1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Giả Làm Thật - Thánh Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 84.1 Đừng ấy là con riêng

      Edit : Ngân Nhi


      Vị ngọt của bánh dâu tây lan xuống cổ họng rồi xuống dạ dày, Minh Thành Hữu đưa dĩa lại cho Phó Nhiễm, rút giấy ăn ra lau miệng, "Khó nuốt ."

      "Em cũng cần ăn nhiều."

      nhìn chiếc đồng hồ cổ tay trái, bất chợt hỏi câu, "Phó Nhiễm, hôm đó em đọc tin tức, họ rằng và Trần Lam Diễm ở nước ngoài hôn nhau giữa phố, lúc đó em có ghen ?"

      Ánh mắt sáng rực, nhìn thẳng cho trốn tránh.

      Phó Nhiễm đẩy đĩa bánh ra, hai tay nắm lấy mép áo, "Con mắt nào của nhìn thấy là em ghen vậy?"

      Ánh mắt rất bình tĩnh, nếu như Minh Thành Hữu hỏi ngay sau lần đầu tiên đọc mẩu tin đó, chắc chắn giữ được bình tĩnh mà thừa nhận là mình ghen, nhưng bây giờ hòa hoãn lại, Minh Thành Hữu có muốn cũng nhìn thấy được cảm xúc của hôm đó nữa đâu.

      "Ánh mắt của em lúc nhìn và Trần Lam Diễm trong thang máy, dường như hận thể ăn sống nuốt tươi bọn ."

      Phó Nhiễm cười, " ra em hoàn toàn chú ý đến bọn , em có thói quen tập trung tinh thần khi đứng trong thang máy, sao lại lén nhìn em vậy?"

      Minh Thành Hữu bật cười, lắc lắc đầu, "Nội công thâm hậu, đấu lại em."

      Phó Nhiễm cầm di động lên nhìn đồng hồ, "Chúng ta về nhé?"

      Món quà muốn tặng cho Minh Tranh vẫn còn ở trong tay, nghĩ đến giọng thất vọng của trong điện thoại, trong lòng Phó Nhiễm cảm thấy rất áy náy.

      Minh Thành Hữu quan sát Phó Nhiễm, trong lòng rất tự nhiên nghĩ rằng dáng vẻ thất thần lúc này của có liên quan tới Minh Tranh, hôm nay là sinh nhật của Minh Tranh, "Cùng xem phim nhé?"

      "Để lúc khác ." Phó Nhiễm cầm lấy túi xách, bàn tay đụng vào món quà muốn tặng cho Minh Tranh, lúc này chừng ở cùng với Triệu Lan.

      Khóe miệng Minh Thành Hữu chậm rãi hạ xuống, tặng cho cái này cái nọ, chẳng qua chỉ là vì muốn tỏ lòng biết ơn, đứng ngồi yên, đơn giản là lo lắng bỏ lỡ sinh nhật của Minh Tranh.

      "Phó Nhiễm." khẽ gọi .

      đứng lên muốn rời .

      "Chờ đến sinh nhật , em có nôn nóng muốn chúc mừng sinh nhật như thế này , lúc đó nhất định dành cả ngày để đợi em." Minh Thành Hữu giơ lên khuôn mặt tuấn tú, Phó Nhiễm đứng im trước bàn ăn, nhìn vào ánh mắt chờ mong của .

      Ngực bỗng dưng trùng xuống, buồn bã nên lời, sao có thể xem chuyện hôm nay là sinh nhật của Minh Thành Hữu?

      đáng ra nên ở cùng trọn ngày, vì đây là lần sinh nhật đầu tiên tổ chức đúng ngày của Minh Thành Hữu.

      Phó Nhiễm tay nắm túi xách chậm rãi buông ra, dường như có chút lưỡng lự, "Em phải về nhà trước 11 giờ."

      "Được!" Minh Thành Hữu ánh mắt sáng rực, đôi mắt đào hoa khẽ giương cao.

      Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu cùng nhau vào rạp chiếu phim, mua bỏng ngô, lần đầu tiên đến nơi này cùng với Minh Thành Hữu, trước kia cứ nghĩ rằng việc xem phim là độc quyền của những đôi tình nhân, hơn nữa ở Y Vân cũng có rạp phim , ngờ cũng có ngày bọn họ lại chen chúc ở đây.

      Minh Thành Hữu cầm vé bước tới, cầm lấy mấy thứ trong tay Phó Nhiễm, nhìn số ghế mới biết là Minh Thành Hữu mua chỗ VIP, có vách ngăn để ngăn cách, tầm nhìn rất đẹp.

      Tại nhà hàng Lễ Viên.

      La Văn giật mình nhìn đồ ăn tràn ngập bàn, phục vụ bưng từng món tới, mỗi món menu đều được bày ra bàn ăn.

      Minh Tranh vẫy tay, ý bảo họ ra ngoài.

      La Văn cầm đũa gõ vào mép bát, "Chỉ có hai chúng ta?"

      Minh Tranh dựa vào lưng ghế, khuôn mặt lạnh lẽo đơn, "Đúng vậy."

      "Nếu là sinh nhật , sao đưa bác tới?"

      Minh Tranh đưa mắt nhìn La Văn , "Hóa ra em cũng biết."

      Có tâm nhớ kỹ, dù sao cũng chỉ là con số ngày tháng mà thôi, nếu như vô tâm, con số đó chẳng có ý nghĩa gì hết.

      La Văn lấy hộp quà trong túi ra đưa cho , "Sinh nhật vui vẻ."

      Minh Tranh chưa đưa tay tiếp nhận, nhìn sâu vào mắt La Văn , "Mẹ buổi trưa có gọi về ăn cơm, bà buổi tối chắc có hẹn, nên muốn chiếm dụng thời gian của ."

      La Văn rất tự nhiên biết rằng người mà muốn hẹn là ai.

      Minh Tranh muốn phải mình đơn trải qua sinh nhật, cho nên mới gọi .

      Ăn được nửa, La Văn ra ngoài.

      Lúc trở về nhìn thấy Minh Tranh mở hộp quà của rồi giơ lên, khóe miệng cười cười, "Cám ơn."

      chiếc cà vạt, dù sao cũng quen nhau lâu, sở thích của thế nào cũng biết chút.

      La Văn ngồi xuống, "Ăn cơm , mỗi ngày được ăn cơm đúng giờ quả là bi kịch."

      Minh Tranh ăn ngon miệng, phục vụ thỉnh thoảng lại mặt mày rạng rỡ tiến vào mang thêm đồ ăn, nhiều món còn chưa kịp động đũa bị mang . La Văn thở dài, "Lãng phí."

      " ngờ thiên kim nhà họ La lại có bản tính tiết kiệm như vậy." Minh Tranh đem đồ ăn mới mang lên đặt trước mặt La Văn , "Lần trước nhìn thấy em rất thích mấy món này, nếu ăn là tí nữa lại mang đấy."

      La Văn cầm đũa lên, gắp thức ăn vào bát Minh Tranh, " cần phải vậy, dù chỉ có người, ngày sinh nhật vẫn phải trôi qua vui vẻ."

      Minh Tranh gác chân lên, thân thể lười biếng dựa ra sau, "Eve." dừng lại nữa, nghĩ nghĩ, rồi lại , "La Văn , tên này rất dễ nghe."

      La Văn hiểu ra cười cười, "Nhưng lại quen gọi em là Eve rồi."

      Trong rạp chiếu bộ phim rất hot, rất trong sáng có tên "Thất tình 30 ngày".

      Phó Nhiễm thoải mái dựa vào ghế, "Em cứ nghĩ là chọn phim hành động cơ.”

      "Ban ngày đủ áp lực lắm rồi, xem cái đó xong buổi tối lại ngủ ngon."

      Minh Thành Hữu đưa bỏng ngô và nước uống cho .Phó Nhiễm uống ngụm coca, đặt bỏng ngô lên bàn, vừa mới ăn cơm tối xong nên thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa.

      Bộ phim chiếu với nhịp độ khá chậm và thoải mái, Phó Nhiễm nhìn đồng hồ, tính thầm chắc lúc phim kết thúc cũng kịp về tặng quà sinh nhật cho Minh Tranh.

      Minh Thành Hữu chống tay lên cằm, nhìn ra có bao nhiêu hứng thú.Bên trong rạp tối đen, thỉnh thoảng ánh sáng phát ra màn hình chiếu thẳng vào mặt, Phó Nhiễm từ từ xem rất say mê, Minh Thành Hữu kề sát bên , cánh tay có thể cảm nhận được thân nhiệt của nhau.

      "Phó Nhiễm?"

      "Dạ?" Phó Nhiễm mải chú ý vào bộ phim, thờ ơ đáp lại .

      Minh Thành Hữu đem mặt tiến gần đến trước mặt Phó Nhiễm, ngăn cản tầm mắt của , ngửa người ra sau, "Sao vậy?"

      "Hôm nay là sinh nhật của ."

      Mặc dù ánh sáng đủ, Phó Nhiễm vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt sáng như ngọc của Minh Thành Hữu, chờ tiếp, nhưng chờ mãi thấy Minh Thành Hữu mở miệng, "Đúng, hôm nay là sinh nhật của ấy."

      lại.

      Minh Thành Hữu nhìn rất lâu, "Em trước 11 giờ phải về nhà, cũng là vì sao?"

      "Qùa của ấy còn ở trong túi em, em muốn tặng quà sinh nhật cho ấy."

      Khuôn mặt Minh Thành Hữu từ từ cúi xuống, cho đến khi chóp mũi hai người cơ hồ sắp chạm vào nhau, Phó Nhiễm tưởng rằng chuẩn bị cái gì đó khó nghe, ngờ khuôn mặt tuấn tú kia bỗng phóng đại ngay trước mắt, Minh Thành Hữu dùng sức hôn sâu, đầu lưỡi hung hăng khiêu khích hai cánh môi .

      Rạp chiếu phim là nơi tắt lửa tối đèn nên rất dễ **, hơn nữa đây lại là gian riêng, hai người lúc ở nhà hàng có uống rượu vang, mùi rượu lưu luyến quyện vào nhau, Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm rồi vòng qua hông mình, xoay người cái rồi đem áp lên ghế.

      Phó Nhiễm rất bình tĩnh, lúc Minh Thành Hữu có ý định cọ xát nhiều hơn liền lập tức đẩy ra, hai tay ôm lấy mặt Phó Nhiễm, đầu ngón tay khẽ vuốt ve đôi môi .

      Bầu ngực lộ ra tuy nở nang cuốn hút nhưng giờ đây lại phập phồng lên xuống đầy sức sống, giống như vừa được truyền vào đó hơi thở mới mẻ, mỗi cử động đều làm cho Minh Thành Hữu rung động tới nỗi hận thể xuyên thủng tim mình.

      Phó Nhiễm chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nắm chặt cổ tay Minh Thành Hữu, khẽ thở dốc.

      Lực chú ý lại lần nữa hướng lên màn hình, nhưng bộ phim bị bỏ lỡ đoạn nên còn thấy hấp dẫn nữa, Phó Nhiễm cảm thấy buồn ngủ, đầu thỉnh thoảng lại gục vào vai của Minh Thành Hữu.

      quàng tay ôm lấy đầu , để cho tựa đầu lên vai mình, "Ngủ lúc ."

      "Lúc phim hết nhớ đánh thức em dậy." híp mắt, giọng hơi mơ hồ.

      Minh Thành Hữu gì, ngón tay gõ lên ghế.

      Món ăn cuối cùng được mang ra, phục vụ sau khi rời lại quay trở lại.

      Đèn trong phòng bỗng nhiên phụt tắt.

      Minh Tranh buông đũa xuống, "Chuyện gì vậy?" Giọng chút tức giận.

      chiếc xe đặt bánh gato được đẩy đến, La Văn tới cầm lấy xe đẩy của phục vụ, cửa đóng lại, hắng giọng cái rồi hát, "happy-birthday-to-you, happy-
      birthday-to-you..."

      Minh Tranh chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

      La Văn đem bánh gato đến trước mặt , nhàng : "Sinh nhật vui vẻ!”

      Trong lòng cảm thấy rất xúc động, Minh Tranh trải qua hơn hai mươi năm cuộc đời, nhưng có lẽ chưa bao giờ được trải qua cảm giác vui vẻ của ngày sinh nhật.

      Với thân phận con riêng kia, từ khi sinh ra cho đến nay, chưa từng lần được mọi người quây quần lại chúc mừng sinh nhật.

      Giai điệu vui vẻ cùng ánh nến thắp sáng, Minh Tranh xuyên qua ánh lửa nhìn La Văn đứng đối diện.

      "Cám ơn em."

      La Văn lấy dao cắt miếng bánh, quay người bật đèn lên.

      Nhìn thấy ánh đèn chói mắt, dù chỉ mới tắt đèn được lúc nhưng vẫn có cảm giác quen.

      lấy miếng bánh ngọt đưa cho , Minh Tranh từ đầu đến cuối chỉ khẽ nhếch môi cười, sau đó uống rất nhiều rượu.

      La Văn dìu Minh Tranh lảo đảo bước ra khỏi Lễ Viên, gió đêm lạnh lẽo vô cùng, lùa thẳng vào cổ áo, vòng tay ra sau thắt lưng của Minh Tranh, lòng bàn tay chạm vào thắt lưng cường tráng của đàn ông, mặt liền hồng lên, "Sớm biết vậy để mình ra, phục vụ nhìn thấy say như vậy chừng xem thành kẻ lang thang mà giúp đỡ."

      " xấu sau lưng người khác là tốt." Minh Tranh ngẩng đầu lên, hơi thở nóng rực phả lên cổ La Văn , tuy uống nhiều nhưng cũng chưa đến mức say.

      "Bộ dạng này của mà lọt vào diễn đàn của công ty chắc chắn rất tuyệt, mấy tiểu nương mà nhìn thấy đảm bảo rất kinh ngạc, làm gì có cơ hội nào được nhìn thấy bộ dạng như thế này? Còn phải phát điên lên sao." La Văn cảm thấy lực bất tòng tâm, đại nam nhân tuy rằng nhìn có vẻ nhiều thịt lắm, nhưng lại cơ hồ khiến xương cốt của gãy vụn.

      " cho ràng." Minh Tranh mơ hồ , " có chỗ nào đứng đắn?"

      "Em chỉ là ngày thường nghiêm túc cách thái quá thôi."

      La Văn dìu Minh Tranh tới bãi gửi xe, "Lão đại, có thể lái xe ?"

      "Cứ thử xem."

      La Văn tới xe của mình, dám để cho Minh Tranh thử, "Em đưa về, mau lên xe."

      Minh Tranh đặt tay lên trần xe, La Văn mở cửa xe muốn ngồi vào, "Đứng đó làm gì, thôi!"

      vẫn đứng im nhúc nhích.

      La Văn tới bên cạnh Minh Tranh, cúi xuống nhìn, lập tức còn gì để .

      Cứ thế mà đứng ngủ được sao?

      Khuôn mặt tuấn tú dán lên trần xe lạnh lẽo, hai tay khoanh tròn, tướng ngủ rất hiếm thấy.

      Lông mày của nhíu chặt lại, La Văn giơ tay vỗ vỗ lên vai , "Minh Tranh, về thôi!"

      cử động thân người, ngã người sang bên cạnh, chắc tưởng rằng mình nằm giường.

      La Văn giật mình hô to, chút nghĩ ngợi liền đưa tay ra ôm lấy thắt lưng của , bước tới đứng phía sau , lúc này mới miễn cưỡng giữ đứng vững, Minh Tranh đem toàn bộ sức nặng áp lên người , mở cửa xe, cố hết sức đẩy ngồi vào ghế lái phụ.

      Phó Nhiễm mơ màng mở mắt ra, bộ phim vẫn chưa kết thúc.

      Minh Thành Hữu vỗ lên mặt ý bảo ngủ tiếp.

      ngủ cũng được lúc rồi, lúc tỉnh lại nhìn thấy vẫn hướng mắt lên màn hình xem phim, khẽ dụi mắt, lấy coca bàn lên uống.

      "Còn mệt ? Nếu mệt cứ ngủ tiếp ."

      Ngủ được lúc quả nhiên tinh thần trở nên tốt hơn rất nhiều, "Mấy giờ rồi?"

      "Còn sớm." Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm lên màn hình, Phó Nhiễm cũng nhìn theo, nhìn được lúc, cảm thấy đoạn này rất quen, hình như xem rồi.

      Phó Nhiễm đặt coca trong tay xuống, lấy điện thoại trong túi xách ra xem giờ.

      mười hai giờ hai mươi phút sáng.

      nhíu chặt cặp lông mày xinh đẹp, nghĩ rằng chắc mình nhìn nhầm, rồi lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường trong rạp.

      Vẫn là mười hai giờ hai mươi phút.

      Đầu óc nhanh chóng thức tỉnh, lập tức hiểu được chuyện gì diễn ra.

      Phó Nhiễm đem đồ đạc nhét vào túi xách, thèm liếc mắt nhìn Minh Thành Hữu cái, lập tức xoay người rời .

      Minh Thành Hữu nắm chặt cổ tay , "Em muốn đâu?"

      "Về nhà!" hất tay ra, mặc kệ Minh Thành Hữu kéo lại, Phó Nhiễm chịu đựng cơn đau ở tay, đôi chân chút do dự bước ra ngoài.

      Minh Thành Hữu cũng đứng dậy đuổi theo.

      Hai người lôi lôi kéo kéo bước ra khỏi rạp chiếu phim, xe của Phó Nhiễm vẫn gửi ở nhà hàng mà họ ăn lúc chiều, bước xuống đường muốn lấy xe.

      Minh Thành Hữu kéo tay lại, "Để đưa em về."

      "Em về nhà!" Phó Nhiễm mạnh giọng, lời sắc nhọn làm Minh Thành Hữu giật mình, ngờ lại phát hỏa như vậy.

      "Em làm sao vậy?" nhíu chặt mày, vẻ mặt cũng trở nên u ám.

      "Minh Thành Hữu, làm như vậy là muốn em bỏ lỡ mất thời gian phải , cảm thấy như vậy vui lắm à? Chẳng qua chỉ là món quà mà thôi, làm gì phải hao tốn tâm tư vào nó như vậy?"

      "Em cũng cảm thấy nó có ý nghĩa, vậy tại sao phải làm vậy?"

      Phó Nhiễm cắn chặt môi, cảm giác đau đớn làm ổn định lại, mệt mỏi chán nản, đứng im tại chỗ, " ấy là..." Phó Nhiễm dừng chút rồi tiếp, " trai của !"

      "Phó Nhiễm, đâu có xem là em trai, mà cũng bao giờ xem trai mình!" Minh Thành Hữu đứng khuất sáng, khuôn mặt chỗ sáng chỗ tối nhìn ràng.

      Phó Nhiễm thở dài, hai mươi mấy năm qua vẫn đối địch nhau như vậy, Lý Vận Linh chen ngang ở giữa, thời thời khắc khắc ở bên cạnh nhắc nhở Minh Thành Hữu rằng Minh Tranh là con người bụng dạ khó lường, đem mối quan hệ của đôi huynh đệ này đẩy ra ngày xa.

      nhắc lại rằng mình phải .

      Giọng của Minh Thành Hữu trở nên bi thương xen lẫn chút bén nhọn, "Phó Nhiễm, em có biết sinh nhật của đối với có ý nghĩa gì hay ?"

      Bước của dần dần chậm lại, cuối cùng im lặng đứng giữa quảng trường cách xa.

      "Sinh nhật của ta chỉ hơn có 20 ngày, cách khác, mẹ và Triệu Lan mang thai cùng lúc." Minh Thành Hữu từ từ bước tới, thời khắc nặng nề này cũng là bùng nổ của trong suốt hơn hai mươi năm qua, tới phía sau Phó Nhiễm, bóng đen phủ tới trước mặt , "Lúc mẹ biết chuyện này, nhìn thấy trong mắt mẹ chứa những giọt lệ, nhưng vẫn giữ nụ cười vui vẻ với ba , ‘được, đón con về đây , dù gì cũng là con trưởng của Minh gia’.Nhưng mẹ hận thể cắn chết Triệu Lan, cũng biết rằng mẹ rất mệt mỏi, nhưng bà vẫn luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ!"

      Phó Nhiễm đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của Lý Vận Linh lúc đó, là phụ nữ, sao có thể chịu đựng được tàn nhẫn như vậy.

      "Phó Nhiễm, em vẫn muốn chúc mừng sinh nhật sao? dựa vào cái gì, chỉ là đứa con riêng mà thôi, thân phận của hoàn toàn được thừa nhận, nghĩ rằng nắm được Hố Khôn là có thể danh chính ngôn thuận đặt chân vào Minh gia sao? Vĩnh viễn bao giờ có chuyện đó, ba có đem Hố Khôn giao cho ta cũng thèm quan tâm, chỉ nghĩ mãi ra, ba vì sao lại có thể thiên vị đứa con riêng như vậy?" Minh Thành Hữu gân xanh nổi đầy hai bên thái dương, trong mắt nhuộm màu đỏ rực.

      Hai chữ con riêng như tảng đá sắc nhọn, đánh thẳng vào trái tim của Phó Nhiễm.

      "Minh Thành Hữu." Phó Nhiễm tay nắm lại thành nắm đấm, Minh Thành Hữu nghe thấy thanh lạnh lùng của , "Đừng ấy như vậy."

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Minh Thành Hữu khẽ híp đôi mắt đào hoa của mình, giọng điệu lạnh nhạt : "Phó Nhiễm, đây là bí mật mà ai cũng biết, em muốn che dấu cho ta đến khi nào?"

      ", đừng để cho em nghe thấy hai chữ kia, được ấy như vậy!"

      Giọng điệu dữ dội của Phó Nhiễm làm cho người ta phải kinh ngạc, ngay cả cũng bị chính mình dọa sợ.Ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài, hốc mắt nóng bỏng, trong lòng thầm nghĩ, Minh Thành Hữu, đừng ấy như vậy, chỉ sợ ngày nào đó Minh Thành Hữu chịu đựng nổi, hy vọng rằng đừng có để tâm chuyện này thêm nữa.

      Lời trách cứ của lọt vào tai Minh Thành Hữu, hoàn toàn khiến cho nghĩ rằng bênh vực Minh Tranh.

      "Phó Nhiễm?" Minh Thành Hữu khó tin nhìn .

      Phó Nhiễm đưa tay lau nước mắt, nếu như ngày nào đó chân tướng việc phơi bày hết trước mặt Minh Thành Hữu, liệu thế nào?

      Nước mắt càng ngày càng tuôn rơi, chỉ có thể nghẹn ngào đứng im chỗ.

      Minh Thành Hữu là người luôn tự cao tự đại, được người người tán tụng, cho dù ngày nào đó có thất thế vẫn có Minh gia và Lý gia để dựa vào.Phó Nhiễm nhìn bóng dáng của Minh Thành Hữu càng ngày càng mơ hồ trong tầm mắt, trong lòng cảm thấy rất bi thương, bí mật của Minh Vân Phong trước khi chết dồn ép đến mức thở nổi.

      dùng sức lau nước mắt, lướt qua bên cạnh Minh Thành Hữu mà .

      " cho phép em !"

      Minh Thành Hữu từ phía sau ôm lấy thắt lưng Phó Nhiễm, "Sinh nhật của qua rồi, bây giờ em mới còn ý nghĩa gì nữa chứ?"

      "Buông em ra!" Phó Nhiễm dùng sức giãy dụa, lùi về phía sau dùng túi xách đập vào tay Minh Thành Hữu, "Chuyện của em cần quan tâm."

      chạy , vừa lúc chiếc taxi ngang qua.

      Phó Nhiễm chút do dự mở cửa xe ngồi vào.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      lấy di động gọi cho Minh Tranh, La Văn nhắc có điện thoại, Minh Tranh sờ soạng lúc mới tìm được máy.

      "Alo, trai, ở đâu vậy?"

      Minh Tranh đưa mắt nhìn La Văn chăm chú lái xe, " sắp về tới nhà.”

      "Được, đứng ở cửa chờ em chút, em lập tức đến ngay."

      Ngắt điện thoại, Minh Tranh hướng mặt ra cửa sổ, tinh thần thanh tỉnh, lặng im , khuôn mặt lại lạnh lùng như trước.

      La Văn thăm dò hỏi: "Là Tiểu Nhiễm?"

      lời nào, gật gật đầu.

      "Hay là em để ở đây, lái xe trở về nhé?"

      Minh Tranh dời mắt nhìn La Văn , ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu, "Sao phải như vậy?"

      "Bây giờ mà về có thể phải đối mặt nhau đấy."

      Minh Tranh cười yếu ớt, ngữ khí trêu chọc, "Làm gì phải vậy, với em có gì ám muội sao?"

      La Văn trừng mắt nhìn , "Em chỉ là muốn tốt cho thôi."

      " cần phải vậy đâu." Minh Tranh mệt mỏi vươn tay xoa bóp hai bên thái dương, "Tiểu Nhiễm mà thấy cũng để ý đâu, đây là khác nhau giữa quan tâm và quan tâm."

      Phó Nhiễm tới trước cửa nhà Minh Tranh, bên ngoài căn biệt thự được bật đèn sáng trưng, cho dù là nửa đêm đứng ở đây cũng hề cảm thấy sợ hãi.

      lại lại trước cửa, dường như có rất nhiều tâm , gót giầy đập lên mặt đất phát ra tiếng động thanh thúy.

      Đột nhiên có luồng ánh sáng rọi vào, Phó Nhiễm theo bản năng lấy tay che mắt.

      Xe từ từ dừng lại, La Văn với tay ra ghế sau lấy áo khoác cho Minh Tranh, "Thay em hỏi thăm sức khỏe Tiểu Nhiễm, em ra đâu."

      Minh Tranh mở cửa xe xuống.

      La Văn quay đầu rời .

      Phó Nhiễm nhìn Minh Tranh chậm rãi từng bước tới, trong lòng càng thêm áy náy và lo lắng, vốn phải là đứa con cưng của cha mẹ nay lại phải gánh vác trọng trách thuộc về mình, may là những lời đồn đại vô căn cứ vẫn làm gục ngã.

      Khuôn mặt của ngày trước mặt, Phó Nhiễm cùng đứng đối diện nhau.

      " trai, sinh nhật vui vẻ."

      Minh Tranh khóe miệng mềm nhũn, Phó Nhiễm từ trong túi xách lấy hộp quà ra đưa cho , "Em rất xin lỗi." nhìn đồng hồ, " 1 giờ 5 phút rồi."

      " cứ nghĩ là em quên rồi." Minh Tranh đưa tay tiếp nhận.

      " nghĩ là trí nhớ em kém vậy sao?" Phó Nhiễm nhìn mở quà ra, " thích ?"

      "Thích."

      "Lần khác em bù cho sau." Phó Nhiễm giơ tay miêu tả, "Tặng cho bát mì trường thọ lớn như thế này."

      Minh Tranh đưa mắt nhìn chằm chằm vào , "Tiểu Nhiễm, hôm nay nhiều việc lắm sao? Em mới từ văn phòng về đấy à?"

      Phó Nhiễm giỏi dối, né tránh ánh mắt của Minh Tranh, "À, sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, em muốn đến năm mới lại phải ngồi ở công ty tăng ca."

      Ánh mắt Minh Tranh lóe lên chút lửa giận, thể nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy ở nhà hàng.

      " trai, em thấy hình như là La Văn đưa về, sinh nhật có vui ?" khẽ dương cằm, vành mắt có chút hồng.

      Minh Tranh trong lòng khẽ kích động, "Bọn cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm."

      "Vậy à." Phó Nhiễm gật gật đầu, "Cũng còn sớm nữa, mẹ em gọi điện nhiều đến nỗi điện thoại em sắp nổ tung rồi, em về đây."

      "Để đưa em về." sờ soạng người, lúc này mới nhớ ra là mình lái xe về, quay người muốn ra gara lấy xe.

      " cần đâu" Phó Nhiễm ngửi được mùi rượu người , "Em bảo taxi đợi rồi, để em tự về cũng được, mau vào nhà nghỉ ngơi ."

      Minh Tranh quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy ánh đèn taxi cách đó xa.

      Phó Nhiễm chúc ngủ ngon rồi vẫy tay rời , Minh Tranh nhìn theo bóng dáng Phó Nhiễm ngày cách xa, Phó Nhiễm mở cửa xe ngồi vào ghế sau, đúng lúc Phạm Nhàn lại gọi điện tới.

      mình phải tăng ca cho nên về trễ, Phạm Nhàn dặn dò lái xe cẩn thận rồi mới ngắt điện thoại.

      Lúc taxi về đến nhà của Phó Nhiễm gần hai giờ sáng.

      Đường phố về đêm lạnh thấu xương cốt, gió lạnh thổi khắp nơi, ngấm vào da thịt khiến người ta lạnh đến mức mất cảm giác.

      Các hàng quán ăn uống cũng đóng cửa, ngoại trừ những cửa hàng tiện lợi 24/24 và những quán bar ra toàn bộ Nghênh An hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng.

      Phó Nhiễm trả tiền rồi bước xuống xe, xa xa nhìn thấy chiếc Audi của mình trơ trọi ở bãi đỗ xe.

      túm chặt cổ áo rồi chạy tới, cái mũi nhạy cảm ngửi thấy mùi khói thuốc, đến gần mới phát ra có người ngồi, Minh Thành Hữu nghe thấy tiếng bước chân, tay cầm điếu thuốc nghiêng đầu ra chỗ khác.

      "Sao lại ở đây?"

      Phó Nhiễm nhìn đống tàn thuốc hỗn độn bên cạnh Minh Thành Hữu.

      " ngồi đợi em."

      "Xe của đâu?"

      Minh Thành Hữu đưa tay chỉ chỉ cách đó xa.

      " còn sớm nữa, mau về ." Phó Nhiễm mở cửa xe, Minh Thành Hữu ném điếu thuốc trong tay xuống, khóe miệng thở ra hơi thuốc khiến gương mặt càng thêm mờ ảo, mím chặt môi, tức giận nhìn .

      Phó Nhiễm vừa muốn lái xe , Minh Thành Hữu bước nhanh tới chặn lại, "Có gặp ?"

      "Có gặp."

      Minh Thành Hữu đứng im bên cạnh thêm câu nào, Phó Nhiễm đẩy tay ra, "Em phải về rồi."

      "Ngày mai em đến MR chuyến."

      "Có việc gì ?"

      "Chuyện công việc."

      Phó Nhiễm vạch trần , "Ngày kia là bắt đầu kỳ nghỉ ở FU rồi, MR hai ngày này cũng làm việc, còn có thể có công việc gì chứ?"

      "Đến biết."

      "Được." Phó Nhiễm ngồi vào ghế lái, Minh Thành Hữu cúi người vào tai , "Ngày 15 tháng 1 là sinh nhật của , muốn hẹn riêng trước với em ngày."

      Phó Nhiễm xoay người, lộ ra gò má mềm mại cùng môi cánh hoa, dựa ra sau, "Sinh nhật của đâu có thiếu người đến chúc mừng."

      biết hôm nay mới chính xác là sinh nhật của Minh Thành Hữu, cũng chu đáo ở bên ngày, Phó Nhiễm tâm tình phức tạp, muốn phải trải qua cảm giác nặng nề này thêm nữa.

      Minh Thành Hữu ghé sát mặt vào , " quan tâm đến những người khác."

      Phó Nhiễm hiểu rằng nếu trả lời cho ràng dừng lại, "Đến lúc đó rồi sau được ? Em cố gắng."

      ", muốn em phải chắc chắn." Minh Thành Hữu kiên quyết, "Giống như khi em đồng ý với Minh Tranh vậy."

      Phó Nhiễm rất mệt mỏi, hơn nữa tâm tình lại tốt, nghe Minh Thành Hữu vậy liền lập tức nổi giận, "Em đồng ý với ấy cái gì? Em dự sinh nhật cùng ấy rồi, còn muốn thế nào nữa? Minh Thành Hữu, rốt cục muốn em phải làm sao đây?"

      Phó Nhiễm đưa tay dùng sức đẩy Minh Thành Hữu ra, cũng thèm quan tâm lảo đảo ngã vào cửa xe, giậm chân ga tuyệt tình dời .

      Minh Thành Hữu hoàn toàn ngờ Phó Nhiễm lại tức giận như vậy, cũng là vì tâm tình ổn định lại mới ngồi đây chờ , nghĩ rằng lại phải chia tay trong cãi vã.

      Phó Nhiễm dùng sức nắm chặt tay lái, nước mắt trào ra như vỡ đê, đây là do tự chuốc lấy, nên biết nên làm thế nào, đáng lẽ ra nên ở cùng Minh Tranh và Minh Thành Hữu trong đúng ngày sinh nhật của họ mới phải, Phó Nhiễm lau mắt, trong lòng bị đè nén có chỗ phát tiết, nắm tay lại thành nắm đấm rồi dùng sức đập mạnh lên vô lăng.

      thanh mạnh mẽ rất nhanh làm cho tỉnh táo lại.

      rút khăn tay ra lau nước mắt, cổ họng nghẹn ngào.

      Nhưng, chung quy lại vẫn là đành lòng.

      thể làm ngơ như có chuyện gì xảy ra được, cũng thừa nhận rằng mình thể xử lý tốt được mọi chuyện, tựa như lần này, cố tình xem thất vọng của Minh Tranh, chính là vì muốn ở bên Minh Thành Hữu trong ngày sinh nhật.

      Hôm sau tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung.

      Phó Nhiễm cố gắng chịu đựng tới văn phòng, còn chút việc vẫn chưa làm xong, tới MR, biết Minh Thành Hữu có ý định khác nên cũng muốn tới đó cho tiêu khiển.

      Lâm Lâm đứng bên ngoài gõ cửa văn phòng.

      "Vào ."

      "Tiểu Nhiễm, có người đưa hoa tới."

      Lâm Lâm cùng người đưa hoa tiến vào văn phòng. Phó Nhiễm bị cảm vì ngày hôm qua về muộn, lúc này đầu óc tỉnh táo, rất khó chịu.

      "Phó tiểu thư, hoa của ."

      Những bông hoa Bách Hợp tươi mới, kiều diễm ướt át, mùi thơm làm say đắm lòng người, Phó Nhiễm cầm bút ký nhận, chỉ chỉ vào bó hoa bàn làm việc, "Lâm Lâm, cầm lấy , tôi bị cúm, để hoa ở đây lãng phí quá."

      "Vừa hay ở phòng tập nhảy thiếu hoa tươi, để hoa ở đó chắc cả phòng tràn ngập hương thơm."

      Phó Nhiễm vùi đầu vào làm việc, di động bắt đầu rung lên, phát ra thanh chói tai, cầm lên xem, là Minh Thành Hữu gọi.

      Sau vài lần ngắt máy, vẫn kiên trì gọi lại.

      Phó Nhiễm đành nghe máy, "Alo?"

      "Em ở văn phòng hay ở đâu?"

      "Em ở văn phòng." Phó Nhiễm cầm bút ký tên lên tờ giấy A4, "Có việc gì ?"

      Bên kia có tiếng mở cửa, "Sao thấy em?"

      Phó Nhiễm nghẹt mũi, chuyện rất khó khăn, "Mới sáng sớm cho người đưa hoa đến FU, phải là biết em tới MR sao?"

      Lại còn diễn trò nữa, đúng là tự biên tự diễn.

      Minh Thành Hữu lúc lâu gì, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng đóng cửa, giọng đàn ông bình tĩnh mà lạnh nhạt, " đâu có cho người đưa hoa tới cho em."

      Phó Nhiễm đưa mắt nhìn tấm thiệp bị bỏ quên bàn, tưởng đó là Minh Thành Hữu vì mấy hôm trước có gửi hoa tới, Phó Nhiễm mở tấm thiệp ra, nhìn chỗ người gửi có ghi tên Minh Tranh.

      mở to mắt, khỏi cảm thấy xấu hổ, "Ở MR có việc gì ?"

      Minh Thành Hữu trầm mặc lúc lâu, Phó Nhiễm vừa định tiếp nghe thấy tiếng tút tút truyền tới.

      đặt điện thoại xuống, bị cảm cúm vốn rất khó chịu, đâu có lòng dạ nào mà suy nghĩ nhiều.

      Ăn cơm xong, nhận được điện thoại của quản lý Lý ở MR.

      Phó Nhiễm lái xe chở thêm mấy người nữa, trong đó có người đồng nghiệp mới, bảo họ sau khi tới MR lên phòng tài vụ trước, Phó Nhiễm nghĩ nếu đến đây cũng muốn lên lầu lấy chút tài liệu.

      Nghê thư kí cũng chuẩn bị nghỉ, ở văn phòng vừa ngâm nga hát vừa thu dọn này nọ, nhìn thấy Phó Nhiễm liền trầm mặt xuống, dường như ý tâm tình tốt bị phá hỏng.

      Phó Nhiễm gật đầu xem như chào hỏi, nếu thích việc gì phải cố gắng miễn cưỡng lấy lòng.

      lấy chìa khóa phòng trong túi xách ra, lúc cắm khóa vào mới nhận ra là cửa phòng khóa.

      Phó Nhiễm đẩy cửa vào, nhìn thấy Minh Thành Hữu ngồi ghế làm việc của .

      quay lưng về phía cửa, rèm cửa sổ bị kéo lại, văn phòng này ánh sáng vốn rất tốt, Nghê thư kí thò đầu vào nhìn, Phó Nhiễm xoay người đóng cửa lại.

      Minh Thành Hữu vẫn duy trì tư thế ban đầu.

      Phó Nhiễm tới giá sách, nhìn đống mô hình xe mà bảo Nghê thư ký mang lại xuất ở đây, nhớ rất vị trí để tài liệu của mình, Phó Nhiễm tới giá sách khác, ánh mắt người đàn ông kia cũng dõi theo .

      Phó Nhiễm tìm được tập tài liệu, rút ra, vừa xoay người lại liền nhìn thấy Minh Thành Hữu nhìn chớp mắt

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 85.1 Cản trở thân mật

      Edit : Ngân Nhi


      Phó Nhiễm ôm tập tài liệu ở trước ngực, chạm phải ánh mắt của Minh Thành Hữu.

      "Đợi ." Thấy bước , Minh Thành Hữu lên tiếng gọi.

      Phó Nhiễm dậm chân, "Có chuyện gì cần phân phó sao?"

      Minh Thành Hữu đứng lên, cầm văn kiện bàn đưa cho , "Đây là phúc lợi của công ty dành cho em, du lịch 7 ngày ở Maldives."

      "Em cần." Sắc mặt Phó Nhiễm có lấy chút vui vẻ, "Em quyết định đón năm mới ở nhà, cái này em nghĩ nên nhường lại cho người khác , đưa cho em rất lãng phí."

      " với em cùng ."

      Thế lại càng thể đồng ý rồi.

      Phó Nhiễm đẩy tay Minh Thành Hữu ra, "Em muốn đâu hết, em muốn ở nhà nghỉ ngơi."

      cũng miễn cưỡng , "Đợi rồi cùng nhau bách hóa, cũng nên mua cho Vưu Dữu món quà gì đó mừng năm mới."

      " cần đâu, em tự mua cũng được."

      lướt qua phía trước rồi bước , Minh Thành Hữu chế trụ tay , "Em giận sao?"

      "Nhìn em giống vậy lắm à?" Phó Nhiễm ngẩng đầu lên cho xem.

      Minh Thành Hữu khẽ cười, cân nhắc xem xét rồi , "Đúng vậy."

      "Em đâu có gì phải tức giận."

      Minh Thành Hữu đứng trước mặt , "Chẳng qua chỉ là bỏ lỡ sinh nhật của thôi mà."

      " ấy chỉ là có quan hệ cùng cha khác mẹ với mà thôi, hai người vẫn có thể trở thành em tốt của nhau mà."

      Minh Thành Hữu ý cười dần dần biến mất, "Nếu ngày đó đuổi tận giết tuyệt, phải chật vật như vậy, cho cơ hội tại sao lại muốn lo nghĩ cho ?"

      cơ bản, cục diện ngày hôm nay phải là lỗi của riêng ai.Phó Nhiễm cũng muốn quan tâm nhiều, thực muốn bị cuốn vào việc đó, ôm tập tài liệu rồi bước ra khỏi văn phòng.

      Mấy người Lâm Lâm đứng dưới chờ , nhìn thấy Phó Nhiễm tiến đến gần liền lao vào ôm lấy , thể chối từ màn tiếp đón thịnh tình này, Phó Nhiễm có chút ngơ ngác, "Làm gì vậy?"

      "MR hổ danh là công ty lớn có chế độ đãi ngộ làm người ta phải hét chói tai, Tiểu Nhiễm, may mà có con mắt tinh tường, khoản tiền mua xe của tôi ít ra cũng có hy vọng rồi..."

      Phó Nhiễm cười cười đẩy mấy người ra, "Tôi có làm gì đâu, nếu muốn cảm ơn sang năm hãy làm việc tốt ."

      "Cắt cắt..." ngữ điệu kéo dài mang theo tiếng cười vang, "Tiểu Nhiễm làm chúng ta mất cả hứng, lại bày ra bộ dạng của bà chủ rồi."

      Đoàn người trở lại phòng làm việc thu dọn đồ đạc, đến ba giờ hoàn thành xong, chính thức được về nhà nghỉ Tết.

      Vẫn còn nhiều thời gian để sắm Tết, Phó Nhiễm sau khi ra khỏi phòng làm việc liền thẳng về nhà, ngồi trong phòng bật nhạc xem TV, tới gần giờ cơm tối mới xuống lầu.

      Phạm Nhàn đứng trước bàn ăn sắp xếp bát đũa, Phó Tụng Đình đặt tờ báo trong tay xuống, Phó Nhiễm cũng tiến lại gần, "Mẹ, con giúp mẹ.”

      "Ngồi xuống ăn thôi." Phạm Nhàn bảo Trần mẹ mang thức ăn lên.

      Bên ngoài khí đìu hiu lạnh lẽo, còn trong nhà khí rất đầm ấm vui vẻ.

      Phó Nhiễm rót nửa chén rượu cho Phó Tụng Đình, thời tiết trở lạnh, ông có thói quen buổi tối uống nửa chén rượu.

      "Tiểu Nhiễm, con cũng uống chút ?"

      "Con uống đâu." Phó Nhiễm xua tay.

      "Uống chút sao đâu." Phó Tụng Đình tâm trạng rất tốt "Trần mẹ, lấy cái chén ra đây."

      "Con ở nhà sao có thể uống rượu chứ?" Phạm Nhàn lên tiếng ngăn cản, "Ông làm gì vậy, ba ngày hai ngày ăn tiệc rồi, Tiểu Nhiễm của chúng ta uống được nữa đâu."

      "Mẹ, sao đâu ạ." Phó Nhiễm cầm lấy chén mẹ Trần đưa cho, "Con uống chút say đâu."

      Phó Tụng Đình để ý tới sắc mặt của Phạm Nhàn, đứng dậy rót rượu cho Phó Nhiễm, cũng tự biết chừng mực, chỉ hơn nửa chén có tí xíu, "Tiểu Nhiễm có tính cách rất giống tôi, nếu lúc được theo tôi nhiều chắc chắn bây giờ giống như đứa con trai mất."

      Phạm Nhàn nghe xong trong lòng có chút chua xót, "Nhìn ông kìa, uống rượu vào linh tinh gì vậy."

      Phó Tụng Đình khẽ nhấp ngụm rượu, "Bà phải Nhị Nhị đầu năm về sao, bao giờ nó đến vậy?"

      "Chắc là hai ngày nữa." Phạm Nhàn gắp rau cho Phó Nhiễm, "Uống rượu ăn nhiều thức ăn chút."

      "Mẹ, con biết mà."

      Phó Tụng Đình lúc lâu sau thêm gì nữa, Phạm Nhàn đề cập tới cuộc điện thoại hôm nay với Vưu Ứng Nhụy, "Nhị Nhị hy vọng được ăn Tết ở nhà chúng ta."

      "Hừ."

      Phó Nhiễm khẽ ngẩng đầu lên, Phó Tụng Đình lên tiếng hừ lạnh, "Lại muốn làm rối loạn cái nhà này lên sao? Lần trước sinh nhật thế nào, còn tên người của nó nữa."

      Phạm Nhàn cũng suy nghĩ đến chuyện này, "Cho nên lúc đó tôi mới đáp ứng nó."

      "Vưu gia phải là nhà của nó sao? Về nước cái liền muốn ăn Tết ở đây, người khác nhìn vào thế nào?" Phó Tụng Đình càng càng bực, "Tất cả là do cách dạy dỗ của bà, lúc nó ở nhà dặn bảo chút, bây giờ ở nước ngoài làm những chuyện gì chẳng lẽ người khác lại biết sao?"

      Phạm Nhàn cũng có chút bực, "Tôi biết phải gì đây? Nó tại cũng phải là con của tôi nữa, tôi làm sao mà quản nó được cơ chứ?"

      "Ba mẹ, đừng cãi nhau nữa, mỗi người đều tự chọn cho mình con đường riêng mà."

      Phó Tụng Đình vẫn chưa nguôi giận, ông thường ngày đều rất hòa hợp với Phạm Nhàn, Vưu Ứng Nhụy dù sao cũng trở về Vưu gia, bọn họ làm sao mà quản được nữa? "Tốt xấu gì nó cũng ở đây hơn 20 năm, thế nhưng quy củ phép tắc lại vứt đâu hết, bà xem mỗi lần nó về nhà đều mua quà này nọ, còn cả nhà của Vưu gia..."

      Câu kế tiếp Phó Tụng Đình khó có thể mở miệng, mọi người đều suy nghĩ giống nhau, nếu phải sống sa đọa buông thả sao có thể tiêu tiền phung phí như vậy chứ?

      Chung quy lại Vưu Ứng Nhụy làm cái gì bọn họ đều biết hết, bảo ra nước ngoài để học tập tu nghiệp đến quỷ cũng chẳng tin nổi.

      Mới đầu khi Vưu Ứng Nhụy trở lại Vưu gia, Phạm Nhàn đều rất quan tâm, thường xuyên lén lút đưa tiền cho , ăn mặc cũng cẩn thận chăm lo, sợ chịu được chênh lệch về vật chất. tại chỉ còn biết tự trách mình...

      Đề tài này khiến cho Phạm Nhàn cảm thấy rất khó chịu, bà đưa mắt nhìn Phó Nhiễm ngồi bên cạnh im lặng gì, cái miệng chỉ chăm chú dùng bữa, càng nhìn, trong lòng càng thấy vui mừng, đứa con này khiến bà luôn cảm thấy thoải mái yên tâm. bao giờ có suy nghĩ giậu đổ bìm leo, cũng bao giờ can thiệp quá nhiều vào việc riêng của người khác.

      Phạm Nhàn gắp miếng thịt cho , "Tiểu Nhiễm, gần đây con với Thành Hữu thế nào rồi?"

      cho miếng thịt vào miệng liền nghe thấy câu hỏi của Phạm Nhàn, cuống quýt nuốt miếng thịt xuống, "Mẹ?"

      May mắn viên thịt lớn, chẳng qua vì nuốt vội nên hơi khó khăn, cổ họng có chút đau, Phó Nhiễm nghẹn đỏ mặt , "Chẳng lẽ mẹ tin lời của ấy sao?"

      "Mẹ có thể nhận ra là cậu ta rất lòng."

      Phó Tụng Đình chỉ ngồi uống rượu, chuyện.Phó Nhiễm bưng bát lên, vì uống chút rượu nên cảm thấy hơi nóng, toàn thân như phát ra sinh lực, "Mẹ..."

      "Mẹ nhìn được, lòng của hai con luôn hướng về nhau."

      Phó Nhiễm kinh ngạc, khi nào biểu ràng như vậy? Đúng là ngay cả chính cũng biết.

      "Thành Hữu sau khi trở về tính cách cũng khác trước, phong thái khỏe mạnh, ra chuyện của hai con hồi trước cũng phải là lớn lắm, chuyện của đời trước nên làm ảnh hưởng tới các con, vài ngày nữa là con cũng 27 tuổi rồi, việc đính hôn của hai con hồi trước âu cũng là duyên phận, nếu như thuận lợi đến bây giờ chắc hẳn mẹ cũng có cháu ngoại để bế rồi."

      " tình đơn giản như vậy đâu." Phó Tụng Đình xen vào , "Truyền thông theo dõi Thành Hữu rất sát, nếu cậu ta và Tiểu Nhiễm lại phát sinh chuyện gì, tôi sợ chúng ta chống đỡ được áp lực của dư luận, bà xem lúc trước Tiểu Nhiễm rời khỏi Minh gia phải nghe những lời khó nghe đến thế nào."

      "Ai gì là việc của họ." Phạm Nhàn trừng mắt lườm Phó Tụng Đình, "Hai người trẻ tuổi nhau ai cũng được phép ngăn cản, ông cứ giữ mãi cái tính này, chuyện gì cũng chịu quan tâm, làm mất lòng người khác."

      "Bà sao lại đem chuyện cũ đó xả lên người tôi chứ?"

      Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau tiếp, Phó Nhiễm cười cười can ngăn, "Xem ba mẹ kìa, mẹ, mỗi lần mẹ ra ngoài phải đều để cho ba chút mặt mũi sao?"

      Phạm Nhàn giương cằm lên, "Đây là ở nhà, chuyện gì cũng phải cho ràng."

      "Được được được." Khuôn mặt nghiêm túc của Phó Tụng Đình lộ ra ý cười bất đắc dĩ, "Tôi nữa, nữa là được chứ gì?"

      ra thỉnh thoảng vợ chồng tranh luận hai ba câu cũng có cái vui của nó, Phó Nhiễm khẽ cắn đũa, Phạm Nhàn nhìn thấy bộ dạng như vậy cũng nhịn được cười ra tiếng, "Đứa này, tám phần là uống quá chén rồi, xem con cười ngây ngô này."

      ra uống cũng nhiều lắm, có thể là lần đầu tiên uống rượu trong trạng thái vui vẻ nên có chút ảnh hưởng, Phó Nhiễm cảm thấy đầu nặng trịch, chắc là say rồi.

      Di động để trong phòng, lúc lên lầu mới nhận được điện thoại của Minh Thành Hữu.

      muốn mặc kệ nó, nhưng màn hình di động vừa tắt lập tức lại sáng lên.

      tin nhắn, Phó Nhiễm mở ra đọc: ở trước cửa nhà em, muốn vào hay là em ra?

      đứng dậy vào toilet, mở nước lạnh rửa mặt, đến khi cảm giác nóng bừng ở mặt tiêu tan rồi mới xuống lầu.

      Nhìn từ đằng xa, quả nhiên có chiếc xe đỗ đối diện, bóng dáng dựa vào thân xe, ngẩng đầu trông thấy liền giơ ngón tay ra vẫy vẫy.

      Phó Nhiễm ra cổng, Minh Thành Hữu miệng ngậm điếu thuốc còn chưa châm lửa, dùng răng khẽ cắn, khói từ trong miệng phả ra, khiến cho thân tây trang tuấn của lộ ra nét lưu manh vô lại.

      "Tìm em có chuyện gì?" Phó Nhiễm đứng cách ba bước chân.

      Minh Thành Hữu nhìn về phía , hai gò má của Phó Nhiễm nhuộm sắc hồng, trông vô cùng khả nghi, ánh mắt mông lung, tóm lại trông giống với ngày thường.

      Minh Thành Hữu đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng xuống, "Em uống rượu?"

      "A." Miệng Phó Nhiễm đúng là tràn đầy mùi thơm nồng của rượu, dậm chân cái, vừa mới uống chút rượu nên đứng bên ngoài trời lạnh cũng vẫn cảm thấy ấm.

      Minh Thành Hữu đưa tay sờ sờ mặt , quả nhiên rất nóng, "Rượu của em, hay là uống trộm vậy?"

      Phó Nhiễm thản nhiên né ra, "Trễ như vậy tìm em rốt cục là có chuyện gì?”

      Minh Thành Hữu mở cửa xe, từ trong ghế lái lấy ra văn kiện đưa cho , "Lúc em rời khỏi MR rẽ qua phòng tài vụ, đây là tiền thưởng phúc lợi cuối năm."

      Cái gọi là phúc lợi, theo như mấy người Lâm Lâm , đó là mấy ngàn tiền mua sắm hoặc chi tiêu các mặt hàng khác.Phòng tài vụ mỗi năm đều đưa khoản tiền khác nhau, rất đa dạng.

      Phó Nhiễm đưa tay cầm lấy, "Chỉ cần gọi điện bảo em đến công ty lấy là được mà."

      "Hôm nay em vội vội vàng vàng rời , chẳng lẽ còn muốn phòng tài vụ đặc cách chờ em đến để đưa sao?"

      "Được rồi." Phó Nhiễm cầm trong tay, cũng có mở ra nhìn, "Cám ơn ."

      "Tối mai ăn với ."

      Lời cầu có lý do này, Phó Nhiễm chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Em có việc bận rồi."

      "Chuyện của ba em ngày trước, Tống Cục chu toàn giúp đỡ rất nhiều việc, là chủ động ngày mai tụ tập, lúc trước giúp đỡ của cũng là vì đến quan hệ của chúng ta, lúc đó mới đồng ý giúp đỡ, bây giờ bằng cách nào cũng phải gặp được em."

      Phó Nhiễm nghe xong, tình nguyện nhíu mày, dù sao người ta cũng từng giúp , nếu phải là nhờ quen biết của Minh Thành Hữu, e là chẳng bao giờ có cơ hội tiếp xúc với những người này, nhớ lại lời Minh Thành Hữu vừa , "Quan hệ của chúng ta?"

      đưa điếu thuốc lên miệng rồi châm lửa hút, "Càng tỏ ra tự nhiên bao nhiêu càng tốt." Minh Thành Hữu khẽ cười, "Chủ ý tìm Trần Lam Diễm, cũng là do Tống Cục ."

      đến nước này, Phó Nhiễm cũng thể cự tuyệt được nữa, "Được rồi."

      "Tối mai tới đón em."

      Phó Nhiễm nghĩ nghĩ, "Em nghĩ tốt hơn hết là đến thẳng chỗ hẹn , em muốn ba mẹ nhìn thấy."

      Minh Thành Hữu gật đầu, "Được."

      Phó Nhiễm thấy vẫn đứng im liền : " cũng mau trở về thôi."

      Minh Thành Hữu vỗ vỗ , "Đứng cùng lúc ."

      Đứng ở cửa giữa trời đông rét buốt, Phó Nhiễm hoàn toàn muốn tự ngược, chụm tay rồi đưa lên miệng hà hơi cho ấm, "Em vào nhà đây."

      xoay người bước mấy bước, quay đầu lại nhìn thấy Minh Thành Hữu vẫn chăm chú nhìn mình, ánh mắt khó hiểu và tăm tối, chợt sững người lại, cách xa như vậy nhưng vẫn có thể cảm nhận được nét bi thương của Minh Thành Hữu.

      biết phải miêu tả như thế nào, dường như, hai chữ bi thương là loại cảm xúc rất khó để diễn tả bằng lời.

      Minh Thành Hữu hạ điếu thuốc xuống, hai năm trước, cũng buông tay rời như vậy, mang theo chút lưu luyến.

      Phó Nhiễm ổn định lại tinh thần, hai tay đút vào túi áo rồi chạy nhanh vào nhà.

      Trở lại phòng ngủ, tắm rửa xong rồi mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm, Phó Nhiễm mở cửa thư phòng rồi đến trước cửa sổ, xa xa nhìn lại, xe của Minh Thành Hữu sớm rời .

      đứng im bên cửa sổ, đến lúc cảm thấy hơi lạnh rồi mới đóng cửa lại.

      Phó Nhiễm nghĩ cuộc gặp này lại vẫn là rất trang trọng, thể ăn mặc cách tùy tiện, quần áo trang sức hàng hiệu cũng phải là có, Phó Nhiễm lấy ra chiếc váy len màu tím nhạt bó sát người, có lần dạo phố, hề để ý đến giá cả đắt đỏ, vì cảm thấy thích nên liền bỏ tiền mua.

      Chiếc áo cổ chữ V kinh điển, chiếc váy bó sát người nên đòi hỏi vóc dáng người mặc cực kì cao, chân váy cao đầu gối khoảng 10cm, hơi xòe, bụng phẳng, tuy hơi gầy nhưng lại có vòng ngực rất nở nang. Phó Nhiễm đeo chiếc vòng cổ bạch kim, rất phù hợp cho phần cổ trống trải, đứng trước gương ngắm nghía, cảm thấy rất tự nhiên, ngày thường cũng quen với cách ăn mặc khuôn mẫu, bao giờ cố ý muốn ăn mặc hở hang.

      Khoác bên ngoài chiếc áo khoác dạ, lái xe rời khỏi Phó gia.

      lái xe đến chỗ hẹn của hai người là khách sạn, nhìn thấy Minh Thành Hữu đứng trước cửa chờ , Phó Nhiễm cầm lấy túi xách rồi bước tới.

      "Em có tới muộn ?"

      Minh Thành Hữu nâng cổ tay, chỉ vào chiếc đồng hồ mấy ngày trước Phó Nhiễm đeo cho , " muộn, em đến rất đúng giờ."

      "Tống Cục đến chưa?"

      " đường tới, khoảng 10 phút nữa đến." Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm vào thang máy, " đặt chỗ trước rồi, chắc Tống Cục đến cùng với vài người bạn nữa."

      Phó Nhiễm theo Minh Thành Hữu vào phòng, hệ thống máy sưởi đầy đủ, vừa nhìn là biết đây là chỗ mà người thường thể ngồi vào.

      cởi áo khoác rồi treo lên giá.

      Minh Thành Hữu xoay người, ánh mắt hề né tránh nhìn vào ngực Phó Nhiễm, ánh mắt trở nên căng thẳng, con mắt sâu xa như lốc xoáy nhíu lại nhìn chằm chằm ,"Ai cho em ăn mặc như vậy?"

      Phó Nhiễm cảm thấy có gì lạ, "Mặc như vậy sao?"

      Minh Thành Hữu sắc mặt u, "Bảo em đến ăn cơm chứ phải bảo em đến bồi rượu."

      " có ý gì vậy?" Phó Nhiễm cao giọng, "Đừng có giở giọng châm biếm như thế, em ăn mặc thế nào liên quan gì đến !"

      Minh Thành Hữu cầm lấy áo khoác mà vừa treo lên giá xuống, dùng sức ôm chặt rồi mặc vào, "Mặc vào!"

      "Minh Thành Hữu, buồn cười đấy?" Phó Nhiễm né vai ra, "Mua quần áo là để mặc cho bản thân vui vẻ."

      Minh Thành Hữu dùng sức giữ chặt Phó Nhiễm lại, " chỉ muốn tốt cho em thôi, em còn chưa nhìn thấy đám người kia đâu, lũ trêu phong ghẹo nguyệt đến thấm vào máu rồi, em ăn mặc như vậy bị bọn chúng ăn tươi nuốt sống mới là lạ, em tưởng ai cũng có đủ kiên nhẫn như à, nghe lời sau này đừng trách trước."

      Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm, mặc áo khoác cho , cũng kiên trì kháng cự nữa, ngoan ngoãn mặc áo khoác lại.

      Minh Thành Hữu thấy vậy mới hết lo lắng, ánh mắt lúc này mới bình thường trở lại.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phó Nhiễm mặc áo khoác vừa vặn che được chân váy, chiếc quần tất làm tôn lên nét thon dài cho đôi chân, khiến cho người ta mơ mộng, Tống Cục tới cùng với hai người bạn, Minh Thành Hữu ngồi bên cạnh Phó Nhiễm, mấy người đứng dậy chào hỏi nhau rồi bắt đầu gọi đồ ăn, cũng biết họ gọi từ lúc nào ba xinh đẹp đến để tiếp khách.

      Bầu khí trong phòng tăng cao, Phó Nhiễm nhìn ba trẻ dường như người chỉ mặc đúng "mảnh vải", thứ cần lộ hoàn toàn tiếc gì mà khoe ra, thứ nên lộ lại thoắt thoắt sau lớp vải trong suốt, nhìn lại mình bọc kín khác gì cái bánh chưng, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.

      Minh Thành Hữu vẫn chưa có biểu thân mật gì quá trớn, phục vụ đứng bên cạnh rót rượu, đến lượt rót cho Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu theo bản năng đưa tay che lại, " ấy uống rượu, cho ly nước dừa."

      "Ôi, Tam thiếu biết thương hương tiếc ngọc." Tống Cục nhìn sang rồi cười vang.

      Minh Thành Hữu quàng tay lên ghế của Phó Nhiễm, "Tối nay tôi muốn chúng ta uống trận say về, đến lúc về lái được xe lại phiền toái."

      Phục vụ theo lời đề nghị mang tới ly nước dừa cho Phó Nhiễm, đổ chất lỏng màu trắng ra cái chén, Tống Cục dù sao cũng là người giúp đỡ gia đình , Phó Nhiễm khẽ đẩy ghế ra rồi đứng lên, nâng chén rượu lên với Tống Cục, "Chuyện của ba tôi là do ngài giúp đỡ, tôi xin chân thành cám ơn."

      "Ây, chuyện thôi mà, dù sao tính cách của ba ai cũng , theo lý thuyết tôi cũng đâu có giúp được gì nhiều đâu, chỉ là tình cờ nghe được số thông tin về Trần Lam Diễm, lại vừa hay Tam thiếu tới tìm tôi, hai người nghĩ ra cách để giải quyết, xem, thành công rồi."

      Minh Thành Hữu ở bên cạnh vài câu, "Tất cả là nhờ có Tống Cục an bài, nào, tôi cũng xin kính ngài chén."

      Mỹ nhân bên cạnh Tống Cục rót rượu cho , rượu trắng 52 độ được rót đầy chén.

      Tống Cục cười nâng chén lên, "Tôi rất vinh hạnh." nhìn vào chén rượu tay Phó Nhiễm, "Thế này được, hai người sao có thể người uống rượu người lại dùng nước dừa chứ? Rượu này tôi thể uống rồi."

      Phó Nhiễm cảm thấy cũng đúng, có vẻ như làm cho người ta cảm thấy mình có thành ý, "Tôi đổi lại rượu."

      Minh Thành Hữu đưa tay đè lại cái chén của , "Em thể uống rượu."

      Tống Cục có thể người rất tinh thông lão luyện, sao có thể nhìn ra ý tứ của Minh Thành Hữu, thẳng là cho Phó Nhiễm uống rượu còn ai có thể miễn cưỡng được chứ, "Như vậy , Tam thiếu uống rượu giao bôi cùng Phó tiểu thư có được , , hai người thể nào hợp lại bắt nạt mình tôi chứ, đúng ?"

      Mấy người bên cạnh cũng ồn ào hùa theo, "Đúng đó."

      Phó Nhiễm bị mọi người ầm ĩ đùa giỡn như vậy, hơn nữa lại mặc áo khoác dày, nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, ngay cả lòng bàn tay cũng cảm thấy ươn ướt.

      Minh Thành Hữu từ chối, " ấy da mặt mỏng, tôi tự phạt mình chén được ?"

      " được." Tống Cục phẩy tay, "Tính của Tam thiếu tôi hiểu , tôi làm vậy cũng là muốn để cho cậu chút mặt mũi thôi mà, phải cậu từng Phó tiểu thư đây là người phụ nữ của cậu sao?"

      Phó Nhiễm khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy ba chữ người phụ nữ này nghe từ trong miệng người khác cảm thấy vô cùng thô tục và quá đáng, như thể muốn là loại phụ nữ lẳng lơ bên cạnh đàn ông vậy. Minh Thành Hữu nhìn thấy sắc mặt khẽ biến đổi, mở miệng cười, "Tôi thừa nhận vậy, nhưng lấy chuyện này mang lên bàn rượu... Với tôi có vấn đề gì." Minh Thành Hữu quay sang nhìn Phó Nhiễm.

      "Thế phải xem xem Phó tiểu thư có đồng ý để cho tôi chút mặt mũi ." Tống Cục lại nhắc lại vấn đề này với Phó Nhiễm.

      "Hôm nay để cho ngài Tống Cục đây quyết định ." Phó Nhiễm nâng chén rượu hướng tới Minh Thành Hữu, "Uống kiểu giao bôi dù sao cũng vẫn tốt hơn là phải uống rượu, dù sao ngài Tống Cục đây giúp gia đình chúng tôi nhiều như vậy, tôi sao có thể được lợi mà còn ra vẻ chứ."

      Bữa ăn này dù sao cũng làm Tống Cục cảm thấy rất vui vẻ, nếu Phó Nhiễm muốn cũng dám miễn cưỡng, dù gì chức quan của Phó Tụng Đình cũng hơn so với là bao, lần giúp đỡ này chẳng qua cũng là vì biết thời thế nhân tình mà thôi, tại thấy Phó Nhiễm bằng lòng nể tình như vậy, đương nhiên là khiến vui đến mức cười toét miệng.

      Minh Thành Hữu nhìn thấy trong mắt Phó Nhiễm ánh lên vẻ tình nguyện, cười rạng rỡ, vòng tay qua đan chéo tay với Phó Nhiễm, kề môi lên chén rượu rồi uống hơi cạn sạch.

      "Hay lắm." Tống Cục ngửa mặt lên, rất hài lòng thuận theo, đem rượu trong chén của mình uống hết, Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu cùng nhau ngồi xuống.

      Bữa ăn này Minh Thành Hữu uống ít rượu, Phó Nhiễm nhìn phục vụ lại rót cho chén nữa, nhịn được giọng : " uống ít thôi."

      "Phó tiểu thư đau lòng sao?"

      "Tôi sợ ấy say rồi ngã ra đây mất."

      Tống Cục giơ ngón tay chỉ chỉ vào Phó Nhiễm, "Ở đây người tỉnh táo nhất chính là Phó tiểu thư, ngụm rượu cũng uống, tí nữa phải có trách nhiệm đưa Tam thiếu về đấy."

      Phó Nhiễm khẽ nhếch miệng, "Điều đó là đương nhiên rồi."

      Cánh tay của Minh Thành Hữu bỗng nhiên lại vòng qua ôm lấy vai Phó Nhiễm, biết là say hay là mượn rượu giả điên, thế nhưng lại cắn miếng lên má . Phó Nhiễm vì quá bất ngờ nên biết mà tránh, bị cắn khiến má hơi đau, có chút giận nhưng lại dám biểu lộ cho người khác biết, " bảo là cho uống nhiều rượu rồi."

      " phải là có em ở đây rồi sao?" xong, lại cắn thêm miếng nữa.

      Phó Nhiễm mặt đỏ bừng trốn trong ngực , vốn nóng, nay lại bị tên ma men ôm chặt thể động đậy, mấy người Tống Cục đều là người từng trải, chỉ ha ha cười thanh niên bây giờ thích , muốn thế nào cũng được.

      bữa ăn vất vả qua , biết ai lại đề suất muốn chơi mạt chược.

      Phó Nhiễm biết chơi nên tham gia, đành phải ngồi bên cạnh Minh Thành Hữu, đánh mấy ván, Minh Thành Hữu giơ tay vỗ vỗ , "Em chơi ."

      "Em biết chơi."

      tự động lùi về sau, "Để dạy em."

      Minh Thành Hữu dáng vẻ say khướt, dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, làm gì còn sức mà chỉ cho , Phó Nhiễm xấu hổ sờ sờ bài, cũng biết đánh lung tung cái gì, lúc tan cuộc tính toán lại, làm Minh Thành Hữu thua 6 thẻ.

      Mấy người Tống Cục có người hầu hạ bên cạnh nên rất ung dung thư thái, Phó Nhiễm cũng hiểu được, Minh Thành Hữu đơn giản là muốn mượn tay đưa tiền cho bọn .

      Đem tiền nong chuyển giao xong, Phó Nhiễm quay đầu nhìn Minh Thành Hữu dựa lưng vào cửa xe, vì cúi thấp đầu nên nhìn thấy lắm vẻ mặt của , đợi Phó Nhiễm tiến lại gần, Minh Thành Hữu đưa tay chỉ chỉ, ý bảo mở cửa xe ra.

      Bước chân lảo đảo ngồi vào ghế lái phụ, Minh Thành Hữu chống tay lên trán, Phó Nhiễm thắt dây an toàn cho , " khỏe ?"

      "Em cứ thử nốc cả lít rượu trắng xem."

      Phó Nhiễm cầm chìa khóa khởi động xe, "Để em đưa về."

      Tại Trung Cảnh Hào Đình.

      Vưu Ứng Nhụy đưa cho lái xe hai tờ 100 đồng, " cần trả lại, giúp tôi mang hành lý vào cửa."

      Xe taxi buổi tối muộn thường kiếm được bao nhiêu, gặp được người khách ra tay hào phóng như vậy đương nhiên cảm thấy rất vui mừng, Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu nhìn căn biệt thự trước mặt, bên trong mảnh tối đen, xem ra Minh Thành Hữu có ở nhà.

      với là chiều mai về, tối nay xuất ở đây cũng là vì muốn tạo bất ngờ cho Minh Thành Hữu.

      Vưu Ứng Nhụy kéo hành lý vào hoa viên, có chìa khóa của Trung Cảnh Hào Đình, chiếc chìa khóa vui vẻ quay vòng đầu ngón tay , nếu tới ý nghĩa của chiếc chìa khóa nhà đối với những người phụ nữ, hẳn là ai hiểu.

      Vưu Ứng Nhụy vào bên trong tối đen, mở tủ giầy lấy dép lê ra thay, xoay người đem giầy của mình đặt vào, nghĩ nghĩ lúc, lại lấy ra tìm chỗ nào đó để giấu .

      muốn tạo bất ngờ cho Minh Thành Hữu.

      Xách hành lý lên lầu, Minh Thành Hữu quả nhiên vẫn chưa về nhà, Vưu Ứng Nhụy đem hành lý nhét vào tủ quần áo, trong phòng chỉ có dấu vết của người, vào toilet, nhìn thấy dao cạo râu, cốc súc miệng và những vật phẩm hỗn độn khác của Minh Thành Hữu.

      Vưu Ứng Nhụy thu dọn lại, biết người giúp việc đến đây làm cái gì, ngay cả những việc như vậy cũng làm xong.

      Vưu Ứng Nhụy loanh quanh trong toilet lúc, bộ sữa rửa mặt, bộ khăn tắm, may mắn là có dấu vết ai khác ở đây.

      ở trong phòng nhưng cũng bật đèn lên, cũng chưa gọi điện thoại cho Minh Thành Hữu, Vưu Ứng Nhụy ra ban công tầng hai, bóng đêm tối đen như mực, trong lòng nôn nóng cùng hưng phấn theo thời gian chờ đợi mà càng sốt ruột hơn. giờ rất muốn gặp Minh Thành Hữu, hoặc chỉ được nghe giọng của chút thôi cũng khiến cảm thấy rất vui rồi.

      Trong tầm mắt xuất chiếc xe, từ xa tiến lại, dừng ở trước cửa Trung Cảnh Hào Đình, Vưu Ứng Nhụy phải cố gắng nhìn trong bóng tối mới nhận ra là chiếc xe hơi màu đỏ.

      Người trong xe vẫn chưa lập tức xuống.

      Vưu Ứng Nhụy căng thẳng lấy tay ôm ngực, tim đập càng lúc càng nhanh, như thể sắp có cảnh sinh động diễn ra trước mắt.

      Phó Nhiễm cởi dây an toàn, Minh Thành Hữu sắc mặt trắng bệch, lông mày nhíu chặt, cặp môi vốn rất khêu gợi giờ đây lại quá mệt mỏi mà mím chặt lại.

      Phó Nhiễm đưa tay vỗ , "Đến nơi rồi."

      Minh Thành Hữu cảm thấy dạ dày cuộn lên, đẩy cửa xe ra, rất nhanh chạy tới vỉa hè nôn mửa.

      Chỉ là nôn khan, cố mãi cũng nôn được gì ra ngoài.

      Phó Nhiễm cũng mở cửa bước xuống xe.

      Vưu Ứng Nhụy lui người ra sau, tuy nhìn từ xa nhưng chỉ cần liếc mắt cái liền lập tức nhận ra đó là Phó Nhiễm, các như những cây kim đâm vào ngực lẫn nhau, thân phận xấu hổ đáng được quan tâm.

      Vưu Ứng Nhụy cố nén nước mắt, muốn để cho Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm phát ra .

      Phó Nhiễm tới bên cạnh Minh Thành Hữu, đưa tay vỗ lên lưng .Thấy khó chịu như vậy, Phó Nhiễm trong lòng dâng lên loại cảm xúc nên lời, "Để em đỡ lên nhà, uống chút nước cảm thấy dễ chịu hơn."

      Minh Thành Hữu khom lưng bất động, Phó Nhiễm kéo tay rồi quàng lên vai mình, Minh Thành Hữu ánh mắt mê ly nửa say nửa tỉnh, kinh ngạc nhìn Phó Nhiễm, như dám xác định, nhấn mạnh hỏi, "Hữu Nhiễm?"

      Bước chân của có chút khó khăn, mắt nhìn chằm chằm phía trước chứ dám quay sang nhìn Minh Thành Hữu, tay nắm chặt thắt lưng của .

      vào phòng khách, giầy cũng đổi, Phó Nhiễm đỡ Minh Thành Hữu lên tầng hai.

      Lúc Vưu Ứng Nhụy bình tĩnh trở lại dưới lầu xuất hai người, nhớ đến lời cảnh cáo của Minh Thành Hữu, vội vàng muốn rời , bước chân vừa trở lại phòng ngủ chợt nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, dưới tình thế cấp bách lại lần nữa quay trở lại ban công, nhàng đem rèm cửa kéo lại.

      Cùng lúc đó, Phó Nhiễm đẩy cửa bước vào, cố hết sức đem Minh Thành Hữu đặt xuống giường, Phó Nhiễm bật đèn ngủ lên, rót cho cốc nước, "Uống ."

      Minh Thành Hữu cầm lấy cốc nước, ngoan ngoãn uống hết.

      Phó Nhiễm đầu đầy mồ hôi, mệt mỏi thở dốc.

      Minh Thành Hữu ngẩng mặt lên, trong mắt ánh lên chút ái muội, " tại có ai, nếu thấy nóng cởi áo ra."

      Phó Nhiễm thấy bớt say, " nghỉ ngơi sớm chút , em về trước đây."

      "Đêm nay em ở lại đây ."

      Phó Nhiễm kinh sợ, nghĩ tới Minh Thành Hữu đưa ra cầu như vậy.

      Mắt thấy có chút mất tự nhiên, Minh Thành Hữu cười rồi chống tay ngồi dậy, "Ý là đêm khuya đường rất nguy hiểm, phòng trống có rất nhiều, em có thể thoải mái lựa chọn." Thấy bớt vẻ đề phòng, mới bổ sung thêm câu, "Em căng thẳng gì vậy, còn chưa muốn ngủ chung giường với em mà."

      Bên ngoài ban công, Vưu Ứng Nhụy lạnh lẽo lui vào góc tường, cuộc chuyện trong phòng của Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm nghe sót chữ, cắn chặt môi, nghĩ lại hai năm qua, Minh Thành Hữu cho tới bây giờ cũng chưa từng chuyện với như vậy.Ngữ điệu của mang theo chút trêu chọc, biểu lộ thoải mái ung dung hiếm thấy.

      với Phó Nhiễm, muốn ở lại đây?

      muốn chầm chậm tiến hành từng bước sao? Vưu Ứng Nhụy cẩn thận ló đầu ra, ánh mắt xuyên qua chút khe hở của tấm rèm nhìn vào trong.

      "Em tự lái xe nên cần phải lo lắng về vấn đề nguy hiểm."

      Phó Nhiễm vẫn bày ra bộ dạng như lúc trước, khuôn mặt tuy xinh đẹp nhưng luôn rất lạnh lùng, "Em đây."

      xoay người cầm lấy túi xách đặt ở đầu giường.

      Minh Thành Hữu giơ tay ra kéo lại, cánh tay vòng qua bụng Phó Nhiễm đem cả người áp lên giường, chống hai tay lên vây lại, diễn cảnh nam nữ dưới.

      Vưu Ứng Nhụy trong lòng đau nhói, tròng mắt ngày càng mờ .

      Tóc Phó Nhiễm xòe ra, mềm mại đen óng xõa tung giường, căng thẳng hơi nhăn mũi lại, " lại muốn làm gì vậy?"

      "Phó Nhiễm, muốn nghe câu của em."

      Phó Nhiễm mím môi lời nào.

      "Em cho biết, em từng thích chưa, từ lễ đính hôn cho tới bây giờ, em chút cũng cảm thấy rung động ư?" Khuôn mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu tiến sát vào Phó Nhiễm, ánh mắt tàn khốc khiến cho thể trốn chạy.

      Phó Nhiễm nhớ lại ngày xưa, lúc đó chính là Tam thiếu với ánh hào quang chói lọi. từng với những người phụ bạc , ‘tát vợ tôi tát rồi bây giờ lại muốn tới đây xin xỏ?’ Qúa khứ đó nay rất xa rồi.

      rất nhớ câu , là của Minh Thành Hữu với , Phó Nhiễm, chúng mình kết hôn .

      Trời tối mịt, Phó Nhiễm thất thần nhìn chằm chằm Minh Thành Hữu, bọn họ cách nhau rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Minh Thành Hữu nhìn sâu vào mắt , như thể muốn lôi kéo trầm luân cùng , cố gắng đấu tranh tư tưởng nhưng thể, Minh Thành Hữu cúi xuống hôn lên môi Phó Nhiễm, hai tay gắt gao ôm lấy , sức lực rất mạnh, như hận thể đem tiến vào trong cơ thể mình.

      Vưu Ứng Nhụy đưa tay che miệng, chóp mũi chua xót, vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra, nhanh nhẹn bấm số gọi cho Minh Thành Hữu.

      Tiếng chuông điện thoại chói tai truyền tới, Minh Thành Hữu trợn mắt, ánh mắt mơ màng pha lẫn nét buồn thương bỗng chốc tan biến, Phó Nhiễm giơ tay khẽ đẩy ngực ra.

      Minh Thành Hữu dời ra, đưa tay kéo Phó Nhiễm ngồi dậy, đứng bên giường sửa sang lại chút rồi chút do dự cầm lấy túi xách, " nghỉ ngơi ."

      xong, gần như là bỏ chạy trối chết.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên dứt, Minh Thành Hữu giương mắt nhìn Phó Nhiễm rời , Vưu Ứng Nhụy lui về sau, ánh mắt xuyên qua khung cửa sổ bình tĩnh nhìn Minh Thành Hữu.

      Điện thoại của , cũng buồn bắt máy.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 86.1 : Em muốn tờ giấy đăng ký kết hôn

       Beta : Ngân Nhi


      Tiếng chuông điện thoại ngừng reo, đêm lạnh bao phủ mà thê lương. Vưu Ứng Nhuỵ dựa lưng lên cửa sổ, giương mắt lên xuyên qua tay vịn thấy bóng dáng Phó Nhiễm ra, lên xe, tăng ga nhanh, giống như muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi đây.

      tay Minh Thành Hữu gối sau đầu, nằm giường hơi xuất thần nhìn chằm chằm đèn chùm mang phong cách Châu Âu tuyệt đẹp đỉnh đầu.

      Bàn tay Vưu Ứng Nhụy xoa mắt cá chân mỏi nhừ tê dại, ánh mắt liếc về gò má Minh Thành Hữu, chỉ nhìn thấy ngọn đèn toả ra ánh sáng khúc khuỷu, nhìn vẻ mặt của lúc này. Di động của ném tủ đầu giường, Minh Thành Hữu cũng muốn đưa tay cầm lấy.

      Vưu Ứng Nhụy đứng tại ban công, gió đêm kiêng nể gì luồn vào trong cổ áo , vốn ăn mặc đơn giản nên toàn thân run lên vì lạnh. thầm tự với mình có việc gì, chắc chỉ gặp dịp rồi chơi mà thôi.

      Nhưng vừa rồi núp ở sân thượng thấy ràng, các hành động kia có thể giải thích được sao?

      Vưu Ứng Nhụy đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, cặp chân mềm nhũn như muốn khuỵụ xuống.

      Minh Thành Hữu xuất thần ngay cả núp ngoài ban công cũng biết. Vưu Ứng Nhụy giơ tay lên lau khóe mắt, điều chỉnh tâm tình xong, đưa tay đặt lên khung cửa sổ.

      Minh Thành Hữu nghe được động tĩnh truyền đến cách đó xa, ngẩng đầu nhìn lại,

      Vưu Ứng Nhụy từng bước từ ngoài ban công tới, trong mắt yên lặng dần chuyển thành giật mình, đầu gối Vưu Ứng Nhuỵ giống như đụng phải mép giường, lúc này mới dừng bước.

      "Thành Hữu."

      Minh Thành Hữu dựa vào đầu giường như cũ, ánh mắt tràn trề tìm kiếm nhìn sang phía Vưu Ứng Nhụy.

      " phải là ngày mai mới về sao?"

      Khoé miệng Vưu Ứng Nhụy khẽ run, bật thốt ra, giọng mệt mỏi khàn khàn.

      "Em muốn cho bất ngờ nên mới trở về sớm."

      Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, ánh mắt đen tối, sắc mặt cũng lúng túng hay hoảng loạn,

      Vưu Ứng Nhụy chống lại ánh mắt của .

      "Thành Hữu, có phải em nên gọi trước cho , để cho em biết hôm nay có nên trở về?"

      Lông mày Minh Thành Hữu dần dần nhăn lại, sắc mặt trở nên trầm, hàm răng Vưu Ứng Nhụy cắn chặt môi dưới, đau đớn truyền đến cũng nhả ra.

      Nếu đổi lại là người khác, khả năng sớm hất tay rời . Minh Thành Hữu ngồi dậy, ngọn đèn màu mật ong ở đầu giường chiếu thẳng sau lưng rắn chắc của , nhìn Vưu Ứng Nhụy chớp mắt.

      "Em thấy hết rồi?"

      Hai vành mắt đỏ bừng, nhất định là khóc, đôi mắt vốn được trang điểm kỹ càng giờ bị nhoè hết, phía dưới mắt là màu đen lem nhem, Vưu Ứng Nhụy trả lời chỉ đứng bất động tại chỗ.

      Minh Thành Hữu đưa tay móc bao thuốc lá ra.

      "Hành lý của em đâu ?"

      nghe được câu trả lời, Minh Thành Hữu thấy bực bội, trời sinh phải loại người tùy ý nhường nhịn người khác, phất tay.

      " nghỉ ngơi , có việc gì để hôm sau hẵng ."

      Vưu Ứng Nhụy vẫn cử động, khói trong tay Minh Thành Hữu nhen nhóm, chỉ hít hơi, mùi thuốc lá nhàn nhạt liền tràn ngập cả căn phòng.

      Vưu Ứng Nhụy muốn gì đó nhưng thấy sắc mặt Minh Thành Hữu như vậy nên lời muốn chỉ có thể cố gắng nuốt trở về.

      "Đêm nay em ở lại đây , ngày mai sắp xếp chỗ ở cho em".

      " sợ em cùng Phó Nhiễm gặp nhau sao?"

      Vưu Ứng Nhụy chút nghĩ ngợi liền . Minh Thành Hữu gảy tàn thuốc vào trong gạt tàn.

      " Ứng Nhụy, rốt cuộc là em muốn gì?"

      Vưu Ứng Nhụy gấp gáp đến nỗi thể chờ liền trả lời.

      "Em muốn gì biết sao?"

      Minh Thành Hữu lời nào, Vưu Ứng Nhụy lo lắng, giọng lúc này mới hòa hoãn chút ít.

      " Em ở bên cạnh hai năm, em muốn tình của , lại tình của sớm còn. Vậy em muốn cơ thể của ? có thể cho em sao?"

      Hai đôi mắt Minh Thành Hữu khẽ nheo lại, đáy mắt như khó có thể tin, duỗi tay ra chỉ vào mình.

      " Em muốn ?"

      Vưu Ứng Nhụy thấy thần sắc này của , biết có ý gì, những nhẫn trước kia tới ngày hôm nay đều muốn dứt khoát ra toàn bộ.

      " Đúng."

      Đột nhiên Minh Thành Hữu cười to, đôi mắt cũng chuyển lạnh.

      "Em muốn cùng lên giường sao?"

      thẳng ra, đôi mắt thẳng tắp ngạo nghễ nhìn Vưu Ứng Nhụy.

      Khuôn mặt Vưu Ứng Nhụy đỏ bừng, dù sao mặt đối mặt ra vấn đề như vậy căn bản là ngoài ý muốn với , thấy vẫn còn cười, khẩn trương nắm chặt vạt áo.

      Minh Thành Hữu vẫy vẫy, ý bảo tới gần. Bước chân cứng ngắc mà mong đợi vòng qua cuối giường, Vưu Ứng Nhụy đứng ở trước mặt Minh Thành Hữu. duy trì tư thế ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt Vưu Ứng Nhuỵ.

      "Em từng có người đàn ông khác sao?"

      Vưu Ứng Nhụy ngẩn ra, nghĩ tới Minh Thành Hữu hỏi vấn đề như vậy. đỏ mặt lắc lắc đầu. Minh Thành Hữu giống như là hiểu, gật đầu.

      "Thân thể của người đàn ông, thế giới chỉ có duy nhất người phụ nữ có thể hoà hợp cùng. Ứng Nhuỵ, cần thử, có thể biết và em khó có thể hòa hợp với nhau".

      "Vì sao?"

      Vưu Ứng Nhụy cân nhắc ra.

      " Chẳng lẽ trước kia còn thiếu phụ nữ sao?"

      chỉ nhếch môi cười, theo hai năm, rốt cuộc cũng thể chiếm được lòng .

      riêng Vưu Ứng Nhụy, có lẽ tất cả mọi người cho là từng có ít phụ nữ, Minh Thành Hữu nở nụ cười.

      "Nên em cho rằng, có tiếp nhận thêm em nữa cũng sao có đúng ?"

      Lời này lọt vào tai mang theo chút nhục nhã, Vưu Ứng Nhụy lại quan tâm được nhiều như vậy.

      “Đúng."

      Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm vào , Vưu Ứng Nhụy tiến lên, thân thể rất tự nhiên kề đến sau vai Minh Thành Hữu, duỗi hai tay ra đặt lên hai bên huyệt Thái Dương của .

      "Thành Hữu, thử làm sao biết chúng ta hợp?"

      Minh Thành Hữu khép mắt lại, Vưu Ứng Nhụy lúc nặng lúc xoa bóp khiến cảm xúc của từ từ buông lỏng, lời nào, khoảng chừng mười phút sau, mới nắm tay Vưu Ứng Nhụy đặt vào trong lòng bàn tay.

      " cần thử, đương nhiên biết thân thể của mình."

      Trong mắt ngập tràn bi thương cùng cam lòng, đôi môi Vưu Ứng Nhụy giương cao như có như cười lạnh.

      Có thể hòa hợp cùng thân thể , phải là Phó Nhiễm chứ?

      Vưu Ứng Nhụy tin những thứ chuyện ma quỷ này, xã hội bây giờ, ra ngoài tùy tiện ngoắc ngoắc đầu ngón tay đều có thể tìm được tình đêm, chỉ là muốn đụng vào mà thôi.

      Hai năm qua, Minh Thành Hữu bận rộn nhiều việc… nghiệp, bên ngoài nhất định là có ít phong lưu, đúng, đàn ông có thể tách giữa tình dục và tình ra ?

      Minh Thành Hữu cầm tay của Vưu Ứng Nhuỵ, lôi ra phía trước.

      " cho là có cách nào, cái gì cũng có thể cho em, em cứ việc ."

      Trong mắt Vưu Ứng Nhụy chứa nước mắt, xem , đây là hạnh phúc cùng bất hạnh lớn nhất của .

      "Được! " gật đầu.

      "Em muốn tờ giấy đăng ký kết hôn."

      cúi thấp mặt, có thể nhìn được sống mũi cao vút của Minh Thành Hữu, ngẩng đầu lên, cái trán nhẵn bóng trông đẹp mắt, vẻ mặt của Minh Thành Hữu trở nên nghiêm túc.

      " Em muốn kết hôn với ?"

      Hai tay Vưu Ứng Nhụy vòng qua bả vai , nước mắt nhất thời nhịn được, rơi xuống mặt Minh Thành Hữu, miễn cưỡng cười, nước mắt cứ như là mưa đen, khiến cho cả khuôn mặt đều nhem nhuốc, cố làm ra vẻ thoái mái :"Chẳng phải em rồi sao. Em sinh ra là người Minh gia, chết cũng là quỷ Minh gia".

      "Việc này đáp ứng em."

      Minh Thành Hữu khẽ lui người lại, bàn tay với lấy bao thuốc lá tủ đầu giường. Hai chân Vưu Ứng Nhụy nặng nề tới ghế salon đối diện, cúi đầu xuống, hoạt bát và vui vẻ trước kia thoáng qua đều biến mất.

      Minh Thành Hữu rút ra điếu thuốc, ánh mắt xuyên qua làn khói lượn lờ nhìn về phía ngồi ngay ngắn, ở bên cạnh hai năm, quả cũng dễ, ngày cực kỳ gian nan, quả cũng chỉ có Vưu Ứng Nhụy.

      Có lẽ cũng bởi vì có , ở trong những ngày như thế mới thấy đau lòng tới chết.

      Hai năm trước, người người đều tránh mặt , Vưu Ứng Nhụy chủ động gần gũi đối với Minh Thành Hữu mà thể nghi ngờ là niềm an ủi lớn nhất.

      "Vưu Ứng Nhụy."

      nâng ánh mắt sưng đỏ lên nhìn về phía .

      "Trước khi đăng ký kết hôn, chúng ta làm phần thủ tục công chứng tài sản trước hôn nhân."

      Minh Thành Hữu cau mày.

      "Thời điểm em theo là hai bàn tay trắng, kết hôn cũng là hai bàn tay trắng, em muốn tiền của , tựa như lúc đầu em với , dù là có gì em vẫn chọn , cho nên, công chứng tài sản là bằng chứng tốt nhất."

      Vưu Ứng Nhụy liền mạch.

      Minh Thành Hữu dùng sức hút thuốc, nhìn thuốc lá cháy hết ở đầu ngón tay, đứng dậy.

      "Hành lý của em ở trong phòng sao?"

      Vưu Ứng Nhụy tới trước tủ treo quần áo, lấy va ly từ bên trong tủ ra.

      Minh Thành Hữu nhận lấy từ trong tay , cầm va ly lên ra ngoài, Vưu Ứng Nhụy theo tới phòng ngủ khác, Minh Thành Hữu móc chìa khóa mở ra, bên trong bày biện vẫn giống như trước khi , mỗi ngày người giúp việc đều quét dọn, khi ra ngoài cũng nhớ phải khóa cửa tốt như Minh Thành Hữu căn dặn.

      đặt va ly của Vưu Ứng Nhụy vào trong sofa, đứng trong phòng ngủ, mắt nhìn phần lưng Minh Thành Hữu chằm chằm.

      "Nghỉ ngơi trước , có số việc sau này hãy ."

      Minh Thành Hữu đóng cửa phòng lại, mới về đến phòng ngủ chính, điện thoại di động hiển thị tin nhắn đến.

      Là Vưu Ứng Nhụy.

      Nội dung tin nhắn rất đơn giản, ngắn ngủn mấy chữ, chuyện giấy đăng ký kết hôn, hãy coi như em chưa .

      Ngón tay cái của Minh Thành Hữu lướt qua dòng chữ màn hình, nhấn nút xóa, sau đó tiện tay ném điện thoại di động về phía tủ đầu giường.

      Vưu Ứng Nhụy ở trong phòng chần chừ, điện thoại trong lòng bàn tay càng lúc càng nắm chặt, kề mặt lên bức tường lạnh như băng, mắt nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua chiếc đồng hồ.

      Minh Thành Hữu trả lời.

      Phó Nhiễm lái xe với tốc độ rất chậm, trong miệng lưu lại mùi rượu thuộc về Minh Thành Hữu, lưu luyến khó phai.

      Trở lại Phó gia, Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn ngủ, phòng khách rộng lớn vắng vẻ, Phó Nhiễm cố gắng nhàng trở lại phòng mình, nghĩ là lại quấy rầy đến Phạm Nhàn. vào phòng bao lâu, nghe có tiếng gõ cửa.Phạm Nhàn mặc đồ ngủ đẩy cửa ra.

      "Tiểu Nhiễm vừa về hả ?"

      Phó Nhiễm đem túi xách treo lên giá.

      "Sao mẹ còn chưa ngủ?"

      "Thấy con về nhà trong lòng mẹ yên tâm! "

      Phạm Nhàn xong đóng cửa lại.

      "Ngày mai theo mẹ ra ngoài mua vài món đồ, mau ngủ sớm ."

      Phó Nhiễm vui vẻ đồng ý, cởi áo khoác ra nhìn váy lông bên trong, tiếc vì ăn mặc đẹp như vậy, ra ngoài chuyến mà phải giấu kín như thế, chừng nếu nhà thiết kế nổi tiếng tạp chí kia biết tác phẩm của mình bị người này làm lãng phí như vậy, chắc tức đến nỗi hận thể chạy tới Trung Quốc mất..

      Hôm sau, bởi vì thời tiết lạnh quá mức, Phạm Nhàn và Phó Nhiễm ăn xong cơm trưa mới ra ngoài. Phạm Nhàn gọi tài xế, để cho Phó Nhiễm lái xe, chuyện chuẩn bị tết cần bà phải tự mình quan tâm, ra ngoài chủ yếu là đặt mua vài bộ lễ phục và trang sức, dù sao lễ mừng năm mới phải xã giao rất nhiều.

      Vưu Chiêu Phúc và Thẩm Tố Phân đứng ở cửa hàng thời trang nhìn xung quanh, Vưu Ứng Nhụy đậu xe xong tới.

      "Vào thôi."

      "Nhụy Nhụy…"

      Thẩm Tố Phân dè dặt lôi kéo ống tay áo .

      "Y phục ở đây rất mắc?"

      "Mẹ đừng xem giá tiền, thấy thích cứ mua."

      Vưu Ứng Nhụy lơ đễnh, nhân viên kéo cửa ra.

      "Xin chào quý khách."

      Trong cửa hàng phân chia khu y phục của nam và nữ, nhân viên dẫn Vưu Chiêu Phúc tới chỗ quần áo nam, Vưu Ứng Nhụy đưa tay chỉ Thẩm Tố Phân, hướng tới nhân viên phục vụ khác.

      "Giúp mẹ tôi chọn vài bộ đẹp."

      xong, tới chỗ khác để thử y phục.

      Thẩm Tố Phân giống như Già Lưu vào thăm khu vườn lớn lộng lẫy, tay chân cũng biết nên làm thế nào, nhân viên giới thiệu kiểu dáng cho bà, câu bà nghe đều hiểu.Thấy ma-nơ-canh trong tủ kính cổ choàng khăn quàng cổ, Thẩm Tố Phân cũng thử mang, có thói quen là lật mác xem giá tiền đầu tiên.

      "U, chiếc khăn quàng cổ này mà 288 tệ, quá mắc!!."

      Nhân viên đứng ở bên cạnh ngẩn ra, sau đó liền phì cười.

      "Là 2880 tệ ạ."

      "Cái gì?"

      Thẩm Tố Phân giật mình cao giọng :"Trong siêu thị mua cái 80 tệ cũng có thể mang nhiều năm."

      "Mẹ!"

      Sắc mặt Vưu Ứng Nhụy vui đến trước mặt bà.

      " phải mẹ xem y phục sao?"

      Thẩm Tố Phân rốt cuộc thấy đau lòng cho đứa con này.

      "Nhụy Nhụy!"

      Xấu hổ trước mặt nhân viên, bà kéo Vưu Ứng Nhụy tới bên cạnh.

      " chiếc khăn quàng cổ 2880 tệ, y phục kia phải mắc hơn sao? Mẹ với cha con cần phải mặc đồ mắc tiền như vậy. Khu trang phục Carrefour cũng tệ, hay chúng ta tới chỗ đó ."

      "Mẹ!"

      Hai đầu chân mày Vưu Ứng Nhụy còn kiên nhẫn.

      "Mẹ thích gì cứ mua, đừng xem giá cả, trước giờ mẹ được mặc quần áo tử tế, năm mới họ hàng thân thích đều muốn đến nhà chúng ta chơi, mẹ ăn mặc già như vậy để cho ai nhìn đây?"

      Mơ hồ nghe thấy trong lời Vưu Ứng Nhụy có chút mất hứng, Thẩm Tố Phân cũng dám khăng khăng nữa.Khách quan mà , Vưu Chiêu Phúc lại nghĩ như Thẩm Tố Phân.Nếu Vưu Ứng Nhụy có thể mua được nhà, khẳng định chi ra số tiền này.

      Nhân viên chọn cho Thẩm Tố Phân hai bộ quần áo, Thẩm Tố Phân thấy làm sao ăn mặc như vậy mà ra ngoài được.

      " được được, đổi bộ khác ."

      Vưu Ứng Nhụy liếc mắt nhìn, lại đưa y phục lại cho nhân viên.

      "Mẹ, rất đẹp, mẹ mặc thử xem, thích chúng ta đổi cái khác."

      Thẩm Tố Phân cảm thấy được tự nhiên, cuối cùng ỡm ờ vào phòng thay quần áo. Vưu Ứng Nhụy khẽ lắc đầu.

      "Bản tính đổi, đúng là đồ quê mùa."

      Lời này đúng lúc truyền vào trong tai hai người đẩy cửa tiến vào, tay Phó Nhiễm kéo Phạm Nhàn, mắt nhìn vào Vưu Ứng Nhụy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :