1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Giả Làm Thật - Thánh Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      52. Tai nạn
      Edit: Mèo Penruko
      Beta: Kat
      Thím chịu nổi đả kích, bước vài bước lại loạng choạng choáng váng ngã xuống đất.

      Chú sắc mặt trắng bệch, toàn bộ linh hồn như bị rút sạch, mấy người ở đây chỉ có Minh Thành Hữu có thể duy trì trạng thái trấn định. dìu chú chạy nhanh ký tên, ký xong lại đưa về chỗ thím ở phòng bệnh. Giải phẫu tiến hành đến nửa Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân mang theo Vưu Ứng Nhụy cũng vội vàng tới rồi.

      Thím mình trong tâm trạng thấp thỏm, kiên trì muốn canh giữ ở ngoài phòng cấp cứu. Thẩm Tố Phân nhàng ôm lấy rồi an ủi. Cả người Phó Nhiễm còn chút sức lực. là nghĩ thông, lúc cùng Minh Thành Hữu rời , Vưu Dữu còn đứng ở ban công thấy bọn họ lại ngừng vẫy tay. Hai mươi tuổi thanh xuân dào dạt, vốn nên là lúc thỏa sức phô bày...

      Phó Nhiễm ôm chặt bả vai, dùng chút sức lực còn lại của mình kiễng mũi chân mà cuộn mình đứng lên.

      thấy Minh Thành Hữu ở phía trước cửa sổ, rút điện thoại ra nghe, khi đôi mày nhíu lại, khi phiền chán lấy ra hộp thuốc lá. Nhưng vì nơi này là bệnh viện, thể đem chúng quăng vào trong thùng rác. Về phần chú thím chỉ có ôm đầu khóc rống lên, lúc này Phó Nhiễm chỉ biết hoàn toàn dựa dẫm vào Minh Thành Hữu để làm bầu khí. Cửa chung của phòng giải phẫu hướng về phía hừng đông lúc 1h sáng, ở đầu hành lang khác cánh cửa đột nhiên bị mở ra, vài vị bác sĩ lần lượt tới.

      Người đầu là bác sĩ Đồng, Minh Thành Hữu bắt tay với ông. Sau đó, Phó Nhiễm chỉ nghe đến dùng bất cứ cách gì cũng phải cứu sống ấy. Những người vừa đến cần nhiều lời liền tiến vào phòng giải phẫu.

      Minh Thành Hữu trở lại ngồi bên cạnh Phó Nhiễm, ôm lấy thân thể trở nên lạnh như băng rất nhanh của , "Đừng sợ, những vị lúc nãy đều là những bác sĩ từ những bệnh viện giỏi nhất, bọn họ mang ấy trở về."

      Phó Nhiễm nghiêng đầu hướng vào bả vai , vào thời điểm này còn rụt rè gì nữa. còn có thể dựa vào mà giữ được bình tĩnh trong lòng mình.

      Vết bỏng của Vưu Dữu trở nên rất nghiêm trọng, đáng sợ nhất chính là việc bị nhiễm trùng, giải phẫu được thực liên tục đến sáng sớm ngày hôm sau. Lúc y tá ra bệnh nhân trước mắt tạm thời qua khỏi thời kỳ nguy hiểm đến sinh mệnh, Phó Nhiễm mới cảm giác được những dây thần kinh bị buộc chặt được kéo dãn ra và làm vơi nỗi lo trong lòng .

      Cho dù, chỉ là tạm thời, hy vọng này ít nhất có thể nhấn chìm suy nghĩ lúc trước của họ về cái chết kinh khủng kia.

      Phó Nhiễm ngồi cái ghế màu xanh đen ở hành lang, ánh mắt hướng về nơi.

      "Vưu Dữu có khuôn mặt xinh đẹp tỏa sáng, người trong họ hàng đều ấy có khả năng để sau này xứng đôi với Lưu Hiểu Khánh. Ở nhà cũng biết là lúc với Lưu Hiểu Khánh có bao nhiêu tình cảm..."

      Trong mắt Phó Nhiễm ánh lên mảnh ấm áp, "Nhưng Vưu Dữu rất thích học, nghe , ấy chỉ muốn tiếp tục học lên cao nữa. Thậm chí em nghĩ điều này có phải chỉ là vận mệnh lại lần nữa trêu người hay ? Vưu Dữu tựa như có thể là người em ruột thịt của em, em ấy cho em rất nhiều lần đầu tiên..." Phó Nhiễm quay mình, biết từ lúc nào Minh Thành Hữu ở bên cạnh điều chỉnh đổi thành tư thế ngồi bên , "Món đồ chơi đầu tiên của em là Vưu Dữu cho. Em ấy lúc đó còn rất , gạt em là em ấy thích. Sau này thím trong lúc vô tình ra em mới biết được đó là món đồ mà em ấy quấn quít lấy thím trong hai tháng liền mới mua được. Còn nữa, hồi kỳ nghỉ năm đầu trung học, em chỉ có mình mà lại cầm bao lớn bao hành lý. Mà, dường như tất cả mọi người đều có cha mẹ đưa tiễn giúp đỡ, giúp các ấy làm màn chống muỗi, rửa sạch chiếu ngủ. Em lúc đó hâm mộ nhìn theo con cái của những gia đình đó... Chưa kịp khó chịu, em liền nhìn thấy Vưu Dữu ôm túi trái cây lớn đứng ở cửa phòng ngủ, khi đó ấy mới chỉ học tiểu học..."

      Có chút cảm động, có lẽ người khác có tự mình thể nghiệm cảm nhận qua thể hiểu được.

      Minh Thành Hữu giống như có thể nhìn thấy hai bóng dáng, cái quật cường, cái khác là sôi nổi làm người khác muốn trêu chọc cho vui vẻ. nhanh chóng vòng tay qua Phó Nhiễm. Cảm xúc ảnh hưởng đến giọng , nên giọng khó tránh khỏi hơi nặng nề, "Đều qua ."

      Phó Nhiễm nghe lại khóc thành tiếng, "Làm thế nào để qua được?"

      Cường gian hơn nữa bị phá hủy khuôn mặt, cái nào cũng đều có thể làm chết người.

      Vưu Dữu lại bị đưa vào phòng bệnh cho người giám hộ. Thím cũng chịu được áp lực nên lại lần nữa bị đưa đến phòng hồi sức để chờ sau khi tỉnh táo lại, mới có sức lực để thương lượng chuyện sau.

      Chú thím do dự, Thẩm Tố Phân ngồi ở mép giường khuyên, "Loại việc này thể báo cảnh sát. Vưu Dữu mới hai mươi, sau này còn muốn học lại, đến lúc đó chuyện này trở nên ầm ĩ ấy làm sao có thể tiếp tục chịu đựng được?"

      Vưu Chiêu Phúc tất nhiên cũng tán thành, "Tố Phân rất đúng, Vưu gia thể mất người này."

      Tâm trạng Phó Nhiễm kích động, lúc này thế mà còn cố giữ lấy mặt mũi?

      "Nếu báo cảnh sát, chẳng lẽ lại để cho Vưu Dữu gánh chịu tổn thương vô ích như vậy sao?"

      "Tiểu Nhiễm..."

      Vưu Ứng Nhụy đứng ở bên cạnh với sắc mặt như thường, bước lên trước ngắt lời , "Ba mẹ, nếu báo cảnh sát, tiền viện phí của Vưu Dữu phải làm sao bây giờ? Sau đó, nếu có cỡ trăm vạn làm sao có thể chỉnh hình?"

      "Chúng ta... Mọi người có thể giúp chút."

      Vưu Ứng Nhụy hừ lạnh, giúp? "Ngươi có thể giúp được bao nhiêu?"

      Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân hai mặt nhìn nhau, Minh Thành Hữu tiến lên giữ chặt bả vai Phó Nhiễm, "Chuyện này để qua hai ngày rồi sau, việc quan trọng trước mắt vẫn là Vưu Dữu vượt qua thời gian theo dõi này . "

      Điều này chú thím cũng có chú ý. Trong lòng bọn họ tự thừa nhận năng lực mình gần kề cực hạn, nếu như lại cố gắng gượng, chỉ sợ rằng cây rơm cọng cỏ cũng có thể đánh gẫy, làm suy sụp tinh thần của bọn họ.

      Trong lúc Minh Thành Hữu gọi điện thoại cho người làm chút điểm tâm mang lại, Phó Nhiễm theo ra ngoài phòng bệnh. Bây giờ có thời gian mà trong lòng lại thương tâm vô cùng, "Vì sao lập tức báo cảnh sát? Cảnh sát cần bằng chứng..."

      Cảm xúc của có chút thể khống chế được. Hai tay Minh Thành Hữu giữ chặt bả vai của , "Vưu Dữu vẫn còn giãy dụa giữa sống và cái chết, em nhẫn tâm làm cho ấy phải bị phơi bày trắng trợn ra ở trước mặt những người khác sao? Huống hồ bác sĩ kẻ cưỡng gian kia dùng áo mưa. khi báo cảnh sát, chắc chắn phải ứng phó với những trình tự rườm rà, nhưng mà chú thím của em còn có tinh thần sao?"

      Lúc này Phó Nhiễm hướng vào trong lòng , hai tay vô ý thức vòng nhanh qua thắt lưng , "Chứ bây giờ phải làm sao? Em biết khi em ấy tỉnh lại đối mặt với chuyện này như thế nào nữa?"

      "Phó Nhiễm, em quá khẩn trương rồi, để đưa em trở về nghỉ ngơi trước."

      Phó Nhiễm vội vàng kéo tay Minh Thành Hữu, "Em biết có biện pháp, hãy đồng ý với em, giúp em tìm được người kia được ?"

      Minh Thành Hữu đêm chưa ngủ, hơn nữa cơm chiều ngày hôm qua vẫn chưa kịp ăn, bây giờ vì lời kia mà tinh thần, sắc mặt thấm đậm nét ủ rũ. từ từ đẩy Phó Nhiễm ra, "Yên tâm , tôi làm cho phải trả giá, so với việc vào cục cảnh sát còn thê thảm hơn."

      Hai ngày hai đêm sau, Vưu Dữu cuối cùng bắt đầu thức tỉnh, thím ở bên vừa khóc vừa từ từ ra khỏi phòng giám hộ. Tình huống tại của Vưu Dữu vẫn chưa được lạc quan, Phó Nhiễm rót ly nước ấm rồi vươn tay: "Thím, Vưu Dữu tỉnh rồi sao?"

      "Lại ngủ."

      "Em ấy có cái gì hay ?"

      Thím thống khổ, "Con bé đau muốn chết, còn hỏi ta mặt của nó có còn hay ? Tiểu Nhiễm... Ta thực sợ nó tỉnh lại thể tiếp nhận được chuyện này."

      Minh Thành Hữu đứng ở phía sau Phó Nhiễm. Mấy ngày nay dù ở trong phòng bệnh hay thậm chí là ở biệt thự Y Vân đều chút ngoại lệ. khí nghẹt thở nặng nề đè ép những con người ở nơi đây đến mức thở nổi.

      "Còn có..." Thím nhớ tới con mới vừa rồi , "Nó cứng rắn khàn khàn là rất đau, cần... Lý Sâm, cần."

      "Lý Sâm?" Minh Thành Hữu giật mình.

      "Ngươi biết người đó sao?"

      Đối mặt với nghi ngờ trong mắt Phó Nhiễm, quả quyết lắc đầu.

      Ánh mắt Minh Thành Hữu chỉ trong nháy mắt lại lạnh thấu xương. nhớ tới lúc cùng Phó Nhiễm Vưu gia khi vội vàng thoáng nhìn đến biển số xe, lại liên tưởng đến cái tên Vưu Dữu tới. Tâm trạng trầm xuống, nhất thời biết phải làm như thế nào.





      ~~~

      Xin lỗi mn, tại Kat bệnh nên mẹ ko cho onl... H mới post đc, *dập đầu* xin lỗi để các bạn chờ nha :"(

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      53. Tội ác thể tha thứ
      Edit: Mèo Penruko
      Beta: Kat
      Minh Thành Hữu đem Phó Nhiễm trở về biệt thự Y Vân. Sau đó cho Tiêu quản gia chuẩn bị cơm chiều đưa vào phòng, nhìn ăn uống xong tắm rửa sạch rồi nằm chiếc giường ấm áp, lúc này mới giúp đắp chăn.

      Phó Nhiễm mệt mỏi, ánh mắt mơ màng, bàn tay vươn ra khỏi chăn giữ chặt Minh Thành Hữu, " lại muốn ra ngoài nữa sao?"

      " tại công ty còn có việc gấp cần xử lý. Xong việc lập tức quay lại với em."

      Mấy ngày nay, tất cả các việc liên quan đều là dựa vào , phía dưới đôi mắt người đàn ông này dĩ nhiên có dấu vết của quầng thâm. e dè vội nắm lấy cổ tay áo của , "Chuyện đó thể đợi đến ngày mai sao? Trước tiên hãy nghỉ ngơi chút ."

      " có việc gì," Minh Thành Hữu đem cánh tay của nhét vào trong chăn, " là làm bằng sắt đấy, biết mệt là gì đâu nên em đừng lo lắng."

      tắm rửa rồi thay bộ quần áo sạch , xong cho Lý Vận Linh lái xe. Trong xe bắt đầu bấm số điện thoại.

      Chiếc xe thể thao màu xanh ngọc tăng tốc chạy nhanh làm người đường ai cũng phải ghé mắt nhìn. Phong cảnh hai bên đường là màu xanh như như dưới tầm mắt của Minh Thành Hữu, thế nhưng bây giờ có tâm trạng mà tận hưởng. Đột nhiên Lý Vận Linh vội vàng đổi hướng xe chạy, chiếc xe đột ngột chuyển hướng, suýt nữa đụng vào cánh cửa khắc đá hoa cương.

      "Thành Hữu, xảy ra chuyện gì?"

      "Ba đâu?"

      " đánh mạt chược, chút nghi ngờ."

      Xe rất nhanh vào sau thân cây, rồi họ vào bên trong khu biệt thự.

      Minh Thành Hữu cùng Lý Vận Linh vào trong những phòng khách của biệt thự đó. Lý Tắc Cần nhận được cuộc điện thoại của Lý Vận Linh. Tại chỗ này, sau khi họ chờ được nửa tiếng nhìn thấy hai người từ trong bước ra, "Chị, Thành Hữu, trễ như vậy còn xảy ra chuyện gì sao?"

      "Lý Sâm đâu?" Minh Thành Hữu hướng ánh mắt nhìn phía lối thông vòng lên cầu thang của lầu hai.

      "Chắc là ở trong phòng chơi mạt chược." Lý Tắc Cần nháy mắt hướng qua Lý Vận Linh, thấy đưa ra bộ dạng biết tình hình cụ thể như thế nào.

      "Gọi xuống đây." Minh Thành Hữu vừa vừa thong thả ngồi xuống cái ghế sofa bên cạnh. Mắt thấy Lý Tắc đứng bất động, ngẩng đầu lên. Lúc này, ngọn đèn trần làm bằng lưu ly phía trong phòng khách rọi từng góc cạnh khuôn mặt lạnh lùng và đáng sợ, "Đợi đến khi có người chết mới chịu giải quyết à?"

      Lý Tắc Cần nghe vậy, đuổi người hầu lên lầu làm việc.

      lát sau, Lý Sâm mặc áo ngủ xuống, "Ba... Bác, họ, các ngươi ở đây làm gì vậy?"

      Minh Thành Hữu nhấc chân, bộ dáng lạnh đạm nhìn thẳng vào Lý Sâm, ngay cả Lý Vận Linh ở bên cạnh cũng dám hé miệng.

      " họ, có việc gì sao?"

      "Cậu có biết tên là Vưu Dữu hay ?" Minh Thành Hữu thẳng vào vấn đề mà hỏi.

      Vẻ mặt Lý Sâm lên kích động, ánh mắt bất an của hướng về Lý tắc Cần. Lý Tắc Cần trừng to mắt, bàn tay xiết chặt từ lúc nào, " chuyện!"

      "Em có biết, có việc gì…?"

      Lời chưa dứt, thấy bóng đen bá đạo đột nhiên lại gần. Minh Thành Hữu dùng quyền nhanh và mạnh đánh trúng vào mặt Lý Sâm. Dường như còn chưa hết giận, dùng tay bóp cổ Lý Sâm siết chặt rồi đến sô pha. Lúc này mắt Lý Vận Linh lanh lẹ nên nhanh tay ôm lấy .

      "Thành Hữu, con đừng dọa mẹ. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Có phải cậu định chờ kia tỉnh lại, kinh động đến cảnh sát cậu mới bằng lòng ?" Hai mắt Minh Thành Hữu đỏ đậm, tay vẫn bấu chặt cổ của .

      Lý Tắc Cần cố gắng kéo họ ra, Lý Sâm sợ tới mức muốn trốn sau lưng ghế sô pha, " họ, Vưu Dữu làm sao vậy?"

      "Bị cường gian và hủy khuôn mặt, bây giờ còn nằm ở trong phòng chăm sóc đặc biệt cần người giám hộ liên tục chưa thể ra. Lúc trước tôi nhìn thấy là xe của cậu đúng ? Mẹ nó rốt cuộc đầu óc cậu có phải bị thiêu nát rồi hay vậy?"

      "Cái gì?" Lý Vận Linh kinh ngạc.

      Bàn tay Lý Tắc Cần trực tiếp sượt qua, Lý Sâm khó có thể tin lắc đầu, " thể nào, tôi có làm."

      "Xem ra là cậu chưa từ bỏ ý định, muốn mặt đối mặt mà đối chất với nhau?"

      "Tôi có làm gì hết, là ta tự nguyện. Còn mặt của ấy tôi... Tôi… tôi biết."

      Minh Thành Hữu lấy ra hộp thuốc lá, cái bật lửa màu bạc kim ở trong tay lóe lên ánh lửa. hít hơi sâu, làn khói thuốc của người đàn ông lãnh lẽo mà đơn bạc từ khóe miệng phản phất bay ra.

      "Thành Hữu, chuyện này dù là như thế nào cũng cần phải đè nén xuống. Bao nhiêu tiền cũng sao, chỉ cần bọn họ báo cảnh sát là được." Lý Vận Linh bình tĩnh lên tiếng, nếu chuyện trở nên như vậy, tình thế bắt buộc vậy việc gì cần giải quyết trước nên làm trước.

      "Đúng đúng, nếu kinh động đến cảnh sát, chắc chắn tương lai sau này của Sâm Tử bị phá hủy."

      " họ, tôi có hủy hoại mặt của ấy."

      Cái bật lửa trong tay Minh Thành Hữu ném vụt qua, "Cậu câm miệng cho tôi!"

      tuy rằng cùng Vưu Dữu quen, nhưng trải qua nửa ngày thời gian ở chung, muốn tin tưởng lựa chọn đương nhiên chỉ có thể là tin tưởng đó.

      "Thành Hữu, chuyện này phải làm sao bây giờ?"

      Minh Thành Hữu phiền chán trong lòng, nhớ chuyện mà Phó Nhiễm . cùng Phó Nhiễm vất vả mới đến được với nhau, cũng tin tưởng mà nhờ vả . ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua khí hiu quạnh thê lương quanh Lý Sâm.

      "May mắn là chuyện này còn chưa tới mức thể nào xoay sở được. Tôi nghĩ vài biện pháp ngăn chặn tin tức trước, chúng ta cũng tiện ra mặt. Vưu gia tại cần nhất là tiền, chúng ta chỉ có thể dựa vào điểm yếu ấy... buộc bọn họ gật đầu. Tôi tìm luật sư qua trao đổi, chỉ cần chuyện này có thể lớn hóa thành , tất cả phí tổn chữa trị cho Vưu Dữu sau này, tôi chịu hết."

      "Được được, cứ làm như vậy ." Tay chân Lý Vận Linh lạnh lẽo, bà cầm lấy điếu thuốc tàn trong tay Minh Thành Hữu rồi ném vào thùng rác.

      "Mấy ngày này đừng để cho Sâm Tử ra ngoài. Vưu Dữu là con của chú ruột Phó Nhiễm, có cùng chung huyết thống nhưng quan hệ giữa bọn họ rất tốt. Con hơi lo lắng, chuyện này phải có tiền là có thể giải quyết ."

      "Phó Nhiễm?" Lý Vận Linh nhíu mày, "Cũng phải là người chú ruột, lúc tổ chức tiệc đính hôn Sâm Tử ở nước ngoài nên cũng đến tham gia, mãi sau này mới gặp nhưng cũng chưa chào hỏi chính thức. Dù sao chăng nữa, tốt xấu gì ta cũng là chị dâu của Sâm Tử, chẳng lẽ đến thời điểm quyết định này ta giúp đỡ người ngoài à?"

      "Mẹ!" Minh Thành Hữu cắt ngang lời của bà. Vẻ mặt kiên nhẫn mang đầy phiền lòng lẫn nôn nóng.

      Trở lại biệt thự Y Vân, chậm rãi từng bước vào phòng. Mới vài bước, trước mắt liền tỏa sáng, ở đầu giường là bóng dáng của Phó Nhiễm. ngồi ở mép giường, "Công việc như thế nào mà giờ mới trở về?"

      Minh Thành Hữu qua nằm bên cạnh , " tưởng em ngủ rồi."

      "Ngủ được." Giọng của Phó Nhiễm ảm đạm, Minh Thành Hữu lấy tay che mặt, nhìn tới ánh mắt của .

      " bảo Tiêu quản gia cho người chuẩn bị đồ ăn khuya cho em. Ngủ chút , lát gọi."

      Minh Thành Hữu thay áo khoác. Tay áo vén cao đến chỗ khuỷu tay, rồi đến chỗ Phó Nhiễm mà nằm bên cạnh , " ăn ở bên ngoài lúc nãy rồi."

      Đầu Phó Nhiễm tựa vào trong ngực của , hai thân thể dính chặt nhau. tham lam hít lấy hơi thở ấm áp của , "Mấy ngày nay cũng vất vả nhiều rồi, em thay chú thím cám ơn ."

      lặng lẽ im lặng, khác hẳn với hoạt bát lúc chuyện bình thường. Phó Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn , "Làm sao vậy?"

      Ngực của Minh Thành Hữu như bị vô số cánh tay vô hình dùng sức đè ép. nơm nớp lo sợ, như tảng băng mỏng manh có thể tan chảy bất cứ lúc nào, chỉ sợ sai chữ ở thời điểm quan trọng này, " có gì, chỉ là hơi mệt thôi."

      Làm việc có những ràng buộc khó có thể nên thể nào hành động tự nhiên thanh thoát được, việc này làm quay lưng lại với tác phong của mình.

      "Thành Hữu, hứa với em việc nhé."

      "Chuyện gì?"

      " khi tìm được người làm hại Vưu Dữu, em muốn mình là người đầu tiên thấy mặt trước. Em muốn biết người đó sao lại có thể đối xử tàn nhẫn đến như vậy với ấy." Giọng điệu Phó Nhiễm thấm đẫm phẫn hận. Minh Thành Hữu tiếp tục , " cho người ta điều tra những vùng lân cận, đến nay vẫn chưa có tin tức gì, nếu vẫn tìm thấy..."

      " có thể đâu," Phó Nhiễm kiên quyết lắc đầu, "Em tin tưởng khi Vưu Dữu thanh tỉnh có thể chỉ ra là ai làm tổn thương ấy. Cưỡng hiếp là tội ác thể nào bỏ qua được, vì sao còn muốn hủy khuôn mặt của ấy? Em thể tin được có người có thể làm được điều đó."


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      54. Kiên trì cùng thỏa hiệp
      Edit: Mèo Penruko
      Beta: Kat
      Phó Nhiễm nghĩ ra, người của Vưu gia lại càng nghĩ ra, ngay cả Minh Thành Hữu cũng nghĩ ra.

      Chẳng lẽ đây là vì quá hóa hận?

      Thời điểm này công ty của Minh Thành Hữu khá bận rộn nên thời gian lui tới bệnh viện cũng ít . Bác sĩ phụ trách điều trị Vưu Dữu do phân phó luôn đúng giờ thông báo cho biết tình hình tại của , Minh Thành Hữu cũng bởi vậy mà biết được bệnh tình của có chuyển biến tốt, tạm thời thoát khỏi thời kì nguy hiểm.

      Nếu có gì bất ngờ xảy ra, khoảng hai ba ngày có thể tỉnh lại.

      Vì để đề phòng việc có thay đổi, ra mặt tìm luật sư sớm đến bệnh viện, đem mọi chuyện ra giải bày và giải quyết êm đẹp.

      Thân thể thím được tốt nên mấy ngày nay cũng nằm ở trong bệnh viện. Phó Nhiễm mang canh gà của bảo mẫu nấu vào phòng bệnh, bàn tay mới chạm được vào cánh cửa, thanh kích động bên trong truyền ra ngoài.

      "Vì sao phải giấu giếm mặt mũi? đem con của ta hại thành như vậy, phải nên ra mặt vài lời sao?"

      "Bà đừng kích động, dù bây giờ có cái gì cũng như nhau."

      Phó Nhiễm vào phòng bệnh, chú đem kéo đến bên cạnh rồi nhìn qua đối phương.

      "Ngươi cho ta biết, đến cuối cùng là ai?" Thân thể thím bị bệnh vẫn chưa hồi phục ngồi ở mép giường, đối diện là vị luật sư quá lắm chỉ bốn mươi tuổi, " thể được, ý định của chúng tôi rất ràng, tiền viện phí của ấy bao gồm điều trị sau tổn thương cùng với phí tổn thương tinh thần được chuyển giao định kỳ, nhưng điều kiện đầu tiên là các người phải đảm bảo kiện tụng, để cho chuyện này trở thành quá khứ."

      " cách khác, thừa nhận cường gian và làm tổn thương em họ của tôi?"

      Luật sư nhàng nhíu mi, dường như có chút lơ đễnh, "Xin chú ý cách dùng từ, phải cường gian, mà là hành vi tự nguyện phát sinh. Mọi người phải biết rằng, cho dù báo cảnh sát chuyện này cũng rất khó để cho ràng. Cái nên giải quyết bây giờ chính là khoảng tiền viện phí cần thanh toán. Ở đây có trăm vạn, nếu các người khẳng định cùng đảm bảo, chúng tôi đưa thêm trăm vạn."

      Chưa đến tuần, Vưu Dữu tiêu tốn gần hết khoảng tiền tiết kiệm của Vưu gia.

      Những chi phí khổng lồ tiếp nối sau đó làm cho bọn họ dám tưởng tượng.

      Mặt Phó Nhiễm chút thay đổi nhìn về phía bên kia đưa qua tờ chi phiếu. cầm nó ở trong tay, hận thể trực tiếp mà vứt vào mặt đối phương. Thế nhưng lý trí làm cho đem chi phiếu quăng , "Chúng tôi cần tiền, chúng ta gặp nhau ở tòa."

      "Chuyện này làm như thế nào đối với các người cũng có lợi gì. Cho dù toà án phán án chăng nữa cũng tuyệt đối thể cho khoản bồi thường hai trăm vạn này."

      " khi như vậy, tại sao các ngươi có thể thoải mái đưa ra số tiền như vậy? Mà còn có thể coi như có việc gì với số tiền đó?"

      "Nghe cha người ấy là Lý X, tôi tin rằng những lời này tôi cần phải ràng hơn nữa. Tôi khuyên mọi người nên chọn con đường dễ dàng và có lợi nhất cho chính mình mà ." Vị luật sư nhặt tờ chi phiếu bị Phó Nhiễm quăng xuống đất lên, "Huống hồ hãy nghĩ đến điều quan trọng nhất, cái bọn họ muốn là thanh danh. Nếu khởi tố vụ này thực từ lúc bắt đầu thất bại, hậu quả sau này mọi người cũng biết. Đừng là hai trăm vạn, ngay cả hai mươi vạn các người cũng đừng mơ tưởng có được!"

      "Cút cho tôi!" Phó Nhiễm bước về hướng cửa, "Tự mình mở cửa mà ra !"

      "..."

      Phó Nhiễm theo phía sau luật sư, phanh tiến g đóng sầm cánh cửa.

      Quay đầu về phía trong phòng bệnh, chú cùng thím đều thể được lời. Sau lúc lâu Phó Nhiễm mới nghe được tiếng thím khàn khàn vang lên, "Tiểu Nhiễm, ra điều rất đúng."

      "Thím, người cần lo lắng về vấn đề tiền bạc." Phó Nhiễm lấy trong túi ra cái thẻ, "Trong này có mười hai vạn, ta làm để đề phòng những việc có thể phát sinh như thế này." Tuy rằng là như muối bỏ biển, nhưng trước mắt hãy dùng nó rồi số còn lại con nghĩ cách.

      Chú cùng thím đương nhiên cảm thấy do dự, "Tiểu Nhiễm, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài ... Vưu Dữu, nó còn có thể sống tiếp sao?"

      "Đây là điều em ấy cần phải đối mặt, chỉ có đối mặt mới có thể vượt qua. Chuyện kia có thể giấu em ấy, nhưng còn lý do cho việc khuôn mặt bị hủy kia?"

      "Con ta đáng thương ..."

      Phó Nhiễm ra phòng bệnh, nhìn thấy Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân mang theo Vưu Ứng Nhụy lại đây. Lúc này Phó Nhiễm chào hỏi để chuẩn bị rời , Vưu Ứng Nhụy quay đầu hướng về cửa phòng bệnh, rồi bước hai bước về phía Phó Nhiễm, " ngờ em vẫn còn để ý đến việc của Vưu gia."

      " ấy là em của tôi."

      Vưu Ứng Nhụy bắt chéo rồi cong chân dựa vào vách tường tuyết trắng, "Chắc là em lo lắng tìm cách xoay tiền ở chung quanh?"

      Phó Nhiễm cảnh giác mở mi mắt to hơn "Chẳng lẽ lo lắng cho ấy sao?"

      "Em đừng quên, em ấy nhất mực kêu tôi là chị. Cho dù có quan hệ huyết thống cũng khó có thể thay thế cảm tình thân thiết bao lâu nay. Có thể giúp tự nhiên mà giúp đỡ, nhưng tuyệt thể miễn cưỡng được. Với tình huống tại em cũngn thấy đấy, thoắt cái hai vạn còn có thể, nhưng nhiều hơn cũng biết lấy đâu ra."

      "Tôi đem tất cả hy vọng gửi gắm ở mọi người." Phó Nhiễm biết tính tình Vưu Chiêu Phúc, dù thực có số tiền đó cũng thể dốc túi mà giúp đỡ.

      "Nếu tiền có thể giải quyết được vấn đề, hà tất phải cứ cố gắng moi ra chân tướng . Có thể chuyện này liên quan đến bọn họ, nhưng có người chịu đứng ra nguyện ý chi tiền, việc điều trị bệnh tình mới là cái quan trọng."

      Hai mắt Phó Nhiễm nhìn đến phía cuối hành lang, " nghe được những lời người kia ?"

      "Chị khuyên thím nhận tiền của bọn họ."

      Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt, "Tôi tin tưởng là Vưu Dữu đồng ý cách giải quyết của tôi"

      Viện phí của bệnh viện giống như nước chảy, hơn nữa mấy ngày nay càng tăng cao. Phó Nhiễm từ trong nhà chậm rãi ra, khóe miệng tự giác nhàng cong lên châm chọc, trong mắt chứa chút hơi nước gợn sóng.

      Phạm Nhàn nhìn thấy rời .

      Phó Tụng Đình theo từ thư phòng ra, "Tiểu Nhiễm trở về có việc gì thế?"

      "Con bé muốn mượn mười vạn."

      "Có phải xảy ra chuyện gì hay ?" Sắc mặt Phó Tụng Đình khẩn trương tiến đến, Phạm Nhàn tỏ ý bảo đừng vội, " là gần đây con của thím xảy ra chuyện."

      "Mười vạn đủ ? đủ bà cứ việc ."

      "Ai," Phạm Nhàn thở dài, "Ông hiểu. Lý Vận Linh trước kia gọi điện thoại đến, bảo chúng ta đừng cho Tiểu Nhiễm mượn tiền. Cụ thể vì nguyên nhân gì bà ấy cũng chưa qua."

      "Bà ấy giỏi, can thiệp đến cả chuyện nhà chúng ta."

      "Ông đừng nữa, ăn cơm ."

      Phó Tụng Đình hất tay Phạm Nhàn qua bên, "Các người cứ làm như vậy , sớm muộn có thể làm cho Tiểu Nhiễm chán nản thất vọng với cái gia đình này."

      Phó Nhiễm thừa nhận, suy nghĩ việc quá mức đơn giản.

      Trước kia Minh Thành Hữu hứa hẹn với về việc trị liệu cho Vưu Dữu, thậm chí sau này tìm Bệnh viện Hàn Quốc nổi tiếng nhất để chỉnh dung giúp. Thế nhưng cho tới bây giờ, còn chưa kịp tới mở miệng với Minh Thành Hữu Lý Vận Linh chặn đường của trước.

      Tiêu quản gia đưa tách trà cho Lý Vận Linh.

      Phó Nhiễm ngồi đối diện ở sô pha, Lý Vận Linh nâng chung trà lên, ánh mắt xẹt qua chén trản, "Tiểu Nhiễm, nghe con củachú con bị bệnh? Có thể giúp người khác tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu muốn cũng phải có chừng có mực. Minh Gia chúng ta phải là tổ chức từ thiện, con cũng cần mang cái việc này làm phiền đến Thành Hữu. Bây giờ có việc phải công tác, biết ?"

      Cổ họng Phó Nhiễm như bị cái gì đó ngăn chặn, mềm nhũn đáp ra tiếng, chỉ có thể gật đầu.

      suy nghĩ đến mọi cách để có thể tìm tiền viện phí cho Vưu Dữu, yên lòng ra thang máy. Đột nhiên Phó Nhiễm nhìn thấy bóng người đứng ở trước phòng chăm sóc đặc biệt.

      chậm lại bước chân của mình, từ bóng dáng có thể biết được đó là thiếu niên, vóc dáng rất cao, dáng người cao ngất. lo lắng đứng ở cửa mà bồi hồi, bên ống quần còn bị dính tí bùn mặt đất, chân có chút khập khểng. Khi nghe được tiếng bước chân phía sau, cuống quít quay đầu lại.

      Thiếu niên có khuôn mặt tuấn lãng.

      " ——" Trong đầu Phó Nhiễm dường như có chút ấn tượng.

      Lý Sâm nghĩ tới việc đụng mặt Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu cố ý cho xem qua ảnh của Phó Nhiễm, chân tay luống cuống đứng ở khung cửa.

      "Chị dâu."


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      55. Những suy nghĩ lo lắng
      Edit: Mèo Penruko
      Beta: Kat
      Chị dâu?

      "Là ——" Phó Nhiễm nhớ tới lúc theo Vưu Dữu gặp qua người thiếu niên này, Vưu Dữu từng cái tên kia là cậu chủ thứ hai của gia đình giàu có, nhưng tên gọi cụ thể là gì nhớ được.

      Lý Sâm thấy thế, vội vàng giữ im lặng, g lướt qua Phó Nhiễm chuẩn bị nhanh chóng rời .

      "Đợi chút, cậu là em củaThành Hữu?" gặp qua cậu cùng mợ của Minh Thành Hữu, nhưng con cái trong nhà vẫn còn chưa kịp gặp mặt.

      "A, vâng." Lý Sâm mơ hồ ú ớ, "Tôi còn có việc trước."

      xong, cái chân bị thương khập khiễng chạy như bay hướng về thang máy.

      Phó Nhiễm ở phía ngoài của phòng bệnh lâu, nghi ngờ trong lòng dần dần khuếch tán, cuối cùng biến thành cảm giác hoảng sợ mơ hồ thể là như thế nào. dự cảm, hơn nữa lại phải là chuyện tốt.

      Lý Vận Linh họ Lý, hơn nữa lúc hôn mê Vưu Dữu luôn miệng mơ màng cái tên Lý Sâm...

      Cậu thanh niên lúc nãy gọi là chị dâu?

      Phó Nhiễm vỗ ngực dám nghĩ thêm nữa.

      Cả ngày dài tràn đầy nỗi tâm , Phó Nhiễm trở lại biệt thự Y Vân, còn Minh Thành Hữu vì gần đây công việc bận rộn nên mãi đến khuya mới về đến nhà.

      Trong phòng có bật đèn, nghe được tiếng bước chân vào rất . Minh Thành Hữu tắm rửa xong ra, vẫn giống như hai ngày nay mà nhàng xốc chăn lên rón ra rón rén bước lên giường.

      "Hôm nay ở bệnh viện em đụng phải em họ của . Cậu ấy đến thămVưu Dữu."

      Minh Thành Hữu ngạc nhiên mở trừng mí mắt, lúc này nhìn được vẻ mặt của Phó Nhiễm, mọi thứ trong nháy mắt đều trở nên hư vô mờ mịt, " còn tưởng rằng em ngủ."

      "Thành Hữu, người em họ của tên là gì?"

      "Làm sao vậy? chừng là học chung với Vưu Dữu nha."

      Phó Nhiễm đưa tay bật đèn tường lên, nhanh chóng nằm sấp người nhìn Minh Thành Hữu ở đầu giường, tay phải chống kế bên người, ngồi vào bên cạnh , "Em muốn hỏi mượn ít tiền."

      Minh Thành Hữu biết sớm muộn gì cũng mở miệng. Cho dù trước đó Lý Vận Linh tỏ thái độ nhưng dù sao Phó Nhiễm cũng chưa nghe chính miệng ra.

      Đây là lựa chọn khó khăn. Nếu Lý Sâm hề liên quan đến chuyện này dù Phó Nhiễm cũng dốc hết sức.

      Minh Thành Hữu lấy ra điếu thuốc, " cho em mười vạn. ấy dù sao cũng phải là em ruột của em. Phó Nhiễm, mọi người trong Vưu gia đều chưa sốt ruột sao em phải gấp cái gì? Nhưng khi cầm lấy mười vạn này, về sau hy vọng em cần tốn công phí sức mình cho chuyện này nữa."

      Thái độ trước sau của tựa như hai người khác biệt.

      hỏi vay tiền, ra cũng chỉ là để thử .

      Minh Thành Hữu hút thuốc xong đứng dậy lấy ví tiền. Phó Nhiễm đè lại tay rồi , " cần."

      tắt đèn quay lưng lại với Minh Thành Hữu nằm ở giường. khí ngột ngạt trong phòng lan tỏa đến khó thở. Trong lúc vô tình, khoảng cách giữa hai người gần mà như . Dù hai người ai nấy đều toạc ra, nhưng cũng có cùng ý nghĩ.

      Dù bị đuổi khỏi phòng bệnh nhưng luật sư vẫn là mỗi ngày lại đến. Trải qua nhiều lần được Phó Nhiễm khuyên bảo, chú thím cũng trở nên kiên định, vì Vưu Dữu mà lấy lại công bằng.

      Luật sư còn cách nào khác. Lý Vận Linh nhìn thấy việc càng ngày càng bất lợi đối với Lý Sâm nên bà tính ra.

      Chú Vương đến phòng làm việc của Phó Nhiễm tận tâm tiếp đón . Phó Nhiễm nhìn phía ngoài cửa sổ, ngoài dự kiến, rất nhiều việc có đáp án trong hôm nay.

      "Chú Vương, chú gọi Lý Sâm ra đây?"

      "Vâng ạ, Sâm thiếu gia lúc trước luôn luôn ở nước ngoài, khó trở về được, thiếu phu nhân còn chưa thấy qua?"

      Phó Nhiễm tỏ ra lơ đãng đổi chủ đề, "Quan hệ giữa em ấy và Thành Hữu có tốt ?"

      "Đó là chắc chắn, cậu Ba rất thương Sâm thiếu gia, là tính tình rất giống cậu ấy."

      Phó Nhiễm mang lọn tóc từ sau tai phủ má, hơi che bên môi gợi lên nụ cười lạnh. Xe chạy vào biệt thự Lý gia, vợ chồng Lý Vận Linh cùng Lý Tắc Cần cùng ngồi ở phòng khách. cũng nhìn thấy cậu thiếu niên ngày ấy gặp ở bệnh viện.

      "Mẹ, cậu, mợ."

      Lý Vận Linh tỏ ý bảo ngồi.

      "Tiểu Nhiễm, chúng ta đều rất đồng cảm về việc nhà của chú con. việc đến mức này nên ta thể cho con biết. Con cũng biết, những người trẻ tuổi thường dễ dàng xung động. Giữa Lý Sâm và người con kia là việc hai bên tình nguyện, thế nhưng từ lúc bắt đầu có chút ầm ĩ nên về sau được tốt. Nếu con cũng là vì bọn họ, ta nghĩ con hãy nên khuyên bọn họ nhận lấy chi phiếu." Lý Vận Linh ngẩng đầu chăm chú nhìn Phó Nhiễm, đôi mắt của khuôn mặt núp ở phía sau thấy thể tránh né được nên cuối cùng chịu lộ diện.

      "Mẹ, người Vưu Dữu cùng Lý Sâm là hai bên đều tình nguyện?" Phó Nhiễm dường như vừa được nghe xong chuyện cười lạnh lẽo nhất.

      Lý Vận Linh nghe khẩu khí của tỏ ra ràng vui, "Chẳng lẽ đúng sao?"

      "Thành Hữu biết chuyện này sao?" Phó Nhiễm biết những điều vừa hỏi.

      "Điều này Thành Hữu cũng biết."

      Phó Nhiễm ngẩng đầu, nhìn Lý Sâm ngồi ở bên sô pha cúi đầu lời nào. cùng Vưu Dữu đều mới chỉ có hai mươi tuổi, tinh thần phấn chấn bồng bột lại bị bao phủ bởi tầng bụi mù đen, "Lý Sâm?"

      ngẩng đầu, ánh mắt có điều né tránh.

      "Vưu Dữu là tự nguyện sao?"

      Lý Sâm hơi mím môi, khuôn mặt trẻ trung có chút do dự. Lý Vận Linh kịp thời quát bảo ngưng lại, "Tiểu Nhiễm, con có ý gì? Ngay cả lời của ta cũngkhông tin sao?"

      Ở trong túi, di động bất ngờ hợp lúc mà vang lên, Phó Nhiễm lấy ra xem là thím gọi, "Uy."

      "Tiểu Nhiễm, Vưu Dữu tỉnh, con bé vượt qua nguy hiểm!"

      Sau lúc lâu, Phó Nhiễm khó khăn mới có thể nở ra nụ cười rất tươi. nắm chặt điện thoại, "Được, con lập tức qua đó ngay."

      đem điện thoại bỏ lại vào túi xách, "Cậu chuyện của cậu cùng Vưu Dữu là tự nguyện, cũng có đem dầu hỏa hắt vào người em ấy. Tốt lắm, cậu theo tôi đến bệnh viện. Chúng ta hãy mặt đối mặt nghe Vưu Dữu chút, rốt cuộc là xem em ấy như thế nào, để xem có oan uổng cho cậu hay !"

      " được, Sâm Tử thể đến bệnh viện!" Lý Tắc Cần vội vàng ngăn cản, "Chúng ta đền tiền bồi thường."

      "Ba," Lý Sâm lại đứng lên, "Con cũng muốn biết ràng là cuối cùng có chuyện gì xảy ra. Con muốn đối mặt mà hỏi ấy chút."

      " thể."

      "Ba, con chưa làm qua chuyện gì sai, vì sao ba lại tin? Trừ phi ba đem con trói lại, bằng con tiếp tục chờ cơ hội giống lần trước mà nhảy ban công ra ngoài."

      Cùng đến bệnh viện với mọi người là Lý Vận Linh, Phó Nhiễm nghĩ tới gặp Minh Thành Hữu ở ngoài phòng bệnh.

      Thấy Lý Sâm như vậy cũng là ngoài ý muốn, Minh Thành Hữu tiến đến mang Lý Sâm sang bên.

      "Sâm Tử, em còn trẻ, có số việc làm qua sau này mình có thể tự kiểm điểm lại. Làm sai cũng đáng sợ, đáng sợ là ngay cả bản than cũng sợ hãi dám đối mặt, giấu diếm ."

      " họ, em ... em lúc ấy rất xung động, nhưng em có hủy hoại mặt củaVưu Dữu."

      Phó Nhiễm đứng ở cửa, nhìn Minh Thành Hữu vỗ vai Lý Sâm. Bọn họ cái gì đó nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên thể nghe ràng.

      Vừa đẩy cửa ra vào, tiếng khóc đầy nặng nề của thím truyền tới tai, vất vả mới có thể thấy được ánh sang nhưng lại lần nữa bị che mờ bởi bóng mây tối tăm.

      Vưu Dữu được chuyển sang phòng bệnh khác, mặt bị băng gạc che phủ hết chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt. Phó Nhiễm nhịn xuống nỗi chua xót trong hơi thở, qua dựa người đến gần, "Vưu Dữu?"

      "Chị, em đau quá."

      Đây là câu đầu tiên sau khi tỉnh lại với Phó Nhiễm.

      Mắt Phó Nhiễm tràn đầy ấm áp, thể chịu nổi nên nước mắt như vỡ òa.

      "Vưu Dữu..." Lý Sâm cũng cùng lúc bước tới.

      Vưu Dữu dựa theo thanh nghe được mà cố hết sức nhìn lại. Phó Nhiễm thấy vẻ mặt của , chỉ nhìn thấy đem chăn dùng sức kéo đến vai.

      "Thực xin lỗi." Lý Sâm đến bên giường , Vưu Dữu nhìn chằm chằm nhìn, tiếng kêu sợ hãi bỗng nhiên bùng nổ, "Tại sao lại ở chỗ này? Mẹ, con muốn nhìn thấy —— "

      Bởi vì vết thương nghiêm trọng, lời của khi nghe vào trong tai vẫn rất yếu ớt, cho dù đọc nhấn từng chữ cũng mơ hồ . Phó Nhiễm đè hai vai kích động của lại, " cho chị nghe, có phải đem em hại thành như thế này ?"

      "Vâng! Đúng!" thanh kiên định của từng chữ từng chữ đánh vào tim của Minh Thành Hữu, Lý Sâm khó tin lắc đầu, " có, có."

      "Là cưỡng gian em, là... Là dùng dầu hoả hắt em, châm cái bật lửa."

      Phó Nhiễm thấy cực kỳ bi thương, thậm chí dám tưởng tượng cái cảnh cực kỳ bi thảm kia.

      đứng dậy, ngón tay chỉ hướng cửa, " ra ngoài!"

      "Vưu Dữu, tôi làm thế đối với sao?"

      Thím chạy tới đẩy Lý Sâm ra ngoài, Lý Vận Linh trước bước mà rời . Phó Nhiễm mở cửa ra, hướng về phí Minh Thành Hữu mà , "Mang theo em của , rời khỏi đây ngay."

      thẳng thừng bắn ánh mắt xa cách mà đạm mạc về phía .




    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      56. Buông dáng người lấy lòng

      Edit: Mèo Penkuro

      Beta: Tiểu Mập Mạp
      Người thiếu niên đứng che bóng, năm kia đối với , là số kiếp lớn nhất.

      Minh Thành Hữu ấn còi, ý bảo lên xe, Lí Sâm quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh hồi lâu, “ họ, có phải mọi người đều tin tưởng lời của Vưu Dữu?”

      “Lời của ấy quan trọng, quan trọng là… cậu quả tham gia vào chuyện này, mà Lý gia cho phép tin tức hay giống như thế truyền ra ngoài” Minh Thành Hữu nheo mắt, qua gương chiếu hậu, nhìn chằm chằm Lí Sâm tuấn lãng phi phàm trước mặt, kiện tưởng chừng như có thể thay đổi con người khi còn sống, mà bất luận và Vưu Dữu, ai dối, đây là hậu quả mà phải chịu.

      “Em rất ấy…”

      “Cho nên cậu có thể dùng sức mạnh?”

      ấy chắc phải hận em lắm” Lí Sâm phải thừa nhận chính mình lúc ấy là bị ** làm cho choáng váng đầu óc.

      Minh Thành Hữu vào phòng, nhìn thấy Phó Nhiễm ngồi sô pha ngoài ban công xem tài liệu, xem nhập tâm đến nỗi đến phía sau cũng phát .

      bàn trà, tách cà phê toát ra làn hơi trắng nóng hôi hổi, Minh Thành Hữu thấy ràng thu thập tài liệu, hai lời, trực tiếp gập máy tính lại.

      làm gì vậy?” ngữ khí tốt.

      “Sáng sớm liên hệ với bên bệnh viện…”

      “Nhân tiện chúng ta ký vào thỏa thuận tố cáo phải ?” Phó Nhiễm hung hăng gây .

      Minh Thành Hữu tự biết mình đuối lý, ngồi xuống bên cạnh Phó Nhiễm, bàn tay cố ý đặt bả vai : “Lí Sâm còn , để cậu ấy ngồi tù mười năm với được bồi thường khoản tiền kếch xù, em xem điều gì có lợi cho Vưu Dữu hơn?”

      “Cả hai đều quan trọng”.

      Minh Thành Hữu cười khẽ, “ đến chẳng qua là vấn đề về danh dự, đủ chứng cứ để chứng minh là do Lí Sâm làm, lấy trứng chọi với đá, ai mà biết?”

      Phó Nhiễm vuốt ve tay .

      đổi thế, ôm lấy thắt lưng của Phó Nhiễm.

      “Buông tay!”

      buông.”

      Phó Nhiễm thờ ơ liếc nhìn về phía , cánh tay Minh Thành Hữu siết chặt hơn, “Tay là của , muốn để ở đâu để ở đó”.

      Tay phải của rất nhanh lôi tấm đệm ở sau lưng ra, hướng tới gương mặt tuyệt đẹp của Minh Thành Hữu mà đập “Tay là của tôi, tôi muốn để đâu để ở đó”.

      Phó Nhiễm đem đệm để lại bên cạnh, đẩy Minh Thành Hữu ra, đứng dậy, lướt qua bàn trà, quay lại nhìn đến cảnh Minh Thành Hữu che mắt ngã vào sô pha, bộ dạng đau đớn cực kì. Phó Nhiễm lạnh nhạt, thờ ơ bỏ lại câu : “Chuyện của Vưu Dữu chúng tôi tự mình giải quyết, việc nặng hay cũng chỉ có người từng bị tổn thương mới có tư cách để chuyện.”

      Phó Nhiễm cầm lấy tách cà phê vào phòng, bất ngờ phần eo bị đôi cánh tay rắn chắc của đàn ông nhanh chóng ôm chặt, Minh Thành Hữu kéo đặt ngồi đùi mình, “Em xem, mắt của bị mù rồi”

      Phó Nhiễm khẽ liếc mắt, quả nhiên thấy chỗ hốc mắt của rất đỏ, muốn bình tĩnh lại bị ôm chặt hơn.

      “Phụ nữ bạo lực”

      “Buông tay!”

      “Em còn loạn?” Minh Thành Hữu cất cao giọng.

      buông tay tôi đem cà phê hất lên người , Minh Thành Hữu, đừng có đùa giỡn với tôi” Phó Nhiễm ra tên từng chữ , Minh Thành Hữu thấy lừa được đành phải buông tay, suy cho cùng người phụ nữ này lúc hung dữ còn hơn cả cọp cái.

      điểm quan trọng nhất, đó là vẫn hợp đạo lí.

      Phó Nhiễm đặt mạnh tách cà phê lên bàn trà, Minh Thành Hữu mắt thấy vào phòng ngủ, khuôn mặt tuấn tú vùi vào lòng bàn tay, chỉ mong sao chuyện này nhanh chóng qua .

      cũng hiểu được lập trường của Phó Nhiễm, nếu đổi lại là , cũng quyết định giống .

      Minh Thành Hữu ngồi bên ngoài lát, cảm thấy mắt dễ chịu hơn mới đứng dậy vào phòng ngủ.

      Phó Nhiễm khoanh chân ngồi ở sát mép giường lau tóc, Minh Thành Hữu bèn qua nhận lấy khăn mặt từ trong tay , “Tính tình em luôn bướng bỉnh như vậy, chẳng lẽ cần nghe chút ý kiến gì của chú thím hay sao?”

      “Các người đây là lấy tiền cùng quyền lực đàn áp người mà”.

      Nhưng chuyện xảy ra rồi, em cũng nên biết đây là cách giải quyết tốt nhất” Minh Thành Hữu động tác vụng về giúp lau tóc, chịu hạ mình hiển nhiên là cảm thấy chính mình có lỗi, Phó Nhiễm lại cảm kích, nếu phải cố ý, đến nay còn tưởng hay biết gì, muốn cứ như vậy mà thản nhiên đem chuyện giải quyết ? Nào là bảo vệ chu đáo? Điều kiện trước tiên tất nhiên là lợi ích bị chạm đến.

      Phó Nhiễm né tránh động tác của , tiến vào trong chăn, cũng bất chấp tóc còn ướt.

      Minh Thành Hữu phát huy tinh thần bất khuất, “ giúp em lau khô tóc, để như vậy mà ngủ dễ bị cảm”.

      Phó Nhiễm ôm chặt chăn tiếp tục thèm nhìn.

      Trải qua chuyện này, Lí Vận Linh đối với Phó Nhiễm cũng bắt đầu lãnh đạm, cho rằng là cánh tay ngoặt ra bên ngoài.

      Tiêu quản gia mỗi ngày đúng giờ dặn bảo mẫu chuẩn bị mấy món ăn dinh dưỡng, Phó Nhiễm bệnh viện thăm Vưu Dữ, ngờ Minh Thành Hữu khăng khăng đòi theo, ngăn cản được, đành phải tiếp.

      Chú thím nhìn thấy Minh Thành Hữu giống với tưởng tượng của Phó Nhiễm nảy lên bất đồng, chỉ ít hoan nghênh như trước kia, khí có phần tự nhiên. Phó Nhiễm đến trước giường bệnh, xoay người nắm tay , “Vưu Dữu, hôm nay có khá hơn chút nào ?”

      “Chị”

      “Còn đau ?”

      gật dầu, “Em xem được mặt của em, vừa đau vừa ngứa, khó chịu”.

      Mắt Phó Nhiễm lộ ra nét luyến tiếc thương, kéo ghế dựa bên cạnh, “Vưu Dữu đừng sợ, về sau chúng ta tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất, giúp em xinh đẹp như trước”.

      “Có thể ?” Tuy rằng băng gạc trắng bao lấy mặt , Phó Nhiễm vẫn có thể nhìn xuyên qua con ngươi đen bóng kia, trông thấy tia hy vọng trong đáy mắt.

      “Đương nhiên có thể, em bây giờ phải phối hợp điều trị.”

      “Chị, chị yên tâm, em cố gắng hết sức.”

      Phó Nhiễm nắm chặt tay Vưu Dữu, ấy giống với tưởng tượng của , quả thực kiên cường.

      “Vưu Dữu, chị giúp em đòi lại công bằng, cho dù khó khăn, cũng phải khiến trả giá.”

      Phó Nhiễm ràng cảm giác được tay của Vưu Dữu rụt lại, “Chị, em nghĩ kiện.”

      “Vì sao?”

      “Em còn muốn học, em muốn các bạn cùng lớp và bạn bè nhìn em như nhìn quái vật, hơn nữa phí điều trị chúng ta phải trả là kham nổi…”

      “Vấn đề tiền chị có cách.”

      “Chị, ba mẹ , chị bỏ ra ít tiền, em muốn lại phải dùng tiền của chị nữa. 200 vạn phải là số tiền , dù làm cho ngồi tù cũng được bồi thường tiền nhiều như vậy…”

      Vưu Dữu xong lời này, mệt mỏi thở dài, “Em đồng ý dàn xếp ngầm”.

      “Vì sao?” Phó Nhiễm cho rằng Vưu Dữu phải đứng ra kiện, “Những đau khổ này chỉ có em biết được, em có suy nghĩ nhận tiền sao?”

      “Tiểu Nhiễm, thím cũng chen vào, “Đây là quyết định sau vài ngày mọi người suy nghĩ, Vưu Dữu chịu khổ nhiều như vậy, ta đành lòng nhìn thấy nó lại bị cuốn vào tranh chấp dư luận, ta chỉ mong nó có thể an tâm dưỡng bệnh, nó mới 20 tuổi, thể chịu đựng nhiều như vậy…”

      Thím quay lưng lại khóc, chú biết làm sao, đứng bên cạnh lắc đầu.

      Tiểu Nhiễm, chúng ta biết con là vì muốn tốt cho chúng ta, nhưng… loại tình này…”

      Phó Nhiễm còn muốn gì đó, lại thấy Minh Thành Hữu bước nhanh đến, “Mọi người yên tâm, toàn bộ tiền thuốc men gồm cả chi phí phẫu thuật thẩm mỹ sau này cháu đều phụ trách, trong nhà còn bài trí lại phòng chờ Vưu Dữu xuất viện liền chuyển vào trong đó ở, chuyện này Lí Sâm có lỗi, cám ơn chú thím bỏ qua cho nó lần này”.

      Tay phải nắm lấy bả vai của Phó Nhiễm, ngẩng đầu nhìn phía Minh Thành Hữu, năm ngón tay dùng sức từ từ lấy lòng, mắt nhìn hướng ý bảo, ngay cả người nhà họ Vưu cũng truy cứu, còn kiên trì cái gì?














    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :