1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Giả Làm Thật - Thánh Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      31. Tắm uyên ương


      Edit : Hil
      Beta : Mũm mĩm
      Phó Nhiễm tới hiệu thuốc, uống ngụm nước khoáng nguyên chất nhằm nuốt xuống viên thuốc tránh thai khẩn cấp, nước mưa lất phất tạt lên trán , chảy xuống theo đường nét khuôn mặt tinh xảo của .

      thuận tay quệt , cầm ô lên ra ngoài.

      "Chị?" tiếng xác định theo gió truyền đến, Phó Nhiễm quay lại, thấy từ trong cửa hàng dáng gầy lao nhanh ra ngoài, "Chị, là chị, em vừa rồi gọi chị đó."

      "Vưu Dữu, sao em lại ở đây?"

      "Mua thuốc cho mẹ em," Vưu Dữu kéo tay Phó Nhiễm, "Chị, em nhớ chị muốn chết, hai ngày trước em đến chỗ chị làm chị ko có đó."

      Phó Nhiễm mở ô đem thân mình hai người che lại, "Chị gần đây có việc, có phải thím bị bệnh?"

      "Đều do thời tiết, cả nhà em bị cảm, chị, em cùng chị Nhị Nhị hợp nhau, chị ấy cũng thích em, mẹ cứ nhắc tới chị, chị theo em cùng nhau về nhà ."

      Phó Nhiễm cùng Vưu Dữu chơi cùng nhau từ bé, quan hệ tất nhiên là thân mật khăng khít, nghĩ cũng tháng đến, vừa vặn lúc này giống như du hồn, liền dứt khoát gật đầu.

      Mua chút hoa quả bên ngoài, Vưu Dữu tính tình thoải mái, tuy rằng mới 19 tuổi, nhưng cũng tương đối hiểu chuyện, vô cùng hợp ý với Phó Nhiễm.

      “Chị, em vừa mới gọi điện cho mẹ em, ở nhà lúc này làm sủi cảo đấy." Vưu Dữu kéo tay Phó Nhiễm cùng nhau về phía trước, vừa mới băng qua đường, thấy chiếu BMW màu đen chắn ngang đường hai người, cửa xe ngay sau đó đóng sầm tiếng, xuống xe là thiếu niên tuổi sai biệt lắm với Vưu Dữu, " gọi cho em vì sao nghe? Sao lại trốn tránh ?"

      "Lý Sâm, lần trước tôi với , tại tôi chỉ muốn học..."

      " làm ảnh hưởng đến em."

      " ảnh hưởng đến tôi rồi, tôi thích , nghe ?" Khuôn mặt nhắn Vưu Dữu lạnh nhạt, hai gò má biết là do bị lạnh hay tức giận, trắng bệch trong suốt, “Chị, chúng ta ."

      Sau lưng thiếu niên đứng dựa ở bên cạnh cửa xe, Phó Nhiễm đợi bỏ xa phía sau mới lên tiếng, "Sao lại thế này?"

      “Chị, tiểu bạch thỏ em đây bị sói thiếu gia phú quý nhắm trúng, ba mẹ em nhìn thấy chừng cho rằng có chuyện thực xảy ra giữa hai đứa, lúc đấy đánh chết em mất." Vưu Dữu mặt mày u sầu, Phó Nhiễm khẽ xoa đầu bé, mới 19 liền lớn lên xinh đẹp như vậy, trách được có người theo đuổi.

      "Vưu Dữu nhà ta ngoan, tại nên lấy việc học làm chính, mấy chuyện lung tung này cần phải nghĩ nhiều."

      Vưu gia cách tiệm thuốc xa, bộ 15 phút là tới, Phó Nhiễm nhìn thấy chú đứng chờ ở hành lang, liền bước tới nhanh hơn, "Chú."

      "Tiểu Nhiễm, như thế nào lại cất bước tới đây, nhanh, thím của cháu sáng nay còn nhắc tới cháu đó."

      Chú và thím tính tình ôn hòa, người hay chuyện, người khác như là cái máy hát đóng được.

      "Tiểu Nhiễm, ăn nhiều chút, xem cháu gần đây gầy , đến đây, đây là sủi cảo hấp, còn có, nấm hương, đậu rang..."

      "Thím, đủ rồi, cháu ăn nhiều như vậy đâu."

      Vưu Dữu bên cạnh che miệng lại cười trộm, giúp Phó Nhiễm lấy ra đồ chấm, "Mẹ, chị Nhị Nhị đến cũng thấy mẹ thân thiện như vậy, mẹ chắc chắn là giống con, thích chị Tiểu Nhiễm."

      Thím cười tiếp tục gắp sủi cảo cho Phó Nhiễm, "Tiểu Nhiễm, ở bên kia quen chưa?"
      Phó Nhiễm biết thím tới là Phó gia hay Minh gia, cắn miếng sủi cảo, trả lời qua loa, "Rất tốt ."

      có thói quen nhiều, chỉ có thể cười, tuyệt lãng phí giọt nước mắt.

      Ăn cơm xong, chú pha cho mỗi người ly trà, phòng khách tính rộng lớn, trừ bỏ bốn người, chiếc TV 29 inch tùy lúc có thể xảy ra cố, có thiết bị sưởi ấm, nhưng vách tường bốn phía cản gió bên ngoài rất tốt, cầm chén trà, Phó Nhiễm cảm thấy từ lòng bàn tay thấm tới toàn thân.

      Minh Thành Hữu lái xe ở bên ngoài điên cuồng tìm vòng, cuối cùng còn tìm cái cớ gọi điện thoại tới Phó gia, người giúp việc tiếp điện thoại, Phó Nhiễm từ sau sinh nhật có trở lại.

      Bóng đêm dày đặc màu đen, chia ra bao chùm lấy hai bên cửa kính xe, ánh đèn đường mờ nhạt ập xuống chiếc Maybach màu đen, con đường phía trước tràn ngập sương mù khiến cho xe mất phương hướng, Minh Thành Hữu xa xa nhìn lại, thấy bóng dáng Phó Nhiễm đâu.

      Tiêu quản gia gọi điện tới, thanh vang lên bên trong gian yên tĩnh đặc biệt chói tai, "Alô, Tam thiếu, thiếu phu nhân trở lại!"

      Minh Thành Hữu rất nhanh quay đầu xe, khi lái vào hoa viên, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy đèn phòng ngủ lầu hai có bật.

      vội vàng dừng xe bước vào phòng khách, chiếc giày da bị đá tới cửa, "Người đâu?"

      Tiêu quản gia lên tiếng trả lời, "Thiếu phu nhân ở trong phòng."

      Minh Thành Hữu bước lên cầu thang, ánh đèn phát sáng bên vai, đẩy cửa vào phòng ngủ, bật đèn, vẫn chưa thấy Phó Nhiễm.

      Toilet có đèn, Minh Thành Hữu kề sát cánh cửa, bên trong im lặng, nhưng khi vặn khóa cái, là khóa trái .

      Tìm ra chìa khóa dự phòng, trong nháy mắt đẩy cửa, hơi nước đập vào mặt, lỗ chân lông lạnh giá nháy mắt giãn nở, vòi phun bồn tắm mát xa mở, Minh Thành Hữu nghe được tiếng nước ào ào như suối, đến gần mới phát đầu Phó Nhiễm gối lên thành bồn, hai mắt nhắm nghiền, ngủ ngon lành.
      Đáy nước phản xạ lại ánh đèn khiến làn da trắng nõn mềm mại của càng thêm săn chắc hơn, nếu phải có lớp bọt, toàn thân Phó Nhiễm sợ là sớm bị nhìn thấy hết.

      Ban ngày khắp nơi bên ngoài mục đích, thầm nghĩ chỉ muốn tắm cái cho thoải mái, cũng nghĩ tới gặp được mộng đẹp, đột nhiên cơ thể hình như hơi nghiêng về phía trước, sợ tới mức mở mắt ra, thấy lớp bọt dầy đặc tràn ra khỏi bồn tắm.

      Trong nháy mắt lưng tiếp xúc mới lồng ngực nóng bỏng như bàn là, quay đầu lại, liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo của người nọ.

      mở miệng lớn, vẫn phải nuốt tiếng hét trở lại, Phó Nhiễm nhớ ra Minh Thành Hữu có chìa khóa dự phòng, "Tôi tắm xong rồi."

      Bàn tay mới chống lên thành bồn, nửa người còn chưa kịp đứng lên, bên hông bị lúc mạnh túm trở lại, bàn chân Phó Nhiễm trượt , phịch tiếng ngồi lên đùi người đàn ông, Minh Thành Hữu giữ chặt lấy vùng vẫy mặt nước, "Cáu kỉnh cho ai xem hả? Nếu rồi sao còn quay trở về làm gì?"

      "Tôi đói bụng nên muốn tìm chỗ ăn cơm, phải để tôi đứng ở ngoài suy nghĩ cẩn thận sao??"

      Cái cằm trơn bóng của Minh Thành Hữu kề sát cần cổ phó Nhiễm, chọc cho ngứa ngáy trận, "Vậy, nghĩ được chưa?"

      Phó Nhiễm gật đầu cho có lệ.

      Bàn tay Minh Thành Hữu đặt ở trước ngực , khuỷu tay to lớn siết chặt vào, Phó Nhiễm bị giam chặt trong hai cánh tay của , rãnh ngực phía trước càng ngày lúc càng sâu, mặt đỏ rực lên, mặc cho cố giãy dụa, Minh Thành Hữu vẫn chịu buông tay, " chút, nghĩ ra cái gì?"

      " buông tôi ra trước ."

      Minh Thành Hữu nhìn sắc mặt của , "Ngượng ngùng cái gì ? Chỉ biết cáu kỉnh, tối hôm qua người ra sức là , ra ngoài tìm em vòng đến bây giờ cũng chưa được nghỉ ngơi, lại đây, tắm rửa cái rồi mang em ngủ."

      " cứ từ từ mà tắm ." Tay Phó Nhiễm vặn lại cánh tay Minh Thành Hữu, muốn đẩy ra.

      "Lừa mình dối người cái gì? Vẫn nghĩ là tối hôm qua uống say, lừa gạt bản thân phải lên giường cùng à? Đêm nay trước khi ngủ ôn lại cho em lần nữa, lần hay trăm lần dù sao cũng khác nhau."

      Phó Nhiễm cần quay đầu cũng có thể đoán được, nam nhân này nhất định là mang bộ mặt tên lưu manh, tiêu chuẩn của công tử phóng đãng, hình tượng xấu xa của riêng Minh Tam thiếu!

      "Với tôi mà là khác nhau, tối hôm qua tôi có ý thức, mới có thể khiến chuyện phát sinh."

      Phó Nhiễm biết là lừa mình dối người, nhưng gặp phải người như vậy, những chiêu khác đều vô dụng.

      "A, tối hôm qua thế nhưng là bên trong em có , bên ngoài có em, em cùng có thể phân biệt ràng như vậy sao?" (=__=!!)

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      32. có thể buông tay

      Phó Nhiễm cắn khóe miệng, phòng ngừa nó run rẩy.

      là mất mặt.

      Khi Minh Thành Hữu bước qua, bàn tay Phó Nhiễm chứa đầy bọt dùng sức hắt nước về phía , chỉ nghe thấp giọng mắng, tay kiềm trụ thắt lưng Phó Nhiễm, tay lau sạch nước mặt mình.

      Phó Nhiễm nhân cơ hội đứng dậy, cầm lấy khăn tắm bao lấy trước ngực, lưng quay vào tường, mặt đầy cảnh giác nhìn về phía Minh Thành Hữu.

      Bộ dáng của lúc này thể ra ngoài, tóc, thậm chí toàn thân đều là bọt, càng có hứng thú dưới ánh mặt của Minh Thành Hữu diễn màn mĩ nhân dục.

      Minh Thành Hữu rửa sạch mặt, ánh mắt có chút hồng, ngẩng đầu, phen tầm mắt giằng co ở người Phó Nhiễm.

      Nàng mới vừa rồi nhân cơ hôi sốt ruột đứng dậy, ngay cả dép lê cũng chưa , Phó Nhiễm hai tay nắm chặt khăn tắm, mắt thấy Minh Thành Hữu mở vòi hoa sen, cơ bắp mỹ cảm thân thể lộ ra ngoài trước mặt người khác, tắm đặc biệt chậm, đám động tác bị cố ý chậm lại. Phó Nhiễm đứng hai chân phát đau, tóc dài ướt đẫm dính ở lưng thập phần khó chịu.

      Chờ Phó Nhiễm tắm rửa xong ra ngoài, Minh Thành Hữu sớm sấy tóc nhàn nhã ngồi ở mép giường, hai chân duỗi dài, hai tay phân biệt chống đỡ tại bên người, ngón tay vuốt ve lọn tóc.

      Phó Nhiễm mặc áo ngủ, đến bên giường bước chân có chút chậm chạp.

      "Này , " Minh Thành Hữu gọi lại, "Tôi ra ngoài tìm em ."

      " biết." Phó Nhiễm đáp , vòng qua cuối giường vào phía đối diện Minh Thành Hữu, mệt mỏi muốn ngủ, nhưng lại dám ngủ, chỉ phải tự chấn chỉnh tinh thần.

      "Biết cái gì, tôi chuyện em có nghe vậy?" Minh Thành Hữu xoay người , cao giọng, khiến cả kinh, " rốt cuộc muốn cái gì?"

      Nam nhân lại ngậm miệng, lồng ngực bực bội đến mức chỗ phát tiết, xoay người nằm đến giường, áo ngủ bị quăng đến sau lưng.

      Phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đều của Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm quay người, cử động nhàng, chăn chỉ có cái, nàng lại lui ở cạnh gần mép giường, đem thân mình cẩn thận dịch vào trong.

      khí đầu đêm lạnh lẽo, sau khi tắm mới hoàn toàn tiêu tan.

      Nàng biết nếu Minh Thành Hữu dùng nhiều lực, làm nàng đau và mệt đến mức nào.

      Cơn buồn ngủ lại lần nữa đánh úp lại, bên tai lại truyền thanh khả nghi, bóng đèn điện trong vườn hoa chiếu sáng, ánh sáng dị thường khác xa, chùm tia sáng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu đến trước giường, Phó Nhiễm gặp bóng đen đè xuống, nam nhân dùng tư thế nhàng khoan khoái, hơi thở trầm thấp.

      nhanh chóng thanh tỉnh, muốn lui ra, lại bị Minh Thành Hữu giữ chặt đỉnh đầu.

      Hô hấp ái muội, phí chút sức lực cởi bỏ đai áo ngủ của , đầu gối đặt giữa hai chân, nguyên lai sức lực của nam nhân và nữ nhân cách xa nhau được dùng vào công việc này đây.

      Bàn tay Minh Thành Hữu nhấc vạt áo ngủ của , nhân cơ hội chui vào, "Thời điểm tôi ra ngoài tìm em, gặp phải cả."

      Da thịt Phó Nhiễm ở thặt lưng dường như bị buộc chặt, đầu ngón tay như có lửa nhanh chậm thăm dò, đêm lạnh như nước, Minh Thành Hữu nhìn thần sắc khuôn mặt của , " cả , vài ngày nữa cùng La Văn đính hôn , còn hỏi tôi hình như tinh thần được tốt, em đoán xem tôi gì?"

      Phó Nhiễm đem mặt hướng bên cạnh, tránh hơi thở nóng phả vào gáy, miệng của có thể được lời gì hay?

      "Tôi với cả, tinh thần tôi tốt tất cả đều là do Phó Nhiễm làm, nha ——" Minh Thành Hữu suy nghĩ, trục lại thêm câu, "Tôi còn , mới nếm thử tư vị nữ nhân ma mị, luôn đủ..."

      Hai chân bị đè chặt, chỉ có thể .

      " thực nhàm chán."

      Đâu chỉ là nhàm chán, nếu muốn bôi đen tự tìm cái chảo lớn mà nháy vào là được, cần gì phải kéo theo ?

      "Tôi và em qua, lần cùng trăm lần có gì khác nhau, về sau em mỗi ngày theo ta nằm ở cái giường, cho dù là trong sạch , ở trong mắt người khác có tẩy cũng sạch."

      Minh Thành Hữu tiếng khàn khàn, ngẫu nhiên đứt quãng ở bên tai Phó Nhiễm, toàn bộ phòng như đặt ló lửa, thiêu đốt mãnh liệt tới từng góc, giọng nam thâm trầm say lòng người, Phó Nhiễm nghe được Minh Thành Hữu tiếng cười yếu ớt từ môi Minh Thành Hữu bật ra, mang theo vẻ mãn nguyện, "Quả nhiên, làm vận động thể chuyện."

      Phó Nhiễm bị ép tới khó chịu, nàng cùng Minh Tranh trước kia cũng cùng mối quan hệ, bốn năm thời gian, nàng ôm phần hy vọng thậm chí là tưởng niệm, nếu trước kia còn có thể xuất , tại liền hoàn toàn thành hai đường thẳng song song.

      càng ngày càng xa, cũng nên đối mặt với .

      chưa từng ám chỉ với , Phó Nhiễm tại thu tay lại, cũng tính là trễ.

      Động tác đột nhiên kịch liệt, thân thể xóc nảy, đầu càng đau , Phó Nhiễm vươn hai tay chống ở trước ngực Minh Thành Hữu, "Chậm, làm biện pháp sao?"

      "Biện pháp gì? !" Bị đột nhiên đánh gãy, nam nhân vẫy tay đẩy tay Phó Nhiễm , ý muốn xâm nhập.

      "Tôi nghĩ mang thai."

      "sao em lại có thể phiền như vậy? Ở giường mà suy nghĩ nhiều làm gì!" Minh Thành Hữu lặp lại động tác, " có khả năng khéo như vậy đâu."

      Phó Nhiễm hai tay hướng đến đẩy đẩy xuống, " chẳng lẽ ngay cả mũ cũng có sao?"

      "Tôi dựa vào, " Minh Thành Hữu nhịn được thấp rủa, "Khi tôi ở cùng nữ nhân khác cũng đâu có dùng, nếu trúng chẳng phải lũ nhóc trong nhà sao?"

      "..."

      Phó Nhiễm dọa , "Hôm nay vừa vặn là ký nguy hiểm, vạn nhất trúng thưởng làm sao bây giờ?"

      Minh Thành Hữu quả nhiên dừng lại, Phó Nhiễm lòng bàn tay đụng với làn da nóng bỏng kinh người, đứng ở nửa đường, nàng cũng thấy có chút khó chịu, nửa vời tra tấn.

      "Chúng ta tối hôm qua làm , em có uống thuốc ?"

      Phó Nhiễm nghi ngờ có , gật đầu, "Có."

      Minh Thành Hữu buông lỏng, "Vậy có việc gì, em uống thuốc là được."

      Ngụy biện? Phó Nhiễm trước ngực bị đè nặng, thất thanh thét chói tai, " thể!"

      "Câm miệng, đều vào."

      Mặt trời lên cao, ánh mặt trời xuyên qua giữa trung, Phó Nhiễm ngồi trang điểm trước gương, nhìn lớp phấn hài lòng, lại đánh thêm tầng.

      Minh Thành Hữu còn chưa rời giường, tỉnh , cánh tay chống lên đầu nghiêng người, "Em định trang điểm thành bộ dáng thiếu phụ đoan trang cho ai xem?"

      Phó Nhiễm thèm nhìn, thời điểm nam nhân này dương quái gở nhiều lắm.

      Nàng Minh Thành Hữu đứng đắn, Phó Nhiễm khóe mắt xuyên thấu qua kính mặt hướng đến nam nhân giường. Có ngày, nàng nhớ lại quang cảnh lúc đó, nhưng lại thấy như vậy tốt đẹp. Lúc này Minh Tam thiếu phong lưu phóng khoáng, nàng tại là vô luận như thế nào cũng thể tưởng được, tương lai biến thành người như thế nào.

      "Em là độc lập mở phòng tập múa?"

      "Đúng vậy."

      Minh Thành Hữu xốc chăn đứng dậy, vừa vừa chuyện , "Huống tử dạo này có dự án, em có muốn làm ? Hạng mục lớn, nhưng chắc t có trở ngại gì."

      Phó Nhiễm hiển nhiên rất hứng thú, "Tôi có thể thử xem, có thể kiếm được bao nhiêu."

      Minh Thành Hữu chọn bộ quần áo, mặc nửa sau đến bên cạnh Phó Nhiễm, "Mười vạn, làm tốt còn có cơ hội lần sau."

      Mười vạn, quá nhiều .

      Phó Nhiễm trong mắt lóe sáng, "Đem cầu cụ thể cùng cách bố trí sân khấu gửi vào hòm thư của tôi ."

      "Ngày đó tôi cũng , " Minh Thành Hữu bàn tay tự nhiên hạ xuống vai Phó Nhiễm, cúi người, mặt dán gần Phó Nhiễm, "Em biết khiêu vũ sao?"

      Phó Nhiễm cần cổ ngứa ngáy, nàng chút do dự lắc đầu, "Tôi ."

      Nam nhân khóe miệng mỉm cười, bạc môi mân thành đường thẳng tắp, ánh mắt thâm thúy thiển mị, gợi lên bên khóe miệng làm cho Phó Nhiễm có loại trực giác, chỉ nhìn cách đơn thuần, trong lòng có ý kiến hay.

      Minh Thành Hữu ở vai Phó Nhiễm vỗ vỗ, "Đến lúc đó em theo tôi."

      Xin lỗi mọi người vì hai tuần vừa rồi đăng truyện. Vì thời gian này 2 editor đều bận thể edit truyện mà mình năm cuối lên cũng có nhiều thời gian, chỉ có thể beta được thôi, Mình cố 1 tuần khoảng 1 - 2 chương gì đó. Nếu bạn nào thích bộ truyện này và muốn tham gia edit mail cho mình nhé. Địa chỉ mail : [email protected]

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      33. Luật chơi


      Edit: Vân Nhi

      Phó Nhiễm là người phụ trách nhân , trang phục cũng cần quá cầu kì, tùy ý chọn bộ đồ theo model được thích tạp chí.

      Minh Thành Hữu trước đó có gọi cho , ghé biệt thự Y Vân đón .

      Nhưng Phó Nhiễm lúc này dẫn theo vài vũ công để chuẩn bị cho hoạt động này, cho cùng đây cũng là hạng mục lớn nhất từ trước tới giờ đảm nhiệm nên cố tình mời về những vũ công bậc nhất trong nước, Phó Nhiễm hi vọng lần này họ có thể phát huy hết năng lực.

      Hoạt động lần này là hội họp liên hoan, chỉ cần màn vũ đạo mở màn khoảng mười phút là có thể cầm tiền, nhưng Phó Nhiễm từ trước đến giờ là người cầu toàn nên trước giờ biểu diễn muốn dẫn vũ công đến để làm quen với hoàn cảnh ở đây.

      Hoạt động bắt đầu được nửa giờ, Minh Thành Hữu lúc này mới thong dong đến.

      khí khái đầy mình bước vào đại sảnh, toàn thân mặc tây trang do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng của Italy thiết kế, giơ đồng hồ lên xem, đầu ngón tay thon dài đẩy ra cổ tay áo, mặt đồng hồ do chính đặt riêng, được làm thủ công tinh xảo. Phó Nhiễm lúc này chuyện cùng vài vũ sư, chuẩn bị rời .

      Minh Thành Hữu bước dài tiến đến, góc độ này có thể thấy Phó Nhiễm khéo léo từ chối, khóe miệng khẽ nhếch. Huống Tử thấy đến liền im lặng.

      Minh Thành Hữu bàn tay hướng đến eo Phó Nhiễm, trực tiếp ép vào lòng: “ phải ở lại vui vẻ với sao? Còn chưa chơi đòi về?”

      ra tiệc rượu to Phạm Nhàn mang tham gia ít, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, từng nghe Phạm Nhàn với Phó Tụng Đình, dạy dỗ từ nên khí chất cũng khác biệt, suy cho cùng vẫn thay đổi.

      Cho nên đối với những thú vui của giới thượng lưu, từ trước đến nay Phó Nhiễm đều hào hứng.

      “Tôi muốn về nghỉ ngơi, hơi mệt.”

      “Ở lại chơi , bảo đảm lát nữa thôi em thấy mệt nữa.” Minh Thành Hữu cũng đợi nghe câu trả lời, Phó Nhiễm liền bị ôm , đành phải để cho vũ công về trước. Huống Tử theo sát sau đó, giúp Minh Thành Hữu mở thang máy vào.

      “Sân dọn dẹp sạch chưa?”

      sớm dọn dẹp, yên tâm, tuyệt đối riêng tư, ai làm phiền đến…”

      “Đần độn.” Minh Thành Hữu mắng Huống Tử, “Tôi lại làm chuyện gì ám muội.”

      Vừa nghe được dấu hiệu mờ ám, Phó Nhiễm liền đẩy cánh tay vòng eo của ra, sắc lang bên cạnh, đề phòng vẫn tốt hơn.

      Minh Thành Hữu ra khỏi thang máy, tay phải lại lần nữa nắm bả vai của Phó Nhiễm, “Huống Tử em làm việc với mấy vũ sư kia cũng tệ, như thế nào lại biết nhảy?”

      “Tôi chỉ quản việc kiếm tiền, cũng là ông chủ, biết làm bảo vệ canh cửa sao?”

      “…”

      Huống Tử mặt đỏ bừng, Minh Thành Hữu tay trái khẽ sờ chóp mũi, “Em biết nhảy?”

      hết lần này đến lần khác muốn xác nhận, Phó Nhiễm linh cảm được có mưu, phòng bị lắc đầu, “ biết.”

      Minh Thành Hữu vỗ vai , ôm lấy về phía hành lang.

      Phó Nhiễm đến mới biết được, nơi mà họ đến là phòng khiêu vũ, tứ phía đều lắp kính, hai bên sườn là những dãy sofa ngay ngắn, quầy bar ở phía nam có nhân viên phục vụ. Ánh sáng mờ ảo khiến căn phòng lúc sáng lúc tối, mập mờ .

      Mọi người thấy họ tiến vào đều đứng dậy, “Tam thiếu.”

      Cùng lúc quay qua Phó Nhiễm chào hỏi, “Chị dâu.”

      Phó Nhiễm sắc mặt thiếu chút nữa đỏ đến có thể rán chín cả trứng, xưng hô kiểu này…

      năm nay cũng chỉ hai mươi bốn tuổi, so với họ có thể là tuổi nhất.

      cước bộ gượng ép theo chân Minh Thành Hữu, những người ngồi sofa gần đó đều đứng lên nhường chỗ, “Sao đợi ở đại sảnh mà chạy hết đến đây?”

      “Nơi đó quá buồn chán, nếu tự tìm thú vui chắc chán chết mất.”

      “Tam thiếu, chị dâu, uống rượu.”

      Minh Thành Hữu buông tay Phó Nhiễm ra, thư thái dựa người vào ghế, thong thả cởi nút tay áo, chậm rãi xăng tay áo lên, “ , hôm nay chơi như thế nào, vẫn là luật cũ sao?”

      “Tam thiếu, luật là do định.” Huống Tử đem mỹ nhân bên cạnh ôm vào lòng, “Nhưng tôi tuyên bố trước, tôi tay chân phối hợp được nhịp nhàng, tôi tham gia.”

      Phó Nhiễm nghe vậy, đại khái cũng đoán được họ muốn chơi trò gì, trước giờ giang hồ có truyền Minh Thành Hữu kĩ thuật nhảy kinh người, từng có phóng viên phỏng vấn gã may mắn được nhảy cùng , đối phương dùng hai câu trong “Lạc Thần Phú” để hình dung: “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.” (Nhanh như nhạn, uyển chuyển như rồng bay)
      Nhưng lúc đó tin tức này lọt vào tai người khác liền trở thành chuyện tiếu lâm, chính là cười gã kia văn chương kém như vậy, cư nhiên lại có thể dùng từ ngữ miêu tả nữ nhi người của Minh Thành Hữu, nhưng chỉ cần từng thấy qua Minh Thành Hữu khiêu vũ biết được, như vậy cũng có gì quá đáng.
      Phó Nhiễm liếc mắt nhìn, bắt gặp Minh Thành Hữu trêu đùa cùng Huống Tử, vẻ mặt hồng hào, đáy mắt phát ra ánh sáng như ngọc lưu ly, bất luận đặt ở đâu đều toát lên khí thế phi phàm như vậy.

      “Tam thiếu, xem chúng ta đều là bạn bè chơi đùa, chỉ sợ thiếu phu nhân ngồi đây chán, chi bằng hôm nay chúng ta hãy chơi trò khác .”
      Minh Thành Hữu ngón tay mảnh khảnh nâng lên ly rượu, chất lỏng màu nâu sóng sánh trong ly thủy tinh, ánh mắt hỗn tạp lạnh lùng buông lời: “Muốn chơi trò gì mới?”

      nam nhân ngồi bên trái Huống Tử lúc này bạo dạn tiến lên , “So với chúng tôi đều thể sánh kịp, có so đến kiếp sau hẳn kết quả cũng khác, hay là như vậy, lần này để cho thiếu phu nhân đóng góp sức lực, trừ luật cũ mỗi lần cược năm mươi vạn, tôi còn nghĩ đến cách thức nữa.”

      “Trò gì? Mau ra.” Những người xung quanh bắt đầu nóng lòng thúc giục.

      “Tôi thấy chị dâu cũng là lần đầu tiên đến chơi, nên đặc biệt chiếu cố, như vậy , chị dâu là người cuối cùng lên sàn, để cho người khác so với nhau trước, ai thắng đến chung kết cùng đấu với chị dâu.” Nam nhân ý vui đùa nhưng lời cũng có vài phần kiêng nể, dám tùy tiện ăn đậu hủ, “Đây chỉ là tiền đặt cược thôi…..nữ nhân của ai thua bị nam nhân của họ cởi sạch, như thế nào?”

      “Ha ha ha~~”

      “Lý Tử, mẹ nó thằng vô lại, mày muốn xem múa thoát y đến điên rồi à.”

      Mọi người cười vang, nhưng hơn phân nửa đối với đề nghị này cảm thấy có chút hứng thú, Minh Thành Hữu nhấp ngụm rượu, con ngươi sâu thăm thẳm trong ánh đèn mập mờ nhìn về phía Phó Nhiễm, vốn dĩ muốn cùng chơi đùa, thuận tiện lãng mạn phen, cũng thuận tiện dạy khiêu vũ, nghĩ đến thằng nhóc này làm hỏng chuyện tốt của .

      “Chị dâu, chị là thiên kim Phó gia, khiêu vũ khẳng định tệ, bọn em trước giờ vẫn chưa được thưởng thức qua, hôm nay cho dù là phần vạn cơ hội cũng phải cho bọn em được chiêm ngưỡng.”
      Phó Nhiễm nhíu mi, định tham dự loại trò chơi nhàm chán này, đem ly rượu Huống Tử đưa qua để lại bàn, hướng Minh Thành Hữu , “ chơi , tôi về trước.”

      “Ở lại chơi .” Minh Thành Hữu trước giờ quen được người ta vây quanh, bên ngoài, nghĩ rằng nữ nhân ai cũng giống như Trầm Ninh, ngoan ngoãn thuận theo lời , nên khi mở miệng câu đó khẩu khí gần như là ra lệnh, cũng đợi trả lời.

      Bên ngoài phòng khiêu vũ vang lên tiếng bước chân dồn dập, Minh Tranh dừng chân, thầm vài câu với người bên cạnh rồi vào, “Náo nhiệt như vậy, thảo nào ở đại sảnh thấy các người.”

      Bạn của Minh Thành Hữu lần lượt đứng dậy, cung kính tiếp đón.

      Minh Thành Hữu vẫn lười nhác, khẽ gọi tiếng cả, Phó Nhiễm ở bên cạnh cúi đầu, theo Minh Thành Hữu lên tiếng chào hỏi.

      Nam nhân lúc nãy châm thuốc cho Minh Tranh có qua luật chơi cho .

      Minh Tranh miệng cười, tầm mắt dừng lại người Phó Nhiễm, nhìn thấy bộ mặt xấu hổ của , hào hứng lên tiếng, “Chơi như vậy có gì vui, tôi có đề nghị, thế nào?”

      xem.”

      “Muốn xem múa thoát y là phải có đôi có cặp, sao có thể thiếu nam nhân?”

      Phó Nhiễm ngẩng đầu, đồng tử che giấu được ngạc nhiên, trong ấn tượng của , Minh Tranh là người trầm ổn chính chắn và nội tâm, hiểu rất , vốn phải kiểu người có thể hòa đồng với bọn người này, như thế nào bây giờ có thể cùng họ vui vẻ. Bên người tại là hai nam nhân, nhưng người nào thèm thương hại .

      Bên tai truyền đến tiếng mọi người vỗ tay đồng ý, Minh Thành Hữu đoán Minh Tranh biết Phó Nhiễm khiêu vũ, nếu mang theo , chắc chắn thua.

      Muốn chê cười sao?

      “Tôi còn ý kiến tốt, muốn nghe ?” Minh Thành Hữu cánh tay choàng qua thắt lưng Phó Nhiễm, thuận thế đẩy ra, “Thời điểm trận chung kết, chúng ta trao đổi bạn nhảy, nếu với thực lực của hai chúng ta, thua là cái chắc.”

      Như vậy tính ra đều là vì giữ thể diện chút, đến cùng toàn bộ đều là trận đấu của Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm.

      “Thành Hữu”, Phó Nhiễm bị đặt trong tình cảnh như vậy, bất lực “Tôi làm bạn nhảy của được ?”

      Minh Thành Hữu đặt tay lên mặt , khẽ véo như nựng, “Ngoan, nhảy cho tốt.”

      Minh Tranh nghe xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt, mắt lộ ra thâm ý, bởi vì có việc thể ở lại lâu, liền vội vàng rời .

      Phó Nhiễm muốn gì đó nhưng lời lên tới miệng lại nuốt ngược trở vào, nhìn Minh Thành Hữu lúc lâu, cũng thất vọng lắm, lòng người đều là ích kỉ như vậy, nếu mất mặt, chẳng lẽ Minh Thành Hữu có thể mất mặt sao?

      kỳ thực muốn với Minh Thành Hữu, khiêu vũ, nhưng việc đến nước này, dứt khoát nên câm miệng, yên lặng tiếp nhận luật chơi này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      34. Vũ điệu mê người

      Edit: Vân Nhi


      Ở phòng khiêu vũ, những người tham gia ít, ánh đèn hiệu ứng mờ ảo, chập chờn khiến sân khấu trở nên huyền bí, đem những tấc da thịt lộ liễu giấu .



      Minh Thành Hữu hào hoa phong nhã, ung dung điềm tĩnh ngồi ghế sofa, đây là lãnh địa của , là nơi xưng vương, mặc cho người ta tực lận trốn tránh cũng thể tránh khỏi, chỉ có thể như con mồi cúi mình dưới trướng của .



      Trò chơi lần này Huống Tử tuyên bố tham gia, bởi biết tự lượng sức mình. Dù hôm nay bạn mang đến là vũ công trẻ nổi tiếng đấu trường quốc tế nhưng lên tiếng tham gia, ta cũng chỉ có thể vui vẻ bên cạnh làm giám khảo.



      Phó Nhiễm ngồi ngay ngắn bên cạnh Minh Thành Hữu, trộm đảo mắt vòng đánh giá thực lực những người xung quanh, ít người cũng chỉ là nghiệp dư.



      Minh Thành Hữu cũng giống như , cần đấu ngay, đợi khi xác định được người thắng cuộc, mới nắm tay đứng dậy, “Em tranh thủ nghỉ  ngơi .”



      Nữ nhân đó nét mặt ửng đỏ, quan tâm đến Phó Nhiễm mà nũng nịu với Minh Thành Hữu, “Tam thiếu, nghe khiêu vũ rất tuyệt, lát nữa hãy mang theo em nhảy cùng nha.”



      Minh Thành Hữu mỉm cười , vỗ lên mu bàn tay của nữ nhân đó, bộ dạng thành thạo, mắt ánh lên tia nhìn ái muội.



      Nam nhân vừa thắng cuộc cùng số người đùa giỡn, về phía Phó Nhiễm, cất giọng thuần hậu hỏi Phó Nhiễm, tướng mạo quá phi phàm nhưng cũng thuộc diện dễ nhìn, “Chị dâu chắc hẳn khiêu vũ rất giỏi?”



      Minh Thành Hữu buồn quay đầu nhìn xem chuyện gì xảy ra, nhưng Phó Nhiễm nhìn ra được nét cười khóe miệng , ngẩng đầu đáp lại ánh mắt chờ đợi của nam nhân kia, “Thực xin lỗi, tôi biết khiêu vũ.”



      Nam nhân kia lộ vẻ ngạc nhiên, lát sau lại trầm ổn cười , “Chị dâu, chị quá khiêm tốn.”



      “Tôi hình như ít tuổi hơn .” Phó Nhiễm đối với cách xưng hô này có chút quen, cũng thích ứng được, bày ra vẻ mặt bằng lòng.



      Nam nhân liễm mi cười , cầm lấy ly rượu bàn nhấp ngụm, lời của Phó Nhiễm mùi thuốc súng nồng nặc như vậy, đương nhiên nghe hiểu nhưng vẫn cố vang lại câu, “Dù sao cũng phải nhảy khúc, tôi lớn như vậy vẫn chưa từng trước mặt mọi người thoát y nha.”



      Phó Nhiễm sững sờ nhìn chằm chằm vào chén rượu tay nam nhân kia, Minh Tranh biết được khiêu vũ, câu của lại đem cục diện đẩy vào tình huống xấu hổ như thế, dựa vào cái gì cho rằng có thể thắng được Minh Thành Hữu?



      Nghỉ ngơi nửa giờ sau, Minh Thành Hữu cùng bạn đứng dậy vào phòng khiêu vũ, Phó Nhiễm cũng phải già mồm, nhưng chỉ là khiêu vũ bài thôi, hà tất khiến cho mọi người ai nấy gương mặt trở nên căng thẳng, khó coi như vậy, về sau gặp mặt lại phải coi nhau như kẻ thù, “Tôi muốn thay quần áo.”



      “Tôi dẫn đến phòng thay đồ.”



      Phòng thay đồ này khác gì cửa hàng quần áo thu , chẳng những có rất nhiều kiểu dáng mà còn có đầy đủ kích cỡ, Phó Nhiễm tùy tiện chọn bộ để thay, sau khi rời khỏi, mệt mỏi dựa lưng vào tường, cách nhau bức tường nhưng tiếng cười của đám người kia cùng tiếng nhạc xập xình vẫn vang bên tai mồn , thất thần bỗng có bóng đen xuất , nhanh chóng trấn tỉnh, nhìn đến nam nhân dựa bên khung cửa ra vào kia.



      thích chỗ này?”



      Phó Nhiễm đối với người đàn ông xa lại này lập tức bày ra bộ dáng phòng ngự, chỉ cúi đầu nhìn đôi giày khiêu vũ ánh vàng rực rỡ, đáp trả.



      “Kỳ tôi cũng thích.” Nam nhân kia lấy ra hộp thuốc lá, đưa hột quẹt lên châm lửa, mắt nhìn Phó Nhiễm, lên tiếng, “Nhưng cũng còn cách nào khác, muốn dựa vào người khác để kiếm cơm phải đơn giản, phải làm cho người ta vui vẻ mọi chuyện mới thuận buồm xuôi gió, thanh cao có tốt đến đâu nữa cũng làm ta no bụng được.”



      Phó Nhiễm lúc này mới ngẩng đầu nhìn nam nhân kia, tuổi lớn,  ước chừng hai mươi tám tuổi, khóe mắt cương nghị, bộ dáng giống kẻ nịnh bợ nhưng lại phải làm công việc này, lúc nào cũng phải ra vẻ tâng bốc Minh Thành Hữu, bất giác Phó Nhiễm biết nên dùng từ nào để diễn tả cảm xúc trong lòng.



      Nhìn lại, Tam thiếu gia thế hiển hách, tuổi còn trẻ như vậy nhưng ai gặp cũng phải kiêng nể, đến ra ngoài cũng có thể tùy tiện nghe được tiếng “Chị dâu”.



      Phó Nhiễm nghe bên trong truyền ra tiếng trầm trồ khen ngợi, nghe tiếng nhạc có vẻ như đến lúc kết thúc, “ thôi.”



      Minh Thành Hữu vẫn giữ nguyên tây trang như lúc đầu, cũng chỉ có cần thay đổi vũ phục vẫn có thể thoải mái, tự nhiên như thường. Đám người Huống Tử ăn mừng, vây xem vòng nữ nhân sớm bị thần hồn điên đảo.



      Phó Nhiễm mặc chiếc váy lộ ra bên vai, màu da cam tươi đẹp, rực rỡ, kết hợp với ánh đèn tạo ra hiệu ứng rất bắt mắt, Minh Thành Hữu thầm phóng tia nhìn về phía rồi lại thầm thu về.



      vẫn ung dung ngồi đó, nữ nhân bên cạnh liên tiếp bồi rượu, vừa nhảy xong, thái dương lấm tấm mồ hôi khiến gương mặt góc cạnh thêm phần nam tính, lúc này Phó Nhiễm xoay người, ánh mắt dán chặt lên phần lưng trắng nõn kiều mị để lộ ra, dám lộ. Nếu biết nhảy chỉ cần ngoan ngoãn lên tiếng với là được, lại nghĩ đến lột sạch trước mặt đám người kia.



      Nữ nhân bên cạnh vươn bàn tay mảnh khảnh định lau mồ hôi cho Minh Thành Hữu, hung hăng đẩy ra, “.”



      Phó Nhiễm chọn vũ khúc vui tươi, nhưng chú trọng bước nhảy cùng động tác cánh tay chặt chẽ. trượt ra bước nhảy hòa hợp, Minh Thành Hữu động tác nâng ly rượu lên cũng bất động giữa trung, phòng khiêu vũ ban đầu huyên nháo cũng trở nên im lặng như tờ. Phó Nhiễm kĩ thuật nhảy có sức dãn, khi xoay người, váy múa xòe ra bốn phía, khiến bọn nam nhân rộn ràng, phấn chấn muốn xoay theo. Dáng người của khi khiêu vũ rất có mị lực, hai chân thon dài trắng nõn khép lại dễ dàng, dứt khoát, xương hông khi lắc lực đạo có thừa, lực ở tay cũng vô cùng mạnh mẽ.



      Nam nhân hai bên trái phải khỏi kinh ngạc, dáng người xinh đẹp thướt tha như rắn nước mềm mại uyển chuyển, Minh Thành Hữu thậm chí hoài nghi, nhớ tới lời Phó Nhiễm từng , “Tôi biết khiêu vũ.”



      Nữ nhân của Huống Tử lúc này lên tiếng đùa giỡn, “Tam thiếu, ngài có khả năng thua nha.”



      Huống Tử lúc này cũng xen vào câu, “Muốn nhìn thân thể của Tam thiếu sao? Chỉ sợ ngàn năm khó có được cơ hội!”



      Minh Thành Hữu lời nào, bạc môi khẽ nhếch, nhìn Phó Nhiễm gợi cảm, xinh đẹp nhảy trong lòng người khác, ánh mắt lóe lên tia tức giận. Phó Nhiễm cùng bạn nhảy phối hợp rất nhịp nhàng nhưng khi sắp kết thúc vũ khúc, kiều diễm xoay người, bạn nhảy lại phạm sai lầm, bắt lấy tay quá nhanh.



      Phó Nhiễm phen kinh hãi, may mà khống chế tốt thân thể, Minh Thành Hữu tầm mắt khỏi rơi xuống chân , “Đừng nhảy.”



      Nam nhân này tiếng đột ngột vang lên lấn át tiếng xôn xao trong phòng, thanh quá lớn nhưng có thể làm mỗi người đều nghe thấy, bạn nhảy nam sàn vươn tay cũng do dự, chỉ có duy nhất kia dường như nghe thấy hoặc giả vờ nghe thấy, vẫn tiếp tục nhảy, màng nhìn đến bạn nhảy của mình bất động.



      Đơn giản cước bộ của là theo nhạc mà chuyển động, Minh Thành Hữu từ nãy giờ ánh mắt đều dán lên người Phó Nhiễm, đương nhiên nhìn ra, sơ suất vừa rồi của bạn nhảy dù là cực thôi nhưng khẳng định khiến chân rất đau.



      Minh Thành Hữu buông ly rượu tay, đứng lên hướng về phía sàn nhảy, ai cũng biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết tách ra hai bên nhường đường cho , Phó Nhiễm lúc này mới ngưng lại, thanh của mãnh liệt mà châm chọc, “ rốt cục liều mạng nhảy cho ai xem? Hi vọng có thể thắng tôi đến như vậy? Rất muốn nhìn tôi khỏa thân trước mặt họ?”



      Mọi người chỉ biết trố mắt nhìn nhau, Huống Tử cũng biết đây phải lúc có thể xen mồm vào.



      Minh Thành Hữu tiến nhanh về phía Phó Nhiễm, hai ba bước đến bên cạnh , bàn tay vừa vòng qua eo bị tận lực đẩy ra. Phó Nhiễm bất chấp chưa  thay quần áo, vừa đẩy được Minh Thành Hữu ra lao thẳng ra ngoài…


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      35. bảo vệ em chu toàn

      Edit: Vân Nhi
      Phó Nhiễm dáng vẻ vội vã lao ra khỏi phòng khiêu vũ, tiến về phía thang máy, khóe mắt thoáng nhìn thấy thân ảnh của Minh Thành Hữu đuổi theo sau, cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách hai người.

      Minh Thành Hữu còn cách thang máy bước, hai tay dùng sức chỉ về phía cửa ra lệnh, “Phó Nhiễm, mở ra!”

      Bên trong thang máy, những con số tụt dần biểu xuống, Phó Nhiễm lấy bàn tay che mặt muốn xua mệt mỏi, khí lực toàn thân như bị rút cạn, cảm giác vô lực nhanh chóng xâm nhập tứ chi, chỉ e là mệt đến sức lực chuyện cũng có.

      Thang máy dừng ở tầng giữa mở ra.

      nghĩ rằng đến tầng trệt, nhấc chân muốn ra ngoài, mi mắt định buông lỏng lát ở cửa lại vang lên tiếng bước chân, nhìn lên liền thấy thân tây trang chỉnh tề, vào thang máy, ngón tay nhấn nút, “Đây là lầu năm.”

      Nghe được thanh quen thuộc, Phó Nhiễm lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt tiếp xúc với ánh mắt thâm thúy của nam nhân kia, cước bộ nghe lời dẫn dắt thân thể lui vào góc thang máy. Minh Tranh băn khoăn nhìn , vừa vươn tay thấy mắt phóng ra tia phòng bị.

      Minh Tranh khẽ run cái, tiến đến đem thân thể Phó Nhiễm kéo về phía mình, giãy dụa có kết quả, bị khóa chặt chẽ vào trong ngực, mùi hương của tràn ngập cánh mũi khiến mê loạn, bàn tay Minh Tranh giữ chặt đầu Phó Nhiễm, cho giãy dụa, “Tiểu Nhiễm.”

      Mặt Phó Nhiễm áp chặt vào ngực của nam nhân trước mặt, bối rối lên tiếng, “ sợ bị người khác nhìn thấy sao?”

      biết em trách .” Minh Tranh nắm chặt tay , lời tràn đầy ủ rũ, “ căn bản muốn lôi em vào chuyện này, từ chối hôn ước là vì muốn tốt cho em. Tiểu Nhiễm, sợ khi em bị cuốn vào, trở nên khoanh tay bó gối, cho nên có nhiều chuyện em đừng trách .”

      muốn làm gì?” Phó Nhiễm nghĩ đến bản thân bị Minh Tranh ôm chặt, muốn đẩy ra lại bị ôm chặt hơn. Mãi đến khi thang máy dừng ở tầng trệt, mới buông tay, giữ khoảng cách với chút, nhưng cũng có ý ra.

      Phó Nhiễm nhìn cửa thang máy dần mở ra, sắc mặt của nam nhân kia khôi phục vẻ bình ổn như thường lệ, giống như nãy giờ giữa chưa xảy ra chuyện ôm nhau, thầm.

      qua đại sảnh, ít người đối với chỉ chỉ trỏ trỏ, Phó Nhiễm nhìn chớp mắt nơi thượng lưu này, xanh vàng rực rỡ khác gì hoàng cung xa hoa, lộng lẫy.

      Bước ra khỏi cổng, cơn gió cuối thu hiu quạnh, lặng lẽ thổi qua, hai tay ôm lấy bả vai, màn đêm lạnh lùng yên tĩnh, bóng đơn trải dài đường.

      “Phó Nhiễm!” biết từ khi nào, Minh Thành Hữu thôi kêu Phó Nhiễm là “cấu kết”.

      Phó Nhiễm quay đầu lại, cắm đầu chạy về phía trước, phía sau cước bộ theo sát tới, cánh tay Minh Thành Hữu cố định thắt lưng của , “Đừng chạy, em cần bàn chân này nữa sao?”

      Nghe thế, Phó Nhiễm lúc này mới cúi đầu nhìn xuống, mắt cá chân phải quả nhiên sưng to. chân trụ, chân nhón, đẩy Minh Thành Hữu ra, “ đuổi theo tôi ra đây có phải hay để cho tôi biết, tôi thua.”

      quật cường ngẩng đầu lên nhìn , Minh Thành Hữu chân mày giãn ra, khẩu khí trầm thấp, nhàng , “Em tính khí nóng nảy.”

      theo tôi đến đây chẳng phải để chê cười tôi sao?”Phó Nhiễm chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt Minh Thành Hữu, “Tôi cho rằng cho tới bây giờ, dù rằng bảo vệ tôi nhưng cũng đến mức ở đâu cũng ức hiếp tôi, nhằm vào tôi.” Phó Nhiễm lúc này nhớ tới từng đọc được câu trong sách: “Khát vọng cả đời của chính là đem tôi về, sử dụng cho tốt, cẩn thận giữ gìn tôi cho tốt. Miễn tôi sợ, miễn tôi khổ, miễn tôi sống như bị lưu đày, miễn tôi phụ thuộc vào . Nhưng người này, tôi biết, tôi vẫn luôn biết, vĩnh viễn buông tha tôi.”

      Phó Nhiễm tiếp tục khập khiễng bước , bỗng nhiên hai vai ấm lên, được tây trang màu đen sưởi ấm toàn thân.

      Hai thân ảnh trước sau tiến lên phía trước, tiếng gót giày khiêu vũ va chạm với mặt đường vang lên thanh cứng rắn, lạnh lùng. Minh Thành Hữu đuổi theo vài bước, ngực bị lấp đầy buồn bực, vô lực. “Phó Nhiễm, chỉ là muốn em phục lần.”

      dừng chân, thanh trống rỗng đáng sợ, “Minh Thành Hữu, thế giới của và tôi giống nhau, quen nắm trong tay mọi quyền hành, chuyện gì cũng muốn thao túng.” Rồi đột nhiên dừng lại cước bộ, thân hình mảnh khảnh động lòng người lung linh dưới ánh đèn đường, “ chẵng lẽ nhìn ra sao? Tôi buộc chính mình dung nhập với vòng luẩn quẩn của , tôi muốn tìm trong đó nơi yên ổn. Nếu vì “ăn” tôi lần mà đối xử với tôi như vậy tôi cần.”

      Phó Nhiễm bỗng nhớ tới ngôi nhà từng ở, cái ngõ mà hai mươi năm qua.

      Trong lòng Phó Nhiễm tại, những cảm xúc đau thương, dơ bẩn của ngôi nhà đó ùa về, đau đớn vô cùng. Nhưng thà rằng quay về quá khứ đau khổ đó, còn hơn tại giới hạn mình trong cái vòng luẩn quẩn này, tìm thứ mà bản thân biết rằng mình bao giờ đạt được.

      Minh Thành Hữu biết được tâm trạng hỗn độn của , chỉ cảm thấy hai người họ tại rất gần nhưng cũng rất xa, cũng cảm thấy dù là gần hay xa, trong mắt Phó Nhiễm cũng tồn tại. Suy tư hồi, lặp lại ý tứ vừa rồi. “ nghĩ đến chuyện làm em mất mặt trước họ, bọn Huống Tử chẳng qua chỉ hay đùa giỡn thôi.”

      “Đùa giỡn?” Phó Nhiễm cánh môi khẽ giương, lộ ý tứ chế giễu. “Cũng bởi vì lấy lòng , đùa giỡn cũng trở thành , thực nhìn ra sao? ta kĩ thuật thành thạo, động tác đơn giản như vậy lại phạm sai lầm? Đến tột cùng là vì vô ý hay cố tình giữ thể diện cho mà buông tay?”

      Minh Thành Hữu đương nhiên biết , chỉ là ra. Phó Nhiễm khẽ lắc đầu, nhớ đến nam nhân nhảy cùng cũng kêu tiếng “Chị dâu”, cho dù khí chất khác biệt so với người khác nhưng cũng là tránh khỏi thói đời.

      trách người khác, thuộc về nam nhân có khả năng khiến nhiều người sùng bái như vậy, biết nên là may mắn hay .

      Phó Nhiễm chỉnh lại áo khoác của Minh Thành Hữu, định xoay người chạy, Minh Thành Hữu từ phía sau nắm lấy cánh tay , sau đó hay tay nắm lấy vai kéo sát vào thân mình, bóng của hai người ôm nhau thân thiết trải dài đường. lát sau buông ra, tay vuốt ve mái tóc , “ ràng em biết khiêu vũ, nếu sáng nay em cho biết phát sinh loại chuyện này.”

      Lúc nãy khi ra bị lạnh, cổ họng Phó Nhiễm khó chịu, giọng ràng. “ nhiều người biết tôi biết khiêu vũ, từ khi trở lại Phó gia, tham gia quá nhiều tiệc rượu, tôi muốn nhảy nên dối là tôi biết nhảy, nên khi hỏi tôi cũng nghĩ nhiều”

      Được kiên nhẫn giải thích, ôn hòa mà thuận theo, bàn tay mơn trớn bên tai , cố định gáy sau của , " cho biết, nguyện vọng lớn nhất của em bây giờ là gì?"

      "Minh Thành Hữu?"

      "Hửm?" nhíu mi, lộ nét cười, "Em có thể hay thay đổi cách xưng hô?",

      Phó Nhiễm định gì đó nhưng lại nuốt trở vào, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm .

      "Mặc kệ tại hay sau này đối với em có cảm tình hay , chỉ cần em ở Minh gia ngày, đừng quên em là vị hôn thê của ."

      "Yên tâm, quên, mỗi ngày buổi tối đều về nhà ngủ, được chưa?"

      Minh gia, có thể là cái lốc xoáy đáy, chỉ đứng bên cạnh liếc mắt cái hoa mắt chóng mặt.

      Phó Nhiễm cũng chỉ muốn nương theo ánh trăng mờ nhạt kia, kiễng mũi chân lên hi vọng có thể kéo gần khoảng cách với Minh Thành Hữu chút, "Bảo vệ em chu toàn, có thể ?"

      Minh Thành Hữu thu về bàn tay đặt vai Phó Nhiễm,dắt tay về, bước chừng vài chục bước,, xiết chặt bàn tay Phó Nhiễm, "Có thể. Ngày nào em còn ở bên cạnh , chịu trách nhiệm với em. Ít nhất để nữ nhân khác tìm tớu cưả, cho em cuộc sống yên ổn nhất."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :