1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu hận triền miên - Thịnh Hạ Thái Vi (98C+3NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Nên Làm Khó Ấy



      editor Cát


      "Còn có hơi sức chuyện, xem ra tinh thần khôi phục được tệ !" Mặc dù mặt còn treo từng chuỗi lệ, nhưng ít nhất ngưng khóc thút thít.


      " cần làm khó Tử Mặc có được hay ? Đụng phải ấy chỉ là ngoài ý muốn.” nào còn hơi sức! nghe thấy thanh của ngắt quãng sao? Nhưng vẫn phải , thể để người vô tội bị liên lụy.


      "Người đụng hư đồ của tôi, tôi chưa bao giờ tha thứ nhàng. Điểm này phải em nhất sao?” cúi người xuống, lẩm bẩm bên tai .


      Nếu bàn về tài ăn , vĩnh viễn so ra kém với . ai ràng hơn , người đàn ông nhìn ít này ra miệng lưỡi rất ác độc chỉ là người khác có cơ hội để biết nào thôi.


      Cho nên ngoài miệng, vĩnh viễn cách nào chiếm thế thượng phong. Mà đối với vì người đàn ông khác mà mở miệng cầu làm sao dễ dàng đáp ứng? Dù là vật phẩm của nữ thế nào? sai trong giọng điệu của ràng đối với có hay cũng sao, vậy tại sao cho người khác đụng hư nó.


      mệt mỏi , muốn chuyện với nữa.


      Nhược Tuyết nhắm mắt lại, nhưng mới vừa rồi nước mắt vẫn nhịn được lại chảy xuống. Tử Mặc, xin lỗi, xin lỗi! Lương Úy Lâm phải là người!


      "Đừng khóc." trầm giọng ra lệnh. Người phụ nữ này, hở chút lại khóc cho nhìn thấy, đây là sao chứ?


      "Ô. . . . . ." Nghe được giọng ra lệnh chẳng những có dừng lại, ngược lại nức nở nghẹn ngào khóc hơn nữa.


      "Em khóc cái gì?" Phiền não, gọi A Cánh làm thủ tục chuyển viện tại sao lại lâu thế? Thủ hạ của lúc nào năng lực làm việc kém như vậy? chịu nổi nữa.


      "Ô ô. . . . . ." có trả lời, như cũ đắm chìm trong thương thế trong lòng của mình, muốn liên lụy bất luận kẻ nào! Nhưng người đàn ông trước mắt này làm sao để thuyết phục đây?


      Lương Úy Lâm nhẫn nại đạt tới điểm cao nhất, nhiều hơn nữa cũng có, hung tợn ném ra lời "Đáng chết! Lăng Nhược Tuyết, cho phép khóc nữa, có nghe thấy ? ! cho phép khóc! Em lại khóc, lập tức để cho người bắt Chung Tử Mặc và người nhà của cậu ta, để cho bọn họ vĩnh viễn thể yên!”


      Cằm của thô lỗ bị nhéo, hơi thở nóng rực của mang theo tức giận phả lên khuôn mặt ửng hông, quả nhiên uy hiếp có tác dụng, vốn thanh nức nở nghẹn ngào lập tức ngừng lại, chỉ trừ nước mắt mặt để cho nhìn chướng mắt cực kỳ.


      Ác ma uy hiếp quả nhiên lợi hại ! Là ý Tử Mặc tại sao?


      "Hỏa khí !" Cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Người vào là gương mặt cười của Nghiêm Quân Hạo, theo ở đằng sau là A Cánh. là đáng thương a, Lương Úy Lâm động chút là kéo làm bác sĩ riêng, thù lao có còn phải cười nữa, chọn lầm bạn tốt rồi!


      " vào sao gõ cửa?" Lương Úy Lâm buông Nhược Tuyết ra, kiềm chế đứng lên nhìn thẳng vào mắt Quân Hạo. vừa mới to tiếng quát cậu ta nghe rồi sao? Con mẹ nó, đều là do người phụ nữ này, người luôn tỉnh táo cũng phải mất khống chế.


      "Lâm, tôi gõ. Là cậu . . . . . quá nhập tâm chứ?” mặt Nghiêm Quân Hạo nhất mạt cười làm cho người ta xem hiểu. ra Lương Úy Lâm cũng có lúc lớn tiếng mắng chửi người? cho rằng cậu ta chỉ biết cầm súng chỉa vào đầu người khác! Em Tuyết Nhi là đáng thương.


      Lương Úy Lâm có trả lời khiêu khích của cậu ta, dời tầm mắt nhìn về phía A Cánh.


      "Chủ nhân, làm xong!" A Cánh trầm ổn . Nếu như phải là bác sĩ Nghiêm ở chỗ thang máy dài dỏng hỏi , sớm trở về nghe lệnh rồi. tại tốt rồi, sắc mặt của chủ nhân rất khó coi!


      "Lập tức ." Lương Úy Lâm trực tiếp ra lệnh, nghĩ xoay người dẫn đầu ra ngoài, vạt áo của lại bị sức lực nho kéo lại.


      Thấp con mắt nhìn xuống áo sơ mi đen, bàn tay trắng noãn mảnh khảnh gắt gao lôi kéo . Người phụ nữ này, lá gan là lớn!


      dừng bước nhìn khuôn mặt nhắn, con mắt sắc sâu.


      Mà A Cánh nhận được mệnh lệnh sau đó lập tức ra ngoài chuẩn bị, Nghiêm Quân Hạo còn tò mò mắt nhìn đôi nam nữ kì quái. Bọn họ muốn làm cái gì đấy? là khó thấy được cái bộ dáng này của Lương Úy Lâm!


      " Tử Mặc. . . . ." Lệ mặt có duy trì, miệng vết thương vẫn đau, thanh của mang theo khóc thút thít qua, giọng mũi nồng nặc lại có nhất mạt kiên định.


      A! Tử Mặc là ai? Người xem trò vui trước mắt, nụ cười càng đậm.


      "Em dám nhắc lại lần nữa, khiến Chung Tử Mặc ngày mai thấy mặt trời.” Giọng điệu của lạnh lẽo, trong mắt tóe ra sát ý nhất mạt kinh người.


      Tay Nhược Tuyết sau giây lập tức chủ động buông ra. theo bên cạnh lâu như vậy, biết chưa bao giờ có chuyện dám làm, mà giết người đối với như bóp chết con kiến, vô cùng đơn giản.


      gì thêm, xoay người rời ra ngoài cửa.


      "Tuyết Nhi, em giỏi a!" Nghiêm Quân Hạo hướng về phía người con giường ngẩn người, đưa ngón cái lên. Có thể làm cho Lương Úy Lâm nổi giận mà bị thương em là làm cho người kính nể!


      Nhược Tuyết chân tướng nhìn Nghiêm Quân hạo, được? được gì rồi? ở trước mặt ngoại trừ hít thở cái gì cũng làm được!


      Sau đó ở càng chân tướng ở bên trong, đám nhân viên cứu hộ, động tác tốc độ mà đem đặt lên xe.


      Muốn đưa nơi nào, học được ít rồi! Hỏi cũng là vô ích.
      lazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: Cha Mẹ



      editor Cát


      Nhược Tuyết ở bệnh viện của Lương thị ngây người suốt cả tháng. Nẹp đinh, bó thạch cao 20 ngày, chỉ mực ở giường. Hôm nay cuối cùng cũng có người nâng đỡ xuống giường bộ.


      Kể từ sau đêm hôm đó qua, người đàn ông kia lại bắt đầu biến mất. Mấy ngày nay, mỗi ngày trừ nhân viên chăm sóc đặc biệt 24h, người cùng tiếp xúc nhiều nhất chính là Nghiêm Quân Hạo.


      Sau khi chuyển tới nơi này, Nghiêm Quân Hạo thành bác sĩ chăm sóc cho , chẳng những ngày ngày tới quan sát vết thương của khép lại chưa, còn kiêm chức chuyện phiếm với .


      ta hài hước, luôn có rất nhiều lời để trêu chọc vui vẻ. nhìn ra người sáng sủa như lại là bạn của Lương Úy Lâm.


      Cũng bởi vì có làm bạn, cuộc sống nằm viện trầm lặng của mới có khó trôi qua như vậy. Nhưng trong lòng còn lo lắng, lo lắng Chung Tử Mặc biết ra sao rồi? hy vọng mà bị liên lụy.


      Rốt cuộc đợi đến ngày xuất viện này, mùa xuân đến gần! Trời nắng ấm, gốc cây bông gòn lớn biết khi nào mà màu lá của nó xanh dần lên.


      Thu xếp mọi thứ xong, A Cánh đợi ở bên ngoài, rất muốn trở lại biệt thự ngay, chợt có ý niệm muốn trở về.


      muốn trở về lồng giam hoa lệ đó, nơi đó quá tịch mịch! Nhưng còn có lựa chọn khác cho tự do sao? Chỉ cần Lương Úy Lâm buông tay, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở nơi đó chờ vui vẻ mang may mắn tới cho .


      Lâm hạnh? Nhược Tuyết chợt vì trong đầu mình thoáng cái từ này mà bực bội đứng lên! giống như bây giờ liên tục đối với hờ hững như vậy, có tính là đẩy vào lãnh cung ?


      Tần phi ở thời cổ đại hễ bị đưa vào lãnh cung , phải ở nơi đó chôn tuổi thanh xuân cho đến già? Chẳng lẽ ở thời đại này, Lăng Nhược Tuyết cũng thoát được số mạng nhưu vậy sao? Có ? Lương Úy Lâm, sao có thể như vậy đối với em?


      "Tuyết Nhi, phải nỡ rời khỏi bệnh viện chứ?" Nghiêm Quân Hạo tác phong nhàn nhạ đứng ở bên cửa, hướng về phía người đứng ngẩn người ở bên cửa sổ . bác sĩ đáng thương, bị Lương Úy Lâm thủ lĩnh hắc đạo uy hiếp, nghiễm nhiên trở thành bác sĩ gia đình cho cậu ta, dù gì như thế cũng có lương cao nhưng lại chỉ có nghĩa vụ hơn nữa còn thỉnh thoảng bị người ta uy hiếp tính mạng. phải rất thảm sao?


      Cũng may, người bện của em đáng xinh đẹp! Xinh đẹp khiến cho mến đến buông tay.


      "Nghiêm đại ca, làm phiền rồi !" Nhược Tuyết muốn tới, người trông chừng lập tức vịn .


      "Tuyết Nhi, cho đến bây giờ vẫn khách khí với như vậy ! Ngồi ghế , bây giờ được quá mệt nhọc!" Nghiêm Quân Hạo ý bảo người trông nom đem xe lăn kéo qua. Mặc dù tháo thạch cao, nhưng còn tiến bước trị liệu khôi phục, đề phòng di chứng sau phẫu thuật xảy ra. Sau khi có triệu chứng đau đớn gì mới có thể tiến hành rèn luyện lại.


      "Cám ơn , Nghiêm đại ca." Ngồi lên xe lăn, Nhược Tuyết khó mà cười được tiếng. Đây là bi thảm, thôi mà cũng xong!


      **


      Biệt thự nhà họ Lương lưng chừng núi.


      Đây là thời điểm náo nhiệt nhấ trong vài chục năm trở lại đây, ba ngày trước Lương Ngạo Vũ đưa Nhan Thanh Uyển trở về nước.


      Sau khi sức khỏe của bà khôi phục việc đầu tiên mà bọn họ làm là để cho bà gặp lại người nhà họ Nhan mấy chục năm thấy. Đây quả là thời khắc khiến cho người ta muốn khắc ghi cỡ nào!


      "Ngạo Vũ, em sợ. . . . . ." Nhan Thanh Uyển ngồi ghế sofa ở trong phòng khách,bà đứng ngồi yên. Bởi vì lo lắng cho thân thể của bà cho nên sáng sớm Lương Úy Lâm an bài hai nhị lão Nhan gia tới đây.


      Mấy thập niên thấy, ở thời khắc gặp lại nhau kia, Nhan Thanh Uyển thấy sợ. Cha mẹ có tha thứ cho bà đây? Nhưng trong lòng bà yên lặng suy nghĩ những chuyện qua, tại sao lại khẩn trương như vậy?


      "Uyển Nhi, có chuyện gì. Có ta ở đây, ta để cho bất luận kẻ nào tổn thương em." Lương Ngạo Vũ ngồi ở bên cạnh, cảm thấy toàn thân bà căng thẳng, ôm bà vào trong ngực, vỗ phần lưng của bà. Cho dù là cha mẹ của bà cũng giống vậy, mặc dù mấy chục năm này tới bà ở bên cạnh ông ta tốt, nhưng năm đó, đối với bọn họ chuyện của hai người năm đó vẫn như phai .


      Khi ông đưa bà , thân thể của bà yếu ớt ngã xuống, bà ấy là con của bọn họ mà? Tại sao bọn họ lại độc ác như vậy? Nếu như khong phải do Nhan Thanh Uyển liên tục cầu ông, ông nhất định bỏ qua cho người nhà họ Nhan.


      "Ngạo Vũ, cần. Ba mẹ phải cố ý, phải vậy. . . . . ." Vươn tay che cái miệng của ông. Cha mẹ khắp thiên hạ đều như vậy chỉ hi vọng con của mình lầm đường lạc lối.


      Ở thành phố này Nhan gia cũng được coi là gia đình danh môn, đều là xuất thân giáo sư, rất được kính trọng. Nhan lão gia nổi danh xa gần, kỷ luật rất nghiêm, danh sư bất cẩu ngôn tiếu. Đối với con mình người hắc đạo,, tùy thời có thể đối mặt với cái chết nên đương nhiên là phản đối. Hơn nữa năm đó bà mới có 16 tuổi, trong mắt cha mẹ vẫn là con nít căn bản hiểu cái gì là tình , đương nhiên dùng mọi cách ngăn cản.


      Nhưng ai có thể mười sáu mười bảy tuổi có tình đây? Ai có thể mười sáu mười bảy tuổi tình thể nắm tay nhau đến già đây?


      Bọn họ đúng là vẫn ở cùng chỗ, cùng nhau dắt tay qua nhiều năm như vậy phải vẫn tốt sao? còn có người nào giống ông thương bà, đến nhập tâm!


      "Uyển Nhi, ta hiểu biết . phải sợ, tất cả đều có ta ở đây." Vỗ bàn tay của vợ nhu thuận vuốt mái tóc dài. phải là có cảm khái! Bà từ mười mấy tuổi vẫn theo bên cạnh ông, mực yên lặng lặng yên theo sát ông, chưa từng có nửa câu oán hận, ông thế nào nhẫn tâm để cho bà huyết mạch tương liên người thân từ đó đứt tin tức? Với ông sao cả, bởi vì ông từ cũng chưa có hưởng thụ qua ngày ôn tình của gia đình, nhưng Uyển Nhi của ông giống vậy!


      Điều gì đến đến, đối với vợ mình mà có lẽ là chuyện tốt, ông muốn nhìn thấy bà buồn như khi mất con nữa!


      Bên ngoài truyền đến tiếng xe, có phải là bọn họ đến?


      "Mẹ, Bill đón người trở lại! Có muốn hay đến trước mặt đây?" Lương Úy Lâm từ lầu xuống, vẫn là thân màu đen áo sơ mi quần tây, thái độ cũng có nửa điểm muốn chấp nhận hay hưng phấn.


      Tình thân, đối với , là xa lạ! Những người có quan hệ với mẹ của kia đối với cũng là xa lạ.
      lazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73: Gặp Nhau



      "Úy Lâm, có phải hôm nay Tiểu Tuyết xuất viện ?"


      Trải qua mấy tháng trầm tĩnh, Nhan Thanh Uyển có thể đối mặt với việc con mất. Nhưng sau khi về nước nghe tin Nhược Tuyết tai nạn xe nhập viện rồi. Nhan Thanh Uyển nóng lòng muốn lập tức thăm nhưng bị hai cha con họ ngăn cản.


      Bọn họ đương nhiên có lý do rất tốt! Nhưng kỳ bà lo lắng cho bé kia. Vì những chuyện đau lòng ngày xưa thể vãn hồi kia mà phải theo bên cạnh con trai bà danh phận nhiều năm như vậy, bà cảm giác rất áy náy!


      Nếu như là con mình trong tình cảnh thế bà làm sao có thể đối mặt với thực này? Người cũng mất rồi bọn họ còn muốn so đo nhiều như vậy, cuộc sống chẳng còn ý nghĩa nào nữa!


      Đường đời, cho tới bây giờ chính là thể quay đầu lại .


      "Có lẽ, đợi chút trở lại." Sau khi nghe cái tên đó, ánh mắt Lương Úy Lâm trầm xuống dưới, hình như muốn chuyện nhiều. tồn tại của càng ngày càng khắc sâu vào tâm rồi, biết từ lúc nào thấy ruột gan mình khó chịu, sợ chính mình khống chế được, cho nên ép mình gặp , nghĩ đến , sợi dây trong lòng thắt chặt nữa!


      "Có lẽ? Úy Lâm, con có muốn con bé xuất viện hay , con có chút quan tâm nào sao?” Nhan Thanh Uyển cau mày, lời của con trai khiến cho lòng bà thêm lo. Tại sao nó lại lạnh nhạt như vậy? Lúc ở Zurich, ràng bà cảm giác được nó đối với Nhược Tuyết giống vậy, làm sao bây giờ lại?


      "Quan tâm? Mẹ, chúng ta ra ngoài ! Bọn họ xuống xe!" Lương Úy Lâm tuyệt muốn cùng người nào tới Lăng Nhược Tuyết, cho dù là mẹ của mình cũng vậy. Nếu như phải là bà nhất định muốn gặp , có lẽ để nằm viện cho đến khi hoàn toàn bộ được mới thôi.


      Về phần, sau khi khỏe lại phải làm sao tạm thời chưa nghĩ đến!


      Bọn họ ra ngoài là lúc đồng hồ tường chỉ10h sáng, có chút quá sớm; bảy tám người từ ba chiếc xe bước xuống, mấy người trẻ có , già có, già nhất là đôi vợ chồng già, đầu tóc bạc trắng xem ra cũng tám mươi tuổi rồi! Mọi người áo mũ chỉnh tề, tràn đầy hơi thở nho nhã.


      Mà bảy tám người ở bên trong, vóc người cao nhất, gương mặt người đàn ông ánh mặt trời đưa tay đỡ lão phu nhân : "Nhan lão phu nhân, nơi này chính là chỗ ở của con bà, ấy trở lại chờ mọi người ở bên trong, có thể gặp rồi…”


      Nhan lão phu nhân đầu tóc bạch kim đầy kích động đến lệ nóng tràn đầy, con của bà, Uyển Nhi của bà…


      Trừ Giang Hạo Nhiên, sáu người khác đều có hình dáng tương tự, giống như là người nhà, hai vợ chồng già kia là cha mẹ của Nhan Thanh Uyển, nên xưng hô là ông bà ngoại, mà hai người đàn ông trung niên này, thanh nhã lịch có khuôn mặt giống với Nhan Thanh Uyển, là hai trai của bà sao? Hai người nam nữ trí thức , phong độ này chắc có lẽ là con của hai người rồi.


      Lương Úy Lâm đến trước mặt cha mẹ ra ngoài, ánh mắt đảo qua đem mấy người toàn bộ nhìn ở trong mắt rồi. biết Giang Hạo Nhiên nhất định theo tới .


      nhóm người xuống xe muốn quan sát cái gọi là chỗ ở của lão đại xã hội đen có gì khác người thường, Nhan lão phu nhân xoay người, trong nháy mắt kích động lên tiếng: "Uyển Nhi. . . . . ."


      "Mẹ, cha. . . . . ." Nhan Thanh Uyển ở trong ngực của Lương Ngạo Vũ thầm, sắc mặt tái nhợt, tròng mắt trong trẻo ửng lên tầng nước, bà tin, tin những gì xảy ra, chính là cha mẹ, bọn họ đều già tóc bạc trắng, lưng thẳng tắp nay khòm lại.


      Năm tháng qua, thời gian trôi mãi, hẳn là quãng đường dài rồi!


      Nhan lão gia tử tiến lên đây, chạm mặt liền muốn cho Lương Ngạo Vũ quyền, nhưng tay của ông lão ở giữa trung bị Nhan Thanh Uyển ngăn lại: "Cha, thể."


      Giang Hạo Nhiên cũng chạy tới, kéo Nhan lão gia tử còn muốn đánh cái tay khác xuống."Nhan lão gia tử, ngài xuống tay lưu tình! Nể mặt tí, như vậy khó coi. Nếu chúng ta vào nhà trước ! Tìm hơn 30 năm cũng phải là vì chỉ để đánh người."


      Lương Ngạo Vũ là ai? Làm sao có thể cho phép có người ở trước mặt ông càn rỡ như thế? Nhưng lúc này, ông có lên tiếng, giống như nếu phải là Nhan Thanh Uyển cùng Giang Hạo Nhiên tới đây ngăn lại khiến ông lão đánh xuống.


      "Cha. . . . . ." Nhan Thanh Uyển giọng cầu xin.


      "Nó đối với con có tốt ?" Giọng của Nhan lão gia tử như mấy thập niên đổi đầy nghiêm nghị hỏi con . Dù là năm đó bọn họ cũng có lỗi, nhưng con cũng là ruột thịt do họ nuôi lớn, tại sao có thể khiến người đàn ông câu nào liền mang ?


      Nhan Thanh Uyển kéo chặt cánh tay chồng, dùng thanh thay đổi : " có ai đối với con tốt hơn ấy."


      "Lão già, thôi. Uyển Nhi, Uyển Nhi của ta. . . . . ." Nhan lão phu nhân tay run run tới đây.


      "Mẹ. . . . . ." Cũng nhịn được vui sướng trong lòng, bao cảm xúc dây dưa cùng bi thương Nhan Thanh Uyển ly biệt mẹ bà hơn 30 năm mới gặp mặt. tiếng ‘Mẹ’ này quá lâu! Lâu đến nỗi khiến bà như quên mất từ này rồi.


      "Khụ! Lão Thái Gia, vị này là Lương lão đại con cần phải giới thiệu rồi, các người biết mấy thập niên. Vị này đây, chính là kết tinh tình của bọn họ, cũng chính là cháu ngoại của người Lương Úy Lâm." Giang Hạo Nhiên nhức đầu giới thiệu. Này cha con nhà họ Lương có thể hay nể mặt tí? Đối mặt với người ta ngàn dặm xa xôi tìm hôn mà đến, bọn họ cho dù chỉ câu cũng tốt ! Người ta như thế nào cũng là trưởng bối!!


      Lương lão đại là quá nên, dù sao cũng là ông ta mạnh mẽ đem con nhà người ta bắt , bây giờ chút hối cải cũng có. Mà Lương Úy Lâm làm trở thành cháu người ta kêu tiếng"Ông ngoại" cũng là việc nên làm chứ? Ai, mặc dù rất hiểu người bạn của mình, ở trong mắt cậu ta căn bản có cái gọi là tình thân.


      Vậy là người trung gian phải làm sao đây?


      "Tôi chưa bao giờ bạc đãi qua em ấy!" Đoán chừng muốn trong miệng Lương Ngạo Vũ kêu lên tiếng “Cha”dường như khó rồi, nhưng ông ta là đại ca xã hội đen cho tới bây giờ đem kể nào để trong mắt, như vậy cũng là tôn kính rồi.


      Mà Lương Úy Lâm chỉ là dùng ánh mắt trầm mặc nhìn mọi người, hai bên nhìn mặt nhau biết làm sao để mở miệng. Bên kia hai mẹ con còn đắm chìm trong bi thương có cách nào dừng.


      khí trầm mặc qua, hình như Nhan lão gia tử hài lòng, vài chục năm nay chưa bao giờ xuất qua vẻ mặt thoải mái ôn hòa như lúc này.


      "Uyển Nhi, trở vào bên trong lại ." Lương Ngạo Vũ tới. Thấy nước mắt mặt vợ mình, trong lòng lão đại khó chịu cực kỳ, lại thể phát tiết ra ngoài.


      "Mẹ, chúng ta vào ngồi, được ?" Nhan Thanh Uyển đưa tay lau nước mắt mặt, nơi này thích hợp để chuyện.


      "Cha, thôi" Hai người con trai của nhà họ Nhan cũng tới đây đỡ Nhan lão gia tử kích động thôi."Vậy tốt. . . . ." Do được các con dìu vào nhà, Nhan lão gia tử tự lẩm bẩm: "Vậy tốt."
      lazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: Vị Hôn Thê?



      editor Cát


      Nhược Tuyết nghĩ tới, trở lại biệt thự lại gặp nhiều người như vậy ở đây. Sau đó chỉ thấy 7, 8 người dùng ánh mắt phức tạp nhìn , vốn là những thanh thưa thớt chuyện chợt ngừng lại.


      Tầm mắt di chuyển, rốt cuộc cũng tìm thấy bóng dáng quen thuộc, mặc áo sơ mi màu đen lẳng lặng ngồi hút thuốc lá, thấy A Cánh cùng Nghiêm Quân Hạo đẩy cùng nhau vào, có đứng dậy, cũng câu, an vị ở nơi nào lời nhìn .


      "Tiểu Tuyết, con trở lại! xin lỗi, ta thăm con." Nhan Thanh Uyển chủ động đứng lên phá vỡ cục diện bế tắc, bà tới cười trước mặt Nhược Tuyết: "Tiểu Tuyết, chân còn đau nhức ?"


      Trong lúc kinh ngạc vì có thấy Nhan Thanh Uyển trở về, bà kêu tiếng Tiểu Tuyết làm cho lâm vào tình trạng kinh hoảng xảy ra chuyện gì. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Chẳng lẽ trí nhớ của Nhan Thanh Uyển khôi phục? Vậy sao có ai cho biết? Những người trong phòng này là ai? Tại sao ông trời thích mang đến cho những vui mừng? Cái này cũng coi là vui mừng sao?


      "Dì Lương, lâu gặp. Chú Lương, chú vẫn phong độ như năm đó! Nét mặt của Nghiêm Quân Hạo cười rực rỡ. đời này đoán chừng cũng chỉ có Nghiêm Quân Hạo dám ở trước mặt cha con nhà họ Lương như vậy.


      "Quân Hạo, cám ơn cháu chăm sóc cho Tiểu Tuyết. Úy Lâm đâu? Úy Lâm, Quân Hạo tới làm sao con gì?" Nhan Thanh Uyển thấy Nhược Tuyết kinh ngạc ra lời, vội vàng xoay người gọi con trai, mà người nhà họ Nhan khi nhìn thấy Nhược Tuyết cũng đều dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn , đặc biệt là Nhan lão gia tử giống như là ánh mắt của cố nhân dạng kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhược Tuyết.


      "Quân Hạo là người của mình, cần kêu." Thuận tay phun vòng điếu thuốc, Lương Úy Lâm cũng có đứng dậy. Nhìn cùng Quân Hạo như thế, giống như rất thân mật! Từ lúc họ mới xuống xe về đến đến đại sảnh này, nhìn họ qua máy theo dõi, bọn họ tươi cười chuyện! tại sao lại câm hết rồi?


      "Thanh Uyển, con bé là. . . . . ." Nhan lão gia tử nhịn được trong lòng kinh ngạc đứng lên.


      "Cha, con bé là. . . . . ." Nhan Thanh Uyển làm khó nhìn qua con trai, vừa liếc nhìn Lương Ngạo Vũ, ở ánh mắt Lương Ngạo Vũ bà nhìn thấy ánh mắt tính toán quen thuộc. Vậy bà phải có thể. . . . . .


      "Mẹ của con là Chu Tĩnh Lâm sao?" Thanh Nhan lão gia tử run run hỏi. Chu Tĩnh Lâm là học trò của ông, đáng tiếc năm ngoái bất hạnh qua đời, trước mắt này cùng với nó dáng dấp quá giống. Ông nhớ trước kia Chu Tĩnh Lâm từng mang con của mình tới nhà bọn họ, đáng tiếc là chuyện nhiều năm trước rồi. Người con trước mắt này cùng Chu Tĩnh Lâm có phải có quan hệ gì ?


      "Đúng vậy. Ông, . . . . . ." Tên của mẹ từ trong miệng của lão nhân gia ra, vô cùng khẩn trương cùng lo lắng, trong nháy mắt Nhược Tuyết lại rơi nước mắt. bao nhiêu năm, có người nào ở trước mặt nhắc tới mẹ, nhưng lão gia gia này sao lại như vậy? Cha mẹ đều là giáo viên, học trò ở khắp thiên hạ, thế nhưng lão gia gia thể nào là học trò của mẹ.


      "Chu Tĩnh Lâm là học trò của ta, là học trò tốt, cũng là người thầy tốt. . . . . ." Nhan lão gia tử nhìn thấy con hơn ba mươi thấy cũng có rơi lệ, nhưng nhìn thấy con của cố nhân lại để cho ông thiếu chút nữa lão lệ tung hoành rồi. Vợ chồng Chu Tĩnh Lâm hay trò chuyện cùng ông, mà bọn họ năm ngoái thế nhưng lần lượt qua đời. Chuyện của nhà bọn họ ông cũng có nghe qua đó, muốn giúp nhưng biết phải làm sao. Hôm nay, lại gặp được con của bọn họ, con của cố nhân bọn họ muốn tìm cũng tìm được, làm sao kích động đây?


      "Ông à, mẹ con, bà . . . . . ."


      "Ta hiểu, ta biết. . . . . ." Nhan lão gia tử kích động đến thành tiếng rồi. là thế nào cũng nghĩ ra!


      "Cha, cha trước ngồi xuống ! Có chuyện gì chúng ta từ từ ." Con trai lớn của Nhan gia thấy Nhan lão gia tử kích động vội tới khuyên.


      Nghiêm Quân Hạo sờ mũi cái, chuyện này là sao? Tại sao ai cho biết? mà người duy nhất có thể cho câu trả lời là cha con nhà họ Lương lại giống như người ngoài cuộc lời. Đây là sao?


      "Tiểu Tuyết, đừng khóc! Tất cả mọi người nhìn ! sao, quan trọng. Từ nay về sau dì chính là mẹ con, được ? Con nguyện ý gọi dì là mẹ ?" Nhan Thanh Uyển đưa tay lau nước mắt ngừng của Nhược Tuyết, giọng .


      Mà Nhược Tuyết trừ khóc, biết mình còn có thể làm gì nữa. Mẹ, có thể gọi bà ấy là mẹ sao?


      "Thanh Uyển, đây là sao chứ?” Trường hợp như thế này khiến cho Nhan ông cụ nhịn được lên tiếng hỏi.


      Tất cả mọi người nhìn Nhan Thanh Uyển, gồm có người chẳng có lời nào là Lương Úy Lâm. Tâm lý của giống như bị tính toán đầy bất an. Dạo này, thanh mềm mại yếu ớt tính toán chỉ có mẹ của còn ai khác. Nhưng bà muốn làm gì đây? Mà người phụ nữ kia, có cần thiết mới từ bệnh viện trở về là khóc thành như vậy ?


      "Cha, mẹ, Nhược Tuyết là vợ sắp cưới của Úy Lâm”


      Lời này vừa ra, trong phòng khách an tĩnh bỗng tiếng rút khí nối thành mảnh, trừ vợ chồng Nhan Thanh Uyển gì cả Nghiêm Quân Hạo và tất cả mọi người bị những lời này hù sợ. Mà thuốc lá tay Lương Úy Lâm cứ như vậy rơi xuống sàn nhà.


      Vị hôn thê? là rất buồn cười! hề có ý định lấy vợ. Cuộc sống của người bình thường đối với chính là loại trở ngại. cần cái danh xưng vợ chưa cưới này.


      Nhan Thanh Uyển biết chính mình ? Sau chốc lát mất hồn, rất nhanh khôi phục tỉnh táo. Mắt nhìn Lương Ngạo Vũ, sau đó nhìn về Nhan Thanh Uyển, cuối cùng đưa ánh mắt khóa ở mặt Nhược Tuyết.


      Nhược Tuyết cũng bị câu bất ngờ vui mừng mà hù sợ. Vui mừng? Là khủng hoảng mới đúng! Vốn là khóc nhưng cũng ngừng lại. Dì Nhan gì vậy? làm sao có thể là vợ chưa cưới của người đàn ông kia? Vĩnh viễn thể nào! đối với căn bản vô tình càng quan tâm, chỉ là người phụ nữ ở bên cạnh để cho chơi đùa mà thôi.


      nên như vậy, cần!


      Nét mặt người phụ nữ kia là sao chứ? Cho là rất muốn làm vị hôn phu của sao? Thấy vẻ mặt cự tuyệt của Nhược Tuyết, lửa đốt trong lòng Lương Úy Lâm ngày càng nhiều, giống như muốn thiêu đốt .


      "Dì Nhan chúng con. . . . . ." Nhược Tuyết muốn mở miệng , lại bị Nhan Thanh Uyển đưa tay ngăn cản.


      "Được rồi! Nhược Tuyết mới ra viện nhất định là rất mệt mỏi. Úy Lâm, con đưa con bé lên lầu trước được ?” Bà thấy bầu khí quái dị trong phòng, Nhan Thanh Uyển chỉ có thể lên tiếng trước đem chuyện mơ hồ này cho qua trước. Sắc mặc của con trai cũng có tốt lắm! Nhưng như bà , bà thích bé Nhược Tuyết này , hơn nữa con bé cũng theo con trai bà nhiều năm như vậy, cho nên cho danh phận vợ sắp cưới cũng có gì là quá mức chứ?


      Nghe được lời của mẹ nhưng Lương Úy Lâm còn ngồi bất động.


      "Khụ, Nhược Tuyết, nếu đưa em lên?" Nghiêm Quân Hạo liếc mắt nhìn Lương Úy Lâm, cúi đầu ở bên tai Nhược Tuyết giọng . Thanh mặc dù , nhưng mọi người đều có thể nghe được. cũng tin, Lương Úy Lâm còn có thể thờ ơ.
      lazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: Vị Hôn Thê?



      editor Cát


      Nhược Tuyết nghĩ tới, trở lại biệt thự lại gặp nhiều người như vậy ở đây. Sau đó chỉ thấy 7, 8 người dùng ánh mắt phức tạp nhìn , vốn là những thanh thưa thớt chuyện chợt ngừng lại.


      Tầm mắt di chuyển, rốt cuộc cũng tìm thấy bóng dáng quen thuộc, mặc áo sơ mi màu đen lẳng lặng ngồi hút thuốc lá, thấy A Cánh cùng Nghiêm Quân Hạo đẩy cùng nhau vào, có đứng dậy, cũng câu, an vị ở nơi nào lời nhìn .


      "Tiểu Tuyết, con trở lại! xin lỗi, ta thăm con." Nhan Thanh Uyển chủ động đứng lên phá vỡ cục diện bế tắc, bà tới cười trước mặt Nhược Tuyết: "Tiểu Tuyết, chân còn đau nhức ?"


      Trong lúc kinh ngạc vì có thấy Nhan Thanh Uyển trở về, bà kêu tiếng Tiểu Tuyết làm cho lâm vào tình trạng kinh hoảng xảy ra chuyện gì. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Chẳng lẽ trí nhớ của Nhan Thanh Uyển khôi phục? Vậy sao có ai cho biết? Những người trong phòng này là ai? Tại sao ông trời thích mang đến cho những vui mừng? Cái này cũng coi là vui mừng sao?


      "Dì Lương, lâu gặp. Chú Lương, chú vẫn phong độ như năm đó! Nét mặt của Nghiêm Quân Hạo cười rực rỡ. đời này đoán chừng cũng chỉ có Nghiêm Quân Hạo dám ở trước mặt cha con nhà họ Lương như vậy.


      "Quân Hạo, cám ơn cháu chăm sóc cho Tiểu Tuyết. Úy Lâm đâu? Úy Lâm, Quân Hạo tới làm sao con gì?" Nhan Thanh Uyển thấy Nhược Tuyết kinh ngạc ra lời, vội vàng xoay người gọi con trai, mà người nhà họ Nhan khi nhìn thấy Nhược Tuyết cũng đều dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn , đặc biệt là Nhan lão gia tử giống như là ánh mắt của cố nhân dạng kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhược Tuyết.


      "Quân Hạo là người của mình, cần kêu." Thuận tay phun vòng điếu thuốc, Lương Úy Lâm cũng có đứng dậy. Nhìn cùng Quân Hạo như thế, giống như rất thân mật! Từ lúc họ mới xuống xe về đến đến đại sảnh này, nhìn họ qua máy theo dõi, bọn họ tươi cười chuyện! tại sao lại câm hết rồi?


      "Thanh Uyển, con bé là. . . . . ." Nhan lão gia tử nhịn được trong lòng kinh ngạc đứng lên.


      "Cha, con bé là. . . . . ." Nhan Thanh Uyển làm khó nhìn qua con trai, vừa liếc nhìn Lương Ngạo Vũ, ở ánh mắt Lương Ngạo Vũ bà nhìn thấy ánh mắt tính toán quen thuộc. Vậy bà phải có thể. . . . . .


      "Mẹ của con là Chu Tĩnh Lâm sao?" Thanh Nhan lão gia tử run run hỏi. Chu Tĩnh Lâm là học trò của ông, đáng tiếc năm ngoái bất hạnh qua đời, trước mắt này cùng với nó dáng dấp quá giống. Ông nhớ trước kia Chu Tĩnh Lâm từng mang con của mình tới nhà bọn họ, đáng tiếc là chuyện nhiều năm trước rồi. Người con trước mắt này cùng Chu Tĩnh Lâm có phải có quan hệ gì ?


      "Đúng vậy. Ông, . . . . . ." Tên của mẹ từ trong miệng của lão nhân gia ra, vô cùng khẩn trương cùng lo lắng, trong nháy mắt Nhược Tuyết lại rơi nước mắt. bao nhiêu năm, có người nào ở trước mặt nhắc tới mẹ, nhưng lão gia gia này sao lại như vậy? Cha mẹ đều là giáo viên, học trò ở khắp thiên hạ, thế nhưng lão gia gia thể nào là học trò của mẹ.


      "Chu Tĩnh Lâm là học trò của ta, là học trò tốt, cũng là người thầy tốt. . . . . ." Nhan lão gia tử nhìn thấy con hơn ba mươi thấy cũng có rơi lệ, nhưng nhìn thấy con của cố nhân lại để cho ông thiếu chút nữa lão lệ tung hoành rồi. Vợ chồng Chu Tĩnh Lâm hay trò chuyện cùng ông, mà bọn họ năm ngoái thế nhưng lần lượt qua đời. Chuyện của nhà bọn họ ông cũng có nghe qua đó, muốn giúp nhưng biết phải làm sao. Hôm nay, lại gặp được con của bọn họ, con của cố nhân bọn họ muốn tìm cũng tìm được, làm sao kích động đây?


      "Ông à, mẹ con, bà . . . . . ."


      "Ta hiểu, ta biết. . . . . ." Nhan lão gia tử kích động đến thành tiếng rồi. là thế nào cũng nghĩ ra!


      "Cha, cha trước ngồi xuống ! Có chuyện gì chúng ta từ từ ." Con trai lớn của Nhan gia thấy Nhan lão gia tử kích động vội tới khuyên.


      Nghiêm Quân Hạo sờ mũi cái, chuyện này là sao? Tại sao ai cho biết? mà người duy nhất có thể cho câu trả lời là cha con nhà họ Lương lại giống như người ngoài cuộc lời. Đây là sao?


      "Tiểu Tuyết, đừng khóc! Tất cả mọi người nhìn ! sao, quan trọng. Từ nay về sau dì chính là mẹ con, được ? Con nguyện ý gọi dì là mẹ ?" Nhan Thanh Uyển đưa tay lau nước mắt ngừng của Nhược Tuyết, giọng .


      Mà Nhược Tuyết trừ khóc, biết mình còn có thể làm gì nữa. Mẹ, có thể gọi bà ấy là mẹ sao?


      "Thanh Uyển, đây là sao chứ?” Trường hợp như thế này khiến cho Nhan ông cụ nhịn được lên tiếng hỏi.


      Tất cả mọi người nhìn Nhan Thanh Uyển, gồm có người chẳng có lời nào là Lương Úy Lâm. Tâm lý của giống như bị tính toán đầy bất an. Dạo này, thanh mềm mại yếu ớt tính toán chỉ có mẹ của còn ai khác. Nhưng bà muốn làm gì đây? Mà người phụ nữ kia, có cần thiết mới từ bệnh viện trở về là khóc thành như vậy ?


      "Cha, mẹ, Nhược Tuyết là vợ sắp cưới của Úy Lâm”


      Lời này vừa ra, trong phòng khách an tĩnh bỗng tiếng rút khí nối thành mảnh, trừ vợ chồng Nhan Thanh Uyển gì cả Nghiêm Quân Hạo và tất cả mọi người bị những lời này hù sợ. Mà thuốc lá tay Lương Úy Lâm cứ như vậy rơi xuống sàn nhà.


      Vị hôn thê? là rất buồn cười! hề có ý định lấy vợ. Cuộc sống của người bình thường đối với chính là loại trở ngại. cần cái danh xưng vợ chưa cưới này.


      Nhan Thanh Uyển biết chính mình ? Sau chốc lát mất hồn, rất nhanh khôi phục tỉnh táo. Mắt nhìn Lương Ngạo Vũ, sau đó nhìn về Nhan Thanh Uyển, cuối cùng đưa ánh mắt khóa ở mặt Nhược Tuyết.


      Nhược Tuyết cũng bị câu bất ngờ vui mừng mà hù sợ. Vui mừng? Là khủng hoảng mới đúng! Vốn là khóc nhưng cũng ngừng lại. Dì Nhan gì vậy? làm sao có thể là vợ chưa cưới của người đàn ông kia? Vĩnh viễn thể nào! đối với căn bản vô tình càng quan tâm, chỉ là người phụ nữ ở bên cạnh để cho chơi đùa mà thôi.


      nên như vậy, cần!


      Nét mặt người phụ nữ kia là sao chứ? Cho là rất muốn làm vị hôn phu của sao? Thấy vẻ mặt cự tuyệt của Nhược Tuyết, lửa đốt trong lòng Lương Úy Lâm ngày càng nhiều, giống như muốn thiêu đốt .


      "Dì Nhan chúng con. . . . . ." Nhược Tuyết muốn mở miệng , lại bị Nhan Thanh Uyển đưa tay ngăn cản.


      "Được rồi! Nhược Tuyết mới ra viện nhất định là rất mệt mỏi. Úy Lâm, con đưa con bé lên lầu trước được ?” Bà thấy bầu khí quái dị trong phòng, Nhan Thanh Uyển chỉ có thể lên tiếng trước đem chuyện mơ hồ này cho qua trước. Sắc mặc của con trai cũng có tốt lắm! Nhưng như bà , bà thích bé Nhược Tuyết này , hơn nữa con bé cũng theo con trai bà nhiều năm như vậy, cho nên cho danh phận vợ sắp cưới cũng có gì là quá mức chứ?


      Nghe được lời của mẹ nhưng Lương Úy Lâm còn ngồi bất động.


      "Khụ, Nhược Tuyết, nếu đưa em lên?" Nghiêm Quân Hạo liếc mắt nhìn Lương Úy Lâm, cúi đầu ở bên tai Nhược Tuyết giọng . Thanh mặc dù , nhưng mọi người đều có thể nghe được. cũng tin, Lương Úy Lâm còn có thể thờ ơ.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :