1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Giả Làm Thật - Thánh Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 05:  Chờ đợi
       Edit: Mẹ mìn
      Beta: Quảng Hằng





      Khí lạnh thấu xương từ bàn chân len lỏi lên đến đỉnh đầu. Nhưng so với những lời kia vẫn đau bằng.

      Phó Nhiễm cảm giác được lòng bàn tay đau, thả tay, nhìn lại thấy rang dấu vết 4 móng tay . xoay người định chạy .

      "Mẹ, mẹ đừng như vậy..."

      Phó Nhiễm đứng lại. Ngồi trong kia là mẹ , nên . Phó Nhiễm miễn cưỡng cười đẩy cửa ra bước vào.

      Ngồi mép giường hai người đều là sửng sốt, vẻ xấu hổ lướt qua mặt Phạm Nhàn, bà mất tự nhiên đứng dậy: "Tiểu Nhiễm, con làm sao có thể trở về?"

      Chuyện Phó Nhiễm may mắn thoát hiểm ở Minh gia, sao bà lại biết được?

      “Con về lại mặt”

      Phạm Nhàn sắc mặt phẫn nộ, có chút vui, bên cạnh đứng dậy theo, "Tiểu Nhiễm, con tốt lắm."

      "Hôm nay mẹ ở đường vừa vặn gặp Nhị Nhị, liền bảo nó về nhà ăn cơm, vừa vặncon cũng về, mẹ bảo thím Trần chuẩn bị các món ăn con thích ăn." Phạm Nhàn xong, người ra khỏi phòng.

      "Tiểu Nhiễm, vui khi gặp ."

      Nhưng biểu của Phó NHiễm lại cực kì lãnh đạm, bước đến vài bước, đến trước bàn làm việc bằng cửa sổ kia, "Ở bên kia, cuộc sống có quen ?"



      "Cái gì rồi cũng quen. Đây là số của tôi mà!" Ánh mắt buồn bã nhìn bộ quần áo người Phó Nhiễm. Đối với , mấy tháng tiền lương cũng mua nổi.

      "Số của tốt ."

      nghe vậy, sắc mặt vẫn bình tĩnh:  " có ý gì?"

      "Phó Ứng Nhụy, là Vưu Ứng Nhụy, qua hai mươi mấy năm, cuộc sống bây giờ của , chính là cuộc sống ngày xưa của tôi.”

      câu này, làm Vưu Ứng Nhụy rơi lệ đầy mặt, chạy nhanh ra ngoài. Phạm Nhàn dặn dò xong, mới đến cửa, vừa vặn gặp Vưu Ứng Nhụy khóc lóc lao ra. Phạm Nhàn vội ngăn ta lại, "Nhị Nhị, sao lại khóc, có chuyện gì?"

      "Mẹ..." Vưu Ứng Nhụy che miệng lại khẽ lắc đầu, khóc ánh mắt đỏ ửng, ", dì à, con... Con về nhà đây."

      " có chuyện gì vậy?" Phạm Nhàn lòng nóng như lửa đốt, ngày thường rất khó thấy khóc.

      "Dì ơi..."

      Vừa nghe Vưu Ứng Nhụy xưng hô, Phạm Nhàn còn nhẫn được nữa.

      Vưu Ứng Nhụy tránh tay bà, “Con trước."

      "Nhị Nhị —— "

      Phó Nhiễm mở cửa phòng ra.

      "Tiểu Nhiễm, gì với Nhị Nhị  sao nó lại như vậy? "

      "Mẹ, con chưa gì."  quả chỉ câu.

      "Sao nó lại khóc?"

      Phó Nhiễm đối mặt với khí thế bức người của Phạm Nhàn muốn nhiều lời, mở cửa gian phòng khác, chuẩn bị vào.

      "Rốt cuộc đúng là lòng dạ tiểu nhân, có giáo dục!" Phạm Nhàn kịp phản ứng, lời như xoáy vào tai Phó Nhiễm, đứng ở cửa, nửa khuôn mặt bị che lấp biểu tình. Mắt Phạm Nhàn lộ vẻ hối hận, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi mình.

      "Tiểu Nhiễm..." Bà vội vàng muốn thanh minh.

      "Mẹ" Phó Nhiễm thấy cay sống mũi, đôi mắt đỏ hoe nhìn nơi khác, "Nếu ngay từ đầu mẹ ở bên con dậy bảo, con chắc thế này."

      "Tiểu Nhiễm, mẹ cố ý."

      "Thành Hữu còn chờ con ở nhà hàng, con đến đó ăn cơm."

      "Con gọi nó đến đây , mẹ bảo thím Trần chuẩn bị đồ ăn con thích"

      Phó Nhiễm đóng lại cửa phòng mạnh, để lối thoát, " cần, con hẹn cùng ăn với Thành Hữu rồi". ngước mắt nhìn thẳng Phạm Nhàn, "Sau này con có về gọi điện báo trước".

      "Tiểu Nhiễm!"

      Phó Nhiễm nhanh chóng rời .

      lao nhanh ra khỏi Phó gia, cũng nghe tiếng Phạm Nhàn gọi ở phía sau,  cũng quay đầu lại, vẫy chiếc xe chạy .

      Minh Thành Hữu nghe điện thoại gọi, thanh lạnh lùng khó chịu: " gọi làm gì? !"

      " Mấy giờ về?"

      " quản tôi?"

      "Tôi vừa ra khởi nhà,   tại  muốn đến quảng trường Vanda ."

      "Bây giờ mới mấy giờ? lại muốn phá hư chuyện của tôi? Chờ tôi , ăn xong cơm tối tôi gọi cho . Tôi cảnh cáo , lần này nếu dám gây chuyện, về nhà tôi xử !"

      xong tắt luôn điện thoại.

      Phó Nhiễm dạo có mục đích, ràng có nhà mà lại thể về. cảm thấy buồn bã.

      đến rạp chiếu phim xem hết hai bộ phim, khi ra 5 giờ. Tùy tiện ăn tạm bữa tối rồi mới đến quảng trường Vanda, tìm chiếc ghế ngồi chờ  Minh Thành Hữu.

      Đợi đến 7 giờ vẫn thấy đến, gọi điện máy tắt.

      Trầm Ninh rốt cục cũng bỏ điện thoại của Minh Thành Hữu xuống. Làm điện thoại hết pin cũng làm tiêu tốn ít thời gian của ta. ta dám tắt điện thoại của

        ta đến gian phòng, bên trong truyền ra tiếng va chạm, chỉ thấy thắt lưng Minh Thành Hữu gần như dán mặt bàn, hai chân trước sau đứng thẳng, khuôn mặt chăm chú, cánh tay dùng sức, viên bi chạy thẳng rơi xuống lỗ.

      Trầm Ninh vòng hai tay ôm lấy thắt lưng từ phía sau. "Thành Hữu, đêm nay ở lại nha."

      " được, còn vài việc cần làm."

      Trầm Ninh nghe lời buông tay. Minh Thành Hữu thích ta ở điểm ấy, rất nghe lời.

      vẫn thay đổi, cài nốt cúc áo cuối cùng. Trầm Ninh lại lần nữa tiến lên, "Ở lại qua đêm ."

      "Mấy giờ rồi?"

      "Vẫn còn sớm."

      Minh Thành Hữu ra khỏi phòng, cầm theo điện thoại bàn.

      "Em vừa chơi game, hết pin rồi."

      để điện thoại xuống bàn, thuận thế đặt đầu Trầm Ninh lên đùi mình. "  nghỉ ngơi chút, đến 7 giờ đánh thức dậy".

      "Vâng!"

      Phó Nhiễm mua cốc cafe nóng, nghĩ chờ chút, Minh Thành Hữu đến đúng hẹn.

      Lúc này là cuối hè, đặc biệt đến ban đêm, gió thu hiu quạnh rét lạnh, Phó Nhiễm vòng hai tay qua vai, cũng lường trước Minh Thành Hữu chưa có ý định về. Trừ phi chủ động liên hệ, cách khác, nếu gọi điện chắc cũng về sớm đâu.

      Minh Thành Hữu tỉnh dậy, trợn mắt nhìn Trầm Ninh xem tivi.

      "Mấy giờ rồi?"

      "A! Em quên nhìn đồng hồ". Trầm Ninh nhìn lên đồng hồ treo tường. " 10 giờ rồi."

      Minh Thành Hữu bước xuống đất, cầm lấy di động. Trầm Ninh vội ôm tay giữ lại. "  muốn sao? Muộn rồi, chắc ấy về nhà mình rôi."

      "Đêm nay thể ở lại."

      Trong mắt Trầm Ninh giấu được mất mát, "Thành Hữu..."

      mặc áo khoác, cũng quay đầu lại, chỉ "Ngoan, nghe lời."

      đến nước này, nếu ta còn dây dưa, với tính tình của Minh Thành Hữu, ta chắc chắn chịu thiêt. Trầm Ninh đưa tới cửa, "Lái xe chậm chút, bên ngoài mưa."

      "Uh." Lời vừa dứt, người biến mất ở cửa thang máy.

      Minh Thành Hữu lái xe chạy , trễ thế này, nhất định Phó Nhiễm về trước.

      Điên thoại hết pin chả trách gọi được.

      Chạy qua quảng trường Vanda, đưa mắt tìm kiếm. Trời mưa làm nhìn . nhìn thấy dáng người quen thuộc vội vàng phanh xe lại.

      Minh Thành Hữu mở cửa xe, mưa gió hắt vào mặt làm thấy lạnh lẽo.

      ngồi ghế, hai tay ôm chặt lấy thân mình, đầu cúi thấp, hoàn toàn biết có người đến cạnh , cốc café mới uống nửa để bên cạnh.

      Minh Thành Hữu đứng lại trước mặt , đầu tóc bị mưa ướt hết.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6: khác
       Edit: Quynh
      Beta: Quảng Hằng

      Phó Nhiễm đầu óc hỗn loạn, mơ hồ do suy nghĩ lời của Phạm Nhàn, là từ nơi khác đến.

      A, thà rằng biết .

      Minh Thành Hữu thấy ướt sũng còn biết đụt mưa, đặt tay lên vai Phó Nhiễm, "Cấu kết?"

      Lòng bàn tay truyền đến trận run rẩy, tay đột nhiên vươn ra, Phó Nhiễm ngẩng đầu, trong mắt lên loại đau đớn, khuôn mặt bi thương, mà chưa từng nhìn thấy qua , "Tôi tên là Phó Nhiễm!"

      "Hừ, em xúc động cái quái gì?"

      "Đừng gọi tôi Vưu Nhiễm, tôi phải!" khuôn mặt tái xanh sau lại vì kích động mà đỏ lên, mơ hồ có thể thấy cổ nổi lên gân xanh, giống như chỉ cần lực , là có thể làm mạch máu vỡ tung.

      Ánh mắt Minh Thành Hữu dần dần nheo lại, mu bàn tay bị đánh trận đau xót tê dại, "Em ăn nhầm thuốc súng sao? Có giỏi ngồi yên ở đây, xem ai quan tâm em!"

      xoay người bước .

      Ánh đèn sau lưng Phó Nhiễm trơ trọi giữa trung, màu da cam tô điểm thêm cho cảnh mưa bụi mông lung. ôm lấy vai, lạnh đến phát run, Minh Thành Hữu vài bước, thân mình cao to dừng lại, rồi lại nhanh trở lại, gương mặt tuấn tú như vẻ kia lúc này lại lên vẻ phiền chán, trở lại trước mặt Phó Nhiễm, "Em có hay ?"

      Di động trong túi của Phó Nhiễm đột ngột vang lên, thanh bén nhọn cắt qua gian tĩnh lặng.

      nghe máy, hai tay che trước mặt lau , giọng mũi có chút nặng, "Trở về ."

      Đôi mắt hẹp dài  của Minh Thành Hữu nhìn chăm chú về phía túi xách của , Phó Nhiễm đứng lên, ánh mắt do dự, lúc này mới phát toàn thân ướt đẫm, bước chao đảo, tiếng nào, cởi áo khoác bao lấy bả vai , chiếc áo khoác Âu phục đắt tiền thiết kế tinh xảo còn lưu lại hơi ấm mãnh liệt, hai vai Phó Nhiễm co rúm lại, lại có chút thích ứng. ngẩng đầu, gò má trắng nhợt, lạnh nhạt trong đôi mắt vừa dâng lên cũng vì hành động này của mà giảm ít, Minh Thành Hữu khẽ híp mắt, " thôi."

      Cánh tay ôm chặt Phó Nhiễm, đem mang vào trong xe.

      Cho đến lúc cài xong dây an toàn, mùi nước hoa của Minh Thành Hữu lưu lại người vẫn chưa tan, Phó Nhiễm thích đàn ông dùng nước hoa, bởi vì chưa từng gặp qua người đàn ông nào có thể đem cái loại nước hoa thần bí mà mê mị này lại có thể mang đến cảm giác thâm thúy như Minh Thành Hữu.

      khởi động động cơ, mở máy sưởi.

      "Sao em gọi cho tôi?"

      "Gọi."

      Minh Thành Hữu gật đầu, đạ xuống chân ga, "Di động của tôi có cuộc gọi."

      đơn giản câu, cũng tính nhiều lời, luôn cố tình làm bậy, cho dù làm hại Phó Nhiễm khổ sở ở trong mưa chờ mấy giờ liền, giống như can hệ gì đến , phải chịu.

      Phó Nhiễm đối với chuyện của gì thêm, cũng quản là hư tình hay giả ý, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

      Lúc này, gần đến nửa đêm. Hạt mưa tinh mịn như những sợi bông, nếu có đèn đường chiếu rọi, rất khó để nhìn thấy quang cảnh như vậy. Mặt đường ẩm ướt, nhưng vẫn chưa tích thành vũng, ngẫu nhiên có người tan tầm về trễ, bước chân vội vàng, giống như khi tản bộ chút để ý.

      "Chi ——" tiếng xe phanh gấp xuyên thấu tròi cao, đem suy nghĩ của Phó Nhiễm phân tán bên ngoài kéo về. Đồng thời bị kéo lại, nhờ vào dây an toàn giữ thăng bằng.

      "Mẹ nó!" Bên tai truyền đến tiếng rủa của Minh Thành Hữu.

      mở cửa xe, lộ ra vẻ mặt lạnh đến thấu xương, "Mẹ nó đứa nào dám chắn đường của ông?"

      Cũng đúng, tại nơi này, trời đất bao la cũng thể sánh bằng với Minh gia, ai biết con trai Minh Vân Phong nâng niu trong lòng bàn tay chính là đương kim thái tử, nếu là dậm chân cái, đến Ngọc Hoàng đại đế cũng phải phát run.

      Mà cố tình, chắn trước xe lại là chiếc xe có biển số nới khác, mà chủ xe cũng là cái thanh niên huyết khí phương cương, "Mày mở to mắt nhìn xem, mày lái xe như thế nào?"

      "Tao lái xe như thế nào cũng cần mày dạy, mày có biết lái xe ?" Minh Thành Hữu dựa vào xe, hai tay vòng trước ngực, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng trời sinh cao quý cùng bướng bỉnh, càng phát ra khí thế bức người

      Chỉ mới bao nhiêu tuổi biết trời cao đát dày như thế, càng lớn càng hư đốn, , nhưng chung quy vẫn là thanh niên, ánh mắt Phó Nhiễm xuyên qua kính chắn gió dừng lại gương mặt nghiêng nghiêng của Minh Thành Hữu, ai cũng thể đoán trước, hôm nay, chàng trai tuấn tú như thần với tay tới kia , nhưng ngày, biến thành kẻ mà chỉ nghe đến tên thôi khiến người khác sợ mất mật.

      Lúc đó, còn là Minh tam thiếu gia của tại nữa, đương nhiên, đều đó để sau này hãy .

      Chàng trai vén lên ống tay áo, " còn muốn sống nữa có phải hay , biết điều cút cho khuất mắt ông đây!"

      Minh Thành Hữu ban đầu sửa sửa đôi chân bắt chéo động cơ, nét tàn khốc trong mắt lại khó có thể giấu kín, đuôi chân mày khẽ nhếch lộ ra vẻ sắc bén, ánh mắt lạnh như băng như sắt, muốn mở miệng, lại nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, sau đó , là tiếng giày cao gót nện mặt đường, "Cút, mày mới cút cho nhanh cho tao!"

      Miệng chàng trai há to, có thể nhét vừa cả quả trứng gà, sau mớ phản ứng lại, thẹn quá hóa giận, "Con điên kia, muốn ăn đòn à?"

      "Chó ngoan sủa bậy, tao tha chết cho!"

      Minh Thành Hữu nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu , khóe miệng cười nhạt, người phụ nữ này...

      "Mày ——" chàng trai nghẹn lời, bị người phụ nữ quát mắng bên đường, vô cùng mất mặt, ta xiết chặt nắm đấm muốn vọt tới, Minh Thành Hữu trong nháy mắt nhoáng lên cái, bước đến trước, cánh tay chỉ kịp nắm ở thắt lưng Phó Nhiễm.

      đầy nắm tay, cảm giác này có thể là như vậy ?

      Phó Nhiễm có vòng eo tinh tế, chỉ dùng sức, ngã vào trong lòng liền khó có thể lại nhúc nhích, Minh Thành Hữu vô thức giữ chặt, lại có loại xúc động muốn đem hòa tan vào xương cốt, bàn tay của theo động tác Phó Nhiễm vuốt eo , chàng trai nhân cơ hội vung quyền vọt tới.

      dưới chân khẽ động.

      ngờ Phó Nhiễm vẫn là nhanh hơn bước, giày cao gót tinh tế theo độnh tác đá chân, mà trực tiếp đá đến mặt chàng trai.

      Minh Thành Hữu lại khó nén, bật cười sang sảng đỉnh đầu xao động dữ dội, Phó Nhiễm nhón chân phải, bị mang theo đến bên cạnh xe.

      "Mụ nội nó !" Chàng trai cảm nhận được hai hàng ấm áp máu mũi đọng tại khóe miệng, Minh Thành Hữu mở cửa xe đem Phó Nhiễm nhét vào ghế lái phụ, xoay người cước chính giữa ngực chàng trai, vòng qua thân xe trở lại bên trong xe, khởi động động cơ, xe lao như bão táp.

      Trước khi rời , còn cho chiếc Maybach cọ xát qua thân xe BMW, có thể nghe được thanh kịch liệt ma sát.

      "A! Xe của tôi!"

      Phó Nhiễm thu hồi ánh mắt từ kính chiếu hậu, tốc độ xe cực nhanh, bao lâu liền đem chàng trai gào khóc thảm thiết đá ở phía sau đầu, Phó Nhiễm nhìn dấu vết sườn xe BMW, "Xe của quý như nhau."

      Minh Thành Hữu lơ đễnh, mở nhạc, điệu nhạc vui tươi lấp đầy mãn toàn bộ gian hẹp, "Tôi lại thiếu tiền."

      Phó Nhiễm chợt thấy thoải mái, mở cửa kính xe, tùy ý để gió lạnh thổi qua xua hết phiền muộn , chống khủy tay ngoài cửa sổ, tóc dài bị thổi loạn, Phó Nhiễm nở nụ cười, yếu ớt trống trải trong mắt mọc rễ nẩy mầm, vén tóc trán hất về phía sau, lộ ra vần trán trơn bóng no đủ. thở , trong lồng ngực lại giống như bị cây đinh sắt đâm quá đau, Phó Nhiễm quay mặt về phía Minh Thành Hữu, "Chưa thấy qua Phó gia đại tiểu thư như vậy đúng ?"

      mỉm cười, Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn, hai ánh mắt sau khi chạm nhau lại khó tách ra.

      Nét chua sót đó còn vương nơi khóe miệng của Phó Nhiễm, dường như có thể lây bệnh, Minh Thành Hữu chỉ cảm thấy trong lòng hoang mang, cười đến khó có thể kiềm chế, hai hốc mắt bắt đầu ướt át, nếu Phạm Nhàn nhìn đến nét hoang dại thể kiềm chế này của , chắc chắn làm mất mặt Phó gia.

      Chỉ sợ, mặt mũi Phó gia đều bị làm mất hết.

      mặc dù cẩn thận, khắp nơi chu toàn, lại thay thế được vị trí Vưu Ứng Nhụy ở Phó gia, cho dù... mới là con ruột của bọn họ!

      "Ba!"

      Minh Thành Hữu vung tay đánh lên chân Phó Nhiễm.

      đau đến hét toán lên, "A —— làm gì thế!"

      Kéo vớ xuống, có thể nhìn thấy bắp chân trắng nõn bị đánh đến in dấu bàn tay đỏ bừng.

      Minh Thành Hữu dùng ánh mắt khinh thường quét về phía Phó Nhiễm, rơi chân phải của , "Em mang bộ dáng này về nhà, bị Từ Hi thái hậu thấy, em chết chắc rồi!"

      Từ Hi thái hậu mà , đó là Lý Vận Linh.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      07 có muốn tôi muốn ?
      Edit" Quảng Hằng Và Mẹ Mìn




      Để mặc cho Minh Thành Hữu lôi vào cửa hàng tùy tiện chọn đôi giày, Phó Nhiễm sửa sang lại quần áo, trở khi lại biệt thự Y Vân trời gần sáng

      Minh Thành Hữu đem xe cất vào gara, may mà Lý Vận Linh trở lại phòng mình, bằng lại bị bà tụng kinh nữa.

      Phó Nhiễm ngờ rằng bàn tay của người đàn ông này lại to lớn như thế, thẳng đến trở về phòng khi, chân trái do bị thương làm đau, dấu bàn tay in hồng làn da trắng nõn, khập khiễng, thấy bộ quần áo bị Minh Thành Hữu vứt bừa bãi trước khi rời khỏi nhà còn, xem ra động tác của Tiêu quản gia rất nhanh .

      Minh Thành Hữu tùy tay cởi hai nút áo, hộp thuốc lá bạch kim cùng cái bật lửa để lên đầu giường, tay trái gối sau đầu, tay phải thả ra ngoài mép giường, " rời Phó gia cũng sớm đó, bọn họ giữ lại dùng cơm à?"

      "Ai cũng thấy tôi về mình, giữ tôi ở lại làm gì?" Phó Nhiễm đứng thẳng phía trước cửa sổ.

      Tiếng cười Minh Thành Hữu yếu ớt, "Ý tứ châm chọc nặng quá, dù gì tôi cũng chẳng qua chỉ có thể tính là nửa con rể, tôi dù gì cũng là Minh tam thiếu gia mà."

      Phải ? Phó Nhiễm lơ đãng nhíu mày, nhớ tới Phó Ứng Nhụy, cái tên này hay, giống như nhụy hoa, nếu như phải vận mệnh quá mức trái ngang cũng được xem như người được nâng niu trong lòng bàn tay .

      "Có thể đổi đề tài khác ?" Phó Nhiễm xong, ngồi vào bên kia giường

      Minh Thành Hữu nâng chân lên, khẽ vào bắp chân . “Ê!”

      Toàn thân Phó Nhiễm ẩm ướt rin rít chỉ muốn bước vào phòng tắm để gột rửa

      "Tôi đói bụng, đến nhà bếp làm điểm tâm cho tôi ." hổ là Minh Tam thiếu, khi mở miêng ra là tràn đầy vẻ uy quyền

      "Tôi lấy chút thức ăn cho nhé."

      " cần, tôi ăn thực phẩm dinh dưỡng."

      Phó Nhiễm bước vào phòng tắm tắm rửa trước, khi làn nước ấm áp trượt lên khắp thân thể của , có lẽ là do dầm mưa quá lâu nên tức cẩm nhận được ấm áp bao quanh lấy mình, da thịt mỏng manh tràn đầy sắc hồng nhuận.

      Bên trong phòng tắm to đùng lúc này tràn đầy khói mờ mịt kết đọng thành từng giọt hơi nước bám bề mặt lớp kính. Ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ theo.

      ở trước gương sấy tóc, , trước ngực chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng , còn chưa tới kịp đổi áo ngủ, nhìn gương mặt tinh tế như vẽ của người trong gương đến ngẩn người, , Phó Nhiễm vươn ngón tay, ở đó viết hai chữ.

      Trong lòng xẹt qua muôn vàn cảm xúc khác thường, nhìn chằm chằm hai chữ kia mà suy nghĩ đến xuất thần.

      "Bang bang phanh ——" tiếng đập cửa truyền đến, "Xong chưa?"

      "Xong ngay thôi." Phó Nhiễm lập tức thu hồi thần.

      Minh Thành Hữu phát ra tiếng rủa khẽ, cũng biết cái gì, bàn tay Phó Nhiễm vừa chạm đến móc treo quần áo trơ mắt nhìn cửa phòng tắm bị đẩy bật ra, khăn tắm vừa bị cởi ra, Phó Nhiễm cả kinh vội vàng níu chặt ngực , " vào bằng cách nào?"

      Minh Thành Hữu lơ đễnh liếc mắt, ánh mắt của Phó Nhiễm theo tầm mắt của rơi xuống cửa, " dùng chìa khóa?"

      Minh Thành Hữu vừa vừa vội vàng cởi nút áo, "Đây là nhà của tôi, tôi muốn cái gì có? Đừng đề phòng tôi giống như phòng sói thế, ngủ chung giường với mà tôi còn chưa thèm chạm vào , huống chi là ở đây..." cởi quần áo lót, rồi lại giống như nghĩ đến chuyện gì, quay đầu lại , "Đúng rồi, tôi nhớ câu với mẹ tôi, chẳng lẽ từng cùng người ta làm ở phòng tắm?"

      Phó Nhiễm ôm lấy quần áo ra ngoài.

      " nấu thức ăn cho tôi nhanh lên!"

      Tiếng đóng cửa vang lên.

      Minh Thành Hữu cởi bỏ dây lưng, tầm mắt đột nhiên đảo qua gương, hai chữ Phó Nhiễm viết gương mờ nhiều, ngăn được tò mò tới gần, miệng đọc khẽ.

      trai.

      Người đàn ông hay đẻ ý chuyện nhặt. cùng Phó Nhiễm đính hôn cũng để ý lắm, nhưng là con độc nhất của Phó gia, việc này cũng biết.

      Hai chữ trai này là chỉ là ai? trai tình nhân?

      Minh Thành Hữu chợt cười lạnh, bàn tay vuốt theo từng nét chữ, trong gương phản chiếu ra gương mặt .

      Tắm rửa xong, buộc dây áo tắm xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Phó Nhiễm xoay người tìm gì đó, " tìm gì thế?"

      " xuống rồi à?" cũng ngẩng đầu lên hỏi.

      Minh Thành Hữu nhìn xuống bát cơm để bàn gỗ lim, " làm gì chỗ cơm này? Tôi ăn mấy loại này đâu."

      Phó Nhiễm nhìn vào tủ lạnh, "Vậy muốn ăn gì?"

      " làm bát vi cá ."

      Phó Nhiễm lấy ra quả cà chua, hai quả trứng, nhìn thấy bên trong có bún tàu, Minh Vân Phong có khi đến đây ăn bữa sáng, ông rất thích mì phở, Tiêu quản gia đương nhiên biết nên chuẩn bị chu đáo. Minh Thành Hữu dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, đúng dáng đại gia, " nhanh lên chút!"

      Phó Nhiễm ở trong phòng bếp lúc, bao lâu tắt bếp, bê hai bát mỳ sợi nóng hôi hổi mang ra đặt xuống trước mặt Minh Thành Hữu.

      Lần này so đo nữa, có lẽ thực đói bụng, cầm lấy chiếc đũa hai lời lập tức ăn ngay.

      Lúc chiều Phó Nhiễm ăn tùy tiện cho đỡ đói, đến giờ cũng đõi nữa rồi. Mái tóc buộc, khi cúi xuống làm tóc rơi xuống mặt, làm phải đưa tay giữ lại tóc. Cứ như vậy, toàn bộ nửa khuôn mặt trắng nõn ra trước mắt .

      Đôi mi dài cong vút, ngũ quan khéo léo tinh xảo, làn da mịn màng, cho dù trang điểm cũng vẫn đẹp. Minh Thành Hữu nhìn chớp mắt, bất giác động tác cũng trở nên thong thả hơn.

      Phó Nhiễm chưa phát , tiếp tục vùi mặt vào bát ăn cơm.

      nhớ tới lời của lúc ở xe cùng với biểu tình của cho thấy có cảm giác xa cách thậm chí làm người ta dám tới gần, Phó Nhiễm bưng bát lên, uống hai ngụm canh, khóe mắt Minh Thành Hữu nghi hoặc, như vậy quả giống đại tiểu thư của Phó gia.

      Sau khi ăn no, chuẩn bị lên lầu.

      "Đợi chút, " Minh Thành Hữu cầm cổ tay giữ lại, "Tôi còn chưa ăn xong."

      "Tôi mệt lắm, tôi ngủ trước."

      " được, ngồi chờ tôi."

      Nhìn tướng ăn tao nhã của , cho nên tốc độ chậm, khuỷu tay Phó Nhiễm chống xuống mặt bàn dỡ lấy mặt, bên ngáp liên tục, vất vả chờ đợi Minh Thành Hữu đứng dậy, ngay cả nhấc chân cũng còn sức, vất vả lên hết cầu thang. Vừa vào đến phòng ngã luôn lên giường ngủ.

      Rạng sáng, vừa vặn có trận bóng đá, Minh Thành Hữu mở tivi lớn để xem. dường như biết trong phòng còn có người ngủ. Phó Nhiễm trằn trọc, trong đầu kêu ong ong, cố vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.

      Trong lúc mơ màng, hình như nghe thấy điện thoại.

      "Huống, lại thua điểm trận bóng tôi rồi. Ngày mai ở Mê Tính làm ông chủ, đừng quên tìm vài em xinh đẹp. Lần trước mấy em tìm đến xấu quá làm tôi muốn động vào...."

      Phó Nhiễm vô ý thức xoay người, mở mắt nhìn thấy đèn đầu giường vẫn sáng, ánh sang hắt lên thân ảnh người con trai đứng bên cửa sổ. Trách được Minh Thành Hữu được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam, trong quang cảnh như vậy, ngay cả nửa tỉnh nửa mê cũng bị mê hoặc.

      nhìn xuống, ánh mắt bất chợt nhìn , vui, vào điện thoại, "Cứ như vậy, đêm mai 8 giờ gặp."

      Phó Nhiễm nghe được tiếng vô cùng huyên náo, hình như là nhac sau khi kết thúc trận bóng phải. Khoảng cách giữa 2 người nhanh chóng bị kéo gần. Bộ ngực rắn chắc của áp vào lưng Phó Nhiễm, cánh tay thon dài ôm lấy thắt lưng , đôi môi kề sát tai , " có muốn tôi muốn ?"

      Đội bóng thích thắng tâm tình tự nhiên vui sướng, nhìn thấy Phó Nhiễm độc nằm ở bên cạnh quá đáng thương, như thế nào cũng phải an ủi.

      Cấu kết, cấu kết.

      Người đàn ông này….cứ phải vậy sao?






    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      08 như mong muốn
      Edit: Kim Dương
      Beta: Nguyệt Nhi
      Re-beta: Hilly









      Bên trong phòng khách rộng rãi, sạch thoáng đãng, ngoài khu vườn, người làm vườn bận rộn, tiếng làm cỏ kỳ coi là lớn, nhiều lắm chính là lượng bình thường.



      Phó Nhiễm ăn quen bữa sáng kiểu Tây, chỉ cần bát cháo trắng, đối với bữa sáng của Minh Hữu Thành mọi thứ đọi phải được chuẩn bị chu đáo, hai cái bánh mì nướng, trứng chần chín năm phần cùng với vài miếng chân giò hun khói, nghe có thói quen ăn thịt hun khói nổi tiếng ăn, đúng là thay đổi được.



      Minh Thành Hữu uống ít sữa, Tiêu quản gia sai người đem từng món đặt lên bàn.



      Người hầu Minh gia trừ Tiêu quản gia ở ngoài, còn lại đều ở tại biệt thự giữ phòng phụ trong, Minh Thành Hữu vui khi bị quản thúc, nếu như phải Lý Vận Linh cố ý, thể đem Tiêu quản gia cùng đám người đuổi ra cửa.



      "Tam thiếu, tối hôm qua ngủ ngon giấc ?" Tiêu quản gia đột nhiên hỏi.



      Phó Nhiễm mở miệng chuẩn bị húp cháo.



      Chỉ nghe trận dao nĩa loảng xoảng rơi xuống, bát đĩa ở bàn cũng bị liên luỵ, nước sốt màu vàng bắn tung tóe mu bàn tay Phó Nhiễm, bình hoa Bách Hợp mới cắm ở chính giữa bàn ăn cũng bị ngoại lực đánh trúng tạo nên tiếng vang giòn tan, "Sáng sớm ồn ào có để người ta ăn hay ? Mau nhanh kêu bọn họ ngừng lại, bằng tôi thế nào cũng phải đem lột da tên cắt cỏ có mắt đầu này!"



      Tiêu quản gia giật mình, bình thường thời gian làm cỏ cũng là giờ này, sao thấy thiếu gia tỏ ra như vậy?



      "Vâng vâng, tôi bảo bọn họ ngừng lại."



      Phó Nhiễm lấy khăn mặt khử trùng bên cạnh ra, lau tay, sau đó tiếp tục dùng bữa sáng.



      "Khẩu vị của em rất tốt?"



      Minh Thành Hữu lộ giọng mỉa mai, tựa tiếu phi tiếu( như cười như ) nhìn chằm chằm .



      Tối hôm qua có ý tốt muốn gần , nghĩ rằng Minh - Phó hai nhà đính hôn, quan trọng nhất là bắt buộc phải có con sao? Việc có con hay ra nghĩ xa như vậy, thầm nghĩ hai người cả ngày nằm cùng cái giường, tốt xấu gì cũng muốn tăng tiến cảm tình phải ? Minh Thành Hữu tự nhận là tướng mạo, dáng người phong lưu nhất, tùy tiện đứng đâu đó, cũng tuyệt đối làm mọi người điên đảo, thế nhưng lại lường trước được khi mới ra câu kia, lỗ tai lại nghe được tiếng cười của Phó Nhiễm, "Minh Thành Hữu, ngủ mơ hồ đồ mớ hả?"



      Tức , nhiệt tình tràn đầy bị thay bằng tức giận, loại này giống như công tử có thủ đoạn trêu chọc con hàng đầu, nhưng bị người ta cự tuyệt thương tiếc, đây là lần đầu tiên.



      Người khác biết được, ,Minh Tam thiếu, còn có mặt mũi nào?



      Phó Nhiễm dường như biết tại sao lại buồn bực, "Tôi đau bệnh, đương nhiên khẩu vị tốt ."



      Tai lại lần nữa truyền vào tiếng đàn ông cười lạnh lùng, đẩy ghế dựa đứng dậy, lúc Phó Nhiễm đem ngụm cháo cho vào miệng, người đàn ông lưu tình chút nào bỏ lại hai chữ, "Thùng cơm!"



      Trong vườn hoa yên tĩnh trở lại, ánh mặt trời tươi sáng động lòng người.



      Phó Nhiễm vẫn bị Minh Thành Hữu làm ảnh hưởng đến khẩu vị, ăn xong bữa sáng, theo thường lệ ở trong vườn dạo vòng sau mới trở lại phòng ngủ.



      Minh Thành Hữu đứng ở nơi khuất ánh sáng, tay trái đút túi quần, tia nắng vụn chiếu lên mái tóc màu đen của người đàn ông, dáng người khỏe mạnh, cao lớn, đứng trước cửa sổ sát đất, dải ánh mặt trời dài phủ lên trước người, "Đừng nhắc tới Trầm Ninh hay phải Trầm Ninh, cậu khi nào lại dong dài giống như mấy bà tám... Muốn xem chuyện thú vị, chính là ta có thai, tiệc đính hôn nháo loạn bất quá là do tôi cùng ta diễn tuồng kịch, ai kêu bọn họ tự chủ trương..." Minh Thành Hữu xoay người, nhìn Phó Nhiễm vào, "Cậu đặt chỗ trước , vẫn là thời gian cũ, 8 giờ."



      Dường như để đối phương thời gian gặp lại, lập tức cúp điện thoại. Minh Thành Hữu sắc mặt thay đổi, Phó Nhiễm cũng giả vờ có nghe thấy.



      "Đêm nay mẹ tôi dự tiệc từ thiện, hẳn là tới được, tôi buổi tối có việc ở nhà ăn cơm, còn có..." Minh Thành Hữu nâng lên ngón tay hư chạm Phó Nhiễm vài cái, "Theo tính tình mẹ tôi, khả năng nửa đêm điện thoại đến kiểm tra, em cứ tôi ngủ, biết chưa? Lần này, nếu dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi tuyệt đối tha cho em lần nữa!"



      Phó Nhiễm gật đầu, "Vâng."



      cùng Minh Thành Hữu có được nhận thức chung, tự nhiên mắt nhắm, mắt mở.



      Mê Tính là tập đoàn gia đình giải trí ăn uống với những buổi hội họp sa hoa, cần nhìn tới danh tiếng lịch tao nhã, chỉ cần nhìn những chiếc xe đỗ ở bãi đỗ xe liền có thể nhìn ra, ra vào nơi này giàu cũng là có quyền thế  người bình thường cơ hồ thể đến được, nghe người ngoài đồn, là chốn xa hoa lãng phí vô độ .



      Cửa phòng chữ Thiên dành cho VIP được đẩy ra, người đến rất đông đủ ít, thấy Minh Thành Hữu tới, mấy người ngồi sô pha lần lượt đứng dậy, "Cuối cùng cũng nhìn thấy Minh Tam thiếu, sau khi đính hôn liền giống trước, suốt ngày đắm chìm trong lòng mỹ nhân dậy nổi à?"



      "Sao lại là trong lòng, tục ngữ phải nhuyễn ngọc ôn hương sao?"



      "Ôi,thân thể phụ nữ chỗ nào chẳng mềm, ý cậu phía mềm hay ...."



      "Ăn bậy bạ, mới Viện Kiểm sát công tác vài ngày, cái khác học, lại học thành chuyện thân thể ai bằng." Hai chân thon dài của Minh Thành Hữu vòng qua bàn trà, bước lên thảm tới chỗ ghế sô pha bên trong ngồi xuống, khuỷu tay phải lại càng khách khí khoát lên vai người đàn ông vừa chuyện, "Nhóc Huống, cha mẹ cậu có biết cậu ra bên ngoài là giở giọng lưu manh này , còn phải tức đến râu lộn ngược lên thẳng đứng? Trực tiếp lấy sung ra bắn hạ của quý của cậu?"



      "Cậu thôi , hồi ở trong bệnh viện luôn thích ức hiếp tôi rồi, vất vả thoát khỏi ma trảo của cậu, thế mà mới gặp được nửa ngày lại tiếp tục ức hiếp tôi."



      Ai chả biết, Minh Tam thiếu gia từ Hỗn Thế Ma Vương, mà nay, lại được cha mẹ cưng chiều, tay che trời, ai dám đụng đến.



      Phòng chữ Thiên thực tế là căn phòng lớn, mọi người vây quanh Minh Thành Hữu ngồi chung bàn có đến hai mươi người, Huống Dịch ra hiệu cho nhân viên phục vụ bắt đầu gắp thức ăn, Minh Thành Hữu gặp chuyện tốt nhường ai ngồi ở vị trí chủ tọa.



      Phó Nhiễm dùng xong cơm chiều, mới ngồi vào ở sô pha phòng khách, chợt nghe tiếng ô tô ngày càng gần, tưởng Minh Thành Hữu trở lại, đứng lên vừa thấy, sợ tới mức sắc mặt khẽ biến, "Mẹ?"



      Lý Vận Linh mặc trang phục dạ hội màu vàng nhạt, tóc bới cao, bộ trang sức ngọc lục bảo càng tôn thêm cao quý thanh lịch, bà vào phòng khách, mắt nhìn xung quanh, "Thành Hữu đâu?"



      "Công ty ấy tại có hội nghị, " Phó Nhiễm kéo Lý Vận Linh ngồi vào sô pha, "Mẹ, trễ thế này sao mẹ còn lại đây?"



      "Ba con đúng lúc có việc ở trong quân đội, mẹ ở nhà rảnh rỗi, sau khi tiệc từ thiện kết thúc liền nghĩ thầm, lo lắng cho con cùng Thành Hữu, nên đến xem."



      Tiêu quản gia bưng cốc nước tới trước mặt Lý Vận Linh, "Phu nhân, uống trà."



      "Tiêu quản gia, đêm nay tôi ở lại đây."



      "Vâng."



      Lông mày mảnh khảnh của Phó Nhiễn khẽ nhíu, cảnh cáo của Minh Thành Hữu lúc sắp như ở bên tai, Lý Vận Linh bưng lên cốc nước, kín đào nhìn về con dâu bên cạnh, "Tiểu Nhiễm, Thành Hữu rốt cuộc là khi nào trở về a?"



      "Mẹ, ấy công việc có thể đến khuya, mẹ ngủ trước ."



      "Gần đây có cái gì hay ? , lên lầu cùng mẹ xem phim."



      Trong đầu Phó Nhiễm nghĩ làm sao mới có thể báo cho Minh Thành Hữu biết, Lý Vận Linh dắt tay lên lầu trước bước, di động có bên người, mấy ngày nay cũng hiểu biết về ngôi biệt thự này, Lý Vận Linh đẩy ra căn phòng, bên trong là rạp chiếu phim thu có thể chứa được mười mấy người. Phó Nhiễm cúi đầu cùng qua, thừa dịp Lý Vận Linh hí hoáy máy móc, dừng lại , "Mẹ, con về phòng."



      "Con khó khăn lắm mới ở cùng mẹ, chẳng lẽ còn muốn trốn tránh sao?"



      " phải."



      " phải là được."



      Máy chiếu trình chiếu cuộn phim cũ, kinh kịch vị rất nhàm, Phó Nhiễm chán đến chết, cùng Minh Thành Hữu còn thời kỳ sống chung, thoải mái , tự nhiên cho dễ chịu.



      Ước chừng nửa giờ sau, Phó Nhiễm vẫn khó có thể ngồi yên, bàn tay khẽ vuốt đầu gối, "Mẹ, con toilet."



      Lý Vận Linh mắt nháy mắt chăm chú vào màn hình lớn,  mặt mới vừa rồi còn thân thiết, giờ lại ra vẻ nghiêm túc, bà như cuốn theo nhịp điệu của Kinh kịch, đầu hình như cúi xuống, cũng biết có phải là đáp ứng Phó Nhiễm hay là vẫn xem quá nhập thần.



      Phó Nhiễm cũng quản nhiều như vậy, sau khi đứng dậy nhanh chóng rời .



      lâu sau, Tiêu quản gia vào phòng."Phu nhân."



      Lý Vận Linh vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo bà ngồi xuống.



      "Phu nhân, sợ là thiếu phu nhân gọi điện thoại cho Tam thiếu gia."



      Lý Vận Linh tìm tư thế nằm thoải mái, bà dĩ nhiên là tính đúng thời gian, lúc này, chừng bên kia loạn lên rồi, " ta tại có gọi điện cũng kịp , Tiêu quản gia, phim này tồi, bà cùng tôi xem trò hay ."



      "Phu nhân, tôi sợ... Tam thiếu gia trở về ẫm ĩ."



      Lý Vận Linh ngón tay đan vào nhau, ngón trỏ xoa mua bàn tay, bà thở dài khẽ, giữa hai hàng lông mày như có tức giận, " ta nghĩ giúp đỡ Thành Hữu có thể có thể bảo vệ mình? ta muốn tránh xa, biết rằng đời này còn có bốn chữ, gọi là được như ý."








    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      09 lại phá hư chuyện tốt của
      Edit: Kim Dương
      Beta: Quảng Hằng





      Bên trong phòng VIP, sau khi cơm no rượu say, mọi người trở lại sô pha, quản lí biết các ‘đại gia’ đều thích, liền mang theo vài đến tiếp khách, rượu ngấm, ai cũng đều ôm ôm bắt đầu hưởng thụ, điểm đan lục đá ở bên cạnh, mặc kệ nhạc náo nhiệt, ai còn có tâm tư ca hát.

        nằm trong lòng Minh Thành Hữu nhiều lắm là 20 tuổi, cất giọng mềm mại của thiếu nữ Giang Nam, luôn kéo dài cuối nũng nịu, "Tam thiếu gia, Tam thiếu giaaaa..."

      Huống Dịch ở bên chịu nổi ngoáy ngoáy lỗ tai, "Con mẹ nó, xương cốt tôi rụng rời hết rồi ."

       Minh Thành Hữu nhấp ngụm rượu, mắt nhìn ngực Huống Dịch bị bàn tay ngọc  vuốt ve, "Mới sờ như vậy, bông cũng cứng rồi sao ."

      Lời vừa dứt, tiếng cười bên cạnh cũng rộ lên, tựa vào cổ Huống Dịch dường như mắc cỡ, cuối đầu vùi vào ngực ta cọ cọ, "Dịch thiếu gia, nghe chửa, nghe chửa..."

      "Đừng..." Huống Dịch cười dùng khuỷu tay ôm chặt , đến buồn cười, là đại ca của nhóm sợ trời sợ đất, lại sợ nhất nhột, " Lại phá, còn mắc cỡ mần em tại đây luôn đó."

      "Ai, " thấy Minh Thành Hữu đếm xỉa, tất nhiên là khó chịu, Huống Dịch dùng ánh mắt ý bảo Giang Nam, "Cách của em như thế là được rồi, phải nũng nịu thêm chút, ngọt thêm chút."

       " ?" hai tay ta ôm chặt lấy Minh Thành Hữu, nâng mặt chạm đến mặt , " traiii, trai à..." Cánh tay ôm đến nỗi khó thở , ánh đèn dìu dịu đỉnh đầu của người đàn ông cùng với hương rượu mát lạnh, ngắm tỉ mỉ khuôn mặt này, ngừơi đàn ông này hổ danh, khuôn mặt đẹp tinh xảo cùng gợi cảm đến mức có từ ngữ naò tả được, trách được bên ngoài đều  đồn đãi, muốn lấy được lòng Minh Thành Hữu dễ dàng, bởi vì người ưu tú như vậy luôn coi trọng mình hơn bất cứ thứ gì, nhưng  vẻ đẹp như vậy, nơi nào mới có thể  tìm được?
      Đôi mắt đẹp thâm của Minh Thành Hữu

      trầm, miệng lặp lại hai từ trai, nhớ tới hai chữ lưu laị gương trong phòng tắm cao cấp, uốn lượn mơ hồ, lại chân tồn tại.

      "Biết trai nhà rành cái gì nhất ?" Huống Dịch ở bên cạnh yên châm ngòi thổi gió, "Kỹ thuật khiêu vũ cuả là tuyệt nhất, ta dán sát vào sau lưng em, bảo đảm em mất hồn chân đứng nổi."

       " sao? trai, biết khiêu vũ? à Nhảy với em !”

       Bàn tay của Minh Thành Hữu đặt lưng , chỉ cười ,  dùng ngón tay chỉ Huống Dịch.

      Phó Nhiễm trở lại phòng ngủ,nhanh tay đem cửa khóa laị, sợ  Lý Vận Linh phát , cầm di động đặt ở tủ đầu giường  rồi lập tức bứơc đến cửa sổ sát đất ra ban công, ngón tay ấn ra dãy số chưa quen thuộc.

      Tiếng chuông là vũ khúc Latin dạt dào tình cảm

      Bên trong phòng VIP quanh quẩn huyên nháo cùng  nhạc xung quanh át mất tiếng chuông, thuận thế ngồi vào đùi Minh Thành Hữu, bàn tay như có như sờ ở vạt áo , "Muốn xem khiêu vũ? Em có biết kỹ thuật khiêu vũ của lúc nào là tốt nhất ?"

      cười ha ha, ai cũng cảm thấy ái muội, ta nghiêng người sát vào , ánh mắt lơ đãng nhìn về hứơng cửa, khóe môi nhếch lên, hiển nhiên hề thấy vẻ vui ỏ trong mắt đối phương, ta bĩu môi, " đó nha? Chết chắc rồi !"

       Minh Thành Hữu theo tiếng nhìn lại, nhìn Trầm Ninh mặt trắng bệch đứng ở cánh cửa biết bị mở từ khi nào ánh mắt lạnh  buốt đau thương, cứ mãi chằm chằm vào .

      Phó Nhiễm cầm điện thoại, bị cúp máy sau đó lại gọi tiếp, nhưng vẫn có người bắt máy.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng Tiêu quản gia, "Thiếu phu nhân , phu nhân goị qua."

      "Ừ, được." Phó Nhiễm vội, đành phải gửi tin nhắn cho Minh Thành Hữu, sợ Lý Vận Linh kiên nhẫn chờ, nội dung tin nhắn ngắn gọn ràng: có chuyện, về gấp!

       Thân hình to lớn của người đàn ông nhanh chóng xuyên qua hành lang gấp khúc, khác với bước chân gấp gáp theo sát phía sau, nghiêng thân hình vững vàng, chẳng qua ý giận ở đáy mắt, con ngươi hẹp dài xinh đẹp sắc bén làm cho người ta sợ hãi, trong đại sảnh của Mê Tính, mọi người đều ngừng lại chăm chú quan sát, Trầm Ninh chạy chậm tiến lên, ôm lấy cánh tay trái Minh Thành Hữu , "Thành Hữu, em biết sai rồi, đừng giận!"

      Người đàn ông dừng bước, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, tầm mắt nhìn xuống đôi tay Trầm Ninh dây dưa nắm tay , " Em sai chỗ nào?"

      "Em... em nên tự tiện tới tìm ." Cho dù biết sai, nhưng giọng của ta lại nén được ủy khuất.

      "Trầm Ninh, em làm sao mà biết ở đây?"  Lúc Minh Thành Hữu rời nhà cũng tiết lộ hành tung cho ai biết.

       Trầm Ninh cuống quít lấy di động từ trong túi ra, tìm kiếm lung tung sau đó đưa tới trước mặt Minh Thành Hữu  "Do có người gửi tin nhắn cho em biết , Thành Hữu, đừng nóng giận, em..." Nghĩ đến lúc nãy giống như rắn nước uốn éo ở người Minh Thành Hữu, Trầm Ninh cắn môi, muốn khóc.

      "Đem nước mắt nuốt trở về, trước đem tình ràng."

       Trầm Ninh nức nở, "Em cũng biết, khi nhận được tin nhắn đầu óc liền nóng lên, em cũng nghĩ nhiều..."

      "Đầu óc nóng em ra đây khóc lóc om sòm như con nít?" Minh Thành Hữu tức giận nửa nửa , mới vừa rồi ở bên trong phòng VIP bị Trầm Ninh phá hỏng, Huống Dịch bọn họ đều tự tản ra, "Em về trước ."

      "Thành Hữu,em thực phải cố ý..."

      "Trầm Ninh, em có nghĩ tới ai gửi cho em tin nhắn như vậy ?"

      "Em biết."

      Minh Thành Hữu nhanh chóng rời , " Em hãy nghĩ cho kỹ ."
      Nhân viên phục vụ từ trong phòng ra, đặt bàn hai bình Hennessy mắc nhất, xoay người chào hỏi, "Tam thiếu gia."

      Trầm Ninh thấy bóng dáng Minh Thành Hữu kiên định, vội bước lên phía trước kéo tay Minh Thành Hữu, Minh Thành Hữu động tác tay cố ý va chạm, khay trong tay nhân viên phục vụ rơi xuống đất, mảnh vỡ thuỷ tinh văng đến bên chân Trầm Ninh, ta giật mình dậm chân. Mặt Minh Thành Hữu lộ vẻ kiên nhẫn, "Em nháo đủ chưa?"

       Khi rời , đối người bán hàng lại câu, "Đem tất cả chi phí ghi cho tôi."

      Lý Vận Linh tâm tình rất tốt, xem xong phim lôi kéo Phó Nhiễm đến phòng khách uống trà, Minh Thành Hữu nổi giận đùng đùng về nhà, vào phòng khách vừa vặn nhìn thấy Lý Vận Linh cùng Phó Nhiễm cười cười, người sau bộ dáng nhu thuận, nhìn thấy đầu tiên là ngẩn ra, tiện đà thoải mái mở miệng, "Thiếu gia trở lại."

      "Đứa con này, đâu chơi đến bây giờ mới về?"

      Phó Nhiễm thầm liếc về hướng Lý Vận Linh, lúc nãy ràng Minh Thành Hữu công ty có việc, sợ lộ hết, giành trước mở miệng, " phải công ty có việc tối trở về ăn cơm chiều sao?"

      Lý Vận Linh khẽ cong môt cười, ngoắc ý bảo Minh Thành Hữu ngồi vào bên cạnh người, "Người đầy mùi rượu, cũng biết ở nhà ngoan ngoãn chơi cùng Tiểu Nhiễm."

       Hai ngón tay của Minh Thành Hữu ấn lên chân mày, "Mẹ, con có việc, mẹ đến khi nào?"

      "Sáng sớm tới rồi, ít nhiều cũng có Tiểu Nhiễm cùng mẹ coi hai bộ phim."

       " ?" Minh Thành Hữu

      Tầm mắt của xuyên qua bên hông Lý Vận Linh liếc thẳng về hướng Phó Nhiễm, chỉ nghĩ đến chính mình thay tránh thoát ép hỏi cuả Lý Vận Linh, thậm chí còn nghĩ đến, cùng phối hợp diễn màn này ăn ý vô cùng.

       Minh Thành Hữu cùng Lý Vận Linh chuyện, mắt thấy thời gian muộn, mới đều tự trở lại phòng nghỉ ngơi.

      Phó Nhiễm ngồi ở mép giường xem thưsách Minh Thành Hữu lấy điện thoại cầm tay ra, mới nhìn thấy màn hình có cuộc gọi nhỡ, thời gian hiển thị trùng với lúc Trầm Ninh đến, hai chân   thẳng tắp đứng im ở trước giường, Lý Vận Linh sáng sớm tới biệt thự, Phó Nhiễm nếu muốn thông báo cho , hẳn là có thể chọn thời gian thích hợp, sao lại trùng hợp như vậy?

      Bởi vì Phó Nhiễm đưa lưng về phía , hơn nữa tâm tư chôn ở trong sách, cho nên phát ra khác thường sâu trong mắt , cởi bỏ hai nút áo, thân mình vòng qua cuối giường  ngồi vào chỗ bên cạnh người của Phó Nhiễm, rồi giường đột nhiên lõm xuống làm cho người ta cảm giác giống như bờ, lại như  đột nhiên trầm xuống rơi vào trong nước, Phó Nhiễm vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy trong đôi mắt đen đào hoa của Minh Thành Hữu lóe lên tia sang lạ thường.

      "Tôi gọi điện thoại cho tại sao bắt máy?"

      "À, đúng lúc ấy có việc, "

       Mặt Minh Thành Hữu lộ vẻ bình thản, chút sợ hãi, từ trong ví da rút ra cái thẻ vàng đưa cho Phó Nhiễm, "Đây là thẻ vàng của Mê Tính VIP tặng cho em, có rảnh mang bạn bè chơi."

       Phó Nhiễm vươn tay, lại dường như nhận ra tí ý tốt nào mặt , khi nhìn kỹ , chỉ thấy nhếch môi, cười nham hiểm.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :