1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu hận triền miên - Thịnh Hạ Thái Vi (98C+3NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 75: Ghen?!



      editor Cát


      "Quân Hạo. . . . . ." Nhan Thanh Uyển cau mày, đứa con trai này để cho bà chút thể diện nào sao? Dù là có nhiều người ở đây nữa cũng nở mặt Nhược Tuyết chứ? Như vậy tiếng nào ý là cái gì đây?


      "Nhược Tuyết, đến đây ! Cái người này sao đáp lại nên làm khó chứ." Ha ha, người ta cũng muốn ôm mỹ nhân, vậy bằng để !


      "Nghiêm đại ca. . . . . ." Nhược Tuyết cắn môi dưới dám giương mắt. là có ý gì đây? chán ghét để ý như vậy sao? Làm thế nào, lại muốn khóc! trách được, nàng nằm viện lâu như vậy, trừ đêm hôm đến, sau đó cũng có qua thăm .


      Theo thái độ tại của , thời gian có thể rời phải là càng gần chứ? Có lẽ đoạn thời gian bọn họ dây dưa oan nghiệt như vậy sắp kết thúc rồi.


      Nghiêm Quân Hạo khom thân thể xuống, cánh tay vừa muốn đụng phải chân của , cỗ sức lực mạnh mẽ kéo trở ra, cần nhìn biết là ai.


      "Quân Hạo, tôi làm phiền cậu rồi. Ý tứ của cậu như vậy có phải muốn vợ sắp cưới của tôi ?” Lương Úy Lâm biết lúc nào tới đây, kỹ xảo dùng sức đem Quân Hạo đẩy ra.


      " khổ cực, mình là bác sĩ của ấy, nếu ai nguyện ý đưa em ấy lên đó là việc mình nên làm!” Nghiêm Quân Hạo mặt còn cười. Ha ha, làm sao có thể đoán sai đây? Lấy việc nhiều năm đối với Lương Úy Lâm rất hiểu , vật của cậu ta làm sao có thể để cho người khác đụng?


      "Nghiêm Quân Hạo, cậu có phải hay cảm thấy quá nhàm chán? bằng tôi kêu tiểu thư Aimee đến tìm cậu?” Thanh ràng rất rất nhạt, nhưng nghe vào trong lỗ tai Nghiêm Quân Hạo lại như là bom nguyên tử nổ tung, uy lực giống nhau vô cùng.


      " cần cần! Nhược Tuyết, xin lỗi, còn có chuyện về trước! Chú Lương, dì Nhan,con trước!" giỡn, mấy ngày này bị người phụ nữ kia cuốn lấy sắp nổi điên. Trời mới biết ta lấy được tin tức từ nơi nào, cư nhiên chạy về nước tìm đến . Cái loại phương thức dây dưa ngày đêm đó quá kinh khủng, bây giờ như muốn nổi da gà.


      Chỉ là, trước khi , còn nghĩ muốn thêm câu, bằng luôn bị Lương Úy Lâm uy hiếp như vậy cũng hay, tốt, cho nên "Này, cậu phải là ghen đó chứ?" Nghiêm Quân Hạo dùng thanh chỉ có cậu ta nghe thấy được, giọng .


      "Cậu vĩnh viễn biết." Lương Úy Lâm mắt lạnh bắn về phía Nghiêm Quân Hạo. tại mọi người cũng muốn nhìn kịch hay của sao? Được rồi, vậy diễn vở kịch hay ọi người nhìn chẳng phải là phụ kỳ vọng của họ sao?


      "Chúng con lên lầu trước." Thân thể khom xuống thanh ôm lấy người phụ nữ có bao nhiêu sức nặng ở xe lăn. nhìn những người trong phòng khách, Lương Úy Lâm ôm Nhược Tuyết lên.


      Nghiêm Quân hạo mặt suy nghĩ sâu xa nhìn tới đôi nam nữ lên lầu, giác quan thứ sáu của luôn rất tốt! Thế nào lại linh người Lương úy đây? tin, tuyệt đối tin.


      "Hạo Nhiên, cậu cần cùng sao?" Chủ nhà cũng , vậy bọn họ ở chỗ này để làm gì chứ?


      "Cậu trước ! Mình đợi theo chân bọn họ cùng nhau trở về!" Mới vừa rồi màn này đùa giỡn, Giang Hạo Nhiên dĩ nhiên bỏ qua. Nhưng giống Quân Hạo, rất hỉ hoan chọc Lương Úy Lâm.


      là người ở giữa làm sao có thể nhìn thấu ? Mặc dù hiểu tại sao dì Nhan lại hai người họ là vợ chồng sắp cưới nhưng đây cũng là chuyện nhà bọn họ? nghĩ nên nhúng tay vào.


      Cũng cưỡng cầu nữa, Nghiêm Quân Hạo tiêu sái rời . muốn mời Giang Hạo Nhiên cùng , cũng chỉ là muốn cùng cậu ta đánh cuộc thử xem có phải Lương Úy Lâm ghen mà thôi. Nếu cậu ta có hứng thú vậy coi như xong, ra cũng thể cậu ấy có hứng thú, là dám rước họa vào thân chứ?


      "Ngạo Vũ, em mới vừa rồi như vậy, Úy Lâm có tức giận hay ?" Nhan Thanh Uyển ngồi bên chồng giọng hỏi. tại mới nghĩ đến vấn đề này có muộn quá ?


      " , yên tâm !" Lương Ngạo Vũ vỗ vỗ lưng của bà an ủi. Làm sao có thể tức giận? Nếu như Lương Úy Lâm tức giận, cũng là do chính nó!


      **


      " có thể buông em ra.” Trở lại căn phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, còn có mùi quen thuộc của , Nhược Tuyết cảm nhận được an lòng.


      "Chồng ôm vợ sắp cưới của mình, hẳn có vấn đề gì chứ?” Lương Úy Lâm cúi ở phía , cặp mắt chăm chú nhìn mặt của . Ha ha, thế nhưng thu hoạch ngoài dự đoán có thêm vị hôn thê! Lương Úy Lâm cũng ngày như vậy? là buồn cười!


      " xin lỗi, em cũng biết mẹ như vậy. Em biết!" Giọng điệu của trào phúng, cũng nhận ra cái kia là có nhiều vui vẻ. Nhưng nghĩ như vậy là tốt? Làm người phụ nữ của đủ đáng sợ, vị hôn thê? chưa từng có ý nghĩ đó!


      "Ý của em muốn , em cũng muốn làm vợ sắp cưới của đúng ?” Đôi tay thon dài của phái nam biết khi nào lại bắt đầu dao động cổ của .


      "Chúng ta vốn là thể nào! Chúng ta phải. . . . . ." tức giận sao? Làm sao biết chứ? muốn làm vị hôn thê của , nên cảm thấy vui mừng mới đúng?


      "Thích Nghiêm Quân Hạo đưa em lên?" Giọng điệu của đột nhiên trở nên được tự nhiên.


      "A!?" Nhược Tuyết hiểu chợt chuyển đề tài là có ý gì. Cái gì gọi là thích Nghiêm đại ca đưa lên? Mới vừa rồi ràng là muốn mà? Tại sao có thể đem tội danh đổ đầu của ?


      "Có muốn nhắc nhở em , Quân Hạo cũng có ý định cưới vợ, cũng giống như chúng ta vậy….” khuôn mặt miên man của làm cho nhịn được ra những lời đả thương người như vậy.


      Người phụ nữ đáng chết này, ngay cả thế này cũng làm cho tức giận.


      "Em biết ! Em cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới phải làm vợ sắp cưới của . có, có. . . . . ." Nhắm mắt lại muốn nhìn , cũng sợ mình nhịn được mà rơi lệ. Mặc kệ tại sao cho là đối với Nghiêm đại ca có cái gì, thế nhưng lời này tổn thương .


      Ân oán giữa bọn họ, thế nào cũng kéo , cần thiết có danh phận như vậy. cái gì cũng để ý, muốn bị thương nhất định phải học cách che giấu cảm xúc của mình.


      "Em cũng là biết ! Chỉ là, em phải là thích sao? Hả? Thích người đàn ông cưỡng chiếm em? Lăng Nhược Tuyết, em cảm thấy còn có chuyện gì thể đây?"


      cười sao? Tại sao phải làm cho lòng người lạnh lẽo như vậy?
      lazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76: Tại Sao Lại Là Em Của ?



      editor cát


      " xin lỗi, em muốn nghỉ ngơi. Em với mẹ ràng." Thích? Là thích sao? biết, biết! Nhưng tình cảm hèn mọn như vậy vả lại có tôn nghiêm đối với , căn bản là cuộc chuyện cười! trong sinh mênh của bất quá chỉ là cuộc chơi mà thôi, Game Over mọi chuyện chấm dứt.


      chỉ đem thành con cờ để báo thù, hôm nay mục đích đạt được, cần gì phải bức bách nữa đây?


      " gì? em muốn làm vợ sắp cưới của ? Lăng Nhược Tuyết, nếu như muốn để cho em làm thế nào đây?" Tay của từ cổ xuống, nhàng án, để cho hơi thở của yên .


      "Tại sao?" còn có thể gì sao? Chuyện Lương Úy Lâm muốn làm, có ai có thể ngăn cản được.


      Tại sao, cũng biết tại sao!


      Nhìn khuôn mặt nhắn này làm cho bực mình, môi mỏng lập tức che cái miệng nhắn của lại, lồng ngực cường tráng của phái nam áp xuống, đem vây dưới thân mình.


      ràng chính là muốn làm cho chính mình đắm chìm nữa, ràng trong lòng có nhiều chuyện, rất nhiều chuyện muốn hỏi , nhưng lại đề kháng được cám dỗ của . mang theo tức giận, đôi môi nóng bỏng hôn vuốt ve đánh lui tất cả lý trí của cùng với dè dặt, đem biến thanh người phụ nữ phóng đãng, dụ dỗ cho ….


      Đúng vậy, giờ khắc này, Nhược Tuyết thừa nhận nhớ nhung , dù là rất đáng hận! thể khống chế được thân thể mình phản ứng, khống chế được tim của mình.


      "Ừm. . . . . ."Đem toàn bộ thân mình giao cho , toàn tâm toàn ý. cần bỏ em lại nữa, em muốn thân mình… cần…có được hay ?” mềm mại hưởng ứng, tất cả rên rỉ toàn bộ hóa thành nức nở nghẹn ngào. Đúng vậy, dù là giả bộ làm kiên cường làm bộ như sao cả, nhưng sợ hãi của nội tâm làm thế nào cũng che giấu được.


      sợ mình trong đêm tối tỉnh lại, xung quanh đều mảng lạnh lẽo, sợ bỏ lại lần nữa! Tại sao luôn như vậy, đối với lúc nóng lúc lạnh để cho lòng như từ đám mây té xuống đất sau đó lại bị hành hạ.


      Nhưng mang theo lệ nức nở nghẹn ngào lại như nước lạnh thấu xương dội vào đầu Lương Úy Lâm.


      Đẩy thân mình bị ôm chặt kia, nước mắt dàn giụa làm cho tức giận, nhưng nức nở nghẹn ngào lại làm cho lý trí của biến mất từ từ trở về.


      lại lên án bỏ lại mình sao? là người của , nghĩ thế nào là thế đó!


      Phụ nữ ngốc! Có lẽ đến thời điểm để cho biết rồi, nếu trải qua chuyện như vậy còn dũng khí làm vợ bỏ lại nữa, bao giờ.


      "Cậu ghen sao?” Lời của Nghiêm Quân lại lần vang lên trong đầu . đùa! Lương Úy Lâm là ai? Vì người phụ nữ mà ghen? chỉ là vật riêng của thôi, trước khi chán ai có thể động vào.


      Lương Úy Lâm, ngươi thể nữa mất khống chế nữa, tiếp tục như vậy nữa, vạn kiếp bất phục! nên bị thời khắc của người phụ nữ dẫn động tới tâm tình.


      "Lăng Nhược Tuyết, có phải bỏ được ?” mặt khôi phục vẻ lành lạnh, giống như cái nhiệt tình của người đàn ông vừa mới chỉ giống như là mơ.


      " có ý gì?" Thanh còn mang theo nghẹn ngào. ra mộng chính là mộng, vĩnh viễn có biến thành . Người đàn ông này, vĩnh viễn có ai biết trong lòng suy nghĩ gì. Nhược Tuyết dám cùng mặt đối mặt, như vậy làm cũng mất khống chế .


      ra là lại muốn mình từ mây mà rơi xuống!


      " có ý gì! bằng em cứ chờ tặng em phần quà đính hôn to có được hay ?” Gương mặt kiều diễm này ánh mắt quen thuộc đó làm cho lòng người đau. Người phụ nữ này càng làm cho người ta chán ghét rồi. thể như vậy được, thế giới của thể để cho đảo loạn thêm nữa?


      Tình cảm của thiếu nữ luôn là ngây thơ nhất, hận rồi lại có tình cảm thể giãi bày với . mực buộc thể ngờ rằng chính mình bị vây hãm trong đó.


      Hình như tới lúc cần kiên quyết rồi. Lăng Nhược Tuyết, em chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị vì trai của mình mà trả giá chưa?


      ". . . . . . cần." đùa ư, nào dám muốn quà tặng? Huống chi dùng giọng điệu như vậy chuyện với , cỗ lãnh khí thẳng đến trái tim! Quá đáng sợ.


      "Lăng Nhược Tuyết, nếu như em phải là em của tốt biết bao!” biết tự giễu là gì, Lương Úy Lâm ở bên tai của thầm câu liền ra ngoài.


      Nếu như phải là em của trai mình, như thế nào đây? Lương Úy Lâm! Tại sao nữa lại bỏ ? lại lần nữa ở trước mặt ra những lời này! Đúng vậy chỉ là em của Lăng Nhược Phong! tại sao có thể có hy vọng xa vời đây?


      Nhược Tuyết, khờ! ngu!
      lazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76: Tại Sao Lại Là Em Của ?



      editor cát


      " xin lỗi, em muốn nghỉ ngơi. Em với mẹ ràng." Thích? Là thích sao? biết, biết! Nhưng tình cảm hèn mọn như vậy vả lại có tôn nghiêm đối với , căn bản là cuộc chuyện cười! trong sinh mênh của bất quá chỉ là cuộc chơi mà thôi, Game Over mọi chuyện chấm dứt.


      chỉ đem thành con cờ để báo thù, hôm nay mục đích đạt được, cần gì phải bức bách nữa đây?


      " gì? em muốn làm vợ sắp cưới của ? Lăng Nhược Tuyết, nếu như muốn để cho em làm thế nào đây?" Tay của từ cổ xuống, nhàng án, để cho hơi thở của yên .


      "Tại sao?" còn có thể gì sao? Chuyện Lương Úy Lâm muốn làm, có ai có thể ngăn cản được.


      Tại sao, cũng biết tại sao!


      Nhìn khuôn mặt nhắn này làm cho bực mình, môi mỏng lập tức che cái miệng nhắn của lại, lồng ngực cường tráng của phái nam áp xuống, đem vây dưới thân mình.


      ràng chính là muốn làm cho chính mình đắm chìm nữa, ràng trong lòng có nhiều chuyện, rất nhiều chuyện muốn hỏi , nhưng lại đề kháng được cám dỗ của . mang theo tức giận, đôi môi nóng bỏng hôn vuốt ve đánh lui tất cả lý trí của cùng với dè dặt, đem biến thanh người phụ nữ phóng đãng, dụ dỗ cho ….


      Đúng vậy, giờ khắc này, Nhược Tuyết thừa nhận nhớ nhung , dù là rất đáng hận! thể khống chế được thân thể mình phản ứng, khống chế được tim của mình.


      "Ừm. . . . . ."Đem toàn bộ thân mình giao cho , toàn tâm toàn ý. cần bỏ em lại nữa, em muốn thân mình… cần…có được hay ?” mềm mại hưởng ứng, tất cả rên rỉ toàn bộ hóa thành nức nở nghẹn ngào. Đúng vậy, dù là giả bộ làm kiên cường làm bộ như sao cả, nhưng sợ hãi của nội tâm làm thế nào cũng che giấu được.


      sợ mình trong đêm tối tỉnh lại, xung quanh đều mảng lạnh lẽo, sợ bỏ lại lần nữa! Tại sao luôn như vậy, đối với lúc nóng lúc lạnh để cho lòng như từ đám mây té xuống đất sau đó lại bị hành hạ.


      Nhưng mang theo lệ nức nở nghẹn ngào lại như nước lạnh thấu xương dội vào đầu Lương Úy Lâm.


      Đẩy thân mình bị ôm chặt kia, nước mắt dàn giụa làm cho tức giận, nhưng nức nở nghẹn ngào lại làm cho lý trí của biến mất từ từ trở về.


      lại lên án bỏ lại mình sao? là người của , nghĩ thế nào là thế đó!


      Phụ nữ ngốc! Có lẽ đến thời điểm để cho biết rồi, nếu trải qua chuyện như vậy còn dũng khí làm vợ bỏ lại nữa, bao giờ.


      "Cậu ghen sao?” Lời của Nghiêm Quân lại lần vang lên trong đầu . đùa! Lương Úy Lâm là ai? Vì người phụ nữ mà ghen? chỉ là vật riêng của thôi, trước khi chán ai có thể động vào.


      Lương Úy Lâm, ngươi thể nữa mất khống chế nữa, tiếp tục như vậy nữa, vạn kiếp bất phục! nên bị thời khắc của người phụ nữ dẫn động tới tâm tình.


      "Lăng Nhược Tuyết, có phải bỏ được ?” mặt khôi phục vẻ lành lạnh, giống như cái nhiệt tình của người đàn ông vừa mới chỉ giống như là mơ.


      " có ý gì?" Thanh còn mang theo nghẹn ngào. ra mộng chính là mộng, vĩnh viễn có biến thành . Người đàn ông này, vĩnh viễn có ai biết trong lòng suy nghĩ gì. Nhược Tuyết dám cùng mặt đối mặt, như vậy làm cũng mất khống chế .


      ra là lại muốn mình từ mây mà rơi xuống!


      " có ý gì! bằng em cứ chờ tặng em phần quà đính hôn to có được hay ?” Gương mặt kiều diễm này ánh mắt quen thuộc đó làm cho lòng người đau. Người phụ nữ này càng làm cho người ta chán ghét rồi. thể như vậy được, thế giới của thể để cho đảo loạn thêm nữa?


      Tình cảm của thiếu nữ luôn là ngây thơ nhất, hận rồi lại có tình cảm thể giãi bày với . mực buộc thể ngờ rằng chính mình bị vây hãm trong đó.


      Hình như tới lúc cần kiên quyết rồi. Lăng Nhược Tuyết, em chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị vì trai của mình mà trả giá chưa?


      ". . . . . . cần." đùa ư, nào dám muốn quà tặng? Huống chi dùng giọng điệu như vậy chuyện với , cỗ lãnh khí thẳng đến trái tim! Quá đáng sợ.


      "Lăng Nhược Tuyết, nếu như em phải là em của tốt biết bao!” biết tự giễu là gì, Lương Úy Lâm ở bên tai của thầm câu liền ra ngoài.


      Nếu như phải là em của trai mình, như thế nào đây? Lương Úy Lâm! Tại sao nữa lại bỏ ? lại lần nữa ở trước mặt ra những lời này! Đúng vậy chỉ là em của Lăng Nhược Phong! tại sao có thể có hy vọng xa vời đây?


      Nhược Tuyết, khờ! ngu!
      lazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 77: Ác Mộng Báo Trước



      editor Cát


      "A!" Nhược Tuyết từ trong mộng tỉnh lại, đêm đen nhánh giống như thủy triều đem lấy bao phủ, nặng nề thở hổn hển, cả người như nhũn ra. Đưa tay đến bên cạnh, mảnh lạnh lẽo.


      ấy có ở đây, có ở đây! Chỉ có mình mà thôi.


      Thế nhưng lại nằm mơ thấy tình cảnh năm đó gặp , cặp mắt lạnh lẽo kia cho dù ở trong giấc mơ cũng làm cho toàn thân phát run, khó thở, toàn thân mềm mại giường co rút lại.


      Tại sao lại năm mơ chuyện năm đó? Nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt non nớt ở trong, mang tới cảm giác đau đớn để cho biết mình chỉ nằm mơ thôi.


      Những năm qua rất ít khi năm mơ về chuyện này nhưng tối nay lại nằm mộng thấy, điều này có ý gì chăng?


      Cắn môi, hô hấp từ từ vững vàng lại, nhưng trong lòng lại dời sông lấp biển. Tại sao phải như vậy? phải cần sao? Kể từ ngày Nhan Thanh Uyển tuyên bố là vợ sắp cưới của , thấy bóng dáng trong biệt thự này nữa. Mà Nhan Thanh Uyển cũng theo Lương Ngạo Vũ trở lại Zurich.


      Nơi này, lại khôi phục khí lành lạnh. cố gắng tập luyện, nhanh chóng khôi phục lại bộ bình thường, trở lại trường học, gắng làm bài tập bù lại chỉ có như vậy mới cảm giác rằng mình còn sống.


      ra là chuyện vị hôn thê kia chỉ là màn kịch vui, lời của Lương Úy Lâm làm sao có thể tin tưởng? làm sao có thể đối với như vậy đây? Là nghĩ đến quá nhiều!


      Nguyện vọng của vẫn có thực , tại thân thể chuộc tọi cũng bị khinh thường, còn có gì để tiếp tục đây?


      Sau khi tỉnh giấc, khó ngủ trở lại, đôi mắt trong bóng đêm mở to như bầu trời đêm đầy sao, chợt lóe lên trằn trọc, nghiêng nghiêng lại mãi cho đến khi trời gần sáng.


      Mang theo quầng thâm nồng đậm ở mắt, Nhược Tuyết phờ phạc rã rượi ra phòng học. Lại đến giờ tan học, tối hôm qua cả đêm ngủ được, còn sức lực để lưu lại làm bài tập, hay là trở về trước thôi!


      sửa sang suy nghĩ ràng của mình, hiểu nổi chính bản thân mình nữa.


      ràng chính là hận , nhưng tại sao trong đầu tại tràn đầy hình ảnh của ? Ngay cả trong giấc mơ, cũng thể may mắn thoát khỏi? xa cách như vậy có phải là muốn sắp có thể thoát khỏi khổ ải rồi sao?


      Coi như đối với làm hết mọi chuyện đáng sợ, xấu hổ rồi nhưng trong lòng cũng hiểu chỉ cần Lương Úy Lâm cần phụ nữ căn bản cần tìm kiếm, gương mặt đẹp vóng người tuyệt mĩ là có thể ôm ấp thương, đối với là gì cả.


      Nếu như chỉ vì trả thù Lăng gia, vậy bây giờ Lăng gia chỉ còn lại mình , còn muốn trả thù ai nữa? Nếu chán tại sao thoải mái buông tay để cho ?


      Ngẩng đầu, bầu trời ngả chiều. ngẩn người trong sân trường lâu như vậy sao? Gần đây A Cánh biết bận rộn học tập nhưng vẫn ở bên ngoài đợi .


      Dù sao Lương Úy Lâm để ý đến rồi, trừ mỗi ngày về đến biệt thự, có lẽ còn chút liên hệ nào với nữa rồi.


      "Nhược Tuyết." thanh quen thuộc vang lên phía sau lưng, Nhược Tuyết hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy lên, con ngươi như nước trong veo hướng tới chủ nhân của thanh : " Tử Mặc sao lại ở chỗ này?”


      “Nhược Tuyết, em sao là tốt rồi." Phản ứng bị hù hoảng sợ của Nhược TUyết làm cười yếu ớt, thu hồi mình vì vẻ mặt kinh ngạc quá độ của .


      Ngày đó bị người đàn ông cao to đó đuổi về, ngày thứ hai đến bệnh viện sớm biết chuyển viện rồi, chuyển đến đâu ai cho biết.


      vẫn sai người dò la tin tức ở cách bệnh viện lớn, nhưng có gì cả. cam lòng lại thể làm gì, cầu trời cao có thể cho gặp lại lần, ít nhất muốn xác định vẫn khỏe.


      Suy nghĩ lại nghĩ ngày đụng phải ở trường, tay cầm sách vậy chứng minh học. Mặc dù bị thương tạm thời nhưng sau đó trở lại trường.


      Cho nên ngày nào tan việc cũng tới trường nhưng gặp được . Có lẽ ông trời thấy thành tâm nên hôm nay cho xe vừa quẹo vào sân trường gặp phải bóng dáng quen thuộc này.


      " Tử Mặc, sao? Có tốt ?” Nhược Tuyết mở to đôi mắt nhìn Chung Tử Mặc, nhìn dáng vẻ của chắc Lương Úy Lâm có sai người gây phiền phức cho chứ?


      " sao." Chuông Tử Mặc nhàn nhạt cười tiếng.


      Đối với cố nhân mỗi người có định nghĩa khác nhau. Giữa bọn họ trừ hỏi thăm đơn giản căn bản tìm được cảm giác vui vẻ trò chuyện.


      Giữa bọn họ chỉ có trầm mặc. Còn có thể gì đây? Cuộc đời của bọn họ, lữ trình của họ đều lệch nhau xa như vậy, cũng trở về được nữa.


      "Vậy tốt. Tử Mặc, em về trước đây. Hẹn gặp lại!” Nhược Tuyết lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, lúc xoay người bị Chung TỬ Mặc kéo cánh tay:” Nhược Tuyết chúng ta cùng ăn bữa cơm được ?”


      có cách nào để mở miệng hỏi chuyện của nhưng vẫn muốn biết. Ngày đó người đàn ông kia gọi “tiểu thư” chứng minh chưa kết hôn. Cuộc sống của muốn truy cứu nhiều như vậy nhưng hi vọng tương lai bọn họ có thể ở chung chỗ.


      Tử Mặc xin lỗi em muốn về!” Nhược Tuyết nghĩ tới Chung Tử Mặc lại muốn cùng bước tới bước nữa, làm sao có thể? Nếu như bị A Cánh thấy ở trong sân bị người đàn ông lôi kéo như vậy nhất định rước phiền toái. Nhưng sức của phụ nữ so với đàn ông luôn kém hơn, Nhược Tuyết thế nào cũng tránh được Chung Tử Mặc. thể liên lụy , rốt cuộc ấy có biết hay ?


      "Nhược Tuyết. . . . . . xin lỗi." Đúng là vẫn còn đành lòng, Chung Tử Mặc buông tay ra.


      " Tử Mặc vè sau chúng ta cần gặp lại” Tay được buông lỏng, Nhược Tuyết cũng quay đầu bước chậm ra cổng trường.


      chiếc xe thể thao tiếng động lướt qua , cửa xe mở ra Bill bước xuống “Tiểu thư mời lên xe.”
      lazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 78: Thiên Đường Và Địa Ngục (1)



      eidtor Cát


      Bill mở cửa xe cho , vừa nhấc con mắt liền nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng ngồi phía sau, vẫn là màu áo ưa thích màu đen, trước mặt là cái máy laptop, nhìn vào màn hình để ý tới .


      cho rằng ném qua bên rồi nhưng giờ lại xuất trước mặt , là chuyện gì đây?


      "Ừ, tôi. . . . . ." ở bên cạnh cửa xe chần chừ, tầm mắt len lén nhìn, A Cánh biết tới chứ? Sao cho biết tiếng?


      "Lên xe." Thanh của nghe rất , nhưng lại khiến cho sống lưng của dâng lên lạnh lẽo, dám gì thêm vội vàng lên xe.


      Xe vững vàng lên đường, thanh linh thủy mâu len lén quan sát người đàn ông trầm mặc, giống như chú ý đến nhưng muốn đưa đâu?


      Người đàn ông bên cạnh như ý thức được nhìn mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, kịp thu hồi ánh mắt, bị vừa vặn bắt gặp, cứng đơ tại đó dám lời nào.


      "Đầu đường trước mặt dừng xe." Lương Úy Lâm khép laptop lại..


      "Vâng"


      Sau đó hai phút, xe thể thao xinh đẹp mất. Trong mắt của thoáng qua tia thần sắc, hiểu sau đó tắt GPS, tài xế còn có Bill đứng tại chỗ, há hốc mồm cứng lưỡi.


      xe Nhược Tuyết giật mình . Đây là lần thứ hai, đơn độc lái xe chở . Vừa nghĩ tới lần đuổi giết đáng sợ kia, Nhược Tuyết trong nháy mắt sắc mặt liếc xuống, có phải lại để cho rơi vào trường hợp này nữa ?


      Mãi cho đến khi được đoạn đường dài, Nhược Tuyết mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần: "Ừ, cái đó. . . . . ." cẩn thận nhìn chút người đàn ông chuyên chú lái xe do dự biết mở lời ra sao.


      "." có quay lại nhìn , Lương Úy Lâm nhìn qua kính chiếu hậu, là lúc đến gần bảy giờ tối, giao thông rất tệ, xe có tính năng tốt lúc này lại chậm giống như rùa bò.


      Nhược Tuyết cho là giận, nhưng nhìn vẻ mặt xem ra giống lắm…


      "Chúng ta, đâu?" ra còn muốn hỏi, tại sao lại muốn tự mình lái xe? Nhưng vẫn có lá gan hỏi thêm,


      tại, trong xe chỉ có cùng với , lòng của biết vì sao có chút nhảy nhót?


      " ăn cơm." Lương Úy Lâm có nhìn , nhàn nhạt mà ra. Do A Cánh vết thương của khôi phục cũng chuyện công việc xử lí kia ngưng lại.


      Bởi vì còn có chuyện còn làm cho nóng lòng xử lí hơn, mà trong ngày đặc biệt này có thể làm cho cả đời khó quên ?


      "Ăn cơm?" Nhược Tuyết thể tin được anhmuốn dẫn ra ngoài ăn cơm, làm sao có thể cự tuyệt đây? Bọn họ ăn chung chắc số lần có tính quá mười đầu ngón tay, huống chi là ra ngoài ăn?


      "Muốn ăn cái gì?"


      "Muốn ăn cái gì cũng được sao?” Thái độ của tốt nên có tự chủ được, hôm nay có hai người muốn dẫn ăn cơm nhưng lần trước chút suy nghĩ cự tuyệt, người đàn ông trước mắt này muốn cự tuyệt.


      "Hôm nay là sinh nhật của em, em có quyền chọn” Lương Úy Lâm chuyên tâm lái xe, ràng những lời vừa rồi rất , nhưng nghe vào trong tai Nhược Tuyết lại là nghe như ‘đầm rồng hang hổ’? Sinh nhật? Sinh nhật? Nhược Tuyết cắn môi cúi đầu, căn bản cũng nhớ rồi. Sinh nhật, có cái gì quan trọng? Năm 18 tuổi, sinh nhật vui vẻ hạnh phúc kia có ba mẹ trai có bánh ngọt còn có quà sinh nhật nữa nhưng sau đó cuộc đời rơi vào hố đen, hắc ám đến khiến quên mất là mình còn sống!


      Người đàn ông này, chưa bao giờ nhớ chuyện riêng của , nhưng hôm nay lại biết?


      ra bao nhiêu thứ vô tình trôi qua 24 tuổi! Gương mặt trong nháy mắt bắt đầu nóng lên, thế nào rồi?


      "Nếu như , vậy chúng ta trở về , làm chuyện muốn làm nhất có được ?” chợt nghiêng đầu, ở bên tai lên tiếng .


      Chuyện muốn làm nhất? Trời ạ tại sao mặt lại nóng như vậy? Kể từ sau khi trở lại từ Zurich, bọn họ có lên giường cùng nhau. cách khác nếu như muốn đâu vậy nhất định kéo về nhà, hung hăng ăn ! Chung đụng nhiều năm như vậy quá ý tứ trong lời của rồi!


      dám nhìn thẳng , thể làm gì khác hơn là vẫn cúi đầu, tuy nhiên biết vì sao, lần đầu tiên trong đời, ở trước mặt cảm thấy có chút dũng khí. Giờ khắc này, sợ .


      "Vậy chúng ta chợ đêm Lão Nhai ăn mì thịt bò có được hay ?” ngẩng đầu nhìn về . Khuôn mặt đơn thuần rực rỡ tươi cười để cho khẽ cầm tay lái chặt.


      "Được.” Câu chữ khô khốc từ bờ môi của ra, nhìn nữa.


      "Ở bên kia." Do dẫn đường, xe cũng đến lối vào chợ đêm. Quán ăn bán mì thịt bò ở ngay lối vào, bọn họ cần lái xe vào sâu hơn.


      Nơi này chính là địa điểm có thức ăn ngon nổi danh, các loại mỹ vị thức ăn, nhất là tiệm mì thịt bò này, canh hương liệu đủ, ăn ngon đến khiến người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi xuống.


      Xe thể thao màu đen lặng lẽ phát ra hơi thở dừng lại, cửa xe chậm rãi hướng bay lên, Nhược Tuyết xuống xe trước. may lúc bọn họ tới, qua thời gian bữa ăn tối, cửa hàng tuy , vật dụng cũng đơn giản, tuy nhiên nó lại rất chỉnh tề sạch . để cho bọn họ đợi lâu, mì thịt bò thơm ngào ngạt cùng với đĩa khai vị liền được bưng tới, những lát thịt bò dược cắt với độ dày vừa phải, nhàng được đưa lên trước mặt, hành lá được cắt đẹp mắt, mùi thơm nứt mũi.


      Từ lúc tới giờ, Lương Úy Lâm chưa từng đến chỗ như thế này để ăn. Mặc dù có khoa trương, nhưng mỗi ngày đều ăn sơn trân hải vị giờ lại ăn mì thịt bò bình thường như vậy chưa thưởng thức qua bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên phá lệ.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :