1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Giả Làm Thật - Thánh Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 36: Phân qua lại


      Edit: Mẹ Mìn

      Trầm Ninh ở trong phòng chăm sóc đặc biệt sau khi tỉnh lại được Minh Thành Hữu vận dụng quan hệ chuyển ra nằm phòng VIP, theo như bố mẹ , câu đầu tiên khi tỉnh lại là kêu tên Minh Thành Hữu.

      Trải qua màn tin tức rầm rộ, Minh Thành Hữu đối với phương diện này phá lệ cẩn thận. nghĩ lại cùng Trầm Ninh dây dưa , liền để ý đến cự tuyệt của Phó Nhiễm cùng đến bệnh viện.

      Phó Nhiễm theo phía sau Minh Thành Hữu tiến vào phòng bệnh VIP, trong phòng đầy đủ tiện nghi làm bệnh nhân cảm thấy như mình ở khách sạn chứ phải nằm bệnh viện điều trị bệnh.

      Trong phòng bệnh chỉ có Trầm Ninh cùng Thẩm mẹ, bà gọt hoa quả, nghe thấy có tiếng động mới ngẩng đầu lên nhìn, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Các người là"?

      nhầm, hai người này bà nhìn thấy tivi.

      "Minh Thành Hữu." Nam nhân ngắn gọn báo ra tính danh, Thẩm mẹ mặt hơi cứng ngắc, thiếu chút nữa bị con dao gọt hoa quả cắt vào tay.

      Trầm Ninh tay trái vẫn quấn băng tráng toát, mắt đục đỏ ngầu, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ: "Mẹ, mẹ giúp con ngồi lên với."

      Phó Nhiễm đem hoa tươi cùng giỏ hoa quả đặt lên bàn, tình cảnh này quá mức xấu hổ, nên xuất ở đây. giật giật tay áo Minh Thành Hữu: "Em ở bên ngoài chờ ."

      Vừa mới xoay chân, Minh Thành Hữu nắm chặt cổ tay , kéo Phó Nhiễm đến trước giường bệnh, "Trầm Ninh, chúng tôi đến thăm ."

      Trầm Ninh nhìn xuống bàn tay Phó Nhiễm nằm trong tay Minh Thành Hữu, mặt vẫn lộ nét hoảng hốt, Trầm Ninh chưa kịp mở miệng, lại ho đến nỗi thiếu chút nữa bị nghẹn chết.

      Thẩm mẹ bước lên phía trước ở phía sau lưng vỗ , tay lấy cốc nước đầu giường, "Đừng nóng vội, uống miếng nước."

      vất vả ngừng ho, dựa vào tấm đệm sau lưng, ánh mắt sâu kín lại lần nữa nhìn về phía hai người, gian trầm mặc, vẫn là Trầm Ninh phá vỡ cục diện bế tắc, "Thực xin lỗi."

      Phó Nhiễm nhịn được giương mắt nhìn. Trước khi vào phòng bệnh còn nghĩ, Trầm Ninh suy yếu có khí lực làm loạn, mẹ ấy vì vậy mà dễ dàng bỏ qua cho Minh Thành Hữu. Như thế nào cũng nghĩ tới lúc đối mặt lại là cảnh tượng này.

      khí yên tĩnh đến quỷ dị, Thẩm mẹ đứng ở cửa sổ, đưa bàn tay gạt lệ, lại chỉ lặng im .

      "Em chỉ nhớ đêm đó uống ít rượu, nhưng cảnh sát là tôi có dùng thuốc kích thích, em nhớ nổi dùng nó khi nào, càng nghĩ tới lại lái xe đụng ."

      "Tôi biết." Minh Thành Hữu lạnh lùng : " ở đây dưỡng bệnh cho tốt, viện phí cần lo lắng, sau khi rời khỏi đây chắc chắn gặp phóng viên, nên như thế nào tôi cần phải dạy chứ."

      Phó Nhiễm kinh ngạc, nghĩ tới lúc này Minh Thành Hữu còn có thể bình tĩnh như vậy, , là gần như tàn nhẫn.
      Trầm Ninh đỏ hốc mắt, cố nén mới khóc, dùng sức gật gật đầu, "Em biết." Trầm Ninh quét mắt về phía Phó Nhiễm, bình tĩnh nhìn , thể tin đàn ông, Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm mới đính hôn, thế này mới bao lâu? lại ở trước mặt mình chân chính thừa nhận Phó Nhiễm.

      "Căn hộ ở Vạn Đạt Nghiễm kia lúc mua lấy tên của ", Minh Thành Hữu bỏ tay Phó Nhiễm ra, lấy trong ví ra chiếc thẻ ngân hàng để lên chiếc tủ đầu giường: "trong này có ít tiền, cầm

      Trầm Ninh nhìn tay Minh Thành Hữu rồi lại nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng kia hồi lâu, ánh mắt lộ nét sầu bi. Đầu mùa đông vẫn có ánh nắng, chúng chiếu qua cửa chớp phân chia thành từng đường sáng tối nhưng vẫn vô cùng chói mắt.
      "Thành Hữu, muốn chúng ta kết thúc phải ?"

      "Phải".

      Trầm Ninh cố nén khóc nhưng đến lúc này cũng nhịn được nữa: "Có thể cho em biết trong thẻ có bao nhiêu tiền ?"

      " có thể kiểm tra, nếu hài lòng, tôi có thể đưa thêm."

      Phó Nhiễm nghe thế, ý thức mãnh liệt thúc giục chạy nhanh , Minh Thành Hữu cảm giác được muốn lui bước, lại giữ chặt lấy tay .

      "Con , chúng ta cần tiền của nó, con nghe mẹ về sau làm chuyện điên rồ, chúng ta cần tiền này!" nhẫn đến lúc này, Thẩm mẹ rốt cục mở miệng.

      Trầm Ninh đưa tay lau nước mắt, tiếng nghẹn ngào, cố gắng bình tĩnh mở miệng : "Vì sao cần? chừng số tiền này cả đời chúng ta cũng có được. Mẹ, về sau con còn phải lập gia đình, lúc đó cần rất nhiều tiền".

      ra khỏi phòng bệnh, Phó Nhiễm thở , cuộc sống cũng phải tiểu thuyết, cũng phải nào cũng giống trong tiểu thuyết tâm địa ác độc tàn nhẫn.

      Ít nhất cùng Trầm Ninh giằng co đến nay, trong lời của Trầm Ninh cũng khí thế bức người, nhưng quả cũng như vậy, chưa từng nghĩ làm tổn thương người khác.

      Minh Thành Hữu ở phía trước, hồi lâu thấy Phó Nhiễm đuổi kịp, đứng ở cửa bệnh viện, dừng lại cước bộ giống như đợi .

      "Mềm lòng ?" Đợi cùng sóng vai mà đứng, Minh Thành Hữu hỏi .

      Phó Nhiễm lắc đầu, " có."

      lại lần nữa dắt tay Phó Nhiễm ra trước cổng bệnh viện. Ở đây có nhiều tiểu thương buôn bán. Minh Thành Hữu đến gian hang bán bóng bay: "Bao nhiêu tiền cái?"

      "Năm đồng."

      Đủ loại kiểu dáng khinh khí cầu, đều là làm theo nhân vật phim hoạt hình, có Hỉ Dương Dương, Mini, Spongebob Squarepant.

      chọn bóng bay in hình Khôi Thái Lang đưa cho Phó Nhiễm, lại bắt tay sau lưng: "Đây là trò chơi trẻ con."

      "Ngày bé khẳng định có người mua cho em chơi, đúng ?"

      Quả , đừng mấy thứ này, cho dù là búp bê tầm thường, cũng chỉ có nhìn thôi. Thẩm Tố Phân thấy thích liền mua cho con, sau khi trở về bị Vưu Chiêu Phúc đánh cho thương tích đầy mình. Đến nay vẫn nhớ .

      Phó Nhiễm đưa tay cầm lấy bóng bay, khóe miệng tự giác khẽ cười, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thành Hữu trả tiền. Ánh mặt trời đẹp chiếu lên người Minh Thành Hữu. Ở góc độ này, chỉ có thể thấy ràng gương mặt , ngay cả lông tơ mặt cũng bị nhuộm vàng ánh mặt trời.

      Phó Nhiễm đem bóng bay đặt bên cạnh cửa xe, lúc xe dừng lại đợi đèn đỏ, bên trong xe bên cạnh thanh đồng thanh truyền ra: "Mẹ, mẹ, là Khôi Thái Lang."

      "Ừ nha, Khôi Thái Lang thích nhất làm cái gì?”

      "Thích nhất Hồng Thái Lang lấy cái chảo đánh !"

      Người mẹ trẻ bật cười, phải Khôi Thái Lang thích nhất cừu Hỉ Dương Dương sao?

      Phó Nhiễm buồn cười, bàn tay bị kéo đặt lên đùi Minh Thành Hữu. vẫn chưa quay đầu, vẫn xuất thần nhìn chằm chằm quả bóng treo ở giữa trung.

      Trở lại Y Vân, Phó Nhiễm lại đem nó cột vào đầu giường.

      Đối với việc này Minh Thành Hữu dưới lần kháng nghị. ai muốn lúc ở giường, đỉnh đầu có ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm mình? Này, Phó Nhiễm vẫn còn tính trẻ con đấy.

      Đây là chương bù cho thời gian vừa rồi thể post truyện đều. Thời gian sắp tới có lẽ post đều đặn nếu có gì bất thường xảy ra ;23;

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 37: chụp ảnh

      Edit: Mẹ Mìn

      Cuối tuần, Minh Thành Hữu dời nhà rất sớm.

      Phó Nhiễm ngủ thẳng gần 9 giờ mới rời giường, tùy tiện thay bộ quần áo ở nhà xuống dưới lầu dùng bữa sáng.
      Vừa mới tới phòng khách, chợt nhìn thấy người, chậm chân nhìn lại, nhưng lại gặp Lý Vận Linh ngồi ngay ngắn sô pha, tay phải lật xem báo chí.

      "Mẹ?" Phó Nhiễm nhìn quanh bốn phía, nhìn đến Tiêu quản gia ở trong nhà ăn vội phân phó người thu xếp bữa sáng, Phó Nhiễm đến ngồi đối diện Lý Vận Linh, "Mẹ đến đây lúc nào, sao để Tiêu quản gia đánh thức con dậy?"
      Lý Vận Linh vẫn chuyên chú đọc báo, bà cũng ngẩng đầu lên, "Mẹ chỉ ngồi đây thôi, ít khi thấy con ngủ ngon vậy mà mẹ cũng có việc gì." Bà lại lật xem vài trang rồi đem quăng lên bàn trà, "Tiểu Nhiễm, gần đây con có về nhà ?"

      Ánh mắt Phó Nhiễm tránh , khóe miệng gượng ép lộ ra nụ cười nhạt, " có."

      "Lần khác về nhà chuyến , mẹ bảo Tiêu quản gia chuẩn bị ít đồ bổ, có việc cần ba con giúp, cụ thể công việc Thành Hữu với ông ấy, dù sao con còn chưa chính thức gả đến Minh gia, quay về cũng tốt." Lý Vận Linh nhàng bâng quơ dặn. Chuyện xảy ra hôm tiệc sinh nhật bà có nghe thấy, nhưng lúc trước hai nhà đám hỏi chính là song phương cùng có lợi.

      "Vâng." Phó Nhiễm đáp ứng, yết hầu khẽ toát ra nhè chát ý.

      "Tiểu Nhiễm, chuyện Trầm Ninh giải quyết tốt chứ?"

      Lý Vận Linh tin tức quả nhiên nhanh nhạy. Việc riêng Minh Thành Hữu cho bà nghe, có thể thấy, mỗi động tĩnh của họ đều qua khỏi mắt bà."Giải quyết tốt lắm."

      "Được," Lý Vận Linh cầm lấy ví bên cạnh đứng lên, "Mẹ hẹn vài bằng hữu đánh bài, nhanh ăn chút, đừng để đói quá tốt."

      Tiễn Lý Vận Linh ra cửa, Phó Nhiễm trở lại nhà ăn, nhưng muốn ăn chút nào.

      Ở nhà đến giữa trưa, chạy xe hẹn với Tần Mộ Mộ cùng Tống Chức ăn cơm. Chiếc xe Audi màu đỏ lâu, chiếc màu đen chậm rãi theo sát. Phó Nhiễm dừng xe chờ hết đèn đỏ, vừa muốn ngoài cửa xe có tiếng động. quay lại nhìn thấy Minh Tranh đứng cạnh cửa xe.

      Thấy bất động, Minh Tranh mở cửa xe: "Tiểu Nhiễm, có việc muốn cùng em chuyện."

      Phó Nhiễm xiết chặt di động, tay nắm chặt cửa xe: "Em với có chuyện gì để ."

      "Đừng nháo, xuống xe."

      Phó Nhiễm muốn đóng cửa, nhưng Minh Tranh cầm chặt tay kéo xuống khỏi xe. đem Phó Nhiễm đẩy vào xe rồi tự mình lái xe chạy .

      Phó Nhiễm cảm giác đệm có cái gì đó, rút ra, là bao hồ sơ. muốn ném nó ra ghế sau, bỗng giật mình nhìn lại. túi hồ sơ ghi ràng ba chữ Minh Vân Phong.

      Là báo cáo kiểm tra sức khoẻ.

      Nàng muốn nhìn kỹ, laị bị Minh Tranh đoạt lấy, đem túi hồ sơ quăng đến ghế sau.

      Phó Nhiễm nhớ ra, nghe Minh Thành Hữu Minh Vân Phong gần đây thân mình được tốt, có thể là vết thương cũ hồi chiến tranh, hơn nữa Minh Tranh là con trưởng, bệnh viện tự mình lấy báo cáo chẳng có gì lạ.

      "Có việc sao?" Phó Nhiễm ngồi nghiêm chỉnh.

      Minh Tranh tay nắm lấy tay lái, trong xe gian cũng đủ để thoải mái nhưng Phó Nhiễm nhìn ra được rất căng thẳng, im lặng bao trùm gian.

      "Tiểu Nhiễm, em chờ tháng, nhiều nhất là tháng."

      "Chờ làm gì?"

      " cùng La Văn đính hôn, tháng sau, mang em khỏi nơi này."

      Phó Nhiễm biết là nên cười, hay là nên khóc, khổ sở chờ đợi vài năm, sớm biết rằng bọn họ muốn chia ly, lại cố tình muốn hai người trở lại bên nhau: " trai, chúng ta nên quên chuyện trước kia?"

      "Em muốn chấm dứt?"

      Chẳng sợ có loại đau, giống như mất cánh tay, toàn thân đau đớn.

      Chẳng sợ có loại đau, giống nỗi đau cắt da cắt thịt sống bằng chết.

      Chẳng sợ có loại đau...

      Giống như cầm con dao, vung cái là cắt hết.

      Nhưng đau, chính là đau .

      Phó Nhiễm trong mắt Minh Tranh năm đó còn nữa, bốn phía cửa kính xe đều đóng chặt, thủy tinh màu trà che giấu rất tốt cho hai người, máy sưởi vẫn đều đều thổi khí ấm áp vào bầu khí. Ánh mắt Phó Nhiễm có tầng mây mờ phát sinh, "Ca ca, chúng ta hẳn là nên đoạn tuyệt. Biết là sai lầm còn muốn tiếp tục, hậu quả sau này chúng ta chỉ có thể tự mình gánh vác, nếu xác định được quay lại với nhau có tốt hơn hay , sao tiếp tục bước con đường phía trước?"

      Minh Tranh lạnh lùng, khuôn mặt căng thẳng, "Em Minh Thành Hữu ?"

      Phó Nhiễm chút do dự lắc đầu, "Có ấy hay quan trọng, em chỉ cảm thấy chúng ta có khả năng."

      "Tiểu Nhiễm, em thay đổi rồi."

      "Có thể là thời gian quá nhanh."

      Minh Tranh giữ chặt tay Phó Nhiễm muốn mở cửa xe: " mượn cớ tạm kéo dài thời hạn đính hôn, sau đó... Hủy bỏ."

      Phó Nhiễm giãy giụa, con đường này rất ít xe cộ lại , xe Audi của vẫn đứng ở đèn đỏ, ngay cả chìa khóa cũng vẫn cắm trong xe.

      mở cửa xe Minh Tranh xuống rồi vội vã trở về xe của mình. may mắn, chiếc xe vẫn còn đó?

      May mắn chính mình có thể giữ cho đầu óc thanh tỉnh, may mắn chính mình hề tuổi ngây thơ, biết giữ đúng mực.
      Lý Vận Linh lại vào biệt thự Y Vân, Phó Nhiễm còn chưa trở về. Gặp Minh Thành Hữu xuống lầu, Lý Vận Linh gọi lại: "Con xem mấy thứ này !"

      Bà rút tập ảnh ra đưa cho Minh Thành Hữu xem. Đều là ảnh chụp Minh Tranh cùng Phó Nhiễm ở đường. "Con cho mẹ, hai người này có quan hệ gì! "

      Minh Thành Hữu mới tắm qua, tóc còn ẩm ướt, xoay người nhặt ảnh lên xem: "Góc độ rất tốt, mẹ, tìm người trả giá cao ?"

      " phải việc của con." Lý Vận Linh sắc mặt khó coi chỉ vào mấy tấm ảnh nên lời, Minh Thành Hữu tùy tay vứt bỏ rồi vào phòng bếp lấy chén nước, trở về , "Nếu mẹ biết, mẹ tính làm sao bây giờ? Trực tiếp giao cho ba?"

      "Chuyện này thể để cho ba con biết, tính tình ông ấy nóng nảy, chỉ làm ông ấy mau chóng cùng La gia đính hôn!"

      "Mẹ, uống miếng nước giảm nhiệt."

      "Thành Hữu, con cũng nên xem lại mình , ai biết trong lòng Minh Tranh có chủ ý gì! Lúc này con cũng nên nhẫn nhịn, hạng mục Đông Hải còn phải dựa vào Phó Tụng Đình, muốn ồn ào cũng để sau , biết ?" Lý Vận Linh sắc mặt cực lực duy trì bình tĩnh, nhưng khuôn mặt hơi hơi vặn vẹo.

      Minh Thành Hữu tầm mắt đảo qua ảnh chụp bàn, trong ảnh chỉ có hai người , cũng có cái chụp Minh Tranh nửa ôm nửa kéo đem Phó Nhiễm nhét vào bên trong xe, ánh mắt chợt lạnh, nhưng sâu trong đáy mắt có ngọn lửa dần bốc lên cháy hừng hực.

      Lý Vận Linh uống xong cốc nước, vẫn còn phẫn nộ: "Mẹ phải đem ảnh chụp hủy , thể cho ba con thấy."
      "Mẹ, con giúp mẹ." Minh Thành Hữu đến, đưa lưng về phía Lý Vận Linh ngồi xổm xuống, thừa dịp bà chú ý, đem tấm ảnh nhét xuống gầm bàn.

      Số ảnh còn lại, Minh Thành Hữu đem toàn bộ thiêu hủy trước mặt Lý Vận Linh.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 38 : Hoàn toàn khắc sâu.

      Edit : Ngân Nhi
      Phó Nhiễm toàn thân ướt sũng lòng vòng mục đích, vốn muốn hẹn gặp Tần Mộ Mộ và Tống Chức, nhưng sau khi trải qua trận ầm ĩ như vậy, tâm tình cũng chẳng còn.

      Cho đến lúc chập tối, chiếc Audi màu đỏ mới chầm chậm tiến vào Y Vân, ra khỏi gara, chút để ý tiến lên phía trước, vô thức tới trong hoa viên nhà Minh Thành Hữu.

      Tòa nhà này được xây dựng với những nét kiến trúc đại, hành lang dài cùng những cánh cửa gỗ được chạm trổ những hoa văn khác nhau, phía tràn ngập cây Tử Đằng.Vì bây giờ sắp tới mùa đông nên thể mở rộng tầm mắt, những vòm lá tươi tốt xanh ngát, nếu như đúng thời điểm, nơi này có những cánh hoa Tử Đằng rơi xuống, cảnh tượng chắc chắn làm mê hoặc lòng người.

      Minh Thành Hữu mặc người bộ âu phục màu trắng nhìn rất lóa mắt, ánh sáng ngọc lưu ly, mặt mũi nổi bật giữa ráng chiều, Phó Nhiễm đứng con đường , quay đầu lại nhìn , cuối cùng mới ý thức được xuất của người đàn ông này là chứ phải ảo giác.

      " đâu vậy?"

      đưa tay vén những sợi tóc bị gió thổi tung, "Ra ngoài dạo thôi."

      Minh Thành Hữu bước đến bên cạnh Phó Nhiễm, "Với ai?"

      Vẻ mặt rất tự nhiên, "À, vốn muốn hẹn Mộ Mộ và Chức Chức nhưng họ đều rảnh, nên chỉ có mình em."

      Ánh chiều tà đỏ rực cả bầu trời, đậm như màu máu, Phó Nhiễm vài bước rồi dừng lại, tay phải ôm trán, miệng lẩm bẩm như độc thoại, " biết khi nào mới có tuyết rơi?"
      Minh Thành Hữu vòng tay lên vai , cùng dạo với , "Dựa vào thời tiết như thế này, cũng chắc năm nay có tuyết rơi hay ."

      Minh Thành Hữu thu hồi ánh mắt ám muội, ung dung ôm Phó Nhiễm trở về phòng.

      Khoảng cách giữa hai người nằm giường cách nhau đến cánh tay, chiếc đèn ngủ trong suốt phát ra ánh sáng như những con bươm bướm bao phủ lấy hai người, Minh Thành Hữu nghiêng người, duỗi tay ra, Phó Nhiễm dường như đoán được từ trước, xoay người đem lưng hướng về phía .

      Minh Thành Hữu chống nửa người , bàn tay nhàng vuốt ve eo , Phó Nhiễm hề thấy bực bội, cũng vuốt ve tay .

      "Có phải em có tính lãnh đạm vậy?" giọng đàn ông buồn phiền vang lên.

      Phó Nhiễm bị ôm lui đến mép giường, chẳng lẽ tính tình có thể ngăn cách tình sao?

      Thân thể của từng tiếp nhận Minh Thành Hữu hai lần, lần đầu tiên, là trong lúc say rượu nhận thức được gì, còn lần thứ hai, ngay cả lúc tiến vào, mặc kệ là trước hay sau vẫn là nối liền, những kí ức đó vẫn còn rất mới mẻ.

      phải là chưa từng rung động, cho nên mới sợ hãi.

      "Em mệt lắm." Phó Nhiễm nhắm mắt lại, buồn bực vùi mặt vào trong chăn.

      Ban ngày việc của Minh Tranh cũng khuấy động đến cuộc sống bình yên của , còn như lúc trước nữa, cũng ôm hy vọng xa vời, nhưng cũng đại biểu bất vi sở động.

      Bên cạnh có động tĩnh gì, lát sau, Phó Nhiễm nghe được tiếng tắt đèn.

      Lý Vận Linh gọi đến đúng lúc ở trong phòng làm việc, đầu dây bên kia khẩu khí cứng nhắc, nhiều lời, chỉ cầu về nhà ngay lập tức, Phó Nhiễm hiểu có chuyện gì, trước khi lên xe gọi cho Minh Thành Hữu, nhưng bên kia trước sau cũng nghe máy.

      đến biệt thự ở quốc lộ phía Nam, Phó Nhiễm lấy số thứ vừa mới mua ra khỏi cốp xe, tiến vào phòng khách, chân vừa mới bước vào, liền nhìn thấy ngay Minh Tranh ngồi quay lưng về phía cửa.

      Đối diện là sắc mặt khó coi của Lý Vận Linh và Minh Vân Phong.

      Trống ngực Phó Nhiễm đập thình thịch, bước chân tiến vào đại sảnh có chút vững, đem đồ đặt sang bên, "Ba, mẹ."

      Hai người thèm liếc mắt nhìn lấy cái, Lý Vận Linh trực tiếp chỉ chỗ bên cạnh sôpha, "Ngồi xuống ."

      Phó Nhiễm thấp thỏm ngồi xuống, nhìn sang vẻ mặt hờ hững của Minh Tranh, lúc này trong lòng mới thoáng yên ổn.

      Người giúp việc mang cho và Minh Tranh mỗi người tách trà.

      Minh Vân Phong từ sopha quăng tới tấm ảnh chụp được để trong chiếc phong thư, tấm ảnh được phô ra giữa bàn trà kèm theo tờ giấy A4, "Tấm ảnh này được tên phóng viên nào đó chụp lại, bên kia nếu muốn vẹn cả đôi đường dùng tiền để giải quyết, may mắn thứ muốn là tiền, nếu khi chuyện này bị đăng báo, mặt mũi nhà họ Minh chúng ta như thế nào? Minh Tranh, con thử xem!"

      Minh Tranh giơ tay cầm lấy tấm ảnh, Phó Nhiễm nhìn vào, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.

      Bất kể là nhìn từ góc độ nào chỉ dựa vào bọn họ cũng thể giải thích ràng được.

      Lý Vận Linh vuốt ve chiếc vòng ngọc đeo cổ tay trái, khuôn mặt vô cảm nhìn Phó Nhiễm, lúc này Minh Vân Phong cũng ở đây, bà tiện nhiều lời.

      Minh Tranh vứt tấm hình về, khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như trước.

      Minh Vân Phong hừ lạnh, bầu khí trở nên căng thẳng, phòng khách lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng chiếc kim rơi xuống, Minh Vân Phong tiếp, quả giọng điệu hung dữ giống như sấm sét, "Tiểu Nhiễm là em dâu tương lai của con, con có biết hay ? Nếu như chuyện này là con lòng, vậy lúc trước khi gặp mặt gia đình họ Phó con ở đâu?"

      "Ba. . . . . ."

      "Ông xã, đừng kích động mà làm tổn hại đến sức khỏe, nghe hai đứa nó giải thích ."

      "Minh Tranh, con rốt cục có chủ ý gì?" Giọng Minh Vân Phong có chút nghi ngờ.

      Minh Tranh suy nghĩ lúc lâu, vì đề phòng Minh Vân Phong sinh nghi, ngẩng đầu, nhanh chậm , "Con và Tiểu Nhiễm đúng là có quen biết vài năm trước, sau đó con nước ngoài, cứ như vậy mà cắt đứt liên lạc, lúc ba có ý muốn tác hợp cho hai bọn con, con lại hề biết con của nhà họ Phó chính là ấy."

      "Minh Tranh, ý của con là trong lòng con vẫn có Tiểu Nhiễm?" Giọng Lý Vận Linh có chút kinh ngạc, làm cho Phó Nhiễm còn đường lui.

      đặt hai bàn tay lên đầu gối, rồi lặng lẽ nắm chặt, trong lòng tồn tại hai giọng , bên khuyên bịt tai lại đừng nghe gì hết, bên lại bảo cứ nghe sợ gì? Chẳng lẽ tin vào lời xe hôm trước ư?

      tuy ngồi ở đây, nhưng lại hề có chút quyền lợi.

      "Minh Tranh" Minh Vân Phong trầm giọng , "Con muốn hủy bỏ hôn với nhà họ La sao?"

      Minh Tranh ngồi bên trái Phó Nhiễm, khoảng cách rất gần, nhưng thanh lại mơ hồ cảm thấy xa cách, lời nghe hề chân , "Ba, mẹ, tấm ảnh chỉ là lợi dụng góc độ chụp mà thôi, chuyện của con và Tiểu Nhiễm sớm kết thúc, hai người yên tâm, con luôn biết chừng mực."

      Cũng phải sao? từ trước đến nay luôn dùng hai chữ chừng mực này.

      Phó Nhiễm nhìn thẳng phía trước, cảm thấy hốc mắt có chút ẩm ướt, nhìn kỹ lại, mới phát ánh mắt của bản thân dừng lại ở chậu hoa lan được treo gần giá sách.

      Màu trắng tinh khiết, chút dơ bẩn.

      "Vậy chuyện của con và con nhà họ La nên tiến hành nhanh , người ngoài lại bàn tán hay."

      Lý Vận Linh đoán sai, đây là cách tốt nhất để ngăn chặn lời đồn đại.

      Minh Tranh đan mười ngón tay đặt lên đầu gối, ánh mắt làm ra vẻ lơ đãng liếc qua Phó Nhiễm, "Ba, con biết rồi."

      Minh Vân Phong dứt khoát nhân cơ hội quyết định "Nửa tháng sau, ta chọn xong ngày cho các con rồi."

      Phó Nhiễm lần đầu tiên cảm thấy ánh nắng chiếu vào phòng khách nhìn có chút tối tăm, chiếu lên người nhưng hề cảm thấy ấm áp, là ai , ở đâu có mặt trời ở đó rất ấm áp?

      "Được." Minh Tranh cụp mắt xuống, gật đầu.

      Minh Vân Phong từ đầu đến cuối chưa với Phó Nhiễm lời, lại thỉnh thoảng bóng gió, ngực bị chèn ép cảm thấy rất khó chịu, muốn hét lên to nhưng thể, lồng ngực càng ngày càng tích tụ nhiều đau xót, thể bừa bãi rơi lệ, chỉ có thể tiếp tục bị vây vào hoàn cảnh xấu hổ này, như thể bị người ta lột hết quần áo đứng trước mặt đám đông vậy.

      Lúc này, muốn có ai đó hãy mang ra khỏi đây, tiếp thêm cho sức mạnh, rất muốn có nơi để tựa vào.

      Cho nên, khi nhìn thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu đứng ở cửa, Phó Nhiễm liền cảm thấy cay mũi, nước mắt sắp tuôn rơi.

      phải là yếu đuối, khi lớp ngụy trang được xé mở, còn mỏng manh hơn những khác gấp nhiều lần.

      Mà đôi tay có thể kéo ra khỏi mây mù, đôi tay đưa từ trong góc tối bước ra hít thở khí trong lành, có lẽ, mỗi ngày đều có cơ hội được nắm lấy.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 39. Xát muối lên vết thương

      Edit : Ngân Nhi
      Minh Thành Hữu ngược sáng, bước vào phòng khách, theo sau là thân ảnh nhắn, chính là La Văn .

      "Mẹ, gọi tới phòng làm việc của con có chuyện gì vậy, con bận họp." Minh Thành Hữu thẳng đến chỗ Phó Nhiễm ngồi, để La Văn lại phía sau "Vừa lúc gặp chị dâu đường, có chuyện gì vậy, họp gia đình sao?"

      Ngữ khí của mang chút vui đùa ngồi xuống bên cạnh Phó Nhiễm, Lý Vận Linh kín đáo trừng mắt với , sắc mặt u ám làm cho người ta sợ hãi.

      Minh Thành Hữu giấu được người khác, nhưng giấu được bà, ảnh chụp kia ràng là bà mang đến Y Vân, vốn nên bị thiêu hủy , dựa vào góc độ và thời gian chụp, bà chỉ cần liếc mắt cái là hiểu ngay.

      "Bác trai, bác , mấy ngày trước con công tác ở Vân Nam, có mua chút đặc sản mang về, nghĩ đến mấy hôm nữa trời trở rét, vừa vặn có việc ngang qua đây để đàm phám hạng mục, con liền tranh thủ mang đến."

      Tiêu quản gia bước tới nhận quà, Lý Vận Linh cũng đứng dậy kéo đến chỗ Minh Tranh, sắc mặt Minh Vân Phong lúc này mới dịu chút, "Văn , ba mẹ con dạo này khỏe ?"

      "Cám ơn bác trai quan tâm, ba mẹ con rất khỏe."

      Minh Tranh thấy tới, rất tự nhiên đưa tay kéo ngồi xuống, La Văn nhân tiện ghé sát vào .

      "Sao đến đây mà gọi điện thoại trước?" Giọng của Minh Tranh trước sau như trong trẻo mà lạnh lùng, Lý Vận Linh ngồi đối diện nháy mắt với Minh Thành Hữu cái, ý bảo đề cập đến chuyện tấm ảnh, vừa đúng lúc có La Văn ở đây, có người phụ nữ nào chịu được loại chuyện này chứ?

      Minh Thành Hữu lại làm như thấy, đưa tay khẽ xoa đầu Phó Nhiễm "Sao em lại tới đây?"

      đợi mở miệng, Lý Vận Linh cướp lời "Ba con muốn gặp Minh Tranh và Tiểu Nhiễm, có chuyện muốn hỏi cho ràng."

      La Văn nhìn vào gương mặt tuấn lạnh lùng của Minh Tranh, nghi hoặc nhìn ngượng ngập của Phó Nhiễm và Minh Tranh, cũng mở miệng hỏi, tùy ý nắm lấy tay của Minh Tranh.

      Minh Vân Phong mượn cơ hội sang chuyện khác, Minh Thành Hữu thừa dịp mọi người chuyện với La Văn , lấy lại bức ảnh đặt bàn trà, cùng với phong thư và tờ giấy A4 nhét vào tay Phó Nhiễm "Đồ của mình cất cho kỹ vào."

      Minh Vân Phong thầm khó hiểu, tiểu tử này đổi tính rồi hả? Nhìn thấy tấm ảnh mà vẫn bình thản như vậy, ông thầm vui mừng, quả nhiên trưởng thành, hiểu đạo lý như vậy.

      Phó Nhiễm xiết chặt phong thư trong tay, móng tay nắm chặt làm tờ giấy xuất nếp nhăn.

      "Văn , vừa rồi bác bàn bạc với Minh Tranh, quyết định làm lễ đính hôn cho các con, con thấy thế nào?"

      Tóc của La Văn được cắt ngắn gọn gàng, nhuộm nâu, tính tình rất dịu dàng, hiếm khi nghe thấy chuyện lớn tiếng "Bác trai, con tôn trọng quyết định của Minh Tranh."

      "Vậy , quyết định thời gian là nửa tháng sau."
      Minh Thành Hữu điệu bộ nhàn nhã khom lưng xuống bàn trà, chuyện của bọn họ can thiệp, cầm viên kẹo đưa vào miệng, nhìn thấy Phó Nhiễm giật mình gì, lại đưa viên kẹo tới trước miệng , "Há miệng."

      cũng suy nghĩ nhiều, nhàng mở miệng.

      Minh Thành Hữu bỏ viên kẹo vào miệng .

      La Văn nhịn được cười, Minh Tranh có chút rùng mình, mắt vẫn hướng thẳng nhìn hai người.

      Phó Nhiễm lúc này mới hoàn hồn, nhưng miệng ngậm kẹo, có loại cảm giác thể nuốt trôi, Minh Tranh lâu sau liền đứng dậy có việc, rồi cùng với La Văn ra về.

      Trước khi ra gara, Minh Tranh buông tay La Văn ra "Công ty của có việc, em tự lái xe về ."

      "Em đây." La Văn mở cửa xe, cũng chờ Minh tranh, trực tiếp phóng xe .

      Minh Vân Phong kết thúc công việc, ăn bữa trưa ở bên ngoài, bây giờ cũng có ở nhà.

      Sau khi mọi người rời , trong phòng khách chỉ còn lại ba người.

      Lý Vận Linh chỉ tay về phía Minh Thành Hữu, tức giận nên lời.

      "Mẹ, tay mẹ có phải là bị chuột rút đó?"

      "Con, con đồ đáng chết này" Lý Vận Linh vỗ lên ngực "Vừa rồi con nhà họ La ở đây, con lại có biểu như vậy, hôn này nhất định là được."
      "Mẹ" Sắc mặt Minh Thành Hữu có chút kiên nhẫn, "Phá hư việc tốt của hai, mẹ muốn để cho ba đánh chết con sao?"

      "Đừng có nhiễu, việc này con cũng là người chịu thiệt thòi, có phá hư cũng là chuyện nên làm, chẳng lẽ con cũng có lòng tác thành cho hai sao?" Ý tứ của Lý Vận Linh cực kì ràng, chỉ có điều vẫn chưa thẳng ra nguồn gốc của tấm ảnh.

      Phó Nhiễm hạ phong thư xuống, rồi chậm rãi đem nó giấu sau lưng.

      bị kéo sâu xuống ngục tù, Lý Vận Linh cũng chẳng thèm bận tâm đến cảm thụ của , Minh Thành Hữu thấy phiền, cốc trà trong tay bị đặt mạnh xuống bàn, nước bắn tung tóe nhìn giống như những hoa văn những bức tranh sơn dầu "Mẹ, lúc trước mẹ là người làm chủ cuộc hôn nhân giữa con và Phó Nhiễm, để xảy ra chuyện khó xử như thế này cũng phải là lỗi của Phó Nhiễm, chuyện của ấy cũng là chuyện của con, ấy chịu ấm ức, chẳng lẽ lại được dựa vào con hay sao?"

      Lý Vận Linh sắc mặt xanh mét "Con --"

      "Mẹ" Phó Nhiễm nãy giờ im lặng lên tiếng "Mẹ đừng nóng giận, chuyện của con và rể sớm kết thúc rồi, hôm đó quả là bị người ta lợi dụng góc độ rồi chụp ảnh, con cam đoan sau này bao giờ phát sinh những chuyện như vậy nữa."

      Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, đôi vợ chồng trẻ trở nên rất hiểu nhau.

      Hiếm thấy đồng tình che chở của Minh Thành Hữu như vậy, khẩu khí của Lý Vận Linh cũng tiêu tan ít, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

      "Tiểu Nhiễm, con và Thành Hữu là hòa thuận, đôi khi mẹ những lời như vậy, cũng chỉ là muốn tốt cho các con thôi."

      "Mẹ, con biết."
      Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu cùng nhau ra về, Lý Vận Linh tiễn bọn họ ra cửa, thừa dịp Phó Nhiễm để ý, Lý Vận Linh khẽ túm lấy tay con trai "Có phải con đưa 100 vạn để bịt miệng phóng viên ?"

      "Trời ạ" Minh Thành Hữu đẩy bà vào trong phòng khách "Mẹ đừng đóng kịch diễn trò nữa được , nữ Bao Công."

      Phó Nhiễm được nửa đường, nhìn hai mẹ con tình cảm dạt dào, Lý Vận Linh chọc lên trán con trai biết cái gì, Minh Thành Hữu quan tâm rồi bước về phía .

      đứng sánh vai với nhau, cầm chìa khóa xe của rồi ném lên nóc xe, "Ngồi xe của về."

      " được, em còn phải làm."

      Minh Thành Hữu nắm chặt tay rồi kéo nhét vào trong xe "Buổi chiều nhờ tài xế lái xe của em về nhà."

      Minh Thành Hữu đeo mắt kính màu nâu sậm, nhìn tay Phó Nhiễm vẫn còn cầm cái kia, tiện tay giật lấy, đem phong thư xé nát rồi vứt ra ngoài, những mẩu giấy trắng bay lên như tuyết, giống như bàn tay thể giữ chặt những nắm cát, vì cơn gió từ từ thổi bay tất cả.

      "Ba mẹ biết chuyện của em và trai rồi hả?"

      Phó Nhiễm giật mình nhíu chặt lông mày, ngẩng đầu nhìn về phía .

      "Đừng có nhìn với vẻ mặt như vậy, chuyện của mọi người chẳng lẽ lại đoán được? Lúc em viết gương hai chữ ‘ trai’ có chút nghi ngờ, xem tình hình tại, người đó là trai sao?"

      Phó Nhiễm gật đầu "Vâng."

      "A..." Minh Thành Hữu cười lạnh, dường như cười nỗi đau của người khác "Từ trước đến giờ em vẫn hề thay đổi cách xưng hô, trai, trai, bỏ qua **! Xem em về sau còn dám nhớ thương nữa ? Em phải luôn nhắc nhở mình rằng, em chính là trộm chồng của người khác."

      Ca CA thành đại ca, lời Minh Thành Hữu ra cũng chính là sao?

      " rất thích xát muối lên nỗi đau của người khác phải ?" Phó Nhiễm nếu đau đương nhiên là dối, quan tâm nhìn ra cửa xe, Minh Thành Hữu tràn ngập ý cười, tâm tình rất tốt cao giọng, "Em bị thương ở đâu vậy? Quay lại đây cho trai kiểm tra nào."

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 40. Đau lòng

      Edit : Ngân Nhi
      Trở lại Y Vân, Minh Thành Hữu vào nhà tắm tắm rửa trước, còn Phó Nhiễm mở cửa ra ban công.

      Gió đêm hiu quạnh tẻ nhạt, thổi vào bể bơi, gió lùa vào mặt có thể ngửi được hương vị trong sạch.

      Trong ngực vẫn cảm thấy bực bội, đến bây giờ vẫn chưa thể tan biến.

      cuộn người lên ghế sô pha, di động rung lên ma sát vào mặt bàn kèm theo tiếng kêu hết sức chói tai, Phó Nhiễm giật mình, nhìn dãy số lạ điện thoại, do dự bấm nút nghe.

      "Alo?"

      Đầu dây bên kia phát ra động tĩnh gì.

      nhìn lại vào màn hình di động, cuộc gọi vẫn được kết nối.

      "Alo?"

      Đêm khuya yên ắng, chỉ có thể nghe được giọng của Phó Nhiễm, tiếp, dường như đoán ra được đầu dây bên kia là ai.

      Im lặng lúc lâu, Phó Nhiễm bị gió lạnh lùa vào người, co đầu gối lại, đầu gối ghé vào lưng sofa, cả hai bên đều giằng co lời, nhìn thấy Minh Thành Hữu ra khỏi nhà tắm, người chỉ mặc duy nhất chiếc áo choàng tắm màu trắng. Phó Nhiễm nắm chặt di động, giống như chuyện với khí, " cả, muốn đính hôn sao?"

      Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài rất .

      Giọng của rất lạnh nhạt, nếu như để ý chút có thể dễ dàng phát ra sơ hở.

      Phó Nhiễm nắm chặt tay, nhận được đáp án, quyết định tắt điện thoại.

      Vừa đúng lúc Minh Thành Hữu đẩy cửa ra " chuyện với ai vậy?"

      Phó Nhiễm che giấu tia ghen tuông trong mắt "Gọi nhầm số thôi."

      " ?" Minh Thành Hữu cong đôi chân dài ngồi xuống sô pha, tay vỗ lên chân Phó Nhiễm ý bảo dựa vào, "Vừa rồi ba của gọi điện đến, bọn họ tốn rất nhiều tâm tư vào bữa tiệc đính hôn của trai."

      "Vâng." Phó Nhiễm đáp , hơi thở nhàng trả lời cách ngắn gọn.

      Minh Thành Hữu cười như cười áp lên người Phó Nhiễm, "Trả lời kiểu gì vậy? Trong lòng có chuyện gì khó chịu sao?"

      Phó Nhiễm rất muốn vuốt ve gương mặt trước mắt này, cuộn người ngả lên vai Minh Thành Hữu "Em có lòng dạ nào mà chuyện với đâu."

      Bờ vai kia bỗng trở nên cứng ngắc, Minh Thành Hữu dùng sức lật lại, Phó Nhiễm chống cự được chỉ có thể nằm duỗi thẳng lên sopha.

      " biết trong lòng em rất khó chịu, nghĩ. . . . . . Có phải là cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế phải ? Còn phải trơ mắt nhìn đính hôn, chừng tất cả những ký ức đẹp của hai người toàn bộ tan biến?"

      ". . . . . ."

      Phó Nhiễm chống khuỷu tay, khẽ nhấc nửa người "Minh Thành Hữu, em cầu cho ngày nào đó cũng gặp phải chuyện như vậy."

      "Nếu muốn, đoạt lấy bằng mọi giá, còn em có dám ?"

      chán nản "Sao mà dám, dù gì em cũng là con của nhà họ Phó, mặc dù quyền thế bằng nhà họ La nhưng dù sao cũng là toàn quyền nắm giữ Nghênh An, người ta đều hai chúng ta hữu tình, đến lúc đó, em lái xe xông tới, em tin là ấy theo em."

      Nụ cười của Minh Thành Hữu dần dần biến mất, trong mắt như bị bao phủ bởi lớp băng lạnh, tại giận quá nên mới như vậy, ai bảo Minh Thành Hữu cứ thích chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác làm gì.

      Phó Nhiễm là người rất thông minh, đầu óc ứng biến rất nhanh nhạy, Minh Thành Hữu còn chưa kịp tức giận, im lặng chịu thua "Minh Thành Hữu, về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa có được ? đồng ý giúp đỡ em, chuyện quá khứ của em cũng chưa bao giờ mở miệng hỏi, trong lòng em rất khó chịu, cho dù đó chỉ là tình ngây thơ trong sáng, nhưng vết thương rồi cũng hóa thành sẹo, muốn quên cũng được. . . . ."

      Phó Nhiễm cảm thấy, rất có năng khiếu làm diễn viên.

      Chỉ cần đến chữ tình ngây thơ trong sáng, liền lập tức làm dịu khó chịu trong lòng Minh Thành Hữu, chính cũng hiểu được vì sao sau khi nghe Phó Nhiễm những lời kia lập tức cảm thấy rất bực dọc và lo lắng.

      dường như quen với tồn tại của Phó Nhiễm bên cạnh, tạo ra thói quen mỗi lần về nhà nhìn thấy ánh sáng phát ra từ chiếc đèn ngủ.

      gạt những phiền muộn trong đầu, kéo tay Phó Nhiễm "Ngủ thôi."

      Từ đêm hôm đó, Phó Nhiễm nhận được cuộc điện thoại nào như vậy nữa.
      Nhà họ Minh và nhà họ La bắt đầu tiến hành chuẩn bị bữa tiệc đính hôn sang trọng, lúc Minh Tranh và La Văn cùng nhau xuất trước công chúng, Phó Nhiễm lúc ở bên ngoài tình cờ gặp họ chuyện vài câu, La Văn thích chuyện, Minh Tranh gặp cũng chỉ tự nhiên gọi tiếng, cũng nhiều.

      Nửa tháng sau, tiệc đính hôn cũng được quyết định tổ chức ngoài trời, tại chính nơi mà lúc trước diễn ra lễ đính hôn của Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm .

      Lý Vận Linh chuẩn bị việc tiếp đón mà cần ai giúp, Phó Nhiễm bội phục, bà ấy chỉ lần phản đối việc kết hôn, nhưng lại dốc hết lòng giữ gìn hình ảnh dâu hiền khiến mọi người rất hài lòng, ngay cả vị trí thả khinh khí cầu cũng phải do bà quyết định, thậm chí có khi còn chăm chút hơn cả đám cưới cho con trai mình.

      Phó Nhiễm chạy đến giúp đỡ, nhưng có Lý Vận Linh bên cạnh, làm gì còn việc cho làm nữa.

      đứng giữa sân vườn được bố trí khác hẳn, ngẩng đầu nhìn hai chiếc khinh khí cầu bầu trời, gian được bao phủ bởi mùi hương hoa hồng nồng nàn và lãng mạn, Phó Nhiễm chớp mắt, chờ đợi, nơi đây lại sắp diễn ra kiện gây náo động.

      "Tiểu Nhiễm, con cũng nên trở về nhà , ở đây cũng còn việc gì, buổi tối cùng Thành Hữu tới đây là được." Lý Vận Linh nhìn thấy xe của Minh Tranh tiến về phía này, dứt khoát đuổi Phó Nhiễm .

      "Vâng." nghĩ ngợi nhiều mà trả lời, cảm thấy như trút được gánh nặng, mới vừa xoay người bước vài bước liền đụng phải Minh Tranh.

      Phó Nhiễm đắn đo mãi, cuối cùng vẫn mở miệng " cả."

      "Ừ." lịch gật đầu, cũng nán lại lâu, lướt qua Phó Nhiễm đến bên cạnh Lý Vận Linh "Mẹ, làm phiền mẹ quá rồi."
      Thân hình Phó Nhiễm trở nên cứng nhắc, từ đầu đến cuối vẫn đưa lưng về phía hai người, coi như khí bình thường, ngay cả dậm chân đều thấy dư thừa.

      Lúc Minh Tranh chuyện với Lý Vận Linh, nhìn thấy bóng dáng của Phó Nhiễm, khẽ thu lại ánh mắt, theo Lý Vận Linh vào đại sảnh.

      Lúc Minh Thành Hữu trở về nhà, tìm khắp cả nhà thấy Phó Nhiễm, Tiêu quản gia có rẽ vào nhà lần, nhưng sau đó lại lập tức ra ngoài.

      Lúc lái xe chạy tới tiệc đính hôn của Minh Tranh là 8 giờ tối.

      Lúc xe Minh Thành Hữu lần lượt gọi cho bạn bè và người nhà của Phó Nhiễm, nhưng họ đều gặp .

      lại đến cơ quan của tìm, cùng số nơi có liên quan khác, nhưng vẫn tìm được .

      Minh Thành Hữu vào đại sảnh tổ chức tiệc đính hôn, bên trong ăn uống linh đình, ít người nhìn thấy đều nâng chén chào hỏi "Tam thiếu. . . . . ." lại hoàn toàn làm như thấy, cho đến khi gặp được Lý Vận Linh.

      "Mẹ, Phó Nhiễm tới chưa?"

      "Nó cùng con sao?" Lý Vận Linh cảm thấy bình thường, vội vàng kéo Minh Thành Hữu "Có chuyện gì vậy, bao giờ làm người ta bớt lo lắng."

      "Mẹ, đừng bận tâm." Minh Thành Hữu lo lắng chạy ra phía sau đại sảnh tìm, kéo Minh Tranh bận tiếp khách hỏi "Phó Nhiễm đâu?"

      Minh Tranh vẻ mặt lạnh lùng, dấu vết đẩy tay Minh Thành Hữu ra " ấy là vợ chưa cưới của cậu, sao lại hỏi tôi?"
      "Đừng làm ra vẻ với tôi, tưởng ai cũng biết chuyện của hai người à? ấy đến bây giờ vẫn chưa thấy mặt, chẳng lẽ lo lắng chút nào sao?"

      Vẻ mặt lạnh lùng của Minh Tranh dần biến mất, đôi mắt ánh lên chút hoảng sợ, "Có thể nào ấy đến nhà bạn chơi ?"

      "Tôi tìm qua rồi."

      "Minh Tranh --" Cách đó xa, La Văn vẫy tay gọi.

      Minh Tranh giật mình nhớ tới chuyện, địa chỉ cho Minh Thành Hữu "Nhưng tôi cũng chắc là có phải ấy ở đó hay ."

      Minh Thành Hữu lái xe đến nơi mà Minh Tranh , mở cửa sổ ngôi nhà ra, cánh tay trái chặn ngang cánh cửa, gió lạnh kịch liệt thổi xuyên thấu vào da thịt .

      Hiếm khi cảm thấy tâm tình khó chịu như vậy, người phụ nữ này!

      Minh Thành Hữu vừa tức vừa vội, loại cảm xúc khác thường xâm nhập vào tim .

      mạnh mẽ và kiên cường như vậy, nhưng lại chỉ biết trốn tránh, có dũng khí đối mặt với chuyện của mình.

      Nhưng mà trốn tránh có ích gì?

      hiểu , nhưng lại nén nổi đau lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :