1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu hận triền miên - Thịnh Hạ Thái Vi (98C+3NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Ác Mộng?



      editor Cát


      ngày trôi qua rất dài, dài đăng đẳng, chỉ ngắn ngủn 24h nhưng tại sao lại cảm giác như là đời đây?


      Lương Úy Lâm là ác ma, là ác ma, điên cuồng đến mức tận cùng! muốn thoát khỏi , nhưng có cách nào, chút biện pháp cũng có.


      muốn , giam chặt thả, để cho thể nhúc nhích muốn lái mắt thế nhưng mí mắt như nặng ngàn cân mở ra được.


      " cần, tôi muốn. . . . . ."


      Trong giấc mơ mặt đầy máu, máu tươi văng tung tóe, máu chảy đầm đìa toàn bộ vẩy lên người . da cũng cảm thấy có cảm giác nóng kinh hãi, giật mình tỉnh lại từ trong mộng, toàn thân đều là mồ hôi, mái tóc đen bóng như là mới dính nước, ga giường cũng bị ướt đẫm, thở hổn hển trong đôi mắt toàn là nước.


      "Gặp ác mộng sao ?" thanh quen thuộc giống như trong giấc mộng vừa rồi! Tại sao thả ? dám quay đầu nhìn mặt : “ tránh ra, tránh ra…”


      "Tại sao phải ? Lăng Nhược Tuyết, mở mắt ra nhìn ." Vẫn ngồi lẳng lặng ở bên giường nhìn ngủ, khóc thút thít, giãy giụa nhưng vẫn cứ ngồi ở chỗ đó an ủi cũng lời nào.


      Bức đến cực hạn? Chỉ như vậy thôi lại có thể khiến thành ra thế này, nhớ tới thời điểm kích thích kia biết ra sao?


      Nhưng tại thích hợp để ép nữa!


      " ngủ được? Vậy làm chuyện khác ." Muốn tránh sao? phải là đối thủ? Chỉ hai ba lần bị kéo ra, ép nhìn thẳng .


      Ánh đèn nhàn nhạt , mắt của sâu nhìn , giống như muốn nhìn thấu .


      " là ác ma. . . . . . tránh ra. . . . . . Cầu xin để cho tôi ." luống cuống, sợ, nước mắt trào ra, đôi mắt đẫm lệ sợ hãi chống lại tròng mắt thâm thúy của người đàn ông, biết bộ dạng của mình, ngược lại làm cho người đàn ông càng thêm tức giận.


      "Để cho em ? Chuyện xế chiều hôm nay còn chưa làm xong, em nghĩ tới nơi nào?" Người đàn ông giống như có bởi vì lời của mà nổi giận. Nhưng càng bình tĩnh, chứng minh rằng trong tim của ta nổi sóng to gió lớn.


      Để cho ? tới địa ngục chờ đợi !


      để ý kịch liệt giãy giụa cùng phản kháng, bị lôi tới hung hăng đè ở phía dưới.


      "Lương Úy Lâm, buông tôi ra, buông tôi ra. . . . . . Tôi muốn. . . . . ." ở phí dưới thân dốc hết toàn lực giãy giụa, vung tay đấm vào , hai chân mảnh khảnh ngừng đá rồi đạp, ý muốn kháng cự lại. có biện pháp nào, ta là đáng sợ!


      Người phụ nữ này là ngày càng có khả năng! Lại dám ở giường phản kháng . ra cuối cùng cũng bức thành như thế này rồi. Lăng Nhược Tuyết, em giỏi! ra em cũng có mặt này, ngoan ngoãn kia chỉ là giả vờ?


      Tốt, rất tốt! ngược lại muốn mở mang kiến thức về .


      Mặt xanh mét buôn ra, đứng dậy thẳng đến tủ quần áo. Nhược Tuyết cho là buông tha lảo đảo bò xuống giường xông về phía cánh cửa đóng chặt kia, vội vã nắm tay nắm cửa.


      trễ vậy còn muốn đâu?”


      Nhưng có người động tác còn nhanh hơn , từ sau lưng giữ chặt lại, khom lưng ôm lấy ngang người sải bước hướng về phía giường, sau đó hất tay ném xuống cái giường mềm mại.


      Nhược Tuyết sợ đến hồn bay phách lạc, đợi đến gần liền ngồi dậy bò tới phía cuối giường, trời ạ, Lương Úy Lâm đáng sợ, cần phải chịu đau đớn như vậy, cần nữa.


      Nhưng cúi người, cánh tay dài duỗi ra cầm mắt cá chân của , dùng sức kéo lại “A…” sợ hãi kêu ra tiếng, vừa nhếch nhác vừa đáng thương, lần nữa nằm xuống giường.


      "Lăng Nhược Tuyết, quả em ngày càng lớn mật rồi. Xem ra dạy dỗ em chút được.” chọc cho giận. tay giữ tay kia đem cà vạt mới lấy từ trong tủ ra, trói hai tay lại, cột vào đầu giường.


      "Buông tôi ra! Cứu mạng. . . . . . Ô. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Nhược Tuyết hoàn toàn bị dọa cho sợ, vừa khóc vừa la, trong mắt của người đàn ông kia đều là dục vọng, mãnh liệt lại tàn ác, tràn đầy ham muốn giữ lấy, làm sao lại sợ chứ? sợ những đêm đáng sợ kia, càng sợ muốn sống muốn lần dùng sức mạnh để hành hạ .


      "Cứu mạng? Em khiến người ta giật mình! Chỉ sợ, em phải là người cầu xin ” Bàn tay vững vàng bắt được hai chân ngừng đá động của , cường ngạnh kéo ra.


      " cần. . . . . . Lương Úy Lâm, tôi muốn như vậy!" Đầu óc hồi hôn mê, khóc đến khàn cả giọng, lại ngăn cản được ngón tay của xâm nhập.


      " cần? Chặt đến như vậy còn cần? Xem ra thân thể em thành hơn cái miệng của em rồi” Tại sao ta lại những lời hạ lưu như vậy?


      "Ô. . . . . ." Thân thể quen với việc này nên dễ làm đáp lại xấu hổ cực hạn khóc lên. ta muốn sống bằng chết! ta trêu chọc như vậy so với việc mãnh mẽ muốn còn đau khổ hơn gấp nhiều lần?


      "Khóc cái gì? Cầu xin , cho em, hả? Ngoan nào , ra. . . . . ." ta nhất định là ác ma tái thế mới có thể đáng hận như vậy. ràng muốn cự tuyệt , nhưng cuối cùng, người mất thể diện là .


      Đúng vậy, vô sỉ, hạ tiện.


      "Cầu xin , van cầu . . . . ." Nếu quả muốn như vậy, vậy cứ như thế ! ta đúng rất hạ tiện lại còn giả bộ liệt nữ trinh tiết cho ai nhìn đây?


      " là ai?"


      "Lương Úy Lâm."


      "Cầu xin làm cái gì?" ta nhất định phải ép như vậy sao? Nhất định phải thế sao?


      "Cầu xin . . . . . . Muốn em." Nếu như đây là điều muốn.


      Chiều nay, giống như là muốn phát tiết cái gì, hoặc như là muốn chứng minh điều gì, hung hăng muốn , lần lại lần nữa kéo dài, chịu nổi nữa, lại dám đẩy ra, thể làm gì khác hơn là nức nức nở nở cầu khẩn. Dáng vẻ mềm mại vô dùng thừa hoan khiến cho huyết mạch người đàn ông căng phồng động tác ngày càng phóng túng. Làm sao có thể buông ra?


      Cả đêm tận tình phóng túng. Dù là ở nửa mộng, nửa tỉnh, nửa hôn mê nhưng ở bên trong vẫn có rời khỏi người .
      lazybee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57: Thế Thân



      Editor Cát


      Tỉnh lại là buổi chiều, hơi gió mát lướt qua khí trong lanh từ phía ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo hơi thở của nơi đất khách quê người cùng với hương hoa tươi thơm mát, nắng ấm chiều vào rèm cửa sổ màu tím nhạt tỏa ra màu vàng óng ánh.


      Nhược Tuyết mềm nhũn nằm ở trong phòng, đôi mắt đen to chậm rãi mở ra chớp chớp nhìn rèm cửa sổ động, suy nghĩ mất hồn. cảm giác mình ngủ rất lâu? Đây là đâu? cần đứng lên cũng biết lúc này ngoài cửa sổ non sông tươi đẹp để cho người ta phải nín thở, mùa đông tựa như sắp qua, cây lá đều xanh, cây cối um tùm, nhưng phải là nơi biệt thự đầy máu tanh và sợ hãi kia.


      Cảnh sắc đẹp như thế nhưng che giấu được nội tâm đầy bi thương của , biết là trong sách nào từng có câu “ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” hoàn toàn giống với hoàn cảnh của bây giờ.


      Cuối cùng cũng hiểu biết thêm về thủ đoạn của Lương Úy Lâm đối với rồi. trước kia khi ở giường với câu nào chỉ cần phục vụ cho thỏa mãn, để đối mặt với ham muốn tình dục nam nữ mà phải khổ.


      Nhưng bây giờ thế nào, lại dùng phương thức để để ép , ép rơi lệ đầy mặt hề biết tự ái mà cầu xin .


      lẳng lặng nằm ở nơi đó thể động cũng muốn động.


      Có lẽ nơi này là nơi nào cũng có gì quan trọng, mặc kệ là ở nơi nào cũng chỉ là nơi để giam cầm thôi. Dù có khá hơn thế nào?


      "Tiểu Ngữ, con tỉnh chưa?"


      Cánh cửa nhàng bị đẩy ra, người còn chưa tới, thanh dịu dàng vang lên ở bên ngoài.


      nhắm mắt lại muốn nhúc nhích nửa phần, Nhược Tuyết nghe thanh đó giống như từng quen biết, cả người mềm nhũn giống như là được rót vào thuốc kích thích lập tức ngồi dậy.


      Người gọi là "Tiểu Ngữ", đó là mẹ của Lương Úy Lâm sao? Khó trách cảnh sắc ngoài cửa sổ lại quen thuộc, ra là tới Zurich.


      Đây là nằm mơ sao? Tại sao tỉnh lại ở nơi này? Tại sao bà ấy gọi là Tiểu Ngữ? Năm đó, phải là có nghi vấn, nhưng dám hỏi. Nhưng bây giờ, qua sáu năm sau, thanh dịu dàng thân thiết đó vẫn gọi là Tiểu Ngữ.


      Trước đây, Lương Úy Lâm nửa câu cũng liền dẫn tới đây, chuyện quá đột ngột. Chợt lo sợ yên, nhìn người phụ nữ mặc áo khoác to lớn mặt vui vẻ nhàng tới đến chỉ có thể mặt lo sợ yên nhìn cái đó mặc to lớn áo khoác, gương mặt vui vẻ bị thời gian ảnh hưởng đầy khí chất, nhàng tới cạnh .


      Con bà vẫn như sáu năm trước, tuổi trẻ xinh đẹp. Năm tháng quá ưu ái đối với , chỉ trừ vẻ thành thục ra tìm được người con tia dấu vết nào của thời gian lưu lại..


      "Tiểu Ngữ, thế nào? Có phải hay còn mệt? nếu mệt cần ngồi dậy, ngủ thêm lát nữa ?" Nhan Thanh Uyển đến gần bên giường ngồi xuống.


      Tối ngày hôm qua, Úy Lâm dẫn con bé qua, lúc hai người từ cửa tiến vào con bé trong trạng thái ngủ say rồi. Úy Lâm con bé đến công ty thực tập nên rất mệt, bộn bề nhiều việc cho nên vừa lên máy bay ngủ rồi. Ai biết nó lại ngủ lâu như vậy vẫn chưa tỉnh lại để cho bà lo lắng ít.


      Bà rất đau lòng bởi vì sức khỏe của mình tốt, thể tự mình chăm sóc cho hai đứa con, để cho hai đứa sống bên ngoài ở cạnh, nguyện vọng cũng thực được bởi vì Ngạo Vũ như vậy làm bà vất vả tốt cho sức khỏe.


      Lương Ngạo Vũ bá đạo cùng cường thế, bà luôn luôn là có cách nào kháng cự, tất cả mọi chuyện chỉ có thể do ông ta làm chủ, bởi vì mặc kệ từ phương diện nào mà , ông ấy vĩnh viễn chỉ có câu: "Tôi chỉ là vì tốt cho em." Lương Ngạo Vũ như vậy, bằng chính ông ta muốn bởi vì bà chăm sóc con mà bỏ quên ông.


      phải là người mẹ tốt, giữa chồng và con cái bà chỉ có thể lựa chọn chồng. ra bà rất thương hai đứa con nhưng có cách nào làm người mẹ tốt. Cho nên trong lòng luôn tự trách.


      Nhược Tuyết nhìn người phụ nữ ngồi ở bên giường cười, nếu như đây là mẹ tốt biết bao! muốn gọi tiếng “Mẹ” nhưng lại bị nghẹn lại trong cổ họng ra được.


      Lương Úy Lâm tại sao lại muốn đối mặt với bà ấy đây? phải là tiểu Ngữ nhưng lại muốn trở thành con bảo bối của bà. nên làm gì đây?


      "Tiểu Ngữ, nằm xuống nghỉ ngơi ! Mẹ có trách con đâu. Chỉ là lâu như vậy thấy con, mẹ rất nhớ con. Con của mẹ lớn lên thành mỹ nhân xinh đẹp động lòng người rồi. Càng lớn càng xinh đẹp.” Đưa tay vuốt mái tóc đen nhành của Nhược Tuyết giọng của Nhan Thanh Uyển đầy cảm thán.


      Ánh mắt cay rất khó chịu, Nhược Tuyết giấu nước mắt của mình ở bên trong, nhưng làm được, nó giống như thứ gì đó kiềm chế được cách nào, chảy đầy mặt.


      "Tiểu Ngữ, con đừng khóc! Thế nào, có phải mẹ làm cho con buồn ? Hay là thân thể thoải mái? Mẹ gọi Úy Lâm” Thấy con mình gì sau đó lặng lẽ rơi lệ giống như có nhiều uất ức, bà rất nóng lòng. Những năm này bà đều có ở bên cạnh nó, cho nên chỉ có thể gọi Úy Lâm tới đây.


      " phải, phải vậy. . . . . ." Tâm tình Nhược Tuyết mất khống chế, thấy Nhan Thanh Uyển lo lắng rốt cuộc nhịn được bổ nhào vào trong ngực bà, giống như khi còn bé. Ấm áp mềm mại chỉ có nhu tình của mẹ mà thôi. khổ sở, rất muốn gọi bà tiếng “mẹ” nhưng….


      "Ngoan, đừng khóc, đừng khóc. . . . . . Mẹ ở chỗ này!" Vỗ nhè người ở trong lòng bà khóc đến toàn thân rung rẩy, trong mắt Nhan Thanh Uyển cũng mông lung những giọt nước mắt.


      Thanh của bà ấy tại sao lại dịu dàng như vậy làm cho Nhược Tuyết khóc to hơn, bản thân càng thêm bất lực. lâu rồi có ai đơn thuần ôm an ủi đừng khóc.


      Nếu như đây là mộng, thà ở trong giấc mộng này vĩnh viễn tỉnh lại…. đơn…


      Nhưng giấc mộng nào cũng phải tỉnh lại! Hơn nữa lại nhanh như vậy, kịp cho cảm thụ chút hơi ấm lâu được này.


      "Thanh Uyển, thế nào?” Hai cha con chuyện công việc trong phòng, ra ngoài người giúp việc đến phòng của con rồi.


      Bọn họ vội vội vàng vàng tới đây, thấy hai người phụ nữ ôm nhau, người khóc đến gì, người hốc mắt đỏ bừng nhưng vẫn nhàng an ủi trong ngực.


      " xin lỗi. Con. . . . . ." Thấy hai người đàn ông này đồng thời vào, Nhược Tuyết rốt cuộc dừng lại nức nở. Cắn miệng, dám nhìn sắc mặt của bọn họ.


      "Đứa ngốc, cần xin lỗi với mẹ." Nhan Thanh Uyển nhìn mặt dịu dàng đưa tay lau nước mắt mặt .


      Lúc nào quan hệ mẹ con lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Tiểu Ngữ phải rất hoạt bát mà hay nũng nịu sao? Chẳng lẽ khi trưởng thành lại thành người khác rồi sao?
      lazybee thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58: Em Có Thể Khóc Ở Trong Lòng Tôi



      Editor Cát


      "Thanh Uyển xảy ra chuyện gì?” Trong mắt Lương Ngạo Vũ chỉ có gương mặt buồn bã của người phụ nữ kia, bà ấy vui. Vì người liên quan mà vui nhưng ông có biện pháp, ông ta thể ra kia bởi vì như thế tinh thần của bà suy sụp mất mà ông ta tuyệt đối cho phép việc này xảy ra.


      "Cha, trước tiên đỡ mẹ về nghỉ ngơi thôi. Tiểu Ngữ có thể gần đây áp lực quá lớn. Con chăm sóc em ấy” Lương Úy Lâm tới phía cửa sổ đóng nó lại, quay lại nhìn về phía người con ngồi giường khóc mà dám ngẩng đầu lên.


      "Úy Lâm, Ngạo Vũ, hai người cần trách Tiểu Ngữ được ? Tôi sao, có việc gì” Lương Ngạo Vũ khom xuống đỡ hai vai của bà, bà thể đứng lên cũng yên tâm về con ngồi khóc ở giường.


      Hai cha con bọn họ hợp thành cường thế, cho tới bây giờ bao giờ nghe ý kiến của người khác. Mặc kệ Tiểu Ngữ có phải bên cạnh họ mệt mỏi hay .


      "Mẹ, . Con chuyện với Tiểu Ngữ. Yên tâm !." Hiếm thấy Lương Úy Lâm ở trước mặt Nhan Thanh Uyển cười tiếng.


      "Bà tin Úy Lâm , nó nhất định đối tốt với con bé. Chúng ta ra ngoài trước, được ?” Chỉ khi đối mặt với Nhan Thanh Uyển Lương Ngạo Vũ mới có kiên nhẫn như thế.


      "Ngạo Vũ, em chỉ muốn hai đứa nó vui vẻ, có được hay ?” Dù là con trai hay chồng đều đảm bảo với bà rằng có việc gì nhưng trong lòng bà vẫn có lo lắng mơ hồ.


      "Được.” Nhan Thanh Uyển đối với Lương Ngạo Vũ, có gì là được.


      Sau khi vợ chồng Lương Ngạo Vũ ra ngoài, bên trong phòng trừ Nhược Tuyết thỉnh thoảng tiếng khống chế được vẫn nức nở, còn lại là mảng yên tĩnh. cố gắng hết sức cắn môi cho thanh phát ra nhưng tiếng nức nở vẫn cứ trào ra.


      ta cái gì cũng , chỉ ngồi ở phía bên giường yên lặng nhìn , nhìn rơi lên, nhìn nức nở, nhìn vô dụng….


      "Lương Úy Lâm. . . . . ." Cuối cùng ngồi xổm dậy nhìn vào đôi mặt sâu của , tiếng uất bất đắc dĩ mang theo chút đau lòng.


      Gương mặt thế này! Lương Úy Lâm nhắm mắt lại, đưa tay từ từ lau tóc của , giống như là trấn an , dịu dàng như vậy khiến cho tin được người trước mặt mình đôi tay mỗi ngày đều dính đầy máu. Tại sao ta có thể làm được vậy? ràng là hận rồi lại trong lúc lơ đãng toát ra dịu dàng nên có để cho cảm giác mình có người thương . Nhưng sau đó lại dùng tất cả các thủ đoạn để hành người để cho sống trong nước sôi lửa bỏng.


      Tại sao có người có thể đạt được trình độ như vậy? đưa tay ôm eo của , đem mặt mình vùi sâu vào trong ngực lời. lâu như vậy, lần đầu tiên chủ động đến gần , nhiệt độ của người , hô hấp của , tất cả đều quen thuộc đến khiến đau lòng mà cách nào xử lý được. gì chỉ vuốt tóc , hơi thở nóng quấn quanh đỉnh đầu .


      "Lương Úy Lâm. . . . . ." Van cầu , bỏ qua cho em có được hay ? Có được hay ? Lệ của chịu nổi. biết làm sao để đối mặt với Nhan Thanh Uyển, biết những ngày tiếp sau ở đây, ta còn buộc đối mặt với chuyện gì. Lần đầu tiên trong cảm nhận sợ hãi, loại sợ hãi còn hơn cả lúc lấy thân thể ngây ngô của mình để làm cho anhnvui vẻ sáu năm trước.


      "Nếu như, cảm thấy khổ sở, vậy khóc ra !" Nếu như tất cả đều mất khống chế, vậy mất khống chế ! Cuộc đời của đúng là có lúc mất khống chế. Qua thời gian này nhất định khá hơn.


      Mặt của càng chon sâu trong ngực của hơn, nước mắt ở trong hốc mắt ngừng trào ra, khóc đến nước mắt lưng tròng, thở nổi.


      ngồi xuống, ôm lấy . Lần đầu tiên mang theo bất kỳ dục vọng nào chỉ đơn thuần ôm . Nếu như, đây là mộng, tốt bao nhiêu! Cái ôm ấm áp trong ngực vĩnh viễn thuộc về , rốt cuộc cần lo lắng ột người ban đêm bất chợt tỉnh lại sợ đến ngủ được.


      "Lương Úy Lâm. . . . . ." Cho dù ngừng rơi lên nhưng thanh vẫn còn khàn khàn.


      "Ừ." Lần đầu tiên, dùng ngữ điệu giọng đáp lời . rốt cuộc mở mắt, nhìn ngoài cửa sổ, nơi xa đỉnh núi trắng xóa bông tuyết, qua năm mới lịch của Trung Quốc, Zurich mùa xuân lại tới. Có lẽ là non sông Zurich tươi đẹp mê loạn, luôn tỉnh táo như hôm nay lại có hành động nhàm chán như vậy mới có thể chịu khó ôm , còn an ủi .


      “Cầu xin , để cho em đối mặt với chuyện này nữa có được ?” Thái độ của làm cho ôm chặt , nới lỏng cánh tay dời lên ôm càng chặt hơn, lệ mặt ngừng chảy cổ cần đối xử với tôi như vậy nữa, có được hay ?”


      "Được." Lần đầu tiên trong đời Lương Úy Lâm từ này cho người phụ nữ trong ngực của , người phụ nữ mà hận vô cùng.


      "Vậy tại sao, lại dẫn em đến đây?" phải làm sao đây? Đối mặt với Nhan Thanh Uyển như thế nào?


      "Em cứ ?" Đem mặt từ trong lồng ngực kéo ra, đối mặt cùng .


      "Em biết." nhắm mắt lại, dám nhìn thẳng sắc mặt bắt đầu có chút thay đổi của ,


      "Em biết. Em chỉ cần diễn tốt vai trò của em là được. Những thứ khác cần nghĩ nhiều như vậy.” Vừa nhắc tới em mất nhiều năm trong lòng lại dâng lên cỗ nặng nề. làm sao mới có thể phủi sạch cây gai trong lòng đây?


      "Lương Úy Lâm, chẳng lẽ định lừa gạt cả đời sao? có ích lợi gì, Tiểu Ngữ có ở đây, còn nũa. . . . . ." Nhược Tuyết lẩm bẩm . thiện lương đành lòng lừa gạt bà ấy, mặc dù biết Lương Úy Lâm, bọn họ dùng biện pháp gì khiến cho Nhan Thanh Uyển nghĩ là tiểu Ngữ, lòng càng ngày càng lo lắng.


      Lừa gạt, có thể lừa gạt cả đời sao? ngày nào đó, cũng rời khỏi ! Đến lúc đó lấy gì để tiếp tục lừa gạt?


      "Câm mồm, em chỉ cần làm xong chuyện em nên làm là được. Những thứ khác cần em quan tâm! Có nghe hay ?” Lời của làm cho khôi phục lại là Lương Úy Lâm.


      "Em biết rồi." Nhược Tuyết cúi đầu. quá biết, ra vẫn chỉ là giấc mơ, chắc chắn có lúc phải tỉnh lại. Tại sao thể để đắm chìm lâu hơn muốn biết bao, chút thôi cũng được rồi!


      có ác độc, có hư, có máu lạnh vô tình càng có vô sỉ hạ lưu như ta cho nên vĩnh viễn đấu lại ta chỉ có thể ở dưới thân ta thở dốc. ta muốn làm gì căn bản có gì có thể cản.


      " sửa sang chút, xuống lầu dùng cơm. Nhớ phải gọi…. trai!” buông ra đứng lên , đôi tay đỡ vai đến lời cuối cùng “ trai” hai chữ ấy châm chọc làm sao! Vẫn là thích chơi trò cấm kỵ?


      "Nhất định như vậy phải ?" rưng rưng lẳng lặng nhìn .


      Lương Úy Lâm đưa tay nắm được cằm của , ngón tay cái vân vê khuôn mặt mềm mại và đôi môi đỏ thắm của , sắc bén nhìn chằm chằm : “Là như vậy, em có lựa chọn”


      Đúng vậy, có lựa chọn nào khác! nhìn bóng dáng cao lớn biến mất bên cạnh cửa.


      còn có lựa chọn sao? vốn là người vô tình! Tại sao có thể hy vọng xa vời như vậy?
      lazybee thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59: Phải " Trai"



      Editor Cát


      lâu lắm rồi trong mấy năm qua lần đầu tiên có người cùng Nhược Tuyết đón năm mới lịch hơn nữa chỉ người mà giống như gia đình vui vẻ hòa thuận, cùng nhau nghênh đón năm mới.


      Nhan Thanh Uyển và Lương Ngạo Vũ sống nhiều năm ở Zurich nhưng bọn họ vẫn còn thói quen duy trì ngày lễ truyền thống. Bữa ăn tối phong phú, người giúp việc mang thức ăn lên sau đó đều lui xuống, phòng ăn to như vậy chỉ có ánh đèn rất ấm, bàn ăn bày đầy thức ăn ngon hương vị câu toàn kiểu Trung Quốc, đa số đều là những món ăn thích, sao bọn họ lại hiểu khẩu vị của như vậy?


      “Tiểu Ngữ, đây là món tôm trắng nướng mà con thích nhất." bàn hai người đàn ông, Lương Ngạo Vũ chỉ chú ý Nhan Thanh Uyển còn Lương Úy Lâm nhìn chăm chú .


      "Mẹ, tự con có thể ăn ." Nhược Tuyết cười có lúm đồng tiền, gọi mẹ ra khó, chút cũng khó, nhưng vừa gọi cảm giác lòng mình có chút đau, đến hô hấp cũng thấy đau.


      "Thanh Uyển, Tiểu Ngữ có Úy Lâm chăm sóc là được rồi” Lương Ngạo Vũ cẩn thận gắp thức ăn cho bà, ông rất dịu dàng, rất nghiêm túc. Ngay cả thịt cá, dù người làm xử lý hết xương nhưng ông vẫn muốn thử qua có còn xương hay mới thả vào chén của bà, mọi cử chỉ chăm sóc của ông thử hỏi đời này còn có ai may mắn như bà được lão đại xã hội đen quan tâm như vậy?


      Nhược Tuyết kẹp tôm ở đôi đũa, cứ như vậy mà bị cử động của Lương Ngạo Vũ mà quên mất phải ăn. Bọn họ nồng tình như vậy, người ngoài thế nào cũng chen vào lọt , ngay cả con của bọn họ Lương Úy Lâm ngồi bên cạnh, giống như cũng là người ngoài cuộc.


      Đến tột cùng, phải bỏ ra bao nhiêu tình , phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng cùng đánh đổi mới có thể có được tình cảm sâu đậm như vậy?


      "Có hâm mộ ?" Thấy ngẩn người, trong mắt của ràng chính là như vậy. Người phụ nữ này, là ngốc nghếch . Người ta ân ái liên quan gì tới đây?


      " xin lỗi." Nhược Tuyết thu hồi tầm mắt. Hâm mộ? có lẽ là vậy ! Trong thời đại như nay còn có tình đẹp như thế làm sao hâm mộ đây?


      " cần nữa xin lỗi với . Còn nữa, nhớ phải cười lên." quay đầu, ở bên tai của thổi khí. Trong giọng điệu của mười phần là cảm giác uy hiếp cảm giác, nào dám cười? Dù được cũng phải cố nặn ra để cười!


      "Cám ơn , trai." Như vậy hài lòng ? trai, có hài lòng ?


      "Đây mới là em tốt của ." Tốt, rất tốt! làm rất tốt! Lương Úy Lâm cười.


      Nhan Thanh Uyển nhìn hai người đối diện, em bọn họ hình như có chút giải thích được, mặc dù biết bọn họ vừa gì, nhưng thấy bọn họ chuyện bà cũng yên tâm phần nào.


      "Úy Lâm, bằng ngày mai con đưa tiểu Ngữ ra ngoài chơi mấy ngày có được ?” Hai ngày nay con vẫn ở trong nhà có ra khỏi cửa, mà Ngạo Vũ lại lấy lý do thân thể bà yếu nên để cho bà hảo hảo bồi con bà. bằng gọi Úy Lâm đưa con bé ra ngoài dạo cũng tốt. ở nhà buồn bực cả ngày tốt!


      "Mẹ, yên tâm ! Con đưa em ấy ra ngoài dạo” Lương Úy Lâm trả lời rất mau.


      "Úy Lâm, ngày mai chơi vui. Cha với mẹ con lên trước nghỉ ngơi." Đây là lời mà Lương Ngạo Vũ thích nghe nhất trong mấy ngày nay. Chỉ cần Lăng Nhược Tuyết ở nhà ngày, người phụ nữ của ông có chút nào an bình.


      "Tiểu Ngữ, tối nay nghỉ ngơi sớm chút ngày mai trai đưa con chơi. Đây là lì xì của con, nhớ phải chơi vui vẻ, có được ? Nhan Thanh Uyển ăn được nhiều, bà lấy ra bao lì xì đưa cho Nhược Tuyết. Màu đỏ ở ngón giữa của tay bà, hết sức xinh đẹp.


      "Cám ơn mẹ." Đây là trường hợp rất quen thuộc! Rất nhiều năm có nhận tiền lì xì năm mới? Trong đôi mắt to của Nhược Tuyết mông lên tầng hơi nước. Là cảm động hay chua xót, sớm ràng rồi.


      "Có phải em cũng nên với tiếng cảm ơn?” Cho đến khi Nhan Thanh Uyển lên lầu, Nhược Tuyết cầm cái bao lì xì, tinh thần còn chưa phục hồi.


      Khuôn mặt của phóng đại trước mặt . ta muốn cảm ơn cái gì đây?


      có đợi Nhược Tuyết đáp lời, Lương Úy Lâm đứng lên kéo cái ghế ra thẳng lên lầu.


      Tối nay, đêm giống như mọi khi. Bóng đêm rất đẹp, tâm tình của của cũng tốt, là từ nội tâm cảm động.


      Lúc Lương Úy Lâm đẩy cửa tiến vào, Nhược Tuyết tắm xong nằm ở giường, nhắm mắt lại, trong tay còn nắm chặt bao lì xì.


      Đúng vậy, muốn bỏ xuống. Điều này làm cho nhớ lại từ đến lớn, hàng năm ba mẹ cũng cho lì xì đầu năm. Ba, mẹ, trai, con nhớ mọi người! Rất nhớ, rất nhớ!


      Nhưng Nhan Thanh Uyển phải mẹ của ! Nước mắt bất tri bất giác thấm ướt gối, chìm đắm trong trí nhớ vô thức của mình, bỏ quên người từng bước tiến gần lại bên giường.


      Đợi đến khi phát ra nghiêng thân thể nằm xuống.


      " . . . . ." Ánh đèn ngủ chiếu ra, Nhược Tuyết mắt to nhìn chằm chằm, nhìn gương mặt quen thuộc. Buổi tối hôm nay, sao ta lại tới phòng của còn nằm giường nữa?


      Lúc vừa tới Zurich mấy ngày trước, buổi tối ta ngủ chung với , nhưng bây giờ hành động của giống như là tìm chuyện? sợ mẹ phát ra sao?


      " biết sao?" tay chống lên đầu, tay vuốt vuốt tóc của . Giống như tâm tình cũng tệ lắm! Đúng vậy, Nhược Tuyết cảm thấy bình thường vẻ mặt kia luôn lạnh lẽo bây giờ lại nhu tình hơn rất nhiều.


      " nên như vậy….” nghĩ muốn đẩy thân thể của người đàn ông áp chặt ra nhưng dám dùng sức, chỉ có thể dùng tay chống đỡ trước ngực.


      "Vậy nên như thế nào? Để cho em kêu tiếng trai sao?" Giọng điệu của rất bình thản, làm cho người ta nghe hiểu đến có phải tức giận .


      " phải vậy, em. . . . . . Chúng ta. . . . . ." Càng khẩn trương càng lắp.


      "Dễ dàng thỏa mãn như vậy?” cúi đầu nghĩ muốn kéo hai tay bé của , nhưng phát trong tay cầm bao lì xì lúc này mẹ mừng tuổi. dễ thỏa mãn! chuyện như vậy cũng làm cho cảm động lâu như vậy. ra mặt đầy nước mắt là như vậy!


      Cũng biết phải ngốc đến mức nào cho phải? ngốc nghếch!


      " bằng, ngày đầu tiên của năm mới, cho em nguyện vọng?” Đưa tay vuốt cánh môi run của , biết có dám ra .


      Nhược Tuyết nhìn khuôn mặt nghiêm túc của , chợt biết lời nào. muốn cho nguyện vọng trong năm mới? Là sao? có thể ước sao?


      dám , sợ ta là trêu chọc ! Bởi vì nguyện vọng của rất lớn, muốn rời xa ta, muốn thăm cha mẹ và trai, có thể ? Nguyện vọng như thế có thể ra sao?


      Giống như là biết được suy nghĩ trong lòng là gì, Lương Úy Lâm chợt siết chặt cằm của : "Muốn rời sao? Đáng tiếc, em bỏ lỡ cơ hội mở miệng."


      Môi mỏng hung hăng che lại cái miệng nhắn, để cho lời nào cũng ra được. Lửa nóng môi lưỡi, cường thế thăm dò vào trong răng môi ở bên trong, mút đầu lưỡi trơn mềm của .


      như vậy, cần gì phải hỏi đây? Nhược Tuyết đưa vịn vào . Nước mắt mặn chát chảy xuống môi, mùi vị gì rồi.


      chìm đắm đối với giống như thứ gì đó như hạt giống thầm kín, vậy cùng chìm đắm ! Ít nhất…ít nhất cũng phải khổ sở như thế này.
      lazybee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60: Đỉnh Tuyết Sơn



      Editor Cát


      Nhược Tuyết nghĩ tới, muốn đưa chơi.


      Nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đứng ở lối ra cửa chính, sau lưng của là vợ chồng Lương Ngạo Vũ. muốn đưa chơi ở nơi nào? Bọn họ chưa từng ra ngoài chơi cùng nhau. Như vậy có quá kỳ quái ?


      "Tiểu Ngữ, có vấn đề gì đâu. ra ngoài chơi chút tâm trạng khá hơn. Có trai con ở đây có việc gì. !” Thanh của Nhanh Thanh Uyển ôn nhu như vậy có cách nào cự tuyệt. Mà dáng vẻ của LƯơng Ngạo Vũ vẫn là cao cao tại thượng, hề câu nào.


      "Vậy. . . . . . Mẹ. Chúng con ra ngoài." Lương Úy Lâm ra ngoài rồi, sợ mất hứng, Nhược Tuyết cũng theo ra ngoài.


      "A Cánh? tới Zurich khi nào ?" Ngồi vào phía sau xe, Nhược Tuyết kinh ngạc phát , chỗ ngồi ở hàng trước ngoài người đàn ông tên Bill còn có A Cánh nữa.


      Điều này làm cho rất vui mừng. Bởi vì thường ngày ngoài Lương Úy Lâm là quen thuộc đối với , những người khác đều là xa lạ. Xa lạ đến nỗi làm cho biết cách nào để đối mặt. Mà hôm nay có thể thấy A Cánh ở đây, việc vui ngoài ý muốn.


      "Tiểu thư." Đối với hưng phấn của Nhược Tuyết, thái độ của A Cánh lại nhàn nhạt. ta khẽ gật đầu sau đó nhìn về phía trước, gì.


      Bên trong xe giống như có cổ hơi thở trầm muộn vang vọng , khiến cho tâm tình vui vẻ giống như gặp dòng nước lạnh.


      " xin lỗi." thế nào lại quên mất Lương Úy Lâm ngồi bên cạnh đây? Lại chào hỏi nhiệt tình với người đàn ông khác trước mặt , ràng là coi ra gì. Nhược Tuyết lo lắng, liệu có tức giận hay đây?


      Dùng khóe mắt dư quang len lén nhìn cái người câu nào, Nhược Tuyết lại dám ra tiếng.


      "Lái xe." Lương Úy Lâm để ý đến , trầm mặc nửa phút sau trực tiếp ra lệnh.


      A Cánh? Thấy A Cánh lại khiến vui vẻ như vậy? nhìn ra, cùng A Cánh chung đụng có lâu thế nhưng lại quen thuộc đến mức này.


      Suốt cả đoạn đường trầm mặc mở miệng câu nào, Nhược Tuyết dĩ nhiên dám lên tiếng. chỉ có thể nhìn cảnh sắc bên ngoài. Trời sinh voi sinh cỏ thôi. Những năm này, phải thành thói quen sao?


      Zurich là trung tâm kinh tế và là thủ đô của Thụy Sĩ, được khen là vườn hoa núi, trong thành phố có rất nhiều vườn hoa, dạo bên trong thành phố là những tòa nhà với nhiều kiến trúc khác nhau và hoa cỏ xanh tươi ở khắp nơi. Dọc theo nội thành có hồ Zurich chảy ra bờ sông Limmat, đến nay vẫn còn giữ nét nồng hậu của thời Trung Cổ, khắp nơi là giáo đường có lịch sử từ lâu đời, còn có bức tường bích họa còn được gọi là Song Ngải Ca. (trời cái đoạn này mình chả biết edit sao nữa, nó lôm côm quá, chung ý là có con sông giữa thành phố hay sao í huhu thông cảm nha mấy bạn)


      Nhược Tuyết nhìn khung cảnh mỹ lệ bên ngoài cửa xe, có chút kích động, đặc biệt là nhìn thấy hồ nước xinh đẹp, nếu dạo ở đó cảm giác chắc rất tuyệt. Nhưng ngoại trừ nhìn cái gì cũng thể làm.


      "Muốn ra bên ngoài sao?” Vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc laptop, Lương Úy Lâm chợt lên tiếng .


      " cần. . . . . . Em . . . . ." Chỉ là xem chút mà thôi. Chủ nhân có ý muốn ra, nào dám nghĩ à? Cho dù có muốn cũng dám !


      "Đợi, dẫn em tham quan thành phố” Lương Úy Lâm ngẩng đầu lên nhìn cái sau đó lại đem tầm mắt nhìn vào màn hình.


      Chuyện đùa sao? Người như ta sao có thể làm chuyện này? ngoại trừ công việc giết người hoặc bị đuổi giết cuộc sống còn có niềm vui khác sao? Nhưng lời này chỉ suy nghĩ trong lòng dám ra?


      Xe vẫn tiếp tục chạy, giống như càng lúc càng cách xa nội thành?


      Thụy Sĩ là nơi thích hợp để trượt tuyết, hàng năm có rất nhiều du khách từ mọi nơi tới đây để trượt tuyết. St. Moritz lân cận với Zurich mặc dù là thành phố nhưng nơi này là thiên đường trượt tuyết.


      Nhược Tuyết, nghĩ tới, Lương Úy Lâm lại đưa tới đây trượt tuyết. sống gần 24 năm nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ chơi trò chơi này, trò chơi chỉ có nhìn thấy ti vi? có nên ?


      Nhìn bộ quần áo trượt tuyết trắng hồng cùng với cái mũ, kính gió, bao tay thấm nươc, đôi giày cứng được chuẩn bị đầy đủ kia. Trừ quần áo, những thứ kia đều có quen? Đây chẳng phải làm khó sao?


      "Có phải muốn giúp em thay quần áo hay ?” Nhược Tuyết do dự bị thanh phía sau dọa cho sợ hết hồn, y phục tay rơi xuống đất. Người đàn ông này, bộ cũng có tiếng động sao? Tại sao chút cũng cảm thấy tới gần?


      đợi mở miệng, Lương Úy Lâm bắt đầu động thủ cởi áo khoác của , người phụ nữ này ngốc dễ sợ, thay quần áo thôi mà cả nửa ngày cũng xong,


      " cần, em tự mình làm được rồi. . . . . ." Nhược Tuyết đỏ mặt, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn đến bộ quần áo mặc người của giống với của , sợ ngây người. ta tại sao lại chọn quần áo giống với chứ! Như vậy làm cho người ta dễ hiều lầm!


      "Chờ em mặc xong, trời tối rồi!" mặc quần áo với cởi quần áo, tốc độ như nhau, chỉ hai ba động tác, người Nhược Tuyết mặc vào bộ quần áo giống với . Sau đó còn giúp mang giày và đội mũ.


      Ở dưới chân núi Alpes xinh đẹp này, xuyên qua bông tuyết trắng xóa, gió thổi bên tai, phong cảnh ở trước mặt tất cả đều đẹp. Nhược Tuyết theo , từng bước ra ngoài.


      Thời điểm ngồi xe cáp đến đỉnh núi, Nhược Tuyết kỳ quái phát , cả sân trượt tuyết vậy mà chỉ có cửa hai người. Chẳng lẽ tới chơi cũng muốn yên tĩnh sao? Vậy bọn họ hai người còn có chơi đùa gì đây? Huống chi cái gì cũng biết? Đến lúc đó sợ là bị ta mắng chết ?


      "Còn qua đây?" Lương Úy Lâm sửa sang lại cây trượt tuyết trong tay. Người phụ nữ này, tại sao lại hay ngẩn người như vậy? Động chút là ở nơi nào cũng có thể suy nghĩ đến thất thần.


      "Tại sao nơi này có người khác?" Lời của , chưa từng dám cãi lại, lúc đến gần , rốt cuộc nhịn được giọng hỏi.


      "Muốn người khác tới làm gì?" hỏi ngược lại. Đây sân trượt tuyết tư nhân của , người này ngu xuẩn đến mức cho là đưa tới sân trượt tuyết công cộng để tìm đường chết chứ?


      "A!" ràng muốn , lại muốn hỏi!


      "Em biết trượt! Em sợ!” Nắm chặt gậy trượt tuyết trong tay, tay nắm tay , Nhược Tuyết sợ đến dám nhúc nhích nửa phần. Trời ạ, nhìn cảnh trượt tuyết dài như thế sợ nhưng còn đường rút lui rồi.


      " chết được, sợ cái gì?" Lương Úy Lâm giọng điệu rất hung, tuy nhiên vẫn lôi kéo tay bé của chút xíu để cho di chuyển đôi chân. Nhược Tuyết nhìn người đàn ông đội cái mũ chỉ lộ nửa mặt chỉ trượt tuyết, Lương Úy Lâm như thế chưa từng thấy. Dịu dàng như vậy mà còn có kiên nhẫn, hốc mắt chợt mông lên tầng hơi nước.


      Tại sao ta muốn đối với vô như vậy? Lúc hành hạ người của sau đó lại ném cho cục kẹo ngọt? Cái này là gì chứ? Nhưng cách nào cự tuyệt được người đàn ông này. bị bệnh sao? Tại sao phải như vậy?


      Đúng vậy, Nhược Tuyết cảm giác mình bị bệnh, mắc phải loại chứng bệnh gọi là triệu chứng Stockholm.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :