1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu hận triền miên - Thịnh Hạ Thái Vi (98C+3NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Thế Đặc Quyền Như Thế Này Sao?



      Editor Cát


      Chỉ là muốn học thôi sao, đối với Lương Úy Lâm mà đó là việc đáng để nhắc tới. Chỉ cần mở miệng, đại học nào dám nhận đây?


      Nổi danh nhất là trường đại học C, những trường học ở đây hơn nửa là của Lương thị xây dựng, làm thủ tục nhập học có gì khó khăn? Căn bản cần đến tổng giám đốc Lương thị ra tay, nhưng nếu đích thân tổng giám đốc nhắc đến vậy chứng minh chuyện này rất quan trọng, ai dám chậm trễ?


      Ngày Nhược Tuyết đến đại học C làm thủ tục mặc dù nghỉ đông nhưng những người lãnh đạo cùng hiệu trưởng của trường học tất cả đều tới. Thấy Lương Úy Lâm đích thân đến, đám người bình thường luôn oai phong, trước mặt đều thu lại tính khí trở nên rất nhúng nhường. Có ai dám trước mặt Lương Úy Lâm mà phách lối đây?


      Ngoại trừ đưa vào danh sách học sinh đặc biệt, các vị lãnh đạo còn sợ Nhược Tuyết theo kịp giáo trình, sau vòng dò xét ở sân trường còn an bài mấy người giáo sư ở trong trường giảng bài thêm cho vào những ngày nghỉ.


      "Có thể để cho em tự mình đến trường học?” Dọc đường theo bên cạnh Lương Úy Lâm mặc dù lời nào nhưng khi nghe được hiệu trưởng mỗi ngày giáo sư dạy bổ túc cho cảm thấy cái đó chói mắt, nhàng hỏi ý kiến của .


      muốn mình được nhiều đặc quyền như thế, nghĩ học là vì muốn học được số ít điều này điều nọ mà thôi. Hơn nữa tại sao lại để cho những giáo sư đức cao vọng trọng kia tới nhà giảng bài cho được? Người ta tình nguyện dùng thời gian nghỉ để bổ túc cho , cảm động đến biết phải làm sao rồi, điều kiện tốt hơn như thế quả dám nhận.


      Nhưng đồng ý sao?


      "Lăng tiểu. . . . . . bạn học Lăng, có vấn đề gì đâu. Rất dễ dàng." Ông hiệu trưởng đầu trọc vốn muốn gọi tiếng “Lăng tiểu thư” nhưng suy nghĩ có chút ổn lập tức đổi giọng thành “bạn học Lăng”. Người sáng suốt có thể nhìn cái là biết vị Lăng tiểu thư này và Lương tổng giám đốc có quan hệ thế nào rồi, nhưng bọn họ có thể tùy tiện sao?


      "Đúng vậy, chỉ cần bạn học Lăng cảm thấy thuận tiện là tốt rồi." vị lãnh đạo khác của trường học lau mồ hôi, giọng .


      Lương Úy Lâm chỉ gắt gao khóa chặt khuôn mặt nhắn của gì, đôi mắt lạnh lẽo kia làm người ta nhìn thấu được nghĩ gì trong lúc này.


      "Em muốn tự mình ." phải câu hỏi, mà là câu khẳng định. Bàn tay cứng rắn báo trước hướng đến gần xoa xoa gò má lạnh lẽo của , nhàng qua lại trêu đùa. Hành động thân thiết như thế làm cho đầu Nhược Tuyết vang lên chấn động, sao có thể hành động như vậy? Hơn nữa là còn trước mặt nhiều người như vậy? Lúc này coi những người trước mắt là mù hết sao? Căn bản nghĩ Lương Úy Lâm làm vậy, nhưng ông trời ơi ta lại làm ra. ta kiêu ngạo, có giới hạn?


      "Có thể ?" Nhược Tuyết nhàng nhắm mắt lại dám nhìn ánh mắt của người khác. chưa bao giờ thỏa hiệp với người nào khác, Nhược Tuyết cảm thấy mình ngốc lại có thể hỏi vấn đề như thế.


      " thích đặc quyền như vậy sao?" Nhìn cặp mắt nhắm chặt kia, lông mi dài rung động. Còn sợ sao? sợ mới là bình thường?


      "Em muốn tự mình đến trường." Mặc dù hiểu thay đổi là vì cái gì nhưng Nhược Tuyết vẫn tôn trọng suy nghĩ trong lòng mình nên đem chuyện ra.


      "Vậy. . . . . . tự !" Giống như trầm tư hồi lâu, Lương Úy Lâm ở bên tai của .


      " cần đứng gần như vậy có được ?” Dù nhắm mắt nhưng Nhược Tuyết cảm thấy ở rất gần , gần đến mức có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của ngừng phun lên gương mặt , cảm thấy cực kỳ khó chịu.


      Ở trước mặt nhiều người như vậy, phải là muốn tuyên bố cùng có quan hệ đó sao? biết có quyền cự tuyệt nhưng có thể để cho khó xử trước mặt nhiều người như thế?


      "Sợ cái gì? Ở giường chúng ta đâu chỉ gần như vậy thôi?" Lương Úy Lâm ôm hông của , để cho cùng kề nhau chặt.


      " . . . . ." Nhược Tuyết nhìn chằm chằm vào đôi mắt to, thần trí có khôi phục, thế nhưng lại hướng xuống , lấy tốc độ sét đánh mà đè lên đôi môi mỏng của .


      Lửa nóng mút lấy đôi môi mềm mại của , cánh môi mạnh mẽ cạy hàm răng ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào trong miệng, linh hoạt khuấy động thăm dò chút kiêng kị chiếm đoạt mật ngọt trong miệng , cạy mạnh cuốn lấy cái lưỡi của , cường thế bức hiếp khẩn trương hốt hoảng, lưỡi của cùng dây dưa hưởng thụ niềm vui thú vị.


      chút cố kỵ nào trực tiếp tấn công, cường thế cầu phối hợp đáp lại, như thể muốn chỉ cần muốn ép bản thân mình.


      "Ưm ưm. . . . . ." Hoàn toàn bị hơi nóng của làm cho rung động, đầu của biết làm sao, bàn tay bé đẩy ngực , lại hoảng hốt phát chút sức lực của thế nào làm lay chuyển sức mạnh to lớn của .


      Tại sao? Tại sao phải đối xử với như vậy ở trước mặt rất nhiều người mới được? Đây là mục đích cuối cùng của sao? Đem từ trong bóng tối mạnh mẽ ra ngoài ánh sang nhưng lại để cho khó xử trước mặt nhiều người sao? Lương Úy Lâm, nhất định phải chứng minh tình nhân tốt sao? Lăng Nhược Tuyết làm sao có thể ngu ngốc như vậy? Cho là ta thay đổi tâm tình, trở nên đối xử tốt với sao?


      Kháng cự của đối với Lương Úy Lâm căn bản là như muối bỏ bể, nhưng càng cố gắng chống cự lại càng kích thích bản năng của người đàn ông, làm cho càng cường thế chiếm đoạt hơn.


      Chiếm đoạt như vậy, phải là chuyện thường ngày hay sao, giống như muốn đem cắn nát, hiểu điều đó. Nhưng lòng rất khổ sở, tại sao lại hôn trước mặt nhiều người như vậy còn mặt mũi nào mà đến trường học? Nhưng có thể tới sao?


      Nước mắt trong suốt nhịn được nữa chảy ra. Rất chua xót.


      "Khóc cái gì? Tôi chỉ muốn cho em biết, chúng ta còn có thể gần hơn như thế nữa. thôi!” Thấy khóc nội tâm của phiền, nhắm mắt làm ngơ. Sau đó buông ra, Lương Úy Lâm xoay người rời .


      Gần như là đến thế kỷ sau, Nhược Tuyết vẫn còn nhắm hai mắt dám mở ra. sợ nhìn vào mắt người khác nhưng tại sao vẫn nghe tiếng bước chân người rời ? Bọn họ còn phải xem bao lâu nữa đây?


      "Tiểu thư, có thể rời được chưa? Chủ nhân trong xe chờ rồi." A Cánh vẫn mực ở bên chờ . mới vừa rồi bị hành động của chủ nhân dọa sợ sao? Đừng bảo là ấy, ngay cả chút cũng thể tin được vào mắt mình, chủ nhân của chưa bao giờ cùng nữ nhân làm chuyện như thế, ôm hôn người phụ nữ nhiệt tình như vậy ở bên ngoài? Hơn nữa người con này là người mà ban đầu chủ nhân hận thể ngay lập tức giết .
      lazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Có Thể Sao?



      Editor Cát


      Người nào? Sau khi nghe thanh của A Cánh Nhược Tuyết tỉnh táo lại mở mắt ra, những người lãnh đạo của trường học lúc nãy đứng ở đây đều còn ai, họ hết rồi?


      Suy nghĩ lại vừa rồi lúc bọn họ thân thiết có bị người khác nhìn thấy? ra là để cho người khác thấy, để cho xấu hổ, Nhược Tuyết nghĩ đến đây cảm thấy an lòng chút.


      ta đâu rồi?” Nhược Tuyết ngượng ngùng nhìn xung quanh, cũng thấy những người khác, màn vừa rồi A Cánh nhất định là nhìn thấy? biết vì sao Lương Úy Lâm phái những người bên cạnh theo , dám hỏi. có da mặt mỏng cho dù theo Lương Úy Lâm sáu năm , chuyện nên làm cũng làm nhưng mà ở bên ngoài thân thiết nhất là còn ở trước mặt người đàn ông khác, thấy xấu hổ.


      Sân trường vắng vẻ gió lạnh thổi làm lá rụng đầy, cảnh càng thêm vắng giống vừa rồi náo nhiệt như vậy, giống như giấc mộng.


      "Chủ nhân ở xe chờ tiểu thư." A Cánh vẫn dùng giọng điệu tỉnh táo đứng cách Nhược Tuyết khoảng mét hề bước đến thêm nửa bước nữa.


      Hôm nay Nhược Tuyết mặc bộ quần áo màu trắng, áo lông cừu, suối tóc dài gần đến bắp đùi, giống như chịu nổi trời trời rét, bóng dáng tinh tế xinh đẹp, như hoa sen mới nở dung nhan thanh lệ thoát tục, đôi môi có chút sưng đỏ, mỹ lệ rung động lòng người.


      xinh đẹp như vậy, là người của chủ nhân của . A Cánh sớm hiểu điều này, tư lòng của sớm bị chủ nhân nhìn ra nhưng ngược lại ra mà để cho theo bên , biết chủ nhân lần này đối với là xuống tay lưu tình nếu còn xuất ở trước mặt của chủ nhân. A Cánh hiểu may mắn của mình, điều duy nhất có thể làm là bảo vệ tốt người con này.


      Nếu như năm đó tiểu thư có gặp chuyện may, cũng cùng tuổi với ấy? Chủ nhân đối với Nhược Tuyết tiểu thư có thể mến lâu như vậy sao? Nếu như có thể, với phải là chuyện tốt, nếu thể hành động của chủ nhân bây giờ quá bình thường. A Cánh nhìn bóng lung yếu ớt, lòng trĩu nặng như có cái gì đó khóa lại.


      Nhược Tuyết đến bên cạnh xe, thấy Lương Úy Lâm ngồi bên trong rồi, A Cánh mở cửa chiếc xe phía sau, tự mình ngồi vào chiếc xe ở phía trước.


      Thấy quay trở lại xe, Lương Úy Lâm có nhìn cái rằng chỉ lẳng lặng theo dõi vào màn hình chiếc laptop. Thấy như vậy Nhược Tuyết biết xử lý công việ mà công việc của nghe cũng hiểu chỉ có ngồi yên lặng bên cạnh hề lên tiếng.


      "Thị trường chứng khoán Tokyo gần đây có chút biến động.” Vẫn nhìn chằm chằm vào laptop trước mặt Lương Úy Lâm mở miệng .


      "Chủ nhân, Snei¬djer chạy trốn tới Tokyo." Hàng ghế phía trước truyền tới giọng nam xa lạ, Nhược Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu phát chưa từng gặp qua người đàn ông này, để ý thấy đầu nhàng cúi, giọng linh hoạt, ngũ quan sau giống như được điêu khắc, chỉ là mặt đầy khi lạnh lẽo cũng giống như Lương Úy Lâm hơn kém chút nào.


      "Bản lĩnh của có cao như vậy." Lương Úy Lâm nhàn nhạt ra.


      "Gần đây, Nghiêm Tam Thiếu vẫn sống ở trong nước." Người đàn ông kia dừng chút rồi tiếp tục : “ Chỉ là trong thời gian ngắn vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta”


      "Giám sát kỹ chút để cho Sneidjer có cơ hội trốn thoát.”


      "Vâng"


      Ngoài khu vực Đông Nam Á rộng lớn, Tony đối với Tokyo vẫn thèm muốn chỉ là có Nghiêm gia ở đó, chút cũng có cơ hội. tại thừa dịp Nghiêm Tam Thiếu trở về nước, liền thừa cơ hành động. Nhưng lại dám lộ liễu đắc tội với Nghiêm gia, cho nên mượn tay Snei¬djer muốn chia chén canh. Nhưng làm sao có thể để cho làm loạn được? Trước tiên đến Nghiêm Tam Thiếu có phải là đối thủ lớn hay , là bạn tốt của Nghiêm Quân Hạo, cũng ngồi im nhìn Sneidjer làm loạn.


      Xem ra lần trước bên cảnh sát có làm được gì Sneidjer! phải Giang Hạo Nhiên tình thế bắt buộc sao? Xem ra vận số của khá tốt! Lại để cho chạy đến Nhật Bản.


      “Muốn ăn ở đâu?” Lương Úy Lâm sau khi giao phó xong, đóng chiếc laptop kia lại.


      hỏi sao? Nhược Tuyết giương mắt, có chút thể tin được lại ra những lời như vậy. Khóe mắt nhìn ra bên ngoài, giống như phải đường về nhà. Vậy muốn đưa đâu?


      "Bữa trưa muốn ăn ở đâu?” Lời của khó hiểu vậy sao? Là do biểu đạt ?


      " cần, trở về nhà ăn là được rồi." Ý này là muốn cùng ra ngoài ăn trưa sao? Bọn họ có trở về nhà? Khiếp sợ , Nhược Tuyết cảm thấy chính mình có chút chịu nổi. Cho tới bây giờ hề nghĩ đến, muốn cùng người đàn ông này xuất trước mặt mọi người, hôm nay đến trường ngoại lệ?


      Huống chi, hai người bọn họ ăn cơm cùng nhau như thế có phải rất kỳ lạ ? Lạ nhất là Lương Úy Lâm giống loại đàn ông có thể bồi nữ nhân dùng cơm.


      " ăn ở nơi nào?" lần nữa hỏi


      " muốn , vậy . . . . . . về nhà." Thanh bỗng chốc giảm xuống mấy phần.


      dùng ánh mắt cho biết, về nhà phải ăn cơm đơn giản như vậy, biết tình hình, cảm giác gương mặt của mình như muốn đốt cháy, dám nhìn , thể làm gì khác hơn là cuối đầu tuy nhiên cũng biết vì sao lần đầu tiên trong đời ở trước mặt cảm thấy mình có chút dũng khí.


      Có lẽ, thái độ hôm nay của quá tốt, có lẽ yên lặng quá lâu, thế nhưng đối với lý do là người đàn ông chiếm thân thể cũng lý giải được.


      hôm nay thái độ quá tốt, có lẽ, là nàng tịch mịch quá lâu, thế nhưng đối với xâm chiếm thân thể mình nam nhân sinh ra cái loại đó thể lý giải lệ thuộc vào.


      "Tôi biết. Cũng có thể." Nhược Tuyết đỏ mặt ngẩng đầu lên, lần đầu tiên dám cùng đối diện nhìn thẳng vào mắt nhau. Nhưng lập tức lại cúi đầu.


      Kết quả, những đưa ăn bữa trưa, mà còn đưa đến nơi cửa hàng, khu vực phồn hoa nhộn nhịp nhất.


      "Tôi muốn lên." Lưu tuyến nhìn cảnh đẹp bên đường, bên ngoài người náo nhiệt, luôn luôn ở trước mặt Lương Úy Lâm dám nỏi nửa câu nhưng biết giờ phút này lại lấy đâu ra can đảm để cự tuyệt .


      " lên?" Lương Úy Lâm giống như dám tin vào lời ? muốn lên? Cho phép sao? đem đến đây là có mục đích.


      "Tôi muốn lên, được hay ?" Hình như ý thức được giọng của mình có chút lớn, tại thời điểm câu vừa rồi Nhược Tuyết lập tức hạ giọng xuống, trở về vợ có muôn vàn uất ức. Tại sao lại quên mất ta là ai chứ? ta chỉ cần cho ba phần màu sắc là có thể mở được xưởng nhuộm.


      Nhưng là, nhiều năm trôi qua chưa bao giờ ra khỏi cửa, thấy nhiều người ở trước công ty bách hóa, có chút lo sợ.


      "Cứ ?" để ý tới nữa, thủ hạ của mở cửa xe, biết từ lúc nào vốn là công ty bách hóa náo nhiệt như thế giờ lại vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim.


      "Còn mau ra?" Lương Úy Lâm xuống xe thấy Nhược Tuyết còn ngẩn người, ném câu sau đó liền thẳng vào.


      "Tiểu thư, xuống xe thôi. Chủ nhân vào." Từ chiếc xe khác, A Cánh bước xuống thúc giục Nhược Tuyết. Mặc dù tâm tình chủ nhân hôm nay tệ nhưng vẫn nên chọc giận đến giới hạn của người, bởi vì ai biết giới hạn thấp nhấp của ở nơi nào.
      lazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Dạo Công Ty Bách Hoá



      Nhưng, người xung quanh đâu rồi?


      Nhược Tuyết xuống xe mới phát ra những người đến khu mua sắm này, ngoại trừ hai bảo vệ gác cổng, ai cũng được qua. Trong thời gian ngắn như vậy, ta làm sao mà làm được vậy? Thế này có phải là hơi quá rồi ?


      Điều làm cho càng ngạc nhiên hơn đó chính là nhân viên công ty bách hóa cũng biết đâu hết. Có cần phải dọn sạch đến mức này ? Thế này còn gọi gì là mua sắm nữa chứ?


      “Tiểu thư, xin hãy theo chúng tôi.” Nhược Tuyết kinh ngạc đến ngây người, hai giọng nữ vang lên từ đằng sau mới khiến định thần.


      Xuất trước mặt là hai mặc đồ công sở đen, tuổi chừng 25, 26, có lẽ là nhân viên nơi này. Dù hai này có mang thẻ công tác trước ngực, nhưng Nhược Tuyết cũng dám hỏi xem.


      “Có chuyện gì sao?” Đôi mắt tròn đen lướt quanh vòng, thắc mắc biết Lương Úy Lâm đâu? thấy được bóng dáng ta, NHược Tuyết bỗng cảm thấy lo lắng.


      “Tổng giám đốc muốn chúng tôi đưa tiểu thư dạo vòng, tiểu thư thích gì lấy luôn cho tiểu thư.” trông điểm tĩnh hơn trong 2 lên tiếng. Từ mười phút trước nhận được thông báo ông chủ lớn của họ muốn tới đây mua sắm, cầu tất cả khách hàng cùng nhân viên tránh mặt, bọn họ cũng bắt đầu thấy lo lắng.


      Ông chủ chưa từng ghé qua kiểm tra trung tâm mua sắm bé này của họ lần, cho nên ngoại trừ nhân viên vận chuyển, có lẽ chẳng có ai biết được mặt của ông chủ.


      Lần này cuối cùng cũng được thỏa mãn trí tò mò, nhưng hóa ra ông chủ lại làm như thế này. trực tiếp tới giám sát mà lại còn phải đồng thời dẹp hết nhân viên cùng khách hàng. Mà lí do dẹp người, chỉ là vì mảnh khảnh mềm mại này.


      “Tôi muốn mua gì cả” Người cũng đuổi hết, còn dạo cái gì nữa cơ chứ.Nhưng đúng là cần mua thứ gì . Y phục khi cần có người mang đến tận biệt thự cho , quần qó năm này qua năm khác lấp đầy mấy tủ quần áo lớn, thậm chí vẫn còn thiếu chỗ treo, mà phần lớn chúng là y phục chưa mặc qua. chung hôm nay cần tốn công như thế này.


      “Tiểu thư, việc này….” Hai nhân viên cảm thấy khó xử. Cấp giao phó cho hai phải chiều đại tiểu thư này tốt, thế mà giờ ấy lại muốn mua cái gì cả, vậy bảo hai phải làm sao đây?Chẳng lẽ là lui ? Tiến thoái lưỡng nan, xem ra sau này các được sống dễ dàng rồi.


      ấy đâu rồi?” Nhược Tuyết căn bản muốn mua đồ, chỉ muốn về nhà nhanh chút. Tại sao lại bỏ mặc ở chỗ này cơ chứ?


      “Tiểu thư, cứ xem qua vòng xem sao? Chủ nhân có việc lên lầu chót rồi, khoảng tầm hai giờ nữa mới có thể xuống” A Cánh đứng cách đó xa, thấy Nhược Tuyết có ý muốn mua đồ lên tiếng. Huống chi khó có cơ hội ra khỏi nhà, dạo nhiều chút cũng tốt.


      “A Cánh…” Nghe A Cánh như vậy, ràng là có quyền lựa chọn rồi, chỉ có thể thuận mà theo họ thôi.


      Quả nhiên đúng như họ , họ dẫn vòng từ quầy giầy dép đến quầy trang sức, quầy cũng bỏ sót. Đến quầy nào, họ cũng đem tên những nhãn hiệu nổi tiếng xa xỉ giới thiệu cách tỉ mỉ, sau đó giới thiệu cho thử, Nhược Tuyết đối với vật chất trước nay nhu cầu đều cao, cho nên đối với chuyên nghiệp của họ, chỉ biết nghe mà thôi.


      Chọn đồ đối với chẳng phải là công việc thích thú gì. Những thứ đồ sang quý kia mặc lên người còn bằng giầy cói áo rách mà được thoải mái vui vẻ. Nhưng còn cách nào khác, đối với chuyên nghiệp nhiệt tình của họ, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ hài lòng.


      Mà vừa thấy hài lòng hai nhân viên đó lập tức đóng gói đưa cho vệ sỹ phía sau khiến kịp trở tay.


      Thoáng chốc tay hai vệ sỹ là đống đồ lớn, mà lúc này các còn chưa tới gian y phục. Trời ơi họ còn muốn dạo tới lúc nào nữa. Cũng là bởi lâu ra khỏi cửa , cảm thấy chân rất nhanh mỏi. Cuối cùng họ cũng tới quầy nữ trang. Những thứ phục sức lấp lánh chỉ khiến cảm thấy choáng váng, vốn có chút hứng thú nào. trực tiếp xoay lại đối mặt với A Cánh :” A cánh, tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ chút” Đành phải với vậy, với người khác chỉ vô ích mà thôi.


      “Tiểu thư, vậy nghỉ chút”


      Lúc bọn họ tiến về phía phòng nghỉ phía sau truyền tới loạt tiếng bước chân.


      “Tiều thư, mời theo chúng tôi lên lầu 18, chúng ta phải thay y phục rồi “


      Nhược Tuyết quay đầu lại, thấy người vừa nhân viên mặc đồng phục nữ, ánh mặt điềm tĩnh sâu xa, là kiểu mẫu nhân viên công sở điển hình, quần áo tuy đơn giản, trang điểm cũng nhạt vậy mà vẫn toát lên vẻ đẹp kiều diễm lay động lòng người.


      Mà phía sau ấy còn đoàn nữ nhân viên nữa…Chuyện gì thế này?...


      “Thay y phục à? ……” Nhược Tuyết hiểu. Trước khi tới đây, Lương Úy Lâm chẳng gì với về việc này cả. Chẳng lẽ lại muốn tới nơi nào sao? Quần áo người mặc phù hơp thế cơ à?


      “Xin giới thiệu tôi là Trần DĨnh. Bảy giờ tối nay Lương Thị có tổ chức tiệc rượu mừng năm mới, tiểu thư tham dự trong vai trò là bạn của chủ nhân.”


      “Cái gì?’ Bị hù dọa đến sợ hãi, Nhược Tuyết bỗng chốc toàn thân rét run. Bạn của ta? ta có ý gì vậy? kiểu người tình? Hay là nô lệ cho ta?


      Đối với tâm tư Lương Úy Lâm, trước kia hiểu , cũng muốn tìm hiểu, nhưng ở bên cạnh nhiều năm như vậy, biết ta chỉ đơn thuần hoạt động trong giới xã hội đen mà còn thao túng cả giới kiến trúc cùng địa ốc. Cái tên Lương thị, chỉ trong vòng nửa năm nay mới biết đến qua internet.


      kinh ngạc ngẩng đầu, hướng về phía kia lạnh lùng :” Tôi có thể chưa từng xuất trong tình huống như vậy, Lương Úy Lâm rốt cuộc muốn làm cái gì thế?


      xin lỗi tiểu thư. Vấn đề này chúng tôi thể trả lời được. Xin đừng làm khó công việc của chúng tôi.” Trần Dĩnh vẫn duy trì giọng điệu lạnh lùng. Đối với có chút nào hấp dẫn trước mắt, hiểu vị chủ tử thần thánh kia của Lương thị sao lại coi trọng ta như vậy.


      Đúng vậy, sao có thể được cơ chứ? Chuyện Lương Úy Lâm quyết định, làm sao có ai có thể thay đổi? chỉ là, ta từ trước tới nay chán ghét như vậy, chỉ coi như công cụ phát tiết tình dục, vậy mà hôm nay lại giở trò giới thiệu với mọi người, mà lại ở tiệc rượu của toàn Lương thị.


      Nhược Tuyết quay đầu liếc mắt nhìn A Cánh, nhưng A Cánh trông còn hoang mang hơn . Đúng , A Cánh vẫn theo , làm sao có thể biết Lương Úy Lâm làm cái gì chứ.


      hỏi ra thể rồi.


      “Tiểu thư, chúng tôi hi vọng có thể phối hợp với chúng tôi, tiệc bắt đầu lúc 7h, mà giờ là 3h rồi, hơn nữa lại còn phải trang điểm nữa.” Ý tứ ràng là nhắc còn nhiều thời gian nữa rồi, tốt thất nên thức thời, đừng kì keo mè nheo thêm nữa.
      lazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Công Chúa Trong Mộng



      Tốt rồi, hiểu rồi. Nhược Tuyết theo bọn họ, thêm gì nữa.


      Cái cách Trần Dĩnh chuyện khiến hiểu ta căn bản xem thường , ý tứ đó còn lên trong ánh mắt. Nhưng họ cũng mới gặp nhau thôi mà phải ? Nhưng đối với chính bản thân mình cũng còn khinh thường nữa. ta có lẽ đại khái cũng đoán được thân phận của , vì thế mới có ý khinh thường như vậy.


      thân phận như thế nào mà xứng đáng sánh vai với tổng giám đốc Lương thị cơ chứ?


      Bị tên Trần Dĩnh đưa tới câu lạc bộ tư nhân xa hoa tầng 18, Nhược Tuyết như con búp bê bị đám nữ nhân mặt lạnh cười làm tới làm lui, gội đầu chăm sóc da, tu sửa nhan sắc. mệt sắp ngất, trời ơi sao ai cho nghỉ chút nào vậy? tại chỉ muốn về nhà nằm úp xuống giường mà ngủ, nhưng thể làm vậy, có lẽ đây cũng là thủ đoạn mà Lương Úy Lâm dành cho ?


      Rốt cuộc, khi mệt mỏi sắp thở nổi những người đó rốt cuộc ngừng lại, từ từ kéo ra vải mành, khiến chỉ có thể giật mình trợn to cặp mắt, nhìn trong tấm gương lớn xuất vừa quen thuộc, vừa xa lạ.


      tron gương sao? Những lọn tóc được uốn xoăn ưu nhã để lộ ra vầng trán sáng sủa đầy đặn; lông mày được kẻ vẽ tỉ mỉ , chỉ cần cái liếc mắt cũng khiến người khác rung động. Cái mũi cùng đôi môi đầy đặn trơn bóng ; trong gương dù chỉ được trang điểm nhàng nhưng cũng đủ hấp dẫn bất cứ ai.


      Bộ váy dạ hội đen nhánh càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết cùng vóc dáng hấp dẫn, váy đuôi cá lại càng làm cho thêm uyển chuyển mềm mại.


      lúc này, trông giống như công chúa từ bé được bảo bọc nuông chiều chốn khuê phòng, ưu nhã xinh đẹp động lòng người.


      Lúng túng bất ngờ, còn đưa tay kéo kéo lại váy, muốn che bớt chút ngực bị phơi bày, cả người trở nên mất tự nhiên.


      trong gương xa lạ, nhưng cũng giống như trong giấc mơ hồi bé của , có ngày có thể mặc những bộ quần áo đẹp, lỗng lậy giống công chúa.


      Nhưng đáng tiếc vốn chẳng phải công chúa gì cả. chỉ là tình nhân của ta thôi. Tình nhân có lẽ vẫn còn là quá. Là tội nhận, là chuộc tội giường của ta. nào có diễm phúc, có công lao gì mà được xuất , được thừa nhận trước công chúng chứ.


      Đôi mắt sáng ngời trong nháy mắt ảm đạm mấy phần.


      “ Tiểu thư, đẹp” Trần Dĩnh nhìn trong gương như tin nổi vào mắt mình, trong lòng thầm cảm thán, ra chỉ cần thay đổi cách ăn mặc mà đẹp đến như vậy rồi, khó trách được tối nay lại có thể mang danh hiệu bạn Lương Úy Lâm.


      “Cảm ơn , nhưng mặc như vậy ra ngoài tôi thấy kỳ lạ quá!” Đôi giày cao gót 5 phân lại càng khiến mất tự nhiên, bước mà cảm thấy như sắp ngã.


      đâu, đẹp lắm” giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau, quay lại cũng có thể biết là ai.Còn ai dám vào đây lúc này chứ?


      “Lương tiên sinh” Đám nữ nhân viên hiểu chuyện, chào xong liền ngay ra ngoài.


      Mặt bỗng chốc đỏ bừng, ta khen rất đẹp…. quả thể tin được vào tai mình nữa, sao ta có thể như vậy với , hay là nghe nhầm mất rồi. Dù muốn thừa nhận, nhưng lời của ta khiến tim đập nhanh như muốn nhảy vọt ra khỏi miệng.


      “Mặc bộ này đẹp lắm” Giọng lại lần nữa phá tan yên lặng trong căn phòng, ta khéo léo nâng cằm lên, nhìn vào cặp mắt trong suốt.


      Chân của tựa hồ run rẩy, yếu mềm. Hôm nay Lương Úy Lâm giống ta thường ngày chút nào. ta rất đẹp trai, tuấn tú đến mức biết dùng từ gì để miêu tả. Vóc dáng tuyệt vời của ta làm cho bộ âu phục mặc lên đẹp mắt thêm mấy phần.


      Lương Úy lâm gì, đôi mắt đen nhìn chằm chằm. ngờ chỉ cần chỉnh trang lại chút mà có thể thay đổi tới như vậy.


      Những người phụ nữ đẹp hơn thấy nhiều, nhưng đều lọt vào mắt xanh của . Nhưng đứng trước …. biết phải đối với như thế nào nữa.


      ta nhìn gì vậy? Sao lại im lặng câu nào?Có phải thấy bộ dạng này của rất lạn lầm ? Bình thường như vậy, bây giờ mặc lễ phục chắc có phần thích hợp.


      cúi đầu dám nhìn thẳng vào , xấu hổ chỉ muốn chạy khỏi nơi này.Nhưng tay của ta giữ quá chặt, khiến thể động đấy được tí nào.


      “Chỗ này hình như lộ ra hơi nhiều phải” Nhược Tuyết còn bị ép trong khí tĩnh lặng đáng sợ bỗng ta lên tiếng, đầu hơi cúi xuống đem theo hơi thở nóng rực phả lên cần cổ trần của , bàn tay hơi chai sạn phủ lên vùng ngực trắng tuyết.


      “A, đừng làm thế” biết được ý đồ của ta, vội vã chặn bàn tay vô phép tắc lại. “Chỗ này được, còn có người bên ngoài. Hơn nữa, tóc cũng hỏng mất”. Nơi này lộ liễu như vậy nếu như bị nhìn thấy chắc cũng muốn sống nữa. ta đừng làm vậy có được ?


      “Mọi người hết rồi, tôi cẩn thận” ta , giọng quyết để cho từ chối.


      “Đừng, đừng làm vậy ở chỗ này” giọng Nhược Tuyết ngày càng , trong gương, hình ảnh quấn quýt của hai người khiến xấu hổ dám nhìn. thể tin được, ở bên ngoài mà Lương Úy Lâm lại muốn . đời này quả nhiên có gì ta dám làm.


      Giãy giụa vô lực, cự tuyệt vô năng.


      Lương Úy Lâm kích đọng ôm chặt lấy . dần thả lỏng, cự tuyệt nữa mà để mặc ta chiếm giữ. Điều này khơi dậy khát khao chinh phục trong , so với những lần trước còn hăng hái đánh chiếm hơn.


      “A…” Nhược Tuyết toàn thân đổ mồ hôi, móng tay bấu chặt vào , chân mày khỏi chau lại, chịu nổi kích thích mà run rẩy. động thân kịch liệt, nhưng lại hề làm đau , những vậy , làm còn làm cảm thấy thoải mái cách đáng xấu hổ.


      “Dễ chịu ? Kêu lên ” Giọng khàn khàn khiêu khích .


      làm sao có thể là đối thủ của ? kìm được nữa, lập tức thét lên.


      “Có thể được chưa?” Đợi hơi thở của bình ổn lại, kéo đứng lên, giúp chỉnh lại y phục.


      “Tôi muốn ” Nhược Tuyết dám nhìn bộ dạng bây giờ của mình nữa, quần áo của bọn họ tuy chỉnh tề, nhưng chỉ mới vài phút trước, bọn họ cùng nhau trải qua kích tình kịch liệt.


      làm sao còn mặt mũi ra ngoài gặp nhiều người như vậy?Dù trước ở trong phòng mặc muốn làm gì làm nhưng có nghĩa là đủ can đảm gặp nhiều người như vậy.


      đươc” Giọng điệu từ chối của bá đạo


      Mệnh lệnh của nào dám nghe theo, vì vậy, cố chịu cơn đau nhức giữa hai chân, cùng bước ra ngoài.
      lazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Em



      Bữa tiệc của nhà đại gia có phải chính là đây ?


      Từ quán bar cao nhất của Lương Thị nhìn xuống, từng loạt xe hơi sang trọng đỗ ở ven đường.Dù chưa vào đại sảnh nhưng nhìn vào những cửa sổ to kéo gần sát đất vào có thể thấy gian đại sảnh rực rỡ trang hoàng . Ánh đèn lấp lánh trần nhà khẳng định thêm phần xa hoa cho bữa tiệc đêm nay.


      Nhược Tuyết theo sau Lương Úy Lâm, từ lúc xuống xe cứ lúng túng kéo vạt váy, nửa bước. Nhìn người đàn ông cách mình mấy mét, muốn nhưng lại thể gọi .


      “Sợ à?” Lương Úy Lâm biết thừa theo , lại cố ý nhanh hơn, vào đến đại sảnh rồi mới phát giác kia là theo kịp.


      Lửa giận bừng bừng trong lòng chợt dịu khi quay lại nhìn thấy gương mặt hoảng sợ nhưng cũng vô tội như chú thỏ con của . Đôi mắt đỏ hồng của khiến giọng khỏi hạ mấy phần.


      Hơi thở đàn ông quen thuộc vấn vít xung quanh làm Nhược Tuyết cảm thấy an lòng nhiều. Giọng bỗng nghẹn lại, chỉ có thể ngừng gật đầu.


      Còn yên lặng nhìn ánh mắt thâm trầm lóe lên tia phức tạp, lúc sai, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị như quyết định điều gì rất quan trọng, đưa tay cho :” theo ”.


      Bàn tay với những ngón tay thon dài trước mặt này có thể là ? Nhược tuyết thể tin được người đàn ông luôn lạnh bạc như lại có ngày đưa tay cho như vậy.


      Khi hơi ấm của người đàn ông bao quanh tay , trong lòng Nhược Tuyết như có gì đó sụp đổ, chỉ có thể để mặc tùy ý dắt vào đại sảnh náo nhiệt. Dù lúc này có dẫn tới Địa ngục cũng thể cự tuyệt.


      Hai người vừa tiến vào đại sảnh nghe thấy mọi người xung quanh xì xào chuyện. kia chẳng phải tổng giám đốc Lương và bạn sao? Lương tổng bình thường rất ít khi đến loại tiệc rượ này, chứ đừng là đem theo người con giá nào cùng đến. Tình huống hôm nay phải là trăm năm có . Bọn họ chỉ hận cùng mang bạn đồng hành để sánh cùng. Nhưng mà dù có mang theo bạn đồng hành cũng làm sao đẹp được như đôi này cơ chứ.


      Hai người đều mặc lễ phục đen, nam tuấn khí phách, nữ dịu dang mỹ lệ, đứng đó quả làm đẹp phong cảnh thêm mấy phần.


      “Lương tổng, chủ nhân buổi tiệc rốt cục tới rồi” ông lão ước chừng 60 tuổi tới, cầm ly rượu chào hỏi họ. Phía sau ông ta còn người đàn ông khoảng tầm 30 tuổi, dù khuôn mặt vẫn cười, nhưng nụ cười lại làm cho người ta thấy lạnh sống lưng. giống như Lương Úy Lâm làm người khác cảm thấy lạnh lùng vô tình, khí chất lạnh lẽo của người đàn ông này khiến người khác cảm thấy ghê sợ. ta dùng ánh mắt nóng bỏng quét qua , khiên lại càng thoải mái.


      Ông lão này hình như từng nhìn thấy truyền hình, Nhược Tuyết hướng mắt quan sát ông ta, nhưng ông ta câu nào với .


      “Ông Trần có thể tới đây tham gia tiệc rượu của tôi, quả tôi vô cùng cảm kích. Tiếp đón được chu đáo, mong ông Trần thông cảm cho” Lương Úy Lâm những câu xã giao nhưng trong giọng chút khách khí cũng có.


      “Đâu có đâu có, Lương Tổng quá đề cao lão già này rồi. Đây là con tôi tên Chỉ Trình. Mong Lương tổng sau này chỉ dạy nhiều hơn.”


      Dù Tần Tín nhiệt tình giới thiệu nhưng Lương Úy Lâm them nhìn Trần Chỉ Trình.


      Tên Chỉ Trình này, luôn dựa vào quyền lực của cha làm xằng làm bậy, chỉ cần đụng đến quyền lợi của Lương thị, chưa bao giờ Lương Úy Lâm có ý định để ý đến . Nhưng, dù con có dại, người làm cha có thể để mặc quan tâm hay sao?


      Tháng trước trong vụ tranh chấp đất đai , Lương thị nẫng tay được mảnh đất kia, nhưng lại chọc phải ông già này. Lương thị làm vậy chẳng phải nể mặt mũi ông sao? Cho nên dù muốn có bất cứ giao tình nào với Lương thị, nhưng khi nhận được giấy mời, ông ta vẫn muốn tới xem Lương Úy Lâm này có bản lĩnh gì.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :