phong Linh Hiểu lại nhìn vào, khỏi ầm thầm cả kinh.

      Nội dung màn hình đột ngột chuyển thành quang cảnh trò chơi 《 Huyễn Kiếm Giang Hồ 》 .

      Chỉ có điều đó là hình chụp lại của đoạn trò chuyện.

      Đây là đoạn đối thoại giữa Hàn Thủy Thiển Thiển cùng ID trong trò chơi mà chưa từng thấy qua.

      【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Có đó ?

      【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Có, bạn là?

      【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Nghe bạn có đoạn clip đầy đủ ở McDonalds hôm đó phải ?

      【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Phải, sao?

      【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Có thể... bán đoạn clíp đó cho tôi được ?

      【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Nga? Tại sao?

      【Trò chuyện riêng】[Hàn Thúy Thiển Thiển]: Lý do bạn đừng quan tâm, chung tiền tôi giao thiếu, 1000 đồng (nhân dân tệ), thế nào?

      【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Cũng được, có điều phải đợi mấy ngày nữa.

      【Trò chuyện riêng】[Hàn Thúy Thiển Thiển]: Tại sao?

      【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Bây giờ tôi công tác, đoạn clip để trong máy bàn ở nhà, khi nào về mới đưa cho bạn được

      【Trò chuyện riêng】[Hàn Thúy Thiển Thiển]: Thế cũng được.Vậy sớm nhất là lúc nào có thể đưa cho tôi?

      【Trò chuyện riêng】[sunshine]: Bảy giờ bốn mươi lăm phút tối ngày X, hẹn gặp ở thôn tân thủ, được ?

      【Trò chuyện riêng】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Được, lời định.

      Đoạn chuyện đến đó là kết thúc.

      Phong Linh Hiểu xem xong, cảm xúc trong lòng rất lâu cũng chưa hồi phục lại: "sunshine là account phụ của sao?"

      " phải, là của Sa Đọa " Tư Tố đáp, " thấy Hàn Thủy Thiển Thiển có treo giải thưởng, vì vậy liền thuận miệng trả lời câu “tôi có”."

      Cho dù tâm tình Phong Linh Hiểu lúc này vô cùng phức tạp, nghe đến đó cũng chịu được mà 囧.

      "Sau đó sao?"

      Tố mỉm cười: "Em cũng thấy rồi đó, Sa Đọa hẹn thời gian với ta, là bảy giờ bốn mươi lăm phút tối nay – cũng chính là nguyên nhân vì sao phải định thời gian thi viết vào bảy giờ ba mươi."

      Phong Linh Hiểu tiếp lời mà phân tích đầy đủ: "Nếu như là bảy giờ ba mươi phút, Hàn Thủy Thiển Thiển vì mua đoạn clip mà nhất định thể tới thi viết, cho nên..."

      "Đúng."

      "Nhưng mà ấy cần đoạn clip đó làm gì?" Phong Linh Hiểu cảm thấy khó hiểu.

      Đối với vấn đề này Tư Tố cũng chú ý: "Cái này phải hỏi chính ta rồi, có điều đoán có thể là ta muốn làm ra vài lời bàn gây bất lợi cho em."

      "Ừm..." Phong Linh Hiểu có chút đăm chiêu gật đầu, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.

      "Được rồi." Tư Tố rất vui vẻ lấy máy tính xách tay lại, liếc nhìn giờ ở góc dưới, "Bảy giờ bốn mươi ba phút, phải bắt tội phạm thôi. Sa Đọa còn phải ở bên kia làm giám thị, có điều nhờ bạn cùng phòng vào account sunshine này rồi, nếu bây giờ, chừng may mắn có thế đến kịp lúc."

      "Ừm..." Lời của Tư Tố, Phong Linh Hiểu chỉ nghe được có nửa. lơ đãng gật gật đầu ngay cả mục đích cũng , liền theo chân rời khỏi.

      Lúc đó, đầu óc của loạn thành khối. Trong lòng lặng lẽ cầu khấn.... Hỏa Nguyệt, hy vọng mày làm cho tao thất vọng!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Kết thúc




      Phong Linh Hiểu mang tâm trạng phức tạp ràng chạy về ký túc xá.

      nghĩ, nếu chưa đến giây phút chân tướng việc được ràng bao giờ tin Hỏa Nguyệt chính là Hàn Thủy Thiển Thiển.

      Bởi vì –

      Hỏa Nguyệt là trong những người bạn cùng phòng thân thiết nhất của , trong những người bạn tốt của . Mà bạn cùng phòng thân thiết với bạn tốt làm sao lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy được?

      Thế nên, tin!

      Cho dù bây giờ, toàn bộ bằng chứng xác thực đều chỉ về phía ấy......

      Vì là ký túc xá nữ sinh, Tứ Tố tiện vào, cho nên chỉ có thể đứng đợi ở dưới lầu.

      Nhưng căn dặn Phong Linh Hiểu khi gặp phải tình huống gì đột ngột nhất định phải lớn tiếng kêu cứu hoặc gọi điện cho .

      Phong Linh Hiểu lơ đãng gật đầu, cũng nghe rốt cuộc là gì, liền mất hồn mất vía lên lầu.

      tới trước cửa phòng hết sức quen thuộc, Phong Linh Hiểu tự chủ được mà ngừng bước.

      Kiềm nén trái tim ngừng đập loạn, trải qua hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Phong Linh Hiểu cắn răng cái, dứt khoát đẩy cửa ra --

      Ánh sáng trong nháy mắt tuôn ra ngoài hành lang tối đen, làm chói mắt Phong Linh Hiểu.

      Ánh vào tầm mắt chính là căn phòng trống trải sáng ngời.

      Mà Hỏa Nguyệt…….

      Hỏa Nguyệt hết sức chăm chú nhìn máy tính phía trước, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, tựa như làm vài chuyện cực kỳ quan trọng, ngay cả Phong Linh Hiểu vào cũng phát .

      Phong Linh Hiểu tay chân nhàng tới phía sau ấy, kinh ngạc nhìn màn

      hình máy tính chính là -- cảnh tượng trong 《Huyễn Kiếm Giang Hồ 》 .

      Hy vọng dào dạt ngay tức khắc biến thành thất vọng

      "Tao chưa bao giờ chơi trò chơi trực tuyến cả......... "

      Trong đầu bất giác vọng lại lời này từng , vào thời điểm đó, Phong Linh Hiểu còn cảm thấy này ngây thơ! Mà bây giờ ......

      Những lời đó giống như những cây kim sắc nhọn hung hăng đâm vào thần kinh của !

      Căn bản cần thêm gì nữa, chân tướng ở ngay trước mắt!

      màn hình, bóng dáng Hàn Thủy Thiển Thiển sốt ruột qua lại trong thôn Tân thủ, cũng giống nhứ tâm tình Hỏa Nguyệt lúc này.

      Chưa bao giờ chơi trò chơi trực tuyến, căn bản là giả....

      Trò chơi 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》 trước mắt chính là chứng cứ.

      Hàn Thủy Thiển Thiển chính là Hỏa Nguyệt, Hỏa Nguyệt chính là Hàn Thủy Thiển Thiển!

      Hỏa Nguyệt lừa , cũng lừa mọi người —

      ấy chính là hung thủ !

      Thế nhưng, tại sao ấy lại làm như vậy? Tại sao lại phải hại ? ấy thù oán, ấy ở trong mắt .....là rất tốt!

      Đầu óc Phong Linh Hiểu ong ong hỗn loạn, lảo đảo lùi về phía sau bước, cẩn thận đụng rớt ấm đun nước đặt bàn phía sau lưng --

      Bang!

      đun nước rơi xuống đất phát ra tiếng vang dữ dội, làm bừng tỉnh Phong Linh Hiểu mất hồn, cũng làm kinh động Hỏa Nguyệt!

      Hỏa Nguyệt cả kinh từ ghế nhảy dựng lên, phản ứng quá mạnh nên đụng phải chồng sách đặt bàn máy tính, tiếng xoạch xoạch vang lên bên trong phòng —

      "Mày....mày mày về lúc nào vậy?" Hỏa Nguyệt nhìn Phong Linh Hiểu ở trước mặt đáng lẽ nên xuất , trong mắt lộ vẻ khiếp sợ.

      Lúc ấy lời đó, đồng thời cũng theo bản năng mà di chuyển thấn thể che lấp máy tính, lộ chột dạ của mình.

      "Về được lúc rồi, từ trước lúc mày đến thôn Tân thủ phải." Phong Linh Hiểu mặt cảm xúc nhìn ấy, bình tĩnh đáp lại. cảm thấy bây giờ mà mình còn có thể biểu được bình tĩnh thế này, thực thế tin nổi!

      Trái ngược với bình tĩnh của Phong Linh Hiểu, Hỏa Nguyệt lại lộ ra kinh hoảng: " Mày......... mày về làm gì? phải phỏng vấn sao? phải ..... phải mày rất muốn gia nhập vào hội sinh viên kia sao "

      "Hỏa Nguyệt mày hoảng hốt như vậy làm gì? Tao gì đâu." Giọng của Phong Linh Hiểu rét lạnh đến ngay cả cũng tự hoảng sợ, giống như thành người khác vậy.

      "Mày biết rồi phải ?!" Hỏa Nguyệt biến sắc, giọng cũng đột nhiên trở nên sắc nhọn, "Mày biết tao là Hàn Thủy Thiển Thiển rồi, phải ?"

      "........ " Phong Linh Hiểu gì, vẫn lạnh lùng nhìn ta như trước.

      Vẻ mặt của Hỏa Nguyệt càng trở nên dữ tợn hơn, ta hung hăng trừng mắt Phong Linh Hiểu, tâm tình dường như rất kích động: "Vậy sao bây giờ mày còn phải làm ra vẻ biết gì thế?"

      "Tao cũng chưa từng là tao biết gì." Phong Linh Hiểu mở miệng , lùi về phía sau bước, dùng ánh mắt dò xét đánh giá Hỏa Nguyệt, "Tao hiểu. Hỏa Nguyệt, tại sao mày lại làm như vậy."

      "Sao mày lại biết được.... tao ràng.... ràng che giấu tốt như vậy.......... " Hỏa Nguyệt phảng phất như nghe thấy lời của Phong Linh Hiểu, ánh mắt trống rỗng lẩm bẩm, "Sao mày có thể biết được!”

      Hỏa Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác nhìn về phía Phong Linh Hiểu: "Sao mày lại biết"

      Phong Linh Hiểu nhíu mày nhìn Hỏa Nguyệt gần như xa lạ trước mặt, tự chủ được lùi về phía sau bước.

      Việc tới nước này rồi, giấu diếm tiếp cũng để làm gì, cho nên Phong Linh Hiểu đúng mà trả lời: “Là Tư Tố cho tao biết, sunshine là account phụ của ta."

      "Tư Tố?" Hỏa Nguyệt sửng sốt, trong mắt lên khiếp sợ, " ta làm sao lại......làm sao lại........."

      "Mày muốn hỏi, ta làm sao lại biết chuyện của mày đúng ?" Phong Linh Hiểu dứt khoát kết lại lời của ta, rồi tiếp, " ra, ấy chính là Tố Dạ Mặc Ảnh"

      Hỏa Nguyệt càng thêm kinh ngạc: " ta là Tố Dạ Mặc Ảnh?! Làm sao có thể! Tố Dạ Mặc Ảnh..........Tố Dạ Mặc Ảnh.....Tao biết, ta phải là người mày chưa bao giờ thừa nhận sao...... "

      "Người chưa bao giờ thừa nhận?" Phong Linh Hiểu buồn cười nhíu mày, "Mày từ đâu mà đưa ra kết luận này vậy?"

      "Tao từng thấy các người cãi nhau, mày căn bản thích ta, mày muốn ly hôn với ta, bởi vì...... bởi vì " Hỏa Nguyệt lẩm bẩm , lộ vẻ cực kỳ thể tin.

      "Mày ngờ ấy chính là Tố Dạ Mặc Ảnh sao?" Nghĩ đến tình tiết cũ rích của bộ phim chiếu vào giờ vàng lúc tám giờ lại thực ứng nghiệm người mình, Phong Linh Hiểu cảm thấy vô cùng buồn cười, "Bởi vì mày luôn thích ấy?"

      Vừa mới dứt lời, Hỏa Nguyệt gần như lập tức thể khống chế được mà thét chói tai: "! Mới phải bởi vì ta!" Hỏa Nguyệt đột nhiên thống khổ mà ôm lấy đầu, như phát điên mà hét to, "Mày biết, mày cái gì cũng biết!"

      Hả? phải Tư Tố?

      Phong Linh Hiểu ngớ ra tại chỗ trong lòng xẹt qua tia kinh ngạc.

      Chẳng lẽ...... đoán sai rồi sao? phải vì Tư Tố, lẽ là vì sao?

      Nghĩ tới đây, khóe miệng Phong Linh Hiểu ràng co quắp chút. lắc đầu, xua đuổi ý nghĩ của mình , có chút bình tĩnh mà hỏi: "Nếu phải vậy? .... là cái gì?"

      Nghe thấy câu hỏi của , Hỏa Nguyệt ngẩng mạnh đầu, ánh mắt thù hận giống như muốn đâm thủng : “Nếu phải mày, ấy xem tao như vậy, nếu phải mày, chúng tao, có lẽ còn có thể giống như trước đây, cãi nhau ầm ĩ, rất vui vẻ......Thế nhưng chính vì xuất của mày hủy hoại tất cả! ấy trở nên chán ghét tao, lực chú ý của ấy đều chuyển đến người mày! ấy còn....để ý đến tao nữa.....đều do lỗi của mày....... "

      Phong Linh Hiểu bị lời của ta làm cho sửng sốt. Cái gì ấy? Cái gì xem ? Người mà Hỏa Nguyệt , hình như cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua nha đó là cái gì với cái gì?

      Những cái đó phải đều là ấy tự nghĩ ra chứ?

      Phong Linh Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, khỏi rùng mình, liền lên tiếng cắt ngang ấy: "Chờ chút--- Người mày là ai?"

      " ấy là ai sao?" Hỏa Nguyệt giống như nghe được chuyện rất buồn cười, đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh lùng, "Ha ha! buồn cười! ấy là ai phải mày sớm biết rồi sao? Mày làm bộ…. tiếp nhận ấy, dùng cách lạt mềm buộc chặt với ấy, làm cho ấy mê luyến mày sâu sắc? phải sao?"

      "Mày cái gì vậy?" Phong Linh Hiểu quả thực hiểu gì cả!

      "Mày còn ở đó giả bộ gì nữa!" Sắc mặt Hỏa Nguyệt trầm xuống, khuôn mặt luôn dịu dàng động lòng người trước đây giờ lộ ra vẻ dữ tợn, " phải là Lạc Vô Ngôn còn ai! ấy luôn theo đuổi mày, mày còn giả bộ thanh cao cái gì!"

      Phong Linh Hiểu bị lời của Hỏa Nguyệt làm chấn động, thứ đáng sợ gì đó tràn ra từ người Hỏa Nguyệt chặt chẽ quấn lấy trái tim của .

      thế nào nữa cũng nghĩ đến......

      Nguyên nhân trả thù của Hỏa Nguyệt lại là.....

      Tại sao lại là Lạc Vô Ngôn?

      Làm thế nào có thể là Lạc Vô Ngôn!

      Hơn nữa phải Thủy Thanh Lam .....

      Hỏa Nguyệt vẫn ghét Lạc Vô Ngôn sao?

      Phong Linh Hiểu dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Hỏa Nguyệt, cái loại cảm giác đáng sợ này từ từ xâm lấn thần kinh của , ra sức cho biết thể tin được

      Hỏa Nguyệt thích Lạc Vô Ngôn!!!

      Bởi vì Hỏa Nguyệt thích , cho nên mới đối với ....

      "Mày.....mày đùa cái gì vậy? Hôm nay phải ngày cá tháng tư đâu!" Trong giọng của Phong Linh Hiểu tràn đầy kinh ngạc,

      "Mày làm sao có thể........ làm sao có thể thích Lạc Vô Ngôn được?!"

      Trong mắt Hỏa Nguyệt xẹt qua tia hung ác, gần như ngay lập tức lớn tiếng phản bác: "Tao đúng là thích ấy, vậy thế nào? Vì sao mày cứ phải chặn ngang chân vào chứ?!"

      "Chờ chút!" Phong Linh Hiểu nhíu mày, rất tán thành lời của ấy, "Đó là chuyện của ta, hoàn toàn liên quan gì đến tao hết"

      "Sao có thể liên quan đến mày!" Thái độ Hỏa Nguyệt cứng rắn, lớn tiếng át tiếng của Phong Linh Hiểu.

      Trong phòng, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ

      Tâm tình kích động của Hỏa Nguyệt từ từ hồi phục lại, vẻ mặt ấy đột nhiên trở nên đau thương. ấy che mặt lại, đợi Phong Linh Hiểu mở miệng, liền chủ động kể lại chuyện qua.

      "Tao với ấy từ là thanh mai trúc mã, chơi với nhau đến khi lớn lên. Tuy rằng hai người thường xuyên cãi nhau, nhưng tao vẫn luôn thích ấy. Tao cho rằng ấy cũng thích tao! Nhưng từ sau khi mày xuất , tao nhận ra, hình như tao sai rồi. ấy căn bản là thích tao! Cãi nhau với tao cũng là vì nhịn được tao mà thôi.......Vì sao mày lại xuất ? Vào lúc đó tao nghĩ như vậy. Cho nên tao mới hận mày....... "

      ta dừng chút, lại tiếp: " sai, tao rất hận mày! Cho nên tao mới bắt đầu bày kế hãm hại mày -- tao phát ra mày rất thích chơi 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》, vì vậy tao cũng đăng kí tài khoản, ở trong trò chơi hủy hoại danh tiếng của mày. Vậy mà giữa đường lại xuất Lưu Bích Đề chạy đến cản trở! Cho nên tao diệt trừ ta trước. Thế nhưng, Lạc Vô Ngôn kia cũng tới, tao chỉ mượn tên của ta là mày, lợi dụng ấy đến đả kích mày. ngờ rằng..... ngờ rằng cuối cùng.... ha ha ha!"

      Hỏa Nguyệt phát ra trận cười chói tai, thù hận nhìn chằm chằm Phong Linh Hiểu: "Có phải bây giờ mày cảm thấy, tất cả những việc này đều rất buồn cười đúng ? Tao tính toán kỹ lưỡng, đến cuối cùng vẫn là thua. Tất cả những cái này, rất giống kết cục của nữ nhân vật phụ xấu xa trong tiểu thuyết ngôn tình đúng ? Có điều, tao trách mày. Tao chỉ trách chính mình rất ngốc.... thể đưa mày vào đường cùng được!"

      "Là.... vậy sao? Mày luôn hận tao như vậy à" Nghe Hỏa Nguyệt kể lại xong, trong lòng Phong Linh Hiểu là đủ loại cảm nhận thể phân biệt, trong lời cũng có cảm giác vị cay đắng.

      Hỏa Nguyệt chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của , như đinh đóng cột:

      "Đúng, tao hận mày"

      Đáy mắt Phong Linh Hiểu có loại thần sắc gọi là thương xót: "Có điều, mày sai rồi. Tao căn bản chưa từng thích Lạc Vô Ngôn, tất cả đều là tự ta làm bừa. Bạn trai giờ của tao, là Tư Tố....Còn nữa, Hàn Thủy Lưu cũng là Lưu Bích Đề, nó là em họ của Tư Tố."

      Lời bình tĩnh của Phong Linh Hiểu lại làm cho con ngươi của Hỏa Nguyệt đột nhiên co rút lại. ta bị cả kinh sững sờ lúc mới lấy lại tinh thần: "Sao...sao lại...."

      " là như vậy." Phong Linh Hiểu hạ mí mắt xuống, giọng điệu bình thản như lúc ban đầu. đột nhiên cảm thấy mình tàn nhẫn, ngay cả ảo mộng cuối cùng của Hỏa Nguyệt cũng vô tình phá hủy.

      Nhưng mà -- đó là thực tế.

      "Ha ha, rốt cục lại là như vậy -- rốt cục lại là như vậy!" Hỏa Nguyệt đột nhiên hề báo trước mà cười ầm lên, nước mắt trong suốt từ gương mặt trượt xuống, khiến trái tim Phong Linh Hiểu cũng thắt lại.

      Thế nhưng, vào khi tiếp xúc với tầm mắt của lần nữa, sắc mặt Hỏa Nguyệt bỗng dưng trầm xuống, giọng cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Cho dù là như vậy! Tao cũng vẫn hận mày!"

      Phong Linh Hiểu chấn động.

      "Qua đêm nay, tao cũng bao giờ trở lại nơi này nữa! Tao như mày mong muốn, rời khỏi đại học A! Vả lại, mày cũng cần lo lắng Hàn Thủy Thiển Thiển lại bày ra thủ đoạn hiểm nào để hãm hại mày nữa đâu! Mày vui rồi chứ?" Giọng của Hỏa Nguyệt rét lạnh đến cực điểm.

      Phong Linh Hiểu mở to hai mắt: ", Hỏa Nguyệt.... "

      "Ít làm bộ làm tịch !" Hỏa Nguyệt hừ lạnh tiếng, cũng nhịn được nữa mà chảy nước mắt xuống, chờ Phong Linh Hiểu mang vẻ mặt sốt ruột ngăn cản, ta liền tay đẩy Phong Linh Hiểu ra, chạy khỏi phòng --

      "Hỏa Nguyệt!"

      Phong Linh Hiểu sốt ruột đuổi tới trước cửa phòng, hành lang trống trải từ lâu còn bóng dáng Hỏa Nguyệt

      Nhìn hành lang trống , lòng Phong Linh Hiểu cũng là mảnh trống giống như vậy.

      Hỏa Nguyệt .....

      Tại sao mày lại làm như vậy?

      Mày có biết hay , như vậy chỉ làm tổn thương tao, mà còn tổn thương cả Thủy Thanh Lam và Điền Mông Mông, những người vẫn luôn tin tưởng mày vô điều kiện!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Hạnh phúc




      việc cứ như vậy, giải quyết được gì

      Phong Linh Hiểu cũng biết mình xuống dưới lầu như thê nào.

      Tố với , Hỏa Nguyệt là vừa khóc vừa chạy xuống lầu, lúc chạy qua bên người còn hung hăng trừng mắt liếc cái, nhưng lại

      Mà sau đêm hôm đó, Hỏa Nguyệt còn quay về ký túc xá, cũng xuất ở trường học nữa.

      Điều này khiến Thủy Thanh Lam và Điền Mông Mông lo lắng, hai người ngừng hỏi Phong Linh Hiểu tình hình.

      Lúc này, ngoài việc cười khổ, biết ra, còn có thể trả lời thế nào đây?

      Cứ như thế, Hỏa Nguyệt cũng còn xuất .

      Sau đó cuối cùng các từ miệng thầy giáo biết được Hỏa Nguyệt làm thủ tục thôi học. Còn hành lý Hỏa Nguyệt để lại ở ký túc xá, do ba mẹ ấy đến lấy.

      Hỏa Nguyệt còn xuất trong tầm mắt của Phong Linh Hiểu.

      Mà ngày ba mẹ Hỏa Nguyệt đến ký túc xá, Phong Linh Hiểu cũng chỉ theo phía sau Thủy Thanh Lam và Điền Mông Mông, lặng lẽ phụ giúp thu dọn đồ đạc, cũng giống hai người Thủy Thanh Lam đuổi theo ba mẹ Hỏa Nguyệt hỏi han.

      Thế cho nên sau khi trở lại ký túc xá, bị Thủy Thanh Lam "phê bình": "Linh Hiểu, sao mày chút quan tâm đến Hỏa Nguyệt vậy? Chẳng lẽ mày cảm thấy nó nghỉ học cách khó hiểu, rất là kỳ lạ sao?"

      "Tao..." Phong Linh Hiểu bỗng chốc cười khổ, biết phải trả lời như thế nào

      Ngay lúc rơi vào tình huống khó cả đôi đường này, Điền Mông Mông có lòng tốt giúp giải vây: "Thanh Lam, tao biết mày lo lắng cho Hỏa Nguyệt, nhưng mày đừng trách Linh Hiểu. Mày thấy sắc mặt Linh Hiểu cũng rất kém sao? Nó cũng rất lo lắng.....

      "Vậy sao?" Thủy Thanh Lam sửng sốt, tầm mắt chuyển đến người Phong Linh Hiểu, thấy quả thực như lời Điền Mông Mông , có chút ngượng ngùng đến gần, "Việc đó, Linh Hiểu, tao trách oan mày, ngại quá..."

      " có việc gì, tao trách mày. Tao chỉ, suy nghĩ việc mà thôi" Phong Linh Hiểu tâm tư rối loạn lắc đầu, dưới cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của Thủy Thanh Lam và Điền Mông Mông mà xoay người ra khỏi phòng.

      Điền Mông Mông liếc Thanh Lam ngạc nhiên cái, cũng đuổi theo.

      "Này, Linh Hiểu!" Điền Mông Mông ở hàng lang tìm được Phong Linh Hiểu dựa vào lan can, thò người nhìn ra bên ngoài, bước chân hơi chút chậm lại.

      tràn đầy lo lắng tới: "Linh Hiểu, mày làm sao vậy? Bắt đầu từ ngày Hỏa Nguyệt , sắc mặt của mày đều tốt lắm."

      Phong Linh Hiểu hạ mí mắt xuống, trầm mặc hồi, đột nhiên mở miệng: "Mông Mông, tao hỏi mày việc."

      Điển Mông Mông sững sờ, lập tức hỏi "Gì? Mày hỏi "

      "Nếu như... Tao là nếu như, bạn tốt nhất của mày phản bội mày, tổn thương mày" Phong Linh Hiểu nhìn về phía Điền Mông Mông, trán bao phủ nhàn nhạt ưu sầu, giọng hơi chút ngập ngừng, "Mày có hận người đó hay ?"

      Điền Mông Mông lập tức lộ ra vẻ mặt cảnh giác, sửng sốt : "Hả? Là ai vậy?"

      "Tao chỉ là nếu như." Phong Linh Hiểu vội vã giải thích.

      "À, cái này hả. Chẳng lẽ Linh Hiểu mày chính là vì chuyện này mà phiền não mấy ngày nay?" Điền Mông Mông theo trực giác khó tin, mở to hai mắt nhìn, "Nếu như là tao, tao hận người đó."

      "Vì sao?"

      "Bởi vì, người đó xứng đáng để tao hận! Người đó còn là bạn của tao nữa, người đó có tư cách này!"

      Câu trả lời của Điền Mông Mông làm cho tâm trạng Phong Linh Hiểu bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều.

      Đúng vậy, vì sao phải cố chấp như vậy? Hỏa Nguyệt phản bội các , vì sao phải hận?

      Phản bội, bao giờ còn là bạn toàn xứng để các hận?

      Phong Linh Hiểu mỉm cười, nhắm mắt lại cảm thụ cơn gió mát thổi vào mặt, tâm trạng sáng sủa.

      Đúng, hận, bởi vì đáng. Cần gì phải vì kẻ đáng mà thương cảm.

      cũng với Thủy Thanh Lam và Điền Mông Mông, đó là con đường Hỏa Nguyệt tự chọn, cùng liên can

      Chỉ là, Hỏa Nguyệt, mày làm như vậy, có đáng ?

      ******

      Ký túc xã thiếu Hỏa Nguyệt, cuộc sống của Phong Linh Hiểu cũng ít bận rộn hơn chút nào. Tới tháng mười rồi, sắp đến cuối học kỳ, Phong Linh Hiểu lại mỗi ngày đều bận rộn với cuộc sống học tập vất vả

      Cho dù là trò chơi trực tuyến nhất, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng bớt ít thời gian chơi chút.

      Vào ngày của tháng mười , lúc Phong Linh Hiểu chơi 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》 .

      Đột nhiên nhận được tin nhắn.

      Người nhắn tin có cái tên rất quen thuộc.

      Bệnh thần kinh.

      Lạc Vô Ngôn.

      "Hiểu Hiểu. Xin lỗi, vì mà em gặp nhiều phiền phức như thế, rất xin lỗi. Nhưng mà, thực rất em, xin hãy cho phép được gọi em là Hiểu Hiểu lần cuối cùng."

      Phong Linh Hiểu xem xong tin nhắn, cười trừ rồi xóa nó .

      Nhưng việc này, đều liên quan gì đến .

      Đặt lại di động lên bàn, Phong Linh Hiểu tiếp tục quay về với trò chơi.

      Lúc này dưới chỉ huy của Tố Dạ Mặc Ảnh, làm nhiệm vụ tẩy trừ tội ác.

      Tuy rằng Hàn Thúy Thiển Thiển vào ngày Hỏa Nguyệt rời khỏi xóa account tự sát, nhưng phiền phức của nữ Linh Phong Hiểu Nguyệt cũng hề có dấu hiệu giảm bớt.

      Bất kể xuất ở nơi nào, đều luôn có vài kẻ treo tiền thưởng thu hút mọi người giết -- tuy rằng bọn họ đều bị Tố Dạ Mặc Ảnh tiêu diệt hết.

      Nhưng mà, Phong Linh Hiểu cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng phải là cách.

      Vừa lúc gần đây 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》 mới ra nhiệm vụ tẩy trừ giá trị tội ác.

      Chỉ cần người chơi hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định, có thể nhảy vào "Thiên trì" để tẩy toàn bộ giá trị tội ác người, khôi phục tự do. Nhưng cơ hội chỉ có .

      Tuy rằng bất cứ cái gì cũng có độ khó nhất định của nó, nhưng có Tố Dạ Mặc Ảnh giúp đỡ, hoàn thành nhiệm vụ là dư sức.

      Cho nên hai người cố hết sức, liền dễ dàng đánh đến cửa cuối cùng.

      Cửa cuối cùng cầu phải thu thập được cánh hoa bảy màu và đánh bại Boss canh giữ “Thiên trì”.

      Cánh hoa bảy màu Phong Linh Hiểu sớm thu thập đủ, chỉ còn lại Boss Thiên trì

      Chỉ là con Boss này máu nhiều, da dày, hơn nữa sắc xuất né tránh rất cao, nếu nhờ Tố Dạ Mặc Ảnh phản ứng nhanh nhạy, hai người bọn họ chết chùm rồi

      Để đối phó lại. Tố Dạ Mặc Ảnh và Phong Linh Hiểu Nguyệt tiến hành đánh giằng co.

      Tố Dạ Mặc Ảnh làm tiên phong, thu hút chú ý của Boss, Linh Phong Hiểu Nguyệt ở phía sau tấn công Boss.

      Thực ra bọn họ làm như vậy là có nguyên nhân

      Tố Dạ Mặc Ảnh chỉ phòng thủ mà tấn công, như vậy tấn công và phòng thủ của BOSS dựa theo trị số tấn công của Linh Phong Hiểu Nguyệt mà chia ra. Làm như vậy, là để vào cuối cùng, có thể ra đòn công kích mà giết chết.

      Quả nhiên, khi giá trị máu của Boss chỉ còn lại chút, nó đột nhiên bắt đầu biến đổi! Vào giây phút tia lửa điện kia lóe ra, Tố Dạ Mặc Ảnh đánh ra kĩ năng tất sát về phía nó.

      Boss chịu được đòn tấn công, ngã xuống.

      Thanh nhiệm vụ chạy đến vạch 100%, thể " hoàn thành".

      Phong Linh Hiểu thở chậm lại chút, điều khiển Linh Phong Hiểu Nguyệt nhảy vào Thiên trì.

      Đinh! Hệ thống thông báo: Giá trị tội ác của bạn tẩy trừ thành công về mức 0!

      Đinh! Hệ thống thông báo: Ngươi cố sức sửa chữa lỗi lầm trước đầy, đạt đến "Miền cực lạc", xóa được ác danh "Đệ nhất nữ tà giáo."

      Phong Linh Hiểu nhìn thấy hai thông báo của hệ thống, gần như lệ nóng hoen mi!

      Gánh nặng theo lâu như vậy rốt cục cũng có thể ném xuống! có thể knông vui mừng sao?

      Lúc này, Tố Dạ Mặc Ảnh gửi đến tin nhắn Trò chuyện riêng.

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nhanh chóng rời khỏi bang phái

      Phong Linh Hiểu lúc này mới nhớ đến mình vẫn là "Người trong tà giáo", vội vã đáp lại tiếng rồi mở cửa sổ bang phái ra, ấn nút "Rời khỏi bang phái"

      Hệ thống: Bạn quyết định rời khỏi " Tà Nguyệt giáo"?

      chút do dự chọn "Chấp nhận"!

      Sau đó... Sau đó...

      Đinh! Hệ thống thông báo: Bạn rời khỏi "Tà Nguyệt giáo thành công!"

      Phong Linh Hiểu thở phào nhõm hơi, rốt cục hoàn toàn giải thoát rồi!

      Nhưng mà vì sao...

      Phong Linh Hiểu nhìn chằm chằm thông báo chợt ra kênh Thế giới, kinh ngạc trợn tròn mắt, tay kiềm được mà bắt đầu run lên.

      Đinh! Hệ thống: đệ tử Tà Nguyệt giáo Linh Phong Hiểu Nguyệt phản bội chạy trốn, Giáo chủ Tà Nguyệt giáo phẫn nộ thôi, dưới ánh trăng ra lệnh truy sát Linh Phong Hiểu Nguyệt! Linh Phong Hiểu Nguyệt danh vọng -10000.

      Thế giới, cũng nhàng ra thông báo đáng sợ!

      【Hệ thống】[Người chơi Linh Phong Hiểu Nguyệt lần thứ hai quang vinh bước lên vị trí đầu bảng “Tội ác” trở thành đệ nhất ác nhân của máy chủ này, nhận được danh hiệu "Đệ nhất nữ tà giáo", danh vọng -4000.

      Đây, đây, đây..... là xảy ra chuyện gì?!

      Sao lại nữa rồi? !

      Hơn nữa lần này danh vọng còn giảm gấp bội?!

      Vì vậy, Thế giới lần nữa lại nổ tung

      【Thế giới】[Ta Là Nữ Chiến Binh Xinh Đẹp]: Ơ! nữ lại làm sao vậy? Lại nữa rồi ư?

      【Thế giới】[XXPP]: Ủa? ta phải vốn là đệ nhất ác nhân của máy chủ này rồi à? Vì sao...

      【Thế giới】[ %% Bóng Hai Cực %o]: Bạn kia có chỗ biết. ta hôm nay vừa mới tẩy trừ giá trị tội ác rồi, nhưng bây giờ... nữ làm trò giải trí cho quần chúng sao?

      Cảnh tượng rất giống lần đầu tiên trở thành nữ.

      Vả lại còn càng thê thảm hơn.

      Chẳng lẽ mình vĩnh viễn thể thoát khỏi cái ác danh này ư? Đây là vì cái lông gì?

      Phong Linh Hiểu căm phẫn!

      mở kênh Trò chuyện riêng với Tố Dạ Mặc Ảnh, khóc ra nước mắt đánh chữ

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Em phải làm sao bây giờ? [Biểu tượng/khóc]

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: ....

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: TaT

      【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Bỏ , xem ra em cả đời cũng thoát khỏi tình trạng “cái cốc” này được rồi....

      【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đồ xấu xa! cười nhạo em! [biêu tượng/đánh]

      Tố Dạ Mặc Ảnh cũng trả lời.

      Phong Linh Hiểu nóng nảy, liên tiếp gửi máy cái biểu tượng đánh qua.

      Nhưng............

      Tên của Tố Dạ Mặc Ảnh trong nháy mắt tối lại

      ta hình như.. hình như logout! !! Tên khốn này! Lại dám để ý tới ...

      Phong Linh Hiểu tức giận tắt kênh Trò chuyện riêng , ngay lúc căm giận suy nghĩ xem có nên chạy đến cửa ầm ĩ hay --

      Tít tít tít.

      Di động vang lên nhắn

      Lại là tên nào muốn ăn đòn? Hay là tin nhắn quảng cáo? Phong Linh Hiểu phiền muộn mở di động lên, lại phát là.

      " ở dưới lầu, xuống đây ."

      ra là số của....

      Tên xấu xa nhà .

      Phong Linh Hiểu nhìn tin nhắn, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua

      Người kia, quả hiểu lòng ....

      Khóe miệng Phong Linh Hiểu hơi cong, nhanh chóng tắt trò chơi , vội vã chạy xuống dưới lầu.

      Quả nhiên mới vừa ra khỏi tòa ký túc xá Phong Linh Hiểu liền nhìn thấy người mang vẻ mặt tươi cười đến đáng đánh đòn đứng cách đó xa, cầm di động quơ quơ về phía .

      Phong Linh Hiểu vừa tức giận lại vừa buồn cười mím môi, bước nhanh về phía .

      Gió thổi vào mặt, mang theo hương vị mát lạnh

      Khóe miệng hơi nhếch lên.

      Bởi vì, đó là hương vị của hạnh phúc...

      -----------------------------------

      Hoàn

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :