1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu hận triền miên - Thịnh Hạ Thái Vi (98C+3NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Giao Phó



      "Muốn dặn dò gì con sao?" Lương Úy Lâm mới vừa bước vào phòng khách, Lương Ngạo Vũ ngồi ở đó chờ .


      50 tuổi, dù trung niên nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh, cho dù có bệnh tật khó khăn nhưng Lương Ngạo Vũ vẫn nhanh chóng khỏe lại. Sắc mặt của ông phục hồi lại bình thường giống như hai ngày trước còn nằm giường truyền nước biển. Ý chí con người có thể chiến thắng tất cả.


      "Đối với mẹ mà đây là điều tốt nhất." Lương Úy Lâm ngồi xuống ở ghế sa lon bên cạnh, ánh mắt hướng ra cửa sổ sát đất phía bên ngoài dừng lại thân thể bé ngồi ở trong vườn hoa.


      Nếu như nhớ làm cho con người đau khổ quên lãng chính là thuốc giải tốt nhất.


      "Tốt nhất? Ngộ nhỡ ngày nào đó mẹ con nhớ lại sao? Lương Úy Lâm, cha mất người con thể mất mẹ của con, con có hiểu ?" Lương Ngạo Vũ mệt mỏi dựa cả người vào ghế sa lon.


      "Chỉ cần ra mẹ nhớ lại, cha cũng mất mẹ." Lương Úy Lâm nhìn cha của , ai nghĩ đến, đường đường là người đứng đầu trong giới xã hội đen lại có thể vì chuyện nam nữ mà suy nghĩ nhiều.


      Tình của Lương Ngạo Vũ đối với Nhan Thanh Uyển chính là phải đoạt lấy, quan tâm đến bất kỳ thủ đoạn. Tình đó như cuồng vọng hủy diệt tất cả, nó sâu đậm như thế nào chỉ có trải qua gian khổ mới hiểu hết được.


      Chỉ có người phụ nữ như Nhan Thanh Uyển vì tình mà hy sinh tất cả cho nên mới có thể chiếm được tình của Lương Ngạo Vũ. Thay vì em là bảo bối của ông người phụ nữ kia chính là sinh mạng của ông. Bởi vì diện mạo em giống mẹ như đúc, ngũ quan dịu dàng nhu tình mềm mại, chỉ trừ tính tình hơi nghịch ngợm là giống.


      Vì thế mà Lương Ngạo Vũ rất thương Lương Úy Ngữ, nhưng tại sao cũng là con của Nhan Thanh Uyển, từ cho đến khi lớn lên ông lại dùng ánh mắt thương như đối với em mà nhìn lần?


      Chỉ là sao, đối với người như mặc kệ là tình thân hay tình đều là dư thừa, phụ nữ đối với có hay cũng sao.


      "Con đưa ta tới đây là có ý gì?" Lương Ngạo Vũ mở mắt ra, ông cũng có để ý đến mắt của Lương Úy Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng bên ngoài.


      ta gián tiếp hại chết Tiểu Ngữ, Lương Úy Lâm lại dám đưa ta đến nơi này, nó sợ ông giết ấy sao? Lần trước giết ta là may mắn cho ta, lần này lại tự dẫn xác đến hay sao?


      "Tới để giao phó cho cha." Đây chính là mục đích đưa tới. phải thần thông quản đại nên dự liệu được mẹ mình mất trí nhớ, dù là mất trí nhớ cũng tìm nhà thôi mien đến thôi miên bà.


      Lăng Nhược Tuyết và Lương Úy Ngữ là bạn học nhiều năm, diện mạo đều là những ngọt ngào có lẽ có thể khiến lòng mẹ chút bớt đau khi gặp mặt .


      "Con cho rằng như vậy có thể gạt được bà ấy?" Lương Ngạo Vũ chấp nhận con bảo bối của ông là độc nhất vô nhị đời làm sao có thể tùy tiện để ột khác thay thế?


      "Ít nhất, tạm thời có thể làm dịu tâm tình của mẹ." Thấy trong vườn hoa đứng lên muốn , mắt Lương Úy Lâm híp lại, muốn đâu?


      "Ngạo Vũ, ông ở bên ngoài sao?" Ngủ được an ổn, Nhan Thanh Uyển yếu ớt tỉnh lại, hình như nghe được tiếng của chồng cùng với con trai mình ở bên ngoài!


      "Cha chỉ sợ bà ấy kích động hơn." Nghe được tiếng của vợ, Lương Ngạo Vũ lập tức đứng lên vào trong phòng.


      "Uyển Nhi, tôi tới đây, bà cần phải đứng lên."


      "Kích động sao? ." Lương Úy Lâm thầm về phía bóng lưng của cha. Tại sao kích động? Đợi lát nữa mẹ nhìn thấy bảo bối Tiểu Ngữ của bà.


      Trong tay cầm ly trà cũng lạnh, nhưng người đàn ông kia thế nào còn chưa ra? Phải đợi bao lâu đây? phải sợ chờ đợi mà chỉ sợ ngồi chỗ ở đây làm cho rất lo lắng.


      Cách đó xa ở bên hồ, đầu mùa xuân nước hồ xanh giống như là vũng bảo thạch đẹp nhất, bên ngoài thời tiết vẫn rét lạnh, mặt hồ dâng lên hơi nước mông lung, cảnh đẹp như vậy làm cho người ta nhịn được muốn giữ trong tay để xem có phải hay . Mà Nhược Tuyết từ chối được hấp dẫn như vậy, buông ly trà mới vừa được người giúp việc đổi lại ra khỏi nhà kính.


      Lạnh quá! Bàn tay bé mảnh khảnh trắng noãn mới vừa thò vào trong nước, lạnh lẽo thấu xương chạy đến lục phủ ngũ tạng. Nhưng mà, cam lòng bàn tay cam lòng vẫn có thu hồi lại, nhàng mặt hồ khuấy động tới tới lui lui mặt hồ yên tĩnh, ít nước trong hồ bị tay bé của khuấy động, trở nên sống động hơn.


      Giống như vì làm nổi bật này cảnh đẹp này, hai con Thiên Nga trắng biết từ nơi nào bơi vào trong hồ quấn quít chơi đùa, cái cổ dài đẹp quấn quýt trong nước, vừa hoạt bát vừa đáng .


      Mười tám tuổi thanh xuân! đẹp ngây thơ, cũng vui vẻ. nghịch ngợm trong lòng giống như vì cảnh đẹp trước mặt mà bộc lộ hết ra ngoài.


      Tay biết lạnh mà hất nước về phía hai con thiên nga, cùng nhau chơi đùa.


      Có lẽ là do quen thuộc với việc có người thường chơi đùa nên hai con thiên nga lại xẹt qua mặt nước bơi về phía bờ. Điều này làm cho kia cười nhàng lần đầu trong nửa năm.


      "Xem ra, biết cách tìm niềm vui ình?" Lương Úy Lâm đứng cách hai thước ở ngoài sân cỏ.


      bé trước mắt, gương mặt thanh thuần mỗi đêm đều ở dưới người nay trở nên quyến rũ hơn rất nhiều so với tuổi của . Trừ màu sắc gương mặt tái nhợt màu sắc làm cho thuận mắt những thứ khác đều tốt.


      " xin lỗi. . . . . ." Nụ cười gương mặt, nghe thanh của tự động tắt mất, hai cánh tay bé bị ướt còn chưa kịp khô cứ như vậy xuôi ở bên người. Bộ dạng chợt giống như người hầu.


      Đúng vậy, , trừ những lời này, cũng biết còn có gì có thể với nhau. Luôn luôn đều là , chỉ nghe lời. cũng biết người đàn ông này thể chọc mà căn bản thể chọc được rồi.


      "Thái độ của . . . . . là biết nghe lời đấy!" Khóe miệng dâng lên nụ cười lạnh lùng, Lương Úy Lâm quan sát , hồi mới mở miệng .


      Nhược Tuyết cắn môi, biết nên đối diện với ta như thế nào. Ở trước mặt của , có thể nhún nhường được sao? dám sao? là thân phận gì? Còn ta là thân phận gì?
      lazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Ra Là Như Vậy



      Editor Cát


      Lương Úy Lâm đến trước mặt , đầu của cúi thấp rất thấp, cổ trắng noãn, mái tóc đen phía sau cổ làm tôn thêm vẻ trắng mịn trong suốt, tỳ vết.


      Xem ra này chỉ cần cho thời gian tĩnh dưỡng, lập tức có thể khôi phục vẻ trắng noãn tỳ vết của mình như cũ. Mấy ngày nay có chạm vào cho nên những vết xanh tím kia sớm mất . Chính là vì chờ đợi ngày này đến.


      …” Thình lình tự tay nâng người lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như nước của . “Có biết tại sao dẫn đến nơi này ?”


      biết, cũng dám hỏi. Thân mình thể nhúc nhích, chỉ có thể bị động nhìn , nhìn cặp mắt đáng sợ như chim ưng kia.


      Người đàn ông này chỉ dùng ánh mắt là có thể làm cho người khác lạnh ngắt, là đáng sợ. nhắm mắt lại dám nhìn nữa, thân thể run lẩy bẩy.


      còn dám nhắm mắt thử xem!” nhất định ném vào hồ nước lạnh lẽo.


      đương nhiên dám, lông mi dài động đậy, lại mở mắt ra lần nữa.


      “Cười cái, tái nhợt như ma quỷ, xấu chết được.” Bàn tay mang theo vết chai nặng nề bóp gương mặt của . Cái bộ dáng như thế này làm sao gặp mẹ ?


      Nhược Tuyết mở cái miệng , gì? Bảo cười, chưa bao giờ cầu như thế nhưng hôm hay? Cười? làm sao cười được? Ở trước mặt sao có tài nào mà cười được chứ?


      ?” Chút thủ đoạn kia làm sao có thể gạt người khác được. Cặp mắt sương mù uất ức kia làm cho muốn liếc nhìn cái, buông tay ra trở về.


      Diễn trò? Có ý tứ gì? Nhược Tuyết còn ở tại chỗ sững sờ. Vì sao mỗi lần chuyện đều thể ràng chút, luôn làm cho người khác phải suy đoán. Nhưng, làm sao có thể đoán được tâm tư sâu xa của ?


      “Còn đuổi theo? Muốn tôi ẵm vào trong hay sao? Sắp đến cửa chính, Lương Úy Lâm cần quay đầu lại cũng biết cái kia có theo sau .


      Nghe được tiếng của ác ma truyền đến, cho dù là trong lòng tình nguyện, chân Nhược Tuyết cũng khẩn trương theo qua hơn nữa giống như là sợ chậm mà kịp.


      “Tốt lắm”. Thở hổn hển chạy đến bên cạnh , gương mặt tái nhợt rốt cục cũng có chút đỏ ửng. làm nô lệ làm đến nghiện, chạy đến bên cạnh vẫn quên tự mình báo danh.


      Lăng Nhược Tuyết, còn có thể có thêm chút chí khí nhưng trước mặt người đàn ông này đây, có thêm nhiều chí khí cũng vô dụng!


      là rất nghe lời! kia thấp đôi mắt dám nhìn thẳng vào , Lương Úy Lâm xoay người, ở phía sau lập tức có tiếng bước chân vụn bước theo.


      Nếu lúc này bỗng nhiên dừng bước, nghĩ nhất định đụng vào phía sau lưng của . Chỉ là thể làm chuyện nhàm chán như vậy. Chân bước nhanh hơn lên lầu khiến theo sau tựa hồ càng mệt mỏi hơn.


      “Tiểu Ngữ nhanh lên chút lại đây mẹ nhìn xem”


      Vẫn cúi đầu theo đằng sau Lương Úy Lâm, Nhược Tuyết cũng có tâm tình thưởng thức căn phòng được trang trí ấm áp lịch tao nhã này, vẫn nghĩ tới những lời vừa rồi của .


      muốn dẫn gặp người nào đây? Quen biết Tiểu Ngữ nhiều năm như vậy biết cha mẹ của ấy đều ở Zurich nhưng Lương Úy Lâm làm sao có thể mang đến gặp cha mẹ ? Lần trước bác Lương hận thể giết làm cho mỗi lần nghĩ tới còn khiếp sợ thôi. Đây chính là thế giới của bọn họ, phải người ta chết chính là mình chết!


      Trong lúc chú ý, giọng dịu dàng nữ tính truyền đến tai, tim Nhược Tuyết bị chấn động mạnh chốc.


      ngẩng đầu, nhìn thấy ràng khuôn mặt dịu dàng của người phụ nữ tựa nửa người vào chiếc giường, cái bàn tròn phía trước cái cửa sổ , hoa hồng rực rỡ ở đầu cành mang đến cho căn phòng tràn đầy ý xuân dạt dào.


      Cái gì cũng cần , khuôn mặt cũng như vậy, mỉm cười quen thuộc, phải Tiểu Ngữ vẫn khoe vẻ đẹp mỹ lệ vô song của mẹ ấy sao? Mẹ của trẻ, nếu như nghe giọng có người nào cho rằng bà là người phụ nữ đứa con trai 27 tuổi.


      Nhưng bà vì sao lại kêu là Tiểu Ngữ? với Tiểu Ngữ có bộ dạng giống nhau như vậy sao? Trước kia thời điểm còn học, trong trường đúng là có nhiều bạn học hai người các giống nhau như đóa hoa chị em. Nhưng bà ấy chính xác là mẹ của Tiểu Ngữ mà, làm sao có thể nhận nhầm con của mình?


      Nhược Tuyết bị màn trước mắt làm sợ ngây người, nhất thời có phản ứng gì cứ như vậy đứng ở nơi đó.


      Mà Lương Ngạo Vũ ngồi bên giường vẫn nắm tay vợ mình thả, gì mà chỉ dùng ánh mắt chằm chằm như muốn nhìn thấu .


      “Tiểu Ngữ con làm sao vậy? Lâu như vậy đến thăm mẹ chẳng lẽ đến mẹ con cũng nhận ra hả?” Nhan Thanh Uyển dịu dàng nhàn nhạt cười tiếng, mang theo nghi ngờ nhìn về phía chồng mình.


      Trước kia khi Tiểu Ngữ đến đây vui vẻ nhào tới ôm bà nhưng hôm nay là thế nào?


      “Lại đây, gọi mẹ. Gương mặt như khóc tang cho ai xem đây? Huh?” Đến khi ác ma kia cúi đầu thầm ở bên tai , Nhược Tuyết mới phát ra, vừa rồi ở bên ngoài ý của là muốn cho diễn trò này.


      Nhưng mẹ của làm sao lại ngộ nhận là Tiểu Ngữ đây?


      Chân của thể bước tới, biểu tình mặt vẫn kinh ngạc thôi nhưng tay của người đàn ông phía sau kề sát hông của giúp về phía trước, chỉ có thể , từng bước qua đó.


      “Kêu ….”. Rốt cục cũng bước đến trước mặt người phụ nữ cười yếu ớt, bàn tay sau lưng thoáng dùng sức bấm cái, đau đớn bén nhọn hướng đến trái tim, vì sao động tác của độc ác, nhưng giọng điệu lại có thể dịu dàng vô cùng?


      “Mẹ…” Tiếng gọi từ cổ họng thoát ra.


      “Úy Lâm, con sao lại nhìn chằm chằm Tiểu Ngữ làm gì?” Nhan Thanh Uyển chân tướng nhìn con trai, vẻ mặt mất hứng.


      “Mẹ, con đưa Tiểu Ngữ nghỉ ngơi trước, mấy ngày nay em ấy có chút thoải mái, cho nên thể ở lại cùng mẹ được lâu.” Mẹ cũng gặp qua, cần thiết tiếp tục nán lại thêm nữa.


      “Mẹ, con xuống lầu trước.” lời nào nữa, kéo tay của ra ngoài.


      Nhược Tuyết chỉ có thể ở bên cạnh thầm nếu muốn diễn trò phải làm cho xong chứ!


      “Tiểu Ngữ và Úy Lâm làm sao vậy?” Nhìn đôi nam nữ vội vàng biến mất ở trước mắt, Nhan Thanh Uyển chỉ có thể hỏi người đàn ông ngồi ở bên cạnh mình.


      có chuyện gì. Bà nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt. Khó có được lúc bọn chúng ở cùng nhau hãy để cho tụi nó tự do !” Nhìn bọn họ ra ngoài, Lương Ngạo Vũ ngay cả gương mặt cũng ngẩng lên, chỉ vỗ về tay của vợ mình, vì hơi lạnh mà cau mày đỡ bà nằm xuống bỏ đôi tay bé lạnh lẽo kia vào.


      Bọn chúng nên mới phải, đây là thế giới của hai đứa nó !


      “Nhưng mà tôi lo lắng cho Tiểu Ngữ…” trong mắt Nhan Thanh Uyển có chút lo lắng.


      cần lo lắng nhiều như vậy, có Úy Lâm ở đây. Đừng nữa, tôi và bà nghỉ ngơi lát.” Đưa ngón tay nhàng ngăn lại cái miệng còn muốn chuyện tiếp kia.
      lazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Phần Thưởng,cho Thế Nào?



      Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi cái nơi thiếu chút làm cho người ta hít thở thông kia, Nhược Tuyết cẩn thận theo sau ra khỏi tòa thành xinh đẹp.


      Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng như nước mà Tiểu Ngữ khi còn sống thường nhắc tới, tâm trạng của dường như càng trầm lặng hơn . Bà giống như coi là Tiểu Ngữ rồi, chẳng lẽ do chịu nổi cú sốc mất đứa con bé bỏng nên mới thành ra như vậy chăng?


      Lòng cha mẹ quả rộng lớn gì sánh bằng! biết trong khoảng thời gian rời nhà, cha mẹ liệu vẫn còn mạnh khỏe?


      biết rằng mình thể hỏi! Nhưng trong lòng vẫn nhớ đến họ.


      Bởi vì trong lòng chất chứa nhiều suy nghĩ, Nhược Tuyết cúi đầu bộ, dưới chân bước cũng ngày càng chậm. Đợi sực tỉnh nhìn về phía trước, người đàn ông kia cách mười mấy thước.


      Bóng dáng của thon dài đổ trước mặt, nhanh như vậy có phải là tức giận hay ? muốn tới nới nào đây? Tại sao bên cạnh vệ sỹ? Huống hồ A Cánh lúc nào cũng theo như hình với bóng bây giờ cũng thấy.


      Bốn giờ là khoảng thời gian nhàn nhã nhất để uống trà chiều. Hôm nay thời tiết thể xem là tốt bởi thấy mặt trời ló dạng, ở đây ngay cả người đường cũng khó thấy nhưng lại có thể cảm nhận rất hơi thở của mùa xuận. Cơn gió mang theo hơi tuyết mát mẻ vờn qua mặt, vốn có thể làm lòng người thư thái, nhưng tâm trạng của Nhược Tuyết lại càng thêm khẩn trương.


      Bởi người đàn ông trước mặt lời, biết muốn mang tới đâu mà chỉ có thể theo bước chân của . Nhưng mà cũng vất vả quá ! Tên ác ma người cao chân dài như vậy sao có thể bì kịp? Bước 3 bước còn bằng bước, nhưng chẳng lẽ lại gọi dừng lại đợi ? có can đảm đó.


      muốn biết tôi dẫn đâu ?” Hình như cũng cảm thấy người phía sau rất luống cuống, Lương Úy Lâm chợt dừng bước, nghiêng đầu nhìn thở nặng nề.


      đâu vậy?” Được rồi, nếu muốn hỏi, cũng chấp nhận hỏi chút vậy.


      “Vừa rồi biểu của khá tốt. Có muốn được thưởng ?” Đợi tới, Lương Úy Lâm duỗi tay vén lọn tóc rơi bên má cho . Động tác này căn bản thể tồn tại ở người đàn ông như , thế nhưng lại làm vậy khiến cho bất ngờ mà lại càng lo lắng.


      . . cần ..” mặt ràng mang theo ý cười lạnh nhạt như có như , nhưng vẫn thấy trong mắt tràn đầy lạnh lẽo. lại có ý định gì đây?


      “Nếu muốn nắm lấy cơ hội này, vậy thôi ” Thả lọn tóc đen mềm như tơ lụa trong tay, Lương Úy Lâm để ý tới nữa, và chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, biến mất hút sau bóng cây cao xanh mướt.


      định bỏ lại ở nơi đất khách quê người thế này? đất nước xa lạ như vậy?


      Nỗi sợ hãi rốt cuộc vẫn khiến nhấc chân theo .


      “A..” thân hình mảnh khảnh vừa mới rẽ chỗ khúc quanh, đụng phải bức tường thịt, mà bức tường này lại với : “Tiểu thư xin cẩn thận”


      Kinh ngạc ngẩng đầu lên, ra là A Cánh. Hóa ra vẫn đứng nơi này chờ từ trước. Quả nhiên Lương Úy Lâm, người đàn ông như vậy làm sao có thể mình ra khỏi cửa. dù có muốn, những kẻ săn đuổi cũng bỏ qua.


      “Lên xe” Mới đứng thẳng người lát, giọng lạnh lẽo từ trong xe truyền ra.


      ra cũng phải là muốn bỏ ở lại. Sợ hãi trong lòng đột nhiên được trấn tĩnh, Nhược Tuyết dám chần chờ nửa bước, nhanh chóng chui vào trong xe, chỉ sợ nhanh bỏ ở lại.


      Cửa xe chống đạn cỡ lớn mở ra, người đàn ông lạnh lùng ngồi ở ghế sau đưa ánh mắt chăm chú nhìn laptop siêu mỏng phía trước, tài liệu dày cộp rải rách đặt ghế dựa. Mắt nhìn màn hình chăm chăm, để ý gì tới .


      Lúc này, Lương Úy Lâm như mãnh hổ tạm thời lười biếng bớt phóng túng, giữ vẻ bình tĩnh lạnh nhạt.


      Xe vững vàng lăn bánh, len lén đưa mắt quan sát người đàn ông ngồi trầm mặc, ta dường như hoàn toàn chú ý đến . Vừa rồi muốn thưởng cho , biết giờ còn có hiệu lực?


      Người đàn ông bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, kịp thu hồi ánh mắt, vừa vặn bị bắt gặp cứng đơ người, biết gì.


      “Có gì cứ ” Giọng của rất nhưng lại khiến lạnh sống lưng, hèn nhát mà dám lên tiếng.


      “Bảo sao ?” Laptop đắt tiền lập tức đóng , tài liệu bàn cũng rơi vãi đầy đất. A Cánh lái xe phía trước nghe thấy mà cũng như , ngay cả liếc mắt cũng có.


      “Tôi… Tôi chỉ là….” ràng giọng của đến mức thể hơn nữa, nhưng lại dọa cho sợ hồn bay phách lạc


      “Tôi chỉ muốn hỏi người nhà của tôi… có phải.. vẫn khỏe mạnh hay ?” Ai dám ở đó nhìn mà lời nào ? ta chỉ để cho trở về thôi, cũng phải là thể thăm hỏi chứ ?


      “Muốn biết sao ?”


      “Phải” ra dễ dàng vậy sao ?


      “Buổi tối cho biết” Thu lại ánh mắt lạnh lùng, lại mở laptop lần nữa, vừa nhìn lên phía A Cánh vừa bàn chuyện công việc.


      Đêm tối yên tĩnh trong lành, ánh trăng lung linh cùng muôn ánh sao lấp lánh


      Trong phòng tắm ngập tràn hơi thở hoan ái, ánh đèn nhu hòa, hơi nước mờ mịt.


      Người đàn ông thấp giọng thở gấp và khẽ rên rỉ, môi lưỡi tiếp xúc tạo nên thanh chỉ cần nghe thấy rung động.


      Nhược Tuyết quỳ gối nền đất lạnh lẽo, cố gắng làm hài lòng người đàn ông phía , hi vọng việc lúc chiều đồng ý với , tối cho biết. nuốt lời chứ ?


      chết tiệt này ! Sau hồi thở gấp gáp, yết hầu lên xuống liên tục, hơi thở nặng nề của người đàn ông cũng càng ngày càng gấp rút.


      này quả được dạy dỗ rất tốt, dù cho nghĩ ra bao nhiêu phương thức bắt thỏa mãn mình, đều đồng ý tiếp nhận, dù chỉ là hôn, cũng có thể làm mất năng lực khống chế !


      Mất kiểm soát như vậy 27 năm qua chưa bao giờ trải qua, hơn nữa còn là với nữ sinh mới 18 tuổi. Nhận thức như vậy khiến cho khắp người thêm bùng phát lửa dục, lại càng hành hạ dữ dội. Giống như muốn phát tiết hết bất mãn và tức giận, hung hăng đâm mạnh vào .


      hứa là buổi tối cho tôi biết !” Dù bị dày vò chỉ còn hơi thở thoi thóp, trong tiềm thức Nhược Tuyết vẫn ghi nhớ chuyện đồng ý với .


      “Chờ làm xong còn hơi sức nghe, tôi


      tin rằng nhất định phải làm cho cả hơi sức nghe cũng có. là Lương Úy Lâm, chẳng có gì làm được, lại càng thể vì căm hận mà mất khống chế. Cuộc đời có lúc nào mất khống chế cả.


      Quả nhiên còn hơi sức để hỏi, bởi vì cả đêm ngủ bị giày vò, ngoại trừ thở chẳng thể làm gì khác. Rơi xuống cái hang sâu đáy cũng thể quay về, biết mình còn có thể thoát khỏi cơn ác mộng này nữa hay ?
      lazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Năm Tháng Qua, Cảnh Người Còn Mất



      Editor Cát


      “Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .”


      Buổi sáng 10 giờ, trong phòng ngủ rộng lớn vẫn còn tràn ngập hơi thở sau cuộc hoan ái nhiệt tình hôm qua. Vú Lâm vào gọi Nhược Tuyết rời giường nhưng ngờ vẫn duy trì tư thế nằm sấp ở giường, mái tóc đen nhánh giống như tơ lụa thượng hạng xõa ở phía sau, chăn mỏng ở người bởi vì thân thể cử động mà tụt xuống, lộ ra những vết hoan ái lưng trắng mịn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.


      “Vú Lâm, đỡ con vào phòng tắm”


      Toàn thân đau quá, Nhược Tuyết đau đến nỗi muốn mở mắt ra. Nhưng khắp người bị dinh dính khiến tắm thể nào ngủ thoải mái được.


      Sáu năm rồi, sáu năm đằng đẵng. Vậy là ở bên cạnh suốt sáu năm rồi. 2000 ngày đêm, ở trong lồng giam xinh đẹp này lâu như vậy.


      Thời gian trôi qua nhanh như nước, như cát lọt kẽ tay. còn là thanh xuân non nớt. Trải qua nhiều chuyện, sớm bị thời gian bào mòn, có cái gì đó lặng lẽ nảy sinh, cũng có cái gì đó từ từ nguội lạnh, trở lên lạnh lẽo đến tận xương cốt.


      Tối hôm qua, muốn rời khỏi , người đàn ông luôn cường thế bá đạo, đương nhiên buông tha cho dễ dàng như vậy, mà thủ đoạn của chính là muốn ở giường, giống như mấy năm qua khiến khổ thể tả. Chỉ có đau khổ thôi sao? 6 năm tưới tiêu, lòng của còn nữa, thân thể cũng dần dần quen với động tác thô bạo của .


      Khi chiếm giữ , luôn như sóng to gió lớn, như mưa bão, người đàn ông bình thường luôn bình tĩnh kiềm chế ngờ khi lên giường dục vọng lại mãnh liệt như vậy.


      Mỗi lần đều cuồng dã muốn , mỗi lần đều ép mất khống chế mới vừa lòng. Người đàn ông ham muốn nhiều như vậy, ta có rất nhiều phụ nữ bên ngoài.


      Với thân phận địa vị của , làm sao có thể có? Nhưng vì sao ta vẫn chịu buông tha cho ? ta muốn đương nhiên là vì trả thù nhà họ Lăng, chỉ muốn sỉ nhục mà thôi, chẳng lẽ bởi vì ta ? Lăng Nhược Tuyết, lẽ nào bị giày vò còn chưa đủ sao? Thế nhưng trong đầu lại nghĩ ta thích ?


      Nhược Tuyết thấy mình ngốc nghếch, nhận thức điều đó khiến cảm thấy đáng buồn cho bản thân mình!


      Cha mẹ còn, trai cũng , có gia đình, sống cõi đời này còn ý nghĩa gì nữa? Trong tay , còn có gì có thể uy hiếp sao? , , thể gặp cha mẹ lần cuối trước khi họ chết, tuyệt vọng, đời người u ám như thế, chính mình còn bao nhiêu sức để tìm kiếm lý do để sống nữa rồi.


      Trong phòng tắm, tiếng nước vang lên ào ào. Ánh sáng trải khắp phòng, bên cạnh chậu rửa mặt bằng sứ trắng tinh khiết, là bồn hoa xanh biếc vô cùng tươi tốt, Nhược Tuyết ngâm mình ở trong bồn tắm, chăm chú nhìn nó lâu, hâm mộ cành lá rậm rạp của nó, tràn đầy sức sống, sống được như vậy tốt, sức sống tràn trề như vậy, tấm gương tốt.


      Ánh mắt như nước dần dần trở nên mơ hồ, dường như Nhược Tuyết còn cảm thấy đau nữa, buông lỏng tay phải, nhìn về phía dao cạo râu của rớt ở mặt đất, cúi đầu, nhìn nước trong bồn, nước màu đỏ nhạt, càng lúc càng nhiều thêm màu đỏ kiều diễm, từ cổ tay trái chảy ra, sau đó suy yếu ngã về phía sau…..


      Tất cả đều dừng lại, mọi thứ đều trở nên yên lặng. Ai bảo gọi tới phòng của . Ai bảo kiêu ngạo, còn ở trước mặt chuyện gì cũng dám làm? Chỉ có thể nhẫn nhục ở trước mặt , sống cho qua ngày tháng? còn mục tiêu sống, tại sao lại dám làm chứ?


      Lương Úy Lâm, hãy để cho tất cả mọi thứ đều kết thúc , , cũng có hận. Mọi thứ đều trở về điểm xuất phát của nó.


      Dường như nước vẫn ào ào ngừng chảy, hình như có người phá cánh cửa bị khóa trái, xông vào ôm lấy từ trong nước ra ngoài, lấy khăn lông dùng sức đè xuống vết thương cổ tay .


      Người kia tựa hồ rất tức giận, nhưng vẫn gì, toàn thân toát ra khí lạnh đủ làm cho sợ hãi. Là người đàn ông kia sao? làm sao có thể quan tâm đến sống chết của ?


      Nhược Tuyết khỏi tuyệt vọng nhớ lại, vì sao để cho chết ? mệt mỏi quá…. thấy bố mẹ còn có trai vẫy tay với . Tại sao để cho chết?


      Dường như có thêm người nào khác lại tới nhàng lại ở trong phòng, mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng, kim tiêm sắc bén lạnh như băng đâm vào mạch tay của , còn có tiếng người chuyện, làm cho ngủ được.


      “Như thế nào?”


      Vẻ mặt Lương Úy Lâm xanh mét đứng ở bên giường, người phụ nữ đáng chết đúng là to gan! Tối hôm qua còn dám đòi rời khỏi ? Bây giờ hay rồi, dám tự sát ở địa bàn của . Nếu như phải vú Lâm với vệ sĩ ở phía ngoài là vào lâu còn chưa ra, cửa cũng khóa, vừa đúng lúc để cho nghe được, nếu , có lẽ bây giờ ở trước mặt thi thể lạnh lẽo rồi?


      giường, khuôn mặt nhắn tái nhợt giống với vẻ mặt của em năm đó ở bệnh viện, chồng chéo lên nhau, điều này làm cho trái tim luôn luôn nguội lạnh của cũng dâng lên nỗi sợ hãi.


      sao, may mắn là phát kịp thời, miệng vết thương cũng được băng bó rồi, chỉ có điều có lẽ buổi tối phát sốt, phải chú ý quan sát”


      Bị khẩn gấp gọi tới, vẻ mặt của Nghiêm Quân Hạo trở nên bất đắc dĩ, là xui xẻo, mỗi lần trở về nước, lúc nào cũng bị Lương Úy Lâm kêu tới làm việc, hơn nữa lại là chuyện đến mức thể hơn, là làm nhục y thuật của .


      “Cần đưa đến bệnh viện ?”


      “Trước mắt vẫn cần, để cho ấy nghỉ ngơi nhiều, ….. cậu có vẻ cực kì quan tâm đến ấy?”


      Nghiêm Quân Hạo cất kĩ hòm thuốc y tế của mình, có ý tốt nhìn về phía người đàn ông có biểu tình gì mặt, nếu như chỉ là nợ nần bình thường, món nợ kia, cũng sớm trả hết rồi chứ?


      “Tôi đếm đến ba, cậu cút ra ngoài cho tôi”


      Người đàn ông lạnh nhạt mở miệng, tay biết khi nào có thêm khẩu súng lục chỉa về phía Nghiêm Quân Hạo.


      Quan tâm? Nhất định là nghe lầm, tại sao có thể có người quan tâm đến ? Ý thức của Nhược Tuyết dần dần trở nên mơ hồ, muốn nghe nữa, chỉ muốn ngủ giấc ngon, cuối cùng cần tỉnh lại, cũng cần đối diện với cuộc sống như thế, vì vậy, để mặc cho chính mình chìm vào trong bóng tối dài đằng đẵng kia…..


      ngủ mê man, nằm mơ thấy bố mẹ và trai mất, còn có nụ cười ngọt ngào của Tiểu Ngữ, nhưng bọn họ đều cần , mặc kệ gọi như thế nào, kêu như thế nào, bọn họ cũng quay đầu lại. Bọn họ càng chạy bóng lưng càng xa, khiến Nhược Tuyết có cách nào đuổi kịp, chỉ có thể đứng đơn tại chỗ, nức nở khóc.


      Lúc này, bện cạnh có bàn tay vỗ về gò má mềm mại của , tỉ mỉ giúp lau nước mắt, cũng vỗ vai và lưng , dỗ dành , dụ dỗ an ổn lại.


      Trong lúc hoảng hốt, dường như Nhược Tuyết chỉ cảm thấy mình nghe thấy giọng này ở đâu rồi, nhưng đến tột cùng lại nhớ là của người nào, thân thể mềm nhũn còn chút sức lực, ngay cả mở mắt cũng nổi nữa.


      Nhưng biết, bàn tay dịu dàng kia bón ăn, bón uống thuốc, uống nước, giúp thay đổi quần áo ướt đẫm do phát sốt, sau đó vẫn nắm lấy tay .


      đời này, còn có ai có thể mang đến ấm áp cho như vậy? ấm áp, cho dù là nằm mơ cũng thỏa mãn. tham luyến thở ra tiếng, lại mơ hồ tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
      lazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Sống Khó Khăn, Chết Cũng Khó Khăn



      Tỉnh lại lần nữa, vẫn là gian phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, trước mặt là cửa sổ to đến sát sàn đóng kín đến mức gió thổi lọt. Rèm cửa tím đậm trầm mặc rủ xuống mặt đất, cùng với chiếc ghế lông vũ đặt bên cửa sổ tạo nên vẻ an tĩnh.


      Mãi mới có thể mở được đôi mắt nặng trĩu, lại bắt gặp ngay người đàn ông ngồi bên mép giường, Nhược Tuyết đột nhiên nhớ lại hết chuyện xảy ra đêm trước, ánh mắt chất chứa đầy uất hận. thà tiếp tục đắm chìm trong mộng mị chứ muốn tỉnh lại đối mặt với người đàn ông tựa ác ma này.


      Tại sao còn có thể tỉnh lại?


      Lương Úy Lâm vẫn im lặng ngồi ghế dựa bên giường, thấy tỉnh dậy, lậy tức cúi người đến gần lên tiếng: “ tỉnh rồi?”, giọng điệu lạnh lùng buồn vui.


      Nhược Tuyết thấy tới, hai tay liền lập tức quần chặt chăn, giống như chuột nhìn thấy mèo, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi quen thuộc. Vốn đến chỗ Diêm Vương dạo vòng, vậy mà tránh khỏi số phận sắp đặt, vẫn phải quay về bên .


      “Ừ, xem ra tinh thần cũng tồi” ta nở nụ cười giễu cợt “Nếu như có tinh thần như vậy, còn cần gì phải tìm đến cái chết?”


      ….” Con người này chỉ lòng dạ mà lời cũng rất ác độc! Chỉ là bọn họ bình thường ở chung, ngoại trừ vận động, có cơ hội trao đổi mà thôi. Trong lòng uất ức muốn phản bác, nhưng ngờ được vừa há miệng phát cổ họng khô rát đau đớn, muốn được. “ nên nghe lời chút, như vậy chúng ta ai cũng có lợi”. ta tốt bụng cách hiếm có đưa cốc nước bàn cho “Muốn uống phải ?”.


      cắn chặt môi ngồi dậy, đôi mắt to mở lớn, dám nhận cốc nước ta đưa tới. Chỉ sợ vẻ dịu dàng này của ta che giấu mưu nào đó, ta vốn thể tốt với như vậy, quá hiểu con người ta rồi.


      tìm đến cái chết, ta chẳng lẽ nổi giận sao? Đó căn bản phải tác phong của ta.


      “Uống…uống!” chỉ cần lời của ta, Nhược Tuyết vốn muốn từ chối cũng phải nhận lấy cái ly, chầm chậm uống từng ngụm. Người đàn ông này đáng sợ, dù bản thân từ cõi chết trở về nhưng cũng dám cãi lời. vẫn chăm chú quan sát , mặt vốn lớn, là trái xoan vừa vặn tiêu chuẩn, bởi vì lần tự sát hụt này mà càng trở nên tiều tụy, mái tóc dài đen mượt lại càng tôn thêm nét gầy yếu, đôi mắt cũng to hơn nhưng lại có được nửa phần thần thái trước kia, cả người mảnh mai như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.


      Thân thể mảnh mai như vậy mà lại khiến ham muốn sáu năm nguôi. Đêm hôm qua khi nghe muốn rời , trong lòng khỏi bừng lên ngọn lửa vô danh, chỉ có thể nhờ chiếm đoạt hết lần này đến lần khác mà nguôi bớt.


      Nếu như phải là em của tên đàn ông kia, nếu như bọn họ có thể gặp gỡ nhau bình thường chút, có lẽ bọn họ có kết cục như ngày hôm nay? nhất định được thương….


      thương? Từ này vừa ra trong đầu, lòng Lương Úy Lâm bỗng cười chua xót. Phụ nữ, đối với có cũng được mà có cũng sao, như cha cả đời thua dưới tay người phụ nữ, để lộ


      nhược điểm ràng như vậy trước mặt kẻ thù. Mặc dù với năng lực của của , căn bản có ai có thể động được vào sợi lông người người phụ nữ đó, nhưng tại sao lại phải tự rước chướng ngại ình như vậy?


      Về phần tại sao lại giữ người phụ nữ này bên cạnh nhiều năm như vậy, cho rằng đáp án dĩ nhiên chỉ vì trả thù mà thôi.


      “Tại sao?” Cổ họng có nước làm dịu mát, chuyện cũng thuận lợi hơn nhiều. Tại sao lại để ? đời này còn gì nữa rồi, giam cầm còn có ý nghĩa gì nữa?


      Sau khi tỉnh lại, còn sợ hãi cái chết nữa. Nhưng lại vẫn còn sống, là khó chịu, ngay đến cả người nhà, cũng biết họ được chôn cất ở đâu? Tại sao lại muốn sống khổ cực như vậy? Ông trời tại sao đưa luôn ?


      “Bởi vì đứa con hiếu thảo” Lương Úy Lâm vừa vừa cười, dù là cười gượng cũng khiến ta có vẻ tuấn mị hoặc, “Cho dù có phải sống khổ sở khó khăn hơn nữa cũng cam tâm nhìn cha mẹ mình chết thành ma có chốn dung thân”.


      “Lời này của là có ý gì?” ngạc nhiên hỏi.


      “Ý của tôi là, tôi với vì cả nhà họ Lăng chết mà kết thúc.” ta vững vàng đứng lên, chăm chú nhìn vào , “ phải phục vụ giường của tôi, cho đến lúc tôi chán mới thôi”.


      Nhược Tuyết thể được gì , ngỡ ngàng ngước lên nhìn .


      “Tôi mang thù tương đối lâu. Ai làm cho người của tôi chịu khổ sở, tôi làm sao có thể để sống tốt đời này. hiểu chưa?” người đàn ông tàn nhẫn.


      Mở to đôi mắt vô hồn, Nhược Tuyết bật cười, cười đến chua xót đau đớn. làm sao lại hiểu? Chẳng có người nào hiểu điều này hơn .


      tốt nhất nên nhớ kĩ” Lời còn chưa dứt, người đàn ông trước mặt đột nhiên tiến tới gần, kịp trốn bị ta giữ chặt lấy cằm.


      “Ưm…..” Ngược Tuyết đau đến nhăn mặt.


      “Từ giờ trở phải nhớ kỹ!” ta nắm lấy cằm nhọn của , lời lạnh lẽo uy hiếp phả bên tai, “Lăng Nhược Tuyết, nếu như còn dám tìm tới cái chết, tôi đào hết tro cốt nhạ họ Lăng lên, khiến cho bọn họ hết đời hết kiếp thể nào yên ổn. Tôi cũng chôn hết tất cả những người có quan hệ với !”


      nghe hết rồi chứ?” Thanh của ta lạnh băng khiến người khác nổi da gà.


      Nhược Tuyết nghe rất , ta chặn hết đường lùi của , sao còn dám nữa? Nhất định dám nữa.


      Bóng dáng cao lớn của ta biến mất sau cánh cửa, xa xa còn nghe thấy tiếng ta ra lệnh: “ muốn ăn cũng phải bắt ăn hết.”


      sao? ta sợ tuyệt thực ? cố gắng tìm đến cái chết nhiều năm như vậy, trò tuyệt thực chẳng khác gì diễn xiếc cho người ta xem. Cái chết đối với trở thành thứ xa xỉ, hơn nữa cũng có cơ hội để chết.


      ta làm sao có thể để chết? ta còn chưa chơi đủ !


      , Lăng Nhược Tuyết như con chuột ở trong tay Lương Úy Lâm , ta muốn sống phải sống tốt; nếu như ta chán ghét, nể tình mà bóp chết .


      Đúng vậy, ta bóp chết , chứ phải là thả tự do cho .


      Mặc dù muốn khóc nhưng cảm giác chua xót vẫn dâng lên trong lòng. Nhược Tuyết miên man nghĩ sao con người sống lại có thể mệt mỏi đến vậy….


      Hay là, chỉ có mới phải mệt mỏi như vậy, khổ sở như vậy
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :