1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu hậu đừng đi trẫm lại sửa tường - Lãnh Vũ Hinh (25)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chính văn Hồi 14: ngươi là ta xuyên qua

      editor: ciel99
      "Ngươi xác nhận, ngươi là Tiểu Bạch hồ?" Đào Hoa Nam giờ phút này cười đến so với hồ ly còn gian hơn,(là gian trá) cùng với đó ngoài cửa sổ ánh tà dương dần khuất bóng, thế nhưng làm cho người ta càm thất thể mở mắt.

      "Đó là đương nhiên, ta là Tiểu Bạch hồ, sinh là tiểu bạch hồ, tử là tiểu bạch hồ, ngươi. . . . . . ." Khinh bỉ nhìn liếc mắt cái, chú ý ngây ngất vì xinh đẹp của , "Tỉnh, tỉnh !"

      Yên lặng ba giây sau, Đào Hoa Nam cố nín bụng ý cười, mình rời , tìm nơi đất trống cười thoải mái phen, còn cố ý chạy đến con chó bên cạnh, vuốt đầu nó, hai má đỏ hồng ác ý thú vị hô, "Tiểu Bạch ngoan."

      ~~~~~

      Mạc Ly Bạch theo lời của nàng bừng tỉnh đại ngộ, liền sao đó thấy nàng ôm bụng, tê tê cười to, giống như mình thấy chuyện tức cười.

      Quay mắt về phía nàng lại nghe thấy tiếng cười khó nghe của hồ ly, Mạc Ly bạch hận thể cho nàng quyền, làm cho nàng biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn, "Tiểu hồ ly, ngươi cười cái gì?"

      Đột nhiên bị lời của dọa cái liền đứng vững, thân mình lập tức đổ về phía sau, miệng vết thương hoa lệ bị đâm thủng.

      Ngao. . . . . . Đau chết lão tử !

      Mạc Ly Bạch rốt cuộc chịu nổi, phi thân cái đem nàng đặt giường, lật cổ tay lên liền hện ra bình thuốc, che tay biến ra khúc vãi trắng noãn, Lâm Lãnh Vũ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm .

      Này chẳng lẽ đây chính là ma pháp trong truyền thuyết. Thượng Đế của ta, A men!

      Nếu có thể mời lên đài biểu diễn phen, lấy tài ba, diện mạo xinh đẹp của , nhất định có thể hái ra tiền.

      Vừa nghĩ tới tiền, nước miếng Lâm Lãnh Vũ chảy ra như thác nước, bá tiếng liền thuận theo chảy xuống.

      "Ngươi còn đói?" Mạc Ly Bạch nhíu nhíu lông mi đầu, hờn giận lên tiếng nhắc nhở.

      " đói bụng!" Lấy lại tinh thần, lúc này mới phát mu bàn tay đọng lại giọt nước đáng nghi, mặt còn sót lại miếng thịt.

      Hóa đá! Quả thực là chết, Lâm Lãnh Vũ hận vào lúc này thể lại đào cái động để chui xuống.

      Tiểu móng vuốt kéo ra khúc vãi trắng, đầu cũng dám nâng giơ lên, "Thực xin lỗi, ngươi lau chút trước ."

      Thanh rất , nhưng là đủ để cho nghe thấy.

      chút khách khí cầm lấy mảnh vải lau đứng lên, hỏi câu dư thừa, "Ngươi trước kia sau khi ăn no, cũng thường xuyên chảy nước miếng sao?"

      Lúc này , lệ bôn. . . . . .

      Đây là thiên đại hiểu lầm,(hiểu lầm lớn) oan uổng a!

      Người ta chính là khi nghĩ tới tiền có tự chủ, chỉ cần nghĩ tới tiền lại chảy nước miếng, khẳng định là hồ ly này miệng quá lớn, nhất định là vậy.

      Hồ ly lấy móng vuốt quệt quệt khóe miệng, vụng trộm liếc mắt ngắm Mạc Ly Bạch cái, ra vẻ trấn định hỏi:

      "Tiểu Bạch, ngươi có muốn làm ma thuật sư hay , ta làm quân sư của ngươi, bảo đảm ngươi năm nội đỏ thẫm, còn có thể chen thân đến Hollywood, thế nào?"

      Đánh ra quốc tế nổi danh phẩm bảng,(ý là đứng top ý) cũng phải nàng vì kiếm tiền đánh ngất Tiểu Bạch , Lâm Lãnh Vũ hai mắt toát ra kim quang, lòe lòe tỏa sáng.

      Mạc Ly xem thường trong mắt lên tia thương hại, nhưng rất nhanh biến mất, vẫy tay vỗ vỗ cái đầu ròn tròn của nàng: "Tiểu Vũ, ta hoài nghi ngươi phải người của thế giới này, vừa rồi ngươi vừa rất nhiều thứ này nọ, nhưng tất cả những thứ đó ở đây đều có ."

      "Cái gì?" Lâm Lãnh Vũ nghĩ đến cũng hay giỡn, "Làm sao có thể? Ngươi cái gì? Cái gì phải chúng ta là người của thế giới này?"

      "Chính là ngươi cùng Quỷ Trời Lạnh thời điểm trao đổi linh hồn xảy ra thứ nguyên hỗn loạn, cho nên ta cũng vô pháp đưa ngươi quay về bên trong cơ thể cũ, có thể như vậy, kỳ chúng ta là hai người cùng thế giới loài người!" ra là giải thích , nhưng lại như yếu ớt vô lực.

      Lâm Lãnh Vũ trừ bỏ kinh ngạc, chính là rung động!

      "Hắc hắc!" Lui về phía sau mấy bước , như là biết được chuyện kích thích lớn, tiện đà ngã lên giường ngây ngô đứng lên cười.

      "Ngươi là ta xuyên qua , đây phải chỉ có tiểu thuyết mới có tình cảnh này sao?" Hai mắt vừa lật, trực tiếp bị hôn mê.

      Mạc Ly bạch thở dài hơi, cẩn thận phủ chăn lên cho nàng, sau đó liền ra khỏi phòng.

      Chính văn Hồi 15: người đến phòng thần bí

      editor: ciel99

      cửa phòng hảo hạng kia khép lại trong nháy mắt đôi mắt giả ngủ kia của Lâm Lãnh Vũ liền mở to, vẻ mặt hoang mang nằm ở giường, bốn phía mùi hương của cây đàn thàn nhiên vờn quanh giờ phút này cũng làm dịu bớt tâm tình của nàng.

      ánh trăng màu bạc xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng manh rơi vào bức hình điêu khắc bằng gỗ đặt chiếc bàn đá, đây phải là thiên đường, cũng phải là địa ngục, nhưng mà đối diện đường kia phát ra tiếng động lớn của chiếc xe, "như nước chảy mây trôi, nhân nếu cưỡi ngựa xem hoa." (bó tay vs câu này)

      người cảm nhận sâu sắc, phòng ngoài Mạc Ly Bạch giọng phân phó, lỗ tai nhạy bén của hồ ly bất chợt nghe thấy nàng cứ như bị giam cầm đứng lên, mỹ danh viết: bảo hộ nàng dưỡng thương.

      Trong lòng trầm xuống, người của hai thế giới?

      Có thể là khứu giác của hồ ly nhạy bén , trong phòng đột nhiên xuất cổ ám hương thanh u,(thanh tịnh+đẹp đẽ) giống Đào Hoa Nam người rất thu hút, tâm hồn như đóa hoa, bằng Tiểu Bạch người thanh nhã mùi hương thoang thoảng, lại làm cho người ta có vẽ thanh tươi tao nhã hiếm thấy.

      trong lúc đó đột nhiên nhoáng lên cái,cổ ám hương kia dần dần tới gần nàng, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại làm bộ ngủ, trong lòng bất an yên cân nhắc , là ai?

      Nàng có trí nhớ của Quỷ Trời Lạnh, biết vì sao mình bị phách, càng biết hai người bọn họ cứu nàng là có gì ý!

      Ai là người tốt, ai là người xấu?

      Người kia giống như là xuất cách vô căn cứ, làm kinh động người giám thị bên ngoài phòng, ánh mắt ở bên trong gian phòng dò xét vòng sau đó liền dừng lại người nàng nhắm chặt mắt.

      mặt tức thời ra chút cười thầm, lẳng lặng tiêu sái đến bên cạnh giường nàng, hơi hơi cúi đầu, cũng chuyện, đưa tay vuốt ve phía sau lưng nàng, lập tức vận công vì nàng chữa thương.

      Phía sau lưng đột nhiên có dòng nước ấm truyền vào trong cơ thể thấm nhập vào tâm tì,(tim, phổi, lá lách...) phía sau lưng miệng vết thương cũng dần khép lại với tốc độ kinh người.

      Ngay tại thời điểm nàng muốn mở to mắt, đột nhiên đút cái gì đó vào trong miệng nàng, trong miệng lập tức biến hóa, toàn thân giống như phen tràn ngập năng lượng.

      "Ngươi cho ta ăn cái gì?" lỗ tai xinh đẹp bất chợt nghe được thanh của mình, so với Quỷ Trời Lạnh nghe cũng tồi, Lâm Lãnh Vũ bị dọa sợ dùng móng vuốt che miệng mình, thể tin được lời này giống như là lời nàng .

      " nghĩ tới khỏa ngọc lộ hoàn này có thể giúp ngươi khôi phục thanh , cảm giác thế nào?" Lời trong lúc đó biểu thị tâm tình vui sướng, nhưng lập tức trầm xuống, "Càng nghĩ đến ngàn năm ngươi tu hành cũng còn nữa."

      "Ngươi cũng biết ta?" Này Quỷ Trời Lạnh quen biết cũng quá TMD , tuy rằng thờ điểm phòng ánh sáng có chút ảm đạm, thể thấy bộ dạng của , nhưng chỉ cần nhìn bên ngoài thôi cũng có thể ràng miêu tả ra, đây cũng là nhất đẳng cực phẩm soái ca.


      "Ngươi quên sao? quên cũng tốt. Về sau chuyên tâm tu luyện, làm tốt bổn phận hồ của ngươi, đừng nghĩ phi thăng thành tiên nữa ." Ngôn ngữ trong lúc đó lộ ra vẽ ngán ngẫm.

      "Ngươi tên là gì?"

      Cảm giác hỏi có điểm đường đột , nàng lập tức nịnh nọt bổ sung , "Ta cái gì đều quên, ngươi đừng để ý, tại là triều đại gì, còn nữa ngươi có biết ta vì sao lại bị sét đánh ? Nhưng lại có hai người cứu ta, ngươi có biết vì sao bọn họ phải cứu ta ? cuối cùng ta còn điều quan trọng là, ngươi làm sao tìm biết ta ở đây mà đến?"

      Hồi lâu, cũng thấy trả lời, trong lòng lại trầm xuống, chẳng lẽ biết ta dối?

      "Ngươi có thể giúp ta biến trở về hình dạng cũ ? Ta cái gì đều cần, ta chỉ muốn làm con người thôi."

      chần chờ chút, "Lại vào Linh Sơn tu luyện 500 năm."

      Loảng xoảng bang, hồ ly ngã xuống giường dậy nổi!

      Trong lòng trận hò hét, trời ạ! Lại còn muốn ta làm hồ ly 500 năm.


      Chính văn Hồi 16: Hồ ly bị cự tuyệt


      editor: ciel99
      lúc này nàng ** lõa(ghép với câu này được nên mình để nguyên nha) trở thành hồ biết tiếng người, vừa nghĩ tới thể dùng đũa ăn cơm, trong lòng lại nảy ra bi phẫn.

      Trước kia xem tivi, bên trong quái ít nhất cũng phải trăm năm mới có thể tu luyện thành người, nay con hồ ly tinh Quỷ Trời Lạnh kia còn lấy toàn bộ pháp lực của nàng, đây phải làm cho người ta chê cười nàng sao?

      Lúc trước nàng hướng hai người bọn họ kể chuyện nàng cùng Quỷ Trời Lạnh mặt hai người bọn họ mặc dù biến sắc, nhưng là trong mắt lại lên tia kinh ngạc cùng khiếp sợ, kinh ngạc giống như tinh tinh nhanh nhẹn cởi bỏ vỏ bọc của mình.(hè hè ta hiểu câu này ngại quá)

      Hơn nữa cuối cùng Mạc Ly Bạch còn thêm câu kia, chúng ta là hai người cùng chung thế giới.

      Điều đó khiến nàng càng khẳng định, nàng bị cướp mất quyền lực ! Hơn nữa xuyên qua là dựa vào loại cơ hội, cũng cũng giống như trong tiểu thuyết thường gọi là duyên phận, TMD lão tử tại liền thải đến ‘ vượn phẩn ’ .(phân vượn)

      Cái chó má gì mà nếu 3 năm cả 2 chết liền đưa ta trỡ lại thân thể cũ, ngươi TMD ở đại, ta ở cổ đại, cho dù ta 500 năm mất thân ngươi cũng thể xuyên trở lại.

      Nàng thậm chí có thể nhìn thấy, cái bàn, đám người vui vẻ đánh lửa nấu lẩu, mà thịt trong nồi lẩu, cư nhiên là của nàng.

      muốn nhắc tới này, cư nhiên lại nghe người ta cả đời này nàng cũng thể gã được lại càng làm nàng khó chịu.

      Cảm nhận được người nàng phát ra oán niệm, nam tử thần bí nghĩ đến nàng hài lòng với câu trả lời của , vội vàng an ủi , "1000 năm qua ngươi cũng chống đỡ nổi, huống chi là chỉ là 500 năm."

      Lâm Lãnh Vũ ngây cả người, chỉ vào chính mình hỏi, "Ngươi bổn tiểu thư năm nay 1000 tuổi, ta đây có mấy cái cái đuôi." Ánh mắt ngắm ngắm phía sau.

      " cái." Nam tử chút nghĩ ngợi trả lời.

      " phải có 9 đuôi sao?"

      "Ai ?"

      "trong sách ." Nếu nhớ sai, phong thần diễn nghĩa Đắc Kỷ cũng có 9 cái

      "quyển sách Thế nào? Ngươi còn nhớ sao?"

      xong, thiếu chút nữa là lộ tẩy, "Đau đầu, nghĩ ra ."

      xong, ai u ôm đầu, phen biểu diễn lung tung.

      Như thế nào mà nam tử Thanh Phong thanh nhã,(thanh bạch+ tao nhã) cũng bị biểu tình của nàng chọc cười , "Ngươi so với trước kia thú vị hơn."

      Gì? Cảm tình là đùa với hồ .

      Hồ ly mộ mặt xấu hổ, lần nữa quay về nằm giường, đột nhiên phát cái vấn đề thực nghiêm trọng.

      Vừa rồi nàng ra sức biểu diễn như vậy, miệng vết thương phía sau lưng đau chút nào.

      hai hai hai, bắt đầu thử vận động duỗi thân, nhảy lên nhảy xuống, hồ ly khỏi mở miệng cười, nhào vào trong lòng , "Ta tốt lắm. . . Toàn bộ tốt. . . Cám ơn. . . Cám ơn ngươi."

      Cũng may sớm bày ra kết giới, người ở phía ngoài thể nghe cũng thể nhìn thấy chuyện phát sinh bên trong.

      Hồ ly tại phen nước mũi, phen nước mắt ôm , này soái ca là quá tốt, lại giúp nàng chữa thương, còn giúp nàng cần dùng tiếng hồ ly khó nghe kia để nữa, cùng cái con người Đào Hoa Nam hở tý là xách nàng lên kia hoàn toàn bất đồng.

      Nếu có thể cả đời cùng chỗ tốt rồi!

      nam tử thần bí chính là nhàng vỗ vỗ đầu nàng, đem nàng ôm quay về giường.

      ở tự hỏi người đồng hành cùng hồ ly nàng, ngược lại cầm tay , "Dẫn ta , được ? Chúng ta sống cùng nhau."

      Vẻ mặt bị kiềm hãm, giữa con ngươi hình như có cái đó chớp động , cuối cùng lại , " thể."

      Có lẽ, rất nhiều năm sau, lại đứng ở quần sơn đỉnh, trong lòng hối hận, hối hận vì lúc trước vì sao đáp ứng thỉnh cầu của nàng, vậy chuyện sau này cũng thể xảy ra.

      "Vì sao?" Trong lòng có loại khổ sỡ nên lời.

      "Tương lai rồi ngươi hiểu." ở trong phòng xoay người thản nhiên xong liền biến mất.

      Chính văn Hồi 17: nhớ lại: nụ hôn đầu tiên với Tiểu Bạch

      editor: ciel99
      Cảm giác thuê chung trong phòng rất khác biệt, Mạc Ly Bạch vì chính mình mình rót rượu, ngàn vạn suy nghĩ ở trong đầu kết thành đoàn loạn ma.

      Từ bảy tuổi trong lần gặp nhau, cùng với mẫu phi du lịch, lại chịu gian nhân(kẻ phản bội) ám toán, may mà là có người trong gia tộc thầm bảo hộ, giúp hai người thừa dịp hỗn loạn đào thoát, cũng ngờ lúc chạy đến sơn tiền lại bị trợt, rơi vào hang của ngàn năm hồ ly nàng.

      Nàng lúm đồng tiền như hoa, khéo miệng bén nhọn, lại chồng chất mị thái, tay kiềm trụ , đứt quãng , "Tiểu công tử thực tuấn."

      Mẫu phi bị thân phận quái của nàng làm cho thể phát run, bản năng mẫu tính(bản năng của người mẹ) khiến nàng chiến thắng phần sợ hãi này, Lê Hoa khóc như mưa , " nương, cầu ngài lòng từ bi, thả tiểu nhi, lão thân dập đầu cho ngươi, ngươi đói bụng, liền ăn ta!"

      Dứt lời, xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, mặt tái nhợt, điềm đạm đáng cầu xin , cẩn thận đem dấu phía sau.

      "Nương, " Mạc Ly Bạch vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng chạy lên , dang cánh tay bảo vệ mẫu thân, " được khi dễ mẹ ta."

      Hé ra khuôn mặt tuấn đẹp đẽ, giống như hài đồng non nớt, ánh mắt sắc bén, thân hoa phục, người tản ra cỗ hơi thở thể xâm phạm.

      Vốn là nàng định nổi lên sắc tâm, nhưng bị cổ khí thế này tước mất ít ý niệm bất lương trong đầu.

      "Hoàng nhi, chớ để." Phía sau phu nhân thân lan phục, thân lộ ra dáng vẽ ung dung đẹp đẽ quý phái, giờ phút này lại chật vật chịu nổi, vẫn phải bảo vệ con, " nương, chúng ta phải cố ý rơi vào sào huyệt của ngươi, cầu ngươi xin thương xót, ngươi thả hai mẹ con chúng ta , ngày khác chắc chắn dũng tuyền tướng báo."(có chết cũng báo ân)

      Cùng phu nhân bất đồng, hề có ý lui bước, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như lưỡi dao, càng như hàn kiếm có thể nhìn thấu tâm.

      Nàng tò mò nhìn hai mẫu tử biểu tình cực kém này, trong lòng lại vui như nở hoa, nguyên lai làm người là như vậy rất thú vị .

      Nháy nháy đôi mắt to xinh đẹp kia ánh mắt cực kì trong sạch, nhân lúc bọn họ hề phòng bị xuống tay, đưa kéo vào trong áo.

      Hôn nhếch cái miệng nhắn, khinh thường đơn giản liếm liến hương vị của .

      mùi Thanh Liên Thảo, như mộc đại địa, khóe môi ấm áp mở ra tâm tư ngây thơ, mềm mại ôm ấp làm cho sinh lòng có tâm tư riêng.

      Vừa thấy quái kia đem hoàng nhi hôn, nghĩ đến nàng hút tinh khí của , liền nổi điên xoay nắm tay nắm chặt hướng nàng mà đánh.

      Cái miệng tròn tròn nhắn, im lặng ngậm lại mà chuồng mất, còn ngọt hơn các món dồ ngọt thông thường, nhất thời lại làm cho nàng nảy sinh ra loại dục niệm, tuổi còn người lại rắn chắc cường tráng.

      đột nhiên người cảm thấy đau đớn có người cậy mạnh đem hai người bọn họ tách ra, mẹ giống như điên rồi vừa đánh về phía Quỷ Trời Lạnh tu thành hình người, vừa đem nàng áp đảo lại, quên quay đầu hô to, "Con ta, chạy mau, chạy a!"

      Tuổi còn trận kinh ngạc, biết nương đánh quái oan uổng , vội vàng chạy tới tách các nàng ra.

      "Con ta, ngươi điên, còn mau trốn, muốn cho vật ăn ngươi được."

      "Nương, nàng... ngươi hiểu lầm nàng , " Mạc Ly Bạch bình tĩnh trả lời lại mẹ , cơ trí phán đoán , "Nàng là vừa tu luyện thành hình người hồ , nàng thể được, mới nảy nàng là muốn dùng hành động cho chúng ta biết, nàng là thực thảo tiên vật, thương tổn chúng ta ."

      Khuôn mặt nàng nhắn ửng đỏ nhìn hướng cái người bán nhân bán hồ, sư tôn từng qua, quái lúc tu luyện, nếu còn chưa hóa thành hình người, chỉ có thể sử dụng phương thức thần giao(giao tiếp bằng ý nghĩ) để trao đổi, cho nên thân thể sau khi tu luyện, còn phải thông qua luyện tập lát, mới có chỉnh lại giọng của mình xong, mà phải đứt quãng.

      Trong động của hồ ly bốc ra từng trận mùi hôi, vừa rồi nếu phải chính mình cùng nương rơi vào trong động, cũng đánh gãy lúc nàng biến ảo, mà bây giờ còn làm cho nàng giữ lại đầy đủ hàm răng cùng cái đuôi trắng.

      Nương vừa nghe là tiên vật, liền nghĩ đến đây là Linh Sơn, người hoặc tu tiên cũng thể lấy tánh mạng người ta, liền hơi hơi thở ra hơi, thân mình mềm nhũn, ngồi xuống.

      Xoa thân thể bị đánh đau, nàng thở phì phì sau khi từ biệt tâm trí để ý tới các nàng, nhân là mạc danh kỳ diệu gì đó.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chính văn Hồi 18: nhớ lại: nương uy lực

      editor: ciel99
      Cảm nhận nàng ở trong hang động để ý tới bọn họ, lúc này tâm tình dần hạ xuống, cảm giác khóe môi ướt át còn lưu lại chút mùi hương.

      " hồ, ngươi đưa chúng ta ra ngoài, bằng ta liền cho Linh Sơn tiên nhân, thương thế của ngươi và chúng ta." xong, mẫu thân liền vén góc áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, mặt còn lưu lại vết thương do rơi từ núi xuống.

      "Ta có."

      " chấp nhận được là ngươi , hoặc là ngươi hộ tống chúng ta an toàn trở lại kinh thành, hoặc là bị Linh Sơn tiên nhân trục xuất xuống núi, ngươi hai chọn ." Hồ ly mặt rối rắm nhìn lão nương này, sâu kín tập trung tự hỏi, nhất thời lộ ra vẽ mặt có lúm dồng tiền còn gian hơn cả hồ ly.

      Này ràng là già mồm át lẽ phải, ràng là bọn bị thương rồi tự mình rơi xuống, sao có thể đổ hết đầu nàng, "Ngươi vu khống."

      Chọc hồ ly phát cáu, nhưng cũng điểm trúng tử huyệt của hồ ly, nương chính là dựa vào thông minh như vậy, thủ đoạn như vậy từng bước ngồi lên vị trí giữa cung điện.

      Nàng mệt mỏi có hơi sức, vẫn chuyện kèm theo chút Tiểu Kết Ba, "Ta đả thương, đả thương, mau."

      "Hảo, chúng ta , tại ta phải tìm Linh Sơn tiên nhân, xem thử là nghe lời ngươi, hay là nghe của ta." Mẫu thân run lên phũi tro bụi dính bộ y phục dài, mang theo thái độ bất khả xâm phạm đứng lên, cả người khí phách nhìn xuống hồ ly tinh bị nàng đẩy ngã này.

      "Ngươi. . . . . ."

      Cho dù người nào cũng biết, từ trước đến nay Linh Sơn tiên nhân chỉ giúp người giúp , giờ phút này chớp mắt cho nên hồ ly mới tạo ra hang động ở phía dưới cây già , nghĩ tới vẫn là đưa người tới.

      thấy mặt nàng ra vẻ ngượng nghịu, nương vội vàng lôi kéo , giả bộ phải , lại sợ hồ ly tới mức lạnh run.

      "Chớ ."

      " hồ, ngươi lo lắng như thế nào? có hay đáp ứng ta, đưa chúng ta trở lại kinh thành an toàn." đến cuối cùng còn cố ý nhấn nặng trọng .

      "Ta biết đường."

      "Ngươi có thể đánh xe ngựa ."

      Vội vàng gật đầu, "được."

      "Ta có thể chỉ đường, nhưng ngươi nhớ kỹ phải đưa chúng ta đến kinh thành an toàn, nếu ngươi có biết hậu quả, đừng vọng tưởng làm hại được chúng ta, Linh Sơn tiên nhân đối với ta là tâm đầu ý hợp, nếu ngươi làm tốt, ta có thể giúp ngươi hướng giúp ngươi có cái tên."

      Mẫu thân dối nháy mắt công phu có thể là số , vẫn quên dụ hoặc hồ, Mạc Ly Bạch trong lòng thầm tự trách, nghĩ tới bọn họ nay nghèo túng đến nỗi phải dụ dỗ hồ.

      Người ở phía bên ngoài ngừng vung lưỡi đao, đao khởi chi lạc,(đao vung lên chém đứt ***) tách chướng ngại vật ra tìm kiếm bóng dáng hai người.

      Hảo trong động hồ ly bày kết giới, mà những sát thủ bên ngoài cũng phải là người tu tiên, người tu tiên trước giờ được chọn lựa đều phải trải qua sàng chọn nghiêm khắc, lên lớp hoàng đế giảng bài, lnh hoạt hằng ngày báo cáo lên cấp , như có sát sinh, hằng ngày phải lên án khiển trách, cho nên bọn họ chắt chắn tìm thấy nơi này.

      Nếu làm sao hai mẹ con bọn họ rơi tới nơi này, là do người bọ họ có chứa bùa hộ mệnh do quốc sư đem tặng, bản thân có bùa chú liền dấu diếm linh lực, cho nên có thể thoải mái tiến vào.

      " hồ, còn mau ra nguyên hình, đánh xe mang bọn ta trở lại kinh thành."

      "Nương, đợi chút lát, đợi bọn xa sau đó lại đánh xe cũng muộn." có điểm lo lắng hành tung của mình lộ ra ngoài.

      Nương lập tức hiểu ý, cũng biết hồ này có bao nhiêu năng lực, nếu hành tung bị lộ ra ngoài, liền biết lại phái người nào ám sát.

      " hồ, ngươi xem bên ngoài sao rồi, chỉ cần bọn họ vừa xa, ngươi lập tức đánh xe mang bọn ta , hiểu được ."

      "Phải" Quỷ Trời Lạnh hâm mộ loại người này, ràng rất sợ hãi, lại có loại uy nghiêm làm người khác thể cãi lời, trong lòng đối với việc tu tiên càng kiên định .


      Chính văn Hồi 19: nhớ lại: tạp chủng hồ ly

      editor: ciel99
      bởi vì hồ là loài động vật ăn chay, cho nên rất dễ dàng tìm được đồ ăn để ăn no bụng ngay trong động của nàng.

      Ngược lại các sát thủ này lại rất siêng năng ở bên ngoài ngừng tìm kiếm, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới lặng yên rời .

      Đồng thời lúc Mạc Ly Bạch còn trong lòng thầm tính toán chủ phía sau màn này là người phương nào! Chỉ tiếc, bình thường mẫu thân ở lôi đình phong cách mạnh mẽ, làm bất mãn nhiều người như nấm rơm.

      tại cộng thêm cái hồ, nhưng là vì sao trng mắt nàng nhìn mẫu thân mình mang theo ý kình trọng, cao thượng? Mà phải là bất mãn?

      "Bọn họ rồi."

      " xa?"

      "Mới vừa ."

      "Vậy lại chờ lát, nếu vòng vèo, tức khắc khởi hành." Nương gãi gãi lưng, hồ ly này cũng biết có đúng hay có bọ chó, nán lại hơn khắc cả người đều được tự nhiên.

      "Tốt." Nàng chạy vào trong hang động bắt đầu sửa sang lại lương thực của nàng, bởi vì lần này vì muốn xa nhà, cho nên đều đem chúng nó đến chổ nàng ngủ chôn xuống bên dưới đống rơm rạ, cái đuôi đuôi quét qua chút, đem đống rơm rạ khôi phục lại nguyên trạng.

      Ở nơi nào đó xem màng này má ôi ánh mắt sững sờ, quay đầu vuốt vuốt cổ họng.

      "Nôn." Thiên sát hồ ly cư nhiên cho nàng ăn những thứ dơ bẩn như vậy, vừa nghĩ tới vừa rồi bởi vì rất đói khát , cho nên cũng biết nàng có hay rửa đống hoa quả này chưa.

      "Phu nhân ngươi như vậy !" Vừa nghe đến thanh nôn khan, nàng vội chạy đến bên cạch nàng ta vì nương thuận khí, đổi lấy nương lại cho nàng ánh mắt hung tợn.

      Nghiến răng nghiến lợi đẩy nàng ra, " tới phiên ngươi hồ quan tâm."

      Còn chưa biết sãy ra chuyện gì Quỷ Trời Lạnh kịp phản ứng mắt thấy lần bị đẩy ngã, cái mông cũng bị ngã sinh đau, trong mắt toát sợ hãi đối với nhân loại.

      Nhân loại đáng sợ, hiểu vì sao liền tức giận, còn đánh hồ ly.

      "Ngươi sao chứ." cái tay bé nâng dậy nàng, vì nàng cẩn thận phủi bụi đất người nàng.


      dám lời nào, lắc lắc cái đầu, giống như nàng có việc gì.

      Vừa quay đầu liền thấy, nương ôn nhu nhìn hai người bọn họ! Lại quay đầu xem nàng, trong mắt hiểu sao lộ ra vẻ sợ hãi, lại biết ở phía sau , nương hung tợn trừng mắt với nàng, cảnh cáo nàng cần đánh chủ ý lên .

      Ước chừng thời gian khoảng ly trà , bên ngoài vẫn gió êm sóng lặng, nhưng hai người dám khinh thường, chính là thời gian quá kéo dài, càng dễ dàng bại lộ thân phận, cho nên trước khi nhóm sát thủ thứ hai tới nơi phải rời .

      Vì bảo đảm vạn nhất, nương bắt đầu huấn luyện hồ, đầu tiên là làm cho nàng ra nguyên hình!

      cái viên tròn tròn , bộ lông có màu trắng có thể phát sáng, dần lớn lên giống như con báo hồ ly xuất trước mặt bọn họ, nhất thời ánh mắt cả hai đều bị choáng váng, trong đầu cả hai người đều xuất dấu chấm hỏi cấp cho đối phương.

      "Ta , ngươi là hồ ly sao?" xác định hỏi.

      "Ta là hồ ly." Nàng đương nhiên biết bọn họ vì sao lại hỏi như vậy, chính vì bị người ngoài hoài nghi nàng phải hồ ly, trong lòng biết có bao nhiêu bi ai.

      Bàn tay to hướng đến khuông mặt đánh cái, kinh hô, "mùi hôi này là hồ ly , nhưng ngươi như thế nào lại lớn như vậy béo? Ngươi phải ngồi sao? Có phải hay ăn vụng thịt ?"

      Tiểu Mạc Ly lại , hồ ly béo như vậy, sau khi biến hóa lớn, cư nhiên là lại có thể là mỹ nhân thướt tha mềm mại, gạt bỏ răng nanh của nàng.

      "Ai, đáng thương, cư nhiên là con hồ ly lai căng." Nương lời này vừa ra biết thương tâm của hồ ly bao nhiêu.

      Hồ ly khóc ra nước mắt điên cuồng lắc đầu, tuy rằng nàng mỗi ngày đều bị người xem thường, cũng giống như hôm nay thương tâm như vậy, "Ta là cùng loại bạch ngọc lưu ly hồ, ô. . . . . . ."

      Chính văn hồi 20: quay về nhớ lại: được kêu Tiểu Bạch (1)

      eidtor: ciel99

      Trong truyền thuyết bạch ngọc lưu ly hồ có lông trắng như tuyết, có thể cùng băng Tuyết Sơn hòa hợp lại thành thể, thân thể bé có thể bước nhanh như gió, con ngươi có màu như màu xanh da trời, máu có thể trị bách bệnh, nhưng loài rất ít .

      Nhìn nàng cùng với con bạch ngọc lưu ly hồ trong truyền thuyết khác nhau quá nhiều, đồi với nàng tiếng khóc biểu thị nàng rất bất mãn.

      Chẳng lẽ nàng biết mỗi lần hồ ly kêu lên rất khó nghe sao?

      Nương nắm cánh tay lại hướng nàng đánh, "Đừng ở chỗ này kêu, khó nghe đến chết."

      Tiểu Mạc Ly xem thường trong mắt lên tia ám thích, nháy mắt quay đầu .

      Tiểu hồ ly ôm cái đầu đau vừa mời bị gõ, dừng , lại dám khóc, giọng đáp lại câu, " biết."

      Này lại chọc tức nương, nghẹn hỏng rồi, nhịn được bả vai bắt đầu run run, nở nụ cười.

      Này hồ ly ngốc, ba ngàn giai nhân cùng phụ hoàng trong cung khác biệt rất lớn.

      "Ngươi xác định thân thể ngươi béo tròn vậy mà có thể đánh xe ngàn dặm?" Nương có điểm lo lắng hỏi.

      sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!

      "Có thể, ta tu luyện ngàn năm ." Vừa nhấc đầu, nhô cái ngực nhắn,(cv gọi là ngực nhưng mình nghĩ là cái ức cơ) rất dũng khí .

      Nương khóe mắt vừa kéo, "Ngươi tu luyện ngàn năm, vì sao vào thời điểm biến hóa lớn lên rồi còn lộ ra cái đuôi trắng?"

      Nàng ngượng ngùng ngẩng đầu, "Ta vừa tu luyện thành hình người."

      Lời này vừa ra, nương tay nhéo cái lỗ tai hồ ly, nhịn được đứng lên rít gào, "Người ta chậm nhất là tu luyện 500 năm có thể biến hóa thành hình, ngươi nha cư nhiên phải tu luyện 1000 năm, còn ăn uống uổng phí trỡ nên mập mạp."

      Tiểu hồ ly bị tra tấn tới nổi lỗ tai cũng muốn ra ở riêng , ủy khuất kêu lên, "nhưng tiên nhân , Tiểu Bạch là hồ ly tinh thông minh nhất, tiên nhân cũng là muốn Tiểu Bạch ăn thêm béo mới tốt."

      Tiểu Mạc Ly Bạch bên mắt lại choáng váng, khi nào nương có thể quá mạnh mẽ như vậy? Hơn nữa tiểu hồ ly tại có thể lưu loát cho hết lời chỉnh, chẳng lẽ đây là chỗ thông minh của nàng?

      " được kêu Tiểu Bạch." Nương thông đồng, vung tay, lỗ tai hồ ly rốt cục cũng thoát được nguy hiểm, bắt đầu ôm lỗ tai trốn ra phía sau lưng của , "Tiểu Bạch kêu tên Tiểu Bạch."

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      hồi 21: hồi nhớ lại: bảo nấu hồ ly (1)

      editor: ciel99

      đối với nàng những lời này quả rất hoàn hảo, nhìn quen lắm rồi , cho nên thèm để trong lòng, chỉ là dám tùy tiện trả lời, sợ bọn họ chạy đến trước mặt tiên nhân tố cáo hình dạng nàng là hồ ly.

      "Có phải hay ngươi có thể mang theo đồ vật khác cùng nhau thân?" vẻ mặt nương nghi hoặc hỏi nàng, vạn nhất nếu đường sảy ra tai họa gì, phải trả giá bằng tính mạng.

      Hồ ly lắc đầu, đây chính là pháp thuật thượng đẳng, "Dùng thân phù."(bùa tàng hình)

      "Ngươi có thân phù sao?"

      Tiếp tục lắc đầu, " có, thuật bùa chú phải vào trường để quan sát học tập, Thiên Lãnh phải đệ tử của Linh Sơn."

      Vừa dứt lời, thân mình liền bị Mạc Ly Bạch túm lên từ phía sau lưng, còn chưa kịp kêu đau, chợt nghe thấy phu nhân kêu to, "Ngươi ngươi còn có tác dụng gì? 1000 năm tu luyện lại thể vào học được trng Linh Sơn, xem xem hôm nay ta liền làm thịt hồ ly ngươi chưng cách thủy."

      tay nhéo như muốn nhổ hết lông hồ ly, hai mắt đỏ lên trừng lớn, giống có thâm cừu đại hận gì với nàng vậy, nàng phải thị chi.

      Da lông bị xé sinh đau, ánh mắt đảo quanh nước mắt bắt đầu chảy xuống, đột nhiên bụng căng thẳng.

      "Phốc." tiếng rắm phóng thối, nương buông tay để bịt mũi, hồ ly nhân cơ hội hướng bên ngoài chạy trốn.

      Cũng dám chọc loại người giống như ngươi nữa , cư nhiên tưởng ăn được hồ ly chưng cách thủy!

      Hồ ly chạy mất, nhưng hai người bọn họ lại bị dọa sinh sợ, muốn đuổi theo ra ngoài, lại dám, thế nhưng bên trong mùi thối do hồ ly lúc nãy đánh rắm lại kéo dài mà tiêu tan.

      Chỉ có thể che cái mũi ở trong động chờ đợi cứu viện, bất quá vẫn là thể địch lại tập kích đánh rắm có hai của hồ ly, hai người ở ảo não tập trung để bị huân đến ngạt thở.

      Tiểu hồ ly ở trong rừng cây làm rối loạn khắp nơi, sợ bọn họ đuổi theo ăn nàng, nàng nhưng là ngàn năm bạch ngọc lưu ly hồ, ăn nàng có thể tăng cường công lực, cũng có công dụng kéo dài tuổi thọ, cho nên từ trước tới nay nàng dám tự cho mình là hồ ly .

      Nay biết sao, cư nhiên lại đem bí mật ngàn năm của mình ra hết, hay là bởi vì câu tạp chủng hồ ly kia.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      hồi 21: hồi nhớ lại: bảo nấu hồ ly (2)

      editor:ciel99

      Nay biết sao, cư nhiên lại đem bí mật ngàn năm của mình ra hết, hay là bởi vì câu tạp chủng hồ ly kia.


      Đột nhiên chính mình lại đến nơi để tắm rữa, hồ ly vô tình đem ngâm mình ở trong dòng suối , nhìn bóng dáng phản chiếu chính mình ở trong nước mà ngẫn người.

      gã nam tử áo trắng trùng hợp ngang qua rừng cây bên cạnh, khuông mặt tuấn tú mặt lại tỏa ra vầng hào quang giống như ánh trăng lại dịu dàng, nhìn đến khuông mặt trầm trọng của hồ ly bước giống như lướt mặt nước, mày căng thẳng sợ nàng bước thêm bước nữa cứ như vậy mà chấm dứt cuộc đời này.

      "Tiểu Bạch, có chuyện gì mà phiền?"

      Vừa thấy tiểu hồ ly quay đầu lại, khỏi mừng rỡ, từ từ khoác chiếc áo trắng của nam tử lên người, ngượng ngùng đưa tà áo dài bị ẩm ướt thân mình thấp giọng .

      "Tiên nhân, ngươi lại ngang qua nơi ta tắm rửa a!"

      ". . . . . ." đám quạ đen đầu bay qua.

      "Tiểu Bạch, ngươi muốn đánh." lông mày và lông mi khẽ giản ra, nhàng vỗ đầu nàng chút.

      " dám." Lúc này nàng vẫn hóa thân làm hồ ly, tham lam ghé vào người .

      "Tiểu Bạch, ngươi. . . . . . Giống như nặng hơn? Có phải hay lại ăn vụng ?"

      ", có."

      " có?" tin.

      Thân thể thẳng đứng của nàng đột nhiên quơ quơ, giống như thừa nhận sức nặng được bình thường của nàng, sợ tới mức tiểu hồ ly vội vàng nhảy ra khỏi người .

      Nhìn muốn biện minh là mình vô tội, giống như rất bị ủy khuất.

      "Tiểu Bạch, ngươi vừa rồi lúc ở cùng ta là ngươi tiếng người sao?" Vừa rồi còn đắm chìm trong niền vui sướng khi được gặp lại, phát giác được là chính mình cần dùng thần giao để chuyện với Tiểu Bạch , thời điểm lấy lại được tinh thần, thế nhưng lại biết nên cái gì.

      Tiểu hồ ly trở mình hướng mắt lên trời lộ vẻ xem thường, ủy khuất kêu đứng lên, "Tiên nhân thương Tiểu Bạch, ô. . . . . . Tiên nhân cùng bọn họ giống nhau, đều là người xấu, ô. . . . . ."

      "Ta làm sao có thể thương Tiểu Bạch đây?" Ôm lấy nàng, chậm rãi chải vuốt sợi lông của nàng, cưng chìu nhìn nàng, "Lại bị khi dễ sao?"

      "Ô. . . . . . Bọn họ muốn chưng ta lên, bảo ăn hồ ly ."

      Trong mắt tiên nhân lên tia kinh ngạc, xem bộ dáng béo đô đô của nàng, tán thành lắc đầu, "hồ ly vẫn là nên chất củi nướng lên mới là thơm ngon nhất."








      chương 22 quay lại nhớ về: tiên nhân ca ca

      editor: ciel99

      ngạch. . . . . .

      Hóa đá ngay tại chổ. . . . . .

      Bị gió hóa điệu. . . . .(gặp mặt làm nũng)

      "Oa. . . . . ." Tiểu hồ ly khóc càng thương tâm , hiểu nàng nhất chỉ có tiên nhân ca ca cư nhiên lại muốn đem nàng quay nướng, vừa nghĩ tới bị lửa nướng, cả người liền được tự nhiên.

      Tiên nhân nhìn nàng cái, trong mắt cất giấu ý cười sâu, cuộc đời này uổng công làm tiên, thỉnh thoảng đùa đùa hồ ly cho vui.

      "Tiểu Bạch, lo lắng làm sủng vật của tiên ca?"

      Tiểu hồ ly chắp chắp miệng, vẻ mặt bất mãn, " làm, Tiểu Bạch muốn tu tiên, cùng tiên nhân ca ca sống chung chỗ, " song túc song tê,(cùng nhau lo lắng cùng nhau già) thầm bổ sung.

      Hồ ly mắt loan loan, Như Nguyệt nha giống như quyến rũ, con ngươi linh hoạt hạ xuống, hai má đỏ lên thở phù phù, may mắn bị bộ lông dày che lại.

      "Làm trận thôi?" Tiên nhân cười cười có chút tà mị, chút cũng ảnh hưởng đến khí chất ngiêm nghị của .



      Trong im lặng nàng nhìn , nhìn đến ngây người.

      Ánh trăng chiếu vào người của bọn họ, hình ảnh tuấn dật( tuấn tú+ thanh nhàn) trở thành nét đặc trưng của , y phục nhanh nhẹn, trong lòng hồ ly chỉ biết cúi đầu nhìn, ngẩng đầu lên cái liền chống lại ánh mắt của , ánh trăng mông lung mờ ảo làm cho nàng tăng thêm tầng cảm giác mềm mại, bộ lông trơn bóng theo gió đong đưa, trong lòng khỏi nhộn nhịp nổi lên cảm giác mông lung .

      Phất tay cái từng cơn gió thổi qua, đứng lên từng sợi tóc trán theo gió tung bay, chỉ riêng về xinh đẹp làm cho người ta hít thở thông.

      khiến cho lông mao của tiểu Bạch Hồ bất tri bất giác mà dựng đứng, vương tay ôn nhu thuận lông cho nàng, trong mắt chỉ dung hạ mình hồ ly là nàng.(dung hạ: chỉ dung nạp)

      chương 22 quay lại nhớ về: tiên nhân ca ca (2)

      editor: ciel99

      Phất tay cái từng cơn gió thổi qua, đứng lên từng sợi tóc trán theo gió tung bay, chỉ riêng về xinh đẹp làm cho người ta hít thở thông.

      khiến cho lông mao của tiểu Bạch Hồ bất tri bất giác mà dựng đứng, vương tay ôn nhu thuận lông cho nàng, trong mắt chỉ dung hạ mình hồ ly là nàng.(dung hạ: chỉ dung nạp)

      "Tiểu Bạch." Tiên nhân thất thanh hô lên tên nàng.

      " n."

      "Làm tiên sủng của ta , cần lại phải tu tiên , tới đây để cho ta bảo hộ ngươi."

      ". . . . . ." Tận sâu trong thâm tâm có điểm đơn.

      "Tiểu Bạch muốn làm tiên sủng, tiên nhân ca ca phải tin tưởng, Tiểu Bạch nhất định tu tiên thành công." Cấp tiên nhân cái ánh mắt kiên định, lòng thẳng thắn nhảy loạn, "Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau trảm trừ ma."

      "Nga." Trong lòng tiên nhân nhất thời gợn lên từng đợt sóng, thản nhiên cười, nhu tình như nước, "Nguyên lai Tiểu Bạch nhà chúng ta có chí hướng lớn như vậy !"

      Bất tri bất giác, tâm của tiên hồ từng bước tường bước tiếng lại gần nhau hơn.

      Tiểu Bạch nhà chúng ta!

      Tiểu hồ ly trong lòng chậm rãi cân nhắc mấy chữ này, nhất thời trong lòng vui sướn như nở hoa.

      Thân mình càng tới gần thêm chút, khẩn cầu , "Tiên nhân ca ca, có thể thu nhận Tiểu Bạch sao?"

      Lông mày nhíu lại, "Như thế nào, Tiểu Bạch ở trong động được thoải mái sao?"

      "Thoải mái, nhưng mà trong động lại có thêm hai người, nữ nhân kia rất hung ác muốn hầm Tiểu Bạch, ô. . . . . . Tiểu Bạch nghĩ biến thành hồ ly bảo."

      "Ha ha, Tiểu Bạch đánh lại nàng ta sao?" Nghĩ đến bộ dạng Tiểu Bạch bị khi dễ, trong lòng nghĩ như thế nào cũng giống. Miệng cứ như vậy mà vui tươi hớn hở .

      chương 22: quay lại nhớ về: tiên nhân ca ca (3)

      editor: ciel99
      "Ha ha, Tiểu Bạch đánh lại nàng sao?" Nghĩ đến bộ dạng Tiểu Bạch bị khi dễ, trong lòng nghĩ như thế nào cũng giống. Miệng cứ như vậy mà vui tươi hớn hở .

      "Nàng Tiểu Bạch nghe lời của nàng, liền hướng Linh Sơn tiên nhân cáo trạng nàng ra là hồ ly làm bọn họ bị thương, " nghe được tiếng cười của tiên nhân ca ca, trong lòng ảm đạm đau khổ, tiếng cũng rất nhiều, đôi mắt đỏ lên, " ràng là chính nàng ngã vào trong động của Tiểu Bạch tự mình làm mình bị thương, chuyện liên quan đến Tiểu Bạch."

      "có tức giận vì chuyện này ?" Là loại người nào? Cư nhiên có thể vào trong động của Tiểu Bạch.



      "Nàng còn . . . . . ."

      "Còn cái gì?"

      "Nàng Tiểu Bạch được kêu Tiểu Bạch, nàng lấy cho Tiểu Bạch cái tên, tên là thiên lãnh."

      ". . . . . ." Con ngươi đơn giản vì quá giận mà tái .

      "Tiểu Bạch tại là đứa nhà, cầu ở tạm." Hai tiểu móng vuốt vù vù hợp cùng chỗ, dáng vóc tiều tụy thỉnh cầu .

      Tiên nhân bị động tác của nàng làm vui buồn cười chịu được, lời thấm thía vuốt ve cái đầu của nàng, "Tiên nhân ca ca ta có chỗ ở cố định, nhưng mà ta vẫn bảo hộ Tiểu Bạch, ngươi yên tâm trở về ! Linh Sơn tiên nhân đó, ta cùng chào hỏi cái."

      "Nhưng mà, " Tiểu Bạch nhớ...quá muốn cùng tiên nhân ca ca ngủ cùng chỗ.

      Những lời sau còn chưa hết, bị tiên nhân cười cười đánh gãy, "Trừ phi. . . . . ."

      "Trừ phi cái gì?"


      "Trừ phi Tiểu Bạch đồng ý làm tiên sủng của tiên nhân ca ca."

      ". . . . . ." Lại là vấn đề này, hỏi ít hơn lần cũng được sao? Cũng rụng thịt.

      Nhất thời nổi giận, véo quá tay, để ý tới tiên nhân ca ca.

      Nhìn bộ dạng nàng tức giận, làm cho tiên nhịn được cấu véo phen, ôm nàng bắt đầu hướng bên trong rừng bước .

      ", chúng ta về nhà."

      (3) editor: ciel99

      Tiểu hồ ly mắt mở to , thể tin được nhiều năm sau tiên nhân ca ca cư nhiên lại như vậy, rốt cục cũng nguyện ý mang nàng về nhà, nhất thời đầu óc bị buộc lại, hạnh phúc vùi vào trong vạt áo của .

      Tiên nhân ca ca rốt cục cũng khuất phục dưới váy của hồ ly nàng.

      Tiếng gió đêm nghe leng keng leng keng, tiểu hồ ly ở trong lòng tiên nhân duỗi cái lưng mỏi, mà đến quần áo cũng bị cuốn lại, dự là buổi sáng bị hai người kia ép buộc .

      "Ngủ !" Thanh thanh u của mang theo ma lực mê người.

      Hai cái móng vuốt duỗi ra, "Tiên nhân ca ca nhớ đánh thức ta, được mất tích."


      Mỗi lần tiên nhân ca ca bắt đầu cũng phải nhiều năm sau mới quay lại, chờ đợi mãi cho đến khi ‘ lông hồ ly đều trắng bệch ’.

      Nhận được cái gật đầu của tiên nhân ca ca, lập tức động đậy, hưởng thụ hương thơm người , nếu có thể mãi mãi vẫn như thế này, là tốt đẹp biết bao nhiêu.

      đường lững thững bước quanh cái sân vắng, tới động hồ ly của nàng, cảm giác trong ngực có trận gió mát nổi lên, tiên nhân cau mày nhìn hồ ly trong lòng mình ngủ cách an ổn, chính là trong miệng nàng chảy ra nước miếng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

      Xốc nàng lên che chắn cho nàng bước vào trong động, lớn xuất ở trước mắt , mặt tràn đầy kinh ngạc cùng lo lắng, đem cả hai vảo vệ bên trong ngực.
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      chương 23: nhớ lại quá khứ: điều kiện, đối xử tử tế với nàng + Tiểu Bạch hãy kịch thấu (1)

      editor: ciel99
      đối với người đột nhiên xuất ở trong động, trong lòng cả hai cùng vang lên hồi chuông cảnh cáo cực kì hoảng sợ, cảnh giác khi nhìn hồ ly Bạch béo múp mít cuộn tròn nằm trong lòng , đều lui thành đoàn.

      Hay là. . . . . .

      mặt lên trận kinh ngạc.

      Nam tử áo trắng giống như tiên nhân lâm cảnh, y phục tung bay trong gió, giống như núi non đều thẳng đứng, nguyệt oản tinh đồng,(ánh trăng như thương tiếc) cười rộ lên như băng tuyết băng liên, kiêu ngạo mà thánh khiết, cánh tay đưa lên miệng giống như muốn hai người im lặng chớ có lên tiếng,(giống như động tác "suỵt") áp chế nghi hoặc của mọi người.

      vì thế khắp nơi nhất thời tràn đầy mảnh yên tĩnh, chỉ duy nhất mình nàng là còn oanh oanh những lời vô nghĩa, cẩn thận đem tiểu hồ ly đặt cái giường của nàng, sau đó liền xoay người đứng lên giống như từ nơi khác lui tới, hoàn mỹ giống như nhất thảm tuyết vũ.

      Ngón tay hướng về phía trước điểm chút, đạo ánh sáng màu trắng tỏa ra giống như cái lồng đem nàng bảo hộ phía bên trong.

      Tiểu Mạc Ly hé miệng , mặt mang theo tia tùy ý tức giận, trong ánh giống như cất chứa tiểu hài đồng, sâu xa làm cho người ta có cảm giác bình yên.

      Nương của bắt đầu suy đoán. theo như cử chỉ của có thể kết luận có ác ý, nhưng mà ở chổ tiểu hồ ly ngủ lại thiết lập kết giới, điều này ràng là xem hai người bọn họ là những kẻ ác ôn mà.

      Nhất định là bởi vì chuyện lúc trước mình là muốn chưng hồ ly bảo lên mà ghi hận, nhưng mà hai mẹ con bọn họ cũng chịu tội rồi, bị cái mùi trung tiện của hồ ly chết tiệt này huân cho trời đất cũng đảo điên luôn rồi còn gì, đây quả là đòi mạng mà, mùi rắm thúi của hồ ly này tanh tưởn kéo dài đến buồn nôn.

      Tiên nhân nhìn hai người bọn họ, đem ánh mắt tỏ vẻ hài lòng của cả hai thu vào trong mắt, bờ môi khiêu gợi của dương lên, "Nhị vị lúc này vẫn còn ở trong động, là vì chuyện gì?"

      Đầu tiên là ánh mắt của mẫu thân nhìn mang cử chỉ bất phàm, chắt chắn phải là hạng người bình thường.


      (2) editor: ciel99

      " gạt ngươi, chúng ta là bị người ta đuổi giết, trong lúc nhất thời vô ý rơi vào trong động, tại lo lắng cho tánh mạng của mình."

      trước mắt thanh lệ thoát tục, chuyện leng keng hữu lực, hề úy kỵ. làm cho người ta có cảm giác như người từ cao nhìn xuống. khiến bỗng nhớ tới lúc nãy giữa Linh Sơn đầy mùi máu tươi, nhất định là cùng với hai người này có liên quan.

      "Chuyện sát hại vào buối sáng có phải là do các ngươi dựng lên?" vân đạm phong kinh ra những lời này, dư quang nơi khóe mắt quét qua hai người.

      "Đúng vậy, chúng ta có ý định là vòng qua Linh Sơn để quay về quê cũ nhưng nửa đường lại bị kẻ xấu chặn lại may mà nhóm gia nô tận lực bảo vệ chúng ta lên Linh Sơn xin giúp đỡ. đến cũng khéo, chắt có lẽ là chúng ta cùng tiểu hồ ly kia hữu duyên, cho nên mới có thể ở trong động của tiểu hồ ly tránh thoát kiếp, có ác ý, hi vọng đại hiệp ngươi có thể ra tay đưa chúng ta quay về kinh, ngày sau tất đăng môn hậu tạ."(đăng môn: đến nhà)

      Hảo cái nữ tử, thẳng chủ đề, ánh mắt như ưng, tâm tư lại rất thâm, làm cho người ta thể bội phục.

      Trong mắt nam tử toát ra vẻ tán thưởng, nhìn thoáng qua tiểu hồ ly nằm ở giữa kết giới còn mê, mắt thấy nàng bị bọn họ quấy rầy, tiếp tục lăn mình già , có dự cảm, tương lại này chỉ có thể tiểu hồ ly vì thế nên thay đổi chút.

      dưới Linh Sơn, phượng quyết ngàn năm, có phải hay nàng vẫn như cũ vẫn còn nhớ !

      Tiểu Mạc Ly mắt lạnh nhìn nam tử trước mắt.

      "Tiểu Bạch đích thị là tiên hồ sống núi Linh Sơn, thuở ở Linh sơn tập thuật, nhưng nàng cũng có duyên tu tiên, có đế lăng tinh chiếu rọi, hôm nay các ngươi cùng nàng kết duyên dưới trần, ngày khác chỉ mong các ngươi có thể đối xử tử tế với nàng, nếu các ngươi có thể đáp ứng, ta nguyện hộ tống các ngươi an toàn để quê cũ!"

      Hai mẹ con nghe xong như lọt vào trong sương mù, đầu đầy mồ hôi, người này chuyện cũng quá lạc đề!

      Bọn họ cùng Tiểu Bạch hồ dù có duyên phận cũng chỉ giới hạn đến ngày hôm nay, ngày khác trở lại hoàng thành, làm sao lại có thể tương phùng.

      vì thế liên tục gật gật đầu, xem như bằng lòng đáp ứng .

      "Tuyệt nuốt lời?" Tiên nhân có vẻ lo lắng lên tiếng xác nhận.

      "Tuyệt nuốt lời." Hai mẹ con hề nghĩ ngợi liền đáp ứng cầu, điều kiện này là rất đơn giản .

      "Nếu như nuốt lời, ngày khác chớ trách ta vô tình." trong lời lạnh như băng, giống như la sát từ địa ngục, thanh thanh làm xao động trái tim bọn họ.

      " , lời bổn cung đáng giá ngàn vàng, cùng lắm , Bổn cung đem tiểu hồ ly mang theo vào trong cung, nuôi nhốt cho đến khi lớn lên, mãi tới trăm năm sau cho đến lúc quy lão."

      Hoàng hậu ngoài miệng vẫn sửa được vẫn tự xưng mình là ‘ Bổn cung ’, nghĩ tới mình lỡ miệng, tiểu Mạc Ly Bạch vội kéo kéo góc áo nương.

      Vội che miệng lại, sau đó róc rách hỏi, "Ngươi có nghe đến cái gì ?"

      "Ngươi cứ ?"

      ". . . . . ."

      "Mặc kệ về sau Tiểu Bạch sống ở nơi nào, ta tin tưởng nàng gặp được các ngươi là duyên của nàng, cũng là kiếp của nàng, ta chỉ hy vọng ngày sau các ngươi có thể hảo hảo đối xử tử tế với nàng, đừng làm nàng chịu khổ."

      Bởi vì câu này của , tiểu hồ ly bị hai mẹ con kia mang , sau này cũng bởi vì câu của hồ ly rằng nàng rất muốn phi thăng, tiện đà được đưa đến Lão Tử ở Quái Sơn quỷ bồi dưỡng, chính thức thay tên thành Quỷ Thiên Lãnh, cùng Đào Hoa Nam trở thành đồng sư môn.(cùng thầy)


      【 kịch thấu: hồ ly cục cưng thiên 】

      Ta là tiểu Bạch, mẹ ta kêu Tiểu Bạch, cha ta cũng kêu Tiểu Bạch, lúc trước N năm cũng cùng mọi người chào hỏi.

      Ta di truyền tinh hoa của gia tộc hồ ly, ta sắc mà dâm, chính là hạ dược làm cho cha già bổ nhào vào nương, thuận tiện quang minh chính đại nhìn toàn bộ quá trình;

      Ta bướng bỉnh mà xấu, chính là đánh ngất mẫu thân đem lên thanh lâu kiếm tiền công;

      Ta thông minh mà giảo hoạt, ngôi vị hoàng đế tiện tay mà đến, nghịch quân trong vòng đêm toàn bộ tan rã.

      chương 24: nhớ lại quá khứ: tính từng người

      chỉ chớp mắt, là 13 thu trôi qua, năm đó quen Quỷ Thiên Lãnh, người sớm bao quanh tầng mỵ hoặc mê người, cái đầu mặc áo choàng bả vai, theo gió tán động, nhất tiếu nhất sân cũng làm lay động lòng người,(nhất tiếu nhất sân: nụ cười câu nắng mỏ) thân thủ mạnh mẽ Như Diệp dừng ở trung vẽ ra dường cong duyên dáng.

      Quái Sơn có thể chiếm được chỗ lần kỳ là quá quái dị, đâu đâu cũng có cây khô, thu thủy trường lưu,(nước sông mùa thu chảy dài) tạo ra con đường cong co vòng vèo.

      Quỷ Lão Tử tuy rằng qua tuổi mạo điệt,(qua 70 tuổi) tóc dài như lông chim tiên hạc giống như tuyết trắng , sắc mặt hồng hào mang theo hài đồng có vẻ yếu ớt, thân hình mạnh giống như chim yến, lại giống như tuổi già sức yếu, ăn mặc hở hang giọng cao vút, "Đứng lại, hôm nay ta đem ngươi trục xuất khỏi sư môn là được."

      Nhợt nhạt cười, dựa vào địa thế Quái Sơn đem đùa giỡn xoay vòng, làm nũng hô to, "Sư phó!"

      Giọng nhu nhuận như kiều tự thủy,(mềm mại như nàng kiều tựa như nước) bay thẳng vào trong tai quỷ Lão Tử làm như nhũn ra, nàng xuất ra vò rượu , tận tình đong đưa , hơi thở làm say mê lòng người làm cho quỷ Lão Tử muốn ngừng mà được, vẻ mặt ngạc nhiên rất giống nàng: "Của ta hảo đồ đệ, đây phải hương mãn lâu loại mới nhất làm say lòng người sao? Còn có mở bán ngươi cư nhiên lại có thể mua được."

      Nghĩ tới ngày đó thử rượu ở Túy Hồng Lâu, hương thơm làm say lòng người dư vị vẫn còn lưu lại, mùi hương vòng quanh trong mũi mỗi người tiêu tan, hì hì, hổ là hảo đồ nhi của ta, nhanh như vậy liền mua đến hiếu kính với sư phó, "Đến đến, mau cho vi sư uống hai chén."


      "Ai!" than tiếng, cả người và tâm đều lên tiếng.

      "Làm sao vậy, hảo đồ đệ của ta!"

      "Sư phó, vẫn là luyến tiếc Phích Lôi Châu, thực làm cho tâm của Thiên Lãnh có chút buồn."

      "Này. . . . . ." Phích lôi châu là pháp bảo nhân gian ít, nhưng rượu này. . . . . .

      Nhìn ra được sư phó u buồn, Quỷ Thiên Lãnh vẫy vẫy vò rượu đá trong tay càng thêm lợi lại hơn trước, giống như chỉ trong nháy mắt vò rượu bị quăn vỡ, thấy vậy trái tim cũng bay theo vò rượu cùng nhau rơi xuống.

      Cắn răng cái, "Ta mượn."

      " ." vẻ mặt Quỷ Thiên Lãnh lên nét giảo hoạt, đem vò rượu ném tới sư phó.

      Làm sợ tới mức hồn cũng bay mất , vội vàng tiếp rượu, trong bụng này thể ngày có rượu, đem vò rượu bảo bối ôm vào trong lòng, mãi đến khi hiểu vấn đề liền mất hứng đứng lên thầm oán trách, vì việc độ kiếp ngày mai, ngay cả sư phó của mình cũng tính kế.

      " theo ta."

      Rất nhanh sau đó hai người liền biến mất quái sơn. . . . . .

      Kinh thành.

      Tại cung điện trong hoàng cung rực rỡ các màu sắc xanh vàng, đường nét điêu khắc ở các cây cột cự long trông rất sống động, khí thế bức người.

      người Mạc Ly Bạch vận bộ long bào, con ngươi sâu và đen so với trước kia càng thêm mê người.

      Nhìn tín hàm đặt ở đài, biết là ngày mai nàng bắt đầu độ kiếp.

      Độ kiếp, cùng người muốn độ kiếp giống nhau, từ lúc bắt đầu nàng hồ ly là hồ, mỗi trăm năm trải qua lần độ kiếp, đại nạn chết liền có khả tăng lên thêm tầng công lực, mãi đến tu thành hình người mới thôi, từ đó liền có thể độ kiếp phi thăng.


      Đây là lần đầu tiên nàng lấy thân phận con người để độ kiếp, chứng chuyện làm người ta cao hứng, thế nhưng lúc này ngoài cung lại cứ xuất tình hình bệnh dịch, cần huyết của ngàn năm ngọc lưu ly hồ làm thuốc dẫn.

      chuyện này bây giờ nên làm sao cho tốt?

      Chế thuốc cũng phải là chuyện sớm chiều.

      Ngăn cản nàng, nàng liền mất cơ hội để tu tiên!

      ngăn cản nàng, thực là xin lỗi lê dân bách tính, hơn nữa khi nàng độ kiếp thành công về sau lại thể tùy ý đến nhân gian.

      nhưng trong thiên hạ, làm sao còn có con ngọc lưu ly hồ thứ hai?
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :