1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Giả Làm Thật - Thánh Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      21. Say rượu làm loạn ( hạ )


      Phó Nhiễm lúc này còn có thể làm gì?

      Chỉ có thể say, cái loại say bất tỉnh nhân .

      Tống Chức rượu vào tính tình trở nên rất xấu, nếu phải biết ấy gần đây tâm tình tốt, Phó Nhiễm nào dám lại cùng ta tụ tập tại đây uống rượu, này cũng hay, miệng ấy bắn như cái súng máy, ngày mai vừa tỉnh lại có thể vỗ vỗ mông cái gì cũng nhớ .

      Tống Chức ân cần thăm hỏi đến cả đời ông ngoại của người đàn ông kia, lấy tay áo chùi lung tung ở mặt, cánh tay còn lại ôm lấy Minh Thành Hữu, "Tôi cũng muốn có thể tìm được ông xã tốt như vậy, thần ơi, ban cho con người đàn ông ..."

      Mặt Minh Thành Hữu lộ vẻ ghét bỏ, bên gạt bỏ tay Tống Chức ở người kiêng nể gì, " ràng, trai là ai?"

      " trai a... trai..." Tống Chức đầu nghĩ nghĩ, "Em em ngồi ở đầu giường, đây ngồi bên giường ... Ha ha, của Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm Tiểu Nhiễm, bạn ..."

      Phó Nhiễm trong tay cầm chén rượu, nàng ôm lấy cổ Tống Chức mượn cơ hội giả say, "Cái gì em em. Chuyện giường gì, loạn. lăn , hai đứa mình uống tiếp, xèo xèo, mình sống nương tựa lẫn nhau tốt a —— "

      "Đúng, đúng, cẩu nam nữ, à , đàn ông chó chết, uống uống uống —— "

      Phó Nhiễm nghiêng ngả lảo đảo bị Minh Thành Hữu kéo ra khỏi Mê Tính, thấy Minh Thành Hữu dường như xem Tống Chức thành đống phân cho nhét vào bên trong xe, say thành dạng này chắc thể về nhà được, dùng sức đóng cửa xe, quay đầu về phía Tống Chức ngồi ở sau xe hỏi, "Này , nhà ở chỗ nào?"

      "Chít chít phục chít chít, Mộc Lan làm hộ chức..."

      "..."

      Phó Nhiễm quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ, được rồi, thừa nhận sau khi say rượu nết na của Tống Chức quả kém đến cực điểm.

      Minh Thành Hữu gọi điện thoại báo cho Tiêu quản gia bọn họ đêm nay quay về, Phó Nhiễm tựa vào ghế phụ ngủ, Tống Chức lần này có thể xem như đem đẩy vào hố lửa, mạo hiểm phen.

      Tống Chức bị Minh Thành Hữu ở nửa đường ném vào khách sạn, Phó Nhiễm mắt thấy đường càng càng lạ, lại thể tỉnh, chỉ phải làm bộ như mơ mơ hồ hồ bắt lấy cánh tay Minh Thành Hữu , "Về nhà, tôi muốn về nhà."

      Bàn tay Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm, lòng bàn tay biết vì sao nóng bỏng, toàn bộ thân thể Phó Nhiễm cứng đờ, dòng nước ấm theo thắt lưng hoả tốc lan tràn.

      "Tôi đây chở em về nhà."

      Nhưng phương hướng hiển nhiên đúng.

      Phó Nhiễm cố lấy lại tinh thần, nhưng rượu uống phải ít, hỗn loạn ngã vào ghế phụ, Minh Thành Hữu mang đến tòa biệt thự giữa sườn núi ở phía bắc, Phó Nhiễm bị túm xuống xe, gió lạnh thổi vào màng nhĩ. Bởi vì là chỗ hẻo lánh vị trí lại cao, gió thổi vào toàn thân mà vô lực chống đỡ, Phó Nhiễm ôm chặt hai tay, Minh Thành Hữu mở cửa vào nhưng chưa bật đèn, Phó Nhiễm thân mình còn đứng ở ngoài cửa, chỉ cảm thấy nguồn sức mạnh lớn giữ chặt hai vai , ngay sau đó dường như bị kéo vào hắc động.

      Phía sau lưng chạm vào tường lạnh lẽo,nhớ tới thân mình, trốn tránh, nhưng áp lực lớn hơn nữa ép xuống đến nỗi thể thở, nơi này xa lạ làm người ta hít thở thông, chỉ biết kinh hoàng lắc đầu, bên trong phòng khách tối đen ngay cả năm ngón tay cũng thấy, vậy mà đôi môi mềm mại mà lạnh bạc lại có thể chính xác áp lên đôi môi thơm tho của . Ngọn lửa trong cơ thể Phó Nhiễm bị cọ mà bùng lên, bả vai thậm chí thực khó có thể áp chế mà run rẩy, Minh Thành Hữu tay kéo vạt áo lên, lòng bàn tay dễ dàng nhanh chóng công thành đoạt đất vùng da thịt căng mềm.

      "Đừng..." tiếng mảnh mai mà gợi cảm, Minh Thành Hữu cắn vành tai , chút , chút mạnh, chọc đúng vào chỗ nhảy cảm, làm Phó Nhiễm chịu nổi .

      Bàn tay vuốt ve, Phó Nhiễm nghe được Minh Thành Hữu tiến gần bên tai , "Tên của chúng ta trùng hợp xứng đôi mất hồn như thế, làm chuyện cấu kết, quả thực là đáng giận."

      bị ép phía khí trong lồng ngực dần mất , tức khắc có bộ dáng hít thở thông, đến lầu vẫn bật đèn, Minh Thành rất quen thuộc nơi này, chính xác đem Phó Nhiễm đặt lên giường lớn, cả người lâng lâng như mơ .

      Khó Minh Thành Hữu muốn cùng rượu vào loạn tính?

      đôi tay bắt đầu cởi quần áo của , Phó Nhiễm hai chân đạp loạn, "Nóng quá..."

      "Để tôi hạ hỏa cho em."

      "..."

      "Lạnh..."

      "Vừa vặn, có thể làm việc để tăng nhiệt độ."

      Phó Nhiễm hai tay ôm lấy đầu, "Đầu đau quá..."

      Trước ngực bị cái gì đè vậy, lấy tay đẩy mới phát là đầu Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm tin Minh Thành Hữu nghe thấy những lời Tống Chức mới vừa rồi ở Mê Tính, quần jeanscơ hồ cần tốn sức lại có thể bị cởi ra.
      Phó Nhiễm bất chấp giả bộ, hai tay che trước ngực, Minh Thành Hữu đem trợ thủ đắc lực của chế trụ đặt tại bên cạnh, nặng như vậy, nằm ở người ngay cả chút khí cuối cùng đều bị đẩy ra ngoài, môi lại lần nữa dán đến bên tai , "Em uống say..."

      "Tôi ..."

      "Nếu em lúc này đẩy tôi ra, vừa rồi chính là em say, Phó Nhiễm, em khá lắm, tôi muốn hỏi em chút... Người theo lời bạn em là ai? làm gì với em?"

      Phó Nhiễm mở to hai mắt, lại thể nhìn vẻ mặt của , lần đầu tiên gặp mặt trong tiệc đính hôn chỉ biết đơn giản, bên ngoài kiêu ngạo, kì thực tâm tư giấu sâu, bằng làm như thế nào ngồi vững vị trí thái tử Minh gia?

      Phạm Nhàn lúc trước có với , đính hôn với Minh gia, Lý Vận Linh đưa ra cầu thứ nhất đó là trong sạch, lúc trước cũng coi là gia thế Phó gia tốt, Phó Nhiễm buông ra hai tay nắm chặt, ngón tay từng ngón vô lực nắm chăn.

      Thấy lời nào, Minh Thành Hữu cười mang theo hơi nóng vùi vào cổ , "Đều thể thành lời, ân, xem ra rượu ."

      Minh Thành Hữu kéo vạt áo lên ,bởi vì Phó Nhiễm mặc bộ áo cao cổ, lúc cởi ra như con rối chỉ biết thuận theo giơ hai tay lên, sau khi kéo áo khỏi đầu, lại tiếp tục, dùng hai tay áo như dây thừng buộc chặt cánh tayPhó Nhiễm.

      bất động, Minh Thành Hữu biết là giả say bất động.

      tình nguyện lựa chọn giả say, tình nguyện trái lương tâm ở cùng . cũng muốn nhắc đến Minh Tranh, chỉ việc Phó Nhiễm cùng Minh Tranh lần đó ở nhà gặp lần lại tự nhiên có liên quan với nhau, cho tới việc Minh Tranh ràng cầu gọi “”. Người khác nhìn thấy chỉ cho đây hành động là bình thường, nhưng Minh Thành Hữu nhìn thấy Phó Nhiễm viết hai chữ “ trai” ở gương, làm sao có thể là trùng hợp, còn Tống Chức sau khi uống rượu có thể giải thích là lời vô căn cứ sao?

      vuốt ve thân thể bên dưới, nụ hôn của giống như rượu độc từng giọt từng giọt lan ra cả thân thể trắng nõn, qua nơi nào, Phó Nhiễm có thể cảm giác được nơi đó đau, hiển nhiên là độc tính phát tác. Hai tay Minh Thành Hữu nâng nửa người lên, mở miệng, "Còn muốn giả bộ sao?"

      Cái loại thanh này, lạnh lùng, khí lạnh thấu xương.

      Phó Nhiễm cắn chặt răng, nghe được do dùng sức đứng dậy mà giường phát ra tiếng rất , ngay sau đó là cái gì đó bị va trúng sau khi rời khỏi giường, kịp thích ứng, lại cùng lúc đèn ở đỉnh đầu được bật. Bị chói nhanh chóng nheo mắt lại, lát sau lại nhìn được, nhìn chính mình, so sánh với Minh Thành Hữu quần áo đầy đủ, chỉ còn mỗi chiếc quần lót, Phó Nhiễm chóng tay đứng dậy, bất chấp thân mình lõa thể lúc này. cảm thấy Minh Thành Hữu cho đến bây giờ, đây là lần tức giận kinh khủng nhất.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      22. đau lòng

      Minh Thành Hữu ngồi ở mép giường đưa lưng về phía , Phó Nhiễm nghĩ lấy bộ quần áo để mặc lại.

      "Em có cho rằng chúng ta có thể nằm ở cái giường vĩnh viễn làm ra việc gì?"

      Phó Nhiễm hai tay giơ lên, ánh mắt mạnh mẽ phóng tới, có năng lực, chống đỡ "Minh Thành Hữu, có người trong lòng, hơn nữa chúng ta đâu có..."

      "Phó Nhiễm, tôi chưa từng thích ai, để sau , mà tôi với em đâu có cái gì ?"

      Phó Nhiễm cánh tay rút lại che ở trước ngực, bộ ngực vì hô hấp dồn dập mà bành trướng, chuẩn bị đứng dậy, lại bị cánh tay đè bả vai, Phó Nhiễm hai chân buông thõng, mặc mái tóc đen dài rối dưới thân, tản ra, "Nếu biết tôi giả say, như vậy chuyện vừa rồi Tống Chức tôi cũng dấu được, Minh Thành Hữu, tôi phải xử nữ, còn muốn ?"

      "Xảy ra khi nào?"

      "Vài năm trước."

      "Cùng ai?"

      Phó Nhiễm ánh mắt mở to nhìn trần nhà, "Tôi cho biết."

      "Em có phân biệt được làm cùng chưa làm ?"Đôi mắtMinh Thành Hữu khẽ chớp, dần dần tiến đến gần , Phó Nhiễm quay sang, hơi giật mình, "... có ý gì?"

      Thấy nàng phản ứng như vậy, Minh Thành Hữu trong mắt buông lỏng, tức giận mới vừa rồi hoàn toàn tan thành mây khói, tay gác sau đầu, đôi môi mang theo vài phần tàn nhẫn khẽ nhếch, "Tôi cho em nghe chuyện."

      Phó Nhiễm biết tại sao trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, hoang mang bất lực, giống như bị đẩy xuống biển sâu, nắm được cành cây nào .

      "Tôi phải nghĩ tới ngày này, cùng lắm về nhà, Minh Thành Hữu, tôi tôi cũng gạt , cho tới bây giờ tôi hề ôm mộng ở lại nhà vĩnh viễn, tôi biết ở trong mắt các người, là tôi trèo cao ."

      Minh Thành Hữu xoay người ngồi xuống, lại đột nhiên vươn hai cánh tay đặt bên người Phó Nhiễm, lắc lắc đầu, "Phó Nhiễm, em trở về như vậy, giải thích với ba mẹ em như thế nào?"

      " cần giải thích, chỉ cần đây là lối thoát cho hạnh phúc của tôi, tôi tin tưởng..."

      "Ha ha ha ——" làm như nhịn hồi lâu, ức chế được mới bật cười, mái tóc ngắn bởi vậy mà rũ xuống, Minh Thành Hữu vươn tay cầm tóc Phó Nhiễm, "Trước khi đính hôn, em có lần đau bụng bệnh viện đúng ?"

      Phó Nhiễm khẽ cắn môi, lời nghe như mơ hồ nhưng lại chân thực ở bên tai, "Đúng thế nào?"

      "Là mẹ em cùng em ?" từng nhát dao lăng trì, Phó Nhiễm mất hồn há mồm, "Là bệnh viện thành phố, khám cho em trùng hợp là bác sĩ riêng của ba tôi, ừm, , phải trùng hợp, phải là cố ý an bài , mẹ tôi nếu người khác ra tay bà lo lắng. Phó Nhiễm, em ngày đó kỳ căn bản bị bệnh, chẳng qua ăn đồ sạch đau bụng, nhưng em lại bị mang đến phụ khoa, phải ?"

      " đến tột cùng muốn cái gì?"

      "Em cho là em trở về, Phó gia còn có thể tiếp nhận em sao? Em ở chỗ kia. Báo cáo về trinh tiết đến nay đầy đủ còn ở trong tay tôi, bằng , em ngay cả cửa lớn Minh gia cũng đừng mơ tưởng bước vào!"

      "... đủ chưa?"

      Đầu Phó Nhiễm lâm vào mảnh hỗn độn, hoàn toàn ngay cả hỏi như thế nào cũng quên , cái gì đều phải tin tưởng sao? Nhưng Minh Thành Hữu chuyện đêm đó như lòng bàn tay, ngay cả tên bác sĩ chẩn trị đều có thể ra, nếu phải chuyện này được sắp đặt cẩn thận từ trước, mọi việc phải giải thích như thế nào?

      Mang vào trong, , là dùng sức đẩy phải người khác, mà chính là mẹ đẻ của .

      Lúc này, cảm giác chính mình bị cởi hết quần áo cách triệt để.

      "Phó Nhiễm, ý tưởng động trời này về sau còn ở trong đầu em ?"

      Phó Nhiễm dùng sức đẩy Minh Thành Hữu khiến bản thân lảo đảo, chật vật bò lên, hai tay nắm lên chăn cùng quần áo chạy ra khỏi phòng, Minh Thành Hữu vẫn ngăn cản, Phó Nhiễm vội vàng xuống lầu, cũng có bật đèn, tránh ở góc đem quần áo từng cái mặc vào, chạy nhanh ra khỏi cửa, Phó Nhiễm bắt chiếc taxi nhanh chóng dời .

      "Xin hỏi đâu?"

      "Đường Tây Lân."

      "Ui, đó là khu nhà giàu ở."

      Mũi Phó Nhiễm sót sót, nâng tay che miệng, "Bác tài, làm ơn mở cửa sổ được ?"

      "Hôm nay mở cửa sổ sợ cóng chết người sao?"

      "Mở , tôi say xe."

      Lái xe nghe vậy, mới cam lòng đem cửa sổ sau mở ra.

      Phó Nhiễm nhớ tới cảnh tượng khi vợ chồng Vưu gia đem đến Phó gia, bọn họ muốn mang gặp cha mẹ đẻ. đợi lâu ngoài cửa tòa nhà cao cao kia mới nhìn thấy Phạm Nhàn cầm tay Vưu Ứng Nhụy ra, Thẩm Tố Phân bên nước mắt, bên miệng kêu Nhị Nhị. Ngày đó, nhớ hết sức ràng, Vưu Ứng Nhụy tuổi còn nhưng ăn mặc quần áo cũng là sành điệu, ta khóc ôm lấy cánh tay Phạm Nhàn, Phó Tụng Đình đứng ở phía sau, sắc mặt cũng tốt.

      "Mẹ, mẹ, con muốn rời , mẹ cần con phải ?"

      Phạm Nhàn giữ chặt tay Phó Tụng Đình, khóc bắt đầu cầu xin, "Ông xã, đừng như vậy, đừng đuổi Nhị Nhị ..."

      Phó Nhiễm đứng ở cửa lớn, nghe được Phó Tụng Đình lớn tiếng câu, "Chẳng lẽ em ngay cả con chính mình sinh cũng cần ?"

      Phạm Nhàn như mềm lòng, mắt nhìn nhanh bên cạnh cầm tay Vưu Ứng Nhụy, lại lần nữa khóc , "Vậy để Nhị Nhị ở lại, chúng ta thừa sức nuôi, hai đứa đều là con của em, em, đứa nào cũng thiên vị..."

      Thẩm Tố Phân tiến lên giữ chặt Vưu Ứng Nhụy, ngay cả người chồng kế bên cũng đều chạy tới hỗ trợ, trường hợp kia, là loạn ...

      Ký ức Phó Nhiễm vẫn còn mới mẻ, hôm đó mặc bộ đồ thể dục hề đẹp đẽ, bóng dáng cao, gầy yếu đứng dưới hiên nhà, nhìn chằm chằm mũi chân đến ngốc. Bọn họ đều tranh đoạt người mà bọn họ cho là bảo bốivô giá, ai chú ý tới nàng, Phó Nhiễm sao cả, cứ việc đứng xem như vậy, vóc dáng cao cao, nếu bình thường, tuyệt đối rất dễ nhận ra.

      Vưu Ứng Nhụy vẫn bị mang , xe taxi chạy qua đường, nhìn thấy đuôi xe.

      Phạm Nhàn ôm lấy Phó Tụng Đình khóc thảm thiết, Phó Nhiễm lẳng lặng đứng ở trước mặt bọn họ, xem đến khi Phó Tụng Đình ngẩng đầu nhìn, chờ đợi lâu như vậy, nhưng thủy chung thấy Phạm Nhàn quay đầu.

      Gió hàn sắc bén, xâm nhập vào trong cơ thể ấm áp kích thích máu, Phó Nhiễm mở cửa xuống xe, ràng có thể cảm giác được máu toàn thân đều lạnh như băng .

      Cửa cổng Phó gia đóng chặt, bên trong vườn đèn u lãnh mà tịch mịch ánh lên mặt người, từ xa xa nhìn, cũng đủ làm cho người ta sợ hãi.

      Cánh cửa kia...

      Phó Nhiễm cầm song sắ tcứng rắn, đến bây giờ mới hoài nghi, cánh cửa này, từng vì mà mở ra sao?

      người lạnh như sắp đông cứng, bỗng nhiên, dòng nước nóng bỏng lăn ra khóe mắt, Phó Nhiễm trở tay kịp, vội vàng lấy tay lau , bất đắc dĩ càng lau càng nhiều, ngay cả miệng cũng nếm được vị mặn chát độc nhất của nước mắt.

      giống như bốn năm trước đứng ở ngoài song sắt, bên trong có gia đình ấm áp, Phó Nhiễm lui đến bên cạnh, đây là hoa Sắc Vi nàng thích , hoa này cành vươn ra ngoài tường, lờ mờ ánh ra từng đạo thưa thớt ánh sáng. Phó Nhiễm che miệng lại ngồi xuống, chân mềm nhũn, phía sau lưng dựa vào vách tường lạnh như băng.

      Hôm sau, Minh Thành Hữu thần thanh khí sảng trở lại biệt thự Y Vân, Lý Vận Linh thấy mình trở về, nhíu mày hỏi, "Tối hôm qua đâu ? Tiểu Nhiễm đâu?"

      "Mẹ, ngủ với ba, sáng sớm đến đây làm cái gì?"

      " đứng đắn, Tiêu quản gia các con đến biệt thự giữa sườn núi?"

      Vâng."

      "Vậy tại sao con lại trở về mình?"

      " ấy mệt" Minh Thành Hữu vắt chân dài ngồi vào bên cạnh Lý Vận Linh, thoải mái tự tại, khóe miệng gợi lên ý vị thâm trường , " ấy sao cũng được , ngoan ngoãn trở về ."

      Minh Thành Hữu cân nhắc, chiếu theo tính tìnhPhó Nhiễm, ấy tình nguyện trở lại đây cũng có ý niệm quay về Phó gia.

      quá đáng, cũng mặc kệ Phó Nhiễm có sao hay .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      23. Trở về

      Edit: Hilly
      Khi Phó Nhiễm trở về, Minh Thành Hữu cùng Lý Vận Linh ngồi trong sopha cười.

      Minh Thành Hữu đoán đúng, thế nào cũng được, Phó Nhiễm từng bước về phía trước, Minh Thành Hữu biết gì đó, chọc Lý Vận Linh làm bộ vẫy tay muốn đánh . Phó Nhiễm đứng ở ngoài cửa, gặp Minh Thành Hữu tránh, nghe Lý Vận Linh hai ba câu , "Đứa này, đứng đắn."

      Minh Thành Hữu ngẩng đầu, ánh mắt né khuôn mặt được săn sóc kĩ lưỡng của Lý Vận Linh, liếc mắt cái thấy Phó Nhiễm đứng ở cách đó xa, nở nụ cười, cũng chuyện, mắt lạnh nhìn chật vật.

      Phó Nhiễm cúi đầu nhìn mũi chân, biết bước này hạ xuống mang ý nghĩa gì, dưới chân đột nhiên sức nặng tăng ngàn cân, nhưng sau lưng lại có luồng sức mạnh lớn thúc đẩy, còn đường lui lại cam lòng.

      "Tiểu Nhiễm về rồi sao." Lý Vận Linh ý cười trong suốt hướng ngoắc.

      Phó Nhiễm thổi hơn phân nửa gió đêm lạnh buốt, cảm giác đau đầu, ánh mắt ràng là thiếu ngủ mà sưng lên, tinh thần cũng tốt, xem ra là khóc.

      chân phải vào phòng khách, chân trái dừng chút, Minh Thành Hữu tùy ý giang dài cánh tay dựa lên đệm sô pha, Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt, nâng lên cước bộ dùng sức phía trước.

      Lý Vận Linh thông minh cỡ nào, lúc này hiểu được con mình dối, lại nhìn bộ dáng Phó Nhiễm, bà khẳng định việc này liên quan đến nữ nhân bên ngoài của Minh Thành Hữu, nhưng bà dù sao cũng có tâm thiên vị con, mặt làm bộ như phát khác thường của Phó Nhiễm, bà đứng dậy kéo mộtayPhó Nhiễm, "Tiểu Nhiễm, Thành Hữu, có chuyện mẹ muốn nhắc nhở các con, việc kết hôn của hai các con cũng nên quyết định rồi, ba các con để ý con của bác La, bối cảnh gia đình của ông ấy các con có ràng ?"

      Phó Nhiễm bàn tay lạnh lẽo, toàn bộ thân thể như băng vớt từ nước lạnh.

      Minh Thành Hữu bỗng nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt liếc qua Phó Nhiễm, nheo lại, "Gia thế tồi, nhưng hai có thể đồng ý sao?"

      "Như thế nào lại đồng ý?" Lý Vận Linh lòng bàn tay sờ mu bàn tay Phó Nhiễm, "Lạnh như thế, coi chừng cảm mạo." Bà dặn dò hai câu câu, thần thái lại khôi phục thành Lý phu nhân ngày thường, ngữ khí luôn nóng lạnh lại làm cho người ta thể bỏ qua tàn khốc bên trong, " hai các con gật đầu đồng ý chuyện này, con La gia mẹ thấy, nếu tướng mạo , học vấn... nhưng hai con lại bị ủy khuất ."

      "Nếu như vậy, lúc trước vì sao an bài cho con?"

      Lý Vận Linh cười lạnh, nhưng nhớ tới Phó Nhiễm ở đây, cũng đem khó khăn cho dễ nghe , "Việc này trong lòng có thâm ý, còn cần mẹ cho các con sao?"

      Đơn giản là quyền thế La gia so với Phó gia cao hơn mà thôi.

      "Tiểu Nhiễm, ngày mai có muốn cùng mẹ bệnh viện ? Làm kiểm tra trước, về sau sinh con mới có lợi." Lý Vận Linh đánh trống lảng, cũng phải muốn mang Phó Nhiễm .

      Phó Nhiễm cảm thấy ghê tởm, lại khó ra, sắc mặt so với khi tiến vào còn trắng hơn, nhớ tới lời Minh Thành Hữu tối hôm qua , trong lòng đau đớn khó nhịn.

      "Mẹ, chúng con hết sức phối hợp ." Minh Thành Hữu thấy việc này cũng phiền, Lý Vận Linh biết, chính mình con có vài phần tâm địa gian giảo bà còn quá ràng sao? Bên ngoài tiểu tinh ngày cũng trừ, chỉ sợ ngay cả lên giường đều chỉ có lệ,chuyện tương lai ai chính xác, nhưng quan hệ đến người cầm quyền Minh gia về sau, có cháu đích tôn hẳn là có thể nắm chắc vài phần.

      Lý Vận Linh rồi, Phó Nhiễm ngồi yên ở bên, Minh Thành Hữu lại gần, vỗ lưng , " hai đính hôn, chúng ta nên chuẩn bị phần quà lớn."

      Phó Nhiễm bất động thanh sắc đẩy tay , mình lên lầu.

      đứng ở dưới vòi sen ấm tắm rửa, nhiều năm qua, tự tưởng nhớ lại kỉ niệm, người khác lại sớm đem để lên chín từng mây, hay là giả, là người nào tự che giấu thấy ánh mặt trời.

      Minh Thành Hữu chạm vào Phó Nhiễm, lại ở trước mặt kiêng dè, tỷ như, ở trước mặt Phó Nhiễm lau tóc thay nguyên bộ quần áo ở nhà, ngón tay cầm lưng quần, liền đem quần màu cà phê đậm kéo xuống chỗ xương hông gợi cảm.

      Cả ngàyPhó Nhiễm phải đối mặt, sớm luyện thành da mặt dày, Minh Thành Hữu cũng chỉ lần mặc quần lót lắc lư ở trước mắt .

      Hai người cùng hề đề cập tới chuyện tối hôm qua, nhưng Minh Thành Hữu ràng, chuyện đó để lại vết sẹo trong lòng Phó Nhiễm, chỉ sợ vảy kết cũng nhịn được thường xuyên nhớ tới, thường xuyên đau.

      "Này, " Minh Thành Hữu ngồi xuống bên cạnh ngườiPhó Nhiễm, nhìn đến quầng thâm dưới đôi mắt , "Em đây là làm cho ai xem? Cho tới bây giờ cũng gặp người nghe lời như em, tôi cái gì em tin cái đó?"

      " ——" Phó Nhiễm trợn to mắt nhìn , Minh Thành Hữu mở hai tay, "Nhưng xem ra còn có thể , còn tưởng rằng em biến thành câm điếc."

      Nửa phần hi vọng lại tan biến theo lời đùa của Minh Thành Hữu, ràng là xây niềm vui của chính mình thống khổ của người khác, Phó Nhiễm đỏ mắt, quan tâm đứng lên, cầm lấy khăn mặt trong tay hướng người Thành Hữu đánh.

      tay mắt lanh lẹ cầm, nhưng vai né tránh kịp bị đánh trúng, lúc này từng đợt bỏng rát đau, người phụ nữ này xuống đòn hiểm, "Em điên rồi có phải hay ? Cũng nhìn xem em đánh ai? !"

      "Minh Thành Hữu, đừng cho là tôi biết trong lòng nghĩ như thế nào, muốn làm cho tôi trở về được Phó gia, cùng ở đây náo loạn, tưởng phụ nữ nào nhìn thấy khuôn mặt này của cũng đều phải đầu óc choáng váng? Chạm vào vết sẹo của người khác rất thích đúng ? cho tôi thanh thản cũng đừng mơ tưởng có ngày yên ổn, thực dối trá, các người đều dối trá!"

      "U, móng vuốt sắc , cho tôi xem nào, này trong mắt là nước mắt sao? Rất xinh đẹp, trách được trong TV người ta lại dùng nước mắt tron suốt để hình dung..." Minh Thành Hữu lại lần nữa phát huy sở trường miệng lưỡi chừa ai , Phó Nhiễm khóe miệng khẽ nhếch,muốn rút khăn mặt lại thấy buông tay, trong lòng khó thở , cái đầu nóng bừng.

      Minh Thành Hữu thuận thế ngã vào giường, Phó Nhiễm hai chân chặn ngang đầu gối , thấy thế, tay hướng về phía giơ lên, "Em còn?"

      đem khăn mặt kéo trở về, lại muốn trừng trị , Minh Thành Hữu miệng ra chân tướng cũng gián tiếp thuyết minh lại đêm đó vài năm trước, Minh Tranh cũng có chạm qua . Khi tỉnh lại chỉ phát quần áo quăng ở bên cạnh, trải giường có máu, khi đứng dậy mới phát dì cả đến. Tống Chức hỏi, ràng, bởi vì chính trong lòng cũng nghi ngờ, biết máu kia là kinh nguyệt, hay là...

      "Đừng biết tốt xấu, em còn phải cảm ơn tôi, làm cho em biết em là xử nữ..."

      " ——" Phó Nhiễm giữ chặt vạt áo trước Minh Thành Hữu, "Miệng chó mọc được ngà voi!"

      xoay người cái đem đặt ở dưới thân, tay nắm cằm non mịn của , ngón tay kia tham nhập miệng nàng, Phó Nhiễm há mồm muốn cắn, " làm gì?"

      Minh Thành Hữu vẻ mặt chuyên chú, rút ngón tay hướng Phó Nhiễm , "Nào, phun ngà voi cho tôi xem."

      Phó Nhiễm thẹn quá thành giận, tay vươn ra gạt tay Minh Thành Hữu, "Tôi phải cún!"

      "Tôi biết, " trịnh trọng gật gật đầu, "Miệng phun ra ngà voi mới là cẩu."

      "..."

      Phó Nhiễm đầu óc đảo nhanh vòng vòng, "Minh Thành Hữu!"

      ------ đề lời với người xa lạ ------

      Đề cử nhất thiên đẹp mặt cổ đại văn 《 lãnh vương xung hỉ đích phi 》—— sương hoa

      Thân nhóm có thể ở tìm tòi trung đánh ra thư danh, chút có thể lục soát nga.

      "Huynh tại có hay cảm thấy kỳ ta so với ai khác đều tốt hơn?" Nữ tử híp mắt, giống con hồ ly.

      Nam tử lãnh cứng rắn sắc mặt có tia buông lỏng.

      "Biết cái gì là nguyên nhân sao?" Nữ tử thân thể hơi hơi tiền khuynh, nhìn ánh mắt của trịnh trọng , "Đó là bởi vì thê bằng thiếp, thiếp bằng trộm, trộm bằng trộm ."

      Nam tử ánh mắt phòng bị.

      " , có nghĩ là thử xem cảm giáctrộm ?"

      Nam tử như lâm đại địch.

      "Vậy cho ta —— nhất giấy hưu thư!"

      Nam tử rốt cục nhịn được cuồng nộ bạo khởi: "Ngươi vọng tưởng!"

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      24. Phá đám


      Edit: Hilly
      Chiếc xe Bentley màu champagne vượt qua khỏi cổng tiến vào đại lộ,chú Vương là người làm lâu năm, lái xe rất ổn định, hơn nữa Lý Vận Linh thích nhanh, chú dựa theo thói quen của Lý Vận Linh mở bản nhạc nhàng.

      "Phu nhân, bà có tâm ?"

      Sắc mặt Lý Vận Linh mệt mỏi, khẽ lắc đầu, ánh mắt đảo qua ngoài cửa kính, có vật gì đó lọt vào trong mắt bà, "Chú Vương, quay trở lại."

      Xe thuận đường vòng lại, Lý Vận Linh ra hiệu cho chú Vương hạ cửa kính xe, bà nhìn chăm chú quan sát, quả nhiên thấy ngồi bên trong chiếc xe màu sapphire đúng là Trầm Ninh, Lý Vận Linh mỉm cười, "Trầm tiểu thư."

      Trầm Ninh gối đầu tay lái liền ngẩng lên, ánh mắt nhìn đến Lý Vận Linh, quá sợ hãi đẩy cửa xe xuống, "Bác, bác ..."

      "Trầm tiểu thư sao lại ở đây?"

      "Cháu..." Trầm Ninh cảm thấy khó mở lời, Minh Thành Hữu muốn thấy ta, ta còn cách nào khác mới đỗ lại bên đường, "Cháu có việc qua đây, vừa dừng xe để nghe điện thoại."

      Lý Vận Linh gật đầu, khuôn mặt trang điểm vừa phải ung dung hoa lệ, "Thành Hữu cùng Tiểu Nhiễm lúc này ở nhà, tiện đường có thể ghé qua làm khách."

      Sắc mặt Trầm Ninh dấu được vẻ khó coi, lại vẫn phải miễn cưỡng tươi cười, " cần đâu, cháu còn có việc."

      "Trầm tiểu thư, kỳ tôi rất thích , " Lý Vận Linh ngồi ngay ngắn bên cửa kính xe , đôi mắt rất đẹp mang theo nét thùy mị, "Nhưng cũng biết, cùng Thành Hữu môn đăng hộ đối, nếu như cố ý dây dưa, vậy người chịu khổ là bản thân thôi."

      "Bác , bác có thể cho cháu gặp ấy lần được ?"

      Lý Vận Linh phút trước vẫn còn hoài nghi tối hôm qua Minh Thành Hữu cùng Trầm Ninh qua đêm, nhưng tại thấy bộ dáng Trầm Ninh thất hồn lạc phách, ràng là giống thế, bà khẽ cười nhạt, thản nhiên mở miệng , "Trầm tiểu thư, theo như tính tình của Thành Hữu có khả năng nó mềm lòng, nhưng lại phá hư mọi chuyện thành ra như vậy, nó cũng muốn thấy , tôi khuyên vẫn nên về trước ."

      Cửa kính sau từ từ kéo lên, chiếc xe màu champagne quay đầu nghiền qua mũi chân Trầm Ninh, ta cũng chẳng biết né tránh, kính chiếu hậu quét qua góc váy, Lý Vận Linh thu hồi ánh mắt, chú Vương lại lần nữa mở nhạc, "Phu nhân, tôi thấy Trầm tiểu thư này phải người thông minh."

      "Chú cũng nhìn ra?" Lý Vận Linh mím môi, " ta ở trước mặt Thành Hữu làm hỏng mọi chuyện, về điểm này, tôi lại thích Tiểu Nhiễm, mặc dù nó nghe lời nhưng vẫn là đứa thông minh.

      "Tôi thấy, Trầm tiểu thư kia cõ lẽ nghe hiểu ngụ ý trong lời phu nhân."

      "Vậy cũng tốt, bằng việc ta cứ mù quáng chờ đợi, thể gặp được Thành Hữu mới đúng ý tôi."

      Hôn của Minh gia trưởng tử và La gia rất nhanh được ấn định, hai bên mặc dù gặp mặt mấy lần, nhưng cũng chưa chuyện trò, Lý Vận Linh bắt tay vào thu xếp, ngoài mặt hết sức tận tâm, tuần sau hẹn gặp La gia ở khách sạn Hi Vân chính thức gặp mặt.

      Ngày hôm đó Minh Thành Hữu có việc, chỉ gọi cuộc điện thoại cho Phó Nhiễm hãy trước, cũng cho số của ghế lô cùng thời gian cụ thể, nhắc nhở đừng đến muộn.

      Phó Nhiễm thường tận tâm trong việc ăn mặc, nhưng cũng thể ăn mặc quá mức tùy ý, coi như là có chải chuốt ở nhà mấy lần, lái xe tới khách sạn Hi Vân vừa đúng 4h50' chiều, cách thời gian hẹn gặp 10 phút.

      Phó Nhiễm được nhân viên phục vụ dẫn tới trước cửa phòng riêng, nhân viên mặc đồng phục khẽ khom người, "Xin mời."

      còn chưa kịp cảm ơn, nhìn thấy cánh cửa trước mắt mở ra, Phó Nhiễm vào mới phát toàn căn phòng là gian nghiêm trang rộng lớn, chiếc bàn tròn rất lớn chiếm hơn nửa diện tích, bộ sofa màu vàng nhạt phản chiếu lấp lánh ánh đèn rực rỡ bên trong, nhân viên cẩn thận đóng cửa lại.

      Phòng ở tầng thứ 28, cao vút trong mây, từ trước đến nay chỉ có đứng ở chỗ này nhìn xuống dưới, Phó Nhiễm lúc này lại rảnh để bận tâm tới cảnh đẹp, tới gần cửa sổ sát đất có hàng những chiếc ghế chân cao, vị trí ngay chính giữa có thân ảnh màu đen ngồi ngay thẳng. Cánh tay người đàn ông duỗi thẳng đặt quầy bar, bao phủ quanh ly rượu vang là ánh sáng lấp lánh trong suốt, hòa quyện với màu máu của rượu làm nó trở nên đẹp đẽ tới loá mắt.

      Trời rất nhanh liền tối, bởi vì ở cao, nên xung quanh là những đám mây hiu quạnh.

      Phó Nhiễm vẫn đứng ở chỗ cũ, khi nhận ra bóng dáng kia, tiến lên nữa. Trong lòng cảm thấy kì quái, ràng đúng 5h, như thế nào mà người cũng chưa đến?

      Minh Tranh uống hớp rượu, thân mình nghiêng sang bên, cởi bỏ vẻ mặt lạnh lùng mà quen thuộc, mang theo chút lười nhác, "Tiểu Nhiễm, lại đây ngồi."

      vẫn đứng ở cửa, "Có phải em đến sớm hay ?"

      "Bọn họ vẫn còn đường, trong lúc này đến được."

      Phó Nhiễm kéo chiếc ghế, toàn bộ phòng riêng rộng lớn có thể nghe được tiếng vọng lại, Minh Tranh người luôn luôn mang cỗ khí thế cho người khác tới gần, trước kia ràng như bây giờ, hai tròng mắt của thâm thúy như đầm, hay cười, cũng giống vẻ bất định của Minh Thành Hữu, nhưng hai em này đều là người khiến cho người khác nhìn thấu suy nghĩ.

      Bên trong phòng riêng tiếp tục trầm mặc, Phó Nhiễm bàn tay chống lên cằm, mắt hơi hơi cúi xuống, thân mình cao lớn của Minh Tranh gần như hoàn toàn tựa quầy bar, ánh mắt lướt qua bốn phía, mở miệng mang theo trào phúng, " phải nơi này à? Em cùng Thành Hữu trước khi đính hôn cũng gặp mặt như vậy sao?"

      Phó Nhiễm khẽ lắc đầu.

      "Tiểu Nhiễm, ngồi lại đây, chúng ta khi nào trở nên xa lạ như vậy ?"

      Phó Nhiễm lấy nụ cười để che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng, "Trước kia chúng ta gần nhau như vậy , em luôn cho rằng khoảng cách giữa và em có bao xa, cho đến ngày đó nhìn thấy , em mới hiểu được ra em và chỉ kém bước mà thôi, nhưng bước này quá sâu, quá xa, khó có thể vượt qua được."

      Minh Tranh khẽ giương môi mỏng, cầm lấy ly rượu hướng Phó Nhiễm khẽ giơ lên, "Lời này là sâu xa, Tiểu Nhiễm, chúng ta đâu xa, thậm chí trở thành người nhà."

      Thông minh như phải là người luôn làm chủ được ván cờ, mặc cho bằng mọi cách thăm dò, đều có sơ suất nào lộ ra ngoài.
      "Đúng vậy, người nhà, " Ánh mắt Phó Nhiễm hướng ra ngoài cửa sổ, ánh đèn ne-on rạng rỡ quét tới đáy mắt như sóng nước động của , "Thiên kim La gia nhất định đổ vì , lại thêm cuộc hôn nhân quân chính (quân đội + chính trị, như Phó gia là chính trị mà ba Minh Thành Hữu trong quân đội) tốt đẹp nữa."

      Lời này ra, chứa mấy phần ý tứ giận dỗi.

      "Tiểu Nhiễm, đừng quên em cũng là vật hi sinh đầu tiên tại nơi này."

      Chỉ câu , liền bại trận, chứ đừng đến việc chống đỡ.

      Minh Tranh đứng lên rồi lại gần, chiếc thảm mềm hút hết tiếng bước chân, Phó Nhiễm chỉ nghe thấy từ đỉnh đầu truyền tới giọng nam thuần túy, "Tiểu Nhiễm, chỉ muốn nghe em gọi tiếng ."

      ngước mắt nhìn chăm chú về phía người đàn ông, có số quan hệ ta ràng có thể giả vờ, nhưng chung quy khi cảm thấy mất mát, cảm thấy mất cơ hội lại đến trêu chọc , Phó Nhiễm nhìn thấu lòng của người này, tiếng trai của lên tới cổ họng, cửa phòng riêng lúc này đột nhiên mở ra, tràng tiếng cười tràn vào, Phó Nhiễm vội vàng đứng dậy, xem ra là người của hai nhà vừa đúng lúc ở bên ngoài gặp nhau, đương nhiên là cùng nhau tiến vào.
      Lý Vận Linh ở phía trước lôi kéo tay của , mặt lộ ra vui mừng, người kia chắc là nhân vật chính của đêm này, La Văn .

      Dáng người cao thấp, diện mạo coi là tuyệt đẹp, chỉ có thể là thanh tú có thừa. Lý Vận Linh dường như rất thích dáng vẻ của ấy, Phó Nhiễm mở miệng muốn chào hỏi, lại nghe thấy tiếng gầm của Minh Thành Hữu xen lẫn tiếng hỗn loạn truyền đến, "Hai người các người sao lại có thể ở mình tại đây?"

      lướt qua đám người tới trước mặt Phó Nhiễm, bàn tay kéo lấy cổ tay Phó Nhiễm, tránh được đành bất đắc dĩ vì lực đạo của quá lớn, " phải em 5h đến đây sao?"

      "Công ty tạm thời có việc nên mới để em tới trước, 5h là thời gian cả xác định, đến khách sạn chạm mặt với ba mẹ mới biết được là giờ hẹn là 6h, cả, giữ tâm tư gì vậy? Hôn này lúc trước là do cần, nay hối hận sao? Chuyện đính hôn cũng thể trông mặt mà bắt hình dong..."

      Phó Nhiễm nắm lấy cánh tay của Minh Thành Hữu vội vàng giọng ngăn lại, tỏ là đến phá đám đây mà, mắt nhìn thấy vợ chồngLa gia đứng ở bên cạnh mặt mũi đều xanh mét, bữa cơm này còn ai có thể nuốt được nữa chứ?

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      25. Mất mặt trước mọi người


      Edit : Hilly
      Minh Tranh đứng ở bên cạnh gì, La Văn đối với lời xin lỗi của Lý Vận Linh chỉ cười đáp lại, dường như cũng để ở trong lòng.

      "Thành Hữu! Đừng làm loạn!" Minh Vân Phong quát chói tai, trừng mắt với .

      Minh Thành Hữu bạc môi kéo xuống, độ cong nơi khóe miệng cũng biết là cười hay là châm chọc, "Ba, cả từng với con, lúc trước ba có ý muốn đem Phó Nhiễm chỉ định cho ta, chẳng qua ta ngại Phó gia xứng nên lúc này mới đẩy cho con, lúc này lại hối hận, muốn quay lại sao

      ra thủy chung canh cánh trong lòng đối với chuyện này, chờ dịp trả lại cho Minh Tranh khó chịu.

      Phó Nhiễm bị kẹp ở trong tình thế khó xử, lúc này chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, từ đầu đến cuối biết làm sao để toàn vẹn hai bên.

      Minh Thành Hữu tất nhiên là theo họ ở lại đây, Minh Vân Phong bị chọc phát hỏa ngay tại chỗ, cổ tay Phó Nhiễm bị mạnh mẽ kéo ra ngoài, tối nay cố ý đôi giày cao gót màu vàng, trong đại sảnh chỉ nghe được tiếng gót giày giẫm lên đá cẩm thạch truyền ra tiếng cộp cộp. Phó Nhiễm lập tức bị nhét vào thang máy, giãy tay, kính bên trong lên khuôn mặt tức giận khó tiêu tan, "Minh Thành Hữu, là cố ý khiến cho tôi đến sớm đúng ??"

      Đùi phải của Minh Thành Hữu vắt qua trước chân trái, thân mình lười nhác dựa vào mặt kính, ánh mắt nhìn chằm chằm con số biểu tầng lại tầng xuống, sắc mặt sớm khôi phục thành bộ dánh đứng đắn ngày thường, "Đừng có đổ oan cho tôi, thời gian đó đúng do là cả cho tôi biết."

      "Lần này hay rồi, bị làm loạn trận chừng việc lần này có khi thành."

      "Vậy càng tốt, mới vừa rồi còn trốn ở bên cạnh tôi thầm vỗ tay trầm trồ khen ngợi cơ mà?"

      "Tôi giống hèn hạ như vậy!" Phó Nhiễm thiếu chút nữa bị tức điên lên được, giọng khỏi mang theo cường ngạnh.

      "Oh, " Minh Thành Hữu chống người đứng dậy, cái cánh tay đặt bên cạnh thang máy, " như thế nào mà nhìn ra cả cũng cố ý, tôi nháo như vậy chính là thuận theo ý ta, ta vừa mới bị phá hoại thanh danh có thể đem việc này đẩy , " ngón tay Minh Thành Hữu hư chỉ chỉ Phó Nhiễm, "Đầu óc dùng để trưng bày sao, bị người khác đùa giỡn còn biết?"

      Phó Nhiễm giật mình khi thấy đứng ở trước mặt, mắt thấy ý cười châm chọc trong mắt Minh Thành Hữu ánh lên sáng chói, bạc môi tạo ra đường cong, khuôn mặt mị mê hoặc nhiều người phản chiếu ở trong kính, từng động tác đều được phân tích đầy đủ, cổ họng Phó Nhiễm như bị thiêu đốt, thử ho , "Hai người các đều giống nhau."

      người cố ý kéo vào cuộc, người khác, thuận theo tự nhiên ở bên ngoài hố đá cho cước.

      Cửa thang máy mở rộng, gian chật chội trong nháy mắt chen vào đám đông, Phó Nhiễm sải bước hướng chính sảnh tầng trệt, thân mình lướt qua cánh cửa xoay tròn ra bên ngoài, cánh tay liền bị người đàn ông phía sau tóm lại, " đâu?"

      "Về nhà!"

      ", tôi mang ăn cơm."

      Phó Nhiễm cậy từng ngón tay nắm lấy cổ tay của Minh Thành Hữu, "Tôi tại ăn vào."

      " vừa đứng ở đó, lời liền đem chuyện của người ta làm cho đảo lộn, cho nên đạo cụ sống như nên ăn mừng trận."

      Cánh tay lại bị siết chặt, Phó Nhiễm giận nhưng có chỗ phát tiết, là chưa từng thấy người đàn ông nào ác liệt như vậy, cho dù trước đây từng ở hoàn cảnh u trong hẻm, bên trong có ít lưu manh nhưng cũng chưa từng thấy ai đả kích người giống như Minh Thành Hữu. Tối nay Phó Nhiễm ở đó ràng chữ cũng nhiều lời, thế nhưng cứ khăng khăng kiện vì mà dựng lên, tức giận hất tay, mu bàn tay ba tiếng biết đụng đến cái gì, vang lên giống như cho người khác cái tát.
      vội vã bước về phía trước, cũng quay đầu lại, tiếng bước chân phía sau càng tới gần, bả vai bị lực mạnh siết chặt đem kéo , bày tay Minh Thành Hữu đè lại gáy ,ý cười mới vừa rồi còn có thể thấy được trong mắt lúc này toàn bộ bị thu hồi, thần sắc băng lãnh như sắt, bên trong con ngươi sâu lường được thấy duy nhất bóng đen. giữ chặt Phó Nhiễm tới hướng bên kia, bởi vì buông lỏng tay, nhìn thấy cần cổ hở ra của người đàn ông có vệt hồng da thịt màu lúa mạch, mu bàn tay Phó Nhiễm lúc này mới cảm giác được đau, "Buông ra, buông tay, dẫn tôi đâu?"

      Phó Nhiễm bị lôi túm trở lại khách sạn Hi Vân, quản lý đại sảnh vội vàng nghênh đón trở lại, "Tam thiếu."

      ", lấy cho tôi bàn ở đây."

      "Cái này..." Quản lý hiển nhiên nghĩ đến Minh Thành Hữu đưa ra cầu như vậy, "Tam thiếu, trừ bỏ tầng cùng, 28 tầng vẫn có phòng riêng."

      " lung tung gì vậy, tôi ông là ở đây ông nghe thấy sao?"

      Quản lí mắt thấy sắc mặt Tam thiếu tốt, dù rằng ở đây có quy tắc, nhưng trước mặt vị thiếu gia này cũng chỉ có thể phá lệ, "Tam thiếu xin chờ, tôi lập tức phân phó cho người làm."

      Phó Nhiễm chỉ cảm thấy, mất mặt.

      Chính sảnh vốn có chỗ dùng để chiêu đãi bày ra chiếc bàn tròn, may mắn nơi này rộng lớn, nhưng từ cửa chính tiến vào ít người luôn nhìn quanh với đôi mắt tò mờ nhìn về bọn họ, Minh Thành Hữu vẫn cứ chọn bàn đồ ăn, toàn bộ bàn là mãn hán toàn tịch.

      Đứng phía sau Phó Nhiễm là hai nhân viên phục vụ, bản thân Minh Thành Hữu ăn rất ít, chỉ ra sức gắp thức ăn cho , nhưng làm sao mà ăn được, ngồi cùng với người đàn ông như vậy, còn phải lúc nào cũng đề phòng bị ám hại.

      ăn, Minh Thành Hữu gọi cuộc điện thoại, bao lâu, nhóc Huống ôm tiểu mỹ nhân chạy đến.

      Chiếc bàn rất lớn, cho dù có hai mươi người đến cũng thành vấn đề, Phó Nhiễm phía trước phía sau đếm qua, Minh Thành Hữu kêu tổng cộng 8 nam 8 nữ, nếu coi đây là cuộc tụ hội bạn bè cũng thấy kỳ quái, nhưng người đến mặc dù vừa vừa cười, vậy mà ngụm rượu cũng uống, ngụm đồ ăn cũng ăn. Minh Thành Hữu đem bát trong tay Phó Nhiễm xếp thành cái núi , "Ăn , sao lại gầy như vậy, người khác đụng vào còn sợ đau."

      "Ô ô, Tam thiếu cũng biết chăm sóc vợ nha -- "

      Khuôn mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu bên nhìn , Phó Nhiễm bắt gặp đôi mắt nhìn chằm chằm, liền buông chiếc đũa, "Tôi ăn no rồi."

      "Tốt lắm, chúng ta lên lầu, chừng vừa đúng lúc có thể nghe được bọn họ bàn bạc chuyện kết hôn."

      Phó Nhiễm hứng thú rã rời, "Tôi muốn về nhà."

      Minh Thành Hữu kẹp khối quế ngư đặt vào trong bát , nghiêng người qua kề miệng bên tai Phó Nhiễm, "Nếu tôi là , tình nguyện ở đây đến chết cũng muốn lại gần cảnh náo nhiệt kia, " giương lên khóe miệng, lùi lại, tiếng cũng lớn, "Ăn a, ăn nhiều chút."

      Tám kia còn tưởng rằng ở trong phúc mà biết hưởng, nhóc Huống mượn lúc Minh Thành Hữu châm thuốc khẽ , " ấy làm sao mà đắc tội cậu ?"

      Minh Thành Hữu cười, tàn thuốc ở đầu ngón tay rơi xuống, "Cậu hiểu đâu."

      Đoàn người từ phòng riêng tầng thượng rời , qua đại sảnh bên trong, chỉ nghe thấy than huyên nháo dứt bên tai, toàn bộ bàn chỉ có mình Phó Nhiễm động đũa. Minh Vân Phong nghiêm mặt, Lý Vận Linh ở bên cạnh giống như khuyên ông đừng nổi giận, sắc mặt vợ chồng La gia ngược lại tệ. Phó Nhiễm ngước mắt lên, ánh mắt vừa vặn rơi xuống người ở phía sau, Minh Tranh, cánh tay của La Văn , quàng ở khuỷu tay Minh Tranh.

      Minh Tranh hiển nhiên cũng phát Minh Thành Hữu bên này, tầm mắt đảo qua mọi người, thậm chí chưa dừng ở mặt Phó Nhiễm đến giây.

      Lúc tan cuộc, Phó Nhiễm khống chế được muốn ói, nhóc Huống mang theo đoàn người chậm rãi rời trước, Minh Thành Hữu khẽ nhấp môi ly rượu, hơi thở phun ra trước mặt mang theo hương rượu thuần túy , "Xem ra, cuộc đính hôn này là chuyện ván đóng thuyền. cả này là... Đồ ăn gì cũng đều nuốt được!"

      Phó Nhiễm lúc này nghe được ăn gì đó, che miệng lại, " đừng nữa, cẩn thận tôi ói lên người đó."

      " thử xem?" Minh Thành Hữu còn tưởng rằng trong lòng Phó Nhiễm khó chịu, cố ý dùng lời ghê tởm với .

      Phó Nhiễm nghe vậy, quả thực buông tay, sắc mặt Minh Thành Hữu khẽ biến, bàn tay ở ót khẽ đẩy cái, " dám ói tôi liền lấy thứ càng ghê tởm hơn đưa tới trị , , về nhà ngủ!":))

      lười hề ...Có nên drop 1 tuần?!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :