1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Giả Làm Thật - Thánh Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 41. Điên cuồng chìm đắm

      Edit : Ngân Nhi
      Minh Tranh ấy có thể ở phố Nghênh An, chỗ đó gần trường trung học và khu dân cư, lúc này, các học sinh vẫn có giờ học buổi tối, nhà trọ bên cạnh trường học có giá thuê rất rẻ, là nơi rất phù hợp cho các cặp tình nhân trẻ sống chung với nhau.

      lái xe tới, nhìn thấy chiếc Audi màu đỏ đỗ cách đó xa, lại nhìn giấy phép, cũng chắc là Phó Nhiễm ?

      Con đường bị nhiều hàng quán chiếm ít diện tích, chen chúc vào trong, Minh Thành Hữu phải dừng xe hỏi đường mới biết được vị trí chính xác, từ từ vào trong ngõ, ánh sáng le lói của ngọn đèn chiếu sáng được khuôn mặt , bên tai chỉ nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ.

      Minh Thành Hữu đoán, có thể đây là nơi mà trước kia Phó Nhiễm và Minh Tranh từng ở, bằng trong bữa tiệc đính hôn lần trước cũng chạy đến chỗ này.

      Mặc dù biết Phó Nhiễm và Minh Tranh có gì, nhưng cứ nghĩ đến là Minh Thành Hữu lại tránh khỏi khó chịu, lên lầu xác nhận số nhà, dọc hai bên cầu thang dán đầy những áp phích quảng cáo, đưa tay gõ cửa, nhưng lại nghe thấy tiếng trả lời.

      Minh Thành Hữu từ bỏ ý định, đập mạnh lên cánh cửa "Mở cửa!"

      Vẫn có người trả lời, liền giơ chân lên.

      "Minh Thành Hữu." giọng như có như vang tới, nhìn xung quanh, chỉ thấy ở phía cửa sổ cuối hành lang thò ra cái đầu, cảm giác này, muốn bao nhiêu kinh khủng có bấy nhiêu kinh khủng.

      bước qua, với Phó Nhiễm, "Mở cửa cho !"

      "Em có chìa khóa." Giọng Phó Nhiễm rất nhàng chứ hung hăng như giọng Minh Thành Hữu.

      "Vậy em vào nhà bằng cách nào?"

      Phó Nhiễm chỉ vào cửa sổ mà Minh Thành Hữu đứng, những người cho thuê phòng ai cũng muốn bọn họ cố gắng giữ gìn vệ sinh, lúc này, dọc theo bờ tường cửa sổ, còn có vài chậu hoa "Em bò vào."

      "..."

      "Vậy sao còn chưa về?"

      "Sao tìm được đến đây?" Phó Nhiễm mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng hé ra khuôn mặt nhắn yếu ớt, con mắt Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm vào " cả cho biết ."

      " về , em muốn ở lại đây."

      Phó Nhiễm mới xoay người liền nghe thấy tiếng động từ đằng sau, Minh Thành Hữu nhảy lên cửa sổ, vừa đứng lên vừa , "Em là có bản lĩnh, sợ ngã gãy chân sao?"

      Phó Nhiễm đưa tay đỡ dậy, Minh Thành Hữu nhún người nhảy lên ban công "Ban đêm rồi, đừng để người ta xem mình là kẻ trộm."

      " ít thôi." Phó Nhiễm trừng " quên miệng là miệng quạ đen sao? Cẩn thận linh nghiệm đấy."

      Hừ, khoa trương như vậy sao?

      Nếu có phép thuật như vậy, chỉ việc rút sạch những chuyện về Minh Tranh trong đầu ra, cần gì đêm hôm phải đến đây để ướp lạnh?

      Phó Nhiễm hình như đứng ngoài cửa sổ lúc lâu, giương mắt nhìn vào ngôi trường cách đó khoảng 200m, bên trong các phòng học đèn đuốc sáng trưng, hà hơi sưởi ấm hai bàn tay đỏ bừng vì lạnh, Minh Thành Hữu cầm lấy tay , nắm chặt trong tay rồi đút vào túi áo.

      Phó Nhiễm để yên cho cầm " cần thiết phải tìm đến đây, em tự trở về."

      "Em và trai quen biết nhau vài năm rồi?"

      Phó Nhiễm hỏi đằng, trả lời nẻo "Chỗ này là nơi mà em cùng với Mộ Mộ và Chức Chức sống hồi còn học cấp 3, bởi ở ký túc xá có giờ cắt điện cố định, nên bọn em quyết định chuyển đến nơi này, ca ca..." Phó Nhiễm dừng lại, thay đổi xưng hô " cả tới đây lần."

      nghe rất nhàng bâng quơ, nhưng Minh Thành Hữu lại nghĩ mọi chuyện đơn giản như những gì Phó Nhiễm kể.

      "Tại sao em và trai lại biết nhau?"

      "Năm đó..." Phó Nhiễm lạnh nhạt, nhớ đến lần đầu gặp gỡ, chuyện qua lâu rồi, nhưng khi đề cập lại, vẫn cảm thấy như nó vừa mới xảy ra "Chức Chức và bạn trai ấy cùng với số nam sinh khác đánh lộn, lúc em và Mộ Mộ chạy đến thấy Chức Chức và bạn trai bị đám vây vào giữa thoát ra được. Khi đó chúng em đều còn trẻ, sợ đến mức quên cả khóc, sau đó, chiếc xe đột nhiên xông tới, ấy xuống xe... rất tự nhiên kéo bọn em lên xe."

      Phó Nhiễm còn nhớ rất ngồi ngay ở ghế trước, người đàn ông ngồi bên cạnh hề lời.

      Chức Chức ôm đầu chảy đầy máu của bạn trai khóc thảm thiết, người đàn ông lái xe lạnh lùng câu " có bản lĩnh có thể làm được gì? Chết ở bên ngoài ai nhặt xác cho các người."

      Chức Chức lúc đó rất tức giận, nhưng còn cách nào khác, ai bảo ấy chính là người cứu bọn họ chứ.

      Đứng chuyện ở ban công dưới thời tiết 0 độ, Minh Thành Hữu cảm thấy đầu mình như bị co giật.

      Điện thoại trong túi vang lên chỉ lần, cần nhìn cũng biết đó là Lý Vận Linh.

      Lúc này, tiệc đính hôn chắc rất náo nhiệt.

      "Ai, nghe đêm nay có mưa, ông trời ơi, tưới giùm con những chậu hoa trong hành lang nhé, nhưng đừng để chúng bị chết đuối..."

      Minh Thành Hữu nghe được tiếng chuyện, ôm bả vai Phó Nhiễm kéo đến bên cạnh.

      người phụ nữ trung niên đứng bên tấm ván ngoài cửa sổ, Phó Nhiễm muốn tới, lại bị Minh Thành Hữu giữ chặt tay "Em muốn người khác nghĩ chúng ta là kẻ trộm sao?"

      "Vậy làm sao chúng ta ra ngoài được?"

      Minh Thành Hữu thò người ra, nhìn thấy người phụ nữ kia xa mới "Nếu mở cửa em làm Spider Man nữa chứ?"

      Phó Nhiễm chán nản, nghĩ cũng là, đại thiếu gia này cũng là nhiều chuyện, đẩy Minh Thành Hữu đến trước cửa ban công "Nếu cửa mà bị khóa trái, em lại phải để bò lên cửa sổ sao?"

      Minh Thành Hữu buông tay Phó Nhiễm ra, bước tới trước cửa sổ, xong đời, trừ phi có võ nghệ cao cường, nếu chỉ có thể ở ngoài này.

      Nhưng Minh Tam thiếu chết cũng chịu nhận sai lầm, quay đầu đứng thẳng nhìn Phó Nhiễm "Có chút thời gian cho em hồi tưởng lại những chuyện lúc trước phải rất tốt sao? Em nên biết ơn ."

      "Linh linh linh -- "

      Xa xa, truyền tới tiếng chuông kết thúc giờ học.

      Phó Nhiễm tâm tình vốn nặng nề bây giờ càng thêm rối loạn, khóc được mà cười cũng xong, Minh Thành Hữu nhìn giống như kiến bò chảo nóng, trong lòng rất vui vẻ " ngờ lá gan của em lại như vậy?"

      Cầu thang rất nhanh truyền đến tiếng bước chân dồn dập vui vẻ, Phó Nhiễm kéo Minh Thành Hữu trốn vào chỗ phơi quần áo, Minh Thành Hữu lúc đầu chịu, còn bày đặt sĩ diện, nhưng Phó Nhiễm đâu thèm quan tâm, suy cho cùng còn tốt hơn việc bị người khác xem là kẻ trộm.

      Có tiếng cánh cửa được mở ra, giọng của nữ sinh ràng rất vui vẻ "Cuối cùng cuối kết thúc, ghét nhất là giờ tự học, tốt nhất là đừng bao giờ đến đó."

      "Thành tích của em vất vả lắm mới có tiến triển, phải kiên trì vào." Người chuyện là nam sinh.

      "Chồng..."

      Bả vai Phó Nhiễm trở nên cứng ngắc, biết bọn nhóc này bao nhiêu tuổi rồi, Minh Thành Hữu thò đầu nhìn trộm vào trong, Phó Nhiễm liền kéo lại " làm cái gì vậy?"

      " chừng có nhiều hình ảnh phù hợp với lứa tuổi."

      "..."

      Tự nhiên lại nhìn lén?

      "Em nghe, Mỹ Mỹ ngồi trước em rất đáng ghét, phải chỉ là chiếc áo khoác hàng hiệu thôi sao? Hôm nay còn đứng trước mặt các bạn học nữ lượn lờ mấy vòng, còn quần áo của em đều là đồ rẻ tiền, là tức chịu được..."

      Tuổi trẻ là tốt, buồn phiền vì những chuyện rất đơn giản.

      Nam sinh ngồi bên cạnh cười " sao, chờ chồng em có tiền mua đồ LV cho em, đến lúc đó em hãy hẹn ta ra ngoài, khoe lại với ta."

      mỉm cười nhào tới hôn lên môi "Được, em ra ngoài rút quần áo đây."

      xong, chậm rãi bước về phía ban công.

      Phó Nhiễm bóp chặt cánh tay của Minh Thành Hữu, gấp đến độ biến giọng "Làm sao bây giờ?"

      cho bọn họ là người điên đứng nhìn lén chứ?

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 43 : Lòng dạ đen tối của sói

      Edit : Ngân Nhi
      "Tìm thấy ấy ở đâu?" Minh Tranh hoàn toàn xem La Văn ngồi bên cạnh là khí.

      "Tại văn phòng ấy, suốt cả tối khiêu vũ chắc cũng mệt rồi." Minh Thành Hữu chú ý đến ánh mắt lóe lên đơn của Minh Tranh: " cả, nhanh đưa chị dâu về , mai gặp."

      Mãi cho đến khi chiếc xe màu đen biến mất trong đêm khuya vắng vẻ, Minh Tranh mới lái xe rời .

      La Văn im lặng, phải là người thích chuyện, diện mạo tuy thể là xinh đẹp, nhưng lại rất thanh tú, dù sao với điều kiện môi trường xung quanh , phong cách đương nhiên rất khác biệt.

      chưa từng thể bất kì thái độ thương nào với Minh Tranh, có việc gì chẳng bao giờ gọi điện cho , cho dù là vừa rồi biểu quan tâm của Minh Tranh đối với Phó Nhiễm rất ràng, cũng hỏi nhiều.

      Trở lại nhà họ La, Minh Tranh xuống mở cửa xe cho .

      "Cám ơn."

      La Văn tay xách túi chuẩn bị dời .

      "Đợi , buổi sáng 8 giờ lại đến đón em, đến nhà ăn cơm rồi lại đưa em về."

      "Được."

      Minh Tranh đứng bên cạnh La Văn , ánh trăng chiếu lên gương mặt non nớt của , khiến cho lớp phấn son mặt kia có phần thích hợp, đứng thẳng lưng, đôi giày cao 9 phân cả ngày chắc rất khó chịu.

      Nhưng Minh Tranh quan tâm lắm, cảm thấy được, La Văn hề có tình cảm với .

      Nhìn chiếc xe khuất, La Văn mới ngồi xổm xuống xoa bóp mắt cá chân, hơi thở lạnh lùng của người đàn ông kia vẫn quanh quẩn nơi đây, đó là người đàn ông sống bên suốt đời sao?

      Mặc dù rất tuấn tú, nhưng trước sau vẫn rất lạnh lùng, cảm thấy rất khó để bước vào trái tim .

      Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu trở lại Y Vân, hề ngạc nhiên khi thấy Lý Vận Linh ngồi trong phòng khách.

      Minh Thành Hữu biết Lý Vận Linh ở đây chắc chắn là vì việc hai bọn họ có mặt trong lễ đính hôn, đưa Phó Nhiễm lên lầu trước, tránh cho phải rơi vào biển lửa.

      Ước chừng khoảng nửa giờ, Phó Nhiễm đứng ở ban công nhìn thấy Lý Vận Linh lên xe rời .

      trở lại phòng ngủ, nhất thời ngủ được, mở TV lên xem.

      Minh Thành Hữu tắm rửa xong nằm lên giường, nhìn CCTV chiếu màn đầy sắc xuân, cướp lấy điều khiển từ xa trong tay Phó Nhiễm: "Cái này có gì hay mà xem?"

      "Cái thích em cũng muốn xem!"

      "Phải nghe lời." Minh Thành Hữu giọng điệu cứng rắn.

      Hai người giống như là hai đứa trẻ tranh giành kẹo.

      " có quyền gì chứ?"

      " là người đàn ông của em!" Minh Thành Hữu tùy tiện quăng cái điều khiển ra xa, nhưng thề, đấy, có thể lấy hình tượng chói lọi Tam Thiếu của mà thề, tuyệt đối có ý chỉnh lớn tiếng.

      "Ân -- ưm -- "

      "A -- "

      Phó Nhiễm sắc mặt đỏ bừng, màn hình là hai cơ thể quấn quýt nhau thể tách rời, ánh sáng tối mờ cùng với tiếng động đập thẳng vào tai, nhìn Minh Thành Hữu, cũng tự hiểu được, dù cho có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng thể minh oan được.

      "Sao lại nhìn bằng ánh mắt đó?"

      "Nếu có tư tưởng xấu, sao phải chột dạ khi em chỉ tùy tiện nhìn cái?" Phó Nhiễm thừa dịp chú ý, cuộn tròn người trong chăn.

      Bọc như vậy, phải là nhìn thành sói mà phòng vệ chứ?

      Nếu chuyện này là do làm sao, nhưng Minh Thành Hữu lại là người bị oan, nhào đến đè Phò Nhiễm ở dưới thân: "Em ràng cho , có tư tưởng xấu gì chứ?"

      Phó Nhiễm đắp chăn che kín đầu, giọng mơ hồ nghe : " là người nhất."

      Tay của nắm chặt vào mép chăn, nhưng lại thấy Minh Thành Hữu có hành động gì, Phó Nhiễm liền kéo chăn xuống đến mắt để nhìn, khuôn mặt phóng đại gần trong gang tấc, gần như cùng lúc, Minh Thành Hữu nhanh tay đè lên chăn, nụ hôn cực nóng rơi mặt Phó Nhiễm.

      "A --" sợ hãi hô to.

      Ở đại sảnh tầng , Tiêu quản gia thu dọn tách trà mà Lý Vận Linh vừa uống, vừa mới bước vào nghe thấy tiếng kêu từ lầu hai vọng xuống. Bà vỗ ngực, thào lẩm bẩm: "Rất kịch liệt ."

      Thời gian rất phù hợp, còn có tiếng động trong phim làm thuốc kích thích, Minh Tam thiếu vừa mới đứng đắn chút, lúc này mà còn có thể nhịn được ...

      phải là đàn ông!

      Nhưng Phó Nhiễm như thế, hai tay đặt lên ngực muốn đẩy ra: "Em có hứng thú."

      "Lúc em và Trầm Ninh kiêu ngạo bán đứng ở quán cà phê, em còn có ảnh chụp lúc cao trào của , Phó Nhiễm, hai lần trước chúng ta đều tắt đèn làm, lần này đem tất cả đèn bật lên, cho em nhìn hình ảnh lúc cao trào của , có hứng thú ?"

      Có thể đem những lời này cách nghệ thuật như thế, là có bản lĩnh. Phó Nhiễm xem như học hỏi thêm được.

      phương diện này, người đàn ông vĩnh viễn ở thế thượng phong, bật tất cả đèn trong phòng lên, hình ảnh Minh Thành Hữu thở hổn hển cùng những vận động nguyên thủy nhất từng cái từng cái ra trước mắt Phó Nhiễm.

      Dù sao cảm xúc vẫn hơn so với suy nghĩ, cảm giác triền miên như bị xé rách quay trở lại, động tác cũng càng thêm mạnh mẽ, mồ hôi thấm vào tấm ga giường bằng lụa, cảnh xuân sắc ái muội hừng hực khí thế giống như những cánh hoa tường vi đỏ thắm đua nhau nở rộ.

      Hai cơ thể gặp kích tình mạnh mẽ va chạm ma xát giường, Phó Nhiễm lấy tay che mặt, giọng khàn khàn giống như sắp khóc đến nơi: "Dừng lại... Em tin, em tin mà..?"

      Ít nhất là, chưa từng nhìn thấy hình ảnh này của trước đây.

      Ngực Phó Nhiễm giống như bị đảo lộn, rất khó chịu.

      Minh Thành Hữu đẩy tay ra, cúi mặt xuống : "Cho nhìn."

      Ngay sau đó, giường truyền đến dáng vẻ xinh đẹp chịu nổi mà bùng nổ của , Minh Thành Hữu nhanh tay lấy điện thoại ở đầu giường bấm cái, Phó Nhiễm sợ hãi nâng cơ thể co rút kịch liệt lên, ngồi dậy muốn cướp lấy.

      dòng nước ấm được rót vào chỗ sâu nhất bên trong cơ thể.

      Minh Thành Hữu tay ôm Phó Nhiễm, tay đem ảnh chụp lưu vào file bí mật, Phó Nhiễm đoạt lấy di động trong tay : " biến thái!" (sau này chết vì cái này đây)

      " xóa rồi."

      Có điên mới tin .

      Phó Nhiễm tìm tất cả các thư mục, vừa cáu vừa giận: "Ở đâu rồi? !"

      " xóa rồi mà!"

      lại tìm lần nữa.

      " dám thề ?"

      Minh Thành Hữu bắt đầu trợn mắt dối: " thề."

      Phó Nhiễm nửa tin nửa ngờ, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu được: "Đê tiện."

      Dù sao mắng câu cũng mất miếng thịt nào.

      xốc chăn lên muốn tắm rửa, rồi đột nhiên phát hai chân của mình vẫn vòng lên thắt lưng , lập tức tỉnh táo lại, chần chừ nhìn xuống dưới rồi lại nhìn Minh Thành Hữu: " lại quên biện pháp an toàn?"

      "Phó Nhiễm, em nên suy nghĩ đến việc có đứa con."

      Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm cúi mặt áp xuống đầu gối, nhanh chóng đè lại: " biết em ngày mai uống thuốc, vì để cho dược liệu phát huy cách tốt nhất, chúng ta tốt nhất là nên trang bị thêm nhiều vật cản."

      nghe rất quang minh chính đại, nhưng đổi sang ngôn ngữ của người bình thường, vẫn cứ là muốn làm thêm vài lần nữa.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 44. Vị hôn thê được phép bắt nạt.

      Edit : Ngân Nhi
      Bầu khí khác thường bao trùm lên phòng ăn của nhà họ Minh.

      Minh Tranh và La Văn đến trước, Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm cũng đến sau đó lâu, Lý Vận Linh ở trong phòng bếp tự tay làm bữa sáng, Minh Thành Hữu nhìn thấy bà bận rộn, khóe miệng lập tức nở nụ cười.

      Loại chuyện này, cũng chỉ có Lý Vận Linh làm được.

      "Văn à, tối hôm qua con ngủ có ngon ?" Lý Vận Linh vô cùng thân thiết kéo tay La Văn .

      "Mẹ, con ngủ rất ngon."

      "Thay đổi địa điểm có khả năng lúc đầu quen, nhưng sau vài ngày là tốt thôi." Giọng điệu Lý Vận Linh có chút thăm dò, Minh Tranh và Minh Vân Phong ngồi gần đó bàn bạc công việc, nghe thấy thế, ngẩng đầu giải vây giúp La Văn : "Mẹ, Văn còn có vài thứ chưa sửa soạn, chắc phải hôm nay mới xong."

      "Thế à, vậy tốt."

      Minh Thành Hữu cười lạnh, chen vào : "Mẹ, mẹ cho là ai cũng nhanh chóng giống con và Phó Nhiễm, khẩn cấp muốn sống cùng nhau sao?"

      Chuyện này lúc trước phải là do Lý Vận Linh chuẩn bị sao.

      "Con, cái đồ tiểu tử này chuyện đứng đắn, phải chính con kiềm chế được muốn khẩn cấp ở cùng Tiểu Nhiễm sao?" Lý Vận Linh vừa vừa trừng mắt nhìn Minh Thành Hữu, dù sao với thanh danh của , hắt thêm bát nước bẩn cũng có gì ủy khuất.

      Phó Nhiễm ngồi bên cạnh lời nào, cho dù Minh Thành Hữu có lấy ra làm trò cười cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

      Minh Vân Phong thấy tinh thần tốt, nhịn được mở miệng quan tâm: "Tiểu Nhiễm, tối hôm qua con đến lễ đính hôn, mẹ con trở về ở văn phòng có nhiều việc quá, cố gắng cho nghiệp là tốt, nhưng phải nhớ chú ý tới sức khỏe biết ?"

      Phó Nhiễm nghe vậy, ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua mọi người rồi nhìn về phía Minh Vân Phong, ở nhà ông có chỗ đứng rất cao, ngay cả Minh Thành Hữu cũng phải sợ chứ đừng đến Phó Nhiễm.Nhưng lời vừa rồi lại làm cảm thấy vô cùng ấm áp, ngày thường Phó Nhiễm cảm thấy ông rất nghiêm khắc, nhưng ngờ ông cũng hiền lành.

      Lý Vận Linh chào hỏi mọi người rồi bắt đầu ngồi xuống ăn bữa sáng, vừa mới ngồi vào chỗ của mình thấy Minh Vanh từ ngoài cửa vào.

      "Mẹ là bất công, lại đợi con tới."

      " biết xấu hổ, bây giờ vẫn còn chưa đương gì, mau mau tìm vợ tới trị con."

      Xem ra, Lý Vận Linh rất thương Minh Vanh, dù sao cũng giống với thân phận đáng xấu hổ của Minh Tranh, đau lòng mắng cũng cần phải che giấu.

      "Mẹ..." Minh Vanh chịu nổi oán giận: "Con muốn tự do đương!"

      La Văn cầm lấy bát cháo mà người giúp việc đưa tới, đưa cho Phó Nhiễm ngồi đối diện "Tiểu Nhiễm, nếm thử ."

      Phó Nhiễm đưa tay tiếp nhận: "Cám ơn."

      Minh Tranh đặt quả trứng ốp lếp vào đĩa của La Văn , nhìn vào, tay nắm chặt dao nĩa, nhưng vẫn ăn xong quả trứng dưới ánh nhìn chăm chú của , dù sao vẫn phải làm như rất ân ái trước mặt mọi người, nếu trắng ra là muốn ăn, tránh được gặp phải phiền toái.

      Tính tình Minh Vanh khác nhau trời vực so với Minh Tranh, rất nhiều, Phó Nhiễm muốn tham dự, chuyên tâm cúi đầu ăn bữa sáng.

      Dao dĩa rơi xuống đất cùng với thanh bén nhọn đập vào tai, Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn Minh Thành Hữu chạy nhanh qua bàn ăn đến bên cạnh Minh Vân Phong: "Ba!"

      Lý Vận Linh thần sắc kích động hướng ra ngoài kêu, "Ông xã, ông xã."

      "... có gì." Minh Vân Phong mặt trắng bệch như tờ giấy, môi tái nhợt, ánh mắt uy nghiêm thường ngày giờ đây trở nên ảm đạm u tối, ông run rẩy nắm lấy tay Lý Vận Linh: "Thuốc của tôi..."

      "Được, ông đừng chuyện, tôi... tôi lấy ngay đây." Lý Vận Linh rất nhanh đến giá sách, chân tay luống cuống lấy hộp thuốc trong ngăn kéo ra, Phó Nhiễm chưa bao giờ thấy bà hoảng loạn như vậy, tới giúp Lý Vận Linh mở hộp thuốc ra, bên trong chỉ có duy nhất loại thuốc: "Là thuốc này phải ạ?"

      "Đúng rồi!"

      Minh Vân Phong uống ngụm nước để nuốt viên thuốc xuống, Lý Vận Linh nhàng xoa ngực ông, mãi lúc sau tình hình mới có chuyển biến tốt, sắc mặt ông cũng từ từ khôi phục lại.

      "Ba, ba sao chứ?"

      "Ba, con đưa ba tới bệnh viện."

      Minh Vân Phong xua tay, thân thể suy yếu dựa vào lưng ghế, nhìn ba đứa con trai lo lắng đứng xung quanh, ông lấy tay đè lên ngực: "Bệnh cũ thôi, ta sớm hay muộn rồi cũng đến lúc phải chết."

      " cho phép ông bậy" Lý Vận Linh ở bên cạnh mắt đỏ hoe: "Khi nào tìm được trái tim thích hợp, bệnh viện quân y thông báo ngay lập tức."

      "Được rồi được rồi ta có sao, tất cả trở về chỗ ngồi ."

      Phó Nhiễm theo Minh Thành Hữu trở về chỗ ngồi, người nhà họ Minh giấu chuyện này kỹ, nếu phải hôm nay trực tiếp nhìn thấy Minh Vân Phong phát bệnh, biết được tim của ông có vấn đề.Minh Thành Hữu sắc mặt thâm trầm, Phó Nhiễm nhìn thấy trong mắt tia lo lắng ảm đạm, tâm tình cũng trầm trọng theo, vốn mọi người chuyện vui vẻ, nhưng nhà ăn bây giờ thủy chung thoát ra khỏi nỗi lo lắng.

      Dùng xong bữa sáng, Minh Vanh rời đầu tiên, Minh Tranh ngồi lúc rồi cũng cùng La Văn trở về.

      Lý Vận Linh dìu Minh Vân Phong lên lầu nghỉ ngơi, bầu khí vui vẻ trong nhà biến mất hoàn toàn, đôi mắt của Lý Vận Linh vẫn đỏ hoe, Minh Thành Hữu nắm chặt tay Phó Nhiễm ngồi sô pha.

      "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, bác sĩ Uông đường tới rồi."

      Lý Vận Linh tinh thần mệt mỏi cực độ: "Ba con uống thuốc xong có chuyện gì nữa, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ đều nhận được những báo cáo tốt, có gì xấu, biết ông ấy còn có thể chống đỡ được mấy năm nữa.Thành Hữu, con ở công ty lâu, phải luôn luôn đề phòng Minh Tranh, mẹ có cách nào nghĩ tốt về nó được."

      Minh Thành Hữu gật đầu định mở miệng chuyện quản gia dẫn theo hai người bước vào: "Phu nhân, có khách đến."

      Phó Nhiễm ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt rất quen thuộc, nghĩ lúc, phải là Vương Ứng Đình người tặng cho cú tát vào hôm sinh nhật lần trước sao?

      "Phu nhân, Tam thiếu, Minh lão tướng quân có nhà ?" Vương Tạ cùng con tới trước mặt mọi người.

      Lý Vận Linh thu dọn qua loa chút, thần sắc khôi phục như trước.

      Minh Thành Hữu cười lạnh : "Ba tôi chỉ hơn ông có mấy tuổi mà bị gọi là lão sao?"

      Lý Vận Linh uống ngụm nước trái cây để làm dịu cổ họng, tầm mắt rơi xuống Vương Ứng Đình: " bé này là xinh đẹp, lại đây cho bác nhìn cái nào."

      Vương Nhứ Đình nghe thấy vậy, lòng vui rạo rực, vốn lo lắng nhà họ Minh để bụng chuyện của Phó Nhiễm, xem ra vị trí của ấy trong nhà họ Minh cũng chỉ như khí.

      "Phu nhân bác khỏe , bác gọi cháu là Ứng Đình được rồi."

      Lý Vận Linh kéo tay Vương Nhứ Đình, nhìn vào mặt mà chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc vòng tay bằng ngọc cổ tay Vương Nhứ Đình: "Chất lượng rất tốt, vừa nhìn biết là vòng ngọc cổ, có đắt tiền ?"

      "Con mắt của phu nhân tốt, đây là chiếc vòng mà ba con vừa đấu giá được hai ngày trước."

      Lý Vận Linh thở dài chỉ vào vòng ngọc của : "Tuy nhiên vẫn kém hơn nhiều so với cái của nhà chúng ta."

      "Vâng đúng ạ." Vương Ứng Đình vội vàng phụ họa theo, chưa kịp gì tiếp, Lý Vận Linh lại ngẩng đầu nhìn Phó Nhiễm: "Đúng rồi Tiểu Nhiễm, vòng tay mẹ đưa sao thấy con đeo, con thích sao? Chất lượng của nó tuyệt đối là gấp đôi cái này."

      Phó Nhiễm nghe vậy, trong lòng kinh hãi, vội vàng giấu tay ra sau lưng: "Con..."

      Minh Thành Hữu chậm rãi uống ngụm trà, nhàn nhã vắt chân trái lên, lợi dụng lúc người nghiêng ghé vào tai Phó Nhiễm : "Em đừng nghĩ mẹ cái gì cũng biết, thực ra chuyện này sớm được truyền ra ngoài rồi."

      Bất luận lời của hay giả chuyện này hẳn là giấu giếm được nữa rồi.

      "Mẹ, con xin lỗi." Phó Nhiễm áy náy, giọng run run, Minh Thành Hữu nghiêng người liếc . "Hôm sinh nhật, con và Vương tiểu thư có phát sinh tranh cãi, sau đó ấy bỗng nhiên đẩy con, chiếc vòng tay liền bị phá hỏng, đến bây giờ con vẫn chưa dám với mẹ."

      " phải... phải như vậy..." Vương Ứng Đình khẩn trương.

      Lý Vận Linh bất ngờ hất tay Vương Ứng Đình ra, đứng dậy nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt kia, ánh mắt sắc bén cực điểm: " cũng biết chiếc vòng tay kia chính là báu vật gia truyền của nhà họ Minh chúng tôi, Vương tiểu thư, có khí phách!"

      xong, Lý Vận Linh quan tâm đến xấu hổ của Vương Tạ mà quay người rời .

      Phó Nhiễm trong lòng vẫn còn sợ hãi, thập phần áy náy : "Chắc là mẹ rất tức giận."

      Minh Thành Hữu nắm lấy tay Phó Nhiễm.

      "Tam thiếu, tôi quả có việc gấp muốn nhờ giúp đỡ của Minh lão tướng quân, hôm qua cũng hẹn rồi, chắc ông ấy cũng sắp ra rồi."

      "Hừ!" Minh Thành Hữu thể lên tiếng châm chọc: "Tặng cho vợ tôi cái bạt tai rồi còn chạy đến đây xin giúp đỡ? Hỗ trợ? Tốt hơn hết là nên cút xa cho khuất mắt tôi, nếu có muốn tôi tặng lại cho các người cái bạt tai ?"

      Tính cách này...

      Phó Nhiễm kinh ngạc, sao lại để cho người ngoài chút mặt mũi nào vậy.

      Vì dạo này mình phải làm đồ án, lên khá là bận, có thể post theo lịch được, nhưng mình cố gắng hết mức có thể.

      Mà hình như truyện được hoan nghênh lắm 
      <img style="cursor: pointer;" alt=";3;" src="https://i.imgur.com/aDJGDue.gif" />

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 45. Hạnh phúc bị hoán đổi

      Edit : Ngân Nhi
      Minh Tranh đưa La Văn về nhà rồi thẳng đến công ty.

      Sau khi hết giờ làm đến nhà họ La, mới biết bị dị ứng phải vào bệnh viện. Cũng may La Văn chỉ cẩn thận ăn uống linh tinh chứ đến chuyện ở nhà họ Minh.

      Minh Tranh lúc này mới biết, bị dị ứng trứng gà.

      Hôm nay là Giáng Sinh, Minh Thành Hữu ở văn phòng gọi điện cho Phó Nhiễm bảo ở nhà chờ, về đón ăn nhà hàng.

      Thời tiết hôm nay rất thích hợp, lúc lái xe qua quảng trường Vạn Đạt trời bắt đầu có tuyết rơi, đây là đợt tuyết rơi đầu tiên trong năm, tìm chỗ rồi xuống xe, chỉ sau năm phút, tuyết rơi xuống đầu vai nhìn giống như lông ngỗng.

      Minh Thành Hữu rất quen thuộc với quang cảnh xung quanh, khi và Trầm Ninh còn tốt đẹp vẫn thường xuyên tới đây, giơ tay nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, vẫn đủ thời gian mua cho Phó Nhiễm món quà.

      Vưu Ứng Nhụy hết giờ làm từ trong cửa hàng ra, ngày mai là sinh nhật của đại tiểu thư cùng chơi, cố ý đến cửa tiệm làm móng, vừa đường vừa thưởng thức tác phẩm, cũng chú ý mình vừa đâm vào tên con trai.

      "A, đây phải là Đại tiểu thư nhà họ Phó sao?"

      Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu lên nhìn, là vài tên thanh niên ở cùng ngõ, lúc nào cũng quấy rầy , nếu có thể trốn lập tức trốn.

      Vưu Ứng Nhụy xiết chặt chiếc túi trong tay rồi lướt nhanh qua mấy người kia, bọn họ lại chịu buông tha, chặn đường rất nhanh.

      Minh Thành Hữu mang theo ô, nhưng cũng hề vội vàng giống những người qua đường khác, nhìn đường, dưới trời tuyết trắng xóa có thân ảnh mặc đồ đen quý phái bước đơn độc thu hút ánh mắt của mọi người. Bước chân của rất vững vàng mạnh mẽ, lúc tới gần cửa hàng trang sức đầu vai phủ đầy tuyết trắng.

      "Các người muốn làm gì?" Vưu Ứng Nhụy bị hai người chặn lại, chỉ biết đề phòng ôm chặt túi xách.

      "A, vẫn còn nghĩ mình là thiên kim tiểu thư sao, trong cái túi xách này liệu có thể có bao nhiêu tiền? Nhưng mà đây chưa bao giờ được nắm tay thiên kim tiểu thư, dù gì cũng ở Phó gia 20 năm, nghe các phu nhân và tiểu thư trong tầng lớp thượng lưu thường tắm bằng sữa, có đúng vậy ?" Tên con trai dáng vẻ lưu manh lên tiếng chọc ghẹo làm mấy người bên cạnh cười vang ngớt, Minh Thành Hữu đứng cách đó xa, hai chữ Phó gia nghe rất chói tai.

      Vưu Ứng Nhụy chưa từng gặp phải trường hợp như vậy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Mau tránh ra, nếu tôi gọi cảnh sát." xong rồi lấy chiếc Iphone4 từ trong bao ra.

      "Còn có quả táo à, chắc phải hàng nhái chứ, đưa cho xem nào."

      Vưu Ứng Nhụy tránh được bàn tay của : "Đồ lưu manh các người, mau cút cho tôi!"

      "Tính tình giống hệt Vưu Nhiễm, con nhóc kia trước đây cũng để cho tao chạm tay vào, nhưng người ta tốt xấu gì cũng vẫn là thiên kim tiểu thư, còn mày là cái thá gì?"

      Minh Thành Hữu được sống trong gia đình đầy đủ, đương nhiên biết được những ngày mà Phó Nhiễm từng trải qua, nhớ tới thân hình gầy yếu mà kiên cường kia, mỗi ngày ngoài việc đọc sách còn phải lo đối phó với những tên vô lại này.

      Vưu Ứng Nhụy lợi dụng lúc tên kia đề phòng, lao vào khoảng trống rồi chạy như bay, tiếng bước chân đằng sau càng lúc càng lại gần, bỗng nhiên nhìn thấy thân ảnh của Minh Thành Hữu, chút suy nghĩ đưa tay kéo vạt áo , bởi vì vừa mới chạy trốn, bây giờ chỉ có thể khom lưng thở hổn hển.

      Mấy tên kia chạy tới nơi, tên cầm đầu nhìn Minh Thành Hữu cảm thấy rất quen mắt nên lập tức tiến lên.

      Vưu Ứng Nhụy ổn định lại hơi thở, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, đứng thẳng người chỉ vào Minh Thành Hữu: "Vưu Nhiễm mà các người vừa nhắc tới, chính là vị hôn thê của Tam thiếu."

      Minh Thành Hữu quét tới ánh mắt sắc nhọn mà câu nào, đối phương vốn chỉ muốn chơi đùa mà bây giờ lại thành chuyện lớn, tên kia lập tức nháy mắt với mọi người rồi bước nhanh rời .

      Vưu Ứng Nhụy khẩn trương nắm chặt lấy áo của Minh Thành Hữu, đẩy tay ra: "Vị hôn thê của tôi tên là Phó Nhiễm, đời này hề có người nào tên là Vưu Nhiễm."

      nhìn thân ảnh của lướt qua vai rồi bước về phía trước, Vưu Ứng Nhụy nhìn theo bóng dáng cao ngất của người đàn ông kia, đuổi theo đứng trước mặt , lạnh giọng mở miệng : "Tại sao tất cả mọi người đều đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi vậy? Tôi đâu có ý muốn mọi người nhận nhầm rồi bế về, đúng, tôi là người sống an nhàn ở Phó gia 20 năm, nhưng cũng đâu phải là lỗi của tôi, nếu sớm biết có ngày phải quay trở về, tôi tình nguyện bao giờ sống ở Phó gia.Các người chỉ lo nghĩ đến việc Phó Nhiễm là người bị hại, lúc nào cũng nghĩ tôi là người cướp mất hạnh phúc của ấy, từ đầu đến cuối chưa bao giờ hỏi thăm tôi lấy câu."

      Minh Thành Hữu đứng trước cửa tiệm trang sức, ngọn đèn màu trắng làm cái bóng của đổ xuống dài, vẻ mặt của rất kín đáo, chỉ lười biếng mở miệng : "Hôm nay phải là Giáng sinh sao, tại sao trễ như vậy còn ở bên ngoài?"

      "Đối với những người như chúng tôi làm gì có những ngày lễ hội như thế này chứ?"

      giống với lúc còn ở Phó gia, còn có thể cùng với bạn bè tổ chức tiệc mừng, tiêu xài hoang phí.

      " vào chọn cùng tôi món quà."

      Vưu Ứng Nhụy theo Minh Thành Hữu vào cửa hàng trang sức, quản lý tự mình ra chào đón, đưa Vưu Ứng Nhụy đứng trước các quầy hàng: " chọn cái, rồi chọn luôn cho Phó Nhiễm cái."

      "Vì sao lại tặng quà cho tôi?"

      Minh Thành Hữu ra hiệu muốn quản lý để ý tới bọn họ rồi nhàn nhã ngồi xuống: "Chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ sao? Tôi tin tưởng vào ánh mắt của với mấy thứ này."

      Vưu Ứng Nhụy khóe miệng lên tia trào phúng: "Tam thiếu là hào phóng."

      nghe lời giới thiệu của người bán hàng rồi chọn cho Phó Nhiễm chiếc vòng tay rất đẹp, rồi lại chọn cho mình chiếc, cả hai chiếc giá đều dưới hai ngàn, chiếc của Phó Nhiễm có giá hơn, nhưng kiểu dáng lại rất đại trà, Vưu Ứng Nhụy rất hiểu biết, chọn cho mình chiếc có kiểu dáng rất đơn giản, nhưng lại đúng là kiệt tác, hề lỗi thời.

      "Được rồi." đem hộp trang sức đặt trước mặt Minh Thành Hữu.

      cầm tay quan sát tỉ mỉ: " tồi."

      Quẹt thẻ xong, Minh Thành Hữu lại cầm hộp trang sức tay Vưu Ứng Nhụy: "Tôi thấy cái này có vẻ hợp với Phó Nhiễm hơn, lấy cái khác ."

      Vưu Ứng Nhụy tiếp nhận hộp trang sức tay , giơ lên trước mặt Minh Thành Hữu: "Dù sao cũng xin cám ơn món quà của ."

      Mãi cho đến khi nhìn thấy thân ảnh của Minh Thành Hữu biến mất ở cửa, Vưu Ứng Nhụy lúc này mới cười lạnh, đây là cái quái gì? Trút giận thay cho Phó Nhiễm sao?

      Có phải những thứ có, về sau đều thuộc về Phó Nhiễm?

      Vưu Ứng Nhụy đem hộp trang sức đặt lên quầy: "Đổi cho tôi cái giống cái vừa rồi, phải giống nhau." giơ tay lên, lúc này mới phát ra bên tay trái bị rơi mất hạt đá, tìm trong quán ăn và hành lang đều thấy, chắc là vừa rồi bám lấy tay của Minh Thành Hữu nên rơi mất.

      Minh Thành Hữu trở lại Y Vân, Phó Nhiễm thay quần áo đẹp ngồi chờ ở phòng khách, tivi chiếu bộ phim truyền hình rất hot, vô cùng buồn chán, duỗi người cho đỡ mỏi thắt lưng, nhìn thấy Minh Thành Hữu tới.

      "Sao bây giờ mới về?"

      ngồi xuống bên cạnh Phó Nhiễm, từ trong túi lấy ra chiếc hộp nhung, lấy vòng tay ra đeo cho , xúc cảm lạnh lẽo làm cho lỗ chân lông của co rúm lại, Phó Nhiễm nâng cổ tay ngắm nhìn kĩ dưới ánh đèn.

      "Có thích ?"

      " mua?"

      " phải ai?"

      ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: "Em nghĩ là chuẩn bị cả quà tặng." Phó Nhiễm đặt chiếc hộp nhung sang bên cạnh, giơ giơ chiếc vòng tay cổ tay: " mua cho khác chiếc giống hệt thế này chứ?"

      chỉ thuận miệng hỏi chứ cũng cho là .

      Minh Thành Hữu cười lạnh: "Đem trở thành hái hoa tặc , từ khi nào lại xếp ngang hàng với loại người như vậy chứ?"

      Hôm trước có rất nhiều người like và comment ủng hộ và động viên...Thanks you mọi người rất nhiều...Để cảm ơn mọi người tuần này mỗi ngày chương nhá...(căn bản là Hằng cũng dụ 
      <img style="cursor: pointer;" alt=";15;" src="https://i.imgur.com/m1SAAFS.gif" />) mà mình cũng muốn nhanh hết mấy chương này, trong tay cầm đến chương 69 rồi. 

      Cả nhà chuẩn bị gạch đá...Riêng mình chuẩn bị dao, chém chết thằng cha Minh Tranh.

      Mọi người like và comment cảm ơn editor Ngân Nhỉ...Nhờ bé mà mình beta rất nhàn...
      <img style="cursor: pointer;" alt=";106;" src="https://i.imgur.com/Btqklht.gif" />



      trạch nữ thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 46. Món quà đầu tiên

      Edit : Ngân Nhi
      Nhà hàng Ý nổi tiếng ở phố Nghênh An với cách trang trí tao nhã và mang đậm phong cách phương Tây, khách đến đây tuy đông, nhưng người nào từng đến đây chắc chắn đến lần thứ hai.

      Nhà hàng có phong cảnh xung quanh rất đẹp và được đặt tại vị trí rất độc đáo

      Minh Thành Hữu đặt chỗ trước từ sáng, bên trong nhà hàng rất rộng rãi, ở giữa chỉ có duy nhất cái cột La Mã để trang trí, Phó Nhiễm thích ngồi gần cửa sổ, qua cửa sổ có thể nhìn thấy bên ngoài tràn ngập tuyết trắng.

      chống tay lên cằm, buồn chán nghe tiếng đàn dương cầm truyền đến, hướng về phía phát ra tiếng đàn, nhìn thấy thân ảnh mặc áo đen đánh đàn, nam nữ ngồi cạnh nhau.Màu trắng thuần khiết kết hợp với màu đen như càng làm tăng thêm sức mạnh, Phó Nhiễm từ từ ngồi thẳng lưng, nhìn tay trái của người nữ và tay phải của người nam phối hợp rất ăn ý, những tiếng đàn du dương phát ra từ đôi bàn tay của hai người.

      Khi bản nhạc được biểu diễn lúc Phó Nhiễm nhận ra đây chính là bài "Đó là tình " của Tiêu Á Hiên.

      Làn điệu buồn bao phủ lấy toàn bộ nhà hàng, rất nhiều người dừng việc ăn uống lại, chuyên tâm thưởng thức.

      Khúc nhạc kết thúc nhưng dường như vẫn còn vang vọng đâu đây.

      Người đàn ông cầm tay rồi cùng đứng lên rồi xuống cầu thang, lúc này Phó Nhiễm mới có thể nhìn mặt của hai người.

      Đường nét gương mặt người đàn ông kia rất quyến rũ, mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, lông mày sắc sảo, có mái tóc dài xõa sau lưng, nước da trắng nõn, rất xinh đẹp, vừa nhìn vào cảm thấy hai người thực cặp đôi tuyệt mĩ.

      vừa vặn là bọn họ lại ngồi ngay bên cạnh.

      Ngồi xuống ghế, người đàn ông chú ý tới ánh mắt của Phó Nhiễm nhưng vẫn rất bình tĩnh, sau khi nhìn thấy Minh Thành Hữu, giơ ly rượu trong tay lên tỏ ý mời rượu.

      Minh Thành Hữu đáp lễ, khẽ nhấp ngụm rượu.

      Phó Nhiễm giọng hỏi: " biết bọn họ à?"

      " hẳn vậy."

      Phó Nhiễm nhìn sang bên cạnh, thấy người đàn ông cắt miếng bít tết rồi đưa đến trước mặt , cảm thấy rất hâm mộ: "Xem kìa, người đàn ông tốt."

      khẽ nâng tay, lộ ra chiếc vòng tay bạch kim đeo cổ tay phải, bởi vì ngồi gần đó, Phó Nhiễm nhìn thấy ràng vết thương rất dài và xấu xí tay , khó tránh khỏi giật mình, sợ ấy thấy được xấu hổ, liền cầm ly rượu lên nhấp ngụm.

      "Tôn, biết bọn họ à?" Hai ngồi cạnh nhau lại cùng hỏi câu giống nhau.

      "Em quên rồi sao, có lần đường em suýt bị đâm, phải còn khen đẹp trai sao?" Duật Tôn khẽ nhếch miệng: "Ở phố Nghênh An này có người nào mà biết Tam thiếu? Về sau, chắc có nhiều cơ hội được tiếp xúc."

      Mạch Sanh Tiêu cái hiểu cái gật đầu, chuyện của cũng quan tâm nhiều.

      "Nhìn đủ chưa, ánh mắt của em quá lộ liễu."

      Phó Nhiễm trả lời : "Người đẹp ai mà muốn nhìn?"

      "Em tập trung vào ăn ."

      Sắc nữ!

      Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu rời nhà hàng trước, Phó Nhiễm lơ đãng hỏi: " biết đánh đàn ?"

      Minh Thành Hữu tựa lưng ra phía sau: "Cái đó có gì khó đâu? Em biết sao?"

      Phó Nhiễm thành đáp: "Em biết."

      Ở Vưu gia hai mươi năm, đừng đến việc học đàn dương cầm, muốn sờ vào nó thôi cũng là điều rất xa xỉ.

      "Nhìn hai người kia đánh đàn, chắc là phải học từ bé, em chưa từng thấy đàn, đạt đến cấp độ nào rồi?" Phó Nhiễm tạm thời tìm chủ đề để chuyện phiếm, Minh Thành Hữu lại như vô tình hỏi: " trai của có biết là em biết khiêu vũ ?"

      đột nhiên chuyển đề tài sang Minh Tranh, chuyện này đối với những người tư duy bình thường đúng là khó bắt kịp, Phó Nhiễm hờn giận buông dao dĩa trong tay: " muốn gì?"

      " chỉ đột nhiên nghĩ đến lời trong đêm dạ hội lần trước, ta làm chuyện gì cũng khiến cho người khác thể phát ra."

      Phó Nhiễm cảm thấy hơi ngứa họng, chắc là do nhiệt độ quá cao, " thích ấy sao?"

      "Em thích Vưu Ứng Nhụy sao?" Minh Thành Hữu lạnh nhạt mà nghiêm túc nhìn Phó Nhiễm, Phó Nhiễm cảm thấy ngực co lại, muốn nghe thấy cái tên này: " ta với ấy giống nhau."

      " giống như thế nào? ta là con riêng, lại có thể công khai đứng trước mặt chúng ta, còn muốn gọi tiếng hai? quá nực cười!"

      Ngày thường giấu giếm vô cùng tốt, Phó Nhiễm chưa bao giờ thấy có biểu gì quá khích trước mặt Minh Tranh, đưa tay nắm lấy tay Minh Thành Hữu: "Được rồi, chúng ta đừng chuyện này nữa."

      Minh Thành Hữu rất nhanh thu hồi lại cảm xúc, nắm lại tay Phó Nhiễm, đề tài này quả rất mẫn cảm.

      Dùng cơm xong, Phó Nhiễm đứng ở cửa chờ Minh Thành Hữu thanh toán tiền, mới chỉ qua hai tiếng đồng hồ, đưa mắt nhìn xuống, mặt đất bị phủ lớp tuyết dầy, Minh Thành Hữu đến cạnh , giúp thắt khăn quàng cổ rồi ôm vai Phó Nhiễm bước lên phía trước.

      Tất cả các hành động diễn ra cực kì tự nhiên.

      Bọn họ đường dành riêng cho người bộ rồi chọn vài món quà cho cha mẹ hai bên, lúc trở lại xe là 10 giờ.

      Lúc xe qua ngã tư, Phó Nhiễm vội vàng kêu dừng xe.

      Mở cửa kính xuống, bên ngoài có hàng bán khoai nướng.

      Phó Nhiễm cầm lấy tiền Minh Thành Hữu đưa, chọn củ khoai lớn nhất, dùng tờ giấy thấm dầu màu nâu bọc lại rồi đưa cho Minh Thành Hữu "Đây là quà Giáng Sinh cho ."

      "Cái gì? Em có trả tiền sao?"

      " phải có câu của ít lòng nhiều sao?"

      "Em phải làm kinh doanh mới đúng, làm gian thương quả là lãng phí nhân tài."

      Phó Nhiễm muốn so đo nhiều, dù sao nhắc tới bản lĩnh ăn của tên này chỉ có câu đó là có độc nhất, chỉ có độc hơn.

      Độ ấm trong xe được điều chỉnh vừa phải, gian vốn thoang thoảng mùi nước hoa nay bị mùi khoai nướng át lại, Minh Thành Hữu bẻ nửa củ khoai đưa cho Phó Nhiễm: "Mau ăn , ăn xong rồi về nhà."

      Đây là lần đầu tiên ăn món này, cắn miếng, cảm thấy cũng tồi.

      Ít nhất cũng giống với bề ngoài làm người ta muốn ăn của nó.

      Hơn nữa Minh Thành Hữu nhớ , món quà đầu tiên mà Phó Nhiễm tặng là nửa củ khoai nướng, mà lại còn là dùng tiền của mua.

      Trở lại Y Vân, Tiêu quản gia vẫn như thường lệ chờ ở phòng khách, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu cầm mấy món quà bước vào, Tiêu quản gia đương nhiên cũng có phần.

      Chiếc đàn dương cầm được đặt trong góc phòng khách, nhưng chưa từng thấy có người đàn.

      Phó Nhiễm cao hứng, lôi kéo Minh Thành Hữu đứng trước đàn: "Bài nhạc vừa rồi nghe là hay, là bài Đó là tình của Tiêu Á Hiên, có thể đàn lại được ?"

      "Tam thiếu muốn đánh đàn sao?" Tiêu quản gia cầm món quà của mình thăm dò tới đứng sau hai người.

      Minh Thành Hữu có chút nhịn được cười, quay người lại hờn giận : "Tiêu quản gia, đây phải là chuyện của bà, bà ngủ ."

      "Được được, tôi đây." Tiêu quản gia cười khẽ rời , quái lạ, cậu chủ tự nhiên lại muốn đánh đàn?

      Phó Nhiễm mở nắp đàn ra rồi ngồi xuống ghế, Minh Thành Hữu thấy vậy buộc lòng phải làm theo, ngón tay Phó Nhiễm đánh lung tung lên những phím đàn đen trắng, thanh lộn xộn phát ra.

      vuốt ve tay , là chà đạp lên nhạc.

      Minh Thành Hữu khẽ hạ ngón tay xuống: "Si rồi đến Mi "

      Có hai nốt, Phó Nhiễm gật đầu: "Tiếp tục ."

      "Si rồi đến Mi"

      Đánh thêm lần để luyện tập, "Mau đàn tiếp."

      "Si rồi đến Mi"

      "..."

      Phó Nhiễm khóe miệng cương cứng: "Minh Thành Hữu, đừng với em là chỉ biết có thế."

      Nhất ngữ trạc trung, ai quy định là phải biết đánh đàn dương cầm?

      Minh Thành Hữu mạnh mẽ đóng nắp đàn lại, giọng điệu lừa gạt vẫn cường ngạnh như cũ, cũng chỉ có mới làm được: " có cả đống tiền, muốn nghe đàn có thể mời ban nhạc tới đây, hà cớ gì phải tự mình đàn?"

      Cái này giống nhau sao?

      Phó Nhiễm đứng lên trước: " giống hệt như những tên nhà giàu mới nổi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :