1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu hận triền miên - Thịnh Hạ Thái Vi (98C+3NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: Thích Rồi Sao?



      Editor Cát


      Nhược Tuyết chưa bao giờ cảm thấy thần kinh của mình vận động kém như vậy, ở bên cạnh khuôn mặt đen lại của người đàn ông, học hơn nửa ngày mà vẫn chỉ là những động tác bước được mấy bước lại ngã xuống. Ưm, cần học được hay ? Mặc dù có quần áo dày chống đỡ nhưng té hoài như vậy cũng rất đau?


      "Lương Úy Lâm, em muốn nghỉ ngơi chút có được hay ?" Rốt cuộc sau lần thứ 101 té xuống, Nhược Tuyết đáng thương tích tích .


      "Chưa từng thấy qua người phụ nữ nào ngu ngốc như em.” Đến người có kiên nhẫn cũng thấy phiền, huống chi là ! Lương Úy Lâm ném cây gậy trượt tuyết trong tay, cũng ngồi xuống.


      " xin lỗi." Trừ những lời này, biết gì khác. Là ta cố chấp kéo tới đây, cũng đâu muốn như vậy.


      " xin lỗi? Em xin lỗi cái gì?" Đưa tay tháo mũ mình ra, sau đó cũng lấy mũ Nhược Tuyết xuống. Tay lau lau khuôn mặt nhắn đỏ bị gió thổi lạnh kia , rất rất từng cái từng cái….


      Bàn tay của rất lớn, rất ấm áp, da thịt thô sáp, cũng bóng loáng, ma sát da mặt mịn màng của , cảm giác gai gai.


      Người đàn ông nguy hiểm như vậy làm cho người ta sợ. ta nắm trong tay vô số mạng người, giờ phút này lại dịu dàng vuốt mặt , như thế lại cảm thấy….an lòng.


      "Cho em cơ hội, nguyện vọng trong năm mới, có được ?"


      ngây ngốc nhìn , hiểu gì. Tối hôm qua còn chưa kịp thu lại lời rồi, hôm nay lại ra? có ý gì đây? Nhược Tuyết do dự…


      "Hả?" Mày rậm khơi lên, sức lực tay chợt sâu hơn, xoa gò má non nớt của , có chút đau đớn.


      Nguyện vọng năm mới sao? Nhược Tuyết ngước mắt, nhìn sâu vào trong mắt , bên trong có chút phức tạp, quá sâu.


      "Em muốn thăm ba mẹ, có thể ?" Tại sao đây? Nếu ta nguyện ý cho cơ hội như vậy. Mà tối hôm qua bỏ lỡ lần thứ nhất, nếu bây giờ sau này còn cơ hội sao?


      "Còn gì nữa ?"Tay Lương Úy Lâm lau môi của coo, thái độ có đổi. Giống như có tức giận.


      Còn có cái gì đây? Trừ trở về thăm lại ba mẹ, mong ước lớn nhất đời , chính là rời khỏi , bao giờ gặp lại. Có thể ? Cái này có nên ?


      Nhưng tại sao ở thời khắc này lại do dự? Tại sao lại chần chừ? Hình như trong lòng mình có muốn rời khỏi . Lời này dám xuất khẩu rồi.


      Giống như lúc này, cứ như vậy ngồi cùng ở chỗ này, đỉnh núi cao, nhìn hồ Zurich, nhìn bầu trời chiều tỏa bóng bên hồ, hồng hồng, sóng gợn lăn tăn từng mảnh như cánh hoa hồng, còn có đôi thiên nga lông vũ trắng noãn ở trong hồ, cùng với ánh nắng chìu đỉnh Tuyết Sơn, trông rất đẹp mắt.


      Giống như, hy vọng hạnh phúc này có thể chạm đến nó, điều này có thể ? Lương Úy Lâm, có thể ?


      Đôi mắt to trong suốt đột nhiên trong nháy mắt mông lên tầng hơi nước.


      thế nào lại? Chẳng lẽ nghĩ mình là xử nữ tình tiết có thể có tình cảm với người đàn ông này sao? ràng…hận ta mà. muốn hận ! Cái người lãnh huyết vô tình này…


      phải vậy, có tình cảm với ta. chỉ là bị bệnh.


      Những năm này, ta đem nhốt lại, ta ngăn cách với thế giới bên ngoài, tin tức đều bị khống chế, trải qua những chuyện này hoàn toàn bị ta đầu độc rồi. Hơn nữa ta còn đem trai ra uy hiếp sau khi cha mẹ mất, ngừng uy hiếp để cho lúc nào cũng thấy ngoại trừ thuận theo ta, nghe ta định đoạt, mặc xâm lược, có chỗ nấp, có đường chạy.


      Đúng vậy, có đường để chạy, sinh tồn chỉ có thể phụ thuộc vào . tại, rời có phải rất xa vời hay ? Lăng Nhược Tuyết, nếu rời khỏi là mục tiêu duy nhất của trong cuộc sống này? Tại sao lại ra?


      Nhìn trong con ngươi đen nhánh giãy giụa của , ánh mắt của cực sắc bén, nhạy cảm ý nghĩ? Lòng của này có thể thấu hiểu?


      Cúi đầu, tiến tới gần, hơi thở nóng rực phun mặt của , "Thích rồi, hả?"


      Gò má trắng noãn chợt ửng hồng, so trời chiều càng làm cho người ta động lòng! Hô hấp của dồn dập. Dịu dàng trong mắt giống như có thể chảy ra nước.


      Thích? ta thích? thích sao? thể nào, làm sao lại như vậy?


      "Thích ?" Càng ép càng gần, gần đến hàng lông mi của , hô hấp của hai người thở ra mặt của nhau như quấn lấy nhau. Khoảng cách gần như vậy quá nguy hiểm, kinh hoảng lui ra, cằm bị giữ chặt. thể dịch người nữa.


      rất muốn dùng sức để nhắm mắt lại, dám nhìn ánh mắt như muốn nhìn thấu lòng người kia, nhưng có hữu dụng gì đâu? cường ngạnh bên tai, uy hiếp: “ cho nhắm mắt”


      Gương mặt của ngày càng hồng, ngày càng nóng, nhịp tim càng ngày càng lớn, ở đỉnh Tuyết Sơn tĩnh lặng này nghe thấy thanh tim mình đập. chỉ có thể nhìn , gương mặt biết làm sao.
      lazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62: Mất Khống Chế



      editor Cát


      cái gì cũng ra được, chỉ có thể như vậy nhìn .


      ôm vào ngực, môi mỏng in lên môi , nhàn nhạt hôn, có kích cuồng như thường ngày hình như muốn cắn nuốt vào bụng, có nồng nặc hận ý, giống như có chuyện chưa thỏa mãn muốn phát tiết ra dục vọng, có gì cả, chỉ là nhàn nhạt, nhàng ở môi của hôn, như chuồn chuồn lướt nước nhàng lướt qua.


      Hôn như vậy, phải hôn môi mà hôn nhập tâm bên trong.


      Vừa hôn cái trán của cùng dính vào nhau , ở gần bờ môi , lầm bầm : "Nếu như, em phải là của em của , tốt bao nhiêu. . . . . ."


      Lòng của , đột nhiên bởi vì câu này mà khỏi đau, đau đến toàn thân hình như đỉnh Tuyết Sơn cũng trở nên lạnh hơn.


      Lệ trong mắt cứ như vậy thẳng tắp rơi xuống, rơi môi , nóng bỏng chua xót. Cho hy vọng lớn rồi, sau đó lại tự tay phá hủy từng chút từng chút .


      rơi lệ, khiến Lương Úy Lâm giống như là bị chấn động. rốt cuộc buông ra.


      "Trở về thôi!" Lương Úy Lâm đứng lên thuận tay kéo . theo sau cái bóng dáng cao lớn, Nhược Tuyết cảm giác mình lòng của vừa đau lại vừa ngọt, vừa đắng vừa chát, hình như có vật gì đó, in dấu sâu vào trái tim của , cũng nữa thoát khỏi được.


      Dưới đỉnh núi , sắc trời tối, A Cánh cùng Bill như cũ vẫn lái xe chờ bọn họ. Theo sau bọn họ từ núi cho đến khi thay quần áo xong, trở lại xe vẫn gì thêm.


      Nhược Tuyết cho là bọn họ trực tiếp trở về thành bảo, nhưng có.


      Đêm đó, bọn họ trở lại trung tâm chợ ăn bữa tối rồi sau đó, xe tiếp tục về phía trước. Muốn đâu còn quan trọng, Nhược Tuyết ở xe hỗn loạn ngủ thiếp .


      Dù là muốn mang theo cùng nhau xuống địa ngục, cũng cần thiết.


      Buổi tối 10 giờ, tốc độ xe chạy 200 cây số ngừng lại trước thôn trang Walls (Vals). Walls (Vals) là thôn trang được tạo nên từ những ngôi nhà bằng thạch đỉnh, nơi này có từ thời La Mã, trung tâm suối nước nóng ở đây được mọi người biết đến rộng rãi và hiệu quả trị liệu khi tắm ở đây rất tốt.


      Nó cũng là nơi tắm nước nóng duy nhất ở Thụy Sĩ toàn bộ được xây dựng từ đá tự nhiên, rất nổi tiếng với thiết kế kiến trúc của Tôn Thác Nhĩ tạo nên những tảng đá tắm đại, dùng gần bốn vạn gạch lớn trang trí tạo nên phong cách riêng, làm cho người ta cảm giác như bước vào Tự Miếu nguyên thủy. Ở trong gian này cảm giác như quên mất thời gian tồn tại.


      Nhược Tuyết biết từ lúc nào người bị ôm xuống xe, khi tỉnh lại nằm ở trong suối nước nóng bốc hơi. Chóp mũi bị những làn nước bốc hơi quấn quanh.


      Tại sao ngủ như chết vậy chứ? Có lẽ hôm nay trượt tuyết quá mệt mỏi? Nhược Tuyết chuyển động đỉnh đầu muốn tìm người đàn ông kia ở nơi nào nhưng trong bồn tắm thấy bóng dáng của đâu.


      Thôi, tìm nữa. Dù sao đợi chút nhất định tìm đến . Thời tiết rét lạnh như lúc này lại có thể ngâm mình trong suối nước nóng loại hưởng thụ xa xỉ, xa xỉ đến cả đầu ngóng tay cũng lười vận động, nhắm mở đôi mắt để tỉnh táo lại. Hôm nay mệt mỏi, tay chân đau đến mềm nhũn ra.


      Cho đến khi cánh tay ngăm đen bền chắc từ phía sau lưng ôm lấy , mới mở mắt ra, ở trong lòng xoay người.


      " đâu?" Thanh mềm mại giống như là làm nũng ở trong khói mù lượn lờ trong bồn tắm vang lên. Đúng vậy, thể phủ nhận, tại như vậy địa phương xa lạ, cho dù là trong lòng chắc chắn tìm đến , nhưng có gặp trước, cách nào an tâm.


      " có thể cho rằng là em nghĩ tới sao?” Lương Úy Lâm đối với là tán tỉnh sao? Đáp lại , là biết có phải vì nước nóng hay mà gương mặt kiều mị trở nên hồng lên.


      "Thoải mái sao?" Hai cánh tay của phái nam biết khi nào bắt đầu dời từ eo thon lên , có sai lệch chiếm lấy .


      "Ừ. . . . . . nên như vậy." thân thể căng thẳng mới vừa tỉnh táo lại, tại sao lại nghĩ muốn trêu chọc ?


      " cần như thế nào. . . . . ." người đàn ông sau lưng vừa chuyện, miệng cũng dừng lại, càng ngừng hôn phần lưng phiếm màu hồng bóng loáng của .


      còn có thể cái gì nữa? Gần đây, càng ngày càng thích dùng cái giọng điệu như thế này để tán tỉnh , vừa vừa hành động đặc biệt là lúc giường.


      như thế căn bản phải là đối thủ. Nếu như có thể, thà bị giống như trước đây, mưa to gió lớn trực tiếp , tốt hơn! muốn ở trong bể dục nam nữ mà sôi trào mâu thuẫn, còn có rối rắm, đau nhưng lại vui vẻ…


      "Lần trước, em còn chưa có ăn được kem, hôm nào à hay hôm nay ăn , ừ….”


      Trong suối nước nóng nước giống như muốn sôi lên vậy, nhiệt độ cao đến dọa người, mà sau khi nghe lời , toàn thân càng thêm nóng giống như sôi sục bên trong rồi… chuyện kia sao?


      Nhưng có thể làm sao? cầu của , chưa từng có thể cự tuyệt qua, lần này, dĩ nhiên ngoại lệ.


      Người phụ nữ này ngày càng lớn mật rồi. rất muốn khống chế phản ứng của mình nhưng đáng chết, thậm chí cảm giác mình thể khống chế được nữa.


      Trước mắt là bộ mặt kiều mị của người phụ nữ, thiếu nữ 18 tuổi lúc trước xa rồi, xa đến nỗi hình như cũng quên mất khuôn mặt trẻ trung của ngày trước.


      Người phụ nữ này là tay huấn luyện nên!


      gì thêm, giống như là nổi giận kéo lên, chống đỡ thạch bích, cự thú cuồng mãnh tiến nhanh vào, vừa thâm sâu vừa nặng, mà từ trước đến giờ chống lại được cường đại đánh thẳng vào này, trước mặt bỗng tối sầm, bất tỉnh.


      Nhưng cứ như vậy buông tha , nắm chặt eo thon của , điên cuồng kịch liệt vận động thân thể mềm mại như loại piston vận động.


      Cơ căng thẳng, mồ hôi đầm đìa ở trong cơ thể tháo ra, thở hổn hển đè ở người . Lúc kết thúc khiến cho mất khống chế như vậy?


      người phụ nữ như , nhìn thấy từ lúc còn là cho đến khi trưởng thành. Ở trước mặt của , luôn luôn biết điều nghe lời. Hình như vì tội lỗi của Lăng Nhược Phong nên cái gì cũng nguyện ý làm.


      Nhưng trong khoảng thời gian đó tới nay, đối với cố ý phóng túng cũng làm cho từ từ đem mình giấu rất khá, cái kia mặt dần dần cũng bộc lộ ra rồi.


      Có phải tính tình của cất giấu bên trong. nghĩ là ở bên cạnh , nếu có thể muốn rời xa , xa đến đời đời sau cũng cần gặp lại.


      Nhưng mâu thuẫn. Giống như tại, ở trước mặt của , hiểu được che giấu mình, còn hỏi cái gì?


      Từ trong bộ ngực phát ra tiếng cười khẽ " ra là thích ." Thanh thấp trầm trầm, giống như mơn trớn tiếng lòng, vang vọng chạy dài ở bên trong núi Alpes.


      thất kinh ngẩng lên nhìn mắt , trong mắt của hình như có sáng tỏ, có thấu hiểu điều gì, phức tạp hiểu lắm, biết rồi sao?


      Toàn thân Nhược Tuyết giống như là bị rút khô hết, tay chân trở nên mềm nhũn , cách nào nhúc nhích cũng cách nào mở miệng chuyện.
      lazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63: Người Đàn Ông Khó Hiểu



      Editor Cát


      Nhược Tuyết lần đầu tiên cảm thấy Lương Úy Lâm là người đàn ông khó hiểu.


      cho là bọn họ ở tại khách sạn suối nước nóng cả đêm, sau đó trở lại nhà của Lương Ngạo Vũ và Nhan Thanh Uyển ở Zurich sau đó có lẽ trực tiếp trở về nước. Nhưng phải vậy.


      Thế nhưng bọn họ lái xe vòng ở Zurich, đường chạy từ hai bên bờ sông Lợi Mã (Lemmat) đến giáo đường thánh mẫu rồi đến thác Rhein nổi tiếng. Đúng là khiến Nhược Tuyết khó quên, Lương Úy Lâm tự mình lái ca-nô, bọn họ chèo thuyền ở hồ du ngoạn ở xinh đẹp Zurich cùng màu trắng chim bay cùng nhau ở hồ ngao du, chuyến du lịch đầy hưởng thụ tuyệt vời, cũng vẻn vẹn hiểu hết ý đẹp của non sông ở Zurich. Dọc bờ hồ có nhiều ngôi nhà xinh đẹp như bức họa khiến cho người ta lưu luyến nỡ rời.


      Ban ngày ở bên ngoài tận tình du ngoạn, buổi tối cũng quên bỏ qua . Cảnh đẹp như tranh khắp nơi ở Zurich lúc về đêm, ở trước mặt buông thả hết nhiệt tình, bọn họ phóng túng, cố tình làm như thế mặc cho những gông xiềng lễ giáo, ở trong thân thể đối phương hưởng thụ tột cùng tất cả những nỗi khổ vừa cực đoan vừa cực lạc. Lúc cùng nhau ở địa ngục lúc lên thiên đường, lần rồi lại lần, hề bỏ qua cảnh đêm, chỉ có dục vọng sâu thẳm như vực sâu đáy.


      Dục loạn, điên cuồng, vứt bỏ những đạo đức gông xiềng, đối với đòi hỏi vô độ, dùng hết tất cả các loại tư thế, thân thể của bọn họ quấn quít, mỗi lỗ chân lông cũng thấm mồ hôi.


      Mỗi đêm, người đàn ông thở dốc, khóc thút thít ngâm nga, hận triền miên lẫn lộn, giống như có ngày mai… Khi ở trong ngực nhưng giống như ở chân trời xa cách đến nỗi thể chạm tới.


      Thân thể của bọn họ quấn quít, nhưng tâm cùng nhau. Chìm đắm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Ai cũng phân , ai cũng biết.


      Nếu như phải là đại ca xã hội đen giết người chớp mắt, Nhược Tuyết nhất định cho rằng mỗi lần nhìn người đàn ông bên cạnh làm việc với chiếc laptop là hoàng tử động lòng dứt. Đáng tiếc, phải hoàng tử, có chuyện này, là ma quỷ.


      Nhưng chính ma quỷ lại như vậy làm cho cảm thấy mình còn là mình. người đàn ông đầy biến hóa, mấy ngày trước là gương mặt buông lỏng nhưng giờ đây sắp trở lại biệt thự ở Zurich lại trở về là người đàn ông lạnh lung cười câu nào.


      phải là người để cho người khác dễ thấu hiểu! ít nhất trong lòng muốn điều gì cũng dám tùy tiện suy đoán.


      Lương Úy Lâm xuống xe, có nhìn Nhược Tuyết cái, thẳng vào.


      "A Cánh, các cũng ở nơi này sao?” Nhìn để ý đến trước vào, Nhược Tuyết theo xuống xe, trong lòng khỏi khổ sở, thuận miệng hỏi A Cánh giúp mở cửa xe.


      cùng người làm trò chuyện, sợ nước mắt của chảy xuống. Gần đây, càng ngày càng thích chảy nước mắt.


      "Tiểu thư, chủ nhân tiến vào." A Cánh vẫn là vẻ mặt ngàn năm đổi. Tiểu thư nên ở trước mặt chủ nhân chuyện với bọn họ. Chủ nhân đối với tiểu thư, giống nhau.


      Nhược Tuyết thấy nét mặt của A Cánh biến đổi, biết, là người phụ nữ của Lương Úy Lâm tại sao có thể làm càn như vậy cùng chuyện cùng người đàn ông khác đây? nên, về sau phải nhớ, nên liên lụy người vô tội.


      Mấy ngày nay Lương Úy Lâm đối với tốt thế nào? Ai có thể biết tâm tư của đây?


      Bọn họ trở lại biệt thự từ máy theo dõi ở lầu Nhan Thanh Uyển chạy ra cửa lớn đón tiếp bọn họ.


      "Mẹ, thế nào lại ra đây? Coi chừng bị lạnh." Lương Úy Lâm thấy Nhan Thanh Uyển trước mặt liền dừng bước. nhan trong trẻo dịu dàng trước mặt rốt cuộc dừng bước. Hôm nay hiếm thấy, Lương Ngạo Vũ lại có ở cùng bà.


      "Úy Lâm, Tiểu Ngữ, trở lại? Chơi vui vẻ ?" Nhan THanh Uyển qua con trai, tới trước mặt Nhược Tuyết kéo tay của .


      "Mẹ, chúng con chơi rất vui vẻ." Trước mặt người phụ nữ như vậy, khó để cười, vô cùng khó khăn. Cho nên trong lòng Nhược Tuyết cảm thấy thương cảm, lòng mình mà cười. biết người phụ nữ này đối với rất tốt, có lẽ trong tiềm thức của bà đối với đứa con như rất thương .


      ra quên lãng có thể mang đến vui vẻ! Này, ông trời, tại sao để cho cũng quên ? Để có thể vui vẻ mà sống? Ông trời lại nhẫn tâm đoạt hết tất cả của ?


      "Vui vẻ là được rồi, chúng ta đến phòng khách uống trà." Nhan Thanh Uyển kéo tay Nhược Tuyết vào đại sảnh, người giúp việc tới cầm lấy áo khoác ngoài Nhược Tuyết cởi ra.


      "Chúng con. . . . . ." Nhược Tuyết bị Nhan THanh Uyển nắm tay, lại sợ Lương Úy Lâm vui, vừa vừa quay đầu lại nhìn sắc mặt của , nhưng giống như nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của .


      ra dám ở cùng Nhan THanh Uyển quá lâu, sợ mình nhịn được ra phải là Tiểu Ngữ, nhưng tại sao Lương Úy Lâm lại lên tiếng ngăn cản đây?


      "Tiểu Ngữ, thế nào? Sợ Úy Lâm sao? có chuyện gì, Úy Lâm, con đừng có suốt ngày trưng bộ mặt đó ra có được ? Phụ nữ ở nhà này ngồi uống trà con cũng cần phải quản chứ.” Rốt cuộc khi đến cầu thang, Nhanh Thanh Uyển phát ra những cử động bình thường của đôi nam nữ này.


      "Uyển Nhi. . . . . ." Giọng phái nam quen thuộc vang lên, bàn tay bá đạo kéo thân thể mảnh mai của Nhan Thanh Uyển qua “ Em nghỉ ngơi , bận rộn cả buổi sáng cũng mệt mỏi rồi.” Là Lương Ngạo Vũ từ thư phòng lầu ra.


      "Này Tiểu Ngữ. . . . . . ?" Nhan Thanh Uyển trong lòng thở dài, thân thể của bà những năm gần đây ràng điều dưỡng rất khá rồi, tại sao Ngạo Vũ luôn cho là trận gió mà có thể thổi ngã bà đây? Bà chỉ là muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh con mà thôi.


      "Bọn họ mới vừa chơi trở về, cũng mệt mỏi. Úy Lâm chăm sóc con bé, chúng ta lên trước." Dứt lời, Lương Ngạo Vũ để ý đến đồng ý của vợ ôm bà bước lên lầu, còn phân phó người giúp việc mang thuốc cho bà uống. Chuyện này ngày nào cũng thể sơ sót quên .


      Mà Lương Úy Lâm luôn biết cha đối với mẹ thương , thấy mẹ , rốt cuộc cũng lên tiếng “ Mẹ mấy ngày ngay chúng con chơi rất nhiều nơi, mệt mỏi. Để em vể nghỉ ngơi chút .”


      "Tiểu Ngữ, em có mệt hay ?" Người đàn ông này, nếu như đóng phim, nhất định có thể đoạt giải thưởng Oscar, nhìn sắc mặc biến đổi rất nhanh của ? Mới vừa rồi gương mặt mặt chút thay đổi, bây giờ ở trước mặt Nhan THanh Uyển có thể thay đổi ngay lập tức, diễn ngay tiết mục trai em .


      "Ừ! Có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi." còn có thể khác sao? Ở trước mặt Nhan Thanh Uyển, lời nào mà thấy sợ đây?


      Nhan Thanh Uyển bị Lương Ngạo Vũ mang về phòng, Nhược Tuyết lời nào với Lương Úy Lâm cũng trở về đến nơi tạm thời thuộc về . có chút mệt mỏi!


      Lúc này, trong thư phòng, hai cha con vừa vặn bắt đầu chuyện mới.
      lazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64: Như Vậy Có Mệt Mỏi ?



      Editor Cát


      Cha con nhà họ Lương gì mà lại trực tiếp mà đối đầu. “Rầm” bình hoa quý thời nhà Thanh bị vỡ tan tành mặt đất.


      "Lương Úy Lâm, rốt cuộc con muốn gì?" Kể từ khi thấy con trai mang theo người phụ nữ kia quay lại nơi này, Lương Ngạo Vũ thể ngồi yên được nữa. Tại sao để cho ông cùng với Nhan THanh Uyển có thể sống những ngày tháng an tĩnh chút? Tại sao trực tiếp đưa ta về nước? Nó rốt cuộc nghĩ gì?


      Rong rủi giang hồ mấy thập niên Lương Ngạo Vũ bị đứa con trai ngồi yên kia chọc cho tức. Nếu như đao có thể giải quyết vấn đề ông nhất định sớm rút súng. Chỉ là ai dám đảm bảo đạn của người nào nhanh hơn.


      "Cha, cha có cần thiết phải kích động thế ?” Lương Úy Lâm rót ình ly rượu cầm ở trong tay cũng uống..., chất lỏng dưới ánh đèn sáng ngời phiếm nhàn nhạt.


      "Con cảm thấy có sao? Ta muốn làm cho Thanh Uyển chịu tổn thương dù chỉ là chút, con cứ như vậy mà để quả bom hẹn giờ ở chỗ này, là ý gì?” Lương Ngạo Vũ vẫn có biện pháp làm cho tâm của mình bình tĩnh.


      Kể từ khi Lăng Nhược Tuyết tới Zurich, nhìn ngoài mặt Nhan THanh Uyển có gì bất đồng, thậm chí có lúc vui vẻ. Nhưng bà bắt đầu có tâm , nhưng bà ấy giấu rất tốt, khiến cho ông luôn luôn cảm nhận được trong lúc lơ đãng lo lắng cùng khổ sở của bà. Cho dù là ngủ thiếp , mi tâm của bà cũng dãn ra.


      Ngủ là lúc con người luôn buông lỏng nhất nhưng người phụ nữ của ông buông lỏng nhất lại là lúc bà để lộ tâm tư trong lòng.


      Những năm gần đây, bác sĩ Smith vẫn thường xuyên tới để kiểm tra, cũng uống thuốc đúng hạn, theo lý thuyết có vấn đề gì mới đúng nhưng sau khi con trai mang theo Lăng Nhược Tuyết tới, tim của ông có chút lo lắng.


      "Cha lo xa quá rồi. Quan tâm bị loạn, cần phải việc gì cũng tự hù dọa mình." Lương Úy Lâm nhàng nhấp miếng rượu. Cha của vì lo lắng ẹ mà cả mạng sống cũng cần sao? người đàn ông có thể thương người phụ nữ như thế sao? Lương Úy Lâm biết. biết tương lai có ngày, cũng người phụ nữ mà tính mạng cũng cần, đó mới là tai họa lớn nhất trong cuộc đời của .


      "Lương Úy Lâm, con định làm gì với ta?” Rốt cuộc ép tâm tình của mình dưới khống chế . Lương Ngạo Vũ thở ra hơi sâu, ngồi xuống trước mặt con trai, cử động của đôi tay ở bàn sách như đạn bắn ra.


      Ông ta có thể nhìn thấu bất kì đối thủ nào nhưng lại thể hiểu trong lòng con trai mình nghĩ gì. Nó để người phụ nữ kia bên cạnh nó sáu năm rồi, lại chưa từng đẻ cho ta chịu phạt tổn thương.


      người đàn ông, nếu như có bất kỳ tình cảm nào đối với người phụ nữ đó, mê muội thân thể lâu vậy sao? Có lẽ biết từ lúc nào, con ông bắt đầu buông tay được với người? Chuộc tội? Nếu chỉ là chuộc tội, bọn họ có hàng vạn phương pháp để cho ta sống bằng chết, cần gì cứ đặt trước mắt mình để thêm khó chịu đây?


      Lương Úy Lâm, con thờ ơ như lời kia sao?


      "Cha muốn nghĩ gì? Cha cho rằng con giống như cha vì người phụ nữ mà cả tập đoàn cũng muốn bỏ lại sao? Lương Ngạo Vũ, con phải là cha! Vì người phụ nữ, đáng giá!" Lương Úy Lâm chê cười. Trong đầu lại thoáng qua hình ảnh khẩn trương luống cuống của người phụ nữ kia, chút ân tình có thể thu phục được . ngốc! biết cách che giấu được lòng mình.


      7 tuổi, thời điểm đứa bé khác vẫn còn ở trong ngực cha mẹ nũng nịu, anhđã bắt đầu loạt huấn luyện tàn khốc, trừ học tập, tất cả thời gian đều muốn đến công ty học tập, dù là cái gì cũng hiểu, cũng phải buộc chính mình tự nhìn mà học. Lớn hơn nữa chút, súng ống, võ nghệ, quản lý, tài chính, từ mười lăm tuổi đến hai mươi tuổi, ngắn ngủn thời gian 5 năm, tích lũy được những thứ mà người bình thường có thể phải mười lăm năm mới có thể học được, tựa như khối bọt biển khổng lồ, cố gắng hấp thụ lấy tất cả chất dinh dưỡng.


      Rốt cuộc ở ngày sinh nhật hai mươi tuổi kia, Lương Ngạo Vũ tuyên bố đem cả tập đoàn Lương thị giao cho toàn quyền xử lý, ông ta rốt cuộc có thể cùng người phụ nữ ông mến sống chung vĩnh viễn chia cách rồi.


      Lương Úy Lâm dĩ nhiên phụ kỳ vọng của cha , tại quản lý cả hai giới hắc bạch ở Đông Nam Á,còn có ai dám cùng Lương Úy Lâm đối đầu sao?


      người đàn ông như vậy, ông ta thế nào lại chuyện tình với ? Phụ nữ, so với có cũng được mà có cũng sao. Nhưng người phụ nữ kia ở bên cạnh 6 năm, là ý gì đây?


      "Lương Úy Lâm, việc đời có tuyệt đối, con muốn tự giết mình đó chứ.” Hai mắt Lương Ngạo Vũ lấp lánh, muốn từ mặt con trai mình nhìn ra chút cử động, nhưng có. Nó tỉnh táo hơn mình so với năm đó! Trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy bất quá cũng chỉ là như thế thôi.


      "Con có ngày đó, điểm này cha có thể yên tâm.”


      "Lúc nào đưa ta ?" Đây mới là vấn đề ông muốn . Yên tâm? Ông đúng là yên lòng ! Ông cũng từng nghĩ rằng đời mình đụng chạm tình nam nữ, nhưng ở năm 20 tuổi ấy đụng phải thiên sứ từ trời giáng xuống, tim của ông từ đó còn là của mình nữa.


      "Tối nay." Buông ly rượu tay, Lương Úy Lâm tới cửa sổ sát đất, mở cửa sổ ra. Đây là nơi đẹp! Non xanh nước biếc!


      "Úy Lâm, con đối với ta . . . . . ." Lương Ngạo Vũ chưa bao giờ nghĩ mình là người đàn ông dài dòng, huống chi là chuyện của con trai mình. Nhưng lấy kinh nghiệm của người từng trải, con của ông đối với người phụ nữ kia hình như có chút vượt ngoài tầm kiểm soát. Đàn ông nhìn vào mắt nhau, luôn luôn là chuyện tương đối chính xác.


      "Cha lo tốt chuyện của mình ! Nhà họ Nhan tìm mẹ, bọn họ muốn gặp mặt mẹ.” Lương Úy Lâm ràng muốn bàn tiếp chuyện kia. Cho nên, đem ủy thác của Hạo Nhiên trước kia ra. Về phần, có nên cho Nhan THanh Uyển biết hay , là do Lương Ngạo Vũ xác định. Nhưng biết, ra mẹ vẫn nhớ lúc trải qua sinh ly cha mẹ cùng an hem của mình, mặc dù bà chưa bao giờ mặc dù bây giờ bà mất phần kí ức.


      "Thanh Uyển còn liên quan đến bọn họ." Kể từ khi ông ta đưa bà , bà ấy chỉ thuộc về mình ông.


      "Cha có hỏi qua mẹ sao? Lương Ngạo Vũ, tại sao muốn thay bà ấy quyết định. Bà ấy là người, phải món đồ chơi. Bà ấy cũng có tư tưởng, tình cảm riêng.”


      thanh của Lương Úy Lâm ràng rất rất nhạt, tuy nhiên từng câu từng chữ chảy vào khoang tim của ông. Đúng vậy chính ông màng tới hối hận, cho bà làm theo ý mình, ông cường thế cầu trong mắt bà chỉ có mình ông, bỏ qua những lúc bà mệt mỏi, ông ta như vậy có phải khiến cho bà thể nổi?


      "Lương Úy Lâm, chuyện của Thanh Uyển theo ta con cần quan tâm. Nếu như có chuyện gì nữa ta trước.” Lương Ngạo Vũ đem cắn rắn muốn phát hỏa này ra đè xuống, ông cần gian an tĩnh.


      Nhưng có số việc, cứ nghĩ rằng giấu rất tốt, nhưng trong lúc lơ đãng cứ như vậy mở ra ở trước mặt, làm cho người ta ứng phó kịp.


      Tay Lương Ngạo Vũ đánh mở cửa, trong nháy mắt đó cả cao lớn thân thể dừng lại, bọn họ mới vừa rồi có khóa cửa lại, bởi vì trong nhà người giúp việc biết bọn họ ở bên trong chuyện có người đến gần, kết quả khiến tất cả trở nên thể vãn hồi.


      "Uyển Nhi. . . . . ."
      lazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65: Vì Mà Hành Động



      editor Cát


      Lúc Lương Ngạo Vũ phát ra tiếng, Lương Úy Lâm cũng kinh ngạc xoay người lại, thấy Nhan Thanh Uyển đứng ở trước cửa, mặt đầy nước mắt. Bà phải nghỉ ngơi sao? Tại sao lại xuất ở cửa? Như vậy cuộc chuyện của bọn họ, bà nghe thấy hết sao? ra tren đời này có bức tường nào có thể cản được gió thổi qua, những lời này phải giả.


      Lừa gạt, có thể lừa gạt bao lâu? tại mấu chốt nhất, là bà rốt cuộc nghe được bao nhiêu? Trong trí nhớ của bà tồn tại được bao nhiêu?


      Nhưng chuyện này, hình như là chuyện Lương Ngạo Vũ nên làm chứ?


      "Mẹ, con ra ngoài trước, hai người từ từ chuyện." Cúi đầu dừng chút, Lương Úy Lâm nhấc chân lên qua Lương Ngạo Vũ bên cạnh, đến gần Nhan Thanh Uyển ngừng lại cúi người xuống: “Cha chỉ vì quá mẹ”


      Đúng vậy, bởi vì quá , cho nên sợ mất . Đây là lần đầu tiên Lương Úy Lâm ở trước mặt Nhan Thanh Uyển vì Lương Ngạo Vũ mà chuyện. người đàn ông vì bà có thể cần giang sơn cần tánh mạng, vậy còn có cái gì thể bỏ qua?


      Nhưng vì mà hi sinh tất cả, mà có thể bỏ qua máu mủ tình thân sao? Thế giới của người khác, ai có thể hiểu đây? Mặc dù là con của bọn họ nhưng dù sao cũng chỉ là con thôi. Thế giới tình cảm của bọn họ ai có thể bước vào được.


      Có lẽ là trời sinh lạnh nhạt, kể từ khi em còn nữa, tình thân ở trong lòng ngày càng xa, xa đến hình như cần nhắc tới nữa. Mà căn bản cũng cần.


      Cho đến khi tiếng bước chân của Lương Úy Lâm xa dần đến nghe được, Lương Ngạo Vũ từ từ đến gần người Nhan Thanh Uyển: "Uyển Nhi, cho khóc. Ở bên cạnh ta cho khóc." Trước sau như , cường thế ôm bà vào trong ngực.


      Khi ở bên cạnh ông ta, lâu rồi bà còn khóc, tại sao hôm nay lại rơi lệ đây? Ông cho phép bà vui!


      "Ngạo Vũ, Úy Lâm sao?" Ngực của ông, có nhàn nhạt mùi xà bông, hơn nữa là tư vị của người đàn ông thành thục, mấy chục năm này là chỗ kiên cố đẻ cho bà tựa vào.


      Lương Ngạo Vũ trả lời vấn đề của bà, ông ôm bà vào phòng, mãi cho đến bên giường ngồi xuống , ôm bà trong trong ngực hồi lâu mới lên tiếng : "Uyển Nhi. . . . . . xin lỗi."


      Đúng vậy, ông xin lỗi bà. Là chăm sóc dịu dàng của bà, khéo hiểu lòng người để cho ông vẫn cường thế được voi đòi tiên sao? Biết rằng chính mình an bài điều gì bà cũng ngoan ngoãn biết điều làm theo chưa từng có dị nghị. Ông vẫn lợi dụng tình của bà, vẫn vì mà hành động, vô tình bỏ ép buộc bà qua tất cả mọi người trừ ông. Nhưng khi ở bên cạnh ông vẫn luôn thỏa mãn phải sao?


      "Ngạo Vũ, ông nên như thế với tôi. Là tôi tốt. Là tôi tốt..! Khi ở trong ngực ông khóc đến kiềm chế được, bà làm sao có thể trách ông ta đây? Là do bà tốt, do bà ông đến kiềm chế được cách nào buông tay, thể chịu được chia lìa, cho dù cha mẹ uy hiếp muốn đoạt tuyệt máu mủ bà cũng có cách nào trở lại nữa. Là bà ích kỷ, vì tình mà từ bỏ em, cha mẹ.


      "Uyển Nhi, cho em tự trách nữa. Em tốt, cần khóc nữa được ? Thân thể của em tốt." Ông ta mày nhíu lại chặt. Lương Úy Lâm đáng chết, tại sao nhất định phải vào hôm nay nhắc tới chuyện như vậy, cố tình lại để cho Uyển Nhi nghe được.


      "Ngạo Vũ. . . . . ." Bà khóc đến cách nào dừng lại lệ, có biện pháp. Cho tới nay, bà đều cho là cha mẹ vào hơn ba mươi năm trước đăng báo cùng với bà vạch giới tuyến hậu, bao giờ nữa nhận người con như bà. Cho nên, dù là thời điểm bọn họ độc nhưng lại chưa từng nghĩ quay về tìm bọn họ, bởi vì ở trước mặt bọn họ bà lựa chọn cùng Ngạo Vũ, đồng nghĩa với việc rời xa cha mẹ, có tư cách trở lại cái nhà kia .


      Nhưng bà ngờ , sau nhiều năm như vậy, bọn họ lại vẫn tìm bà, bọn họ có bỏ rơi bà, vẫn còn quan tâm tới bà, vẫn dung nạp bà. Dù có tức giận đến đâu, cũng là máu mủ thể bỏ được.


      Bọn họ cũng là cha mẹ mà!


      "Uyển Nhi, Uyển Nhi. . . . . . Nếu như, nếu như. . . . . . muốn trở về, vậy chúng ta liền về nước chuyến có được hay ?" Còn có thể làm sao đây? Ông có biện pháp dùng thủ đoạn uy hiếp ép bà, người phụ nữ ông muốn đặt trong lòng bàn tay thương cả đời, ông quả có bao nhiêu thời gian cùng bà, nhưng kể từ khi đem tập đoàn giao cho con trai, ông vẫn luôn ở bên cạnh bà, ở chung chỗ mấy chục năm, bà chưa từng đau lòng như hôm nay,ông làm sao có thể nhẫn tâm được? Làm sao nhẫn tâm nhìn bà khóc như thế?


      "Ngạo Vũ. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Nghe được ông như thế Nhan Thanh Uyển lệ vẫn rơi đầy mặt. Bà có thể ? Có thể ?


      "Đừng khóc, ta đồng ý với em, nhất định làm được."


      "Ngạo Vũ. . . . . . Tiểu Ngữ, con bé. . . . . ." Nhan Thanh Uyển ở trong lòng ông ngẩng đầu lên, ngón tay mảnh khảnh lau chân mày của ông. Người đàn ông này, vì thương bà, vì để cho bà đau lòng, lại làm ra chuyện như vậy. . . . . .


      "Tiểu Ngữ. . . . . . Nghỉ ngơi. Uyển Nhi, em ngủ chút được ? Trở về nước ta để cho Úy Lâm xử lý có được ? “ Thấy vẻ mặt muốn rồi lạ thôi của vợ mình, Lương Ngạo Vũ trong lòng xông lên lo lắng, bà ấy rốt cuộc biết cái gì rồi hả ?


      "Ngạo Vũ, phải vậy, phải vậy. Con bé phải Tiểu Ngữ . . . . . ." Lệ thế nào cũng ngừng được! Con bé tại sao phải là Tiểu Ngữ đây? Bà vẫn sống vẫn tự lừa dối mình!


      Những năm này, mỗi lần bác sĩ Smith đến, đầu óc của bà có đoạn ngắn thời gian luôn thỉnh thoảng tỉnh táo, thỉnh thoảng mơ hồ , những người đó, những chuyện cũ bi thương đều đứt quãng xông tới. Bà biết, bảo bối của bà Tiểu Ngữ có ở đây, có ở đây!


      Bà khổ sở, bà muốn này, cho nên, bà lúc phát giác mình có phần tỉnh táo tự mình lại uống thuốc, sau đó, cái gì đều nhớ nữa, tốt.


      Nhưng lần này Úy Lâm mang bé kia tới đây, bà muốn làm ình tiếp tục như vậy nữa rồi. kia nên lại tiếp nhận những đau khổ này rồi, ấy phải có cuộc sống của chính mình! Úy Lâm thể đem người nhà mình liên quan đến cả đời người ta.


      Điều này có lẽ do ông trời muốn trừng phạt ho vì tình của mình mà chú ý đến cảm thụ của người thân, ích kỉ cao chạy xa bay, cho nên mang con quý của họ . Đây là ý trời, bọn họ phải chịu đựng. Bọn họ quá ích kỉ!
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :